Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thế Thúc

*: Từ "Thế thúc" trong truyện theo mình hiểu là hai gia tộc có mối quan hệ thế giao ân tình qua lại của trưởng bối mà nữ chính theo bối phận phải gọi nam chính một tiếng thúc. Vì không có quan hệ huyết thống mà chỉ kế thừa từ quan hệ thế giao nên gọi là thế thúc.  _________ Giới thiệu: Thôi Quý Lăng là một người vô cùng bình tĩnh, những chuyện điên cuồng đã làm ra đời này đều là vì Khương Thanh Uyển.  Thí dụ như năm đó vì cầu thú Khương Thanh Uyển, mà quỳ ba ngày ba đêm giữa trời mưa to. Lại thí dụ như, vào ngày đại hôn của Khương Thanh Uyển năm đó, đã cầm quân chặn đường cướp tân nương.   Kiếp trước, Khương Thanh Uyển và Thôi Quý Lăng chính là nhất kiến chung tình. Nàng không màng lời khuyên can của phụ mẫu, vì chữ tình mà một mực gả thấp cho chàng. Những năm tháng ấy, tình yêu của nàng như ánh cầu vồng sau mưa, đượm sắc màu và tràn đầy ấm áp. Nhưng khi cả hai chân chính bước vào hôn nhân, mọi thứ đã chẳng còn nguyên vẹn như ngày nào. Tình yêu thuần khiết của nàng dần bị vấy bẩn. Mà chàng khi ấy, lại vô tâm từng bước gây ra thương tổn sâu đậm hơn cho nàng.  Lời ly biệt kia chính là kết thúc tất cả…  Một lần chia xa chính là âm dương cách biệt… Nàng mang theo những yêu hận trong lòng, trầm mình xuống đáy hồ lạnh giá.  Nàng quyết tuyệt đến như thế. Nàng nhẫn tâm đến như thế.  Một chút cũng không giữ lại cho mình, một chút cũng không lưu luyến thế gian này. “Nếu như câu chuyện vốn dĩ là bi kịch. Vậy cần gì phải cho ta mộng ước đẹp đến thế? Vai diễn từ tương phùng đến biệt ly…” (*) Mùa đông năm ấy, tuyết rơi phủ đầy, trái tim ai tan vỡ... * * *  Khương Thanh Uyển cứ tưởng rằng mình sẽ chết đi như thế với những khúc mắc và đau đớn tận sâu trong tim. Vậy mà, ông trời thương xót cho nàng được trọng sinh đến ba năm sau trong một thân phận mới cũng tên Khương Thanh Uyển. Nàng khi ấy, trái tim như chơi vơi giữa biển trời. Bi thương kiếp trước là cơn ác mộng, đến hít thở cũng đau thấu tâm can. Thôi Quý Lăng - tên chàng là mũi dao, cắt vỡ cả lòng nàng.  Nàng thật tâm muốn buông bỏ tất cả những yêu hận đã có, muốn buông lơi đôi tay đã từng nắm lấy đi qua những tháng ngày an yên lúc trước. Chỉ là, duyên nợ giữa họ vẫn còn day dứt, muốn cắt đứt cũng không thể nào. Nàng gặp lại Thôi Quý Lăng trong thân phận mới, chàng bây giờ là thế thúc của nàng. Kiếp trước phu quân, kiếp này thế thúc, hỏi có bao nhiêu chua xót. * * *  Kiếp trước, Thôi Quý Lăng chỉ là một thư sinh nghèo hèn, lại thú được Khương Thanh Uyển con nhà phú thương kim chi ngọc diệp.  Chàng khi đó, tâm nguyện duy nhất là muốn dùng tất cả yêu thương của cả đời mình bù đắp lại những thiệt thòi vì chàng mà nàng đã gánh chịu. Thế nhưng, chẳng biết từ khi nào giữa họ dần có một vách ngăn thật lớn. Chàng vô tâm buông lời tàn nhẫn và khiến nàng rời xa.  Lúc ấy, chàng đâu biết, nàng rơi nước mắt, nàng thương tâm, nàng đau lòng đến mức nào. Hiểu nhầm hóa thành biến cố, đẩy họ theo hai hướng đối nghịch.  Người ở lại, người rời đi.  Người còn sống, người đã chết. Người kiếm tìm, người biến mất. Vĩnh viễn, không thể quay về. Vĩnh viễn, không thể chung đường. * * *  Hoa nở hoa lại tàn. Tình đến tình vội tan. Người đi lời ly biệt.  Má thắm lệ phai màu. Thôi Quý Lăng hận ông trời, hận lòng người, hận Khương Thanh Uyển. Nhưng sâu trong tim lại muốn đem nàng về bên cạnh. Vì chàng biết, đời này kiếp này chàng chỉ yêu mình nàng mà thôi. Nỗi hận kia không thể che lấp nỗi nhớ và tình yêu của chàng dành cho nàng.  Uyển Uyển, trở về bên cạnh ta được không? Uyển Uyển, nàng rời đi lâu như vậy có biết ta nhớ nàng đến thế nào hay không? Uyển Uyển, ta chờ nàng, chờ nàng đến trái tim cũng hao mòn rồi. Uyển Uyển, Uyển Uyển, tiếng gọi bi thương kia day dứt cả đời người. Vậy nên, Thôi Quý Lăng không ngừng đem tính mạng của mình ra đặt cược qua từng lần chinh chiến trên sa trường. Chàng muốn quyền thế, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn nắm trong tay cả thiên hạ này. Như thế, chàng mới có thể tìm về Uyển Uyển, mới mang lại cho nàng một cuộc sống an yên hạnh phúc.  Chỉ là, chàng không hề biết rằng, Uyển Uyển chàng yêu nhất đã trầm mình xuống hồ sâu lạnh giá năm đó. Uyển Uyển đi rồi, không quay về được nữa. Uyển Uyển đi rồi, với trái tim chằng chịt vết thương.  Giữa họ, là hiểu lầm cùng bi ai… không cách nào tháo gỡ.  * * * Lần gặp lại này tựa như tơ duyên ông trời đã ban cho Thôi Quý Lăng sau tất cả những đau thương năm đó.  Chàng từng bước bước đến sự thật phía sau đã bị chôn dấu. Bao nhiêu điên cuồng cùng phẫn nộ, bao nhiêu đau đớn cùng khổ sở. Thì ra Uyển Uyển của chàng đã phải thương tâm như thế. Ngày nàng rời đi, phải chăng bầu trời cũng hóa thành cơn mưa nước mắt. Nơi đáy hồ kia, hỏi nàng có lạnh không?  Vì thế, kiếp này khi đã biết sự thật chàng tàn nhẫn đưa những kẻ đã hại nàng vào địa ngục. Còn nàng, chàng muốn đem cả thế giới này đặt dưới chân nàng, muốn bù đắp lại tất cả những gì bi thương nàng đã gánh chịu.  Chỉ là, đoạn đường này sao gian nan quá. Chàng muốn ôm thê tử kiếp trước của mình về nhà cũng thật không dễ dàng gì. Bởi vì, Uyển Uyển bây giờ không muốn làm thê tử của chàng nữa. Nàng muốn quên đi đoạn nhân duyên đã từng dang dở kia. Nhưng Thôi Quý Lăng chàng làm sao có thể buông tay được. Tất cả đều là lỗi của chàng. Cho nên, xin nàng hãy để chàng dùng tình yêu này xóa đi đau thương từng có. Một đời một kiếp nắm tay nàng đi đến tận cùng. * * * “Thế thúc” là một trong số những bộ truyện cv trọng sinh ngược nam thời gian gần đây mình đọc và thấy khá hay. Nội dung truyện chính là quá trình truy thê đầy gian khổ của nam chính Thôi Quý Lăng với nữ chính Khương Thanh Uyển. Kiếp trước, hai người vì hiểu nhầm xa cách rồi âm dương ly biệt mà không hề hay biết. Kiếp này, nam chính luôn ân hận đau đớn và mong muốn tìm mọi cách bù đắp lại tất cả mọi thứ cho nữ chính. Nhưng vì bóng ma trong quá khứ và những thương tổn quá sâu đậm mà nữ chính đã không thể mở lòng mình với chàng. Chàng phải từng bước tháo gỡ bí mật lúc trước và xây dựng niềm tin cùng tình yêu đã mất với nàng thật không dễ gì. Thấy thì cũng tội nhưng mà cũng kệ :v :v Ai bảo, kiếp trước yêu nàng nhiều đến thế lại không thể bảo vệ được nàng và để nàng đi đến bước đường bi kịch như vậy. Nhìn chung, cả nam nữ chính trong truyện đều được xây dựng khá tốt. Nam chính trầm tĩnh, lạnh lùng, tàn nhẫn khó đoán nhưng trái tim lại cực kỳ thâm tình. Đời này kiếp này chỉ nguyện yêu và chờ đợi mình nàng mà thôi. Nữ chính thì hiền lành, hơi mềm yếu nhưng khi cần sẽ rất kiên cường và quyết tuyệt không hề yếu đuối bánh bèo. Tình yêu của cả hai là sự chấp nhất bền bỉ và mang chút đau lòng. Nhưng đó chỉ là phần đầu thôi ạ, càng về sau thì càng ngọt ngào ấm áp và đầy cảm động lắm luôn á.  Vì vậy, nếu bạn thích một câu chuyện trọng sinh có ngược nam, có song xử, có truy thê với nam chính siêu thâm tình và những bí mật cất dấu làm nên biến cố lớn cho câu chuyện thì “Thế thúc” đảm bảo có đầy đủ mọi thứ bạn yêu cầu nhé. Còn nếu bạn vẫn đang băn khoăn thì mình xin lấy tên tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt ra để khẳng định nè.  So với hai bộ “Em gái của gian thần” và “Muội khống” thì “Thế thúc” như một sắc màu hoàn toàn khác không bị trộn lẫn. Tuy nhiên, hình tượng nam chính vẫn được xây dựng với sự thâm tình, chấp niệm và có chút cuồng loạn như những nhân vật kia. Cho nên, mặc dù truyện chỉ mới có convert và chưa nhà nào nhận edit thì mình nghĩ mn cũng không nên bỏ qua đâu ạ. Bởi truyện cv nhưng khá dễ đọc, mn thích thì nhích thôi nào ^^  ____________ Phần văn án giới thiệu được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích từ bản dịch lời bài hát Vở kịch độc diễn do Hứa Như Vân thể hiện. #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Khương Thanh Uyển không ngờ mình có thể sống thêm lần nữa. Nàng là nữ nhi của phú thương ở Vân Châu, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa. Đến tuổi cập kê, nàng vui vẻ ở bên sĩ tử bần hàn Thôi Quý Lăng, mặc cho phụ thân phản đối, nàng nhất quyết gả cho hắn. Sau khi thành hôn, hai người vô cùng ân ái, nhưng phu thê nghèo nàn kèm theo trăm sự đau thương, cộng thêm không thể hòa hợp với trượng mẫu (mẹ chồng) và muội phu (em chồng), thời gian trôi qua, họ dần nảy sinh mâu thuẫn. Về sau, Thôi Quý Lăng không thi đỗ tú tài, được bằng hữu tốt tiến cử nên cả gia đình chuyển đến Cam Châu góp sức cho Ninh vương. Ninh vương cũng coi trọng hắn, dần dần ngồi vào vị trí trưởng sử của Vương phủ. Trượng mẫu luôn cảm thấy nàng là nữ nhi gia đình thương nhân mà muốn bám vào nhi tử của bà, hiện tại Thôi Quý Lăng đã làm quan Ngũ phẩm nên bà càng khinh rẻ nàng, hằng ngày chưa từng cho nàng sắc mặt tốt. Muội phu cũng châm ngòi ly gián, tình cảnh của Khương Thanh Uyển tại Thôi gia vô cùng gian nan. Nếu chỉ như vậy thì không sao, nàng thật tâm yêu thương Thôi Quý Lăng, vì hắn, những chuyện này nàng có thể chịu đựng. Nhưng không ngờ hắn lại có tình ý với bằng hữu tốt nhất của nàng, hai người còn lén lút có con. Thậm chí, để đạt được quyền thế, hắn coi nàng là cống phẩm dâng tặng cho tên Hoàng đế hoang dâm vô độ. Vào ngày nhập cung, lão Hoàng đế thấy nàng xinh đẹp nên chỉ thị nàng lập tức thị tẩm. Nàng không đồng ý, ra sức vùng vẫy khiến mu bàn tay Hoàng đế bị thương, lão giận dữ sai người đánh nàng hai mươi trượng, sau đó đày nàng vào Hoán Y Cục. Thời gian ở Hoán Y Cục vô cùng khó khăn, mùa đông khắc nghiệt, nước đóng thành băng, nàng phải giặt giũ y phục cho các vị chủ tử khiến đôi tay nàng đông cứng đỏ bừng, kèm theo những vết nứt rất dài trên da, mỗi lần phát tác đều ngứa không chịu nổi, cả đêm ngủ không yên. Mời các bạn đón đọc Thế Thúc của tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bánh Xe Định Mệnh - Nhiễu Lương Tam Nhật
"Chỉ những người đàn ông hẹp hòi có khuynh hướng hoang tưởng mới không dám để người khác thưởng thức vẻ đẹp người phụ nữ của mình." Nữ chính Khổng Lập Thanh đã trải qua một tuổi thơ dữ dội. Cuộc sống thiếu thốn về cả vật chất và tinh thần, đè nén bởi những lời mạt sát, những trận đòn roi đã tạo lên một Khổng Lập Thanh yếu đuối, thu mình và tự ti. Cho đến khi cô gặp người đàn ông tên Chu Diệp Chương. Ở thế giới bên ngoài cô không có bạn bè, thứ người ta gọi là "bạn bè" đó lại luôn ức hiếp, phỉ báng, bắt nạt, khiến cô càng thêm sợ hãi thế giới xung quanh mình. Khổng Lập Thanh ít nói, rụt rè, đi đường luôn khom lưng cúi đầu, sợ hãi đám đông và dường như trốn tránh trong thế giới của mình nhiều nhất có thể. Khi cô trưởng thành, ba cô bị dính vào một vụ bê bối phải vào tù, trước khi vào ông ta giao lại cho cô đứa con riêng của mình và bồ, bắt cô phải nuôi dưỡng. Đứa trẻ vài tuổi đó tên Khổng Vạn Tường, cô nhận nó làm con của mình. Kể từ đó, thế giới của cô chỉ có bản thân và đứa bé. Những tưởng cuộc sống cứ mãi như vậy, nếu như không có cuộc chạm trán giữa cô và nam chính, Chu Diệp Chương trong một lần anh bị thương, cần có người giúp đỡ, và người không may đó, chính là cô. Câu chuyện của hai người bắt đầu từ đó... Trải qua những nghi ngờ, lo toan, cuối cùng hạnh phúc xứng đáng sẽ đến với những người không ngừng yêu thương và kiên trì chờ đợi! *** Thời gian trôi rất nhanh, bây giờ đã là đầu tháng Sáu, Khổng Lập Thanh chọn một ngày nắng nhẹ, dậy sớm, sau khi tiễn Chu Diệp Chương đi làm, cô quay về phòng chỉnh trang cẩn thận, sau đó đi đến chỗ Chu lão phu nhân. Bước sang tháng Sáu, thời tiết ở Hồng Kông rất nóng, chín mười giờ sáng là lúc nhiệt độ bắt đầu tăng cao, không khí ẩm ướt. Khổng Lập Thanh vẫn chưa thích nghi được với thời tiết nóng ẩm ở đây, cô đã quen sống nhiều năm ở thành phố B lúc nào cũng khô ráo, bốn mùa rõ ràng, nhưng thời tiết chỉ là một phần của hoàn cảnh sống, cơ thể con người luôn có cơ chế tự điều chỉnh, thích nghi chỉ còn là vấn đề sớm muộn. Khổng Lập Thanh cho rằng hôm nay cô có thể tự mình đi đến chỗ Chu lão phu nhân chứng tỏ khả năng thích ứng của cô đã tiến bộ thêm một bậc, từ rất xa Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy Khổng Vạn Tường. Như lần trước cô đến, dưới gốc cây vẫn là chiếc ô che nắng bên dưới bày bộ bàn ghế hóng mát, chỉ khác là hôm nay người ngồi hóng mát ở đó không phải người lần trước. Đặt chân lên thảm cỏ, Khổng Lập Thanh cảm thấy nội tâm yên tĩnh, cô không có nhiều khí thế nhưng lại thừa bình tâm, nơi đây phong cảnh rất đẹp, sắc xanh tràn ngập nơi nơi, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang, không khí mát dịu chứ không oi ả, quả là một nơi dễ chịu. Chầm chậm bước đến chỗ ghế hóng mát đó, Khổng Lập Thanh dường như cảm thấy trong lòng cô cũng có cơn gió mát lành nhẹ nhàng mơn man, đợi đến khi toàn cảnh lọt vào mắt, lòng cô càng yên ả thêm mấy phần. ... Mời các bạn đón đọc Bánh Xe Định Mệnh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Bản Sắc Thục Nữ - Tiên Chanh
Là "thục nữ" đâu có nghĩa bạn phải thật yểu điệu, dịu dàng. Đôi khi: Một Trương Tĩnh Chi nhí nhảnh, ngây thơ lại có phần ngốc nghếch đáng yêu. Một Tiêu Tiêu thông minh, xinh đẹp, với lối sống hiện đại, phóng khoáng và có chút buông thả. Một Sở Dương mạnh mẽ, bản tính như một trang nam tử ... lại chính là những "thục nữ" tạo nên "bản sắc" đa màu của cuộc sống! *** Biết bao nhiêu "thục nữ" trên thế giới này, mỗi người là mỗi màu mỗi vẻ, mỗi người là một chấm điểm trên một bức tranh to lớn, họ làm nên "bản sắc" đa màu của cuộc sống... Tình yêu tồn tại trong Bản Sắc Thục Nữ rất sắc nét: “Cuộc đời của con người vốn chẳng lấy gì làm dài, một phần ba dành để ngủ, một phần ba cho công việc, rồi thêm vào đó là những ngày sống mơ hồ, khó khăn lắm mới xác định rõ những mong muốn trong lòng, thì việc gì lại để cho tình yêu trôi đi mất trong khoảng thời gian quý báu còn lại?’ *** Hôn lễ của Trương Tĩnh Chi được định vào mùa thu tháng Mười, lúc sắp cử hành phải đặt nhà hàng trước nửa năm, nhưng đó cũng không phải là phương án tốt nhất, hay nhất là đặt trước một năm, nếu không các cô trực điện thoại sẽ dùng một giọng nói vô cùng lịch sự vô cùng dịu dàng nói với bạn: "Xin lỗi, sảnh số X đã được đặt... đúng... cô phải đặt trước..." Trương Tĩnh Chi gác máy rồi chỉ muốn chửi "cứt"! Nhủ thầm tôi đây đã đặt trước cả nửa năm rồi, cô còn muốn tôi đặt trước thế nào nữa? Tôi đặt trước ba năm, nhưng ba năm trước tôi còn chưa quen cái tên Uông Dụ Hàm này mà! Có điều, chuyện này vẫn chưa phải là phiền phức nhất, mà đó chính là chọn phù dâu, chuyện này quả thực khiến đầu của Trương Tĩnh Chi cũng muốn to ra. Bởi vì Tiêu Tiêu chưa kết hôn, quan hệ giữa hai người lại khắng khít như thế, phù dâu chắc chắn phải là Tiêu Tiêu mới đúng, hơn nữa Tiêu Tiêu cũng biểu lộ quyết tâm từ lâu rồi, nhưng mới nói ra đã bị Trương Tĩnh Chi gạt phắt đi. Lý do của Tĩnh Chi là: Tớ tìm phù dâu như cậu, vậy khách khứa người ta ngắm tớ hay là ngắm cậu đây? ... Mời các bạn đón đọc Bản Sắc Thục Nữ của tác giả Tiên Chanh.
Trách Em Thật Quá Xinh - Vị Tái
Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng cái giá phải trả cho những bồng bột thời trẻ lại là trách nhiệm và cảm giác tội lỗi đeo bám suốt cuộc đời. Phi Phi, đứa bé ra đời ngoài ý muốn sau tình một đêm hôm ấy như một thiên thần nhỏ được phái xuống cứu rỗi linh hồn cô sau quãng thời gian sa đọa, ủng hộ cô khi mọi người thân đều đã quay lưng, ở bên cô trong những tháng ngày trên thành phố cô đơn, không người quan tâm. Khi cuộc sống đầy những biến động đã bình yên trở lại, khi cô nhận công việc quản lý hấp dẫn trong giới giải trí và đủ khả năng làm một bà mẹ đơn thân cũng là lúc cha đứa bé đột nhiên xuất hiện... Cô và anh đáng lẽ không nên có bất cứ quan hệ gì với nhau hết. Nếu như nói hồi đó đã làm sai thì điểm sai duy nhất chính là người đó lại là anh. *** "Trách em thật quá xinh là một câu chuyện giản dị và ấm áp. Những mâu thuẫn và đấu tranh trong công việc, sự kiên trì, âm thầm, lặng lẽ như mạch nước ngầm róc rách chảy và sự điên đảo, mê loạn cố chấp vì tình yêu của các nhân vật nam nữ trong câu chuyện làm tôi luôn có cảm giác như đã chạm được vào nơi sâu kín nhất của tâm hồn con người." (Thư Nghi - Tác giả cuốn "Từng có một người, yêu em hơn cả mạng sống") "Nếu bạn có may mắn đọc hết câu chuyện này chắc chắn bạn sẽ cảm động và thấy được khích lệ như tôi. Ai có thể nói ở nơi sâu kín nhất trong tâm hồn mình không có một Mạc Hướng Vãn? Sự bồng bột của tuổi trẻ, những trải nghiệm cuộc sống sau khi trưởng thành, đã nhìn thấu bản chất của giới giải trí, bản thân cũng đã trải qua biết bao phong ba bão táp, nhưng cuối cùng vẫn giữ được một tâm hồn chân thật." (Giản Ám - Top những tác giả văn học mạng Trung Quốc) *** Vào ngày Mạc Bắc nhận được thiệp cưới của Phương Trúc, Mạc Phi đang nằm trên chiếc giường của bố mẹ đọc truyện tranh. Anh liền hỏi Mạc Phi: “Con có muốn đi uống rượu hỷ với bố không?” Mạc Phi liền hỏi: “Vậy mẹ có đi cùng không ạ?” “Mẹ con còn phải đi làm.” Anh làm sao có thể đưa mẹ của Mạc Phi đi cùng được? Trong hôn lễ đó sẽ có đối tượng anh đã xem mặt trước đó, cho Hướng Vãn đi hoàn toàn không tiện chút nào. Anh thầm nghĩ vậy. Khi đến lễ đường tổ chức hôn lễ của Phương Trúc, anh giới thiệu Mạc Phi cho tân nương tử và phù dâu: “Đây là con trai của anh.” Mạc Phi ngoan ngoãn khoanh tay chào và gọi người đó là dì. Phương Trúc tỏ ra vô cùng kinh ngạc, còn Dương Tiểu Quang thì ngỡ ngàng tới mức đứng ngây người ngay tại chỗ một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Này Mạc Bắc, có phải đầu óc anh có vấn đề gì không? Anh có con trai lớn từng này rồi mà trước đây còn đi xem mặt với em?” Phan Dĩ Luân liền đẩy tay cô một cái, ra hiệu rằng nên đặt hôn lễ lên hàng đầu. Thế nhưng, Dương Tiểu Quang chẳng thể trấn tĩnh lại được, quay sang nói với Phan Dĩ Luân: “Liệu có nhầm không đấy? Suýt chút nữa thì em đã làm mẹ kế của người ta rồi.” ... Mời các bạn đón đọc Trách Em Thật Quá Xinh của tác giả Vị Tái.
Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy - Vân Ngao
Anh từng vì em mà từ bỏ cả tôn nghiêm, vì em mà phá vỡ lớp băng lạnh lẽo bao bọc trái tim mình, trao cho em tấm chân tình tha thiết. Còn em lại vì chuyện quá khứ mà giận dỗi vô cớ với anh, nhưng anh vẫn một mực nhường nhịn em. Em được nuông chiều từ bé, không biết làm việc nhà, anh không một lời oán thán. Hôm nay em lại sắp rời xa nơi này, đến một nơi xa xôi muôn trùng, để anh lại một mình với nỗi cô đơn. Chỉ cần là chuyện tốt cho em, anh đều gật đầu tán thành. Tình yêu của anh vẫn chưa nhận được đền đáp xứng đáng. Em phải làm sao để bù đắp cho anh đây?  Một câu tình đầy lãng mạn cũng như lời tâm sự của anh dành cho cô được thể hiện trong tác phẩm Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy của tác giả Vân Ngao. Anh đã vì cô mà hi sinh rất nhiều thứ, anh hi sinh luôn sự tôn nghiêm của một người đàn ông, anh luôn muốn tốt cho cô, luôn ủng hộ cô, bên cô mỗi lúc buồn. Vật mà chỉ vì chuyện quá khứ mà cô lại rời xa anh. Tình yêu của anh bao giờ mới được cô đáp trả ? Không lẽ ông trời đang trêu anh sao !!! *** Đỗ Phong nhìn theo chiếc máy bay cao tít tắp trên bầu trời, lòng năng trĩu. “Tiểu Đỗ, cô chú về đây, cháu giữ gìn sức khỏe.” Bố mẹ Nguyễn Vân tạm biệt anh. Vừa nãy, Nguyễn Vân khóc lên khóc xuống, bố mẹ phải đắt cô vào cửa soát vé. “Vân Vân nó còn trẻ con như thế, chúng ta đổ nó ra nước ngoài sống một mình, có phải không ổn lắm không?” Mẹ cô vừa khóc vừa nói. "Nó dù sao vẫn phải tự lập, để nó ra nước ngoài rèn luyện cho trưởng thành. Bên đó người Hoa cũng đông, bà yên tâm đi.” Bố Nguyễn vừa an ủi vợ, vừa động viên Đỗ Phong. Vừa nãy, ông nhìn thấy Đỗ Phong lén lút đưa tay áo lên quệt mắt. Trước lúc làm thủ tục, Nguyễn Vân còn khăng khăng tóm lấy tay Đỗ Phong không chịu buông. Sinh ly tử biệt khiến người ta đột nhiên già đi. Khoảnh khắc ấy, ông phát hiện ra trên mặt Đỗ Phong tăng thêm nét tang thương, thần sắc anh ngây dại, trái tim dường như đã đi theo Nguyễn Vần, chỉ còn lại cái xác ở đây. Trở về từ sân bay, Đỗ Phong thẫn thờ đi vào phòng. Mùi hương của Nguyễn Vân vẫn còn đọng lại trong không khí khiến anh nhớ lại đêm ấy. Cô rất chủ động, giao toàn bộ tinh thần lẫn thể xác cho anh. Anh không the kiềm chế nổi bản thân, đắm chìm trong sự mê hoặc của cô. Những nụ hôn cuồng nhiệt rơi trên da thịt Nguyễn Vân, những cái ôm thật chặt như muốn mang cơ thể đối phương hòa làm một với mình. Cuối cùng, cả hai chim vào giấc ngủ trong vòng tay nhau. ... Mời các bạn đón đọc Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy của tác giả Vân Ngao.