Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thú Tùng Chi Đao

Thể loại: đam mỹ, 1×1, cường cường, HE Biên tập: Yển Độ dài: 100 chương + 1 phiên ngoại Một câu chuyện xoay quanh việc ăn thịt, uống rượu và chiến đấu với quái thú trong thế giới thú nhân. Mời các bạn đón đọc và theo dõi truyện. *** [Review] Đam mỹ “Thú tùng chi đao” – Priest Đăng vào Tháng Mười Hai 14, 2017 fhwjwah Review “Thú tùng chi đao” – Priest Link: “Thú tùng chi đao” – Priest (Nhà Lưu Niên Tự Thủy đã edit xong) (Có spoil một số chi tiết, nếu muốn có nhiều cảm xúc nhất khi đọc thì nên đọc truyện rồi hẵng đọc review :> Hoặc dưới đây cũng có một số chỗ spoil mình có cảnh báo nên các bạn có thể đọc rồi chừa nó ra cũng được) Cảm nhận đầu tiên phải nói là rất sảng khoái và rất nhiều cảm xúc. Thật tình, cũng lâu lâu kể từ đợt mình đọc được “Nhập vọng” đến giờ mới thấy có một truyện đam mỹ hay mà hợp gu mình thế. Chính ra thì hồi trước có đọc qua “Thất gia” của Priest nhưng cảm thấy không hợp lắm, không ấn tượng nên được hơn mươi chương thì dừng. Đến truyện này, tên cũng không ấn tượng mà tác giả thì đã có một lần “gặp gỡ” như vậy nên mình đã định không đọc rồi kia, ai ngờ chỉ vì cái tóm tắt mà sấn tới. Tóm tắt sơ lược thì truyện bắt đầu bằng cảnh một ngôi làng bị tàn phá và chém giết thê thảm, chỉ còn mỗi một đứa trẻ nhỏ xíu xiu yếu ớt cùng một người đàn ông á thú yếu ớt không kém thoát khỏi. Trong thế giới này có 3 loại người: một là đàn bà phụ nữ, hai là á thú tức là loại thấp kém, yếu đuối hơn và thú nhân – người nhưng có thể hóa được thành thú cùng sức lực vô cùng mạnh mẽ. Để phân biệt giữa á thú và thú nhân thì chỉ có thể nhìn vào tay, nếu ở đó có một vệt hoa văn thì đó là thú nhân. Chính vì sự khác biệt về thể lực đó mà thế giới này chỉ có một quy luật duy nhất: Kẻ mạnh là kẻ thắng. Vâng, nhưng Trường An – cái đứa nhỏ khốn khổ ở đầu kia, vốn sinh ra đã thể trạng yếu nhược lại còn là một … á thú! Ngược lại thì Hoa Nghi lại là một thú nhân có hoa văn bạc, được coi là ngàn năm có một và có thể lấy một địch trăm, vô cùng mạnh. Điểm mạnh đầu tiên của truyện chính là xây dựng nhân vật, thật sự mình rất nể Priest. Thậm chí đến giờ phút này, suốt bao năm rèn dũa ngòi bút mình cũng chưa thể viết được một nhân vật như Trường An. Thứ nhất là sự thống nhất trong hành động và lời nói xuyên suốt toàn truyện đã dựng nên được cá tính của cậu. Thứ hai chính là tính cách vô cùng đặc biệt của Trường An đã khiến mình chạy một mạch 100 chương mà không mệt mỏi. (Bắt đầu spoil) Không thể dùng một hai từ mà nói hết được con người của cậu ấy. Tuy xuất thân là á thú lại thể trạng yếu đuối nhưng cậu không giống như Thanh Lương sợ hãi, mềm oặt lúc nào cũng nơm nớp, lại càng không giống Kinh Sở – nhị ca của Hoa Nghi hận thù thế giới định kiến với á thú mà đâm ra mang một bụng hiểm ác. Trường An dùng chính nghị lực của mình, sức mạnh tinh thần của mình đập vỡ mọi định kiến đó, đập vỡ mọi nghi ngờ và khiến cho người người nể phục cậu. Có thể thấy rõ điều này khi có một cậu bé mới sinh được báo là giống Trường An khi lớn lên, tuy một thú nhân mà được nói giống một á thú thì thực nực cười. Người cha của đứa nhỏ lại thật vui mừng, bởi vì anh ấy cảm thấy giống Trường An thì không có gì không tốt. Trước khi thành danh, Trường An đã phải dành 10 năm ở với sư phụ trên Vũ Phong Sơn, học luyện kiếm bất kể mưa nắng, bão tuyết giá rét hay ngày hè nóng nực. Dù gãy kiếm, dù đau cổ tay, dù không thở được, bệnh tật ốm đau quấn thân nhưng không một ngày nào cậu ngừng nghỉ. Sư phụ nói cậu phải ở trên nóc, cậu cũng không quản gì liền ngay lập tức chấp thuận và tuân thủ nghiêm ngặt. Mình còn nhớ mãi một câu nói lên suy nghĩ của cậu lúc đó, ý rằng nếu muốn đạt được thành tựu tuyệt đỉnh thì phải trả giá bằng sự nỗ lực tuyệt đỉnh. Bởi vậy sau khi xuất sơn, Trường An đã khiến cho tất cả nhân vật lẫn người đọc kinh ngạc. Thế nhưng cậu không hề mang chút dã tâm nào với đời, sống thực thẳng thắn. Người có ân nhất định sẽ báo ân, người có oán nhất định phải trả oán. Trường An tuy trông có vẻ không phải người nhạy cảm nhưng cậu cũng rất dễ mềm lòng. Đối với nô lệ Lộ Đạt, không những không bắt xiềng xích (xiềng qua cổ tay), bóc lột sức lao động và bắt uống nước để làm thoái hóa khả năng biến thành thú như những nhà khác, cậu còn cho Lộ Đạt sống như thú nhân bình thường. Thậm chí cậu không tiếc gì mà dạy cho Lộ Đạt học đao, cũng đối xử thật dịu dàng như một người anh. Sự dịu dàng này nếu không để ý sẽ không thấy được, đặc biệt là khi phát hiện ra người Lộ Đạt yêu lại là gián điệp. Trường An sợ Lộ Đạt tổn thương nên không biết nói thế nào với đồ đệ của mình, nếu không thương thì chẳng thể nào có sự phân vân đó. Thường ngày, cậu y hệt bức tường toàn khắc nội quy cứng nhắc, nhưng làm việc gì cũng để ý đến tình huynh đệ. Tạp Tá theo chân Hoa Nghi và Trường An qua biết bao lần cửu tử nhất sinh, cậu không bao giờ quên. Thậm chí nếm mật nằm gai, chịu bị cá ăn thịt cắn xé cho nát da thịt cũng không chịu để người anh em của mình phải chết trước mắt mình. (Kết thúc spoil lần 1) Nói đến Hoa Nghi, anh khá là đặc biệt. Đây có thể nói là nhân vật lột xác ngoạn mục như thời kì văn hóa Pháp thuộc của Việt Nam vậy đó: kế thừa những giá trị cũ nhưng lại biến đổi hoàn toàn khác. Ban đầu Hoa Nghi là một thú nhân hiền lành như cục bột, tưởng như anh sẽ không bao giờ biết tức giận là gì. Tuy được trời phú cho một sức mạnh vô song nhưng anh chẳng bao giờ dùng đến. (Spoil tiếp) Cho đến khi thảm họa ập lên đầu anh – Nhị ca thí phụ sát huynh để chiếm quyền làm tộc trưởng. Hoa Nghi trở nên mạnh mẽ, cường đại và tất cả sức mạnh cũng như trí tuệ của anh được cuộc đời dồn ép phải bật ra. (Kết thúc spoil lần 2) Nói đến tình yêu của hai người thì không có gì quá đặc biệt. Nhìn chung mình thích ở một điểm là cả hai người đều mạnh, hào sảng nên tuy có sến nhưng vẫn rất ra dáng nam nhi. Thẳng thắn mà nói cho nên giữa hai người gần như không xảy ra khúc mắc gì bế tắc. Có thể nhìn thấy từ đầu tới cuối truyện, tình yêu của hai người trải dài từ những ngày Trường An mới 18 đến tận 20 năm sau đó. Tình yêu kéo dài, càng kéo dài càng sâu đậm. Các tuyến nhân vật phụ đều đặc sắc, mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau. Đặc biệt là không nhân vật nào lại kém quan trọng trong câu chuyện này. Kể cả người cá không có tên (mà bà tác giả toàn gọi là nhân ngư “A A A” vì nó chỉ biết kêu khóc ra tiếng a a a =)) ) cũng là nguồn cơn của những sự việc khác nhau. Nhân vật phụ thì mình không dám nói nhiều, tình cảm đối với họ phải trải qua cả câu chuyện mới có thể tích lũy được và nương vào điều đó, Priest đã chơi vài cú ở cuối làm tim mình thọt lên tận họng. Không thể phủ nhận chính họ đã đóng góp rất nhiều cảm xúc và ý nghĩa cho truyện này. Có một điều mình khá nể Priest là cách tác giả tả binh khí và tả chiến đấu. Không chỉ là khung cảnh chiến đấu mà còn là đao pháp, cách thức chiến đấu vô cùng sống động, đặc biệt. Có thể thấy rằng từ những chiêu thức đầu tiên làm danh tự Trường An nổi như cồn đến những chiêu thức cuối cùng mà sư phụ cậu dạy cho cậu, đó là cả một quá trình biến đổi vô cùng ảo diệu và tinh thâm. (Spoil lần 3) Ban đầu Trường An dùng mã đao nặng trăm cân, điều này đã ảnh hưởng đến cổ tay cậu và chắc chắn cậu không thể chịu nổi về lâu dài vì thể chất yếu kém. Cho nên sư phụ cậu – Bắc Thích đã dạy cho cậu một chiêu cuối cùng mà bí mật của nó nằm ở chính chiếc đao ông dùng. Chiếc đao không có cán, ông tự dung nhập mình làm một với đao, nhẹ nhàng uyển chuyển mà rất hữu hiệu. Nó đòi hỏi sự tinh chuẩn và đó là điều Trường An đã có từ trước. (Kết thúc spoil) Nói về văn phong, Priest (và bạn edit) có một văn phong rất tự nhiên, súc tích. Cái này không thể đánh giá được chính xác vì mình không đọc văn bản gốc nhưng dựa trên các đoạn tả cảnh, tả người có thể thấy được mình không phải lướt đọc và bỏ qua quá nhiều. Có một đặc điểm trong văn Trung (đam, ngôn, bách…) là viết rườm rà hoa lệ. Nhưng chất văn Priest khá súc tích, dễ hiểu, phù hợp với nội dung truyện. Đây là một truyện, nếu càng nhìn vào chi tiết sẽ càng thấy tác giả dụng tâm sức, có logic và trôi chảy như một dòng sông. Hơn nữa, sự mạnh mẽ trong cá tính của hai nhân vật chính sẽ cho người đọc nếm cái vị rất đặc trưng của BL – một chất riêng mà tình yêu nam nữ hay nữ nữ không thể có được. – Mr. Carrot – atmstorywriters.wordpress.com *** CẢNH BÁO: TRUYỆN GIẾT CHÓC MÁU ME BẠO LỰC, CÓ CHI TIẾT ĂN THỊT UỐNG MÁU, THỈNH NÊN CÂN NHẮC TRƯỚC KHI NHẢY HỐ. TÓM TẮT ~Máu tươi nhuộm mặt đất, xác chết ngổn ngang, Trường An ra đời là một á thú mang thân thể yếu bệnh, vừa sinh ra đã gặp nạn diệt tộc, được một á thú khác may mắn sống sót tên Triết Ngôn phát hiện trong lùm cây. Triết Ngôn thân mang thương tích mất một tay, khổ khổ sở sở mang Trường An nhỏ đi đến nương tựa bộ lạc lớn, chịu bị khinh rẻ bán thân nuôi Trường An sống qua ngày. Tới năm thứ 7 thì Triết Ngôn chết, lưu lại Trường An nhỏ gầy cho một quả phụ nuôi dưỡng, mới được nửa năm Trường An phát hiện sự thật Triết Ngôn chết không phải do bệnh mà là bị người ám hại, Trường An 7 tuổi giết người trả thù cho Triết Ngôn, xong bỏ ra đi, lên Vũ Phong sơn tầm sư học đạo. Mười năm thấm thoát qua, Trường An lớn lên võ nghệ tinh thông, mang theo thân thể yếu bệnh cùng bảo đao xuống núi du ngoạn giang hồ, nhưng cũng không quên lời dặn của Triết Ngôn tìm cơ hội trả ơn cho người ngày xưa từng cứu giúp mình. ~ Hoa Nghi sinh ra làm con thứ của tộc trưởng bộ lạc, lại mang trong mình thiên phú dị bẩm, hoa văn màu bạc hiếm có, nhưng tính tình ôn hoà có chút ngây thơ. Năm mười bốn tuổi gặp biến cố lớn, nhị ca của y là á thú lập mưu giết chết cả cha mẹ anh em, chiếm ngôi tộc trưởng. Hoa Nghi trong một đêm mất đi tất cả phải chạy trốn xuôi ngược để thoát thân, sau trở thành vong khách, lăn lộn chém giết mười năm. Trong một đêm mưa hội ngộ Trường An, cùng nhau giết địch trải mưa máu gió tanh sinh tử tương giao, Hoa Nghi dần phát hiện tình cảm của mình dành cho Trường An đã không còn là tình chiến hữu đơn thuần nữa nên quyết tâm theo đuổi. Hai người trong thế giới thú nhân dã man cùng nhau chiến đấu, gầy dựng thành bang, xưng vương xưng đế, đối phó lòng người, cuối cùng là trả nợ máu. CẢM NHẬN + Em thụ từ lúc mới sinh đã yếu ớt khác người, đến gần cuối truyện tôi mới biết thì ra ẻm bị bệnh tim. Thế mà vẫn ngoan cường học võ công này nọ còn chém giết dũng mãnh cứu anh công, rồi còn làm thành chủ các kiểu nên tôi mạn phép suy đoán là không phải bệnh cấp tính nghiêm trọng gì lắm đâu;)))). Sống trên núi cả mười năm nên tính tình có hơi ngốc nghếch thẳng thắn nhưng ôn hoà, tình sâu nghĩa nặng, ý chí kiên định. Từ đầu tới cuối không bị bệnh hành hạ thì cũng bị thương do chiến đấu, thế nhưng không hề gục ngã, cứ ngu ngơ tiến về phía trước, trung thành với con đường mình đi, đôi khi phải bó tay với độ ngây ngô của ẻm. Phải nói là tác giả viết ngược rất tới nơi tới chốn, đọc cái đoạn ẻm một mình chiến đấu với cá ăn thịt dưới sông ấy, tôi đọc mà tim đập chân run luôn, ngược quá tàn bạo mà. + Anh công lúc nhỏ tính tình ôn hoà gần gũi, sau biến cố thì từng ngày trưởng thành hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí có dã tâm hơn nữa. Mang mối hận trong lòng nhưng mặt ngoài lại hài hước, đôi khi khiến cho người khác cảm thấy anh là người hời hợt dễ nắm bắt nhưng sau mới phát hiện anh nhìn xa trông rộng, suy nghĩ sâu xa làm kẻ khác phải tin phục. Mười năm làm vong khách cũng không có vui vẻ gì cho cam đâu, cái chi tiết diễn tả anh công bị thương lòi ruột ấy, ôi ôi ôi tôi phải đọc lại câu ấy mấy lần mới tin mình đọc đúng, giật cả mình ấyT_T + Tình cảm chính là sự cứu rỗi trong thế giới dã man tàn nhẫn này, tình yêu của công và thụ không phải dạng mãnh liệt cuồng nhiệt mà nó chân thành ấm áp mà bền bỉ. Trong truyện còn có câu chuyện của những nhân vật phụ, nhiều người thuộc thế hệ trước, nhưng tất cả đều có liên kết với nhau, ân oán dây nhợ búa lua xua, có lúc rất bất ngờ. Có hai nhân vật mà tôi thắc mắc nhất đó là Sách Lai Mộc và nhị ca của Hoa Nghi - Kinh Sở. Thắc mắc ở đây là không thể hiểu nổi suy nghĩ của họ. Cho đến cuối cùng thì tác giả cũng không viết rõ lý do vì sao Sách Lai Mộc lại có đức tin là Thần và vì sao Kinh Sở có suy nghĩ gì để làm ra bao chuyện ác. Không biết có ai giống tôi không chứ tôi thấy hai nhân vật này hơi khó hiểu và mông lung lắm. Còn nhân vật gây tiếc nuối nhất có lẽ là Lộ Đạt, đi theo Trường An ngần ấy năm, được truyền dạy võ công, làm tướng lĩnh trong thành, có binh sĩ dưới tay, có danh dự có nhân phẩm. Thế nhưng người này ngu muội nông cạn, bị sắc đẹp làm mờ mắt, để kẻ thù lợi dụng mà quay lưng bán đứng cả quê hương, cuối cùng chết trong tiếc hận. + Truyện của Priest thì không cần tôi nói nhiều rồi phải không? Cái văn phong hài hước đấy bọc bên ngoài cái sự bi thương, lắng đọng về số phận con người bên ngoài vui vẻ nhưng bên trong đau xót, khi đọc đến cuối tôi không thấy quá thương nhân vậy chính mà cũng không quá ghét nhân vật phản diện, cứ như tất cả đều ngang hàng nhau, mỗi người một số phận một suy ngĩ một lối đi. Kết thúc người đáng chết thì chết, người không đáng chết cũng chết nhưng người nên sống thì vẫn sống, cái kết HE nhưng không thấy vui vẻ thoải mái cũng không buồn đau xé lòng như tưởng tượng, chỉ cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm là tất cả đã kết thúc, đây chính là phong cách rất khác của Priest. ĐÁNH GIÁ: 10/10 cho toàn bộ tác phẩm và 9/10 cho edit. *** Sơ lượt về hai người: Công là Hoa Nghi, là thú nhân, đồng thời cũng là người khi hóa thú có lông trắng duy nhất hơn 300 năm đổ lại (cái này cũng không nhớ rõ lắm, đọc cũng lâu rồi, đại thể là vậy đi). Tính tình lúc nhỏ có phần nhu hòa, lớn lên tộc có biến nên có chút thay đổi. Thụ là Trường An, là một á thú nhân, từ nhỏ có thể nói là một dạng người sức khỏe yếu kém, nhưng tính tình lại rất cứng rắn, rất chịu khó. Nội dung truyện: Đại loại là kiểu, thời đại loạn lạc, kẻ mạnh là vua kẻ yếu chỉ có con đường hoặc chết hoặc làm nô lệ. Các bộ tộc chia ra cai trị, có tộc muốn sống an ổn, cũng có tộc muốn bành trướng sức mạnh, có tộc lấy giết chóc làm thú vui. Tuy rằng, so với thời đại có nhà nước thì làm một tộc trưởng quyền hạn không bằng một nhà vua, nhưng dù sao, so với làm một tộc nhân bình thường, vẫn có nhiều thứ khiến người tham vọng, huống chi còn là tộc trưởng của một tộc lớn mạnh. Hoa Nghi chính là một trong những đứa con trai của tộc trưởng tộc hùng mạnh bấy giờ, lại là người nắm chắc trong tay vị trí tộc trưởng, vậy thử hỏi, những người con còn lại thì suy nghĩ như thế nào? Đặc biệt kẻ làm huynh lại là á thú nhân nhưng cực kì tham vọng? Tranh quyền đoạt vị, thời nào chẳng có, thí cha giết đệ, là chuyện rất đỗi bình thường. Truyện bắt đầu từ quá trình sống kham khổ của Trường An, giai đoạn Trường An tìm đường hóa mạnh. Sau khi xuống núi mới bắt đầu quá trình cùng Hoa Nghi dây dưa. Từ khi Hoa Nghi chỉ là một “sát thủ”, đến khi trở thành “vua”. Thời đại trong truyện chính là giai đoạn từ cuối bộ lạc cho đến khi bắt đầu hình thành nhà nước, trong quá trình đó, còn xuất hiện một thời kỳ, thời kỳ này có vẻ giống như thời kỳ Kỷ băng hà, được Priest mô tả cũng khá chi tiết, từ giai đoạn xuất hiện thiên tai mưa bão, đến lúc núi lửa phun trào, cuối cùng cả thế giới chiềm trong bóng đêm, phủ đầy băng tuyết giá rét. Khi thế giới lại được lập lại, “nhà nước” cũng bắt đầu xuất hiện, tường cao thành vững cũng dần được xây dựng, tham vọng lại không dừng ở đây… Cảm nhận cá nhân: Ừmmmmm, bộ này tính ra thì nội dung hay nhận vật chính đối với T không quá đặc sắc, truyện đọc ở mức bình thường, có thể xem như hơn giải trí một chút. Càng về sau càng thấy phong độ bị tụt lại. Việc đặt tả nhân vật chính cũng không hợp khẩu vị T cho lắm, cảm giác tả cao nhưng thực tế thì chưa tới. (Xin lưu ý, cũng đã nói rõ, cái này là cảm nhận cá nhân, Bộ này theo T được biết, có nhiều người đánh giá bộ này nằm trong top các bộ hay nhất của Priest, nhưng đối T, không chỉ so sánh với hầu hết truyện đam mỹ của Priest, mà là hầu hết truyện từng đọc của các tác giả khác, thì nó nằm ở mức giữa, không quá thấp, cũng không quá cao.) Tuy nhiên, truyện của Priest đều mang trong mình một triết lí riêng, chỉ cần không phải là đọc kiểu lướt qua, nhìn mà không thấy thì vẫn có thể cảm được giá trị trong bộ này.  “Chân thần rơi xuống, luân thường mục nát, Hỡi ôi thiên đạo, con người thành thú. Kẻ cầm đao gào thét, kẻ gặm cỏ bỏ chạy. Bỏ chạy bỏ chạy, run run rẩy rẩy…” Một trong những điểm T thích ở Priest chính là cách đặt tên. Từ tên đều có thể hình dung ra tính cách người đó như thế nào, trừ hai nhân vật chính ở trên thì nhân vật phụ để lại ấn tượng cho T hơn. Như Bắc Thích, Hạ Lan, Sách Lai Mộc (quái gở lại thông minh, hiểu sâu học rộng lại ngày ngày đốt hướng cầu thần),Thanh Lương (bị người ta khinh miệt, chê là phế vật, nhưng tâm lại là người thiện lương trong sạch), Tạp Tá. Hầu hết các nhân vật phụ trong đây, tả không nhiều nhưng thông qua hành động lời nói, lại để lại ấn tượng tốt đối với T, đặc biệt cặp đôi phụ của Bắc Thích x Hạ Lan, xuất hiện ít nhưng lại làm T luyến tiếc vô cùng. Trích một đoạn ở Chương 63 của nhà Yển: Hải Lan nghe thấy, liền dùng nửa thân thể che kín, cẩn thận kéo tay đối phương. Bắc Thích mặt không biểu cảm nói: “Đương gia của Phác Á gia đời này chạy thật là nhanh, có chút bản lĩnh rụt đầu đấy.” Hải Lan: “Ừm.” Bắc Thích lại nói: “Còn không mau đuổi theo!” Hải Lan: “Ừm.” Bắc Thích hất hai cái, chẳng hất được tay đối phương ra, không nhịn được nhíu mày nói: “Đồ chày gỗ này.” Hải Lan thoáng mỉm cười, vẫn nói: “Ừm.” Giây lát sau, Hải Lan lại bổ sung: “Ban nãy ta nhìn thấy pháo hiệu, có lẽ là tín hiệu cho người ở cổng thành bắc, Hoa Nghi thủ lĩnh có hậu chiêu, bên kia bọc đánh, Phác Á gia sẽ phải chui đầu vào lưới, yên tâm đi.” Bắc Thích chau mày: “Tiểu tử đó…” Ống tay áo của Hải Lan từ dưới lớp áo da thú buông xuống, cơ hồ che mất chỗ đôi tay hai người nắm nhau, khẽ cắt ngang lời than phiền: “Tay ngươi lạnh quá!” Bắc Thích sững sờ, bỗng nhiên né tránh ánh mắt đối phương, hai người trong tích tắc giống như đã đổi vai, hồ lô cưa miệng biến thành ai đó, qua một lúc lâu, Bắc Thích mới dường như hơi mất kiên nhẫn, nói nhỏ: “Ừm.” Mời các bạn đón đọc Thú Tùng Chi Đao của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che
  Vũ Điệu Bảy Lớp Mạng Che ( 七重纱舞 )         Thông Tin   Tác giả: Bá tước E Dịch: Bánh Tiêu Thể loại: Đam mỹ, Trinh thám, Kinh dị, Văn học phương đông Edit ebook: Kayako Saeki Nguồn: banhtieu137.blogspot.com Đăng:   Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Giới thiệu:   Cảnh cục New York bận rộn, Alex Li cùng nhân viên mới triển khai điều tra vụ án giết người liên hoàn.   Ở mỗi hiện trường hung án đều có máu tươi tung tóe, thủ pháp hung tàn.   Tựa như hiến tế, văn tự màu máu tươi, là đầu mối duy nhất hung thủ để lại   』   Vì tháo gỡ mối liên kết giữa "Salome" và tình tiết vụ án.   Alex Li tìm đến tiến sĩ Maurice Norman nhờ giúp đỡ.   Đồng thời sa vào trong vũng lầy của ái tình.   Nhưng theo tiến triển điều tra vụ án đưa đẩy, mỗi một bí ẩn được giải ra, bí ẩn mới lại nổi lên.     Có phải ái tình cùng chiếm hữu biến dị của "Salome" đã tạo ra những cảnh tượng hiến tế màu đỏ tươi này hay không, và tiếp đó John lại là nhân vật như thế nào. . . . .   
Đào Một Đào Ra Quỷ
    Thông Tin   Tác phẩm: Đào Một Đào Ra Quỷ - 挖坟挖出鬼 Tác giả: Quân Tử Tại Dã Thể loại: Đam Mỹ, Hiện đại, Kinh dị, Trinh thám, HE, Văn học phương đông Couple: Tiêu Úc x Lâm Ngôn. Tình trạng: Hoàn Độ dài: 73 chương +  2 phiên ngoại Editor: Kỳ Kỳ, Cô Nương Lẳng Edit ebook: Kayako Saeki Nguồn: yeudammonghoa.wordpress.com Đăng: dtv-ebook.com       Giới Thiệu     Trong một lần thực tập, Lâm Ngôn đồng học bất hạnh bị quỷ quấn thân .. Từ nay về sau rất nhiều chuyện quỷ dị phát sinh trong cuộc sống của hắn… Vì muốn cuộc sống quay về quỹ đạo, Lâm Ngôn dẫn dắt một cái tiểu mã nông cùng một tên đạo sĩ gà mờ bước đi trên con đường giúp quỷ đạt thành tâm nguyện… Nhưng càng dấn thân vào sâu hơn, Lâm Ngôn cũng dần nhận ra sự việc hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của hắn…   Mà quan hệ của hắn cùng lệ quỷ lại bắt đầu phát sinh biến hóa… *** Review: Hiện đại, thần quái, kinh dị, ôn nhu công x cường thụ, hỗ sủng. Thụ Lâm Ngôn là sinh viên ngành khảo cổ. Đào đào đào, ai dè một ngày đang ở nhà thì thiệt sự có quỷ tìm tới cửa. Quỷ này chẳng những muốn giết người mà còn muốn cướp sắc. Đường đường là nam nhi đại trượng phu mà suốt ngày bị 35, Lâm Ngôn nổi điên dùng đủ cách, trải qua cả đống nguy hiểm mới dụ được quỷ vào căn phòng của một pháp sư để tống tiễn quỷ về chốn hư vô cực lạc. Khổ nỗi khi nhìn thấy quỷ bảo vệ con búp bê bị làm phép thành hình dáng mình bất chấp cả tính mạng thì bản tính thánh mẫu hiện về khiến bạn bỏ hết dắt tay quỷ chạy ra ngoài. Thế là, chuyện gì tới nó tới, Lâm Ngôn đem quỷ về tắm rửa sạch sẽ, chải đầu vấn tóc. Tèn ten, hóa ra quỷ cực đẹp trai, vô đẹp trai. Từ đó, hai người ở chung. Mình kể vui vui thế thôi chứ đừng nghĩ nó hài. Truyện không quá ghê nhưng nhiều đoạn sợ chết khiếp. Ám ảnh điệu cười “khặc khặc khặc” trong này vô cùng. Nhớ lần đầu đọc là lúc 12 giờ đêm, cảm giác lạnh từ đầu tới chân. Về mặt tình cảm thì nên xếp vào thể loại ấm áp nhưng truyện cũng xen lẫn nhiều nỗi buồn. Là Tiêu Úc sống mấy trăm năm trong bóng tối, cô đơn ám ảnh, không thể siêu sinh. Là một mối hiểu lầm dẫn đến bi kịch, là những mối tình đơn phương khiến con người ta sa lầy và nhúng tay vào máu. Cuối cùng, ai may mắn thì có tình yêu cứu rỗi, kẻ xui xẻo thì đành về với cát bụi thôi. Mình đánh giá cao tác giả cũng như cốt truyện. Đoạn cuối cũng có chút không hài lòng nhưng tựu chung vẫn rất thích nó. Không hố. Đề cử.
Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính của tác giả Đào Lý Sanh Ca. Tên khác: Vạn nhân mê chỉ tưởng cấp chủ giác an tĩnh đương sư tôn Tác giả: Đào Lý Sanh Ca Thể loại: Cường cường, Tiên hiệp, tu chân, Hệ thống, Ngọt văn, HE Nguồn: Tấn Giang Editor: Mòi học tra (wp chuongcholacda) Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn Tình trạng: Hoàn (86 chương) Văn án: Một sư tôn ưu tú nhất định phải có gia sản bạc triệu, sẵn sàng vì nam chính mà phóng khoáng vung tay. Một sư tôn ưu tú nhất định phải có sức mạnh cực lớn, sẵn sàng vì nam chính mà đi cướp pháp bảo, che chở nam chính khỏi đao thương. Một sư tôn ưu tú còn cần phải xinh đẹp như hoa, giúp nam chính bỏ xa tìm gần chuyên tâm tu tiên, tránh xa si nam oán nữ. “Đạo lý ta đều hiểu.” Ánh mắt nam chính đầy vẻ dịu dàng: “Sư tôn đừng lộn xộn, bôi thuốc lên eo nào.” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lãnh Văn Uyên, Vi Sinh Huyền Dương Một câu tóm tắt: Sư tôn độc sủng một mình ta. *** Tóm tắt Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, được vạn người sùng bái. Anh luôn mơ ước được sống một cuộc đời yên ổn, chỉ chăm lo cho việc tu tiên và dạy dỗ đồ đệ. Một ngày nọ, Vi Sinh Huyền Dương nhận được một nhiệm vụ từ hệ thống: phải dạy dỗ Lãnh Văn Uyên, một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt. Lãnh Văn Uyên là một người có tài năng thiên bẩm, nhưng cũng rất nghịch ngợm và ương bướng. Vi Sinh Huyền Dương quyết định nhận nhiệm vụ này, với mong muốn có thể giúp Lãnh Văn Uyên trở thành một người tu chân chân chính. Dần dần, anh nhận ra rằng mình đã yêu Lãnh Văn Uyên, nhưng lại không muốn thừa nhận. Lãnh Văn Uyên cũng yêu Vi Sinh Huyền Dương, nhưng anh lại sợ hãi việc thừa nhận tình cảm của mình. Anh lo sợ rằng nếu để Vi Sinh Huyền Dương biết, anh sẽ bị lợi dụng, và tình cảm của họ sẽ không được đáp lại. Hai người cứ thế mập mờ qua lại, không ai dám nói ra tình cảm của mình. Cho đến một ngày, khi Vi Sinh Huyền Dương gặp nguy hiểm, Lãnh Văn Uyên đã không thể kìm nén tình cảm của mình nữa. Anh đã nói lời yêu Vi Sinh Huyền Dương, và hai người chính thức trở thành một đôi. Review "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Tác phẩm kể về câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên. Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, còn Lãnh Văn Uyên là một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt. Hai người gặp nhau và dần dần nảy sinh tình cảm, nhưng lại không dám thừa nhận. Cho đến một ngày, khi Vi Sinh Huyền Dương gặp nguy hiểm, Lãnh Văn Uyên đã không thể kìm nén tình cảm của mình nữa. Anh đã nói lời yêu Vi Sinh Huyền Dương, và hai người chính thức trở thành một đôi. Câu chuyện có cốt truyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình tiết gay cấn. Tuy nhiên, tác phẩm vẫn thu hút người đọc bởi những tình tiết ngọt ngào, lãng mạn của hai nhân vật chính. Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên là hai nhân vật được xây dựng rất thành công. Vi Sinh Huyền Dương là một sư tôn tu chân tài giỏi, nhưng cũng rất dịu dàng và ấm áp. Lãnh Văn Uyên là một nam chính tu chân có số mệnh vô cùng đặc biệt, nhưng lại rất nghịch ngợm và ương bướng. Sự kết hợp của hai nhân vật này đã tạo nên một câu chuyện tình yêu vô cùng thú vị. Ngoài ra, tác phẩm còn có những tình tiết hài hước, giúp người đọc giải tỏa căng thẳng. Có thể nói, "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu đáng yêu và ngọt ngào, rất đáng để đọc. Đánh giá chung "Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính" là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và lãng mạn. Tác phẩm có cốt truyện nhẹ nhàng, không có nhiều tình tiết gay cấn, nhưng vẫn thu hút người đọc bởi những tình tiết ngọt ngào, lãng mạn của hai nhân vật chính. Vi Sinh Huyền Dương và Lãnh Văn Uyên là hai nhân vật được xây dựng rất thành công, tạo nên một câu chuyện tình yêu vô cùng thú vị. Mời các bạn mượn đọc sách Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính của tác giả Đào Lý Sanh Ca.
Miêu Cương Khách
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Miêu Cương Khách của tác giả Tiện Phàm. Thể loại: đam mỹ, cổ đại, cường cường, gương vỡ rồi lành, chữa lành cho nhau, ngọt ngược, HE. Giới thiệu: "Thân mang trung cổ của ác nhân, cũng có thể bảo vệ người chu toàn." Thiếu chủ Miêu Cương công × thích khách hàng đầu thụ Mỹ nhân rắn rết × Thích khách thâm tình Sáo xám vút qua vùng trời giữa rừng, trong rừng sâu rộng lớn chợt hiện mê sương, góc áo viền đỏ sượt lùm cây, chất giọng yêu dị mang theo ý chế giễu. "Ô, quả là lâu ngày không gặp." "Sao lại làm bản thân thảm đến nhường này, ta sẽ đau lòng đấy." Cừu Nhạn Quy che vết thương, khoé môi rướm máu, cằm bị nâng lên, hắn khuất nhục quay mặt đi, khàn giọng nói, "Đừng chạm vào ta." - - Sau này. Cừu Nhạn Quy: "..... Y đâu." Hạ nhân thấp thỏm, "Ờm, thiếu chủ ngài ấy tới Liễu các rồi." Thích khách đem kiếm của hắn đi bắt thông dâm, thiếu chủ đang nhàn nhã nghe tiểu khúc thì cửa đột nhiên bị đạp, nhướng mày khua tay ra hiệu các cô nương bị doạ xanh mặt lui xuống. Ngước mắt nhìn về phía thích khách khôi ngô đang đỏ mắt, cong môi mỉm cười, "Nghe một khúc nhạc thôi mà, huynh ghen gì chứ." Thích khách không lên tiếng, trong lòng cứ chua mãi, cho đến khi bị ấn lên bàn, thân võ nghệ của hắn như thể đình công, nhưng vẫn vô thức giãy một cái. Thiếu chủ ngừng động tác, "Sao vậy, không cho chạm?" "....Cho." Thích khách nhỏ giọng đáp, "Huynh cứ chạm tùy thích." Tự mình chui vào lưới, chim bay mỏi về rừng. Mời các bạn mượn đọc sách Miêu Cương Khách của tác giả Tiện Phàm.