Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khoảnh Khắc Tinh Quang

"Đã từng có một tấm chân tình ở trước mặt tôi, chỉ là tôi không biết quý trọng..." Thầm mến chính là một loại bệnh, cần phải chữa. *** #REVIEW: KHOẢNH KHẮC TINH QUANG Tác giả: Minh Nguyệt Đang. Thể loại: Hiện đại, thầm mến. Tình trạng: Edit hoàn, có ebook. Reviewer: Le Giang - fb/hoinhieuchu ---- Xuyên suốt truyện là mối tình bí mật của Bùi Giai và Đường Nhã Bửu. Mỹ Bảo - chị gái Nhã Bửu đã yêu và điên cuồng theo đuổi anh chàng lạnh lùng Bùi Giai nhưng chưa từng được đáp lại. Tình cờ Bùi Giai phát hiện Nhã Bửu cũng thầm có tình cảm với mình nên bắt đầu để ý đến cô hơn. (thực ra là sợ gặp phải Mỹ Bảo ver 2 ) Và rồi anh nhanh chóng bị cô thu hút, hai người sa vào tình yêu cuồng nhiệt. Trước đây họ đều loanh quanh trong cùng vòng tròn giao tiếp nhưng quan hệ chỉ dừng ở mức "có quen biết", thậm chí 2 bà mẹ còn có mối thù truyền kiếp từ trước (kiểu trẻ con buồn cười chứ không nặng nề đâu, không biết 2 cặp bố - mẹ đôi chính có truyện riêng không chứ thấy tiềm năng quá à) và bị đẩy lên đỉnh điểm vì chuyện theo đuổi bất thành của cô con gái lớn nhà họ Đường. Đây cũng chính là rào cản lớn nhất trong mối quan hệ của nam nữ chính sau này, là lý do Nhã Bửu luôn muốn giấu nhẹm, giấu tiệt Bùi Giai, là nguồn cơn bao lần uất ức đến bất lực của nam chính. Nữ chính là tiểu thư đúng nghĩa, gia đình giàu có, được nuông chiều hết mực. Cô là diễn viên múa, không chỉ xinh đẹp mà còn có phong thái dịu dàng nhã nhặn. Tuy nhiên thâm tâm Nhã Bửu lại tồn tại những sự phản nghịch ngấm ngầm. Ví như biết tình yêu thầm lặng dành cho Bùi Giai khó mà có kết quả nhưng vẫn yêu. Ví như luôn là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại giấu giếm yêu cái đứa mà mẹ mình ghét nhất trên đời. Ví như luôn được giáo dục là con gái phải giữ giá nhưng lại yêu bất chấp, không toan tính chút gì. Nhã Bửu yếu đuối, chút xíu tổn thương cũng chịu không nổi, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là nghĩ đến chuyện phải chia tay rồi, xong lại đau lòng buồn bã. Nam chính ngược lại, là người kiên định, giỏi giang, bề ngoài hơi hơi lạnh lùng (và đẹp trai ) Nhưng gặp nữ chính rồi là anh hóa sói ngay Bùi Giai khi yêu Nhã Bửu như trở về làm chàng trai trẻ mới biết vị yêu đương, lãng mạn, ngọt ngào, cuồng nhiệt. Dù đọc đoạn đầu có thể cảm thấy nữ chính yêu nhiều hơn, lúc nào cũng lo được lo mất. Nhưng càng đọc sẽ càng thấy nam chính mới thật sự là người yêu nghiêm túc, yêu đến mức có thể làm trái với nguyên tắc của bản thân. Và độc giả chắc sẽ nhiều phen điên tiết với Nhã Bửu và cám cảnh thay cho số phận hẩm hiu chỉ có thể làm người tình trong bóng tối của Bùi Giai Điều mà nam chính cần đến cuối cùng chỉ là một lời khẳng định tình cảm, một gia đình mà thôi. Nhưng chị toàn làm anh giận tái cả mặt. Mà giận cái là nữ chính lại dùng mỹ nhân kế. Nam chính không bao giờ mắc mưu nhưng dạy dỗ xong là kiểu: rồi, giờ dùng mỹ nhân kế được rồi đó honey à =)) Truyện H nhiều nhưng toàn theo style: phủ màn, tắt đèn =)) đọc không bị phản cảm. À có điều nam nữ chính xxoo hơi sớm, thích cái là anh mần thịt chị rồi. Bạn nào không nhai được thì bỏ qua nhaa. Nói tóm lại là truyện đọc được, mình đọc một lèo hết luôn. Có điều cảnh báo là bản dịch và convert đều đến hết chính văn thôi, ngoại truyện chỉ có ở sách xuất bản bên Trung :(( ngày trước đọc xong mà mình chưng hửng í, hụt hẫng dã mann vì hóng nhất là phản ứng của các nhân vật xung quanh :(( Từ đầu đến cuối chỉ có 3 người biết mối quan hệ này: nam nữ chính và chị gái nữ chính " Mình search mọi ngóc ngách mà không thấy, nghe bảo ngoại truyện có phần Bùi Giai lấy lòng mẹ vợ rất hấp dẫn. Ahuhu *** Đường Nhã Bửu lái xe chạy vào nhà, cô út của cô vừa khéo đứng trước mặt, Nhã Bửu phiền chán bứt tóc, xuống xe cô đã khôi phục lại bộ dáng dịu dàng: “Cô út.” Đường Diệu nhìn về phía chiếc xe của Nhã Bửu nhíu mày: “Sao cháu còn chạy chiếc xe cổ sĩ này chứ, không an toàn.” Đường Nhã Bửu nhìn thấy gương mặt biểu hiện như kính chống đạn của cô út thì không nói nữa. Đường Diệu đem chìa khóa trong tay ném cho Nhã Bửu: “Cháu lấy chiếc xe này mà dùng, đừng nói là cô không thương cháu.” Đầu Nhã Bửu như muốn nổ tung, đánh giá chiếc xe trước mắt, màu tím sang trọng, nội thất bên trong khá xa hoa, cũng may là chưa viết thêm bốn chữ “Ông trùm than đá”. Nhã Bửu nhõng nhẽo cầu xin: “Cô út, chiếc xe này hẳn là dượng tặng cho cô, toàn là màu sắc tình yêu, cháu nào dám nhậń.” “Cháu là đứa cháu gái yêu quý nhất của cô, cháu hoàn toàn xứng đáng, nhận đi, trưởng bối ban thưởng cấm con cháu từ chối.” Đường Nhã Bửu còn chưa vào tới cửa thì đã nghe thấy tiếng cô út nũng nịu: “Chồng à, vừa rồi Nhã Bửu nhìn thấy chiếc xe yêu quý của em đẹp quá, con bé cứ nằng nặc đòi xin, ý anh thế nào?” Đường Nhã Bửu bị Đường Diệu đổ oan, cô đứng hình tại chỗ, ba người trên ghế nhìn cô trưng trối, tay cô còn đang cầm chiếc chìa khóa xe, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhìn bà Diệp Tranh. Bà Diệp Tranh đưa tay lên trán, người không hiểu nội tình còn tưởng rằng bà mệt mỏi, kì thực bà lấy tay che mắt đồng tình thông cảm nhìn con gái, Đường Diệu là một bà cô lanh lợi, cư nhiên muốn Nhã Bửu chịu tiếng xấu. Nhã Bửu thấy dượng vỗ lưng an ủi Đường Diệu: “Ngoan, Nhã Bửu muốn thì em cứ đưa cho nó, anh tặng em chiếc xe khác vậy.” “Được, lần này phải do em tự chọn màu sắc nhé chồng.” Đường Diệu nũng nịu. Nhã Bửu nghĩ trong lòng, hai người này cộng lại cũng hơn chín mươi tuổi, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt cô hôn hít, có khi còn hại cô ăn cơm không ngon. Đuôi mắt Đường Diệu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Bửu, bất mãn nói: “Chị à, Nhã Bửu khi nào thì mới kết hôn, lớn như vậy rồi, chị nói xem có chướng mắt không?” Diệp Tranh là tuýp người đàn bà cò lòng tự trọng rất cao, lập tức trả lời: “Ngại chướng mắt thì đừng nhìn, Nhã Bửu nhà chúng tôi gả cho ai cũng đều tốt cả, nếu cả đời này nó tình nguyện ở đây, tôi và cha nó cũng không ép. Con gái có nhất thiết phải lập gia đình không?” Bà Diệp Tranh cực kì tự hào: “Nhã Bửu, Nhã Bửu của mẹ tuyệt đối cũng nghĩ như vậy đúng không?” Nhã Bửu vội vàng gật đầu, sau đó nói: “Dì, dượng, mọi người ngồi chơi cùng mẹ cháu một lúc, giữa trưa cháu còn có hẹn với bạn dùng cơm.” “Nam hay nữ vậy con?” Bà Diệp Tranh đứng lên đuổi theo Nhã Bửu. “Nữ ạ.” Nhã Bửu cũng không thèm quay đầu lại, cô trả lời một câu. “Chị à, em nói này, Nhã Bửu nhà chúng ta năm nay đã 26 tuổi rồi, nó đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà chị cũng phải quản?” Đường Diệu nói: “Lúc trước sao không thấy chị quản nó nhiều vậy?” Gương mặt bà Diệp Tranh trầm xuống, Đường Diệu cũng nhanh chóng im lặng, bản thân biết đã động đến nổi đau của chị dâu, nhanh chóng kéo chồng đứng dậy: “Chồng à, chúng ta lên lầu tìm anh hai thôi.” Mời các bạn đón đọc Khoảnh Khắc Tinh Quang của tác giả Minh Nguyệt Đang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Năm Tháng Vô Định - Gặp Em Ngày Xuân Phân - Dư Lạc Thuần
Tuổi trẻ, họ có những bồng bột, háo thắng, và phạm sai lầm. Ba người bọn họ: Một lạnh lùng, một điềm tĩnh, một hào hoa, bọn họ phong lưu, trăng hoa, thật tâm yêu một người phụ nữ là chuyện nực cười nhất thiên hạ. Vậy mà ông trời lại se duyên cho họ, tưởng chừng hạnh phúc là mãi mãi nhưng rốt cuộc lại khiến ba người phụ nữ ấy tổn thương sâu nặng.  "Ba người đàn ông chúng ta, đều theo đuổi người phụ nữ của riêng mình... cuối cùng lại làm họ tổn thương." *** Trong một lần truy sát, hắn vô tình gây tai nạn làm một gia đình chết thảm. Trước khi chết, người cha đã van nài hắn cứu con mình. Kể từ đó hắn nhận nuôi cô.  Một ông trùm nguy hiểm nhất thế giới lại cưng chiều cô như bảo vật. Hắn muốn, cô không bao giờ biết được sự thật về cái chết của bố mẹ mình. Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, hắn làm sao có thể giấu được bí mật cả đời. Cô căm hận hắn mà bỏ đi, hắn điên cuồng tìm kiếm nhưng đều thất bại. 5 năm sau, cô trở thành cảnh sát tài giỏi, hắn là mục tiêu của cô! Trong đầu cô chỉ có hai lý do sống: 1, tống hắn vào tù. 2, khiến hắn phải đau khổ cả đời. Một vòng lẩn quẩn yêu hận suốt mười bốn năm, sủng có ngược có. Đối với hắn cô là bảo vật, còn đối với cô, hắn là kẻ thù giết cha mẹ không đội trời chung. *Xuân phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là điểm giữa của mùa xuân,  nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ điểm giữa(20-21/3) mùa xuân. *** Khi Diệp Dao còn nhỏ, được An Thực lấy họ mình đặt cho cô, gọi là An Dao. Đối với cô, An Thực vừa là ân nhân vừa là người thân, nên cô rất quý mến hắn. Có lần Lăng Nghị hỏi “An Thực, cậu cảm thấy cô bé này thế nào?” Hắn điềm nhiên đám “Dễ nuôi!” Lăng Nghị lại hỏi “Nghe nói hai người rất ít nói chuyện?” An Thực lườm anh một cái “Chuyện nhà tôi cậu quan tâm làm gì?” “À...chuyện-nhà-cậu? Được được, người ngoài như tôi không nên tìm hiểu nội tình sâu bên trong.” Lăng Nghị lại giở giọng gian tà ra. Thật ra, đa phần, hắn và cô rất ít khi gặp mặt trong nhà, nhưng chỉ cần hắn ở nhà cả ngày, An Dao sẽ liên tục làm phiền, nói rất nhiều. Những ngày đầu hắn cảm thấy rất phiền phức nhưng dần dần cũng thấy quen. Buổi sáng trước khi đi học, cô cùng An Thực dùng buổi sáng “Chú à, sắp tới ngày họp phụ huynh.” Khi An Thực đăng ký nhập học tiểu học cho An Dao, đã dùng thân phận người giám hộ duy nhất. Thấy An Thực trầm ngâm không trả lời, cô hiểu chuyện nói tiếp “Nếu chú không muốn đi cũng không sao đâu. Cháu sẽ nhờ chị Tố Nghi.” ... Mời các bạn đón đọc Năm Tháng Vô Định - Gặp Em Ngày Xuân Phân của tác giả Dư Lạc Thuần.
Mỹ Nhân Khó Gả (Mỹ Nhân Nan Giá) - Thị Kim
Thân là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, vậy mà lại không ai thèm lấy? *** Một số cuốn sách của tác giả Thị Kim: Mỹ Nhân Khó Gả (Mỹ Nhân Nan Giá) tựa xuất bản Đệ Nhất Mỹ Nhân Trầm Hương Tuyết May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả Chỉ Yêu Mình Em Châu Viên Ngọc Ẩn Cỏ Dại Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ Thâu Trọn Gió Xuân Tình Bất Yếm Trá ... *** Người ta vẫn hay nói có duyên nhất định sẽ có phận, dù đó là lương duyên hay nghiệt duyên. "Mỹ nhân khó gả" sẽ cho ta thấy một mối lương duyên có tránh cũng khó lòng tránh được, càng tránh càng vướng sâu hơn vào lưới tình. Cung Khanh được mệnh danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nhan sắc tuyệt trần lại là con gái rượu của Thượng thư đương triều nhưng nàng không mang chí lớn vào cung, chỉ mong tìm một người chồng có thể trọn đời chỉ có mình nàng. Vậy thì cớ gì mọi mối hôn sự mà mẫu thân tìm cho nàng đều không thành? Nhân tố ngầm cản trở Cung Khanh đi lấy chồng là Mộ Thẩm Hoằng- thái tử đương triều. Với vẻ ngoài "Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh"cùng sự tài hoa của đấng quân chủ tương lai, Mộ Thẩm Hoằng là mơ ước của bao cô gái trong thiên hạ. Nhưng vị thái tử cao cao tại thượng lạnh lùng uy vũ này trước mặt Cung Khanh làm ra biết bao nhiêu trò vô sỉ trêu chọc để nàng tức giận đến nỗi không nói nên lời. Thử hỏi có ai dám đến cửa cầu hôn cô gái mà thái tử lăm le không? Đáp án chắc chắn là không dám rồi. Cách vài ngày Mộ Thẩm Hoằng lại sai người mang đến cho Cung Khanh quà biếu với lí do "rất chính đáng" khi là chiếc nhẫn hắn vẫn hay đeo, khi là chậu mẫu đơn "sát cánh bên nhau" ai còn gan lớn đi hỏi cưới nàng nữa. Làm lỡ mất mối hôn sự với tân khoa trạng nguyên Thẩm Túy Thạch, phá mất hôn sự với Tả vệ tướng quân Nhạc Lỗi, đến khi Cung Khanh được ban hôn cho Duệ Vương thì Mộ Thẩm Hoằng ra chiêu cuối mang Cung Khanh về - Cung Khanh mang mệnh Mẫu nghi thiên hạ ắt phải lấy thái tử đương triều, nhờ phụ hoàng ban hôn gấp. Trong vòng xoáy này, Cung Khanh chạy đâu cho thoát, Cung Khanh chưa bao giờ ngờ rằng chuyện hôn nhân của mình lại trắc trở thế. Nàng muốn lấy người một lòng một dạ với nàng nên đã trốn tránh thái tử, trốn sự theo đuổi và quan tâm ( nhưng không thoát được :)) và nàng còn băn khoăn về chàng trai đeo mặt nạ Trừ tà đã cứu nàng đêm Nguyên Tiêu- người hẹn nàng khi gặp lại hắn sẽ cùng nàng viết nên một "giai thoại phong lưu", hắn là ai? Đọc "Mỹ nhân khó gả" cho ta thấy rõ ràng yêu là phải ra tay giành về như thái tử Mộ Thẩm Hoằng, bày thiên la địa võng tóm gọn giai nhân vào lòng. Bên cạnh đó truyện còn chứng minh cho một câu nói bất di bất dịch trong tác phẩm cung đấu "tự tìm đường chết", như cô cháu gái Tiết Giai của hoàng hậu hay Cửu công chúa ngông nghênh bất trị, tất cả đều có kết cục bi thảm, mình ác tâm đến mức có thể thốt ra "đáng đời lắm" . Một hồi gió tanh mưa máu chốn cung đình, những mưu mô và hận thù đặc sắc càng minh chứng cho sự thông minh tài trí của Cung Khanh và Mộ Thẩm Hoằng cũng như tình cảm bền vững của hai người. Với hài hước đáng yêu của Cung Khanh hay sự vô sỉ bất chấp của Mộ Thẩm Hoằng, mình chắc chắn đây là lựa chọn thích hợp để đọc giải trí tìm tiếng cười cũng như tìm vị ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng lưu luyến. -- - Trích đoạn trong truyện: Cung Khanh ngái ngủ mở mắt, nhất thời tưởng mới sáng, theo thói quen định vươn vai, kết quả trong lúc đưa mắt nhìn thấy một người tuấn duật đoan trang, động tác duỗi người cứng đờ, suýt thì gẫy eo. Nàng đang nằm trong phòng lò sưởi của hắn, mà hắn thì đoan chính đàng hoàng ngồi trước bàn, tay cầm sách mà mắt nhìn nàng, cười như có như không, dịu dàng mờ ám. Lúc này nàng mới nhớ ra chuyện say rượu, liền ngồi dậy cáo lỗi, “Thần nữ thất lễ, thỉnh điện hạ thứ tội.” Hắn đi về phía nàng, hơi khom lưng, nụ cười ôn hòa nho nhã tuấn tú, giọng điệu ân cần quan tâm: “Cung tiểu thư có chỗ nào không thoải mái không?” Khoảng cách này hình như gần quá, giờ mà đứng dậy xỏ giầy sẽ chạm phải cằm hắn….. Nàng không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ ngửa đầu ra sau, vô cùng xấu hổ hỏi: “Tại sao thần nữ lại ở chỗ này?” Hắn cười híp mắt nhìn nàng, “Sau khi nàng say, kéo ta không buông, đòi ta đưa nàng đến đây.” Cung Khanh: “…." Không thể nào, điện hạ. Dù ta uống say cũng sẽ không mất lý trí đến thế. Hắn cười cười nhìn nàng, ý hỏi vậy ý nàng là sao? Nàng né tránh ánh mắt sáng quắc của hắn, đột nhiên kinh ngạc phát hiện hắn cầm ngược sách! Điện hạ, vừa rồi ngài thật sự đọc sách sao? Ngài lấy quyển sách để che giấu chuyện ngắm ta đúng không? Trong nháy mắt, mặt nàng đỏ bừng, vội lách qua một bên, ý định xỏ giầy thoát khỏi chốn thị phi này. “Nàng vừa tỉnh rượu, đừng vội đi, sẽ chóng mặt đấy.” “Thần nữ quấy rầy đã lâu, vạn phần sợ hãi, đa tạ điện hạ chiếu cố.” Hắn dùng quyển sách cầm ngược ngăn cản nàng, nghiêm mặt nói: “Cung tiểu thư, có chuyện này ta muốn nói với nàng.” “Điện hạ mời nói.” “Vừa rồi, khi nàng say rượu, tay đã lần mò vào đây.” Hắn vỗ ngực, hiện trường gây án của nàng. Cung Khanh giật thót người, lập tức quả quyết phủ nhận: “Không thể nào.” Hắn nhíu mày: “Ý Cung tiểu thư là ta đang nói láo?” Nàng vội nói: “Thần nữ không dám. Có lẽ là điện hạ đọc sách sinh ảo giác, thần nữ tuyệt không dám mạo phạm điện hạ, cho dù có say rượu, cũng một lòng kính sợ điện hạ, tuyệt không dám làm ra hành động đấy.” Hắn: “…” Không nhân chứng liền chối phăng đúng không? ----- Cung Khanh nghiêm mặt nói: “Thái tử điện hạ trăm công ngàn việc, Thái phi đã có thần nữ chăm sóc, thỉnh điện hạ yên tâm.” Tiễn khách sao? Hắn cười cợt, “Hôm nay ta không bận.” “Vậy nếu ngày mai điện hạ bận thì không cần tới, thần nữ hầu hạ Thái phi là đủ.” Mộ Thẩm Hoằng vuốt vuốt mi tâm: “Nếu ngày mai bận…” Dừng một chút, hắn nghiêm mặt nói: “Ta sẽ tới một lần, nếu không bận thì … sáng trưa tối ba lần, Khanh muội muội thấy thế nào?” Cung Khanh: … Được, ngươi thắng. -- -- - Đầy tháng Mộ Doanh, Mộ Thẩm Hoằng đại xá thiên hạ. Tổ chức đại yến quần thần ở Sướng Xuân Uyển, cho các quan nghỉ ba ngày. Cung Khanh lén hỏi: “Có phô trương quá không?” “Trẫm luống tuổi mới có con gái rượu, vui thế có gì lạ?” Cung Khanh phì cười, “Hoàng thượng luống tuổi rồi sao?” “Nàng tra sử đời trước đi, hoàng đế bằng tuổi trẫm con trai đã biết đi từ lâu rồi.” Cung Khanh cười không dừng được: “Vậy tại sao ngài…?” Nàng ngượng không dám hỏi hết câu. Hắn cười: “Không phải là vì chờ nàng sao, vì nàng mà thủ thân như ngọc.” Nàng cười tươi như hoa, “Không tin.” -- -- - Review by #Hạ_Tịch Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Họa Gian Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban   Mời các bạn đón đọc Mỹ Nhân Khó Gả (Mỹ Nhân Nan Giá) của tác giả Thị Kim.
Gió Nhẹ Khẽ Thổi, Em Rất Thích Anh - Khấu Tử Y Y
Người ta nói nữ theo đuổi nam, chẳng mấy mà thành. Nhưng Thẩm Thi Họa cảm thấy con đường theo đuổi Lâm Cẩm Húc cách cả một vũ trụ. Dù cả vũ trụ này có sụp đổ, cả thế giới đến ngày tận thế, người đàn ông này cũng không ngoảnh đầu nhìn cô lấy một lần. Mời các bạn đón đọc Gió Nhẹ Khẽ Thổi, Em Rất Thích Anh của tác giả Khấu Tử Y Y.
Lấy Thân Nuôi Long - Cát Cân
Văn án: Có câu, bước vào cửa cung sâu tựa biển. Nơi đây nước sôi lửa bỏng, chỉ thoáng bất cẩn mạng mất chẳng hay. Lần đầu gặp nhau, nàng suýt mất mạng vào tay chàng. Triệu Phác Chân dầu thông minh mẫn tuệ, nhưng lại không đủ mưu sâu kế độc, một cô cung tỳ nho nhỏ không nơi dựa dẫm, để tồn tại, chỉ có một cách - lấy thân nuôi long. ***  Lúc đầu nghe cái tên kèm văn án thì mình đã nghĩ chắc đây cũng chỉ là một câu chuyện ngược sủng bình thường, tức mạch truyện chủ yếu xoay quanh tình yêu của chàng và nàng, còn lại mọi sự chỉ là một món trang trí cho đời thêm sắc thêm hương. Nhưng không, truyện có chiều sâu và hấp dẫn hơn thế rất nhiều.  Nam nữ chính chạm mặt trong một hoàn cảnh hết sức tréo ngoe, đêm hôm khuya khoắt, nữ thì đói bụng trộm đi tìm ăn, nam thì không biết cớ gì xuất hiện chốn ấy, và đúng lúc bắt gặp đương kim Hoàng thượng – cũng chính là cha ruột nam chính – đang cùng Hoàng hậu của tiên đế thông dâm. Chính vì nhẽ đó mới có chuyện nàng suýt chết trong tay chàng, nếu không có một phút yếu đuối sợ hãi lên đến cùng cực của một đứa trẻ tuổi mười trong phút cuối để nàng chạy vuột mất, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.  Trước khi đến với nam nữ chính, có lẽ nên nhắc đến ngài Hoàng đôi ba câu. Y xuất thân là con trai của một cung nữ thấp kém, chính vì nhẽ đó mà y luôn mặc cảm tự ti về mình, đỉnh điểm là việc được lựa chọn để đưa lên ngôi Hoàng đế sau khi tiên đế - anh trai y - một người được xem là có toàn dòng máu cao quý từ cả họ cha và mẹ - mất trong cuộc chinh chiến. Dĩ nhiên y được chọn cũng nhờ đôi ba lý do nào yếu kém, không thế lực, dễ thao túng, dễ điều khiển... Điều đau khổ cho y khi y là một con người rất tham vọng, đam mê quyền lực, tiền tài nhưng lại bạc nhược, ích kỷ, nghi kỵ, điều này áp dụng ngay cả trong việc đối xử với những đứa con ruột thịt. Với những đau khổ đã từng chịu của một thứ Hoàng tử xuất thân thấp kém, y luôn bị ám ảnh về cái gọi là nguồn gốc, y tự huyễn hoặc mình bằng việc ép buộc chị dâu Thôi thị - một người phụ nữ xuất thân gia đình danh môn cao quý - dâm loạn, huyễn hoặc rằng Thái tử - con trai của tiên đế và Thôi thị - thực chất là con mình, từ đó có lý do chính đáng để đối xử tử tế, thương yêu, bênh vực hết mực chàng ta.  Nam chính – con trai trưởng của Hoàng đế - sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh đau khổ như thế đấy, vốn là một con người đầy tình cảm, chàng tha thiết được cha mẹ đối xử dịu dàng dù chỉ một chốc, bởi vậy từ nhỏ chàng luôn tự dặn phải dốc lòng học tập, thể hiện tài hoa, nhưng đổi lại chỉ là những thờ ơ từ người cha - người đang bận khen tặng nâng niu Thái tử, những trách móc chì chiết từ người mẹ - người phụ nữ xuất thân bần hàn nhưng may mắn được ngài Hoàng đưa lên ngôi Hậu, để rồi cứ mãi mang ơn chồng, xem chồng là trời, lấy niềm vui của chồng làm niềm vui của mình, lấy sự không hài lòng của chồng với con cái làm lỗi lầm của mình và con. Ban đầu chàng cũng cho rằng ấy là do mình, vì thế càng ra sức cố gắng, nhưng đến khi thấu tỏ mọi chuyện cùng nhìn rõ bản chất người cha ruột, chàng thu mình trong một vỏ bọc nhu nhược, yếu ớt, kém tài.  Nữ chính là một cô cung nữ nhỏ nhoi làm việc trong kho sách, dĩ nhiên nàng xinh đẹp như hầu hết các nàng nữ chính ngôn tình khác, hơn nữa với đặc thù công việc cho phép nàng được tiếp xúc và hấp thu nhiều tinh hoa thời đại, để với trí thông minh sẵn có, nàng càng tài hoa hơn. Sau đêm ác mộng định mệnh, với những hiểu nhầm và vòng xoay thời cuộc, nàng trở thành cung tỳ bên cạnh nam chính, với bí mật kinh hoàng mà cả hai cùng chứng kiến trước đó, nàng được chàng ưu ái ‘trọng dụng’ trong kha khá công việc quan trọng. Sớm chiều chung đụng, dầu nghi kỵ đề phòng lẫn nhau, hai bạn trẻ vẫn không cưỡng lại được những hấp dẫn dành cho nhau, tuy nhiên để đi đến quả ngọt phải tốn cả chặng đường dài mênh mang.  Đọc truyện dễ thấy tác giả mượn kha khá nhân vật và tư liệu lịch sử để khắc hoạ nên một giai đoạn chính biến đầy khói bụi và xương máu trong này. Dàn nhân vật từ nam đến nữ đều rất ổn, lẽ dĩ nhiên thiện ác, đúng sai đủ cả, mỗi sự đều có nguyên nhân kết quả của nó, ai cũng được biện giải cho việc làm của mình, nhưng cái sai, cái ác vẫn sẽ bị phê phán, khinh thường. Đặc biệt truyện khá ưu ái phái nữ khi xuất hiện kha khá nhân vật nữ xinh đẹp, tài hoa, thông minh, đáng yêu, muôn màu muôn vẻ. Dàn nam thì ngoài một hai nhân vật mang danh ‘nguỵ quân tử’, còn lại đều đáng nể, có mắt nhìn thời cuộc.  Văn phong chặt chẽ, chắc tay, nhất quán, đặc biệt mình thích sự nhẹ nhàng và tinh tế của tác giả xuyên suốt câu chuyện, như nữ chính dầu ‘chững chạc’ là thế nhưng lại rất thích mặc đồ thêu đầy hoa lá, những vai nữ bên kia chiến tuyến xuống sàn với một cái chết nhẹ nhàng, hay có thể gọi là nhân đạo, không có những màn đấu đá trả thù tàn ác ghê rợn… Mình cũng thích việc tác giả không buff quá đà về độ hoà hợp của cái được gọi là lòng người sau thời chiến, dầu tin nhau tới đâu, vua tôi gì cũng phải tính đường lui cho mình, cái khác ở đây là họ đã chỉ cho nhau thấy mình làm thế nào.  Mạch truyện không chậm, nhưng tuyến tình cảm lại khá chậm, đã thế chỉ có canh suông nước lã nên đòi hỏi khá kiên nhẫn khi đọc. Bù lại truyện hấp dẫn với những bí mật dần được hé lộ xung quanh xuất thân nữ chính, bối cảnh truyện trải rộng nhưng không lan man với những cuộc chiến căng não giữa nạn ngoại xâm và hoạn nội loạn. Mình thích cái thật khi tác giả tả một nam chính đầy mồ hôi bụi bặm, mắt đỏ ngầu râu lởm chởm trên chiến trường, với những chuyến hành quân liên tục, những cuộc mật đàm liên miên, hỡi đâu thời gian chăm sóc sắc đẹp để mãi như chàng vương gia nhàn tản chốn cung xưa.  Nói chung mình rất đề cử truyện này cho cả đọc và edit/dịch, không cảm thấy tiếc thời gian đã bỏ ra, truyện hợp với những bạn có gu ngược (nhẹ), nam nữ chính sạch bong, gần cuối có 2 bạn bé con, đặc biệt bạn anh rất lí lắc, siêu đáng yêu. Tình cảm giữa các cặp đôi ít ỏi khác cũng khá đẹp, các vai nữ rất lí trí, nam thì đàng hoàng không gái gú. Mời các bạn đón đọc Lấy Thân Nuôi Long của tác giả Cát Cân.