Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc

Văn án 1:   Lâm Sáng Sáng vừa xuyên vào trong câu chuyện mà mình viết, trở thành một vai phụ râu ria, anh trai của cô còn là vai ác lớn nhất trong truyện! Quả thật là vận mệnh nhiều chông gai.   Lâm Sáng Sáng tỏ vẻ, vai phụ thì làm sao, vai ác thì lại thế nào, thân là người đặt ra câu chuyện này, cô tuỳ thời có thể nhẹ nhàng chơi đùa tình tiết truyện.    Chỉ là không nghĩ tới nam chính bản thân mình viết ra còn rất đẹp trai, làm cho cô không nhịn được ngứa ngáy trong lòng mà phải đi tán.   Văn án 2:   Giây phút Lâm Sáng Sáng phát hiện bản thân mình xuyên qua dân quốc, cô còn rất bình tĩnh, bởi vì cô phát hiện thế giới này chính là cuốn tiểu thuyết dân quốc mình đang viết, đối với bối cảnh thời đại này cùng giả thiết nhân vật, cô đều biết rất rõ, tất cả đều nằm trong bàn tay cô.    Mà khi cô nhận ra được thân phận của mình hiện giờ, cô không còn bình tĩnh được nữa, cô thế nhưng không phải xuyên vào vai nữ chính?? Mà chính là xuyên làm em gái ruột thịt của boss phản diện lớn nhất trong truyện…   Giả thiết của nhân vật đó chính là con bé đê tiện yêu diễm, thích làm trời làm đất mà!   Lâm Sáng Sáng muốn lẳng lặng…   Để tự cứu bản thân, cô quyết định phải nỗ lực tẩy trắng cho anh trai mình, ngăn cản tất cả hành động tội ác của anh trai,...   Tẩy, tẩy nữa, cuối cùng anh trai cô trắng rồi, cô lại thành đen!   Anh da đen dấu chấm hỏi???   Lâm Sáng Sáng: Quý thiếu soái, cậu nghe tôi giải thích!   Quý Du Hồng: Vậy để tôi lẳng lặng xem chuyện cô làm!    ***   Lâm Sáng Sáng đời trước chỉ là một tác giả bình thường, chuyên viết truyện trên mạng. Thế nhưng, cô không thể ngờ được vào một ngày khi tỉnh dậy thì chính mình lại xuyên đến cuốn tiểu thuyết dân quốc mà cô đã viết trước đó.   Lúc đầu, Lâm Sáng Sáng còn nghĩ rằng mình đã xuyên vào vai nữ chính đang trên đường du học trở về quê hương. Đáng tiếc, cô nhanh chóng bị hiện thực đánh thức một cách phũ phàng nhất. Bởi vì, thân thể mà cô xuyên đến chính là vai nữ phụ Lâm Vãn, em gái ruột duy nhất của đại vai ác trong truyện là Lâm Kính Đình.   Nhắc đến Lâm Kính Đình, thật đúng là một lời khó nói hết.   Theo như nguyên tác mà Lâm Sáng Sáng đã viết trong truyện thì Lâm Kính Đình đích thị là một vai phản diện vô cùng có công lực. Anh ta cùng nam chính Quý Du Hồng đấu đá nhau trên thương trường cũng như chính trường rất khốc liệt.    Sau này, Lâm Kính Đình lại mê mẩn nữ chính Tần Mộng và muốn cướp khỏi Quý Du Hồng, một hai đem về làm vợ bé cho mình. Lúc này, cuộc tranh đấu của vai ác và nam chính ngày càng gay gắt hơn bao giờ hết.   Lâm Kính Đình vì muốn giành phần thắng có được giang sơn lẫn mỹ nhân mà chạy theo người Nhật, phản bội đất nước. Chính vì vậy, cái giá mà anh ta phải trả cũng vô cùng đắt. Quý Du Hồng từng bước đưa anh ta đến đường chết, nhà tan cửa nát… mất đi tất cả.   Ngay đến vai ác có sức mạnh và ảnh hưởng nhất trong truyện cũng bị nam nữ chính đánh bại đến kết cục thê thảm như vậy thì những nhân vật phụ bé nhỏ như em gái của vai ác thì số phận cũng không tránh thoát được tai ương.   Lâm Sáng Sáng không may xuyên đến thân phận em gái Lâm Kính Đình, cho nên điều đầu tiên mà cô có thể làm là chấp nhận sự thật và cố gắng dùng tất cả những hiểu biết của mình về cốt truyện để thay đổi lại vận mệnh cho cả gia tộc họ Lâm. Điều thứ hai chính là nhanh chóng tẩy trắng cho anh trai vai ác, không để anh trai đi lên con đường hắc hoá như trong truyện. Điều thứ ba và cũng quan trọng nhất chính là đưa anh trai tránh xa nam nữ chính, càng xa càng tốt.   Chỉ là, Lâm Sáng Sáng không ngờ rằng, đằng sau một kẻ được cô phác hoạ và xây dựng là vai ác nhất truyện ấy, kì thực Lâm Kính Đình lại là một người anh trai vô cùng vô cùng “muội khống”.    Có thể là do khi Lâm Vãn được sinh ra mẹ cô tuổi đã cao, bố cô thì mất sớm, trước đó chỉ có duy nhất một mình Lâm Kính Đình. Sự ra đời của Lâm Vãn tựa như viên ngọc được ông trời ưu ái ban cho Lâm gia. Thế nên, tất cả mọi người đều dành toàn bộ tình yêu thương và sủng ái cho cô công chúa nhỏ này.   Lâm Kính Đình khi ấy đã là một người đàn ông trưởng thành, nắm trong tay quyền lực và tiền tài to lớn. Anh ta có tham vọng về một đế chế hùng mạnh trên thương trường, có sự lạnh lùng tàn nhẫn không ai bằng khi đứng trước những lựa chọn cho lợi ích bản thân hay gia tộc, có sự kiêu ngạo và độc ác cho vị thế của mình.   Thế nhưng, cô em gái nhỏ Lâm Vãn lại là sự mềm nhẹ ấm áp duy nhất trong trái tim đầy toan tính nhẫn tâm của Lâm Kính Đình. Bởi vì, với Lâm Vãn, anh ta vừa là cha vừa là anh. Cho nên, chỉ cần Lâm Vãn muốn, sao trên bầu trời này anh ta cũng nguyện hái đem về cho cô vui lòng.   Biết được tình cảm yêu thương chiều chuộng mà Lâm Kính Đình dành cho em gái nên Lâm Sáng Sáng ra sức dùng cách này đến cách khác để tạo dựng niềm tin, có thể giúp anh trai tẩy trắng, không đi vào con đường cũ.    Cô giúp anh trai nhận ra những kẻ xấu là người thân bên cạnh, muốn phá hoại sự nghiệp của anh. Cô giúp anh trai tạo dựng mối quan hệ tốt với những nhân vật đầy quyền lực sau này mà cô biết. Cô muốn đưa anh trai rời xa các nguy cơ khiến anh có thể lầm đường lạc lối mà hủy đi tiền đồ, sinh mạng cùng tương lai.    Tất cả các nước cờ ấy, Lâm Sáng Sáng đều đã đi rất đúng, rất đều, rất nhẹ mà không ai phát hiện ra, cho đến khi cô gặp được nam chính Quý Du Hồng, mọi thứ theo quy tắc đã bị phá vỡ hoàn toàn.   Lần đầu tiên Lâm Sáng Sáng gặp Quý Du Hồng là trong một hoàn cảnh vô cùng éo le. Anh bị người ta truy giết phải trốn vào phòng khách sạn cô đang ở. Cô lại giúp anh hóa trang rời đi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Cứ tưởng rằng nhân duyên của bọn họ đã hết. Thế nhưng, khi cô theo anh trai đến thành phố xa xôi bàn về chuyện làm ăn thì vô tình gặp lại hết lần này đến lần khác. Dường như, tơ duyên ông trời muốn se, muốn cắt đứt cũng không thể dễ dàng gạt bỏ.    Đứng trước Quý Du Hồng, nam chính mà mình đã viết, cảm xúc trong lòng Lâm Sáng Sáng rất phức tạp. Bởi vì, anh là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà cô đã tạo nên. Thế nhưng, bây giờ họ lại đứng trên hai chiến tuyến khác nhau.    Cô không còn là tác giả, muốn nhào nặn câu chuyện thế nào thì nhào nặn nữa. Cô đã là một phần trong câu chuyện này và anh trai vai ác của cô, sẽ đối đầu với nam chính. Cô phải bảo vệ bản thân, bảo vệ anh trai, bảo vệ gia tộc của mình. Cho nên, tốt nhất vẫn là không nên chọc đến nam nữ chính.   Thế nhưng, Lâm Sáng Sáng không biết, Quý Du Hồng đã luôn để ý đến cô. Cho nên, anh nhìn thấy sự thông minh, khôn khéo trong những lần nói chuyện cùng cô. Anh nhìn thấy sự bênh vực, bảo vệ anh trai hết mực của cô trong mọi tình huống. Anh nhìn thấy sự nghiền ngẫm thích thú trong đôi mắt cô khi đứng trước mình. Và anh nhìn thấy, tất cả những vẻ đẹp cô cố tình che dấu đi với mọi người xung quanh…    Hóa ra, cô gái nhỏ này hiểu rất nhiều, biết rất nhiều nhưng lại có lúc ngốc nghếch, ngây thơ đến đáng yêu, có lúc lại cố chấp kiên trì khiến người khác cảm động.    Thế nhưng, Quý Du Hồng phát hiện ra những thất thường trong lòng mình có lẽ là khi cùng cô cưỡi ngựa dạo chơi gần chùa thì bị đám người xấu đuổi theo truy sát gắt gao.    Phút giây đó, nhìn thấy sự sợ hãi nhưng vẫn không lùi bước của cô, anh bỗng nhiên đau lòng. Nếu như, nếu như, anh không thể bảo vệ cô bình an trở về… Nếu như, nếu như, một viên đạn lạc xuyên qua nơi này…   Chỉ vậy thôi, thế giới này liền trống rỗng bi thương đến cùng cực.    Bởi vì, trái tim Quý Du Hồng rung động rồi.   Vì vậy, sau ngày hôm ấy, Quý Du Hồng tự hứa với bản thân sẽ vì cô mà làm tất cả, biến mọi khó khăn ngăn cách giữa hai người biến mất. Tuy nhiên, mọi thứ không hề dễ dàng chút nào.    Lâm Sáng Sáng là em gái nhỏ duy nhất của Lâm Kính Đình, một người nắm trong tay quyền lực, tiền tài kinh người tại vùng đất phương Nam. Anh ta còn là người vô cùng yêu thương sủng ái, "muội khống" em gái hết mực. Anh ta sẽ không chấp nhận mối nhân duyên này.    Quý Du Hồng còn là con trai của đô đốc vùng đất ở phương Bắc, nhiều lần xảy ra tranh chấp đấu đá khắp nơi từ thương trường đến chính trường cùng anh ta. Bọn họ là hai rồng giao tranh, ai lại đem viên ngọc bảo vật của mình đưa cho đối thủ kia chứ.    Vậy nên, Quý Du Hồng và Lâm Sáng Sáng làm sao mới có thể bên nhau khi tình yêu đã đong đầy nhưng ngăn cách vẫn chưa thể nào tháo gỡ được. Liệu rằng tình yêu chân thành và sự kiên trì có thể đổi thay được vận mệnh hay không?    Khi mà, trong phân đoạn cuối của truyện sẽ là một biến cố tương đối lớn, khiến người đọc phải bất ngờ và vô cùng cảm động cho mối tình vượt qua thời gian không gian này. Mời mn đón đọc để tìm hiểu câu trả lời cho bản thân nhé. Mình đảm bảo là không khiến mn thất vọng đâu ạ.   ***   "Đại tiểu thư phản diện thời dân quốc" là bộ truyện thứ tư mình đọc của Tuyết Mặc. Vì đã có sự khảo nghiệm về nội dung cũng như văn phong của tác giả này rồi nên mình khá yên tâm khi nhảy hố.    Vẫn là motif nữ phụ văn, xuyên thư với nội dung thay đổi số phận và cuộc đời. Vẫn là sự hài hước nhẹ nhàng xen lẫn trong bầu trời sủng ngọt. Thế nhưng, bộ truyện đã có những nét bút rất ấn tượng và thu hút.    Đầu tiên, chính là về sự phác họa và mô tả các nhân vật của tác giả. Trong truyện, nam nữ chính đều được xây dựng khá tốt. Một nam chính Quý Du Hồng đẹp trai, tuổi trẻ nhiệt huyết, thông minh, tài giỏi. Một nữ chính Lâm Sáng Sáng xinh đẹp, khôn khéo, có cương có nhu. Tình cảm của cặp đôi được phát triển tự nhiên, nhẹ nhàng và ngọt ngào vô cùng. Đọc truyện mà như thể được ăn kẹo đường, dư âm mùi vị cứ vương vấn khắp nơi.    Thế nhưng, vai phụ giành được nhiều cảm xúc của mình nhất chính là anh trai phản diện Lâm Kính Đình. Có lẽ, vì bản thân mình rất thích những người có yếu tố "muội khống" nên đặc biệt ấn tượng về nhân vật này.    Lâm Kính Đình lớn hơn Lâm Sáng Sáng rất nhiều tuổi. Khi cô vừa ra đời thì anh đã là người đàn ông nổi tiếng, quyền khuynh tại thành phố này. Chính sự cách biệt về tuổi tác cũng như hoàn cảnh gia đình đã khiến cho Lâm Kính Đình khi còn bé đã gánh trên vai trọng trách lớn. Sau này, anh phải vì em gái, vì mẹ, vì gia tộc mà tạo nên một đế chế cho riêng mình.    Mn có thể nói anh là người độc ác tàn nhẫn, ăn chơi trác táng, không từ thủ đoạn dơ bẩn nào cho sự nghiệp hay lợi ích của bản thân. Thế nhưng, không ai có thể nói anh là người anh trai không tốt. Bởi vì, mình cảm nhận được, tất cả sự dịu dàng và mềm mại nhất của thế gian này, anh đều dành cho em gái của mình rồi.    Vì vậy, cho nên nữ chính Lâm Sáng Sáng mới có thể từng bước dùng tình yêu và sủng ái của anh trai để hướng anh vào con đường sống sót. Quả thật, đọc truyện mà mình vừa thích vừa ghen tị và cũng mong ước sẽ có một người anh yêu thương mình vô điều kiện như vậy.    Có lẽ, chính vì bộ truyện có những tag hợp gu của mình nên mình đọc nhanh và cũng muốn nhiệt liệt đề cử cho mn cùng xem chung. Mình nghĩ rằng, sau những ngày nghỉ tết thì truyện này rất thích hợp cho mn giải trí và bắt đầu công việc, học tập… trong năm mới ạ.    À, bản mình đọc là convert mà chưa có edit nhé. Bạn nào có tâm thì đào hố đi ạ ????   ____   Văn án được dịch bởi #Jenever thuộc #LustAveland   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sáng sớm, chân trời dần dần sáng lên một đạo ánh rạng đông, yên ba mênh mông Thái Hồ như một mặt vĩ đại gương, bình tĩnh an nhàn. Thái Hồ giữ Tô Thành đã ở này nắng sớm trung chậm rãi thức tỉnh, giống như một vị trắng ngần cô nương, chính tao nhã lãm kính tự chiếu. Tô Thành nội, sương mù chưa tan hết, đầu đường cuối ngõ đã bất chợt truyền đến tiểu thương thét to thanh, thanh thanh nhiễu nhân thanh mộng, tiểu thương phụ giúp xe kéo xuyên phố qua hẻm, một cái ngõ nhỏ thét to xuống dưới, cũng có thể kiếm thượng hơn mười mai đồng tiền. Xe đẩy tay phu lôi kéo của hắn xe kéo chạy chậm trải qua thạch cầu hình vòm, bánh xe nghiền quá đá lát lộ, phát ra ca ca tiếng vang, chỉ cần hắn chạy đến mau, có thể thừa dịp này bắt đầu làm việc đến trường cao phong kỳ nhiều kéo mấy tranh. Không biết nhà ai tân nàng dâu dẫn theo nhất thùng quần áo đi đến sông nhỏ một bên, nước sông trong suốt, làm cho nàng nhịn không được thăm dò nhìn nhìn bản thân ảnh ngược, lại không biết nhớ tới cái gì tâm sự, nháy mắt xấu hổ đỏ mặt, hà đạo hai bên liễu rủ thanh thanh, ô bùng thuyền vẫy nhẹ diêu quá, vén lên tầng tầng sóng nước. Lại không biết là nhà ai ngoan đồng, thức dậy quá sớm còn chưa có thanh tỉnh, khóc sướt mướt nháo cái không ngừng, đại nhân nghe phiền , nhấc lên đến bị đánh một trận vài cái mông, kết quả hào càng hăng hái. Thúy Bình cầm trong tay cái bao nhỏ khỏa, xuyên qua lâm trạch hậu hoa viên một đường đi cửa sau đi đến, trên người nàng vải bông đoản quái là lâm trạch nha hoàn thống nhất kiểu dáng quần áo, tóc tà biên thành một cỗ ma hoa biện, duy nhất làm đẹp chính là một căn hồng dây buộc tóc, trải qua hoa viên khi nàng thuận tay tháo xuống một chuỗi hoa quế, đừng bên tai sau, nháy mắt hương khí bốn phía. Đi ra cửa sau là đông tây hướng tư bình phố, này trên đường phân bố lớn lớn nhỏ nhỏ tòa nhà, đều là thu vào góc người tốt gia, cho nên bình thường đều tương đối yên tĩnh thái bình. Tư bình phố luôn luôn đi về phía đông, quẹo trái tiến tư thủy hạng, đó là một cái thật dài đá lát lộ, lộ không khoan, hai bên cũng là ở, nhưng phòng ở chiều cao so le, vừa thấy chỉ biết là thu vào độ chênh lệch nhân gia, đi ở tư thủy hạng lí còn phải ở lâu điểm thần, không chừng còn có một chậu nước theo mỗ hộ sưởng mở cửa lí hắt xuất ra, không hay ho liền chính hảo bị lâm một thân ẩm. Đi ra tư thủy hạng, lại vòng cái loan, chính là tương đối náo nhiệt tiền xem phố. Sắc trời thượng sớm, rất nhiều cửa hàng chưa mở cửa buôn bán, nhưng các loại sớm một chút cái ăn đương khẩu cũng đã là người đến người đi. Bánh bao, vằn thắn, lỗ vịt mặt, mùa xuân mặt... Mời các bạn đón đọc Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc  của tác giả Tuyết Mặc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Long Phượng Trình Tường - Lam Ngả Thảo
Nàng là công chúa Phượng Tộc, miễn cưỡng xem như vậy đi. Hắn là hoàng tử của Long Tộc, ừ, cũng miễn cưỡng xem như vậy đi. Lúc ban đầu nàng nảy sinh tình cảm với hắn, lại phát hiện hắn chẳng những phong lưu, còn rất hay quên, vì bảo vệ mạng nhỏ, nàng đành phải dùng cách tôn trọng nhưng tránh gần gũi để đối xử với hắn. Thật vất vả lắm hắn mới trở thành người bình thường, nói hết tâm sự với nàng, kết quả —— Thân phận thật sự của hắn là con trai của Thiên Đế! Mà nàng, là kẻ thù sống còn của Thiên Đình, công chúa của Tu La Tộc! Hơn nữa thái tử Thiên Giới như hổ rình mồi, hoàng tử Giao Tộc yêu thầm đưa tình, công chúa Phượng Tộc oán hận khó yên. . . . . . Ôi, phải phổ một khúc hoan ca long phượng trình tường, sao mà khó như vậy? *** Lúc Thiên Đế hạ khẩu dụ, ta đang chơi đùa với Cửu Ly ở đỉnh Phượng Dực Nhai trên núi Đan Huyệt. Trong chúng thần tiên ở tiên giới, ta chỉ là một Tán Tiên bé nhỏ không đáng kể đến. Một thân áo choàng xanh trải qua vạn năm, chỉ vì chân thân là chim Loan, cũng không biết cha mẹ đã hồn phi phách tán của ta hay là người dì đang nuôi nấng ta hiện nay, ai là người đặt cho ta một cái tên cực kỳ bình thường: Thanh Loan. Có thể thấy được lúc đặt tên chẳng hề quan tâm bao nhiêu. Trong một vạn năm này, ta vượt qua từng ấy năm nhưng chẳng hề chú ý đến, sau khi tu thành hình người thì thường xuyên rời khỏi núi Đan Huyệt mà du lịch khắp nơi, Cửu Ly chính là do ta đi du lịch mang về. Cửu Ly là một con Cửu Vĩ Hồ, năm đó đi ngang qua Thanh Khâu, ta cùng với Long Tử Nhạc Kha, Giao Nhân (*) Ly Quang ngủ qua đêm ở Ngân Hà Cốc, Thái Âm(**) Tinh Quân treo giữa trời, trời đất giống như được rải một lớp đường trắng nhàn nhạt, vạn vật rì rào trong tiếng gió. Khi Cửu Ly lú đầu từ trong rừng ra ngoài kiếm ăn, màu lông trắng nhạt trong sáng như phát ra ánh sáng màu bạc dưới ánh trăng sáng tỏ, ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, có hồ ly nhỏ kia quay đầu lại, khuôn mặt nhòn nhọn, chỉ có màu sắc của đôi đồng tử giống như đá hồng ngọc thượng hạng ửng lên sóng nước long lanh, ta tựa như bị nó mê hoặc. (*)Giao Nhân: người cá (**)Thái Âm: vầng trăng Trên núi Đan Huyệt, người đẹp rất nhiều, nhóm tiên tử tiên thị Điểu Tộc vốn có bộ lông nhiều màu sắc sặc sỡ, sau khi biến thành hình người đều có bộ áo lông vũ lộng lấy và gương mặt xinh đẹp, nhưng với ánh mắt của ta, nếu sau này con Cửu Vĩ Hồ nhỏ này tu luyện thành hình người, sợ là trong vạn người ở núi Đan Huyệt cũng không có một người nào có thể bì kịp, ngay cả công chúa Phượng Hoàng của Điểu Tộc cũng khó mà đuổi kịp để thấy bóng lưng. Năm đó nó khoảng hai trăm tuổi, trẻ người non dạ lại tham ăn, bị ta dùng một con chim trĩ nướng chín dụ dỗ, rời khỏi nơi sinh ra, từ đó luôn đi theo ta. Trên núi Đan Huyệt, tất cả tiên tử tạp dịch lúc nhàn hạ đều thích trêu đùa Cửu Ly mà ta vừa mới nhặt về. Nhưng Cửu Ly là con Cửu Vĩ Hồ cao ngạo, dung mạo xuất chúng, năm nay tuy rằng chỉ tám trăm tuổi, còn chưa tu thành hình người, nhưng đã có thể tưởng tượng xa về tương lai hóa thành người có sắc đẹp khuynh thành. Vì thế, mặc dù nó nhìn đám tiên tử Điểu Tộc kia lèo xèo thì thầm là dung chi tục phấn, khinh thường ngoảnh mặt, ta cũng cho nó tùy ý thôi. ... Mời các bạn đón đọc Long Phượng Trình Tường của tác giả Lam Ngả Thảo.
Hợp Đồng Tình Nhân - Tiểu Tịch
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn hiểu lầm nàng, cho rằng nàng chính là kiểu đàn bà tôn thờ sùng bái hư vinh, cũng vô tình “ăn” nàng ngoài dự kiến. Lần thứ hai gặp mặt, hắn chính là vị tổng giám đốc lạnh lùng, còn nàng là thư ký riêng 24 giờ đồng hồ của hắn. Dù biết rõ hoa danh của hắn ở bên ngoài, nhưng trái tim nàng vẫn đã giao cho hắn mất rồi. Cận Thế Phong, tổng giám đốc tập đoàn “Khải Phong”, khôi ngô tuấn tú, tài năng xuất chúng. Vì một lần bị phản bội, hắn không bao giờ tin tưởng vào tình yêu một lần nữa, kể từ đó lạnh lùng, hờ hững. Vậy mà, nàng vừa hôn hắn một cái lại khiến trái tim hắn lần đầu tiên biết rung động. Nàng lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, thế nhưng lại thành thư ký riêng của hắn. Liệu sự xuất hiện của nàng có thể sưởi ấm trái tim hắn, khiến cho hắn có thể yêu lại lần nữa được hay không? Nàng có thể có được tình yêu của hắn không? Đến khi vất vả lắm hắn mới xác định được trái tim mình, thì người phụ nữ phản bội hắn lại đột nhiên trở về, vậy nàng nên đối mặt với chuyện này như thế nào? *** “Làm sao vậy? Lam Lam, bà xã??? Em có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là anh nói sai, làm sai cái gì rồi? Em đừng khóc nữa!” Cận Thế Phong lo lắng hỏi, chân tay cuống quít cả lên. “Anh, anh làm bộ mặt đó làm gì? Kì quái, giật mình, căn bản anh không cần con của chúng ta!” Yên Lam nghẹn ngào lên án Cận Thế Phong, đau lòng muốn chết. Cận Thế Phong ngẩn ngơ, hóa ra phản ứng lúc nãy của anh chọc giận cô. “Lam Lam, làm sao anh lại không cần con chứ? Chỉ là anh nhất thời xúc động, cũng nhất thời sợ hãi thôi!” Cận Thế Phong giải thích, đồng thời dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô. “Anh thật sự không phải không cần con?” Yên Lam hít hít mũi nói. “Ừ, không phải, có con anh vui lắm chứ. Cứ nghĩ đến việc mình làm cha, anh vui phát điên rồi đây này.” Cận Thế Phong nói. “Vậy vì sao anh lại sợ?” “Bởi vì…” Sắc mặt Cận Thế Phong lúc này mới khôi phục lại bình thường. “Đàn ông trong gia đình anh không sợ gì hết, chỉ sợ duy nhất việc vợ mình sinh con!” Nghe xong Cận Thế Phong nói, Yên Lam cảm thấy vô cùng khó hiểu, Cận Thế Phong lập tức lên tiếng, “Lam Lam. không cần nghi ngờ,lời này không phải do anh nói, mà là cha anh.” Cận Thế Phong nhớ lại lúc kết hôn, anh cùng cha mình có nói chuyện một lúc. “Tiểu Lam sau này nếu có thai, con cần chú ý rất nhiều. Năm đó mẹ con mang thai con, ăn uống vô cùng khổ sở. Ăn gì nôn đó, rất nghiêm trọng, toàn phải vào viện, có đợt còn nẳm hẳn nửa tháng. Cha bây giờ nhớ lại vẫn rất sợ hãi, vừa xót mẹ con lại vừa lo cho con nữa. Con phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đấy!” Cha Cận Thế Phong nói từng lời thấm thía. “Cha, cha đừng dọa con sợ như vậy!” Nghe xong, Cận Thế Phong toát mồ hôi lạnh. “Cha không dọa con, cũng không nói chuyện hoang đường gì, chỉ là ở góc độ người từng trải qua nên cho con vài lời khuyên thôi. Đàn ông Cận gia không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phụ nữ trong nhà sinh con. Điều này có lẽ di truyền, từ cụ nội con đến ông nội, cha cũng không tránh khỏi. Đến đời con, có lẽ cũng như vậy!” Cận Nguyên Thái nhìn con trai mình, ý tứ rõ ràng , “Đây là do gien di truyền trong Cận gia, sợ Tiểu Lam khi sinh đứa nhỏ sẽ gặp biến chứng tương tự!” Chẳng lẽ người phụ nữ sinh con lại đáng sợ vậy sao? Cận Thế Phong lo lắng suy nghĩ. Cận Nguyên Thái nhìn sắc mặt con mình, vỗ vỗ bờ vai, “Con phải thật kiên trì, yêu thương Tiểu Lam nhiều hơn nữa!” Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Yên Lam bật cười, Cận gia cũng thật kỳ quái khác người. “Chuyện là như thế đây! Nên vừa nãy anh mới phản ứng như vậy, nhưng anh cũng rất hạnh phúc, chúng ta sắp có con. Còn chuyện kia, anh sợ em sẽ chịu khổ, Lam Lam.” Yên Lam mỉm cười nhìn anh, “Vì anh, dù vất vả thế nào em cũng dám!” Anh dịu dàng ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt lo lắng ôn nhu nhìn cô, “Lam Lam, em thấy thế nào? Có buồn nôn không, có chỗ nào khó chịu trong người không?” Yên Lam lắc lắc đầu, nhìn Cận Thế Phong lo lắng quan tâm cô như vậy, trong lòng vô cùng cảm động. Nhìn Yên Lam thật sự không có chuyện gì, Cận Thế Phong mới yên tâm một chút, nhưng ngay lập tức lại bắt đầu cằn nhằn, “Còn nữa, Lam Lam, sau này nếu có gì không thoải mái phải nói cho anh biết, không được giấu diếm nửa chữ biết không? Sau này anh không đến công ty nữa, ở bên cạnh chăm em 24/24 luôn, cho nên em phải phối hợp để điều trị, nghe chưa?” Cô gật đầu, kỳ thật cô định bảo anh không cần lo lắng khẩn trương như thế, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, anh đã như gà mẹ cục ta cục tác bên tai cô hết thứ nọ đến thứ kia. Nhìn Cận Thế Phong ngồi một bên, miệng không ngừng thuyết trình về những chú ý khi mang thai của phụ nữ, hết sách nọ lại sang sách kia, đúng là “Hội chứng trước khi làm cha” mà báo chí vẫn hay nhắc đến. Yên Lam cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp,có anh ở bên cạnh thật là tốt. Nghe Cận Thế Phong càng nói càng khoa trương, Yên Lam không biết là nên khóc hay nên cười nữa, vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại, “Thế Phong, không phải anh bảo em phải bình tĩnh mà chăm sóc bản thân, phối hợp điều trị sao? Anh xem anh bây giờ đang làm cái gì thế?” Cận Thế Phong nghe xong lời cô nói liền há hốc mồm, không biết chống đỡ làm sao. “Anh cũng bình tĩnh đi, được không? Em không sao đâu!” Nhìn Cận Thế Phong ảo não, khóe miệng Yên Lam lộ ra nụ cười ngọt ngào. Anh thật rất quan tâm cô, yêu cô, trân trọng cô cùng sinh linh bé nhỏ trong bụng cô. “Em yêu anh, Thế Phong, rất yêu, thật sự em rất yêu anh!!!” Cô dựa sâu vào lồng ngực vững chắc của anh, dịu dàng mà xúc động nói. Cận Thế Phong siết chặt hơn vòng tay, mỉm cười hạnh phúc, thâm tình nhìn cô, “Anh cũng yêu em, yêu yêu rất nhiều!” ~ Hoàn ~ Cả nhà yêu quý! Hợp đồng tình nhân kết thúc rồi, mình cũng có vài lời muốn gửi đến cả nhà. Đây là những chương truyện đầu tiên mình tham gia edit, lại là nhận giữa chừng, mà trước đó mình chưa đọc nên trong quá trình edit vẫn còn có những thiếu sót. Nhưng mình vẫn kiên trì edit đến cùng, để các bạn không bị drop truyện một lần nữa. Hôm qua đọc được cmt của 1 bạn, nói rằng thất vọng khi được biết sẽ không ai dịch truyện này nữa vì không có hứng, nói thật nhiều lúc tình tiết truyện hơi lan man dài dòng, mình cũng nản nhưng mình chưa bao giờ nghĩ tới bỏ cuộc, chỉ biên tập lại cho ngắn gọn hơn chút. Mình cũng rất cảm ơn bạn ấy vì đã động viên và ủng hộ mình, đối với những người dịch truyện như bọn mình rất đáng quý. Mình xin cảm ơn các bạn đã theo mình đến cùng bộ truyện, và cảm ơn cả những dòng cmt của các bạn. Yêu các bạn rất nhiều! Trang Tự
Hợp Đồng Tình Nhân
Cô ấy mang thai!” Cô gái thất thần nỉ non. “Con của tôi, con của tôi thì phải làm sao bây giờ…” “Cô đã không biết phải làm sao, vậy thì, để cho nó chôn cùng với cục cưng bị cô hại chết đi!” Lời nói lạnh như băng, tiếng sấm nổ vang trời… Cô không nghĩ rằng, anh sẽ tuyệt tình như thế, càng không nghĩ tới, khi cô đứng phía trước xe, anh thật sự không hề do dự đâm xe tới, thậm chí không màng sống chết của cô, nghênh ngang bỏ đi... Tâm chết, yêu cũng chết… Gặp lại một lần nữa, bên cạnh anh có vợ đẹp con ngoan, mà cô cũng đã là vợ người khác, cô nhìn anh hạnh phúc mỹ mãn, mà anh nhìn thấy cô hạnh phúc ngọt ngào, một màn như thế, là gai trong mắt ai, là tâm ai đau… *** Mưa to dữ dội không ngừng nghỉ dù chỉ một khắc. Tiếng sấm vang dội như muốn dùng tất cả sức lực, đánh vỡ tất cả mọi thứ. Tiếng còi cảnh sát gầm rú vang lên ong ong, Diệu Tinh bị kéo qua một bên, nhìn Mộ Thần bị tuyên bố tử vong tại chỗ mang vào trong xe, nổ máy chạy đi. “Không được, các người trả Mộ Thần lại cho tôi, trả lại cho tôi…” Diệu Tinh đuổi theo chiếc xe một đoạn đường dài, cuối cùng ngã xuống trong mưa. “Mộ Thần…” Cô vươn tay dường như muốn kéo cái gì đó, không thể thay đổi chiếc xe cảnh sát càng lúc càng cách xa khỏi tầm mắt, cuối cùng biến mất ở đầu đường… “Trở lại đây, các người trả Mộ Thần lại cho tôi, trả lại cho tôi…” Diệu Tinh nằm trên mặt đất bất lực khóc lóc, cầu xin… Bang! Bang! Có tiếng vang từ xa xa đang đến gần, giày giẫm vào nước trên mặt đường làm cho nước văng tung tóe khắp nơi. Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên. Nước mưa đập vào mặt, cô nhìn có chút không rõ gương mặt đó, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở lạnh lẽo đáng sợ phát ra từ người đó… Tiêu Lăng Phong từng bước đến gần, dừng lại trước mặt Diệu Tinh. “Tại sao?” Diệu Tinh không có sức lực hỏi. Tiêu Lăng Phong không hề lên tiếng, mà nghiêng đầu nhìn Diệu Tinh nhếch nhác thê thảm. “Nói chuyện với anh đó, nói cho tôi biết, tại sao phải làm như vậy, tại sao?” Diệu Tinh lảo đảo đứng dậy, kích động nắm lấy vạt áo Tiêu Lăng Phong. “Anh rõ ràng đã đồng ý với tôi, anh đã đồng ý chỉ cần tôi kéo dài thời gian hợp đồng, anh sẽ bỏ qua cho Mộ Thần, tại sao phải gạt tôi, tại sao…” Cô gào to âm thanh như xé rách nơi này, tiếng sấm ầm ầm trong đêm mưa càng có vẻ tuyệt vọng, bi thương… “Tại sao tôi phải bỏ qua cho anh ta.” Tiêu Lăng Phong chán ghét đẩy Diệu Tinh ra, Diệu Tinh lui về sau hai bước, ngã trên mặt đất lạnh lẽo. “Trình Diệu Tinh, cô thật sự cho rằng, một đêm của cô là có thể đền được mạng sống của con tôi à.” Tiêu Lăng Phong rét lạnh cười một tiếng, ghét bỏ lấy tay phủi phủi vạt áo, giống như bị dính gì đó thật bẩn. “Tại sao anh muốn hại chết Mộ Thần, tại sao?” Diệu Tinh gào thét, ngón tay cố gắng nắm lấy mặt đất, đến nỗi móng tay bị nứt toạc. Những sợi tơ máu từ từ chảy ra. “Tôi đã đồng ý điều kiện của anh, anh tại sao còn muốn hại chết anh ấy.” “Mộ Thần làm hại Nhã Đình của tôi sanh non, hại cô ấy cả đời không thể làm mẹ, tôi cũng chỉ muốn anh ta nếm thử một chút, mùi vị khi nhìn thấy thứ mình quan tâm nhất bị tổn thương, ai bảo anh ta xui xẻo, ra ngoài gặp tai nạn xe chứ!” Anh nhẹ nhàng nói ra câu sau cùng, một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng gương mặt lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong, oán hận mãnh liệt trong mắt anh như muốn cắn nuốt tất cả. “Trình Diệu Tinh, đây là cái giá mà các người phải trả.” Dường như mỗi một chữ đều rít ra từ kẽ răng, u ám đến thế, tuyệt tình đến thế… “Tiêu Lăng Phong, tên cầm thú này, anh sẽ gặp báo ứng, anh sẽ chết không được tử tế…” Diệu Tinh gào thét. “Ồ!” Tiêu Lăng Phong khóe môi hơi nâng lên. “Nhưng mà Trình Diệu Tinh, sự thật đã chứng minh, hiện tại gặp báo ứng trước không phải là tôi, chết không được tử tế cũng không phải tôi, ngược lại Mộ Thần đến lúc chết cũng cảm thấy, cô phản bội anh ta, chẳng những chết không tử tế, mà còn… Chết không nhắm mắt.” “A!!!!! Tôi giết chết anh!” Cảm xúc cảu Diệu Tinh đã sụp đổ, điên cuồng xé rách quần áo Tiêu Lăng Phong, dùng hết khí lực đánh anh ta, nhưng sức lực của cô yếu kém, chỉ cần một tay, Tiêu Lăng Phong đã kiềm chặt cánh tay cô, sau đó dùng sức đẩy ra. “Anh là hung thủ giết người.” Diệu Tinh gào thét. “Tại sao người chết không phải anh.” “Trình Diệu Tinh, trước khi trả thù cho con tôi, tôi sẽ không chết.” Tiêu Lăng Phong bước một bước. Ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Diệu Tinh, ngón cái anh bởi vì dùng sức nên khớp xương trắng bệch, sức lực như thế, tựa như hận không thể bóp vỡ cằm Diệu Tinh… “Một mạng đền một mạng, đây là rất công bằng, Trình Diệu Tinh, hiện tại… Cô còn thiếu Nhã Đình một thân thể khỏe mạnh, tôi muốn nhà họ Trình của cô táng gia bại sản để trả lại…” ... Mời các bạn đón đọc Hợp Đồng Tình Nhân của tác giả Hải Diệp.
Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan
Anh là thiếu gia của một gia đình có bốn thế hệ đều gắn bó trong quân đội, tiếng tăm lừng lẫy. Là vị trung tá lạnh lùng, thiết diện vô tư, kỷ luật nghiêm mình, một quân nhân điển hình. Anh là ân nhân cứu mạng cô, đồng thời cũng là người gây thù kết oán với cô. Ở trong mắt cô, anh chính là tên lính đáng ghét chuyên làm khó dễ cô mọi lúc mọi nơi. *** "Vị hôn thê? Anh ấy có vị hôn thê? Sao tôi không biết?", Úc Tử Duyệt nghe Thôi Nhã Lan nói khiếp sợ hỏi lại. Thôi Nhã Lan nhìn cô, cũng hơi bàng hoàng, chẳng lẽ cô bé kia không phải vị hôn thê của anh sao? "Tôi cũng không biết, tôi đoán mò thôi, chính cô gái đi cùng anh lúc ở bên Mĩ.", Thôi Nhã Lan ngượng ngùng nói, chỉ thấy Úc Tử Duyệt mỉm cười, "Cô nói là Bối Bối á? Cô ấy là em họ tôi! Bọn họ không có quan hệ yêu đương!", Úc Tử Duyệt vội vàng nói. Trái tim đang căng thẳng của Thôi Nhã Lan cuối cùng cũng được thả lỏng, lúc này mới phát hiện, bản thân mình để ý đến anh như vậy. "Cô làm sao có thể không tin Lệ Mộ Phàm vậy? anh ấy nếu đã nói yêu cô, chắc chắn sẽ không mập mờ với cô gái khác, anh ấy chỉ xem Bối Bối là em gái thôi", Úc Tử Duyệt vội vàng nói, trong lòng cũng oán hận Lệ Mộ Phàm, không biết phụ nữ đều khác người, luôn thích suy nghĩ lung tung à? Anh ta còn dám cùng Bối Bối xuất hiện trước mặt Thôi Nhã Lan, vậy không phải là cố ý làm cho Thôi Nhã Lan hiểu lầm sao? ! Nhưng mà, Úc Tử Duyệt cũng phát hiện ra, Thôi Nhã Lan rất để ý Lệ Mộ Phàm, nếu không thì sẽ không hỏi như vậy. Chẳng lẽ, Lệ Mộ Phàm tên đó đang cố ý kích thích cô ấy? Tên đáng chết này, vẫn luôn dùng chiêu này! Thôi Nhã Lan có chút xấu hổ cười cười, "Nếu quan tâm anh ấy thì đừng để lỡ như vậy, duyên phận này có thể gặp nhưng không thể cầu, chúng ta nên quý trọng.", Úc Tử Duyệt còn nói thêm với cô, giống như bản thân là một chuyên gia tình yêu vậy. Thôi Nhã Lan trong lòng đã bắt đầu bị lay động, gật gật đầu, "Tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ kỹ càng, cô cũng biết, tôi đã từng trải qua những chuyện kia, bây giờ không dám yêu nữa. vốn dĩ không biết người giúp đỡ tôi là anh ấy, cũng đã dinh ra cảm giác ỷ lại với người ấy, cảm giác về Lệ Mộ Phàm trong tôi cũng dần quên hết, sau này, biết là anh, tôi tạm thời không có cách nào chấp nhận được.", Thôi Nhã Lan nói rõ mọi chuyện với Úc Tử Duyệt. Cô biết, Úc Tử Duyệt muốn tốt cho bọn họ, cũng rất muốn tâm sự với Úc Tử Duyệt những tâm sự trong lòng. "Ừ, chuyện này tôi có thể hiểu được. Như vậy, nửa năm qua đi, cô cũng có thể tiếp nhận sự thật này rồi chứ." Thôi Nhã Lan gật đầu, "Tôi nghĩ, tôi mình biết phải làm sao rồi." . "Cô hiểu được là tốt rồi.", Úc Tử Duyệt vui mừng mà mỉm cười. "Đúng rồi, có một người tôi không biết có nên hỏi cô hay không, nhưng tôi không nhịn được muốn hỏi", Thôi Nhã Lan hỏi ra miệng, lại có chút hối hận. "Cô muốn nói là Hạ Tĩnh Sơ?", ai ngờ, Úc Tử Duyệt lại trực tiếp nói ra, có thể khiến cho Thôi Nhã Lan phản ứng như vậy , người này nhất định là Hạ Tĩnh Sơ rồi. Thôi Nhã Lan gật đầu, "Mặc dù cô ấy có lỗi với hai người, nhưng đã từng giúp đỡ tôi, tôi năm năm không trở về đó, không biết tình huống của cô ấy như thế nào " "Cô ấy vẫn còn trong tù, nhưng anh trai của cô ấy Hạ Kiệt đã sớm ra tù rồi, có gặp anh ta một lần, anh ta mở một siêu thị gần trại giam, làm ăn cũng rất tốt. bên trong đó Hạ Tĩnh Sơ biểu hiện cũng rất tốt, hình phạt đã giảm xuống được hai năm rồi.", Úc Tử Duyệt nói với Thôi Nhã Lan. Thôi Nhã Lan thở dài, "Hi vọng cô ấy có thể sớm được ra ngoài, một lần nữa được làm người", Thôi Nhã Lan nói, hai cô gái trò chuyện trong chốc lát, sau đó Úc Tử Duyệt rời đi. Thôi Nhã Lan ngủ một lát, sau khi tỉnh lại, trong phòng bệnh đã tối đen rồi. Cô bật đèn, xuống giường một ngày không tắm rửa trên người cảm thấy không thoải mái, một mình đi vào phòng tắm. Lệ Mộ Phàm mang đồ ăn đi vào, phát hiện trong phòng bệnh không thấy bóng dáng của cô trong lòng rơi xuống lộp bộp, nhưng mà vẫn bình tĩnh đặt thức ăn xuống, lập tức, đi đến phòng về phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng nước chảy “rào rào” lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. "Rầm " "Á " Kéo cửa bị kéo ra, Thôi Nhã Lan hét lên, hai tay ôm lấy ngực, phòng bị nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy Lệ Mộ Phàm đứng ở đó, "Anh nhanh đóng cửa lại!", cô tức giận hét lên, chẳng những không đuổi được anh đi, anh ngược lại dửng dưng bước vào đó. Cô đưa lưng về phía anh, toàn thân không một mảnh vải che, tất cả đường cong uyển chuyển lộ ra không sót một chỗ nào, chiếc mông kiều diễm đang vểnh lên khiến cổ họng của anh tự chủ được rung động, hương vị ngọt ngào của cô, anh đến nay vẫn khó có thể quên được. "Anh giúp em tắm.", thật ra, Úc Tử Duyệt đã nói hết với anh rồi, Lệ Mộ Phàm cảm giác mình vẫn nên chủ động chút, làm cho cô gái ngốc nghếch này tin tưởng anh thêm một lần nữa. "Không cần! Tôi có thể tự tắm được! Anh mau đi ra!" ... Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo của tác giả Ức Tích Nhan.