Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tối Manh Xuyên Qua

Thể loại: ngôn tình, xuyên qua, cổ trang, vương gia, vương phi, HE. Cặp đôi: Tĩnh Huyền Phong & Cổ Tiếu Tiếu Thuộc hệ liệt: què-mù-câm-điên Tức các bộ Họa quốc nương nương (què) Tối “manh” xuyên qua (xuyên qua bị mù) Ách con nhóc chọc hồng trần (con nhóc câm chọc hồng trần) Điên tù hoàng (kẻ điên giam giữ hoàng đế)   “Tiểu manh nhi, ngươi lại đây.” ”Ngươi thử kêu lại một lần cho ta nghe xem nào? Người mù cũng có nhân quyền!” ”A, có mắt còn chưa có nhân quyền, huống chi ngươi” “……”  thèm vào (#‵′) (ta nghĩ tỉ ý chửi bậy :”>) ”Thị tẩm.” ”Ta là người mù, thị không được tẩm! Ngươi sớm đem ta hưu, tìm cái tai thính mắt tinh, tứ chi kiện toàn đi” ”Thị tẩm không cần mắt, còn nữa, ngọn đèn vừa tắt, cũng đều giống nhau” “……” (╰_╯)# (cái mặt cụa tỉ ý) *** May mắn nắm trong tay công nghệ chơi game siêu đẳng, Cổ Tiếu Tiếu có thể xin Diêm Vương gia một vé đi du hành xuyên không. Vốn bản tính dở hơi, úp úp mở mở để mong Diêm Vương có thể thương tình cho nàng xuyên trở về cổ đại làm một vị hoàng hậu quyền khuynh thiên hạ lại xinh đẹp thiên tiên, cộng thêm có tuyệt thế gì đó thì càng tốt. Thế nhưng bị Diêm Vương chơi một cú đau thấu xương. Trực tiếp để nàng xuyên thành vị nữ Ngự y duy nhất trong hoàn cung, tình cờ lại cứu một mạng của hoàng thượng được hắn đem về dưỡng dục, tuy cũng không có gì vượt khỏi những gì nàng muốn. Muốn có quyền thế có quyền thế, ở trong cung không một phi tần nào dám chọc giận nàng, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, thế nhưng vì cớ gì nàng không thể xác định được, tại sao nàng xuyên qua một cái liền trở thành một ngự y mù ??? Cớ gì mù còn đi làm ngự y a ??? Vớ vẩn đến thế là cùng ! Chuyện đến đây là hết ư ? Nào có cuốn tiểu thuyết xuyên không nào dở hơi như vậy. … Chỉ có dở hơi hơn mà thôi. Nàng được hoàng thượng ‘ưu ái’ gả cho nhi tử mà ông yêu thương nhất – tam hoàng tử Tĩnh Huyền Phong. Nàng nghe cung nữ bảo, tam hoàng tử sinh ra từ nhỏ được hoàng đế bệ hạ thương yêu vô cùng, bộ dạng lại đẹp trai dọa người, hơn nữa tương lai cũng có thể lên ngôi vua. Thế là tròng mắt tỏa lấp lánh (mặc dù nàng chẳng thấy gì), thế chẳng phải là vừa ý nàng quá sao. Nàng ở trước mặt hoàng đế đồng ý hôn sự, hồn nhiên đắc tội tam hoàng tử đương không chấp nhận cái hôn nhân này, liền bị hắn ghim thành một con mực. Thử hỏi một nữ nhân như nàng, đáng buồn hơn là nữ nhân mù bị một tên nam nhân suốt ngày chinh chiến ở sa trường không biết mùi vị nữ nhân cởi sạch ngắm nghía nhéo ngắc bộ vị không được phát triển cho lắm ở phía trước, thử hỏi nàng có thể nàng sống tiếp được chẳng ? Tuy nhiên, tiểu cường còn thế sống huống chi Cổ Tiếu Tiếu nàng còn ngoan cường hơn cả tiểu cường ? Nghĩ như vậy làm khó nàng, bắt nàng trèo đèo lội suối, bắt nàng làm mồi nhử thú rừng, bắt nàng ngồi ngựa tới mức ói ra ngoài, nàng vẫn không chịu thua đâu. Thế nhưng ai nói cho Cổ Tiếu Tiếu biết cuộc đời gian khó của nàng khi nào mới kết thúc đây ? Nàng mới có tí ti tình cảm với tên không bằng cầm thú Tĩnh Huyền Phong một tí thì lại bị người ta đương trường đường đường chính chính cướp đi ? hơn nữa còn là địch nhân ? Tồi tệ hơn nữa là một chuyến ‘du lịch’ ngoại quốc này nàng vô tình cố ý chôm luôn tâm của vị quốc vương nọ luôn, thiệt khổ sở, tuy nàng biết nàng thiên tư hơn người, quốc sắc thiên hương, người gặp người thích, thế nhưng nàng đã có chồng rồi, không nghĩ đến việc phản bội hắn đâu a !! Cổ Tiếu Tiếu có thể là vị vương phi nhất phẩm xui xẻo nhất ở thời đại này mất, phu quân nàng chinh chiến thu về bốn tiểu thuộc địa, thế nhưng thuộc địa thứ nhất thì quốc vương bắt cóc nàng, quốc vương thứ hai thì có thù với phu quân lại dùng nàng làm con tin, quốc vương thứ ba vì muốn phu quân nàng nên hạ độc hắn cuối cùng làm nàng vạn dặm tìm phu thiệt cực khổ !!! Cũng may còn một nước… Mấy người này chắc chắn là hợp lực làm khó nàng mới lên địa vị đây mà. Nữ chính tính tình điên điên khùng khùng, dở hơi, nói nhiều, bị mù, nhưng lại học châm cứu, nhiều tình huống hóa nguy thành an cũng nhờ những có ưu điểm này a. Nam chính lúc đầu cưới nữ chính vì do bị phụ hoàng ép, thứ hai cũng vì thấy người điên như nàng thú vị, một đường tuy nói ngược đãi nàng thế nhưng cuối cùng cũng hạ mình hầu hạ người mù là nàng thôi, nàng còn nói hắn không bằng cầm thú. Thế nhưng sau này ở chung lâu ngày rồi lại sinh tình, hiển nhiên cảm thấy có nàng bên cạnh lải nhải cũng không tồi, tuy tính tình có chút điên khùng nhưng tâm địa thiện lương, lại có tài châm cứu tuyệt thế. Miễn cưỡng cũng coi như chấp nhận được. Không ngờ những vương quốc xung quanh thế mà rục rịch muốn cướp người từ trong tay hắn. Thiệt sự là coi trời bằng vun mà !!! Tình tiết truyện thì không có gì đặc sắc lắm, tuy nhiên có nhiều cái cười đứt hơi bởi vì tính điên của nữ chính, bởi vì nàng mù nên nhiều lần bị troll thê thảm lắm mà cứ ngu ngơ đưa đầu cho người ta ghẹo. Chắc bởi vì nàng hồn nhiên nên cho dù bị bắt cóc hay bị bắt làm con tin thì cũng bình an vô sự hơn nữa còn trở thành khách quý ở chỗ đó, thật sự chẳng có chút nào tự giác của một tù nhân. Anh nam chính thì tính tình bình thường lạnh lùng ít nói, từ nhỏ đã thích rong đuổi trên sa trường, lấy giết địch chiếm thuộc địa làm vui, thế nhưng vì gặp một cái điên khùng nữ chính, thế là từ đó đi trên con đường bắt nạt thê tử mù làm thú vui mới. Anh này cũng cưng chị nữ chính lắm, chị ấy mà có gì làm xoắn đít lên đi tìm, thế nhưng cũng nhiều lần bị hại. Vì nữ chính mà buông tha chiến trường, trở về hoàng thành an an ổn ổn sống qua ngày. Bởi vì khát khao được sáng mắt của nữ chính, cả hai trên đường đi tìm một con bướm trong mộng Cổ Tiếu Tiếu, từ đó phát hiện ra một số chuyện động trời, có nhiều suy đoán nhưng tác giả cũng không làm rõ, chỉ để người đọc tự do phát huy trí tưởng tượng mà thôi. Người đáng thương nhất trong truyện thật ra là vị vua nơi đất nước yên bình kia hay là người vì nàng mà từ bỏ hận quốc thù nhà, hoặc là người vì nàng mà an bày định mệnh chỉ có thể ngược đãi bản thân mình ? Đều vì một chữ tình mà thôi. Bởi vì truyện chỉ có 82   chương thôi, nên theo mình cũng ngắn, đọc giải trí thì ổn bởi hài lắm, không có cung đấu tranh đấu gì nhiều, chỉ có nam phụ hơi bị đáng thương, thích anh nam phụ lắm, thương nữ chính vô cùng vì nàng mà đầu hàng nước địch, bỏ đi thù hận, còn thật lòng chúc phúc nàng, cao cả biết bao a ~~~~ *** Trở thành người mù, thật sự là yêu cầu của nàng. Sưu —— mặc —— (gió lạnh thổi qua =_=”) Gió lạnh thổi qua, Cổ Tiếu Tiếu hai mắt trống rỗng không ánh sáng , hiện ra bộ dạng hóa đá đã mấy canh giờ. ※ ※ ※ Trước khi bạn Cổ Tiếu Tiếu hồi tưởng lại quá khứ máu tuôn lệ chảy, thỉnh mọi người tự giữ thật tốt tay nhỏ bé ——(để khỏi đập vào đâu í mak) —— liền theo một giây đã chết kia bắt đầu nói đi: ( ngôi thứ nhất tâm lý hoạt động ) Trong điện Diêm Vương, tiểu Diêm Vương cũng không ngẩng đầu lên hai tay vẫn dán chặt trên máy chơi game, không chút để ý nói —— “Ngươi đã dạy ta cách lưu điểm trò chơi như thế nào, liền cho ngươi cơ hội một lần sống lại, được ra điều kiện điều kiện “ Nhiệt lệ! Ta rốt cục có thể xuyên qua sao? ! Các học sinh, các sư phụ, những người sống còn chưa đến địa phủ thỉnh chú ý! Làm một trạch nữ chuyên về game cao hơn hết thảy, nắm giữ một môn công nghệ cao ở địa phủ là tối nổi tiếng! “Ta đời này không có theo đuổi gì lớn lao, nếu Diêm Vương gia như vậy nể tình… Ta như vậy nói nói a…” Lòng ta triều mênh mông huy đi nước mắt… Văn xuyên qua xem hơn, tám chín phần mười sau khi tỉnh lại không phải ở trên giường ai giãy dụa (=))) chính là cuốn vào chuyện cảm tình tranh cãi của lão hoàng đế ngoài thông suốt trong ép buộc, đúng! Ta tuyệt đối không thể rơi vào khuôn sáo cũ! Ta muốn trở thành… Phải có cá tính. “Nói đi, nhưng không được nói trước tương lai “ “…” Bị hắn phát hiện . Ta khẩn trương rất nhanh quyền đầu, mau mà cầu đi! Kỳ thật ta từ đáy lòng chính là muốn làm một cái hoàng hậu đại thần của Hoàng Thượng vừa vắng vẻ lại có quyền thế! Sống phóng túng không chịu ngược, đi lãnh cung… Có thể trực tiếp cùng Diêm Vương gia nói đi… Ô mặt, thật ngượng ngùng , hắc hắc hắc hắc, vì thế ta quanh co lòng vòng (khổ từ đây mà ra, haizzz) —— “Có ba điều kiện, ở hoàng cung ăn uống không lo, địa vị hiển hách, thân phận so với tần phi quý phi cái gì đều cao hơn, không cần nhìn sắc mặt người khác mà sống! Xinh đẹp thiên tiên, dáng người cao gầy, người gặp người thích nhưng cũng là người gặp người sợ! Tốt nhất là có bản lĩnh phòng thân như giết người không thấy máu, hơn nữa đi… Tốt nhất vĩnh viễn không nhìn thấy Hoàng Thượng, nhưng không hạn chế Hoàng Thượng rình coi ta! Hội báo xong.” Máy chơi game trong tay Tiểu Diêm Vương “Lạch cạch” một tiếng ở trên Diêm Vương án thượng (bàn), trong ánh mắt tựa hồ đối ta tràn ngập khinh bỉ… Này này này là có sự tình sâu xa a, ta thẹn thùng xoay xoay mũi chân. “Ba điều kiện lớn này của ngươi, tựa hồ bao hàm rất nhiều điều kiện nhỏ. “ Ta vội hướng tới ngẩng đầu, tự nhận ẩn tình đưa tình nháy mắt mấy cái, “Ngài là cao nhất, tư thế oai hùng hiên ngang, ngọc thụ lâm phong cao lớn uy mãnh Diêm Vương gia a, khó được xuyên qua một lần, làm ơn làm ơn , hãy nghĩ biện pháp đi…” Diêm Vương gia khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, mở ra sách sinh tử tìm trong chốc lát, nhưng biểu tình vẫn là thực sung sướng , không ngại cực khổ. Mọi người thỉnh cảnh giác cao độ —— lời nói khách sáo vuốt mông ngựa này, vô luận trên trời! Dưới đất! Đều hảo dùng nha. … Qua 10 phút, Diêm Vương gia hướng ta cười quỷ dị “Một khi đã như vậy, bổn vương quyết định thỏa mãn yêu cầu vô liêm sỉ của ngươi, chúc đi đường vui vẻ. “ Giờ phút này, ta kích động căn bản không nói được gì, chỉ biết gật đầu như đảo tỏi, Diêm Vương chính là Diêm Vương, lão yêu chính là lão yêu! Cư nhiên hiểu được tâm ý ám chỉ của ta, ai về sau nói địa phủ không có nhân tính, ta liền chống lại! Sưu —— ta trở thành ta trở thành, ta là hoàng hậu! ——hoàng hậu của ta, ta đến đây —— =========================== Tiểu Diêm Vương quả nhiên không có nuốt lời, nhưng là… Thứ nhất: ở hoàng cung ăn uống không lo, địa vị hiển hách, thân phận so với tần phi quý phi cái gì đều cao hơn, không cần nhìn sắc mặt người ta mà sống! —— Đúng vậy, Cổ Tiếu Tiếu thành nữ ngự y duy nhất trong hoàng cung! Hơn nữa y thuật rất là cao minh… Nhớ ngày đó, năm ấy nàng mười ba tuổi ở trong rừng cây hái thuốc, trong lúc vô tình đã cứu Hoàng Thượng một mạng, sau khi Hoàng Thượng khỏi bệnh, liền đem nàng vô y vô dựa (ko thân thích nương tựa) mang về hoàng cung nuôi nấng, cho nên không ai dám đắc tội nàng, hơn nữa hậu cung, ngay cả hoàng thái hậu đối nàng đều là khách khách khí khí . Thứ hai: xinh đẹp thiên tiên, dáng người cao gầy, người gặp người thích nhưng cũng là người gặp người sợ! Phải kết hợp đủ ba điều: tốt nhất có bản lĩnh phòng thân giết người không thấy máu, hơn nữa đi… Tốt nhất vĩnh viễn nhìn không thấy Hoàng Thượng, nhưng không hạn chế Hoàng Thượng rình coi ta! —— về phần vì sao muốn như thế thì cùng nhau nói đi —— đầu tiên trí nhớ nói cho Cổ Tiếu Tiếu là rất nhiều người không muốn biết hậu cung bí sử, bất quá, nói không muốn người ta biết bí mật, còn không bằng nói là hậu cung bát quái kinh thế hãi tục… Về phần có đẹp hay không nàng cũng không biết được, bộ ngực vẫn có, tuy rằng không lớn, nhưng cây quất cũng là quýt, so với xuyên qua thành nam nhân tốt hơn nhiều. Cổ Tiếu Tiếu khóc không ra nước mắt, mắt trợn trắng —— Nữ ngự y Hơn nữa là một vị nữ ngự y hai mắt mù Thậm chí là một vị nữ ngự y hai mắt mù có y thuật cao siêu Sở trường, châm cứu. (=))) Vì sao? Cao nhân truyền thụ. Người mù vì sao cố tình muốn học châm cứu? Ngài không sợ đâm người chết sao? Rối rắm a. Nhớ tới nhất thủ lão ca, kia a Cho ta mượn, cho ta mượn một đôi tuệ nhãn (mắt) đi Nhất thiết phải để cho ta nhìn rành mạch rõ ràng chuyện hỗn loạn này a… Chính mắt nhất đổ hoàng thành mộng, Khách kéo khách kéo nát. (đại ý là vỡ mộng =)) ) Sờ sờ còn đi, cái bàn xúc cảm không sai. Đừng nói một đôi, cho ta mượn một cái! Một cái mắt cá vàng cận thị độ cao cũng được a! —— Tiểu Diêm Vương, ta nguyền rủa ngươi chơi game vĩnh viễn không qua cửa. (=)) đối với game thủ, còn lời nguyền nào ác hơn =)) ) Không không không, này không đủ ngoan Một lần nữa, khụ khụ… Tiểu Diêm Vương, Cổ Tiếu Tiếu chúc ngươi —— Làm cho lệ quỷ cắn chết! Làm cho sắc quỷ cắn tử! Đi đường bị kiến dẫm chết! Ăn cơm nóng quá mà tử! Uống miếng nước lạnh đều nghẹn chết ngươi! Ngươi đi tìm chết đi! ! —— ——————————– Bát quái mĩ hậu cung “Cổ ngự y, cung nữ của Như quý phi ở cửa chờ ngài đã hai canh giờ , chủ tử còn không nhích người?” Cửa phòng truyền đến tiếng cung nữ có vẻ khiếp sợ, chỉ vì hôm nay, thần sắc chủ tử nhìn qua có chút dị thường. Trùng hợp? Chủ nhân thân thể này cũng họ cổ, bất quá kêu cổ Tiểu Tiểu, Cổ Tiếu Tiếu hiện tại kỳ thực là “Giả” ngự y . Cổ Tiếu Tiếu sờ soạng nửa ngày mới đụng đến ngăn kéo đệ tam cách nội châm cứu hộp, không yên lòng ứng thanh, “Đi thôi “ Nàng nổi lên cảm xúc hồi lâu, chỉ vì chính mình làm đấu tranh tâm lý đến ba tiếng, rốt cục cũng có dũng khí bước bước đầu tiên ra ngoài thế giới… Chỉ nghe “Đông!” một tiếng, đầu gối cùng ghế dựa tiến hành tiếp xúc thân mật lần đầu tiên, cung nữ hai ba bước chạy tiến lên nâng, nghi hoặc nói, “Chủ tử, ngài như thế nào đụng vào?” “…” Buồn cười! Những lời này giống như đúng lý hợp tình hỏi nàng ——nhưng ngươi là người mù, như thế nào đi đường có thể không dùng mắt? —— này rất buồn cười . “Như quý phi thế nào không thoải mái?” —— ai? Ai nói người mù thính giác linh mẫn? Giờ phút này, Cổ Tiếu Tiếu tầm mắt trống rỗng dừng ở cung nữ cách mình ba thước. “Nô tỳ không biết,hình như là bệnh cũ đau đầu lại tái phát” “Nga…” Cổ Tiếu Tiếu nói như không nói, cái này dễ làm , xem ra là bệnh cũ Như quý phi lại tái phát. Cổ Tiếu Tiếu là nữ ngự y duy nhất trong cung, ngẫu nhiên cũng sẽ vì Hoàng Thượng châm cứu điều trị thân mình, cho nên, nhóm người ở hậu cung cũng sốt ruột, vì có thể được Cổ Tiếu Tiếu ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu, có bệnh hay không bệnh đều tìm nàng qua chắp nối tình cảm. Cổ Tiếu Tiếu được cung nữ nâng hạ nghiêng ngả lảo đảo tiêu sái tiến vào trong Như phi cung, nàng nghĩ muốn tận mắt xem văn vật cổ tích này đó, ai, nhưng chẳng phải đều như nhau. (đen ngòm ) “A, làm phiền Cổ ngự y tự mình đi một chuyến, mau ngồi” phòng trong truyền đến kiều hương mềm yếu ôn nhu. Còn nói lời này, ngài chẳng phải nói họ bảo ta đến. Cổ Tiếu Tiếu ngoài cười nhưng trong không cười giật nhẹ khóe miệng, tầm mắt lại lệch khỏi quỹ đạo, “Như quý phi đau đầu? Ăn phiến phân (tên thuốc, đừng hỏi ta là thuốc j =_=”) , nhất định trong mười hai giờ thế nào cũng không đau nữa “ Như quý phi vén sa mạn (màn) lên, ngồi dậy kéo Cổ Tiếu Tiếu ngồi vào trong giường, thần bí hề hề nhẹ giọng nói, “Phân này là thần dược gì?” “Một loại thuốc tây cực kì phổ biến, các đại dược điếm đều có bán, cả nước thống nhất bán lẻ giới 17 khối 5″ (cái nì cũng chịu) Cổ Tiếu Tiếu bình tĩnh như nước trát trát nhãn tình, nàng chính là cố ý , nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có thể cùng cổ đại quý phi chuyện trò, cũng là cơ hội hiếm có. Như quý phi không rõ cho nên khơi mào đôi mi thanh tú, tựa hồ cũng thấy ra thái độ Cổ Tiếu Tiếu hôm nay khác thường. Nói, Cổ ngự y ngày thường nói không nhiều lắm, bình thường nàng nói không quá mười câu, vị ngự y này chính là lạnh như tiền, nhiều nhất đáp lại chỉ có —— nga, ân, có lẽ. Như quý phi cười gượng hai tiếng, ra lệnh làm nô tài trong tẩm cung lui ra sau, lại nắm tay Cổ Tiếu Tiếu đặt lên ngực, không khỏi che miệng ngượng ngập nói, “Không dấu gì Cổ ngự y, ta hôm nay thỉnh ngài lại đây… Là muốn hỏi ngài có gì mới có thể khiến bộ ngực này đầy đặn chút ” (hự, matxa chăng???) Cổ Tiếu Tiếu với lên một phen, mặt không chút thay đổi còn nghiêm trang nói, “Ngực của ngài còn lớn hơn gấp bồn lần so với ta, còn muốn lớn hơn? Ngài không sợ rủ xuống sao?” Như quý phi ngắm Cổ Tiếu Tiếu đang tự sợ dáng người khô quát của mình, xì cười trộm, tùy theo chầm chậm nói, “Ai hội ghét bỏ nơi này nhiều thịt nha, Tịnh quý phi chính là dựa vào chỗ này mới thường xuyên được Hoàng Thượng sủng hạnh, kỳ thật tư sắc kia còn chưa bằng một nửa của ta!” Cổ Tiếu Tiếu đồng dạng gật gật đầu… Hậu cung giống như văn phòng ở xã hội hiện đại, nói này thêm mắm dặm muối giảm béo nâng ngực mỹ dung, quả thật là định luật năm ngàn năm không thể phá vỡ hay thay đổi, chỉ khác nhau duy nhất một điểm, cổ đại một trăm nữ nhân vì một người nam nhân, trăm phương nghìn kế cố sủng, hiện đại lại là một nữ nhân mặc kệ tốt xấu trước tiên chiếm giữ một người nam nhân cho mình, rồi sau đó lại nhìn xem có thể hay không theo người khác tốt hơn so với cái trong tay mình. Mời các bạn đón đọc Tối Manh Xuyên Qua của tác giả Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.
Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Lạc Thanh
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu. Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước. Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình. Nàng sống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống. *** “Thái Hậu giá đáo!” Một tiếng nói cao vút vang lên. Đàm Văn Hạo mau chóng cất đi hết những tâm tình ban nãy và tỏ vẻ bình tĩnh thường gặp, tuy nhiên nét u buồn vẫn không thể giấu đi trong đôi mắt người. “Bái kiến Thái Hậu.” Y đứng dậy, hơi cúi người hành lễ, giọng điệu bình thản như không có chút tình cảm nào. “Hoàng… Hoàng Thượng.” Thái Hậu hơi run rẩy, người ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ đau lòng khôn xiết, cả sự hối hận, buồn bã, cũng như sự tuyệt vọng khó nhìn thấu. “Hoàng Hậu sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Nghe nói đã mời cả đại phu từ ngoài kinh vào, họ nói sao?” Thái Hậu cố gắng giữ bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt Đàm Văn Hạo và dừng lại một chút, nhưng trước sau y đều không nhìn bà lấy một cái, bà đành chuyển sự chú ý của mình, nhìn sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt đã gần như chết rồi, cất tiếng nói nhẹ bẫng. Đàm Văn Hạo hơi mím môi, trong khoảnh khắc, y thực sự muốn vứt bỏ sự kiên trì trong lòng mà gọi bà một tiếng “ Mẫu hậu” như xưa, chỉ là… “Đã phiền Thái Hậu lo lắng, Hoàng Hậu rất khỏe, chỉ ngủ say thôi, rồi nàng sẽ tỉnh dậy!” Giọng nói mơ hồ dừng ở từ cuối cùng, sự không dám chắc trong lòng cũng lan tỏa, nàng rồi sẽ tỉnh lại, phải không?! Thái Hậu bám chặt vào cây trượng hòng giữ cho cơ thể khỏi chấn động, mỗi câu mỗi tiếng “Thái Hậu” thực sự rất khó nghe, rất giống cái gai đâm vào tim. Tình trạng này đã diễn ra bốn ngày nay, từ hôm bà đích thân tới Ngự Phượng Các thăm Đỗ Hiểu Nguyệt, y đã không gọi một tiếng “Mẫu hậu” nào rồi! Khi y dùng ánh mắt cũng như giọng điệu xa lạ ấy để gọi hai chữ “Thái Hậu”, bà liền biết rằng y nhất định đã biết chuyện đó rồi. Mặc dù y chưa nói rõ hay bóc trần sự thật, dù y không tìm bà để chất vấn, bà cũng biết y sẽ không bao giờ gọi nàng là “Mẫu hậu” nữa! “Ta nghe nói Phương trượng của Cảm Hoa tự ở cách kinh thành chín mươi dặm là một vị cao tăng, có thể hóa giải rất nhiều chuyện kỳ quái. Hoàng Hậu mê man bất tỉnh như thế này chắc chắn là vì đã đụng chạm phải cái gì đó, thế nên ta đã mời Phương trượng đến… ’ ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt của tác giả Lạc Thanh.
Hoàng Cung Tư Truyện - Selene Lee
Đang yên đang lành,chỉ là ham muốn đọc sách nổi lên thôi mà?Có cần phải đối xử với cô thế không? Xuyên qua cuốn sách đang bán chạy nhất,trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm nhất.Cô phải làm cái gì bây giờ? Phải thay đổi kế hoạch thôi!Tránh xa tên hoàng đế ngựa đực kia ra,tiêu dao thiên hạ,cứu người chữa bệnh mới là phong cách của cô! *** Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn... Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa... Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng... Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện... ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Cung Tư Truyện của tác giả Selene Lee.
Hậu Cung Mưu Sinh Kế - Tiểu Nhiên Hoa Khai
Đời trước có câu nói: Không nghĩ làm tướng quân binh lính không phải là binh lính tốt. Đời này cuộc sống nói cho nàng: Không nghĩ làm hoàng hậu phi tử không phải là phi tử tốt. Vì thế: Sinh mệnh không dứt, cung đấu không ngừng. *** Ta tên là Phong Hoằng Sâm, năm nay sáu tuổi. Tên của ta cùng các ca ca không đồng dạng, bởi vì phụ hoàng nói, ta là bảo bối của hắn cùng mẫu hậu, cho nên ta là Hoằng Sâm, sâm, ý nghĩa là trân bảo. Ta tự giới thiệu trước, ta muốn nhớ kỹ tin tức tốt trước. Phụ hoàng nói, sang năm ta nên đi Sùng Văn quá học, cho nên trực tiếp xách ta đưa về hoàng cung. Thật ra thì ta biết, phụ hoàng ghen tị mẫu hậu quan tâm ta hơn, cho nên mới muốn đuổi ta đi. Bất quá, trở về hoàng cung thì trở về hoàng cung đi, Tứ ca ta là hoàng đế, là đầu lĩnh lớn nhất trong hoàng cung, Tứ ca lại yêu thương ta nhất, nếu ta gây hoạ, Tứ ca chắc sẽ không giống như phụ hoàng đánh tiểu thí thí của ta. Hơn nữa, Đại điệt tử (cháu trai) của ta cũng đọc sách ở Sùng Văn quán, ta trở về hoàng cung, mới có thể cùng Đại điệt tử cùng nhau chơi đùa. ... Mời các bạn đón đọc Hậu Cung Mưu Sinh Kế của tác giả Tiểu Nhiên Hoa Khai.