Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chí Dã

Vào một ngày đông tuyết trắng, trong không gian bay bổng những nốt nhạc du dương, Sầm Dã và ban nhạc rock Triều Mộ bất ngờ xông vào cuộc sống của Hứa Tầm Sênh. Thế giới êm ả bên chiếc đàn tranh của cô bỗng có thêm sự xuất hiện của tiếng đàn guitar rộn rã. Hai âm điệu vừa đối lập vừa quấn quýt, giao thoa. Khi những cung đàn khẽ rung, chính là lúc hai trái tim hòa chung nhịp đập. Anh mải miết chinh phục những đỉnh cao âm nhạc, cũng âm thầm chinh phục trái tim cô. Có chán nản, có tổn thương, có vấp ngã, có huy hoàng, vòng tròn thành bại không ngừng lặp lại, nhưng cô gái đứng trước mặt anh vẫn mãi là Hứa Tầm Sênh như ngày đầu mới gặp. Từ lúc hai bàn tay trắng đến khi bước trên điện thần rực rỡ hào quang, trái tim Sầm Dã chỉ tồn tại duy nhất hai điều: Âm nhạc và Hứa Tầm Sênh. Mời bạn đón đọc Chí Dã của Tác giả Đinh Mặc. *** Nếu bạn là fans mù quáng của Đinh Mặc như người review thì chắc chắn bạn sẽ đọc hết cuốn này. Nếu bạn mong đợi một cuốn sách về tuổi trẻ thì chắc bạn sẽ hợp vì Đinh Mặc đã nói đây là cuốn sách viết về tuổi trẻ. Nếu bạn vẫn còn đang đi học, ngồi trên ghế nhà trường, tràn đầy mơ mộng về cuộc sống, chắc chắn bạn hợp với cuốn này. Tuy là một fans Đinh Mặc lâu năm nhưng mình không khuyến khích cũng như gợi ý cho cuốn sách này. "Chí dã" là cuốn sách lấy đề tài hoàn toàn khác với các đề tài trước đó của Đinh Mặc. Tác phẩm lấy đề tài tuổi trẻ, ước mơ và có chút dính dấp đến showbiz. Có lẽ Đinh Mặc đặt yếu tố tuổi trẻ và ước mơ nên hàng đầu nên tác phẩm này chỉ tập trung duy nhất vào hai yếu tố đó mà bỏ qua hoàn toàn sự thực tế. Ban đầu đọc văn án và khoảng hai phần ba tác phẩm mình đã mong đây sẽ là một cuốn hiện thực và có độ ngược khá như "Mạc phụ Hàn Hạ" nhưng rồi Đinh Mặc đã bóp nát ảo tưởng của mình bởi nó quá hường phấn, quá không thật. Ban nhạc Triều Mộ thành công nhanh quá, Sầm Dã chỉ mất hai năm lên đến đỉnh cao, thoát ly khỏi hẳn công ty chống lưng phía sau cho mình, scandal của Sầm Dã được giải quyết đơn giản như trò trẻ con, mọi người trong giới showbiz sao mà đáng yêu tốt bụng quá trời trong khi ai biết về Cbiz đủ hiểu nó thối nát cỡ nào. Thêm vào đó Hứa Tầm Sênh sao mà tha thứ cho Sầm Dã dễ dàng quá vậy khi người đàn ông ấy đã từng suýt phản bội cô. Điểm thứ hai mình không thích ở tác phẩm này đó là xây dựng nam chính quá không thuyết phục. Đinh Mặc đã có ý muốn xây dựng Sầm Dã thành Lâm Mạc Thần version 2 nhưng quả thực Sầm Dã khó mà so được với Lâm Mạc Thần. Mình chấp nhận ban đầu Sầm Dã bồng bột, sống hết mình cho đam mê, nhưng mình không chấp nhận Sầm Dã của hai năm xa cách mà thành công đến quá dễ dàng, hơn thế Đinh Mặc không đủ độ ngược với Sầm Dã khi mà chỉ qua tầm khoảng hơn mấy tháng mà đã dễ dàng theo đuổi lại Hứa Tầm Sênh. Mô típ theo đuổi lại Hứa Tầm Sênh khiến mình nhớ tới Tô Lập trong "Khi lướt qua nhau" đã theo đuổi Tống Giai Nam. Cũng là trở thành một người bạn tri âm qua mạng, nhưng Tô Lập có gì đó đi sâu dần vào tâm trí Tống Giai Nam thì Sầm Dã sao quá dễ dàng bắt lấy trái tim Hứa Tầm Sênh. Mình biết Đinh Mặc muốn xây dựng một nhân vật không mắc chứng "một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng", nhưng phải chăng Hứa Tầm Sênh quá dễ dàng tin người. Mình cảm thấy chỉ cần hai năm mà Đinh Mặc đã dễ dàng xây dựng cho Sầm Dã đạt tới đỉnh cao khiến cho người đọc như mình cảm thấy dưa ép chín không ngọt. Bởi lẽ mình là đứa đu theo idol hơn chục năm và idol nhà mình phải chật vật rất lâu mới được công nhận là huyền thoại, là nhóm nhạc nữ đỉnh cao. Vậy nên yếu tố này hoàn toàn không thuyết phục mình. Điểm thứ ba mình không thích ở tác phẩm đó là xây dựng Hứa Tầm Sênh quá siêu thực, gần như biết chơi mọi nhạc cụ, đàn tranh siêu đỉnh, piano cũng cấp 10, đã thế còn có một giọng hát du dương cộng thêm khả năng sáng tác có thể được coi là đại thần trên mạng. Dù biết Đinh Mặc xây dựng cho Hứa Tầm Sênh xuất thân từ gia đình có truyền thống âm nhạc, bạn trai cũ là thiên tài hát chính trong nhóm nhạc rock&roll, bản thân Hứa Tầm Sênh cũng có thiên phú nhưng mình vẫn không thể nào chấp nhận quả buff nhân vật kinh khủng đến vậy. Thêm yếu tố Hứa Tầm Sênh khi còn hoạt động cùng Triều Mộ không lộ mặt khi thi đấu và thậm chí quảng cáo đại ngôn cũng không cần lộ rõ mặt càng thể hiện điểm trừ lớn cũng như lỗi hổng nặng về kiến thức Cbiz. Có lẽ Đinh Mặc viết cuốn sách này nhằm cổ vũ người trẻ tuổi hướng đến ước mơ, nhưng với mình kiểu nội dung viển vông thế này sẽ khiến những nhiều người không đối mặt được với hiện thực tàn nhẫn. Nếu như mình còn ở lứa tuổi teen, đang đi học, chưa ra trường đi làm có lẽ mình sẽ thích "Chí dã", nhưng mà mình đã quá tuổi sống trong thế giới màu hồng, quá tuổi phải sống chết với ước mơ. Rate: 2/5 Người viết: Rabbitlyn *** Đang vào tiết đông giá lạnh, ánh nắng lặng lẽ xuyên qua màn sương mỏng manh, bao phủ khắp thành phố Tương. Không có gió lớn cũng chẳng có tuyết rơi, nhưng không hiểu sao luồng không khí vô hình vẫn rét căm căm như cắt da cắt thịt.     Buổi chiều, khu nhà này rất vắng lặng, động tĩnh duy nhất là ba chàng trai đang tiến lại gần. Cả ba đều mặc quần jeans rách tua rua phối với áo khoác jeans hoặc áo hoodie, dây chuyền, lắc tay, xích quần va vào nhau leng keng, giày sneakers giẫm trên đất nghe sột soạt. Ai nấy đều lạnh đến mức co ro rụt cổ, run cầm cập đi thẳng về phía tòa nhà có căn hộ cho thuê phòng tập trong quảng cáo. Căn hộ ấy cực kỳ bắt mắt, nó nằm ở tầng một, trước cửa có khoảnh sân nhỏ trồng cẩm tú cầu, hoa hồng, cúc dại, thậm chí còn có một hàng rau hẹ và ớt cành. Cả không gian tràn ngập màu xanh tươi của hoa cỏ, vài chiếc lá vàng úa lác đác mang đến chút cảm giác ấm áp. Cửa chính sơn màu lam nhạt, cửa sổ màu trắng, trang trí khá đơn giản nhưng lại tạo nên ấn tượng trong lành, thanh mát ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ba chàng trai đứng chần chừ trong sân. Người tóc ngắn, mắt ti hí, gương mặt gầy đắn đo lên tiếng: “Ở đây… sao như chốn thần tiên ấy nhỉ? Là nơi này thật à?” Một chàng trai khác để tóc dài thoáng nhìn lên cửa nhà rồi kiểm tra lại thông tin trong điện thoại: “Không sai, chủ nhà gửi địa chỉ qua email, số 107, lô 5, Hà Tây Garden, chính là “Studio âm nhạc Ngộ Sênh”.” Quả thật tấm bảng treo trên cửa có dán chữ “Sênh” được viết theo lỗi chữ Lệ*. Tuy ba người họ không hiểu về thư pháp nhưng đều công nhận chữ này rất đẹp. [* Chữ Lệ là một kiểu chữ trong thư pháp, có cách viết gần với chữ Trung Quốc hiện đại. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều của người dịch.)] Chàng trai tóc dài sờ cằm, cười đùa: “Chủ studio chắc là phụ nữ. Chứ đàn ông ai lại trang trí theo phong cách này, nhìn nữ tính quá!” Anh chàng mắt ti hí góp lời: “Vậy thì người phụ nữ này đúng là biết “làm màu” mà.” Anh ấy đang ám chỉ mẩu quảng cáo ấn tượng trên mạng. Cả nhóm cười rộ. Chàng trai thứ ba có thân hình rắn chắc, mày rậm mắt sâu, dáng vẻ rõ ràng chừng chạc hơn một chút, đi đến ấn chuông cửa. Hai người còn lại khá hấp tấp, còn chưa bước vào trong đã hết sờ cái này đến vuốt cái kia, thậm chí còn nôn nóng rướn cổ lên nhìn ngó vào nhà. Hứa Tầm Sênh đang lau đàn, nghe thấy chuông cửa chỉ khẽ mỉm cười. Mẩu quảng cáo cho thuê phòng tập nhạc đã đăng được ba ngày, vậy mà hôm nay mới có khách tìm đến. Cô hơi băn khoăn liệu giọng điệu của mình có quá cao ngạo không, nhưng lại lười sửa nên dứt khoát chờ xem tình hình thế nào. Cuối cùng cô cũng chờ được người hữu duyên. Hứa Tầm Sênh gấp khăn lau đàn ngay ngắn, đặt lại chỗ cũ rồi rảo bước ra mở cửa. Giây phút cánh cửa mở ra, hai bên đều im lặng. Sau đó, mấy chàng trai đang ngả ngớn lập tức nghiêm chỉnh trở lại. Triệu Đàm, cũng chính là chàng trai nhấn chuông cửa hắng giọng: “Xin hỏi… ở đây cho thuê phòng tập nhạc đúng không?” Hai người còn lại tức thì liếc sang anh ấy với vẻ trêu chọc, vừa “đánh hơi” đã biết người anh em của minh có chút dao dộng trước người đẹp rồi. Hứa Tầm Sênh bình thản nhìn anh ấy, thong thả đáp: “Phải, các anh là ban nhạc Triều Mộ à?” Ba người gật đầu lia lịa. Hứa Tầm Sênh mời khách: “Vào xem thử đi, phòng tập ở dưới tầng hầm.” Cô nghiêng người cho họ đi vào, bưóc chân ba anh chàng bất giác thả lỏng đôi chút. Hứa Tầm Sênh vẫn để cửa nhà rộng mở, cơn gió lạnh luồn vào làm lay động trang sách trên bàn và cả tấm rèm cửa sổ. Ba chàng trai không khỏi tò mò đưa mắt nhìn ngắm xung quanh. Trong nhà gạch xám tường trắng, bàn gỗ bóng loáng, đơn sơ giản dị. Trên mấy chiếc bàn đặt đàn cổ, sáo trúc, trong góc còn có chiếc piano. Trên tường dán không ít ảnh mấy đứa trẻ học đàn sáo, chắc là học sinh của cô gái này. Nơi đây thật đúng chất studio âm nhạc, có điều… khác ba trăm sáu mươi độ so với studio của bọn con trai. Nhưng khi theo chân Hứa Tầm Sênh xuống tầng hầm, họ liền vỡ òa trong phút chốc. Cô bật đèn lên, cả không gian bỗng chốc bừng sáng. Vách tường cũ kỹ không hề tu sửa, sàn nhà loang lổ, không khí phảng phất mùi ẩm mốc, tất thảy đều hóa thành cảnh nền làm nổi bật những nhạc cụ đặt ở chính giữa căn phòng. Hoàn toàn khác với tầng trên, phải nói đây là một thế giới đậm chất rock heavy metal*. (*Heavy metal (hay metal) là một thể loại nhạc rock, đặc trưng bởi những âm thanh dày mạnh, độ khuếch đại cao, lời hát và phong cách biểu diễn đậm chất nam tính và mạnh mẽ.)   Chàng trai tóc dài lao đến trước tiên, mân mê cây đàn guitar nhưng không dám lập tức ôm lấy, chỉ khẽ gào rú: “Thánh thần ơi, Fender Stratocaster*, bà xã cùa anh đây rồi!” (*Fender Stratocaster là tên một loại guitar điện chất lượng cao rất được yêu thích) Triệu Đàm đi thẳng đến cây guitar bass, lại quay đầu nhìn Hứa Tầm Sênh. Thấy cô gật đầu, anh ấy mới cầm lấy cây đàn, vẻ mặt mừng rỡ cảm khái: “Woa, hàng xịn đây!” Anh chàng Huy Tử mắt hí gầy gò là một tay trống. Anh ấy ngồi trước dàn trống, tay cầm dùi, hít thật sâu rồi sờ vào da trống, lẩm bẩm: “Dixon*… Trời đất ơi, giết tôi đi! Tôi có thể đánh thử không?” (*Dixon là tên một thương hiệu trống nối tiếng của Mỹ.) Hứa Tầm Sênh nhìn dáng vẻ phấn khích của họ, bèn mỉm cười gật đầu, lùi về sau vài bước. Mấy chàng trai thoáng nhìn nhau, Triệu Đàm cất lời: “Giọng hát chính của chúng tôi chưa đến, cậu ấy phải đi làm buổi chiều. Chúng tôi thử trước, cô có dàn nhạc cụ hoành tráng thế này, chắc chắn cũng có đôi tai biết thưởng thức, nghe thử xem chúng tôi có đủ tiêu chuẩn được giám nửa giá không nhé! Có điều nói thật… thiết bị tốt như vậy, chúng tôi cũng ngại mặc cả với cô!” Triệu Đàm gãi đầu, Huy Tử vội vàng trừng mắt, cho rằng anh ấy thật thà quá đáng! Chàng trai tóc dài tên là Trương Thiên Dao, đã kịp đeo dây đàn guitar lên vai, xen lời: “Còn một cây Yamaha, lát nữa đưa cho Tiêu Dã là vừa khéo. Người đẹp, cô nghe thử xem, cam đoan sẽ khiến cô hài lòng…” Còn chưa dứt câu, ngón tay thon thả của Trương Thiên Dao đã gảy dây đàn. Âm thanh trầm bổng vang lên, màng nhĩ Hứa Tầm Sênh khẽ chấn dộng. Mấy chàng trai nhìn nhau gật đầu, thần thái biến đổi trong tích tắc. Tiếng đàn guitar tựa như dòng nước uốn lượn, tiếng bass điện tử mạnh mẽ như lưỡi dao bắn ra tia lửa, tay trống Huy Tử gõ nhịp theo tiết tấu, đầu lắc lư, tay lên xuống nhịp nhàng “đùng, đùng, đùng”… Vách tường bao quanh như thể được thổi vào sự sống, rung động theo từng nhịp diệu. Hứa Tầm Sênh đút hai tay vào túi, chăm chú lắng nghe. Đến một đoạn nghỉ, mấy chàng trai đồng loạt ngẩng đầu cười rạng rỡ với cô, vẻ mặt đầy hưng phấn và thỏa mãn. Hứa Tầm Sênh không nhịn được nở nụ cười: “Các anh cứ chơi một lúc đi, chơi đã rồi thì lên tầng trên.” Trương Thiên Dao lập tức nhận lời: “Được…” Hứa Tầm Sênh quay người đi lên, ba chàng trai lại nhìn nhau vài lần. Lúc này, họ đã không còn tâm tư nghĩ đến chuyện một cô gái chơi nhạc cụ cổ điển sao lại sở hữu cả dàn nhạc cụ hoành tráng thế này, cũng không bận tâm liệu có được giảm nửa giá không, chỉ mải mê vui sướng vì sau này có thể luyện tập với dàn thiết bị siêu xịn, dù chỉ là thuê trong thời gian ngắn. Có điều, Trương Thiên Dao vẫn không nhịn được hỏi: “Các cậu có thấy cô ấy rất xinh không?” Triệu Đàm chỉ cười không nói. Huy Tử khinh thường: “Bọn tôi đâu có mù!” Phòng tập ở tầng hầm được cách âm rất tốt. Sau khi lên tầng, đóng cửa lại, Hứa Tầm Sênh chỉ loáng thoáng nghe thấy họ lại bắt đầu chơi một bản nhạc đầy kích thích và mạnh mẽ. Cô ngồi trước bàn chốc lát mới đứng dậy, rót cho mình một tách trà, uống vài ngụm. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy tim mình đập rộn rã, tiết tấu sôi động kia cứ vang vọng bên tai. Cô bỗng nảy sinh cảm hứng, bèn ngồi xuống trước cây đàn vén tấm vải lên, hai tay xoa dầu rồi trượt trên dây đàn, đôi tay bắt đầu nâng lên hạ xuống thật nhịp nhàng. Tiếng đàn cổ trầm trầm, thân đàn khẽ rung, vẻ mặt cô an yên như mặt trời vừa ló rạng, chỉ có mười ngón tay cấp tốc lướt trên những dây đàn, mang lại âm thanh từ nhẹ nhàng đến sâu lắng, từ chậm rãi đến dồn dập. Dư âm của bản nhạc rock vừa rồi dần dần tan biến khỏi tâm trí cô, chỉ còn lại tiếng đàn du dưong hòa vào cảnh sắc chiều tà, gió vi vu thổi lay rèm cửa sổ. Khóe môi cô cong cong nét cười, nhất thời quên hết tất cả, thậm chí có người đến cũng không phát hiện ra. Đây chính là cảnh tượng khi Sầm Dã gặp Hứa Tầm Sênh lần đầu tiên. Một cô gái mảnh mai mặc chiếc áo len thật dày phối với chân váy xòe dáng dài, mái tóc buộc hờ kiểu đuôi ngựa đang ngồi trước đàn. Da cô trắng nõn, hai má ửng hồng, gương mặt không quá gầy, đôi mắt to tròn đen láy, tổng thể khuôn mặt khá ưa nhìn, thần sắc cũng vô cùng cuốn hút. Cô nhấc ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng lướt qua bảy sợi dây đàn, bản nhạc vô cùng sục sôi, nhưng khác hẳn với dòng nhạc rock của anh. Cả căn phòng yên tĩnh vang dội âm thanh hào hùng như tráng sĩ cưỡi ngựa sắt, cầm giáo vàng uy phong thời cổ xưa. Sầm Dã chỉ lắng nghe giây lát đã mất kiên nhẫn, cất tiếng: “Này!” Cô không hề nghe thấy anh gọi. “Này…” Hứa Tầm Sênh giật mình, tiếng đàn im bặt. Cô vừa ngẩng đầu liền thấy một chàng trai rất cao đứng ở cửa. Trời đã sẩm tổì, rõ ràng anh vội vã chạy đến đây, vẫn còn thở hổn hển. Trong thời đại này, Hứa Tầm Sênh rất hiếm khi gặp được chàng trai nào rẽ ngôi giữa mà vẫn đẹp trai ngời ngời như người đứng trước mặt. Anh mặc chiếc áo hoodie dày màu xanh lam, quần jeans rách hai lỗ to ở phần đầu gối, vai đeo ba lô màu đen. Mái tóc đen bồng bềnh tự nhiên rẽ sang hai bên, lộ ra khuôn mặt sắc nét trắng trẻo. Đôi mắt vừa sâu vừa dài, trong đồng tử màu đen ánh lên ánh sáng lành lạnh. Sống mũi cao thẳng, môi hơi nhếch, nơi khóe mắt bên phải có một nốt ruồi nho nhỏ. Nếu nốt ruồi này xuất hiện trên gương mặt bình thường, e rằng sẽ là khuyết điểm, nhưng nằm trên gương mặt anh lại càng tô điểm thêm cho đường nét tuấn tú. Có điều mỹ nam tóc ngôi giữa này rõ ràng là một con cú đêm với hai quầng mắt thâm sì. Tuy đôi mắt sáng ngời nhưng toàn thân vẫn toát lên sự mệt mỏi. Thấy Hứa Tầm Sênh không đáp lời, anh tựa vào khung cửa, lười biếng nhếch khóe môi: “Hỏi cô đấy, mấy anh em của tôi có ở đây không?” Hứa Tầm Sênh gật đầu: “Họ đang thử nhạc cụ ở dưới.” Sầm Dã dỏng tai lên nghe, đúng là có tiếng nhạc, vừa rồi đã bị tiếng đàn của cô gái này át đi. Anh đứng thẳng dậy: “Tôi đi xuống xem thử.” “Cứ tự nhiên.” Lúc đi ngang qua cô, giọng anh hờ hững vang lên: “Đàn khá lắm, cảm ơn.” Hứa Tầm Sênh không đáp lời, nghe tiếng bước chân anh chạy rầm rập xuống cầu thang, tiếp theo là tiếng cười nói của cả nhóm con trai. Cô ngồi xuống, tiếp tục uống trà, không đánh đàn nữa, còn cười tư lự: Tên này chẳng biết từ đâu xuất hiện, thế mà còn ra vẻ ông cụ non bình luận tài đánh đàn của cô nữa chứ! Sầm Dã vào phòng tập, ném ba lô trên sàn, thấy dàn nhạc cụ trước mắt cũng vô cùng vui sướng, cầm ngay lấy cây guitar để dành cho anh, lập tức thử đàn. Trương Thiên Dao đi đến khoác vai Sầm Dã, ngay câu đầu tiên đã hỏi: “Ê, cô nàng trên tầng có phải rất xinh không?” Sầm Dã không ngẩng đầu lên: “Anh cậu đến tập nhạc chứ không phải để tán gái.” “Ôi… cái tên đi đến đâu “thả thính” đến đó còn giả vờ đứng đắn kìa!” Trương Thiên Dao vừa nguýt một tiếng vừa rụt tay lại. “Có lẽ cô ấy sẽ thích âm nhạc của chúng ta.” Triệu Đàm đột nhiên xen lời. “Không cô ấy và chúng ta không phải đồng đạo.” Sầm Dã nói không đầu không đuôi, ngẩng đầu nhếch môi cười: “Còn chờ gì nữa? Lên đi!” Vẫn là bản nhạc khi nãy, nhờ có thêm một tiếng đàn guitar mà giai điệu trở nên phong phú hơn. Hứa Tầm Sênh cầm tách trà Long Tinh có vài mảnh lá non xanh mơn mởn lên nhưng chưa uống, lẳng lặng lắng nghe. “Anh đếm những áng mây trên trời, một, hai, ba rồi bốn. Áng mây anh muốn tặng em đã len lén bén lửa, đỏ sẫm tựa màu son môi của em phản chiếu nơi đáy mắt anh, trốn nơi chân trời từ từ khuất dạng. Anh đi qua con sông Tùng Hoa đóng băng. Con tim băng giá đã thôi đập rộn rã, nhưng nước vẫn chảy về nơi sâu thẳm, cá vẫn bơi năm này qua tháng nọ. Anh gửi lại tình yêu nơi tả ngạn, vứt bỏ nỗi hoang mang, một mình cất bước vê phương xa. Nhà anh nằm ở phía Bắc Bắc Kinh, lại lưu lạc đến tận phương Nam. Họ tò mò sao anh luôn tìm kiếm ngược xuôi, bởi lẽ anh không biết liệu con đường dưới chân có thể đưa anh đến tương lai có em hiện hữu. Oh… Em hãy nhìn bầu trời vẫn xanh vời vợi, đưa tay có thể chạm đến vòm không. Còn đại dương thì vẫn sâu thăm thẳm, vẫn luôn tĩnh lặng phía sau anh, tĩnh lặng đến mức khiến lòng anh rối bời. Người yêu dấu ơi, anh nguyện lòng phiêu bạt, cam tâm lưu lạc chỉ vì em. Anh chưa từng thật sự buông thả, xin em đừng bao giờ quên anh. Hãy dũng cảm viết tên anh lên bầu trời. Anh vì em cất cao giọng hát nơi phương xa, xin em hãy lắng nghe…” Hứa Tầm Sênh không ngờ anh lại có giọng hát hay đến thế, trong veo, thuần khiết hệt như pháo hoa từ từ bay vút lên không trung, sáng ngời giữa hoàng hôn, đến đoạn cao trào lại mang theo một sức mạnh bùng nổ mà quyến rũ vô cùng tự nhiên, khàn khàn rung động. Các bạn anh chơi nhạc vốn đã cực kỳ hay, nhưng khi anh dốc hết sức thể hiện sự phản kháng ẩn chứa trong câu hát “Anh nguyện lòng phiêu bạt, cam tâm lưu lạc”, âm thanh của mọi loại nhạc cụ đều bị lu mờ, chỉ có tiếng hát anh vút qua tầng không khí, xuyên qua vách tường, tiến thẳng vào tai cô, đồng thời cũng xâm nhập vào trái tim cô. Quả thật anh sinh ra để trở thành ca sĩ. Hứa Tầm Sênh không ngờ mình bỗng nổi hứng cho thuê phòng tập lại thu hút được một ban nhạc đầy tiềm năng với giọng ca chính trẻ tuổi có thực lực như thế, dù hiện giờ có vẻ họ vẫn chưa có mấy tiếng tăm ở thành phố Tương này. Bài hát kết thúc, Hứa Tầm Sênh nghe thấy anh cười thật khẽ qua micro, sau đó lớn tiếng nói: “Cảm ơn mọi người, rất vui vì hôm nay có thể giành được chức vô địch! Tất nhiên… phải cảm ơn những người hâm mộ, cảm ơn quản lý ban nhạc của chúng tôi, cảm ơn tất cả mọi người! Xin hãy nhớ tên của chúng tôi, chúng tôi đến từ thành phố Tương…” Mấy chàng hai đồng thanh hô lớn: “Ban nhạc Triều Mộ, sớm tối luôn bên bạn…”

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Yêu Lặng Lẽ
Vừa mới xem xong bộ này, chỉ có một cảm giác duy nhất: không ai không thể viết cẩu huyết, chỉ có không muốn viết cẩu huyết mà thôi  Nói vậy chứ thật ra truyện này cũng không cẩu huyết gì cho cam, đại khái là về một cô nàng giỏi giang có ám ảnh về tình yêu vì quá khứ đau buồn được một soái cơ mặt dày cứu vớt. Thú thiệt thì thấy nữ chính nào của Hồ Điệp cũng sẽ bị một cơn sốc tinh thần nặng nề, hay đúng hơn là bị trầm cảm, không buồn làm gì, chỉ ngơ ngác và ngủ, nhưng mà nó tạo hiệu ứng kịch liệt cũng rất là thú dị :v Ở đây có một chút huyền huyễn nho nhỏ, là chất xúc tác để hai người quen nhau, và hãy cảm ơn chi tiết huyền huyễn này đi, vì nếu không có nó, bạn sẽ có một cái kết BE :v Nói chung lại á, truyện cũng ngắn, không có gì để băn khoăn khi nhảy hố, vì edit cũng hoàn rồi, và dù có chút cẩu huyết vụ hai ba má của nam chính đặt mưu muốn thứ năm nữ chính và sau đó suýt giết chết anh nam thì ngoài ra chẳng có gì để nói cả. Anh nam chính ngoài ra còn có hai ông anh trai, cả hai đều trốn qua Mỹ, trốn đi kết hôn với người mình yêu, và sau đó nam nữ chính của chúng ta cũng bị dụ dỗ trốn theo luôn :v Vẫn là motif cũ của Hồ Điệp, hai người yêu nhau sâu sắc, một người yêu người kia hơn cả mạng sống, nguyện bảo vệ người kia dù mình có chết, một người không thể sống thiếu người kia, dù người kia bảo rằng sau khi ảnh chết không được tự tử thì vẫn muốn đi theo. Nghe thảm hôn? Nhưng mà cuối cùng vẫn HE thôi, chưa từng thấy một truyện nào của Hồ Điệp mà SE BE cả, nên đừng sợ, muốn đọc thì cứ triển thôi ;) *** Lời của editor: Câu chuyện về hai con người rảnh rỗi, mục tiêu duy nhất trong cuộc đời là sống hết đời và công việc. Nữ chính giống như các nhân vật điển hình của Hồ Điệp Seba, từng chịu tổn thương nhiều lần trong quá khứ. Rồi có một anh trai đẹp mặt dày kéo cô ra khỏi lớp vỏ của mình. Nữ chính gây ấn tượng đặc biệt cho mình, là một người yếu đuối nhưng cố mang lốt nữ cường, làm một người con tốt, nhân viên tốt, người yêu tốt. Vì 'quá tốt' nên mọi người không để tâm đến sự tổn thương của cô, từ đó một tâm hồn yếu đuối càng bị tổn thương hơn. Văn án: Công việc, phấn đấu, qua một đời! Đây là nguyên tắc chỉ đạo cao nhất của con người cô. Cô là người có 24 tiếng làm việc như 24 ngày, có hai cánh tay làm bằng tám cánh tay. Càng ra sức suy nghĩ đến sức cùng lực kiệt, xem tất cả những cặp mắt xung quanh như mù lòa, phung phí thể lực đến trống rỗng! Ôi! Đời người thật đẹp đẽ tươi sáng! Tuy nhiên cô đang vui vẻ làm việc, ông chủ lại suốt ngày hối thúc cô nghỉ ngơi. Anh họ bác sĩ còn gửi tối hậu thư mong cô buông bỏ công việc, nếu không sẽ lập tức chầu trời. Cô thấy bản thân rảnh rỗi, nên đăng báo tìm bạn chơi, một người nghỉ, hai người cùng chơi. Nhưng người ứng tuyển này không biết chơi điện tử, không biết chơi bida, điều kiện kém, kém, kém... Có điều người này vô cùng có lòng, tinh thần quả cảm tốt, bề ngoài và vóc dáng càng đẹp, đẹp, đẹp... Khiến cô không nhịn được gật đầu khen tốt, tốt, tốt... Nhưng mà, vốn chỉ là quan hệ bà chủ và bạn chơi, cô lại không ngừng phát hiện điểm tốt của người đó. Phát hiện anh không chỉ có thể làm bạn chơi, còn có thể trở thành bạn bè, bạn giường, bạn già cùng nhau ăn chay mồng một mười lăm... Mình nghỉ trong truyện này nam chính bị ăn chửi nhiều quá nên yêu chỉ luôn ( thật ra thì không nhiều lắm :vvvv). Cảm thấy chị nữ chính có lẽ đã yêu anh nam 9 lúc nào không hay và cũng không biết rằng mình đã yêu anh ấy. Một câu chuyện thú vị, nhẹ nhàng, ngắn nhưng cũng không quá nhanh. Có 1 chút yếu tố huyền huyễn và cũng nhờ yếu tố này nên 2 anh chị mới đến được với nhau, chính nó cũng giú cho đôi trẻ không bị chia lìa. Không có ngược nhá mọi người, những ai thích đọc truyện sủng thì khỏi lo hihi Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Lặng Lẽ của tác giả Hồ Điệp Seba.
Tâm Đầu Ý Hợp
Văn án: "Bác sĩ Vương, hình như tôi bị bệnh rồi..." "Có chỗ nào không thoải mái sao?" "Tim đập nhanh quá, không ổn định." "Cô bị như vậy từ khi nào?" "Khi nhìn thấy bác sĩ Vương." "Vậy cô đừng nhìn nữa." "Nhưng nếu thế thì tôi sẽ thấy khó thở." "..."  ***                  Review: Truyện rất ngắn, chỉ có 8 chương thôi, nhưng lại đáng yêu cực kỳ, lại còn là nữ truy nam, đọc quắn quéo cực kì luôn các chị em ạ. Nữ chính là con nhà có tiếng tăm, nhưng lại mở tiệm cà phê, đáng yêu, ngây thơ cực kì, vừa gặp đã yêu nam chính, cảm giác rất trong trẻo. Nam chính thì đích thị là một tảng băng, nhưng cũng là một tảng băng đáng yêu, hai bạn này đứng với nhau vừa hợp tạo nên một cặp đôi lạ lạ, dễ thương kinh dị! Tình tiết tối giản, không hiểu lầm cãi vả, diễn biến cũng nhanh, sủng ngọt lịm, thích hợp đọc một mình rồi cười khúc khích như con điên :)) Đọc giải trí rất vui đó chị em, đọc đi rồi mới cảm nhận được lận :D Rate: 8.5/10 Nhìn chung thì cũng không có gì đáng trừ cả, nhưng thật ra cũng không quá đặc sắc nên đến thế thôi hehe. *** Vương Tử Hân vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật, phẫu thuật rất thành công. Để bày tỏ sự biết ơn, người nhà bệnh nhân nhất quyết mời Vương Tử Hân ăn một bữa cơm! Nếu bệnh nhân này giống những người trước thì Vương Tử Hân nhất định sẽ từ chối. Nhưng lần này, bệnh nhân có thân phận hiển hách, không từ chối được, Vương Tử Hân đành phải nhận lời. Bệnh nhân này chính là ông lớn nhà họ Từ. Nói đến nhà họ Từ thì không ai không biết, không ai không hiểu. Ông cụ Từ năm nay 70 tuổi, ngày xưa là hồng quân, năm đó lập được công lớn liền được giữ chức quan lớn, sau đó về hưu thì ở nhà dưỡng bệnh cho đến bây giờ, mà đám con cháu nhà họ Từ đều là tai to mặt lớn. Con trai cả Từ Vĩ Hoa là bí thư, có con trai là đại tá, con gái là thẩm phán nổi tiếng. Mà đời cháu chắt cũng bộc lộ tài năng, đều là nhân tài kiệt xuất trong từng lĩnh vực. Lần này phẫu thuật cho ông cụ Từ là vì trước kia ông tham gia chiến tranh, cơ thể có nhiều khiếm khuyết nên lần này dễ dàng sinh bệnh tuổi già. Lần này bệnh tim tái phát đã dọa cho cả nhà họ Từ một trận thê thảm rồi. Mời các bạn đón đọc Tâm Đầu Ý Hợp của tác giả Quy Xác Bất Quai.
Tìm Về Dấu Yêu (Yêu Vẫn Nơi Đây)
"Yêu vẫn nơi đây" là câu chuyện kể về hành trình tình yêu đầy sóng gió của Vân Trạm và Dung Nhược. Dù đã ở bên nhau ba năm nhưng Vân Trạm vẫn biết là Dung Nhược vẫn luôn cảm thấy bất an về tình yêu của họ, cũng như có rất nhiều khúc mắc liên quan đến mối quan hệ giữa anh cùng Vân Hân - cô em gái nuôi và cũng chính là vị hôn thê cũ của anh. Tránh để Dung Nhược nghĩ ngợi quá nhiều, Vân Trạm quyết định tiến xa thêm một bước, dùng hành động thực tế để xóa tan mọi lo lắng, nghi ngờ trong lòng cô thì cũng là lúc một biến cố ập đến. Cô cùng Vân Hân bị bắt cóc. Lúc chứng kiến sự điên cuồng của tên bắt cóc, nhìn những vòng dây trói chặt quanh tay chân cô, đôi mắt anh lạnh dần nhưng khi được cơ hội lựa chọn người để cứu, anh lại không chút do dự chọn Vân Hân. Lúc bắt gặp đôi mắt hờ hững của Dung Nhược, lòng anh quặn lại và khi nghe những lời nói đầy ẩn ý của tên bắt cóc, anh đã không thể giữ nổi bình tĩnh. Nhưng còn chưa kịp quay người lại, tiếng súng nổ bỗng vang lên bên tai, đến cùng nó là nỗi đau thấu tâm can rồi cả người anh bị một lực vô hình đẩy về phía trước. Phía sau là tiếng cười điên cuồng, tiếng bước chân nhưng bóng hình cô thì không còn nữa, chỉ còn lại những người cảnh sát mặc thường phục bên mép đá. Mọi thứ chìm vào bóng tối và dường như anh nghe ai đó gọi tên cô... Hai năm lặng lẽ trôi qua, sau vụ bắt cóc ấy, anh trở thành người tàn tật nhưng chưa một lần anh ngừng đi tìm cô. Bao nhiêu năm kiếm tìm cũng là chừng ấy năm mòn mỏi, thế mà trớ trêu thay khi gặp được rồi, Dung Nhược lại bị mất trí nhớ. Liệu Vân Trạm còn có thể khiến cô trở về bên anh một lần nữa và tìm về bến đỗ cho tình yêu của họ?   Tôi sẽ không đi quá sâu vào từng chi tiết bởi truyện khá ngắn, nếu kể hết ra sẽ không còn gì thú vị nữa. Vân Trạm là một trong những nam chính tôi khá ấn tượng. Tác giả đã xây dựng thành công một nhân vật si tình tuyệt đối nhưng đối với tôi, trong sự si tình ấy vẫn tồn tại lí trí. Là con nuôi của Vân gia, anh đồng ý làm theo di nguyện của cha đính hôn với thiên kim duy nhất nhà họ Vân, nhưng khi Vân Hân tìm được tình yêu thực sự là Cao Lỗ thì họ đã hủy hôn. Anh không thể bỏ rơi Vân Hân, vì cô là con gái của người đã mang ơn dưỡng dục anh, là người mà từ nhỏ đến lớn anh luôn xem như em gái và quan trọng nhất còn là vì cô đang mang thai. Vì vậy Vân Trạm dành cho Vân Hân một cơ hội sống trước và sẽ dùng chính bản thân mình để cứu Dung Nhược. Thế nhưng, có lẽ chính anh cũng không thể ngờ tới sự điên cuồng của tên bắt cóc khi hắn đã liều mình kéo cô cùng chết. Suốt hai năm qua, chưa một ngày anh quên đi, không một ngày nào anh ngừng mong chờ được gặp lại bóng dáng mảnh mai ấy. Đến khi quay về, dù biết Dung Nhược giả vờ mất trí nhớ để trả thù, anh vẫn không vạch trần, cũng không giải thích với cô về sự lựa chọn của anh năm ấy. Nhưng có lẽ Vân Trạm không hiểu, có những tổn thương không nói ra sẽ không được thứ tha, vì vậy họ cứ thế tự giày vò lẫn nhau. Còn nữ chính Dung Nhược, cô là một cô gái hiền lành, trang nhã. Cô yêu Vân Trạm rất sâu đậm, vì yêu nên mới có đủ dũng khí ở bên anh dù vẫn mang theo nỗi bất an về tình yêu giữa họ. Đoạn tình cảm ba năm bên nhau vẫn không đủ khiến anh chọn lựa cô. Có lẽ ngày ấy bên vách đá, Dung Nhược đã biết trước kết quả nhưng khi chính anh nói ra cô mới hiểu, cô cũng biết ghen tị. Tâm lí của nhân vật Dung Nhược được miêu tả hết sức tự nhiên, không quá phóng đại và rất thực tế. Trong hoàn cảnh ấy, khi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh hơn bao giờ hết, làm sao có thể còn bao dung, tha thứ khi người mà mình yêu nhất lại dứt khoát lựa chọn cứu vị hôn thê cũ mà không hề đắn đo suy nghĩ? Nếu như, chỉ nếu như thôi, trong giây phút ấy, Vân Trạm chần chừ một chút chắc có lẽ cô cũng chẳng hận anh đến thế. Bởi vậy khi Dung Nhược chọn ích kỉ trả thù anh, quyết định ấy khiến người ta hoàn toàn có thể thông cảm được. Tôi tưởng tượng trong con người Dung Nhược có hai tính cách cùng tồn tại, một quay cuồng hận thù, một lại yếu đuối không đành lòng. Giận Vân Trạm đến thế nhưng khi thấy anh trở nên tàn tật, cô lại không thể cầm được cái nhìn xót xa. Có lẽ khi quay về, mục đích duy nhất của cô cũng chỉ là muốn hỏi anh một câu: “Ba năm bên nhau, đã có khi nào anh thực sự yêu cô chưa?” Còn cô, bởi vì yêu nên mới hận đến thế nhưng phải chăng hận thù lại càng chỉ khiến cô muốn gần gũi anh hơn. Cho đến lúc không thể dối lòng thêm nữa. Dung Nhược đã lần nữa chọn trở về bên anh, trở về bên tình yêu duy nhất của cô. Truyện rất ngắn vì vậy không tránh khỏi nhịp truyện có chút nhanh. Mặc dù vậy tôi vẫn cảm thấy tâm lí nhân vật được tác giả miêu tả rất tròn trịa và hợp lí. Hai nhân vật chính tựa như được sinh ra là để dành cho nhau. Chỉ có Dung Nhược mới có thể khiến Vân Trạm trở nên tự ti. Ngày đó bên tiệc rượu, thấy cô đang xinh đẹp khiêu vũ bên thiếu gia nhà họ Diệp, anh đã cố gắng đứng dậy trên đôi chân của mình, trong mùa đông lạnh giá và cảm thấy bất lực khi đôi chân ấy không còn chút cảm giác gì. Anh không thể khiêu vũ cùng cô, không thể khiến cô vui vẻ được như thế. Ngược lại, cũng chỉ có Vân Trạm, chỉ có thể là anh mới có thể khiến Dung Nhược rung động, mới khiến cô không đành lòng mà buông bỏ hận thù. Chân thành mà nói “Yêu vẫn nơi đây” không phải là một bộ truyện đặc sắc, nội dung không có gì mới mẻ, lối hành văn vẫn còn khá nhiều thiếu sót nhưng thực sự vẫn đủ lôi cuốn để khiến một người khá kén truyện như tôi vui vẻ nhảy hố. Văn phong mạch lạc, trình tự diễn biến khá logic, hợp lí, tạo được sự đồng cảm cho người đọc. Vì vậy nếu có thời gian, các bạn hãy đừng e ngại mà hãy thử đón đọc một lần và trải nghiệm cùng những yêu hận của cặp đôi Vân Trạm - Dung Nhược để tin rằng rốt cuộc sau tất cả, tình yêu vẫn nơi đây chờ đợi người quay về. Review by #Ninh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Trạm, thật nhớ anh”. Dung Nhược lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha, nhìn Vân Hân vừa bước vào cửa đã vội vã nhập đầu vào ngực Vân Trạm. “Anh cũng nhớ em”. Đôi tay vuốt ve tấm lưng cô gái trong ngực, Vân Trạm mang theo nét cười trên gương mặt, “Một năm qua vẫn khỏe chứ?” “Ừm! Em phát hiện, em đã yêu Anh quốc”. Ngẩng đầu lên, Vân Hân cười nói. “Dung Nhược, đã lâu không gặp!” “Đã lâu không gặp”. Chào hỏi xong, Dung Nhược bất giác đem tầm mắt dừng lại trên hai thân hình đang ôm nhau kia. Cứ mỗi lần, ba người bọn họ ở cùng một chỗ, cô lại có một loại ảo giác ——- có lẽ, Vân Trạm cùng Vân Hân, mới là một đôi trời sinh. Ba năm trước đây, người con nuôi cùng thiên kim duy nhất của Vân gia đã giải trừ hôn ước vốn được lập từ lâu năm. Sau đó, Vân Hân bay sang Anh quốc, còn cô, thì đã gặp gỡ và quen biết Vân Trạm – tổng giám đốc đương nhiệm của Vân thị – trong một buổi tiệc rượu. Nhưng vài năm trôi qua, cô sớm biết, thái độ của Vân Trạm đối với cô cùng Vân Hân không hề giống nhau. Anh tôn trọng cô, nuông chiều cô, đối tốt với cô, nhưng là, người luôn lạnh đạm như anh, rất ít khi lộ ra nụ cười thân mật, tự nhiên, yêu chiều như khi đối mặt với Vân Hân. Cho nên, song song với đau lòng, cô không chỉ một lần nghi hoặc, nếu Vân Hân đặc biệt đối với anh như vậy, trước kia, vì sao anh lại đòi giải trừ hôn ước? “Dung Nhược?” “……..Ừ?” Thanh âm của Vân Hân kéo suy nghĩ của cô về. “Đang suy nghĩ gì đấy? Buổi tối, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi. Trạm mời, ok?” Câu cuối cùng, cô quay đầu cười hỏi Vân Trạm. “Đương nhiên không thành vấn đề. Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, vào phòng nghỉ ngơi chút đi, phòng anh đã kêu quản gia sửa soạn giúp em rồi”. Nói xong, Vân Trạm cầm áo khoác vắt ở bên sô pha mặc vào, xoay người nhìn Dung Nhược,”Công ty còn có chút việc, buổi tối em ở lại đây cùng Vân Hân, sau đó đi ăn luôn”. “Ừm”. Gật gật đầu, Dung Nhược đi theo sau tiễn Vân Trạm ra khỏi cửa. ————————— Đã xong ba giờ hội nghị, Vân Trạm một mình trở lại văn phòng. Vừa ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại đã đúng lúc vang lên. “Trạm, tiểu Hân về nhà chưa?” “Về từ giữa trưa”. Tựa lưng vào ghế ngồi, Vân Trạm đáp lời bạn tốt. “Giữa trưa? Cô ấy thậm chí ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho mình!” “Cao Lỗi, mình còn tưởng rằng cậu sớm đã hình thành thói quen. Tiểu Hân vẫn luôn như vậy, không phải sao?” Khóe môi lộ ra một tia cười nhạt, Vân Trạm cơ hồ có thể tưởng tượng được, giờ phút này ở Anh quốc, bạn tốt đang mang vẻ mặt buồn bực và bất đắc dĩ cỡ nào. “…..Đúng vậy, giống như cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa hề để ý đến lo lắng của mình…..nhưng mà, không có biện pháp, mình chính là bị cô ấy thắt đến sít sao”. Mời các bạn đón đọc Tìm Về Dấu Yêu (Yêu Vẫn Nơi Đây) của tác giả Tình Không Lam Hề.
Mùa Hạ Thoáng Qua
"Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương."*   Chương Viễn và Hà Lạc đã nắm tay nhau đi qua thời niên thiếu, có lẽ đó là điều may mắn và hạnh phúc nhất của cô và anh trong những năm tháng thanh xuân mơ hồ.   Kì nghỉ đông năm lớp 10, Hà Lạc tham gia lớp Toán nâng cao, cho dù cô không hề có hứng thú với bộ môn này. Động lực để cô đến lớp là cậu bạn cao ráo điển trai với đôi mắt sâu, sống mũi thẳng và khuôn cằm sắc nét. Đối với cô, đó là chàng trai có góc nghiêng đẹp nhất thế gian này.   Học giỏi, điển trai, ga lăng, chơi thể thao tốt, Chương Viễn chính là "người trong mộng" của tất cả những cô gái đang ở độ tuổi mộng mơ. Chàng trai ấy thầm thương Hà Lạc, cô gái xinh xắn có nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời.    Học kì hai năm lớp 10, để được học chung lớp với Chương Viễn, Hà Lạc đã làm trái ý bố mẹ, chuyển sang học ban tự nhiên. Tuổi trẻ là thế, bồng bột và tùy ý, sẵn sàng chấp nhận vất vả khó khăn để được ở gần hơn với người trong lòng, dù chỉ một chút mà thôi.   Chương Viễn thích Hà Lạc, mọi người xung quanh đều nói như vậy, nhưng Hà Lạc nhất định không tin. Hà Lạc thích Chương Viễn, tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình Chương Viễn ngốc nghếch không nhận ra.   Ở tuổi thanh xuân, chúng ta ngây ngô và khờ khạo, nhưng có dũng khí, cho dù không biết rõ tình cảm của đối phương, nhưng vẫn muốn thử đánh cược một lần.   ""Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi.   Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói: “Nghĩ giống cậu.”   “Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm.   “Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát.   “Tớ… luôn sợ tất cả chỉ là mình đơn phương.” Hà Lạc thấp giọng.   "Thế mới nói cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe lăn bánh qua trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu."   Chương Viễn và Hà Lạc đã hứa với nhau rằng sẽ cùng đến Bắc Kinh học đại học. Chương Viễn vốn là học sinh xuất sắc, thế nhưng năm đó lại sơ suất mà để lỡ tấm vé vào đại học Thanh Hoa. Sau đó, Hà Lạc đến Bắc Kinh học đại học, còn Chương Viễn ở lại quê nhà theo học tại đại học thành phố. Từ khi ấy, giữa hai người họ bắt đầu có khoảng cách và khoảng cách ấy cứ ngày một lớn dần...   Thế rồi, họ xa nhau.   Hôm ấy, Chương Viễn nói với Hà Lạc: "Chia tay đi, anh không phải kiểu người mà em muốn." Hôm ấy, Hà Lạc đứng ngẩn ngơ dưới tuyết nửa tiếng đồng hồ, cơ thể lạnh như sắp đông cứng, cái lạnh âm 30 độ làm run rẩy cả trái tim.   Thật ra, Chương Viễn nói lời chia tay không phải vì anh không còn yêu cô nữa. Anh rời xa Hà Lạc, là bởi anh cảm thấy tự ti, anh sợ rằng tương lai cô sẽ vì anh mà chịu khổ, sợ rằng mình không thể đem lại cho Hà Lạc cuộc sống sung túc, bình yên.   Có đôi khi, hai người xa nhau không phải vì hết yêu, mà là bởi yêu nhau quá nhiều.   Học xong đại học, Hà Lạc quyết định sang Mĩ để học thạc sĩ. Thật ra, cô vẫn luôn chờ đợi một lời níu kéo từ anh, nhưng liệu cô có thể chần chừ thêm bao nhiêu lâu nữa?   Đến khi Chương Viễn có đủ dũng khi để níu lấy tay cô, thì mọi thứ đã quá muộn màng.   "Hà Lạc, cho anh một cơ hội nữa đi. Ở lại đi em!"   "Ở lại ư? Anh gia trưởng thật! Nếu anh đã nói trong kế hoạch tương lai của mình có em, vậy xuất ngoại với em được chứ?"   "Lẽ nào em muốn đưa anh đi theo visa F2?"   "Sao không được? Nhưng liệu anh có thể buông bỏ sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo của anh hay không?   Chương Viễn không lên tiếng.   Hà Lạc cười nhạt: " Em cũng không thể từ bỏ tương lai của mình. Em phải nỗ lực mới giành được cơ hội này, không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời thì hãy quên nhau đi."   "Tại sao? Tại sao chúng ta không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời? Bốn năm, năm năm, bao nhiêu năm cũng được, anh có thể đợi em về."   "Em có nói sẽ trở về đâu? Cuộc đời quá rộng lớn, chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?"   Chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?   ******   Cuộc sống của Hà Lạc ở Mĩ rất tốt, thoải mái và tự do, nhưng bóng hình của Chương Viễn vẫn luôn vương vấn trong lòng cô. Để rồi khi gặp được Phùng Tiêu, Hà Lạc đã vô thức muốn xích lại gần anh hơn một chút.   Bởi vì, người đàn ông ấy có đường viền xương hàm giống hệt Chương Viễn của cô, góc cạnh hơn người phương Đông, nhưng so với người phương Tây lại dịu dàng hơn vài phần.   Khi Chương Viễn gặp lại Hà Lạc, cả hai đều đã có những hướng đi của riêng mình. Anh và cô đã không còn là những cô cậu thiếu niên vô tư của ngày ấy, không còn coi đối phương là cả bầu trời.   Giờ đây, đã có một người đàn ông khác tình nguyện che mưa chắn gió cho cô. Giờ đây anh và em đều có tất cả, nhưng không còn là tất cả của nhau nữa rồi.   Hà Lạc đã trở thành bạn gái của Phùng Tiêu. Phùng Tiêu rất yêu Hà Lạc, ở bên người đàn ông ấy, cô cảm thấy rất bình yên. Nhưng liệu cô có yêu anh không? Hay chỉ đang cố tìm kiếm nơi anh bóng hình của một người trong quá khứ?   Phùng Tiêu thật sự rất đáng thương, anh biết trong lòng cô luôn vấn vương một bóng hình, nhưng vẫn cố chấp ở bên cô. Để rồi khi người đàn ông kia chấp nhận vì cô mà buông bỏ đi sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, thì tất cả những nỗ lực của anh đều chẳng còn nghĩa lí gì.   "Dù anh từng làm những gì trong quá khứ và cố gắng đến đâu trong tương lai cũng đều không thể giữ em ở lại, đúng không? Hà Lạc, em yêu anh không?"   "Em rất biết ơn những điều anh đã làm vì em."   "Anh đang hỏi, em có yêu anh không? Hay em có từng yêu anh không?"   Hà Lạc im lặng.   "Em đâu cần thành thật thế?" Phùng Tiêu cười khổ: "Tới lúc này rồi em cũng không chịu lừa gạt anh một chút, an ủi anh một chút?"   Với tính cách của Hà Lạc, mình đã cho rằng cô sẽ chọn Phùng Tiêu. Ấy vậy mà cuối cùng cô lại trở về bên Chương Viễn, từ trước đến giờ cô luôn lí trí, bây giờ cô muốn thử bồng bột một lần.   ******   "Mùa hạ thoáng qua" là một câu chuyện rất chân thực, rất gần gũi, thân quen. Chúng ta sẽ thấy được hình bóng của bản thân qua từng hành động vụng về của Hà Lạc, vì một người mà tới lớp học thêm, vì một câu nói của người trong lòng mà nhớ mãi.   Như Hà Lạc cứ nhớ mãi không quên một câu nói đơn giản của Chương Viễn: "Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời." Câu nói đó, là vô tình hay cố ý? Hay phải chăng từ lúc đó Chương Viễn đã muốn ở bên Hà Lạc cả đời?   Nhưng không phải ai cũng may mắn như Hà Lạc, được người thương đáp lại tình cảm của mình. Nếu như vậy, chúng ta sẽ giống với Châu Ninh Lị nhiều hơn, thầm yêu nhưng không dám nói, sợ mất luôn cả tình cảm bạn bè.   "Tôi biết trái tim cậu đề phòng người khác, biết chỉ khi đối đầu gay gắt mới có đủ dũng khí nhìn thẳng vào cậu. Sùng bái cậu như thần tượng, tình yêu lặng thầm thời thiếu nữ kết thúc thật nhanh khi hạnh phúc ngọt ngào ập đến. Nhưng chỉ có tôi không nỡ tạm biệt quá khứ, một mình đau khổ trước nỗi đau của cậu, lại sợ người khác cười nhạo tôi yêu đơn phương trong vô vọng."   Châu Ninh Lị yêu Chương Viễn, không hề sai, anh là chàng trai xứng đáng có được tình cảm của tất cả các cô gái. Dứt khoát từ chối tất cả những cô gái xung quanh, trong mắt chỉ có duy nhất một người. Cô ấy khẽ cong khóe môi, cả thế giới đều sẽ mỉm cười. Trong lòng anh, cô ấy là vầng mặt trời lấn át tất cả các vì sao. Chứng kiến một chàng trai xuất chúng yêu một người đầy nhiệt thành và đậm sâu như thế, bất cứ cô gái nào cũng sẽ động lòng.   Mối tình của Chương Viễn và Hà Lạc kéo dài từ thời niên thiếu ngây ngô đến khi trưởng thành, chín chắn. Ngỡ rằng sẽ chằng bao giờ chia xa, thế mà vẫn đôi người đôi ngả, ngỡ rằng đã vĩnh viễn để lỡ nhau, cuối cùng vẫn có thể bên nhau trọn đời. Một cái kết trọn vẹn cho một tình yêu nảy sinh từ những ngày niên thiếu, thật khiến người đọc không khỏi ước ao!   ******   Chú thích: "...": Trích từ truyện, đã được chỉnh sửa để phù hợp với bài review. "..."*: Trích "Tuổi xuân của em, tòa thành của anh"- Hồng Cửu.   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ký ức là không khí, tình yêu là khoảng cách giữa hai tòa thành. Đây không phải một cuốn tiểu thuyết hư cấu, mà là mối tình đầu chân thực thuộc về chính bản thân chúng ta, là thời thanh xuân thuần khiết đến mức khiến người khác nảy sinh lòng ghen tị. Tình yêu trong trẻo ngây ngô như vậy, khiến chúng ta mỗi khi nhớ về đều có cảm giác như được tắm mình trong ánh nắng lung linh, giữa một bầu trời xanh biếc. Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: “Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào.” Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải trái móng vuốt của Hà Lạc: “Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?” Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: “Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?” Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: “Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó.” … Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi gang tay của Hà Lạc ném đến, cười nói: “Lấy oán trả ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời.” Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: “Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, cũng muốn bên em cả đời.” Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ chần chừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân. Mời các bạn đón đọc Mùa Hạ Thoáng Qua của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu.