Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chồng Yêu Mau Hộ Giá!

Hoàng An Vy kiếp trước bị mẹ chồng và chị gái ruột hãm hại nên bị đuổi khỏi nhà chồng, phải lưu lạc ở bên ngoài mười năm. Sau khi sống lại cô quyết tâm phải lấy lòng chồng hờ của mình là Lâm Đình Phong với phương châm: Mình không đủ thông minh thì phải bái người thông minh hơn mình làm thầy. Lâm Đình Phong không hiểu vì sao cô vợ nhà mình lại có suy nghĩ này. Mãi đến sau này khi cùng cô xem một bộ phim cung đấu Trung Quốc anh mới biết cô học theo nhân vật phản diện Vu quý phi vốn không thông minh nhưng lại may mắn có được một trợ thủ thông minh giúp mình bày mưu tính kế giúp cô ta từ một cung nữ bé nhỏ leo lên đến chức quý phi. Nhưng vấn đề ở chỗ trợ thủ đó là thái giám, là thái giám đó! Mỗi khi gặp nguy hiểm, cô còn lén lút ở sau lưng gọi anh là "Lâm công công, mau tới cứu bổn cung!" Tiếc là cô xuất thân từ cung nữ nhưng chồng cô nào phải công công. Anh chỉ bị què chân thôi chứ mấy chỗ khác vẫn còn lành lặn mà! *** Hoàng An Vy đột ngột mở mắt ra, trong ánh mắt đều tràn ngập sự hoảng sợ cùng ghê tởm. Thế nhưng đập vào mắt cô lại không phải những khuôn mặt đáng sợ kia mà là một đôi mắt lạnh lẽo như băng. Thấy cô đã tỉnh nhưng lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, chủ nhân của đôi mắt kia sững sờ, sau đó anh mắt anh dần trở nên bình lặng như đầm nước chết: - Bây giờ mới biết sợ à? Thế sao lúc bỏ chạy không nghĩ đến hậu quả đi? Nghĩ đến đây anh lại hận không thể băm cô thành trăm nghìn mảnh. Là cô chủ động lại gần anh trước, sau đó dù cô không phải tình nguyện gả cho anh nhưng lúc anh hỏi cô nếu cô hối hận có thể quay đầu nhưng khi đó cô đã nói sẽ ở bên anh. Thế mà mới cưới nhau được ba ngày cô đã ôm đồ bỏ chạy rồi, còn gấp đến độ vấp ngã cầu thang nữa. - ... An Vy ngẩn người nhìn người đàn ông trước mặt hồi lâu cũng không phản ứng lại, viền mắt cô đỏ lên, trong đôi mắt chất chứa sự ưu thương không nói nên lời. Người này lúc còn sống là chồng trên danh nghĩa của cô, bởi vì chị gái cô bội ước cắm cho anh ta một cặp sừng dài cả mét lại thêm anh ta mới bị tai nạn bị liệt hai chân nên tính khí thay đổi, cả người âm u như Diêm La sống. Vì bồi thường cho anh, An Vy cứ thế được đóng gói gửi đến chỗ anh chuộc lỗi thay chị gái. Cô còn nhớ lần đầu gặp anh còn bị anh ném bình hoa vào người, xém khâu mấy mũi. Sau đó vì cô cố chấp muốn thay chị gái chuộc lỗi để anh không trả thù gia đình mình nên anh cũng làm ngơ với cô, kệ cô ở bên cạnh mình. Cứ tưởng cô có thể an ổn sống như thế đến hết đời thì chị gái An Diệu lại hại cô, khiến cô bị mẹ chồng hiểu lầm rồi đuổi khỏi nhà họ Lâm. Mà ông chồng hờ của cô sau đó cũng nổi cơn thịnh nộ mà điên cuồng đi tìm cô khắp nơi, tìm từ lúc còn ngồi xe lăn cho đến khi đứng lên lại lần nữa, còn từng nói trên ti vi rằng nếu tìm được cô sẽ băm vằm cô làm trăm mảnh làm cô sợ quá phải trốn vào khu chợ đen trốn, sau đó lại bị chị gái lừa cho chết thảm. Mới đầu cô còn cảm thấy cuộc đời bất công với mình, nhưng sau lại nghĩ chết rồi cũng tốt, cô không cần phải trốn chui trốn lủi anh nữa. Vui mừng chưa bao lâu đã thấy bản mặt khó ở của anh tiếp khiến cô có xúc động muốn khóc một trận thật lớn. Vì sao cô đã chết rồi mà vẫn để cô gặp lại tên ác ma này? Lẽ nào ông trời thấy kiếp trước cô sống chưa đủ thảm nên chết rồi vẫn cho cô gặp lại anh để sự bất hạnh của cô nhân lên X2? Thấy cô nhìn mình với vẻ mặt tuyệt vọng, người đàn ông càng thấy không thoải mái, anh điều khiển xe lăn lại gần cô, giọng nói lạnh lẽo: - Sao không nói gì? - ... Nhìn thấy anh là đầu óc cô trống rỗng như bị khoét hết nơ ron thần kinh rồi cô còn nói được gì chứ? Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, An Vy bạo dạn khuyên nhủ anh: - Anh Phong này, dù sao chúng ta cũng chết rồi, anh cứ ôm cục tức với tôi mãi cũng có ích gì đâu. Lâm Đình Phong nhìn cô như nhìn kẻ thần kinh: - Chết gì mà chết? Cô ngã cầu thang xong giả vờ mất trí nhớ với tôi à? Hả? Anh không chết thế sao cô lại gặp được anh hay thế? Nhìn mặt cô ngây ra như phỗng, Đình Phong hơi giật mình. Không lẽ cô không nhớ gì thật? Cũng không đúng, cô nhớ tên mình và tên anh, chỉ là cô cứ luôn mồm nói hai người chết rồi thôi. Đập đầu xong bị điên luôn rồi? Tức thì anh quay xe lăn ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm tra cho cô, thái độ cực kỳ gấp gáp khiến An Vy nhìn ngu người luôn. Sau đó một vị bác sĩ và hai người phụ trách đi vào kiểm tra cho cô, lúc người phụ tá ghi ngày tháng khám bệnh, cô giữ chặt lấy tay cô ta sửng sốt hỏi: - Anh nói hôm nay là năm bao nhiêu? - Ngày 24 tháng 7 năm 2022 ạ. Năm 2022? Đó là năm đầu tiên cô gả đến nhà họ Lâm làm trâu làm ngựa cho ông chồng ác ma Lâm Đình Phong. Vậy bây giờ cô vẫn đang là vợ của anh ta sao? An Vy liếc nhìn xung quanh, sau đó cô cầm điện thoại lên xem thời gian trong đó, xác nhận lời bác sĩ nói là thật cô bỗng cảm thấy mọi chuyện thật hoang đường. Cô sống lại rồi sao? Không dám tin vào sự thật trước mặt, cô giơ tay tự tát mình một cái. A, a, đau quá! Không chỉ mặt đau mà đầu cũng đau, vậy là không phải cô đang nằm mơ rồi. Cô thật sự sống lại rồi! An Vy lưu lạc ở bên ngoài quá lâu, rất nhiều ký ức đều bị phai mờ gần hết. Dù sao cô cũng không được thông minh cho lắm, nếu không đã chẳng bị đám người kia hãm hại rồi chết thảm rồi. Nghĩ vậy cô cẩn thận lại dè dặt hỏi người đàn ông trước mặt mình: - Anh Phong này, tôi có thể hỏi vì sao anh mắng tôi không? Tôi không nhớ. - Cô định chơi trò mất trí nhớ với tôi à? Đình Phong nhìn cô như nhìn tên ngốc, cô lại nhìn anh với ánh mắt đáng thương: - Tôi không nhớ thật mà. - Không nhớ thì cố mà nhớ đi rồi chuộc lỗi cho tốt. Nếu không thì cút về nhà mẹ đẻ hối lỗi cho tôi. An Vy vốn còn đang hoang mang, nghe thế hai mắt cô sáng lên: - Ý anh là nếu không nhớ được thì tôi có thể rời khỏi nhà anh à? Anh nói thật không? Nếu anh ta gật đầu cô sẽ lập tức dọn đồ và vác xác rời khỏi đây ngay lập tức. Nhà của anh ai ai cũng là quỷ dữ ăn thịt không nhả xương, đến cả chị gái ruột cũng hố cô đến chết đi sống lại, được ông chồng hờ lại bị liệt hai chân, lúc cần có mặt thì không có, lúc không cần thì ngày ngày gặp. Tóm lại sống trong cái nhà này quá áp lực, cô vẫn tranh thủ trốn khỏi đây sống một cuộc sống tư do tự tại thì vẫn hơn. Lâm Đình Phong vốn định rời đi rồi nghe thế thì quay đầu lại, hỏi: - Cô vẫn còn có ý định bỏ trốn à? Anh biết chẳng có người con gái nào chịu ở bên cạnh một tên tàn phế như anh, lại thêm An Vy bị ép gả đến đây thay chị gái nên cô có ý định bỏ trốn cũng là chuyện bình thường. Là người khác, anh có thể sẽ thả đi ngay lập tức nhưng cô thì không được. An Vy rụt cổ lại, lí nhí nói: - Là anh bảo không nhớ ra thì có thể rời khỏi đây mà. Không biết có phải vì mới sống lại hay không mà trí thông minh của cô trở về âm. Nếu không thì tại sao cô có thể vẫn chưa nhận ra đấy là câu cảnh cáo của anh chứ không phải anh thật sự muốn đuổi cô đi chứ? Lâm Đình Phong day mi tâm mình, vẻ mặt không rõ là tức giận hay bất lực: - Ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi, cô dám chạy tôi đánh gãy chân cô. An Vy rụt chân vào trong chăn, thề thốt nói: - Tôi không chạy đâu, đảm bảo luôn. Cô không nói không sao chứ cô vừa nói cái Đình Phong liền quay lại tự mình trông chừng cô. Con ranh này nhìn im ỉm mà nguy hiểm lắm, hôm qua còn chăm sóc cho anh, nói ngày mai dẫn anh đi trị liệu mà tối đã vội vã chạy trốn đến ngã cầu thang rồi. Bây giờ lời bảo đảm của cô chỉ như gió thoảng mây bay, giá trị còn không bằng cái lá khô rơi trong vườn nhà họ Lâm nữa. An Vy thấy anh cứ nhìn mình thì chột dạ, cô vô thức kéo chăn lên che nửa khuôn mặt mình, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy mang theo sự tò mò: - Sao anh chưa đi ra ngoài? - Tôi ở đây chăm sóc vợ mình không được à? - ...!Đừng chăm sóc cô, tuyệt đối không được chăm sóc cô. Anh mà chăm sóc cô là cô "thăng" sớm đấy. An Vy kéo chăn che kín mặt liên tục lẩm bẩm như niệm kinh thánh trừ tà, niệm thế nào lại nói ra miệng làm ông chồng hờ nào đấy cạn lời. Đang yên đang lành lại ngã cầu thang làm trí thông minh vốn chẳng có bao nhiêu giờ trực tiếp về không luôn rồi. Thế này bảo anh sao dám để cô ở lại đây một mình chứ?. Mời các bạn mượn đọc sách Chồng Yêu Mau Hộ Giá! của tác giả Bất Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam.... Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia.... Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! *** Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưyêutinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu. Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: "Đến..... đến rồi phải không?, ta....ta đi trước!" Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng. Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng. Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: "Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi." ... Mời các bạn đón đọc Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê của tác giả Sương Nhiễm Tuyết Y.
Ngày Em Đến - Tĩnh Phi Tuyết
Nam chính tàn tật, giàu có. Nữ chính trí tuệ, có tiền. Ấm áp. Đại thúc – loli. Nhân vật chính: Vệ Cẩm Huyên , Trương Tư Ninh. Lảm nhảm của editor: Nam nữ chính cách nhau 13 tuổi. Nam chính tàn tật, bị tai nạn giao thông mất cẳng chân trái. Nam chính thì chắc chắn cũng là boss lớn rồi, nữ chính cũng là người có tiền, xinh đẹp đáng yêu đặc biệt nhất là vô cùng hiểu chuyện. Thường khi đọc truyện sủng thì phần lớn thích nam chính nhiều hơn, nhưng truyện này nữ chính không lép vế đâu, đọc xong chắc cũng không ai ghét được nữ chính. Đặc biệt của truyện này, cái tàn tật của anh không phải là lý do để ngược mà còn là trợ thủ giúp anh thuận lợi lấy luôn được mấy cái “đầu tiên” của con gái nhà người ta. *** Vệ Ý, còn được gọi là Vệ khoai tây, biệt danh Vệ tiểu béo. Vệ tiểu béo năm nay sáu tuổi, hết mùa hè này chính thức vào lớp một. Nhóc con này trước mặt cha mẹ là cục cưng ngoan ngoãn, trước mặt thầy cô là thiên sứ bé bỏng, trong mắt các cô bạn nhỏ học chung là tiểu soái ca, còn trong mắt đám con trai cùng lớp chính là tiểu ác ma. Nếu truy cứu ngọn ngành vụ này, bạn nhỏ Vệ ra vẻ cu cậu cũng vô cùng bất đắc dĩ. Trước mặt ba mẹ đương nhiên phải ngoan ngoãn, nếu không nghe lời sẽ bị mẹ đánh đòn, trước mặt thầy cô cũng phải ngoan, không ngoan cũng sẽ bị mẹ đánh đòn, bạn gái học chung cảm thấy cậu đẹp trai như soái ca, cậu cũng hết cách, đây là vẻ đẹp trời sinh không thể nào chối bỏ được, còn mấy đứa con trai thấy cậu xấu xa, cái này hoàn toàn là do ghen tị mà ra! Cho nên Vệ tiểu béo tự cảm thấy, mình thật là ….hoàn mỹ! Không chút tì vết, vô cùng hoàn hảo! ... Mời các bạn đón đọc Ngày Em Đến của tác giả Tĩnh Phi Tuyết.
Lãnh Phi Sủng Phu - Nguyễn Thúy Quỳnh
Cả đời nàng là một chuỗi dài liên tiếp những sai lầm: sinh ra bản thân đã là một sai lầm, sai lầm tin người, sai lầm yêu người!  Chỉ có gả cho hắn là đúng đắn.  Nhưng nàng lựa chọn không yêu hắn, dối lừa hắn rồi rời xa hắn mãi mãi. Tất cả đều sai lầm! Một mảnh đỏ ối như hoàng hôn trước mặt sao lại khiến cho lòng nàng đau thế, trái tim nàng như bị hung hăng chà đạp đến ngàn lần, rồi lại lăng trì thành nhiều mảnh.  Người nằm trên vũng máu kia vốn dĩ là nàng mà, vậy mà lại là hắn, tử y tối thẫm vì máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nhìn nàng vẫn ôn nhu không đổi, chỉ biết nói may mà hắn tới kịp, may mà nàng không sao.  Lần đầu tiên sau năm năm danh nghĩa phu thê, cũng là lần cuối cùng trong đời, nàng chủ động ôm hắn, hắn lại chỉ biết chôn hạnh phúc trong tâm, mở miệng ra thì toàn là chúc nàng bình an, không một câu trách mắng oán hận.  Nam nhân nàng từng yêu nhất kia, ở một bên che chở cho muội muội nàng, quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét. Thế nàng mới biết ngoài hắn ra, kẻ đời toàn là lũ bạc tình, gian trá muôn mặt.  Nàng cầm chuôi kiếm lạnh lẽo còn cắm trên người hắn đâm thật mạnh về phía sau. Mặc cho máu nàng chảy xuống hòa cùng máu hắn, nàng thật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trân trọng như món trân bảo " Tử Phong, chàng quên nói kiếp sau sẽ cùng ta làm uyên ương liền cành. Hay là chàng cũng không cần ta nữa? Nhưng giờ ta lại cần chàng, rất cần, dù là cái chết cũng không thể chia lìa hai ta!" Nàng nhìn vào tất cả những khuôn mặt lạnh lùng xung quanh, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng lại âm u như vọng lên từ âm ty " Nếu có kiếp sau, Hạ Ngưng Tuyết ta thà phụ tất cả người thiên hạ, quyết không phụ Hàn Tử Phong chàng!"  Một dòng điện xé toạc nền trời tăm tối, như lời đáp của thiên địa dành cho nàng. Chỉ là nàng không biết, nàng phải nhanh chóng đến cầu Nại Hà, ngăn cho hắn uống bát canh Mạnh Bà, để hắn không thể quên nàng được.  Hắn và nàng, còn nợ nhau khúc hát Bên người thiên trường địa cửu. *** Hạ Ngưng Tuyết quyết định bỏ qua ánh nhìn suồng sã đó, dáng người thướt tha như chim yến lướt qua những đôi mắt còn chăm chú nhìn nàng mà đến bên Hàn Tử Phong. Khi nàng đã an vị ngồi kế bên hắn, đôi tay muốn đưa ra cầm ly rượu trên bàn của nàng bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy thật chặt, nàng chỉ theo bản năng muốn chống cự, không ngờ lại khiến Hàn Tử Phong thêm giận dữ, bàn tay kia hơi dùng lực một chút đã khiến cả thân hình yêu kiều rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn. Hạ Ngưng Tuyết lúc này mới hoàn hồn, nàng giữ nguyên tư thế ngượng ngùng này rồi ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu. Chỉ là nàng không biết, dáng hình mảnh mai uốn éo nằm trên đùi hắn cùng đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng lúc này có bao nhiêu mị hoặc dụ người. Lửa giận cùng dục vọng bùng phát trong đôi mắt sâu thăm thẳm, hắn liền cúi xuống ngậm lấy hai cánh hoa hồng nhuận đang muốn thốt lên lời thắc mắc, khiến câu nói vừa đến miệng đã bị ép nuốt xuống, đồng thời thừa nhận ghen tuông và luyến tình của hắn. Một lúc sau hắn mới buông nàng ra, vươn tay chỉnh lại áo quần xộc xệch của nàng rồi đặt nàng xuống vị trí kế bên, trước sau toàn là ôn nhu, dịu dàng, tưởng chừng như lửa giận ban nãy chỉ là ảo giác. Hàn Tông Minh nãy giờ ngồi cạnh chứng kiến tất cả, khi đôi uyên ương đã ngồi lại ngay ngắn, hắn mới cười lớn chẳng hề kiêng dè. " Tử Phong, ta biết đệ cùng đệ muội tình cảm sâu đậm nhưng đừng có đi đến đâu cũng xuân ý bay loạn như thế, sẽ khiến nhiều người mặc cảm nha!" Hàn Tử Phong cười nhẹ một tiếng, giải thích thản nhiên như thể chuyện vừa rồi vốn rất bình thường. " Không có gì, chỉ là Tuyết Nhi còn để dành cho đệ một miếng bánh phù dung trên miệng, đệ giúp nàng ấy ăn nó, tránh cho nàng ấy mất hình tượng trước mọi người!" Hạ Ngưng Tuyết, Hàn Tông Minh "... ...... ........" Thật không nhìn ra hắn còn có tài nói dối đường đường chính chính như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Lãnh Phi Sủng Phu của tác giả Nguyễn Thúy Quỳnh.
Cẩm Tú Mỹ Nhân - Điền Tiểu Điền
Bức họa mỹ nhân của đệ nhất họa sĩ đương triều tiến cống bị trộm, khiến mọi người suy đoán đủ kiểu. Là tàng bảo đồ ư? Là bản đồ quân sự à? Hay ẩn chứa bí mật gì đó của hoàng đế? Tân khoa thám hoa phụng chỉ điều tra tung tích của bức họa, nhưng vì sao không làm việc đàng hoàng, mà đi dây dưa mập mờ với Tây thi đậu hũ? Đơn giản mà nói, chính là. Do một bức họa mỹ nhân mà ra… Nội dung thoải mái vui vẻ, giả võ hiệp, giả điền văn, miễn kiểm chứng. Truyện này thuộc hệ liệt Tú tài nương tử, mọi người xem để giải trí là tốt rồi, đừng tưởng thật. *** Nếu nói muốn tham gia đại hội võ lâm, thì đợi Hạ Tiểu Muội khỏe hẳn, bọn họ một nhóm ba người bèn trả phòng, tiến về phía trước đi Đồng Thành. Dọc đường đi có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, còn có những khuôn mặt phi thường quen thuộc với Thẩm Gia Cẩm. Những người đó đều mua bức họa mỹ nhân trong tay hắn, đám người này thấy Thẩm Gia Cẩm không tránh khỏi tức đến vểnh râu trừng mắt, Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng vuốt mũi, cả đoạn đường đều cúi mặt mà đi. Càng gần Đồng Thành, nhân sĩ võ lâm càng nhiều, Liễu Thượng Huệ cũng hỏi thăm được đại hội võ lâm sẽ bày bảo vật gì. "Bức họa Cẩm Tú mỹ nhân?" Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đều kinh ngạc, "Sao lại là bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chứ?" Liễu Thượng Huệ gật đầu, lần nữa khẳng định, "Đệ không nghe lầm, đúng là bức Cẩm Tú mỹ nhân, sẽ do đích thân minh chủ đương nhiệm giao cho Tân minh chủ võ lâm." Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoài nghi của nhau. ... Mời các bạn đón đọc Cẩm Tú Mỹ Nhân của tác giả Điền Tiểu Điền.