Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đặc Chủng Dong Binh

“Đặc chủng dong binh” kể về cuộc đời và cuộc tình của Tống Phong và Tiêu Minh Hiên, hai thiếu gia của hai đại gia tộc chính trị nhưng lại gạt bỏ hào quang lót đường để tự dấn thân vào nguy hiểm. Họ là hai con người chưa từng thật lòng yêu ai, chưa nghĩ sẽ dừng bước phong trần vì ai, cho đến khi họ gặp được nhau. Cuộc đời Tống Phong là những chuỗi ngày rong ruổi theo nhiệm vụ, bán mạng cho sự kích thích, là một con bướm phong lưu không có điểm dừng. Anh là nhị thiếu gia của gia tộc họ Tống lừng lẫy trong giới chính trị nhưng lại tự đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm - Tống Phong là lính đánh thuê. Cuộc đời Tiêu Minh Hiên đáng lẽ sẽ là một đường thẳng - vào quân doanh, theo hào quang của gia tộc dần dần thăng chức đến khi nào không thăng lên được nữa. Nhưng như câu nói “Cuộc đời anh là một đường thẳng, chỉ vì gặp em mà rẽ ngang” (*) thì Tiêu Minh Hiên sau khi gặp Tống Phong không những cuộc đời bị rẽ ngang mà tính hướng cũng bị bẻ cong luôn   Trước giờ với số quân công mà mình lập được, Tiêu Minh Hiên nghĩ rằng mình đã đủ mạnh mẽ, cho đến khi được Tống Phong giải cứu hai lần, lần thứ hai Tống Phong suýt chết thật thì Tiêu Minh Hiên mới nhận ra trước đây mình yếu ớt dễ chết đến mức nào. Từ đó Tiêu Minh Hiên đã quyết thay đổi củng cố bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn, để không phải thấy “người đó” vì mình mà bị thương và lập mưu tính kế đem “người đó” về bên cạnh. “Tự nhủ bây giờ người đã lọt vào tay mình rồi, sau này nhất định phải trông chừng thật cẩn thận.” Đặc tính của Tống Phong là lưu manh, lưu manh khi đối diện từ cấp trên đến cấp dưới, từ nam đến nữ - là dạng không liêm sỉ, không tiết tháo, không phân biệt già trẻ, nam không bỏ, nữ không tha. Tống Phong luôn luôn nở nụ cười lưu manh với mọi người, cười vô sỉ đến là vô hại, lại phúc hắc hay tính kế đám đàn em trong sáng đáng thương. Tiêu Minh Hiên là người trầm tĩnh ít nói, là một huấn luyện viên khó tính, là một công ôn nhu dễ nói chuyện dễ thỏa hiệp với thụ ngoại trừ hai việc: “Tống Phong, mạng của tôi là do cậu cứu về.” Tống Phong ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn. Tiêu Minh Hiên sờ sờ đầu Tống Phong: “Vì thế ở trước mặt tôi, cậu muốn làm thế nào cũng được.” Tống Phong nháy mắt mấy cái, duỗi tay ra. Tiêu Minh Hiên lập tức nói ngay: “Ngoại trừ việc thượng tôi và tìm gái.” Truyện là quá trình Tiêu Minh Hiên đem Tống Phong về bên cạnh, huấn luyện một đội bộ đội đặc chủng nhưng hoạt động tự do như lính đánh thuê. Vì Tống Phong thích cuộc sống rong ruổi tự do của lính đánh thuê chứ không muốn bị ép buộc trong khuôn khổ của quân đội, nên nếu Tiêu Minh Hiên đã muốn mang Tống Phong về bên cạnh thì cũng sẽ để Tống Phong thực hiện sở thích, ít ra là còn dưới mi mắt của anh, có chết cũng biết đường hốt xác. ”Nếu nói về tư tâm, anh biết lúc trước khi anh điều em đến huấn luyện, em còn oán anh. Nhưng không có cách nào khác, anh không muốn em sống xa anh như thế, chịu không nổi cuộc sống không có em. Em muốn làm lính đánh thuê, anh lập một tiểu đội để em làm, em không thích quy định buồn tẻ của quân đội, anh miễn cho em. Tống Phong, anh không phải là vĩ nhân, không thể nào mà không xuất hiện tư tâm. Anh chỉ có thể tận lực lợi dụng quyền hạn của mình để cho em một cuộc sống mà em muốn.” Tình cảm của Tiêu Minh Hiên và Tống Phong không cuồn cuộn nhanh chóng như phong ba bão tố, tình cảm phát sinh từ những chi tiết nhỏ nhặt bình thường, chậm rãi từ từ vì truyện là loại bẻ cong, lúc đầu cả hai đều không phải đồng tính. Nhưng quá trình phát triển tình cảm không ngược đâu vì đồng chí Tống Phong rất thoáng “thoải mái là được” trên dưới nam nữ gì đó không quan trọng. Mình bảo đảm truyện rất hài hước, vì ngoài Tống Phong dở hơi ra truyện còn có đám đàn em của Tống Phong cũng dở hơi không thua kém, tiêu biểu là Vệ Tiểu Nghiễn và Bạch Húc Nghiêu. “Đặc Chủng Dong Binh” là một lựa chọn hoàn hảo cho những bạn đọc đam mỹ thích cường thụ, thích công thâm tình, thích hài hước và thích tình cảm không có người xen vào. ---- Một vài trích đoạn: Tiêu Minh Hiên liếc hắn một cái, nhẫn nhịn nói: “Kiềm chế nét mặt của em đi, người nào không biết còn tưởng em muốn giết người đấy.” Tống Phong cười híp mắt: “Khó coi lắm hả?” “Khó coi lắm.” “Chúng ta chia tay đi.” “. . . . . . Đẹp lắm.” ---- (Màn bựa tiêu biểu của Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn) Hai người đi vào đội ngũ, nhìn huấn luyện viên đứng đầu hàng, đó là người phát số hôm qua. Người nọ nhìn thời gian, mỉa mai tốc độ của bọn họ, sau đó leo lên xe việt dã: “Đuổi kịp.” Vừa dứt lời, tài xế lập tức lái xe, phòng lính ngay trước cửa doanh trại, ra ngoài chính là đường lên núi. Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn vội vàng chạy như điên, dùng loại tốc độ mọi người không tưởng tượng nổi đuổi theo xe việt dã, nắm lan can bên sườn xe, đạp chân lên lốp dự phòng phía sau, tung người nhảy xuống mui xe. Tài xế vội vàng phanh lại, huấn luyện viên nhìn bọn họ, Tống Phong và Vệ Tiểu Nghiễn nhìn ông ta, biểu tình cực kì vô hại. Vài giây sau huấn luyện viên không chịu được nữa, mở miệng trước: “Ai cho các cậu leo lên?” Tống Phong vô tội nói: “Là ngài bảo chúng tôi đuổi kịp.” “…” Tống Phong tiếp tục vô tội nói: “Tôi hiểu sai ý rồi sao?” “…” Huấn luyện viên chậm rãi nói, “Xuống xe, ý tôi là bảo các cậu chạy theo sau.” “Vậy ngài phải nói rõ ràng chứ, lừa dối tình cảm của chúng tôi…” Tống Phong lên án. “Đúng thế, nếu đây là chiến trường, một mệnh lệnh có thể khiến toàn quân bị diệt đó huấn luyện viên.” Vệ Tiểu Nghiễn dùng cặp mắt thiện lương nhìn ông ta. Huấn luyện viên: “…” _______ " ": Trích từ truyện - trích đoạn đã được chỉnh sửa để phù hợp bài review (**) Trích từ Mãi Mãi Là Bao Xa- Diệp Lạc Vô Tâm Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Lương Tiệp Dư *** Không phải tự nhiên “Đặc chủng dong binh” trở thành truyện đam về lính đánh thuê khá nổi tiếng, từ cách viết, lời văn, xây dựng nhân vật khá dụng tâm của tác giả cũng đủ để hấp dẫn ánh nhìn của người đọc rồi. Tôi thích “Đặc chủng dong binh” cũng vì thế. Phải nói là tác giả rất thành công khi dựng hình tượng nhân vật bởi ít nhất, đối với tôi, họ đã gây được ấn tượng không nhỏ. Tiêu Minh Hiên là anh công chuẩn mực, đủ mạnh mẽ, đủ kiên cường, yêu đủ sâu đậm và sẵn sàng cưng chiều, bao bọc người mình yêu. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, Tống Phong đã cứu Tiêu Minh Hiên một mạng và cũng chính Tống Phong lần gặp mặt thứ hai đã ngã quỵ trước mặt Tiêu Minh Hiên vì đỡ thay cho hắn một viên đạn. Tống Phong vì thế mà trở thành day dứt trong lòng Minh Hiên, cũng là nguyên nhân khiến hắn thề phải cố gắng hết sức mình, trở nên cường thế để không bao giờ phải thấy người đó phải ngã trước mặt hắn nữa. Tôi thích Tiêu Minh Hiên, thích loại người có ý chí và quyết tâm bảo vệ người khác như hắn. Tiêu Minh Hiên thâm tình với Tống Phong. Hai người cũng chẳng phải kiểu “nhất kiến chung tình” vừa gặp đã yêu, nhưng mà nói là để lại ấn tượng sâu sắc, khó chối bỏ thì đúng. Tác giả chẳng nói rõ ràng Tiêu Minh Hiên đã biến cái cảm giác có lỗi với Tống Phong trở thành tình yêu từ lúc nào nhưng hành động, suy nghĩ hắn lại thể hiện rõ điều ấy. Từ vương vấn, lúc nào cũng suy nghĩ đến người kia, rồi đến việc vượt mọi khó khăn, trở thành người đứng đầu của quân đặc chủng cũng vì người kia, tìm mọi cách để thu người mình thầm yêu về dưới tầm mắt của mình.. đã làm Tiêu Minh Hiên trở thành kiểu thâm tình, cường công mạnh mẽ mà hầu như ai cũng ưa thích. Tác giả xây dựng nhân vật công như thế cũng hợp lý thôi, vì Tiêu Minh Hiên như vậy mới có thể đứng cạnh Tống Phong, xứng đáng với Tống Phong. Nói về Tống Phong, ngay từ đầu truyện, tác giả đã nói Tống Phong “là loại tồn tại kì diệu”. Tống Phong thực sự rất mạnh mẽ, tài giỏi, và cực nổi trội trong binh đoàn lính đánh thuê của hắn. Cái kiểu cợt nhả, tùy tiện hằng ngày của Tống Phong không làm mọi người ghét bỏ, mà nó trở thành đặc điểm riêng khá thú vị. Tống Phong ăn tạp, trai gái, già trẻ không ngán, điều này là thật, chỉ cần làm hắn thoải mái thì như nào cũng được.  Có lẽ đó là lý do vì sao Tiêu Minh Hiên có thể thành công áp đảo Tống Phong =))) Nếu có thể dùng vài từ để nhắc về Tống Phong thì chính là không sợ chết. Chiến trường, nhiệm vụ, máu tanh, cái chết làm hắn chẳng còn biết yêu là gì. Hắn bán mạng vì nhiệm vụ, vì đất nước mà quên mất chính mình. Hắn thà mình bị thương đến thân tàn ma dại cũng quyết phải bảo vệ những người thân xung quanh hắn, hắn thà phí chút hơi sức cuối cùng quyết để trả thù kẻ đã hại chết người thân hắn. Tôi thích Tống Phong như vậy, chẳng mang cái dáng vẻ yếu đuối của một tiểu thụ, nhưng cái cường ngạnh, chấp nhất của hắn lại làm người khác đau xót, không nhịn nổi cảm giác muốn cưng chiều, bao bọc. Tống Phong không biết yêu, không hiểu yêu đương là gì, hắn đến với Tiêu Minh Hiên cũng bởi nghĩ ở bên người kia cũng chẳng có gì không ổn. Nhưng cuối cùng, Tống Phong lại dốc sức để bảo vệ Tiêu Minh Hiên. Giọt nước mắt của hắn rơi sau bao nhiêu năm tưởng như đã khô cạn cũng vì Tiêu Minh Hiên.. Người ta nói Tống Phong tùy tiện, vô tình chẳng sao. Hắn không thờ ơ, hắn để Tiêu Minh Hiên trong lòng. Thế là đủ. Lối viết truyện của tác giả kịch tính có, vui vẻ có, hài hước có, chút đau thương cũng có. Và như thế là đủ vị cho một tác phẩm mang tính chất giải trí. Nhất Thế Hoa Thường ưu ái Tống Phong, cũng giống như ưu ái những nhân vật thụ khác trong tác phẩm của mình. Tiếng cười của bạn đọc cũng chính là từ những câu nói tiện mồm, tùy hứng của Tống Phong và đồng đội của hắn. Mà tần suất của mấy câu nói ấy lại quá nhiều khiến cho một tác phẩm nói về máu, cái chết trở nên dịu đi thật nhiều, không còn quá khắc nghiệt làm nhức nhối tâm trí người đọc nữa. Nếu nói về “Đặc chủng dong binh”, có thể dùng đến hai chữ “vừa đủ”, không quá đau thương, không quá cợt nhả, rất cân bằng nhưng lại để cho người đọc lưu luyến khó quên. Mời các bạn đón đọc Đặc Chủng Dong Binh của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cái Giá Để Hồi Sinh - Dạ Đích
Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm đạm, bước về nhà với ô cửa không sáng đèn, vì chính cha mẹ ruột đã bỏ đi không chút tiếc thương đứa con trai mới vừa mười sáu. Sống không ai hay, chết không ai biết, không siêu thoát, chẳng cam tâm. Nếu tuổi trẻ có thể hai lần thắm lại, nếu ngọn nến sinh mệnh lại được thắp lên, mọi đại giá trên đời Tô Nham đều nguyện trả. Có ân phải đền, có oán phải báo. Vậy còn, tình yêu khắc cốt ghi tâm của cả một kiếp người, khi gặp lại liệu duyên còn nối? *** Thành phố D khu nam, vào lúc giữa trưa, mưa to tầm tả, sấm sét vang trời. Nhà xưởng bỏ hoang, trong dây cảnh giới, một đám cảnh sát đang dầm mưa làm việc. “Người chết nam, tuổi trên dưới hai mươi, xem quần áo hẳn là sinh viên. Phán đoán ban đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm ngày trước, nguyên nhân tử vong là do ngực bị đâm ba nhát dao.” Pháp y nghiêm túc nói ra phán đoán ban đầu, nhân viên cảnh sát mặt trấn vây quanh thi thể chụp ảnh, tìm kiếm dấu vết để lại. Thi thể vặn vẹo nằm ngửa, mắt mở to như chuông đồng không nhắm lại, ruồi muỗi vo ve bâu quanh y, tham lam hưởng thụ thi thể nọ, thật lâu không chịu bay đi. “……Tin tức hôm nay, thi thể nam phát hiện mười ngày trước tại nhà xưởng bỏ hoang đã được xác định danh tính, người bị hại là nam, Tô Nham, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học D …… Thi thể tạm thời không có người nhận……” Tô Nham chết trong mùa hè tốt nghiệp đại học oi bức nọ. Ruồi bọ bâu đầy thi thể, ai cũng không nhớ rõ y. Người chết như đèn tắt, yêu cũng được hận cũng được, không cách nào bận lòng. Nếu như nhân sinh có thể lặp lại. ... Mời các bạn đón đọc Cái Giá Để Hồi Sinh của các tác giả Dạ Đích.
Bất Khả Kháng Lực - Lam Lâm
Lớn lên trong cô nhi viện, suốt thời thơ ấu ấy Thư Niệm vẫn hằng mong mình được như cô công chúa được chàng hoàng tử đến giải thoát cho mình. Hoàng tử không đến, nhưng "cậu chủ" thì có. Cậu chủ tính tình quái thai khó chiều và cực kì gàn dở. Cậu chủ Tạ Viêm đó kiên định, rất kiên định nghĩ rằng đời này mình không thích đàn ông. Hết lần này đến lần khác, hắn hữu ý rồi vô tình đẩy luôn Thư Niệm, phương thuốc bình ổn cho tâm hồn dần rời xa mình. Cuộc cút bắt kẻ chạy người đuổi, chung quy vì 1 chữ tình. Yêu và muốn được yêu, chấp nhận và được chấp nhận, liệu đến khi nào họ mới thực sự thẳng thắn mở lòng với nhau? Tình yêu của hai người đến khi nào hòa chung một lối? *** Thư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Thư Niệm kì thực đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D ý) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có. Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài. Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng. Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.” Thư Niệm năm đó đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng giống một đứa bé chưa lên mười. Gầy yếu đến mức ngay cả đứng cũng muốn không vững. Nơi cậu lớn lên, được gọi là “Viện phúc lợi Hạnh Phúc”. Dù tất cả mọi cô nhi viện trên đời này đều chẳng thành thật tự nhận là “cô nhi viện”, nhưng lẽ ra người ta cũng không nên gán cho nó cái tên hoàn toàn chẳng hợp tình hợp cảnh tí xíu nào… Nào là “Hạnh Phúc”, “Hồng Tâm” (tim hồng ý, ọe), “Thiên Sứ”, “Nhân Ái”… Đâu cũng như đâu! Tiếc thay, mãi tận bây giờ Thư Niệm vẫn chưa hiểu ý nghĩa từ “hạnh phúc” này là như thế nào. Tất nhiên, nói ra thì niềm vui không hẳn là không có. Chẳng hạn khi có phóng viên tới phỏng vấn được diện tạm bộ cánh mới, đêm Noel sẽ được hơn mọi ngày một miếng thịt lợn hun khói, lại còn… hình như là không còn gì nữa. ... Mời các bạn đón đọc Bất Khả Kháng Lực của tác giả Lam Lâm.
Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình - Đồi
Đỗ Trạch là một tên độc giả anti fan (rởm), chính vì cái lý luận trai không hư gái không thương, độc giả không ném đá tác giả không nhìn thấy. Tên độc giả ngốc nghếch cuồng tín vào chân lý “càng yêu càng chửi”, cứ thế theo dõi tiểu thuyết dài kỳ trong nỗi niềm đau đớn cứ tuần hoàn hết ném đá rồi lại bấm phiếu đề cử, bấm phiếu đề cử rồi lại ném đá… Mà hôm nay, một bình luận ném đá Đỗ Trạch gửi cho tác phẩm mới “Hỗn Huyết” của tác giả, không ngờ lại để tác giả đọc được! Kể từ đó, nhân vật chính tươi sáng ngời ngời - Tu - từ một thiếu niên thiên tài của học viện phép thuật tức khắc thức tỉnh dòng máu Undead, biến thành một bộ xương trắng một cách thần kỳ! Tên độc giả anti fan ngốc nghếch liền tức ói máu… Tác Giả! Anh Thắng Rồi! Bất ngờ hơn còn ở phía sau. Chủ hàng nơi Đỗ Trạch mua sách đã gửi nhầm cuốn đồng nhân cao H của “Hỗn Huyết” cho cậu, và thế là Đỗ Trạch - mắt đeo kính cận dày cộp, tai đeo máy trợ thính - cứ thế xuyên-không vào trong “Hỗn Huyết” một cách phản khoa học! Một cuốn tiểu thuyết của độc giả, nhưng lại là cả cuộc đời của nhân vật chính. Một fan trung thành mang theo tuyệt kĩ xuyên không tới, rốt cuộc người này là cứu tinh của nhân vật chính, hay là kẻ hủy diệt? *** Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan. .Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).. Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.. Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~. Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó! ... Mời các bạn đón đọc Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình của tác giả Đồi.
Biên Nhược Thủy - Sài Kê Đản
1. Biên Nhược Thủy (Tập 1) Biên Nhược Thủy, tên cũng như người, mẹ cậu những mong cậu trong sạch được như nước, và quả thật cậu trai ấy cũng đã sống cuộc đời mình như vậy. Trong sạch, bình đạm, dịu dàng như nước. Chỉ tiếc rằng dù có là suối nguồn chảy mãi, thì cũng có ngày phải băng thác vượt ghềnh, rồi cũng sẽ phải mài mình qua những khúc quanh gồ ghề đá sỏi. Trên con đường ra biển lớn ấy của Biên Nhược Thủy, lại tình cờ vấp phải một khúc ngoặt mang tên Tống Thiên Lộ, một con người gần như trái ngược hoàn toàn với cậu. Vậy mà chẳng hiểu sao lại như nam châm trái dấu hút chặt lấy nhau. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Là duyên là nghiệt chung quy cũng vẫn phải trải qua. Mang trong lòng tình cảm không sao phơi bày ra ánh sáng mà rời khỏi Tống Thiên Lộ, liệu Biên Nhược Thủy còn có thể quay trở lại những ngày tháng trước kia của mình được nữa không? 2. Biên Nhược Thủy (Tập 2) Mẹ mất, những nơi có thể coi là nhà cũng chẳng thể quay về, Biên Nhược Thủy bắt đầu sống cảnh chẳng còn biết ngày mai.  Những tưởng cuộc đời cứ mù mịt như vậy mà trôi đi, thì Tống Thiên Lộ lại một lần nữa xuất hiện. Hai năm cách xa, hai năm thương nhớ, ngày gặp lại thấy người mình yêu sống trong khổ sở và tủi nhục, Tống Thiên Lộ nào có chịu được, nhất quyết ép cậu quay về cùng mình. Thế nhưng cuộc đời đâu có dễ dàng đến thế, chưa nói đến ánh mắt người ngoài hay nỗi lòng của người làm cha mẹ, thì trong chính tình yêu này, Biên Nhược Thủy và Tống Thiên Lộ cũng đã có quá nhiều khúc mắc với nhau. “Pháo hoa chóng tàn, tình đời dễ tan, mà người lại hỏi ta có nguyện cùng người hồng trần phiêu bạt, một kiếp thanh cao…” Một người như suối nhỏ, một người như nước lũ, giữa dòng đời cuộn sóng này, liệu có bờ bến nào họ có thể dừng chân? *** Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?” “Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười. Lưu Duy chỉ tay ra ngoài, “Đó đó! Cái thằng tiểu tử đằng kia kìa, cái đứa đầu bù, tóc thì như hành tây đó, thấy chứ?” Tôi huýt gió rồi chạy tới trước cửa phòng bảo vệ trường, quả nhiên, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, tôi trợn mắt vẫy tay với hắn, kêu to Dương Thông Đầu. Hắn cũng nhìn lại, thản nhiên cười, tôi sững người đôi chút, sau đó cười to lên, rất thú vị, nhìn như trẻ con thế thì trong lớp lại có người bị bắt nạt rồi. Đi, đi qua đó nào!” Tôi vỗ vai Lưu Duy, vài bước đã nhảy tới trước mặt Dương Thông Đầu. “Hắc hắc…Dương Thông Đầu, cậu là người ở đâu a?” Tôi chống tay lên cái bàn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn. “Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ muốn tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.” Tôi xùy một tiếng, coi cái dáng bộ nho nhã đó, vừa nhìn qua đã đoán được là loại người tới cái rắm cũng không đánh được mà (*)! Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng không đáp lại, cúi đầu lấy cái gì đó. Tôi cúi đầu nhìn theo, xem có gì hay không, đều là một đống chẳng ra gì, mà học tới cao trung rồi vẫn còn mang theo hộp bút sao, tôi tính cầm lên xem thì đã bị hắn giật lấy. “Cho tớ xem nào!” Tôi giật mạnh lại cái hộp, sao lại keo kiệt thế, hắn không cho tôi coi thì tôi càng muốn coi. “Đừng mở ra!” Biên Nhược Thủy đứng dậy muốn đoạt lại, nhưng tôi nhanh hơn, quay người lại, nhanh chóng mở hộp ra, hộp mở ra còn mang theo âm thanh rin rít, đúng là đồ cũ. Trong hộp bút chỉ có mấy cây bút, cả hai đều là bút máy, có một cái đã bị dùng tới mòn cả đầu bút. Trong thoáng chốc, tôi thấy trên đầu hộp bút có dính một mảnh giấy màu đỏ thẫm được cắt thành hình trái tim, trông tầm thường muốn khóc, lại còn dùng băng dính, dính chặt, gỡ không ra. ... Mời các bạn đón đọc Biên Nhược Thủy của tác giả Sài Kê Đản.