Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khoảng Cách Của Hai Ta - Em Là Trời Còn Anh Là Mây Xanh

Bạn đang đọc truyện Khoảng Cách Của Hai Ta: Em Là Trời Còn Anh Là Mây Xanh của tác giả Thiên Dương Lộc. Còn có lúc anh ở trên bục giảng, còn cô ngồi nơi góc lớp.   Nhưng cũng là, khi anh ngoảnh đầu lại lần nữa, thì cô sẽ vội vàng biến mất trong dòng người nhạt nhòa.   Nếu như ngày đó anh không trở thành một giáo viên, thì liệu rằng... anh còn có thể gặp được cô không?   Đó chỉ là khoảng cách về thân phận của anh và cô mà thôi.   Nếu yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Bước Tới Bên Em hay Đẳng Cấp Chồng Yêu. *** Ngày hôm nay, hắn lại tiếp tục đuổi cô ra ngoài. Đang ở trong cơn mộng mị, bỗng giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên đánh thức cô dậy. Cô dường như đã mặc định nó thành một thói quen, bởi vậy vừa nghe hắn gọi tên cô liền từ từ đứng dậy, tác phong bình thản, khuôn mặt dửng dưng bước thong dong ra khỏi lớp. Cả lớp thì đang yên lặng làm bài. Đối lập hoàn toàn với bộ dạng của cô, hắn bên trong tràn đầy nộ khí, nhìn bóng dáng cô đi khỏi, hắn nhíu mày và thở dài bực dọc. Hà Vy đứng ngoài cửa lớp một mình, cả hành lang dài lớp học mà chỉ có mình cô. Cô cũng chẳng bận tâm đến điều đó, hai tay cô khoanh lại, một chân chống ra sau, cả người đều tựa vào tường. Cô nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài sân, bỗng nhớ lại những ngày đầu mà cô gặp hắn. ***** Năm đó, cô mới thi vào lớp mười. Trong trường lúc ấy đâu đâu cũng bàn tán về một vị thầy giáo mới được chuyển về trường dạy học tên là Phong gì đó mà cô không nhớ rõ. Những câu chuyện được tô vẽ về người thầy giáo này vô cùng thú vị. Nào là đó là một thầy giáo rất trẻ, sinh viên xuất sắc của đại học sư phạm Hà Nội, rồi điều mà mọi người quan tâm nhất ở đây đó là người thầy này vô cùng đẹp trai, ngoại hình thì xuất sắc, thầy giáo trẻ ưu tú. Cuối cùng vẫn phải kể đến, đó là thân phận cháu trai phó hiệu trưởng trường của hắn. Một câu chuyện hoàn hảo như vậy đã không ngừng vẽ ra cho các nữ sinh trong trường cả bầu trời mộng mơ. Đâu chỉ là học sinh thôi, đến cả những giáo viên nữ trẻ trung trong trường cũng có cái suy nghĩ đó. Còn nhớ lúc ấy, hầu hết những câu chuyện tám của đám con gái mười phần thì có đến tám phần là nói về vị thầy giáo trẻ này. Nhưng cô lại nghe được một điều nữa mà họ truyền tai nhau, rằng vị thầy giáo này con người vô cùng nghiêm khắc. Hắn ta tuy rằng không hề có thái độ lạnh nhạt hay mang bộ dạng sát khí với mọi người, nhưng lại không có mấy người học sinh nào dám đến gần bắt chuyện, hoặc là có, nhưng sẽ chẳng có cơ hội nói chuyện lần hai. Nghe kể hắn đang dạy các anh chị khối trên, đa phần đều có người khuyên nhủ rằng: "Thôi đừng để vẻ bề ngoài của thầy lừa gạt!" Các em lớp mười chưa được nếm thử nên vẫn còn ôm mộng, còn các anh chị khối trên, hắn dạy lớp nào là lớp đấy đi vào quy củ, ai nấy cũng đều kính nể và tôn trọng hắn. Nhưng cũng phải nói, hắn thực sự là giáo viên trẻ xuất sắc nhất của trường từ trước đến nay. Trần Hà Vy cô từ trước đến giờ vốn không có khái niệm đi quan tâm đến chuyện trên trời dưới đất ở trong trường, bởi vậy những câu chuyện thế này cô cũng chỉ để nghe qua tai này rồi đi ra từ tai bên kia mà thôi. Đã có nhiều lần Diệu Phương - đứa bạn thân của cô chỉ cho cô nhìn thấy người thầy giáo đó, cô nhìn thoáng qua hắn, cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, dù sao cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi. Cứ như vậy cho đến năm cô lên lớp mười một. Lúc đó lớp cô bỗng có một tin tức động trời, đối với cả lớp thì chắc nó vô cùng động trời, nhưng với cô thì lại cảm thấy rất đỗi bình thường, trên mức bình thường là đằng khác. Rằng thầy Phong kia sẽ là chủ nhiệm chính thức của lớp, còn được phân phó dạy toán cho lớp. Lớp cô năm đấy đúng là náo loạn lên vì hắn. Nhìn đám con gái trong lớp vui sướng tung hô hắn không ngừng như thế, cô đã bày ra một ánh mắt coi thường cực độ, vô cùng vô cùng cảm thấy thái quá. Kể cả con nhỏ Diệu Phương bạn cô cũng thế, ngày nào cũng thầy Phong thầy Phong khiến cho cô phải phát điên lên. Nhưng điều mà cô không ngờ tới nhất là, cô lại bị chính mình vả mình một cái đau đến thế. Cô vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy. Khi cô đang trêu chọc thằng bạn trong lớp, cô cầm quyển vở của nó chạy quanh lớp, nó thì đuổi ở phía sau để lấy lại. Rồi khi mà cô chạy về phía cửa lớp để chạy ra ngoài, lúc này cô lại đâm sầm vào một người. Hai cánh tay của người đó giữ lấy lưng cô để cô khỏi bị ngã ra sau. Cô ngước mắt lên nhìn, hắn cũng cúi xuống nhìn cô. Khoảnh khắc ấy cô tưởng như thời gian đã bị ngưng đọng lại. Hắn cao lớn che hết cả ánh nắng ngoài kia, đôi mắt hắn sâu thẳm gói gọn bóng dáng cô trong đó. Thời khắc ấy, Hà Vy biết, cô đã bị dao động rồi. Cho đến khi cô đã trở về chỗ của mình, trái tim cô không hiểu sao vẫn đập nhanh bất thường. Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, cả lớp đều đã ngồi xuống rồi mà cô vẫn đứng thất thần. Cô cảm thấy xấu hổ liền tự mắng bản thân một tiếng, lần đầu tiên Hà Vy cô lại không có tiền đồ đến như vậy. Từ trước tới giờ, Hà Vy ghét nhất vẫn là toán học. Hồi còn học cấp hai cô đã cảm thấy toán khó rồi, giờ lên cấp ba cô lại còn thấy toán khó gấp bội. Cô nghĩ, toán thì chỉ cần biết cộng trừ nhân chia là đủ. Bởi vậy lên cấp ba, cô rất hay trốn tiết, càng là đến tiết toán cô càng trốn nhiều, những thứ còn lại ở trong lớp đã có nhóm bạn của cô đối phó. Trong lớp không có ai dám động chạm gì ngay trước mặt cô nên cũng chẳng có ai đi mách lẻo. Mang danh là học sinh lớp chọn A, nhưng cô thì lại không bao giờ chỉn chu học gì cả, thường bỏ tiết, bài về nhà thì mượn lại chép, đã thế lúc nào cũng có tên trong danh sách đi học muộn, nghỉ học không lý do. Tất cả giáo viên cũng đã quen mặt mà bỏ bê cô rồi, ba mẹ cô đã đầu tư và quyên góp cho trường không ít, thế nên họ cũng chẳng thể làm gì quá đáng với cô. Vậy mà kể từ khi có hắn đến dạy, cô lại có thể tự động mà thay đổi. Cô không còn bỏ học như trước nữa, ngược lại còn vô cùng chăm chú nghe giảng khi đến tiết của hắn. Cô chợt nhận ra, mình rất thích cảm giác ngồi ở bên dưới tay chống vào má và ngắm nhìn hắn như vậy. Giọng hắn vào tai cô vô cùng ấm, dáng vẻ trầm ổn, lãnh đạm khiến cô không thể rời mắt khỏi. Cô đã tự hỏi, liệu có phải mình đã thích người thầy giáo này rồi hay không? Nhưng cô không thể tự trả lời được. Đến lúc mà cô lại nghe thấy đám con gái trong lớp mải mê bàn luận về khuôn mặt đẹp trai của thầy, cô cũng lại thấy ghét vô cùng, nhưng không giống với lý do ghét của trước kia nữa, mà là vì cô ghen tuông. Lúc này cô mới hiểu, bản thân đã thực sự thích hắn rồi. Chuyện xảy ra vào ngày hôm ấy, khi đó hắn trả bài kiểm tra toán đầu tiên cho cả lớp. Chợt hắn gọi tên của cô, cô còn nhớ lúc đó giọng điệu của hắn vô cùng lạnh lùng. Bài kiểm tra toán của cô được một phẩy, biểu cảm đáng sợ của hắn vẫn là lần đầu tiên cô được thấy. Hắn hỏi cô lý do được điểm như thế này. Cô khi ấy không biết phải trả lời với hắn cái gì, ánh mắt hắn vẫn nhìn cô không chớp, càng khiến cho cô cảm thấy hoang mang, cô cảm nhận được sự phẫn nộ trong hắn. Cô ngập ngừng cúi đầu, nói với hắn: "Em… em không làm được bài." "Không làm được bài?" Hắn hỏi lại cô, giọng điệu như thể không thể chấp nhận nổi, hắn còn mỉa mai thêm: "Đây là câu trả lời của một học sinh ngồi ở lớp chọn chuyên toán hay sao!? Tôi chưa nói đến chuyện em được điểm thấp hay kém, nhưng đến mức được một phẩy là không thể chấp nhận được!" Hắn quát lên, ném bài kiểm tra toán của cô xuống đất. Cô đứng ngây người nhìn xuống bài kiểm tra của mình. Cả lớp một hơi cũng không ai dám thở mạnh, không gian trầm xuống nặng nề. Lại thấy hắn nói tiếp: "Cả lớp điểm thấp nhất đã là năm phẩy, còn em, em làm bài được một phẩy có cảm thấy xấu hổ với lớp không? Đề bài tôi cho đến một lớp đại trà cũng có thể làm được, tôi cũng không ngờ một lớp chuyên toán mà lại có học sinh như thế này." Hà Vy nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn cũng nhìn cô. Có cái gì đó nghẹn ứ lại nơi cổ họng, hai tay cô vô thức nắm chặt, đáy mắt cô lấp lánh, cô cố kìm nén lại để không cho giọt nước mắt nào rơi xuống. Không biết qua bao lâu, Hà Vy mím chặt môi, khó khăn cất giọng: "Vậy bây giờ thầy đã biết về đứa học sinh như em rồi đấy! Từ giờ trở đi thầy sẽ không còn cảm thấy bất ngờ nữa đâu." Hắn cau mày giận dữ: "Trần Hà Vy! Em không cảm thấy xấu hổ hay sao mà còn vô lễ với giáo viên như vậy?" Nghe hắn nói như vậy, khóe miệng Hà Vy có chút khó khăn gượng ép kéo lên, cô nhìn thẳng vào mắt hắn mà cứng rắn đáp trả: "Nếu thầy cảm thấy như vậy là vô lễ với thầy, vậy thì...!thầy muốn làm gì em thì làm!" Dứt lời, cô bỏ ra ngoài, mặc cho hắn ở phía sau quát cô đứng lại. Hà Vy chạy ra phía sau nhà thể chất của trường, cô ngồi xuống chiếc ghế đá, lúc này cô đã không thể cầm cự nổi nước mắt được nữa, cứ thế mặc kệ nó rơi xuống chảy từng dòng. Chưa bao giờ cô có cảm giác uất ức giống như lúc này, ba mẹ cô trước giờ cũng chưa khi nào khiến cô phải khó chịu đến vậy. Những lời nói đó của hắn thực sự làm cô cảm thấy vừa khó chịu vừa thất vọng, không phải vì cô bị điểm kém, mà bởi vì những câu nói đó lại từ chính miệng hắn nói ra, trước toàn lớp, và vì hắn còn là người mà cô thích. Cuối cùng, mọi ngưỡng mộ, mọi cảm xúc và hình tượng cô dành cho hắn đều bị đổ vỡ hết. Thì ra cái cảm giác đau nó là như thế này. Cơn giận của cô từ ngày đó vẫn chưa nguôi ngoai, con người cô vốn không quan tâm điều gì, nhưng một khi đã để tâm, thì sẽ ghim sâu ở trong lòng. Cô không còn cảm thấy vui vẻ mỗi khi đến tiết của hắn nữa, không còn chăm chú ngắm nhìn hắn trên bục giảng mỗi ngày nữa, cô bắt đầu âm thầm chống đối hắn. Tiết hắn dạy cô vẫn đi học đầy đủ, nhưng giống như trước kia, cô chỉ nằm ngủ, bài về nhà cô lại đi chép, có khi còn đến lớp muộn. Cô cảm thấy mọi thứ chẳng có gì là không tốt, chỉ có điều hắn càng thêm không thích cô, lúc nào cũng bắt phạt cô, cô ngủ gật thì bị hắn đuổi ra khỏi lớp, cứ như vậy đến nay cũng đã được mấy tháng, mọi thứ đối với cô dường như đã là một thói quen.. Mời các bạn mượn đọc sách Khoảng Cách Của Hai Ta của tác giả Em Là Trời Còn Anh Là Mây Xanh - Thiên Dương Lộc. 

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đế Vương Nghiệp - Mị Ngữ Giả
Thời đại tàn nhẫn làm con người tàn nhẫn… Con người tàn nhẫn buộc tình yêu phải tàn nhẫn theo. Tình yêu của nàng và y bị dòng đời xô đẩy, lại bị chính kiêu hãnh và định kiến của cả hai chi phối, cứ thế hứng chịu đủ mọi thử thách và mâu thuẫn khoét sâu. Đứng bên nhau mà chẳng thấy mặt nhau. Cưới gả xong mà chẳng động phòng hoa chúc. Từ đó nàng ở thành đô làm quận chúa của nàng, y ra biên ải làm tướng quân của y… Nhiều năm qua đi, tình cờ hội ngộ ở lằn ranh sống chết, họ mới nhận ra mình đã lỡ làng nhau nhiều biết bao. Đây là câu chuyện về một cặp đôi tài cao, cứng rắn, đầy tham vọng, đối xử với nhau không được một lúc mềm lòng, nhưng từ tận trái tim, không ai trên đời hiểu và thương họ hơn chính họ nữa cả. Ở những câu chuyện khác, người ta phải giằng xé với tình địch, còn ở Đế vương nghiệp, chính hai người yêu nhau lại là đối thủ lớn nhất của nhau. Giữa họ là một tình yêu đầy những ức chế, đề phòng, và da diết, cùng những thề ước chỉ thực hiện được khi nào đôi ngả âm dương. *** Thượng Dương Quận chúa Vương Huyên (A Vũ), xuất thân vọng tộc, mang huyết mạch hoàng gia xinh đẹp, tôn quý, vốn có người thương là thanh mai trúc mã – người khiến ai ai cũng một lòng ngưỡng mộ, nhưng sống trong loạn thế, không thể tránh số mệnh nàng bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Tiêu Kỳ, xuất thân hàn vi, đi lên từ nghiệp binh đao, từng bước từng bước nhờ vào công trận mà đạt được vị trí cao, trở thành Dự Chương Vương quyền khuynh thiên hạ. Lấy Vương Huyên chỉ là một cuộc giao dịch quyền lực. Nhưng không ngờ, một lần gặp gỡ muộn lại thay đổi vận mệnh của hai người. Từ đó có ý chí quyết tâm vượt sóng gió, kiên định sóng vai bên nhau, ước hẹn sinh tử. Sự tranh giành giữa ngoại thích và hoàng tộc gây nên cung biến, hoàng tộc phía nam khởi binh làm phản. Trên đường trở về kinh, Vương Huyên bày mưu đoạt Huy Châu đã bị chiếm thành công, giành thắng lợi ở cuộc đấu chính trị đầu tiên, từ đó sóng vai cùng Tiêu Kỳ trên hành trình dựng nghiệp Đế Vương. Nhưng gia tộc Vương Huyên lại là gia tộc ngoại thích đứng đầu, đối lập một sống một còn với thế lực quân nhân. Phu tộc và gia tộc, tình yêu và thân tình, ngày xưa và ngày nay bức bách Vương Huyên phải chọn những chọn lựa tàn khốc. Xưa kia là nữ nhi hoàng gia, giờ mang thân phận người chinh phục quay trở lại cung đình, chân chính đứng trên đỉnh cao quyền lực, những gì đợi chờ nàng là phồn hoa lạc tẫn, đầy rẫy đau thương; là phong vân quỷ quyệt, nguy cơ tứ phía; hay là con đường lập quốc trải ra ngay dưới chân…   Mời các bạn đón đọc Đế Vương Nghiệp của tác giả Mị Ngữ Giả.
Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí - Diệp Phi Dạ
 "Có phải anh cảm thấy nâng đỡ tôi, đền anh một lần vẫn còn thiệt thòi? Nếu không thì hai lần đi?" Lý Tình Thâm trầm mặc.      Lăng Mạt Mạt dẩu môi, cắn ngón tay: "Mười lần?" Lý Tình Thâm vẫn trầm mặc như trước.      Lăng Mạt Mạt cào tóc, khẽ cắn môi, nhất quyết "Hai mươi lần?" Lý Tình Thâm quay người đi.         Lăng Mạt Mạt thở gấp, giậm chân kêu: "Hai mươi lần vẫn còn chê ít? Cũng không thể một trăm lần chứ?"         Lý Tình Thâm cong môi: "Tốt. . ." *** Lý Tình Thâm: Nếu không phải nhiều năm trước tình cảm của tôi đã sớm bén rễ ăn sâu, thì nhiều năm như vậy, làm sao tôi có thể làm như trong lòng không có việc gì? Lăng Mạt Mạt: Lúc trước kinh ngạc, hoàn toàn chỉ vì tôi thấy rất ít việc đời. Diệp Phi Dạ: Cất dấu ngang ngược sau lưng....Có thể sợ, sợ mất đi, cho nên cự tuyệt. Sắp tới khi đến mùa đông lạnh lẽo, mỗi ngày pha một cốc trà sữa, ôm trong lòng bàn tay, nhìn tôi kể về một câu chuyện tình cảm ấm áp. ... Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí của tác giả Diệp Phi Dạ.
Bộ Bộ Kinh Tâm - Đồng Hoa
Bộ Bộ Kinh Tâm là tác phẩm đầu tay và cũng là tác phẩm tạo nên tên tuổi Thiên Hậu Ngôn tình của tác giả Đồng Hoa. Trương Hiểu là một nữ nhân viên văn phòng hết sức bình thường, ngoại trừ một gương mặt xinh xắn đáng yêu, cô và những con người đang bận rộn với cuộc sống thành thị ở xung quanh mình hoàn toàn không có gì khác biệt. Cuộc sống của cô cũng đầy những lo toan bình thường: nhà cửa, tình yêu, tiền bạc… Cuộc sống ấy sẽ cứ thế trôi đi, nếu như không có tai nạn định mệnh đó. Trương Hiểu hoàn toàn chìm vào hôn mê chỉ trong khoảnh khắc, và khi tỉnh lại, cô thấy mình trở thành Mã Nhĩ Thái – Nhược Hi, em vợ của Bát a ca Dận Tự, con trai vua Khang Hy.   Thời điểm ấy, là vào năm Khang Hy thứ bốn mươi ba, thiên hạ thái bình, song cuộc chiến “Cửu long đoạt ngôi” chấn động lịch sử lại đang ngấm ngầm khởi động. Trên vũ đài lịch sử ấy, ngoài những cuộc chiến và âm mưu tàn khốc, còn có ngọn lửa tình yêu rừng rực cháy: lẽ dĩ nhiên, số phận của Mã Nhĩ Thái Nhược Hi không thể nào không gắn kết chặt chẽ với các vị thân vương hoàng tử đang minh tranh ám đấu ấy.   Thời mới trở về thời cổ, nàng hừng hực nhiệt huyết, hành sự lỗ mãng, nhưng nhờ sự thông minh mẫn tiệp mà mấy lần thoát nạn, đồng thời kết thành tri kỷ của Thập tam a ca, được trên dưới trong Tử Cấm Thành gọi là Nàng Liều. Sau dần, nàng phát hiên ra, cuộc sống ở thời này không như những gì nàng tưởng tượng, mọi thứ đều bị gò ép, số phận của mình và vô vàn người khác đều nằm trong tay của chỉ một người. Nhược Hi / Trương Hiểu dần trở nên cẩn trọng trong hành động và lời nói, mọi sự đều xử lý hết sức chu toàn, bình tĩnh, không gây tội với ai, cũng không bị vẻ bề ngoài của hiện tượng làm cho mờ mắt. Nàng đã dần trưởng thành, trở nên một người đàn bà vừa cảm tính lại vừa lý tính, trọng tình trọng nghĩa, khi bạn bè gặp nạn, sẵn sàng mang cả tính mạng mình ra để bảo vệ. Cũng chính vì sự thay đổi này, mà nàng đã chiếm mất trái tim của Tứ ca ca, Bát a ca và Thập tứ a ca, những vị hoàng tử có triển vọng giành ngôi báu nhất, đồng thời cũng  càng bị cuốn sâu thêm vào vòng xoáy tranh đoạt của các vị hoàng tử… *** Đang dịp giữa hè, cảnh sắc chẳng còn mơn mởn như dạo đầu xuân. Dạo ấy, cây lá biết rằng những ngày đẹp đẽ mới bắt đầu nên cùng khoe sắc tươi rạng rỡ, còn cây lá hiện thời thì cứ âm trầm, hẳn vì biết mình đã tới độ huy hoàng nhất, những ngày tháng sau chỉ có nước lụi tàn dần đi mà thôi. Tâm trạng của Trương Tiểu Văn cũng vậy. Cô đã ở thời xưa đến ngày thứ mười mà vẫn cảm thấy mọi sự như cơn mộng, tưởng đâu hễ tỉnh lại thì mình vẫn là nữ nhân viên văn phòng độc thân hai mươi lăm tuổi với một chồng báo cáo tài chính đang ngóng chờ, chứ không phải cô bé người Mãn chưa đầy mười bốn đang sống ở năm thứ bốn mươi ba Khang Hy. Mười hôm trước, trong lúc thay bóng điện, Tiểu Văn ngã lộn từ trên thang xuống, khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở trên chiếc giường của người mà cô đang mang phần xác đây. A hoàn kể, cô ngã thang gác, hôn mê mất một ngày đêm. Còn tại sao khi tỉnh dậy cô lại quên tiệt mọi sự, thì đại phu phán là do kinh hãi quá mức, từ từ tĩnh dưỡng sẽ dần dần bình phục. - Nhị tiểu thư, chúng ta về thôi. Tuy đã qua chính ngọ nhưng khí đất dạo này độc hại, mà cô vẫn chưa khỏe hẳn – A hoàn Xảo Tuệ đứng bên nhắc. Tiểu Văn quay lại đáp: - Ừ! Chắc chị tôi cũng đọc kinh xong rồi. Tên của Tiểu Văn bây giờ là Mã Nhi Thái Nhược Hi, còn cô chị trên trời rơi xuống nọ là Mã Nhi Thái Nhược Lan, trắc phúc tấn của Liêm thân vương Bát a ca Doãn Tự. Liêm thân vương là một người tương đối có tiếng tăm trong lịch sử nhà Thanh, nhưng vào thời điểm này thì chưa được phong vương, mới chỉ là một Đa la Bối lặc, và còn mang tên Dận Tự chứ chưa phải đổi để khỏi phạm húy Ung Chính đế. Nói một cách dễ nghe thì Nhược Lan là người dịu dàng hiền thục, mà nói một cách khó nghe thì là người nhu nhược nhút nhát, hằng ngày nàng dành quá nửa thời gian vào việc tụng kinh. Nhược Hi đoán rằng Nhược Lan không được sủng ái, bởi mười ngày cô ở chỗ nàng, Bát a ca chưa một lần ghé đến. Mười ngày đó cũng cho thấy Nhược Lan đối với em gái rất ân cần, từ cơm nước đến quần áo, việc không cứ lớn nhỏ đều lo chu toàn để Nhược Hi thoải mái. Nhược Hi thầm thở dài, nếu không thể trở về thời đại mình, cứ phải ở nơi này thì cô cũng chỉ biết trông cậy vào người phụ nữ này thôi. Song nghĩ tới kết cục mai sau của Bát a ca, cô lại cảm thấy chỗ dựa Nhược Lan không vững vàng chút nào. Dẫu sao đấy cũng là chuyện nhiều năm nữa, trước mắt không lo vội. Nhược Hi về đến nhà, Nhược Lan đã đợi sẵn. Đang ngồi nhấm nháp bánh trái bên bàn, thấy Nhược Hi bước vào, nàng liền lên tiếng, giọng quở trách: - Cũng không sợ say nắng nữa à! Nhược Hi tiến đến ngồi cạnh, cười đáp: - Làm gì đến nỗi bà chúa phải gai thế! Hơn nữa ra ngoài đi lòng vòng, em cảm thấy người nhẹ nhõm hơn mấy hôm vừa qua. Nhược Lan quan sát sắc mặt Nhược Hi, đoạn bảo: - Trông khí sắc khá hơn nhiều, nhưng dạo này thời tiết xấu, đừng nên ra ngoài. .. Mời các bạn đón đọc Bộ Bộ Kinh Tâm của tác giả Đồng Hoa. 
Tổng Tài Ngang Hơn Cua - Bạch Giới
Cô cô cô…… Đúng là xui xẻo! Rõ ràng muốn nghỉ ngơi dài hạn để thư giãn đầu óc lẫn cơ thể. Thế mà lại sống không yên vì người đàn ông tính tình rất rất kiêu ngạo này. Có lầm không thế? Nhưng mà cộ không thể không đi làm thuê  cho anh ta── nói ra rất là dài dòng, cô chính là thiếu nợ một món ân tình. Mà cái người này trời sinh đã “ ngang hơn cua ”, ác mồm ác miệng, thậm chí còn xem thường cô nữa chứ ! Cô tuyệt đối sẽ không “ nhịn ” đâu, nhất định phải cho anh ta biết tay ! Quả nhiên, mới vừa làm thuê cho anh ta bữa đầu tiên, anh ta liền “ tặng ” cho cô đòn phủ đầu ra oai – thẳng chân đá cô ra khỏi cửa. Hừ~~~ cô dễ bắt nạt vậy sao ? Cô tuyệt đối sẽ không để anh ta lên mặt như vậy ! “Võ công” của cô thuộc hàng lão làng đấy, anh ta dám lấy “công phu mèo cào” mà đấu với cô ư? Hứ, tầm phào ! Không ngoài dự đoán, anh ta nhiều lần tức nghẹn họng, đều bị cô giải quyết một cách dễ dàng. Chẳng lẽ anh phải nhận mệnh làm bại tướng trong tay cô sao ? Nhưng mà anh dường như lại thích cảm giác bị cô khi dễ này….   *** Trời mùa đông rét thấu xương, một chiếc xe taxi từ từ chạy đến dừng trước cổng khu chung cư cao cấp. Không lâu sau một cô gái mặc áo che kín mít kéo hành lý bước xuống xe, sau đó xoay người cảm ơn tài xế, lúc chiếc xe đi khỏi rồi, cô mới bước vào khung chung cư cao cấp nhưng chưa vào đến cổng thì hai bảo vệ mặt mày nghiêm nghị tiến đến, dù hành động rất lễ phép nhưng vẻ mặt lại đầy nghi ngờ. “Xin lỗi, cô muốn tìm ai?” Bảo vệ trẻ tuổi nghiêm mặt hỏi. Cô kéo khăn quàng cổ đang che mũi xuống, mỉm cười trả lời, “Xin chào, tôi họ Hà, Hà Thu Nhiên, tôi có hẹn với dì Trần Hảo sống ở lầu tám, phiền anh thông báo cho dì ấy dùm !” “Trần Hảo ?” Bảo vệ nhăn mày suy nghĩ xem trong khu chung cư này có ai tên Trần Hảo không, rốt cuộc ai là Trần Hảo ? “À, tôi nhớ rồi, là thím Trần !” Một bảo vệ khác nhìn như có thâm niên lâu hơn bỗng dưng la lên, “Hôm qua thím Trần có nói với tôi là hôm nay có cô Hà sẽ đến đây, kêu chúng ta để ý một chút.” Hừ ! Ở đây toàn người có danh tiếng sống, không giàu có thì cũng quyền quý, nhà nào nhà nấy đều có quản gia cả, mà dì Trần ở lầu tám kia chính là quản gia của Bàng Sĩ Bân – tổng giám đốc tập đoàn Bàng thị hiện nay, do ngày thường cứ gọi là “thím Trần, thím Trần” nên bọn họ cũng quên cả tên thật của bà. “Thì ra là thím Trần !” Bảo vệ trẻ tuổi tỉnh ngộ, vốn lúc nãy còn nghiêm nghị nhưng lúc này lại thân thiện hơn. Phải biết rằng, mấy gia đình sống ở đây không phải là người nổi tiếng thì cũng là người giàu có, toàn bộ đều là người trong giới thượng lưu. Mà những người này đều có gia tài đồ sộ, người có giáo dưỡng thì ăn nói khiêm tốn và so với người bình thường càng lễ phép hơn, nhưng tuyệt đại đa số mấy gia đình sống ở đây đều tỏ ra vênh váo, sai sử mấy bảo vệ cỏn con như họ đủ thứ chuyện. Ngay cả mấy quản gia nhà họ cũng y như chủ của họ, cáo mượn oai hùm, ngồi chém gió tự kỷ, bảo vệ nhỏ nhoi như hai người bọn họ thì chỉ biết nhẫn nhịn trong lòng để giữ chén cơm của mình. Dì Trần thì hoàn toàn khác ! Dì luôn tươi cười vui vẻ, tính tình dễ gần, ra vào gặp ai cũng chào hỏi cả, ngày thường có món gì ngon là chia cho bọn họ ăn, y như là người một nhà vậy, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là – ông chủ thối tha của bà. Biết rõ Hà Thu Nhiên là khách của dì Trần, hai bảo vệ lập tức dẫn cô vào bên trong phòng bảo vệ, sau đó nói dăm ba câu qua điện thoại với dì Trần, bảo vệ lớn tuổi hơn quay đầu cười với cô, “Cô Hà, tôi đã nói với dì Trần rồi, cô cứ đi thẳng vào đi.” “Cảm ơn !” Hà Thu Nhiên gật đầu, vẫy tay chào bọn họ xong liền đi về phía thang máy. Hà Thu Nhiên kéo hành lý đi theo, mới vừa bước vào bên trong chung cư, chưa kịp chiêm ngưỡng kiến trúc hoa lệ ở đại sảnh thì liền nghe thang máy kêu “Đing” một tiếng, một người phụ nữa hơn 50 tuổi bước ra, ăn mặc đơn giản chất phác, cười rạng rỡ, “Thu Nhiên, con tới rồi sao !” ... Mời các bạn đón đọc Tổng Tài Ngang Hơn Cua của tác giả Bạch Giới.