Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thủy Tú Sơn Minh - Na Chích Hồ Ly

Có lẽ nếu ai đã đọc ngôn tình ngay từ những thời kì đầu thì không thể không biết đến Na Chích Hồ Ly, tác giả của rất nhiều những tác phẩm cổ đại hấp dẫn như Vật trong ao, Túy khách cư, Hệ liệt Cửu Nhạc (Gió Xuân Vô Tình, Nguyệt Lại Vân Sơ, Cỡ nào may mắn kết thành đôi, Thề hẹn với quân)...Tuy nhiên, với mình, cuốn truyện mình đọc đầu tiên và cũng là cuốn truyện mình đọc đi đọc lại nhiều lần nhất của bà ấy lại là Thủy Tú Sơn Minh, một tác phẩm ít được nhắc đến. Mỗi khi có thời gian, hoặc không tìm được truyện hay để đọc, là nó sẽ luôn nằm trong list đọc lại của mình. Lý do ư? Bởi vì với mình, nó vô cùng nhẹ nhàng, đáng yêu, có sủng có ngược một cách vừa vặn, đủ giải trí nhưng cũng đủ sâu sắc, quan trọng là độ dài vừa phải, không mất quá nhiều thời gian, khi nào rảnh rỗi lôi ra đọc một chương, rồi gấp lại để đó chờ lúc ít bận rộn hơn thì bỏ ra nhấm nháp tiếp~ Nói về tác giả Na Chích Hồ Ly thì, mình nhận thấy bà ấy có văn phong và xây dựng nhân vật, cốt truyện khá giống với Cửu Lộ Phi Hương. Chắc cũng vì lí do ấy mà cả hai tác giả này mình đều rất thích, cũng đều là những tác giả ngôn tình cổ đại mà mình đọc nhiều truyện của họ nhất. Đặc điểm chung truyện của họ là có văn phong súc tích, không dài dòng không sến sủa nhưng vẫn đậm chất cổ trang. Bối cảnh truyện đa phần là cổ đại, thường là cổ đại giang hồ hoặc huyền huyễn tiên yêu ma, đây cũng là nơi mà hai tác giả này phát huy bút lực tốt nhất, và thể nào cũng sẽ có khá nhiều những màn tranh tài đấu pháp hoành tráng. Tuyến tình cảm giữa nam nữ chính đều là 1vs1, tình hữu độc chung, gần như không có người thứ ba. Truyện có sủng có ngược, tuy nhiên hầu hết là nam nữ chính bị ngược trong những cuộc chiến của họ với các thế lực ác, với định mệnh từ lúc sinh ra của họ, chứ ít khi hai người ngược nhau. Nam nữ đều cường. Nữ chính tính cách phần nhiều đơn thuần, yêu hận rõ ràng, thích thì sẽ theo đuổi. Nam chính thường có số phận vất vả gian truân hơn, thân thế phức tạp, có nỗi khổ tâm nên đường tình duyên mới lắm trắc trở. Dù sao phải thú thật rằng những nam chính kiểu như thế này rất dễ lấy được sự đồng cảm của mình. Nói chung, với những đặc điểm trên, đây chính là kiểu truyện mà mình thích nhất. Đã đọc rất nhiều và cũng luôn thấy hợp. Tám nhảm chút vậy thôi, giờ để mình quay lại với Thủy Tú Sơn Minh nhé, không chắc sắp có độc giả hỏi thế rốt cuộc là đang review truyện hay review tác giả đây, haha --Tại hạ là phân cách tuyến toàn lực review truyện---- Nếu như có ngày, ngươi mở ra một vật báu gia truyền, vật báu này sau khi mở ra lại xuất hiện một con Thiên hồ, mà con hồ tinh tu luyện ngàn năm trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biến nam biến nữ, pháp lực vô biên, quả thật là chuyện gì cũng có thể thực hiện này, lại bảo với ngươi rằng, bất kể ước nguyện của người là gì, hắn sẽ giúp ngươi hoàn thành. Vậy ngươi sẽ ước gì? Thôi được, nghĩ nhiều làm gì, dù sao người mở phong ấn Trấn hồ đó cũng chẳng phải là ta hay ngươi. Nếu là chúng ta thì hẳn quá đơn giản rồi, còn không phải là mau mau ước nguyện trở thành Minh chủ võ lâm, Trang chủ Thiên hạ đệ nhất trang gì đó, tham vọng hơn nữa thì là một bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, hậu cung ba ngàn giai lệ đi à ????....Thế nhưng cái người may mắn khai mở phong ấn kia, lại là Địch Tú Địch tổng quản của Úy Trì Sơn Trang, à, cũng chính là cái Trang đã phong ấn và nuôi dưỡng Thiên hồ đó ấy. Rơi vào tay kẻ từ lâu đã nổi tiếng ti bỉ vô sỉ, lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn đó, chẳng cần nghĩ cũng biết hẳn là hắn sẽ mơ ước những thứ tầm thường thế nào, nhỉ? Ầy, vậy mà, cố tình, tiền tài, quyền lực, bí kíp tuyệt học...hắn thế mà lại chẳng thèm màng. Cái kẻ cao ngạo đó cho rằng, nếu muốn gì, hắn sẽ tự mình đi đoạt lấy, nào cần đến sự giúp sức của một con yêu Hồ chứ. Ồ, thế chẳng nhẽ hắn không mơ ước cái gì ư? Dĩ nhiên là có chứ. Chỉ là ai mà ngờ được, cái con người vô tình vô nghĩa, tâm ngoan thủ lạt như Địch Tú Địch tổng quản, lại cất giữ trong mình một bí mật, bí mật ngỡ rằng chẳng ai biết, chôn sâu tại nơi đáy lòng hắn: Thứ mà hắn vẫn luôn vọng niệm, hao hết tâm tư, ngày đêm mơ tưởng, dù có cố gắng thế nào tưởng chừng cũng không với tới được ấy, lại là một cô nương... "Ta muốn có được Úy Trì gia tứ tiểu thư" (*Đập bàn* *Lắc đầu* Reviewer có điều muốn thổ lộ: đúng là ước nguyện của thanh niên đang độ tuổi hai mươi trai tráng bừng bừng mộng xuân mà ????) Chẹp, cỡ nào ngốc nghếch a! Bởi vì nàng ấy, Úy Trì gia tứ tiểu thư, Úy Trì Minh Nguyệt, lại là ai chứ? Nàng là con gái của Úy Trì Tư Nhiễm, trang chủ đương nhiệm, nhưng cái danh này cũng chưa là gì, thế lực nhà ngoại của nàng mới thực đáng kể. Mẹ nàng là Tinh Quân quận chúa, ông ngoại nàng là Nam Lăng Vương chiến công hiển hách, phò tá thái tử lên ngôi vua, mà khi tuổi già cáo lão về hưu lại được ban cho mười tòa thành lớn, dù nay binh quyền đã hết, nhưng khí phách vẫn vẹn nguyên. Sau khi hòa ly với Úy Trì Tư Nhiễm nhiều năm trước, mẹ nàng trở về sống với ông ngoại, vậy nên mười mấy năm đầu đời của nàng cũng là lớn lên ở Nam Lăng vương phủ, vài năm nay mỗi năm cũng chỉ ở lại Úy Trì Sơn Trang hai tháng, đúng là hoàn toàn cách xa sự hỗn loạn nơi giang hồ. Sống trong sự bảo bọc của ông ngoại và mẹ, nàng lớn lên là một cô nương đơn thuần, trong sáng, thẳng thắn, nào biết đến những chuyện thân bất do kỉ ngoài kia nên luôn ghét ác như thù, ngay từ lần gặp đầu tiên đã có ấn tượng cực xấu về Địch Tú, hắn lại còn năm lần bảy lượt vô tình hữu ý chọc giận nàng, thêm danh tiếng vốn chẳng có gì là tử tế của hắn, nào là độc ác vô sỉ, chẳng từ thủ đoạn. Hắn trong mắt nàng, thật không hề có điểm nào tốt cả. Mà nàng ghét bỏ khinh thường hắn như thế, hắn lại vẫn cứ lặng lẽ yêu thầm nàng như thế. Có biết bao nhiêu là oan trái a~ Thế nên, thật không biết Thiên Hồ đã thi chú như thế nào để thành toàn tâm nguyện của Địch Tú, giúp hắn có được tấm lòng của Tứ tiểu thư kiêu ngạo đó?! Ngỡ phức tạp mà hóa ra đơn giản cực kì, hắn bị biến ngốc ạ. Vì ngốc, nên hắn mới có thể thành thực thắng thắn nói với người con gái hắn vẫn luôn mơ tưởng "Ta thích nàng" Vì ngốc, nên hắn mới có thể cởi bỏ hết lớp mặt nạ, chân chính phơi bày hắn trước mặt nàng, không phải là Địch tổng quản cao cao tại thượng, ai gặp cũng khiếp sợ kia, mà là một Địch Tú thân bất do kỉ bấy lâu vẫn tự mình ngụp lặn tìm đường sống trong cái thế giới ngàn vạn hung hiểm, người tranh ta đoạt, ngươi sống ta chết đó. Vì ngốc, nên hắn mới có thể để cho nàng thấy, nàng biết được bấy lâu nay hắn có bao nhiêu quan tâm để ý nàng. Để ý mọi sở thích của nàng, từ đồ dùng đến chỗ ở, ăn uống hàng ngày. Nâng niu nhưng điều nhỏ nhặt về nàng. Luôn âm thầm bảo vệ nàng dù bị nàng hiểu lầm ghét bỏ càng sâu. *** Đêm đông. Tuyết ngừng mây tan, một vầng trăng sáng chiếu rọi, sáng tỏ mọi chỗ, nơi nơi trắng xóa. Trời đất trong lúc đó, đều bị nhuộm khí chất thuần khiết sáng sủa này, một mảnh thanh tịnh tường hòa. Lúc này, ánh sáng bó đuốc đi trong bóng đêm, tiếng động ồn ào áp đảo yên tĩnh. Hơn mười người cưỡi ngựa chạy vội đến, vó ngựa nệ lên tuyết đọng, hất lên như bướm. Người giục ngựa đều là những hán tử lực lưỡng khỏe mạnh, mặc áo dài màu xanh, đeo đao mang kiếm, thần sắc nghiêm trọng, ngầm mang sát khí. Bỗng nhiên, một luồng sáng phóng lên cao, ánh sáng tỏa bốn phía. Mọi người thấy thế, vội vàng giục ngựa chạy về phía trước. Chờ đuổi tới nơi ánh sáng dâng lên, tình hình trước mắt làm cho mười mấy tên tráng hán này kinh hãi không thôi. Chỉ thấy trên mặt tuyết, đầy thi thể. Dưới ánh trăng, có thể thấy được vẻ kinh hoàng của người chết, tử trạng quá mức thảm thiết. Máu tươi chảy đầy đất, mơ hồ bốc hơi nóng. “Đi xuống xem một chút.” Có người mở miệng, ra lệnh. Được lệnh, mọi người lập tức xuống ngựa, kiểm tra mọi nơi. Một lát sau, có người trở về, nói với người vừa ra lệnh kia: “Bẩm phó tổng quản, hơn phân nửa là người ‘Phi hổ bang’, còn có mười mấy huynh đệ trong trang chúng ta, đều là thân tín của Địch tổng quản. Xem miệng vết thương, hẳn là ‘Thiết ưng trảo’.” Phó tổng quản nghe vậy, cau mày nói: “Chẳng lẽ là ‘Phi hổ bang’ trộm ‘Trấn hồ’, gặp được ‘Hắc ưng giáo’ đen ăn đen “Trấn hồ” ở đây?” “Vẫn chưa thấy tung tích ‘Trấn hồ’. Phó tổng quản, chúng ta làm sao bây giờ?” Phó tổng quản suy nghĩ thêm một chút, “Vẫn là báo cáo Địch tổng quản, quyết định sau.” Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy có người hô to: “Địch tổng quản! Là Địch tổng quản!” Phó tổng quản quá sợ hãi, cuống quít xuống ngựa, theo tiếng mà đi. Mọi người vây lại một chỗ, thấy hắn lại đây, cuống quít nhường ra một con đường. Phó tổng quản tiến lên vài bước, chỉ thấy một người cuộn thân trong đám thi thể tản loạn kia, trên người phủ một tầng băng tuyết mỏng. Nam tử cúi người ngồi xuống, cẩn thận nhìn nhìn: Người này chỉ mới tầm hai mươi, trên người mặc áo lông chồn tía, trên đầu đội mũ đại mạo quan. Bên hông có bạch ngọc rơi xuống, dưới chân là giày thiếp vàng. Một thân phù hoa tự phụ, tất nhiên là quần là áo lụa. Nhưng mặt mày người này sáng sủa, hình dung tuấn tú, lại tự thành thanh nhã phong lưu, không giống phàm tục. “Là Địch tổng quản không sai…..” Phó tổng quản mày khóa chặt, quay đầu hỏi người phía sau, “Đã chết chưa?” Mọi người phía sau đều là vẻ mặt đau xót, yên lặng lắc lắc đầu. Phó tổng quản lập tức cũng sinh vẻ bi thương sâu sắc. Mọi người cùng hắn nhìn nhau một lát, tiếp theo, đều yên lặng gật gật đầu. Phó tổng quản hiểu ý, trang trọng gật gật đầu, xem như đáp lại. Hắn quay đầu đi, nhìn người đang mê man kia, hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay lên. Hắn tụ lực ở bàn tay, sát khí đột nhiên hiện ra trong mắt, hai mắt hắn trợn trừng, khẽ quát một tiếng, một chưởng đánh tới huyệt thái dương của người nọ. Nhưng mà, trong lúc điện quang hỏa thạch, cổ tay hắn bị nắm chắc lại. Chỉ thấy người nọ đã tỉnh lại, một đôi mắt trong trẻo chính trực nhìn thẳng hắn. Phó tổng quản quá sợ hãi, trong nháy mắt thu hồi tâm tình, đổi lại vẻ mặt tươi cười, nói: “Ai nha, Địch tổng quản, ngài tỉnh rồi! Mọi người đều lo lắng gần chết, ta đang định vận công chữa thương cho ngài, bây giờ ngài cảm thấy thế nào rồi?” Lời này vừa nói ra, một đám tráng hán phía sau hắn đều cùng cười theo, ân cần hỏi han. Người nọ vẫn lẳng lặng nhìn hắn như trước, không nói tiếng nào. Phó tổng quản nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi bốc ra trên thái dương. Mọi người phía sau đều xanh cả mặt, muôn dạng sợ hãi. Bỗng nhiên, người nọ cúi đầu, hắt hơi một cái. Mọi người đều cả kinh, thở cũng không dám thở mạnh. Người nọ buông lỏng cổ tay Phó tổng quản ra, đứng dậy, nói: “Lạnh. Ta muốn về nhà.” “A?” Phó tổng quản nhìn người trước mắt, không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc. Người nọ cũng không để ý đến hắn, tự mình rời đi. Phó tổng quản vội vàng cười đuổi theo, nói: “Địch tổng quản, ngài cưỡi ngựa của ta đi.” Người nọ lắc đầu, “Không cần.” Hắn nói xong, tiếp tục đi từng bước từng bước trong đống tuyết sâu. “Không cần?” Phó tổng quản càng thêm nghi hoặc khó hiểu, chúng tráng hán cũng đều là vẻ mờ mịt hoang mang. Phó tổng quản suy nghĩ một lát, tăng thêm can đảm, hô to một tiếng: “Địch Tú!” Người nọ nghe tiếng đứng lại, xoay người lại. Phó tổng quản hút một hơi khí lạnh, khẩn trương vạn phần. Mọi người phía sau đều là hoảng sợ vô cùng. Có người run run nói: “Phó tổng quản, ngài ….. ngài đừng nói giỡn, gọi thẳng …. gọi thẳng tên Địch tổng quản, kết cục …. kết cục ngài là hiểu rõ…………” Tiếng nói của phó tổng quản cũng run rẩy lên, “Đừng …. đừng sợ ….. Ta đoán…..” Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe người nọ mở miệng, hỏi: “Ngươi gọi ta?” Phó tổng quản kiên trì gật gật đầu. Người nọ hơi nghi hoặc, đợi hồi lâu, nhưng không thấy có người nói chuyện. Liền xoay người lại, tiếp tục cất bước đi lên phía trước. Ý cười trên mặt phó tổng quản tản ra, trong mắt tràn đầy vẻ gian trá, hắn giơ tay, nói với mọi người phía sau: “Không cần đoán. Hắn nhất định là ….” Hắn nhướng mày, ngừng lời lại, tiếp theo, như đinh đóng cột nói ra nửa câu sau: “Ngốc rồi!” Mời các bạn đón đọc Thủy Tú Sơn Minh của tác giả Na Chích Hồ Ly.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cầu Nữ
Vào thời khai quốc thịnh thế,  muốn gió có gió, muốn mưa có mưa Chỉ có một chuyện, không thể như ý Nhân vật chính: Lý Thuần Nhất, Tông Đình  Phối hợp diễn: Lâm Hi Đạo, Hạ Lan Khâm, Nguyên Tín, Lý Thừa Phong, Lý Tông, Lý Thiên Tảo, Tạ Tiêu  *** Review bởi: LanThanh Nguyen - fb/hoinhieuchu -----   Bạn nào từng đọc Ai bảo quan kinh thành có tiền và Boy dân quốc thì biết style của tác giả rồi đó. Truyện của Triệu Hi Chi đa phần luôn mang màu sắc trầm buồn, giọng văn hay, văn phong đẹp và ko tập trung nhiều đến tình cảm nam nữ.   Bối cảnh truyện tương tự như triều đại thời Võ Tắc Thiên hoặc Nữ hoàng Elizabeth, phụ nữ có thể kế vị làm vua nhưng quan lại và binh lính vẫn là đàn ông, nhấn mạnh không phải là nữ tôn nhé.   Lý Thuần Nhất là kết tinh tình yêu của Nữ hoàng và chồng nhì (nôm na là phi tử). Nhưng vì một hiểu lầm nghiêm trọng mà cha cô phải tự sát vào ngày cô ra đời, còn cô bị hắt hủi và chịu sự ghẻ lạnh của Nữ hoàng; và sự ức hiếp đe doạ của chị gái – là con của Nữ hoàng và hoàng phu.   Cuộc sống u tối của cô trở nên có màu sắc và ý nghĩa hơn từ khi gặp Tông Đình - cháu trai của vị trọng thần.   Tính cách tương đồng nhau, họ thấu hiểu và yêu nhau cho đến khi Nữ hoàng chia rẽ và buộc cô đến vùng đất phong nghèo nàn. Ở đó, cô âm thầm xây dựng thế lực riêng cho mình.   Bảy năm sau, vì Thái nữ ( tương tự Thái tử) không thể mang thai nên Nữ hoàng gọi cô về với mục đích để cô sinh con giùm Thái nữ. Cô chị vừa muốn trừ khử lại vừa muốn lợi dụng cô em gái. Nữ hoàng vừa muốn hạn chế thế lực của Thái nữ, cân bằng thế lực của các thế gia và đặc biệt là khống chế cô vì giá trị của cô hiện rất quan trọng, ảnh hưởng đến thế cục trong triều. Cuộc sống luôn bị theo dõi và đầy nguy hiểm đã trui rèn cô thành người thận trọng, ẩn nhẫn, mạnh mẽ cứng rắn và ko dễ tin tưởng bất kỳ ai.   Gặp lại nhau, Tông Đình giờ đây không còn là thiếu niên yếu đuối vô lực như năm xưa, mà đã trở thành người khôn khéo, thủ đoạn và đầy quyền lực để có thể bảo vệ gia tộc và cô. Tình yêu anh dành cho cô ko hề thay đổi. Nhưng cô không dám tin anh, cô sợ anh chỉ lợi dụng cô vì muốn có con với cô => dựa vào đứa bé để nắm quyền. Cô yêu anh nhưng vẫn kiềm nén vì ko muốn liên lụy đến anh và tránh để Nữ hoàng nghi ngờ.    Còn anh luôn âm thầm trải đường và dẹp bỏ mọi vật cản cho cô. Thông minh mưu trí như thế nhưng đôi khi lại hành xử rất trẻ con khi ghen tuông. Thấy cô quan tâm đến sư phụ - một người đàn ông tài giỏi đầy mưu lược thì anh giận dỗi vặt lông con quạ là thú cưng của cô. Thế là cô nổi điên trói anh lại, vặt lông anh để trả thù cho chim cưng   Nửa phần sau câu chuyện là những màn đấu đá tranh giành quyền lực, nguyên nhân cái chết của cha cô và lý do cô bị mẹ ruột ghét bỏ được tiết lộ. Liệu cô có thể thoát khỏi sự khống chế và có thể thay đổi vận mệnh của bản thân hay ko?   H lãng mạn và giàu cảm xúc, đọc đến cảnh H mà bắt đầu ra sao và kết thúc như nào mình cũng ko biết luôn   Truyện này không dành cho những bạn thích những câu chuyện tươi vui đơn giản dễ hiểu vì truyện hơi rối với khá nhiều tên nhân vật, chức vụ, địa danh và các tình tiết, âm mưu chồng chéo lên nhau. Kết thúc nhanh và hơi cụt nên sẽ gây hụt hẫng, hơi tiếc vì ko có ngoại truyện. Edit ổn. *** Review bởi: Candy từ Hội Nhiều Chữ -----   Nữ chính Mạnh Cảnh Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam nhi, vì muốn tìm hiểu cái chết không rõ ràng của cha nàng vốn là Mạnh thái y trong cung mà ra sức học hành thi cử để có thể làm quan được ở kinh thành. Thi đậu Thám hoa với mức bổng lộc 40 lượng một năm, trả tiền trọ ở quan xá một lượng một tháng thì còn lại chẳng được bao nhiêu nên lúc nào cũng dòm ngó lương bổng 3600 của vị tướng gia trẻ tuổi ở sát vách. Đó chính là nam chính Thẩm Anh.   Thẩm Anh xưa nay quen ở một mình, kiệm lời, có chức vị cao thứ hai trong triều vì tránh nghi kỵ của hoàng thượng nên gần 30 tuổi mà chưa thành thân cũng chẳng có mảnh tình vắt vai lại không thích giao du với ai. Hàng xóm mới Mạnh Cảnh Xuân dọn đến không những khuấy động không gian yên tĩnh mà còn khuấy động cả lòng Thẩm Anh. Biết được Mạnh Cảnh Xuân là nữ thì tránh nàng, không muốn dính dáng đến nàng nữa, thậm chí dọn về phủ mới nhưng lại không nhịn được âm thầm quan tâm bảo vệ nàng. Khi nàng bị người ta đánh trọng thương thì âm mưu dọn hết đồ của người ta về nhà mình luôn, ở gần cho tiện bề thể hiện tình cảm.   Người ta nói có duyên thì sẽ gặp lại mà, Thẩm Anh chính là phụ quan cùng tham gia vào vụ án của Mạnh thái y. Đọc đến đây mình sẽ nghĩ thế nào Mạnh Cảnh Xuân vì cha mà hận thù Thẩm Anh rồi hai người xa nhau, ngược Thẩm Anh các kiểu nhưng truyện này không hề như vậy. Có ngược cũng chỉ là Thẩm Anh tự ngược mình thôi. Mười một năm trước Thẩm Anh bỏ nhà ra đi vì lý tưởng của mình, bước chân vào quan trường với bao nhiêu nhiệt huyết thì khi tham gia vào vụ án đó càng thất vọng bấy nhiêu. Thẩm Anh đấu tranh cuối cùng cũng chỉ thả được vợ con của Mạnh thái y ra ngoài và khuyên họ sống tốt. Mười một năm trôi qua biết bao thay đổi, không ngờ cô bé 8 tuổi năm xưa giờ lại cùng làm quan với mình. Vụ án kia cùng cái chết của Mạnh thái y là nỗi day dứt theo Thẩm Anh trong từng giấc ngủ. Giờ đây trước tình cảm của mình lại càng sợ hãi hơn, sợ nàng rời bỏ mình.   Điều mình thích nhất ở truyện này có lẽ chính là tính cách và cách suy nghĩ của nữ chính. Lúc nào cần vui vẻ thì vui vẻ, đứng trước mặt tướng gia Thẩm Anh thì cung kính còn sau lưng thì chửi xéo, dòm ngó tiền bạc nhà người ta. Lúc biết sự thật về vụ án của cha mình thì nàng phân tính kỹ càng, không đổ lỗi cho Thẩm Anh, hiểu được sự bất lực và day dứt của Thẩm Anh trong thời gian qua nên càng quý trọng tình cảm của nhau hơn.   “Ta đã đồng ý với Tướng gia là không đi, chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Câu nói này như lệnh đặc xá đối với Thẩm Anh, cởi bỏ nút thắt trong lòng hơn mười năm qua.   Hai người họ cô đơn một mình nhiều năm nên càng trân trọng thời gian ở bên nhau hơn. Đấu tranh cam kết với hoàng thượng dùng thêm mười năm nữa cống hiến cho triều đình đổi lấy kết quả nữ nhân được đi học, được vào triều làm quan, để có thể quang minh chính đại thành hôn với Mạnh Cảnh Xuân là việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời của Thẩm Anh.   Trước cảnh quan trường đấu đá như vậy thì bối cảnh cùng người thân trong gia đình Thẩm Anh làm cho người ta thấy yên bình hơn. Một đứa con trai vì ngày xưa gia đình buôn bán không được trong sạch mà dứt áo ra đi hơn mười năm không một lá thư gửi về nhưng khi trở về lại có cảm giác như chưa hề đi xa. Nhờ Mạnh Cảnh Xuân mà Thẩm Anh có thêm dũng khí quay về thăm nhà, nhận lỗi với cha mẹ. Thẩm Anh trong triều làm quan to thế nào không cần biết còn về nhà thì không hề có tiếng nói nào, luôn bị mẹ và chị gái bắt nạt, trêu chọc mà không dám cãi lại. Người cha thì thấy mặt con trai là la mắng nhưng hàng năm lại âm thầm gửi tiền vào tài khoản của con trai tại kinh thành vì sợ con mình đói thiếu.   Truyện có nhiều tuyến nhân vật nhưng được tác giả xây dựng rõ ràng, mỗi người có cuộc đời, có hướng đi riêng của mình như Đổng Tiêu Dật cũng là nữ phẫn nam trang vào triều làm quan, có tình cảm với tân Đế được phong làm hoàng hậu nhưng hậu cung đâu chỉ một giai nhân, từng ôm con rời cung tìm cho mình một chốn bình yên nhưng lòng lại không yên nên cuối cùng cũng trở về hoàng cung. Như Trần Đình Phương đỗ trạng nguyên cùng khoa với Mạnh Cảnh Xuân, được xem là con ông cháu cha trong triều nhưng chán cảnh triều đình quyết xuất gia tìm nơi thanh tịnh cho mình….   Đọc hết 95 chương với ngoại truyện mà cứ muốn đọc thêm về cuộc sống của gia đình Tướng gia. Có vợ con ngày càng lớn tuổi mà lại ấu trĩ, biết nói lời ngọt ngào hơn xưa. Có nhiều đoạn đọc mà cứ thấy buồn cười, thích cách thể hiện tình cảm của hai người. Mạnh Cảnh Xuân tuy là phụ nữ cổ đại nhưng không hề ngại ngùng gì nên thịt thà rải rác vừa đủ. Mời các bạn đón đọc Cầu Nữ của tác giả Triệu Hi Chi.
Xin Đừng Quên
Mỗi câu chuyện đều có một tiền truyện mở đầu. Ai ai cũng đều có quãng thời gian tuổi trẻ ngông cuồng, kể cả Thái tử tràn đầy nhiệt huyết. Điều đó không sai nhưng vinh quang của chàng tổn thương đến người khác. Mấy vị Hoàng thúc đều bị Tô Du lạnh lùng ra lệnh sát hại. Minh tranh ám đấu không thể tránh khỏi. Ngay lúc Tô Du chán nản nhất, chính Khinh Ninh đã cứu chàng. Đến đây thì tôi đã hiểu. Tô Du, đôi ta đều không sai, chỉ do gặp gỡ quá muộn. *** Tôi nhìn lướt qua Tiểu Bao đến truyền tin, sau đó ngoảnh lại gọi Hương nhi: “Hương nhi, em tìm cho ta một bộ quần áo nam rồi chuẩn bị ra ngoài phủ.” “Thái tử phi, nương nương muốn đi đâu ạ?” Tiểu Bao cất cao cái giọng vịt đực của mình: “Nương nương ơi, người nên nghe lời Thái tử đi ạ!” Tôi ngoáy lỗ tai: “Tiểu Bao này, hôm qua Cầm nhi còn định để ta nói cho ngươi biết…” “Nương nương đi ngay đi ạ, nô tài không biết gì cả.” “Thật không?’ “Dạ, nô tài sẽ báo lại cho Thái tử rằng nương nương đang ở trong phòng thành tâm hối lỗi. À… thế Cầm nhi nói gì vậy ạ?” “…” . Tô Du ghét tôi, cho nên dẫu tôi đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, chàng cũng chẳng muốn lãng phí thời gian tranh cãi với tôi. Tôi hiểu rõ điều này nên không sợ phạm vào địa vị của chàng. Rõ ràng không chỉ có mình tôi hiểu điều này nên khi tôi đường hoàng chạy ra khỏi phủ Thái tử lần nữa, một loạt thị vệ gác cửa đều ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy tôi. Làm mặt xấu với bọn họ mà bọn họ chẳng có phản ứng nào khiến tôi cảm thấy quá mất mặt, thà chạy đến lầu Hương Mãn xem ông già đầu tóc bạc phơ huơ chân múa tay kể chuyện ma quỷ còn vui hơn. Lầu Hương Mãn cực kì đông đúc, không giống những quán rượu khác nay đây mai đó, điều này phải kể công của ông già kể chuyện đầu tóc bạc phơ. Hôm nay tôi đến hơi muộn, bởi ông già đã khai màn. Tôi tìm một chỗ ngồi xuống rồi gọi một đĩa lạc. Có điều bầu không khí trong quán hôm nay hơi lạ, tôi mỉm cười với chàng trai bên trái, tên đó đỏ lựng mặt né tránh; tôi lại mỉm cười với ông già bên phải, ông ta toát mồ hôi ngoảnh ngay sang chỗ khác; tôi đứng lên nhìn quanh một vòng, đám người nhìn lén xung quanh tôi đồng loạt nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác. Tôi sờ mặt mình, tin chắc rằng nó sẽ không còn hi sinh trong cuộc chiến ác liệt với Tô Du lần trước đâu. Tại sao hôm nay không có người nào tiếp đãi nhỉ? Ôi, chỉ cần về sớm hơn chút là được. Tôi lưu luyến nhìn người kể chuyện râu tóc bạc phơ khi phải rời khỏi lầu Hương Mãn, sau đó rẽ vào một con ngõ nhỏ và vào quán rượu. Vừa trông thấy khách quen tôi đây, bà chủ quán bèn đon đả bưng thịt bò và hai bầu rượu lên. Tôi cầm một cái rồi dốc vào miệng uống. Rượu ở đây vẫn ngon như thế, nồng nàn hương thơm làm người ta càng tỉnh táo. Rượu chỉ còn non nửa, một ông lão râu tóc bạc phơ đã ngồi đối diện với tôi tự lúc nào. Tôi cười hỏi: “Sao ông đến nhanh vậy, hôm nay không kể chuyện ư?” “Còn không phải để xem nhóc đến à… Sao còn chưa cho ta bầu rượu này!” Ông ấy nói được nửa câu đã bị tôi đập cái tay đang muốn rớ vào bầu rượu. Tôi đẩy đĩa thịt bò đến trước mặt ông ấy: “Rượu không cho được, còn thịt thì ông cứ thoải mái. Chỉ cần ông không sợ bị người khác chỉ trỏ vì tranh giành đồ ăn với cháu và không ai đến nghe ông kể chuyện nữa là được.” Ông ấy đáp: “Không sợ, có nhóc kể cho ta là được rồi.” Tôi cười, day day cái đầu đang chếnh choáng: “Ông già, ông bảo cháu nên làm thế nào đây? Cháu chỉ thích Tô Du, còn chàng lại thích người khác. Tại sao có nhiều người ghét cháu vậy chứ?” Ông ấy không đáp vì đang bận ăn thịt, mãn nguyện gật đầu: “Ừm, hôm nay thịt nấu vừa tới.” Tôi hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là do cháu chia rẽ Tô Du và Khinh Ninh… Ha ha, nếu không chia rẽ bọn họ thì sao Tô Du mới nhìn cháu.” Ông già vẫn cứ ăn thịt, chả thèm nhìn tôi lấy một cái. Tôi không nói nữa, quán rượu im ắng hẳn. Tôi cảm thấy thật vô vị, trời đã tối bèn sửa sang lại quần áo trên người: “Ông già, trong lòng cháu luôn có nỗi nhớ nhung da diết, và có cảm giác điều gì đó đang xảy ra. Cháu vừa muốn thôi nhớ nhung lại vừa không muốn.” “Nhóc con.” Ông già gọi tôi lại: “Thôi cũng tốt. Mấy đứa đều không sai, đều do duyên phận trêu ngươi.” Tôi ngoảnh lại nhìn ông ấy: “Có một số thứ cháu không muốn nói, cũng không muốn làm, thế nhưng chuyện đã cần cũng cũng đã làm, điều cần nói cũng đã nói, vậy cháu nên làm gì tiếp theo đây?” Ông lắc đầu: “Nhóc con, cháu là con gái. Đừng tự hạ thấp chính mình.” “Cháu đâu có!” Tôi phản bác. Tôi không hề tự hạ thấp bản thân, chẳng qua tôi chỉ muốn tìm một phương thuốc để huyễn hoặc mình thôi. Ông già thở dài, không nói nữa. Tôi vẫy tay chào ông, dọc theo con ngõ nhỏ một mình đi về phủ Thái tử. Trời tối đen như mực. Trong phủ rất im ắng, tôi chợt nhớ hôm qua Hương nhi hỏi mình có muốn tham gia bữa tiệc của Cảnh phi không, khi đó tôi đang hoang mang nên trả lời không muốn. Cảnh phi là dì của Tô Du, có lẽ đêm nay Tô Du dẫn Khinh Ninh đi dự tiệc, thảo nào trong phủ không có ai. Tôi không đi, thể nào Cảnh phi cũng sẽ nhắc nhở mấy ngày. Chẳng sao, xưa nay tôi đã không hợp với bà ấy lắm. Tôi không đi, bà ấy càng đỡ phải phiền lòng. Vào cửa, lính gác không hề nhìn tôi, vẫn nhớ để một khe cửa nhỏ cho tôi vào. Ngược lại tôi đưa cho bọn họ chút đồ ăn hồi sáng. Hôm nay không có Tô Du và Khinh Ninh ở đây, trong cái phòng ăn Thái tử phi là tôi đây chưa từng thất lễ bao giờ, mấy chục đĩa thức ăn được đặt đầy ắp trên bàn, tôi ăn cái nào cũng không ngon miệng nên chỉ động đũa vài món rồi giơ tay bảo người hầu thu dọn. Tắm rửa xong, tôi chuẩn bị đi ngủ. Khi dọn dẹp quần áo cho tôi, Hương nhi ngửi thấy mùi rượu, lông mày lập tức chau lại đến mức có thể vắt được ra nước. Tôi sợ em ấy cằn nhằn chuyện mình đi uống rượu bèn nhảy xuống giường, thổi tắt nến rồi đẩy em ấy ra ngoài. Kết quả là, tuy tôi tránh được lời cằn nhằn của Hương nhi nhưng lại quên dặn Hương nhi đóng cửa sổ cho mình. Trời khuya, gió lạnh thổi vù vù vào phòng, tôi che kín người vẫn lạnh. Tôi sợ ma nên không dám ra đóng cửa sổ, đành nằm trên giường chịu cơn run. Lạnh nên không ngủ được, tôi bắt đầu nhớ đến Tô Du. Có lẽ khắp đất nước này cũng chỉ có duy mình tôi dám gọi thẳng tên của Thái tử điện hạ. Tô Du cười đẹp lắm, không ngờ ở trong gia đình hoàng tộc đầy cạm bẫy này lại có người có nụ cười và ánh mắt sáng tựa bầu trời vậy. Tôi đã bị nụ cười ấy cuốn hút ngay từ lần gặp đầu tiên. Khi ấy, chúng tôi còn chưa quen nhau. Với tôi, chàng chỉ là một Thái tử nước lạ, người chồng tương lai của tôi sẽ do chính phụ vương tự tay tuyển chọn và cũng chính là người quan trọng đưa tôi ra khỏi cái lãnh cung, nơi lạnh lẽo mẹ tôi đã bầu bạn hơn mười năm trời ấy. Còn với chàng, tôi chỉ là một công chúa hòa thân, một con cờ nhất định sẽ bị vứt bỏ, đồng thời cũng là một cái đinh trong mắt chàng và Khinh Ninh. Mỗi người chúng tôi đều có toan tính của riêng mình, đây là một cuộc chiến, ai đánh tan rã hết thảy vũ trang của đối phương trước là người thắng. Và cuối cùng tôi là kẻ thua, thua bởi người trao nụ cười đầu tiên khiến tôi đắm chìm ấy. Cũng ở một nơi lạnh lẽo như vậy, tôi ghì chặt lấy người mẹ phát điên của mình để cố ngăn bà lại. Bà cắn tôi đến chảy máu, vậy mà cung nhân chỉ hững hờ nhìn, không mảy may quan tâm. Có lẽ ai cũng đoán được, thân phận Công chúa này của tôi cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Lúc ấy đôi mắt tôi đỏ ngầu, còn Tô Du bình tĩnh mỉm cười, ôm chầm lấy mẹ từ trong lòng tôi, chàng vỗ về, bà dần dần yêu tĩnh lại. Thật sự đến nước bước này tôi chẳng còn gì nữa… Tôi cứ ngỡ mình đã gặp được một người chồng tốt song đã quên mất nó chỉ là một ván cờ, chỉ cần là kẻ thắng thì dẫu có dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng đều quang minh chính đại. Mà giờ đây chúng tôi đã quen biết nhau nhưng chẳng thể ở gần bên. Tôi biết mình chỉ là quân cờ chính trị không hơn không kém, còn chàng đã có tình yêu đích thực trong lòng. Bề ngoài tôi làm tròn bổn phận vai Thái tử phi này nhưng trong sâu thẳm cõi lòng luôn khát khao những điều tầm thường nhất, mỉm cười với chàng. Có lẽ chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tìm một cơ hội rời xa và từ đó chúng tôi sẽ không còn gặp nữa. Tôi choáng váng nghĩ đến điều này. Ai đó bước vào đóng cửa sổ cho tôi và còn đắp chăn nữa. Gió lạnh không còn thổi vào, tôi co người vào trong chăn, khẽ lẩm bẩm cảm ơn với người ấy. Có thể là Hương nhi, chỉ em ấy mới hay lo lắng cho tôi khi đêm xuống. Mà không biết Tô Du đã trở về chưa. Có lẽ ngày mai tôi nên đi xin lỗi hắn, suy cho cùng việc đập vỡ bình hoa của người ấy vẫn là lỗi của tôi. Mời các bạn đón đọc .
Tình Trong Như Đã
Ngày 19 tháng Sáu năm Đại Tuyên ba mươi chín là đại hôn của con gái rượu họ Tô và Thái tử, toàn thể thành Trường An ca múa tưng bừng, tiếng chúc mừng vang lên bốn phía. Ngày 7 tháng Chín năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, tiên hoàng băng hà, truyền ngôi cho Thái tử Tần Úc. Sau khi Tần Úc đăng cơ, Thái tử phi Tô Huỳnh cũng được phong làm Hoàng hậu. Hiện nay Tô Huỳnh đã gả cho Tần Úc được hơn một năm. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ nàng là Hoàng hậu ở trên cao, dưới một người trên vạn người, là chủ hậu cung, quản lý đám phi tần, thế nhưng chỉ có mình nàng biết những thứ này đều là giả. Tần Úc không yêu nàng, y cưới nàng cũng chỉ vì quyền thế của dòng họ Tô nhà nàng mà thôi. Y muốn đăng cơ thì nhất định phải tìm chỗ dựa, mà dòng họ Tô chính là chỗ dựa lý tưởng nhất của y. Tô Huỳnh biết Tần Úc mười một năm, yêu y cũng mười một năm. Y chỉ thích áo bào màu đen, thích ăn bánh hoa quế do đầu bếp họ Tô nhất và y cũng thích Nhữ quý nhân khéo léo uyển chuyển như hoa mẫu đơn. Nhưng y. Chỉ không thích nàng. Cũng chẳng sao, đời người vốn vậy. Mọi người đều biết xưa nay Hoàng hậu và Nhữ quý nhân bằng mặt nhưng không bằng lòng, Nhữ quý nhân thường xuyên ức hiếp cung nữ của Hoàng hậu. Hoàng thượng sủng ái Nhữ quý nhân nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Không muốn phải chứng kiến cung nữ của mình chịu oan ức, mà bản thân nàng lại là chủ nhân không được sủng ái, nào có khả năng bảo vệ cung nữ của mình đây? “Nương nương, Thất vương gia và tướng quân đã trở về, thế nhưng tướng quân…” Khi Lai công công bên người Hoàng thượng đến cung Phượng Tê, Tô Huỳnh đang tưới nước cho cây phong lan cha mình yêu quý nhất. Lần đầu tiên nàng biết cảm giác trời sập là như thế nào. “Nương nương, kính xin người nén bi thương.” Công công đồng cảm nhìn Tô Huỳnh. Cung nữ dìu nàng đi song lại bị nàng đẩy ra, nàng chạy thục mạng về phía cửa cung. Giày quá vướng, nàng bèn quẳng đi. Đến khi ra đến cửa cung, hai chân nàng đã rướm đầy máu. Bên ngoài cửa cung, các binh sĩ đều canh giữ bên quan tài gỗ ấy, Tần Hoán biết nàng đã đến, trong lòng không ngừng tự trách lại không giấu nổi. Tô Huỳnh bước từng bước một, gian nan lại gần bên quan tài gỗ. Chẳng biết nàng lấy sức từ đâu mà có thể mở được nắp quan tài gỗ cồng kềnh ấy ra, Tần Hoán muốn bước lên giúp đỡ nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra. Mọi người nhìn người con gái khiến người ta vừa đau lòng vừa đồng cảm dùng hết sức lực để mở nắp quan tài ra. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy mặt Tô tướng quân, nước mắt vẫn luôn kìm nén bất chợt tuôn trào trên gương mặt, nàng quỳ xuống đất. Cha ơi, con gái chỉ còn người, tại sao người nỡ bỏ con lại một mình? Tô Huỳnh khóc cạn nước mặt, cõi lòng tan nát nhưng vẫn không nói một chữ nào. Đám cung nữ đứng đằng sau thấy chủ nhân mình khóc như vậy cũng không nén nổi, bật khóc nức nở. Tần Úc đứng trước cửa cung, nhìn người con gái váy đỏ vừa cười vừa khóc ấy, thấy nàng quỳ dập đầu ba cái trước quan tài, thấy nàng như mất hồn được cung nữ đỡ dậy. Ngày 2 tháng Mười một năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, Tô tướng quân có công diệt địch, Hoàng đế hạ chỉ phong làm Đại tướng quân nhất phẩm, ngày kia chôn cất trong hoàng lăng. Tô Huỳnh mặc đồ tang đi sát theo quan tài, đường đến hoàng lăng đã xa lại càng xa nhưng nàng nhất quyết không đi theo đội ngũ. Không còn cha thân yêu, nàng còn gì nữa đây? Nàng một thân một mình giữ đạo hiếu ở trong hoàng lăng bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi ra ngoài nàng như biến thành người khác, không khóc không ầm ĩ nhưng lại không nói với ai quá nửa câu. Có người nói, Hoàng hậu không được sủng ái, lại chẳng còn phụ thân quyền thế, tất nhiên những ngày tháng sau này sẽ khó vượt qua. Tô Huỳnh chẳng thèm giải thích, có thể nàng biết những gì họ nói đều chính xác. Ngày nào Nhữ quý nhân cũng làm phiền nàng, ỷ được sủng ái nên hoàn toàn không coi nàng ra gì. Nàng vẫn cố gắng chịu đựng, cha không còn nên không muốn lại để người con trai mình yêu thương ghét mình. Nàng vẫn như ngày thường, hằng ngày làm bánh hoa quế rồi giao cho Tô ma ma của Ngự thiện phòng. Mà bánh hoa quế ấy sẽ được đưa đến Tần Úc làm việc ở Ngự thư phòng. Trong lòng như được an ủi, ít ra nàng vẫn có thể làm chuyện này cho y. Nàng không hề biết luôn có một người xuất hiện ngoài cửa cùng khi nàng đã say giấc. Nàng cũng không biết người luôn miệng nói không thích nàng lại yêu nàng nhất. Bởi vì áy náy, bởi vì tự trách bản thân, Tần Hoán tự nguyện xin đi giết địch, muộn nhất cũng phải một năm sau mới có thể quay về. Bây giờ đã là cuối năm, ngoài cửa sổ tuyết bay phấp phới trắng xóa cả một vùng. Nàng còn nhớ khi tuyết cuối mùa nàng vẫn là Thái tử phi. Tô Huỳnh khoác áo lên mình rồi ra khỏi phòng, nàng đứng trong tuyết bắt lấy từng hạt tuyết bay bay trong không trung. Người đàn ông mặc áo đen đứng trước cửa ấy là người chồng của nàng, Tần Úc. Tần Úc bước từng bước lại gần, nắm tay nàng và lau nước do tuyết tan đọng lại trên tay nàng. Lắm tin tức Hoàng hậu bỗng dưng được Hoàng thượng sủng ái lan truyền khắp mọi ngóc ngách Hoàng cung. Bởi vì hàng đêm Hoàng thượng ngủ ở cung Phượng Tê khiến Nhữ quý nhân tức đến điên. Tô Huỳnh nhẹ nhàng áp má Tần Úc, thỉnh thoảng mỉm cười. Tần Úc đành buông bút xuống rồi ôm chầm lấy nàng, áp hai má. “Nàng đang nghĩ gì thế?” Y gạt những sợi tóc trên trán, vốn chỉ là một động tác đơn giản nhưng nhìn lại thấy vết thương trên trán nàng. Đó là vết thương từ ba cái dập đầu tiễn cha. Y nhẹ nhàng mơn trớn, hỏi nàng đau không? Tô Huỳnh lắc đầu, ôm cổ y mà không nỡ buông tay. Nàng rất hi vọng khoảnh khắc này có thể dừng lại. * Việc Tả tướng không ủng hộ Tần Úc làm Hoàng đế được nhiều người ủng hộ, ắt có kẻ muốn tạo phản. Mà trong tay Tô Huỳnh nắm giữ binh quyền của cha mình, chỉ cần Tần Úc lấy được binh quyền thì dẫu tiên hoàng có sống lại cũng chẳng thể ảnh hưởng đến ngôi vị của y. Y không tỏ lòng, nàng cũng chẳng bóc trần. Nàng đã hèn mọn đến mức cần tình yêu xây dựng trên lợi ích. Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng Tư, thái y rời khỏi, Tô Huỳnh cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, vẻ mặt nặng nề. Nàng đã mang thai được gần hai tháng, Nhữ quý nhân căm ghét nàng như thế chắc hẳn sẽ không để cho nàng sống yên ổn. Liệu nàng có thể kỳ vọng vào Tần Úc không? Có lẽ không? Vì Nhữ quý nhân cũng đã mang thai ba tháng, ngày ngày Tần Úc đều đến thăm Thẩm Nhữ. Họ Thẩm là một danh gia vọng tộc chỉ có lợi chứ không có hại với Tần Úc. Người có thể bảo vệ ngai vàng cho y, y nỡ từ bỏ sao? Một nỗi bất an khó hiểu dâng lên trong lòng, Tô Huỳnh nắm chặt chăn. Ngày 26 tháng Năm là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tô Huỳnh. Ngày sinh nhật năm ngoái, Tần Úc bận rộn công việc trong phủ Thái tử nên đến tối mới tới thăm nàng, còn năm nay Tần Úc nói sẽ tổ chức một bữa tiệc cho nàng. Tô Huỳn không có trang phục lộng lẫy song nàng cũng không mặc bộ váy lụa đỏ mình yêu thích mà đổi sang một bộ màu trắng. Nàng biết Nhữ quý nhân sẽ gây chuyện trong bữa tiệc hôm nay. Có lẽ nàng không biết buổi tiệc này hủy hoại cả cuộc đời nàng. Tuy trước đây nàng không được sủng ái nhưng vẫn là Hoàng hậu, tiệc mừng là tiệc mừng , đại thần trong triều đều phải đến dự. Tô Huỳnh ngồi bên cạnh Tần Úc, nhận lời chúc phúc của từng người một. Một buổi sinh nhật vui tươi vậy mà bị tiếng hét của Nhữ quý nhân phá tan. Tiếp đó là tiếng hét chói tai của cung nữ bên cạnh Nhữ quý nhân. Và sau cùng là tiếng xì xầm bàn tán của mọi người. Nhữ quý nhân sảy thai. Tô Huỳnh chợt hiểu ra mình phải làm gì, nỗi bất an trong lòng đột nhiên lắng xuống. Có lẽ đây là kết cục. Tần Úc lập tức bế Thẩm Nhữ lên, cô ta bật khóc chỉ một cung nữ buộc tội đầu độc mình. Bị ánh mắt của Tần Úc dọa sợ, cung nữ nọ sợ hãi run rẩy. “Hoàng thượng tha mạng, xin người tha mạng.” Cung nữ kia ấp úng, ánh mắt nhìn về phía Tô Huỳnh. Tần Úc giận dữ liếc mắt qua song không nói gì, mà cha của Thẩm quý nhân đứng bên cạnh lên tiếng trước “Ai sai khiến ngươi hạ độc Nhữ quý nhân? Ngươi nói ra, Hoàng thượng sẽ không giết người vô tội.” Dường như câu nói này của Thẩm quốc công khiến cung nữ kia có can đảm hơn. Ả liên tục dập đầu xuống nền đất, nhìn Tô Huỳnh. “Hoàng hậu nương nương sai khiến nô tì nghiền thuốc bỏ vào chén rượu của Nhữ quý nhân.” “Hoàng hậu nương nương, nô tì không hoàn thành nhiệm vụ người gia, nô tì xin lấy cái chết để được tha tội ạ.” Ả ta dập đầu thêm cái nữa rồi đâm sầm vào cây cột tự sát. Lấy cái chết xin tha tội. Ả sợ bị tìm ra nhược điểm ư? Mọi người đồng loạt nhìn sang Tô Huỳnh, thương hại có, khinh bỉ có, nhưng nàng nàng ngoảnh mặt làm lơ. Điều nàng quan tâm bây giờ là cảm nhận của Tần Úc. “Tô Huỳnh, có phải là nàng không?” Tần Úc đứng nhìn nàng, lần đầu tiên y nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng. Tô Huỳnh cười lạnh. Tần Úc, ta cứ ngỡ chàng yêu ta, cứ ngỡ chàng tin ta. Nhưng ta sai rồi, chàng không tin ta. Mọi người đều mong đợi cô gái váy trắng ấy mở lời, thế nhưng nàng bỗng dưng bật cười. “Hoàng thượng, người tin thiếp không? Nếu tin thì ta không làm, còn không tin thì có phải thiếp hay không cũng chẳng có ích gì, không phải ư?” Không phải ư? Nàng hỏi ngược lại y, ánh mắt trong veo như thế khiến y không giữ được trái tim mình. Nhận ra sự do dự của Tần Úc, Nhữ quý nhân ngả người vào lòng y, khóc lóc xin y làm chủ. Dù sao cũng là cốt nhục của y, y nhắm mắt lại. “Hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi, mưu hại hoàng tự, đưa Hoàng hậu về cung Phượng Tê. Không có ý chỉ của trẫm, không được bước ra nửa bước.” Điều này chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung? Suy cho cùng nàng vẫn thua. Hãm hại đầy lỗ hổng như thế mà Tần Úc vẫn chọn tin tưởng Nhữ quý nhân. Không sao. Lấy binh phù khỏi tay áo, nàng càng phải cẩn thận hơn. “Binh phù này đã theo cha thiếp hơn hai mươi năm, kính xin Hoàng thượng hãy giữ cẩn thận.” Dứt lời nàng đi ra khỏi cửa điện. Tần Úc, nếu chàng biết sự thật, liệu chàng có hối hận không? Về cung, toàn bộ cung nhân đều bị điều đi, cả cung điện lớn như thế chỉ có mình nàng với hai cung nữ thân cận. Đây chính là đãi ngộ của phế hậu. Đứa trẻ trong bụng đã được hơn ba tháng tuổi, nàng nghĩ đây là điều vui mừng nhất. Nàng có thể bình yên dưỡng thai không? Nàng coi hai cung nữ như chị em ruột thịt, có chết cũng không ngờ bị chính chúng bán đứng. Tin tức nàng mang thai bị một cung nữ nói cho Nhữ quý nhân biết. Ả điên tiết, sai thả xạ hương vào lư hương trong phòng nàng. Tối hôm ấy, Tô Huỳnh đau bụng quằn quại, quần thấm máu. Kết quả chỉ có một. Đứa con chưa đủ bốn tháng của nàng mất đi. Đứa con nàng coi như báu vật, đứa con duy nhất của nàng, đứa con nàng chưa kịp gặp mặt không còn nữa. Cam tâm không? Cam tâm sao được đây! . Nỗi đau mất con gần như tước đi mạng sống của nàng, chỉ còn cái cơ thể tàn tạ này, nàng còn sống làm gì nữa? Đuổi cô bé Tiểu Ngọc thật lòng thật dạ với nàng, bây giờ chỉ còn mình nàng ở lại trong cung điện rộng lớn này. Sau bao chuyện lại thêm nỗi đau mất con, nàng dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể kìm nén tiếng khóc, bật khóc thảm thiết. Tiếng khóc ấy vang lên bên tai Tần Úc khiến y đau đớn đến mức không thở nổi. Y rất muốn lao vào ôm chặt nàng vào lòng nhưng y không thể. Hôm nay Thẩm Nhữ cố tình đưa y đến đây là muốn xem thái độ của y. Y tự khinh bỉ chính mình, bản thân là Hoàng đế, Hoàng đế đứng trên đỉnh ấy thế mà không bảo vệ nổi người con gái của mình, để nàng phải đau đớn gào khóc trong cung cấm lạnh lẽo. Y không ngờ Tô Huỳnh đang mang trong người giọt máu của mình, cũng chẳng thể ngờ sự nhẫn nhịn của mình khiến nàng mất đi đứa con của cả hai. Mời các bạn đón đọc Tình Trong Như Đã của tác giả Lưới Hạt Cát Mịn.
Bổ Đầu Khó Làm
"Cương Đình mặc áo trắng từ trên cây nhảy xuống, rất vừa lòng với diễn xuất của Long Đại, dùng quạt gõ nhẹ lên đầu y tỏ ý khen ngợi: “Diễn được lắm. Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ !” “Dạ, công tử!” Ba anh em Long gia từ chỗ tối bước ra, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu hành lễ với Cương Đình. “Lần sau ở bên ngoài không cần hành lễ, đỡ mất công ta đáp lễ!” Cương Đình chắp một tay sau lưng, khẽ gật đầu, tay kia phe phẩy quạt che trước mặt : “Các ngươi giả dạng sát thủ đi ám sát Mân Hạ, đừng để cho nàng ta nhận ra …… Tuyệt đối không được làm nàng bị thương. Nếu để trên người nàng có vết xước nhỏ, ta sẽ rút sạch máu trên người các ngươi!” “Vâng, công tử !” Trong chốc lát, bóng dáng cả ba người biến mất tại chỗ. Long Đại khó hiểu vuốt vuốt cằm: “Công tử, Mân tiểu thư mà biết chuyện, sau này nhất định sẽ tìm ngài tính sổ!” Cương Đình khép quạt lại, tỏ vẻ phản đối: “Ngươi nói xem, đến lúc đó ta mặc một lớp lụa mỏng lượn qua lượn lại trước mặt nàng, liệu nàng có còn nhớ đến lỗi lầm khi trước của ta nữa không?” *** Cương Đình nhìn Mân Hạ, trong lòng hối hận không thôi, rõ ràng là việc của hắn, không nên để liên lụy tới nàng như vậy: “Có hối hận vì đã ở lại cùng ta không?” “Không biết Long Nhị và Tả tướng bên kia thế nào rồi.” Mân Hạ gượng gạo chuyển chủ đề, bây giờ hối hận thì còn có tác dụng ư? Huynh đệ Long gia nghe vậy cũng không giấu nổi lo lắng, hi vọng tình hình của Long Nhị khá hơn bọn y bây giờ. Cương Đình thấy Mân Hạ không nói tiếp cũng chỉ thở dài, nhất định trong lòng nàng đang rất giận hắn: “Các ngươi cho rằng Long Nhị không đánh lại một lão già hơn năm chục tuổi à?” Huynh đệ Long gia gật gù cảm khái: “Thật là, Tả tướng còn bao nhiêu phúc thì tranh thủ hướng nốt đi thôi, Long Nhị hắn mạnh lắm!” “Phượng Mân, chúng ta không cần phải đóng kịch nữa đâu!” Cương Đình nhẹ giọng lên tiếng, lời nói ra mang theo ngập tràn hoài niệm. Mân Hạ khẽ cười lạnh một tiếng, tâm tình chôn giấu dưới đáy lòng bình thường không nhớ đến, giờ nghe hắn nhắc lại, đủ mọi tư vị bỗng nảy lên. Khi xưa nàng một mực theo đuổi, còn hắn trước sau đều lạnh nhạt hờ hững, giờ lại muốn khơi chuyện trêu chọc người khác ư? “Khi còn trẻ thì chẳng biết buồn rầu, một lòng mong câu ước hẹn, cuối cùng tự mình chuốc lấy chán nản, hiện tại chuyện gì cũng đã trải qua, ta đã quên sạch từ lâu rồi, huynh không cần tiếp tục bận tâm.” “Khi nàng đi rồi ta mới phát hiện, khoảng trống trong lòng đó chẳng có gì có thể lấp đầy.” Cương Đình cúi đầu, giọng rất khẽ. Hắn đã từng cảm thấy Mân Hạ cứ bám riết lấy mình vô cùng phiền phức, nhưng thời gian trôi qua trong lòng cũng dần chấp nhận, ngay đúng lúc hắn định mở lời cầu hôn thì nàng lại biến mất, dường như muốn xóa sạch sự tồn tại của bản thân. Mân Hạ dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn, tâm đã nguội lạnh, lời thổ lộ còn có ích gì: “Ta đã từng khổ sở vì huynh, đó là vì ta để ý đến huynh. Nhưng hiện tại ta chẳng cảm thấy có chút dằn vặt nào, là bởi, ta không cần đến huynh nữa rồi!” Trong khoảnh khắc đó, trái tim Mân Hạ bỗng đập mạnh, nàng hiểu rõ nếu bản thân thực sự đã quên Cương Đình thì sẽ không vì câu nói vừa rồi của hắn mà rung động. Ngược lại với yêu là hận, nàng không hận, không yêu, nhưng đồng thời cũng không buông tay, bao nhiêu tâm tình đều chôn sâu dưới đáy lòng, những điều hắn làm vì nàng, nàng đều thản nhiên tiếp nhận, và cũng chỉ có vậy mà thôi. Rầm, rầm … rầm. Nơi Long Nhị và Tả tướng biến mất bỗng phát ra động tĩnh. Huynh đệ Long gia kích động chạy tới thăm dò: “Nhị ca, là huynh phải không ?” “Các huynh đệ, là ta đây. Công tử, sổ sách đều đã lấy được rồi!” Vừa dứt lời, cửa hầm ầm ầm hai tiếng rồi từ từ mở ra. Cả đám vội kéo đến vây quanh Long Nhị, gã rút đoản đao bên hông cắt đứt dây trói cho từng người: “Lão cáo già kia định nhốt chết ta dưới hầm, nhưng lão đâu có ngờ công tử đã sớm đoán được, đưa cho ta bản đồ từ trước.” Bảy người lại vội vàng nhảy xuống hầm, Long Nhị đi trước dẫn đường, mò mẫm nửa canh giờ rốt cục cũng nhìn thấy ánh trăng bên ngoài. Cương Đình lớn tiến cảm thán, ít nhiều trong lòng dâng lên cảm giác bội phục, thật hiếm thấy ai biết nghĩ xa như lão: “Lão cáo già giảo hoạt, vậy mà có thể đào hầm thông đến tận ngoài thành!” Mân Hạ liếc nhìn vẻ mặt của hắn rồi lại ngước đầu ngắm không trung, điềm nhiên hỏi: “Cương Đình, số bạc huynh cướp đã trả về Tây Bắc chưa?” “Gì chứ, nàng thực sự coi ta là cướp đấy à?” Cường Đình cười cười đầy cân nhắc, nhưng đợi một hồi không thấy Mân Hạ đáp lời đành sờ sờ mũi, chủ động báo cáo: “Ta là phụng theo hoàng mệnh mới đi cướp, chứ bình thường dù có đến năm lá gan cũng không dám chặn đầu xe của tông đốc Tây Bắc đâu à!” Long Đại kéo đến một con ngựa, Mân Hạ thản nhiên nhận lấy dây cương, liếc mắt nhìn Cương Đình: “Ta – Phượng Mân, ở điện Khai Minh đợi huynh trở về!” “Được, gặp lại ở điện Khai Minh, Mân điện hạ của ta!” Cương Đình nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo bóng Mân Hạ thúc ngựa rời đi. Long Đại đứng bên cạnh kéo tay áo hắn, khó xử hỏi nhỏ: “Công tử, vậy chúng ta quay về thế nào ?” “Các ngươi đều là cao thủ võ lâm, chạy bộ về hẳn là không thành vấn đề. Còn ta…đành làm phiền các ngươi thay nhau cõng vậy!” Vừa dứt lời, đám huynh đệ Long gia đã tái mặt nhìn nhau, Cương Đình bật cười lắc đầu: “Đi thôi…cùng nhau chạy bộ về!” Mời các bạn đón đọc Bổ Đầu Khó Làm của tác giả Vô Danh.