Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Nhai Khách

Tên gốc: 天涯客 Tác giả: Priest Edit: Yển Thể loại: Đam mỹ, cổ trang giang hồ, 1×1, ấm áp, hài, HE Thiên Song, nơi phàm là người sống có miệng có thể nói đều không ra được. Tuy nhiên kẻ đứng đầu nơi này lại muốn thoát ly, trở lại “làm người” Quỷ cốc, nơi cực ác người ăn thịt người, quỷ cắn quỷ. Kẻ đứng đầu, quỷ chủ, đến ác quỷ cũng phải sợ, lại muốn thoát khỏi nơi đây, quay về nhân gian “làm người”. Mới nghe thì có vẻ u ám đáng sợ, nhưng thực ra truyện khá ấm áp, chỉ là hành trình quay lại “làm người” của 2 kẻ không kính già không yêu trẻ. *** [Review] Thiên Nhai Khách – Sơn Hà Lệnh Biết đến Priest khá muộn, đã đọc những tác phẩm thành danh của chị từ lâu và cũng đã biết đến Thiên Nhai Khách từ lâu, nhưng ta chưa bao giờ có ý định đọc tác phẩm này. Có thể là bởi lúc đó ghim vào đầu ấn tượng bốn chữ Ôn đại thiện nhân không quá tốt, có thể là do Thiên Nhai Khách cùng hệ liệt Thất gia, thuộc những tác phẩm đời đầu của Pi đại. Mà ta lại không đánh giá quá cao Thất Gia nữa… Nên mới bỏ lỡ Thiên Nhai Khách thật lâu như thế. Cho đến khi Thiên Nhai Khách được chuyển thể thành phim, đu phim hết cả mùa xuân, từ tháng hai tới cuối tháng tư, mà phim vẫn chưa ra hết, thế là tìm đọc nguyên tác vậy. Cám ơn mùa xuân đã cho ta gặp Sơn Hà Lệnh, lại cám ơn từ Sơn Hà Lệnh đã cho ta đọc Thiên Nhai Khách. Bộ phim – bộ truyện đã phá vỡ nguyên tắc của ta: xem phim rồi thì không đọc truyện, mà đọc truyện rồi thì ắt chẳng xem phim. Kì thực phim và truyện phải khác nhau đến 30%, đặc biệt là đoạn kết. Ta từng nghe nhiều khán giả phàn nàn phim chẳng khác nào đồng nhân của truyện. Đồng ý. Ừm, còn là một đồng nhân vô cùng xuất sắc. Trong truyện, Ôn Khách Hành là một kẻ tâm thần phân liệt thấy rõ, hắn bám theo Chu Tử Thư chỉ là vì tò mò với phong thái của y, thân phận của y, bộ mặt thật của y. Trong truyện, phải rất lâu mới thấy được cái tình của Quỷ chủ và thủ lĩnh Thiên Song có chuyển biến, dù rằng bọn họ gần như đã hiểu đối phương từ lần đầu gặp mặt, thì từ hiểu đến thừa nhận còn là chặng đường dài. Thậm chí đến gần cuối truyện, trước thềm trận đại chiến cuối cùng mưa máu gió tanh ở Quỷ cốc, Chu Tử Thư còn phải xác nhận một câu với hắn rằng: “Ngươi thật lòng ư?” Trong truyện, họ chỉ là hai kẻ cùng giãy dụa với vận mệnh vô tình gặp phải nhau. Trời sinh tri kỉ, nên dù hơi chậm một chút, hơi tốn thời giờ một chút, cuối cùng cũng sẽ phải lòng nhau. Lên phim đã cải biên ở chỗ này. Thực ra thì phim còn cải biên nhiều lắm, nhưng cơ bản kết cấu của phim và kết cấu của truyện là hai thể loại khác nhau, không chỉnh lý là chuyện không thể nào. Thôi thì xin được mạn phép phân tích theo góc nhìn bản thân đôi chút vậy. Thêm một tầng quan hệ cho Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành Trong phim, duyên phận giữa Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành bắt đầu từ rất sớm. Hơn hai mươi năm về trước, ngay lúc Ôn Như Ngọc xảy ra chuyện, sư phụ Tần Hoài Chương của y đã kịp thời cứu được phu phụ Ôn gia, lại nhận tiểu Chân Diễn làm đồ đệ. Đó là sư đệ đầu tiên của y, thật nhiều năm trước, trước cả Cửu Tiêu, trước tất cả những sư đệ khác. Y cũng còn rất nhỏ, rất ngây thơ, bất ngờ lên chức sư huynh còn nhiều bỡ ngỡ, toàn quen miệng gọi cậu là đệ đệ. Trước mặt sư phụ, Chu Tử Thư đã nhận lời với phu phụ Ôn gia sẽ chăm sóc sư đệ thật tốt, còn nhiệt tình dắt cậu nhóc nhỏ bé yếu ớt lại đề phòng người lạ này đi chơi. Đoạn thời gian ấy dẫu ngắn ngủi nhưng lại là khoảng thở được hiếm hoi, thắp lên hi vọng trong tấn bi kịch đằng đẵng của Ôn Khách Hành thuở bé. Chỉ tiếc, sau khi dịch dung cho Ôn gia phu phụ xong, Tần Hoài Chương đã chủ quan để một nhà ba người ở lại, bản thân trở về Tứ Quý trang, không ngờ từ đây chẳng còn gặp lại. Ôn Như Ngọc và Cốc Diệu Diệu bị truy sát đến chết, đứa con trai nhỏ của bọn họ bị bắt vào Quỷ cốc, hơn hai mươi năm không còn thấy dương gian. Cái tên Chân Diễn gắn với ấm áp và chở che tưởng như cũng rơi vào quên lãng, từ nay không còn ai gọi hắn bằng cái tên đó nữa… Thế cho nên, trong truyện là tương ngộ, còn trong phim là tái ngộ. Ôn Khách Hành đã ngờ ngợ về thân phận người này từ lúc y thi triển khinh công Lưu Vân Cửu Cung Bộ đặc trưng của Tứ Quý trang, lại thêm thanh nhuyễn kiếm Bạch Y của Tần Hoài Chương ngày trước. Ba chữ Chu Tử Thư xuất hiện trong kí ức của Ôn Khách Hành từ hơn hai mươi năm về trước, vượt qua dược lực của Mạnh Bà Thang, vượt qua ranh giới dương gian – địa ngục, để rồi trong ảo cảnh, Ôn Khách Hành đã buột miệng gọi ra cái tên cố nhân một lần nữa: “Chu Tử Thư, huynh gạt người. Ta sẽ về mách mẹ ta.” Để lại một Chu Tử Thư ngơ ngẩn: “Hắn đã biết tên thật của ta từ lúc nào?” mà quên mất trọng điểm ở câu sau… Tại sao hắn lại dọa mách mẹ? Dù lại Ôn Khách Hành 29 tuổi hay Ôn Khách Hành 9 tuổi, hẳn đều không có thói quen bị bắt nạt là mách cha mẹ. Không hề! Chân tướng chỉ có thể là, hắn gặp lại một người quen cũ. Người quen đó không phải chỉ quen mình hắn, mà là cả nhà hắn đều quen biết, thậm chí ủy thác, nên khi người đó bắt nạt hắn, gạt hắn, lời dọa dẫm như vậy mới có ý nghĩa chứ: ta mách mẹ ta đây, huynh cứ liệu chừng mặt mũi với cha mẹ ta đi! Chu trang chủ ơi là Chu trang chủ, ngẫm kĩ lại từng lời Ôn Khách Hành nói, thân phận của hắn hẳn phải bộc lộ rất sớm mới phải! Về phần Ôn Khách Hành, khi thấy y dùng cái tên giả Chu Nhứ, hắn đã chắc đến mười phần y là sư huynh hụt của mình rồi. Gọi là sư huynh hụt, vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa bọn họ thủa nhỏ, thiện tâm của Tần Hoài Chương, cơ bản vẫn không thay đổi được gì kết cục bi kịch của một nhà Ôn thánh thủ. Cần chi phải thắp lên hi vọng nhất thời rồi lại dập đi? Cậu bé Chân Diễn còn chưa từng được bước vào Tứ Quý trang, chưa từng được sư phụ chỉ điểm công pháp, mới dập đầu làm lễ thì đã bị lôi vào Quỷ cốc. Cơ bản không có gì thay đổi. Chị biên kịch Tiểu Sơ cố ý thêm vào là để qua mắt Cục cho cái phim bia đia này được duyệt chăng? Để cho Chu trang chủ thay vì hô một câu xanh rờn: Người của ta mà ngươi cũng dám động? thì có thể hô một cách uyển chuyển hơn: Người của Tứ Quý trang mà ngươi cũng dám động? Bất kể dụng ý thực sự của chị là gì thì ta cũng thấy tầng quan hệ này được thêm vào khéo vô cùng. Bởi vì giờ đây họ không chỉ là tri kỉ, là ái nhân, mà còn là cả tình thân. Tình thân đó bao bọc Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành, Trương Thành Lĩnh, cứu rỗi cả ba người bọn họ. Tình thân, tình bạn, tình yêu. Con người ta không thể nào sống mà thiếu đi một trong ba được, lại càng không thể lấy cái nọ bù đắp cho cái kia được. Tứ Quý trang tám mươi mốt mạng người và sư đệ Cửu Tiêu là cái dằm trong lòng Chu Tử Thư, y không buông xuống được. Nếu như không có một tầng tình thân kia, không để y thu về một tiểu đồ đệ, lại tìm thấy sư đệ thất lạc nhiều năm, chỉ sợ trong tim y vẫn cứ khoét một lỗ hổng đầm đìa máu mãi. Nhưng bởi vì có bọn họ, mà y có hi vọng trở lại với Tứ Quý trang. Sư phụ không còn, kẻ làm sư huynh như y nhất định phải thay sư phụ chăm nom sư đệ lầm đường lạc lối cho thật tốt. Ôn Khách Hành của phim thật sự đã người hơn rất nhiều Ôn Khách Hành của truyện thật sự khiến ta đau lòng đến vô cùng tận. Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi phải tận mắt nhìn thấy mẹ cha chết thảm, phải ăn xác cha mà sống. Hai mươi năm lấy thù hận mà tồn tại, bày một thế cuộc lớn giăng bẫy kẻ thù. Tới khi tự tay giết chết kẻ thù rồi thì cũng chẳng còn lại gì, ngoại trừ trống rỗng vẫn chỉ là trống rỗng. Mấy câu chuyện ba xàm ba láp của hắn, nào là con cú mèo với thôn dân bưng bát nước màu đỏ, Hồng Hài nhi bổ núi cứu mẹ là Bạch Xà… có câu chuyện nào lại chẳng là một bi kịch đến lạnh cả người? Cha hắn, thánh thủ Ôn Như Ngọc thiện tâm nhân hậu, kiếm pháp lưu danh đời đời. Mẹ hắn, Cốc Diệu Diệu, mỹ nhân đẹp nhất trong lòng hắn, có đôi hồ điệp cốt cõng hắn đi suốt những ngày ấu thơ. Vậy mà bọn họ chết đi, để đứa con trai nhỏ rơi vào Quỷ cốc, không điên cũng bị ép điên mà thôi. Phim nhân từ hơn, ít ra còn có một nữ nhân trong Quỷ cốc âm thầm che chở hắn, khi hắn trưởng thành rồi lại che chở cho nàng. La Phù Mộng, Liễu Thiên Xảo, các chị em trong Bạc Tình bộ ít nhiều cũng cho Vô Tâm Tử Sát và Cốc chủ một phương có thể tin được. Ôn Khách Hành cũng người hơn, hắn được dạo nhân gian nếm bao sản vật như đứa trẻ lên ba cùng A Nhứ của hắn, chứ chẳng phải kẻ tầm hoan nơi thanh lâu cũng chẳng biết sướng vui gì. Hắn được mượn thanh Bạch Y của người thương, đường hoàng mà tái hiện Thu Minh thập bát thức của phụ thân trước giang hồ lần nữa, được luận tội kẻ thù, được cười nhạo danh môn chính phái, tiêu tiêu sái sái. Chứ chẳng phải vô cảm kết liễu kẻ thù trong trận hỗn chiến, bằng lòng thù hận hai mươi năm, chẳng có chiêu thức gì, chẳng có tâm nguyện gì, nên chỉ còn trống rỗng. Và hơn hết, hắn được hi sinh vì A Nhứ. Sau tất cả, hắn bước trên con đường rải đầy máu tanh ở chốn ma quỷ kia, có thời khắc nào là được như ý mình? Giá như hắn sinh ra đã đeo trên lưng tội nghiệt, hay giá như hắn đứt hẳn lương tri và thiện tâm đi. Giá như cha mẹ hắn không phải thánh thủ thần y, cả đời quang minh lỗi lạc. Thì hắn đã có thể thống thống khoái khoái làm một ma đầu giết người không ghê tay, không biết đau, không biết dằn vặt và giãy dụa. Nhưng đáng buồn, hắn lại có một trái tim trong sạch. Bàn tay hắn đã vấy đầy máu người và quỷ, hắn trở nên bài xích cả chính mình. Hắn không dám nhận sư môn, nhận một tiếng sư đệ của Chu Tử Thư, hắn cấm cả Trương Thành Lĩnh gọi hắn là sư thúc. Hắn sợ gặp mặt cha mẹ hắn dưới hoàng tuyền… May sao, tất cả đã qua rồi. Phim xử lý rất đẹp khi để hắn được hi sinh vì A Nhứ, một thoáng bạc đầu, ẩn cư Trường Minh sơn, tội nghiệt cả đời gột rửa, giang hồ từ nay không hỏi nữa. Thôi thì deep về đôi phu phu kia cũng đủ rồi, phần này để dành cho cụ Diệp đi. Quả thực thì, đọc cả bộ truyện khiến ta buồn đến ngơ ngẩn cả người, nhưng lại chẳng có nỗi buồn nào giống nỗi buồn nào. Mỗi lần đều ngỡ đã trải qua nỗi đau đớn ghê gớm nhất rồi, thế mà tới phiên ngoại Diệp Bạch Y và Dung Trường Thanh, nước mắt vẫn không dừng được. Diệp Bạch Y a Diệp Bạch Y. Y vẫn một dáng vẻ thiếu niên, mà cố nhân đã không còn, đến cả hậu nhân của cố nhân mà thi cốt cũng đã lạnh mấy chục năm. Khó giữ thiếu niên thì, rồi lại có thiếu niên tiếp bước. Giang hồ sóng sau xô sóng trước, lớp trẻ hiện nay đều đã cách y, và người kia, tới ba bốn đời. Cô đơn biết mấy… Chưa từng cầm lên, sao phải buông xuống? Mang Cổ Nhẫn Long Bối trên lưng, vẫy vùng khỏi vận mệnh hoạt tử nhân. Lục Hợp tâm pháp bao người thèm muốn mà không được, thậm chí Dung Trường Thanh cũng thất bại, tẩu hỏa nhập ma. Lại để cho y dễ dàng ngộ được, cứu xong Trường Thanh, liền nhất niệm thành tiên. Nhưng mà thành tiên để làm gì? Để cho y nhìn Dung Trường Thanh thành gia lập thất, cưới vợ sinh con, dọn đến ở cạnh y cả đời, còn phải nhận con của y làm đệ tử ư? Lại để cho y nhìn Dung Trường Thanh chết đi, lại để cho y đi nhặt xác Dung Huyền, để bốn người nhà họ đoàn tụ, còn y phiêu bạt thiên nhai à? Đời người có bát khổ, sinh lão bệnh tử, xa người mình thương, gần người mình ghét, cầu mà không được, có ai được như y, vạn hạnh mới nếm đủ? Tiên nhân cái gì, đó là hoạt tử nhân, là kéo dài hơi tàn cho một kẻ lòng son đã chết. Trách ai bây giờ, trách tên ngốc Dung Trường Thanh ư? Y sẽ không nỡ đâu. Đau biết mấy, nên kiếp sau y chẳng thà chẳng gặp lại người kia… Như Tào Úy Ninh và Cố Tương dẫu bị vận mệnh chia lìa đôi lứa, chỉ cần có tình, tất sẽ còn gặp lại nhau trên cầu Nại Hà, cùng nhau luân hồi chuyển thế. Nhưng mà Diệp Bạch Y lại có gì đây? *Còn lại bát cơm chó của đôi phu phu Ôn Chu bắt cụ ăn* *ôi tôi khốn nạn quá* *** Cảnh báo: có spoil Danh lợi ta không ham, chỉ nguyện cùng người nắm tay đi đến chân trời góc biển. Tựa truyện “Thiên Nhai Khách” phải chăng chính là mang ý nghĩa đó? Các nhân vật trong truyện đều có cá tính riêng biệt, và câu chuyện gắn liền với họ đều khiến mình tò mò không thôi, muốn đọc để xem những con người ấy rồi sẽ ra sao, những gì sẽ chờ đón họ sau vô vàn những đao quang kiếm ảnh. Bài chỉ đề cập đến những nhân vật gây ấn tượng mạnh cho mình ????  Một thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư vốn nhìn quen chuyện ngươi lừa ta gạt trên đời, đứng trên vạn người chỉ dưới một người, hưởng hết vinh hoa phú quý mà đời người mơ ước, thế nhưng cũng có lúc mỏi gối chùn chân. Những năm tháng ấy, y trả giá bằng máu, đứng trên đỉnh cao danh vọng nhưng lại lạnh lẽo, tuyệt không có chút ấm áp tình người. May mắn khi y buông hết tất cả, gặp được hắn – khoảng trời tự do chỉ của mình y. Tình yêu của họ không nhiệt tình như lửa mà nhẹ nhàng, bình đạm như gió, như mây. Thường nói “chân nhân bất lộ tướng”, Ôn Khách Hành cũng thế. Hắn điên điên khùng khùng, cần đê tiện có đê tiện, nhiều lúc biến thái khiến ngươi đánh giá thấp hắn, nhưng lúc nghiêm túc, hắn sẽ khiến ngươi phải nhìn bằng cặp mắt khác. Dường như trời sinh hắn để dành chi y, chỉ y chịu được sự điên khùng ở hắn và chỉ duy mình hắn mới có thể bức một thủ lĩnh Thiên Song nổi tiếng bình tĩnh như y phát điên mọi lúc.  Cặp đôi để lại niềm thương cảm sâu sắc nhất cho mình hẳn là cặp của Cố Tương và Tào Úy Ninh. Tuy có một kiếp sau viên mãn nhưng kiếp này lại gặp lắm chông gai. Ma đạo và chính đạo cần phân biệt rạch ròi đến thế sao? Tự xưng là chính phái nhưng lại “thừa gió bẻ măng”, “giậu đổ bìm leo”, để tâm ma điều khiển thì có khác gì những kẻ bị cho là tà ma ngoại đạo? Nên nói, khó lường nhất vẫn là lòng người. Lại nói 2 người này, chẳng qua chỉ là quân cờ thí cho âm mưu của kẻ khác. Thật may là duyên kiếp này không trọn được tiếp tục ở kiếp sau.  2 người nữa mình muốn nhắc đến, một là Liễu Thiên Xảo si tình, người kia là Diệp Bạch Y mãi ôm một mối tình tuyệt vọng. Nữ nhân, dù cường đại ra sao, đến cuối cùng vẫn muốn tìm cho mình một bờ vai nương tựa. Hắn rót vào tai nàng những lời đường mật, đối nàng dịu dàng – cách mà nhưng người từng gặp chưa từng đối xử với nàng như thế, khiến nàng rơi vào cạm bẫy mà hắn giăng ra. Nàng như con thiêu thân vẫy vùng trong tuyệt vọng, tin tưởng hắn và rồi hi sinh vì một kẻ chưa từng yêu mình. Có đáng giá không? Hắn sẽ yêu nàng vì chính nàng mà không mê muội nàng vì lớp mặt nạ hoàn hảo ấy? Những tưởng đã tìm ra người thích hợp, tỉnh lại hóa hư không, giấc mộng một đời nàng chấp nhất như gió thoảng mây bay. Nếu nói Liễu Thiên Xảo si tâm vọng tưởng thì Diệp Bạch Y lại là kẻ cô đơn, tuyệt vọng nhất. Còn gì đau đớn hơn việc gặp đúng người ở sai lầm thời gian? Chỉ trách y gặp người kia quá trễ, chỉ trách hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Trường sinh bất lão có ý nghĩa gì khi phải sống mà không có ái nhân bên cạnh? Dõi theo từng bước con hắn trưởng thành, làm việc cuối cùng cho hắn dưới tư cách một hảo hữu, rồi từ đây lưu lạc về phía chân trời. Bóng lưng ấy luôn thẳng tắp, bất khuất, nhưng lại càng cô đơn đến lạ. Ôm tình cảm tuyệt vọng, tưởng có thể cùng hắn trọn đời (dù chỉ với tư cách một bằng hữu), nhưng hắn cũng bỏ y mà đi. Cuộc đời này còn gì có thể giữ y lại? Chỉ mong kiếp sau có thể gặp lại người…  Bể tình vô biên, một khi lạc lối sẽ chẳng thể quay đầu. Có duyên nợ sẽ được cùng nhau, có duyên không phận cũng như 2 đường thẳng song song, lướt qua đời nhau mà thôi. Đời này chỉ nguyện cùng người, vĩnh viễn… Mời các bạn đón đọc Thiên Nhai Khách của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Lão Bà - Tố Lạp (SuraChan)
Nam chính: Thẩm Ninh Dương x Trạch Vũ. Thể loại: hiện đại, h văn, nhất công nhất thụ, ngọt ngào, công sủng thụ, trâu già gặm cỏ non, có chút ngược thân/ngược tâm, song tính, sinh tử văn HE Tình trạng: Hoàn toàn văn Tóm tắt:   "Hạnh phúc là gì?" Với tôi, hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi ngày về đến nhà, có một người đang đứng trong bếp chờ đợi tôi trở về... Hạnh phúc là trên chuyến xe cuối ngày giữa dòng người đông đúc, tôi nhìn thấy một gương mặt thân thuộc và nhận ra trong lòng mình có một người quan trọng đến thế nào... Hạnh phúc là mỗi sớm mai mở mắt ra, được nhìn thấy gương mặt của người đó say ngủ bên cạnh mình... Hạnh phúc là trong đêm dài lạnh lẽo, có một vòng tay ấm áp và thanh âm trầm khàn vang vọng bên tai... "Anh đã ở đây rồi...." *** Bắc Kinh, Trung Quốc, 9h tối... -Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh. May mắn là chúng ta đã hoàn thành cảnh quay cuối cùng trước dự tính một tuần.. Mọi người đều có thể nghỉ ngơi rồi.. Nam nhân khẽ đảo vô lăng, điều khiển chiếc xe rẽ vào con phố vắng lặng. Cẩn thận điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống hai bậc, anh tiếp tục bàn luận công việc với người ở đầu dây bên kia. Nét mệt mỏi thoáng hiện lên trên gương mặt cương nghị của anh, qua một cái nhíu mày đầy miễn cưỡng liền biến mất. Nam nhân day day sống mũi tìm cách kết thúc câu chuyện, người bên kia qua ngữ điệu cũng hiểu ra ý tứ này, nói nốt một vài câu rồi cúp máy, trong tai nghe chỉ còn vài tiếng tút dài ngắt quãng. "Cạch." Chiếc earphone được gỡ ra đặt lại vào chỗ cũ, xen lẫn tiếng lạch cạch là tiếng thở dài của nam nhân. Qua cửa kính xe mở hé, luồng gió đêm man mát luồn vào thổi tung lọn tóc trên trán anh, tiếp thêm chút không khí trong lành vào buồng xe ngột ngạt. Nam nhân đánh mắt qua gương chiếu hậu, không thấy có chiếc xe nào bám theo mới dám hạ cửa kính xuống thấp, dây thần kinh căng như dây đàn chùng xuống đi ít nhiều. ... Mời các bạn đón đọc Kế Lão Bà của tác giả Tố Lạp (SuraChan).
Bạo Quân - Phong Lộng
Từ sau Ràng buộc cùng Diệp gia, ta đã thề là sẽ không chơi “cảm giác mạnh” nữa. Ngược tâm tim sẽ đau thắt cho vài cái, khóc 1 đêm liền xong nhưng ngược thân sẽ tàn phá giấc mộng yên bình của ta không chỉ 1 đêm, thành nỗi ám ảnh lâu dài. Thề????? Nhưng… xin lỗi chứ … lại cmn lọt hố :v   Âu cũng là thân bất do kỷ La lối thế thôi chứ lại chả thích Đam này bỏ mợ :3   Cổ Sách “ Ta là nam nhân của em. Con mẹ nó em dám bảo tôi cút ngay!” Bạn Cổ Sách chuẩn công bá đạo trên từng hạt gạo. Bạn 1 bụng cuồng chiếm hữu nhưng không bạo quân nửa vời kiểu mấy anh đe dọa thì to miệng lắm nhưng khi thụ nhăn mặt kêu 1 tiếng là liền hì hì buông tay kiếm trò ôn nhu dụ dỗ. Cổ Sách không cần ôn nhu. Bạn ấy sẽ hành cho đến khi gấu con chịu nghe lời mới thôi. Nghe lời rồi sẽ cưng tới bến. Cưng chứ không phải hạ mình làm thê nô. Đó là cái bá đạo ta thích ở Cổ Sách. Đỗ Vân Hiên – bạn là chuẩn thụ kiên cường, bất khuất, dù sống dù chết bạn vẫn vững vàng không chịu cúi đầu … cái lông ấy. Nghĩ lại đi, bị 1 tinh anh xã hội đen, lực kéo dài vô tận hành hạ từ sáng tới chiều, từ chiều tới tối, từ tối tới đêm thì rạng sáng cũng phải để người ta đầu hàng mà thở chứ. Cuộc đời giống như cưỡng bức ấy, nếu không chống cự được thì cách tốt nhất là dang chân ra mà hưởng thụ :3 và bạn gấu con Hiên Hiên nhà chúng ta rất thức thời mà hưởng thụ. Bạn không phải thánh mẫu vô sỉ giống như Mã Phu ( Mã Phu ) cũng không ngoan cố khiến người ta muốn phun 1 búng máu vô mặt giống như Dịch Thủy ( Nam nô ). Túm lại rất chi nà hài nòng với bạn gấu con Hiên Hiên a  Bạo quân – hiện đại, hắc bang, huynh đệ niên thượng, cường thủ hào đoạt, HE. Không hề ngược tâm nhưng không hề hường phấn, ngược thân nhẹ, không hề SM nhưng vẫn mở rộng kiến thức về SM cho độc giả :p Bá đạo, đáng yêu và đáng đọc ” Văn án: Cổ Sách, tản ra quang mang tà mị của đế vương bóng đêm, tượng trưng cho vương tử ngự đen cuồng dã hấp dẫn. Nhưng là, trong mắt Đỗ Vân Hiên cao ngạo lạnh lùng, Cổ Sách chỉ là một ——bạo quân! Bất ngờ không kịp đề phòng, ngay sau đó , là cái bẫy tà ác, uy hiếp, xâm phạm, đe dọa, giám thị… Đối với người duy nhất mà mình nhận định kia, Cổ Sách không để ý thủ đoạn, hắn chỉ cần, chặt chẽ ôm vào trong ngực sẽ không cho phép rời đi. “Cút ngay!” “Tôi là nam nhân của em. Con mẹ nó em dám bảo tôi cút ngay?” Khi đế vương độc tài bá đạo bóng đêm, gặp gỡ nhà thiết kế châu báu tài hoa hơn người Khi nam nhân cuồng ngạo không kềm chế được, tìm về gấu con đáng yêu đã từng mất đi. Bạo quân dùng đủ loại hành vi, ý nghĩa đến tột cùng…” *** Đại Chử bây giờ, Hoàng đế rất sủng ái Hoàng Hậu, đây là chuyện toàn bộ Đại Chử, thậm chí các tiểu quốc phụ cận đều biết. Hoàng đế Đại Chử tính tình không tốt, thích giết người, còn không thích nghe ngôn quan khuyên can, nhưng hắn đối đãi với Hoàng Hậu lại bao dung lại kiên nhẫn. Dân chúng Đại Chử có khả năng một đời đều không đi qua hoàng thành, một đời đều không thể may mắn nhìn thấy thiên nhan, nhưng liền tính là một lão nhân làm ruộng cũng biết được Đế Hậu ân ái, đơn giản là vì Hoàng đế bệ hạ sủng ái Hoàng hậu đến tận trời. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng sửa niên hiệu, nhưng năm ấy lúc phong Hậu liền sửa lại, gọi Vĩnh An, ngụ ý mong Vệ Hoàng hậu có thể vĩnh viễn bình an vui vẻ. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng thi ân, nhưng lúc phong Hậu lại đại xá thiên hạ, chỉ vì có thể giúp Vệ Hoàng hậu cầu phúc tích âm đức. Đương nhiên, này đó chỉ là mặt ngoài, hai người đến tột cùng có bao nhiêu ân ái, cung nhân là rõ ràng nhất. Từ khi phong Hậu đến bây giờ, Vệ Hoàng hậu còn chưa từng được đi Bích Đào uyển của mình ngủ, cho dù chỉ là một đêm, Càn Thanh cung vẫn ở hai vị chủ tử, quần thần có đau khổ khuyên can Chử Thiệu Lăng cũng không để ý, nói nhiều còn có thể nổi giận, trên triều trách cứ ngôn quan: “Trẫm muốn thê tử bên cạnh làm bạn, liên quan gì đến các khanh?!” Dần dần ngôn quan cũng thói quen, chỉ phải an ủi chính mình, may mắn Hoàng đế chỉ chuyên sủng Hoàng hậu, đều là hợp lễ pháp, mà thôi mà thôi, so với tiên đế sủng hạnh thiếp thất thượng vàng hạ cám các thể loại, Hoàng đế bây giờ vẫn tốt hơn nhiều. Vệ Kích lấy thân là nam nhân lên làm Hoàng hậu, đương nhiên không thể giống như nữ nhân thống lĩnh hậu cung, Chử Thiệu Lăng cũng sẽ không đáp ứng. Chử Thiệu Lăng không có hậu phi, một đám thái phi thái tần của tiên đế còn đang dưỡng trong hậu cung đâu, có vài người còn chưa đến hai mươi, đang lứa tuổi, Chử Thiệu Lăng phòng bị nghiêm đến không thể nghiêm hơn, thừa dịp đại xá thiên hạ tiêu hao không ít của cải, ban phát một loạt trân bảo toàn bộ đuổi về nhà mẹ đẻ, nhờ thế còn được thêm một cái thanh danh tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bạo Quân của tác giả Phong Lộng.
Quỷ Thoại Liên Thiên - Thanh Khâu
Trước đây người ta tính trên đời có năm loại người, loại thứ năm là chuyên thu hút tai nạn về mình. Nhưng với Quỷ thoại liên thiên thì loại người thứ sáu đã nảy ra, đó là người chuyên thu hút ma quỷ về mình. An Tung là một tồn tại hết sức kỳ lạ, không hiểu sao chuyện quái dị bám theo cậu ta đặc biệt nhiều. Đi chợ thì rơi vào tay lũ làm thịt người, nghe hát thì có ma vờn trong nhạc, bắt xe thể nào cũng lên nhầm xe chở u linh… Khổ nỗi An Tung không hề an phận, nếu có điều gì nhiễu động, cậu ta sẽ lại gần, xem cho kỹ và đa phần trường hợp là sẽ nhúng tay can thiệp, bởi vậy ma quỷ không ai hẹn ai càng tích cực lượn lờ quanh cậu ta. Cái khổ thứ hai là An Tung không có năng lực gì mà đối phó với ngần ấy ma quỷ tai ương, nên cao xanh dun dủi cho cậu ta một người bạn cùng phòng thâm sâu khó lường, sát cánh cùng cậu ta qua từng chặng đường bắt ma đuổi quỷ.Anh ta đẹp trai, thư sinh, có sức hút với phụ nữ, nhưng lại lạnh lùng với tất cả, chỉ che chở nhiệt tình với một mình An Tung và quái đản nhất là, không từ bỏ cơ hội nào để thể hiện thái độ chiếm hữu đối với cậu ta.Quỷ thoại liên thiên là triền miên truyện về những âm ảnh dương gian, cũng là âm ảnh về những cảm xúc còn nhập nhoạng giữa hai bờ tối sáng. Quỷ Thoại Liên Thiên thoạt tiên ra mắt trên mạng văn học Tấn Giang, được đánh giá là truyện kinh dị hay nhất năm 2009. Về sau đăng dài kỳ trên tạp chí Huyền nghi chí với hình minh họa của Ngọc Yên Tiên Sinh. Cũng bén duyên giải thưởng như chính câu chuyện, bộ hình minh họa đậm chất liêu trai này liền đó đã đoạt giải mini manga đẹp nhất năm 2012 tại Trung Quốc. *** Ý kiến của người biên tập: 1. Phù…nói thế nào nhỉ, lại đâm đầu vào thứ không nên đâm đầu vào rồi… Thật ra, Lục Mịnh quyết định biên tập bộ này không phải vì yếu tố kinh dị, mặc dù bộ này thực sự quá kinh khủng, bao nhiêu đêm đọc nó là bấy nhiêu đêm ngủ mơ thấy ác mộng T0T. Nhưng lý do thực sự khi biên tập bộ này là vì những “thông tin” chứa bên trong nó làm Lục Mịnh cảm thấy có hứng thú. Đối với một người chuyên nghiên cứu văn hóa như Lục Mịnh mà nói, tuy Trung Quốc không phải là chuyên ngành của Lục Mịnh, nhưng những câu chuyện trong này, những thông tin mang tính “văn hóa truyền thống” của nó làm Lục Mịnh cảm thấy…ngứa tay *cười*. Trong quá trình biên tập có thể tranh thủ tra cứu một chút thông tin, biết thêm một chút chuyện, Lục Mịnh cũng thấy rất vui. 2. Nhưng nói gì thì nói, thể loại này cũng là một thể loại ít nhiều có…”vấn đề”. Lục Mịnh thực sự nghĩ có vài chuyện trong này không thích hợp đọc lúc nửa đêm, cũng không thích hợp cho trẻ em dưới 16 tuổi (có thể rating Lục Mịnh để hơi cao, các em nhỏ bây giờ…trưởng thành nhanh lắm, nhưng ngay cả Lục Mịnh cũng bị nó dọa suýt khóc mấy bận, cho nên nói trước thì hơn). Nếu các bạn là người có thần kinh không được vững, hay là yếu bóng vía, hay thuộc thể chất dễ dụ ma tới, thì thôi, đừng đọc ngủ sẽ ngon hơn, nhé ~ Lưu ý dành riêng cho “Quỷ thoại liên thiên”: 1. Đây là tác phẩm được biên tập chưa thông qua sự đồng ý của tác giả, không dùng để phát tán rộng rãi và vì mục đích thương mại. Bản dịch này chỉ tồn tại duy nhất trên WP của Lục Mịnh, mọi tồn tại ở những nơi khác đều là hình thức đạo văn, nếu Lục Mịnh phát hiện ra, sẽ lập tức drop. 2. Bản dịch được biên tập lại dựa trên bản dịch của chương trình QT, bản thân người biên tập không biết tiếng Trung Quốc. Sai sót là không thể tránh khỏi, nếu quý khách phát hiện ra, xin vui lòng chỉ giúp, Lục Mịnh rất vui được sửa sai. 3. Đây là một bộ dài.i.i.i.i~ Trùng hợp làm sao, số chương của nó và “Hyaku monogatari” (100 câu chuyện ma) là tương đồng nhau. Sau khi hoàn thành “Tiếu ngạo online du”, Lục Mịnh sẽ từ từ biên tập nó. Tuy nhiên, sắp tới, quỹ thời gian của Lục Mịnh có thể nói là bận đến phát khóc lên được. Cho nên có khả năng là bộ này sẽ lết cực kỳ chậm. Mong các bạn thật, thật kiên nhẫn với nó. Được cái là bộ này bao gồm những câu chuyện lẻ, gần như không có liên hệ gì với nhau, cho nên tiến độ của tác phẩm thực ra không ảnh hưởng gì tới việc thưởng thức nó lắm. Một lưu ý nho nhỏ nữa: Lục Mịnh sẽ cố gắng hạn chế không up bộ này vào ban đêm, mà các bạn cũng đừng đọc nó vào ban đêm, nhé ~~~ Mời các bạn đón đọc Quỷ Thoại Liên Thiên của tác giả Thanh Khâu.
Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa - Đường Vỹ Soái
Văn án: “Nhiệm vụ của Tạ Mộc là làm cho tra công yêu mình. Cái cậu am hiểu nhất, chính là ngụy trang thành một đóa bạch liên hoa. Điềm đạm đáng yêu, thiện lương lại thiên chân. Cho dù cậu có trở thành chiếc giày rách bị tra công vứt bỏ, cũng không sao cả, Tạ Mộc rất nhanh sẽ khiến cho họ phải quỳ xuống xin lỗi, đem chính trái tim mình móc ra mà dâng lên cho cậu.”(*) … Tạ Mộc xuyên qua thế giới thứ nhất, xuyên qua thế giới thứ hai, xuyên qua thế giới thứ ba, thế giới nào cũng gặp toàn tra công.  Tra công thứ nhất đem cậu cho bạn hắn chịch chịch chịch; tra công thứ hai giết bố mẹ cậu; tra công thứ ba coi cậu là thế thân, lúc không cần nữa thì lại đưa cậu lên giường kẻ khác; tra công thứ tư còn giết con của cậu và hắn... Tạ Mộc đi qua bao thế giới có tra công cặn bã, dù trong lòng bực mình muốn chết, nhưng vẫn phải giả bộ bản thân luôn là một đóa bạch liên hoa ngây thơ yếu ớt. Khi bị khi dễ thì tuyệt đối cũng không thể chống trả, chỉ có thể khóc lóc khóc lóc, khi bị vứt bỏ vẫn một mực mù quáng đuổi theo tra công, rất có tinh thần của một tiểu bạch thỏ si tình khiến cho người ta tiếc thương. Tra công đều nghĩ Tạ Mộc ngây thơ dễ dụ, ai ngờ Tạ Mộc không phải bạch liên hoa, cũng không phải đèn cạn dầu mà tùy ý để bản thân bị chà đạp. Kẻ nào tệ bạc với cậu, cậu sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp bội. Bọn tra công cặn bã, tất cả đều bị Tạ Mộc “chơi đến chết”. Tạ Mộc vô cùng thông minh. Bản thân cũng là đàn ông, nên cậu hiểu rõ đàn ông yêu thích cảm giác chinh phục thế nào, ưa thích loại hình tiểu thụ nào, dễ mủi lòng thương xót trước việc nào… Cậu có thể khiến cho tra công trước vứt bỏ mình, sau lại quỳ xuống chân cậu khóc lóc xin một cơ hội quay lại; cũng có thể khiến tra công yêu cậu mê mệt không lối thoát, đến tận lúc chết vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm một mình cậu. “Tra công đến chết vẫn cho rằng tôi là bạch liên hoa” là một bộ khóa xuyên gồm nhiều thế giới mà ở những thế giới đó, Tạ Mộc, cùng với sự trợ giúp của hệ thống, phải làm nhiệm vụ công lược tra công. Khác với những bộ khoái xuyên mình đã đọc khi trước, Tạ Mộc chưa bao giờ bị rơi vào thế yếu. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Vì thế, nói tác giả đã buff cho Tạ Mộc bàn tay vàng thì cũng chẳng sai. :v  Các thế giới của Đường Vỹ Soái trong truyện này đều có chung một motifs: Tra công chính vứt bỏ Tạ Mộc, sau đó Tạ Mộc lại được tra công thứ hai, thứ ba, để ý, tra công chính hối hận, tìm mọi cách níu kéo; vậy là một đám tra công quần nhau thành một đoàn. Còn Tạ Mộc chỉ việc ngồi diễn tròn vai một bạch liên hoa là ổn.  Điểm chung của những thế giới này là ngoài có tra công chính ra, những tra công bên lề đều yêu Tạ Mộc mê mệt, vì yêu mà không từ thủ đoạn, sẵn sàng vì Tạ Mộc mà bày mưu tính kế, thậm chí nhịn nhục khiến bản thân cũng trở nên vô cùng thấp kém. Nói ra thì, tuy các thế giới đều toàn tra công đấy, nhưng đọc qua đọc lại không hiểu sao mình vẫn thấy thương thương =]] Tra công nào cũng nghĩ Tạ Mộc nặng tình, nhưng hóa ra Tạ Mộc mới chính là người vô tình nhất. Cậu chưa bao giờ thật sự yêu bọn hắn, mà chỉ diễn vai bạch liên hoa nhằm hoàn thành nhiệm vụ công lược mà thôi. So với tình cảm của Tạ Mộc với tra công thứ nhất, thì bộ này gây ấn tượng với mình hơn ở tình yêu của tra công thứ hai với Tạ Mộc. Đó là kiểu tình yêu cuồng si, biết rõ Tạ Mộc một lòng chỉ hướng đến người kia, nhưng lại không nhịn được muốn ôm cậu trong lòng. Mời các bạn đón đọc Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa của tác giả Đường Vỹ Soái.