Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Độc Sủng Thành Hôn

Văn án 1: Cô yêu mọi thứ của anh, nhưng yêu nhất là đôi tay của anh, đôi tay này từng ôm cô, cũng từng đánh cô; Từng thay cô viết bài tập Ngữ văn, từng sửa đề Vật lý sai; vì cô mà đánh đàn dương cầm, vì cô mà đánh trống; Đã từng đưa cô đua xe, cõng cô đi qua vô số con đường; đeo nhẫn lên tay cô, vén chiếc khăn che đầu của cô lên; Tuổi trẻ đã từng tùy ý khoe khoang, ngày tháng bây giờ bình thản ấm áp, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn ở đây. Văn án 2: Đào Nhiên là một người mù màu, thế giới vạn vật ở trong mắt cô đều là trắng và đen, nhưng anh là ngoại lệ. Anh cao lãnh, phúc hắc cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, thế cho nên khi cô nhìn thấy anh đã cảm thấy thế giới trắng đen cũng trở nên xinh đẹp. *** Review: 20/03/2020      Khi học lớp chín, Đào Nhiên có một món nợ với Mộ Thời Phong, đó là phải mua cho anh 3 gói thuốc lá.   Theo lí mà nói, món nợ này có thể trả đứt ngay trong một lần, thế nhưng Đào Nhiên dường lại muốn biến nó thành món nợ cả đời. Cô nói với anh, cô sẽ trả anh theo kì hạn. Một gói thuốc khi anh có bạn gái; một gói thuốc khi anh kết hôn, còn gói thuốc thứ ba, cô sẽ mua cho anh khi con anh bước vào lễ đường.   Đào Nhiên khi ấy còn rất trẻ, cô chỉ nghĩ rằng mình thích Mộ Thời Phong, nên sẽ tìm mọi cách để được gần gũi với anh nhiều hơn, ví dụ như kéo dài khoản nợ ba gói thuốc, ví dụ như hăng say nhắn tin wechat cho anh, ví dụ như kiếm cớ “tình cờ” mà cùng anh đi chạy bộ… nói chung, chỉ cần được ở bên Mộ Thời Phong, dù là nhìn anh chơi bóng ở khoảng cách rất xa, không nói với anh lời nào, cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.   Bởi vì anh chính là tình đầu của cô, là mùa xuân tươi đẹp, bầu trời trong veo, ngọn gió mát lành, là người cô muốn gửi gắm toàn bộ thanh xuân.   ***   Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước khi gặp Mộ Thời Phong vào cái năm lớp chín ấy, Đào Nhiên đã đơn phương anh một năm rưỡi; cũng có nghĩa là cô “yêu sớm”, khi biết mình thích người ta, cũng mới chỉ là một nhóc con e thẹn mà thôi. E thẹn đến mức mãi về sau mới biết tên anh là Mộ Thời Phong.    Mà lần đầu tiên hai người chính thức giáp mặt cũng vô cùng xấu hổ. Cô lao nhầm vào nhà vệ sinh nam - mà Mộ Thời Phong khi ấy vừa vặn cũng có mặt, đang định “giải quyết nỗi buồn”.   ….   “Cô lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi không phải cố ý, cái… cái gì cũng chưa nhìn thấy.”   Nam sinh kia có vẻ rất bình tĩnh: “Nhìn thấy hay không chỉ trong lòng bạn biết thôi?”   “Đứng mãi không đi là muốn tiếp tục nhìn à?” Dừng một lát, anh lại hỏi: “Cái quần này của tôi kéo hay không kéo?”   …   Anh trai Thẩm Lăng của cô khi biết em gái yêu sớm đã đăng một status: “Tình yêu không có sớm hay muộn, chỉ có vừa đúng lúc thôi.”   Cậu tư Tưởng Mộ Thừa của cô khi biết cháu gái yêu sớm cũng nói: “Mối tình đầu sở dĩ tươi đẹp, đó là vì nó có sự gửi gắm về mặt tinh thần thuần khiết nhất mà tình yêu sau này không có được.”   Và quả thực, Đào Nhiên đã vô cùng chân thành, vô cùng tha thiết mà yêu Mộ Thời Phong.   Trong mắt người lớn, Đào Nhiên chính là một hỗn thế ma vương. Trong toàn trường, có lẽ cô là nữ sinh duy nhất cầm đầu một đám anh em huynh đệ khác đi đánh nhau; cũng là nữ sinh duy nhất được “nêu gương” trước cờ cùng một vài những thành phần cá biệt khác. Thế nhưng tiểu ma vương này khi đối mặt với Mộ Thời Phong lại vô cùng ngoan ngoãn.    Cô không ngần ngại bày tỏ tình cảm với anh, tìm mọi cách để được gặp anh; chỉ cần mỗi ngày khi tan trường mà gặp được Mộ Thời Phong ở cổng, thì dù cả ngày trước đó có tệ như thế nào đi chăng nữa, Đào Nhiên vẫn vui vẻ cảm thấy vận khí của mình hôm nay thật tốt.   Dù mọi hành động của Đào Nhiên đều thể hiện rất rõ rằng cô thích Mộ Thời Phong, nhưng vì cô không nói, nên Mộ Thời Phong cũng nín thinh. Đây chính là tình yêu học sinh điển hình, rõ ràng đã thích nhau đến vậy, nhưng vẫn ngoan cố không chịu mở lời trước, như thể chỉ cần nói ra câu “thích” trước người kia, là bạn sẽ triệt để thua cuộc.   Thế nhưng vấn đề là Mộ Thời Phong thua hay Đào Nhiên thua, rất khó để phân định. Có lẽ là họ đều là người thua, nhưng là thua một cách can tâm tình nguyện trước tình yêu của đối phương.   Chính bởi quan hệ khó khẳng định vì hai nhân vật chính đều không chịu mở lời, nên cách họ quan tâm nhau cũng rất hồn nhiên và buồn cười. Đào Nhiên thì không ngừng thăm dò xem Mộ Thời Phong có thích cô gái nào không, còn Mộ Thời Phong lại làm như vô tình mà bảo “em chắc chắn phải chịu trách nhiệm với anh”.   …   “Đào Nhiên, em nói xem, em đã chiếm bao nhiêu tiện nghi của tôi rồi? Nhìn lén trong phòng vệ sinh, không bị sao cũng bảo tôi cõng em bế em, còn ôm cổ của tôi, ôm eo của tôi, hằng ngày gửi tin nhắn làm phiền tôi, trong phòng bệnh còn sờ mặt của tôi nữa chứ.”   “Nói trước cho em đề phòng đấy, nếu sau này vợ tôi biết nhiều lần đầu tiên của tôi đều cho em, cô ấy sẽ đến tìm em tính sổ, tôi chỉ có thể lực bất tòng tâm mà thôi.”   …   Vậy đó, thực ra Mộ Thời Phong cũng rất thích Đào Nhiên.   Thích cô bé ngốc nghếch nhìn trộm anh chơi bóng từ trên tầng, xong lại vì sợ anh nhìn thấy mà cuống quýt cúi xuống, va đầu vào cạnh bàn đến u cả đầu.    Thích cô bé trước lúc sắp ngất vì đau ruột thừa vẫn cố nhắn tin cho anh; rõ ràng là muốn anh quan tâm nhưng lại kiêu ngạo không nói. Anh không trách gì cô, chỉ đành bất đắc dĩ lao đến bệnh viện xem cô ra sao rồi.   Thích cô bé mua thuốc lá cho anh, sau đó giao hẹn với anh, sau này khi kết hôn, sẽ mua cho anh một bao nữa.   Đào Nhiên bị mù màu. Cô chỉ có thể nhìn thấy thể giới với hai màu đen và trắng. Thế nhưng trong mắt cô, Mộ Thời Phong ấy, lại là một tồn tại vô cùng đặc biệt. Mà Mộ Thời Phong, dù anh nhìn thế giới muôn màu muôn sắc, cũng đã ngắm nhìn cảnh đẹp thế gian, thế nhưng so ra, tất cả đều kém Đào Nhiên của anh.   Đào Nhiên trao cho Mộ Thời Phong tình cảm đầu đời của mình, còn Mộ Thời Phong, anh cũng chẳng hề keo kiệt mà cho cô rất nhiều “lần đầu tiên” của anh.   ***   “Độc sủng thành hôn” là câu chuyện viết về quá trình trưởng thành của Đào Nhiên và Mộ Thời Phong, từ khi còn là những cô cậu học sinh ngồi trên ghế nhà trường, cho đến khi lớn lên rồi bước ra ngoài xã hội. Điều mình thích ở câu chuyện này, đó là các nhân vật đều yêu rất chân thành, rất hết mình. Nhưng bối cảnh truyện không chỉ gói gọn trong thanh xuân vườn trường, vì thế không thể giữ trọn mãi mãi bầu không khí trong trẻo của tuổi trẻ, bởi lẽ rồi ai cũng phải lớn lên.   Thực ra tương lai có khó khăn, ấy là điều có thể tiên liệu trước, dù rằng ta không biết nó có thể sẽ tệ đến mức nào. Nếu như cái năm lớp chín ấy, Đào Nhiên hồn nhiên nghĩ rằng mình chỉ nợ Mộ Thời Phong ba bao thuốc, đổi lại sẽ được gặp anh nhiều hơn; thì khi lớn lên, cô chợt nhận ra mình còn nợ Mộ Thời Phong nhiều hơn thế. Là tình cảm sâu nặng, là năm tháng đằng đẵng.    Mình thích cách Đào Nhiên chân thành yêu Mộ Thời Phong, cũng thích cách Mộ Thời Phong cứng rắn đến bên Đào Nhiên, không từ bỏ ngay cả khi hai người gần như đã hết hi vọng. Sau này, giữa họ đã xảy ra rất nhiều biến cố. Ví dụ như Đào Nhiên kết hôn với người khác, hay ví dụ như, Đào Nhiên bị bệnh.    Đào Nhiên bị bệnh, không thể nhớ được những gì xảy ra sau 24 giờ, nhưng Mộ Thời Phong vẫn luôn ở bên cô. Anh thậm chí còn làm cho cô một cuốn sổ, trong đó có những người mà cô không muốn quên, để cô mãi mãi ghi nhớ những người mình yêu thương và những người yêu thương mình.   Mình thích cách Mộ Thời Phong cố gắng thực hiện những lời hứa với Đào Nhiên, dù rằng cô không còn nhớ chúng nữa. Lúc đọc tới đoạn Mộ Thời Phong nhắm mắt nhớ lại thời niên thiếu sôi nổi của bọn họ, anh đưa cô đi đua xe, đi ăn bánh chèo Thiên Tân cô thích nhất, cùng cô trải nghiệm những chuyện điên rồ chỉ tuổi trẻ mới dám làm; nhưng giờ anh không cách nào cho cô những thứ ấy nữa, mình xúc động vô cùng. Nhìn cách Mộ Thời Phong nâng niu từng chút từng chút kỉ niệm với Đào Nhiên như thế, mình lại càng cảm nhận được tình yêu sâu sắc mà anh dành cho cô.    Thực ra, đã có lúc mình tưởng hai người hết hi vọng rồi, sẽ không thể yêu nhau hết lòng như trước được nữa sau bao biến cố như thế. Nhưng Mộ Thời Phong chưa từng từ bỏ tình yêu này, Đào Nhiên cũng không từ bỏ.    Dù cho hai người từng chia lìa đôi ngả, nhưng đến cuối cùng, họ vẫn đuổi kịp nhau.   Có thể Đào Nhiên sẽ quên tất cả, nhưng cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên Mộ Thời Phong, nhất là đôi bàn tay của anh.   Đôi tay ấy,   “Từng thay cô viết bài tập ngữ văn, từng sửa đề Vật Lí sai; vì cô mà đánh đàn dương cầm, vì cô mà đánh trống;   Đã từng đưa cô đua xe, cõng cô đi qua vô số con đường, đeo nhẫn lên tay cô, vén khăn che đầu của cô lên;   Tuổi trẻ đã từng tuỳ ý khoe khoang, tháng ngày bây giờ bình thản ấm áp, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn ở đây.”    Và cuối cùng, nếu bạn muốn tìm một câu chuyện ngọt sủng có trộn chút thuỷ tinh, hãy thử “Độc sủng thành hôn” xem sao nhé. ;) _____   “ “: Trích từ truyện   Review by #Ám Tần Bìa: #Hoạ Gian Phi *** Mùa đông này ở New York rất lạnh, cái lạnh như cắt da cắt thịt. Bên ngoài cửa sổ tuyết lại bay rồi, đây là trận tuyết thứ 5 từ khi bắt đầu mùa đông đến nay. Nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh giấc. Trong phòng ngủ. Người giúp việc vừa mới mát xa toàn thân cho Đào Nhiên xong, cẩn thận từng chút dịch chiếc chăn của cô ra, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên sô pha, nhỏ tiếng nói: “ Tiên sinh, hôm nay đến lượt tôi trông chừng tiểu thư, ngài cứ tiếp tục chịu đựng thế này, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.” Hoắc Liên râu ria xồm xoàm, đôi mắt chứa đầy tia máu đỏ, áo sơ mi nhăn nhúm để rơi lả tả ở bên ngoài quần tây, đôi tay của anh ta dùng sức xoa xoa mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nam tính vậy. Anh ta nhẹ giọng nói: “ Tôi không sao, mấy ngày nay có lẽ cô ấy có cơ hội tỉnh lại, nếu như không tỉnh lại, có lẽ cả đời này chỉ có thể năm trên giường, tôi nhất định phải trông chừng cô ấy, cô đi ra ngoài đi.” Người giúp việc thở dài, không cố chấp bằng anh ta nên đành phải lui ra ngoài. Hoắc Liên ngồi đến bên cạnh giường, ngón tay thon dài dọc theo gò má từ từ lướt xuống, đã nữa năm trôi qua, cô hoàn toàn không có chút dấu hiệu tỉnh lại. Khi ngón tay của anh ta rơi xuống cằm của cô, hung hăng dùng sức bấm một cái, cô thật sự nghĩ rằng mình là người đẹp ngủ say sao, còn không mau tỉnh lại hả. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, bác sĩ chủ trị Mike đi vào, khẽ gật đầu chào hỏi Hoắc Liên, “ Thế nào rồi?” Hoắc Liên đứng dậy, hít sâu một hơi, lắc đầu. Mike vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lại đem những lời nói bên miệng nuốt vào trong. Cuối cùng Mike nửa đùa nửa thật nói một câu: “ Gọi cô ấy nhiều nhiều đi, biết đâu có thể đánh thức cô ấy cũng không chừng, sắp Noen rồi, có lẽ nguyện vọng này có thể thành hiện thực đấy.” Hoắc Liên lần đầu tiên nghe lời làm theo như thế, anh ta cũng biết rõ cái này là lừa mình dối người. “ Đào Nhiên, Đào Nhiên, tỉnh lại đi...” Hoắc Liên dùng hết sức cầm lấy cổ tay của cô. Trong bóng tối, Đào Nhiên cảm thấy có người đang gọi mình, cô giống như đã nghe thấy, muốn mở mắt ra nhưng lại mệt đến mức cứ chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cô không phân biệt được đâu là trong mơ đâu là hiện thực. Sau đó chỉ cảm thấy một ánh sáng trước mắt, cô giống như nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc. Trong trí nhớ có liên quan đến cảnh tượng năm ấy. Thời gian cũng quay ngược về năm ấy, hôm ấy... 11 giờ tối, vốn là các khách quý của hội sở Tinh Lan xa hoa đồi trụy, thời gian mơ hồ, nhưng đêm nay yên tĩnh đến kỳ lạ. Đèn tường trên đường đi từ màu sắc mờ ảo lúc trước đã trở thành màu trắng sáng như hôm nay, không chỉ thế thôi, những cô ả oanh oanh yến yến lúc này cũng đang mặc những chiếc váy dài bảo thủ, trang sức trang nhã tiếp đón khách.Truyện được dịch và đăng full tạilustaveland. Mộ Thời Cảnh thoáng ngạc nhiên vì cảnh tượng thế này hơn nữa năm nay vẫn chưa có xuất hiện. Giám đốc của hội sở đích thân ra tiếp đón, một mực cung kính chào hỏi: “ Mộ tổng, Anh Ba bọn họ đang ở căn phòng số 1.” Mộ Thời Cảnh gật đầu tỏ ý đã biết, nghi hoặc đi về phía căn phòng số 1. Giám đốc của hội sở đi theo sau, đúng lúc ở phía sau lưng anh ta nhắc nhở một câu: “ Mộ tổng, Đào Nhiên cũng có mặt.” Thì ra tiểu ma nữ đã đến rồi, khó trách lại yên tĩnh như thế. Giám đốc hội sở hạ thấp giọng nói: “ Anh một lát nữa đừng trêu chọc cô ấy.” Mộ Thời Cảnh cau mày. Giám đốc giải thích nói: “ Bài tập ngữ văn của cô ấy chưa làm xong, lúc này đang cáu gắt ấy mà.” Mộ Thời Cảnh bị lời nói này làm cho sặc ho khan liên tục, thì ra là quá nhiều bài tập, anh ta phất tay một cái tỏ ý bảo giám đốc không cần đi theo nữa. Sau khi đẩy cửa đi vào, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt chính là bàn học điều chỉnh tự động trên ghế sô pha, còn có cô gái trẻ tuổi kia đang phát cáu dùng bút máy ra sức đâm vào quyển bài tập. Lần trước nhìn thấy cô là vào nửa năm trước, nghe nói cô có thể đi học một cách quy củ, đúng hạn hoàn thành bài tập, cho nên mấy tháng nay Thẩm Lăng không mang theo cô đến đây nữa, tình hình lúc này xem ra lại là trở về lúc trước khi giải phóng rồi. Mộ Thời Cảnh đi vòng qua bên cạnh cô, tiến tới liếc nhìn quyển bài tập, đọc hiểu tác phẩm văn học, chỉ là chỗ chọn câu trắc nghiệm đều bị cô ấy đâm không phân biệt được hình dạng gì cả. Căn bản không nhìn ra được nội dung câu trả lời trắc nghiệm là gì. Anh ta cười: “ Nhiên Bảo, làm bài tập à?” Một nhóm người bọn họ gọi theo Thẩm Lăng gọi cô là Nhiên Bảo, từ lúc cô 5 6 tuổi đã gọi như vậy rồi. Nhiều năm như thế cũng đã thành thói quen. Chuyện Đào Nhiên ghét nhất không gì sánh bằng đó là người khác gọi cô là Nhiên Bảo, giống như một đứa bé chưa dứt sữa, cô liếc mắt nhìn, ánh mắt đó như đang viết ‘ Nhìn thấy tôi đang làm bài tập mà còn phí lời hả?’ Lúc này bên cạnh bàn mạt chược có người gọi anh ta, Mộ Thời Cảnh đúng lúc tìm được lối thoát. Anh ta đi qua, lập tức có người đứng lên nhường chỗ cho anh ta. Anh ta liếc mắt nhìn Thẩm Lăng đang mò bài, sắc mặt hơi trầm, mặt không biểu cảm, xem ra đã bị Đào Nhiên chọc giận không nhẹ rồi. Còn nghĩ đến dự án đầu tư mạo hiểm kia, vốn muốn mượn lúc này hỏi thăm một chút tình hình từ Thẩm Lăng, xem ra đêm này chỉ có thể coi như không có gì thôi.Truyện được dịch và đăng full tạilustaveland. Đêm nay Thẩm Lăng chuyện gì cũng không thuận, tâm tình không thuận, bài cũng không thuận. Cúc áo nơi cổ áo sơ mi buồn bực cỡi ra hai nút, nhưng vẫn cảm thấy hít thở không thông. Anh ta thở dài ném hộp thuốc cạnh tay cho Mộ Thời Cảnh, “ Sao đến trễ vậy?” Mộ Thời Cảnh xoa xoa mi tâm, “ Vừa mới cãi nhau với Mộ Thời Phong.” Thẩm Lăng thấp đầu cười một tiếng, cứ cảm thấy anh ta và Mộ Thời Cảnh giống như người lưu lạc chân trời cùng chí hướng gặp nhau. Anh ta có một cô em gái không có chí tiến thủ, Mộ Thời Cảnh có một cậu em trai không yên tâm. Thẩm Lăng bỏ bài trong tay xuống, những người khác cũng im lặng không lên tiếng dừng lại động tác trong tay. Anh ta nói: “ Công ty game online của em trai anh không phải đã lên sàn rồi sao, anh còn cãi với nó chuyện gì nữa chứ?” Mộ Thời Cảnh muốn châm thuốc, nhưng theo bản năng lại liếc nhìn Đào Nhiên, đem điếu thuốc bỏ vào trong hộp, “ Nó dù sao vẫn còn đang học lớp 12, cả ngày cứ trốn học đi nghiên cứu game của nó, chủ nhiệm lớp không chỉ một lần gọi điện đến tố cáo, nói là ngày mai bảo tôi đến trường một chuyến.” Thẩm Lăng cũng chỉ hút vài hơi, lại nhớ đến tiểu khắc tinh đang làm tập kia, anh ta liền dập tắt điếu thuốc, rất không hiểu nhìn về phía Mộ Thời Cảnh: “ Đều đã là ông chủ đứng sau của công ty lên sàn, vẫn phải thi tốt nghiệp trung học à? Trực tiếp nói rõ với chủ nhiệm lớp tình hình không phải xong rồi sao?” Mộ Thời Cảnh cũng rất phiền muộn, “ Nó nói nó muốn khiêm tốn, ngoại trừ mấy người chúng ta ra, không người nào biết nó chuyện nó nghiên cứu game online, ba mẹ của tôi cũng không biết đâu, vẫn luôn cho rằng nó ngoan ngoãn ở trường đi học.” Thẩm Lăng gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ là anh vừa mới nắm bắt được câu chủ nhiệm lớp bảo Mộ Thời Cảnh ngày mai đến trường trong lời của anh ta. Anh ta nhớ ra ngày mai là ngày kiểm tra tháng của Đào Nhiên có kết quả, nghĩ cũng không cần nghĩ, ngữ văn chắc lại rất thảm đây. Chắc chắn phải bị mời phụ huynh rồi, anh ta lén liếc nhìn Mộ Thời Cảnh, cơ hội này đã đến rồi. Thẩm Lăng bỗng nhiên tinh thần sảng khoái, lại ra hiệu bảo những người khác trên bàn bắt đầu đánh bài, anh cố tình hay vô ý tán gẫu với Mộ Thời Cảnh, đánh một vòng thật lớn cuối cùng vòng đến dự án đầu tư mạo hiểm. Anh ta hơi ngước mắt nhìn về phía Mộ Thời Cảnh, “ Hạng mục mới lên sàn của tập đoàn Bách Tư các anh, nguy hiểm cao, nhưng không chắc là thu hồi cao.” Mộ Thời Cảnh biết lão hồ ly này lại bắt đầu nghĩ đến chuyện gì của anh ta, trước không thăm dò mục đích của anh ta, anh ta chỉ có thể nhàn nhạt ‘ Ừ’ một tiếng. Thẩm Lăng tiếp tục: “ Dự án lập kế hoạch đầu tư mạo hiểm này hội đồng quản trị của công ty đầu tư mạo hiểm Thẩm thị chúng tôi không chắc có thể thông qua được.” Mộ Thời Cảnh chửi thầm trong bụng, cậu làm cái quái gì không đạt được mục đích của cậu chứ, cho dù có thể thông qua, cậu cũng ép không cho thông qua. Thẩm Lăng cười, “ Nhưng mà cũng không phải là không có cơ hội thông qua.” Mộ Thời Cảnh gật đầu: “ Xin lắng tai nghe.” Thẩm Lăng tạm dừng lại: “ Tôi phải đi Hong Kong vài ngày, Nhiên Bảo nhà tôi đi học không có ai đưa đón.” Mộ Thời Cảnh, “ …” Rốt cuộc cũng đưa ra cách này mà, nhưng trực tiếp đưa đón Đào Nhiên đi học tan học so với lập kế hoạch dự án càng đau khổ hơn. Con bé tính tình ngang bướng, lại không nghe lời, mấy ngày trước vì sau khi tan học kéo bè kéo phái đánh nhau mà bị cảnh sát tuần tra dẫn về đồn cảnh sát. Lúc này là người đang ở dưới mái hiên không thể không cuối đầu, cho dù anh ta không bằng lòng đi chăng nữa, cũng phải bất chấp khó khăn nhận lời mà thôi. Anh ta nhìn về phía Thẩm Lăng: “ Nếu như cậu yên tâm thì cứ giao cho tôi đưa đón. Sau khi tan học đón đến nhà tôi ăn cơm tối, hướng dẫn con bé làm xong bài tập, sau đó đưa con bé về nhà, cậu thấy có được không?”Truyện được dịch và đăng full tạilustaveland. Mục đích của Thẩm Lăng đã đạt được, nét mặt vẫn bình thản trước sau như một, “ Vậy thì còn gì bằng nữa, người anh em, cám ơn nhé.” Anh ta không có nói với Mộ Thời Cảnh chuyện cũng bị mời phụ huynh, nếu như nói cho cậu ta biết trước, sợ là Mộ Thời Cảnh thà là có cần vốn đầu tư mạo hiểm của Thẩm thị bọn họ, cũng sẽ không đồng ý đưa đó Nhiên Bảo. Còn Đào Nhiên lúc này, ánh mắt hơi lạnh vẫn luôn đảo qua lại giữa Mộ Thời Cảnh và Thẩm Lăng. Bọn họ lại lặng lẽ đem cô bàn giao ký gửi, có hỏi qua ý kiến của người trong cuộc là cô đây không? Mặc dù Mộ Thời Cảnh đã đạt được lợi ích nhưng bề ngoài vẫn cực kỳ không tình nguyện, cô thật sự muốn hỏi anh ta, cô khiến cho người khác ghét như vậy à? Nhìn quyển sách bài tập thật lòng làm không được, lặng lẽ đem điện thoại nhấn nút tắt máy, đứng dậy đi tới bên cạnh Mộ Thời Cảnh, chỉ chỉ điện thoại của anh ta, “ Điện thoại của em hết pin rồi, cho em mượn dùng chút đi, em cần đáp án ngữ văn trên baidu.” Không có người nào chạm qua điện thoại của anh ta, cứ xem như Mộ Thời Cảnh anh ta cũng sẽ không cho bên ngoài mượn, nhưng nếu như bây giờ không cho mượn, mấy ngày tiếp theo sợ là không cho anh ta sống tốt đâu, con bé có thù tất báo, anh ta nhiều năm trước đã từng lãnh giáo qua rồi. Mộ Thời Cảnh khẽ thở dài trong lòng, cười yếu ớt đem điện thoại mở khóa đưa cho cô, đối phó Đào Nhiên, bây giờ anh ta đã đúc kết được ‘ Đừng nói, làm nhiều’. Cô trở về ngồi trước bàn học, mượn điện thoại của anh ta vốn là muốn đăng nhập wechat của anh ta, gửi vào vòng bạn bè không có liêm sỉ chơi ác anh ta một chút, ai bảo anh ta ghét bỏ cô như vậy chứ. Nhưng còn chưa kịp chơi ác được bao nhiêu, điện thoại đã có cuộc gọi đến, ghi chú là ‘ em trai’. Cô ấn tắt cuộc gọi, gửi tin nhắn đi, [ Anh của cậu bây giờ không rảnh lắm mồm với cậu!] Vừa rồi Mộ Thời Cảnh không phải nói vừa mới cãi nhau với em trai của anh ta sao, vậy thì cô đổ thêm dầu vào lửa thôi. Cô rất hư, điểm này cô xưa nay đều chưa từng phủ nhận. Bên kia hỏi: [ Ai vậy? Không biết tùy tiện cầm điện thoại của người khác rất không có gia giáo hả?] Gia giáo? Ba mẹ quanh năm đều ở nước ngoài, một năm cũng không gặp được hai lần, từ nhỏ đã lăn lộn theo Thẩm Lăng cả một hội sở giải trí của thành phố, ngoại trừ có chút phản nghịch và kiêu căng, ngang ngược, hình như cô thật sự không có gia giáo bao nhiêu. Cứ coi như không có bao nhiêu thì người kia cũng không thể nói trắng ra như vậy làm tổn thương tự ái của cô chứ? Cô trả lời lại một câu rất không vui vẻ, [ Chị dâu của cậu!] Cảm thấy còn chưa đủ vui sướng, phải có hình có mặt thật mới được. Cô hơi nghiêng người, chụp một tấm hình, đồng thời còn để góc nghiêng hoàn mỹ của Mộ Thời Cảnh lọt vào ống kính nữa. Sau đó gửi đi bất chấp hậu quả. Nhìn tấm hình đã gửi đi thành công, cô vẫn có hơi hối hận, làm như thế có phải một chút gia giáo cũng không có hay không? Im lặng đợi thật lâu cũng không đợi được câu trả lời của bên kia, buồn tẻ vô vị đã xóa bỏ tin nhắn đối thoại lúc nảy, cũng không có gì hứng thú sau đó đã chơi ác trên vòng bạn bè wexin của anh ta. Ngày hôm sau, thứ hai. Trong phòng làm việc, Đàm lão đầu cầm mắt kính cũng không dám nhìn điểm số trên bài thi, thở dài một hơi nhìn về phía cô. Bắt đầu ân cần dạy bảo: “ Đào Nhiên à, em xem điểm bài thi này của em đi, điểm tối đa 120 điểm, em cho tôi cả bài 13 điểm, cả trường đứng thứ 2 từ dưới lên. Trước tiên khỏi nói cái mặt già này của tôi có dày hay không, thì bản thân em cũng cảm thấy xấu hổ chứ? Em nói đi em là một cô bé thông minh xinh đẹp biết bao….” Đào Nhiên nghe tai này ra tai kia, chân trái chống đất, mu bàn chân phải nhàm chán chà vào chân trái, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, học sinh đứng thẳng tấp trên thao trường. Trước kia cô cũng phải đứng ở nơi đó, sau khi kết thúc nghi thức kéo cờ, cô vẫn chưa kịp lắng nghe lời giáo huấn của thầy chủ nhiệm thì đã bị Đàm lão đầu xách tới phòng làm việc rồi. Lúc này bên ngoài cửa sổ. Tiếng của thầy chủ nhiệm trong loa phát thanh lần nữa truyền đến, “ Chủ đề phát biểu tuần này sau nghi lễ cờ nước là tuyên truyền giá trị quan nồng cốt của xã hội chủ nghĩa…” Giá trị quan nồng cốt của xã hội chủ nghĩa cô biết, sớm đã học được khi bạn nữ cùng bàn vẫn còn đang học thuộc lòng, hình như là “ Phú cường, dân chủ…” Còn còn có… nhớ cả nữa ngày cũng không có kết quả. Đàm lão đầu tiếp theo lại phê bình giáo dục này kia của cô, cô một câu cũng không nghe vào tai. Kết thúc phát biểu sau nghi lễ cờ nước, giáo viên chủ nhiệm lại muốn bắt đầu đánh giá lớp văn minh và chủ nhiệm lớp ưu tú của tháng trước, nhưng mặc kệ giải thưởng lớn rơi vào lớp nào cũng sẽ không phải lớp mà cô học. Bởi vì tuần trước cô đã kéo bè kéo phái đánh nhau, còn 5 lần không mặc đồng phục học sinh bị học sinh trực tuần bắt được. Ngón tay của Đàm lão đầu dùng sức gõ lên mặt bàn, có chút lực bất tòng tâm: “ Đào Nhiên, lời tôi nói đều nghe rồi chứ?” Cô hồi phục tinh thần, ngoan ngoán đáp: “ Dạ.” Ở trước mặt Đàm lão đầu cô vẫn luôn nhu thuận nghe lời, bởi vì khó có người nào bằng lòng nói linh tinh với cô. Đàm lão đầu là người đầu tiên bằng lòng cả ngày lãi nhãi với cô, cô vô cùng quý trọng, mặc dù lần trước vẫn thi không tốt.Truyện được dịch và đăng full tạilustaveland. Đàm lão đầu muốn tiếp tục quở mắng cô, chiếc điện thoại di động cồng kềnh kia ở trên mặt bàn làm việc cũ kỹ đã tróc sơn vang lên. Thầy ấy do dự một chút vẫn nhận máy. Điện thoại này không phải điện thoại di động thông minh, làm sao hình dung nó đây nhỉ, ừm, chính là một chiếc điện thoại vô cùng phô trương, khát khao người của cả thế giới đều có thể nghe thấy âm thanh của nó trong ống nghe. Phát biểu sau nghi lễ cờ nước bên kia thao trường lòng người phấn khởi cũng không thêt áp chế giọng nói có thể xuyên thấu màng nhĩ trong điện thoại: “ Lão Đàm, tôi bây giờ chỉ muốn ly hôn với ông, thời gian này không cách nào sống nữa!” Đào Nhiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn lão Đàm một cái, Hả? Tình hình gì đây? Tiếng khóc trong điện thoại tiếp tục truyền đến, “ Ông nói đi ông trong túi quần ông thay ra kia sao lại có 200 đồng hả?!” Lão Đàm cũng đã là người hơn 50 tuổi rồi, ngay trước mặt học sinh bị vợ trách mắng thế này, tổn hại tôn nghiêm đàn ông của thầy ấy, thế là dứt khoát ngắt cuộc gọi. Đào Nhiên thầm đếm trong lòng: “ 3, 2, 1! Reng~” Lão Đàm đứng dậy: “ Em ở đây suy nghĩ thật kỹ những lời tôi vừa nói, tôi ra bên ngoài hút điếu thuốc.” Bà ấy vẫn nói chứ, sau khi Đàm lão đầu vứt sang một bên vẫn sẽ ngoan ngoãn gọi điện thoại lại. Kết thúc phát biểu sau nghi lễ cờ nước, chủ nhiệm lớp ưu tú và lớp xuất sắc cũng được tuyên bố. Tiếp theo chính là thông báo phê bình của mỗi tuần, “ Học sinh trốn học tuần trước có: “ Mộ Thời Phong của lớp 12-1…” Mời các bạn mượn đọc sách Độc Sủng Thành Hôn của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đồn Đại Hại Chết Người Ta - Nhĩ Nhã
Sống trong thời đại của “Đồn đại hại chết người ta”, ngay khi sinh ra phải biết buôn chuyện, muốn giải trí có buôn chuyện, làm ăn nhất thiết cần buôn chuyện, yêu đương lại càng phải buôn chuyện. Cả ngày ngồi hóng tin mỹ nam, mỹ nữ, cuộc sống còn gì sung sướng bằng!   Chào mừng bạn tới thế giới “loạn lạc” do Nhĩ Nhã sáng lập. Trải nghiệm những giây phút hoảng loạn vì sợ “rớt hàm”, choáng ngợp vì dàn anh hùng, mỹ nhân “cực phẩm”, rong chơi vui vẻ hết tin đồn A lại qua tin đồn B. Nhĩ Nhã cùng Đồn đại hại chết người ta xin đảm bảo: “Không cười lăn lộn, không thu tiền!”.   Thiên hạ thái bình, rảnh rỗi nhàn hạ, người ta sẽ làm gì? Đương nhiên là buôn chuyện rồi! Chuyện mọi người tò mò nhất là đệ nhất tài tử Bạch Hiểu Phong, người mở thư viện Hiểu Phong. Người trong thiên hạ đều cố chen chân vào cho bằng được.   Khoan, khoan đã... nói vậy Bạch Hiểu Phong là...   Không, không! Chẳng phải nói “Đồn đại hại chết người ta” sao! Đại tướng quân Sách La Định, giỏi võ ghét văn, tự do, thô lỗ, không ai ưa mới là người cần quan tâm. Sách La Định làm nội ứng ở thư viện Hiểu Phong để điều tra tin đồn, tiện thể tác hợp Tam công chúa và Bạch phu tử, cũng là dịp để hắn học lễ nghi phép tắc. Người “quản thúc” hắn lại là muội muội thông minh, xinh đẹp của Bạch Hiểu Phong, tên gọi Bạch Hiểu Nguyệt.   Bạch cô nương hoàn mỹ, toàn tài phải “dạy dỗ” Sách tướng quân tiếng xấu khắp nơi chẳng phải rất thiệt thòi hay sao!? Lẽ nào mọi người đều quên “Đồn đại hại chết người ta” rồi!? “Thiệt” hay không, chỉ người trong cuộc mới biết nha! Mời các bạn đón đọc Đồn Đại Hại Chết Người Ta của tác giả Nhĩ Nhã.
Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi
Một biến cố bi kịch đã đưa cô bác sĩ trẻ thuần khiết Cơ Uyển Bạch ngược dòng thời gian quay về sống giữa những mưu mô tranh sủng đoạt vị nơi hoàng cung nước Ngụy trong thân phận thiên kim đại tiểu thư Vân Ánh Lục. Nhưng chốn lầu son gác tía ấy cũng là nơi nhen nhóm mối duyên tiền định của cô cùng ba người đàn ông tài hoa: Một người là vị thương nhân phong lưu tuấn kiệt nổi danh chốn kinh thành; một người là thượng thư bộ Hình tuổi trẻ tài cao, phá án như thần và một người giữ ngôi cửu đỉnh nhưng lại sẵn lòng từ bỏ tam cung lục viện đề được “ngày ngày húp bát cháo nóng của người con gái hắn yêu”.   Ở nơi hoàng cung lạnh lẽo tình người, Vân Ánh Lục liệu sẽ tự định đoạt lấy cuộc đời mình hay cũng như những thiếu nữ cổ đại khác, phó mặc để số phận an bài?   ***   Nữ chính - Vân Ánh Lục điềm đạm mộc mạc giống như một dòng nước. Một biến cố bi kịch đã đưa bác sĩ trẻ thuần khiết Cơ Uyển Bạch ngược dòng thời gian quay về sống vào thời Ngụy quốc. Ở đó có mưu mô và thủ đoạn tranh giành quyền lực, cũng có đau khổ, mất mát người thân, lại càng có ghen ghét và đố kị. Nhưng tất thảy Vân Ánh Lục, (cũng là Cơ Uyển Bạch) lại đối mặt với chúng một cách bình thản. Duy nhất, chỉ có tình yêu phá vỡ sự tĩnh lặng của cô gái ấy.   Một người vừa gặp cô đã nhất kiến chung tình, từng hạ mình dùng chiêu xem mắt để tiếp cận, theo đuổi dai dẳng những mong được một lần ánh mắt cô dừng lại. Thề không cưới được cô sẽ không cưới bất kỳ phụ nữ nào khác.   Một người đã từng bị cô từ hôn, quyết tâm học vấn, đỗ Trạng nguyên, tham gia chốn quan trường, trở thành vị Thượng thư bộ Hình trẻ tuổi, là cánh tay đắc lực của thánh thượng.   Một người lại là hoàng đế cao cao tại thượng, sở hữu tam cung lục viện ba ngàn mĩ nữ nhưng ánh mắt lại luôn đau đáu hình bóng vị thái y bé nhỏ mong manh. Hắn trêu chọc cô, chèn ép cô nhưng cũng dịu dàng chăm chút, cẩn trọng bảo vệ cô khỏi vòng vây của những thế lực đối đầu.   Ba con người với ba tính cách khác nhau, điểm chung duy nhất là tình yêu với một người. Liệu trái tim Ánh Lục sẽ chân chính dừng lại ở người nào? Chỉ khi song hành cùng câu chuyện, đồng cảm với cô gái ấy, độc giả sẽ từ từ nhận ra đâu là nơi nàng hướng về. Mời các bạn đón đọc Xuân Sắc Như Thế của tác giả Lâm Địch Nhi.
Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn
Lần đầu tiên đọc tiểu thuyết của Cố Mạn. Đọc một cuốn mà đã bán được 15.000 bản ở Việt Nam từ đời nào rồi, mà giờ mình mới đọc, hơi đi sau thời đại tý, nhưng ít ra thì cũng không phải quá trễ, bởi vì... hạnh phúc thì lúc nào cũng cảm nhận được. Cũng là nhờ Bên nhau trọn đời đấy. Chắc nhiều người cũng thắc mắc sao suốt ngày mình viết về sách thế, không chán à? Mình có thể cười mà nói rằng KHÔNG BAO GIỜ. Mình có thể đọc sách mỗi ngày, mỗi  giờ, bất cứ lúc nào, dù mình bao nhiêu tuổi chăng nữa mình sẽ vẫn yêu sách. Và đọc thì mình phải viết. Bởi vì mình biết chính mình: không viết thì sẽ quên. Mà mình sợ quên lắm, sợ lắm, nhỡ không nhớ được một cái gì nữa thì sao? Ai biết ngày mai sẽ ra sao? Vậy cho nên mỗi ngày đều phải ghi ra, mình đã đọc cái gì, đã làm những gì nhỉ? Hôm đó mình có hạnh phúc không? Có tức giận không? Có âu lo không? Ai dà, mình cũng biết nghĩ đấy chứ? Thật ra đêm qua mình chỉ chợp mắt được một tý. Bởi vì những trang sách cuối cùng của cuốn Bên nhau trọn đời gấp lại mình vẫn còn nuối tiếc nhiều quá. Cái kết êm đềm và hạnh phúc quá, nó đi vào lòng người nhẹ bẫng như những đám mây ùa vào bầu trời cao thăm thẳm. Lòng mình cũng rộng, nó có thể đón nhận mọi thứ vào lòng, nhưng chỉ khổ nỗi hiểu và cảm được bao nhiêu lại là do mình.   Những người yêu nhau thì dù ở đâu cuối cùng cũng về với nhau. Tưởng chừng như trái tim Mặc Sênh và Dĩ Thâm đã hoàn toàn giá lạnh sau 7 năm xa cách, đợi chờ và mòn mỏi. Nhưng thật ra, nó vẫn ấm nóng tới rạo rực. Chao ôi, tình yêu! Nó là điều gì không thể lý giải nổi khi mà một anh chàng hoàn hảo, có hàng tá cô gái xinh đẹp vây xung quanh, theo đuổi tới tận cùng lại yêu một cô nàng quá đỗi bình thường, lúc nào cũng chỉ nhằng nhẵng chạy theo anh như một cái đuôi. Nhưng làm sao giờ, làm sao giờ? Anh lại yêu cô ấy. Trái tim anh lại tan chảy băng giá trước một cô nàng không thể ngốc hơn. Cô gái nhỏ lúc nào cũng đếm chín trăm chín mươi chín viên gạch khi đợi anh. Cô gái nhỏ lúc nào cũng quên tất cả mọi thứ khi nhìn thấy anh, đuổi theo anh. Cô gái nhỏ lúc nào cũng gật gù trong lớp học Luật của anh, nước miếng tứa lưa trên trang giáo trình của anh. Cô gái nhỏ vụng về, chẳng biết nấu tới một món ăn ngon, hay trình độ Tiếng Anh chỉ tới còn chưa tới bằng C. Cô ấy so với anh ư? Người ta chỉ lắc đầu ngán ngẩm KHÔNG THỂ NÀO. Ai bảo không thể nào? Là có thể đấy. Anh yêu cô, yêu Mặc Sênh, mà còn hơn cả yêu, anh RẤT RẤT yêu cô, yêu cô tới cuồng dại, yêu tới đê mê của tận cùng cảm xúc. Chỉ có Mặc Sênh - người con gái duy nhất khiến Dĩ Thâm không thể là chính mình. Đứng trước mặt cô, mọi quy tắc của anh đều bị phá vỡ, mọi cảm xúc của anh đều không thể kìm nén. Đứng trước Mặc Sênh, anh không bao giờ là chính anh được nữa. Máu đang tuôn trào trong trái tim anh, nó như thôi thúc anh muốn nắm chặt lấy cô, muốn ép cô vào lòng, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn trao cho cô những xúc cảm đang cháy rừng rực trong phổi, trong ngực anh. Sau bao giày vò cả thể xác tâm hồn, sau bao cách nhớ thương, cuối cùng hai người cũng về bên nhau, trao cho nhau quãng thời gian đằng đẵng chia rẽ hai linh hồn. Tình yêu mà, làm sao mà từ chối được khi nó đến đây, phải không. Đoạn tỏ tình của Dĩ Thâm thật dễ thương, muốn nói với người ta “ba từ ấy” mà cũng không dám nói, cứ vòng vo làm cô ngốc cũng chỉ biết lắc đầu.   “Lại một ngày khác. Dĩ Thâm trong lúc giải lao giữa giờ làm việc, bỗng nhớ ra hình như mình chưa nói với người ta ba “chữ đó”. Vừa đúng lúc người ta vào phòng tìm sách đọc. Kéo người ta vào lòng, để ngồi trên đầu gối, siết người ta vào lòng, tì cằm vào cổ người ta nói âu yếm - Giở sách giúp anh - Ứ - Mặc Sênh nhướng cặp lông mày thanh tú, nhìn tập tài liệu trên bàn. Coi như hiểu anh muốn mình làm gì. - Đồ lười! Tuy luôn được chiều chuộng Mặc Sênh vẫn kiên nhẫn giở đến trang 14, nhưng không kiềm được liền trách: - Dĩ Thâm, anh lười quá. - Hừm… - Có lẽ Dĩ Thâm quyết định lười đến cùng - Câu đầu tiên, đoạn đầu tiên, gạch chân hộ anh. Mặc Sênh lấy bút bi vạch một đường thẳng dưới câu đó. “Nghiên cứu của giới tư pháp học quốc tế nước ta đối với vấn đề này vẫn luôn thừa kế quan điểm của J.H.Mori nhà luật học người Anh”. - Dòng thứ ba từ dưới lên. “Em đi gặp cảnh sát, có biết quy định ở đây đối với những việc như thế này không?” “Thế là thế nào? Hình như là đoạn đối thoại trong một vụ án, tại sao phải gạch chân?” Lại lật thêm mấy trang nữa theo yêu cầu của Dĩ Thâm. - Còn một từ ở giữa chưa tìm thấy - Dĩ Thâm thầm thì. Mặc Sênh hoàn toàn không hiểu. - Tìm cuốn khác vậy - Dĩ Thâm giơ tay rút một cuốn tạp chí trên giá sách. “Hình như đó là số đặc biệt của tạp chí phụ nữ, anh ấy quan tâm đến loại tạp chí đó từ bao giờ nhỉ?” - Trang này, đoạn thứ ba, câu đầu tiên. - Ồ, xem báo cũng phải gạch chân nôi dung trọng điểm sao? “Vào mùa xuân, Anh thường thích ra ngoại ô chơi vào những ngày nghỉ, trời xanh không thể tưởng tượng…” - Dòng thứ năm... Câu cuối cùng. “Nó yêu mày này… anh mỉm cười véo mũi tôi…” - Câu cuối cùng. “Nhất định lúc chín giờ em sẽ nhìn thấy anh từ đây đi ra”. - Cái gì sao lung tung lộn xộn thế? - Mặc Sênh vừa gạch chân những hàng chữ theo tay chỉ của Dĩ Thâm, bắt đầu ngáp. Dĩ Thâm không nói nữa, nhẹ nhàng áp má mình vào mái tóc mềm mại thoảng mùi hương. - Mặc Sênh? - Ứ - Trả lời mơ hồ, giọng buồn ngủ. Dĩ Thâm bế vợ lên giường, đắp chăn cẩn thận, đứng ngắm hồi lâu gương mặt phụng phịu như trẻ nhỏ, đoạn cuối xuống vầng trán rộng trắng xanh: - Ngủ ngon nhé, ngốc ạ!”   “Có bao nhiêu cuộc tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Điều mà Bên nhau trọn đời muốn nói, chính là hạnh phúc đó!” Gấp cuốn sách lại mà vẫn còn cảm giác hạnh phúc vương trên môi, trên mắt, và trong cả những giấc mơ! Mời các bạn đón đọc.
Diễm Quỷ - Công Tử Hoan Hỉ
Hạ phàm để tìm kiếm thần khí thượng cổ Hình thiên, Không Hoa đứng đầu Minh phủ gặp Diễm quỷ Tang Mạch miệng lưỡi sắc bén, trong quá trình tìm tông tích Hình thiên từ Tang Mạch, chậm rãi, những chuyện cũ về yêu hận giữa đôi bên bị vạch trần. Không Hoa từng chuyển thế thành tứ hoàng tử Tắc Quân cùng với Tang Mạch từng là tâm phúc của tứ hoàng tử, lúc này đây gặp lại đối với bọn họ rốt cuộc có ý nghĩa gì? à truy đòi ân oán qua lại hay tình yêu tiếp diễn? Minh chủ đang lúc quên tất cả gặp gỡ với diễm quỷ không chịu giải thoát từ trong dĩ vãng, yêu hận lại bắt đầu, ai đạt được ai? Là ai hủy ai? Khi tất cả trần ai lạc định, Tang Mạch cười đến xán lạn “Ngươi vẫn không hiểu yêu hận a…” Khi tất cả đáp án được công bố, Không Hoa nói “Tang Mạch, chúng ta cược thêm một lần nữa, ta đem tất cả mọi thứ của ta ra đặt, cược lấy yêu hận của ngươi.” Mời các bạn đón đọc Diễm Quỷ của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.