Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến

Khả Nguyệt Lam là một sinh viên chính cống khoa Công Nghệ Ô Tô. Suốt ngày chui dưới gầm xe tháo bánh bảo dưỡng từng chút một. Một hôm vẫn như thường lệ cô đến garage ô tô để thực tập. Nào ngờ kích nâng gầm bị sụt, Khả Nguyệt Lam bị đè nửa người trên ở phía dưới. Coi như lần này chết thật rồi, chết một cách khó coi, tai nạn lao động. Đến khi tỉnh dậy trong rừng trúc, bị linh cẩu đuổi theo, được nam nhân kỳ quái cứu. Khả Nguyệt Lam mới nhận ra: - Mình xuyên sách rồi???? "Thiên Tử Nam Dương" là một quyển truyện viết về ngôn tình cổ đại cô đọc nó từ năm nhất, cũng khá hay. Nam chính là hoàng đế đương triều, thương yêu con dân, nhan sắc "đáng đồng tiền bát gạo". Nữ chính thì là con nhà quan bị oan tội mưu phảm nên vào cung làm tì nữ. Cô thật sự không thích nữ chính, bị đám phi tần trù dập chỉ có khóc lóc than thở, nhưng mà là có ánh hào quang của nữ chính nên rất được lòng dân. Nhưng tại sao cô lại xuyên vào sách? Cô vào nhân vật gì? Nữ chính? Nữ phụ? Rốt cuộc không làm nhân vật nào cả, mà xây cho mình một nhân vật mới. Từ đã từ đã! Tại sao..... ta với nam phụ bị ghét nhất trong truyện lại ăn cơm cùng nồi, nằm cùng giường??? Còn sinh đôi huynh muội cho hắn?? Ta cũng ghét hắn cơ mà! Hắn vốn dĩ phải nham hiểm thâm độc tranh giành ngôi vương với nam chính, đến cuối cùng bị tứ mã phanh thây cơ mà. Sao giờ lại ngồi đây nũng nịu đòi ta ôm??? *** Tóm tắt Khả Nguyệt Lam là một sinh viên khoa Công Nghệ Ô Tô, xuyên vào thế giới của cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại "Thiên Tử Nam Dương". Cô xuyên vào thân xác của một cô gái nông thôn mồ côi, được nam phụ của truyện, Cố Phàm, cứu sống và nhận nuôi. Khả Nguyệt Lam quyết định không trở thành nữ chính hay nữ phụ của truyện, mà sẽ xây dựng cho mình một cuộc sống mới. Cô học cách làm việc nhà, học võ thuật, và dần dần trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, tự lập. Cố Phàm, vốn dĩ là một nhân vật phản diện trong truyện, nhưng dưới sự tác động của Khả Nguyệt Lam, anh dần trở nên tốt bụng và lương thiện hơn. Anh yêu Khả Nguyệt Lam và sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ cô. Cuối cùng, Khả Nguyệt Lam và Cố Phàm cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn. Review "Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến" là một câu chuyện ngôn tình cổ đại hài hước, hấp dẫn. Tác giả đã xây dựng một thế giới truyện với những tình tiết thú vị, những nhân vật đáng yêu, và những tình huống dở khóc dở cười. Khả Nguyệt Lam là một nhân vật nữ chính cá tính, mạnh mẽ, và độc lập. Cô không hề dựa dẫm vào nam chính, mà tự mình xây dựng cho mình một cuộc sống tốt đẹp. Cố Phàm là một nhân vật nam chính điển trai, tài năng, và chung tình. Anh yêu Khả Nguyệt Lam một cách chân thành và hết lòng bảo vệ cô. Câu chuyện có nhiều tình tiết hài hước, khiến người đọc phải bật cười. Tuy nhiên, tác giả cũng không quên lồng ghép những bài học sâu sắc về tình yêu, tình bạn, và cuộc sống. Đánh giá "Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến" là một câu chuyện đáng đọc. Tác phẩm có nội dung hấp dẫn, nhân vật thú vị, và những tình huống hài hước. Câu chuyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và vui vẻ. Dưới đây là một số điểm cộng của truyện: Nội dung hấp dẫn, lôi cuốn Nhân vật cá tính, đáng yêu Tình tiết hài hước Bài học sâu sắc Tuy nhiên, truyện cũng có một số điểm trừ nhỏ như: Một số tình tiết hơi phi logic Tốc độ phát triển của mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính hơi nhanh Nhìn chung, "Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến" là một câu chuyện ngôn tình cổ đại đáng đọc. *** Tiếng mưa ào ào rơi bên ngoài một Garage xe ô tô lớn. Một màn mưa sương phủ đầy đường, trong sân garage còn có mấy chiếc ô tô đậu ngay ngắn chờ sửa chữa. Những thợ bảo dưỡng xe đang tất bật sửa chửa kiểm tra, người tháo bánh xe, người đang nằm dưới gầm xe để sửa, người thì đang tẩy màu sơn cũ để lên màu mới. Khả Nguyệt Lam che ô chạy nhanh vào cất tiếng: - Aida, mưa lớn quá. May mà mang ô không đi được nửa đường dính mưa chết. Một người con trai tóc vàng, trên người lấm lem dầu nhớt trườn từ gầm một chiếc Mecerdes màu đen ra, nhe cái răng khểnh cười: - Nguyệt Lam, dính mưa không chết được đâu. Lâu lâu dính một chút chẳng sao. Khả Nguyệt Lam giũ giũ ô rồi gác lên một cái sào cạnh cửa kéo, cô đi đến tủ đồ mặc đồ bảo hộ vào: - Anh dính thì dính. Em không dính. Một anh chàng béo tóc xoăn xoăn đang sửa chiếc xe khác cạnh đó liền đưa chân đá anh tóc vàng một cái: - Cậu mà chọc Nguyệt Lam nữa thì tôi vứt cậu đi luôn đấy. Trang bị khẩu trang, kính chắn bụi xong xuôi. Khả Nguyệt Lam đi nhìn vài chiếc xe cần sửa rồi hỏi: - Anh Hứa Sinh, em làm cái nào? Đồ Hứa Sinh đang bọc lại nội thất trong chiếc Toyota, anh nói lớn: - Chiếc BMW bên kia cần đổi màu sơn, anh hỏi chủ xe xong ghi lại rồi. Nguyệt Lam gật đầu đi lại chiếc BMW màu trắng ngà, lấy tờ giấy khi chú và bảng màu được khoanh rồi vào kho lấy sơn màu xám. Một mình cô xử lý chiếc xe, tẩy màu, chà sơn, đánh bóng vân vân. Cô là một người tự chủ, tuy chỉ là một sinh viên thực tập nhưng năng xuất làm việc rất tốt mà lại nhanh. Tuy sức lực không bằng con trai nhưng đám con gái cũng bị bỏ lại xa. Độc nhất là khoa Công Nghệ ô tô nói chung và năm cô học nói riêng có mỗi một mình cô là con gái. Mà được vào lớp 1, ba lớp còn lại và các khoá kia cũng chỉ đành ngậm ngùi đắng cay. Nên trong trường cô cũng có chút tiếng tăm, được gọi là" cúc hoạ mi khoa ô tô" hay là " mãnh nữ không ai dám tán." Khả Nguyệt Lam được con trai trong khoa rất để ý đến, hoà đồng, gần gũi, rất có cảm giác giống như......!anh em chí cốt. Mỗi khi có người khoa nào đến bắt chuyện làm quen thì hơn ba trăm đám đực rựa kia xù lông nhe nanh múa vuốt. - Đừng đụng đến anh em tao. - Mày không có cửa. - Cút ngay trước khi bố đá mày ra khỏi trường. - Tao lấy cờ lê đập đầu mày đấy. - Lam đại ca không thiếu trai. Ngoài ra sinh viên nữ khoa khác cũng rất sùng bái ca tụng cô. Được biệt danh mỹ miều là " chị Lam đẹp trai." Biết bao nhiêu cô gái nguyện bị bẻ cong trước cô. Nguyệt Lam cũng khổ tâm lắm chứ bộ. Ất ơ ngất ngơ kiểu nào đó mà hơn hai mươi hai năm chưa có mảnh tình vắt vai. Cả ngày tiếp xúc với đám con trai và xe cộ thế này, có ai mà chịu được cơ chứ. Gần tám giờ tối mọi người mới xong việc. Ở garage này được cái mệt khi nào nghỉ khi đó, nên là nhân viên rất thoải mái. Đa số nhân viên nam đều ở lại garage, vì nơi đó có cấp kí túc xá. Còn Khả Nguyệt Lam thì ở ngoài, vì một phần cô là nữ và chỉ là nhân viên thực tập. Tính Chí là chàng trai tóc vàng răng khểnh, đã trở về ký túc xá tắm xong xuôi, sạch sẽ đẹp đẽ đi ra: - Đi ăn thôi. Gần tám giờ rồi. Hôm nay là cuối tuần, họ rủ nhau đi ăn, tại vì thường thứ hai sẽ không có mấy khách. Khả Nguyệt Lam c ởi đồ bảo hộ bỏ vào một cái túi đen, cô nói: - Mấy anh đi đi, mai em còn một bản báo cáo về hệ thống truyền lực. Em về trước. Đồ Hứa Sinh là quản lý ở garage, anh lái xe của mình đến nói: - Sẵn tiện đưa em về nhà luôn. Khả Nguyệt Lam gật đầu leo lên ghế phía sau, theo đó là Tính Chí và A Vũ. Nam Tuấn ngồi ghế lái phụ, anh nói: - Nguyệt Lam sắp tốt nghiệp chưa? Cô trả lời: - Năm sau đó. Em mới năm ba, còn phảo lên năm bốn. Từ garage đến căn phòng cô thuê ở cũng không xa lắm, chỉ khoảng hai mươi phút đi xe, bình thường cô sẽ bắt xe bus để đến trường hoặc chỗ làm. Cầm lấy cái túi rồi xuống xe, cô vẫy tay: - Mấy anh đi nhé, đừng uống nhiều quá. Rồi trở về dãy nhà thuê. Căn nhà cô thuê khá nhỏ, nằm ở tầng hai, có một phòng khách, một phòng bếp, một phòng ngủ và ban công phơi đồ. Tắm táp ăn uống xong xuôi cô nằm bò trên giường làm báo cáo. Đến hơn mười một giờ thì tắt đèn đi ngủ. Dạo này cô hơi sợ đi ngủ, tại vì không biết thế nào cô đều có cảm giác rất lạ. Mỗi khi tỉnh dậy đều cảm thấy sợ hãi, cố gắng nhớ lại giấc mơ nhưng không thể. -------- Tách....!tách....!tách Những giọt mưa từ những tán lá trúc rơi xuống ô màu trắng. Nam nhân kia đưa tay ra hứng giọt mưa trong veo, nó chảy xuống từ ngón tay anh rồi rơi lên đất. Cung Dịch Nguyên Cố ánh mắt lạnh tanh, gương mặt không chút biểu cảm nhìn vào phía rừng trúc bạt ngàn. Ngũ quan sắc sảo, mắt phượng mày kiếm, mũi cao môi mỏng. Mái tóc dài được cài thêm một cây trâm ngọc bích. Trên người mặc một bộ cổ phục màu đỏ sẫm được thêu thùa tinh xảo, hắn khoác phía ngoài một chiếc áo choàng lông cừu dày. Nhìn hắn không khác gì một công tử đào hoa phong trần. So với vẻ bề ngoài phong lưu như thế, hắn lại là một vương gia, thủ đoạn đê hèn. Hắn phất tay áo rồi rảo bước quay lại con đường mòn, nơi có con ngựa kéo theo một cỗ kiệu. Một người đàn ông nom chỉ khoảng hơn hai mươi vén rèm kiệu cho hắn thu ô bước vào rồi nhanh chóng lên xe ngựa thúc đi. Hắn hỏi: - Vương gia, nên đi đâu? Cung Dịch Nguyên Cố chống cây ô bên thành xe rồi trả lời: - Trở về Sơn Trúc viện. Người lái xe có chút do dự: - Nhưng mà ngài không trở về phủ, thái phi sẽ nghi ngờ. Cung Dịch Nguyên Cố vén rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài: - Ngươi đưa tin đồn ra ngoài bảo ta lâm bệnh nặng nên đã dưỡng thương, không trở về. Người lái xe gật đầu rồi không hỏi tiếp. Chiếc xe ngựa nhanh chóng ra khỏi rừng trúc âm u, đến trước căn nhà gỗ thì mưa đã tạnh. Cung Dịch Nguyên Cố xuống xe đi đến mở cửa cổng, cánh cửa kẽo kẹt vì đã cũ, hắn không bận tâm mấy. Hắn quay lại nói: - Tình Quân, ngươi quay về bảo với Cửu vương gia rằng một tháng dưỡng thương xong ta sẽ về. Tình Quân gật đầu rồi đánh xe ngựa đi. Cung Dịch Nguyên Cố đi qua cái sân lát sỏi đá để vào Sơn Trúc viện. Căn nhà không quá lớn, lại thoáng mát. Bên phía chính diện là một phòng khách và thư phòng. Theo một hàng lang có mái che chếch sang bên phải một chút thì là phòng ngủ. Từ phòng ngủ đi thêm trăm bước ra phía sau nữa là nhà bếp và nhà kho. Phía sân sau để trống, có một con ngựa ô được nhốt trong chuồng. Sân trước cũng chỉ có vài khóm hoa lác đác và một mái hiên hòng ngồi hóng mát. Xung quanh viện được tường rào xây kiên cố bảo vệ. Hắn đi vào thư phòng, cởi chiếc áo choàng đặt lên ghế rồi ngồi xuống bàn đọc sách. Tháng trước hắn đi đến Thành Châu bị ám sát. Theo bản lĩnh của hắn thì đám thích khách này chỉ được coi là ruồi muỗi. Nhưng Cung Dịch Nguyên Cố muốn nhân cơ hội này bãi công trở về nghỉ ngơi một thời gian, nên giả vờ đã bị trúng độc rất nặng. Quân tử không nghi ngờ gì mà cho hắn nghỉ dưỡng thương nửa năm, tận dụng cơ hội này trở về rừng trúc lo chuyện giang hồ. Sơn Trúc viện nhìn qua có vẻ tĩnh mịch, yên ả. Nhưng thật ra là một khu rừng chết, tre trúc bạt ngàn, chỉ cần lạc vào sẽ chẳng biết hướng ra. Mà trkng đó còn có những động vật máu lạnh chực chờ vồ xác, khi có người vào thì xác mất mà hồn lại vất vưởng. Cung Dịch Nguyên Cố trở về đây để tiện thuận lợi cho hắn việc chiêu binh mãi mã, nắm chuyện giang sơn trong lòng bàn tay. Hòng ngày lật đổ hoàng đế đương triều..   Mời các bạn mượn đọc sách Khuynh Quốc Nương Tử Ta Từ Nơi Khác Đến của tác giả Dương Hy Tuyết Gia.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dương Cửu
Thể loại: đam mỹ – cận đại hiện đại – quỷ súc công vs yêu nghiệt nữ vương thụ. Hành lang ngai ngái khói đượm hơi dầu mỡ quanh năm, bức tường hai bên cầu thang đã ám màu đen kịt, từng mảng vôi vữa tróc rơi lả tả như mặt bà cô già trang điểm quá tay. Dưới lớp phấn trắng dày cui là nếp nhăn chen chen xếp lớp, tuổi tác càng cao phấn rũ càng thảm hại, mùi thức ăn ngậy mỡ lẫn mùi cũ kĩ thi nhau lan tỏa trong ánh đèn lù mù....Câu chuyện bắt đầu. *** Câu chuyện ban đầu có hơi rắc rối, nhưng dần dần sự thật được phơi bày thì chỉ biết thở dài. Không ai đúng không ai sai hoàn toàn. Duyên phận giữa họ cứ dây dưa mãi  không dứt, chỉ là do tình cảm quá sâu sắc, bỏ không được, giữ không xong. Tính cách Dương Cửu và Tiêu Trọng Giản thể hiện rất tốt, nên dù có khó chịu với cách hành xử của họ thì cũng không trách ai được. Tôi thích Tiêu Trọng Giản hơn La Tuấn, dù ban đầu hắn có thể coi là tra. Đơn giản vì La Tuấn không coi Dương Cửu là tất cả. Hắn trẻ tuổi, yêu quyền lực và sức mạnh. Còn Tiêu Trọng Giản thì khác. Trải qua bãi bể nương dâu Tiêu Trọng Giản chín chắn giảo hoạt hơn nhiều. Đồng thời thời gian bên Dương Cửu dài hơn, đủ để hiểu Dương Cửu hơn hẳn. Thi thoảng tôi cũng trách Dương Cửu quá cố chấp, cứ ôm ấp suy nghĩ riêng mình không nói ra, chịu đựng mà chạy trốn, yêu mà phải thể hiện là hận. Đôi lúc tôi cảm giác được chính bản thân Dương Cửu rất mệt mỏi. Aiz. Nói chung thì tác giả viết chắc tay, hồi hộp gay cấn đủ cả.  *** Dương Cửu khóa cái xe đạp Giant* cà tàng dưới lầu, ngón tay tung tẩy móc chìa khóa, nhảy cách bậc cách bậc lên cầu thang. Hành lang ngai ngái khói đượm hơi dầu mỡ quanh năm, bức tường hai bên cầu thang đã ám màu đen kịt, từng mảng vôi vữa tróc rơi lả tả như mặt bà cô già trang điểm quá tay. Dưới lớp phấn trắng dày cui là nếp nhăn chen chen xếp lớp, tuổi tác càng cao phấn rũ càng thảm hại, mùi thức ăn ngậy mỡ lẫn mùi cũ kĩ thi nhau lan tỏa trong ánh đèn lù mù. Khu nhà ngang* tồi tàn một buồng một gian vậy, mà Dương Cửu hai năm trước phải đổ bao công sức mới thuê được một căn. Còn may không lựa phải căn hư hỏng quá, người môi giới chỉ mong sớm sớm tìm được khách thuê, thành ra thủ tục giấy tờ đều qua loa đại khái; bằng không Dương Cửu không chứng minh thư, không chứng nhận tạm trú, vào mạng cục công an tìm mòn mắt không ra tên tuổi hắn, bảo hắn quang minh chính đại ở giữa nội thành thế này, rõ là chuyện trên trời. Phòng ở hơi xập xệ một chút, tiền thuê cũng dễ chịu hơn, các loại phụ phí linh tinh nửa năm đóng một lần, bằng vào tiền lương coi kho của hắn tại một công ty nho nhỏ hiện giờ cũng đủ trả. Còn dư đồng nào để tích lại, mua một cái lò sưởi… hai năm nay khí lạnh trong người hắn càng nặng nề, nếu không có lò sưởi giữ ấm, mùa đông quả thật có chút gian nan. Dương Cửu ở tầng bốn, đường ống nước đại khái có vấn đề, tầng cao thế này nước lên không tới, hàng xóm đều phải mang xô thùng cất công xuống lầu xách nước lên dùng. Tan tầm Dương Cửu trở về vừa vặn giờ ăn chiều, vừa lên lầu đã nghe bà cô nhà đối diện dạy dỗ chồng, giọng đàn bà hò hét lẫn khóc lóc cao vút xuyên qua lớp ván cửa mỏng tang: “Đều tại đồ vô dụng nhà ông, đời tôi sao lại khốn khổ theo ông không biết! Ru rú trong cái chuồng chim này để thiên hạ nó khinh cho!… Con đồng hương đại học của tôi, nào nó đẹp hơn tôi chỗ nào, giờ nó lấy nhà giàu tha hồ ăn sung mặc sướng, cứ nhìn chồng nó kia kìa…” Ông chồng đại khái nghe chửi quen tai rồi, ngồi ngoài cửa chẳng ừ hữ một câu, thấy Dương Cửu lên lầu liền thò đầu ra cười hắc hắc: “Chú em, cho vay điếu thuốc hút cái nào!” “Ông anh hết hả?”   Mời các bạn đón đọc Dương Cửu của tác giả Hoài Thượng.
Chiết Tẫn Xuân Phong
Thể loại: Cổ đại, HE “Người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt, ta cũng sẽ nói nàng tốt!” *** Đây là câu chuyện về một tiểu cô nương vì có người cha quá khốn nạn nên đâm ra có cái nhìn lệch lạc về tình yêu, chỉ tin vào tiền bạc mà không tin đàn ông, cuối cùng bị một gã nào đó uốn nắn lại quan điểm tình yêu lệch lạc kia. *** Dịch giả: Giới thiệu thế thôi, chứ truyện này loạn lạc, gia đấu cung đấu sơ sơ, ai thích nữ chính thông minh cơ trí thì mời nhập hố ^^ *** [Review] CHIẾT TẪN XUÂN PHONG – THỊ KIM By: Quỳnh Văn - rimiejung.wordpress.com Đây là truyện cùng tác giả với “Mỹ nhân nan giá” và “Ba con uyên ương một đôi lẻ”, mình thì hơi bị thích bộ Mỹ nhân nan giá nên nghe thấy Thị Kim là lao vào đọc ngày. Quả nhiên bộ này không làm mình thất vọng, 77 chương, 2 ngoại truyện, không quá dài để nhâm nhi trong ngày nghỉ cuối tuần.  Đây là câu chuyện về một tiểu cô nương vì có người cha quá khốn nạn nên đâm ra có cái nhìn lệch lạc về tình yêu, chỉ tin vào tiền bạc mà không tin vào đàn ông, cuối cùng bị một gã nào đó uốn nắn lại quan điểm lệch lạc kia. Vừa vào đọc giới thiệu đã muốn té ghế, tò mò đọc hết bộ truyện thì thấy… đúng thế thật :))). Truyện có một chút gia đấu, một chút cung đấu, lại có một chút nhuốm màu chính trị tranh quyền đoạt vị, nhưng nói chung vẫn là một bộ truyện tình cảm hài, và nói thật ra là chẳng có chút “ngược” nào hết. Bối cảnh truyện được đặt vào thời loạn lạc (không rõ triều đại), tiên đế băng hà, tiểu hoàng đế mới 6, 7 tuổi đã lên ngôi dưới sự chấp chính của ông ngoại thừa tướng Úy Trác, ngoài ra còn có Tần Vương, Ngô Vương và nhiều thế lực tranh đoạt ngôi vương, trong đó có Vân Định Quyền – châu mục Kinh Châu, cha của nữ chính Vân Phỉ. Vân Phỉ là một tiểu cô nương thông minh cơ trí, tính tình khá tinh quái và có chút quật cường, có lẽ vì có một người cha khốn nạn, vâng, thật sự khốn nạn, nên mới hình thành tính cách quật cường và yêu tiền như mạng như vậy. Từ nhỏ Vân Phỉ đã nhận thấy cha mình chẳng hề yêu thương mẹ cùng em trai, sau này được ông ngoại hé lộ bí mật về người cha lợi dụng tiền tài của mẹ, càng lớn nàng càng nhận ra bản chất thật sự của người cha bề ngoài được ca tụng là yêu thương gia đình hết lời kia.  Cha nàng – Vân Định Quyền từ nghèo khó mà đi lên, dã tâm cùng tham vọng rất lớn, ông ta cưới Tô Thanh Mai mẹ Vân Phỉ, sau đó lợi dụng tiền tài nhà họ Tô mà từng bước đi lên, đến nay đã là Châu Mục của Kinh Châu. Để từng bước bước lên cái hoàng vị mà mình mong muốn, ông ta không tiếc coi vợ con gia đình là bàn đạp, đến khi hết lợi dụng được, ông ta trở mặt, tiếp tục tìm những cái bàn đạp khác. Đã có lúc Vân Phỉ vẫn còn hy vọng, nàng vẫn muốn cha mình có thể đoạt được ngôi vương, rồi mẹ nàng cùng em trai có thể sống trong sung sướng, nhưng hết lần này đến lần khác, cha nàng không tiếc thậm chí cả tính mạng con của mình để leo từng bước từng bước cái ngai vàng kia.  Vì vậy đàn ông vốn không đáng tin, nhất là loại đàn ông giống như cha nàng. Ông ta ngày xưa thề non hẹn biển với mẹ nàng ngọt ngào như thế nào thì sau khi hết lợi dụng được ông làm tan nát cõi lòng bà như thế ấy. Mẹ hai, mẹ ba, mẹ tư lần lượt vào cửa, đến con trai trưởng còn lớn tuổi hơn cả nàng. Sự thật luôn là trần trụi như vậy, đàn ông không đáng tin, chỉ có tiền tài là chân thật nhất. Vân Phỉ luôn nghĩ như vậy, ngay cả khi gặp được Úy Đông Đình, người luôn dành cho nàng tình yêu ngọt ngào không chút giấu giếm.  Bởi vậy toàn bộ bộ truyện là hành trình gian nan nhưng cũng ngọt ngào để sửa đổi quan niệm sai lệch của Vân Phỉ của Úy Đông Đình. Thật ra nam chính trong bộ này khá ít đất diễn, được cái là xuất hiện đúng lúc, biết kéo biết đẩy, đủ mặt dày để đeo bám, cuối cùng cũng khổ tận cam lai mà lừa được nữ chính tới tay.  “Lòng ta cứng như đá, yêu tiền như mạng, ngoại trừ khuôn mặt có hơi dễ nhìn một chút thì không có chỗ nào tốt cả, tại sao chàng lại thích ta?  “Ở trong lòng ta, nàng như thế nào cũng đều tốt.Cho dù người khắp thiên hạ có nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ vẫn nói nàng tốt.” Vân Phỉ yêu tiền như mạng, vừa vặn, Úy Đông Đình vàng bạc không thiếu. Vân Phỉ không tin vào tình yêu, Úy Đông Đình cho nàng một thứ tình cảm ngọt ngào nhất, ấm áp nhất. Vân Phỉ không tin vào đàn ông, Úy Đông Đình luôn luôn xuất hiện để làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, làm chỗ dựa vững chãi nhất của nàng.  Úy Đông Đình từ từ đi vào lòng nàng như thế.  Cuối cùng, nàng không phải là công chúa tôn quý mà trở thành hoàng hậu duy nhất của Úy Đông Đình. Nàng vẫn yêu tiền như vậy, cũng ghét thề non hẹn biển. Không sao, Úy Đông Đình dùng cả đời mình để tỏ rõ với nàng. ~oOo~  Về tuyến nhân vật phụ cũng có nhiều điều đáng nói, đặc biệt là từ nam chính đến các anh nam phụ đều đáng yêu cả. Nếu như Úy Đông Đình thật đáng yêu – cộp mác “thê nô” chính hiệu thì Lục Nguyên, Tống Kinh Vũ hay Triệu Sách đều đáng yêu không kém. Lục Nguyên là công tử nhà giàu chính hiệu, gia tài bạc vạn còn nhiều hơn cả quốc khố, có được lợi thế vượt trội như vậy nhưng rất tiếc chỉ là người đến sau. Tống Kinh Vũ gặp nữ chính sớm nhất, cũng ở bên nàng nhiều năm nhưng lại không đủ mặt dày để đeo đuổi như ai kia. Triệu Sách – thế tử Tần Vương từ kẻ thù trở thành bằng hữu với Vân Phỉ, nhưng rất tiếc lúc này nàng đã gạo nấu thành cơm, trở thành Úy Phu nhân của ai kia rồi. Bộ truyện cũng cũng khắc họa thật trần trụi về cuộc đời của những người phụ nữ bị dùng làm bàn đạp để tranh quyền đoạt lợi. Ví như Tô Thanh Mai, bà đã dâng cả tuổi thanh xuân, tình yêu và gia sản của cha cho người đàn ông bà yêu nhất, nhưng cuối cùng những gì bà nhận lại là sự thật tan nát cõi lòng. Anh Hồng Tụ, người vợ đầu tiên của Vân Định Quyền cũng thế, bà ta chấp nhận làm một người vợ trong bóng tối để đưa chồng lên bục tối cao nhưng cũng không thể bằng cô quận chúa trẻ tuổi xinh đẹp Triệu Hiểu Phù. Lâm Thanh Hà thì bị anh trai gả, cuối cùng kết quả của cuộc hôn nhân chính trị đó bị giết hại khi chưa thành hình. Vòng xoáy danh lợi xoay vần cuộc đời Vân Định Quyền, cũng đạp đổ hạnh phúc của những người phụ nữ ấy. Một bộ truyện hay, không quá dài, rất thực tế, cũng nhuốm màu sắc tươi vui và một chút hài hước. Nhảy hố sẽ không phải thất vọng! *** #Review CHIẾT TẪN XUÂN PHONG  Tên Xb: Thâu trọn gió xuân Tác giả: Thị Kim Thể loại: Cổ đại, trạch đấu, nữ tham tiền, nam nhiều tiền, sủng, hài, HE Độ dài : 77 chính truyện + 2 ngoại truyện  Tình trạng: Hoàn - đã xb --------------- Úy Đông Đình lần đầu tiên gặp Vân Phỉ, hắn trêu chọc nàng vì thấy tiểu cô nương này rất thú vị. Lần tiếp theo gặp mặt, hắn cảm thấy, có lẽ hắn đã thích tiểu cô nương đó mất rồi… Thế nhưng để theo đuổi nàng thật là khó… Nàng là một thiếu nữ mạnh mẽ cơ trí, chưa bao giờ phụ thuộc vào ai: “Nàng nói nàng không phải là kẻ mềm yếu, mà là cái nĩa bằng sắt. Ta sợ cái nĩa sắt nàng chọc ta thủng mấy lỗ.” Nàng là một người yêu tiền hơn mạng: “Đợi nàng gả cho ta rồi, mỗi năm sinh nhật nàng ta đều tặng nàng những đĩnh vàng, được không?” Nàng không tin vào nam nhân hay tình yêu: “Năm ấy ông từng thề thốt với mẹ ta rằng vĩnh viễn cũng không nạp thiếp.” “Ta sẽ không thề thốt, ta sẽ hành động cho nàng thấy.” Khi cha nàng nắm quyền đã phong Vân Phỉ làm Công chúa, không sao cả, khi hắn lên ngôi, hắn sẽ phong nàng làm Hoàng hậu: “Vậy thì nàng hãy bước vào lòng ta đi.” Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, Úy Đông Đình và… tiền của hắn cũng được nàng tiếp nhận. “Ta thích nhất là tiền. Nếu chàng luôn cho ta rất nhiều tiền thì có lẽ ta sẽ luôn thích chàng. Nếu ta không thích thì giàu ngang quốc khố cũng vô dụng. Nếu thích thì… cửu ngũ chí tôn cũng không sao.” (P/S cửu ngũ chí tôn là hoàng đế đó… :v)  -------------- Vân Phỉ là một cô nương xinh đẹp và thông minh. Nàng có một người mẹ hiền hậu và một người cha rất mực yêu thương gia đình. Cuộc sống của Vân Phỉ cứ diễn ra êm đềm như thế cho tới một ngày, nàng phát hiện ra, dùng từ “êm đẹp” để miêu tả gia đình nàng, quả là một “sự châm biếm”. Vân Định Quyền - hình ảnh người cha thương con, người chồng yêu vợ bấy lâu nay của ông chỉ toàn là giả dối. Ông xuất thân nghèo khó nhưng lại có dã tâm và tham vọng lớn. Vì vậy đã lừa gạt tình cảm và toàn bộ tài sản không những của mẹ nàng mà còn cả những người phụ nữ đáng thương khác. Vân Định Quyền chưa bao giờ thực sự yêu thương ai, trong mắt ông chỉ có vinh quang quyền lực và ngôi vị mới là thứ đáng giá. Trước tấm gương của cha mình, Vân Phỉ quyết định, chỉ có tiền bạc là đáng tin, nam nhân chỉ là chó má.. Nhưng Úy Đông Đình lại xuất hiện trong cuộc đời nàng. Hắn là nam nhân, lại là nam nhân có quyền cao, hơn nữa hắn còn có rất nhiều tiền… Vân Phỉ nên làm sao bây giờ? … “Lòng ta cứng như đá, yêu tiền như mạng. Ngoại trừ khuôn mặt hơi dễ nhìn một chút thì không có chỗ nào tốt cả, tại sao chàng lại thích ta?” Úy Đông Đình siết chặt tay nàng, nói: “Ở trong lòng ta, nàng thế nào đều tốt. Cho dù người khắp thiên hạ đều nói nàng không tốt thì ta cũng sẽ nói nàng tốt.” ---------- Thật ra đây là truyện đầu tiên tôi đọc của tác giả Thị Kim và phải nói là ấn tượng đối với nó là “không phải dạng vừa đâu.” :v Tôi rất thích Vân Phỉ, nàng là một nữ cường nhân chính hiệu, thông minh, tài giỏi và đầy mưu kế, từ khi chưa trưởng thành đã biết chăm lo cho mẹ và em trai. Nhưng lí do lớn nhất tôi thích nàng là vì cái tính tham tiền của nàng - giống y như tôi vậy, chỉ là tôi còn chưa đạt đến cảnh giới như nàng, đến đặt tên con cũng phải thêm chữ gì đó liên quan đến tiền cho được :v  Nam chính thì không phải nói, mỗi lần anh xuất hiện lại để lại một ấn tượng “đủ sâu sắc”, chỉ tiếc đất diễn của anh chưa được nhiều cho lắm. Không kém cạnh nam chính, các nam phụ trong truyện cũng rất đáng yêu đấy nhé! TT-TT Nếu bạn đang tìm đọc một bộ truyện đặc sắc mà không kém phần hài hước, đừng bỏ qua sự lựa chọn này! ____________ " ": Trích từ truyện Review by Tuệ tần Bìa: #Hy Tần - lustaveland.com *** Reviewed by Dạ Vũ - davu308blog.wordpress.com Truyện lấy bối cảnh là một triều đại không rõ lịch sử, tiền đế băng hà, tân hoàng đế mới chỉ là đứa con nít ốm yếu 7 tuổi. Chính bởi vậy mà có rất nhiều thế lực nhăm nhe muốn tranh quyền đoạt vị, trong đó có Vân Định Quyền, một người đàn ông tâm cơ hung hiểm, cũng là cha của nàng. Nữ chính Vân Phỉ có tính cách rất đặc biệt, thông minh cơ trí, tinh ranh lắm trò nhưng đều bị nam chính lật tẩy và “gậy ông đập lưng ông”. Nàng có một người cha hết sức khốn nạn, bội tình bạc nghĩa. Mẹ nàng dốc cả trái tim lẫn gia tài để giúp cho con đường sự nghiệp của hắn, chỉ mong hắn mãi mãi thủy chung với mình. Nhưng ngờ đâu, từ đầu tới cuối hắn chỉ lợi dụng nàng, khi đã từng bước đạt được danh vọng thì hắn vứt bỏ nàng, nạp hết thiếp này đến thiếp khác. Từ nhỏ Vân Phỉ đã thấy được dã tâm và sự bội bạc của cha mình, nàng biết đàn ông không đáng tin, nhất là loại đàn ông đầy tham vọng giống như cha nàng. Nàng vô cùng quật cường, nàng luôn cố gắng nhẫn nhịn người cha và những người “mẹ” của mình, âm thầm tính kế để một ngày có thể đòi lại tất cả những gì vốn thuộc về ba mẹ con nàng. Nàng chỉ yêu vàng, bởi chỉ có nó mới thật, sờ được thấy được, cũng có tác dụng rõ ràng. Ngay cả khi đối mặt với Úy Đông Đình, một đại tướng quân trẻ tuổi anh tuấn, hàng ngày được hắn dành tặng những nụ hôn ngọt ngào, nàng cũng quyết khép trái tim mình lại, từ trong thâm tâm luôn bài xích với tình cảm của hắn, bởi nàng không muốn đi trên vết xe đổ của chính mẹ mình. Nàng năm lần bảy lượt chạy trốn khỏi hắn, cũng như chạy trốn khỏi mối hôn ước giữa hai người, nhưng rồi cuối cùng vẫn trở về tay hắn. Chính tình yêu ngọt ngào không chút giấu giếm của Úy Đông Đình đã khiến trái tim ngây ngô của nàng dần hướng về hắn, đáp lại hắn. Nàng yêu vàng, hắn lại vừa vặn có rất nhiều vàng. Nàng không tin vào đàn ông, hắn luôn xuất hiện vào thời điểm khó khăn để làm chỗ dựa cho nàng. Nàng không tin vào tình yêu vĩnh hằng, nên hắn không thề non hẹn biển, hắn dùng hành động cả đời để chứng minh cho nàng thấy. Nhưng ngay khi nàng từng bước đặt hắn vào trong tim, những hiểu lầm lại liên tiếp xảy đến. Hắn từng có một mối hôn ước xưa cũ, rồi có một đứa con không biết từ đâu ra. Nhưng hắn chỉ nói một câu rằng, từ trước đến nay, hắn chưa làm điều gì có lỗi với nàng. Cuối cùng mọi hiểu lầm được hóa giải, con đường chinh phục trái tim mỹ nhân của hắn cũng có một ngày khổ tận cam lai. Truyện có nhiều nhân vật phụ, mỗi nhân vật đều có một cuộc đời mang màu sắc riêng của họ. Nam phụ ai cũng dễ thương hết, tiếc là trong mắt nữ chính của chúng ta chỉ có vàng và Úy Đông Đình @@ Về nam chính Úy Đông Đình thì theo mình thấy, anh này có tính cách rất hay, yêu là nói yêu, không dây dưa lằng nhằng, nhưng mà anh “hiền” quá, biết bị chị gạt mà vẫn chấp nhận, toàn bị chị bắt nạt rồi phải ăn giấm chua liên tục. Tác giả ưu ái nữ chính Vân Phỉ nên đất diễn của anh hơi ít, nhưng anh toàn xuất hiện vào thời khắc mấu chốt cùng với tình yêu dịu dàng nên cũng đủ để nữ chính và độc giả si mê anh. Truyện có một ít cung đấu và gia đấu, hợp lí logic, không phức tạp quá nên đọc dễ chịu.   Mời các bạn đón đọc Chiết Tẫn Xuân Phong của tác giả Thị Kim.
Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời
Edit: tramhuong3890 Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về chuyện tình yêu của nam chính sau khi chia tay bạn gái lại muốn quay lại nên đã nghĩ hết thảy biện pháp để bạn gái trước trở lại với mình. P/S: Truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào, ngược là nhân vật phụ nhưng văn phong của tác giả nhẹ nhàng nên không có cảm giác nặng nề. Truyện không quá dài, vừa phải, không gây nhàm chán. *** Review truyện Anh muốn cùng em đi đến cuối cuộc đời HIỆN ĐẠI, REVIEW TRUYỆN, ĐIỀN VĂN Thể loại: hiện đại, hơi hướng điền văn Tác giả: Thị Kim Số chương: 48 hoàn chính văn + 1 phiên ngoại Nhiếp Tu x Đồng Tịch Truyện của tác giả này mình đã đọc được năm tác phẩm, đa số đều là truyện mình khá ưa thích. Trừ bộ Trầm hương tuyết không hợp gu với mình, còn lại bốn bộ Tình bất yếm trá, Chiết tẫn xuân phong, Mỹ nhân nan giá, Ba con uyên ương một đôi một lẻ thì mình rất thích. Vì thế, dù không hảo nội dung trong văn án lắm nhưng mình vẫn sẽ nhảy hố. Nội dung của truyện không có gì quá đặc sắc để kể cả, chỉ là quá trình theo đuổi lại bạn gái cũ của một người con trai thôi. Mấy năm trước Nhiếp Tu đã đòi chia tay lúc Đồng Tịch đang gặp khó khăn nên khiến cô cảm giác cực kỳ suy sụp. Chứng kiến nhiều cuộc tình chia ly của những người xung quanh, trái tim Đồng Tịch ngày càng lạnh giá, không còn hứng thú yêu đương gì nữa. Thế mà lúc này Nhiếp Tu lại quay về bắt đầu quá trình theo đuổi lại cô… Truyện của Thị Kim mình từng rất thích nhưng bộ này có vẻ không hợp với mình. Ngoài việc truyện quá nhẹ nhàng, không có gì đặc sắc thì còn một lý do nữa đó chính là truyện tệ hơn sự mong đợi của mình. Mình mong đợi một câu chuyện truy lại bạn gái cũ nhưng mình đọc đến chương 15 thì chỉ có vài chương đầu là có truy một chút, còn lại những chương sau đó đều kể về quá khứ. Đã vậy còn nói lan man khá nhiều về những nhân vật phụ khác. Mình không biết mấy chương sau có truy hay không nhưng mình chờ không nổi nên đành phải drop. Về phần tình cách của nam nữ chính, mình không biết nhận xét làm sao nữa. Trong số 15 chương mà mình đọc, nam chính Nhiếp Tu chỉ xuất hiện mờ ảo dưới những câu chuyện về nhân vật phụ trong quá khứ nên mình chỉ cảm thấy anh có chút lạnh lùng, cao ngạo, ngoài điểm đó ra thì chưa cảm nhận được gì cả. Còn nữ chính Đồng Tịch thì chỉ giống một nữ nhân bình thường, vì thấy nhiều cuộc tình tan vỡ nên mất niềm tin vào tình yêu. Mình không ghét nữ chính nhưng cũng không có điểm nào để thích cả. Nếu bạn nào thích một bộ truyện nhẹ nhàng, khá giống điền văn thì nên nhảy hố để giải trí. Mình drop là vì mình không hợp, lỡ các bạn khác hợp thì sao? Cho truyện này 3/5 điểm. *** Sáu giờ rưỡi sáng sớm, Mạc Phỉ bị đánh thức bởi tiếng điện thoại. Anh mê mang nhìn tên người hiện trên màn hình, nheo mắt lại, hơi ngẩn ra. Người này đã ở nước ngoài hai năm, bận tới mức như biến thành người ẩn hình luôn rồi, tết âm lịch gọi điện mười lần thì có tám lần không thèm nghe máy, thế mà hôm nay mới sáng tinh mơ đã chủ động gọi điện tới, nhất định là có chuyện gấp hoặc xảy ra chuyện gì đó rồi. Vội nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói thanh lãnh quen thuộc: "Tôi nhớ là lần trước cậu bảo rằng, sau khi chia tay bạn gái rồi lại quay lại với nhau?" Giọng nói tuy hơi khàn, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh trấn định như trước kia, không giống như đã xảy ra chuyện gì. Mạc Phỉ thở phào một hơi, nói: "Đúng vậy, sao thế?" Lạ thật, người này từ trước tới nay không hề tỏ ra tò mò về sinh hoạt cá nhân của người khác, đương nhiên cũng không thích người khác đưa chuyện về mình. Sao mới sáng tinh mơ đã hỏi chuyện này nhỉ? "Làm thế nào để quay lại với nhau?" Ồ, khó được vị đại thần này lại hạ mình hỏi người khác như thế, tinh thần Mạc Phỉ lập tức tỉnh táo lên, ôm gối hưng phấn nói: "Gọi điện thoại xin lỗi, lên mạng tặng lì xì, tặng quà tặng hoa, đưa đi đón về. Cậu yêu đương rồi à? Bị đá hả? Ai thế?" Nhiếp Tu không trả lời những câu hỏi của anh ta, chỉ đưa ra vấn đề tiếp theo: "Nếu như bị xóa hết phương thức liên lạc thì sao?" "Thế thì khó hơn. Cô ta cho cậu vào danh sách đen hả?" Người bên kia điện thoại im lặng hai giây mới nói: "Là tôi cho cô ấy vào danh sách đen." Mạc Phỉ sửng sốt một chút mới không quá chắc chắn hỏi: "Người cậu nói là Đồng Tịch hả?" "Ừ." Một chữ không nghe ra cảm xúc, nhưng trả lời rất nhanh, không chút chần chờ. Mạc Phỉ không lên tiếng, ngừng một lát, thở dài: "Nếu là Đồng Tịch, cậu tự cầu nhiều phúc, mặc cho số phận đi. Sau khi chị cô ta gặp chuyện không may, cô ta đã không có dự định kết hôn nữa, hiện tại chị của tôi lại ly hôn, cô ta cũng chẳng thiết yêu đương gì nữa rồi." Mời các bạn đón đọc Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời của tác giả Thị Kim.
Trọn Đời Có Duyên
Với nội dung là một cuộc tình sớm nở cũng sớm tàn giữa một quân nhân và một cô gái bình thường, truyện Trọn Đời Có Duyên của tác giả Viên Nghệ sẽ đem đến cho bạn đọc những điều thú vị và đáng nhớ... Cô trước đây khá mù mờ khi nghĩ rằng anh là một người ga lăng và anh cũng nghĩ cô không có thể để ai yên tâm được, họ dường như đã xa nhau, không thể ở bên nhau được nữa, nhưng nhờ sợi dây ràng buộc là đứa con gắn kết hai người lại.. Chúng muốn được sống bên bố mẹ, không muốn bố mẹ xa nhau, như thế rất bất hạnh. Rồi mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào, các bạn cùng đón đọc nhé!!! *** Trọn đời có duyên, bởi vì là người Toàn văn độ ngọt thích hợp, sẽ không sâu răng. Diệp Dĩ Mạt: Tất Tử Thần anh xem giống như giáo sư, nhưng sao lại làm chuyện không văn minh như vậy! Tất Tử Thần: Anh hôn vợ của mình mà còn có văn minh hay không văn minh à? Với lại, anh tham gia quân ngũ chứ không phải nho nhã yếu ớt dạy học! …………. Diệp Dĩ Mạt: Em nói, lúc trước là dò mắt em mù mới thấy anh ga lăng đó ~ Tất Tử Thần: Nhưng lần đầu tiên anh thấy là biết cô bé này không để người ta yên tâm mà ………….. Diệp Dĩ Mạn: Em có thể trả lại hàng không? Tất Tử Thần: Chắc là không được,em trả anh lại, vậy hai đứa nhỏ sẽ làm sao bây giờ? Tả Tả, Hữu Hữu: Mẹ mẹ mẹ mẹ người không thể không quan tâm chúng con! *** “Ai, chị, chị chuẩn bị xong chưa nha?” Lý Thụy dựa vào cửa xe, cau mày hướng vào trong nhà hô. Nắng gắt tháng năm đã có cảm giác làm nóng cả người, đứng dưới ánh mặt trời lâu liền có cảm giác váng đầu hoa mắt. Đợi hơn mười phút đồng hồ, đã sớm mất hết kiên nhẫn mà chị ấy sao mãi còn chưa đi ra thế? Lý Thụy thở dài chấp nhận tiếp tục chờ đợi. Ba đã giao trọng trách nặng nề này giao cho anh, phải đem chị đến phòng cà phê Kỳ Cảnh , đây là sự tin tưởng dành cho anh , muốn đem người chị khó trị của anh đến nơi xem mắt , đây thật sự là cuộc khảo nghiệm đối với anh ! Nếu không thuận lợi đưa đến? Anh chờ về nhà bị ăn chửi đi nha. Phải nói chị cũng thật là, không phải là cùng gặp mặt thôi sao,cần gì phải đẩy trái đẩy phải, nếu mà không thích, về sau không cần liên lạc lại không tốt sao. Nghe mẹ nói, ba đã gặp con trai của chiến hữu cũ, hình như cũng là quân nhân, nghe nói tuổi không lớn lắm,32, quân hàm Trung tá, xứng với bà chị già 28 tuổi của anh, thật đúng là không sai biệt lắm. Ba lúc này rất cao hứng, nhất định bắt chị phải đi, nếu không đi ông liền lấy xe cảnh sát đưa chị của anh đi, bà chị lúc này mới bị khuất phục. Muốn trách thì trách anh và chị anh không tham gia quân ngũ, đây chính là tiếc nuối lớn nhất của ba, có một người lính làm con rể, coi như là đền bù tiếc nuối của ba. Chị cũng thật là, cũng sắp 30 rồi, còn không để ý chuyện lớn cả đời mình chút nào, làm ba mẹ cả ngày đều có tinh lực cằn nhằn, nhìn thấy đàn ông tuổi không chênh lệch lắm đi trên đường liền nhào tới, hỏi anh ta có đồng ý lấy con gái nhà mình không….. Thật không phải mất mặt bình thường………. Với lại, con gái không phải ai cũng đều ảo tưởng có một anh chồng anh tuấn nhiều tiền sao? Chị của anh sao lại ngoại lệ chứ, đối với những kẻ muốn trèo cao, bấu víu nhà giàu thì không thèm để ý không nói, còn cả ngày nghĩ cách làm sao tránh khỏi sắp đặt xem mắt của bố mẹ, thật là hiếm có, thật không hổ danh là chị của Lý Thụy anh ~   Mời các bạn đón đọc Trọn Đời Có Duyên của tác giả Viên Nghệ.