Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tuyệt Đối Không Được (Vạn Vạn Không Được) - Đào Đào Nhất Luân

Trong môi trường công sở căng thẳng, khó mà kiếm được anh boss nào vừa đẹp trai lại phong độ, hiền hòa với nhân viên. Và tất nhiên boss của cô nàng Khương Bách Vạn cũng vậy, đừng tưởng bở. :v Khương Bách Vạn thật sự có tính giác ngộ rất cao, cô tự biết mình không hề gầy gò thanh mảnh, mỗi bữa ăn ba bát cơm còn thòm thèm, đồ ăn vặt chưa kể, hơn nữa bao nhiêu thịt đã dồn lên cái mặt tròn vo - người ta gọi là béo thì béo mặt mà gầy thì gầy ngực. Nhưng đồng chí Khương mang tinh thần AQ bất diệt không hề vì thế mà rụt rè xấu hổ với các mỹ nhân khác, kể cả là boss.  Là thạc sĩ chuyên ngành khảo cổ, con đường tìm việc của Khương Bách Vạn không có khó nhất, chỉ có khó hơn. Vận duyên run rủi thế nào mà cô nàng may mắn được nhận làm thực tập trong công ty cầm đồ Đạt Thông. Ông chủ của Đạt Thông - Ninh Nhất Kiệm do bị tai nạn nên vẫn tạm thời nghỉ ngơi, việc công ty đều giao cho chú nhỏ của mình quản lý - Ninh Hành. Boss Hành, người y như tên, thích nhất là hành hạ nhân viên, đặc biệt là cái người ngốc nghếch thật thà như Khương Bách Vạn. Nhưng đừng nghĩ đánh là yêu mắng là thương, Khương Bách Vạn chỉ ước boss quên mặt cô luôn đi cho rồi, yêu thương gì giờ này nữa. Khổ nỗi cái khuôn mặt tròn như trăng rằm của cô đã khắc khá sâu vào ấn tượng của boss Hành rồi, làm sao anh có thể bỏ qua cơ hội chọc ghẹo cô được.   Trong truyện đã nói, "Yêu một người chỉ cần 30 giây, thời gian còn lại đều là để phát hiện sự thật này". Người trong cuộc u mê còn người đọc thì biết tỏng rồi: Ninh Hành đã thích cô nhân viên Khương Bách Vạn thật thà của mình! Vì vậy chúng ta có thể rút ra được kết luận, nếu muốn boss đẹp trai chú ý đến mình thì bạn cần phải hợp gu của boss cái đã - như boss Ninh Hành chính là loại người thích thịt không thích xương, thiên nga không ưa chỉ muốn thịt gà nhà, chứ cứ như boss tớ thì đã bị trượt từ vòng gà đi bộ rồi. Nhưng cuộc sống nơi công sở cũng không ngon ăn như vậy, các bạn nào đi làm rồi sẽ hiểu ý tớ ấy mà. Con gà tham ăn Khương Bách Vạn được boss để ý như thế đã khiến bao người gai mắt rồi, hết bị hãm hại đánh đổ cái bình gốm cổ mấy trăm vạn rồi lại bị khóa trái cửa trong khi văn phòng đang cháy, rồi còn bị cấp trên sàm sỡ. Một lần thì có thể nhịn được, nhưng đến khi biết người phụ nữ của mình bị người khác nhòm ngó, boss Ninh Hành đã không thể giữ cái vẻ mặt bình chân như vại nữa rồi. Boss nổi bão, hậu quả là có người phải xách cặp ra đi. Đúng là người vừa đẹp trai lại nhiều tiền, dù có đuổi việc người khác cũng không soi ra được lỗi lầm. Khi đứa cháu Ninh Nhất Kiệm tiếp quản lại công ty cầm đồ, boss Ninh Hành rất nhanh gọn dứt khoát ra đi, không quên ôm luôn theo con gà ngốc Khương Bách Vạn. Gia tộc họ Ninh vốn không đơn giản, công ty cầm đồ chỉ do đứa cháu của anh lập chơi chơi, còn sản nghiệp chính của tổ tiên lại là công ty dược và nhà máy thép. Mà Ninh Hành đang tạm tiếp quản công ty dược. Nhắc tới chuyện này, thực ra Khương Bách Vạn cũng không phải cô gái bình thường không có chút tâm tư nào. Cô vốn muốn tiếp cận Ninh Nhất Kiệm để điều tra về cái chết của bạn tốt mình - cô gái đã mất trong một vụ tai nạn giao thông, còn Ninh Nhất Kiệm chính là người ở cạnh cô ấy lúc đó. Chuyện này còn dây mơ rễ má đến phương thuốc bí truyền "hái ra tiền" của công ty dược Đạt Thông - mà người nắm giữ toàn bộ bí mật này chính là boss Ninh Hành âm hiểm của cô. Khương Bách Vạn mang theo tinh thần thà hi sinh vì chính nghĩa chứ không chịu chết, theo Ninh Hành đến làm ở công ty dược. Nhưng cô gái ngốc của chúng ta không hề ngờ rằng, Ninh Hành đã sớm biết được cái bí mật nho nhỏ ấy của cô rồi. Một quả bom lúc nào cũng chờ phát nổ như cô mà anh lại không hề ngần ngại, vẫn giữ bên cạnh mình, đủ hiểu boss đã lún sâu đến thế nào. Sâu đến mức vì một bát mì ăn liền mà tình nguyện làm tài xế đưa đón người ta về nhà, thà đuổi việc trợ lý đã theo mình bao nhiêu năm cũng không muốn cô phải chịu chút uất ức nào, lại dùng mọi cách cho cô một danh phận... Nhưng cuối cùng, anh làm nhiều chuyện cho cô như thế mà vẫn không thể chiếm được sự tin tưởng tuyệt đối của người mình thương. Vì vậy, boss quyết định - DỖI. Một khi boss đã nổi cơn dỗi thì hậu quả thật kinh khủng. Thất nghiệp, thất cả tình, Khương Bách Vạn đau khổ mỗi ngày ăn thêm một bát cơm nhưng vẫn không lấp đầy nổi tâm hồn trống vắng của mình. Cô lấy hết can đảm trong suốt hơn hai chục năm cuộc đời nhắn tin xin lỗi, nhưng người ta vẫn không giả lời. Vì mặt không được dày, miệng không được khéo nên Khương Bách Vạn tiếp tục đau khổ... ăn tiếp. Liệu câu chuyện tình của boss Ninh Hành nham hiểm độc ác và cô nàng thích đồ ăn ngon Khương Bách Vạn kết thúc như thế nào, chắc chẳng cần tớ nói thì độc giả cũng biết nhỉ, tất nhiên là hạnh phúc bên nhau rồi. Nhưng hạnh phúc như thế nào thì chắc các bạn phải đọc truyện, cùng cười cùng khóc với nhân vật thì mới cảm nhận hết được.  Khương Bách Vạn chính là hình mẫu của mấy cô nàng nhân viên công sở chúng mình - thật thà thẳng thắn nên hay bị chơi xấu, chỉ khác cái là nữ chính đã ôm chân được cái cây to Ninh Hành, còn chúng mình chỉ có thể gặm xương ngồi nhìn mà thôi. Không biết cô này đã tu bao nhiêu năm mới có thể lọt trúng mắt xanh của con cáo nham hiểm Ninh Hành. Có lẽ những người đầu óc lúc nào cũng có sỏi như anh phải quen những cô gái đơn giản như Khương Bách Vạn thì mới cân bằng được tâm sinh lí, chứ quen người thông minh tâm cơ thì đối phó nhau đã đủ mệt rồi, yêu đương gì nữa. Chuyện kể ra thì dài, nhưng đọc cũng không dài lắm đâu, lại còn hài hài vui vui. Cô nàng Khương Bách Vạn ham ăn luôn bị boss Ninh Hành lấy cớ trêu chọc. Cô gái ngốc này còn yêu đơn phương một anh chàng bao nhiêu năm, bị người ta cho làm lốp xe dự phòng mà vẫn không kìm nổi chạy theo người ta. Cho tới khi Ninh Hành đến, hào quang nam chính chói lòa đã khiến nữ chính của chúng ta quên người cũ nhanh như cách cô ăn cơm. Quá trình hai người boss - nhân viên này yêu nhau vài dòng khó có thể nói hết được, nên tớ chỉ muốn bày tỏ một câu cuối cùng: Đọc truyện đi các bạn ơi, đáng yêu lắm, đảm bảo không vui không lấy hoa nhé! ! ! _________ Review by #Huyên Tần *** Từ sau khi từ Na Uy trở về, Ninh Hành vô cùng bận rộn. Giữa tìm việc làm và học lên tiến sĩ, Khương Bách Vạn đã chọn cái sau, thi đậu để học tiến sĩ ngành khảo cổ ở trường cũ, thầy hướng dẫn vẫn là giáo sư Lý Trường An luôn coi trọng cô. Bởi vì đi theo giáo sư Lý tham gia việc khai quật và khảo cổ nên cô và Ninh Hành chung đụng thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng vẫn không làm cản trở việc một năm sau đó, cô trở thành cô dâu mới nhà họ Ninh. Rời khỏi tập đoàn Ngự Thông, Ninh Hành gây dựng sự nghiệp của mình ngày một đi lên, cho dù tạm thời vẫn không thể sánh ngang được với Ngự Thông mà bố anh đã sáng lập mấy chục năm, thế nhưng Ninh Thù Quý dần thay đổi thái độ ban đầu, cực kỳ vui mừng và yên tâm về đứa con út. Bố của Ninh Nhất Nhạc là Ninh Úy rốt cuộc cũng được ngồi lên ghế chủ tịch tập đoàn như ý nguyện, thế nhưng trước giờ ông đều không biết rằng người em trai Ninh Hành và đứa cháu Ninh Nhất Kiệm của mình vì muốn tránh cho người trong nhà đấu đá nhau nên mới cố ý nhượng bộ và tìm đường lui. Nhà họ Ninh thuận hòa êm ấm, người đắc ý nhất lại là người ngốc nghếch nhất. Sau khi mẹ của Nhan Miểu Miểu biết rõ những chuyện Nhan Lâm làm thì không chịu nổi đả kích, dứt khoát ly hôn với ông ta. Bởi vì lúc trước nhất thời ấm đầu mà mất con gái, mất chồng, mặc dù Bảo Quốc Thắng đề nghị cấp cho bà một khoản tiền dưỡng lão, nhưng bà vẫn cự tuyệt, trở về quê nhà của mẹ đẻ ở thành phố D, sau đó thì không còn tin tức gì nữa. Nợ cờ bạc đã trả hết, Nhan Lâm vẫn duy trì việc làm ăn của tiệm thuốc, nhưng tinh thần đã sa sút hơn nhiều, những đêm khuya yên tĩnh, ông ta ngồi nhìn gian phòng trống vắng, không chỉ một lần nghĩ rằng, nếu như toàn bộ có thể quay lại, ông ta sẽ không ham mê cờ bạc, sẽ không thiếu nợ nhiều tiền như vậy, sẽ không để cho chủ nợ có cơ hội lợi dụng, như vậy ông ta đã có thể có một đứa con của mình, có một gia đình trọn vẹn. Lâm Lệ với gia cảnh không tốt lại gánh trên lưng món nợ hơn 90 vạn, mỗi ngày đều rất vất vả, những người đi xem mắt cô ta vừa nghe nói cô ta thiếu một khoản nợ như vậy thì đều quay đầu rời đi, dần dần cũng không ai giới thiệu bạn trai cho cô ta nữa. d.đ.l.q.đ Từ nhỏ cô ta đã học tốt, lớn lên lại phát hiện những người có thành tích học tập ngang ngửa cô ta thì đều có hoàn cảnh tốt hơn cô ta. Trong căn tin, cô ta chỉ dám gọi một phần cơm bốn đồng hoặc là một phần bánh mì kẹp rau xanh tám đồng, trước giờ đều uống canh miễn phí, người khác gọi một phần cơm hai món mặn với một bát canh có thịt, lại còn giả vờ nói với cô ta rằng muốn ăn gì thì cứ tự gắp. Bạn cùng phòng muốn hỗ trợ cô ta lại càng khiến tâm lý cô ta mất cân bằng, rõ ràng mọi người đều như nhau, tại sao bọn họ lại có cái dáng vẻ cao hơn cô ta một bậc? Nhưng mà một ngày nọ, cô ta nhìn thấy trong nhóm bạn bè của mình có người đăng ảnh chụp tham gia hôn lễ, mà chú rể đứng bên cạnh Khương Bách Vạn chính là tổng giám đốc Ninh Hành của công ty dược Ngự Thông, phù rể là Ninh Nhất Kiệm, cô ta chấn kinh hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Một người lắm mưu mô như cô ta đột nhiên hiểu ra tại sao mình lại phải gánh một khoản nợ lớn trên người như vậy, nhưng mà không có chứng cứ, cho nên cô ta không thể làm được gì khác ngoài ghen tỵ với Khương Bách Vạn. Cô ta cũng muốn tìm một người bạn trai lắm tiền, nhưng bởi vì tự ti về ngoại hình bản thân cũng như điều kiện gia đình không tốt nên những người đàn ông có tiền cũng chẳng ai vừa mắt với cô ta. Cô ta dồn hết sức lực vào công việc, muốn thông qua việc thăng chức để tới "đánh bại" Khương Bách Vạn, nhưng những việc này cũng chỉ có thể kiên trì lâu dài, dù sao cô ta cũng không thể vượt qua những tiền bối đi trước. Cô ta lặp lại chiêu cũ nhiều lần, hại người khác, khiến càng ngày càng nhiều người nhận ra con người thật phía sau vẻ ngoài hiền lành đơn thuần của cô ta, không chỉ bất hòa với cô ta mà còn có người mưu mô sâu hơn cô ta, tương kế tựu kế hại cô ta thảm hơn. Cô ta bị điều sang một phòng ban khác, về cơ bản sẽ không có cơ hội thăng chức. d.đ.l.q.đ Hoàn toàn khác với sự nghèo túng của cô ta, Khương Bách Vạn và Ninh Hành bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ngược lại càng trở nên ân ái. Khương Bách Vạn dường như còn bận rộn hơn cả Ninh Hành, thường xuyên phải đi công tác ở nơi khác, đã đi là đi liền một, hai tháng, Ninh Hành thường bất ngờ giá lâm "đột kích", cho cô không ít kinh ngạc. Sau mấy lần kinh ngạc liên tục thì Khương Bách Vạn phát hiện ra mình có thai, Ninh Hành rốt cuộc cũng có cớ mà nói chuyện với giáo sư Lý Trường An, không cho cô rời khỏi nội thành, buộc phải thành thành thật thật ở trong nhà. Mỗi ngày Khương Bách Vạn đều xách giỏ đi siêu thị mua đồ ăn, Ninh Hành rốt cuộc cũng được mỗi ngày tan làm về nhà ăn cơm sốt. Boss bá đạo cũng được, tổng giám đốc bá đạo cũng được, cuộc sống của anh vốn chỉ đơn giản như vậy, một ngọn đèn, một bát cơm, một cái giường, một người vợ. Khương Duy bố cô không những không đi xuống mà càng ngày càng nổi danh, bán căn nhà cũ, mua một căn nhà mới ở trung tâm. Hàng xóm của cô là Hồ Tế Tế cũng đã gả cho nam thần Giang Túy Họa, một năm sau cũng sinh được một đôi long phượng thai. Khương Bách Vạn sờ sờ cái bụng mình, không biết đứa nhóc bên trong này là trai hay gái nhỉ? Câu trả lời nhanh chóng được tiết lộ, cô và Ninh Hành có một đứa con gái. Ninh Hành vốn rất thích con gái, trước đây anh cưng chiều Nhất Nhạc hơn phân nửa là vì lý do này, bây giờ đã có con gái của mình, khỏi phải nói anh chiều đến mức nào, chỉ cần anh có mặt, đừng người nào mơ ôm được con gái anh, cho nên cô nhóc mở miệng nói được từ đầu tiên chính là "bố". Khương Bách Vạn cảm thấy rất hạnh phúc, đặt tấm ảnh chụp gia đình mình bên cạnh tấm ảnh chụp chung với Miểu Miểu, lại kẹp một tấm ở trong ví tiền. Người lương thiện nhất định sẽ được hạnh phúc, chỉ cần bằng lòng chờ đợi. Mời các bạn đón đọc Tuyệt Đối Không Được (Vạn Vạn Không Được) của tác giả Đào Đào Nhất Luân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Archimedes Thân Yêu - Cửu Nguyệt Hi
Sách Nói Archimedes Thân Yêu   Trong số những tiểu thuyết ngôn tình trinh thám đáng đọc hiện nay, không thể không nhắc đến tác phẩm Archimedes thân yêu của tác giả Cửu Nguyệt Hi. Về nội dung, truyện xoay quanh 2 nhân vật chính là nhà logic học có chỉ số thông minh cực cao Ngôn Tố và nữ sinh vật học Chân Ái. Hai người cùng bị cuốn vào những vụ án kỳ bí, hóc búa và dần bị thu hút bởi nhau. Tuy nhiên, mọi vấn đề không chỉ đơn giản như vậy khi Chân Ái còn dính líu đền một tổ chức tội ác đầy thần bí mà những người liên quan có khả năng là người thân của cô. Series tâm lý tội phạm  của tác giả Cửu Nguyệt Hi gồm có: - Archimedes thân yêu, - Freud thân yêu, - Socrates thân yêu. *** Tiết trời vào độ cuối đông đầu xuân, dù nhiệt độ vẫn còn rất thấp, nhưng bầu trời xanh thẳm tựa như đã được gột rửa sạch sẽ. Mấy hôm trước trời đổ trận tuyết lớn, núi rừng dưới bầu trời xanh nay được khoác lên một màu trắng bạc. Trước khung cảnh tĩnh lặng tuyệt đẹp ấy, lòng người trở nên thư thái biết bao. Chân Ái không rảnh chú ý đến. Vừa xuống xe, hơi lạnh lập tức ùa vào mặt, bắp chân lạnh đến tê cứng. Cô kéo kín áo khoác ni theo phản xạ, rảo bước đi về phía lâu đài cổ trước mặt. Giữa trời đất chỉ còn lại tiếng cuồng phong gào thét. Nổi bật trước màn tuyết trắng, tòa lâu đài kiểu Âu sạch sẽ lại trang nhã chẳng khác gì nơi ở của hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích. Nhưng cửa sổ trên lâu đài quá nhiều, tối om, thoạt nhìn như mắt người đang chằm chằm nhìn vào Chân Ái giữa màn tuyết trắng. Ai lại ở nơi kỳ dị này chứ? Chân Ái bỏ qua sự khác thường ấy trong đầu, lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp. Nền trắng chữ đen, không có bất kỳ trang trí hay màu sắc gì, chữ kiểu Spencer(*) viết tay cổ điển ... Mời các bạn đón đọc ​Archimedes Thân Yêu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở - Tuyết Ảnh Sương Hồn
Cô gặp anh trong lúc đang túng quẫn, cùng đường. Từ đó, vận mệnh đã lặng lẽ thay đổi. Vốn liếng nguyên thủy nhất của thiếu nữ đang độ thanh xuân giống những đồng xèng trên canh bạc vận mệnh. Hiện thực muôn vàn khó khăn đã khiến cô quyết định dùng những đồng xèng này để đổi lấy cơ hội tiếp tục học hành. Đây vốn chỉ là một cuộc giao dịch vật chất nhưng một cách vô thức, trong trái tim cô đã dần chan chứa bóng hình anh. Cô không biết tại sao mình lại thích anh, mà thích một người, đâu cần lý do. Cảm giác rung động tinh tế này đơn giản chỉ là tình cảm không thể kìm nén. Trong lúc anh suy sụp, cuộc đời giống một trời đầy tuyết, cô đã nguyện làm lò sưởi ấm áp, làm tan chảy giá lạnh trong anh… Trong cuộc sống, có lẽ thực sự cần đến chữ “duyên”. Mặc dù ban đầu, anh chỉ là sự lựa chọn trong lúc túng quẫn cùng đường của cô, nhưng thực ra, số phận đã lặng lẽ an bài tất cả. “Số phận đã định” - Lam Tố Hinh vô cùng tin tưởng vào bốn chữ này. Ngoài điều này ra thì không gì có thể giải thích được cho sự gặp gỡ giữa cô và Anh Hạo Đông. *** Mẹ vừa qua đời, Lam Tố Hinh biết mình không thể ở lại Thân gia được nữa. Chỉ là cô không ngờ mọi việc lại đến nhanh như vậy. Đêm hè, trời tối đen như mực. Ngoài xa văng vẳng có tiếng sấm nhưng mưa vẫn chần chừ chưa rơi xuống, trong phòng càng oi bức, giống hệt chiếc lồng hấp. Lam Tố Hinh đóng chặt cửa sổ rồi lên giường đi ngủ. Nóng, rất nóng. Cảm giác nóng bức ép chặt cơ thể khiến mồ hôi túa ra nhớp nháp. Chiếc quạt điện cánh nhỏ lạch phạch, nhẹ nhàng thổi những làn gió mát dịu, sau khi trằn trọc hồi lâu trên chiếc chiếu cói, Lâm Tố Hinh dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, dường như cô nghe thấy cánh cửa phòng phát ra tiếng cót két khe khẽ. Ngay sau đó, một luồng khí kỳ dị xộc thẳng vào mũi cô. Giây phút đó, Lam Tố Hinh bàng hoàng tỉnh giấc. Cô mở bừng mắt, ngay lập tức nhìn thấy một cơ thể béo lùn, bốc mùi nồng nặc đang chậm rãi tiến về phía đầu giường. Hắn ta có đôi mắt vàng vẩn đục, lóe sáng giống như dã thú trong bóng đêm. Lam Tố Hinh nhanh chóng thò tay xuống dưới gối, rút ra một con dao sắc, chuyên dùng để bổ dưa hấu. Lưỡi dao sáng loáng, quét một đường dài giống như sao băng, ánh chớp rạch ngang bầu trời đêm. “Á!” Sau một tiếng kêu thảm thiết, ông bố dượng Thân Đông Lương của cô ôm lấy bả vai phải, ngã xuống đất. Máu bắn tung tóe lên tường và sàn nhà. “Mày... Con nha đầu chết tiệt... Con chó cái thối tha...” Mò được vào phòng Lam Tố Hinh nhưng Thân Đông Lương không thể nghĩ được cô lại giấu dao ở dưới gối. Hơn thế, cô thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ mảnh mai, yếu ớt này lại có thể chém với lực lớn đến vậy. E là xương bả vai của hắn cũng bị thương, hắn đau đến mức ngã nhào xuống sàn, lăn lộn. ... Mời các bạn đón đọc Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn
Nở Rộ - Sói Xám Mọc Cánh
Đối với Lương Phi Phàm, không có điều gì anh không làm được, không có thứ gì anh không thể nắm trong lòng bàn tay. Nếu nói mỗi người đều có gót chân Asin thì Cố Yên cô chính là điểm yếu duy nhất của anh. Họ bên nhau bảy năm, cũng là bảy năm anh thấp thỏm lo âu. Người con gái đang ở bên anh nhưng linh hồn lại mãi mắc kẹt ở miền kí ức xa xôi nào đó, dù anh có cố gắng cách mấy cũng không thể hoàn toàn có được cô, chỉ có thể cố chấp không buông. Cố Yên thừa nhận không có một ai yêu chiều cô hơn Lương Phi Phàm. Mọi thứ cô muốn anh đều có thể cho: tiền bạc, địa vị, tình yêu, an toàn… chỉ trừ sự tin tưởng. Cô hiểu nỗi lo lắng của anh, cũng hiểu khúc mắc giữa họ, nhưng khi niềm tin quá mong manh dễ vỡ thì dường như mỗi bước đi của họ đều phải thận trọng và dè chừng. Cho đến khi người đàn ông trong quá khứ ấy xuất hiện, phá vỡ sự bình yên giả tạo giữa hai người. Đóa hoa tình yêu của họ đã đến lúc lụi tàn… hay đã đợi được đến ngày nở rộ? *** “Cậu chủ đã về!” Mấy người giúp việc của nhà họ Lương đều dừng tay, vui vẻ chào. Lão quản gia vội vàng chạy từ trong nhà ra đón: “Cậu chủ về sớm vậy?” Lương Phi Phàm gật đầu, sắc mặt còn chút mệt mỏi: “Yên tiểu thư đâu?” “Dạ, tiểu thư đang ngủ trên lầu. Có cần đi mời tiểu thư xuống không, thưa cậu chủ?” Lương Phi Phàm gạt tay: “Không cần đâu! Để tôi lên đấy.” Tính gắt ngủ của cô chủ lúc mới tỉnh dậy thì thật không ai chịu nổi. Lương Phi Phàm cười rồi đi thẳng lên lầu. Được một đoạn, anh ta dừng lại, nói với quản gia: “Lấy cái hộp trong va li màu đen mang lại đây cho tôi!” Lão quản gia vội mở chiếc va li màu đen ra, lấy chiếc hộp làm bằng ngọc mà chỉ nhìn thôi cũng biết giá của nó không phải thấp, rồi cẩn thận đưa tận tay cậu chủ, miệng cười tủm tỉm, hỏi: “Cậu chủ lại mang món quà quý giá gì về làm vui lòng cô chủ thế?” Lương Phi Phàm một tay cầm lấy chiếc hộp, tay kia vỗ vai quản gia, cười nói: “Mặt trăng trên trời.” Trong phòng, Cố Yên đang ngon giấc. Đang là cuối hè, trong phòng không bật điều hòa, không khí có phần ngột ngạt. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô gái thấy người mình lấm tấm mồ hôi, dường như mùa hè oi ả ấy lại hiện về trong giấc mơ. Trong mơ, cô đứng ở sảnh lớn của tập đoàn Vi Bác, cảnh lần đầu tiên gặp người cha thân sinh, chiếc nơ màu trắng cài trên mái tóc dài đến ngang lưng, lặng lẽ đứng ở đó. Cô gái nhỏ bé so với căn phòng rộng lớn lại càng trở nên yếu đuối. Cố Bác Vân nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ bé đứng trước mặt, tình cha con xa cách đã mười sáu năm bỗng ùa về, nghẹn ngào không nói thành lời, một người vốn lạnh lùng như ông cũng cảm thấy bối rối, rất lâu sau mới vẫy tay ra hiệu: “Diệc Thành, sắp xếp phòng cho Cố Yên.” ... Mời các bạn đón đọc Nở Rộ của tác giả Sói Xám Mọc Cánh.
Cái Giá Để Hồi Sinh - Dạ Đích
Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm đạm, bước về nhà với ô cửa không sáng đèn, vì chính cha mẹ ruột đã bỏ đi không chút tiếc thương đứa con trai mới vừa mười sáu. Sống không ai hay, chết không ai biết, không siêu thoát, chẳng cam tâm. Nếu tuổi trẻ có thể hai lần thắm lại, nếu ngọn nến sinh mệnh lại được thắp lên, mọi đại giá trên đời Tô Nham đều nguyện trả. Có ân phải đền, có oán phải báo. Vậy còn, tình yêu khắc cốt ghi tâm của cả một kiếp người, khi gặp lại liệu duyên còn nối? *** Thành phố D khu nam, vào lúc giữa trưa, mưa to tầm tả, sấm sét vang trời. Nhà xưởng bỏ hoang, trong dây cảnh giới, một đám cảnh sát đang dầm mưa làm việc. “Người chết nam, tuổi trên dưới hai mươi, xem quần áo hẳn là sinh viên. Phán đoán ban đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm ngày trước, nguyên nhân tử vong là do ngực bị đâm ba nhát dao.” Pháp y nghiêm túc nói ra phán đoán ban đầu, nhân viên cảnh sát mặt trấn vây quanh thi thể chụp ảnh, tìm kiếm dấu vết để lại. Thi thể vặn vẹo nằm ngửa, mắt mở to như chuông đồng không nhắm lại, ruồi muỗi vo ve bâu quanh y, tham lam hưởng thụ thi thể nọ, thật lâu không chịu bay đi. “……Tin tức hôm nay, thi thể nam phát hiện mười ngày trước tại nhà xưởng bỏ hoang đã được xác định danh tính, người bị hại là nam, Tô Nham, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học D …… Thi thể tạm thời không có người nhận……” Tô Nham chết trong mùa hè tốt nghiệp đại học oi bức nọ. Ruồi bọ bâu đầy thi thể, ai cũng không nhớ rõ y. Người chết như đèn tắt, yêu cũng được hận cũng được, không cách nào bận lòng. Nếu như nhân sinh có thể lặp lại. ... Mời các bạn đón đọc Cái Giá Để Hồi Sinh của các tác giả Dạ Đích.