Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Bạo Ngọt

Nhân vật chính: Kỷ Diệc Hoành - Thi Điềm  Tất cả học sinh trong trường đều nghe qua danh tiếng của  Kỷ Diệc Hoành vốn là một người có tài năng đặc biệt bởi anh có một tông giọng hay đến kinh ngạc, có thể lồng tiếng cho vai thiếu niên tinh khiết, cũng có thể đảm nhiệm vai thiếu niên có chút tà lại cuồng ngạo, danh tiếng cứ như vậy vững vàng đi lên. Cũng chính vì thế mà hiện tại anh là thiếu niên tuấn lãng vườn trường, tương lai không nghi ngờ gì sẽ là một chiến thần uy phong trong ngành lồng tiếng kịch truyền thanh. ...... Một ngày, Thi Điềm cầm tập câu hỏi mới được phát phỏng vấn hỏi nhanh đáp nhanh với Kỷ Diệc Hoành: "Lão công lão công, tụi em sẽ mãi ủng hộ anh......" Kỷ Diệc Hoành ngồi trên ghế dựa, cổ tay áo xắn lên vài nấc, trên tay anh cầm tập kịch bản lát nữa sẽ dùng đến, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng, "Ai là chồng của bọn họ? Tôi không phải!" Bàn tay cầm tập câu hỏi của Thi Điềm hơi run lên, "Trả lời cho đàng hoàng, sau lần này lượng fans lên hay xuống đều trông cậy hết vào cái miệng này của anh đấy." Tiếp theo. "Đại thần, đại thần, tụi em muốn sinh con cho anh!" Kỷ Diệc Hoành khẽ nâng mi mắt, kịch bản trong tay bị anh cuộn lại, nhẹ nhàng vỗ lên lòng bàn tay, cười như không cười nhìn Thi Điềm không chớp mắt, "Tốt, đến đây đi, xem xem em có thể sinh được mấy đứa." Chính thức khai hố mới, phu thê bạo ngọt - dùng thanh âm đẹp nhất trêu chọc người. Thuộc series truyện 《 Thanh Mai ghẹo trúc mã 》, ngọt sủng ấm áp, coi chừng lọt hố không thể thoát ra kkk *** Phần lải nhải của Bát nương:  Ta thật sự rất lười dịch tên truyện, mà má Yêu thì tên trên bìa tạm dịch ghi là "Ngươi ngọt như vậy", tiêu đề truyện để trên Tiêu Tương lại là "Ngươi ngọt như vậy a", vào trong truyện lại gọi "Cặp vợ chồng này quá ngọt". Ta chính thức bị cái đống tên ba chấm lại tùy tiện của má làm cho rối não, nên tính tùy tiện theo má đặt là Siêu siêu ngọt, Đại bạo ngọt hoặc Phu thê bạo ngọt. Mọi người thấy sao, thích cái nào thì mau mau nói:)))))))))))))))) *** Review bởi: Thuy Hien Tran - fb/hoinhieuchu Văn án: Người người đều biết Kỷ Diệc Hoành có một tông giọng hay đến kinh ngạc, có thể lồng tiếng cho vai thiếu niên tinh khiết, cũng có thể đảm nhiệm vai thiếu niên có chút tà lại cuồng ngạo, danh tiếng cứ như vậy vững vàng đi lên. Hiện tại anh là thiếu niên tuấn lãng vườn trường, tương lai không nghi ngờ gì sẽ là một chiến thần uy phong trong ngành lồng tiếng kịch truyền thanh. . . . . . . Một ngày, Thi Điềm cầm tập câu hỏi mới được phát phỏng vấn hỏi nhanh đáp nhanh với Kỷ Diệc Hoành: “Lão công lão công, tụi em sẽ mãi ủng hộ anh. . . . . .” Kỷ Diệc Hoành ngồi trên ghế dựa, cổ tay áo xắn lên vài nấc, trên tay anh cầm tập kịch bản lát nữa sẽ dùng đến, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng, “Ai là chồng của bọn họ? Tôi không phải!” Bàn tay cầm tập câu hỏi của Thi Điềm hơi run lên, “Trả lời cho đàng hoàng, sau lần này lượng fans lên hay xuống đều trông cậy hết vào cái miệng này của anh đấy.” Tiếp theo. “Đại thần, đại thần, tụi em muốn sinh con cho anh!” Kỷ Diệc Hoành khẽ nâng mi mắt, kịch bản trong tay bị anh cuộn lại, nhẹ nhàng vỗ lên lòng bàn tay, cười như không cười nhìn Thi Điềm không chớp mắt, “Tốt, đến đây đi, xem xem em có thể sinh được mấy đứa.” Chính thức khai hố mới, phu thê bạo ngọt – dùng thanh âm đẹp nhất trêu chọc người. Thuộc series truyện 《 Thanh Mai ghẹo trúc mã 》 , ngọt sủng ấm áp, coi chừng lọt hố không thể thoát ra kkk *** Mọi người có nhìn thấy tên tác giả không? Thánh Yêu đấy. Không nhìn nhầm đâu Thánh Yêu viết truyện sủng đó. Từ trước đến giờ tớ không đọc truyện của Thánh Yêu vì toàn ngược, con tim yếu đuối mong manh không chịu nổi. Lần này thấy Thánh Yêu đổi gió bèn nhảy hố đọc thử. Cảm giác đầu tiên là quả nhiên mẹ ruột, mẹ ghẻ là truyện đi hướng khác ngay. (Lưu ý dưới đây có tiết lộ nội dung truyện, cân nhắc trước khi xem) Thi Điềm, cô gái có gia đình không trọn vẹn, mẹ mất sớm, cha không thương, bỏ mặc cô tự trưởng thành, tự học cách chăm sóc bản thân, còn bản thân ông trở thành kẻ đào mỏ, chuyên đi đào mỏ các bà cô lắm tiền nhiều của nhưng thiếu thốn hơi đàn ông. Có một gia đình như thế nhưng cô vẫn như ánh nắng mặt trời, luôn nở nụ cười bất chấp những gánh nặng mà cô phải oằn mình gánh vác. Kỷ Diệc Hoành, chàng trai có chất giọng vô cùng quyến rũ, hay đến không ngờ. Vốn là hoàng tử vườn trường, đại thần trong mắt mọi người, ngôi sao tương lai của giới lồng tiếng. Chàng trai có khuôn mặt đẹp, chất giọng hay, gia cảnh giàu có, tính tình kiêu ngạo, ấy vậy mà lại đổ cô nàng Thi Điềm nhan sắc bình thường, chẳng có gì nổi bật. Chẳng qua vì hoàng tử có sở thích ăn cay, ăn vặt, trong khi thầy cô bạn bè quản anh rất chặt chỉ để giữ giọng cho anh. Không còn cách nào khác mình đành lách luật thôi, tìm người mua hộ, tìm người làm bia đỡ đạn hộ, đổ cho người ấy muốn ăn mà thôi, đại thần vô tội nhá. Và Thi Điềm vinh dự trở thành người đó, qua vài lần cọ xát thế là xẹt ra lửa chả biết để ý cô ấy từ khi nào. Tiếp theo là quá trình rải đường, tác giả tung đường độc giả ăn ngập mồm. Quả nhiên bao ngọt mà, bắt nạt bạn gái anh hả, ok để đó anh trừng phạt lại. Chèn ép bạn gái anh hả, tạo cho cô đối thủ để khỏi rảnh rỗi sinh nông nổi nhé. Vậy truyện cứ ngọt như đường phèn vậy à, phải có kịch tính chứ? Đương nhiên có, đó là khi đại thần bước vào làng giải trí, dần nổi tiếng, còn ba Thi Điềm phải vào tù, do mắc tội lừa đảo, haizz đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma mà. Thi Điềm tự mình gánh vác, không muốn ảnh hưởng đến anh mà đề nghị chia tay. Mọi người có thấy tình tiết này quen không, trong các truyện ngược khác là N năm sau đôi trẻ gặp lại, em trốn anh, anh xông tới, ngược tâm ngược thân nhau, abcxyz đủ kiểu rồi HE. Cơ mà Thánh Yêu giờ là mẹ đẻ nha, có bà mẹ đẻ vạn năng đây, nhà gái trốn tránh tự ti đúng không? Ok, cho nhà trai chủ động là được, mà cũng chẳng cần chờ N năm làm gì, có phải Dương Quá và Tiểu Long Nữ đâu. Nửa năm thôi, đôi chim câu đã ríu rít với nhau rồi. Đôi ta về chung một nhà trong sự chúc phúc của cha mẹ. HE. Điều tớ thích nhất ở đây là cách tác giả xử lý tình huống rất tốt, có thắt có mở, không rối rắm, không sa đà vào ngược tâm. Tất cả vừa đủ, đủ để không quá ngọt, không quá ngấy, đọc xong vẫn đọng lại dư vị như thưởng thức một món ngon vậy. Ở đây có lẽ tớ ấn tượng nhất là ba của Thi Điền, cùng Tưởng Tư Dịch, bạn cùng phòng ký túc với Thi Điềm. Họ là 2 nốt trầm buồn trong bản hoà tấu ngọt ngào của má Yêu. Với Thi Thịnh Niên, ba Thi Điềm, có lẽ mất đi mẹ Thi Điềm là cú sốc lớn với ông. Ông yêu bà, quá yêu, cho nên mới phải làm mình quên đi, lao vào vòng tay các bà cô sồn sồn làm một tên “đĩ đực”, ông cứ sống như thế, tưởng như không có ngày mai. Người đàn ông này không quan tâm con gái, nhưng mỗi tháng vẫn đều đặn chuyển tiền cho con, ngày Tết vẫn ở bên con gái, dù người tình thúc giục. Cái kết cuối cùng của ông là ở trong tù, có lẽ là một sự giải thoát, như lời ông nói cuối cùng ông đã có khoảng lặng có thể đọc sách, ngẩn ngơ. Với Tưởng Tư Dịch, cô gái lớn lên trong gia đinh trọng nam khinh nữ. Với cô chị gái là phải yêu thương em trai, em đòi gì phải cho, sau này lập gia đình phải gánh vác cả tương lai của em. Một gia đình đáng buồn, cô gái phải oằn mình bươn chải trong xã hội vốn lắm bất công này. Với tớ nhân vật này rất đời, cô có thể xấu tính, ghen tỵ, tự trọng cao, nhưng cô không đánh mất mình, không mất đi sự thiện lương, tốt bụng. Cô có thể vì ghen tỵ bạn mình mà lập topic nói xấu bạn, nhưng khi hiểu ra cô đã dùng cách riêng của mình để xin lỗi. Cô có thể chạy ngược chạy xuôi khắp nơi chỉ để tìm bạn mình, bên bạn, an ủi bạn. Và cô có mối tình thầm lặng. Chỉ dám đứng nhìn từ xa vì 2 người họ thuộc 2 thế giới khác nhau. Và giữa họ mãi chỉ là 2 đường thẳng song song. Bởi hiện thực là thế mà. Truyện được dịch rất tốt, giọng văn mượt mà, điểm trừ 1 chút về phần xưng hô, cũng có thể mọi người thấy khác, tuỳ các bạn cảm nhận. Nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng, truyện vẫn rất ok. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ *** Tháng 9, căn cứ huấn luyện quân sự Đông Thành. Thời tiết cực kỳ hanh khô, trên đỉnh đầu như đội một quả cầu lửa lớn, từng lớp da trên mặt đều bị hun thành màu đen thui. Thi Điềm từ trên giường bật dậy, những hình ảnh vụn vặn cuối cùng trong giấc mơ vẫn còn vất vưởng trong đầu. Thi Điềm mơ thấy giáo quan phạt cô chạy mười vòng quanh sân tập, cô chính là bị dọa sợ mà tỉnh, "Mấy giờ rồi? Mấy giờ rồi?" "Ngủ thật khủng khiếp! Sắp 7 giờ rồi." Cô bạn cùng phòng mặc váy ngủ ngồi trên chiếc giường đối điện đáp. Thi Điềm cầm điện thoại lên nhìn, điên rồi, vậy mà đã sáu giờ bốn mươi. "Mấy cậu tắm xong hết rồi hả?" "Chứ còn gì nữa, cậu ngủ như một con heo, tụi này gọi thế nào cũng không dậy." Thi Điềm vội vàng đi dép lê, thuận tay rút quần áo sạch đã chuẩn bị sẵn, "Không còn kịp nữa, mình đi tắm trước!" Đây là căn cứ huấn luyện quân sự nên không có nhà vệ sinh hay phòng tắm riêng, ngay từ ngày đầu tiên tập hợp, quản giáo đã phổ biến thời gian tắm rửa được quy định sẵn. Nữ từ sáu giờ đến bảy giờ, nam từ bảy giờ mười phút đến tám giờ. Nếu ai bỏ lỡ thời gian thì cứ mang một thân hôi hám mà trải qua một đêm đi. Nơi này là địa điểm học quân sự, mọi sinh hoạt hàng ngày đều là chiểu theo tiêu chuẩn trong quân đội mà làm theo. Thi Điềm bê chậu rửa mặt đi ra ngoài, Tưởng Tư Nam thò đầu ra cửa nhìn theo, "Nè! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" "Có thể xảy ra chuyện gì được? Bây giờ cũng đã tám giờ hơn, đám con trai đều tắm xong cả rồi. Ai bảo ngủ say như chết vậy, gọi thế nào cũng không được. Nếu hai phút sau cậu ta quay lại thì cứ ném ra ngoài đi, hôi chết." "Được được." Tưởng Tư Nam cười rồi đóng cửa lại. Thi Điềm ôm chậu chạy một mạch, chỉ còn mười mấy phút nữa, cô dự tính sẽ bật tốc độ bàn thờ, tắm thật nhanh cho xong. Tòa nhà đối diện đứng đầy nam sinh, cả tầng hai và tầng ba đều có không ít người, có người đã nhanh mắt nhìn thấy Thi Điềm đang phóng đi như mũi tên liền hô lớn, "Này, bạn học gì đó ơi." Thi Điềm không rảnh chấp đến bọn họ, lúc cô đi đến cửa, trên đỉnh đầu truyền đến một chuỗi huýt sáo dài. Thi Điềm nhíu chặt hai hàng lông mày, hoàn toàn không nghĩ tới tiếng huýt sáo sau lưng còn có thâm ý gì, cô ngẩng đầu nhìn tới nam sinh đứng trên tầng, ai sợ ai chứ, cánh môi xinh đẹp hơi mím lại, thổi ra một chuỗi huýt sáo còn dài hơn, chói tai hơn. Nam sinh trên tầng hai thò nửa người ra, ý cười nhăn nhở trên mặt không chút nào che giấu, "Bạn học nữ này, cậu trâu bò, cậu trâu bò nhất rồi." Ngày thường trước cửa phòng tắm sẽ có giáo quan đứng, nhưng hôm nay đến cả một bóng người cũng không thấy. Đây là vì nhìn thấy bọn họ đều đàng hoàng nên mới thả lỏng cảnh giác hả? Thi Điềm không kịp nghĩ nhiều, cô đẩy cửa đi vào. Có tiếng nước truyền vào trong tai, xem ra cũng có người tận dụng chút thời gian cuối cùng đến tắm như cô. Cô đặt chậu xuống đất, nhanh tay cởi chiếc áo khoác sắp thối trên người xuống, "Bạn học, đồng chí à, cậu tắm chậm một chút, chờ mình với." Tiếng nước đột nhiên ngừng lại, Thi Điềm ném áo khoác vào trong chậu. Thời gian này ăn ngon ngủ kỹ, vòng eo lớn ra không ít nên cô buộc phải dùng thắt lưng. Thi Điềm vừa tháo thắt lưng vừa lớn tiếng nói vọng vào trong: "Bạn học, cậu tắm lại một lượt đi, không thì, gội đầu lại một lần nữa?" Có thể lôi kéo một người ở lại cùng vẫn hơn là một mình trong này. Chiếc thắt lưng ngày hôm nay đúng là cố tình muốn đối nghịch với cô, Thi Điềm làm thế nào cũng không cởi ra được, cô không cố nữa, vào trước rồi nói sau. Chân cô vừa mới tiến vào một bước, đã nghe thấy một giọng nói truyền ra, mang theo gió lạnh và lớp không khí ẩm ướt. Nhưng giọng nói này, rõ ràng là của con trai. "Đi ra ngoài!" Thi Điềm sợ đến mức bước chân mạnh mẽ dừng lại, cái quái gì vậy? Con con con...... con trai? Cô học chuyên ngành phát thanh, đối với âm thanh cũng nhạy cảm hơn người thường không ít. Tông giọng của nam sinh này trầm trầm mạnh mẽ, độ dày cũng được khống chế đến hoàn hảo, đây đúng là một giọng nói hay hiếm có. Thi Điềm siết chặt thắt lưng, mặt dày hỏi, "Cậu là ai vậy?" "Đi ra ngoài!" "Tôi còn chưa tắm thì sao phải đi? Bây giờ còn chưa tới bảy giờ, là cậu đến sớm thôi. Bạn học, cậu làm như vậy thật sự không tích phúc!" Thi Điềm nghe được tiếng bước chân rất nhẹ truyền vào trong tai, nam sinh đó hẳn là vừa mới vội mặc quần áo lên người. Nước trên người còn chưa kịp lau khô, chiếc áo sơ mi trắng bị thấm ướt một mảng lớn, dính sát vào người. "Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" "Chưa đến bảy giờ chứ sao!" Thi Điềm cũng cực kỳ mạnh miệng. Ngực nam sinh phập phồng lên xuống, đường nét trên cơ thể như ẩn như hiện, "Tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc cậu làm sao tìm được cơ hội trà trộn vào đây?" "Lời này của cậu là có ý gì?" Không lẽ muốn ám chỉ cô là cố tình đến nhìn lén người khác tắm rửa hay sao? Thi Điềm chăm chú nhìn khuôn mặt của đối phương, vậy mà lại là Kỷ Diệc Hoành. Chẳng trách tông giọng hay như vậy, từ sau khi bộ kịch truyền thanh có Kỷ Diệc Thành lồng tiếng vượt qua 1 tỉ lượt xem, anh nghiễm nhiên được xếp vào thành phần có tiếng tăm ở Đông Đại. Thành tích này đã vượt xa dự đoán của biên tập, đứng top trong danh sách tổng hợp cuối năm, lượt xem của bộ kịch truyền thanh này cũng vững hàng đứng ở vị trí thứ nhất. Ở Đông Đại, dù bạn không biết giảng viên dạy môn phụ của mình là ai, thì cũng không được không biết ba chữ Kỷ Diệc Hoành này. Thi Điềm bấu mạnh lên đùi, trong đầu lập tức hiện ra suy nghĩ quay đầu bỏ chạy. Cũng đừng trách cô kinh hãi như vậy, lúc này thật sự không kinh không được, đắc tội phải Kỷ Diệc Hoành, tháng ngày sau đó nhất định sẽ không có quả ngon mà ăn. Cô tay chân luống cuống chộp lấy chậu rửa mặt trên đất rồi lao ra ngoài, đến bậc cửa còn trượt chân một cái, Thi Điềm suýt chút nữa là ném cả chiếc chậu trong tay đi rồi.   Mời các bạn đón đọc Đại Bạo Ngọt của tác giả Thánh Yêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trộm Một Mùa Xuân
Tên gốc: Giám thủ bị đạo Tên bản dịch: Trộm một mùa xuân (tài trợ bởi Lữ :3) Tác giả: Giác Giác Kim Thiên Dã Yếu Thùy Giác Độ dài: 65 chương + 3 ngoại truyện Bìa truyện: vẫn là Lữ tài trợ ♡ Nguồn: Trường Bội Thể loại: Niên hạ, tính chiếm hữu cao sói con ngọt ngào công x bác sĩ thú y dịu dàng thụ ღ Giới thiệu ღ Anh đã không thích con trai nhỏ tuổi hiền lành dễ thương thì em cũng thôi giả vờ vậy. Lâm Giác Hiểu nợ ân tình của bạn bè, vì vậy mà đồng ý chăm sóc em trai của bạn mình một thời gian. Những tưởng người em này sẽ là một cậu sói con kiêu căng khó thuần, ngờ đâu sói con lại vô cùng nghe lời anh: anh nói gì Chu Kính Dã cũng răm rắp làm theo. Nhưng có một chuyện Lâm Giác Hiểu có khuyên thế nào Chu Kính Dã cũng không thay đổi: anh muốn Chu Kính Dã ngừng thích anh, Chu Kính Dã tuyệt nhiên không chịu. *** Lần đầu tiên Chu Kính Dã gặp Lâm Giác Hiểu, Chu Kính Dã đã thấy anh là một người đẹp, đẹp vô cùng đẹp. Lâm Giác Hiểu tới đón cậu đương lúc trời nổi cơn mưa bão. Áo sơ mi anh mặc đã bị nước mưa xối ướt một nửa, chiếc ô đang cầm trên tay cũng bị gió thổi ngả nghiêng, nhưng khi anh ngẩng đầu mỉm cười, trên gương mặt lại chẳng hề có ý khó chịu nào. Anh gọi cậu: “Kính Dã.” Thế rồi rất nhiều lần sau đó, lần nào cậu cũng mơ về Lâm Giác Hiểu với chiếc áo sơ mi đã thấm ướt một nửa, đôi tay anh choàng lên cổ cậu, chóp mũi dụi trên hõm vai cậu, ẩm ướt cùng ái muội mà ôm lấy cậu. Vì thế, cậu quyết định không giấu nữa, cậu để lộ đuôi sói và tai sói của mình, hé răng nanh hờ cắn lên phần cổ yếu ớt của Lâm Giác Hiểu, hết lần này đến lần khác lặp lại: “Em rất thích anh.” *** “Em sẽ ngoan khi anh ở đây.” *** ღ Hướng dẫn sử dụng ღ 1. Không yêu sớm, bắt đầu từ tui. 2. Công là học sinh cấp ba, nhưng sẽ không có gì ảnh hưởng đến việc học hành, trước khi tốt nghiệp sẽ không yêu đương. 3. Thụ là bác sĩ thú y, kiến thức chuyên ngành lấy từ phóng sự với baidu. Niên hạ, tính chiếm hữu cao sói con ngọt ngào công x bác sĩ thú y dịu dàng thụ *sói con ám chỉ tính cách thui, công không phải sói đâu". *** Ngày Lâm Giác Hiểu tới đón Chu Kính Dã, trời đổ cơn mưa bão, cái nắng hè oi ả bị nước mưa xối dội cho tan xong vẫn tụ lại, hơi nóng gay gắt chuyển thành nóng ẩm, cảm giác cứ như đang trong một căn phòng ẩm thấp. Lâm Giác Hiểu mở bung chiếc ô màu đen, đứng bên xe ô tô nhãn hiệu bình dân mà anh mượn được từ bố. Tuổi đời xe đã lớn, nhưng lái vẫn rất êm tay. Anh vốn định ngồi trong xe đợi Chu Kính Dã, nhưng lại cảm thấy như thế là không coi trọng cậu, vậy nên anh đứng luôn ngoài xe. Anh cũng không ghét mưa, mưa xối trên ô nghe rõ từng tiếng lộp bộp, anh rũ mi mắt nhìn đồng hồ trên tay phải. Sắp tới giờ rồi, tàu cao tốc cũng sắp đến. Lâm Giác Hiểu lấy điện thoại ra xem, trên màn hình là lịch sử cuộc trò chuyện của hai người. Cậu con trai có vẻ ngầu, ảnh đại diện là bóng lưng đang đội mũ của chính cậu. Ảnh được chụp từ phía sau, nơi chụp có lẽ là bên bờ biển, bờ vai rộng của cậu con trai chỉ chiếm một góc nhỏ, phần còn lại của tấm ảnh là bọt sóng trắng xóa. Bố cục ảnh đẹp, nhưng lại có phần hiu quạnh. Cách cậu con trai nói chuyện cũng lành lạnh như thế, lễ phép mà xa cách, nhưng không gây cho người khác cảm giác khó chịu. Xuân miên bất giác hiểu*: Kính Dã, em đi chuyến mấy giờ, anh đến đón. *Say sưa giấc xuân không biết trời đã sáng. Z: Ngài đưa địa chỉ cho tôi là được rồi, tôi tự qua. Xuân miên bất giác hiểu: … Không cần trang trọng vậy đâu, gọi như bình thường là được rồi. Xuân miên bất giác hiểu: Anh đang ở gần ga tàu, qua đó rất tiện đường, không phiền đến anh đâu, đừng lo. Z: Chuyến 14:20. Z: Phiền ngài. Lâm Giác Hiểu xoa huyệt thái dương, hơi bị đau đầu rồi đây. Cuộc trò chuyện của anh và Chu Kính Dã dừng lại ở đó, nhưng chỉ qua vài câu đơn giản như vậy cũng đủ để anh đoán được, cậu chàng này hơi ngang ngạnh. Kể ra thì dài, anh có một người anh em tốt, tên Chu Ngọc Thần. Rất rõ ràng, Chu Kính Dã là em trai ruột của Chu Ngọc Thần. Nghe nói bố mẹ Chu Kính Dã ly hôn ngay khi vừa sinh cậu, hồi đó Chu Kính Dã vẫn còn bám mẹ nên được tòa phán cho sống cùng mẹ. Chu Ngọc Thần chưa gặp em trai mình lần nào. Nhưng mấy hôm trước mẹ của Chu Kính Dã qua đời vì tai nạn giao thông, người thiếu niên đang trưởng thành phút chốc trở thành một cô nhi không nơi nương tựa, Chu Ngọc Thần hay tin, chẳng còn cách nào khác, đành phải đón người em này về chăm sóc. Không may là bố của hai người vừa bị cử sang nước ngoài công tác một năm, về nước cũng được thôi, nhưng ông ấy đã tới cái tuổi này rồi, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để thăng tiến; Chu Ngọc Thần thì bận sứt đầu mẻ trán với công việc mới, trời chưa sáng đã phải đi làm, tối về nhà là ngã lăn ra ngủ, lại còn rất hay bị cử đi công tác. Bất đắc dĩ, Chu Ngọc Thần chỉ có thể tìm tới con người đang tỏa ra hào quang người tốt chói lòa là Lâm Giác Hiểu đây. Lúc Chu Ngọc Thần gọi điện thoại cho anh, Chu Ngọc Thần cuống tới độ chỉ thiếu nước sụp xuống quỳ lạy. Anh thì vốn mềm lòng, thở dài rồi cũng đồng ý. Anh và Chu Ngọc Thần là bạn bè đã hơn mười năm, thậm chí tiền chăm sóc Chu Kính Dã anh cũng từ chối không nhận. Trở về với hiện tại. Tiếng kim đồng hồ nhích từng chút một vang lên rõ ràng, sắp tới giờ rồi, Chu Kính Dã sắp xuống tàu. Hai giờ chiều, tiết trời oi bức. Ai nấy đều xách theo túi lớn túi nhỏ lao ra khi tàu vừa mở cửa. Có lẽ là do trực giác, Lâm Giác Hiểu cảm thấy mình đã tìm được Chu Kính Dã. Cậu mặc chiếc áo tay ngắn trơn đen không hình trang trí, quần cũng chỉ là một chiếc quần túi hộp kiểu dáng phổ biến, trên vai đeo túi đựng máy ảnh, một cây đen từ đầu tới chân, dường như rất ăn nhập với màn mưa xám xịt bên ngoài. Dáng người cậu cao lớn, tóc mái không dài quá lông mày, lông mày dày rậm, độ cong của đôi mắt vừa đẹp, nhưng nhìn chung lại có vẻ khá khó gần. Lâm Giác Hiểu so sánh cậu với ảnh thẻ học sinh mà Chu Ngọc Thần gửi, người trong ảnh ngô nghê hơn một chút, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, cứ như có ai đó đang thiếu nợ cậu năm trăm vạn vậy. Đúng là cậu ấy rồi. Lâm Giác Hiểu che ô, lướt qua những vũng nước mưa rải rác trên mặt đường, đi về phía Chu Kính Dã. Cậu con trai đứng trên bậc thềm của ga tàu, tay phải chống trên chiếc va-li cỡ lớn, ngay lúc này có một cô gái đi ngang qua, chốc chốc lại ngoảnh lại đánh giá cậu. Chu Kính Dã nhắm mắt làm ngơ, trên mặt viết to hai chữ “hững hờ”, tai còn đang đeo airpods. Lần đầu tiên Lâm Giác Hiểu gặp một cậu con trai như vậy, không phải cố tỏ ra ngầu, mà là thật sự ngầu. Anh hơi căng thẳng, đứng dưới bậc thềm ngập ngừng gọi: “Kính Dã?” Cậu ngẩng đầu, vì đứng trên bậc thềm nên cậu cao hơn anh rất nhiều, đôi mắt cậu đen nhánh như đá hắc diệu, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Giác Hiểu, ánh mắt cậu như ngưng lại. Cánh tay cậu gầy gầy giống như bao thiếu niên khác, nhưng bên dưới ẩn giấu cơ bắp chắc khỏe, lúc cậu cúi người nhấc hành lý lên, các đường nét trên cánh tay hiện lên thật hài hòa. “Vâng.” Chu Kính Dã đáp, có lẽ vì đang trong thời kỳ vỡ giọng nên tiếng cậu hơi khàn. Hình như cậu nghĩ như vậy là bất lịch sự, nên lại bổ sung thêm một câu: “Làm phiền ngài rồi.” Lâm Giác Hiểu bật cười vì câu nói ấy của cậu. Ngoại hình của anh rất được lòng người, gương mặt hiền lành phù hợp với thẩm mỹ của người Trung Quốc, khi cười lên tựa như làn gió xuân ấm áp. Anh cười nói: “Anh đã bảo là không dùng mấy từ trang trọng thế rồi cơ mà, anh lớn hơn em vài tuổi, cứ gọi anh thôi là được rồi.” Ánh mắt Chu Kính Dã lướt qua lồng ngực hơi rung lên vì cười của Lâm Giác Hiểu, cậu xuôi theo ý của Lâm Giác Hiểu, đè thấp giọng: “Cảm ơn… anh.” Có lẽ cậu ít khi gọi người khác là “anh”, nên ban nãy giọng điệu có phần trúc trắc. Mắt Lâm Giác Hiểu khi cười cong cong như vầng trăng non, anh muốn giúp cậu xách hành lý, nhưng bị cậu né ra. Anh cũng không ép cậu, chỉ nghiêng ô về phía cậu nhiều hơn, chỉ về phía chiếc ô tô con đang đỗ gần đó: “Đi thôi, xe ở bên kia.” Chu Kính Dã vâng lời. Cơn mưa đến quá bất ngờ, anh lục tìm được chiếc ô cho một người này từ ghế sau xe, mặt trên của ô còn in một cái logo rõ to, vừa nhìn đã biết là đồ tặng để quảng cáo sản phẩm nào đó. Chu Kính Dã bước xuống, hơi cúi đầu cho vừa với cữ giương ô của Lâm Giác Hiểu. Lâm Giác Hiểu nâng ô cao hơn một chút, trong lòng thầm thở dài. Mấy đứa nhóc ngày nay ăn gì không biết, sắp cao hơn anh cả nửa cái đầu rồi, mà hình như Chu Kính Dã vẫn còn cao thêm được. Tiết trời quả biết phụ lòng người, bỗng nhiên mưa càng thêm phần xối xả, ô bị gió thốc lung lay như tấm bèo trôi giữa dòng, Lâm Giác Hiểu theo bản năng nghiêng phần nhiều ô hơn cho Chu Kính Dã. Chu Kính Dã được che chắn kỹ càng, còn Lâm Giác Hiểu thì ngược lại, bị mưa xối cho ướt hết bả vai. Chu Kính Dã nhận ra điều ấy, cậu không quen được người khác bao bọc như vậy: “Đừng nghiêng ô sang chỗ em.” “Không sao.” Lâm Giác Hiểu bị mưa xối ướt cũng không bận tâm, anh vô tư cười: “Anh ướt cả rồi, cứ vậy cũng được.” Chu Kính Dã vốn kiệm lời, cậu chỉ yên lặng chỉnh ô về phía Lâm Giác Hiểu. Cũng may đoạn đường không dài, hai người dầm mưa chẳng mấy hồi đã tới xe. Lâm Giác Hiểu đưa ô cho Chu Kính Dã, nhờ cậu cầm giúp một lát, anh đưa tay vào túi quần lần tìm chìa khóa. Chu Kính Dã nhận lấy ô, mưa rơi trên ô nghe như tiếng trân châu rơi trên đĩa ngọc, âm nhạc vẫn chạy trong tai nghe cậu, nhưng đã được chỉnh về âm lượng nhỏ nhất. Cậu nhìn về phía Lâm Giác Hiểu. Khoảng cách giữa Lâm Giác Hiểu và cậu đang rất gần, dưới cái nóng oi ả này cơ thể ai nấy đều như đang tỏa nhiệt, mà hiện giờ, bả vai Lâm Giác Hiểu đang gần sát cậu. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, nhiệt độ ấm nóng không ngừng lan sang chỗ cậu. Chu Kính Dã đứng nguyên tại chỗ, yên lặng chùng vai mình xuống, tách ra một khe hở nhỏ giữa hai người. Mãi sau Lâm Giác Hiểu mới tìm thấy chìa khóa, anh nhường lại ô cho Chu Kính Dã, còn bản thân thì xuyên qua màn mưa ngồi vào ghế lái. Chu Kính Dã yên lặng cất hành lý vào cốp xe, ban đầu cậu định ngồi ghế sau, nhưng như thế thì hơi không phải phép, nên lại mở cửa lên ngồi vị trí phó lái. Cậu vừa mới yên vị, Lâm Giác Hiểu có vẻ càng căng thẳng hơn, tay anh siết chặt lấy vô lăng, nhắc nhở: “Nhớ thắt dây an toàn, anh mới lấy bằng được mấy hôm.” Anh nói sao thì Chu Kính Dã nghe vậy. Lâm Giác Hiểu cười cười, tai hơi đỏ lên vì xấu hổ. Cửa kính xe đã ướt đẫm nước mưa từ bao giờ. “Cách…” Chu Kính Dã thắt chặt dây an toàn, tai nghe cũng chuyển sang bài hát mới, giọng hát của nữ ca sĩ vang lên thật dịu êm. “Em sẽ gặp ai, sẽ tỏ tình với người ấy thế nào, Người em chờ đợi, đang ở tương lai ra sao phía trước, Em nghe tiếng gió vọng tới từ tàu điện ngầm và biển người…” Chu Kính Dã không biểu cảm gỡ tai nghe xuống, cậu ngồi ở ghế phó lái, nhưng ánh mắt lại dần dần chuyển dịch về phía Lâm Giác Hiểu. Bờ vai anh nhỏ, trông có vẻ khá gầy. Vai phải của áo anh đã nhuốm nước mưa, làn da ẩn hiện bên dưới lớp áo, phác họa ra những đường nét tinh tế trên bả vai. Chu Kính Dã thôi không nhìn nữa, cậu cảm thấy anh như một bức tranh thủy mặc ít màu sắc, hiền hậu khiến người khác cứ muốn lại gần. Lúc dừng xe vì đèn đỏ, bỗng nhiên anh quay sang, đôi mắt trong veo chỉ nhìn một mình Chu Kính Dã: “Anh là Lâm Giác Hiểu, Giác Hiểu trong câu xuân miên bất giác hiểu.” Chu Kính Dã khẽ nói “vâng”. Hóa ra anh không phải bức tranh thủy mặc, mà là một cơn mưa xuân dời lại, để mùa hè rồi mới đến. Hết chương 1 Chú thích: 1. “Xuân miên bất giác hiểu” Trích thơ “Xuân hiểu” của Mạnh Hạo Nhiên: “Xuân miên bất giác hiểu, Xứ xứ văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, Hoa lạc tri đa thiểu?” Dịch nghĩa từng câu: Say sưa giấc xuân không biết trời đã sáng Khắp nơi vang lên tiếng chim hót Đêm qua có tiếng gió và mưa Hoa rụng không biết bao nhiêu? 2. “Em sẽ gặp ai, sẽ tỏ tình với người ấy thế nào, Người em chờ đợi, đang ở tương lai ra sao phía trước, Em nghe tiếng gió vọng tới từ tàu điện ngầm và biển người…” Lời bài hát “Gặp gỡ”, nhưng đã được tác giả sửa lại lời. Tui dịch theo lời tác giả nhé.  Bản gốc và lời dịch Hố này hơi sâu một xíu xiu (đối với tui là vậy), nhưng ngọt ngào nên nhảy bất chấp. ˊωˋ Chờ tui lấp hố nhe ~ Rút kinh nghiệm lần trước, tui sẽ không giếm hàng nữa, giếm xong mỗi lần đăng lại khóc ra máo luôn, đăng quài không hết ;;-;; Mời các bạn mượn đọc sách Trộm Một Mùa Xuân của tác giả Giác Giác Kim Thiên Dã Yếu Thùy Giác.
Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi
Yến hạc thanh thức tỉnh. Tại ký thế thân hợp đồng trước một giây. Nguyên lai hắn là trong một quyển sách thế thân pháo hôi. Văn bên trong, hắn làm Lục Mục trì ánh trăng sáng thế thân 3 năm. Bị Lục Mục trì ôm tiểu tình nhân tát một phát, bị Lục Mục trì đưa đi dẫn dụ đối thủ cạnh tranh kém chút bị mạnh, bị Lục Mục trì bóp cổ kém chút chết rồi. Hắn đều lại liếm lại tiện, cam chi. . *** Lại thêm một câu truyện đam mỹ thế thân nữa, motif của câu truyện này theo mình thấy rất mới lạ, truyện được gắn tag là xuyên thư nhưng theo mình đây không hẳn là xuyên thư mà nó giống với dạng thức tỉnh hơn. Bé thụ trong câu truyện này – Yến Hạc Thanh xuyên vào một câu truyện đam mỹ và trở thành pháo hôi thụ, thế thân cho em trai song sinh của mình. Dựa theo cốt truyện được biết trước cậu lên kế hoạch từng bước từng bước một cho công cuộc báo thù của mình. Mỗi việc mà Yến Thanh Hạc làm đều có mục đích cả, cậu tính kế tất cả mọi người, không ai liên quan đến cậu mà không bị tính kế cả, bao gồm cả em ruột của cậu và cả người nam nhân cậu yêu. Nhưng người em song sinh của cậu cũng không thoát khỏi liên can trong việc tổn thương cậu ở trong sách, từ đây lại mở ra một quá khứ hay nói đúng hơn là cuộc đời của Yến Hạc Thanh trong sách. Yến Hạc Thanh mất gia đình trong một trận hỏa hoạn, họ hàng không ai chịu nhận nuôi hai anh em cậu họ đưa anh em cậu vào trại trẻ mồ coi, Yến Hạc Thanh từ nhỏ đã thông minh, đặc biệt lại có một gương mặt và tính cách gây thiện cảm nên cậu được một gia đình giàu có nhận nuôi nhưng Hạc Thanh thương yêu em trai của mình, cậu trốn đi nhường cơ hội đó cho người em. Rồi sau đó cậu được một gia đình bình thường nhận nuôi, chịu 13 năm bạo hành cả thể xác và tinh thần, bị ghét bỏ, bị đói khát nhưng Yến Hạc Thanh chưa bao giờ từ bỏ mong ước tìm kiếm lại người em song sinh của mình, cậu tích góp để thực hiện lời hứa cho em trai của mình cuộc sống sung túc hơn. Rồi biến cố ập đến gia đình nhận nuôi cậu bán cậu cho Lục Mục Trì làm thế thân cho chính em trai của mình, tại đây cậu lại bị tra tấn, hành hạ dã man, bị ép tặng cho người, bị xem như súc vật và vì em trai song sinh của cậu mắc bệnh về mắt mà cậu bị Lục Mục Trì ép hiến mắt cuối cùng mù lòa và ra đi năm 21 tuổi. Lúc đó Yến Hạc Thanh yêu Lục Mục Trì, cậu yêu hắn một cách hèn mọn nhưng theo mình thấy đây cũng chẳng phải là tình yêu, chỉ là vì Hạc Thanh bị nuôi nhốt trong thời gian dài chỉ có thể gặp một người, rồi ngộ nhận rằng mình yêu hắn mà thôi hay nói chính xác hơn thì chính là hội chứng Stockholm. Nhưng bây giờ Yến Hạc Thanh muốn sống sót, cậu yêu cuộc sống này và ông trời có lẽ nghe được khao khát của cậu mà cho cậu thức tỉnh vào trước khoảnh khắc kí vào hợp đồng thế thân. Từ đây cậu bắt đầu lên kế hoạch từng bước một dồn tất cả kẻ mà cậu gọi là "Chủ nợ" vào bước đường cùng, mất tất cả tiền tài và danh vọng. Đồng thời cậu cũng tìm được người đồng hành trên con đường sau này, người ấy mang tên Lục Lẫm. Từ đây Yến Hạc Thanh không còn giống 52Hz - một chú cá voi cô độc giữa đại dương mênh mông nữa. Do truyện chưa ra full nên còn nhiều tình tiết chưa được giải đáp nhưng mình cũng đã nói ở trên cậu truyện này không giống xuyên thư hay nói đúng hơn không giống Yến Hạc Thanh mới xuyên vào tình tiết mà trước khi kí hợp đồng thế thân, mà giống như trong khoảnh khắc đó cậu đã trãi qua một đời. Những đau đớn của cậu không giống như người chỉ đọc qua cốt truyện, nó chân thật như chính cậu đã trãi qua cuộc đời bất hạnh đó. Nếu bạn nào thích sảng văn ngược tra thì đây là câu truyện không nên bỏ qua, từng bước đi trong kế hoạch của Yến Hạc Thanh thật sự làm người đọc hồi hộp vì chính cậu đang tính kế dựa trên cảm xúc của người khác chỉ sợ sai một bước thì cuộc đời của cậu chắc sẽ thảm hơn cả kiếp trước. Nói một chút về anh công của chúng ta Lục Lẫm, anh thông minh, tài năng, có sự nghiệp thành công và là chú của Lục Mục Trì. Nên từ đầu anh đã không phải là người ngoài cuộc trong kế hoạch trả thù của Yến Hạc Thanh. Cậu nắm rõ sở thích của anh rồi từng bước một tiếp cận anh và cậu đã thành công trong kế hoạch đó. Thật ra không phải Lục Lẫm không biết nhưng anh xót cho quá khứ của người anh yêu, anh muốn nâng niêu cậu, làm cho cuộc đời sau này của cậu sẽ hạnh phúc hơn. Tác giả dùng giọng văn cực nhẹ nhàng miêu tả Yến Hạc Thanh như người ngoài cuộc trong quyển tiểu thuyết, nhưng lại mang đến cảm xúc đau lòng nhè nhẹ rồi lại tích tựu từng chút từng chút một trong lòng độc giả. Truyện cũng edit được 122 chương rồi nên các bạn có thể yên tâm đọc nha, chỉ còn hơn 10 chương nữa là kết truyện rồi chúng ta cùng chờ xem Nhị Nguyệt Trúc sẽ mang đến bất ngờ gì tiếp theo, cùng hi vọng Yến Hạc Thanh có thể hoàn thành kế hoạch trả thù và được hạnh phúc bên người cậu yêu. Một điểm mình hơi không thích ở truyện là tác giả buff Yến Hạc Thanh hơi quá, cái gì cũng biết cái gì cũng giỏi, làm mình cảm thấy nhân vật này hơi ảo, vô thực. Nhưng nếu gout của bạn nào là thụ tài giỏi thì đừng nên bỏ qua nha. Văn án: Bấm để xem [Image: Đóng lại] Yến Hạc Thanh thức tỉnh rồi. Vào một giây trước khi kí hợp đồng thế thân. Thì ra cậu là pháo hôi thế thân trong một quyển truyện. Trong truyện, cậu làm ánh trăng sáng cho ánh trăng sáng của Lục Mục Trì trong suốt ba năm. Bị người tình Lục Mục Trì đang ôm tát cho một cái, bị Lục Mục Trì đưa đi dụ dỗ đối thủ cạnh tranh suýt bị cưỡng hiếp, bị Lục Mục Trì bớp cổ suýt chết. Nhưng cậu vẫn si mê mù quáng, vui vẻ chịu đựng, yêu Lục Mục Trì đến tận xương tủy. Cuối cùng còn tự nguyện hiến mắt cho ánh trăng sáng của Lục Mục Trì, cũng là em trai sinh đôi với cậu. Từ nhỏ hai anh em cậu đã bị bỏ rơi ở cô nhi viện, cậu nhường cơ hội được nhà giàu nhận nuôi cho em mình, thế là em trai trở thành cậu chủ nhỏ được cưng chiều hết mực, ăn sung mặc sướng. Còn cậu được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận nuôi, sau hơn một năm xem như yên ổn, cha mẹ nuôi bỗng sinh được một đứa con trai như kỳ tích, từ đó cuộc đời cậu rơi xuống địa ngục. Còn Lục Mục Trì chính là đao phủ của đời cậu, Lục Mục Trì yêu em trai cậu mà không được đáp lại nên tìm cậu làm người thay thế. Bố mẹ nuôi tham số tiền kia nên hăng hái bán cậu cho Lục Mục Trì. Bị Lục Mục Trì tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác, cậu mắc hội chứng Stockholm đem lòng yêu hắn. Kết cục là cậu hiến dâng thứ cuối cùng còn chút giá trị của mình là đôi mắt cho nhân vật chính – em trai, sau đó vì cứu một nhân vật chính khác là Lục Mục Trì mà bị xe tông. Cuộc đời kết thúc năm 21 tuổi. Đùa, nhau, à? Thời khắc săn giết của Yến Hạc Thanh bắt đầu. Cha mẹ nuôi ngược đãi cậu. Em trai điên tình lấy đi đôi mắt của cậu. Còn có -- Lục Mục Trì chà đạp nhân phẩm của cậu, hủy hoại ước mơ của cậu, cướp đi tính mạng của cậu. * * * Cậu sẽ không tha cho bất kỳ ai. Đôi mắt, nhân phẩm, lý tưởng, sinh mệnh, cậu muốn đòi lại tất cả. Chấm điểm truyện 8.5/10   Mời các bạn mượn đọc sách Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi của tác giả Nhị Nguyệt Trúc.
Khôn Ninh
TRUYỆN GỐC CHUYỂN THỂ CỦA PHIM NINH AN NHƯ MỘNG (BẠCH LỘC, TRƯƠNG LĂNG HÁCH ĐÓNG CHÍNH) Hậu cung của hoàng đế, là hậu cung của ta; Triều đình của hoàng đế, là trường săn của ta. Kiếp trước, Khương Tuyết Ninh là Mary Sue tiêu chuẩn, vì bảo tọa hoàng hậu, thông đồng khắp nơi, khuấy đảo trời đất. Lúc yêu đương cùng thượng cấp, thuộc hạ là lốp dự phòng; Lúc yêu đương cùng học trò, tiên sinh là lốp dự phòng; Lúc yêu đương cùng hoàng đế, phản tặc là lốp dự phòng; Lúc yêu đương cùng nữ nhân, nam nhân là lốp dự phòng. . . (????)  Mỗi ngày đều là trận chiến quỷ khóc thần sầu! Dù sao mặc kệ ai làm hoàng đế, nàng đều muốn làm hoàng hậu! Nam nhân tưởng nàng ngây thơ, khả ái, nhưng nàng lại là hỗn thế ma vương. Bỗng một ngày, thuyền lật. Nàng chết rồi. Ông trời lại cho nàng cơ hội. Nàng thề phải thay đổi mọi đau khổ, kiếp nạn. Hoàn toàn không ngờ, hết lần này tới lần khác lúc trùng sinh【 đã 】 là thời điểm nàng làm loạn rồi, căn bản không kịp sửa lại!!! Khương Tuyết Ninh phẫn nộ: Ông trời chơi ta! Có tin ta bùng phát lật trời cho ngươi xem? Ông trời lên cơn đau tim: Lỡ như lại lật thuyền thì làm sao bây giờ? Khương Tuyết Ninh lạnh lùng: Được lắm, toàn là miệng pháo. Làm thế nào mới thoát ra an toàn mà không đắc tội các vị đây? Thật là khó o(╥﹏╥)o Trong quá trình làm, ta có giữ lại một số từ hán việt vì cảm thấy vậy thích hợp hơn, tuy nhiên, nếu có đoạn nào quá tối nghĩa, các bạn comment góp ý giúp nhé. Ta có đặt pass mấy chương, các bạn làm quiz để lấy và vui lòng không share ra ngoài. Vì dự án này khá dài hơi và năng lực của ta có thể đang tiến bộ, nên nhiều lúc đọc lại những chương cũ sẽ tiện tay beta một lượt cho mượt mà hơn. Nên nếu đang đọc mà có vài chương với chất lượng không đồng đều, mong các bạn nhận xét nương tay. Ta sẽ không làm ebook, audio của Khôn Ninh, cũng mong các bạn sẽ không làm vì tôn trọng. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! *** Tóm tắt Khôn Ninh Có bạn comment là phía dưới review khó hiểu tuyến nhân vật lằng nhằng quá nên ta thêm 1 phần tóm tắt vào đây cho ai chưa đọc truyện nắm sơ sơ nha. (Có spoil nhiều đó ai không thích bị spoil lướt qua nè). Nữ chính là đích nữ tiểu thư con nhà quan, nhưng bị một người thiếp đánh tráo với thứ nữ. Nên nàng từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, không được dạy dỗ, không ai uốn nắn. Sau khi được đón về thì ganh ghét với chị gái (là thứ nữ con của người thiếp kia, nhưng sống dưới thân phận đích nữ), cướp nhân duyên của chị, gả cho vương gia Thẩm Giới. Về sau Thẩm Giới lên ngôi nên nữ chính thành Hoàng hậu. Nữ chính có một thanh mai trúc mã là Yến Lâm (nam 3) – thế tử của Dũng Nghị hầu phủ. Yến Lâm rất tốt với nữ chính nhưng nữ chính không có tình cảm nam nữ với ai chỉ thích làm hoàng hậu nên lúc hầu phủ ngã ngựa, nữ chính lại chạy đi cưới người khác từ đấy Yến Lâm rất hận. Sau này thành hoàng hậu rồi nữ chính mới crush vị quan thanh liêm là Trương Già (nam 2). Tất cả những người phía trên đều không phải nam chính. Nam chính là biểu ca của Yến Lâm – thế tử Định Phi của Tiêu Quốc công phủ, sau vứt bỏ tên họ trở thành Thiếu sư Tạ Nguy quay lại trả thù triều đình và thân tộc. Bấy giờ ngai vàng đã sụp, nữ chính câu dẫn Tạ Nguy không thành lại còn suốt ngày bị Yến Lâm đe dọa nên lựa chọn tự sát. Sau khi chết trùng sinh quay lại thời thiếu nữ, trở lại làm nhị tiểu thư Khương gia. Sơ sơ về tuyến tình cảm kiếp trước là như vậy, nội dung truyện bắt đầu sau khi nữ chính trùng sinh và bắt đầu sửa sai, không hận thù chị gái, không chạy theo danh lợi gả cho hoàng đế tương lai nữa. Có 2 việc nàng ta muốn làm: 1 là trả nợ ân nghĩa cho Yến Lâm, cứu thoát y khỏi con đường nhà tan cửa nát thù hận chồng chất. 2 là dõi theo bạch nguyệt quang Trương Già. Cả hai việc đó đều cần nhiều mưu trí, thế lực và tài lực nên xem từng đường đi nước bước của nữ chính khá là cuốn nha, thao túng cổ phiếu, kéo bè kết cánh đồ. Còn tuyến tình cảm thì khá tội nghiệp Tạ Nguy, yêu thầm người ta hai kiếp mà mãi gần cuối truyện mới được nhận ra và đáp lại. Căn bản y quá điên quá đáng sợ đi, đứng trước tâm cơ và nhẫn tâm của y thì chút thông minh của nữ chính chỉ là trò vặt. Lại thêm bóng ma tâm lý kiếp trước nữ chính đi câu dẫn y không thành xong được tặng cho con dao lại chả sợ quá :))) May mà kiếp này có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn nên tình cảm của y cũng lộ ra sơ hở nhiều hơn và cuối cùng cũng bị nữ chính biết được. Không thì Tạ Nguy còn ăn giấm và tự mình nghẹn khuất dài dài :))) Nam nữ chính đều thông minh nên đọc truyện rất cuốn nha. Có một chút triều đấu một chút cung đấu và một chút thương đấu (?) Còn về tuyến tình cảm thì: Thẩm Giới thì không bàn đến vì ngoài danh nghĩa vợ chồng ra thì không có tuyến tình cảm với nữ chính. Còn lại hai nam phụ Trương Già và Yến Lâm cũng khá là tội, một người có duyên không có nợ – một người yêu mà không được đáp lại. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ vì hai nam phụ không phải gu của ta :v Yến Lâm thiếu tâm cơ quá (Ninh nhị còn bị Tạ Nguy mắng chung một lượt là chơi với Yến Lâm bị ngu theo mà =)))) Trương Già thì overthinking quá. Vẫn là Tạ thần kinh cuốn hơn =)))) Review Khôn Ninh Nghe tin Khôn Ninh được chuyển thể thành Ninh An Như Mộng với dàn cast rất trẻ trung sáng sủa, vội chạy đi đọc nguyên tác. Thời Kính thì cả đam cả ngôn nhạc nào cũng nhảy coi như cũng là một cái tên khá có tiếng trong giới rồi, nhưng tính ra thì Khôn Ninh mới là bộ đầu tiên của Thời Kính mà ta đọc trọn vẹn từ đầu đến cuối, thậm chí còn tiếc nuối vì phần kết vẫn cảm giác nhanh quá. Có bộ truyện nào 250 chương, mà tới chương 100 vẫn không biết nam chính là ai không? Truyện gì mà nửa đường nữ chính mãi tương tư nam phụ, tình cảm của nam chính vẫn chẳng ai hay? Truyện gì mà còn 10 chương nữa end, nam chính vẫn còn ý tưởng độc chết nữ chính, coi tức không! Chỉ trách bà tác giả viết chắc tay quá, lại thêm mấy quả quay xe thần thánh, làm ta cứ đọc rồi lại đọc, vừa đọc vừa tức mà vẫn phải đọc tới cùng, để xem khi nào thì Tạ Cư An mới được tâm nguyện đạt thành. Rõ ràng là nữ chủ văn. Nhưng ta cho rằng, bộ truyện này đắp nặn nhân vật cực kỳ tốt. Khương Tuyết Ninh với chấp niệm hai đời. Thẩm Chỉ Y cao quý. Thẩm Giới lương thiện vô tư. Thẩm Lang dã tâm có thừa mà thực lực không đủ. Yến Lâm từ thiếu niên nhà võ thành tướng quân sát phạt sa trường. Tiêu Định Phi ăn chơi trác táng. Vưu Phương Ngâm ngày ngày tiến lên. Và Tạ Nguy. Kiếp trước y chỉ huy phản quân đánh vào hoàng thành, thí tẫn thân tộc, hoàng tộc. Y là đế sư hai triều, quyền khuynh triều dã. Diện mục thánh nhân. Tâm như ma quỷ. Một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm thiên tử ban, nay đẫm máu hoàng gia. Một đôi tay gảy đàn cầm bút viết nên sơn hà, diệt sạch cả nhà Tiêu thị. Huyết tẩy hoàng cung năm đó, thi thể chất cao như núi. Khương Tuyết Ninh làm hoàng hậu kéo bè kết cánh trong ngoài hậu cung, mà đối với hắn vẫn thập phần e dè khiếp đảm. Duy chỉ có một đêm. Khi đó Thẩm Giới đã bệnh chết. Không còn hoàng đế, một hoàng hậu như nàng ở trong thâm cung, bị tên điên Yến Lâm uy hiếp, bị dồn vào bước đường cùng, nàng mới nghĩ đến hạ sách, đi câu dẫn y. Kế sách câu dẫn vụng về như thế. Đêm khuya đưa canh nóng, nhắc lại một ít chuyện xưa, cuối cùng xin y rủ lòng thương xót. Cuối cùng chỉ đổi lại trào phúng cùng một chữ “Cút” lạnh lùng. Cho nên trọng sinh sống lại một đời. Nàng muốn quay đầu. Không chạy theo danh lợi nữa. Không phụ lòng Yến Lâm, để hắn phải mang thù hận qua ngày. Không liên lụy Trương Già, để y mất đi tất thảy. Không gả cho Thẩm Giới, không dùng Chu Dần Chi. Không bỏ mặc Thẩm Chỉ Y, và ngoài ý muốn cứu về một Vưu Phương Ngâm của kiếp này. Duy chỉ có Tạ Nguy. Bọn họ giống như người của hai thế giới. Tâm tư của y, nàng không dám đi suy đoán, càng không dám trêu vào nữa. Một lần mất hết liêm sỉ của đời trước đổi lấy tám chữ “Nương nương, không biết tự trọng như vậy?” đã đủ tự chuốc lấy nhục rồi. Chỉ có thể kính nhi viễn chi. Nhưng sao nàng lại không hiểu. Thanh đao y đưa cho nàng kiếp trước, không phải để nàng tự tận. Mà là để nàng có thể giết người. Y cho phép nàng, giết ai cũng được, bao gồm cả y. Sao nàng lại cố tình không hiểu. Nàng không phải không có tâm. Chỉ là tâm nàng không để ở chỗ y. Cả hai đời, nàng yêu Trương Già, cũng mắc nợ Trương Già. Trương đại nhân là lương thần, nên có kết cục tốt. Kiếp trước nàng cho rằng bản thân mình một kẻ nông cạn tham danh lợi, lũng đoạn triều cương, không xứng với hắn. Kiếp này nàng đã sửa đổi, đã quay đầu, nàng không phải là hoàng hậu, chỉ là nhị tiểu thư Khương phủ mà thôi. Nàng cho rằng đời này hai người có thể nối lại tiền duyên. Một thiếu nữ trong lòng đã có người, làm gì còn có thể để ai nữa vào trong mắt. Nàng thông minh là thế. Nhưng bởi vì vẫn luôn mang tâm thái sợ hãi mà xa lánh y. Thế nên mới cô phụ tình thâm hai đời mà chẳng hề hay biết. Kiếp trước Đế sư – Hoàng hậu. Kiếp này Học trò – tiên sinh. Chỉ thế mà thôi. Máu tươi sắp phủ lấy bàn tay hai mươi năm đánh đàn cầm bút, nàng cơ hồ sợ hãi tới tuyệt vọng: “Đừng, Tạ Cư An, đừng! Ta không trả nổi…” Thế nhưng y chỉ vân đạm phong khinh mà trả lời: “Không trả được. Vậy từ nay về sau, đổi thành ngươi nợ ta, có được hay không?” Nàng và Trương Già là hai thái cực đối lập. Nhưng nàng và Tạ Nguy mới là giống nhau. Từ mất mát, hận thù cho tới ẩn nhẫn và quyết tuyệt. Cho nên khi nàng cuối cùng cũng biết dùng tâm mình để hiểu y, thì mới phát hiện ra, hóa ra nàng có thể dễ dàng đọc hiểu điều y đang suy nghĩ. “Trước đây thật lâu, ngươi từng nói cho ta biết, nếu là ngươi, thích một người, tất sẽ vĩnh viễn giấu ở trong lòng, không để cho người kia biết được. Nhưng Tạ Cư An, nếu như ngươi thật sự thích một người, làm sao có thể giấu nổi đây?” “Ngươi đúng thật thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại chẳng biết gì về thích.” “Tạ tiên sinh, ngươi từng dạy ta học, dạy ta viết chữ, đánh đàn, dạy ta làm người. Có lẽ từ nay về sau, đến lượt ta tới dạy ngươi, dạy ngươi đi thích một người phải làm thế nào, có được hay không?” Từ nay về sau. Ngươi không còn một mình nữa. Tuyết đã ngừng. Ác mộng hai mươi năm trước cũng đã chấm dứt. Tháng ngày về sau, có người, cũng lại có ta. Mời các bạn mượn đọc sách Khôn Ninh của tác giả Thời Kính.
Bình Yên Nơi Anh
Làm sao Lục Kiều Kiều có thể ngờ được em gái Lục Mộng Kỳ mà cô hết lòng thương yêu, chuộng thế mà lại đâm sau lưng cô. Đứa em gái cô dành hết tình cảm, lại phản bội cô, cùng với vị hôn phu của cô, cả hai đều khiến cô tổn thương, và thất vọng tột cùng. Sau đó, số phận còn muốn đùa cợt cô, khiến cô rơi vào tình thế khó xử, hiện tại cô phải thay em gái lấy chồng.. *** Từ phía xa, những đám mây đen ngòm như đoàn quân tinh nhuệ, ồ ạt kéo về thành phố. Theo hiệu lệnh, chúng nhanh chóng dàn đều ra, che kín cả bầu trời. Phút chốc, đất trời tối sầm lại. Mới có ba giờ chiều mà tưởng như đã nhập tối. Những cơn gió theo đó giật liên hồi, càng lúc càng mạnh. Cuốn bụi và lá khô ven đường bay mù mịt. Không khí nhanh chóng trở nên dịu mát, rồi mát lạnh bởi hơi nước trong không khí đang dâng cao. Càng lúc, đội quân mây đen càng sà xuống sát mặt đất như đang thị uy. Và rồi, sau một tiếng ầm lớn từ bầu trời vọng xuống, cơn mưa rào đổ sầm sập về mặt đất. Những giọt nước thi nhau đổ ào ào xuống phía dưới, dày đặc đến khiến đất trời chìm trong màn mưa trắng xóa. Tầm nhìn thu hẹp về đến chỉ trong vài bước chân. Nhìn đâu cũng là mưa, là nước mưa, là những khoảng trắng xóa. Mưa rơi lộp độp xuống tàu lá, rầm rập xuống mái nhà, lách tách vào cửa kính, rào rào xuống mặt đường, rồi òng ọc xuống ống cống. Khắp nơi toàn là tiếng của cơn mưa. Người người lao nhanh để tìm chỗ trú ẩn. Lục Kiều Kiều vừa xuống taxi, nhanh tay dùng túi xách phủ đầu chạy vào trong sảnh khách sạn. Ngước nhìn lên đồng hồ trên tay, cô thở phào nhẹ một hơi. Bởi vì hôm nay, cô có hẹn với em gái là Lục Mộng Kỳ. Từ nhỏ đến lớn, Lục Mộng Kỳ thân thể ốm yếu, hay bệnh vặt nên Lục Mộng Kỳ luôn được bố mẹ cưng chiều hơn, nhưng cũng không vì lý do đố mà Lục Kiều Kiều đâm ra ghét bỏ người em gái này, cô ngược lại rất yêu quý, luôn săn sóc Lục Mộng Kỳ, chỉ cần thứ mà em gái muốn, cô đều nhường cho em. Lục Mộng Kỳ lớn lên rất xinh đẹp, dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu, thành tích học tập cũng tốt, nói chung là một thiếu nữ hoàn hảo, ai nhìn vào cũng muốn sủng nịnh cô ấy như công chúa. Lục Kiều Kiều rất yêu thương đứa em gái này. Mấy hôm trước Lục Mộng Kỳ có hẹn cô đi ăn tối ở nhà hàng của một khách sạn. Chính là khách sạn mà cô đang đứng đây. Lục Kiều Kiều cũng không biết, vì sao lại là ở khách sạn, nếu đi ăn, thì có rất nhiều hàng quán khác để lựa chọn. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần đó là ý muốn của em gái, cô đều sẽ thuận theo. Lục Kiều Kiều thong thả bước vào quầy tiếp tân, cô đưa số thẻ phòng cho mấy cô tiếp tân ở đó hỏi đường đi. Nhận được câu trả lời, cô vui vẻ đến điểm hẹn. Không thể để em gái đợi lâu được. Đi vào bên trong, Lục Kiều Kiều phát hiện còn có đôi giày của một người khác. Đây vốn là bữa tối chỉ có hai chị em, không lẽ Lục Mộng Kỳ còn mời thêm bạn? Lục Kiều Kiều tò mò, nhón từng bước đi vào. Bởi vì cô không muốn gây ra tiếng động làm phiền em gái, ngộ nhỡ em ấy đang ngủ thì sao. Đứng trước cửa một căn phòng, cửa mở he hé, Lục Kiều Kiều vừa định vươn tay mở ra. Bên trong liền phát ra những cỗ âm thanh khiến người ta xấu hổ. Qua khe hở, Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn vào bên trong. Là một nam một nữ đang cùng lăn lộn trên chiếc giường rộng. Bất ngờ hai người đó lại là Lục Mộng Kỳ và vị hôn phu của cô - Dương Nhất Hàn? Lục Kiều Kiều hoảng hốt vội bịt chặt miệng mình lại để không thốt ra tiếng động cả kinh. Cô quỳ gục xuống dưới sàn nhà, ánh mắt trợn ngược lên kinh ngạc. Cố gắng kìm lại nhưng cả thân thể đều run rẩy cả lên. Hốc mắt nóng râm ran, từng giọt nước tràn lan trên gương mặt trắng nõn. Bàn tay run rẩy vịn lấy bức tường cố vực dậy đứng vững. Vừa định rời đi, bên trong phát ra tiếng trò chuyện của hai người. " Hàn ca ca ~ anh là vị hôn phu của chị gái em, cũng sắp trở thành anh rể của em. Anh xem chúng ta bây giờ có phải không thích hợp không ~ " " Có gì mà không thích hợp? Lục Kiều Kiều kia xấu xí, lại già nua, sao có thể sánh với em! Anh từ lâu đã muốn đá cô ta ra khỏi mắt rồi! Lục Mộng Kỳ em vừa xinh đẹp, đáng yêu, lại thông minh, anh tất nhiên là thích em rồi! " " Vậy tại sao anh còn ngỏ lời cầu hôn với chị ta? Anh đừng tưởng nói ngọt như vậy là dỗ được em! " " Hửm? Tiểu bảo bối như vậy là ghen rồi? Ban đầu anh tiếp cận cô ta cũng chỉ vì thu hút sự chú ý của em thôi! Ai đời một cô gái xinh đẹp ngay trước mắt đây, lại đi chọn bà già xấu xí kia cơ chứ! " " Anh nói như vậy, nếu để chị nghe thấy, chị sẽ rất buồn nha ~ " " Mặc kệ cô ta, chúng ta đang vui, nhắc đến cô ta thật mất hứng! Tiểu bảo bối anh tới đây ~ " " Ai da, anh nhẹ chút, làm người ta đau đó ~ " " Rồi rồi, anh xin lỗi, anh yêu em! " " Em cũng yêu Hàn ca ca nhất ~ " Từng lời, từng chữ như xuyên thẳng vào trái tim Lục Kiều Kiều, cô đau đớn, cô gục ngã. Đáng hận. Cái tên chó chết Dương Nhất Hàn kia lúc theo đuổi cô thì lời ra tiếng vào ngon ngọt như thế, hứa hẹn cả đời chỉ yêu mình cô, hứa không bao giờ phản bội cô. Vậy mà giờ xem hắn ta đã làm gì sau lưng cô chứ. Còn em gái cô, Lục Mộng Kỳ? Đứa em gái xinh đẹp, ngoan ngoãn lúc nào cũng ríu rít chạy theo sau cô gọi chị ơi, chị ơi. Tất cả đều chỉ là giả thôi hay sao? Dá em gái ốm yêu mà cô nhất mực cưng chiều, luôn nhường nhịn mọi thứ cho, mà giờ lại phản bội cô, gian díu với tên hôn phu chó má kia sao? Đáng hận. Hóa ra từ trước đến nay, Lục Mộng Kỳ chỉ giả làm bạch liên hoa mềm yếu để lừa dối tất cả mọi người, giả ốm yếu để cướp đi tình yêu thương của cha mẹ dành cho cô, giả ngoan ngoãn để cướp tất cả mọi thứ từ cô, ngay cả vị hôn phu của chị gái mình còn không tha. Lục Kiều Kiều thực rất hận, nhưng hận nhất, chính là bản thân mình. Bởi vì quá nhu nhược, dễ tin người mà để người ta lợi dụng, lừa dối. Một lúc sau, Lục Kiều Kiều lau sạch hết nước mặt trên mặt, cô chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng này. Thật dơ bẩn, quá dơ bẩn, tra nam tiện nữ quá bẩn thỉu mà làm với nhau, cô phải thoát khỏi nơi này, Lục Kiều Kiều không muốn bị vấy bẩn. Cô chạy thật nhanh, thật nhanh. Ra đến bên ngoài, cô bắt taxi, nhưng đi qua đi lại, cũng không có chiếc xe nào dừng lại. Đi dưới trời mưa, sấm chớp bắt đầu nổi lên đùng đùng, cơn mưa giông càng lớn. Không lẽ đến cả ông trời cũng không thèm nhìn xuống Lục Kiều Kiều cô?.   Mời các bạn mượn đọc sách Bình Yên Nơi Anh của tác giả Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân.