Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bông Hồng Vàng - K. G. Paustovsky

K. G. Paustovsky (1892 – 1968) là một trong những nhà văn Nga xuất sắc nhất của thế kỷ hai mươi, mang tầm vóc quốc tế. Những tác phẩm của ông đã được dịch sang nhiều ngôn ngữ khác nhau trên thế giới và được bạn đọc khắp năm châu vô cùng ngưỡng mộ. Chính vì vậy ông đã từng được đề cử để trao giải Nôben về văn học.  Ngay từ khi mới xuất hiện trên văn đàn Nga, Paustovsky đã làm cho bạn đọc và giới phê bình chú ý, bởi một giọng văn hết sức độc đáo giàu chất thơ đến mức nồng nàn, càng đọc càng thấm thía sâu xa về cuộc đời, về những nét rung động tinh tế nhất của tâm hồn trước tình người hồn hậu, trước thiên nhiên Nga bình dị mà tráng lệ và vô cùng quyến rũ. Tác phẩm của Pauxtốpki có một ma lực khổng lồ quyến rũ bạn đọc đến với những điều tưởng chừng nhỏ nhặt mà ẩn giấu trong đấy bao ý nghĩa lớn lao về cuộc đời. Người ta thường gọi ông là nhà thơ bị đóng đinh trên cây thánh giá của văn xuôi. Văn của ông là tiếng nói tâm hồn nồng cháy đến mức tột cùng của ông đối với Tổ quốc Nga Xô Viết.  Từ xưa tới nay khi viết truyện ngắn hay tiểu thuyết, các nhà văn đều chú ý đến việc xây dựng cốt truyện sao cho hấp dẫn. Riêng truyện ngắn và truyện vừa của Paustovsky lại không chú ý đến cốt truyện, mà đọc lại rất hấp dẫn. Ông viết truyện theo cốt cách và bút pháp của một nhà thơ, tiêu biểu như tác phẩm “Bông hồng vàng”. *** Cơn bão tuyết tràn vào thành phố từ chập tối. Tắt ánh mặt trời là nhiệt độ hạ xuống đột ngột. Khi cơn bão ập tới, nhiệt độ còn xuống nữa. Không khí khô đến khó thở. Từ trong nhà nhìn ra chỉ thấy trời đất trắng bệch một màu bạc xỉn của băng bụi. Gió quyện chúng quẩn quanh trên mặt đường, xếp thành từng đống ở chân tường. Không một bóng người bóng vật ngoài phố. Thỉnh thoảng mới thấy một chiếc xe tải, chăn trấn thủ bọc kín máy, lạc lõng chạy qua, bụi trắng cuồn cuộn dưới gầm xe. Tì tay trên bậu cửa sổ, tôi bần thần nhìn ra những ngọn đèn đường vàng ệch trong bóng tối nhuốm màu trắng phản chiếu của tuyết già mà rùng mình cảm trước thấy chiều dài ghê gớm của thời gian một đêm mất ngủ. Guenađy Shpalikov, bạn cùng phòng với tôi, nhà thơ chưa được ai biết đến trong những năm xa xôi ấy, quẳng cho tôi một cuốn sách dày cộp, bìa bọc simili: - Đọc đi! Những đêm như đêm nay mà đọc Paustovsky thì đúng lúc lắm. Nếu cậu thích, có thể coi như mình tặng cậu. Đây là tuyển tập. Mình đã đặt mua toàn tập hôm qua rồi. Tôi ngần ngại nhìn cuốn sách dày cộp. Nhưng chỉ vừa đọc mấy chục trang đầu, tôi đã hiểu ngay rằng không gì có thể bắt tôi gấp cuốn sách lại chừng nào tôi chưa đọc xong. Và thế là đêm đó – một đêm giá lạnh mùa đông năm 1956 ở Moskva – tôi đã gặp Paustovsky. Từ những hàng chữ in bình thường trên trang giấy xanh lên màu chao đèn ngủ, những nhân vật sống bước ra, đi lại, làm việc, yêu, ghét, đau khổ, vui, buồn, trong những câu chuyện đầy tình cảm của những xúc động thường là thầm kín và cao cả, trên nền phong cảnh Nga với những hàng bạch dương run rẩy trong gió, những vì sao trong vũng nước đêm, mùi lá mục trong rừng… Tôi nghiễm nhiên trở thành người chứng kiến, người tham gia vô vàn chuyện đời chuyện người, rất thường mà rất lạ, không sao quên được. Là nhờ Konstantin Paustovsky. Và tôi thật sự đã không quên, bởi vì, hơn là những chuyện kể mà ta có thể nghe ở bất cứ ai, trong một đêm đó Paustovsky đã giúp tôi sống một đoạn đời tính bằng nhiều năm, mà là những năm giá trị, khi con người bỗng nhận ra rằng mình không thể giản đơn tồn tại, mà phải được sống thực, sống đầy đủ, với những rung cảm thực, cái duy nhất làm cho cuộc sống của ta phong phú thêm và vì thế có ý nghĩa hơn. Đọc Paustovsky tôi bỗng hiểu tôi hơn, tôi bỗng hiểu mọi người hơn. Và, đây mới là cái chính: tôi chợt hiểu rằng mỗi con người, dù người đó là ai, là nhà bác học, nhà thơ, là ông thợ mộc bình dị…, tất cả, đều là một thế giới phong phú. Thế giới ấy không lồ lộ dưới ánh sáng mặt trời, và ta không thể thấy được nó, càng không thể nhìn rõ nó, bằng cặp mắt lười biếng. Mỗi dòng chữ của Paustovsky nói với chúng ta một cái gì rất mới về cái thế giới không dễ thấy ấy. Tôi đọc mê mải, không biết rằng cơn bão tuyết đã lặng từ lâu, có lẽ từ nửa đêm, và khi tôi gập sách lại thì ánh bình minh màu trắng đục của riêng những chân trời phương Bắc đã tràn ngập khắp phòng. Ngọn đèn đêm vẫn cháy, nhưng ánh sáng màu xanh lơ của nó nhợt nhạt hẳn. Qua một đêm, tuyết đã xếp thành những vồng trắng mịn màng trên bậc cửa sổ. Tôi trở dậy, mở một cánh cửa, lặng ngắm những bông tuyết đang sà xuống. Chúng bay chậm, đung đưa trong gió nhẹ, rồi từ từ đậu xuống những đống tuyết lớn. Tôi chìa tay ra đón tuyết. Lúc đầu, tôi có cảm giác những bông tuyết lảng tránh tay tôi. Nhưng có những bông bạo dạn hơn đến gần, ngập ngừng trong giây lát, rồi mới nhẹ nhàng đáp xuống. Khi tôi thu tay về thì trong lòng bàn tay chỉ còn mấy vệt ướt: tuyết đã tan rồi. Trong khoảnh khắc ấy tôi chợt hiểu rằng tôi đã bỏ qua rất nhiều, nhiều lắm, cái đẹp trên những con đường mà tôi đã đi qua, tính cả về không gian lẫn thời gian. Cũng như trước cái đêm đáng nhớ ấy tôi đã không biết đến cái đẹp của những bông tuyết này, chỉ vì tôi không biết nhìn, chưa biết đến niềm mê say mà cái đẹp mang tới. Paustovsky chỉ cho tôi thấy cái mất mát ấy. Như một người bạn rất gần gụi với ta, như một người thân của ta, Paustovsky bước vào tâm hồn ta rồi ở lại đó, ông thủ thỉ với ta những chuyện tâm tình. Nghe xong những câu chuyện ấy, ta cảm thấy tâm hồn ta lớn thêm, rộng thêm, nhẹ hơn. * * * Văn của Paustovsky, cũng như sự tiếp nhận cuộc đời ở trong ông, những suy ngẫm của ông, mang một sắc thái đặc biệt. Lần đầu đọc Paustovsky, trong cái đêm bão tuyết không ngừng gào thét, tung băng bụi ra khắp nơi và trùm lên tất cả, khi ngọn đèn đêm tỏa ánh sáng nhè nhẹ mơ hồ lên những trang giấy, trong cái thời gian mung lung làm cho con người dễ đi vào mình hơn cả, tôi cảm thấy cuộc sống vụt ngưng lại, nhưng bên cạnh nó lại hiện ra một cuộc sống khác, với đầy đủ đường nét, màu sắc, âm thanh và tình người. Cuộc sống ấy rõ nét đến nỗi ta có thể nhìn thấy, nghe thấy, cảm thấy tất cả những gì thuộc về nó. Nhưng đồng thời nó cũng mơ hồ, huyền ảo, như một cái gì không thực, không dễ có thực, nhưng nó làm ta tin ngay rằng nó thật sự hiện hữu, sung sướng để mà tin. Bởi vì những cái đó đúng là có thực, nhưng lại là những cái, tiếc thay, ta không thể thấy được dễ dàng. Có lẽ, tôi đã nói điều mâu thuẫn. Nhưng, thú thật, tôi không biết diễn tả thế nào những cảm giác mới sinh mỗi lần đọc Paustovsky. Nguyễn Khải nói với tôi về Paustovsky thế này: “Hình như Paustovsky thích thả sương mù vào truyện của ông ta. Cái đó làm người đọc nhiều lúc tưởng những điều ông ta nói giống như những giấc mơ, để rồi sau khi suy nghĩ kỹ, mới tin là chúng có thật, lúc đó họ mới phát hiện rằng mình đã lớn thêm một chút trong tâm hồn”. Tôi thấy đó là một nhận xét xác đáng. Cái hư mà thực, thực mà hư trong Paustovsky là thế. Nói cách khác, trong văn ông thực hư lẫn lộn – trong thực có hư, trong hư có thực. Để làm được việc đó, nhà văn phải rất dày công nghiên cứu cuộc sống, nghiên cứu thật tỉ mỉ, đến chân tơ kẽ tóc, nhập tâm cuộc sống mà mình quan sát, rồi hòa mình vào nó, sống thực với nó. Đến khi ngồi vào bàn viết thì cuộc sống ấy đã thành của mình, còn hơn của mình nữa, vì nó được nghiên cứu, được suy ngẫm, để cuối cùng bật ra chỉ những đường nét chính, những màu sắc chính mà thôi. Đó là cuộc sống trong sự biểu đạt tiết kiệm, được đưa lên giấy chỉ những gì cần thiết nhất, tinh chất nhất, đẹp đẽ nhất. Cách biểu đạt này của Paustovsky giống phong cách làm việc của những họa sĩ Trung Hoa cổ trong trường phái quốc họa. Khác với bạn đồng nghiệp phương Tây, những họa sĩ quốc họa Trung Hoa không bao giờ làm phác thảo cho những bức tranh sẽ vẽ. Họ an nhiên sống trong đời, lặng lẽ quan sát nó, lặng lẽ thu nó vào lòng, nói cách khác, họ sống như mọi người, nhưng chăm chú quan sát cuộc sống đến mức thuộc lòng nó, chỉ đến lúc ấy họ mới nhả tinh chất của nó ra trên giấy trên lụa. Cuộc sống được biểu đạt theo cách ấy hiện ra ở những điểm tập trung nhất, dường như không còn lệ thuộc chủ đề. Những gì không cần thiết, những tạp chất, đều bị họ gạt bỏ không thương tiếc. Nhưng khoan, cũng không hẳn là thế. Bên cạnh những cái thuộc tinh chất ta lại bắt gặp những nét tưởng chừng chẳng có liên quan gì tới chủ đề, có vẻ như thừa. Nhưng thử bỏ những cái thừa ấy đi mà xem – tác phẩm sẽ mất đi vẻ đẹp mà ta đã được thấy. Tức là, chúng là những cái thừa cần thiết, những cái thừa có chọn lọc bằng vô thức, những cái thừa xét cho cùng là cố ý của tác giả. Thiếu những cái thừa đó văn hết là văn. Nó thành xác chết. Tôi sẽ không chứng minh điều này. Nó vô ích như khi ta cố chứng minh vẻ đẹp của một buổi bình minh chẳng hạn. Mà cũng đừng hoài công kể lại những truyện ngắn của Paustovsky. Chúng ta hãy thử nhớ lại “Chú Bé Chăn Bò”, “Gió Biển”, “Chuyến Xe Đêm”, “Người Đầu Bếp Già”… Liệu có thể kể lại những câu chuyện trong những truyện ngắn đó không nhỉ? Có người đã kể, kể rất hay, nhưng nghe xong, tôi nghĩ rằng sự mất mát trong câu chuyện được kể lại có thể tính bằng số bách phân là 90 phần trăm. Paustovsky có thể từ một chi tiết rất nhỏ mà dựng thành một truyện ngắn. Nhưng qua truyện ngắn đó ta được biết không phải một người – nhân vật chính – mà nhiều người, và hơn thế nữa, dấu vết của cả một khoảng thời gian. Cái “hư” trong văn Paustovsky có một đặc tính được nhiều người nhận xét. Dường như ông khám phá được trong tâm hồn ông, và trong tâm hồn người nói chung, sự ưa thích bản năng những cái không bình thường. Cho nên nói về cái bình thường bằng con đường tìm kiếm, lựa chọn để rồi đưa ra cái có vẻ không bình thường lại là con đường ngắn nhất của sự biểu đạt cái đẹp. Nhưng nếu cái không bình thường ấy quá xa lạ với trí tưởng tượng của người đọc thì cũng hỏng, người đọc sẽ đẩy nó ra và người viết thế là hoài công. Cần phải chọn cái không bình thường bình dị, nghĩa là cái có thể có, có thể xảy ra, dường như người đọc có thể thấy nó, nhưng do vô tình đã đi lướt qua nó, đi lướt qua cái đẹp, một cách hững hờ, và giờ đây, khi được nhà văn chỉ cho thấy, mới biết ra để mà nuối tiếc. Khả năng nhìn thấy cái không bình thường trong cái bình thường ở trong ông làm nên nét độc đáo của văn ông. Paustovsky thú nhận rằng khả năng đó bắt nguồn từ tính chuộng lạ vốn có trong ông từ thuở thiếu thời. Ông thuật lại: “Thế giới sặc sỡ của những cái lạ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi”. “Môn học mà tôi thích nhất ở trường trung học là môn địa lý. Môn này khẳng định với tôi rằng trên trái đất có những xứ sở kỳ lạ. Tôi biết rằng cuộc sống nghèo nàn và vất vưởng của gia đình tôi hồi ấy không thể cho phép tôi nhìn thấy những xứ sở ấy. Mơ ước của tôi không thể thực hiện được. Nhưng không phải vì thế mà nó chết dần chết mòn đâu”. “Tâm trạng tôi khi ấy có thể định nghĩa bằng hai từ: hào hứng và buồn rầu. Hào hứng trước cái thế giới mà mình tưởng tượng ra, buồn rầu vì không thể nhìn thấy nó. Hai cảm giác ấy chiếm thế thượng phong trong những vần thơ thuở thiếu thời của tôi và trong những tác phẩm văn xuôi đầu tiên còn non nớt của tôi”. “Những năm tháng qua đi và dần dần tôi rời bỏ tính chuộng lạ, vẻ diêm dúa, hương vị làm ta mê mẩn, chất bốc của nó và thái độ dửng dưng đối với con người bình dị, không có gì đáng chú ý. Nhưng trong một thời gian dài, trong những truyện dài và truyện ngắn của tôi vẫn cứ còn rơi rớt những sợi chỉ mạ vàng của nó.” Paustovsky kể rằng lần cắt đứt quyết liệt và cuối cùng với tính chuộng lạ ở trong ông xảy ra trong lần ông đi xem nhà chiếu hình vũ trụ Moskva. Cũng như mọi người, ông bị lóa mắt bởi sức sáng tạo của con người với những máy móc kỳ diệu đó. Ông ra về khi trời đã khuya. Một buổi tối tháng Mười với mùi lá rụng trên đường. Paustovsky ngẩng đầu lên. Ông bàng hoàng. Tưởng chừng ông được trông thấy,lần đầu tiên trong đời, một bầu trời thực sự – một bầu trời sống – với muôn vàn vì sao lấp lánh. “Và thế là tôi thấy tất cả những gì tôi viết từ trước tối hôm đó chỉ là giả tạo, hệt như cái nhà chiếu hình vũ trụ với những chòm sao giả của nó”. Sau đêm đó, ông vội vã hủy đi một số truyện ngắn quá diêm dúa và giả tạo mà trước kia ông thích thú. Tuy nhiên, không phải cái gì khác, mà chính lòng ham mê cái lạ trong buổi thiếu thời đã dạy cho ông biết cách nhìn thấy những nét đẹp, và hơn nữa, những nét hoàn toàn không dễ thấy đối với người khác, trong những sự vật tầm thường. Những nét đẹp đó chúng ta gặp luôn luôn trong những tác phẩm của ông, hầu như trên mỗi trang giấy. Chúng làm nên cái thần thái đặc sắc của văn ông. Ngay ở trong những truyện dài “Những Kẻ Lãng Mạn”, “Những Vầng Mây Lấp Lánh”, mà ông than phiền rằng trong đó tính chuộng lạ còn để lại nhiều dấu vết, chúng ta vẫn thấy những nét đẹp nhờ lòng ham mê tính chuộng lạ mà có. Có lẽ cái hại của tính chuộng lạ chỉ ở chỗ nó dễ làm người viết ham cái bề ngoài hào nhoáng mà quên mất cái bề trong còn đẹp hơn rất nhiều của cuộc sống. Về vấn đề này Paustovsky viết: “Tôi cho rằng một trong những đặc tính thuộc sáng tác văn xuôi của tôi là cái thần thái lãng mạn của chúng”… “Cái đó, tất nhiên, là chất riêng của từng người. Đòi hỏi người nào cũng vậy, nhất là nhà văn, phải từ bỏ cái thần thái ấy là lố bịch. Chỉ có dốt nát mới đi đòi hỏi như thế”… “Cái thần thái lãng mạn không hề sống chung dưới một mái nhà với sự quan tâm cấp thiết đối với cuộc sống “thô thiển” và tình yêu đối với cuộc sống ấy. Trong hết thảy lĩnh vực của thực tại và hoạt động của con người, trừ một vài trường hợp ngoại lệ, bao giờ cũng sẵn có những hạt giống lãng mạn… Vì không nhận thấy những hạt giống ấy, người ta có thể giày xéo lên chúng, nhưng cũng có thể ngược lại, tạo điều kiện cho chúng nở rộ, cho chúng lấy mùa hoa của mình làm cho thế giới bên trong của con người đẹp thêm, cao thượng hơn.” Ông phải bộc bạch tâm sự mình như thế, ông phải lớn tiếng bảo vệ phong cách lãng mạn trong văn học như thế là để tự vệ, để chống trả sức mạnh của trào lưu thời thượng “hiện thực xã hội chủ nghĩa” muốn áp đặt phong cách của nó như là một phong cách duy nhất cho nền văn học xô-viết. Paustovsky không rời con đường riêng mà ông đã chọn. Ông cho rằng nó hoàn toàn không có gì trái ngược với con đường chung của các nhà văn của bất kỳ nước nào, bất kỳ thời đại nào, là hướng tới và vẫy gọi mọi người cùng nhau hướng tới Cái Đẹp.3 Từ lâu Paustovsky đã có ý định viết một cuốn sách về nghề văn. Không phải một cuốn sách dạy viết văn, không phải thế, ông không có ý định dạy bảo ai, mà là một cuốn khảo cứu nghiêm túc nói về lao động đặc thù của những người cầm bút và vai trò của họ trong đời sống tinh thần của cộng đồng nhân loại. Trong bài “Thơ Của Văn Xuôi” đăng trong tạp chí “Ngọn Cờ” (Znamya) số ra tháng 9 năm 1953, ông viết rằng ý sáng tác một cuốn sách về nghề văn đã nảy ra trong ông ngay từ trước Thế chiến thứ hai. Ông đã bắt đầu, nhưng chiến tranh đã ngăn trở ông hoàn thành nó. Trong một thời gian hơn mười năm Paustovsky dạy nhiều khóa học văn xuôi tại Học viện văn học Gorky. Nhiều vấn đề có liên quan tới nghề văn và tâm lý sáng tác đã được đề cập. Vì các bài giảng của thầy, cũng như những lời phát biểu của trò, đều không được ghi lại, Paustovsky lấy làm tiếc, mới nảy ra ý tập hợp những tư liệu phong phú đó, bằng hình thức này hay hình thức khác, miễn sao chúng trở thành có ích cho những người viết văn, nhất là cho những người viết văn trẻ, và cho cả những ai yêu thích văn học. Mùa thu năm 1955, tại tỉnh Dubunty, một tỉnh nhỏ nằm bên bờ vịnh Riga, Paustovsky hoàn thành cuốn sách mà ông thai nghén từ lâu. “Bông Hồng Vàng” ra mắt bạn đọc lần đầu trong tạp chí “Tháng Mười”(Oktiabr). Trong bản dịch này, giống như trong nhiều bản dịch ở các nước khác mà tôi được biết (“Bông Hồng Vàng” đã được dịch ra nhiều thứ tiếng), tôi bỏ qua hai chương “Ngôn Ngữ Kim Cương” và “Những Cuốn Từ Điển”. Tác giả dành hai chương này cho việc nghiên cứu những nét độc đáo của tiếng Nga liên quan tới sự thể hiện văn học, xem xét nhiều mặt ngữ nghĩa, các gốc từ, âm hưởng, tiết tấu… của văn ngôn tiếng Nga. Tôi rất tiếc những chương này, nhưng tôi nghĩ không có cách nào truyền đạt cái đẹp thuần khiết của từ ngữ thuộc một ngôn ngữ này bằng những phương tiện không tương thích của một ngôn ngữ khác. Nói chung, trong khi dịch cuốn sách, cảm giác đuối sức là cảm giác tôi thường gặp. Thậm chí ở một vài đoạn tôi cảm thấy hoàn toàn bất lực. Ai cũng biết rằng dịch nếu không phải là phản thì cũng là một cái gì mất mát so với nguyên bản. Trong “Bông Hồng Vàng”, sự mất mát đó không phải là ít. Khi bản dịch hoàn tất, tôi mới hiểu rằng trong việc làm này của tôi chính tác giả đã giúp tôi rất nhiều. Bởi vì mỗi lần đọc đi đọc lại một đoạn văn khó, một hình ảnh đẹp được miêu tả một cách khác thường, cần phải tìm cách để truyền đạt cho tốt nhất, tôi lại phát hiện trong lòng mình một niềm vui, niềm vui này đã giúp tôi vượt qua những khó khăn. Bởi vì trong khi dịch “Bông Hồng Vàng”, tôi hiểu thêm được rất nhiều cái lao động nặng nhọc nhưng cao quý và vi tế tuyệt đẹp của nghề văn (nếu có thể coi nó là một nghề). Tôi sẽ sung sướng nếu qua bản dịch này những ý nghĩ tốt lành của tác giả tới được với bạn đọc. Bởi vì, sau hết, tôi rất yêu Paustovsky. VŨ THƯ HIÊN Mời các bạn đón đọc Bông Hồng Vàng của tác giả K. G. Paustovsky.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Tình Sputnik - Haruki Murakami
Tên ebook: Người tình Sputnik (full prc, pdf, epub) Tác giả: Haruki Murakami Thể loại: Best seller, Giả tưởng, Trinh thám, Kỳ bí, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông Dịch giả: Ngân Xuyên Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn Công ty phát hành: Nhã Nam Năm xuất bản: 12/2008 Khổ: 13x20,5cm Trọng lượng: 300gr Đánh máy: picicrazy, yatrau Sửa chính tả: picicrazy Chuyển sang ebook: picicrazy Nguồn: thuvien-ebook.com Ebook: daotieuvu.blogspot.com Bìa sách Người Tình Sputnik - Haruki Murakami Giới Thiệu:   Ngày 4 tháng Mười năm 1957, Liên Xô phóng vệ tinh nhân tạo đầu tiên trên thế giới, Sputnik I, từ Trung Tâm Vũ Trụ Baikonor thuộc nước cộng hòa Kazakhstan. Sputnik có đường kính 58cm, nặng 83,6 kg và bay vòng quanh Trái đất 96 phút 12 giây. Ngày 3 tháng Mười một cùng năm, Sputnik II được phóng thành công, mang theo chú chó Laika. Laika trở thành sinh vật sống đầu tiên rời khí quyển Trái đất, nhưng vệ tinh này không bao giờ trở về, và Laika đã hiến thân cho mục đích nghiên cứu sinh học trong không gian. Theo Tổng tập biên niên lịch sử thế giới. Người tình Sputnik là tên cuốn tiểu thuyết phát hành năm 1999 của Murakami Haruki. Năm 2008, ấn bản tiếng Việt của cuốn sách được phát hành bởi Công ty Cổ phần Văn hoá truyền thông Nhã Nam và nhà xuất bản Hội Nhà Văn. Từ đó đến này, cuốn sách đã được tái bản nhiều lần. Tiểu thuyết được kể từ góc nhìn của K – nhân vật xưng “tôi” và là một giáo viên tiểu học 24 tuổi. Anh có một người bạn thân từ thời đại học tên là Sumire, một cô gái đang cố gắng phấn đấu trở thành tiểu thuyết gia trong khi làm việc bán thời gian. Hai người có một mối liên hệ hết sức sâu sắc và mật thiết. K yêu Sumire nhưng cô đã không đáp lại tình cảm của anh hay của đàn ông nói chung. Đột nhiên, năm 22 tuổi, Sumire yêu một phụ nữ lớn hơn cô 17 tuổi có tên thân mật là Miu sau khi cuộc gặp gỡ tại một lễ cưới người quen của hai người. Kể từ đó, hai người thường xuyên ở bên nhau. Cuộc sống của Sumire trải qua nhiều biến đổi nhờ Miu như việc cô trở thành thư ký cho Miu, chuyển nhà, ngừng hút thuốc lá song cũng từ đó cô không thể viết lách được gì. Trong chuyến du lịch châu Âu của hai cô gái, Sumire thường xuyên viết thư tay về cho K, kể cho anh nghe về mọi thứ xung quanh cô. Tuy nhiên, vào một hôm, chính Miu đã gọi điện yêu cầu K đến một hòn đảo nhỏ ở Hy Lạp, nơi họ đang ở, vì có chuyện xảy đến cho Sumire. Chuyện này sau đó được tiết lộ là Sumire đã mất tích. Lúc Miu đang đôn đáo rời Athens liên hệ cảnh sát, đại sứ quán cùng cha mẹ Sumire thì K, sau khi trằn trọc suy nghĩ, đã nghĩ có thể manh mối nằm trong những gì Sumire đã viết. Anh tìm ra chiếc đĩa mềm bí mật nằm trong vali như-chỉ-để-dành-cho-anh-mở-ra. Trong đĩa mềm có hai tập tin: “Tài liệu 1” và “Tài liệu 2”. Nhờ đó anh đọc được những gì Sumire ghi lại về giấc mơ của cô và sự kiện bước ngoặt của Miu 14 năm về trước. Đêm hôm đó, anh có một trải nghiệm kỳ lạ khiến anh hình dung rằng Sumire đã không còn ở thế giới này mà là một thế giới khác. Sau đó, K phải trở về Nhật vì năm học mới sắp đến, vẫn chưa có tin tức gì mới về Sumire. Mang trong mình nỗi cô đơn vô hạn vì mất đi một người quý giá trong đời mình, anh có thể hiểu được lờ mờ những gì xảy đến trong tâm trí cậu bé bí ẩn có biệt danh “Cà Rốt”, con trai người tình của anh lúc ấy đang hứng chịu áp lực tinh thần vì hôn nhân của cha mẹ cậu gặp vấn đề. Anh đem tâm sự của mình trải lòng cho cậu bé khiến cậu cảm thấy tươi tỉnh hơn và dừng việc trộm cắp chỉ để trộm cắp của mình. Cũng từ đây, K chia tay người tình ấy. K chưa bao giờ gặp lại Sumire hay Miu (thực tế là K có bắt gặp thoáng qua Miu đi xe chạy lướt ngang qua anh). Còn với Sumire, có một lần cô gọi cho anh vào lúc nửa đêm, nói rằng mình đang ở một bốt điện thoại công cộng, với những dấu hiệu cho thấy Sumire vẫn đang nhìn thấy những thứ thuộc cùng một thế giới với anh. Tiểu thuyết có kết thúc mở. - “Siết chặt trái tim bạn ngay từ những dòng đầu tiên” – Los Angeles Magazine - “Xót xa… vừa bí ần vừa lãng mạn… một câu chuyện thấm thía về tình yêu không được đền đáp… Nếu thích Rừng Na-uy, chắc chắn bạn cũng sẽ thích cuốn tiểu thuyết này” – AsainWeek. - “Một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời nhẹ tựa lông hồng nhưng cũng buồn đến nao lòng” – Sunday Herald.   Về tác giả: Nhà văn Haruki Murakami Haruki Murakami, nhà văn Nhật Bản lừng danh, là tác giả nhiều tiểu thuyết thuộc hàng bán chạy nhất thế giới đồng thời nhận được sự đánh giá cao của giới phê bình nghiêm túc, “hàn lâm”. Nhiều tác phẩm của ông đã dịch ra tiếng Việt và được người đọc Việt Nam ưa thích, như: - Rừng Na Uy, - 1Q84 -  Biên niên ký Chim vặn dây cót, - Phía Nam biên giới phía Tây mặt trời, - Kafka bên bờ biển, - Người tình Sputnik, - Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới, - Cuộc săn cừu hoang, - Nhảy nhảy nhảy… Mời các bạn đón đọc  Người tình Sputnik của  tác giả Haruki Murakami.
Xứ Sở Diệu Kỳ Tàn Bạo Và Chốn Tận Cùng Thế Giới
Tên ebook: Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới (full prc, pdf, epub) Tác giả: Haruki Murakami Thể loại: Trinh thám, K hoa học , Giả tưởng, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông Dịch giả: Lê Quang Nhà xuất bản: Hội nhà văn và công ty Nhã Nam Nguồn: facebook.com/romanbook Ebook: daotieuvu.blogspot.com Bìa sách Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới   Giới Thiệu:   Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới được xây dựng bằng các chương xen kẽ nhau, với hai câu chuyện được kể lại dưới góc nhìn của hai nhân vật xưng “tôi”.  Câu chuyện thứ nhất diễn ra tại Tokyo, một toán sư được mời đến làm việc cho một nhà khoa học lập dị đang nghiên cứu dự án điều khiển âm thanh trong tự nhiên. Toán sư này là người làm cho Hệ thống, một tổ chức rộng lớn chuyên bảo vệ dữ liệu, đối lập với nó là Nhà máy – tổ chức của các ký hiệu sư chuyên xâm nhập dữ liệu. Ngoài Nhà máy, bọn ma đen – những sinh vật ghê rợn sống trong bóng tối cũng thèm khát chiếm hữu công trình của nhà khoa học nọ. Để chống lại, toán sư nhận nhiệm vụ mã hóa dữ liệu bằng phương pháp đặc biệt nhất của Hệ thống – sử dụng các tầng ý thức sâu mà chính anh cũng không tự nhận biết được. Bất ngờ nhà khoa học biến mất, anh không còn cách nào khác là dấn thân vào cuộc phiêu lưu dưới lòng đất hòng tìm ra ông, trước thời điểm “thế giới lụi tàn”. Sao vầng dương còn chói sáng? Chim chóc vẫn ca vang? Chúng không hay thế giớ sắp lụi tàn? “The End of the World”,  nhạc và lời:   Sylvia Dee/Arthur Kent Một tác phẩm khoa học giả tưởng, truyện trinh thám và bản tuyên ngôn của chủ nghĩa hậu hiện đại kết hợp trong cuốn tiểu thuyết dung lượng đồ sộ. Murakami đã hợp nhất Đông - Tây, bi - hài, sự thờ ơ và lòng trắc ẩn, ngôn ngữ lóng thông tục và các tư tưởng triết học siêu hình trong câu chuyện đặc sắc về toán sư 35 tuổi ly hôn trong hành trình đi xuống thế giới ngầm mang màu sắc Kafka dưới lòng Tokyo hiện đại. Kết quả là Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới  với những tưởng tượng sáng tạo phóng túng và một trạng thái lắng đọng sâu xa của tâm thức, góp phần tạo nên thành công lớn làm gia tăng đáng kể lượng độc giả của Haruki Murakami trên toàn thế giới. Tiểu thuyết  Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới  được trao  Giải thưởng Văn học Tanizaki uy tín của Nhật Bản năm 1985.   “Một tiểu thuyết gia xuất sắc… ông nắm bắt được nỗi đau chung trong tâm hồn và trí óc của con người đương đại.” - Jay Mclnerney   “Tồn tại khái niệm kỳ bí mang tên Hiệu ứng Murakami: đọc sách của ông người ta trở nên trầm lặng, vì bắt buộc phải chìm đắm vào một trạng thái thiền.” - Frankfurter Allgemeine Zeitung   “Haruki Murakami thành công trong nỗ lực kết hợp Stephen King, Franz Kafka và Thomas Pynchon ở tác phẩm của mình. Ông là một trong những cây bút đương đại bậc thầy.” - Der Tagesspiegel “Khi viết cuốn sách này, một hình mẫu quan trọng của tôi là huyền thoại về Orpheus xuống địa phủ tìm người vợ yêu đã khuất. Xưa kia con người từng quan niệm dưới bề mặt này còn một thực tại khác nữa. Giờ đây tôi vẫn tin như vậy, dĩ nhiên là hiểu theo nghĩa ẩn dụ. Có thể hình dung thế giới chúng ta đang sống là một ngôi nhà. Có tầng trệt, tầng lầu và tầng hầm. Tôi tin bên dưới tầng hầm vẫn còn tầng hầm nữa. Nếu thực sự muốn, chúng ta sẽ tìm được đường đi xuống. Cuốn tiểu thuyết này dẫn dụ ta theo hướng đó.” - Lời tự bạch của Haruki Murakami, 2003 Về tác giả: Nhà văn Haruki Murakami Haruki Murakami, nhà văn Nhật Bản lừng danh, là tác giả nhiều tiểu thuyết thuộc hàng bán chạy nhất thế giới đồng thời nhận được sự đánh giá cao của giới phê bình nghiêm túc, “hàn lâm”. Nhiều tác phẩm của ông đã dịch ra tiếng Việt và được người đọc Việt Nam ưa thích, như: - Rừng Na Uy, - 1Q84 -  Biên niên ký Chim vặn dây cót, - Phía Nam biên giới phía Tây mặt trời, - Kafka bên bờ biển, - Người tình Sputnik, - Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới, - Cuộc săn cừu hoang, - Nhảy nhảy nhảy… Mời các bạn đón đọc Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới của tác giả Haruki Murakami.  
Cái Chết Trần Trụi - J. D. Robb
Tên ebook: Cái Chết Trần Trụi  (full prc, pdf, epub) Nguyên tác: Naked In Death  Bộ sách: In Death #1   Tác giả: J. D. Robb Thể loại:  Best seller, Kinh dị, Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học phương Tây Dịch giả: Khắc Vinh   Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn   Công ty phát hành: Nhã Nam   Số trang: 444   Trọng lượng: 550 gram   Hình thức bìa: Mềm   Kích thước: 14 x 20.5 cm   Giá bìa: 80.000   Năm xuất bản: 2010   Tạo prc: Hoàng Liêm   Nguồn: e-thuvien.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Cái Chết Trần Trụi - J. D. Robb  Giới thiệu : Dallas, năm 2036, một bé gái tám tuổi hoảng loạn bỏ trốn trong con ngõ nhỏ sau thời gian dài bị cưỡng bức, đánh đập. Hai mươi hai năm sau, không mấy ai biết được đó là quá khứ của Eve Dallas, nữ trung úy xinh đẹp và sắc sảo nhất của Sở Cảnh sát New York. Và ngay cả bản thân cô cũng không bao giờ muốn biết hay muốn nhớ... Eve Dallas trở thành chuyên viên điều tra những tay giết người tàn bạo. Hơn mười năm trong lực lượng, cô đã biết cách sống sót trong nghề nhờ bản năng nhạy bén và sự cứng rắn. Thế nhưng vẫn có những phút giây yếu mềm tưởng chừng như có thể hạ gục cô. Đó là khi Eve chứng kiến ba người phụ nữ bị giết ở tư thế khỏa thân. Là khi đứng trước Roarke - một tỷ phú người gốc Ailen, nghi can chính của vụ án - và nỗ lực đến tuyệt vọng để cưỡng lại sức hút của anh. Đó cũng chính là khi cô phải đối diện với những gì cô tưởng mình đã quên từ lâu. Cái Chết Trần Trụi là tập đầu của bộ tiểu thuyết vị lai In Death nổi tiếng của J. D. Robb. Ly kỳ và lãng mạn, lạnh lùng nhưng cũng vô cùng cảm động, đây là cuốn sách bán chạy nhất của một trong những nhà văn ăn khách hàng đầu thế giới hiện nay.  Giới thiệu tác giả: Nhà văn J. D. Robb   J. D. Robb tên thật là Eleanor Marie Robertson. Bà sinh năm 1950, tại Maryland, Mỹ. Dưới bút danh Nora Roberts, bà đã viết 165 tiểu thuyết lãng mạn, hầu hết đều là tác phẩm bán chạy số một của tờ The New York Times. Dưới bút danh J. D. Robb, bà viết hàng loạt bộ tiểu thuyết ly kỳ nổi tiếng, trong đó nổi bật nhất là bộ In Death. Với khoảng 300 triệu bản in trên toàn thế giới cho tới giờ, Nora Roberts là cây bút nữ danh tiếng được yêu thích hàng đầu hiện nay.  Nhận định về tác phẩm: “Tất cả những gì gợi cảm hứng nhất cho độc giả: tình yêu lãng mạn, vụ án ly kỳ, cuộc chiến tâm lý đều có trong Cái Chết Trần Trụi.”   EVENING STANDARD  “Cách Robb viết về thế giới tương lai quả là rất đáng kinh ngạc.”   WASHINGTON POST  “Mọi tác phẩm đứng tên Nora Roberts đều tuyệt. Nhưng những câu chuyện J. D. Robb kể còn xuất sắc hơn.”   OBSERVER  “Cuốn sách phi thường này có cấu trúc rất chặt chẽ, giọng văn thú vị, và đặc biệt là những nhân vật vô cùng hấp dẫn.”   NEWS DAY  “Cuốn sách này có khả năng mở rộng trí tưởng tượng của người New York đến vô cùng.”   IN STYLE Mời các bạn đón đọc Cái Chết Trần Trụi của tác giả J. D. Robb.  
Cái Chết Huy Hoàng - J. D. Robb
Tên ebook: Cái Chết Huy Hoàng  (full prc, pdf, epub) Nguyên tác: Glory In Death  Bộ sách: In Death #2   Tác giả: J. D. Robb Thể loại:  Best seller, Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học phương Tây Dịch giả: Võ Hồng Long   Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn   Công ty phát hành: Nhã Nam   Số trang: 423   Trọng lượng: 550 gram   Hình thức bìa: Mềm   Kích thước: 14 x 20.5 cm   Giá bìa: 78.000   Năm xuất bản: 2011   Tạo prc: Hoàng Liêm   Nguồn: fb.com/smartebooksvn   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Cái Chết Huy Hoàng - J. D. Robb Giới thiệu nội dung: Giải xong một vụ án hóc búa cùng mối tình với chàng tỷ phú độc thân nổi tiếng nhất thế giới - cả hoa hồng lẫn chông gai đang trải ra trước mắt Eve, nữ trung úy thông minh của sở cảnh sát New York. Khi một số người nổi tiếng đồng loạt bị giết bởi cùng một lưỡi dao, cô vào cuộc trong nỗi hoang mang sâu sắc. Bởi lẽ tất cả nạn nhân đều ít nhiều liên can đến Roarke - người mà cô yêu say đắm nhưng chưa đủ dũng khí để mở lòng. Bế tắc trong suy luận, thử thách trong tình cảm, áp lực nặng nề từ truyền thông, Eve đứng trước thời điểm khắc nghiệt nhất của sự nghiệp cũng như cuộc sống cá nhân. Liệu cô có tìm ra động cơ đằng sau những xác người ăn vận lộng lẫy nằm trên ngõ tối, và tìm ra cách bước tiếp trên con đường tình yêu mà cô chưa từng đặt chân? Nối tiếp thành công Cái Chết Trần Trụi (tải eBook), Cái Chết Huy Hoàng - tập thứ hai của bộ In Death - khẳng định mạnh mẽ hơn tên tuổi của J. D. Robb trong mảng tiểu thuyết lãng mạn - ly kỳ, dòng sách mà bà không có địch thủ trong nhiều năm nay.  Giới thiệu tác giả: Nhà văn J. D. Robb   J. D. Robb tên thật là Eleanor Marie Robertson. Bà sinh năm 1950, tại Maryland, Mỹ. Dưới bút danh Nora Roberts, bà đã viết 165 tiểu thuyết lãng mạn, hầu hết đều là tác phẩm bán chạy số một của tờ The New York Times. Dưới bút danh J. D. Robb, bà viết hàng loạt bộ tiểu thuyết ly kỳ nổi tiếng, trong đó nổi bật nhất là bộ In Death. Với khoảng 300 triệu bản in trên toàn thế giới cho tới giờ, Nora Roberts là cây bút nữ danh tiếng được yêu thích hàng đầu hiện nay.    Nhận xét về tác phẩm: “Một tuyệt phẩm của giải trí.”   - OBSERVER “Lối kể chuyện cuốn hút của J. D. Robb khiến ngay cả những người khó tính nhất cũng phải hài lòng.”   - NEWSDAY “Nếu đã đọc Cái Chết Trần Trụi, bạn nhất định không thể bỏ qua Cái Chết Huy Hoàng. Hơn thế, bạn sẽ phải đọc trọn bộ tác phẩm.”   - WASHINGTON POST “Sự kết hợp hài hòa tuyệt diệu giữa vụ án ly kỳ và câu chuyện tình yêu lãng mạn.”   - PUBLISHER’S WEEKLY Mời các bạn đón đọc Cái Chết Huy Hoàng của tác giả J. D. Robb.