Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mình Có Nợ Nhau Từ Kiếp Trước (Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh) - Tào Đình

Mạt Mạt ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà tôi, gió lạnh ào ào thổi qua khiến người cô ấy run lên lập cập. Đôi mắt cô đơn của cô ấy khiến ai nhìn cũng phải cảm thấy đầy thương cảm. Thấy tôi đến rồi, cô ấy đứng lên, nhìn tôi chăm chú. Tôi cũng đứng yên nhìn cô ấy, bốn mắt cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói câu gì. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ rực, mái tóc được buộc gọn gàng ra phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt, một khuôn mặt gãy gọn thanh tú, một cặp mắt gãy gọn thanh tú. Đôi môi cô ấy trắng bệch vì lạnh. Lúc bấy giờ, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không kịp suy nghĩ điều gì, ôm ghì lấy tấm thân bé nhỏ ấy vào lòng, dùng môi mình đè nát đôi môi mềm mại mà tôi hằng mơ tưởng bấy lâu nay. Cô ấy sững người lại giây lát trong vòng tay của tôi, không hề có chút phản kháng, để mặc tôi ôm, để mặc tôi hôn. Không hỏi lý do, cũng không hỏi tương lai. Cứ ngoan ngoãn yên lặng trong vòng tay tôi như vậy, trở về đúng với khí chất đơn giản, thuần khiết mà cô ấy vốn có khiến tôi cảm động đến nỗi hai mắt cay sè. Đêm nay là đêm ba mươi tết, tất cả người dân trên đất nước này đều về xum họp với gia đình, tận hưởng cảm giác đoàn viên hạnh phúc. Nhưng cô gái không bố không mẹ này lại ngồi trước cửa nhà một người đàn ông có thể coi là xa lạ, mặc cho gió bấc vờn quanh, hơi lạnh gặm nhấm. “Mạt Mạt…” Tôi gọi tên cô ấy, một âm thanh dịu dàng, êm ái tới nỗi ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy giật mình. Cô ấy vẫn yên lặng, chỉ nhìn tôi. Tất cả đều được cô ấy gói ghém trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm, luôn tỏ ra kiên cường ấy. Dường như không phải cô ấy bị thế giới này bỏ rơi mà chính cô ấy mới là người bỏ rơi thế giới này. Nắng mưa gió bão thì có liên quan gì tới cô ấy? Năm mới lễ tết có liên quan gì tới cô ấy? Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc, nghi ngại về lòng thương hại mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng sự cô đơn và đau khổ của cô ấy, dù có khéo đến mấy cũng không thể che giấu hết được. Cái cô bé ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô gái phiêu bạt cả cuộc đời này, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Giây phút được ôm cô ấy vào lòng, đó là một cảm giác vui mừng thê lương đầy do dự, đó là cây cỏ dài dặc uyển chuyển liên tiếp trong lòng, mềm mại như những sợ tơ mỏng manh, vương vấn. “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm, kẻo bị nhiễm lạnh.” Tôi kéo cô ấy vào trong nhà. Bật đèn lên, ánh sáng chói chang của đèn điện làm mắt cô ấy khẽ nheo lại một lát, sau đó, cô ấy lôi từ trong chiếc túi đeo sau lưng ra một xấp tiền, đưa nó cho tôi. Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, hỏi: “Em lấy tiền ở đâu ra vậy?” Đôi môi cô ấy khẽ nhếch lên, “Không phải đi ăn trộm.” *** “Tôi đã nghe một câu chuyện như thế này: Kiếp trước, sau khi chết đi rồi, thân xác tôi bị đem vứt ngoài đường phố. Người qua người lại tấp nập trên đường, có người kiêng kị, khi bước qua xác tôi đã lấy tay che mặt, nhắm mắt vờ như không nhìn thấy; có người lại đứng từ rất xa, khẽ liếc mắt về phía tôi, khẽ lắc đầu than thở ra chiều đồng cảm; có người không cầm lòng được, lấy một manh áo đắp lên thân xác tôi. Em đã bước tới, đưa tôi đi an táng.” Một câu chuyện đầy cảm động, về mối tình vô song giữa hai nhân vật – Ngải Mạt Mạt và Công Trị Thần. Họ là những con người chỉ mong muốn yêu và được yêu. Thế nhưng những rào cản trong cuộc đời, sự nghiệt ngã và khốc liệt của xã hội đã đẩy họ xa rời nhau. Đọc truyện, ta mới thấy được những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống, lúc ngọt ngào, lúc chát đắng, lúc hạnh phúc hay lúc tái tê. Ngải Mạt Mạt là rượu, thứ thức uống ngọt ngào, thơm lừng, mê say quyến rũ những ai đã từng uống nó. Chất lỏng diệu kỳ này được ví với cô cũng vì lẽ đó. Con người cô gái này ẩn chứa sự kỳ bí khó tả, giống như rượu, ban đầu khó uống, uống rồi đâm nghiện, rồi đến khi muốn dứt ra cũng không thể. “Tình yêu là những ngày tháng ngông cuồng của tuổi trẻ” – có lẽ đó là triết lý tình yêu của Công Trị Hi cũng như tình yêu của anh dành cho Mạt Mạt. Cô gái có sức quyến rũ chết người cho bất kỳ người đàn ông nào, nhưng họ đều không thể nắm bắt cô vì đơn giản, trong lòng cô từ lâu đã có một mối thâm tình. Quá khứ trĩu nặng đau thương khiến tính tình cô trở nên ương ngạnh, phóng túng, nhưng ẩn chứa bên trong là một con người chung tình, hết lòng vì tình yêu. So với Mạt Mạt, Uyển Nghi chỉ là thứ nước lọc bình dị, trong suốt, phẳng lặng và yên bình. Tình yêu cô dành cho Công Trị Hi cũng phẳng lặng và yên bình như thế. Tôi không cho rằng cô ấy quá hoàn hảo, xét cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái chung tình, sẵn sàng thay đổi để hài lòng người mình yêu. Và, cô ấy và Mạt Mạt cũng chỉ là những cô gái đáng thương. Và điều cuối cùng, tôi không cảm thấy chút oán hận nào với tác giả. Cô ấy gieo cho từng nhân vật những bi kịch riêng, nhưng đó cũng là sự phản ánh chân thực lối sống & suy nghĩ của giới trẻ ngày nay. Có những truyện của tác giả khác luôn kết thúc với happy-ending, nhưng bi kịch và cách viết văn li kỳ lôi cuốn dường như là phong cách riêng đặc trưng của Tào Đình. Những truyện cô viết luôn đáng để nghiền ngẫm suy nghĩ, hoài cổ lại về những năm tháng qua của cuộc đời. “Nếu kiếp sau có quyền lựa chọn. Em muốn làm một đám mây xinh.  Bởi nghe nói đám mây không có tình yêu.  Chỉ vô tình được sinh ra trong buổi sớm mai. Rồi sau đó lại nhanh chóng tan đi. Nếu em là đám mây trắng.  Bồng bềnh nơi chân trời kia.  Anh có đem tình yêu của anh. Ban cho em dù là một chút. Để trước phật, em thành kính nghuyện cầu. Phù hộ cho anh suốt trăm năm. Rồi sau đó em sẽ lặng lẽ rời xa…” *** Công Trị Hi vẫn luôn tin vào 1 câu chuyện thế này: kiếp trước, sau khi chết đi, thi thể của anh bị vứt ngoài đường phố, khi đó, Ngải Mạt chính là người duy nhất rủ lòng thương mà chôn cất cho anh. Vậy nên kiếp này, anh đem lòng yêu cô say đắm, yêu đến mù quáng, yêu đến si mê, bởi kiếp trước là anh mắc nợ người con gái ấy.   Ngay từ lần đầu tiên gặp Ngải Mạt, Công Trị Hi đã biết rằng mình đã trót phải lòng người con gái ấy. Ngải Mạt hút hồn tựa yêu nữ chốn rừng sâu, khiến Công Trị Hi mê muội, đắm chìm đến mất đi lí trí. Vì Ngải Mạt, Công Trị Hi đã chấp nhận trở thành một kẻ phụ bạc, từ bỏ cô bạn gái Uyển Nghi luôn yêu anh hết lòng.   Công Trị Hi cho rằng, có thể trong kiếp trước, Uyển Nghi cũng đã rủ lòng thương với anh nhưng không chôn cất cho anh mà chỉ đắp cho anh một manh áo. Vậy nên kiếp này, anh và Uyển Nghi đã có một khoảng thời gian ở bên nhau, một khoảng thời gian không dài, nhưng đủ để anh đền đáp ân tình của cô từ kiếp trước.   Từ khi Ngải Mạt xuất hiện, cuộc sống của Công Trị Hi đã đảo lộn hoàn toàn. Chỉ cần một câu nói của cô, anh cũng sẵn lòng rút hết tất cả tiền tiết kiệm của mình để giúp cô trả nợ. Đêm 30 tết, khi đang đón giao thừa cùng bố mẹ, chỉ vì một cuộc điện thoại của cô, anh liền vội vàng chạy đến bên cô, ôm cô vào lòng. "Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc, nghi ngại về lòng thương hại mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng sự cô đơn và đau khổ của cô ấy, dù có khéo đến mấy cũng không thể che giấu hết được. Cái cô bé ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô gái phiêu bạt cả cuộc đời này, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi."   Ngải Mạt thực sự rất đáng thương. Mẹ của cô là nhân tình của một người đàn ông giàu có. Khi bà mang thai, người đàn ông đó đã ruồng bỏ hai mẹ con cô, vậy nên cô sinh ra mà không có bố. Hai mẹ con cô cứ như vậy, nương tựa vào nhau mà sống.   Cho đến năm Ngải Mạt 14 tuổi, cô bị bắt cóc, rồi bị người ta cưỡng bức. Khi được cứu thoát trở về, Ngải Mạt lại nghe tin người mẹ mình yêu thương nhất đã qua đời trong một vụ hoả hoạn. Tất cả những điều tồi tệ và đau đớn nhất trên đời đè nặng lên đôi vai bé nhỏ yếu ớt của cô, bóp nghẹt trái tim luôn thiếu thốn tình yêu thương của cô, khiến cô sống không bằng chết, sống tựa như cái xác không hồn.   Đúng lúc ấy, một người con trai đã xuất hiện, đem đến cho Ngải Mạt những tia nắng rực rỡ muôn màu. Người đó là ân nhân của cô, là người cứu cô khỏi tay bọn bắt cóc và hết lòng chăm sóc cô trong những năm tháng tăm tối nhất của cuộc đời. Người đó đã dịu dàng yêu thương cô, ân cần giúp cô xoa dịu trái tim yếu ớt chằng chịt biết bao thương tổn.   Cứ như vậy, trong căn nhà trọ lụp xụp, có một người đã dùng cả trái tim mình để mang lại cho một người cảm giác bình yên, có một người đã đem tất cả sự tin tưởng và tình yêu thương trao trọn cho riêng một người. Vậy mà, đến cuối cùng, hai người họ vẫn phải chia xa. Người con trai đó đã bỏ rơi Ngải Mạt mà không cho cô một lí do chính đáng. Khi Ngải Mạt rời đi, rời xa người con trai ấy, cũng là lúc trái tim cô khép cửa hoàn toàn.   Trong mắt người ngoài, Ngải Mạt là loại con gái phong tình, lẳng lơ, dựa vào thân thể để kiếm sống. Nhưng đối với Công Trị Hi, Mạt Mạt của anh là cô gái lương thiện và thuần khiết nhất trên đời. Vậy nên, anh bỏ ngoài tai lời khuyên can của người bạn thân nhất, mặc kệ Uyển Nghi đau đớn và suy sụp trước sự phản bội của anh mà ở bên Ngải Mạt.   Rồi đến một ngày, Ngải Mạt bỗng dưng biến mất, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh. Công Trị Hi dường như phát điên rồi, anh không ngừng tìm kiếm Mạt Mạt của anh, tìm kiếm trong sự đớn đau tuyệt vọng. Vậy mà, một tuần sau, anh gặp lại Ngải Mạt trong chính ngôi nhà của gia đình anh, với thân phận là chị dâu của anh. Phải gọi người con gái mình yêu bằng hai tiếng “chị dâu”, Công Trị Hi cảm thấy thật nực cười, nực cười đến mức tâm can quặn thắt.   "Nếu như em có thể cảm nhận được nỗi đau của anh, vậy thì, dù cho biển trời cách biệt, cho dù máu chảy thành sông, anh cũng có thể chịu đựng được."   Hóa ra, Công Trị Thần, anh trai của Công Trị Hi lại chính là người con trai trong kí ức của Ngải Mạt, người đã đem sự ấm áp đến cho cô, người mà ngay cả trong giấc mơ cô vẫn hoài nhung nhớ. Hóa ra, Ngải Mạt chỉ lợi dụng Công Trị Hi để tìm kiếm tung tích của Công Trị Thần. Hóa ra, từ đầu đến cuối, cô chưa từng động lòng với anh, tất cả chỉ là anh tự mình ngộ nhận. Trong tình yêu, đau đớn nhất không phải là yêu đơn phương, mà là yêu đơn phương rồi ngộ nhận vị trí của mình trong lòng người ấy.   Trên đời này, Ngải Mạt chỉ yêu thương hai người duy nhất. Một là mẹ cô, hai là Công Trị Thần. Vậy mà, đau đớn thay, Công Trị Thần vừa là người đã soi sáng những tháng ngày tăm tối của cô, nhưng cũng chính là người trực tiếp gây nên những bi kịch mà cô phải gánh chịu khi đó.   Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường. Tình là bi ai, nếu không gặp đúng người thì đau đến xương tủy.*   Ngải Mạt biết, rằng cô đã trót yêu sai người rồi. Nhưng khi đã yêu một người, không phải muốn không yêu thì sẽ không yêu nữa. Khi đã yêu một người, dù có hận đến mấy, cũng chẳng thế buông bỏ tất cả yêu thương.   Cho dù biết Công Trị Thần chính là người gây ra cái chết của mẹ mình năm đó, Ngải Mạt cũng không cách nào căm hận anh. Vậy nên, cô đã đến trước mộ của mẹ mà tự sát. Trót đem lòng yêu hung thủ đã sát hại mẹ, Ngải Mạt chỉ có thể làm vậy để chuộc lỗi với mẹ mà thôi.   “Nếu kiếp sau có quyền lựa chọn Em muốn làm một đám mây xinh Bởi nghe nói đám mây không có tình yêu Chỉ vô tình được sinh ra trong buổi sớm...”   Cuộc sống này thật sự quá tàn nhẫn, quá bất công với cô, vậy nên, chúc cho Ngải Mạt ở nơi thiên đường có thể đoàn tụ với người mẹ kính yêu của mình, sống một cuộc sống vui vẻ, bình yên, không còn bất công và đau đớn.   Còn Công Trị Thần, anh đáng hận nhưng cũng thật đáng thương. Những chuyện anh gây ra năm đó thực chất không hề có ác ý, mà là do sự sốc nổi của tuổi trẻ, là người ta lấy cô ra để uy hiếp anh. Ngải Mạt ra đi, để lại mình anh cô độc với những mảnh hồi ức yêu thương, để lại mình anh ngày ngày ôm nỗi nhớ nhung, day dứt. Có câu nói rằng, thời gian sẽ xoá nhoà đi mọi thứ. Vậy, năm tháng dần trôi, phải chăng chấp niệm trong tim anh sẽ có thể trở nên nhạt nhoà?   “Anh trai mân mê dòng chữ “ Mộ của dâu trưởng Mạt Mạt", khe khẽ lẩm bẩm: "Anh phải xây lại mộ cho cô bé ngốc nghếch này, phải tận tay chôn cất cô ấy, viết lên dòng chữ "Mộ của vợ yêu Ngải Mạt". Nghe nói những người tự tay chôn cất cho nhau, kiếp sau có thể trở thành vợ chồng. Kiếp này không được ở bên cô ấy đến trọn đời, còn có kiếp sau nữa". Mời các bạn đón đọc Mình Có Nợ Nhau Từ Kiếp Trước (Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh) của tác giả Tào Đình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực - Chước Dạ
“Ngày nào đi học cũng phải bực", đây là nói tâm trạng của Thẩm Tịch. Chỉ vì một lần vô tình nhìn thấy “cơ thể" của người ta, mà cái giá phải trả cũng lớn quá đi. Thẩm Tịch giậm chân, cái này cũng đâu phải tại cô. Vì hai bà mẹ chơi thân lâu ngày gặp nhau, lại cùng có con học lớp 12, nên tự nhiên cũng sẽ lôi kéo quan hệ cho sấp nhỏ. Nhưng mà người lớn chỉ lôi kéo trong sáng, còn tụi nhỏ như thế nào lại là chuyện khác. Vừa vặn làm sao mà cái người bị Thẩm Tịch nhìn thấy đó, lại được sắp xếp vào cùng lớp với cô. Lúc này Thẩm Tịch mới biết, cậu ta chính là nam thần học bá chính hiệu Tiết Diễm, người đẹp như tên. Chính vì yêu cái đẹp, cho nên Thẩm Tịch dù bị Tiết Diễm chọc cho tức đến nhe răng trợn mắt, cũng chỉ dám hừ mạnh một tiếng mà thôi. Năm học cuối cùng của cấp 3 này khiến cho các bạn trẻ càng không có thời gian dành cho bản thân. Tất cả đều là học, học và thi. Nhưng lại có một điều mà không cần ai nói cũng biết, tuy là bận đến không thể ngóc đầu lên được, nhưng đây cũng chính là quãng thời gian vô cùng quý giá đối với cuộc đời mỗi người. Giai đoạn lưng chừng của trưởng thành này chứa đựng biết bao cảm xúc vừa lạ vừa quen. Là bắt đầu của những rung động, là úp úp mở mở trái tim nhạy cảm, là rạo rực trước mỗi ánh nhìn của người mình thầm mến. Cho nên, ngày nào đi học cũng bực, nhưng nếu không có, lại cảm thấy thiếu thiếu. Tiết Diễm là học bá môn Toán, vừa hay Thẩm Tịch môn nào cũng giỏi, chỉ kém môn Toán. Thế nên, thầy chủ nhiệm mới cố ý sắp xếp cho Tiết Diễm kèm cặp Thẩm Tịch. Ý của thầy là chỉ kèm thôi, nhưng mà không ngờ là hai người bọn họ lại “nghe lời" thầy quá, nên “kèm” xong thì “cặp" luôn. Nói thì nhanh vậy, nhưng đó cũng là cả một quá trình cùng với sự cố gắng của cả Tiết Diễm và Thẩm Tịch. Tuy rằng Tiết Diễm hay nói những lời độc miệng để chọc giận đầu óc đơn giản của Thẩm Tịch, nhưng mà mục đích của cậu thì còn lâu mọi người mới hiểu được. Ai nhìn vào cũng nói, Tiết Diễm này là đang bắt nạt cô, nhưng thực chất sự việc chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi. Tiết Diễm miệng thì chê Thẩm Tịch đần, nhưng mà vì đần cho nên mới khiến cậu không rời mắt được. “Cậu có thể nào làm tôi bớt lo hơn được không hả?”, ý là, tôi lo cho cậu lắm đó. “Tại sao cậu cứ chọc giận tôi mãi thế?”, chính là, để tôi có thể đường đường chính chính mà đi dỗ cậu đó đồ ngốc. *** "Thế nên anh nói khách hàng khó giải quyết kia là em?" Thẩm Tịch và Tiết Diễm ở phía sau cùng lên lầu, mãi một lúc lâu sau cô mới hiểu ra. Cô đứng chống nạnh trên Tiết Diễm một bậc thang, bất mãn nhìn anh chằm chằm: "Em hiểu lòng người như thế, khó giải quyết chỗ nào?" Tiết Diễm buồn cười nhìn Thẩm Tịch rồi đưa tay ra vò đầu cô, sau đó phụ họa: "Phải phải phải, em hiểu lòng người, không có tí tật xấu nào." Thẩm Tịch đẩy tay của anh ra rồi xoay người lên cầu thang tiếp, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Đừng tưởng em không nghe ra anh đang nói qua quýt." Lúc Thẩm Tịch đi đến cửa nhà thì thấy trong tủ giày có thêm hai đôi giày lạ, cô hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì nghe được có người gọi mình: "Tiểu Tịch về rồi đấy à?" "Dì Trâu..." Thẩm Tịch ngơ ngác nhìn Trâu Tĩnh Thu trong phòng bếp và Tiết Thịnh Cảnh trong phòng khách. Cô còn tưởng Tiết Diễm đến một mình, không ngờ người này đưa cả bố mẹ anh đến, đúng là "lễ ra mắt" lớn rồi. Mãi đến khi Tiết Diễm vỗ nhẹ vào vai của cô, Thẩm Tịch mới tỉnh táo lại sau lúc ngây người rồi vội vàng chào to: "Chào chú, chào dì ạ." "Ừ, lâu ngày không gặp, Tiểu Tịch lại xinh hơn rồi." Trâu Tĩnh Thu cười nhẹ mà kéo cô: "Đến tâm sự với dì nào." Thẩm Tịch quay đầu nhìn Tiết Diễm một chút rồi ngập ngừng theo sát Trâu Tĩnh Thu vào phòng bếp, vừa giúp đỡ bà Thẩm vừa trò chuyện tình hình gần đây. ... Mời các bạn đón đọc Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực của tác giả Chước Dạ.
Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia) - Ma Nữ Ân Ân
Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có đấu trí giữa các nhân vật, có lẽ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên cuộc đấu trí trong đây chỉ ở mức độ trung bình vừa tầm, không quá lắt léo khiến bạn đau đầu khó hiểu và còn tự hỏi đời sao ai cũng thông minh dữ vậy? Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có nữ chính thông minh xinh đẹp rạng ngời, có vô số các anh đẹp trai tài giỏi giàu có vây quanh mình, có lẽ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên bạn sẽ không phải day dứt khi đọc xong cuốn truyện Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia) Uy Thất Thất là nữ thừa kế của tập đoàn Uy Thị, thừa hưởng khối gia tài kếch xù, bị mẹ kế của mình mua chuộc bà lão Thảo Quỷ ở Thái Lan hại hai cổ thuật. Cổ thứ nhất: xuyên không cổ, đưa đến thời đại chiến tranh loạn lạc, vĩnh viễn không thể phá giải… Cổ thứ hai: dung mạo cổ, bộ dạng xấu xí, chỉ khi nào cô trao đêm đầu tiên của mình cho người đàn ông yêu cô, thì mới phá giải được loại cổ này… Uy Thất Thất nghĩ vô số biện pháp để trở về hiện đại, nhưng lợn lành chữa thành lợn què, cô trở thành nữ tướng quân Đại Hán lừng danh, gặp được Tam vương gia anh tuấn đầy cơ trí. Hoàng thượng trêu đùa Tam vương gia, ban hôn xấu nữ cho chàng, khiến chàng bị cả thiên hạ chê cười khi cưới phải đệ nhất xấu nữ… rnChuyện gì sẽ xảy ra khi dần dần Tam vương gia nảy sinh tình cảm với Thất Thất, chàng đã 2 lần cứu cô thoát chết trên sa mạc, còn cô chỉ một mực đòi quay về xã hội hiện đại, chuyện gì sẽ xảy ra khi Thất Thất được hóa giải dung mạo cổ, trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành của Đại Hán, khiến vô số trái tim nam nhân đập loạn nhịp, tất cả sẽ có trong bộ truyện “Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán” [tên sách bên TQ], mời các bạn đón đọc. Đây là bản dịch mới của bộ truyện “Nữ tướng quân đấu trí cùng Tam vương gia” nhé các bạn, mình làm lại hoàn thiện để đi in thành sách, nội dung vẫn y nguyên, chỉ thay đổi tên truyện và giọng văn dịch cho hay hơn thôi. rnNếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có đấu trí giữa các nhân vật, tôi nghĩ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên cuộc đấu trí trong đây chỉ ở mức độ trung bình vừa tầm, không quá lắt léo khiến bạn đau đầu khó hiểu và còn tự hỏi đời sao ai cũng thông minh dữ vậy? Nếu bạn muốn đọc bộ truyện nào có nữ chính thông minh xinh đẹp rạng ngời, có vô số các anh đẹp trai tài giỏi giàu có vây quanh mình, tôi nghĩ bạn đã tìm đúng rồi, tuy nhiên bạn sẽ không phải day dứt khi đọc xong cuốn truyện này, gấp sách lại, và băn khoăn rằng, eo ôi, tiếc thế, bao anh như vậy biết chọn ai đây? Anh ơi anh theo em đi =)) Các anh nam phụ trong đây đều rất vô sỉ bỉ ổi theo nghĩa tiêu cực, không có chuyện chỉ cần em hạnh phúc anh sẽ buông tay và chúc phúc cho em, mà các anh theo đúng tiêu chí “không ăn được thì đạp đổ”, ta không có được mỹ nhân thì đố đứa nào có nhé, mỹ nhân không theo ta thì ta thà để em chết cho đỡ chật đất còn hơn. Cảnh báo vậy thôi, đầu truyện theo hướng hài kịch, phần sau có hơi ngược tâm người đọc, đến tận chương cuối mà vẫn thấp thỏm đau tim vì không biết 2 nhân vật chính có được hạnh phúc trọn đời bên nhau không? *** Nếu bạn thích một truyện đầy những màn đấu trí, sự thông minh đến từ các nhân vật nhưng vật cực kì chân thực mà không quá tâng bốc họ lên thì “Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)” chính là một sự lựa chọn của bạn. Đọc truyện bạn sẽ mãn nhãn với những màn đấu trí của họ những lại không cảm thấy sự thông minh ấy là quá mức. Uy Thất Thất là nữ thừa kế của tập đoàn Uy Thị, thừa hưởng khối gia tài kếch xù, bị mẹ kế của mình mua chuộc bà lão Thảo Quỷ ở Thái Lan hại hai cổ thuật. Nàng xuyên không về cổ đại thì thôi, còn hại nàng mang dung mạo xấu xí chỉ khi trao đêm đầu tiên cho một người đàn ông yêu cô thì mới lấy lại được dung mạo khuynh thành. Thất Thất luôn cố gắng tìm mọi cách để quay về thời đại của mình, nhưng không hiểu sao lại bị phản tác dụng, số phận đưa đẩy nàng trở thành nữ tướng quân Đại Hán lừng danh. Nam chính chính là Tam vương gia đầy anh tuấn và mưu trí, bị hoàng thượng trêu đùa mà lấy xấu nữ tướng quân làm vương phi. Dần dần vị Tam vương gia này cũng nảy sinh tình cảm với Thất Thất. Khổ nỗi là trong lòng cô nàng này lúc nào cũng tâm tâm niệm quay về hiện đại nên quá trình ôm vợ về cũng đầy gian nan vất vả. Về cặp nam nữ chính không có gì để bình luận nhiều vì họ là một nửa hoàn hảo của nhau, một cặp tuyệt phối. Xung quanh nữ chính cũng có rất nhiều vệ tinh, rất nhiều anh nam phụ hoàn hảo thích chị. Nhưng mọi người yên tâm, kết thúc truyện chúng ta không phải tiếc nuối vì kết cục của những anh chàng này đâu. Họ đều là những con người vô sỉ, không có chuyện “chỉ cần nàng hạnh phúc ta chấp nhận buông tay đâu”. Họ đều đấu tranh vì quyền lợi của mình, điển hình cho việc “ăn không được thì đạp đổ”. Truyện khúc đầu giọng văn khá thoải mái và hài hước, hóm hỉnh. Đọc rất thu hút. Còn càng về sau tình tiết được đẩy lên cao, khiến câu chuyện trở nên hồi hộp, gay cấn hơn. Cũng bắt đầu xuất hiện nhiều tình tiết ngược tâm hơn. Đọc càng về sau thì mọi người sẽ càng đau tim hơn. Truyện thắt nút mở nút rất hợp lí và logic. Thêm nữa là cốt truyện quá đáng yêu đi vì vậy không có lí do gì mà không nhảy hố truyện cả.   Mời các bạn đón đọc Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia) của tác giả Ma Nữ Ân Ân.
Cây Lớn ở Phương Nam - Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Nam Kiều là một kỹ sư thiết kế máy bay không người lái, vào lễ Giáng Sinh, cô phát hiện Châu Nhiên - chồng sắp cưới đã phản bội mình liền quyết định chia tay. Quyết định này chính là bước ngoặt thay đổi toàn bộ cuộc đời cô: Châu Nhiên rút vốn ở công ty của Nam Kiều, khiến cô phải đi kêu gọi nhà đầu tư. Từ đó gặp được Thời Việt - một người đàn ông có quá khứ phức tạp, luôn mang trong mình phức cảm quân nhân. Từ đây cuộc đời Nam Kiều, sự nghiệp của Nam Kiều gắn với Thời Việt; tình yêu của anh dành cho cô là thật hay là giả, sự nghiệp của Nam Kiều sẽ tiếp tục phát triển hay lụi tàn? "Anh đã hơn ba mươi rồi, đã nhìn thấy quá nhiều thứ rồi. Tưởng rằng có tình yêu là có thể coi thường mọi thứ, vì một phút rực rỡ mà như thiêu thân lao vào biển lửa, đó là tình yêu của người trẻ tuổi. Anh muốn cắm rễ bên cạnh Nam Kiều. Nếu Nam Kiều là một cái cây lớn ngoan cường mà mạnh mẽ, vậy anh phải là một cái cây cao lớn hơn thế đứng cạnh cô, cành lá sum suê rậm rạp, che mưa chắn gió cho cô. Anh sẽ lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô muốn lớn lên thế nào tùy ý. Anh muốn che chở cho cô cả đời, anh không thể để cô chịu bất cứ sự ấm ức nào" *** Tiểu Hồ Nhu Vĩ, người Hồ Bắc, sống tại Bắc Kinh, viết lách là nghề tay trái, thích dùng ngòi bút để diễn tả những nỗi bi thương hoan hỉ của nhân vật. Phong cách đa dạng, đề tài cổ kim phong phú, hiện tại đã có ba bộ tác phẩm được xuất bản. Tác phẩm đã xuất bản: - Nữ quan (2 tập) - Đại thiếu gia bị giam trong hồ - Cây lớn ở phương Nam -... *** Review bởi: Tâm Bùi Ánh  Giới thiệu truyện lấy từ bản dịch mạng Phương Nam có cây cao do Khánh Yên dịch: Thời Tiểu Thụ viết văn: “Ngoài cửa có hai cái cây, một cây là đại thụ, cây còn lại cũng là đại thụ”. Thời Việt tức giận: “Người ta tả cây táo nghe cao siêu biết bao, còn con viết thành cái dạng gì thế kia!” [1] Thời Tiểu Thụ tủi thân: “Mẹ viết như vậy mà!” Thời Việt: “Mẹ con đầu gỗ như thế, từ khi nào lại đi dạy con viết văn vậy?” Thời Tiểu Thụ lảo đảo lắc lư chạy đi lấy ra một tờ giấy: “Mẹ kẹp cái này trong sách!” Mở ra tờ giấy cũ đã ngả vàng. Chỉ có một câu, nét chữ ngập ngừng quen thuộc, có chút nhàu nhĩ. Thời Việt cúi đầu nở nụ cười. Đời này anh đã nói với cô biết bao câu yêu thương. Còn cô lại thế này? Thư tình cả đời chỉ có một câu, dẫu cho chưa từng gửi đi, nhưng vậy cũng đã đủ rồi. Phương Nam có cây cao, luôn tỏa bóng râm [2] [1] Trong “Đêm thu”, Lỗ Tấn viết: “Ở vườn sau nhà tôi, có thể nhìn thấy phía ngoài tường có hai cái cây, một là cây táo, còn cây kia cũng là cây táo“. [2] Nguyên văn: Nam phương hữu kiều mộc, thời hữu việt thụ (lấy ý từ tên của nam chính Thời Việt và nữ chính Nam Kiều).  Review: “Phương Nam có cây cao, luôn tỏa bóng râm”, quả đúng là như vậy, Thời Việt như một cây đại thụ sum suê, luôn vì Nam Kiều mà vươn cành trổ lá, tỏa bóng râm bảo vệ, che chở cho cô.  Lần đầu họ gặp nhau trong quán bar của anh, khi cô vừa chia tay bạn trai bảy năm của mình. Anh ta là một kẻ xấu xa, vẫn léng phéng với những người con gái khác. Khi chia tay còn rút hết cổ phần ra khỏi Tức Khắc Phi Hành, khiến công ty cô lao đao. Cô đến bar không phải vì mượn rượu giải sầu, mà có một vài ông lớn muốn đầu tư hẹn gặp cô ở đó.  Nam Kiều gắn liền với hình ảnh áo sơ mi – quần bò xanh có lá cờ đỏ nho nhỏ ở mông. Xinh xắn, cao ráo, nhưng lúc nào cũng cứng đơ như khúc gỗ. Lại là dân kỹ thuật chính hiệu, nghiên cứu và chế tạo máy bay không người lái càng khiến cô không biết thể hiện cảm xúc của bản thân. Nam Kiều giống như một cái cây cứ im lặng đứng. Cô không biết nở hoa, cũng không biết tỏ vẻ quyến rũ. Lần đầu gặp cô, Thời Việt đã liên tưởng cô với nước tinh khiết dưới 25 độ C, độ pH7, vô cùng trung tính.  Thời Việt là ai? Bất cứ ai khi được hỏi câu này đều nói: Thời Việt là thằng xấu xa, khốn nạn. Anh không mang vẻ đẹp “cố tình chải chuốt” mà là nét phóng khoáng tự nhiên. Xuất thân là lính phòng không không quân, lại thành công vượt qua đợt huấn luyện dự bị của đại đội lính dù đặc chủng vô cùng khắc nghiệt, với trí thông mình của mình, cứ ngỡ sẽ có một tương lai tươi sáng mở ra với anh, nhưng, anh bị anh em tốt chơi xỏ. Khiến anh bị khai trừ khỏi quân đội. Vốn sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, bố ham mê cờ bạc nợ đến mấy trăm triệu rồi chết, để lại cho anh một món nợ lớn. Anh lâm vào đường cùng. Sau bao nhiêu thời gian vật lộn với cuộc sống khó khăn, đã có một người đàn bà giàu có vươn cánh tay ra với anh, điều kiện phải làm trai bao cho bà ta. Anh có đồng ý không? Đồng ý chứ. Anh còn mẹ già, còn một đống nợ khổng lồ, anh không thể chết, anh không có lựa chọn nào khác.  Giờ đã là mười năm sau quãng thời gian tăm tối ấy, anh có tiền, giàu có. Anh đầu tư vào Tức Khắc Phi Hành. Anh chuyển nhà đến cạnh nhà Nam Kiều. Anh luôn cợt nhả nói rằng: “Tôi á? Thích cô nào thì liền mua nhà cạnh cô ấy.” Ban đầu chỉ là vì muốn điều tra sự thật về lý do khiến anh bị khai trừ khỏi quân đội. Rồi anh yêu cô lúc nào không biết. Anh đã quen nhìn sắc mặt người khác, lần đầu gặp mặt, Nam Kiều đã có hứng thú với anh, sao anh có thể không nhận ra. Nhưng một cô gái xuất thân tốt đến thế, sau khi hiểu được xuất thân hèn kém của anh sẽ nhìn anh thế nào. Cuộc đời này đều là mặt đầy bụi, tóc pha sương, làm gì có thế giới cổ tích lung linh tươi sáng chứ. Thế nhưng cô thật sự cho anh một thế giới cổ tích lung linh tươi sáng. Cô gái như khúc gỗ ấy đã mạnh mẽ đứng lên, cũng vươn cành lá bảo vệ, che chở cho anh. Từng là một quân nhân, nhưng anh chưa bao giờ quên khẩu hiệu của trường: “Danh dự, trung thành, trách nhiệm” Quá khứ kia của anh khi bị bố Nam Kiều ném vào mặt khiến anh không còn danh dự, chẳng còn tôn nghiêm, không còn lý trí, cũng chẳng đủ dũng khí để đối mặt với cô. Nụ hôn của cô khiến anh ngỡ mọi vết thương trong quá khứ của mình đã được chữa lành. Nhưng không, nó vẫn khiến anh chảy máu đầm đìa. “Thứ đáng quý nhất trên đời là sự kiên trì, dù là trong sự nghiệp hay tình cảm. May mắn thay, trước sau cô đã không từ bỏ”.  Ở bên anh, cô đã học được nhiều điều, sự chia sẻ, sự yêu thương, chủ động trong tình yêu, kiên cường, lý trí. Khi anh vào tù vì tội ngộ sát, cô không từ bỏ, mỗi tháng cô đều về quê anh thăm “mẹ của chúng ta”, hỏi han trò chuyện cùng bà. Khi anh ra tù, cô để anh có thời gian để gây dựng lại sự nghiệp. Thực sự, vô cùng thích cách yêu thương của hai người họ. Anh cố gắng vì cô, cô cố gắng vì anh. “Anh muốn cắm rễ bên cạnh Nam Kiều. Nếu Nam Kiều là một cái cây lớn ngoan cường mà mạnh mẽ vậy anh phải là một cái cây lớn hơn có thể đứng cạnh cô, cành lá sum suê rậm rạp, che mưa chắn gió cho cô. Anh sẽ lặng lẽ mỉm cười, nhìn cô muốn như thế nào tùy ý. Anh muốn che chở cho cô cả đời, anh không thể để cô chịu bất kỳ sự ấm ức nào.” “Nam Kiều, nghe lời bố em đi. Trên đời này, đó là người thân thiết nhất với em, có quan hệ máu mủ với em, người mãi mãi yêu em, luôn nghĩ cho em một cách vô tư nhất. Không có anh, em vẫn có thể sống tốt. Nhưng không có bố mẹ, em sẽ hối hận cả đời. Anh cũng mãi mãi yêu em. Nhưng anh không thể để em vì anh mà trở mặt thành thù với bố mẹ được.” Vậy nên cho đến tận khi bố cô đồng ý, ở nước ngoài xa xôi, sau khi diễn thuyết xong, cô đã nói trên sóng truyền hình: “Về nhà đi, lão Tam sắp đẻ rồi”. Một câu nói nghe bình thường nhưng ý nghĩa với anh biết bao. Ba tiếng “về nhà đi” là câu nói ngọt ngào nhất, rung động nhất mà một người có thể nói với người mình yêu. Trái tim của một kẻ phiêu bạt cô độc suốt mười mấy năm trời cuối cùng đã có điểm tựa.  Truyện ngược ít, nữ chính kiên định, có lý tưởng phấn đấu sự nghiệp, không dây dưa tình cũ. Quá khứ đen tối của nam chính chỉ lướt qua nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nếu không để ý sẽ không biết. Cả nam và nữ chính đều là điểm sáng của truyện. Truyện hơi YY về sự nghiệp của nữ chính nhưng không sao. Mình cực kỳ đề cử. Mời các bạn đón đọc Cây Lớn ở Phương Nam của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.
Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc - Mộc Tâm
Người đàn ông nheo mắt lại, nhìn cô gái chằm chằm. Cô cắn môi, cụp mắt. Chiếc váy dài vì tư thế nằm nghiêng của cô mà bị vén cao. Cô nâng chân lên cọ cọ vào cẳng chân anh. Thân thể anh cứng đờ, bàn tay dùng sức giữ chân cô lại. Ngôn Hâm biết phản ứng của anh là gì, cô đành phải bày ra dáng vẻ nhu nhược. “Chú à….” Dù là người cực kỳ lý trí như Hà Nhất Triển thì cũng bị tiếng gọi mềm mại này của cô làm cho run lên. Nhìn vào đôi mắt đỏ hồng đó, cảm giác nóng rực quen thuộc lại dâng lên, giống như ngọn lửa lớn, từ từ thiêu đốt thân thể anh. Anh thích thú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ngôn Hâm. Tiểu nha đầu này ăn nhầm cái gì rồi, dám trêu trọc anh? “Không ngoan thế này, nên trừng phạt sao đây?” Hà Nhất Triển vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô. Giọng nói trầm thấp của anh như loại rượu nguyên chất, khiến người ta say mê. “Chú à… nhẹ một chút, người ta sợ đau.” Cô cọ cọ vào người anh lấy lòng. Hà Nhất Triển rủa thầm một tiếng, cúi xuống hôn Ngôn Hâm mãnh liệt như muốn nuốt cô vào bụng. Anh nuốt hết nước bọt của cô, cắn đầu lưỡi cô phát đau. Đầu lưỡi anh không ngừng càn quét trong miệng cô, ép cô phải ngửa đầu thừa nhận thế tiến công của anh. *** Ngôn Hâm là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong mắt mọi người. Việc kết hôn rồi sinh con thường làm người phụ nữ phát điên, nhưng ông xã của Ngôn Hâm lại rất tốt, Hà Nhất Triển luôn chủ động giúp vợ lúc rảnh rỗi, cho cô có thời gian riêng tư của mình. Vì nếu suốt ngày ở nhà chăm con mệt quá sức, một thời gian không ra cửa da dẻ sẽ tái nhợt thiếu sức sống, hai mắt thâm xì. Sinh hai đứa liền một lúc, cả hai vợ chồng đều luống cuống tay chân, lao tâm mệt nhọc suốt hai năm mới dần thoát khỏi quẫn cảnh của những người mới làm cha mẹ. Mấy năm nay mấy ngôi sao nữ nổi tiếng hay chia sẻ cuộc sống sau khi kết hôn, nên trên mạng bắt đầu có nhiều người cũng post về cuộc sống ở nhà dạy con của mình. Ngôn Hâm đã ở nhà một thời gian dài, thỉnh thoảng không nhịn được cũng sẽ lên mạng chia sẻ về hai kẻ dở hơi trong nhà. Được mấy bà mẹ bỉm sữa đáp lại, cô hết sức vui mừng, cứ như tìm được đồng minh, nên thường xuyên chuyện trò qua lại, tổ chức gặp mặt mua sắm, so sánh giá cả. Ngôn Hâm cảm thấy mùa xuân thứ hai của mình như đang mở ra trước mắt. Tìm được người cùng bàn luận về sinh hoạt hàng ngày sau khi kết hôn cùng Hà Nhất Triển, Ngôn Hâm cảm thấy rất đủ rồi. Hơn nữa có bạn bè cùng chung chí hướng, có thể nói những chuyện không thể nói với ông xã đúng là rất tuyệt. Mọi người đều nói nuôi con là chuyện thần kỳ nhất trên đời này, Ngôn Hâm cả ngày đều ở cạnh bọn nhỏ, nhưng không phải chuyện gì cô cũng để ý hết được. Con trai lớn Mộ Ngôn thông minh hiểu chuyện, khi còn nhỏ thường dính lấy cô, nhưng không biết ba nhóc nói gì mà dần dà lại phát triển thành kiểu cuồng em gái. Ban ngày nếu Ngôn Hâm đang làm việc nhà, em gái khóc, dù đang làm dở chuyện gì, cậu nhóc cũng chạy ngay đến, lớn tiếng báo cáo động thái mới nhất của em gái với mẹ. ... Mời các bạn đón đọc Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc của tác giả Mộc Tâm.