Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Gái Là Thế Đó (Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế)

VĂN ÁN   Có cha yêu thương, có mẹ bảo bọc, đệ đệ quần là áo lụa phải phòng trên.   Ba lần bị từ hôn nhưng lòng không hốt hoảng.   Quần áo diễm lệ, kim hoàng lương.    Có tiền có quyền, ai còn ngóng tìm trai?   Đây là câu chuyện của một cô gái xinh đẹp bị từ hôn ba lần cùng một chàng trai ngụy quân tử.   Cốt truyện nhẹ nhàng, văn phong thoải mái.   Bối cảnh: Cung đình hầu tước, oan gia hoan hỉ, ngọt ngào. *** Sẽ như nào nếu gái đẹp bị từ hôn ba lần và chàng quân tử vạn người mê lấy nhau? Ban Họa, cô quận chúa xinh đẹp, cha mẹ yêu thương, em trai hòa thuận, cơ mà đường tình duyên không được như ý. Ba lần hứa hôn, ba lần từ hôn. Cái danh khắc phu của nàng lan rộng khắp kinh thành, người cười chê “bình hoa có gì hay”, kẻ thủ thỉ “ăn chơi sa đọa thế ai mà dám cưới vào”. Sự đời đâu ai ngờ, chàng rể tài tuấn mà mọi nhà ước ao, quân tử trong quân tử được mọi người kính phục lại ngỏ lời cầu hôn với nàng. Trúc thủy mặc thanh cao phối với mẫu đơn diễm tục, xứng sao? Tôi cho là rất xứng. Ban Họa như một đóa mẫu đơn kiều diễm, nàng xinh đẹp, nàng thích cái đẹp, thích cái phù phiếm. Tôi cho rằng điều ấy rất thực, đơn giản vì phụ nữ hay con gái, ai mà chẳng thích đẹp, chẳng thích mình được người khác vây quanh khen ngợi. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài ngạo nghễ, cao ngạo ấy, nàng lại là người rất thức thời, rất thiện lương. Nàng biết mình nên làm gì để được đế hậu yêu thích, nàng biết mình không cần quan tâm đến những lời gièm pha để bản thân được vui vẻ làm theo ý thích. Có lẽ, Ban Họa chính là hình tượng nữ hiệp trong tâm trí của tất cả mọi người, mạnh mẽ nhưng không ngang ngược, thoải mái nhưng không tùy tiện. Về Dung Hà, đó là một kẻ vô tình cũng rất hữu tình. Chàng lãnh đạm với tất cả mọi thứ, trừ Ban Họa. Ngược đời làm sao khi một quân tử lại ưa những thứ xinh đẹp phàm tục. Nhưng có hề chi, “Chỉ có nàng, dù thế gian có trở nên u ám thì nàng vẫn diễm lệ như tranh.” Là yêu, thì dù là như thế nào, chàng cũng sẽ yêu hết mình, đến mức ích kỷ “Ta muốn trong lòng nàng chỉ có một mình ta.” Tình yêu của chàng dành cho Ban Họa như dòng suối ấm, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn. Dòng suối nhỏ không đủ nhấn chìm ta nhưng chính sự ôn nhu ấy khiến ta lưu luyến không quên. Tác phẩm này, mỗi nhân vật là một hoàn cảnh, một cá tính khác nhau. Như vợ chồng Ban gia, dù là quý tộc nhưng lại có một gia cảnh hiếm trong thời ấy, vợ là nhất, chồng không nạp thiếp. Hay Ban Hằng, một cậu em trai con nít nhưng lại rất thương chị. Đọc truyện mà nhiều khi ghen tị với gia đình Ban Họa lắm. Vì thời phong kiến, nhất là lại trong gia đình đế vương, mấy ai giữ được tấm chân tình mà không thay đổi, “dệt hoa trên gấm” sao bằng “đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi”. Hay như những nhân vật Tạ Khải Lâm, Thạch Phi Tiên, các nhân vật này đều đáng thương hơn là đáng trách. Bọn họ, dù muốn hay không, thì đều là những quân tốt trong bàn cờ quyền lực, nơi kẻ chiến thắng luôn là kẻ mạnh. Tạ Khải Lâm, nếu năm đó, chàng có thể kiên trì với quyết định của mình, không sợ lời gièm pha của người đời, thì đã không có một Dung Hà tài tuấn sánh đôi bên Ban Họa trí dũng. Âu cũng do duyên phận mỏng manh giữa chàng và Ban Họa! Vẫn như bao tác phẩm khác, văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh vẫn mượt mà và cuốn hút. Có thể bạn không tin nhưng khi đọc bộ này có những phân đoạn tôi đã khóc. Dù giọng văn và tình huống truyện khá hài hước nhưng điều làm tôi thổn thức lại là những mối quan hệ giữa người với người trong chốn vương quyền, bạc bẽo đến rợn người. Số phận của người dân khi đất nước loạn lạc, “một tướng công thành vạn cốt khô”*, như những con kiến mặc cho kẻ đứng trên cao chà đạp. Nếu bạn đang tìm một tác phẩm ngọt ngào nhưng vẫn ý nghĩa thì tin tôi đi, bộ truyện này không làm bạn thất vọng đâu! Một tác phẩm đáng cho ta bỏ thời gian ra đọc và suy nghĩ! *** Ban Họa là cô gái nổi tiếng nhất cũng như tai tiếng nhất kinh thành. Ban Họa xinh đẹp, gia đình hạnh phúc, được đế hậu yêu mến. Chỉ có con đường tình duyên là trắc trở, 3 lần bị từ hôn, 1 người thì chết trẻ, một người theo gái phong lưu mà từ hôn với nàng. Ban Họa bị cả kinh thành chê cười, mang tiếng khắc phu. Ban Họa là một nữ chính rất đặc biệt. Ban Họa biết mình đẹp, nàng thích cái đẹp, thích những thứ nổi bật, phù phiếm, việc nàng thích làm là ăn món ngon nhất, mặc phải đẹp đẽ hoa lệ, mỗi lần bước chân ra khỏi cửa đều khoe khoang quần áo đồ trang sức của mình. Em trai Ban Họa còn bảo rằng chẳng ai giống nàng, toàn mang quần áo diễm lệ diêm dúa. Ban Họa đáp lại rằng: "Tỷ ăn mặc xinh đẹp thì làm sao, vì tỷ đẹp mà." Ban Họa thẳng tính, có gì nói nấy, yêu ghét rõ ràng, có oán trả oán, có ân thì sẽ không bao giờ quên. Ban Họa chưa bao giờ nói vòng vo, chỉ cần có người nói xa nói gần giễu cợt nàng, ngay lập tức nàng sẽ không lưu tình đáp trả lại, hơn nữa còn đâm vào nỗi đau nhất của họ, cũng chẳng thèm đến chuyện phải tỏ vẻ thanh tao hay quý tộc.  Ban Họa như vậy, cả kinh thành đều bảo Ban Họa là bình hoa, không có não, ít ai biết rằng bên trong Ban Họa là một trái tim đầy tình thương. Nàng trọng tình trọng nghĩa, yêu quý người nhà, bảo vệ kẻ yếu. Một Ban Họa sẵn sàng coi thường uy quyền để đòi lại công đạo cho người nhà, một Ban Họa sẵn lòng đưa túi sưởi cho một tiểu thái giám nhỏ nhoi, một Ban Họa giúp đỡ đôi mẹ con tha hương tìm chỗ chữa bệnh... Ban Họa như vậy, ai ghét thì ghét, chứ tui thì tui thích dữ lắm.  Về nam chính Dung Hà, Dung Hà được mệnh danh là nam tử tuấn tú nhất kinh thành, được giới nhân sĩ ngưỡng mộ là quân tử chính trực. Nhưng chính Dung Hà từng bảo: "Tôi không phải quân tử, tôi cũng có dã tâm của mình." Cả cuộc đời Dung Hà mưu tính khắp nơi, tính kế từng bước, tất cả mọi người đều phân làm 2 loại: hữu dụng và vô dụng. Chỉ riêng Ban Họa và người nhà của nàng là ngoại lệ. Dung Hà cũng không ngờ rằng, cô nương tai tiếng nhất kinh thành này sẽ có một ngày trở thành người thân duy nhất, cũng là điểm yếu chí mạng của mình. "Họa Họa, em đừng gạt tôi, người được tôi lưu tâm đến trong kiếp này rất ít, còn người trong tim tôi lại chỉ có mình em, nếu em gạt tôi, chẳng khác nào trái tim tôi bị mất."  Dung Hà cũng không biết vì sao mình yêu Họa Họa đến vậy, có lẽ từ lần chàng thấy nàng oai nghi cưỡi ngựa, cầm roi quất vào Thám Hoa đã từng phụ bạc nàng, hay từ lần đầu tiên gặp nàng, nàng nở nụ cười, đôi mắt cong cong, hay từ lần nàng mặt mũi lấm lem, cùng với đệ đệ chơi trò cất giấu kho báu sau núi... Khi phụ tá thân cận phản đối Ban Họa, cho rằng nàng không phù hợp, chàng nói:" Phúc Nhạc quận chúa là người tôi cầu mong, mặc dù không thích hợp, cũng là tôi không thích hợp với cô ấy, không liên quan gì đến cô ấy." Yêu đến nỗi :"Chỉ cần có nàng, toàn bộ thế gian đều trở nên u ám, chỉ có nàng diễm lệ như bức tranh." Yêu đến nỗi, tự tay thắt lưng cho nàng, vẽ mi cho nàng, khom lưng nâng tà váy cho nàng. Yêu đến nỗi, Ban Họa là tay, là chân, là mạng sống của Dung Hà.  Vài trích đoạn nhỏ: Ban Họa hậm hực nói: "Nếu tôi là heo thì huynh là cái gì?" "Tôi sẽ là một con heo trung thành luôn bám theo em." --- Dung Hà nắm bàn tay nàng lại, giọng nói hơi khàn khàn:" Họa Họa, tôi là một thằng đàn ông." Ban Hoa: Là đàn ông thì có gì tài giỏi? Tôi cũng là một cô gái đấy. Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, cuối cùng Dung Hà cũng không thể nhịn được nữa, cúi đầu nhẹ hôn lên môi nàng, sau đó vội vã lui về phía sau một bước, xoay người bước một mạch ra ngoài. --- Dung Hà xòe nhẹ bàn tay ra, nhẹ nhàng che trước mắt của nàng, thanh âm trầm trầm, "Ánh mắt của Họa Họa thật đẹp." "Nói mắt tôi đẹp liền che mắt tôi đi." Ban Họa nắm cổ tay của hắn, lôi tay kéo hắn lại gần nói, "Huynh đang ganh tỵ vì mắt tôi đẹp hơn huynh ư?" Dung Hà bật cười:" Mắt Họa Họa quá đẹp, tôi không nỡ để người khác nhìn thấy." ---  Ngoài tình cảm nam nữ chính ra, Con gái là thế đó cũng nổi bật không kém tình cảm gia đình của Họa Họa. Thật sự ấy, cái gia đình này đáng yêu quá thế. Một gia đình ngay cả hiện đại còn đáng ngưỡng mộ, nói chi đến cổ đại. Một gia đình yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Châm ngôn người Ban gia là kiểu: Không biết đúng hay sai, chỉ cần đụng đến người nhà của tôi, là có chuyện liền. Ban gia yêu thương con gái có tiếng khắp cả kinh thành. Khi Ban Họa bị con trai nhà Trung Bình Bá từ hôn để bỏ trốn cùng người khác, thì Ban gia kéo cả nhà đến làm loạn, đập tanh bành phủ Trung Bình Bá, ngay cả cái cổng chính cũng bị phá nát. Khi Ban Họa thành hôn, người ta nói con gái gả đi như bát nước hắt đi, chẳng đáng để coi trọng, còn Ban gia thì lôi hết tất tần tật gia sản, làm đồ cưới cho con gái, ngày con gái đại hôn, Ban Hoài, Ban Hằng, một cha, một em trai, hai đấng nam chi, vậy mà đứng khóc huhu vì con gái gả đi.  Đọc Con gái là thế đó, còn thương xót cho những số phận coi người trong thời phong kiến. Là một Thạch Tấn mang trên vai cả một gia tộc, nên đành chôn sâu tình cảm của mình đối với một người con gái. Là những số phận nữ nhi sinh ra là để hi sinh cho gia tộc. Là những con người thấp cổ bé họng phải làm quân cờ cho những kẻ lộng quyền ...  Văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhẹ nhàng, tưng tửng, phần đầu truyện đọc buồn cười, cười sái hàm :v phần sau truyện thì sâu sắc hơn. Một cuốn truyện hay là một cuốn truyện làm người đọc vui với nó, buồn với nó, suy nghĩ về nó. Con gái là thế đó là một truyện như vậy. Đọc xong bộ này, thiệt sự là mình cũng suy nghĩ nhiều lắm, cũng muốn viết ra nhiều thứ, mà văn có hạn, viết chẳng được bao nhiêu ???? Về bản edit, cá nhân mình, mình thật sự rất thích bản edit của nhà kaffesua, cách xưng hô, cách dùng từ đều được edit theo hướng hiện đại hóa, nên rất lạ, cũng không nhàm chán quy tắc theo cổ đại, đọc rất vui, edit cũng rất mượt. *** Hoàng cung ở thời khắc nào đó thì rất lớn, nhưng cũng có thời khắc lại trở nên chật hẹp. Buổi chiều Ban Họa vì uống quá nhiều nước trà, cho nên nàng phải đi ra phía sau điện để giải quyết vấn đề cá nhân. Mới đi được một đoạn thì tình cờ gặp được Dung Hà. Nàng thuận miệng nói, “Dung Bá Gia, ngài cũng ra ngoài tiểu tiện à?”   Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Ban Họa liền nhận ra đầu óc mình bị úng nước rồi, tự nhiên hỏi một câu khiến cả hai đều bối rối.   “Đúng vậy, thật trùng hợp.” Dung Hà khẽ cười, tựa như Ban Họa vừa mới nói “hôm nay trời đẹp thật” vậy, “Bên kia đang biểu diễn tạp kỹ, quận chúa không có hứng thú sao?”   “Trong nhà có nuôi mấy người chuyên làm tạp kỹ, thấy nhiều rồi nên cũng không còn hứng thú nữa.” Ban Họa thấy Dung Hà vẫn tỏ ra tự nhiên cho nên cảm giác lúng túng vừa nãy cũng nhanh chóng biến mất, “Vốn dĩ cũng muốn tham gia, nhưng không ngờ bầu không khí hôm nay lại rơi vào tình huống ngượng ngập đến mức thế này.”   Kể từ giây phút Vương tử nước phụ thuộc kia lên tiếng cầu hôn, bầu không khí bên phía nữ quyến đều căng thẳng thiếu tự nhiên, nhất là Thạch Phi Tiên, gương mặt nàng ta lạnh đến mức như trời đổ tuyết. Mặc dù Ban Họa không thích Thạch Phi Tiên, thế nhưng vị vương tử kia quả thực không xứng với giai nhân này, cũng khó trách sắc mặt của người Thạch gia lại khó coi như thế.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Ka La Ra
Bốn năm bên nhau, đổi lại là nước mắt. Bảy năm bạn bè, đổi lại là nỗi đau còn hằn trên khuôn mặt. Người bạn thân tưởng như mãi mãi, người thương yêu tưởng như trọn đời. Năm tháng đi qua cuộc đời để lại hai tiếng: "Tưởng như..." Cô- Chu Tử Đằng, phải chăng là quá ngu như "bạn thân" cô đã mắng, hay là đã quá khờ như "người yêu" cô đã nói?! Hai người mà cô tin yêu hết lòng, lại quay ra đâm cô một nhát thật đau. Người yêu cô- Ngũ Ngạo Quân lại sau lưng cô ngoại tình với người cô xem như chị em ruột- Đường Vi Yên. Ngày Chủ nhật ấy, là một ngày không nắng. Bắt gặp cảnh hai người tằng tịu với nhau ngay chính tại nơi tình yêu cô chớm nở, cô chỉ im lặng, chỉ có một giọt lệ lăn trên má cô. "Hai người đã muốn bên nhau, được, tôi thành toàn cho hai người."- Một phút quẫn trí, cô nắm chặt con dao đã giấu sau lưng lao tới hai người họ. Đường Vi Yên nhanh tay hơn tát cô một cái rõ mạnh trước khi cô rút dao. Sau đó, cô chỉ kịp nhìn thấy con dao mình cầm trong tay bị Đường Vi Yên tước lấy cắm phập vào trái tim mình. Ngày chủ nhật hôm ấy, thật ảm đạm. Cô đã chết. Tưởng như vậy. Cho đến khi mở mắt lần nữa, cô chỉ thấy mình nằm trong một căn phòng trống trải chỉ có đúng một chiếc gương thật to ở chính giữa. Soi vào trong gương. Đó là một người khác... ... Cô đã xuyên không, vào một cô gái có tên giống hệt mình và là nhân vật nữ phụ có kết cục bi thương nhất trong cuốn tiểu thuyết mà ả ta đưa cô đọc... Hoa Tử đằng... đã một lần héo úa *** Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Những hận thù âm ỉ trong trái tim nay đang reo vang lên ầm ĩ trong tâm trí. Rốt cuộc ta của ngày hôm qua đã làm những gì tạo nên ta của ngày hôm nay? Ta đưa đôi mắt vô hồn nhìn thi thể của Mộc Diêu Tuyền nằm bất động trong vũng máu đỏ tươi. Cảm giác trống vắng đến lạ. Ôi, và giờ ta lại bắt đầu nhớ rồi sao? Nhớ về cái thuở niên thiếu khi ta thiếu nữ tóc xõa ngang vai, ra đường đùa vui với bè bạn tận hưởng tuổi trẻ, về nhà lại cười nói với gia đình tận hưởng tình thương. Đó là cái thời mà người ngoài vẫn còn hay thủ thỉ tấm tắc khen với nhau rằng: "Nhà họ Chung có con gái đầu đẹp như tiên, có con gái thứ xinh như hoa và có con trai út tuấn tú hơn người, ông bà Chung gia thật có phúc quá đi!" Đó là niềm hãnh diện của cha mẹ và cũng là sự tự hào của ta về gia cảnh êm ấm của mình. Vậy mà nhoáng một cái, tất cả mất sạch. Hai mươi ba năm yên vui của ta thì ra cũng chỉ như một đêm máu tanh sương gió. Ánh nhìn bi thương của mẹ, nét mặt thống khổ của cha và cả tiếng hét đau đớn đó của em trai, từng cái một như khảm sâu, như đục sâu, như khoét sâu vào tâm hồn ta cho đến khi nó đổ nát và vỡ tan. Tại sao trời lại tầm tã mưa hôm đó? Tại sao lại đổ nước xả trôi máu người nhà họ Chung thê thảm chết oan, lại xối nước rửa mờ dấu chân bọn nhà họ Lãnh tàn bạo càn quét? Tại sao trời lại mưa? Để thân ảnh người chị cõng người em vội vã chạy trốn đi trong màn mưa vũ bão càng thêm đơn độc đến đáng thương? Mưa rơi tẩy được tội ác của bọn chúng, nhưng mãi mãi không gột được nỗi hận trong lòng ta. ... Mời các bạn đón đọc Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ của tác giả Ka La Ra.
Thân Biên (Nhân Quỷ) - Miêu Oa
Vào một ngày giữa tháng 10,  Thân Đồ Thành phát hiện ra huyết ngọc điệp. Trong một trò chơi hắn thấy tay của Điệp tiên, cũng từ ngày đó, Điệp tiên luôn xuất hiện bên cạnh hắn một cách quỷ dị.  Đầu tháng 12, nữ sinh Bạch Lộ của đại học Z ly kỳ tử vong, thi thể không thấy bóng dáng, có người chứng kiến trên xác chết có một cái huyết ngọc điệp. Ngay sau đó, phòng 308 trong ký túc xá xảy ra hiện tượng dây chuyền, mỗi khi có một người nhìn thấy người đã chết thì người đó cuối cùng cũng chết đi. Thân Đồ Thành cũng bị liên lụy, nhưng người xuất hiện trong giấc mơ kia rốt cuộc là ai? Là Điệp tiên? Hay là người hắn đã từng yêu? Bạn biết không? Internet kì thật rất nguy hiểm. Những nam sinh từng tham gia trò chơi chiêu quỷ lúc ấy, từng người một lần lượt chết đi, nguyên nhân đưa bọn họ tới họa sát thân rốt cuộc là Internet hay vẫn là Điệp tiên? Thân Đồ Thành nhìn bạn thân lần lượt tử vong, hắn quyết tâm tìm ra đáp án. Nhưng cuối cùng Điệp tiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đến tột cùng là người lương thiện mà hắn yêu, hay là ác quỷ mà hắn hận? *** Khu Lão Thành nằm ở phía Bắc thành phố Z có rất nhiều con hẻm nhỏ cổ xưa tĩnh mịch, chúng nó đan xen khắp nơi, dấu vết thời gian khắc sâu trên phiến đá xanh, khi bước vào bên trong phảng phất như có thể nhìn thấy màu sắc của năm tháng. Sớm tinh mơ, Thân Đồ Thành mang theo hai phần điểm tâm trở về nhà, Cố Phán Hảo đã thức dậy, cậu đang tưới hoa trên ban công. “Đồ ăn đặc sản của thành phố Z đây, cơm nóng cộng thêm sữa đậu nành”. Thân Đồ Thành giơ cái túi trong tay vẫy vẫy về phía Cố Phán Hảo, “Còn nóng hổi”. Cố Phán Hảo đáp một tiếng, đặt bình tưới xuống rồi đi vào phòng khách. Cậu đang mặc T-shirt của Thân Đồ Thành, nó rộng hơn so với vóc người của cậu, vì vậy để lộ một khoảng lớn da thịt trên vai. Cậu đi đến gần, hương thơm hoa sen như có như không cũng theo đó bay đến, Thân Đồ Thành gãi đầu mũi, nói: “Chốc nữa theo anh ra ngoài mua quần áo”. Lúc này, hai người đã trở về từ núi Ngưu được một tháng, từ khi Cố Phán Hảo ăn vào liên nhục tự tay Thân Đồ Thành đưa đến thì hình dáng mờ ảo ngày càng rõ ràng, đến hiện tại, cơ thể của cậu đã không khác gì với người thường. Chỉ là phiền não cũng theo đó mà đến, đầu tiên chính là vấn đề thức ăn______từ nghìn năm trước, Cố Phán Hảo vẫn sống dưới dạng “hồn phách”, mọi người đều biết hồn phách không cần ăn uống, vì thế từ lâu Cố Phán Hảo đã quên sạch khái niệm “ăn”, nên từ lúc bắt đầu có thân thể, cần suy nghĩ đến việc dùng thức ăn để duy trì chức năng hoạt động của cơ thể. Có một lần, Thân Đồ Thành được cha gọi về gấp, hắn buộc phải trở về nhà một chuyến, ba ngày sau hắn trở lại, vừa mở cửa thì liền nhìn thấy Cố Phán Hảo sắc mặt tái mét nằm trên ghế sô pha, dọa đến hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí. Hắn run rẩy ôm lấy Cố Phán Hảo rồi chạy như bay đến bệnh viện, mà kết quả kiểm tra lại khiến hắn dở khóc dở cười, hóa ra trong ba ngày hắn rời đi, cậu không ăn chút cơm nào. ... Mời các bạn đón đọc Thân Biên (Nhân Quỷ) của tác giả Miêu Oa.
Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) - Quỷ Sách
Mẹ gọi điện thoại kêu Ngụy Ninh về nhà,bất ngờ khi vừa về tới nhà thì hắn đã bị mẹ ép phải kết hôn, Nhưng càng không ngờ tới đối tượng mà mẹ hắn bắt kết hôn là  một bài vị — đó là một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi *** Biên tập đánh giá: Gần đây Ngụy Ninh không gặp may, không chỉ bị cô bạn gái hẹn hò nhiều năm đá mà còn bị gặp chuyện đen như mực. Buồn bực vì xui xẻo, hắn bị một cuộc điện thoại của mẹ gọi về ngôi nhà đã rời đi nhiều năm Không nghĩ đến thứ đang đợi Ngụy Ninh chính là một cuộc âm hôn. Hoang đường hơn nữa chính là hắn là đàn ông mà lại kết hôn với một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi! Nhiều năm qua vẫn thấy hổ thẹn với cậu thiếu niên đã chết Ngụy Ninh bất đắc dĩ đành đồng ý… Từ đây về sau bắt đầu những ngày sống chung với quỷ Lối suy nghĩ của tác giả độc đáo, xây dựng bầu không khí tốt, miêu tả cảnh quỷ thần sắc sảo, giật gân nhưng không dọa người. Cái gọi là bát vị tương hợp, thiên tác chi mỹ, đại khái chính là nhân duyên giữa ngụy an và A tích. Mặc kệ sinh tử, bỏ qua giới tính, trốn cũng không thoát được. Một loại hương vị của số mệnh tràn ngập. Hãm sâu trong đó không chỉ là Ngụy Ninh làm vợ của quỷ, còn kéo thêm người bạn tốt Ngụy Thời và người ngoài Trần Dương. Tình cảm nam nam chưa dứt của quỷ tình này nên phát triển như thế nào? *** Tác giả: Tác phẩm này chia ra thành ba cố sự độc lập, từng cố sự đều có liên quan một chút với nhau, do một đầu mối xuyên qua tạo thành tác phẩm hoàn chỉnh, cuối cùng kết thúc công việc. mùa hè quá nóng, trời nắng chang chang, viết thử một câu chuyện của quỷ hẳn là không kinh khủng, chủ yếu vấn là xu hướng ấm áp =.= *** Trong phòng im ắng, Ngụy Ninh không nói lời nào, “Ngụy Tích” cũng duy trì trầm mặc, dường như có một loại không khí giằng co giữa hai bên. Ngụy Ninh vươn tay đẩy “Ngụy Tích” vẫn cứ đè trên người mình: “Cậu nói cái này vô ích, giả vờ không hiểu cũng vô dụng, cậu không ngốc như vậy, ý của anh cậu rất rõ ràng.” Ngụy Ninh một lời nói thẳng “Ngụy Tích” không khờ dại, cũng không phải không hiểu sự đời như vẻ ngoài của cậu. “Ngụy Tích” vẫn cúi đầu không chút kháng cự, tùy anh đẩy cậu sang một bên, cậu ngồi trên giường nhìn xuống, Ngụy Ninh đứng trên vũng nước bẩn, trên gương mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười: “Anh biết rõ vậy, nhưng thế thì sao?” “Ngụy Tích” lắc đầu, dường như không đồng tình với việc Ngụy Ninh vẫn ngoan cố như vậy: “A Ninh, anh biết rõ em là quỷ nên đừng nghĩ đến việc có thể thuyết phục em. Chẳng lẽ Ngụy Thời không nói với anh cái này, hay anh quên rồi?” Ngụy Thời có nói không cần nói lý với quỷ, nhất là với những đứa oán khí nặng, chấp niệm sâu, nói cũng vô ích. Bọn chúng cầu không được, quên không xong, yêu không được, hận cũng không đành, sau khi chết hóa thành chấp niệm. Do đó mấy người âm hồn bất tán là do khi sống họ kiên định ở một mặt nào đó, hoặc là người vô cùng chấp nhất, sau khi chết rồi liền đi ngăn cản việc mà người sống muốn làm, chặn những thứ mà họ muốn, cứ ở lại như vậy, tồn tại như vậy. Lúc Ngụy Thời nói đến đấy thì hỏi Ngụy Ninh: “Anh Ninh, anh nghĩ xem chuyện này đáng sợ thế nào?” ... Mời các bạn đón đọc Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) của tác giả Quỷ Sách.
Dưới Vòm Ký Ức - Bát Nguyệt Trường An
Tựa xuất bản của tác phẩm này là Đã nhiều năm như vậy. Chuyện xưa của trường Trung học Chấn Hoa Nhân vật chính: Lý Nhiên (xuất hiện ở "Điều tuyệt nhất của chúng ta"), Trần Kiến Hạ (Xin chào, ngày xưa ấy), và Sở Thiên Khoát Các nhân vật chính bắt đầu bước vào cuộc sống học sinh cấp ba. Sở Thiên Khoát, Dư Châu Châu, Lâm Dương đều xuất hiện. Trần Kiến Hạ và Dư Châu Châu ngay từ đầu đã là bạn cùng bàn. *** Khi Trần Kiến Hạ ngồi xổm ở góc tường khóc không ra nước mắt, vừa đúng lúc Vu Ti Ti cầm bình nước từ cửa sau bước ra, đằng sau là người bạn mới cùng bàn của cô nàng, hai người cười cười nói nói lại còn nắm tay. Vu Ti Ti và bạn cùng bàn nhìn thấy Lý Nhiên và Kiến Hạ ở góc tường thì kêu lên một tiếng "a" không lớn không nhỏ. Vu Ti Ti ngừng lại, ánh mắt nhìn quanh Kiến Hạ, Lý Nhiên, thấy Lý Nhiên cầm máy CD chuyển tới chuyển lui nhét vào trong lòng Kiến Hạ, biểu cảm trên mặt vô cùng kì lạ. Trong đầu Kiến Hạ nổ "ầm" một tiếng. Vừa mới vào trường đã dây dưa lằng nhằng với thiếu niên bất lương với cái đầu quấn đầy băng gạc, lại bị bí thư chi Đoàn bắt gặp ngay tại trận, Kiến Hạ không biết nên giải thích thế nào. Lý Nhiên nhìn Vu Ti Ti trong thoáng chốc, khóe miệng khinh miệt nhếch lên. "Lâu rồi không gặp." Vào thời khắc hoang mang rối bời như thế này, giọng điệu của Lý Nhiên vẫn khiến cho Kiến Hạ thất thần, kiểu giọng điệu muốn ăn đòn khiến cô bất giác nhớ lại trận cãi vã của hai người trong phòng y tế. Vu Ti Ti khôn khéo không để ý đến Lý Nhiên, ánh mắt lạnh băng nhìn trực tiếp lên người Kiến Hạ. "Trần Kiến Hạ, cậu làm gì vậy?" Kiến Hạ sợ hãi đứng lên, "Tớ..." ... Mời các bạn đón đọc Dưới Vòm Ký Ức của tác giả Bát Nguyệt Trường An.