Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quyến Rũ

Mười năm trước, đối với Brenna Marcelli, gia đình, nghề làm rượu vang, và một người con trai là tất cả thế giới của cô. Sau gần mười năm xa cách và một cuộc hôn nhân thất bại, Brenna quay trở về điền trang Marcelli để sống cùng ông bà và cha mẹ mình. Giữa một loạt những biến cố và sự kiện mới của gia đình - một đám cưới đôi của chị và em gái cô, sự xuất hiện của một người anh trai lưu lạc từ lúc mới chào đời, những ám ảnh về một mối hận thù truyền đời giữa gia đình cô và nhà hàng xóm Giovanni - Brenna quyết định sẽ gây dựng một xưởng rượu mới cho riêng mình. Và cô chỉ có một lựa chọn duy nhất để thực hiện được ước mơ của mình - đó là đi vay tiền Nic Giovanni, kẻ thù của gia đình, cũng là mối tình đầu của cô. Và cô nhận ra, quãng thời gian mười năm xa cách, những đổi thay và thất bại trong cuộc sống, tất cả không thể làm thay đổi được tình yêu của cô dành cho rượu vang, cho đám nho, và hơn thế nữa, cho một con người... Là tác phẩm thứ ba trong serie năm cuốn về năm anh chị em nhà Marcelli của Susan Mallery, The Seductive One có tất cả những yếu tố của một cuốn Romance nhẹ nhàng mà mi_do_ri yêu thích: một gia đình đông vui, đầm ấm, một nghề làm rượu vang gia truyền đầy hấp dẫn, một mối tình đầu nóng bỏng, mê say, một chút thù hận và trả thù cho hợp với chất Ý... Mình không giỏi viết giới thiệu và tóm tắt, chỉ biết nói đây là tác phẩm mình thích nhất trong serie này và muốn được chia sẻ với mọi người. *** Vay một triệu dollar của quỷ xứ là một chuyện, kháng cự lại được với hắn khi làm điều đó lại là một chuyện khác. Brenna Marcelli tự cho mình cũng thông minh trên mức trung bình. Với một tương lai còn đang mù mịt, cô sẽ chẳng thể làm gì được ngoài việc cố tỏ ra hoàn toàn dễ thương trong suốt cuộc đối thoại sắp tới với Nicholas Giovanni. Cô sẽ tự tin, sẽ đầy thuyết phục, thậm chí là lôi cuốn nữa. Cô sẽ không nổi nóng, cầu xin, hay nghĩ đến sex. Đặc biệt là sex. Dù cho nó đã từng tuyệt đến thế nào đi nữa. Nhưng nó đã rất tuyệt, cô nghĩ, khi sải bước dọc theo chiều dài sảnh đợi khu văn phòng của Wild Sea Vineyards. Còn hơn cả tuyệt nữa. Một lần, họ đã làm chuyện đó trên bãi biển, và cũng đêm đó, chương trình tin tức đã đưa tin về một cơn trều cường cao bất ngờ. Brenna vẫn luôn thắc mắc liệu cô với Nic có một phần trách nhiệm trong hiện tượng đó hay không. “Quá khứ,” cô nói thầm, ép chặt tập hồ sơ trước ngực. “Một quá khứ cổ xưa rồi. Còn bây giờ là một thập kỷ mới – thậm chí là một thế kỷ mới. Mình có khả năng. Mình độc lập. Mình đang thực sự khó chịu vì anh ta đã để cho mình phải chờ đợi.” Cô quay lại và nhìn về phía cánh cửa đang đóng dẫn đến văn phòng riêng của Nic. Khi cô trợ lý của anh yêu cầu cô đợi và hứa là ông chủ sẽ gặp cô ngay thôi, Brenna đã tin tưởng cô ta. Giờ, gần mười phút trôi qua, cô trợ lý đã biến mất và vẫn không thấy bóng dáng Nic đâu. “Chỉ là một trò cân não thử sức thôi,” cô tự nhủ, hít một hơi thở dài lấy lại bình tĩnh. “Mình sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh ta có thể khiến mình đợi lâu đến chừng nào anh ta muốn.” Ngoại trừ là bụng cô đang quặn lại, cô thấy thực sự hối tiếc vì đã cố cái cốc cà phê thứ năm đó, và cô có một cảm giác xấu là nếu cô ngừng đi lại quá lâu, hai đầu gối cô sẽ run rẩy mất. Đó không hẳn là bức chân dung về một con người chuyên nghiệp tự tin mà cô đang muốn phác họa ra. Cô thực sự cần – Cánh cửa văn phòng bật mở và chính con quỷ bước ra. Thôi được, có lẽ gọi Nic là quỷ là hơi quá, nhưng anh trông kín bưng, nguy hiểm, và đến mức này rồi thì cô sẽ bán cả linh hồn mình cho anh để có được cái cô muốn. Một đóa hồng được gọi trại đi bằng một cái tên khác, hay gì cũng được. “Brenna.” Nic mỉm cười gọi tên cô. Cứ như thể họ vẫn gặp nhau thường ngày. “Thật vui được gặp em.” Giá như là thế, cô nghĩ. Cô đã không đặt chân đến nhà Giovanni mười năm rồi. Và vì một lý do chính đáng. “Xin chào, Nic.” Anh ra hiệu về phía văn phòng của mình và cô bước vào chốn riêng tư ấy. Căn phòng không thay đổi nhiều so với lần cuối cùng cô nhìn thấy nó. Vẫn rộng lớn, vẫn bị thống trị bởi một cái bàn có từ thế kỷ thứ mười tám. Cái máy tính là mới, cũng như người chủ của nó. Mười năm trước, ông nội của Nic là người làm chủ chốn này. Từ đây, ông điều hành toàn bộ công chuyện làm ăn của Wild Sea Vineyards. Giờ, người già đã ra đi và Nic là người tiếp nối. Tiếp nối và bành trướng, cô nghĩ khi đứng trước tấm bản đồ treo trên tường đối diện với cái bàn bề thế. Cô quan sát những khu vực được bôi đậm, thể hiện chi tiết đất đai của nhà Giovanni, cho thấy họ đã mở rộng được đến cỡ nào trong bảy năm trở lại đây. Nic vẫn luôn muốn trở thành người lớn mạnh nhất và cừ nhất. Và không cần phải bàn cãi gì nữa, anh đã đạt được mục tiêu đó. Tất nhiên, tập trung vào tấm bản đồ cho phép cô không nghĩ đến cái bàn chết tiệt sau lưng. Thật không may, rồi cô sẽ phải quay lại và nhìn nó. Sẽ không tệ đến thế đâu nếu cô và Nic chưa từng, ừ, làm chuyện đó trên cái bàn ấy. Đó là một ngày chủ nhật, khoảng ba giờ sáng. Màn đêm yên tĩnh, lạnh và lãng mạn lạ thường. Tất nhiên, đó là hồi cô mười bảy tuổi và đang yêu, đang ở cái thời khắc mà dù có làm việc đáng chán nhất trần đời là ngồi chờ đợi một vệt màu nước khô đi, cũng vẫn thấy lẵng mạn như thường. “Xin hoan nghênh em ngồi xuống đấy,” anh nói, một chút thích thú trong giọng anh. Chắc chắn rồi, cô nghĩ, hất thẳng vai và quay lại đối mặt với quá khứ của mình. Nic làm việc ở đây hàng ngày. Anh hiển nhiên là đã quên những gì xảy ra trên cái khối gỗ đó. Nhưng cô thì không. Cô đi về phía một chiếc ghế tựa quá khổ và buông mình xuống lớp da êm ái. Nic đi vòng qua chiếc bàn của mình và ngồi đối mặt với cô. “Anh đã ngạc nhiên khi biết em hẹn gặp anh đấy,” anh nói một cách dễ dàng. “Anh hy vọng là mọi chuyện vẫn ổn với gia đình em.” “Mọi người khỏe cả. Thực sự là, tuyệt vời ý. Francesca đã đính hôn rồi.” Còn hơn cả đính hôn nữa, nhưng chuyện đó phải dành để lần khác kể thôi. “Ông nội em chắc hạnh phúc lắm.” Cô gật đầu và nhận thấy tia nhìn của mình đang chiếu lên gương mặt anh. Những đường nét mạnh mẽ, cô nghĩ, chợt nhớ đến người con trai ngày xưa khi cô quan sát người đàn ông trước mặt. Anh vẫn luôn có những nét mạnh mẽ. Đôi mắt hút hồn, cái mũi thẳng, cái cằm cương nghị, và thậm chí là ương bướng nữa, và cái miệng đã từng hôn cô khiến cô quên cả thời gian. Tiết trời tháng tám ấm, nhưng anh vẫn mặc một cái áo sơ mi dài tay màu đen, một cái quần tối màu. Không phải là quần jeans và áo T-shirt như cô vẫn từng quen nhìn. “Anh ăn mặc trang trọng quá,” cô nói.       “Vì cuộc gặp mặt của chúng ta đấy.” Anh mỉm cười, một nụ cười chậm rãi, lôi cuốn, khiến cô nhớ đến những nụ cười khác. Như nụ cười anh đã từng dùng để thuyết phục cô, rằng sẽ thực sự rất ổn khi làm tình vào buổi đêm trên cánh đồng nho. Đó là lần đầu tiên của họ, và cô đã mất đi sự trong trắng của mình giữa hợp âm của đàn dế và – Ngừng lại ngay lập tức, cô tự bảo mình. Chìm vào dòng hồi ức đó sẽ chỉ khiến cô dấn sâu thêm vào rắc rối thôi. Cô ở đây với một nhiệm vụ không liên quan chút gì đến những nụ cười lôi cuốn đó, hay là cái hơi nóng của ngọn lửa đang cháy dần xuống phía bụng dưới của cô. Cô bắt mình thả lỏng trên cái ghế da. Cô cẩn thận bắt chéo chân, và cố biểu lộ một vẻ thích thú vừa phải, uể oải vừa vừa. Ai mà biết được, biết đâu nó lại hiệu quả. “Tất cả chuyện ăn mặc rắc rối đó là vì em à? Em không nghĩ vậy đâu.’ Anh cười lục khục. “Được rồi. Cuối giờ chiều nay anh có một cuộc gặp với mấy nhà phân phối nước ngoài. Anh nghĩ là mặc đồ jeans sẽ khiến họ rút lui mất.” Không đâu, nếu họ là phụ nữ, Brenna nghĩ, trước khi cô kịp ngăn mình lại. “Vậy là bọn anh lại đang mở rộng tiếp,” thay vì vậy, cô nói. “Luôn luôn. Trở thành kẻ lớn mạnh nhất và cừ nhất.” “Anh thực sự đã thắng lợi về mặt số lượng rồi đấy.” “Không phải người ta vẫn nói vấn đề về kích cỡ đấy sao?” “Chỉ những ai không biết tận dụng những gì mình đang có thôi.” Một chớp mắt trước khi quá muộn, cô chợt nhớ đến lời thề của mình về chuyện sẽ không tranh cãi với anh. “Xin lỗi,” cô lẩm bẩm. Anh nhướng mày. “Vì đã không đồng ý với anh à? Lần đầu tiên đấy. Giờ thì thậm chí anh thấy tò mò rồi đây.” Anh toét miệng cười và ngả người về phía trước. “Được rồi, Brenna. Em đang ở đây, em diện một bộ cánh, và em mang theo cái đám trông như một núi giấy tờ vậy. Sao em không nói cho anh biết đang có chuyện gì vậy?” Vậy là họ sẽ đi thẳng vào vấn đề. Cô hắng giọng và đặt tập hồ sơ lên bàn. Khoảnh khắc đó, não cô như đông lại, và mọi câu nói thông minh, logic, đầy giọng điệu tài chính cô đã luyện tập bay sạch khỏi đầu. “Em là một trong những người cừ nhất trong chuyện làm ăn,” cô bắt đầu, rồi lại ngập ngừng, tự hỏi không biết nói vậy nghe có tự cao quá không. Ít ra anh cũng không phá ra cười. “Anh sẽ phải thừa nhận là anh không muốn đối đầu cạnh tranh với em đâu.” anh thừa nhận. Lời khen ngợi khiến cô thêm tự tin và muốn cựa quậy trên ghế của mình.Cô tự hài lòng với bản thân bằng một nụ cười nhẹ. “Như nội em vẫn nói, ngoài nội ra, em là người duy nhất trong gia đình có đam mê với rượu vang. Em vẫn dành cả cuộc đời mình cho nó.” Anh định nói gì đó, nhưng cô nhanh chóng tiếp lời. Không đời nào cô để anh nhắc cô nhớ lại mười năm cô đã bỏ bẵng Marcelli Wines. Mười năm cô đã sống như một con ngốc. “Nội đã cho em phụ trách nhà máy rượu vang. Em biết cần phải làm những gì để có được thành công ở một cấp độ mới.” “Vậy là em đến đây không phải để xin việc.” “Không.” Cô mở tập hồ sơ. “Em đến đây để xin một khoản vay.” Nic thẳng người. “Tại sao? Gia đình em đâu có vấn đề gì về tiền bạc đâu.” “Marcelli Wines thì không có. Việc kinh doanh chưa bao giờ tốt đến thế. Nhưng em không phải là họ. Em làm việc cho nội. Công ty vẫn thuộc sở hữu của nội.” “Rồi em sẽ thừa kế nó mà.” Giá như là thế. Sự thật không nên vẫn cứ gây đau đớn thế này, nhưng nó vẫn thế. Nó khiến cô đau đớn rất nhiều. “Việc thừa kế của các chị em gái em và em không còn chắc chắn nữa rồi.” Cô ngừng lời, biết rằng giữ bí mật cũng chẳng để làm gì. Rồi cuối cùng anh cũng biết chuyện thôi. “Có vẻ như bố mẹ em đã có một đứa con riêng, như bố mẹ nói thế. Một đứa con trai. Khi đó cả hai vẫn còn đang học trung học. Vì áp lực của gia đình, họ đã cho đứa trẻ làm con nuôi.” Nic vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Thay vì để lộ bất cứ chút cảm xúc nào trên gương mặt, anh dựa lưng vào ghế. “Chuyện này sẽ thay đổi mọi thứ,” anh thừa nhận. “Em biết được khi nào?” “Trong buổi Đại tiệc đêm mùng bốn tháng bảy của nhà em. Thực ra thì chỉ là một buổi tiệc có bắn pháo hoa thôi. Vấn đề là, đứa trẻ thất lạc nay đã là một người đàn ông ba mươi tuổi.” Hai gia đình Marcelli và Giovanni có thể không còn nói chuyện với nhau được gần ba thế hệ rồi, nhưng họ vẫn phát triển trên cùng một chuẩn giá trị truyền thống Italia. Thuyết bình đẳng nam nữ vẫn còn chưa đặt chân được đến lãnh địa những vườn nho của họ. Nic nhận ngay ra vấn đề. “Và ông nội em đủ lạc hậu để thấy thoải mái hơn khi để lại công việc làm ăn của gia đình cho một người thừa kế nam. Anh đoán là người anh thất lạc bấy lâu đó có hứng thú chứ?” “Nó là cả một đống tiền. Anh có thể không hứng thú được không?” cô hỏi lại với một sự vui vẻ nhẹ nhàng mà cô không nhận thấy. “Tất cả chuyện này khiến em chỉ còn là một mẩu nhỏ trong chuyện thừa kế.” Giờ đến phần khó khăn rồi đây. “Em biết việc làm rượu vang đã ăn sâu trong máu em. Em không muốn làm bất cứ cái gì khác nữa trong suốt cuộc đời mình.” “Nếu suy nghĩ của em là đúng và anh trai em sẽ được thừa kế, thì sao anh ấy lại không để em tiếp tục điều hành mọi việc?” “Anh ấy có thể làm thế, nhưng em không sẵn sàng chỉ đứng một bên để đợi chờ và quan sát. Em cũng có những ý tưởng và kế hoạch riêng của mình nữa. Em muốn gây dựng một nhãn hiệu mới của riêng mình.” Anh chỉ vào chồng hồ sơ trước mặt cô. “Kế hoạch đề xuất của em đây à?” Cô gật đầu. “Em đã liệt kê chi tiết tất cả. Loại nho nào em muốn mua, mức giá nguyên liệu, các thùng đựng rượu, kho chứa. Còn có cả một mảnh đất em đang quan tâm nữa.” “Gây dựng một nhãn hiệu mới tốn không ít tiền đâu.” “Em biết.” Cái nhìn kín bưng của anh chưa một lần rời gương mặt cô. “Em còn đi vay tiền ở những chỗ nào nữa?” “Bất cứ đâu có những kẻ cho vay nặng lãi.” Anh gật đầu. “Để anh đoán nhé. Họ muốn biết tại sao em không thể lấy tiền từ ông nội em.” “Kiểu thế. Họ còn bận tâm là sao em không có bất kỳ bảo đảm nào. Em đã giải thích rượu vang chính là bảo đảm rồi, nhưng có vẻ chả gây được ấn tượng gì cho họ cả.” Cô nhún vai. “Anh là một người ưa mạo hiểm, nhưng chỉ với những món hời. Và em chắc chắn rồi, chính là cái mà anh đang tìm kiếm đấy.” Anh nhướng mày. “Thật không?” Brenna có thể hớn hở mà ném mình vào một chiếc xe tải đang lao tới. Cô có thể cảm thấy mặt mình đang nóng bừng lên, nhưng nhờ làn da oliu, nét ửng đỏ ấy không lộ ra. Chỉ là một sự an ủi nho nhỏ, nhưng cũng đủ để cô bám vào, như đang níu chặt người sẽ giải cứu cả cuộc đời cô vậy. “Anh biết là em có thể làm được mà,” cô nói, làm như cô chưa hề bị anh bắt thóp là đang chơi chữ vậy. “Có thể,” anh nói. “Nhưng tại sao anh lại cần phải hỗ trợ cho đối thủ của mình chứ?” Lần đầu tiên kể từ lúc đặt chân đến đây, Brenna được thư giãn. “Ôi, làm ơn đi. Nếu may mắn, phải mất năm năm em mới có thể đạt được mười phần trăm những gì anh đang có. Em không nghĩ là anh sẽ lo ngại em ngáng đường làm ăn của anh đâu.” “Có vẻ hợp lý đấy. Thế tại sao em lại đến chỗ anh?” “Anh là người duy nhất em biết có dư tiền mặt.” “Bố mẹ em có thể giúp em.” “Rõ ràng là vậy. Nhưng em không muốn khiến bố mẹ phải lựa chọn giữa em và nội. Anh là người hoàn toàn trung lập.” “Anh là một người nhà Giovanni. Điều ấy không khiến anh trở thành anh em với quỷ dữ sao?” Thế, đúng là cái ý tưởng cô đã có lúc trước, chỉ có điều, trong mắt cô, mối quan hệ anh em đó có gần gũi hơn chút ít nữa. Đến chỗ Nic là hy vọng cuối cùng của cô, nhưng cũng là một sự mạo hiểm đã được cân nhắc kĩ. Mối thù giữa hai gia đình Marcelli và Givanni đã kéo dài hàng bao năm trời. Có thể nội cô sẽ biết chuyện về món nợ nếu cô đi vay từ những kênh truyền thống như ngân hàng, nhưng nội sẽ không bao giờ biết được nếu như Nic là người cho cô vay. Nội Lorenzo thà cắt lưỡi của mình còn hơn phải nói chuyện với một người nhà Giovanni. Brenna và các chị em của cô chưa bao giờ quan tâm đến mối thù truyền kiếp đó cả. Nic cũng chưa bao giờ, anh đã chứng mình như vậy từ lần đầu tiên cô gặp anh. Nhưng với ông bà của cô – sự thù địch đó vẫn còn nguyên. “Có chút ít mỉa mai trong cuộc nói chuyện này,” cô thừa nhận. “Em chỉ muốn nghĩ rằng nó sẽ hấp dẫn anh.” Anh quan sát cô. Brenna muốn biết anh đã thấy những gì, nhưng có lẽ anh không nhìn thấy gì cả lại tốt hơn. Cô vẫn còn đang trong giai đoạn phục hồi từ vụ cắt tóc bốc đồng thảm hại lần trước. Vài tháng ở nhà với sự chăm bẵm ăn uống của hai bà đã đắp thêm vào những đường cong vốn đã đầy đặn của cô bảy pound nữa. Cô nghĩ bộ cánh cô chọn mặc nhìn rất ổn, nhưng như vậy đã đủ chưa? Cô đã khác xa với cô nhóc mười bảy tuổi, người đã từng hứa sẽ yêu Nic bằng cả trái tim; nhưng vấn đề là, liệu anh có còn bận tâm đến sự thay đổi đó là tốt hay xấu nữa không? “Người ta vẫn đồn anh là một tên con hoang tàn nhẫn đấy,” anh nói bất chợt. “Em có nghe rồi. Em có nên sợ không?” “Nói anh nghe xem.” Cô có thể nhớ mọi thứ về Nic – cái cách anh chạm vào cô, cách anh hôn cô, mùi hương của làn da anh. Cô đã từng biết anh, người con trai ngày xưa, chứ không phải là người đàn ông này. Cái gì vẫn vậy và cái gì đã thay đổi? Mà chuyện đó liệu có quan trọng nữa không? Có là tên con hoang tàn nhẫn hay không, thì cô vẫn cần tiền của anh. “Giờ em không còn sợ hãi dễ dàng vậy đâu.” Cô đẩy tập hồ sơ về phía anh. “Anh thử xem xem rồi cho em biết anh nghĩ gì.” Anh đặt bàn tay lên cái bìa da nhưng không mở nó ra. “Bao nhiêu?” Trong bụng cô như đang xuất hiện cả đàn bướm và chúng đang bắt đầu bay. Cô nghĩ chúng có thể đang luyện tập màn hạ-cánh-và-tiếp-đất. Miệng cô khô khốc, ngón tay cô ướt đẫm, và cả căn phòng bỗng nhiên chao đảo. “Một triệu dollar.” Nic không có bất kỳ một phản ứng gì – ít nhất là vẻ bề ngoài. Anh không nheo mắt, vẫn ngồi yên trên ghế; anh thậm chí không cười. Nhưng bên trong, sự tò mò thích thú của anh đã biến thành một mối sửng sốt sâu sắc. Anh lôi ví từ túi quần sau và trỏ vào đám giấy bạc. “Em có muốn tất cả bằng đồng hai mươi dollar không?” “Em không phải đang ở vị thế được đòi hỏi. Tiền hai mươi dollar cũng ổn rồi.” “Anh không nghĩ hôm nay anh mang theo mình nhiều ngần ấy đâu.” "Bất tiện quá." Cô nhìn anh, đôi mắt đang mở lớn đã phản bội sự bối rối của cô. Cô đang cùng đường rồi, và cả hai người bọn họ đều biết vậy. Nếu anh từ chối cô, cô sẽ không thể có được khoản vay. Mọi giấc mơ về một nhãn hiệu của riêng cô vậy là sẽ tan tành. Ồ, chắc rồi, cô vẫn có thể mua được vài tấn nho ngoài chợ nông sản, đi mượn trang thiết bị, rồi làm ra vài tá thùng rượu vang rẻ tiền cất ở một gara nào đó. Cô có thể có được sự ủng hộ từ những người trung thành với Marcelli, một chút chú ý, có thể là một vài lời từ Hiệp hội rượu vang. Nhưng không có tiền, cô sẽ không bao giờ có cơ hội để làm một cái gì to tát cả. Không, khi anh có quan tâm quái gì đến chuyện đó đâu. Tất cả những gì anh quan tâm, là mục đích của anh. Làm sao cái yêu cầu của cô có thể ghép vừa vào bức tranh to lớn đó? Anh đứng lên, đi vòng qua bàn đến đứng trước mặt cô, anh tựa vào bàn, khoanh hai tay trước ngực. Đó là một tư thế đầy hăm dọa. Đầy thách thức. Brenna phản ứng lại bằng cách buông hai chân, rồi lại bắt chéo chân trở lại. Trong sự yên lặng của căn phòng, tiếng cọ sát của đôi tất lụa của cô như nghiến vào tai anh. Anh nhận thấy mình đang dõi theo chuyển động đó, nhìn chăm chăm vào đường viền trên váy cô, tưởng tượng ra cặp đùi cô phía dưới cái váy. Và phía trên cặp đùi cô? Là thiên đường. Ít nhất, đó là những gì cơ thể cô mang lại mười năm trước. Kín đáo, trơn mượt, bí mật – là con đường dẫn tới sự cứu thế. Để rồi thay vào đó, cô đã đưa anh thẳng xuống địa ngục. Vì cô, anh đã bị đuổi khỏi nhà. Anh đã phải sống tha hương, bị bỏ rơi, và bị ruồng bỏ cho đến chết. Thật không may, hồi ức đó chẳng giúp được cái khỉ gì cho trạng thái căng cứng bất chợt đang lan khắp người anh. Anh vội nhìn đi chỗ khác trước khi tự biến mình thành mất trí với những kỷ niệm không nên nhớ đến. “Anh không nói không,” anh nói với cô. “Anh đang đùa!” Cô đứng bật dậy, vẫn thấp hơn một foot so với anh. Đủ gần để cho anh có thể thấy những tia vàng nâu trong mắt cô, và cả vết sẹo nho nhỏ nơi khóe miệng cô. Đủ gần để mùi hương của cô chiếm hữu toàn bộ không gian của anh. Mùi hương đã khác, nhưng phản ứng của anh với nó thì không. Hơi nóng đã bị lãng quên từ lâu bỗng thức dậy, lan tỏa, tìm kiếm nơi chế ngự. Anh cố gạt đi hơi nóng và ham muốn. Không đúng nơi và không đúng thời điểm, và cả cô, chắc chắn quá đi rồi, là không đúng người. Điểm chính bây giờ là anh vốn đã có một kế hoạch. Trong những năm qua, anh đã học được rằng, một kế hoạch thấu đáo sẽ luôn là đảm bảo cho anh giành chiến thắng. Khi mục tiêu là sự trả thù, thì điều duy nhất cần là phải kiên nhẫn chờ đợi. Bản năng của anh mách bảo món nợ của Brenna là một quả home-run trời cho từ cú đập đầu tiên. Tất cả những gì anh phải làm là quẳng cây gậy của mình đi và chạy vòng quanh sân bóng. Nhưng anh muốn chắc chắn hơn. “Rất nhiều tiền đấy,” anh nói.   Mời các bạn đón đọc Quyến Rũ của tác giả Susan Mallery.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vui Vẻ Không Quạu Nha!
Thôi nào! Thả lỏng và tận hưởng sự vui vẻ đi. Vì chẳng phải cuộc đời đang ghét bạn đâu, mà chính bạn bạn đang loay hoay với những mệt nhọc ở trên đời. Ví dụ như nay đã là deadline mà bỗng bị rớt mạng, sáng nay đi làm quên đem theo ví, hay đồng nghiệp ở công ty nói xấu mình. Nếu kể ra thì sẽ có ti tỉ thứ không theo ý mình mỗi ngày. Không nói đến những chuyện bực tức khác, những nỗi buồn chúng ta không làm chủ được, những điều vô tình đến khiến ta quạu cọ và xấu xí. Rồi khi chúng ta cứ để chúng trong lòng sự phiền muộn không biết kéo dài đến bao giờ mới kết thúc. Cho nên, thay vì để tâm đến những chuyện khiến mình không vui, hãy lựa chọn vui vẻ, bạn sẽ thấy cuộc đời trở nên tuyệt vời hơn rất nhiều. Và để cân bằng những cảm xúc ấy “Vui vẻ không quạu nha” chính là một món quà để lan tỏa và nhân lên niềm vui, một cuốn sách mà ai cũng cần phải có để thêm yêu những điều nhỏ xíu đáng yêu xung quanh mình. Vui vẻ không quạu nha – Cuốn sách không chỉ mặn mà đúng như tên gọi của nó mà còn bắt kịp các xu hướng được quan tâm từ fanpage nổi tiếng “Ở đây zui nè” sẽ giúp bạn có những tràng cười vui vẻ không ngớt, có cái nhìn khoan dung cởi mở hơn, nhìn nhận những xui xẻo vấp phải bỗng trở nên nhỏ bé dưới góc độ dí dỏm và hài hước. *** Review sách “Vui vẻ không quạu nha” : Ở đây đầy những quote mặn mòi, đáng yêu  nganga4312 March 27, 2020  vui vẻ không quạu nha  Post Views: 25,417 1, Ai đó :Cho anh xin số điện thoại của em được không? Tui: Tuii phải nói 089805 lần thì anh mới chịu hiểu là tui đã có bạn trai ? 2, Đừng có hỏi em thích con trai hút thuốc hay không! Em thích anh rồi thì anh có hút pháo hoa em cũng thích. 3, Bạn có thể xấu! Nhưng..nếu bạn có một tâm hồn đẹp. Thì..bạn vẫn xấu! 4, Nếu bạn nhắn tin cho bạn gái của bạn một đoạn về sự xuất hiện của cô ấy có ý nghĩa như thế nào, tin tui đi ! Cô ấy sẽ đọc đi đọc lại cái tin nhắn đó một triệu lần. 5, Tình bạn thật sự la khi bạn hiểu được nó chat về cái gì , cho dù nó sai đầy lỗi chính tả. 6, Đôi khi tui bật xi – nhan trái nhưng lại rẽ phải : Hihi sao hôm nay tui ngáo vậy ta. Khi tui thấy một cô gái khác làm thể : Mày chạy xe kiểu gì vậy? Biết chạt xe không hả mày? 7, Đôi lúc tui đọc đi đọc lại mấy đoạn văn mà tui đi cà khịa người khác. Sao lúc đó mình phun ra được mấy câu đã ghê vậy đó . Hihi đọc đi đọc lại mấy cái đó hoài luôn. 8, Tui : Tính em điên lắm đó ! Anh ấy : Hi, anh thích điên điên, vậy mới dễ thương. Hai tháng sau Anh ấy : Trời ơi em thực sự là một con điên luôn đó 9, Phụ nữ có giác quan thứ 6, thứ 7, chủ nhật . Họ có thể biết tất cả các bí mật mà đàn ông che giấu , mọi lượt like ảnh gái của bạn trai hay giờ giấc sinh hoạt của người yêu cũ của bạn trai. Nhưng họ lại không biết hôm nay ăn gì. 10, Tui: Buồn quá trời buồn rồi, mình phải tìm ra mục đích sống của bản thân Não của tui : Chị yêu đã nghĩ ra việc order thứ gì đó chưa? 11, Tui dám cá bạn khỏa thân khi tắm.Đúng là đồ hư hỏng. 12, Có hai cách để gây ấn tượng lần đầu gặp mặt: Một là đẹp Hai là điên. Nếu một chàng trai mời bạn đi ăn sáng thay vì ăn tối. Nên suy nghĩ về việc làm vợ anh ta. 13, Anh độc thân em cũng độc thân . Anh biết điều đó nghĩ gì không? Đó là không ai thích chúng ta 14, Tui luôn tự làm ướt gối mình mỗi đêm… Không phải nước mắt đâu, là nước miếng đó. 15, Tui cắt tóc ngắn đơn giản vì tui lười chải đầu chứ không phải thất tình đâu đồ ngố. Nói chung thiếu tí nữa là thành đàn ông. 16, Toán thân mến ! Trưởng thành lên đi em, đi mà tự giải quyết vấn đề của mình, ai đâu mà rảnh ngồi đây giải quyết cho em hoài… 17,Mắt sẽ tự động trợn ngược khi đưa tay vào túi và không thấy điện thoại. 18,Nếu một cô gái không chịu nói với bạn điều gì đó. Thì hãy vào stories trên mạng xã hội của cô ấy . Chắc chắn sẽ có gợi ý trong đó. 19,Tui đã dành 9 tháng 10 ngày ở trong bụng mẹ để chơi một mình và không nói chuyện với ai. Bạn nghĩ rằng tui sẽ buồn tới chết nếu bạn không nói chuyện với tui? 20, Có đứa bạn cùng sở thích , gì cũng hợp nhau thì tốt. Nhưng được thêm cái nữa là nhanh hết tiền. Và còn rất nhiều câu “quote” zui zẻ, hồn nhiên… xen chút deep deep khiến bạn vui vẻ ngay lập tức. Mời các bạn tìm đọc. *** [Review Sách] “Vui Vẻ Không Quạu Nha”: Cuốn Sách Khiến Bạn Đọc Mà Phải Tức… “Ta bị không gian thao túng Bị thời gian làm cho nao núng Bị giới hạn trong đủ đầy Trong những đêm suy tư và ngủ ngày” Cuộc sống vẫn mãi là như vậy đấy. Nó cuốn con người ta vào guồng quay đầy xô bồ, hối hả ngoài kia. Ai cũng lo sợ rằng nếu mình không nhanh lên, vội vàng lên thì sẽ bị bỏ lại giữa dòng chảy phăng phăng, vô tình của cuộc đời. Nhưng càng hối hả, ngược xuôi thì bạn lại càng thấy mệt mỏi, căng thẳng, thậm chí cáu gắt với những chuyện tưởng chừng như rất đỗi bình thường,… Bạn à, sống đâu phải đơn thuần chỉ là tồn tại đâu, sống là để tận hưởng ý nghĩa đích thực của nó đấy chứ! Thôi thì giữa dòng đời náo loạn ấy, hãy tạm tắt “busy mode” chút đi, sống chậm lại giữa thế gian vội vã để thấy được sự bình yên trong từng khoảnh khắc. Ngồi nhâm nhi một tách trà nóng và đọc một cuốn sách vui vẻ sẽ khiến tâm trạng bạn tốt lên rất nhiều đấy. Nếu bạn đang “down mood” thì đừng bỏ qua cuốn sách nhỏ xinh của Skybooks - Vui vẻ không quạu nha – cuốn sách sẽ giúp bạn thêm yêu những điều nhỏ xíu xung quanh mình.   Một chút thông tin về cuốn sách: Vui vẻ không quạu nha là cuốn sách được phát hành bởi Skybooks vào cuối tháng 3/2020. Cuốn sách được viết bởi admin page “Ở đây zui nè”, viết về những điều hài hước và mặn mòi trong cuộc sống. Vui vẻ không quạu nha gồm những mẩu chuyện ngắn với nhiều chủ đề đa dạng qua cái nhìn của người trẻ. Đó là chuyện tình yêu, thả thính, bạn bè, học tập, thậm chí là việc vẽ chân mày của các cô gái,... Với slogan “Ở đây zui lắm luôn óh” xuyên suốt, cuốn sách hẳn sẽ mang lại cho bạn những tràng cười sảng khoái và những giây phút thư giãn khi đọc. Không chỉ vậy, những mẩu chuyện ấy còn được minh họa bằng nét vẽ hết sức đáng yêu. Cuốn sách có chất hài hước mặn chát và bắt kịp xu hướng hiện nay, đem đến cho bạn một góc nhìn mặn mà hơn về những điều tưởng là khó ưa trong cuộc sống. Tính đến thời điểm hiện tại, cuốn sách vẫn đang giữ vị trí thứ nhất trong top 100 truyện ngắn – tản văn bán chạy nhất trên hầu hết các nhà sách online. Vì sao cuốn sách này lại được nhiều độc giả mong chờ và săn đón đến thế? Đơn giản là vì ai cũng cần những phút giây thoải mái, vui vẻ, không nghĩ ngợi sau những ngày mệt mỏi vì cuộc sống. Lúc đó, cần nhất là những thứ thật giản đơn mà dễ chịu để có thể vượt qua những cảm xúc tiêu cực - dù chỉ có một mình! Và Vui vẻ không quạu nha đáp ứng được nhu cầu ấy, bạn sẽ tìm thấy sự hóm hỉnh, cá tính và độc đáo trong cách nhìn cuộc sống của tác giả: Mọi chuyện đều có thể tạo ra tiếng cười nếu mình đủ "bựa" và đủ "ngoa".   Tại sao bạn nên tìm đọc cuốn sách này? Có phải hằng ngày bạn nghe được hoặc chính bạn cũng than rằng: “Cuộc đời ngày ngày nói yêu mình. Xong cuộc đời lại đủ thứ phức tạp và bất công với mình. Vậy là cuộc đời ghét mình rồi!” Thôi nào! Thả lỏng và tận hưởng sự vui vẻ đi. Vì chẳng phải cuộc đời đang ghét bạn đâu, mà chính bạn bạn đang loay hoay với những mệt nhọc ở trên đời. Mà nếu ghét thì cũng đã sao, hãy nghĩ rằng ai cũng sẽ như thế cả, có khi đó còn là rắc rối khó nhằn hơn của bạn cơ. Ví dụ như nay đã là deadline mà bỗng bị rớt mạng, laptop hỏng; sáng nay đi làm quên đem theo ví, đã thế còn lỡ xe bus; hay đồng nghiệp ở công ty nói xấu mình, v.v. Nếu kể ra thì sẽ có ti tỉ thứ không theo ý mình mỗi ngày. Không nói đến những chuyện bực tức khác, những nỗi buồn chúng ta không làm chủ được, những điều vô tình đến khiến ta quạu cọ và xấu xí. Rồi khi chúng ta cứ để chúng trong lòng thì sự phiền muộn không biết kéo dài đến bao giờ mới kết thúc. Cho nên, thay vì để tâm đến những chuyện khiến mình không vui, hãy lựa chọn vui vẻ, bạn sẽ thấy cuộc đời trở nên tuyệt vời hơn rất nhiều. Và để cân bằng những cảm xúc ấy, Vui vẻ không quạu nha chính là một món quà để lan tỏa và nhân lên niềm vui, một cuốn sách mà ai cũng cần phải có để thêm yêu những điều nhỏ xíu đáng yêu xung quanh mình. Có 3 lý do khiến bạn nên tìm đọc Vui vẻ không quạu nha: 1. Đây là cuốn sách phù hợp với tình hình hiện tại: Sau 99 ngày không có ca nhiễm nào trong cộng đồng thì chúng ta lại phải bước vào một giai đoạn chống dịch mới, phức tạp hơn, cam go hơn nhưng cũng bình tĩnh, tự tin hơn. Điều chúng ta cần lúc này là thực hiện tốt những biện pháp mà bộ y tế đưa ra, bên cạnh đó là luôn giữ vững niềm tin, sự lạc quan dù tình hình trước mắt có thể khó khăn hơn nữa. Trong những ngày này thì một cuốn sách ngắn và nhỏ xinh bỏ vừa túi áo như Vui vẻ không quạu nha sẽ giúp bạn có những tràng cười sảng khoái để xua đi căng thẳng, lo lắng. Và cũng đâu phải chỉ có dịch bệnh, cuộc sống vẫn có rất nhiều chuyện khiến bạn phải bực mình. Những lúc như thế hãy đọc Vui vẻ không quạu nha để cân bằng lại cảm xúc của mình. Hôm nay mình cứ cười đã, mọi chuyện rồi tính sau! Một phút giải lao thật thoải mái và vui vẻ để mạnh mẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này nhé! 2. Một cuốn sách ngắn gọn mà thâm thúy: Họ nói họ không cần vẻ bề ngoài, chỉ cần một nhân cách tốt. NHƯNG… Sau tất cả, họ vẫn chọn khuôn mặt xinh đẹp. Với gần 300 trang sách – nghe có vẻ khá dày nhưng sự thật là kích cỡ của sách cũng nhỏ thôi (10x12cm), phù hợp để bạn mang theo bên mình đi bất cứ đâu. Sự thật đôi khi rất phũ phàng, nhưng không phũ phàng thì không phải là sự thật. Vui vẻ không quạu nha đem đến cho bạn những sự thật đắng lòng như: đam mê làm cú đêm, chuyện đi học, yêu đương, mối quan hệ vừa bực vừa thương với bạn bè và gia đình hoặc vài “tính xấu” mà ai cũng có,… Nhưng đừng nghĩ rằng nó sẽ khiến bạn buồn. Không đâu, nó chỉ làm bạn cười nghiêng ngả và phải gật gù đồng ý rằng: “Sách kiểu gì khiến người ta quạu thêm á! Vì đọc xong là cười đau hết cả bụng rồi!” 3. Nếu bạn là người đam mê “cà khịa” thì đừng bỏ qua cuốn sách này! Hãy tưởng tượng, có người yêu và sợ mất bạn. Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao? Đọc lại ba chữ đầu đi bạn của tôi ơi! “Cà khịa một chút thì vui, cà khịa nhiều chút… thì vui hơn nhiều”. Bên cạnh những lời nói cố ý gây thù hận, tổn thương người khác thì những câu nói vui, những lời trêu đùa tếu táo sẽ khiến cuộc sống này thêm thú vị hơn nhiều đấy. Có thể lúc đầu, bạn ghét việc mình bị đám bạn thân trêu tức đến phát điên mới thôi, bực mình khi đang buồn mà chúng nó cứ cười ha hả vào mặt mình,… Nhưng mình nghĩ, chúng ta chẳng thể nào sống vui nếu thiếu đi những người bạn, bởi chính những đứa hay chọc tức mình đó sẽ là những người bạn tốt nhất, chân thành nhất. Cuộc đời sẽ nhàm chán lắm nếu chúng mình không có bạn bè và chẳng còn niềm đam mê “cà khịa” nữa! Nếu bạn đang tìm những câu quotes độc, lạ, chuẩn thì hãy đọc ngay Vui vẻ không quạu nha nhé, nhất định sẽ không làm bạn thất vọng đâu! Cuốn sách này dành cho những ai? Vui vẻ không quạu nha - cuốn sách không chỉ “mặn” đúng như tên gọi của nó mà còn bắt kịp các xu hướng được quan tâm từ fanpage nổi tiếng “Ở đây zui nè” sẽ giúp bạn có những tràng cười vui vẻ không ngớt, có cái nhìn khoan dung cởi mở hơn, nhìn nhận những xui xẻo vấp phải bỗng trở nên nhỏ bé dưới góc độ dí dỏm và hài hước. Cuốn sách này phù hợp với những bạn: - Đang quạu: cần cái gì để hạ hỏa tâm hồn bốc lửa ngùn ngụt của mình. Những bạn trẻ đang giận dữ, cau có, những ai đang buồn phiền về rắc rối nào đó xin hãy ngồi xuống một chút, đọc vài trang sách để thấy cuộc sống này đẹp hơn, thấy yêu đời hơn, để tự nhủ với lòng mình rằng: Trái tim nhỏ bé này còn phải dành cho niềm vui, đừng để bực bội, dỗi hờn từ những điều không đáng chiếm hết chỗ. - Đang chán: sống gấp, sống vội với những công việc lặp đi lặp lại làm chúng ta không tránh khỏi việc cảm thấy tẻ nhạt, buồn chán. Cuộc đời sẽ có nhiều chuyện chẳng vui, cũng giống như một vệt đen trên tờ giấy trắng, người quá cứng nhắc thì sẽ xé bỏ còn người có tâm hồn hài hước sẽ coi nó là một cái nốt ruồi, một chú bồ hóng trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng hoặc là chú nhện con cần vẽ thêm chân. Vậy là khi chúng ta lựa chọn những điều tích cực thì sẽ chẳng phải buồn hay cau có vì những điều không đáng đúng không? Thôi thì hãy dừng lại một chút, chậm mà chill, đọc cuốn sách để tâm hồn mình thoải mái hơn, hoặc đơn giản vì bạn cần một chút vui vẻ. Thực sự là em nó vui lắm ý! - Đang buồn: Cuộc sống vốn dĩ không công bằng “có lúc mọi thứ không như là những gì ta muốn. Thế giới này vận hành theo cái cách luôn ghì ta xuống” (Bài này chill phết – Đen ft. MIN). Chúng ta có thể thay đổi thế giới ư? Không, chúng ta chẳng thể làm gì khác được, cho nên, hãy quay về và thay đổi chính mình. Việc bạn cần là tập quen dần với điều đó và sống hết mình mỗi ngày để không phải hối tiếc mà thôi. Thất tình, thất nghiệp, thất học,… bao nhiêu cái “thất” cứ đổ hết lên đầu bạn, khiến bạn buồn, làm bạn nản chí. Nhưng biết buồn thì mới biết vui, còn cảm xúc tức là còn sống. Nếu như bạn đang buồn thì hãy đọc Vui vẻ không quạu nha, mình tin rằng em ý sẽ giúp bạn xốc lại tinh thần để thêm yêu cuộc đời này hơn đấy! - Đang vui: Mark Twain từng nói: “Cách tốt nhất để làm bạn vui lên là làm người khác vui lên”. Quả đúng như vậy, “Một tiếng cười bằng mười thang thuốc bổ”. Mong bạn sẽ tìm thấy nhiều niềm vui hơn khi đọc cuốn sách và có thêm nhiều vốn liếng sau để này đem đi cà khịa với thiên hạ. Vui vẻ không quạu nha chính là một món quà dành cho những người đang mệt mỏi vì cuộc đời khó nhằn. Sách làm đúng một chức năng trong vô vàn chức năng của một tác phẩm nghệ thuật: giải trí. Nhưng đó cũng là cách nó đến gần hơn với người đọc, theo một cách tiếp cận mới, đầy thú vị. Vui lên nào, bắt đầu đọc sách thôi! Nói tóm lại: Nếu bạn đang tìm cách để cuộc đời trở nên đơn giản và thú vị hơn, thì hãy tìm đến Vui vẻ không quạu nha! Một cuốn sách mà bạn có thể bật cười khi lật mở bất kỳ trang sách nào bởi sự “xéo sắc” và góc nhìn độc đáo của tác giả về những chuyện rất tầm phào hoặc thậm chí là gây "nhức óc" trong cuộc sống. Vui vẻ không quạu nha - Một cuốn sách nhỏ như một bài tập thể dục cho tinh thần của bạn trước những áp lực của cuộc sống: Biến chuyện làm bạn "tức" thành chuyện làm bạn "tức cười", úm ba la những sự thật đời thường thành một câu nói hùng hồn mà dí dỏm khiến ai cũng trở nên đặc biệt hơn,... Tất cả sẽ giúp bạn bớt đi những hoài nghi, lo sợ để nhìn cuộc đời qua lăng kính của niềm vui và sự hào hứng. Vui vẻ không quạu nha - Đọc để được cười thả ga không ngại ngần! Đọc để được thoải mái với tính xấu lẫn tốt của bản thân! Đọc để biết cuộc đời vẫn rất nhiều niềm vui đang chờ bạn khám phá!   Lời kết: “Sau này, sau này, sau này Chỉ mong là không còn cau mày Học cách để làm mình bình thản Từ niềm vui cho tới niềm đau này” Một bài rap không chỉ đem đến cho chúng ta những giây phút thoải mái mà còn để lại trong ta nhiều bài học hơn thế, bình thản và chẳng còn cau có là điều mà ai chẳng muốn phải không? Nhưng để làm được vậy thì đâu phải dễ. Bởi thế mà chúng ta cần phải học. Cuộc sống ngoài kia vẫn ồn ào, náo nhiệt và bon chen là thế nhưng “Trời hôm nay nhiều mây cực. Đặt bàn tay mình ngay ngực. Nghe con tim mình xóc nảy…”, hãy cứ mạnh dạn tắt “busy mode” khi mệt mỏi, không cần phải sống chậm lại nếu đó không phải thói quen của bạn, nhưng ít nhất, hãy dành cho bản thân vài phút nghỉ ngơi mỗi ngày. Khoảng thời gian tái tạo năng lượng và reset lại suy nghĩ, cảm xúc ấy là vô cùng cần thiết giữa cuộc sống đang cuốn bạn đi quá nhanh. “Tắt” để “Bật” là lúc bạn cho phép mình tách khỏi những xô bồ, ồn ào của cuộc sống, đọc một cuốn sách, hít một hơi thật sâu, nhâm nhi một tách trà nóng. Vì cuộc đời đã đủ phũ phàng và bực bội nên cách tốt nhất để mình đối nghịch lại với nó chính là phải sống thật vui, thật sảng khoái, thật hết mình. Để làm được điều đó dễ dàng, hãy đến với thế giới Vui vẻ không quạu nha của tác giả Ở Đây Zui Nè và cười thật nhiều, thật to nhé bạn ơi! Review chi tiết bởi: Kim Chi - Bookademy Mời các bạn đón đọc Vui Vẻ Không Quạu Nha! của tác giả Lâm Thành Đạt.
Scarlett - Hậu Cuốn Theo Chiều Gió
Nếu các bạn đã từng say mê bộ Cuốn Theo Chiều Gió của nhà văn Margaret Michell hẳn sẽ không thể bỏ qua bộ Scarlett - Hậu Cuốn Theo Chiều Gió để xem câu chuyện sẽ được tiếp diễn ra sao? A.Ripley, một nhà văn nữ đã lọt vào vòng chung kết và bản thảo của bà được Hội đồng chấp nhận. Trên nhiều mặt, Hậu Cuốn Theo Chiều Gió đã phát triển được một cách nhuần nhuyễn bộ Cuốn Theo Chiều Gió của M.Michell, nhưng cũng có những mặt A.Ripley phát triển gần với văn học hiện đại hơn. Điều này phù hợp với xu hướng chung của bạn đọc trên toàn thế giới. Trở lại Tara... Trở lại với Scarlett và Rhett... Trở lại với câu chuyện tình lãng mạn và tuyệt vời nhất của mọi thời đại. Scarlett - Hậu Cuốn Theo Chiều Gió của Alexandra Ripley lập tức gây xôn xao văn đàn, làm mê hoặc độc giả toàn tếh giới và lập kỷ lục mới - 2 triệu bản in được bán hết ngay trong lần xuất bản đầu tiên *** Sau 12 năm tìm kiếm, 3 tác giả chấp bút và một bản thảo bị loại bỏ, cuốn tiểu thuyết hậu “Cuốn theo chiều gió” cuối cùng cũng chính thức được lựa chọn. “Rhett Butler’s People” - tác phẩm tiếp nối kiệt tác văn học của Margaret Mitchell - sẽ được xuất bản tại Mỹ vào tháng 10 tới. Không chỉ là phần tiếp theo đơn thuần, cuốn sách mới của Donald McCaig - do St. Martin xuất bản - chính xác hơn là một Cuốn theo chiều gió được kể lại từ điểm nhìn của Rhett Butler. Donald McCaig vốn là tác giả xuất thân từ nghề chăn cừu ở Virginia. Trước đây, ông từng viết quảng cáo và đã xuất bản nhiều tiểu thuyết viết về Nội chiến Mỹ được giới phê bình đánh giá cao. Với dung lượng nhỉnh hơn 400 trang, Rhett Butler’s People chỉ là một mẩu nhỏ so với bản chính hơn nghìn trang của Mitchell. Bối cảnh cuốn sách diễn ra từ 1843 đến 1874, dài hơn gần 2 thập kỷ so với Cuốn theo chiều gió. Độc giả sẽ được biết tường tận về quãng đời thơ ấu của Rhett Butler tại một nông trại, quan hệ của anh với cô gái điếm Belle Watling, những trải nghiệm của anh trong vai kẻ trốn chạy khỏi vùng đất phong tỏa ở Charleston, Bắc Carolina. Trên hết, người đọc sẽ được khám phá những suy nghĩ diễn ra trong đầu óc Rhett khi anh gặp và tán tỉnh Scarlett O’Hara trong một trong những mối tình nổi tiếng nhất mọi thời đại. Xuất bản Rhett Butler’s People, St. Martin sẽ có cơ hội trang trải số tiền 4,5 triệu USD mà họ phải trả cho những người thừa kế di sản Mitchell để có tác quyền xuất bản cuốn sách. NXB cho rằng cuốn sách có triển vọng lớn về mặt thương mại. Họ lên kế hoạch in tới một triệu bản trong đợt phát hành đầu tiên. Sinh thời, Margaret Mitchell đã kiên quyết từ chối những lời đề nghị viết phần tiếp theo của cuốn sách. Khi Scarlett, một Cuốn theo chiều gió II của Alexandra Ripley, ra mắt năm 1991, đó thực sự là một quả bom tấn với 6 triệu bản được bán ra. Nhưng Ripley phải hứng chịu những lời chỉ trích gay gắt. 5 năm trước đó, những người thừa kế di sản của Mitchell cũng đã không thể ngăn chặn được việc xuất bản cuốn tiểu thuyết hậu Cuốn theo chiều gió không chính thức của Alice Randall. Tác phẩm này viết theo lối nhại phong cách của Mitchell, được kể từ điểm nhìn của một người nô lệ - con bà vú Mammy, người bảo mẫu thương yêu của Scarlett. Lần này, Paul Anderson Jr., một trong ba luật sư bảo hộ quyền lợi cho những người thừa kế di sản Mitchell, khẳng định: “Điều chúng tôi trông đợi nhất là một tác phẩm có chất lượng văn học cao, có giá trị, chứ không chỉ là một con gà đẻ trứng vàng”. Bản thân quá trình tìm kiếm tác giả xứng đáng làm người kế nhiệm Margaret Mitchell là cả một câu chuyện hấp dẫn. Khởi đầu năm 1995, khi Emma Tennant, tiểu thuyết gia người Anh, tác giả phần tiếp theo cuốn Kiêu hãnh và định kiến của Jane Austen, bắt đầu ký hợp đồng viết Cuốn theo chiều gió II. Bản hợp đồng này yêu cầu Tennant phải trung thành với giọng điệu, điểm nhìn và nhân vật của Mitchell. Tennant cũng không được phép đưa vào tác phẩm những trang viết đề cập đến vấn đề tình dục hoặc hôn nhân giữa những người đồng giới. Tuy nhiên, bản thảo 575 trang của Tennant bị chê là quá nhiều chất Anh và vì thế bị NXB loại bỏ và cấm xuất bản vĩnh viễn. Kẹt vì không tìm thấy tác giả thích hợp, NXB St. Martin và những người thừa kế đã tìm đến Pat Conroy, tiểu thuyết gia nổi tiếng với cuốn The Prince of Tides và từng viết lời giới thiệu cho Cuốn theo chiều gió trong lần tái bản kỷ niệm 60 năm ngày ra đời cuốn sách. Những cuộc thương thảo hợp đồng đầy căng thẳng lại tiếp tục. Lo lắng trước việc các luật sư có thể hạn chế tự do của mình bằng những quy định như đã đề ra với Tennant, Conroy “rào trước” bằng câu nói đùa: ‘Tôi sẽ mở đầu cuốn sách bằng câu sau: ‘Làm tình xong, Rhett quay sang Ashley Wilkes và nói: ‘Ashley, tôi đã bao giờ kể với anh rằng bà tôi là một người da đen chưa nhỉ?”. - Margaret Mitchell và quá trình viết 'Cuốn theo chiều gió' Ông Anderson - con trai của vị luật sư có mặt trong cuộc thảo luận hợp đồng với Conroy - cho biết, NXB và đại diện của những người sở hữu tác quyền không bao giờ gây sức ép đối với nhà văn: “Mọi người đều hiểu rằng, không có tình huống nào trong cuộc họp thể hiện việc cấm đoán ông miêu tả quan hệ hôn nhân hoặc những cảnh sex đồng giới cả”. Nhưng theo trí nhớ của Conroy thì mọi việc lại diễn ra theo hướng ngược lại. Trong một cuộc phỏng vấn, nhà văn kể, các luật sư đã không ngừng ngăn ông viết về đề tài tình yêu, tình dục đồng giới hoặc không được để nhân vật Scarlett O’Hara phải chết. Cuối cùng, Conroy rút lui khỏi cuộc thảo luận vì ông sợ quyền tự do sáng tác của mình không được đảm bảo. 4 năm sau, Sally Richardson và giám đốc NXB St. Martin Hope Dellon lại bắt đầu tìm kiếm một ứng viên khác. Một lần, Dellon bước vào một cửa hàng sách và nhìn thấy cuốn Jacob’s Ladder – một tiểu thuyết về Nội chiến của McCaig. Bà hứng thú với cuốn sách và cho mời McCaig đến. McCaig cho biết, ông chưa từng đọc Cuốn theo chiều gió, nhưng khi đọc xong, ông thực sự bị mê hoặc. Ngay từ khi nhận được lời mời chấp bút viết phần 2 cuốn sách, nhà văn đã biết, ông sẽ kể câu chuyện của mình từ điểm nhìn của Rhett Butler. McCaig từ chối tiết lộ số tiền mà ông nhận được từ di sản Mitchell khi ký hợp đồng này. Nhà văn dành ra 6 năm để nghiên cứu và viết. Ông đào xới tư liệu lịch sử và đến tận những con thuyền ở cảng Charleston để hình dung ra cảnh Rhett tìm cách thoát khỏi vòng phong tỏa của lực lượng hải quân trong cuộc nội chiến Bắc – Nam. Anne, vợ ông, đã vạch ra một đề cương dài 100 trang ghi lại những chi tiết chính của Cuốn theo chiều gió. Nhờ đó, nhà văn có thể theo dõi dòng chảy của cuốn tiểu thuyết gốc. Cuối cùng, cuốn sách cũng hoàn thành và được nộp cho luật sư và NXB. Anderson cho biết, rút kinh nghiệm từ những hợp đồng trước với Tennant và Conroy, họ đã cố không can thiệp quá sâu vào nội dung tác phẩm. McCaig nhất mực từ chối tiết lộ cốt truyện Rhett Butler’s People. Nhưng ông cho biết, tác phẩm mở đầu bằng cuộc đọ kiếm giữa Rhett và anh trai của Belle Watling, Shadrach. Hà Linh trích dịch (Nguồn: nytimes) *** Dịch từ bản tiếng Pháp của dịch giả CAROLINE AUCHARD, do Nhà xuất bản PIERRE BELFOND ấn hành, có tham khảo nguyên bản tiếng Anh của Alexandra Ripley, Nhà xuất bản WARNER BOOKS Dịch giả: Khắc Thành, Thanh Bình, Anh Việt Lời nhà xuất bản Năm 1987, Nhà xuất bản Văn học bắt đầu cho ra mắt bạn đọc bộ "Cuốn theo chiều gió" của nhà văn Margararet Mitchell. Bản dịch của Dương Tường.  Đây là một bộ sách lớn không phải chỉ của nền văn học cổ điển Mỹ mà ý nghĩa của nó đã vang rộng trên toàn thế giới. "Cuốn theo chiều gió" của Margaret Mitchell thực sự đã trở thành tài sản của mọi người trên hành tinh chúng ta. Nó được in đi, in lại nhiều lần ở nhiều nước khác nhau. Và ở Việt Nam, số lượng in lần đầu tiên lên đến con số kỷ lục hồi ấy: 60.000 bản.  Năm nay, trong kế hoạch của mình, thông qua Cục xuất bản cho phép in bộ "Hậu cuốn theo chiều gió" A. Ripley một nhà văn nữ đã lọt vào vòng chung kết và bản thảo của bà được Hội đồng chấp nhận. Trên nhiều mặt: "Hậu cuốn theo chiều gió" đã phát triển được một cách nhuần nhuyễn bộ "Cuốn theo chiều gió", của M. Mitchell nhưng cũng có những mặt A. Ripley phát triển gần với văn học hiện đại hơn. Điều này phù hợp với xu hướng chung của nguởi đọc hiện nay. Và thực chất nó đã thu hút mạnh mẽ bạn đọc của toàn thế giới. Tất nhiên, cũng không phải không có những độc giả không hàì lòng với bộ "Hậu cuốn theo chiều gió" của A. Ripley. Nhung đấy là số ít, không đáng kể so với con số triệu triệu độc giả đang háo hức chào đón nó. Lần này chúng tôi mời một số nhà dịch thuật trẻ, đã từng dịch qua nhiều bộ sách có giá trị, đã được nhiều nhà xuất bản ấn hành. Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn thận trọng và quyết định mời giáo sư Lê Trí Viễn, giáo sư Huỳnh Lý cùng với nhà dịch thuật quen thuộc với bạn đọc cả nước ông Hồng Điểu hiệu đính. Ba học giả này đã làm việc công phu và rất thẳng thắn. Bản dịch lần này theo bản tiêng Pháp, có tham khảo bản tiếng Anh. Mặc dù làm việc hêt sức cẩn thận, tỉ mỉ, chúng tôi vẫn chưa thể nào coi đây là một bản dịch hoàn hảo. Chắc chắn bản dịch sẽ còn nhiều sơ sót. Nhà xuất bản rất mong nhận được những đóng góp của tất cả mọi độc giả để lần tái bản sau bản thảo được hoàn thiện hơn. Một lần nữa Nhà xuất bản xin chân thành cảm ơn sự quan tâm giúp đỡ chân tình của độc giả lâu nay vốn yêu mến Nhà xuất bản. Nhà xuất bản Văn Học, Hà nội, 2004 *** Mọi việc rồi sẽ sớm kết thúc thôi và ta có thể trở về nhà, ở Tara. Scarlett O Hara Hamilton Kennendy Butler đứng tách riêng một mình, cách vài bước những người, cũng như nàng, đã đến dưới cơn mưa tầm tã, để tiễn đưa Mélanie Wilkes. Dưới những chiếc ô cũng một mầu đen, những người đàn ông đàn bà mặc đồ đen đứng nép vào nhau, sụt sùi khóc chia nhau chỗ trú mưa cùng nỗi đau đớn. Scarlett chẳng chia ô và niềm đau với một ai cả. Gió cứ từng cơn giật mạnh dưới chiếc ô, hắt một thứ nước lạnh buốt chảy dọc suốt cổ nàng, song nàng vẫn không hề hay biết. Tê dại trước sự mất mát vừa nếm trải, nàng cảm thấy trống rỗng. Nếu có thể chịu đựng được đau đớn này nàng sẽ khóc ngất. Còn giờ đây, nàng như mất trí, không cảm được cả nỗi đau, cảm xúc và suy nghĩ. Trong tâm trí nàng, chỉ luôn vang lên lời cầu mong có chút sức tàn để sống cho đến ngày nỗi đau dịu bớt đi. Mọi việc rồi sẽ sớm kết thúc thôi và ta có thể trở về nhà, ở Tara, và tro bụi sẽ trở về với tro bụi, cát bụi sẽ trở về với cát bụi… Giọng vị mục sư thấm tận cõi lòng tê tái của nàng và Scarlett thấu hiểu lời ông ta. Không! Nàng kêu lên không thành tiếng. Không thể là Melly được. Không phải là ngôi mộ của Melly, cái huyệt thì quá lớn còn Melly lại quá nhỏ bé, nắm xương của nàng nào có hơn gì xác một con chim. Không! Melly không thể chết, không thể chết được. Scarlett giật thót người quay ngoắt đi không dám nhìn cái miệng huyệt đang tông hốc đón lấy chiếc quan tài đơn sơ bằng gỗ thông được thả xuống. Tiếng búa nện chan chát hằn những vệt tròn lồ lộ quanh các lỗ đinh trên nắp quan tài đóng chặt, không thể nào nhìn thấy khuôn mặt dễ thương và dịu hiền của Mélanie đâu nữa. Không! Các người không thể làm thế được. Trời đang mưa. Các người không thể đặt nàng nằm đó, cơn mưa này sẽ phủ ngập nàng mất. Nàng đang rét buốt xương mà, không thể bỏ nàng dưới cơn mưa lạnh lẽo này được. Ta không thể nhìn, không thể chịu đựng được điều ấy, ta không thể tin rằng nàng lại từ bỏ chúng ta. Nàng yêu ta, nàng là bạn của ta, là tri kỷ của ta. Melly yêu ta, nàng sẽ không bỏ ta vào lúc ta cần đến nàng nhất. Scarlett đưa mắt nhìn đám người đứng chung quanh ngôi mộ và nàng bỗng giận sôi lên. Không ai trong đám họ yêu nàng hơn ta, không một ai trong đám họ mất mát nhiều như ta. Không ai biết ta yêu nàng đến nhường nào. Ngoại trừ… Melly phải không? Nàng biết điều ấy, ta tin là nàng biết rõ điều đó. Mời các bạn đón đọc Scarlett - Hậu Cuốn Theo Chiều Gió của tác giả Alexandra Ripley & Khắc Thành (dịch) & Thanh Bình (dịch) & Anh Việt (dịch).
Phép Màu Của Chúa
Kendra Bryant và anh chồng Moe vốn là những người vô thần, họ không tin vào Chúa, chứ đừng nói là phép màu của Ngài. Thế nhưng giá trị niềm tin của Kendra bắt đầu lung lay sau khi cô mắc chứng viêm màng tim cấp tính và được phẫu thuật, nhận trái tim mới từ Erin. Erin cùng chồng và ba người không may qua đời trong một tai nạn giao thông, để lại cô bé Amy khi đó mới chỉ tám tuổi, tới sống cùng gia đình dì Ashley. Sau hai năm Erin qua đời, ông John Baxter quyết định Giáng sinh này sẽ mời vợ chồng Kendra tới tham dự bữa ăn tối truyền thống cùng với đại gia đình ông. Không ngờ, ý tưởng này của người cha vấp phải sự phản đối quyết liệt của những thành viên khác. Họ lo lắng sự hiện diện của Kendra sẽ ảnh hưởng xấu đến Amy, người duy nhất sống sót sau tai nạn kinh hoàng. Bản thân Kendra cũng đang gặp khó khăn trong việc tìm ý nghĩa của cơ hội sống thứ hai mà cô được trao cho. Cô hy vọng lời mời của ông John sẽ cho cô lời giải đáp và giúp cứu vãn cuộc hôn nhân đang bế tắc của mình. Cùng lúc đó, Maddie, cháu gái của John Baxter đang cầu xin một phép màu Giáng sinh cho cô em gái. Liệu điều kì diệu có đến với Maddie, Kendra cũng như các thành viên đại gia đình nhà John? Giữa những người tin tưởng vào Chúa, Kendra và Moe liệu có thể dễ dàng hòa đồng cùng mọi người? *** Độc giả nói gì về sách của Karen Kingsbury? “Những câu chuyện là hư cấu nhưng tác động là thực tế.” Debbie L.R “Karen Kingsbury đang thay đổi thế giới và người đọc cùng một lúc.” Lauren W. “Tôi đã đọc nhiều sách của Karen và mỗi lần đọc, tôi đều bật khóc. Tôi cảm giác như mình thật sự quen biết những nhân vật trong câu chuyện. Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài với tất cả bọn họ khi có chuyện gì đó xảy ra.” Kathy N. “Mỗi khi cầm lên một quyển sách mới của Karen Kingsbury, có hai điều không bao giờ thay đổi: khăn giấy và đọc xong toàn bộ tác phẩm chỉ trong một ngày.” Nel L. “Tác giả xuất sắc nhất nước Mỹ.” Mary H. “Sách của Karen nhắc nhở tôi rằng: Chúa có thật trên đời. Tôi rất cần lời nhắc ấy!” Carrie F. “Mỗi lần đọc một quyển sách của Karen, tôi đều nghĩ ‘đây là cuốn sách hay nhất.’ Rồi khi tác phẩm tiếp theo ra mắt, tôi lại nghĩ ‘không, đây mới là hay nhất.’” April B.M. “Tiểu thuyết là những kỳ nghỉ ngắn và sách của Karen là điểm đến yêu thích của tôi.” Rachel S. *** Gia đình Baxter - Hôm qua và hôm nay Đối với một số độc giả, đây là lần đầu tiên bạn tiếp xúc với gia đình Baxter. Vâng, bạn có thể quay lại và đọc 23 cuốn sách về những nhân vật được yêu thích nhất này. Nhưng bạn không nhất thiết phải đọc chúng mới đọc được cuốn sách này. Thật ra sẽ còn những tác phẩm khác xuất bản trong vài năm tới. Nếu muốn, bạn có thể bắt đầu ngay từ đây. Vào mùa Giáng sinh. Cho dù bạn đã quen biết gia đình Baxter nhiều năm hay bây giờ mới gặp, dưới đây là phần tóm tắt nhanh về các thành viên, con cái và tuổi tác của họ. Đồng thời, vì các nhân vật đều là hư cấu nên tôi tự do định ra số tuổi của họ. Hãy giả định rằng đó là tuổi tác ở hiện tại. Bây giờ, hãy để tôi giới thiệu hay nhắc cho bạn nhớ về gia đình Baxter: Câu chuyện nhà Baxter bắt đầu ở Bloomington, bang Indiana và hiện nay, hầu hết thành viên vẫn còn sống ở đó. Ngôi nhà của họ nằm trên khoảng đất rộng bốn nghìn mét vuông ở vùng ngoại ô, có một con lạch uốn lượn chảy qua sân sau. Nhà có mái hiên rộng, khung cảnh khá đẹp và lưu giữ ký ức của cả đời người. Ông bà John và Elizabeth Baxter đã xây nên nơi này và cùng nhau nuôi dạy con cái ở đây. Hiện nay, nó thuộc sở hữu của một trong số các cô con gái – Ashley và chồng, Landon Blake. Đây vẫn là nơi đại gia đình Baxter sum họp trong những ngày lễ đặc biệt như Giáng sinh. John Baxter: John là người chủ gia đình đáng kính. Ông là một bác sĩ nổi tiếng ở Bloomington, đồng thời giảng dạy về y khoa ở trường Đại học Indiana. Người vợ đầu tiên của John là Elizabeth đã mất cách đây mười năm vì bệnh ung thư tái phát. Nhiều năm sau, ông lấy vợ khác là bà Elaine và hai người sống ở Bloomington. Dayne Matthews, 41 tuổi: Dayne là con trai cả của ông John và bà Elizabeth. Dayne sinh ra ngoài giá thú và được gia đình khác nhận nuôi ngay sau khi sinh. Bố mẹ nuôi của anh mất trong một tai nạn máy bay khi anh được 18 tuổi. Nhiều năm sau, Dayne trở thành một ngôi sao điện ảnh vô cùng nổi tiếng. Năm 30 tuổi, anh thuê luật sư tìm kiếm bố mẹ ruột của mình – ông bà John và Elizabeth Baxter. Dayne sống với mẹ một khoảng thời gian ngắn trước khi bà mất và vài năm sau, anh hòa nhập với những người thân ruột thịt khác trong gia đình. Dayne kết hôn với Katy – 39 tuổi. Đôi vợ chồng có ba đứa con: Sophie, 6 tuổi; Egan, 4 tuổi và Blaise, 2 tuổi. Họ là một phần rất quan trọng trong đại gia đình Baxter và thường chia thời gian sinh sống giữa Los Angeles và Bloomington. Brooke Baxter West, 39 tuổi: Brooke là bác sĩ nhi ở Bloomington, kết hôn với Peter West, 39 tuổi, cũng là bác sĩ. Hai người có hai cô con gái: Maddie, 18 tuổi và Hayley, 15 tuổi. Gia đình họ đã trải qua một bi kịch khi Hayley bị đuối nước năm lên 3 tuổi. Cô bé hồi phục một cách kỳ diệu nhưng vẫn còn khuyết tật do tai nạn. Kari Baxter Taylor, 37 tuổi: Kari là nhà thiết kế. Cô kết hôn với Ryan Taylor, 39 tuổi, là huấn luyện viên bóng đá ở trường Trung học Clear Creek. Kari cùng với chị Brooke quản lý Trung tâm Hỗ trợ phòng chống Khủng hoảng thai sản Bloomington.2* Kari và Ryan có ba đứa con: Jessie, 16 tuổi; RJ, 9 tuổi và Annie, 6 tuổi. Kari yêu Ryan từ khi cả hai học trung học. Họ hẹn hò với nhau suốt thời đại học nhưng rồi chia tay vì một hiểu lầm. Cô kết hôn với Tim Jacobs – một người đàn ông cũng quen biết trong trường đại học nhưng sau vài năm chung sống, anh ta ngoại tình. Sự không chung thủy dẫn đến việc Tim bị ám sát trong tay kẻ mật thám. Thảm kịch ấy hủy hoại cuộc đời Kari khi cô đang mang thai đứa con đầu lòng (Jessie). Cũng trong lúc đó, Ryan trở lại bên cô và mấy năm sau, họ nên vợ nên chồng. Cả gia đình sống ở Bloomington. * Bloomington Crisis Pregnancy Center. Ashley Baxter Blake, 35 tuổi: trước đây, Ashley từng là chú cừu đen3* nổi loạn của gia đình Baxter. Cô kết hôn với Landon Blake – 35 tuổi, làm việc ở Sở Cứu hỏa Bloomington. Đôi vợ chồng này có bốn người con: Cole, 15 tuổi; Amy, 10 tuổi; Devin, 8 tuổi và Janessa, 4 tuổi. Khi còn là một người mẹ đơn thân trẻ tuổi, Ashley đã phát chán với Đức Chúa Trời và cả gia đình mình. Rồi cô liên lạc lại với anh bạn lính cứu hỏa Landon – người luôn thầm thương trộm nhớ cô. Cuối cùng, Ashley và Landon kết hôn. Anh nhận Cole làm con. Hai vợ chồng có với nhau hai người con – Devin và Janessa nhưng giữa chúng, họ từng mất một bé gái – Sarah Marie ngay khi chào đời vì không có não. Amy – cháu gái của Ashley đã đến sống với họ vài năm trước khi bố mẹ cô bé – Erin Baxter Hogan và Sam Hogan, cùng với ba người chị, Clarissa, Chloe và Heidi Jo qua đời trong vụ tai nạn xe hơi thảm khốc. Amy là người duy nhất sống sót. Vợ chồng Ashley và gia đình sống ở Bloomington trong ngôi nhà cổ kính của gia đình Baxter – nơi cô cùng các anh chị em đã được nuôi lớn. Ashley vẫn vẽ tranh và bán những tác phẩm của mình ở cửa hàng địa phương rất thành công. * Trong tiếng Anh, thuật ngữ “cừu đen” (Black sheep) dùng để mô tả một thành viên tai tiếng nằm trong một nhóm hoặc là những đứa trẻ khác biệt trong một gia đình hoặc những nhân tố nổi loạn trong một tập thể. Luke Baxter, 33 tuổi: Luke là luật sư, kết hôn với Reagan Baxter, 33 tuổi, là một blogger. Hai vợ chồng họ có ba đứa con: Tommy, 13 tuổi; Malin, 8 tuổi và Johnny, 4 tuổi. Luke gặp Reagan ở trường đại học. Ban đầu, họ trải qua cuộc chia tay khá lâu sau khi Tommy ra đời ngoài hôn thú. Cuối cùng, cặp đôi kết hôn mặc dù không thể có thêm đứa con nào. Malin và Johnny đều được nhận nuôi. Bên cạnh gia đình Baxter, cuốn sách này còn về thăm lại gia đình Flanigan. Nhà Flanigan đã làm bạn với nhà Baxter nhiều năm. Trước đây, tôi đã viết năm cuốn sách về cô con gái lớn của họ - Bailey Flanigan. Để cho người đọc tác phẩm này và những tác phẩm sau có thể theo dõi, dưới đây là tên tuổi của các thành viên trong gia đình này: Jim và Jenny Flanigan, đều 45 tuổi. Jim là huấn luyện viên bóng đá cho đội Indianapolis Cotls và Jenny là nhà văn tự do làm việc tại nhà. Bailey, 22 tuổi kết hôn với Brandon Paul, 25 tuổi. Cả hai vợ chồng từng là diễn viên ở Hollywood và người chồng cực kỳ nổi tiếng. Hiện nay họ đang quản lý rạp hát Trẻ em Công giáo ở trung tâm Bloomington. Các em trai của Bailey là Connor, 19 tuổi, sinh viên Đại học Liberty; Shawn và Justin đều 17 tuổi, học lớp 11 ở trường Trung học Clear Creek; BJ, 16 tuổi, học lớp 10 và Ricky, 13 tuổi lên lớp 8. Mời các bạn đón đọc Phép Màu Của Chúa của tác giả Karen Kingsbury & Phương Hạ (dịch).
BRUSH! Thanh Xuân Rực Rỡ Đến Thế
Trong một ngày hè rực lửa, giấc mơ trở thành cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp của Sorairo Suzuki chính thức tan vỡ. Cấp hai kết thúc, với mắt cá chân bó bột, lời tỏ tình thất bại, và một tương lai mù mịt Cuộc đời Sorairo rẽ bước ngoặt khi quyết định từ bỏ giấc mơ trở thành vận động viên và thi tuyển vào trường nghệ thuật. Ở trường cấp ba, cậu quen biết Kanade, cô gái kỳ lạ luôn đứng hút thuốc trên tầng thượng tòa nhà khoa mỹ thuật. Cấp hai đã kết thúc, cấp ba cũng không giống như những gì cậu tưởng tượng. Sorairo vẫn mù mịt về mọi thứ xung quanh. Cậu chỉ biết mình đã bị kéo và những năm tháng điên rồ nhất cuộc đời mình. *** Ngày 19 tháng 7 năm 1981 Đó là năm nhóm nhạc Pink Lady tan rã và tàu con thoi đầu tiên được phóng lên vũ trụ. Đang ngồi trên băng ghế dự bị, Sorairo Suzuki bỗng được huấn luyện viên Iwasaki gọi đến để ra sân ở vị trí đánh bóng số 5. “Tôi quên béng mất cậu luôn đấy, giờ cậu ra sân đi để gọi là có kỷ niệm trước khi rời câu lạc bộ.” Sorairo cố nuốt vào bụng những lời của huấn luyện viên Iwasaki, lòng thầm nghĩ: “À, thế thì vào sân một lát vậy. Để có chút kỷ niệm. Vậy đi!” “Dạ, vâng ạ”, Sorairo chạy ra đằng trước sân bóng chày, nét mặt nghiêm nghị. Ở vòng thứ hai của giải đấu Tokyo mùa hè, đội Kuroegawa Kanaka đang trên bờ vực vuột mất cúp vô địch. Tỷ số hiện nay là 0-11 nghiêng về phía đội Kokubunji Nishiaki. Sau trận đấu ngày hôm nay, học sinh năm ba sẽ ngừng chơi tại câu lạc bộ. Điều đó có nghĩa là Sorairo chưa từng được tham gia bất kỳ trận đấu nào, kể cả một trận đấu tập, vậy mà đã phải kết thúc sự nghiệp bóng chày ở đây. Cậu không giỏi ném và đánh bóng. Nói cách khác, Sorairo hoàn toàn vô dụng ở những kỹ năng quan trọng của bóng chày, nhưng cậu lại rất tin tưởng vào khả năng chạy của mình. Đổi vị trí cho đồng đội, Sorairo chuẩn bị đánh bóng. Tim cậu đập nhanh, hai chân run lẩy bẩy. Từ các khán đài vang lên tiếng reo hò, nhưng Sorairo chẳng hề để ý, cậu vô cùng hồi hộp. Kết quả trận đấu sẽ được quyết định tại thời khắc này nên phải cướp được gôn bằng mọi giá. Nghìn năm mới có cơ hội được vào sân thay người, Sorairo dồn hết dũng khí, nắm chặt cơ hội, sẵn sàng để chạy khi cầu thủ ném bóng vào vị trí. Át chủ bài của Kokubunji Nishiaki giơ bóng lên. Sorairo phản ứng nhanh chóng, nhưng vẫn đứng nguyên ở vị trí ban đầu. “Hô to lên nhé!” Một giọng nói cất lên từ băng ghế dự bị, hướng về phía Sorairo. Tuy nhiên, vào giờ phút này đây, Sorairo chẳng thể thốt lên được gì bởi nỗi lo lắng ngồn ngộn. Một. Hai. Cú tiếp theo. Khẽ bặm môi, Sorairo hiểu mình đang giữ trọng trách lớn. Nếu bây giờ cướp được gôn, cậu sẽ trở thành anh hùng. Mồ hôi túa khắp mặt cậu. Nắng tháng Bảy chói chang rọi thẳng xuống chiếc mũ cậu đội trên đầu. Cầu thủ ném bóng chậm rãi đi vào vị trí, mắt nhìn chằm chằm vào mục tiêu. Tia lửa tóe ra từ đôi mắt của đối thủ lẫn Sorairo. Cầu thủ ném bóng nâng chân. Sorairo quyết định sẽ chạy thật nhanh về gôn 2 bằng sức lực đã dồn nén suốt ba năm chơi bóng. Nhất định cậu sẽ làm được. Người ném bóng cố tình vung tay thật mạnh, và người bắt bóng lập tức trả bóng về gôn 2. Bóng bay thẳng vào găng của tuyển thủ chốt gôn 2. Sorairo trượt cả thân mình tới gôn. Va chạm. Trong khoảnh khắc ấy, Sorairo đã nghe thấy một tiếng “rắc”. Cả sân đấu và các hàng ghế khán giả cùng chìm vào thinh lặng. Sorairo hít một hơi dài. “Ặc.” Từ trong đám khói bụi, trọng tài tuyên bố Sorairo phải rời sân. Ôi… Sorairo thở dài thườn thượt rồi gục xuống. Mùa hè kết thúc thật rồi. Những ký ức đẹp đẽ trên sân bóng suốt ba năm qua lần lượt tái hiện trước mắt cậu. Khoảng trời xanh ngắt trên cao kia dường như càng trở nên bao la hơn. “Cậu kia, mau rời khỏi sân ngay!” Bị trọng tài giục giã, Sorairo thậm chí còn không được đắm mình trong tiếng hò reo. Cậu cố bặm môi, định đứng dậy, thế nhưng mắt cá chân đã bị bẻ gập theo một hướng kỳ lạ khiến cậu không tài nào đứng lên. “Sao thế này?” Dù không cảm thấy đau chút nào, nhưng thực tế mắt cá chân của Sorairo đã vỡ. Cậu được đồng đội đỡ vào băng ghế dự bị, sau đó tiếc nuối ôm mặt khóc. “Cậu đúng là đồ vô dụng! Đồ vô dụng!” Huấn luyện viên Iwasaki mắng xối xả khi Sorairo vẫn đang thổn thức. Nước mắt cậu tuôn trào mãnh liệt. Kết quả trận đấu không có gì thay đổi, đội bóng của cậu vuột mất cúp vàng. Mùa hè của các học sinh năm ba trường cấp hai Kuroegawa Kanaka đã kết thúc. Các đồng đội đều ném ánh nhìn lạnh lùng về phía Sorairo, như thể việc đánh mất cúp vàng lần này đều do lỗi của cậu. *** Sorairo phải nhập viện hai tuần vì gãy xương. Suốt thời gian nhập viện, cậu chỉ nghe chương trình FEN trên chiếc đài cát-xét hiệu Sony CF5950. Đây ban đầu là món đồ yêu thích của cha Sorairo - một người yêu thích âm nhạc, nhưng khi ông quyết định chuyển ra nước ngoài làm việc, nó được trao lại cho cậu. Mặc dù không muốn gặp lại người cha đã “mất dạng” suốt hơn hai năm nay thêm một lần nào nữa trong đời, nhưng khi nghe những bản nhạc nước ngoài phát ra từ chiếc đài cát-xét, Sorairo lại có cảm giác kỳ lạ, cảm tưởng như mình được nghe chuyện của người cha nơi bên kia đại dương vậy. Ngay cả khi đã xuất viện, cậu vẫn không có hứng làm bất cứ việc gì, chỉ dành hầu hết thời gian ở nhà. Niềm vui ư? Có lẽ đó là xem lại Mobile Suit Gundam và chương trình Best Hit USA, hay hát mấy bài như “Jessie’s girl”, “Magic”, “Private eyes”. Bây giờ, Sorairo đang phải đối mặt với một vấn đề quan trọng ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình. Dù đã chơi bóng chày liên tục suốt ba năm, nhưng đến giờ phút này, rốt cuộc Sorairo cũng nhận ra rằng mình hoàn toàn không có chút năng khiếu bóng chày nào cả. Sorairo đã từng đặt mục tiêu là được thi đấu ở Koshien1, vậy mà còn chẳng vượt qua được vòng loại. Cho dù huấn luyện viên Iwasaki không mắng mỏ đi chăng nữa, tự bản thân Sorairo cũng hiểu rõ trình độ của mình. 1 Một sân vận động bóng chày lớn ở tỉnh Hyogo, Nhật Bản. Tháng Tám hằng năm, ở đây diễn ra Đại hội bóng chày toàn quốc. Ở Nhật có khoảng 4.000 trường cấp ba có câu lạc bộ bóng chày nhưng chỉ có 49 trường vượt qua được vòng loại địa phương để đến được Đại hội toàn quốc. Chính bởi con đường đến Koshien gian truân như thế nên người Nhật mới tôn xưng Koshien là “Miền đất thần thánh”. Dù đã cố thử nghĩ xem phải làm thế nào cho tốt, nhưng cậu vẫn hoàn toàn không thể xác định được tương lai mình rồi sẽ ra sao. “Nếu mình học bóng chày từ một kẻ dốt bóng chày, thì mình chỉ là một thằng ngốc.” Sorairo đau đớn lăn lộn một mình trong phòng. Chú mèo cưng bình thản tiến về phía cậu. Nghĩ đi nghĩ lại, Sorairo vẫn chẳng thể nghĩ được gì khác hơn ngoài bóng chày. Cậu nghiến răng ken két, song vẫn chẳng có gì bật ra. Điều mà cậu muốn làm ư? Khoan đã, có một điều đây rồi! Đó là hẹn hò với Momoko Yoshida của câu lạc bộ mỹ thuật - điều duy nhất mà Sorairo muốn làm trước khi tốt nghiệp. Trong lòng Sorairo vẫn luôn tồn tại một cảm giác gờn gợn khi không thể nói chuyện với bất cứ ai kể từ năm lớp 6. Không thể chơi bóng chày. Không thể học. Thậm chí nở nụ cười cũng không thể. Một Sorairo chẳng có nổi dù chỉ một điểm hấp dẫn thì sao có thể tỏ tình với Momoko? Vậy phải làm sao đây, phải làm như nào đây? Lăn lộn, rồi lại lăn lộn. *** Rốt cuộc kỳ nghỉ hè cũng kết thúc mà Sorairo vẫn chưa thể gọi điện cho Momoko. Sorairo tự an ủi bản thân bằng cách bao biện rằng cậu không thể đi đâu được bởi chân vẫn còn đau. Khi nghĩ tới kỳ nghỉ hè năm lớp 9, Sorairo cảm thấy nhất định phải làm được điều gì đó quan trọng, nhưng cuối cùng đã quyết định từ bỏ. Momoko đang làm gì nhỉ? Aaa, Sorairo rất muốn được cùng Momoko tới hồ bơi ở khu vui chơi Toshimaen. Vừa xem tấm hình của Momoko chụp trong chuyến tham quan Nakaji, vừa thoáng thấy bộ ảnh bikini trên tạp chí Yanmaga, cậu đã liền cắt ghép chúng lại trong đầu, rồi chìm trong ảo ảnh rằng Momoko đang diện bộ bikini ấy. Ngực. Đùi. Mông. Momoko nhìn thẳng vào mắt cậu, và gọi tên Sorairo. Bạn So-ra-i-ro. Ôi… Momoko. Momoko. Momoko. Cậu thật sự rất thích Momoko. Muốn nhìn thấy gương mặt của cô ấy, muốn được nghe thấy giọng nói của cô ấy. Nếu có thể, còn muốn được nhìn thấy tấm thân trần của cô ấy nữa. Cậu lại bắt đầu lăn lộn trên giường và đập đầu vào tường. Hai người không thể gặp nhau cho tới khi năm học bắt đầu. Nếu muốn đạt được mong muốn lúc này, cậu chẳng có cách nào khác ngoài xem những cuốn sách khiêu dâm mà mấy ông chú lái xe đường dài đã vứt lại ở góc công viên. Bọn thiếu niên như Sorairo gọi công viên, nơi chứa những cuốn sách khiêu dâm là “Biển của Eros” - theo tên một bài hát. Đây là bí mật chỉ chúng mới biết, và cả lũ tiết lộ cho nhau rằng công viên có thể thỏa mãn ham muốn của chúng. Một tấm ảnh chụp tấm thân trần quý giá đến nhường nào? Ham muốn mạnh mẽ là sức mạnh thúc đẩy bọn thiếu niên. Vào thời điểm đó, Sorairo cho rằng đây là điều duy nhất bản thân mong muốn trên đời này. Dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng muốn được ngắm tấm thân trần của một cô gái. Nếu như thần linh có thể biến ước muốn thành sự thật, chắc chắn đó phải là tấm thân trần của Momoko. Không, nhất định là cậu phải được nhìn thấy vào một ngày nào đó. Con mèo uống nước từ vòi rửa trong bếp. 2 Vào ngày đầu tiên của học kì hai, Sorairo bất lực chống nạng tới trường. Cậu không muốn thấy mặt bất cứ ai trong câu lạc bộ bóng chày vì những ánh mắt lạnh nhạt mà cậu đã phải nhận trong trận đấu cuối cùng. Khi Sorairo bước vào lớp, mọi người đều đang mở sách tham khảo và làm bài kiểm tra, dường như chẳng ai thèm quan tâm đến Sorairo với chiếc chân gãy. Sorairo có chút thất vọng, nhưng cũng chính vì bản thân Sorairo đã không làm bất cứ điều gì trong kỳ nghỉ hè, nên cậu cũng không thể đổ lỗi cho ai được. Sorairo bắt đầu lo nghĩ nhiều về việc thi cử. Thi cử, thi cử, kiểm tra. Sau kỳ nghỉ hè với quyết định từ bỏ bóng chày, Sorairo chẳng còn chút động lực nào để đến trường nữa. Oikawa, một thành viên của đội bóng chày cùng lớp với Sorairo, bước đến động viên cậu. Oikawa là một cậu trai có dáng người thấp bé, gương mặt xấu xí, cũng thuộc dạng dự bị ngàn năm mới được vào sân như Sorairo. “Này, dạo này sao rồi, bóng chày ấy?” Oikawa hỏi như trêu chọc Sorairo. Sorairo đã tưởng chuyện cũng chỉ có vậy, nhưng có vẻ là không phải. “Còn sao được chứ, tao từ bỏ rồi.” “Cái quái gì cơ?” “Cũng chẳng có cách nào khác cả. Câu lạc bộ Đi-về-nhà cũng tốt mà. Tao sẽ chẳng tham gia câu lạc bộ nào hết, kiếm bạn gái và trở nên hạnh phúc.” “Ai chứ mày thì không thể có bạn gái được đâu.” Oikawa liền lấy bút và viết lên chỗ chân bị bó bột của Sorairo dòng chữ “chim cánh cụt”. “Dừng lại đi, thằng ngốc này.” Oikawa cười ngây ngô với cái điệu muahaha đáng ghét. Hẳn là nó không còn việc gì để làm. Nó sau này cũng sẽ giống như Sorairo, trở thành một nạn nhân của ảo mộng Koshien, thứ đã lan rộng cả đất nước Nhật Bản. “À, mày đã nghe chưa? Chuyện của Kazuki ấy.” “Làm sao mà biết được chứ. Tao ở viện suốt mà.” Sorairo đáp lại xen chút hờn dỗi. “Chẳng ai trong đội bóng chày đến thăm tao. Quá đáng thật đấy.” “Đương nhiên là không đến thăm mày rồi. Tại mày nên mới thua còn gì. Thế chẳng phải tốt hơn à? Còn chuyện của Kazuki…” Sorairo định nói lại rằng chuyện thắng thua không phải do lỗi của một mình cậu, nhưng rồi không nói nữa vì cũng chẳng ích gì. Bởi Oikawa cũng chỉ là một cầu thủ dự bị, nên kết quả của trận đấu với cậu ta cũng chẳng hề có nghĩa lí. Vậy nên khác với các thành viên khác trong câu lạc bộ bóng chày, cậu không đối xử lạnh lùng với Sorairo. Tuy khuôn mặt hơi xấu xí một chút nhưng cậu lại là một chàng trai tốt bụng. Kazuki là con át chủ bài của câu lạc bộ bóng chày Kuroegawa Kanaka. Cũng là học sinh lớp 9 giống Sorairo, nhưng khác lớp. Cậu đang định sẽ gia nhập một trường có đội bóng chày thật mạnh thông qua giới thiệu. Câu lạc bộ cấp hai chỉ là một đội bóng yếu, nhưng tài năng của cậu lại được đánh giá cao. Hơn nữa, do có chiều cao 1m81, nên cậu lại càng đẹp trai tuyệt vời. Tóm lại, so với Sorairo, cậu là một chàng trai thuộc về một thế giới khác, theo các cách hiểu khác nhau. Mời các bạn đón đọc Brush! Thanh Xuân Rực Rỡ Đến Thế của tác giả Izuru Kanaka.