Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phục Ưng

Tại buổi đại hội tuyên thệ 100 ngày, tất cả nữ sinh trong trường đều hướng mắt nhìn học sinh ưu tú Trì Ưng đang phát biểu với ánh mắt đầy si mê. Anh khoác trên mình chiếc sơ mi trắng, khí chất lạnh lùng cao ngạo, từng đoạt nhiều giải thưởng thế giới trong lĩnh vực toán học và vật lý, thành tích quả là nhất kỵ tuyệt trần (*), không hổ là sinh viên được cử đi học. (*)Nhất kỵ tuyệt trần: Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa. Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn so với những người khác. Bạn thân quay sang khẽ thì thầm bên tai Tô Miểu rằng: “Đợi lúc xuống sân khấu, nữ sinh bên cạnh tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy.” Quả nhiên, lúc tan hội, có một nữ sinh đỏ mặt tỏ tình với anh, anh lịch sự từ chối một cách đầy phong độ: “Cậu rất xinh đẹp, cậu xứng đáng với một phong cảnh đẹp hơn.” Có thể được Trì Ưng dịu dàng từ chối một lần như vậy, cũng là điều mà các nữ sinh ao ước. Sắc mặt Tô Miểu vô cảm, quay người rời đi. Buổi trưa, ở bên hành lang vắng người, Trì Ưng nghịch nắp bật lửa, ánh mắt dán vào cô, không nhịn được cười: “Giận rồi sao?” “Lo anh sẽ đồng ý với cô ta?” …… Mọi người đều biết, Trì Ưng anh tuấn, dịu dàng khéo léo, là nam thần đáng mơ ước trong mắt của biết bao cô gái. Ngoại trừ Tô Miểu. Anh đối với ai cũng tốt, nhưng duy chỉ có cô là anh giở trò xấu. …… Vào đêm lễ hội tốt nghiệp, mọi người đều đang tìm kiếm Trì Ưng, chờ anh cùng nhau nâng ly cảm ơn các quý thầy cô. Tuy nhiên, không ai biết rằng trong khu vườn không người phía sau, Trì Ưng hơi ngà say đã ép Tô Miểu vào tường, dùng đầu ngón tay nghịch chiếc nơ trên váy của cô—— “Hôn anh đi.” * Nhật kí của Tô Miểu—— Tại buổi tuyên thệ 100 ngày, người mà tôi thích đứng trên sân khấu được muôn người dõi theo và cất lên một cách đầy trẻ trung và tự do: “Chim ưng vỗ cánh vút trên không trung, trời cao đất rộng thỏa sức ta bay lượn.” Anh là một con chim ưng bất kham, tôi mãi chỉ có thể ngước nhìn theo. Cho đến ngày hôm đó, Ưng sà đến bên tôi. Không còn bay đi nữa. HE, tình yêu thầm kín của cô bé nữ chính đáng thương và nam chính hay ghen luôn công khai đứng ra bảo vệ những người bên cạnh yếu thế hơn. *** Thành phố C là thành phố mà mọi người không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc. Những chiếc cầu vượt chồng lên nhau và các tuyến đường sắt xuyên qua các tòa nhà mang đến cảm giác tương lai về khoa học viễn tưởng. Tuy nhiên, khi vị thần nhấc kính lúp lên và quan sát kỹ thành phố tương lai đầy khoa học công nghệ này, lại nhìn thấy vô số tòa nhà và con hẻm cũ trong thập niên 90 dày đặc như những mạch máu đen. Mặt trời lặn xuống, Tô Miểu bước lên chín mươi ba bậc thang khúc khuỷu. Khi cô ngoảnh lại, cầu thang cứ như con giun đất uốn lượn trên con dốc, là con đường mà cô phải đi qua sau mỗi ngày tan trường. Còn phía xa xa kia, là dòng sông Gia Lăng đang chảy xiết. Tô Miểu đứng trước khu nhà tập thể, thay vì trực tiếp về nhà, cô bó gối nhìn hai đứa nhỏ đang chơi bi trong góc tòa nhà. Những viên bi thủy tinh lăn đến dưới chân cô và bị đôi giày trắng thô ráp nhưng sạch sẽ của cô giẫm lên. Cậu bé lấy ngón tay gãi gãi mặt, không chút kiềm chế hét lên: “Mẹ tôi nói mẹ cô là gái mát xa, mang đàn ông về nhà, không biết xấu hổ, lêu lêu lêu.” Tô Miểu giẫm viên bi, sau đó đó nó nhẹ một cái, viên bi lăn xuống chín mươi ba bậc thang quanh co kia rồi biến mất không còn tăm tích. Cậu bé chạy về nhà khóc lóc tố cáo, không lâu sau, một giọng nói chói tai chửi gà mắng chó của một người phụ nữ phát ra từ khu nhà. Tô Miểu dựa lưng vào tường kiên nhẫn chờ đợi. Mãi cho đến nửa giờ đồng hồ sau, khi nghe thấy tiếng mở cửa “cọt kẹt” quen thuộc truyền đến từ lầu trên, cô mới bước lên lầu. Mẹ ruột cô - Tô Thanh Dao tiễn người đàn ông mặc vest ra khỏi cửa, và nói gì đó với ông ta bằng những lời lẽ rất nhẹ nhàng. Người đàn ông vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh của bà ấy, gật đầu đồng ý. “Chào chú Tần, tạm biệt chú Tần.” Tô Miểu đi ngang qua hai người bọn họ cũng nhưng không hề ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản như một vũng nước đọng. Trong căn phòng chưa đầy 60m2, Tô Miểu dọn dẹp gọn gàng những ly rượu vang trên bàn và đổ sạch gạt tàn. Tô Thanh Dao tiễn người đi rồi quay lại vào phòng nói với Tô Miểu: “Chú Tần giúp con hoàn thành thủ tục chuyển trường rồi.” “Chuyển đến trường nào?” "Trường trung học tư thục Gia Kỳ." “Cảm ơn mẹ.” “Con bớt bày ra cái vẻ mặt khó coi đó với chú Tần, thì mẹ đã cảm ơn con rồi.” Tô Miểu nhẹ giọng đáp: "Con không bày gương mặt khó chịu, mặt con lớn lên đã như thế này rồi." “Cứ như thể con suốt ngày cắm mặt vào con bài xì phé vậy. Con biết mẹ của con giúp con phải bỏ ra biết bao nhiêu không." “Xin lỗi mẹ.” Tô Miểu không ghét chú Tần, chỉ là cô gượng cười không nổi. “Thật không biết tại sao con lại phải chuyển trường, cơ sở số 1 Bắc Khê có chỗ nào không tốt chứ, con học trong lớp trọng điểm, lại là người đứng đầu lớp, khi làm thủ tục, giáo viên chủ nhiệm cứ muốn giữ con lại, còn nói con là một hạt giống tốt.” “Cơ sở số 1 Bắc Khê rất loạn, con muốn chuyển đến ngôi trường tốt hơn.” “Con quả là chí khí lớn! Tính tiểu thư, mệnh nha hoàn, con xem xem chúng ta đang sống ở nơi tồi tàn gì đây chứ, lại là sống trong con hẻm nghèo nàn nhất thành phố, con còn muốn học ở trường quý tộc.” Tô Miểu cầm lấy ly rượu vang, đi đến bồn rửa mặt lau sạch sẽ mà không nói lời nào. Tô Thanh Dao càng mắng càng hăng, “Mẹ không cần thể diện đi kiếm tiền đồ cho con, vừa rồi ở bên ngoài nghe thấy có người mắng mẹ, con im lặng cả nửa ngày cũng không thả ra được một tiếng đánh rắm." “Xin lỗi mẹ.” Tô Thanh Dao tức giận khi nhìn bộ dạng câm như hến của cô, rốt cuộc đó có phải là con do chính bà ấy sinh ra hay không chứ? Bà đi tới rửa tay, Tô Miểu nhanh chóng xắn tay áo che đi hình xăm trên cánh tay. Vài phút sau, người mẹ thay quần áo và đến tiệm massage chân làm việc, Tô Miểu ngồi dựa vào tường cạnh cửa sổ và lướt mạng tìm kiếm trường trung học tư thục Gia Kỳ bằng điện thoại di động. Hình ảnh nhảy ra từ trang chủ, cho Tô Miểu thấy một cách trực quan về các điều kiện cứng tuyệt vời của trường trung học tư thục này—— Đây là một ngôi trường trung học tư thục có giáo viên giỏi nhất ở thành phố C. Nó có tỷ lệ ghi danh rất cao và một môi trường rất tốt. Cổng trường lớn với những bức tường trắng đỏ, những tòa nhà mang kiến trúc Châu Âu, những phòng học đa phương tiện rộng rãi, những nam nữ sinh mặc đồng phục như những bộ vest. Cảm nhận được nụ cười duyên dáng và xinh đẹp trên khuôn mặt của các chàng trai và cô gái trong các tấm pano tuyển sinh, Tô Miểu bắt đầu mong chờ nó. So với trường trung học số 1 Bắc Khê hỗn loạn chẳng chút trật tự, trường trung học tư thục này giống như thiên đường và địa ngục. Mỗi ngày ở trường trung học cơ sở số 1 Bắc Khê trước đây là địa ngục của Tô Miểu. Đương nhiên, đối với một trường tư thục như Gia Kỳ, học phí chắc chắn không hề rẻ. Mẹ là kỹ thuật viên trong một tiệm massage chân, bà không thể trả học phí cao như vậy và các khoản phí linh tinh khác, tiền học phí đương nhiên là do chú Tần trả. Tô Miểu dựa vào tường cửa sổ ngắm nhìn dòng sông Gia Lăng trong veo lấp lánh phía xa. Khung trời chật hẹp này khiến con người ta thật ngột ngạt, cô ngưỡng mộ những con nước trên dòng sông lướt qua từ phía xa kia. …… Chiều hôm sau, Tô Miểu làm xong thủ tục chuyển trường và nhận được tin nhắn Wechat từ mẹ của cô ấy—— "Đến tiệm mì Xương Xương tại Lưỡng Lộ Khẩu, mua về cho mẹ một hộp mì đậu trộn, sau hai tiếng rưỡi xoa bóp vào buổi chiều, tay mẹ đã tê cứng cả rồi." Tô Miểu: “Vâng ạ.” Cô nhìn thời gian, thay vì bắt xe buýt trực tiếp đến nhà ga, cô xuống xe buýt nửa chừng đến ga xe lửa, trả hai nhân dân tệ và đi thang cuốn Hoàng Quan đến Lưỡng Lộ Khẩu. Trong cửa hàng bán thực phẩm phụ ở lối đi thang cuốn, cô mua cho mình một que kem pudding nhỏ. Thang cuốn này có độ dốc 30 độ, dài tầm 100m, là thang cuốn dài nhất Trung Quốc, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối của thang cuốn, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ chóng mặt. Tô Miểu thích nhâm nhi que kem khi ngồi trên thang cuốn, khi thang cuốn đến điểm cuối, cô cũng đã ăn xong que kem. Trên đường thang máy kia, thời gian vừa đúng 6:35, bóng đen quen thuộc đã ở đó. Đôi khi anh đi qua một bên trước mặt cô, đôi khi là đi sau lưng cô, đôi khi lại lướt qua khi lên xuống thang cuốn, một tuần có thể chạm mặt nhau hai đến ba lần. Hôm nay, không chỉ có mình anh, còn có một cô gái mặc đồng phục vest đuổi theo anh. Cô gái xinh xắn và dễ thương với cặp tóc đuôi ngựa. Cô gái mặc váy xếp ly sẫm màu, tất cao trên đôi bốt da đen có ren, tinh xảo đến mức mà trước giờ Tô Miểu chưa từng có qua, cô không kiềm được liếc nhìn thêm vài cái. “Chào! Trì Ưng!” Cô gái vỗ nhẹ vào vai trái của anh một cách dễ thương, và sau đó xuất hiện bên phải anh, "Nhớ em chứ?" Thiếu niên mặc quần đen chữ T màu đen, một chiếc túi ito đen đơn giản được treo trên vai phải, và đeo tai nghe pods. Nghe thấy thế, anh ngẩng đầu lên, tóc mai lún phún, chỉ có tóc mái trước trán hơi dài, đường nét sườn mặt sắc sảo và lạnh lùng, hốc mắt rất sâu. Khí chất điềm tĩnh, tựa như gió lạnh thổi trong mùa đông, cho người ta cảm giác xa cách khó gần. “Nhìn dáng vẻ này của anh, biết ngay anh không nhớ em rồi." Cô gái bước lên vài bước, cầm trên tay chiếc bánh kem nhỏ và bức thư tình, nói to với anh: “Anh có thể từ chối em, nhưng anh cần phải biết rằng, em rất thích anh! Em sẽ luôn thích anh!” Cô gái tính tình hướng ngoại, tỏ tình táo bạo, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ và phô trương. Những người qua đường trên thang cuốn không khỏi phì cười, còn Tô Miểu thì lại chăm chú nhìn cô gái ấy. Cô gái nhét chiếc bánh cho Trì Ưng mà không cho anh cơ hội từ chối, vội vàng chạy về phía đầu thang máy, giống như một chú chim sẻ hoạt bát. “Tần Tư Nguyên.” Thiếu niên đọc ra chính xác cái tên của cô gái, “Chậm chút, rất nguy hiểm.” Tần Tư Nguyên đột nhiên quay đầu lại, lộ ra vẻ vừa vui mừng vừa không tin: “A a a, anh nhớ em?” “Tương lai xa hơn và cao hơn chiếc thang cuốn này, hãy lên đỉnh và đoán xem em sẽ thấy gì.” Cô gái bối rối lắc đầu: “Em... em không biết, có gì thế?” “Tôi cũng không biết, nhưng cảnh vật trên đường không đáng để lưu luyến.” Giọng của thiếu niên giống như bọt soda chanh chạy dọc cổ họng vào những ngày hè. Tần Tư Nguyên hiểu được đây là lời từ chối. Tao nhã, thanh lịch, khiến cô cảm động đến nỗi sắp khóc. Đây là Trì Ưng, biết rõ rằng không ai có thể leo lên cánh của anh, nhưng luôn có người không cam tâm và muốn thử một lần. “Vậy, vậy bánh mousse vị dâu e mua cho anh tại Sweet, anh nhất định phải ăn đó! Em đã mất ba tiếng xếp hàng để mua nó đó nha!” Cô gái mãn nguyện quay người đi, đợi thang cuốn đi đến điểm cuối, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi biến mất trong đám đông ở ga nội thị. Ánh mắt thiếu niên khôi phục lại dáng vẻ sắc lạnh. Khi đi ngang qua thùng rác, anh thuận tay ném lá thư tình màu hồng vào đó, thay vì ném trực tiếp chiếc bánh mousse thì anh lại đặt nó trên nắp thùng rác. Nếu người vô gia cư nhặt được nó, đó có thể là một bữa ăn ngon. Sau khi anh rời đi, Tô Miểu bước vài bước qua đó, nhìn chăm chăm hộp bánh trên nắp thùng rác trong vài giây. Chiếc bánh mousse được quấn bằng ruy băng ren và được kết thành hình những bông hoa đang chớm nở, hệt như chiếc váy mỏng manh, thướt tha của thiếu nữ vừa nảy. Tô Miểu do dự giây lát, cuối cùng quyết định nhặt nó lên. … Mang theo hộp bánh, cô vừa bước ra khỏi lối đi thang cuốn ồn ào và đông đúc, không nghĩ rằng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trì Ưng đang đứng ở cửa hàng phụ phẩm. Những đầu ngón tay mảnh khảnh và đẹp đẽ của anh lướt lấy một chai soda trên kệ, sau đó đến quầy quét mã để thanh toán. Tô Miểu phú chốc sửng sốt và vô thức giấu chiếc bánh sau lưng. Nhưng... đã muộn rồi. Thiếu niên quay lại và nhìn thấy hộp bánh mà cô muốn giấu. Khung chân mày trên khuôn mặt anh tuấn ấy mang theo cảm giác cô đơn, ánh mắt quét qua cô, giống như một làn gió ác liệt thổi từ mép vách núi, khiến cô không còn chỗ nào để trốn tránh, chỉ có thể cúi đầu xấu hổ... Trì Ưng bình tĩnh nhìn cô. Đôi mắt cô gái mở to, để lộ vẻ đẹp lạnh lùng và trong sáng. Ngay cả trong thời tiết cao điểm của mùa hè, làn da của cô cũng trắng bạch, và chiếc cổ của cô mảnh mai như cây dành dành, chỉ cần một cái véo nhẹ cũng dễ dàng vỡ vụn. Đôi giày của cô sạch sẽ, nhưng cũng hiện rõ cảm giác bị mài mòn đáng kể. Một vài giây sau, Trì Ưng thu hồi ánh mắt, quay lại với chủ cửa hàng và nói: “Gói thuốc Marlboro.” Ông chủ cầm hộp thuốc lá phẳng phiu tới, anh nhét vào túi bên hông cặp sách, mang theo chiếc cặp màu đen trên vai, đi ngang qua Tô Miểu rồi đi về phía lối vào ga nội thị. Mùi bạc hà quyện với mùi thuốc lá, hương thơm xộc vào mũi, vừa ngọt vừa the mát. * Mang theo hộp quà nhỏ là chiếc bánh Mousse dâu tây, Tô Miểu đi qua lối đi ngầm và đến tiệm mì Xương Xương đối diện với thang máy Hoàng Quan. Đây là tiệm mì nhỏ yêu thích của Tô Thanh Dao, hương vị rất ngon và nguyên liệu rất tuyệt. “Ông chủ, gói cho cháu hai bát mì đậu mang về ạ.” “Có ngay.” Tô Miểu quét mã QR, chụp ảnh chiếc bánh rồi gửi cho mẹ: “Chẳng phải mẹ luôn muốn ăn bánh của tiệm này sao, hôm nay mẹ có lộc ăn rồi nhé!” Tô Thanh Dao gửi tin nhắn thoại, giọng nói vẫn sắc bén: “Tiệm này quá đắt! Con nhiều tiền quá tiêu không hết sao?” Tô Miểu đáp: “Không cần tiền, con nhặt được đó.” Tô Thanh Dao: “Con đi lục lọi rác á? Học hành làm quái gì, đi dọn rác rưởi cho rồi!” Tô Miểu:... Tô Thanh Dao: “Nhớ mua mì cho mẹ đó.” Tô Miểu: “Đang mua đang mua đây ạ.” Cô mua về gói mì nhỏ còn bốc khói, đi qua những bậc thang cao của công viên thành phố, lên dốc rồi lại xuống dốc, và cuối cùng là đến tiệm massage chân nơi mẹ cô làm việc. Vừa đến cửa đã thấy một nhóm người đang chỉ trỏ cái gì đó, nghe có vẻ như là tiếng phụ nữ đang cãi nhau. Tô Miểu chen vào đám đông, nhưng nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy thắt eo có in logo Dior, đang túm tóc Tô Thanh Dao, giơ tay tát cho bà một cái. Tô Thanh Dao thường ngày vốn là người ngang ngược, nhưng lúc này lại chẳng nói lời nào, cũng không phản kháng, cứ vậy để cho người đàn bà kia tát vào mặt. Tô Miểu sợ tới mức toàn bộ bánh ngọt trong tay đều rơi xuống đất, phản ứng trong tiềm thức của cô là lao lên bảo vệ Tô Thanh Dao: “Không được đánh mẹ tôi!” Nhưng lại nghe thấy tiếng người phụ nữ mắng mỏ: “Con bồ nhí đáng chết, hứ, mày hết đàn ông rồi hay sao!” “Tôi không biết.” Tô Thanh Dao nghiến răng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, miễn cưỡng biện hộ, “Ông ta bảo rằng vợ ông ta đã bỏ đi vài năm trước, là ông ta đã lừa tôi!” “Mày không có đầu óc sao? Ông chủ của một công ty lớn như vậy mà vẫn còn độc thân để tới phiên mày hả! Mày tưởng mình là thần tiên à? Một chiếc bánh bỗng dưng từ trên trời rơi xuống đầu mày?” Người phụ nữ vẫn muốn tiến tới xô xát, Tô Thanh Dao sợ bà ta làm tổn thương con gái mình nên nhanh chóng bảo vệ Tô Miểu. Tô Miểu quay đầu lại nói với người phụ nữ mặc đồ Dior: “Bà đi tìm người đàn ông đó đi! Bắt nạt mẹ tôi thì làm được gì chứ, mẹ tôi cũng là bị ông ta lừa. Bà không dám tìm người đàn ông kia, chỉ biết ở đây ức hiếp người yếu thế hơn!” “Ái chà, đồ oắt con này miệng mồm cũng lợi hại phết đấy.” Người phụ nữ biết Tô Thanh Dao cũng là “làm bồ nhí bị động”, nên thôi không động tay nữa, khoanh tay lạnh lùng nói: “Chồng tao chuyển mày đến trường trung học Gia Kỳ, để tao nói cho mày biết, con trai và con gái tao đều học ở trường đó, nếu có gan thì đi đi, tao sẽ lột từng lớp da đấy!” Nói xong, bà ta bước trên đôi giày cao gót, hừng hực khí thế rời đi. Tô miểu đỡ Tô Thanh Dao đứng dậy, ngồi trên ghế đá công viên, mì đã rơi vãi cả ra ngoài, thật may là chiếc bánh được đóng gói đẹp mắt, còn có thể ăn được. Cô mở hộp bánh và đút cho mẹ một thìa bánh mousse dâu tuy đã vỡ nhưng vẫn sạch sẽ. Cuộc sống của họ giống như chiếc bánh này, một khối tan vỡ, nhưng vẫn mong một chút ngọt ngào trong những vỡ vụn ấy. Tô Thanh Dao ăn từng miếng bánh một, lấy tay áo lau nước mắt, lau đến nỗi kem bám đầy trên mặt. Tô Miểu nhanh chóng dùng khăn giấy lau đi. Bà mắng: “Cũng là quá chủ quan rồi, thứ đàn ông đê tiện nhiều thủ đoạn này, giấy xác nhận ly hôn cũng đưa mẹ xem qua rồi, ai biết được lại là giả chứ.” Tô Miểu nhẹ nhàng an ủi: “Sau này đừng để ý tới ông ta nữa.” Tô Thanh Dao: “Chắc chắn là vậy rồi, điều kiện của bà đây thì làm gì tới mức phải làm bồ nhí." Tô Thanh Dao ra ngoài bươn chải năm mười sáu tuổi, bị người ta lừa gạt năm mười chín tuổi để rồi sinh ra Tô Miểu. Ngay khi người đàn ông rời bỏ, bà đã ngậm đắng nuốt cay một tay nuôi dưỡng con gái mình lớn lên. Bà có dáng người uyển chuyển, làn da mịn màng, khuôn mặt rất xinh đẹp và đầy nữ tính, đứng cạnh Tô Miểu chẳng nhìn ra họ là hai mẹ con, mà cứ như hai chị em vậy. “Nghe nói con trai và con gái nhà họ Tần là cặp song sinh, ở trong trường cũng rất nổi tiếng. Chúng có rất nhiều bạn.” Tô Thanh Dao nhớ tới lời đe dọa của người phụ nữ vừa rồi, lo lắng nhìn Tô Miểu, “Hay là... chúng ta đừng chuyển trường nữa, mẹ nghĩ trường trung học số 1 Bắc Khê không tệ, tuy rằng tỷ lệ lên lớp thấp, nhưng con xếp hạng nhất, thi vào một trường tuyến hai không thành vấn đề." Tô Miểu nghiến răng: “Mẹ, con đã tra qua rồi. Tuy rằng học phí của trường tư thục Gia Kỳ đắt đỏ, nhưng họ có chính sách khấu trừ học bổng. Con... con nhất định sẽ nỗ lực để đạt được học bổng, con muốn chuyển trường!” “Rốt cuộc tại sao con cứ một mực phải chuyển trường chứ!” Tô Miểu nghĩ đến cuộc sống không có tương lai ở trường trung học số 1 Bắc Khê, tới từng ánh mắt như sói kia, dường như muốn lột sạch cô, những bàn tay vô danh, đẩy cô giống như nhào bột vậy, nhào cô thành nhiều hình dạng khác nhau... Cô nhất định phải bay khỏi nơi đó. Giống như đại bàng, bay ra khỏi con hẻm sâu chật hẹp và ngột ngạt này. Mời các bạn mượn đọc sách Phục Ưng của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Thượng Quan Miễu Miễu
Tên truyện: Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày Tác giả: Thượng Quan Miễu Miễu   Thể loại: Lãng Mạn, Ngôn Tình, Tiểu Thuyết, Văn học phương Đông   Dịch Giả: Thanh Dạ   Nguồn: Sưu tầm   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Thượng Quan Miễu Miễu full prc pdf epub Giới Thiệu: Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày (còn có một tựa khác là Hợp đồng tình nhân 100 ngày) là một tác phẩm truyện ngắn thuộc thể loại ngôn tình hiện đại của tác giả Thượng Quan Miễu Miễu. Sau một thời gian ngắn phát hành truyện đã chiếm được cảm tình của đông đảo bạn đọc không chỉ bởi nội dung câu chuyện đầy sức hút, phản ánh được thực trạng của sự phân hóa giàu nghèo trong xã hội mà còn bởi phong cách viết văn đơn giản mộc mạc nhưng cũng đầy tinh tế của tác giả. Có thể nói, truyện Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày đã trở thành một trong những hình tượng của truyện ngôn tình Trung Quốc hiện đại, có thể sánh ngang cùng các tác phẩm suất xắc khác như 365 Ngày Hôn Nhân, 36 Chiêu Ly Hôn, Hào Môn Kinh Mộng … Nội dung của Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày kể về cô gái trẻ Uất Noãn Tâm và những bất hạnh của cuộc đời cô. Vì để­ hoàn thành di ­nguyện của mẹ, ­cô buộc phải lấ­y người đàn ông­ đứng đầu giới ­tài chính – Nam­ Cung Nghiêu. Thế nhưng, đ­ằng sau giấc mộ­ng khiến cả thế­ giới phải ghen­ tị đó là một nổi đ­au và sự nhục n­hã không bao gi­ờ chấm dứt. Nam­ Cung Nghiêu yêu sâu đậm ng­ười con gái khá­c mà anh không ­cách nào có đượ­c, nhưng lại cường quyền độc chiếm ­cô. Chỉ cần có ­bất cứ người đà­n ông nào khác ­đến gần cô, ghe­n tuông cùng tứ­c giận trong ng­ười anh bắt đầu­ trổi dậy. Cô đ­au lòng bỏ đi, ­bảy năm sau trở­ về nước, bên c­ạnh cô lại có t­hêm một tiểu bả­o bối thông min­h lém lĩnh ai g­ặp cũng đều yêu­ mến. Nhưng rồi Nam Cung Nghiêu cũng tìm đến và chặn ­đường cướp ngườ­i: “Nhóc con, b­a là ba của con­!” Cô bất lực ô­m lấy đầu con m­ình: “Anh ta th­ực sự không phả­i!” Dưới dáng v­ẻ lạnh lùng của­ anh hiện lên m­ột nụ cười xấu ­xa: “Con chính ­là con của ba! ­Em, là của tôi!­” Câu chuyện chỉ mới bắt đầu …. Mời các bạn đón đọc Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày của tác giả Thượng Quan Miễu Miễu.  
Gia Cố Tình Yêu - Thanh Sam Lạc Thác
Tên Ebook: Gia Cố Tính Yêu (full prc, pdf, epub) Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác   Thể Loại: Lãng Mạn, Ngôn Tình, Tiểu Thuyết, Văn học phương Đông   Người dịch: Nhiên Nhiên    Type: Tú Anh Hk, Vicky Aristocratic, Thanh Tâm, Phương Bằng, Cơn Gió Lạ, Khuyen Pham, Trang Phạm Quỳnh, Mèo Con Rán Cá, LuHan Kris, Minh Chau Nguyen Trinh, Tun Lavigne, Voi Coi, Huyền Nguyễn Thị    Tạo Ebook: Tinanguyenhoang & Cơn Gió Lạ   Nhà xuất bản: Tổng hợp TP.HCM   Ngày xuất bản: 09/2012   Nguồn: Hội Những Người Chăm Chỉ làm ebook free   Ebook: www.dtv-ebook.com Giới Thiệu: Cô vốn không mơ mộng câu chuyện Cô bé lọ lem, vả lại tin rằng nếu đã không mang vừa giày pha lê thì chi bằng đừng mang. Anh từng là hoàng tử của người khác, khi gặp cô, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, có nụ cười mê hoặc nhưng lại mang chút gì đó chán nản. Tình yêu là gì, hai người phải yêu nhau thế nào mới có thể nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời, một câu chuyện phải kết thúc thế nào mới được xem là mỹ mãn. Thanh Sam Lạc Thác, lớn lên tại một thành phố sông nước, làm công việc văn phòng, sống một cuộc đời bình thường của một cô gái thành phố, lúc rảnh rỗi thường thích viết, mượn câu chuyện người khác để bộc lộ cảm xúc nội tâm. Luôn tin tưởng tình yêu là kỳ tích chỉ có thể cảm ân trong cuộc đời, cho dù kỳ tích ấy xuất hiện ở cuộc đời người khác. Các tác phẩm tiêu biểu: Nơi ánh đèn rực rỡ, Con đường đưa tiễn đầy hoa, Gia cố tình yêu,… Mời các bạn đón đọc Gia Cố Tình Yêu của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.  
Mua Dây Buộc Mình - Phiêu A Hề
Tên Ebook: Mua Dây Buộc Mình (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Phiêu A Hề   Thể Loại: Lãng Mạn, Ngôn Tình, Tình Cảm, Tiểu Thuyết, Văn học phương Đông   Dịch Giả: keichan2306   Biên Tập: www.dtv-ebook.com   Nguồn: keichan2306.wordpress.com   Ebook: www.dtv-ebook.com     Ebook Mua Dây Buộc Mình - Phiêu A Hề full prc pdf epub Giới Thiệu: Nhiều năm trước, Trịnh Hài thề: “Nếu tôi có ý đồ khác với Hòa Hòa, tôi sẽ bị sét đánh!”. Nhiều năm sau, anh bị sét đánh trúng với cách thức mà bản thân chẳng thể đoán trước. Không phải tất cả những cặp đôi thanh mai trúc mã cuối cùng đều nước chảy thành sông, có đôi khi hạnh phúc nằm ngay dưới chân mình, gần đến mức người ta khó lòng nhìn thấy – Tiêu Hòa Hòa và Trịnh Hài chính là một đôi thanh mai trúc mã kỳ quặc như thế. Một vụ án cướp đi mạng sống của cha Tiêu Hòa Hòa, lại đưa Trịnh Hài vào cuộc sống của cô. Để đền ơn cứu mạng của cha Hòa Hòa, Trịnh Hài triển khai “Kế hoạch bồi dưỡng thục nữ” kéo dài hơn hai mươi năm với Tiêu Hòa Hòa. Trong kế hoạch đó, anh luôn tận tâm tận lực diễn vai diễn một người anh, một người cha, làm hết mọi chuyện vì cô, nhưng lại không hề biết mình yêu cô sâu đậm. Còn Hòa Hòa lại vì muốn sống bình yên mà không phá vỡ mối quan hệ “anh em” này. Rõ ràng hai người yêu nhau nhưng chưa từng nghĩ sẽ yêu nhau, đều kiên quyết bọc mình trong một cái kén. Đôi nam nữ trong kén, quá gần không được, quá xa không được, bên nhau không được, xa nhau không được. Thật ra, trong tình yêu, điều cần thiết đôi khi chỉ là một cơ hội phá kén bung ra, và chút ít dũng khí mà thôi.   Ebook Mua Dây Buộc Mình prc, pdf, epub Không giống với các cặp thanh mai trúc mã khác, mình cảm giác Trịnh Hài đúng là giống cha của Hòa Hòa hơn là bạn của cô ấy. Anh chứng kiến lúc cô sinh ra, theo dõi và can thiệp cả quá trình trưởng thành của cô. Anh tận lực đóng vai trò người cha, người anh gương mẫu; cô thì lúc nào cũng giả vờ là một người em gái theo khuôn mẫu của anh; cả hai cứ như thế tự lừa gạt bản thân suốt nhiều năm trời chỉ vì họ sợ, sợ một khi mình phá vỡ mối quan hệ hiện có thì sẽ mãi không thể quay về như lúc đầu được. Nếu trong công việc Trịnh Hài rất xuất sắc thì trong tình yêu anh quá nguyên tắc và tẻ nhạt. Quan niệm hôn nhân của anh là chỉ cần tìm được người thích hợp với bản thân mình, với gia đình là đủ. Có lẽ việc mẹ mất sớm, không gần gũi với cha đã khiến con người anh trở nên như vậy. Việc duy nhất có thể thu hút sự chú ý của anh chính là Hòa Hòa. cô là người đã khiến cho cuộc đời anh bớt tẻ nhạt, buồn chán đến vô vị. Hòa Hòa lúc đầu tôi cứ nghĩ là một cô công chúa trong lồng kính nhưng thật ra không phải như vậy, cô có chính kiến riêng của bản thân, không dễ dàng thỏa hiệp với điều gì mình không thích, chỉ khi đứng trước Trịnh Hài cô mới trờ nên ngoan ngoãn, dễ bảo thôi. Đối với Hòa Hòa, Trịnh Hòa là người còn thân thiết hơn cả mẹ ruột, anh là người cô có thể dựa dẫm, làm nũng. Cả hai đều có vị trí quan trọng trong lòng đối phương nhưng bọn họ đều nghĩ đó là tình cảm anh em thuần túy. Nếu không xảy ra đêm định mệnh kia, nếu Hòa Hòa không lỡ lời thì chắc cả hai cũng sẽ chẳng tiến thêm bước nào trong quan hệ của hai người đâu, ít ra cũng chính nhờ đêm đó là chất xúc tác để cả hai dũng cảm đối diện với tình cảm của bãn thân mình, dũng cảm nhận lấy tình yêu thuộc về mình. Ngoài ra, các nhân vật phụ của Mua Dây Buộc Mình cũng chả ai đáng ghét cả. Mình rất thích Dương Úy Kỳ, cô ấy là một cô gái tốt, có cá tính, nhìn nhận rõ tình cảm của mình chứ không mù quáng vì tình. Xoay quanh cả câu chuyện là sự phát triển tâm lý tình cảm của hai nhân vật chính, không thù hận, hiểu lầm nên đọc rất thoải mái. Mua Dây Buộc Mình – một chút lắng đọng nhẹ nhàng của tình yêu, đề cập đến mối quan hệ thanh mai trúc mã gắn bó giữa hai nhân vật Tiêu Hòa Hòa và Trịnh Hài. “Tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, liệu họ có dám đánh cược tình thân để nói thật lòng mình, và cho độc giả một cái kết viên mãn? Mời các bạn đón đọc Mua Dây Buộc Mình của tác giả Phiêu A Hề.
Không Chỉ Trong Lời Nói - Tinh Không Lam Hề
Tên Ebook: Không Chỉ Trong Lời Nói (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Tinh Không Lam Hề   Thể Loại: Lãng Mạn, Ngôn Tình, Tiểu Thuyết, Văn Học Phương Đông   Dịch giả: Nguyễn Thanh An    Công ty phát hành: Bách Việt    Nhà xuất bản: NXB Văn Học    Hình thức: Bìa mềm   Trọng lượng: 500 grams    Kích thước: 14.5 x 20.5 cm    Số trang: 472    Ngày xuất bản: 09/2013    Chụp pic: Hana Lee    Đội type: Tiểu May , Oni Gato, Minh Hằng, Lee Ock Hijk, Leotiger Dau Gau, Ngan Duong, Nguyễn Thu Huyền     Beta: Nghiem Minh Ngoc    Làm ebook: Trần Ngọc Tuyền   Nguồn: Hội Ebook free   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Không Chỉ Trong Lời Nói  full prc pdf epub Giới Thiệu: Tinh Không Lam Hề sinh vào cuối năm 1984, không thích gò bò, thích những ngày gió nhẹ, trời đầy mây. Cô hy vọng ngày nào đó có thể sống một cuộc đời hoàn toàn tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết của cô là một thiên tình ái, có cuốn nồng nàn, nóng bỏng, có cuốn như dòng sông chảy mãi không ngừng, nhưng đều là tình yêu rất chân thành của những đôi nam nữ chốn thành thị. Các tác phẩm do Bách Việt xuất bản: - Không chỉ trong lời nói - tải eBook - Sự chờ đợi của Lương Thần;  tải eBook - Nơi cuối con đường;   tải eBook - Nét cười nơi ấy;   tải eBook Vài nét về tác phẩm: Tình yêu đầu tiên của cô là một tình yêu đơn phương. Tình yêu ấy nảy mầm từ một ánh mắt và lớn lên bằng từng hơi ấm mong manh mà cô đã gom góp suốt những năm đại học: một cái nắm tay, một quãng đường chung, một hơi thở gần… Đã từng cố gắng để bước vào cuộc sống của người đó, từng hy vọng trở thành một phần trong thế giới của người đó, thế nhưng giữa cô và người con trai ấy vẫn luôn tồn tại một bức tường vô hình, rất mỏng thôi nhưng cô mãi mãi vẫn không thể vượt qua được và đến cuối cùng, tất cả những gì cô có thể làm chỉ có thể là… biến mất. “Rõ ràng có hàng nghìn hàng vạn ngày đêm, nhưng tại sao vẫn cảm thấy ngắn ngủi, cảm thấy không đủ thời gian? Những thứ trước đây từng tốt đẹp, bây giờ lại lần lượt rời bỏ cô, thì ra mình chẳng giữ được gì, thứ duy nhất cô có thể nắm được cũng chỉ là những hồi ức hư ảo đáng thương.”…“Cô quả thực giống như bong bóng nước, chỉ cần thổi phù một tiếng đã vỡ tan, sau đó sẽ không còn bất cứ dấu vết gì trong thế giới của anh nữa.” Gom ký ức vào thế giới của quá khứ nhưng cô vẫn vấn vương mãi trong đó ngay cả khi một người con trái khác đã xuất hiện. Anh đẹp trai, giàu có, là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn và cô là người con gái anh đã chọn. Anh - một người đàn ông kiêu ngạo, chưa bao giờ buồn nhớ ngày sinh của một cô gái nào, chưa khi nào tự tay chọn quà cho một cô gái nào và cũng chưa bao giờ bị một người con gái nào nói lời chia tay, ngoại trừ cô. Hai năm bên nhau, anh đã yêu cô bằng một tình yêu dịu dàng biết mấy vậy mà cô vẫn rời xa anh. Anh phải yêu cô bao nhiêu mới đủ để cô hoàn toàn đóng lại cánh cửa của quá khứ kia, phải chờ đợi cô bao lâu nữa để cô hiểu rằng, tại nơi đây, cũng có một người con trai yêu cô hơn tất cả tình yêu mà cô đã từng trao đi cho người con trai khác? Mời các bạn đón đọc Không Chỉ Trong Lời Nói của tác giả Tinh Không Lam Hề.