Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án

Khi chuyên gia bụng dạ đen tối gặp nữ pháp y lạnh lùng, ai sẽ là người cảm nắng trước? “À thì… Hình như tôi thích em rồi thì phải, em định giải quyết sao đây?” “Người đàn ông đó trông như con hải sâm ấy, em thích ăn hải sâm sao?” “Em suốt ngày nghiên cứu xác chết, anh không để bụng nếu em nghiên cứu cơ thể anh đâu. *** Hôm nay là 30 Tết, là đêm nhà nhà đều đoàn viên, không biết vì sao một căn nhà cũ dưới quê lại xảy ra hỏa hoạn. Ngọn lửa hung dữ nuốt chửng lấy cả căn nhà, ở khu vực phòng khách đã bùng cháy dữ dội, cột nhà cũng tí tách tiếng lửa, mảnh vỡ liên tục rơi xuống. Mấy chục người nằm ở chân bàn trong phòng khách, có nam, có nữ, có già, có trẻ, họ đều nhắm mắt cam chịu, để mặc ngọn lửa đang nuốt trọn quần áo, đầu tóc và tay chân của mình. Duy chỉ có hai đứa bé vẫn còn ý thức, bé trai bị cột nhà đè lên hai chân, không thể nhúc nhích được, cổ cậu bé còn có một quả bom mini, màn hình hiển thị thời gian sắp phát nổ là một phút ba mươi giây. Một bé gái khác đã bị lửa thiêu rụi nửa mái tóc, cô bé bật khóc nức nở, kéo hai chân bé trai ra. “Trừng, em mau chạy đi, đừng lo cho anh, em mau chạy đi, nhanh lên!” Bé trai khóc lóc cầu xin. Cho dù ngọn lửa đang cháy dữ dội, bủa vây lấy hai người, cô bé vẫn không chịu bỏ đi: “Anh, em không đi, nếu đi chúng ta cùng đi, nếu không em thà chết ở đây với mọi người còn hơn.” Quả bom trên cổ bé trai liên tục vang lên những tiếng “tích tắc”, cho dù không nhìn được, cậu bé cũng biết thời gian không còn nhiều nữa. “Mau chạy đi, nhanh lên!” Giọng điệu cầu xin biến thành gào thét, cậu bé dùng hết sức lực đẩy cô bé ra. Cô bé ngã ra sau, một chiếc cột đổ xuống giữa hai người, tựa như ranh giới giữa sống và chết. Cô gái hoảng sợ đứng dậy, định lao về phía cậu bé lần nữa. Gương mặt cậu bé méo mó trong biển lửa, đau khổ cầu xin: “Mau chạy đi! Mau chạy đi!” Các cột khác tiếp tục đổ xuống, trần nhà đã thủng một lỗ lớn, ánh trăng bên ngoài len lỏi vào bên trong. “Em mau chạy đi, chạy đi.” Giọng nói bi thương của cậu bé vang lên trong đêm đen. Cô bé chần chừ trong giây lát, sau đó đau đớn quay người rời đi. Cô bé liếc nhìn mấy chữ viết bằng máu trên tường: Cogito ergo sum. Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng đã in sâu vào tâm trí cô. Cô vội vã chạy ra khỏi nhà, vừa chạy được năm phút, tiếng động đinh tai nhức óc đã vang lên, lực đẩy khiến cô bé bay ra xa mấy trăm mét. “Tinh!” Thư Trừng bừng tỉnh khỏi ác mộng khi tiếng báo tin nhắn vang lên. Cô thở gấp, giơ tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán, sau đó sờ lọ thuốc bên dưới gối, lấy hai viên ra bỏ vào miệng. Cô đảo mắt, nhìn máy tính trên bàn làm việc ở đối diện giường. Cô vừa đứng dậy vừa xem đồng hồ, giờ là hai giờ sáng, muộn vậy rồi ai còn gửi email tới nữa? Thư Trừng mở email ra, nhìn thấy người gửi là Abner. Cô hừ lạnh một tiếng, đúng là cái tên ngông cuồng, cô có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên cô thấy cái tên này. Từ trước tới nay, Thư Trừng luôn hãnh diện về trí nhớ siêu phàm của mình, cũng vì trí nhớ đó nên cô mới có thể trở thành tiến sĩ pháp y của đại học Bang Penn ở tuổi 23. Hơn nữa cô còn là học trò của pháp y hàng đầu FBI hiện nay, Jennifer Watts. Ở nước ngoài, để trở thành một pháp y, bạn phải đáp ứng những quy định rất nghiêm ngặt. Tại Mỹ, muốn trở thành pháp y chính thức, có chứng minh nghề nghiệp, người đó bắt buộc phải học bốn năm khoa Công nghệ, tiếp đó là năm năm khoa Y, sau khi tốt nghiệp phải tới bệnh viện làm bác sĩ ít nhất bốn năm, rồi còn phải tới cục Pháp y thực tập một năm, cuối cùng mới được tới cục Pháp y xin giấy phép hành nghề. Tới khi được làm pháp y chính thức có lẽ đã bước vào tuổi trung niên, do vậy độ tuổi phổ biến của pháp y tại Mỹ là khoảng 38-45 tuổi, người trẻ như Thư Trừng ít tới đáng thương. Có thể nói, Thư Trừng được coi là một ngoại lệ của ngành pháp y nước Mỹ, còn trẻ đã có thể làm pháp y độc lập, ngoài ra còn có thể đi theo Jennifer Watts tới hiện trường xử lý vụ án của FBI, đây là một may mắn rất lớn với người làm pháp y. Thư Trừng không nghĩ nhiều nữa, cô mở email ra, mặt lập tức biến sắc. Trên màn hình máy tính hiển thị mấy chữ đỏ: “Cogito ergo sum”. Thư Trừng đánh nhanh một dòng chữ: “Anh là ai?” Chưa tới một phút sau, âm báo tin nhắn đã vang lên, Thư trừng mở email ra: “Nhà số 5, núi Thanh Sơn, quận Hải Sơn, thành phố C.” ___ Thư Trừng đặt váy máy bay về nước sớm nhất. Lúc này ở sảnh sân bay không có nhiều người lắm, cô đặt vali bên cạnh, lấy điện thoại ra soạn hai tin nhắn. Một tin nhắn để tạm biệt Jennifer Watts, nói lý do cô về nước, tin còn lại là gửi cho dì, báo cô sẽ về nhà. Gửi xong hai tin nhắn, cô tắt máy, cất điện thoại vào vali, sau đó kéo vali đi về phía check in. Đã 13 năm kể từ vụ án hỏa hoạn năm đó, Thư Trừng đã mất đi bố mẹ và toàn bộ người thân, cũng may mẹ vẫn còn một cô em gái nữa, do vậy mợ đã nhận nuôi cô. Nhà mợ có ba người, mợ là giáo viên cấp hai, cậu là giảng viên đại học, con trai mợ lớn hơn cô hai tuổi. Vì nhà không có con gái nên Thư Trừng đã được mọi người đối xử rất tốt, thậm chí còn cưng chiều cô hơn cả con trai ruột của họ, cô hoàn toàn không phải lo về vấn đề tiền bạc. Thư Trừng đặt vé hạng thương gia, trong khoang không nhiều người lắm, khá yên tĩnh. Tới thành phố C sẽ mất bốn tiếng, vậy nên cô lấy bịt mắt ra rồi đeo lên, nhắm mắt dưỡng thần. Cogito ergo sum, mấy chữ đó lại hiện lên trong đầu cô, kéo cô quay về 13 năm trước. Cảnh tượng đêm đó ùa về như một cơn ác mộng, ngọn lửa cháy dữ dội, thi thể của người nhà, vẻ mặt đau đớn của anh trai, mọi thứ tựa như một thước phim chiếu đi chiếu lại. Chỉ một mình Thư Trừng sống sót trong vụ hỏa hoạn đêm Giao thừa đó. Do thời gian xảy ra vụ án đặc biệt, đương sự không kịp trở tay ứng phó, sáng ngày mùng 1 lại mưa to, nước mưa đã gần như xóa sạch hiện trường vụ án, nhân viên phụ trách vụ án không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng vụ án đã bị liệt thành án treo. Thư Trừng nghĩ tới tin nhắn nhận được tối qua, hiện trường vụ án lặp đi lặp lại trong đầu cô, càng nghĩ lông mày cô càng nhíu chặt lại, hơi thở của cô cũng dần trở nên gấp gáp, hai tay nắm chặt lấy tay vịn. Lúc này, phía sau vang lên tiếng náo động, người trong cả khoang đều nhìn về sau. Một người phụ nữ tóc vàng, hơn bốn mươi tuổi ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, hơi thở yếu ớt, cơ thể dần trượt xuống ghế. Cô gái người Trung Quốc bên cạnh sợ hãi, mặt tái nhợt: “Cô ơi, cô ơi, cô sao thế? Cô ơi…” Rất nhanh sau đó đã có người gọi tiếp viên hàng không tới, nhưng tiếp viên không phải bác sĩ, điều cô ấy có thể làm là cố gắng để bệnh nhân nằm thoải mái hơn. Tiếp đó, giọng cầu cứu vang lên: “Trên máy bay có hành khách cần cấp cứu, xin hỏi ở đây có ai là bác sĩ không?” Không một ai trả lời. Thấy cô giáo của mình đã hôn mê, cô gái kia vô cùng hoảng loạn, nước mắt trực trào trong khóe mắt: “Xin mọi người đấy, hãy giúp tôi với, ai có thể giúp cô giáo của tôi không?” “Đặt cô ấy xuống đất đi.” Một giọng phụ nữ lạnh nhạt vang lên. Mọi người trong khoang đổ dồn ánh mắt về phía người nói. Cô sinh viên ngẩng đầu lên nhìn cô gái vừa lên tiếng, đó là một cô gái có mái tóc ngắn, để mái bằng, trông còn khá trẻ, tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ màu đen không hợp với tuổi. “Cô, cô là bác sĩ sao?” Cô sinh viên nghi ngờ. Trông Thư Trừng chỉ khoảng mười bảy tuổi, nhưng đôi mắt của cô lại ánh lên vẻ lão luyện, lạnh lùng. “Tôi là tiến sĩ pháp y đại học Bang Peen.” Mọi người xì xào bàn tán, không ngờ cô gái còn trẻ như vậy đã là tiến sĩ pháp y. Thư Trừng thường xuyên gặp phải chuyện nghi ngờ năng lực của mình khi mới vào làm cho FBI. Cô không giỏi ăn nói, cũng không muốn giải thích nhiều, khi đối diện với sự hoài nghi của người khác, cô luôn kiêu ngạo trả lời: Tôi là tiến sĩ pháp y đại học Bang Peen hoặc tôi là học trò của Jennifer Wattst. Về sau khi được FBI nhận vào làm, cô đã có thẻ nghề nghiệp, khi một mình tới hiện trường vụ án, cô cứ thế đưa thẻ ra, không nói gì nhiều. Thư Trừng nhìn giảng viên tóc vàng đang thoi thóp: “Còn không mau xử lý là bà ấy sẽ gặp chuyện đấy.” Cô sinh viên đứng dậy, hai người đàn ông trẻ ngồi bên cạnh lập tức ôm giảng viên đặt xuống đất. Cô gái kia và hai tiếp viên đứng bên cạnh giảng viên, Thư Trừng ngồi xuống cạnh bà. Cô nhìn một tiếp viên hàng không: “Cô biết hô hấp nhân tạo không?” Cô tiếp viên gật đầu, sau đó quỳ xuống, để đầu giảng viên nằm lên đầu gối mình, một tay kề sau gáy giảng viên, tay còn lại xoa trán cho bà ấy. Một tiếp viên khác phối hợp tiến hành hô hấp nhân tạo cho bà. Thư Trừng kiểm tra mắt giảng viên, đồng tử của bà đã dần dãn ra. Cô lập tức mở hộp đồ bên cạnh, lấy đồ phẫu thuật bóng loáng ra trước mặt mọi người. Ai nấy đều kinh ngạc, không một ai có thể mang một chiếc kim lên máy bay, tại sao cô gái trẻ tuổi này lại có thể mang cả hộp đồ phẫu thuật lên vậy? Chẳng mấy chốc mọi người đã bị hành động thuần thục của cô gái này thu hút, ai cũng nhìn cô chằm chằm, muốn xem rốt cuộc cô gái này có bản lĩnh gì. Thư Trừng lấy một hộp thủy tinh to bằng lòng bàn tay ra, trong hộp là một đôi găng tay cao su, cô đeo găng tay lên, lấy một cuộn vải màu đen ra, mấy chục cây kim nằm gọn bên trong. Thư Trừng rút một cây kim ra, cắm chuẩn xác vào huyệt Nhân trung của giảng viên, cây kim thứ hai cắm vào huyệt Lao Cung ở lòng bàn tay. Cô cởi giày của giảng viên ra, sau đó cắm kim thứ ba, thứ tư vào huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân bà, cuối cùng cô đưa tay vào móc đồ bị nghẹn trong miệng giảng viên. Chỉ một lát sau, sắc mặt giảng viên đã dần tốt hơn, gương mặt tái nhợt bắt đầu hồng hào trở lại. Thư Trừng cầm đá tiếp viên đã chuẩn bị từ trước, đặt lên trán giảng viên, cô tháo găng tay, rút hết kim ra rồi đóng hộp lại: “Tìm sân bay gần đây nhất rồi hạ cánh, đưa bà ấy vào bệnh viện.” Mọi người đứng xung quanh đều vui mừng, ai cũng nhìn cô gái bằng ánh mắt tán thưởng. Thư Trừng làm như không nhìn thấy ánh mắt đó, cô lạnh nhạt cầm hộp đi về chỗ ngồi, sau đó quay người vào nhà vệ sinh. Trong chương trình đào tạo pháp y không hề có môn giảng dạy thuật châm cứu, chính giáo sư Jennifer Watts đã đích thân dạy cho cô kỹ năng này. Cho dù hiện giờ bà đang là pháp y hàng đầu FBI, nhưng con đường pháp y của bà không suôn sẻ như Thư Trừng. Trước khi làm pháp y, bà đã từng thực tập trong bệnh viện, học được thuật châm cứu từ một bác sĩ người Mỹ gốc Hoa, do vậy khi Thư Trừng trở thành học trò của bà, vì cô cũng là người Trung Quốc nên bà đã dạy cho cô quốc túy của quê hương mình. Mời các bạn mượn đọc sách Rước Em Về Dinh Bằng Vụ Án của tác giả Thư Thanh Ca.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) - Thịt Nướng
Diệp Huyên vì muốn hoàn thành cuộc thi tốt nghiệp thật nhanh nên đã nhờ Cố giáo sư giúp đỡ. Nhưng vị Cố giáo sư này lại có lòng riêng, nên đã dùng cô làm vật thí nghiệm cho trò chơi của mình do chính ông làm tác giả. Đây là một hệ thống thịt văn, trò chơi này đã đưa Diệp Xuyên vào các thế giới thịt văn thần kỳ. Ở đây cô bắt buộc phải hoàn thành các nhiệm vụ của nữ chính nếu không cô sẽ phải sống vĩnh viễn tại thế giới đó. Để trở về “hoàng hoa khuê nữ” Diệp Huyên phải dùng tất cả thủ đoạn để “lên giường” với nam chủ.  *** “Đinh, chúc mừng thí sinh đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, trạng thái hoắc hóa của mục tiêu công lược đã được hóa giải. Sắp bắt đầu tiến vào nhiệm vụ tiếp theo, thí sinh thoát ra thân thể nguyên chủ, đang thoát ra…” Cảm giác choáng váng quen thuộc lại một lần nữa ập đến, Diệp Huyên cảm thấy tình cảm thuộc về Margaret ào ạt như thủy triều thoát ra khỏi linh hồn mình, rồi ngay lập tức trí nhớ của “Diệp Huyên” chiếm lấy đầu nàng. Dường như chỉ trong nháy mắt, nàng liền từ nữ hoàng Firenze biến thành nữ nhân đang đứng trước gương. Mặt kính gương đồng mơ hồ, mông lung, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra mĩ mạo của nữ tử này. Túc thể cũng giống như ở hai thế giới trước, có khuôn mặt giống Diệp Huyên trước đây đến chín phần, phần còn lại là do khí chất bất đồng. Ở thế giới tu tiên trong mắt Diệp Huyên còn mang theo nét trẻ con, mà Margaret vì do khác biệt dân tộc, nên ngũ quan so với diện mạo cũ của Diệp Huyên sâu sắc hơn, còn nữ tử trong gương có dung nhan uyển chuyển, hàm xúc. Mái tóc đen dài của nàng được vấn theo kiểu linh xà kế hoa lệ, trên đầu cài một cây trâm Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa). Bởi vì đang là đầu hạ, trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cùng quần lụa mỏng màu trắng. Trên mặt không trang điểm, một chút trang sức dư thừa cũng không có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã. Diệp Huyên nhìn vào gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của một người đã nhiều năm đứng ở địa vị cao. ... Mời các bạn đón đọc Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) của tác giả Thịt Nướng.
Thính Phong - Cảnh Hành
Dành tặng ai đó đang cảm thấy do dự trước cánh cửa của tình yêu… Chúng ta nói rằng mình không sợ bóng đêm, mà chỉ sợ những gì ẩn sâu trong đó. Cũng không sợ độ cao, mà chỉ sợ bị ngã đau. Và cũng không hề sợ yêu, mà chỉ sợ những gì sẽ mất đi khi tình yêu không còn nữa. Thế nhưng, nếu chỉ quan tâm đến sự sợ hãi thì có lẽ chúng ta đã mất đi một nửa ý nghĩa của cuộc sống vốn ngắn ngủi rồi. Bởi vì, nếu không dám bước vào bóng đêm thì sao có thể cảm nhận được sự ấm áp dưới ánh mặt trời, không dám trèo cao sao được thấy tầm mắt mình rộng mở, và nếu bạn không dám yêu thương sao biết được hạnh phúc là như thế nào? Vậy nếu đã can đảm dám yêu dám hận thì chúng ta rồi sẽ đi về đâu? Trong “Thính Phong” của tác giả Cảnh Hành đã viết về một cặp đôi như thế đấy. Tình yêu của Lãnh Hoan và Diệp Thính Phong không bắt đầu bằng những điều ngọt ngào và ấm áp. Cô và anh cũng đã từng bỏ lỡ nhau vì hai tiếng “sợ hãi”. Lãnh Hoan đã từng do dự hàng ngàn lần trước tình cảm với Diệp Thính Phong – một chàng trai quá kiêu ngạo và lạnh lùng. Tình yêu ư? Tuy vô cùng hấp dẫn con người ta nhưng cũng là một liều thuốc độc. Trái tim bệnh tật của cô còn không thể tự gánh vác thì làm sao có thể mơ tưởng đến việc chiếm được trái tim của người ấy. Nhưng tình yêu vốn có những lý lẽ của riêng nó, dù biết anh lừa dối, thậm chí vì trả thù mà tiếp cận mình, cô vẫn đưa tay ra nhận lấy những tình cảm ấy. Cô vờ như không hề hay biết bởi sâu thẳm trong thâm tâm đó là cách cô chọn để tha thứ và yêu anh. Nhưng giống như pháo hoa vụt nở rộ rồi nhanh chóng tàn lụi, giấc mộng đẹp cũng vỡ tan khi anh lạnh lùng tuyên bố kết hôn với người tình cũ. Anh muốn trả thù cô và đã thành công rồi. Cho cô biết thiên đường hạnh phúc trong ngắn ngủi rồi vội vã nhấn chìm cô xuống vực sâu đau đớn. Nhưng sao đạt được mục đích rồi mà Diệp Thính Phong anh không thấy thỏa mãn như đã từng nghĩ? Shakespeare đã từng nói: “Tình yêu cũng giống như than, một khi đã cháy lên thì phải tìm cách dập nó đi, nếu cứ để nguyên như vậy, nó sẽ thiêu cháy luôn trái tim anh”. Đáng lẽ anh nên đóng băng trái tim mình trước khi trả thù cô mới phải. Để giờ này, anh không còn phải đau đớn như thế nữa. Nếu anh dỡ bỏ hết mọi thù oán năm xưa, có phải cô sẽ quay lại với anh không? Nếu một lần nữa, anh dùng toàn bộ những gì mình có để trả giá thì liệu cô sẽ tha thứ chứ? Bởi một mình anh vật lộn với quá khứ , đấu tranh giữa lý trí và tình cảm đã quá mệt mỏi rồi. Nếu có thể bắt đầu lại lần nữa, anh sẽ chọn một cuộc đời vui vẻ cho người con gái của mình, không phiền muộn như ý nghĩa của tên cô ấy vậy. Rồi cuối cùng số phận của hai con người họ sẽ ra sao? Xin mời các bạn đi tìm câu trả lời trong tác phẩm “Thính Phong” của tác giả Cảnh Hành. Mong rằng với câu chuyện của Lãnh Hoan và Diệp Thính Phong, những ai đó đang sợ yêu sẽ tìm được hạnh phúc chân chính của cuộc đời mình. *** Cảnh Hành sinh năm 1984. Làm trong ngành truyền thông tài chính. Từng có thời gian du học ở Luân Đôn, Anh. Hiện sống tại Bắc Kinh, theo sự nghiệp sáng tác. Thích sự ấm cúng khi bạn bè tụ tập, nhưng cũng muốn hưởng thụ niềm vui với những chuyến đi xa một mình. Các tác phẩm đã xuất bản tại Trung Quốc: Trầm Túy, Hỷ Hoan. Tác phẩm của cô mang một vẻ đẹp đượm buồn, nên dù luôn là một kết cục hạnh phúc, cũng không khỏi để lại trong lòng độc giả nhiều cảm xúc khó tả. *** Sau ngày hôm đó, anh biến mất suốt hai tuần hệt như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Lãnh Hoan đoán chắc một điều rằng, nguyên do của việc đó là vì cô đã vượt quá giới hạn. Con người vẫn luôn tham lam như vậy, được một chút rồi thì lại muốn có nhiều hơn nữa. Lúc Lãnh Hoan đi ra khỏi phòng học, chiếc đồng hồ trên tháp chuông của ngôi trường cổ kính điểm mấy tiếng, âm thanh trầm trầm nhưng vọng xa. Lãnh Hoan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một đàn bồ câu dáo dác bay lên cùng tiếng chuông đồng hồ. Đang là mùa đông, mới chập choạng chiều mà trời đã tối. Cô cứ bước đi một cách vô thức giữa đám đông vừa tan học. Tự nhấn chìm mình trong đám người đông đúc và huyên náo ấy sẽ có một cảm giác yên bình khác lạ, có thể dễ dàng giấu kín bản thân, sau đó thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình. Lấy điện thoại từ trong túi ra, mở đến mục các cuộc gọi đã nhận, thời điểm số máy quen thuộc đó gọi cách đây rất nhiều ngày về trước. Ba con số cuối cùng, “512”. ... Mời các bạn đón đọc Thính Phong của tác giả Cảnh Hành.
Này! Buông Cô Ấy Ra - Ức Cẩm
Không sai, đây là một câu chuyện thanh mai trúc mã ngọt ngào trong sáng. Cậu bé xấu xa giữ chặt cô bé ngoan ngoãn. Cô gái của tôi, chỉ một mình tôi được phép bắt nạt, những người khác mau tránh sang một bên Diệp Sơ là một cô bé ngoan không chê vào đâu được, chỉ mỗi tội hơi thừa cân. Vệ Bắc là một cậu bé hư chẳng khen vào đâu được, chỉ được mỗi cái đẹp trai. Khi cô bé ngoan gặp cậu bé hư… Một cậu con trai xấu xa lúc nào cũng bắt nạt bạn, đặt biệt danh cho bạn, bắt cào cào thả vào cặp sách của bạn. Chỉ bởi vì… Cậu ấy muốn được ở bên bạn mà thôi! *** Mặc dù kì thi tốt nghiệp phổ thông đã kết thúc nhưng chuyện Vệ Bắc bỏ thi môn tiếng Anh đã nhanh chóng truyền đến tai tất cả các bạn học thông qua internet và điện thoại. Buổi tối Diệp Sơ lên QQ, thấy Lâm Mậu Mậu gửi một icon “kinh ngạc”. [Miêu Miêu]: Tớ nghe nói Vệ Bắc không thi môn Tiếng Anh (⊙o⊙)? [Mẹ A Bảo]: Hình như thế… [Miêu Miêu]: Đã xảy ra chuyện gì vậy? [Mẹ A Bảo]: Tớ không biết. [Miêu Miêu]: Không phải chứ? Cậu là bà xã của người ta mà không biết sao? [Mẹ A Bảo]: =;= [Miêu Miêu]: Cậu ta xong rồi, bỏ thi một môn quan trọng như thế! Tiếc quá, cậu ấy đã tiến bộ nhiều như thế, làm sao bây giờ đây? [Miêu Miêu]: Cậu ấy có học lại không nhỉ? [Miêu Miêu]: Học lại rất cực khổ đó…. ... Mời các bạn đón đọc Này! Buông Cô Ấy Ra của tác giả Ức Cẩm.
Yêu Không Bến Bờ - Bất Kinh Ngữ
Nếu như không thể yêu, ở gần hay xa đều là một sự giày vò. Đau khổ của chúng ta, bi thương của chúng ta, tội lỗi của chúng ta. Một mối tình thầm kín dâng trào dù biết hiểm nguy nhưng không thể thoát ra, một khoảng thời gian ảm đạm khiến người khác thơ thẩn bận tâm, một đám thiếu niên, một khuôn viên trường, vài mối tình mờ ám. Anh không bận tâm việc gặp gỡ em bằng cách nào, anh chỉ quan tâm có thể gặp được em trong biển người rộng lớn hay không. Trời đổ mưa, nhìn thấy cậu và một đám nam sinh bước ra từ sân vận động, áo thun trắng, quần bò ống rộng, đôi giày giản dị. Cũng không bật ô, mái tóc ngắn đen nhánh sáng lấp lánh, vài sợi tóc ướt rũ trên trán, nước mưa óng ánh chảy, rơi xuống giữa đôi chân mày, đôi mắt sau màn mưa dày đặc lạnh lẽo như hồ nước trong làn sương mờ, mưa rơi tứ tung. Bên cạnh thi thoảng có nữ sinh đi ngang qua, nhỏ tiếng nói: "Mau nhìn xem, Hứa Khả của học viện chính trị đó", "Ánh mắt thật sầu thương"... Rõ ràng cậu đang nói cười với người bên cạnh được chưa, Khương Doãn Nặc không nhịn được chớp chớp mắt, hi vọng có thể tìm được bóng dáng sầu muộn từ gương mặt đó. Nếu các người biết, cậu ta sống giống như một con ngựa giống, liệu còn có cảm giác như vậy nữa không? Cô từng có ý nghĩ độc ác như vậy. *** Hôm ấy, Khương Doãn Nặc bị Hứa Thụy Hoài gọi vào phòng bệnh. Người cô nhìn thấy là một ông già hai bên mái tóc hoa râm, đang ốm yếu nằm trên giường. Phòng bệnh đó vô cùng trống trải, tựa như dấu vết mọi sự sống đang càng ngày càng xa. Đó là bố của cô, người chí thân đã từng không hề hỏi han đến cô. Ông cho cô sinh mạng, cho cô sự đảm bảo sinh tồn, nhưng nhất định phải lấy đi tình cha con. Đó chính là ông ta. Mà hôm nay, trong tận sâu đáy lòng cô, trước sau vẫn tràn đầy sự thương hại và áy náy đối với ông. “Nặc Nặc,” ông khẽ gọi, “Con ngồi xuống đây, ngồi gần một chút.” Ông thân thiết và hòa nhã, cô cũng theo lời ngồi xuống bên giường của ông, thậm chí có hơi lo sợ. Ông hỏi thăm tình hình gần đây của cô, hỏi đến công việc và cuộc sống hàng ngày của cô. Và cô cũng thật lòng an ủi ông. Cuộc trò chuyện êm ấm mà không lo nghĩ gì như vậy, hình như là lần đầu tiên cách đây từ lâu lắm, cô vừa kinh ngạc lại vừa khó thích ứng. ... Mời các bạn đón đọc Yêu Không Bến Bờ của tác giả Bất Kinh Ngữ.