Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gục Trước Dịu Dàng

Tên truyện: Gục trước rung động Raw: 败给心动 Hán Việt: Bại cấp tâm động Tác giả: Giang La La Editor: Sơ Nguyệt Thập Lục Bìa: Sơ Nguyệt Thập Lục; Tháng Chín hoa nở, Tháng Mười Hai anh nhớ em Số chương: 81 chương Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Đô thị tình duyên, Con cưng của trời, 1v1, Góc nhìn nữ chính Lịch đăng: Thứ 7 hàng tuần. GIỚI THIỆU Ông cụ nhà họ Lục dẫn về một cô gái 18 tuổi mắc bệnh tự kỷ mức độ nhẹ, không thích nói chuyện. Ông cụ dặn dò cháu trai Lục Tập có tính cách xởi lởi nhất nhà chăm sóc cho cô, bạn bè trêu chọc: “Ông nội ông tìm vợ cho ông đấy.” “Ai lại đi thích con nhỏ câm vô vị kia chứ?” Lục Tập tâm cao khí ngạo, ngoài mặt đối phó với ông nội nhưng lại ngấm ngầm đẩy trách nhiệm chăm sóc người ta cho anh trai là Lục Yến Thần. Mọi người xem Khương Dư Miên như trò cười, mãi cho tới khi Khương Dư Miên tham gia thi đấu, có người tiết lộ cô chính là “Nữ thiên tài máy tính” từng giành được giải thưởng quốc tế. Mọi người nhìn cô bằng con mắt khác, bấy giờ Lục Tập mới phát hiện con nhỏ không chịu nói lời nào kia đã lột xác một cách hoàn hảo. Lục Tập hối hận, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình. Khương Dư Miên không dao động, thậm chí còn không cười. Bạn bè hỏi tiến triển của cậu ta đến đâu rồi, Lục Tập không cam lòng mua say, “Cô ta chẳng hiểu gì về chuyện tình cảm cả!” Nhưng không lâu sau đó, cậu ta tận mắt nhìn thấy Khương Dư Miên chủ động trêu chọc anh trai cậu ta là Lục Yến Thần, nhón chân hôn anh. . Khương Dư Miên có một quyển sổ nhật ký, bên trong chỉ viết về Lục Yến Thần. Cô thích anh, từ rất lâu trước đây rồi. . [Nhắc nhở trước khi đọc] Nam chính là Lục Yến Thần, hơn kém nhau 6 tuổi. Thiếu nữ yếu đuối x Ấm áp có tính chiếm hữu, 1v1, cả hai đều sạch, một câu truyện về tình yêu và trưởng thành. Nữ chính đã thành niên, không phải nhận nuôi, chỉ là ở nhờ. *** Tình yêu là sự đồng điệu về tâm hồn, không phải một người cứ cho đi và một người chỉ biết nhận lấy. Không thích sẽ tìm lí do, còn thích sẽ tìm cách. Nữ chính Tư Hoạ là một người yêu hết mình nhưng lúc cần lí trí cô cũng sẽ lí trí. Ba năm đuổi theo một người chỉ vì ở khoảnh khắc cô khốn khổ người đó đưa cho cho một bàn tay, cô bắt lấy nó và coi nó như tia sáng của cuộc đời mình. Dù cho người đó có lạnh nhạt với cô, cô cũng chỉ coi là vì người đó không giỏi thể hiện tình cảm của mình. Người nọ thất hẹn với cô hết lần này đến lần khác cô cũng chỉ an ủi bản thân mình rằng đó là sự nghiệp của người đó. Mỗi lần cô giận dỗi người nọ lại mua cho cho cô những món đồ hiệu đắt đỏ, cô cũng trốn tránh coi đó là anh ấy biết lỗi rồi, anh ấy còn biết dỗ mình. Ba năm ở bên cạnh người đàn ông đó, nhận lại chính là sự mập mờ, mối quan hệ bạn trai bạn gái chỉ có riêng cô, anh và người nhà của anh biết. Bạn bè anh châm chọc nói cô chỉ là “bạn giường" sau lưng anh, thậm chí nói trước mặt anh, anh đều chỉ cho qua mà coi đó là sự đùa giỡn của những kẻ say. Thật ra lời nói khi say mới chính là lời nói chân thật nhất. Ba năm không nhận một sự tôn trọng của những người đó, nhưng cô cũng chỉ coi đó là lời của người ngoài, quan trọng vẫn là anh. Rồi mối tình đầu năm đó trở về. Sự thật dần được hé lộ, hoá ra là vì cô rất giống với mối tình đầu kia của anh. Ba năm ở bên nhau, một năm chung sống dưới mái nhà. Trang viên nơi họ sống có tên là “Anh viên", Quý Anh là tên của cô gái đó. Con mèo kia anh cưng chiều hết mực cũng là của người bạn gái cũ đó. Cho dù cô vài lần mong anh chuyển con mèo đi vì cô bị dị ứng lông mèo. Ngày sinh nhật tuổi 23 của cô, anh rời đi, đến chỗ của cô gái đó mặc cho cô níu kéo “Khi trở về anh sẽ giải thích với em.” Nhưng mà có lẽ Hạ Diên Tiêu anh chẳng còn một cơ hội nào nữa rồi. Tư Họa ôm lấy trái tim chằng chịt vết thương đến một thành phố mới, cô gặp được một ông chủ homestay ôn hòa lễ phép. Anh tên là Ngôn Tuyển, người cho dù chỉ mới lần đầu gặp nhau đã cho cô một sự tin tưởng và dịu dàng khó cưỡng. Bất luận là lúc nào chỗ nào, Ngôn Tuyển đều nói với cô: “Đừng lo, có anh ở đây.” Tỏ tình, cầu hôn, cuối cùng Tư Họa cũng được trải nghiệm, cái gì gọi là cảm giác an toàn tuyệt đối. Tình yêu của anh dành cho em không rực rỡ như ánh mặt trời kia mà dịu dàng như ánh trăng sáng. Thật sự mình muốn dành lời khen đến tác giả vì đã khắc hoạ hai nhân vật tương phản nhau như thế. Cái tương phản ở đây không phải là đến từ xuất thân mà là ở tính cách và cách xử lí vấn đề. Câu chuyện từ khi sau Tư Hoạ gặp Ngôn Tuyển làm cho mình thấy rõ hơn sự bội bạc, vô tình, ích kỷ của họ Hạ kia. Một người ở bên cạnh ba năm không biết cô dị ứng lông mèo, mắc chứng quáng gà nặng. Nhưng Ngôn Tuyển vừa nhìn liền biết. Ngôn Tuyển cho cô một sự an toàn và yên tâm tuyệt đối. Anh từ từ đến bên cô, chậm rãi nhận được sự tin tưởng từ cô. Hưởng thụ sự ỷ lại của cô, lo lắng khi quá trình này tiến triển quá nhanh sẽ doạ cô sợ. Anh giúp đỡ cô ở một thành phố xa lạ, dẫn cô đến những nơi đẹp của thành phố đó. Anh sẽ nấu cho cô những bữa ăn ngon, kể cho cô về những chuyến đi của anh. Anh là người sẽ gởi đồ ăn đến cho cô khi cô bận rộn vì bản thảo thiết kế quên mất cả ngày đêm. Anh không vì một câu từ chối của cô mà bỏ cuộc. Anh sẽ vì nụ hôn tham lam của mình mà tự trách bản thân. Anh sẽ không tặng cho cô một món quà đắt tiền nhưng rỗng tuếch. Anh sẽ vì cô mà đẩy lùi công việc lại. Anh cho cô thời gian, cho cô tất cả những gì cô cần. Anh ôm lấy vết thương trong tim cô, dùng cách thức dịu dàng nhất cho cô biết tình yêu là gì. Và cô đã gục trước dịu dàng của anh. Khi cô nghĩ lần gặp nhau ở homestay của anh là lần thứ ba gặp nhau của bọn họ, cảm thấy bọn họ thật có duyên. Chỉ mỗi anh biết đó là lần thứ năm. Lần đầu tiên ở mái hiên tặng cho cô gái nhỏ một cây bút là vì cảm thấy cô đáng yêu. Lần thứ hai gặp nhau ở hồ ước nguyện anh tình cờ chụp được nụ cười xán lạn của cô. Lần thứ ba gặp nhau anh dắt cô đi trong đêm tối. Lần thứ tư gặp nhau là ngày cô nói lời tạm biệt với mối tình ba năm đó, cô chạy dưới mưa anh đi đến che dù cho cô, lo lắng vết thương nơi tay cô. Lần thứ năm gặp nhau anh ôn hoà cười nói với cô “Xin chào, lại gặp nhau rồi. Tôi là Ngôn Tuyển.” Mong em hãy nhớ thật kĩ cái tên này, vì bắt đầu từ giờ phút này trở đi ở bất cứ khoảnh khắc nào của em đều sẽ có tôi tham dự. “Anh đang nghĩ gì thế?” “Anh đang nghĩ nếu như gặp lại em sớm hơn một chút thì tốt rồi.” “Em có một mong ước nhỏ nhoi. Mong em sẽ được ở bên cạnh anh, mỗi giây mỗi phút.” *** Màn đêm buông xuống, Tư Họa ôm bản vẽ phác thảo quay trở về “Anh Viên”. Trên đường đi, cô mở tin nhắn ra xem hết lần này đến lần khác, tin nhắn cuối cùng của Hạ Diên Tiêu gửi từ lúc ba giờ chiều, đến bây giờ anh vẫn chưa trả lời tin nhắn. Tin nhắn mới nhất là tin nhắn do cô gửi từ hai tiếng trước: [A Diên, hôm nay là thứ bảy, anh có về không?] Công việc của Hạ Diên Tiêu rất bận rộn, thường xuyên đi công tác, không thấy người đâu, đến tận sáng nay cô mới hay tin Hạ Diên Tiêu đã trở về Dung Thành qua miệng em gái Hạ Diên Tiêu. Nhưng mà cô không chắc là hôm nay Hạ Diên Tiêu có về nhà hay không. Tư Hoạ đang đứng thay giày ở trước cửa thì vú Tưởng, người quản lý của Anh Viên nghe thấy tiếng động, bà ôm một con mèo Anh lông ngắn đi ra. Trông thấy Tư Họa, bà ấy lập tức dừng lại ở chỗ cách cô một mét: “Tư tiểu thư đã về rồi đấy à? Đã ăn cơm tối chưa?” Trên mặt vú Tưởng lộ ra nụ cười hòa ái và dễ gần. Trong một năm Tư Họa sống ở Anh Viên, mối quan hệ của cô và bà ấy cũng không tệ lắm. “Cháu đã ăn ở bên ngoài rồi, Coco nó bị sao thế ạ?” Ánh mắt của Tư Họa rơi vào trong lòng vú Tưởng, một cục lông xù màu vàng kim đang rúc vào khuỷu tay của vú Tưởng hưởng thụ sự ấm áp. “Lúc sáng có đem nó tới bệnh viện để làm kiểm tra định kỳ, ban nãy tắm rửa cho nó, tên nhóc này từ trước đến nay đều không chịu phối hợp.” Vú Tưởng cười nói, một cái chân mèo với lên cánh tay bà ấy. Coco nghịch ngợm chui ra từ trong vòng tay của bà ấy, nhảy xuống thảm trải sàn, Tư Họa bất giác lui về phía sau tránh con mèo nhỏ, cầm bản thảo thiết kế vội vàng lên lầu. Cô dị ứng với lông mèo, mà Coco lại là con mèo được Hạ Diên Tiêu nuôi bên cạnh năm năm, cực kỳ yêu quý, bảo vệ nó hết mực. Nếu hai người muốn sống chung, cách phối hợp duy nhất chính là Tư Họa chủ động tránh đi. Coco có phòng và phạm vi hoạt động của nó, trong nhà mỗi ngày đều được quét dọn sạch không một hạt bụi, Tư Hoạ gần như sẽ không tiếp xúc với con mèo, thỉnh thoảng không cẩn thận chạm vào nó thì phản ứng dị ứng cũng không mãnh liệt lắm. Một người một mèo cứ như vậy mà sống yên ổn vô sự với nhau dưới một mái nhà. Về đến phòng ngủ chỉnh sửa lại một hồi, cũng đã sắp đến 8h tối rồi, vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Hạ Diên Tiêu. Cầm điện thoại khẽ thở dài một tiếng, Tư Hoạ tiện tay đặt nó xuống rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Trước bồn rửa mặt, Tư Hoạ nhìn gương rồi buộc mái tóc đen dài của mình lên, cởi bỏ bộ váy rộng rãi trên người mình, lộ ra thân hình xinh đẹp cùng làn da trắng nõn nà. Hai chân trắng nõn bước vào bồn tắm, hơi nước ấm áp lan tỏa khuếch tán, phủ mù mịt khắp xung quanh. Tư Hoạ ngâm mình trong nước, gột rửa toàn bộ sự mệt mỏi trên cơ thể. Nhiệt độ của nước dễ chịu, khiến người ta thả lỏng thần kinh, Tư Hoạ chậm rãi nhắm mắt lại, lưng dựa vào thành bồn tắm. “Ting——” Điện thoại vừa rung vừa vang lên một tiếng, một cánh tay trơn bóng duỗi ra khỏi mặt nước, với sang bên cạnh. Vài phút sau, Tư Hoạ đã thay xong quần áo, cầm điện thoại đi xuống lầu. Trong lúc vội vàng, mắt cá chân để lộ ra bên ngoài của cô vô tình cọ vào Coco đang nằm co rúm ở cầu thang, gót chân dẫm trên mặt đất, cô lại một lần nữa nhấc dép lê lên, chưa kịp rửa chân đã chạy ra ngoài. Ánh đèn neon lập loè, trên đường ồn ào náo nhiệt, người qua người lại tấp nập, Tư Hoạ bắt taxi đi đến một CLB tư nhân cao cấp. Nhờ có thẻ phụ mà Hạ Diên Tiêu để lại, cô thuận lợi vào được bên trong. Nhân viên phục vụ dẫn cô đến ngoài cửa phòng bao. Mười mấy phút trước, cô nhận được điện thoại của Hạ Vân Tịch nói Hạ Diên Tiêu đang uống say tí bỉ ở CLB, kêu cô qua đây đón anh ta về. Tư Họa lo lắng không yên, không chút do dự mà quét thẻ bước vào, sau đó mới phát hiện bên trong không chỉ có hai anh em nhà họ Hạ, mà còn có cả một đám nam thanh nữ tú là bạn bè trong giới của Hạ Diên Tiêu. Trừ hai anh em nhà họ Hạ, ở hiện trường còn có bốn nam hai nữ, người nào người nấy đều nhìn về phía người vừa đột nhiên xông vào. “Hoạ Hoạ, cậu đến rồi.” Hạ Vân Tịch đứng dậy chào đón cô. Tư Hoạ gật đầu với cô ấy, né tránh ánh mắt dị thường của người khác, đi thẳng về phía sô pha. Người đàn ông ngồi trên sô pha híp mắt lại, không chút động tĩnh, dáng vẻ trầm tĩnh ấy khiến người ta không thể nhận ra anh ta đang say. Nếu như không phải chính miệng Hạ Vân Tịch nói, người bên cạnh chắc chắn không thể nào phân biệt nổi. “Anh mình uống say rồi.” Hạ Vân Tịch ngồi một bên giải thích, đánh tan không khí trầm mặc. Một giọng nói vô cùng cay nghiệt đột nhiên vang lên trong phòng bao rộng lớn: “Vân Tịch, hôm nay là ngày chúng ta hội họp, sao cậu lại kêu những người không liên quan đến đây làm gì chứ?” “Trương Tịnh, Hoạ Hoạ là bạn gái của anh tôi!” Hạ Vân Tịch vội vàng phản bác lại, chứng minh thân phận cho cô. “Chậc~” Đôi môi đỏ chót của người phụ nữ trang điểm xinh đẹp khẽ nhếch lên, ý vị trào phúng vô cùng rõ ràng. Ở bên Hạ Diên Tiêu đã ba năm, Tư Hoạ gần như rất ít khi gặp đám người này. Cô chỉ biết những người này đều là tiểu thư công tử trong giới, tính cách khác nhau, có thành thục trầm ổn, cũng có kiêu căng xảo quyệt, cao cao tại thượng như thể cách người bình thường cả một dải ngân hà vậy. Cô lười đi phản bác, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho Hạ Diên Tiêu, dù sao một năm cũng chả gặp nhau được mấy lần. “A Diên? Chúng ta về nhà thôi.” Tư Hoạ đỡ cánh tay của Hạ Diên Tiêu, Hạ Vân Tịch thấy vậy vội chạy qua giúp đỡ. Những người khác cũng không hề nhiệt tình với Tư Hoạ. Nguyên nhân của việc này là do thái độ của Hạ Diên Tiêu, ví như việc hôm nay Hạ Diên Tiêu là người mở đầu cho cuộc tụ tập này nhưng lại không dẫn theo Tư Hoạ, người bạn gái trên danh nghĩa này đi cùng. Lúc đầu, sau khi Hạ Diên Tiêu cho bọn họ biết đến sự tồn tại của cô thì cũng rất ít khi dẫn cô đi gặp người khác. Theo như bọn họ thấy, Tư Hoạ chỉ là tình nhân nhỏ được Hạ Diên Tiêu bao dưỡng mà thôi, thân phận bình thường, căn bản không cần phải nhiệt tình với cô làm gì. Huống chi… Chỉ cần là bạn bè chơi lâu với Hạ Diên Tiêu thì đều biết, khuôn mặt của Tư Hoạ mới là thứ mà Hạ Diên Tiêu nhìn trúng. Tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài chạy qua giúp cô đỡ Hạ Diên Tiêu lên xe, Tư Hoạ đang ở bên ngoài chào tạm biệt với Hạ Vân Tịch. “Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, đúng là si tâm vọng tưởng.” Giọng nói của Trương Tịnh từ sau lưng đột nhiên truyền tới, câu nào câu nấy cũng chói tai khiến Hạ Vân Tịch tức đến nỗi muốn quay lại tìm người tính sổ. Tư Hoạ nhanh tay nhanh mắt tóm lấy cổ tay cô ấy, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Tịnh, ánh mắt lạnh lẽo kinh người: “Trương tiểu thư, tôi giữ thể diện cho cô, hy vọng cô cũng biết sử dụng não của mình một chút!” Không muốn nhìn thấy những bộ mặt xấu xí ấy, sau khi cô dứt khoát đẩy Hạ Vân Tịch lên xe thì đóng cửa kính xe lại, cách biệt hoàn toàn với âm thanh của thế giới bên ngoài. Trương Tịnh tức đến méo miệng, cặp môi đỏ chót thoạt nhìn tựa như muốn ăn thịt người: “Cô ta nói như vậy là có ý gì? Cô ta đang chửi tôi sao? Cô ta dựa vào cái gì mà dám chửi tôi? Nếu như không có khuôn mặt giống với người kia, một con học sinh nghèo rớt mồng tơi như cô ta có thể đứng ở đây sao?” “Được rồi, được rồi, cậu cũng bớt nói vài câu đi, dù sao thì cái người kia cũng sắp về nước, chúng ta đợi xem kịch hay là được rồi.” Một giọng nói khác cất lên trấn an cảm xúc nóng nảy của Trương Tịnh, rất nhanh, trên mặt Trương Tịnh lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp nạn. Chiếc xe dần dần khởi động, lông mày của người đàn ông nằm ở đằng sau nhíu chặt lại, dường như chất chứa không ít sầu tư cùng mệt mỏi. Tư Hoạ vội vàng mở cửa kính xe ra để cho cơn gió mát mẻ bay vào, thổi hết mùi rượu khiến người khác phải ngạt thở trên người anh đi. Xe chạy được một đoạn, Hạ Vân Tịch ngồi ở ghế lái phụ quay đầu xuống: “Hoạ Hoạ, thật sự xin lỗi cậu, Trương Tịnh mồm độc, cậu đừng để trong lòng nhé.” Tư Họa lắc đầu nói: “Không sao, mình không để tâm đâu.” Cô với Hạ Vân Tịch là bạn thân hồi đại học, lúc trước cũng vì Hạ Vân Tịch mà cô mới kết duyên với Hạ Diên Tiêu. Khi cô và Hạ Diên Tiêu bắt đầu yêu nhau cũng là lúc mới lên năm ba, sau này Hạ Diên Tiêu có đưa cô đi gặp gỡ bạn bè của anh một lần, những người đó trực tiếp gán cho cô cái mác “Nữ sinh viên đại học nghèo nàn dựa vào mặt mũi để đổi đời”. Cô vừa mới tốt nghiệp có một năm, còn chưa có thành tích gì trong lĩnh vực chuyên môn của mình, vậy nên trong mắt bọn họ, cô và Hạ Diên Tiêu vĩnh viễn không cùng đẳng cấp. Nhưng cô không chấp nhận số mệnh. * Xe lái vào trong Anh Viên, Hạ Vân Tịch đã rời đi từ lâu. Tư Hoạ nghiêng đầu nhìn ngắm người đàn ông đang dựa vào ghế, đôi lông mày hơi hơi nhíu lại. Ngày thường Hạ Diên Tiêu cũng có không ít những cuộc tụ tập cùng tiệc xã giao, nhưng anh sẽ không bao giờ để người khác chuốc say mình. Trường hợp ngày hôm nay cũng không tính là high quá mức, ngược lại sao anh lại uống say đến vậy chứ? “A Diên.” Tư Hoạ đẩy nhẹ cánh tay anh, người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt ra, đồng tử đen thâm thuý tựa như một cơn lốc xoáy sâu không thấy đáy, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị hấp dẫn, chìm đắm không lối thoát. Kéo anh từ cửa lớn đến phòng ngủ tốn không ít sức lực. Phòng ngủ của Hạ Diên Tiêu chỉ có hai màu trắng xám, trầm ổn yên tĩnh giống hệt với con người anh. Đạm mạc, xa cách. Khó khăn lắm mới dìu anh dựa vào đầu giường, Tư Hoạ vừa mới đứng thẳng dậy liền bị Hạ Diên Tiêu kéo về sau một cái, ngã vào trong lồng ngực của anh. Chóp mũi đập vào lồng ngực cứng rắn có hơi đau, Hạ Diên Tiêu đột nhiên nắm lấy cằm cô, nhìn thằng vào đôi mắt của cô. Dường như cảm thấy có chỗ nào không đúng, Hạ Diên Tiêu ép cô hơi ngẩng đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của cô, vô cùng chăm chú. Mời các bạn mượn đọc sách Gục Trước Dịu Dàng của tác giả Giang La La.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cuộc Liên Hôn Sai Lầm
Thể loại: Tiểu thuyết, truyện dài, hiện đại, lãng mạn ​ Giới thiệu Khi hôn nhân dựa trên ích lợi, một cuộc liên hôn không hề thành lập trên tình cảm, và dĩ nhiên, mối quan hệ này khó mà êm thấm như mọi người mong mỏi. Là một người đàn ông mạnh mẽ, kiên quyết nhưng cũng không tránh thoát phận bị ép hôn, anh chỉ muốn chống đối, muốn tự do, nhưng dù đã dùng hết mọi cách, thì vẫn không thể làm trái lời ông cụ, vẫn phải bị người nhà lôi đến nhà vị hôn thê để gặp mặt. Anh muốn hợp tác với người vợ hứa hôn để hủy bỏ hôn ước. Tiếc rằng cô vợ này lại xem trọng anh và muốn duy trì cuộc liên hôn. Làm thế nào vừa gặp, cô nàng đã muốn dính chặt anh không chịu nhả, khiến anh điên tiết? Xét thấy không thể trông mong vào cô vợ hứa hôn này, một mình anh lại không đủ thực lực, anh đành vô sỉ kéo chị vợ song sinh vô tội vào giúp anh phá nát hôn ước. Chuyện tốt mà anh làm khiến gà bay chó sủa, sóng gió ầm ầm kéo đến, mây mù che phủ bầu trời. Anh còn sợ không thành công, thế là âm thầm thề độc rằng miễn làm sao phá được cuộc hôn nhân, sau này có bị trời hành, bắt anh làm tôi mọi cho vợ tương lai nào đó anh cũng chịu. Tưởng là thề chơi ai ngờ nó lại ứng nghiệm. Chẳng những đau khổ vì bị vợ hành mà còn vui sướиɠ, cầu mong vợ hãy hành hạ anh nữa đi. *** Minh Hoàng vừa ký xong một văn kiện. Trợ lý nhận hồ sơ từ anh nhưng nấn ná chưa chịu ra khỏi phòng. "Cậu còn có chuyện gì?" "Dạ.." Cậu ta ngập ngừng một lúc như hạ quyết tâm rồi căng da đầu phun ra: "Ông cụ vừa gọi điện thúc giục, gần đến giờ buổi tiệc sắp diễn ra, anh nên chuẩn bị đến đó. Ông cụ sẽ đi từ nhà thẳng đến bên kia." Minh Hoàng ngã người dựa ra sau ghế nhắm mắt dưỡng thần, chẳng tỏ vẻ nao núng trong khi trợ lý vội muốn chết. Người bên ông cụ đã gọi đến bao nhiêu cuộc, giao cho cậu ta mỗi nhiệm vụ tối nay bằng mọi cách phải đưa Tổng giám đốc đến nhà ông bà Đại Hưng. Chẳng cần biết dùng thủ đoạn gì, bằng mọi giá phải mang được người đi, chết thì mang XÁC. Trợ lý không hiểu bữa tiệc tối nay quan trọng đến mức nào mà lúc nãy ông cụ còn đích thân gọi nhắc nhở. Trong lòng trợ lý lo đến bất an, sợ không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Trong khi cậu ta như đang ngồi trên bàn chông thì sếp trước mặt lại cố tình rơi vào trạng thái bế quan, mông lung khó đoán. Tình huống này cậu ta chẳng biết phải làm sao đành phải nhẹ chân quay đầu ra cửa, để lại không gian riêng cho sếp. Làm cùng sếp bao lâu nay, cậu ta hiểu sếp nhà là kiểu không thích bị người ta điều khiển. Nếu sếp không muốn đi, chẳng ai có thể ép uổng. Ông cụ lần này làm khó cậu ta rồi. Cậu ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cố không gây một tiếng động nào. Minh Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng vẫn cảm nhận được sự bất an của trợ lý. Bữa tiệc hôm nay anh vẫn nhớ, nhưng lòng không hề muốn tham dự. Chỉ cần nghĩ tới là anh muốn bật cười, thời đại nào rồi mà ông nội còn học người ta hứa hôn linh tinh, rồi ép anh rơi vào thế bí. Bây giờ là thế kỷ hai mốt, thế mà ông bảo anh phải gặp mặt vợ hứa hôn. Chuyện tào lao này ông nội đã nói vào thời điểm anh vừa trưởng thành. Có điều đụng phải đứa cháu trai ương bướng như anh, ông nội đành thất thủ. Bởi vì không đợi ông nội ép uổng, anh đã chạy sang tị nạn ở nước ngoài. Anh viện cớ muốn đi du học, mục đích chính là chối bỏ cuộc hôn nhân theo kiểu cũ này. Nhưng cũng chỉ trốn được mấy năm rồi cũng đến ngày tốt nghiệp, anh chẳng còn lý do gì để ở lại, đành về nước theo lệnh ông nội. Vừa về nước đã bị ông nội mang chuyện hứa hôn ra dằn vặt mỗi ngày, nhưng dù ông nội có ép uổng, anh vẫn không hề nao núng. Rồi sau đó, xét thấy dùng bao nhiêu chiêu thức cũng không tác động được đến cháu trai, ông nội phải dùng hạ sách cuối là mang sức khỏe ra uy hiếp, bởi vì ông nội biết anh dù cứng đầu cứng cổ nhưng chẳng dám xem thường sức khỏe của ông nội. Ai bảo ông nội là người thân duy nhất của anh. Thời điểm mẹ nhắm mắt xuôi tay, cha đi bước nữa, ông nội là người duy nhất quan tâm, nuôi dạy anh nên người. Cho nên ông nội là người quan trọng nhất đời anh. Anh dù có ngang ngược vẫn không bao giờ dám đùa với sức khỏe của ông. Nhưng mà anh không cam tâm, đường đường một đống to đùng, vai năm tấc rộng, thân mười thước cao, ấy thế mà phải theo ông nội đi xem mắt, nghĩ đến đã thấy nóng máu. Chẳng hiểu ông nội nghĩ gì mà bày ra chuyện hôn ước. Lẽ ra đời con không thành vì hai bên gia đình đều sinh nhằm đực rựa, thì phải nhận ra số trời đã định, hai bên chẳng có duyên phận với nhau, dẹp quách cái hôn ước tào lao này cho con cháu đỡ khổ. Ấy thế mà hai ông già gân này vẫn chấp nhất, đời con không được thì đợi đến đời cháu. Thế nên mới có cảnh anh, người đàn ông điều hành cả một tập đoàn, vậy mà phải ngoan ngoãn đợi ông nội dẫn đến nhà vợ tương lai tối nay. Anh đã cố gắng mọi cách để ngăn chặn cuộc hôn nhân này từ năm mười tám tuổi, đến nay đã mười hai năm đấu tranh bất thành, nhưng anh chưa bao giờ có ý định từ bỏ. Anh đã vận dụng đủ các kiểu để trì hoãn cuộc hôn nhân, kiên trì quấy rối cho đến khi ông nội nhà bên kia đi theo diện đoàn tụ ông bà. Và tưởng rằng cuộc hôn nhân sẽ đi vào bế tắc, thế nhưng điều anh không ngờ là ông nội cực kỳ bá đạo. Người ta đã xuống mộ mà ông nội vẫn cố tình giữ chữ tín, ép uổng anh phải thành hôn cho bằng được. Mấy ngày nay ông nội lại học người ta lên máu, hành hạ anh sầu khổ theo. Cho nên tối nay mới có chuyện anh bị ép buộc đi đến nhà vợ tương lai dự tiệc. Nhà ông bà Đại Hưng bên đó cũng chẳng xa lạ gì với anh. Hai bên gia đình đã hợp tác làm ăn bao nhiêu năm nay. Nghe bảo nhà đó có đến hai cô con gái song sinh. Một cô anh đã đủ sầu, giờ thì đến hai cô, thật là cao xanh có thấu? Theo thám tử của anh báo về, hai cô nàng này vẫn đang còn đi học, vậy mà đã vội muốn kết hôn. Càng nghĩ anh càng uất ức và có chút tức tối hai cô song sinh này. Sao không đợi đến lúc ra trường để anh có thêm thời gian nghĩ cách thức từ hôn. Sao mới trưởng thành đã vội vàng ràng buộc người ta. Mấy cô gái thời nay thật là muốn chồng đến phát điên rồi sao. Vì sợ ông nội không thấy anh trong buổi tiệc, huyết áp sẽ tăng cao, Minh Hoàng đành thẳng lưng ngồi dậy, giơ tay lên nhìn đồng hồ. Ngó thấy thời gian cũng vừa vặn, nếu bây giờ không đi sẽ trễ mất. Thôi thì đến đấy, nhìn thử vợ tương lai của anh như thế nào. Đến những hai cô, ông nội nói anh có quyền chọn một. Có ai hoành tráng như anh không? Còn được chọn lựa nữa đấy, anh còn gì mà không hài lòng? Minh Hoàng uể oải đứng lên, với tay lấy áo vest trên lưng ghế. Đang khoác vào đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, rồi trợ lý với bộ mặt lo lắng xuất hiện: "Anh Hoàng, trễ giờ rồi. Nên khởi hành rồi anh." Không nhìn ra cậu ta còn vội hơn cả anh. Cái kiểu này chắc mới bị người của ông cụ gọi thúc giục. Xem ra tối nay anh có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay ông nội. Thôi thì cứ thử làm đứa cháu trai ngoan ngoãn tối nay xem sao. Mời các bạn mượn đọc sách Cuộc Liên Hôn Sai Lầm của tác giả Annie Dinh.
Xuyên Không Tôi Muốn Ly Hôn Với Bá Đạo Tổng Tài
Cô vốn là một nữ diễn viên xinh đẹp, tài năng, là siêu sao người người hâm mộ Nhưng chính vì quá nổi bật, nên khiến nhiều người ghen ghét, chính bạn diễn của cô đã hãm hại cô, khiến cô mất đi sinh mệnh Được trọng sinh, cô cho rằng mình có thể sống một cuộc đời mới theo ý thích, có điều cô lại trở thành một người khác, sống dưới một thân phận khác, mà người này còn có gia đình, một ông chồng tổng tài lạnh lùng. Cô chỉ muốn hét thật lớn "Tôi Muốn Ly Hôn!!!" *** Cơn mưa lớn cứ đổ xuống ào ạt tạo nên cho con người ta cái cảm giác lạnh lẽo buốt giá. Cô gái với gương mặt ngũ quan tinh xảo cũng bị mưa làm cho ướt hết cả người trông vô cùng nhếch nhác. Cô đứng run rẩy trên sân thượng với nét mặt sợ hãi, run vì lạnh nhưng sợ là vì người trước mặt. " Đường Y Na, cô không thể tiếp tục sống nữa. " Cô gái đối diện Y Na trên tay cầm con dao sắt nhọn cứ từ từ tiến đến dồn cô vào con đường cùng không thể lùi thêm được nữa. " Cát Cát, sao cô phải làm như vậy? " Trần Cát Cát như một người điên, cầm con dao chỉa vào cô rồi mắng xối xả. " Tại sao lúc nào cô cũng được đóng chính còn tôi thì mãi là vai phụ đi theo phía sau? Cô bước vào phim trường được người người quan tâm còn tôi thì chẳng ai để ý. Người hâm mộ thích cô, tặng quà cho cô còn tôi thì lại chẳng có gì. Tại sao lúc nào tôi cũng phải thua thiệt cô? Tại sao? " Bao nhiêu chất chứa đè nén trong lòng Trần Cát Cát hôm nay mới được thẳng thắng nói ra. Bởi cô ta đã quyết từ hôm nay sẽ không để người tên Đường Y Na tồn tại nữa. Y Na lắc đầu, cô không ngờ bạn diễn của mình lại đối xử với mình như vậy. " Không Cát Cát, sao cô lại có suy nghĩ lệch lạc như vậy? " " Y Na, hãy chết đi. Chỉ khi cô chết tôi mới có thể thực sự tỏa sáng "1 Đường Y Na sợ hãi, cô cứ lùi bước tránh né mũi dao sắt nhọn của Cát Cát. Miệng liên tục nói " Không, không Cát Cát, đừng mà...đừng...aaaa"   Viết gì đó  Chương trước  Chương sau Y Na trượt gót giày rồi từ sân thượng rơi xuống sau đó chết ngay tức khắc. Những người đi đường túa nhau xem nhưng không ai dám lại gần. Trần Cát Cát từ trên sân thượng nhìn xuống vô cùng hả dạ, cô ta bật cười lớn tiếng rồi quay gót rời đi miệng không ngừng lẩm bẩm.     12  " Không, không Cát Cát, đừng mà...đừng...aaaa" Y Na trượt gót giày rồi từ sân thượng rơi xuống sau đó chết ngay tức khắc. Những người đi đường túa nhau xem nhưng không ai dám lại gần. Trần Cát Cát từ trên sân thượng nhìn xuống vô cùng hả dạ, cô ta bật cười lớn tiếng rồi quay gót rời đi miệng không ngừng lẩm bẩm. " Chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi. " ...! Tại phòng cấp cứu, bác sĩ y tá vào ra liên tục, người truyền máu, người thì cho bệnh nhân thở oxi rồi kích tim. Mặc dù đã cố gắng nhưng sau đó ở máy đo nhịp tim phát một tràng tiếng tít tít tít rồi một đường thẳng chạy dài, bệnh nhân đã chết, bác sĩ không thể cứu sống được cô ấy. Trời dù đã khuya nhưng tại phòng chủ tịch của TA Entertainment vẫn còn sáng đèn. Hình ảnh người đàn ông ngoài 30 với gương mặt lạnh lùng góc cạnh, ánh mắt sắt lẹm đang tập trung với màn hình máy tính bàn tay không ngừng gõ phím lạch cạch. Trong tiếng mưa lách tách vô cùng yên tĩnh bỗng tiếng chuông điện thoại làm phá vỡ ngang bầu không khí. Người đàn ông khẽ nhấc điện thoại lên, anh giọng nói trầm lắng. " Chuyện gì? " Đầu dây bên kia giọng nói có chút gấp gáp " Tề tổng, Y Na chết rồi. " Anh chỉ khẽ nhíu mày một cái " Chết rồi? " " Dạ phải, cảnh sát phát hiện cô ấy chết do chấn thương vùng đầu bởi rơi từ sân thượng của phim trường xuống. " Bên ngoài phòng bỗng có tiếng gõ cửa, ở đây anh vẫn chưa nghe điện thoại xong, anh lớn tiếng nói vọng ra " Vào đi " Một thanh niên vội vàng bước vào, sắc mặt khó coi, anh thở hì hục. " Tề Tổng, phu nhân chết rồi. Cô ấy lên cơn đau tim, sau khi được người làm đưa đến bệnh viện vào phòng cấp cứu không bao lâu thì chết rồi " " Cao Hi Văn chết rồi? " Anh nghĩ ngợi điều gì đó rồi nhếch một bên môi. " Mấy người phụ nữ này là muốn thay phiên nhau chết hay sao? " Người thanh niên kia nuốt nước bọt " Vậy...vậy chúng ta có đến bệnh viện xem phu nhân hay không? Ông Tề cũng đã đến đó rồi. " Anh đứng dậy bước ra khỏi ghế khẽ lắc đầu vươn vai cho đỡ mỏi. Gương mặt anh không chút cảm xúc cầm lấy chiếc áo treo sau ghế rồi mặc vào. " Đi thôi, đi đến bệnh viện xem cô ngốc đó chết thế nào. Kẻo ông tôi lại than phiền trách mắng. " ...! Về phần Y Na, sau khi bị Cát Cát hại chết cô cảm thấy linh hồn của bản thân cứ đi vất vưởng khắp nơi, đột nhiên một vầng sáng trắng lớn xuất hiện hút cô vào đó. Y Na nhìn khắp nơi xung quanh rồi thấy bản thân đang ở một nơi vô cùng lạnh lẽo. Trước mặt cô là chiếc băng ca trên đó bị trùm một tấm vải trắng. " Đây là nhà xác sao? Mình...sao mình lại ở đây? Còn người nằm đó là ai? " " Là tôi " Một cô gái dáng vẻ tiều tụy đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô. Nhưng trông cô ấy cứ lập lòe hư ảo, Y Na vô cùng khó hiểu. " Cô...cô là " " Tôi tên Cao Hi Văn, thân xác nằm đó chính là của tôi " Cô nhìn cô ấy rồi nhìn lại thân xác trên băng ca, đây rốt cuộc là loại chuyện gì vậy? " Tại sao tôi lại ở đây? " " Y Na, thật trùng hợp chúng ta chết cùng ngày cùng giờ. Cô...sau này cô làm ơn hãy tiếp tục sống cuộc sống của tôi. Hy vọng cô thay tôi đối tốt với Tề Ân, tôi chưa bao giờ dám bộc lộ tình cảm của mình cho anh ấy biết. Y Na, trăm sự nhờ cô, thân xác này tôi giao lại cho cô. Nói rồi cô gái kia cũng dần tan biết đi, Y Na chưa hiểu cơ sự gì rồi vầng sáng lớn kia lại tiếp tục một lần nữa xuất hiện. Cô bị hút vào trong đó rồi...rồi không còn biết gì cả.. Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Không Tôi Muốn Ly Hôn Với Bá Đạo Tổng Tài của tác giả Jade M.
Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường
Bạn đang đọc truyện Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường của tác giả Tam Thiên Thượng.  Một người qua đường Đinh thuộc hàng ngũ "ba không", không bàn tay vàng, không có không gian, không có hệ thống. Một người qua đường không được tính là người qua đường Giáp, vô vị, bình thường vô cùng. Mạnh Kiều xuyên vào trong một tác phẩm văn học những năm bảy mươi, hóa thân thành một nữ thanh niên trí thức đi về nông thôn. Tại thời đại thiếu thốn vật chất, cô ấy gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Vai không thể chịu, tay không thể nâng; rất nhanh đã bị nhận danh hiệu là hạng ăn ngon lười làm. Lười làm thì cô ấy nhận. Thế nhưng còn ăn ngon? Vậy thì cũng phải có ăn đã! Ở đây ngày ngày dùng quả nước, cô ấy vô cùng nhớ nhung cơm trắng, thịt nướng, gà nướng… Mỗi đêm cô ấy đều chảy nước miếng trong mơ... *** Đã ba ngày rồi Mạnh Kiều chưa ăn được cơm no. Cô ấy không còn sức lực nào nên chỉ nằm trên giường, kinh ngạc nhìn lên nóc nhà cũ nát rồi ngẩn người. Ván giường cứng quá, cấn đến độ cô ấy thấy đau cả eo. Ba ngày trước cô ấy không cẩn thận ngã một cái, không hiểu sao lại đến tận đây, xuyên vào người một nữ thanh niên trí thức trùng tên trùng họ với cô ấy. Ngày đầu tiên, lúc cô ấy mở mắt ra thì đầu có hơi choáng váng, không ăn không uống nằm yên một ngày. Ngày thứ hai, đội ngũ y tế của thôn đến thăm cô ấy, nói trán cô ấy không có việc gì, sẽ không ảnh hưởng đến việc tham dự vào lao động nông nghiệp. Lao động gì? Cô ấy nhắm chặt mí mắt không biết gì hết. Có thanh niên trí thức bê tới một bát cháo có thể nuôi cả cá trong đó, cô ấy liếc mắt một cái rồi sau đó vô cùng có chí khí tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Ngày thứ ba, cuối cùng cô ấy cũng tiếp nhận được hiện thực. Cô ấy đói bụng đến phát hoảng, sau khi đứng dậy từ trên giường thì lục cả nửa ngày cũng không tìm được đồ ăn, đành phải tiếp tục nằm như xác chết. Chạng vạng tối, nhóm thanh niên trí thức đều đã tham gia lao động về. Cô ấy trông mong ngồi canh trước bàn ăn, cuối cùng cũng đợi được đến giờ ăn cơm. Một nồi cháo lớn, một bàn nước nấu củ cải trắng, một bàn màn thầu bị dính màu đen. Trong chớp mắt, cô ấy giật mình ngơ ngẩn cả người. “Thanh niên trí thức Mạnh, cơ thể của cô đã khá hơn chưa?” Người mở miệng chính là Đội trưởng Dương Hiểu Đông. Ngày đầu tiên cô ấy bước vào Bách Trượng Ao này đã ngã sấp xuống ruộng, hình như còn bị rơi không hề nhẹ, trên trái nổi cục u lớn, sau khi tỉnh lại thì cả người đều mơ hồ. “Ừm, đã tốt hơn nhiều rồi.” Mạnh Kiều nghiêng đầu hỏi: “Đội trưởng Dương, còn có gì ăn không?” “Đều ở chỗ này rồi, nhanh đến ăn đi.” Vừa nói anh ấy vừa cầm lấy màn thầu, những thanh niên trí thức khác cũng bắt đầu hành động. Mọi người đã làm việc cả một ngày, sắp đói chết rồi. Nhìn thấy màn thầu trong mâm sắp hết đến nơi, Mạnh Kiều nhanh tay lẹ mắt cầm lấy một cái nhét vào trong miệng. Sau khi nhai được hai cái thì không nhịn được nhíu mày. Cái màn thầu này vỏ ngoài rất thô ráp, cảm giác nhai mỏi nhừ. Nhưng cô ấy đã đói đến mức không để ý được gì khác, cắn màn thầu vào miệng rồi cầm chén đi lấy một bát cháo, bắt đầu ăn như hổ đói. Sau khi ăn xong thì bị người ta sai đi rửa chén. Cô ấy bất đắc dĩ cầm theo thùng nước đi đến bên giếng, nhìn thấy có một chiếc thùng gỗ buộc dây thừng đặt bên cạnh giếng. Mặc dù chưa từng múc nước giếng nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng đã nhìn qua trên ti vi, nên cô ấy học theo cầm thùng gỗ ném xuống giếng rồi kéo dây thừng lên. Sau đó thì xách lên nhìn, trống không. Lại thử mấy lần vẫn là như thế, không múc được nước. Một thanh niên trí thức đang chuẩn bị cọ nồi nhìn thấy Mạnh Kiều vác thùng không quay về thì sầm mặt nói: “Mạnh Kiều, nước đâu?” “Tôi không múc được.” Vẻ mặt Mạnh Kiều vô tội, cười hỏi: “Nếu không thì cậu đi múc nước để tôi đến cọ nồi nhé?” Thanh niên trí thức họ Từ thật sự là tức không có chỗ xả. Tất cả mọi người đều cùng đi từ thành phố S chen xuống nông thôn, mỗi ngày mình đều mệt gần chết, ngược lại là cô ấy thì hay rồi, bình yên thanh thản nằm ba ngày, ngay cả múc một chút nước đơn giản cũng không làm được. Sắc mặt của cô ta hơi khó nhìn, trừng mắt nhìn cô ấy một cái, cổ quái nói: “Thanh niên trí thức Mạnh, vậy thì cô cứ về trên giường nằm đi…” “Á.” Mạnh Kiều nghe xong thì vui vẻ ra mặt, bỏ thùng nước xuống rồi quay người chạy vào trong bếp như một làn khói. Thanh niên trí thức Từ đúng là bị chọc giận cho phát nổ. Nói kháy nói khịa cô ấy vậy mà cô ấy lại nghe không ra, là nghe không hiểu thật hay là giả vờ? Cô ta tức giận xách thùng nước đi múc nước. Mạnh Kiều không đi vào ký túc xá tập thể, bởi vì cô ấy biết mỗi khi trời tối thì nhóm thanh niên trí thức sẽ say sưa trao đổi kinh nghiệm lao động, nghiêm trang đọc lại danh ngôn, cao giọng cất tiếng hát trữ tình. Cô ấy đi về phía phơi nắng bên ngoài phòng, tìm một tảng đá rồi ngồi xuống. Nông thôn về đêm tĩnh mịch yên bình, gió mát hiu hiu, trong bụi cỏ còn có tiếng dế kêu két két không ngừng. Cô ấy cuộn mình ôm chân, ngước đầu nhìn lên bầu trời sao, cảm giác rất mơ hồ. Hoàn toàn không có không gian, thứ hai là không có bàn tay vàng, thứ ba là không có hệ thống, cô ấy đây quả thật là người hiện đại “ba không” xuyên không. Vai cô ấy không thể vác, tay thì không thể nâng, thời gian này phải sống như thế nào đây? Cô ấy cố gắng nhớ lại nội dung của cuốn sách này. Đây là một tác phẩm trùng sinh về năm một ngàn chín trăm bảy mươi, nữ chính kiên cường và nam chính trầm mặc. Kể về câu chuyện sau khi nữ chính sống lại đền bù tiếc nuối trong kiếp trước, vả mặt ngược cặn bã, cuối cùng sẽ thi lên đại học cùng với nam chính, tương thân tương ái, nửa đường không thiếu những tình tiết nam phụ nữ phụ đến xin tí đất diễn. Còn Mạnh Kiều chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Người qua đường tốt xấu gì cũng có một vài lời kịch, còn cô ấy thì ngay cả đến một câu kịch cũng chẳng có, là người qua đường sơ sài nhất trong tiểu thuyết. Sở dĩ Mạnh Kiều nhớ kỹ cô ấy trong quyển tiểu thuyết sáu trăm nghìn chữ này cũng chỉ vì nhân vật trùng tên trùng họ với cô ấy. Trước mắt, cô ấy chỉ mới gặp qua nữ phụ trong tiểu thuyết, chính là thanh niên tri thức vừa rồi. Trong tiến độ của tiểu thuyết thì nữ chính đã sống lại, chuẩn bị theo đuổi nam chính. Nam chính là một tên đàn ông biế.n thái, tình cảm của hai người như vở kịch vô cùng đặc sắc. Lúc trước cô ấy đọc say sưa ngon lành, thức đêm cũng phải đọc tiểu thuyết, kết quả đến ngày hôm sau đi đường không ổn, sau khi ngã sấp xuống thì lại đi đến nơi này. Cô ấy không biết làm sao để quay về, có điều cô ấy biết nếu còn ở lại như này thì sẽ chết. Không có điện thoại, không có gì giải trí, ở dưới nhà ngói, đi nhà xí thì ngồi xổm, đã cho heo ăn còn phải xuống đồng làm việc. Mấu chốt là ăn không đủ no, rất giống muốn mạng của cô ấy! Cô ấy một mực ngồi ngẩn người đến khi bị muỗi cắn mới không chịu được, quay về tắm rửa thì lại không có nước nóng, tắm nhanh đơn giản bằng nước lạnh đến run người rồi bò lên trên giường. Nhắm mắt lại, trong đầu đều là ăn. Ngày hôm sau, mới sáng sớm ra đã bị thanh niên trí thức họ Từ ở cùng gọi dậy. Cô ấy vốn định giả vờ đau đầu để ngủ tiếp. Nhưng nghe thanh niên trí thức Từ nói dậy muộn thì không được ăn sáng, trong nháy mắt cô ấy đã ngồi dậy ngay. Sau khi nhanh chóng rửa mặt thì cô ấy chạy vào phòng bếp, phát hiện ra trong nồi sắt lớn có khoai lang hấp thì đôi mắt cô ấy sáng lên. Khoai lang tốt lắm, thực phẩm xanh, trong thành phố hiếm có mấy loại đồ này. Cô ấy chọn hai củ có dáng vẻ đẹp đẽ, ai bảo cô ấy có chứng thích cái đẹp chứ. Đội trưởng Dương đứng ở bên cạnh nhìn thấy xong thì ho nhẹ một tiếng: “Thanh niên trí thức Mạnh à, khoai lang này là thôn dân vừa đưa đến, số lượng có hạn nên mỗi người chỉ có thể lấy một củ.” “Ồ.” Mạnh Kiều bất đắc dĩ bỏ lại một củ nhỏ hơn, rồi đi lấy thêm một bát cháo. Cô múc từ dưới đáy thùng lên trên, vốn còn định vớt nhiều thêm chút gạo nhưng nồi cháo này quá nhiều nước, có vớt thế nào cũng vô dụng. Sau bữa ăn thì đội sản xuất tập hợp trên đê nắng, hơn ba mươi thanh niên tri thức và các thôn dân đứng cùng nhau xác định phân công, rồi ghi chép lại những việc mà mỗi người đã làm xuống bảng tính công, thù lao được tính dựa trên số công ngày lao động. Còn thù lao thì phải chờ đến cuối năm đội sản xuất quyết toán thì mới nhận được tiền. Mạnh Kiều không hứng thú lắm. Ai mà biết có sống được đến cuối năm hay không. Có điều đến lúc điểm danh thì cô ấy đã nhìn thấy nam nữ chính bên trong nhóm thôn dân. Nữ chính không hổ là người đẹp của thôn, hai bím tóc thắt lại đưa ra trước ngực, tinh thần tươi sáng, màu da lúa mì cũng không làm mờ đi khí chất động lòng người của cô, còn nam chính là một anh chàng đẹp trai cao gầy, dịu dàng, lễ độ. Nhìn hai người rất xứng đôi, cũng rất đẹp mắt. Cô ấy đã thích họ từ khi đọc tiểu thuyết, bây giờ nhìn thấy người thật thì có hơi kích động chút chút. Mạnh Kiều nhận liềm và mũ rơm rồi sau đó đi theo nữ chính Tô Dao đi cắt cỏ. Đi theo nữ chính thì chắc chắn sẽ nhận được chỗ tốt nhỉ. Bên trong nguyên tác, nữ chính có thể được xem như là một chủ blog mỹ thực của thời đại này, lúc cô ấy đọc truyện vào nửa đêm đều thèm thuồng đến phát khóc. Đi dọc đường đất khoảng một cây số thì đến ruộng, lòng bàn chân cô ấy đã dính đầy bùn, cảm giác càng ngày càng nặng, nên cô ấy nhanh chóng tìm một tảng đá để cọ vào. Từ Đông Đông nhìn thấy dáng vẻ lằng nhà lằng nhằng của Mạnh Kiều thì la lớn lên với cô: “Mạnh Kiều, cô còn không nhanh qua đây làm việc đi!” Mạnh Kiều ngẩng đầu lên, trong tâm thầm mắng một câu: “Ai cần cô lo chứ, ai cần cô lo. Nữ phụ chính là nữ phụ, cô chứ chờ bị nữ chính dạy dỗ đi.” “Đến đây.” Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi sang. Ai bảo cô ấy là người qua đường chứ, nếu không giả vờ ngoan thì đến mình chết như thế nào cũng chẳng biết. Kiếp trước Tô Dao bị chính Từ Đông Đông châm ngòi ly gián, đến mức nảy sinh ngăn cách với Lục Nguyên rồi bị Từ Đông Đông nhân cơ hội đó gả cho Lục Nguyên. Đời này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Bỗng nhiên có người ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy. Nhìn qua mới khoảng trên dưới mười tám tuổi, kiểu tóc rất mới lạ, đã buộc lên cao rồi còn thắt bím để lộ ra cái trán trơn bóng. Khuôn mặt trắng nõn một cách hiếm thấy, trơn bóng hoàn mỹ giống như ngọc Hòa Điều. Một đôi mắt ngậm nước, đáng yêu lại linh động, cái mũi cao thẳng vừa vặn, bờ môi đầy dặn, hồng hồng căng mọng. Dáng vẻ của một người vô hại. Lúc này, Mạnh Kiều giống như chân chó cười cười với Tô Dao: “Chị Dao, chào chị. Em tên là Mạnh Kiều, chị có thể gọi em là Kiều Kiều. Em mới chen ngang xuống thôn vài ngày trước, sau này xin chị chăm sóc nhiều hơn.” Tô Dao không hề có chút ấn tượng nào với Mạnh Kiều, kiếp trước hai người cũng không gặp nhau, có điều cô bé này nhìn rất vui vẻ. Cô chỉ cười nhạt một tiếng: “Chào em, Kiều Kiều.” “Chị Tô, chị lớn lên vừa đẹp lại còn dịu dàng, em cảm thấy chị vô cùng thân thiết. Em không có chị gái, khi còn nhỏ đã rất mong có một người chị, nếu không thì em nhận chị làm chị của em nhé. Sau này chị đi đâu có việc gì cần thì cứ mở miệng, em đây gọi một cái là đến.” Mạnh Kiều dịu dàng tình cảm, suýt chút nữa cô ấy đã vỗ ngực thề thốt mình rất thành thật luôn rồi. Nếu như có thể ôm được đùi của nữ chính thì tốt quá. Chị gái ơi, mang em bay lên nha. Tô Dao nghi ngờ nhìn cô ấy một cái, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười, giọng điệu giữ lại vẻ xa cách, lạnh lùng nói: “Chúng ta ở cùng một đội sản xuất, đều là anh chị em của nhau, tất cả mọi người sẽ cùng giúp đỡ nhau.” Xem ra không ôm được cái đùi này rồi, tính cảnh giác của nữ chính rất cao. Thôi bỏ đi, không được vội vàng, sớm muộn gì cũng có thể ôm. Mạnh Kiều cười ngọt ngào: “Chị Dao, vậy thì sau này em rảnh có thể đến nhà tìm chị chơi không? Nụ cười trên mặt Tô Dao đã sắp không trụ nổi nữa, da mặt của cô gái này cũng quá dày rồi. Sống lại một lần, tuổi tác sắp có thể làm bà bội cô ấy đến nơi, sau đó cô giật giật khóe miệng: “Được rồi, nhóm thanh niên tri thức với thôn dân thân như người một nhà, hoan nghênh em đến chơi.” “Cứ quyết định như thế đi, chị Dao, chị thật là tốt.” Mạnh Kiều cười nói. “Ha ha…” Tô Dao cười cứng ngắc, không nói thêm gì nữa mà chỉ xoay người bận rộn dưới hồ. Mạnh Kiều đạt được mục đích thì đắc ý trong lòng rồi cũng nắm một nhúm cỏ dại để cắt. Mặt trời chói chang trên cao, chỉ chốc lát đã nóng đến mức chảy mồ hôi đầy người, eo cũng chưa chữa khỏi, lúc đi đứng thì tê dại, muốn trộm lười nhác cũng không được. Vất vả lắm mới đến lúc nghỉ trưa. Nghe thấy tiếng hô ăn cơm, nên cô ấy khẩn trương tranh thủ thời gian tiến lên nhìn một cái, giữa trưa nay ăn cơm gạo. Cuối cùng thì cô ấy cũng có thể ăn cơm, chỉ có điều là trong cơm gạo này có độn hạt kê, bọn họ gọi là “cơm hai”. Mạnh Kiều vươn hai tay cầm bát đưa đến, nhìn thím Ngô đội sản xuất đang bới cơm, cô ấy nuốt một ngụm nước rồi cười hì hì nói: “Thím Ngô, thím ép cơm xuống một chút, bới đầy cho cháu hơn xíu là được.” Thím Ngô ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái, nhưng không làm theo. Cơm của mỗi người đều như thế, sao có thể cho cô ấy ăn nhiều hơn được, sau khi xới xong thì đưa cơm qua. Sau khi Mạnh Kiều nhận lấy thì lễ phép nói: “Cảm ơn thím Ngô.” Cô ấy bê bát, tìm một cái gốc cây rồi ngồi xuống. Nơi này có một gò núi nho nhỏ, khi ngồi lên cảm thấy rất mát mẻ. Đối diện với ánh mắt kỳ quái của mọi người trong phòng, cô ấy chỉ nhìn về phía bọn họ mở miệng cười cười rồi cầm đũa, vùi đầu vào ăn. Hiện tại đang đói bụng nên ăn cái gì cũng ngon. Bởi vì không ăn cơm chung với đồ ăn, nên cô ấy có thể cảm nhận được mùi thơm trong veo của gạo. Mời các bạn mượn đọc sách Những Năm 70 Ôm Đùi Người Qua Đường của tác giả Tam Thiên Thượng.
Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng
┃GIỚI THIỆU┃ Nhìn chung trong giới làm đẹp, hình tượng mà các nữ blogger yêu thích nhất chính là trắng-giàu-đẹp. Trước khi nổi tiếng thì yêu thích thương hiệu Mỹ ColourPop, thương hiệu Nhật Bản Canmake, thương hiệu Thái Lan Mistine nhất. Sau khi nổi tiếng thì vừa dùng kem mắt La Prairie trứng cá muối xanh lam, vừa dùng kem nền cao cấp CPB căng bóng, sáng óng ánh. Trong sự bùng nổ của các thương hiệu nội địa, mỗi ngày đều nhận tiền từ chủ thương hiệu, còn nói không phải là quảng cáo. Ở trong tòa nhà nhỏ ba tầng phong cách phương Tây, ngày nào hàng xóm cũng sửa chữa, hiệu quả cách âm thật chẳng bù với giá nhà cao ngất ngưởng. Một ngày nọ, một số chị đại của khu làm đẹp trên Bilibili livestream chuyến du lịch Nhật Bản. Tất cả mọi người đều mua mỹ phẩm dưỡng da Nhật Bản dòng cao cấp với giá không dưới 100 nghìn tệ, nói trước ống kính sẽ xổ số tặng fan. Đại Dung Dung luôn kín tiếng, chỉ nhờ vào khuôn mặt thần thánh cân hết filter, được mệnh danh là “Nhan sắc tuyệt đỉnh của Bilibili”. Chỉ vào con tàu du lịch lớn màu xám xa hoa trên mặt biển xanh thẳm, cười nói với fan trước ống kính: “Mình đã thuê con tàu này, hôm nay livestream ăn hải sản cho mọi người xem nha.” Tất cả chị đại khu làm đẹp: “…” Chị em à, lăng xê hình tượng quá lố rồi đó. Bài đăng mới trên diễn đàn: 【Đại Dung Dung trên Bilibili! Nhà có mỏ vàng không vậy!! Em tự tuyên bố em là con gái thất lạc nhiều năm của chế!】 *** Fans đã biết chuyện trong nhà Đại Dung Dung có mỏ. Hôm đó thể theo yêu cầu của fan, Đại Dung Dung đã phát livestream. Dẫn mọi người tham quan nhà mình. Sau khi nhìn thấy nhà vệ sinh mạ vàng, phòng thay đồ đính kim cương. “Giới thiệu đến đây thôi nha ~” Fan không chịu: 【Muốn xem phòng ngủ của em Dung!】 Đại Dung Dung trước giờ luôn cưng chiều fan lại phớt lờ spam bình luận, định tắt livestream. Đột nhiên cửa phòng ngủ bị mở ra. Đúng lúc mọi người kinh ngạc cho rằng có ma. Một người đàn ông đẹp trai, cao quý mặc đồ vest, đi giày da, vẻ mặt bình thản bước ra khỏi phòng ngủ. Thấy cô đang cầm điện thoại ngây người ở đó, ngón tay đang thắt cà vạt thoáng khựng lại, hơi cau mày, hờ hững nói: “Tối hôm qua cầu xin anh đừng làm nữa, đòi đi ngủ. Hôm nay lại dậy sớm để nghịch điện thoại à?” Fans: “Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.” Trong nhà Đại Dung Dung không chỉ có mỏ, trong mỏ còn cất giấu một Sếp! Quặng! Mỏ! 【Chú ý!!】 Tác giả gỡ mìn: Truyện Mary Sue, không não, tự thẩm (không khiêm tốn đâu). Tác giả là con ma nghèo, chỉ có thể viết về người giàu dựa trên sự tưởng tượng, nếu phiền xin vui lòng rời đi. Không có nguyên mẫu, xin mọi người đừng mang bất kỳ nhân vật thực tế nào vào. Có thể rời đi mà không cần thông báo. Hình tượng và cốt truyện cũng chỉ để phục vụ siêu sảng – siêu ngọt. Thẳng như ruột ngựa điềm đạm, dễ thương x Ông bố già* lạnh lùng nhưng đáng yêu *Ông bố già: Kiểu bạn trai chững chạc, đáng tin cậy, kiệm lời, nhưng rất quan tâm, chăm sóc bạn như một người bố. Bạn không cảm nhận được hạnh phúc của người giàu đâu