Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiếng Ngọt

Văn án: Căn hộ đối diện cửa nhà Tô Mạch có một người đàn ông chuyển tới, khiêm khiêm quân tử*, ôn nhuận như ngọc, chuẩn kiểu cô thích. Anh ta mỉm cười, mắt mi dịu dàng: “Anh tên là Trâu Tinh Thần, em có thể gọi anh là A Thần.” Cô đỏ mặt, giọng mềm mại: “Em là Tiểu Mạt Lị**.” Từ đấy, hai sinh viên tốt nghiệp loại ưu của Học viện diễn xuất trung ương*** bắt đầu cuộc sống đua tranh so kè diễn xuất của họ. Cho tới một ngày, nhà thiết kế chính Tô Mạch đại diện cho công ty đi gặp bên B, nhìn thấy nam thần hoàn mỹ trong cảm nhận của mình đập bàn mắng chửi người ta trong phòng họp: “Chút bug vặt như thế cũng không nhìn ra, hả, không muốn làm việc thì cút hết đi cho ông!” Tô Mạch: “…” *người quân tử lấy cung kính, nhường nhịn làm lễ. **Mạt và Mạch đều đọc là /mò/, mạt lị là tên gọi chung của họ hoa nhài (gồm nhiều loài) có cánh trắng, mùi thơm. ***nói đểu, không có trường này. *** Ngày đầu tiên chuyển nhà đến chung cư cao cấp mới, tổng giám đốc công ty IT Trâu Tinh Thần, người đàn ông tài giỏi kiêu căng mắt luôn đặt trên đỉnh đầu, thế mà lại nhìn trúng một cô gái, chính là mỹ nữ dịu dàng yêu kiều nhà hàng xóm Tô Mạch. Anh đặt mục tiêu sẽ theo đuổi nàng trong 7 ngày. Vừa vặn kịp thời gian trước khi anh bận rộn chuẩn bị ra mắt game mới. Tô Mạch, nhà thiết kế bề ngoài dịu dàng tao nhã bên trong sắc sảo, nghiện hư vinh hơn nghiện thuốc phiện, đặc biệt yêu thích kiểu đàn ông lịch lãm, ôn nhuận như ngọc, quan trọng là nhà giàu nhiều tiền. Đúng là những điểm mà nàng nhìn thấy trên người Trâu Tinh Thần. Nàng muốn chinh phục anh ta! Phương pháp cổ điển chưa bao giờ lỗi thời và luôn hiệu quả trong việc tán tỉnh đã được cả Trâu Tinh Thần, người không có chút kinh nghiệm thực chiến nhưng là tình thánh về lý thuyết sau khi bỏ ra cả đêm nghiên cứu đủ mọi bí kíp tán gái từ Đông sang Tây từ cổ chí kim, lẫn Tô Mạch lựa chọn áp dụng đó là: ngụy trang bản thân thành hình mẫu hoàn hảo lý tưởng. Vậy nên, Trâu Tinh Thần ngoài vốn sẵn có là ngoại hình và địa vị xã hội bậc nhất, bonus thêm em xe Bentley bản giới hạn thì đã khoác lên mình vỏ bọc của bậc quân tử nho nhã, khí độ có thừa để che giấu tính tình cục cằn, ngạo mạn, soi mói bên trong; Tô Mạch bên cạnh nhan sắc và vóc dáng mê ly trời ban cũng không quên điểm trang thêm cho mình bằng hình ảnh tiểu thư thục nữ con nhà gia giáo. Với lớp vỏ ngoài hoàn hảo đó, họ bắt đầu quá trình anh thả thính em em thả thính anh chúng mình cùng thả thính nhau. Người đi săn và con mồi. Chỉ là, không ai có thể phân biệt rõ ràng được trong cuộc chiến này, ai mới là người đi săn, ai mới là con mồi thật sự đây. Hơn nửa tháng sau, khi cuộc chiến ngầm đó kết thúc, Trâu Tinh Thần như ý nguyện ôm được người đẹp về, Tô Mạch cũng có được người đàn ông hàng đầu đáp ứng mọi yêu cầu mà nàng và gia đình mong muốn, à, trừ việc anh ta không hề lịch lãm ôn nhu như nàng hằng tưởng, cơ mà cũng chẳng sao, vì hàng thượng phẩm vẫn luôn là hàng thượng phẩm. Nhưng, vào đúng ngày đính hôn của họ, cả cô dâu và chú rể, vậy mà đều không có mặt. Bởi vì đêm hôm trước ngày cưới, khi Trâu Tinh Thần hỏi Tô Mạch "Em có yêu anh không?" thì đáp lại anh chỉ là một sự im lặng đáng sợ. Nàng không biết. Vậy nên họ từ bỏ. Nhưng cũng ngay sau đó, khi phát hiện ra mình đã mất anh rồi, thì Tô Mạch mới lại chân chính nhận ra, nàng không thể chấp nhận một cuộc sống không có Trâu Tinh Thần. Nàng, đã yêu anh, vô phương cứu chữa yêu anh. Mặc kệ anh là người đàn ông độc miệng, mặc kệ anh không phải hình mẫu lý tưởng theo tiêu chuẩn của nàng, nhưng vào giây phút nàng bị gã béo phó tổng giám đốc dùng dây lưng trói vào ghế rồi chuẩn bị chà đạp đêm ấy, vào giây phút nàng đã buông bỏ hết mọi niềm hi vọng, thì anh xuất hiện như một vị thần, phá màn đêm mang theo ánh sáng rực rỡ mà ấm áp tới cứu nàng, kéo nàng ra từ trong địa ngục. Chính vào giây phút đó, nàng đã yêu anh. Hoặc cũng có thể, nàng đã dần yêu anh vào lúc nàng chẳng hề hay biết. Dù sao thì, Tô Mạch muốn có lại người đàn ông này. Nàng đã làm mất thứ quan trọng nhất với mình, nàng phải lấy lại nó. Bằng mọi giá. Thế nhưng, Trâu Tinh Thần lại là ai chứ? Anh luôn biết mình muốn gì, hành sự nhất quán, mạnh mẽ, dứt khoát, gọn gàng. Muốn thu phục lại lão tử ư? Không có cửa đâu! Vậy nên chúng ta hãy cũng nhau chờ xem quá trình mà nhà thiết kế quyến rũ giảo hoạt Tô Mạch đã làm như thế nào, dùng bảy bảy bốn chín phương pháp trừ yêu diệt quái để thuần phục tổng giám đốc yêu nghiệt của công ty IT hàng đầu khoa kỹ Tinh Thần; xem một Trâu Tinh Thần kiêu căng ngạo mạn biến thái dùng đủ hình thức bắt nạt Tô Mạch rồi dần dần cũng đành cam tâm tình nguyện chịu trói và nghiệp quật lại anh không chừa phát nào ra sao. Xin hứa hẹn với mọi người đó là một quá trình siêu cấp, siêu siêu cấp sảng khoái ạ~ Phải nói rằng đã lâu lắm rồi mình mới lại đọc được một cuốn truyện với những tình huống hài hước và những màn "đấu đá" nhau của nam nữ chính khiến mình hưng phấn đến như vậy, mỗi khi hai bạn đứng cạnh nhau là mình cảm thấy như mọi huyết mạch trong cơ thể cứ sôi lên sùng sục, mỗi tế bào giác quan đều rúng động theo từng lời bọn họ đối đáp, phấn khích cực độ. Chất hài trong "Tiếng ngọt" là cái chất hài mà không phô, không thô, hài duyên dáng hài thanh lịch hài huê hậu, bảo đảm sẽ khiến bạn được cười sung sướng cười khoái trá cười lăn từ trên ghế xuống cười bò từ dưới giường lên... Nhưng câu chuyện này cũng không hoàn toàn chỉ có tiếng cười. Xen lẫn niềm vui là những nỗi buồn rất thật. Giống như dưới lớp vỏ bọc của mỗi nhân vật chính, họ đều có cho mình một câu chuyện xưa, câu chuyện đã biến họ trở thành con người như ngày hôm nay, dẫn họ tới những hành động và lựa chọn đôi khi ấu trĩ như vậy. Phải, mình muốn nói về nam nữ chính, mình muốn bao biện và giải thích cho họ. Vì cả Trâu Tinh Thần, cả Tô Mạch, đều xứng đáng được yêu thương. Trâu Tinh Thần của thời niên thiếu từng là một chàng thanh niên vô cùng hoạt bát sáng sủa, vô cùng đáng yêu. Bố mất, anh theo mẹ tái giá về ở nhà họ Chu. Tại đây, anh gặp Chu Thẩm Nhã, con gái riêng của dượng. Anh gần gũi và quý mến cô bé như em ruột, nhưng cô gái đó lại đem lòng yêu anh. Cô tỏ tình, anh từ chối. Ngày hôm sau, cô gái ấy chết đuối, nghi vấn tự tử vì tình. Mọi tội lỗi đổ lên đầu Trâu Tinh Thần. Ngoài mặt không thừa nhận, nhưng tự sâu trong thâm tâm Trâu Tinh Thần anh đã gán cho mình tội danh giết người. Anh cõng trên mình ám ảnh tội trạng đó nhiều năm trời, dần tách rời gia đình, cũng biến mình thành người đàn ông lạnh lùng, tĩnh lặng, cách xa tình yêu. Ngày đó theo đuổi Tô Mạch, cũng bởi vì sức ép từ việc bà nội suốt ngày yêu cầu đi xem mắt. Nhưng trừ việc từng ngụy trang bản thân mình thành một người đàn ông lịch thiệp, ôn hoà, thì tình cảm anh dành cho Tô Mạch từ đầu đến cuối là chân thành. Anh thực sự thích nàng, yêu nàng; vì thích nên muốn nàng biết con người thật của mình, lại sợ nàng sẽ không đón nhận nó; vì yêu nên mới bắt đầu lo lắng nàng có thật lòng với mình hay không. Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông cao cao tại thượng đó biết hai chữ ghen tị viết như thế nào. Anh ghen với Cố Bắc Đồ, kẻ anh vốn không bao giờ đặt vào mắt nhưng lại là rung động thuở thiếu thời của Tô Mạch. Cố Bắc Đồ, một phần thanh xuân của Tô Mạch, nhưng đáng tiếc không phải thanh xuân đẹp đẽ, mà chính là một thanh xuân u ám mà nàng đã luôn chỉ muốn quên đi. Năm đó, Tô Mạch, con một gia đình bình thường nhưng lại có một người mẹ rất tham vọng, mong muốn con gái tiền đồ vô lượng nên đã dốc hết toàn lực để nuôi dạy, bồi dưỡng nàng như dòng dõi thế gia; thậm chí bán nhà để xin cho nàng vào học tại ngôi trường quý tộc cấp 3 chỉ toàn nhà giàu. Nhưng bà đâu biết, tại đây, cô gái nhỏ bị mấy tiểu thư nhà hào môn ỷ giàu hiếp nghèo bắt nạt, lăng nhục, bạo lực học đường, mà đỉnh điểm nhất, chính là sự lừa gạt tình cảm của Cố Bắc Đồ, một trong những đại công tử danh giá nhất nhì trường. Anh ta chủ động tán tỉnh Tô Mạch vì một trò cá cược hèn hạ của lũ con trai, khiến nàng trao cho anh ta tất cả những rung động trong sáng, thuần khiết nhất của tuổi học trò, viết thư tình cho anh ta để rồi cuối cũng nhận được chỉ là sự thật trần trụi tàn nhẫn, anh ta đã chà đạp không chỉ lên tình cảm mà cả lòng tự tôn của Tô Mạch, biến nàng trở thành trò cười cho cả trường... Thanh xuân của Tô Mạch đã trôi qua trong tự ti và cô độc vô tận như thế, đau đớn đã trui rèn nàng thành một người phụ nữ giỏi giang, độc lập, mạnh mẽ, dùng kiên cường để che đậy sự mềm yếu của bản thân, ngăn cách mình với thế giới nóng lạnh bên ngoài. Nhưng nỗi đau ngày đó để lại một vết sẹo quá lớn trong nàng, khiến nàng cũng đồng thời trở thành người ham hư vinh và lạc trôi trong sự ham hư vinh đó. Ngày ấy khi gặp gỡ phiên bản lịch lãm Trâu Tinh Thần, kiểu của Cố Bắc Đại ngày xưa, nàng lập tức sôi trào ham muốn mãnh liệt muốn chinh phục anh, như thể nếu chinh phục được anh, nàng sẽ có thể dẫm đạp được quá khứ dưới gót chân mình. Ấu trĩ mà bệnh hoạn. Tô Mạch biết. Nhưng vẫn không thể ngừng được. Vậy nên, sau này, ngay cả khi nàng đã yêu Trâu Tinh Thần, nàng cũng không nhận ra, hoặc là không dám tin mình lại có thể thật sự yêu một người bằng tình cảm đơn thuần đến như thế. Trâu Tinh Thần đã chữa lành cho nàng, mang lại sự tự tin chân chính cho nàng, sự tự tin từ sâu thẳm tâm hồn mà không cần phải có sự trợ giúp từ quần áo, túi xách hay trang sức đắt tiền hàng hiệu. Anh khiến nàng rũ bỏ những ám ảnh và nỗi đau quá khứ, nàng không cần dùng chúng để thời thời khắc khắc nhắc nhở mình phải mạnh mẽ nữa, bởi vì nàng đã có anh. Nói thêm về nam chính Trâu Tinh Thần, với chiều cao 1m86, thân hình cân đối, khuôn mặt đẹp trai mê hoặc chúng sinh, thiên tài IT, thông minh, nhạy bén, gia đình giàu có lại thêm bản lĩnh tự mình lập nghiệp, cũng may ông trời còn có mắt nên ngoài những ưu điểm vượt trội trên thì "ưu ái" ban thêm cho anh tính tình tự cao tự đại tự luyến, đặc biệt là cái miệng chuyên nói phũ, thấy sai thấy ghét là phang luôn không ngần ngại chi. Cơ mà, để Mị nói cho mà nghe nhé, mặc dù Trâu Tinh Thần hơi ác khẩu một chút, nhưng đó là bởi vì anh quá lười giả tạo, cách sống và xử sự của anh là vĩnh viễn trung thực với lòng mình. Và bằng những hành động của Trâu Tinh Thần, bạn cũng sẽ thấy rằng một người đàn ông "làm" được (xin hãy suy nghĩ chữ "làm" này trên nhiều phương diện, không phải chỉ nói một phương diện kia, còn ý reviewer phương diện kia là gì thì team mê thịt chúng ta đều tự hiểu với nhau cả rồi phải hôn ????) còn đáng giá hơn gấp trăm lần một người đàn ông ôn nhu chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt: anh ấy có đầy đủ sức mạnh để bảo vệ bạn, che chở bạn, dùng chính sự ngạo nghễ của mình đè bẹp những kẻ bắt nạt, coi thường, tổn thương bạn. Và khi một người đàn ông vốn cục cằn trở nên dịu dàng, riêng cho mình bạn, thì sự dịu dàng ấy có thể nghiền nát mọi trái tim cứng rắn nhất. "Về sau không được khóc nữa" Cô cười cười: "Em không khóc, em cũng không khóc nữa" "Muốn khóc cũng được, trừ khi..." Anh cúi đầu cọ cọ tóc cô, môi chầm chậm dịch sát về phía tai, hôn cô rồi thủ thỉ nốt nửa câu còn lại, "trừ khi là bị ông đây làm tới khóc".* .... "Anh muốn em được sống một cách đơn thuần. Ở bên anh, em chỉ cần phụ trách tự do và vui vẻ là được" Anh cúi đầu hôn những hạt nước mắt đang rơi của cô "Về sau, không ai được phép khi dễ em" Cô ngẩng đầu, nghe anh bổ sung thêm, "trừ bỏ anh".** .... Còn về Tô Mạch, là một trong kiểu nữ chính nữ cường nhân mà mình vô cùng thưởng thức. Nàng xinh đẹp, duyên dáng, thông minh, giống như một con mèo, mặt ngoài dịu dàng vô hại nhưng khi cần có thể xoè móng vuốt ra túm chặt con mồi. Dù dòng đời xô đẩy nhưng Tô Mạch vẫn giữ được cho mình tấm lòng thiện lương, thương mến và giúp đỡ mọi người, có lẽ chính điểm này đã khiến Trâu Tinh Thần yêu nàng. Như ngày hôm đó, người phụ nữ chanh chua hung dữ do hiểu lầm nên lén xông vào nhà hàng riêng để đánh ghen với nàng, nhưng nàng không tức giận mà nhẹ nhàng dùng lí trí phân tích cho người đàn bà đó hiểu, khi xong việc còn ân cần nhặt hộ đôi giày đeo vào giúp bà ta và nhắc phục vụ để bà đi ra ở cửa trước. Đúng vậy, không phải vẻ thục nữ gia giáo mà nàng cố phơi bày ra đã hạ gục Trâu Tinh Thần, mà chính những hành động nhỏ đầy tính người của nàng đã dần khiến anh rung động... Nhưng so với sự lương thiện ấy của Tô Mạch thì chính cách nàng đối xử với những kẻ đã từng hãm hại, cư xử ác ý đối với nàng mới càng khiến mình vỗ tay tán thưởng. Cực kì dứt khoát. Người đã tổn thương ta thì ta tuyệt đối không tha thứ cho người, không bao giờ. Và mình vô cùng hâm mộ cái cách mà Tô Mạch dùng để theo đuổi lại Trâu Tinh Thần. Anh đã tác oai tác quái thế nào chứ, ví như nàng tặng anh hoa hồng đỏ, anh đòi phải là hoa bách hợp, đặt 7 bông anh lại yêu sách phải 8 bông, để lấy may; mà còn là loại nửa hồng nửa trắng, hồng quá hay trắng quá cũng không được, màu hồng chiếm 40%, màu trắng chiếm 60%, biến thái đến không nhìn nổi nhưng nàng đều chiều anh hết theo đúng nguyên tắc "Kẻ làm đại sự, phải biết nhẫn!". Team nhà gái cứ yên tâm chẳng cần lo Tô Mạch phải chịu thiệt, dù lúc này đúng là nàng đang chịu thiệt thật, nhưng phương châm dẫn đường soi lối nàng chân chính là "Để những gì anh ta gây ra hôm nay, hoá thành lệ hối hận mai sau". Trả giá và mệt nhọc bây giờ, sau này sẽ đòi lại gấp đôi. Vậy nên, Trâu tổng à, xin ngài hãy tự bảo trọng~ Ngoài cặp đôi Ảnh đế Ảnh hậu, thì mình còn muốn dành rất nhiều lời khen ngợi cho dàn harem aka nhân viên của Trâu tổng. các anh xứng đáng nhận giải Oscar cho diễn viên hỗ trợ xuất sắc nhất. Mèng ơi, cái công ty gì mà nhân viên người nào người nấy muối mặn bằng cả mấy đại dương gộp lại. Thật sự quá thích môi trường làm việc aka văn hoá doanh nghiệp của công ty khoa kỹ Tinh Thần luôn, nếu không phiền cho em xin một chân trà nước điếu đóm với nhé! Có thể khẳng định, Tiếng ngọt là một trong những cuốn truyện xuất sắc nhất mà mình đọc trong thời gian gần đây, và sẽ nó đưa vào danh sách đọc lại. Có hài hước, có chủ đề, có kích tình, có nhân vật, có chemistry, có thịt (vụn). Riêng nói về phản ứng hoá học của nam nữ chính thì đúng là quá mức đỉnh cao các bạn ạ. Theo lời editor thì Tô Mạch và Trâu Tinh Thần có hai dao động sóng cùng tần số, hai kẻ kiêu ngạo gặp nhau, bắt được sóng là cùng cộng hưởng, biên độ dao động tăng gấp đôi, kiêu ngạo tăng gấp đôi. Vì thế khi mà Hoàng đế ngạo mạn đối đầu với Nữ vương kiêu hãnh thì tất yếu sẽ dẫn đến khắc khẩu vô số lần, yêu nhau rồi mà vẫn suốt ngày so chiêu phân cao thấp suốt, nhưng mà yên tâm, chính là kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau, càng so chiêu thì chỉ càng thấy kích tình bay đầy trời, cẩu lương rải tung toé thôi à~ Truyện hiện đã được edit hoàn tại nhà của bạn taopho5k, editor có thâm niên lâu năm trong ngành chuyển ngữ, thật sự sau khi đọc mấy chương convert thì mình càng sâu sắc cảm nhận trình độ edit của bạn ấy, nhất là cái cách khơi gợi sự hài hước một cách vừa lầy lội lại vừa duyên dáng nó đỉnh cao như thế nào. Quá giỏi rồi. Vậy nên, lâu lắm rồi, mình mới lại mang trong mình tâm thế tự tin đến vậy mà hô to dõng dạc nhấn mạnh với các bạn rằng: Hố này, nhất định phải nhảy. Nhiệt liệt, nhiệt liệt đề cử ạ! *** Cuối tháng Tư, hoa qiong (quỳnh) đã nở, từng đám từng đám trắng muốt trĩu đầu cành biếc. Gió thổi qua, nhành hoa lay, điểm tô cho đời thêm mấy phần thanh tân, trong trẻo. Tô Mạch cầm tách cà phê đứng tựa ở cửa phòng nước nghe tiếng người thảo luận ở trong. Tựa như nghe được điều gì làm người vui vẻ, mắt nàng nheo nheo, khóe môi thoáng một nụ cười nhẹ nhàng giảo hoạt như thể hồ ly. Niềm vui chỉ thoáng qua trong giây lát ở một góc không ai khác nhìn thấy, không cách nào bắt giữ được. Tới khi nàng đã gõ đôi cao gót bỏ đi rồi, những người ở trong vẫn còn đang tiếp tục cuộc chuyện trò. “Trong số mấy nhà thiết kế chính, Mạch tỷ có năng lực nghiệp vụ mạnh nhất, tính cách cũng tốt. Giám đốc nghệ thuật đi rồi, lại không thấy công ty chuẩn bị mời người mới, chắc chắn là chị ấy lên thay.” “Thứ Sáu tuần trước, tôi tăng ca về muộn, thấy Phó tổng giám đốc Lý gọi mình chị ấy vào phòng nói chuyện, chắc chắn là để nói chuyện này rồi.” … Giữa trưa, tại tầng một của một trung tâm thương mại gần công ty. “Cái này màu thế nào?” Tô Mạch đứng trước quầy của Givenchy, nhấp môi nhìn gương, quay đầu lại nhìn mới nhận ra Lâm Tiểu Linh cùng mình đi ăn trưa không có ở bên. Lúc này Lâm Tiểu Linh đang đứng nghe điện thoại ở cách đó không xa. Tô Mạch lau son môi đi, đổi sang thử màu khác. Nữ nhân viên bán hàng cười tươi: “Quý khách rất có khí chất, nước da lại trắng, dùng màu nào cũng đều đẹp.” Nhờ kinh nghiệm bán hàng nhiều năm, chỉ cần liếc nhìn là nữ nhân viên có thể biết được ngay khách hàng nào là người có khả năng mua, dám chi tiền. Hôm nay Tô Mạch mặc một bộ váy liền thân màu đỏ, choàng khăn lụa tơ tằm đen bên ngoài, chất liệu nhẹ nhàng, trơn mượt, đường may đẹp, đều là của những nhãn hiệu tiếng tăm. Tô Mạch mỉm cười với nữ nhân viên bán hàng: “Cảm ơn.” Giọng nàng mềm mại, nụ cười rất mực dịu dàng, không giống một người phụ nữ dãi dầu sương gió với công việc, mà giống với một tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc được giáo dục hết sức cẩn thận. Lúc Lâm Tiểu Linh cầm điện thoại quay lại, đôi mắt đã đỏ hoe. Tô Mạch quay lại nhìn: “Sao vậy? Lại bị tay khách hàng kia mắng à?” Lâm Tiểu Linh gật đầu, không lên tiếng, mắt ầng ậc nước, xem ra là bị mắng rất nặng. Mời các bạn đón đọc Tiếng Ngọt của tác giả Trương Tiểu Tố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngạn Thiếu Truy Thê
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Ngạn Thiếu Truy Thê của tác giả Rosepea:  Bạn đang tìm đến câu chuyện Ngạn Thiếu Truy Thê do tác giả Rosepea sáng tác. Năm Sơ Sênh còn chỉ mới 10 tuổi, một cơn bão biển ập đến và biến đổi hoàn toàn cuộc sống của cô, khiến cô trở thành một đứa trẻ mồ côi có nơi nương tựa. Nhưng may mắn thay, cô được Ngạn Bách Ngôn nhận nuôi và chăm sóc như một con gái đích thực. Tuy nhiên, Ngạn Bách Ngôn luôn kiểm soát Sơ Sênh, không cho cô tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác. Mỗi lần cô gặp gỡ một người đàn ông, anh ta sẵn sàng đánh đập và khiến cho người đó suy sụp. Ánh mắt của cha nuôi không còn chứa đựng tình cảm của một người cha dành cho con gái, mà thay vào đó là sự chiếm đoạt và lấn áp đáng ngại! Anh ta muốn định đoạt Sơ Sênh và tuyên bố cô là người phụ nữ của mình, không ai có thể cướp cô gái này khỏi tay của anh được! Sơ Sênh, em là người phụ nữ của tôi! *** Tóm tắt: Ngạn Thiếu Truy Thê là một câu chuyện ngôn tình ngược tâm, kể về mối tình giữa Sơ Sênh và Ngạn Bách Ngôn. Sơ Sênh là một cô gái mồ côi, được Ngạn Bách Ngôn nhận nuôi. Tuy nhiên, Ngạn Bách Ngôn lại không yêu thương Sơ Sênh như một người cha, mà chỉ coi cô như một món đồ chiếm hữu. Anh ta luôn kiểm soát Sơ Sênh, không cho cô tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác. Mỗi lần cô gặp gỡ một người đàn ông, anh ta sẵn sàng đánh đập và khiến cho người đó suy sụp. Review: Nội dung: Ngạn Thiếu Truy Thê có nội dung khá hấp dẫn, với những tình tiết ngược tâm, kịch tính. Truyện kể về hành trình của Sơ Sênh từ một cô gái ngây thơ, vô tư trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường. Cô đã vượt qua mọi khó khăn để giành lấy tự do và hạnh phúc cho mình. Nhân vật: Sơ Sênh là một cô gái đáng thương, bị Ngạn Bách Ngôn chiếm đoạt và chà đạp. Cô ấy mạnh mẽ và kiên cường, nhưng cũng rất yếu đuối và dễ tổn thương. Ngạn Bách Ngôn là một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn, luôn muốn chiếm hữu Sơ Sênh. Anh ta là một nhân vật phản diện điển hình, khiến người đọc cảm thấy căm ghét và phẫn nộ. Cốt truyện: Cốt truyện của Ngạn Thiếu Truy Thê khá hấp dẫn, với những tình tiết ngược tâm, kịch tính. Truyện có nhiều tình huống gây bất ngờ và cảm động. Đánh giá: Ngạn Thiếu Truy Thê là một câu chuyện ngôn tình ngược tâm đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Tuy nhiên, truyện có một số tình tiết hơi phi logic và không thực tế. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Ngạn Thiếu Truy Thê là một câu chuyện ngôn tình ngược tâm rất hay. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Mình rất thích cách Sơ Sênh vượt qua mọi khó khăn để giành lấy tự do và hạnh phúc cho mình." Ý kiến 2: "Mình thấy Ngạn Thiếu Truy Thê có một số tình tiết hơi phi logic và không thực tế. Tuy nhiên, nhìn chung truyện vẫn rất đáng đọc." Ý kiến 3: "Mình không thích Ngạn Bách Ngôn, anh ta là một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn. Mình thích Sơ Sênh, cô ấy là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường." Trên đây là tóm tắt, review và đánh giá sách Ngạn Thiếu Truy Thê của tác giả Rosepea. ***   Trước khi vào truyện, mình có lưu ý nho nhỏ: Mọi nhân vật, sự kiện, chức vụ, hành động của các nhân vật đều là HƯ CẤU, không có mục đích cổ súy, khích bác, đả kích bất kì cá nhân, ngành nghề, tệ nạn,...!nào. ________________________________________________ - Sơ Sênh, con phải sống, nhất định phải sống! Trong dòng nước ngập tràn mùi bùn đất tanh tưởi, từng đợt sóng vỗ như muốn xé xác toàn bộ những ngư dân trên đảo, người mẹ khắc khổ không ngừng hét lớn về phía đứa con gái yêu mới chừng mười tuổi. Sơ Sênh được mẹ đặt trên một tấm ván lớn, không ngừng trôi nổi, dập dềnh trên mặt nước, vì sợ hãi hoảng loạn mà nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt bờ môi nứt nẻ. Cha mẹ cô bé nhìn theo bóng hình con gái, nước mắt lưng tròng, sau đó ôm chặt nhau, dần dần chìm sâu xuống lòng biển lạnh lẽo. Chiếc thuyền mưu sinh cuối cùng của gia đình ông Sơ cứ như thế bị chìm dần vào trong quên lãng. Sơ Sênh nhìn theo tàn dư của chiếc thuyền đánh cá, miệng không ngừng gọi cha mẹ. Cuối cùng, vì mệt mỏi quá độ, cô bé thiếp đi. Giữa dòng biển cô quạnh, chỉ có duy nhất một bé gái nhỏ nhắn, khắp người ướt nhẹp, nằm trên tấm ván vỡ nát, tưởng chừng như đã chết. Những con diều hâu gầy gò vẫn không ngừng bay lượn trên cao, sải cánh chao qua chao lại. Dường như chúng đang chờ đợi thời cơ, chỉ cần cô bé nằm trên tấm ván kia không còn dấu hiệu của sự sống là chúng sẽ lập tức sà xuống. Bầu trời u ám cô đặc vần vũ trong tiếng gió biển, liên tục thét gào. Sự sống của cô bé cũng trở nên mong manh hơn. Ù...!ù... - Thiếu gia, phía trước hình như có người! Trưởng tàu dùng ống nhòm, phát hiện trên mặt biển gần đó, có một bé gái đang nằm trên ván, trôi lềnh bềnh giữa dòng biển khơi. Nghe báo cáo, vị thiếu gia kia đưa tay giật lấy ống nhòm, cẩn thận quan sát một lượt. Ngay sau đó, anh liền phẩy tay ra hiệu, trưởng tàu lập tức gật đầu, đánh lái tiến dần đến hướng nằm của cô bé. - Con nhóc đó còn sống hay đã chết? Vị thiếu gia nhàn nhạt lên tiếng, trên tay còn cầm một ly Champa đỏ rượu, rất biết thưởng thức mà uống một ngụm. Thuộc hạ của anh nhanh nhẹn ném xuống một chiếc xuồng cứu sinh, đoạn nhảy phốc xuống, với tay kéo Sơ Sênh lên trên mạn tàu. - Thưa thiếu gia, cô bé này vẫn còn sống. Chỉ đáng tiếc nhịp tim rất yếu, xem chừng không trụ được lâu. Vương Chính vội vàng báo cáo, bàn tay không quên ấn ấn lên ngực Sơ Sênh, hòng giúp cô bé hít thở thêm chút oxy. Cô bé này một thân một mình trôi dạt trên biển. Biển lớn gấp hàng ngàn, hàng vạn lần cơ thể của cô, vậy mà cô vẫn có thể sống sót một cách thần kỳ. Quả là trường hợp hiếm gặp. Nghe Vương Chính trình bày, vị thiếu gia kia khẽ nghiêng nghiêng đầu, đưa tay chạm nhẹ lên mạch cổ của Sơ Sênh: - Không sao! Con nhóc không chết được đâu. Mau đem vào khoang giữ ấm cơ thể, khoảng độ một tiếng nữa sẽ tỉnh! - Tuân lệnh! Người đàn ông thu tay, đứng thẳng trên boong, ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy sâu vào vùng biển lạnh lẽo. Anh ta chính là Ngạn Bách Ngôn- bác sĩ ngoại quốc mang hai dòng máu lai giữa Nhật Bản và Mỹ, là vị bác sĩ đứng đầu trong bệnh viên quốc tế xuyên quốc gia. Tài năng của Ngạn Bách Ngôn không phải hạng tầm thường, dễ chọc. Tên tuổi và địa vị của anh đã vươn tầm thế giới. Mười năm sau... - Tiểu thư Sơ Sênh, ông chủ có báo tối nay người sẽ về muộn, nhắc cô ở nhà không cần phải đợi cơm! Nữ quản gia Ngải Hiên nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Sơ Sênh, không quên truyền tải lại toàn bộ những lời mà ông chủ của bà đã ra lệnh. Vừa nghe nói Ngạn Bách Ngôn sẽ về trễ, trong lòng Sơ Sênh bỗng cảm thấy hết sức thoải mái. Cô thở phào một tiếng, vui vẻ nhảy nhót, đánh chân sáo chạy thẳng lên trên lầu. Sơ Sênh không hiểu vì sao, mỗi khi đối mặt với người đàn ông lạnh lùng này, thâm tâm cô đều cảm thấy không rét mà run. Thứ cảm giác sợ hãi không ngừng len lỏi vào từng cơ mạch của cô, khiến Sơ Sênh không dám mở lời với cha nuôi quá mười câu mỗi ngày. Cô gọi anh là cha nuôi, nhưng Ngạn Bách Ngôn chưa bao giờ thừa nhận Sơ Sênh là con nuôi của mình. Có lần, Sơ Sênh buột miệng gọi Ngạn Bách Ngôn là cha liền bị anh trừng mắt đe dọa. - Tôi và cô bé không có chung bất kỳ dòng dõi huyết thống nào cả. Tôi chỉ cứu vớt và đem cháu về sống trong cái nhà này. Vì vậy, không được phép gọi tôi là "cha". Thế nhưng, vì quen miệng, Sơ Sênh vẫn gọi Ngạn Bách Ngôn là cha. Dần dần, anh cũng không bắt bẻ cô nữa, nhưng sẽ có lúc chỉnh đốn lại cách ăn nói, xưng hô của Sơ Sênh khiến cô sợ chết khiếp. Thái độ vui vẻ, phấn khích của Sơ Sênh đã hoàn toàn bị thu gọn lại trên màn hình máy tính của Ngạn Bách Ngôn. Anh tựa lưng ra ghế xoay, bàn tay gõ gõ di chuyển hướng camera, khóe môi bắt đầu cong nhẹ.. Mời các bạn mượn đọc sách Ngạn Thiếu Truy Thê của tác giả Rosepea.
Hậu Cung 3000 Mỹ Nam
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Hậu Cung 3000 Mỹ Nam của tác giả Nhất Chỉ Tiểu Lương Lương: Nàng đột nhiên xuyên qua trở thành nữ vương đại nhân, hậu cung có đến 3000 mỹ nam. Nhưng đáng tiếc, nàng chỉ có thể ở bên duy nhất một người. Bởi vì nam nhân của nàng cũng xuyên qua. *** Tóm tắt: Lục Ninh là một cô gái hiện đại bình thường, bỗng nhiên xuyên không đến một nữ tôn quốc. Tại đây, cô trở thành nữ vương đại nhân, có đến 3000 mỹ nam trong hậu cung. Tuy nhiên, cô chỉ có thể ở bên duy nhất một người, đó là nam nhân của mình, Nghiêu Viễn. Review: Hậu Cung 3000 Mỹ Nam là một câu chuyện hài hước, ngọt ngào về tình yêu giữa Lục Ninh và Nghiêu Viễn. Lục Ninh là một cô gái mạnh mẽ, độc lập, nhưng cô cũng rất ngốc nghếch và dễ thương. Nghiêu Viễn là một người đàn ông tài giỏi, mạnh mẽ, nhưng anh cũng rất dịu dàng và yêu thương Lục Ninh. Cốt truyện của truyện khá hấp dẫn, với những tình huống hài hước và lãng mạn. Truyện có nhiều tình tiết ghen tuông, đấu đá, nhưng cuối cùng, tình yêu của Lục Ninh và Nghiêu Viễn vẫn chiến thắng tất cả. Đánh giá: Hậu Cung 3000 Mỹ Nam là một câu chuyện đáng đọc cho những bạn yêu thích thể loại ngôn tình sủng ngọt ngào. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Hậu Cung 3000 Mỹ Nam là một câu chuyện rất hay và đáng đọc. Truyện có nội dung hài hước, ngọt ngào, và nhân vật đáng yêu. Mình rất thích cách Lục Ninh và Nghiêu Viễn yêu nhau. Họ rất xứng đôi vừa lứa." Ý kiến 2: "Hậu Cung 3000 Mỹ Nam là một câu chuyện rất thú vị. Truyện có nhiều tình huống hài hước và lãng mạn. Mình rất thích cách tác giả xây dựng nhân vật Lục Ninh. Cô ấy rất ngốc nghếch và đáng yêu." Ý kiến 3: "Hậu Cung 3000 Mỹ Nam là một câu chuyện khá hay. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu, nhưng cũng có một số tình tiết hơi phi logic." Nhìn chung, Hậu Cung 3000 Mỹ Nam là một câu chuyện đáng đọc cho những bạn yêu thích thể loại ngôn tình sủng ngọt ngào. *** Ta nghĩ rằng, có thể là do ta thành tâm hương khói cho tổ tiên, tám đời đều tu được công đức vô lượng nên mới gặp được chuyện còn hiếm thấy hơn trúng độc đắc đó chính là xuyên không. Huống chi, không những xuyên không, mà còn xuyên đến một nữ tôn quốc, cả triều văn võ bá quan cũng hoàn toàn là nữ nhân. Nữ nhân ở đây có thể tam phu tứ thiếp, ra vào thanh lâu. Ta là Lục Ninh, đột nhiên xuyên đến nữ tôn quốc, còn trở thành người đứng đầu. Không sai, chính là nữ vương đại nhân. Nếu nữ nhân bình thường đều có thể tam phu tứ thiếp, thì riêng nữ vương đại nhân như ta lại có đến 3000 mỹ nam ở hậu cung. Hơn nữa ngạo kiều, cao lãnh, khả ái, kiều mị quyến rũ, muốn loại nào liền có loại đó. Nhưng ta còn chưa kịp cao hứng thì liền phải đón nhận một tin tức không được tốt lắm. Nam nhân của ta ―Nghiêu Viễn. Cũng xuyên đến đây. Nhưng nếu không có đối lập thì sẽ không có tổn thương. Ta trừ bỏ tên tuổi, kỳ thật cũng chả làm được cái mẹ gì, vậy mà từ khi đến đây mỗi ngày ta đều phải xử lý triều chính, lại còn phải đề phòng cấp dưới tạo phản. Duy chỉ có phúc lợi nho nhỏ là 3000 mỹ nam ở hậu cung kia, nhưng cũng bị tước đi từ sau khi Nghiêu Viễn tới. Dù nói như vậy nhưng ta vẫn chưa đến mức cùng bọn họ làm loại chuyện không thể miêu tả kia.... Khụ khụ khụ. Khi xuyên đến đây, ta cũng không có kí ức của nguyên thân, sau khi tiếp thu thân phận, ngày nào ta cũng đều phải xử lí triều chính, bấy nhiêu đó cũng đủ để khiến ta mệt chết, nào có thời gian để nhúng chàm 3000 mỹ nam ở hậu cung kia. Sau khi chờ đợi vất vả, ta bỗng như cá gặp được, tranh thủ được một chút cơ hội, định đến hậu cung tìm chút thú vui, vậy mà lại đụng trúng nguyên thân mà Nghiêu Viễn xuyên đến. Sau đó, hai ta liền nhận ra nhau. Vì sao dễ dàng nhận ra như vậy à? Rất đơn giản, tuy rằng linh hồn xuyên đến, nhưng ngũ quan vẫn giống nhau như đúc. Vì vậy đối lập với Nghiêu Viễn, ta mẹ nó chính là cặn bã. Nếu nói ta tu được tám đời công đức, thì Nghiêu Viễn chính là tám ngàn đời. Khi Nghiêu Viễn xuyên đến đây, không những có được ký ức của nguyên thân, còn sở hữu một bàn tay vàng, không những có một thân võ công xuất chúng, mà còn là Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng dưới 1 người trên vạn người, diện mạo lại vô cùng hoàn mỹ! Ở hiện thực bị Nghiêu Viễn quản thúc, thật vất vả lắm ta mới xuyên đến đây, ta còn cho rằng có thể tự do tự tại bay nhảy khắp nơi. Nhưng nào ngờ...... Nhưng bất quá cũng tốt, có Nghiêu Viễn ở đây, ta đã trở nên nhàn rỗi hơn không ít. Hiện tại tấu chương, trên cơ bản đều là do Nghiêu Viễn xử lý. Cũng không biết Nghiêu Viễn có cảm thấy ghét bỏ ta hay không. Tuy rằng hiện tại trên danh nghĩa hắn là nam nhân của ta, nhưng bọn ta thật sự không có gì. Huống chi, vào năm ba đại học, ta còn mặt dày không biết xấu hổ theo đuổi hắn, vào ngày lễ tốt nghiệp, ta đã lấy hết dũng cảm để thổ lộ, cuối cùng cũng thành công. Mà hắn...... Vào thời điểm ta đang miên man suy nghĩ, giọng nói của Nghiêu Viễn bỗng vang lên: "Mệt thì đi ngủ đi, tấu chương còn lại cứ để ta xử lí." Ta ngẩng đầu, nhìn mái tóc đen như mực đang xoã dài của hắn, gương mặt hắn vẫn hệt như lúc chưa xuyên đến, vẫn vô cùng thanh tú, trên người hắn mặc một bộ y phục màu trắng bạc, trong tay cầm bút lông, đang nhìn ta. Thấy ta nhìn hắn, hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng. "Sao vậy?" Hắn ôn nhu hỏi. Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng loạn, Nghiêu Viễn vào thời khắc này đặc biệt mê người. Ta nhịn không được, hôn lên má hắn một cái, sau đó chạy đi. Chạy đến cửa, ta quay đầu trộm ngắm hắn một cái. Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười ấm áp, ánh mắt nhu hòa. Mặt ta có chút nóng lên, tim đập cũng bắt đầu đập không có quy luật. Ta bụm mặt, chạy trối chết. Mời các bạn mượn đọc sách Hậu Cung 3000 Mỹ Nam của tác giả Nhất Chỉ Tiểu Lương Lương.
Âu Tổng Em Vẫn Ở Đây
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Âu Tổng Em Vẫn Ở Đây của tác giả Vũ Kha Kha: Hãy cùng khám phá câu chuyện “Âu Tổng, Em Vẫn Ở Đây” của tác giả Vũ Kha Kha. 12 năm về trước, Âu Dực may mắn được cứu sống bởi một bé gái trong lúc bị bắt cóc. Và 12 năm sau đó, anh không ngừng tìm kiếm để tìm lại bé đó, nhưng lại phát hiện ra người mình tìm không phải là cô bé đó mà là chị gái của cô - Lạc Mạn. Câu trả lời của Lạc Mạn khiến Âu Dực nổi giận: “Em đúng là đồ không có lương tâm, bắt anh chờ đợi suốt 5 năm". Tuy nhiên, Âu Dực lại nhắc lại rằng, chị gái của cô bé còn chờ đợi anh suốt 12 năm. Anh xin lỗi và hy vọng có được sự tha thứ từ Lạc Mạn. Nếu bạn đam mê truyện ngôn tình, hãy đọc thử Lục Yên, Anh Yêu Em hoặc Hậu Duệ Kiếm Thần để có những giây phút thư giãn đầy ngọt ngào. *** Tóm tắt: Âu Dực là một tổng tài lạnh lùng, kiêu ngạo. Anh có một bí mật, đó là anh bị bắt cóc khi còn nhỏ và được một bé gái cứu sống. 12 năm sau, anh quyết tâm tìm lại cô bé đó. Lạc Mạn là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang. Cô là chị gái của bé gái đã cứu Âu Dực. 12 năm qua, Lạc Mạn luôn day dứt vì đã không bảo vệ được em gái mình. Khi Âu Dực tìm thấy Lạc Mạn, anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy nhiên, Lạc Mạn lại không tin tưởng anh và luôn đề phòng anh. Âu Dực phải làm thế nào để chứng minh tình yêu của mình với Lạc Mạn? Liệu họ có vượt qua được những hiểu lầm và trở thành một đôi? Review: Nội dung: Âu Tổng, Em Vẫn Ở Đây là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào, hấp dẫn. Truyện có nội dung nhẹ nhàng, dễ đọc, phù hợp với nhiều đối tượng độc giả. Truyện kể về hành trình tìm kiếm tình yêu của Âu Dực và Lạc Mạn. Âu Dực là một người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán. Anh yêu Lạc Mạn ngay từ cái nhìn đầu tiên và luôn kiên nhẫn theo đuổi cô. Lạc Mạn là một cô gái độc lập, mạnh mẽ. Cô luôn đề phòng Âu Dực vì những tổn thương trong quá khứ. Trải qua nhiều hiểu lầm và thử thách, Âu Dực và Lạc Mạn đã vượt qua tất cả và trở thành một đôi. Cuối cùng, họ đã tìm thấy hạnh phúc bên nhau. Nhân vật: Âu Dực là một nhân vật nam chính điển hình trong truyện ngôn tình. Anh là một người đàn ông đẹp trai, giàu có, thông minh và mạnh mẽ. Anh yêu Lạc Mạn hết mực và luôn sẵn sàng bảo vệ cô. Lạc Mạn là một nhân vật nữ chính mạnh mẽ, độc lập. Cô là một người có bản lĩnh và không dễ dàng bị lay động. Tuy nhiên, cô cũng là một người có trái tim ấm áp và dễ bị tổn thương. Cốt truyện: Cốt truyện của truyện khá hấp dẫn với những tình tiết ngọt ngào, lãng mạn. Truyện có nhiều tình huống hài hước, giúp người đọc giải trí. Đánh giá: Âu Tổng, Em Vẫn Ở Đây là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào, đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Truyện rất hay, nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu. Mình rất thích cách Âu Dực theo đuổi Lạc Mạn. Anh ấy rất kiên nhẫn và chân thành." Ý kiến 2: "Truyện khá sến nhưng cũng rất ngọt ngào. Mình thích nhất là mối tình của Âu Dực và Lạc Mạn. Họ rất xứng đôi vừa lứa." Ý kiến 3: "Truyện có một số tình tiết hơi phi logic nhưng nhìn chung vẫn rất đáng đọc. Mình sẽ recommend truyện này cho những bạn thích truyện ngôn tình sủng ngọt ngào." Kết luận: Âu Tổng, Em Vẫn Ở Đây là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào, đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Nếu bạn là fan của thể loại ngôn tình sủng, thì đây là một câu chuyện mà bạn không nên bỏ qua.   *** Đôi chân Lạc Yên đang rảo bước trên đường, lúc này, khuôn mặt cô bị rượu làm cho ửng hồng, bước chân cũng vì men say mà lảo đảo. Đêm đã khuya, Lạc Yên đang không biết nên đi về bằng cách nào thì bên tai cô truyền đến tiếng động cơ xe ô tô, đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi liếc sang theo hướng âm thanh phát ra, cô nhìn thấy một chiếc taxi, khẽ đưa tay vẫy gọi. Chiếc taxi dừng lại, bác tài xế ló đầu ra. "Đi đâu?" Tài xế hỏi. "Ông đưa tôi đến dưới chung cư A là được rồi." Lạc Yên mệt mỏi trả lời. Tài xế làm dấu tay "OK", sau đó đưa cô đi. Ngồi trên xe, Lạc Yên tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Tửu lượng của cô rất kém, lại bị đám bạn ép uống hơn 4 ly rượu, không nghi ngờ gì nữa, cô thật sự đã say rồi. Trong cơn say, đầu óc cô mông lung, mơ hồ, đoạn kí ức đẹp đẽ giữa cô và chàng thiếu niên năm đó lại ùa về. Chuyện phải kể đến vào 12 năm trước... Lúc bấy giờ, Lạc Yên còn đang là một bé gái 10 tuổi, gia đình của cô bé cũng xem như thuộc dạng khá giả trong khu vực xung quanh, nhưng quần áo trên người cô thì hoàn toàn ngược lại. Bộ quần áo cũ của chị gái, rộng thùng thình, trên vải đã xuất hiện đầy vết sờn rách, màu sắc ban đầu của nó là màu trắng nhưng lại bị bùn đất làm cho đổi màu, trở thành màu cà phê loang lổ. Trên vai cô mang một chiếc balo nặng trịch, trong balo không chỉ là sách vở mà còn là hai quả cân của bố do chị gái ác ý bỏ vào. Lạc Yên không dám vứt hai quả cân không phù hợp với sức lực của cô này, bởi vì nếu vứt đi, khi về nhà bố tìm không thấy, nhất định sẽ đánh cô bé một trận. Dưới ánh nắng mặt trời, thân thể gầy yếu với bước đi xiêu vẹo, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Đi được một đoạn lại nhận được một ánh mắt thương hại của người đi đường, Lạc Yên sớm đã quen với những ánh mắt này, cô bé không để trong lòng, đôi chân vẫn tiếp tục bước. Đột nhiên trước mắt Lạc Yên xuất hiện một bóng người, sau đó thì cô bé bị va vào. Vì bữa trưa không được ăn cơm nên Lạc Yên không chống đỡ nổi, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống, người kia cũng ngã theo. Đau đớn ập đến, trên thân bị đè rất nặng nề, Lạc Yên còn chưa kịp phản ứng lại thì người kia đã nhanh chóng đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô như đang nhìn một vật cản đường. Người vừa ngã vào cô là một thiếu niên trạc tuổi 15, dù ở tuổi đang phát triển nhưng đường nét trên khuôn mặt anh đã vô cùng rõ ràng, sắc bén như dao, trong đôi mắt kia chứa đựng vẻ lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi. Xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, trong mắt thiếu niên hiện lên tia khẩn trương, ánh mắt này chỉ mới thoáng qua nhưng nhanh chóng bị Lạc Yên bắt gặp. Từ nhỏ, Lạc Yên đã học được cách nhẫn nhịn, cũng học được cách đọc cảm xúc qua ánh mắt của người khác, tia khẩn trương vừa thoáng qua trong mắt thiếu niên phối hợp với tiếng bước chân dồn dập ở phía xa, làm cô bé nghĩ ngay đến cụm từ: Bắt cóc tống tiền. Thật ra trong thôn đã xảy ra rất nhiều vụ bắt cóc tống tiền, Lạc Yên lại thông minh như vậy, đoán ra là chuyện sớm muộn. Không biết cô bé nghĩ gì, nhân lúc thiếu niên còn đang luống cuống thì kéo lấy tay anh chạy như bay. Chạy đến một căn nhà hoang cũ nát, Lạc Yên đưa tay xoay cái bát đang cố định ở trên bàn, một căn hầm bí mật lập tức mở ra. Lạc Yên cầm tay anh, lần mò đi xuống dưới, sau đó lại xoay một cái bát khác ở dưới kia, cửa hầm lập tức đóng lại, bóng tối bao trùm lấy hai người. Quả nhiên một lúc sau, trên nhà truyền đến tiếng bước chân của nhiều người, bọn họ lục lọi trong căn nhà hoang hồi lâu vẫn không thấy người đâu, cất giọng mắng chửi, thanh âm tục tĩu của một gã đàn ông lọt vào tai Lạc Yên và người thiếu niên kia. "Mẹ kiếp, rõ ràng tao thấy có một con nhóc dẫn thằng ranh kia chạy theo hướng này, sao bây giờ lại mất dấu? Kiểu này thì báo cáo với Trương gia thế nào đây?" "Đại ca, anh bình tĩnh, có lẽ nó đã chạy mất rồi." "Bình tĩnh là bình tĩnh thế nào? Mày bình tĩnh tao xem?" "Đại ca..." Đột nhiên, gã đàn ông nhìn xuống cái chén trên bàn, đôi mắt hắn hơi nheo lại, hắn nói: "Cái bát này..." Chỉ vỏn vẹn ba chữ nhưng lại khiến trái tim Lạc Yên đập liên hồi, cả người cô bé run rẩy, lo sợ bị bọn chúng phát hiện ra căn hầm bí mật. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Đại ca, cái bát này làm sao ạ?" "Cái bát này...!không phải là đồ cổ. Vừa nãy tao nhìn nhầm, tưởng là đồ cổ nên định đem về, hoá ra chỉ là một cái bát sứt." "Vậy bây giờ...!làm thế nào hả đại ca?" "Còn làm thế nào nữa? Đương nhiên là đi tìm tiếp, anh em, đi, đừng để thằng ranh đó chạy xa." Tiếng bước chân lại vang lên, ngày càng nhỏ dần, cho đến khi tiếng động hoàn toàn biến mất, Lạc Yên mới dám xoay chiếc bát, sau đó cầm tay thiếu niên trèo lên. Thiếu niên vẫn không tin được rằng anh đã thoát khỏi đám bắt cóc kia, anh đưa mắt nhìn cô bé gầy gò bên cạnh, trong mắt anh không còn sự lạnh lùng ban nãy nữa, chỉ có cảm kích và...!rung động. Thiếu niên 15 tuổi, đang tuổi dậy thì, lần đầu tiên rung động với một bé gái, mà bé gái ấy chỉ mới 10 tuổi. Tình cảm chớm nở, anh âm thầm đưa ra quyết định, sau này nhất định phải có được cô bé này. Nghĩ là làm, vì là lần đầu tán tỉnh con gái, anh hơi dè dặt, thanh âm trầm ấm nói với Lạc Yên: "Sau này lớn lên, anh nhất định sẽ cưới em làm vợ. Nói cho anh biết tên của em đi." Lạc Yên hơi bất ngờ, cô còn nhớ rõ, lúc nãy người này rất hung dữ, sao bây giờ lại dịu dàng vậy nhỉ? Là vì cô bé đã cứu anh sao? Mặc dù trong đầu nghĩ rất nhiều, nhưng bên ngoài Lạc Yên vẫn bình tĩnh, hai má hơi ửng đỏ, giọng nói ngọt ngào đáp lời thiếu niên: "Em tên Lạc..." Cô bé còn chưa nói xong thì đã ngất xỉu vì kiệt sức, dù sao trưa nay cô bé cũng chưa có gì để cho vào bụng. Thiếu niên hoảng hốt đỡ thân thể Lạc Yên dậy, động tác của anh khiến cho vai áo rộng thùng thình tuột xuống, phần thân trên của cô bé lộ ra, một vết bớt ở lồng ngực đập vào mắt anh. Anh còn chưa kịp giúp cô bé tỉnh lại thì bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng xe ô tô, sau đó, một đoàn người áo đen xuất hiện. Trên mặt bọn họ không có biểu cảm, bọn họ bước chân vào căn nhà hoang kia, giọng nói không chút chập chùng: "Thiếu gia, vô cùng xin lỗi vì chúng tôi đã đến trễ, mời ngài trở về cùng chúng tôi." Nói xong, bọn họ cũng không chờ thiếu niên đáp lời đã bước đến, cưỡng ép dẫn cậu rời đi. Một thiếu niên 15 tuổi không có cách nào giãy dụa khỏi mười mấy người đàn ông trưởng thành, anh bất lực quay đầu nhìn kĩ cô bé nằm trên mặt đất, âm thầm ghi nhớ vết bớt ở ngực, cùng nốt ruồi ở khoé mắt cô. Mà Lạc Yên, trong cơn mơ màng, cô nghe thấy đoạn đối thoại giữa anh và một người đàn ông khác. "Chú Bạch, chú có thể cử một người đến đưa cô bé ấy về nhà không? Nằm trên mặt đất sẽ rất nguy hiểm." "Xin lỗi thiếu gia, bọn họ đến là để hộ tống cậu về nhà, không phải để đưa một người xa lạ về nhà." "Cô bé ấy không phải là người xa lạ, cô bé ấy đã cứu tôi." "Xin lỗi thiếu gia, mong cậu đừng càn quấy nữa, nếu không tôi sẽ dùng biện pháp đặc biệt." Trong lòng thiếu niên vô cùng khổ sở, người ta ngưỡng mộ anh vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nào có biết anh đã mất đi tự do như thế nào. Để sau này có thể tìm lại cô bé ấy, anh đành âm thầm khắc sâu vào trong đầu những manh mối ít ỏi về cô. Vết bớt ở ngực, nốt ruồi ở khoé mắt, họ Lạc. Tất cả những chi tiết này, anh sẽ nhớ kĩ không quên. Còn Lạc Yên, có lẽ đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến sức khoẻ của cô bé, khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhớ đến lời hứa của thiếu niên kia, cô không khỏi chờ mong. Thiếu niên ấy nói, sau này nhất định anh ấy sẽ cưới cô. Vậy thì em sẽ chờ anh đến thực hiện lời hứa..   Mời các bạn mượn đọc sách Âu Tổng Em Vẫn Ở Đây của tác giả Vũ Kha Kha.
Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên của tác giả Nguyệt Công Tử: Truyện "Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên" của tác giả Nguyệt Công Tử đang được bạn đọc yêu thích. Khiết Anh, chủ một cửa hàng hoa tươi, xuyên vào một tiểu thuyết có kết thúc không đẹp. Cô quyết tâm thay đổi số phận của nhân vật chính bằng cách thế Nguyệt Lão để cải mệnh nhân duyên cho họ. Nhưng liệu cô có thành công và vượt qua bàn tay vàng của tác giả? Trong một ngày bình thường, Khiết Anh đang trở về nhà sau giờ làm việc thì bỗng nhiên trải qua một trải nghiệm kỳ lạ. Cảnh vật trước mắt cô dần trở nên mờ đen và ánh sáng chiếu vào khiến cô rất giật mình. Một giọng nữ nhân dịu dàng vang lên gọi tên Khiết Anh và cô lập tức hỏi ngược lại. Liệu giải đáp sẽ là gì?. Nếu bạn là fan của thể loại ngôn tình, các truyện "Bác Sĩ, Giúp Em" hay "Yêu Em Trọn Kiếp Này" cũng là những lựa chọn tuyệt vời để đọc thêm.  *** Tóm tắt: Khiết Anh, một cô gái hiện đại, là chủ một cửa hàng hoa tươi. Một ngày nọ, cô xuyên không vào một tiểu thuyết có kết thúc không đẹp. Trong tiểu thuyết, nam chính và nữ chính yêu nhau nhưng cuối cùng lại chia tay. Khiết Anh quyết tâm thay đổi số phận của họ bằng cách thế Nguyệt Lão để cải mệnh nhân duyên cho họ. Review: Nội dung: Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào với những tình tiết hài hước và hấp dẫn. Truyện kể về hành trình của Khiết Anh từ một cô gái hiện đại trở thành một Nguyệt Lão trong thế giới tiểu thuyết. Cô đã không ngừng nỗ lực để thay đổi số phận của nam chính và nữ chính, giúp họ đến được với nhau. Nhân vật: Khiết Anh là một cô gái thông minh, kiên cường và tốt bụng. Cô luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, kể cả khi đó là những người xa lạ. Nam chính và nữ chính là những người có tính cách trái ngược nhau nhưng lại rất hợp nhau. Họ yêu nhau sâu đậm nhưng lại phải trải qua nhiều thử thách và trắc trở. Cốt truyện: Cốt truyện của truyện khá hấp dẫn với những tình tiết bất ngờ và kịch tính. Truyện có nhiều tình huống hài hước, giúp người đọc giải trí. Đánh giá: Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào, đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Truyện rất hay, nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu. Mình rất thích cách Khiết Anh thay đổi số phận cho nam chính và nữ chính. Cô ấy rất thông minh và kiên cường." Ý kiến 2: "Truyện khá sến nhưng cũng rất ngọt ngào. Mình thích nhất là mối tình của Khiết Anh và nam chính. Họ rất xứng đôi vừa lứa." Ý kiến 3: "Truyện có một số tình tiết hơi phi logic nhưng nhìn chung vẫn rất đáng đọc. Mình sẽ recommend truyện này cho những bạn thích truyện ngôn tình sủng ngọt ngào." Kết luận: Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào, đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Nếu bạn là fan của thể loại này thì đừng bỏ qua truyện này nhé. *** Khiết Anh là bà chủ của một cửa hàng hoa tươi lớn ở thành phố X, như mọi ngày sau khi xong việc cô lại lái xe trở về nhà. Đang lúc ngồi thư giãn trên ghế đột nhiên cô thấy khung cảnh trước mắt mờ dần và chìm ngập trong một màu đen tối. Bỗng nhiên chợt có một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến cô giật mình vội giơ tay che đi ánh sáng ấy. Cùng lúc ấy bỗng nhiên có một tiếng nói nữ nhân với chất giọng dịu dàng vang vọng bên tai cô: “Khiết Anh! Khiết Anh!” Ánh sáng nhạt dần, cô hạ tay xuống rồi nhìn xung quanh vừa tìm kiếm giọng nói ấy vừa cất tiếng hỏi: “Ai? Ai đang gọi mình vậy? Không phải là Hắc Bạch Vô Thường đó chứ?” Cô khẽ rùng mình. Một cô gái xuất hiện, làn da trắng hồng, mi mục như họa, mắt to long lanh, sóng mũi cao vút kèm với đôi môi như cánh hoa đào rực rỡ, trên người khoát bộ quần áo kỳ lạ như trong phim cổ trang mà cô hay xem. Cô ấy cất giọng cười tựa như suối chảy róc rách rồi cất tiếng trấn an: “Cô nương yên tâm, tôi không phải Hắc Bạch Vô Thường đâu. Tôi tên Cao Khiết Anh vốn là đại tiểu thư của Cao tướng quân. Từ nhỏ tôi đã mang bệnh trong người, tháng trước tôi đi bái phật cầu an thì trụ trì nơi đó nói tôi mạng sắp phải đoạn nhưng sẽ có người thay tôi sống hết kiếp này. Có lẽ tôi và cô cùng tên và vong mạng cùng giờ nên trời xui khiến cô đến đây thay tôi chăm sóc cho phụ mẫu và muội muội." Khiết Anh không thể tin hỏi: "Thay...thay cô? Vậy nghĩa là tôi chết rồi sao? Không những vậy còn như trong truyện xuyên không đến cổ đại á?" Cô ấy gật đầu: "Đúng vậy!" Khiết Anh ngồi sụp xuống đất nói: "Không thể nào! Tôi không bị tai nạn, không bị va đập, không bị bệnh gì hết mà. Sao tôi lại chết được chứ?" Cô ấy có chút khó xử nói: "Cô là bị triệu hồi về chứ không phải số đoản mệnh!" Khiết Anh ngước lên nhìn cô với ánh mắt có chút hy vọng: "Nói vậy là tôi có thể trở về sao? Đúng không?" Cô ấy lạnh lùng lắc đầu: "Tôi và cô có một sợi dây vô hình gắn chặt sinh mệnh với nhau, vì vậy khi tôi không may đoản mệnh thì cô tức khắc sẽ bị thiên địa triệu hồi linh hồn về và ẩn trong thân xác của tôi để tiếp tục thay tôi sống tiếp quảng đời còn lại." Khiết Anh một lần nữa rơi vào vô vọng: "Không thể quay về nữa sao?" Cô ấy gật đầu: "Tôi vốn là người đoản mệnh, nay gặp được cô tôi có một nguyện vọng mong cô chấp thuận." Khiết Anh đứng lên nhìn cô nói: "Cô muốn tôi thay cô chăm sóc cho gia đình của cô?" Cô ấy khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp: "Phụ mẫu tôi rất thương yêu tôi, muội muội tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện. Tôi vốn rất muốn làm nhiều chuyện cho họ nhưng giờ số mệnh đã vậy, hơn nữa thời gian của tôi không còn nhiều, tôi xin cô hãy hứa với tôi cố gắng thay tôi báo hiếu phụ mẫu và yêu thương muội muội tôi.” Khiết Anh chần chừ một chút rồi gật đầu: "Cũng tốt, ở đấy tôi không còn người thân. Một mình như vậy cũng đủ lâu rồi, tôi đồng ý thay cô sống tiếp, thay cô chăm sóc thật tốt cho họ. Cô hãy yên tâm." Khiết Anh mỉm cười, nước mắt vẫn rơi lã chã, cô nắm lấy tay Khiết Anh và nói: "Đa tạ cô, đa tạ cô Khiết Anh. Cô là một cô gái tốt, rồi cô sẽ có hạnh phúc của mình. Chúc cô luôn vui vẻ." Nói rồi cô ấy xoay lưng lại đi về phía ánh sáng và dần biết mất. Hóa ra cô ấy cũng tên là Cao Khiết Anh, mười lăm tuổi, là đại tiểu thư cao quý của Cao phủ, tính tình ôn nhu hiền lành, thông thạo các loại cầm phổ, cha mẹ tên là Cao Nghiêm Trung tuy lạnh lùng nghiêm nghị nhưng luôn yêu thương thê nhi hết mực và Liễu Túc Trân là một người dịu dàng, chu đáo, bao dung, em gái tên Cao Khiết An, mười hai tuổi, nhị tiểu thư Cao phủ thông minh lanh lợi, rất yêu thương tỷ tỷ, lại tinh thông về văn thao võ lược. Quả thật là một gia đình đúng chuẩn nhà người ta luôn. "Ưm...."- Giọng nói nhẹ nhàng khẽ cất lên, xung quanh có tiếng vài nữ nhân khác xôn xao: "Đại tiểu thư đã tỉnh rồi! Mau báo cho tướng quân và phu nhân!" Tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa nhanh chóng vang lên rồi lại yên lặng. Đôi mi dày cong vút khẽ chớp, cô từ từ mở đôi mắt to tròn long lanh ra nhìn cảnh vật xung quanh. Bỗng nhiên có hai gương mặt đưa sát lại gần mặt cô, theo phản xạ cô vội la lên: "Á!!! Ma..........a!!!!" Khiến hai người kia hoảng hồn la lên theo và ngã người ra phía sau, còn cô cố dùng hết sức lê thân xác đầy mệt mỏi ngồi nhỏm dậy. Cả hai kia dường như là chị em song sinh, mái tóc được búi qua hai bên đính trên đó vài cánh hoa, làn da trắng cùng với ngũ quan khả ái kết hợp với bộ quần áo màu cam nhạt càng toát lên vẻ ngây thơ, đáng yêu giống nhau. Và ba người cứ như thế nhìn nhau cả một buổi trời luôn..   Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên của tác giả Nguyệt Công Tử.