Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Số 10 phố Yên Đại Tà - Kiếm Tẩu Thiên Phong

Ta là soái ca: Sóc bông của tôi có thai!! Tình yêu 123: Chúc mừng ^_^ Ta là soái ca: Phải làm sao đây? Tình yêu 123: Màu gì? Ta là soái ca: Màu xám tro tiêu chuẩn, cả hai con luôn! Tình yêu 123: Cậu mua ở chỗ tôi khi nào? Ta là soái ca: A? Tôi không phải mua của anh! Hàng Hàng nhìn màn hình, mồ hôi to như hạt đậu lăn tròn trên trán... Cái người 'Ta là soái ca' kia vẫn tiếp tục oanh tạc cửa hàng trên taobao. Người này làm sao vậy? Không phải mua của mình, lại muốn tìm mình giải quyết. *** Nói chuyện với cậu ta, hiểu biết về tình hình sóc bông của cậu ta, Hàng Hàng nghĩ thôi thì quản một chút đi. Nếu cậu ta đã tìm được mình cũng xem như duyên phận, hơn nữa, bản thân cũng rất yêu thích sóc bông. Xem vị này cẩu thả, chỉ sợ thật sự không đối phó được với lần mang thai đầu tiên. Đã lỡ bất hạnh vướng vào rồi, Hàng Hàng không biết thì không sao, biết rồi thì rất khó chịu. Hơn nữa, cũng là một vị khách hàng tự động tìm tới cửa, thức ăn cho sóc bông, đồ ăn vặt vân vân, rồi lại đồ dùng linh tinh, đều rất có lợi nhuận. Tôi cũng không tin cậu sau này không mua ở chỗ của tôi. Đối phương hỏi địa chỉ, nghe nói là số 10 phố Yên Đại Tà liền liên tục trầm trồ khen ngợi, cậu ta nói cậu ta ở ngay Quốc Tử Giám, rất gần. Hàng Hàng nhìn tên ngốc đấy đăng xuất, lại ngồi trước máy tính thêm một chút, hôm nay việc làm ăn trên taobao khá quạnh quẽ. Chuông gió treo ở cửa vang lên, Hàng Hàng ngẩng đầu, quả nhiên là Chu tiểu thư và chú chó Bobtail (2) 'Siêu Nhân' của cô... "HI~~ Tôi tới đây." "Hôm nay cũng rất sớm a, mời cô ngồi, có thể làm đẹp ngay lập tức." Hàng Hàng mang cho Chu tiểu thư một ly nước đá, Bobtail ngồi bên cạnh cô, vô cùng hiền lành. "Tôi có thói quen đến đây trước tiên." Chu tiểu thư lấy một cuốn tạp chí mới từ trong túi xách, lại lấy ra chậu thức ăn của 'Siêu Nhân' rồi thả cho nó chút thức ăn vặt. "Xin chào." Chuông gió lại vang, người đẩy cửa là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi. "Xin chào, cô cần gì?" "Tôi muốn xem thức ăn cho chó." "Được, muốn hiệu nào?" "Pedigree (3) bao nhiêu tiền một cân?" "Loại có nhân hay là bình thường?" "Có nhân." "8 đồng." "A! Vẫn còn rất rẻ." "Phải. Lấy bao nhiêu?" "Ưm... Lấy cho tôi bốn cân, nhiều hơn tôi cầm không nổi đâu." "Được, chờ một chút. Có khát không? Trong máy nước uống có nước đá, ly ở bên cạnh." "Tốt quá, tôi vừa mới dọn đến chỗ này, có cửa hàng thú cưng rất tiện lợi." Cô gái cầm lấy ly rót nước, "Hôm nay nóng quá đi." "Phải, mùa hè mà. Cô ở đâu đến vậy?" "Ở Trung Hí." "A, vậy là rất gần." "Đúng vậy, sau này sẽ thường xuyên đến." Hàng Hàng đem ra hai túi bốn cân thức ăn cho chó: "Đây, thức ăn cho chó." "Được, để tôi đưa tiền cho anh." Cô gái nói xong tiến đến trước quầy thu ngân, "Đúng rồi, làm đẹp cho thú cưng bao nhiêu tiền a?" "Loại gì?" "Schnauzer!" (4) "Nếu chỉ tỉa lông thì 40, trọn gói 120." "Cũng không đắt lắm, tắm rửa thì sao?" "50." "Được." "Đây là tiền thối lại, tôi cho cô danh thiếp, có việc cần thì tư vấn." "Cảm ơn!" Lúc cô gái rời đi rất vui vẻ, chẳng những cửa hàng thú cưng gần như vậy, ông chủ lại đẹp trai, giá cả cũng hợp lý! Chắc chắn đến thường xuyên~~ Chu tiểu thư xem xong một bài báo, Hải Hồng từ trong phòng chuẩn bị đi ra. "Chị Chu, lại đến sớm rồi." "Mang 'Siêu Nhân' của chị đi đi." "Vâng. Nào, Siêu Nhân, đi thôi! Cùng chị đi tắm rửa sạch sẽ~" Chu tiểu thư nhìn 'Siêu Nhân' đi vào, tiếp tục cầm lấy tạp chí. Hàng Hàng hoạt động bả vai một chút rồi quay lại trước máy tính. Đây là một ngày trong cuộc sống bình thường của hắn. Đúng vậy, cuộc sống mỗi ngày của Hàng Hàng cơ bản đều là như thế, hắn có một tiệm thú cưng quy mô vừa phải, cung cấp cho những người yêu thú cưng nhiều loại thức ăn và dịch vụ, có hai nhân viên làm thuê, gọi là Lâm Hải Hồng và Thôi Doanh Doanh, là hai cô gái hoạt bát đáng yêu, có giấy chứng nhận bác sĩ thú y, nhiệt tình yêu thương động vật. Tiệm thú cưng của Hàng Hàng nằm ở số 10 phố Yên Đại Tà, là một sân trong độc lập, nhà hai tầng to theo kiểu cũ, phần tầng một và sân đều được xây dựng thành tiệm thú cưng, tầng hai là chỗ ở cá nhân của hắn. Sân nhà này là do cha hắn mua từ rất lâu trước đây, ngoại trừ ngôi nhà này bọn họ còn có một chỗ ở khác tại An Môn, đáng tiếc lại bỏ trống, vì cha mẹ đều làm ngoại giao, thường cư trú tại nước ngoài. Hàng Hàng mỗi ngày 10h rời giường, tiệm thú cưng đúng 10h30 mở cửa, thời gian buôn bán mỗi ngày là từ 10h30 sáng đến 10h30 tối. Hải Hồng và Doanh Doanh mỗi ngày 4h thay ca. Họ ở đây làm việc đã gần hai năm, quan hệ với thú cưng của khách hàng đều phi thường tốt. Hàng Hàng không có yêu thích gì đặc biệt, chỉ là thú cưng và du lịch. Thú cưng yêu nhất chính là sóc bông Ca Ca, giống đực, năm nay đã gần 4 tuổi, quan hệ của bọn họ đặc biệt thân thiết. Theo lý thuyết, trong cuộc sống của Hàng Hàng, cái gì nên có cũng đã có, chỉ duy nhất thiếu một người bạn, con người, yêu cầu cũng là giống đực. ^_^ . "Đúng vậy, từ An Môn đi tới cửa hàng này, cứ đi như vậy." Lương Trạch ngồi ở ghế sau xe taxi, bên cạnh là hai con sóc bông màu xám của cậu, nhị vị hiện nay đã bị cách ly – do yêu cầu giống cái khi mang thai sẽ cự tuyệt giống đực, cho nên tóm lại cũng không thể không cách ly. Lương Trạch nhìn hai cục cưng yêu dấu của cậu, có chút lo lắng, sợ có cái gì sơ suất. Trước khi ra khỏi nhà cậu đã xác định trên người mình có hơn 700, hẳn là đủ dể giải quyết vấn đề. Đương nhiên, lúc phát hiện tiền trong túi chỉ có hơn 700 cậu vẫn rất ảo não, ngày hôm qua lại đi uống lớn, đó là đương nhiên, nếu không túi tiền sao lại trống rỗng. Cả nhóm hồ bằng cẩu hữu đều thích uống rượu với Lương Trạch, cậu uống càng nhiều thì mọi người càng vui vẻ, bởi vì chỉ cần một khi cậu say, chuẩn là câu nói kia: "Ai tranh trả tiền với tôi là tôi cho người đó biết tay". Đối với Lương Trạch mà nói, lúc đó nhất định phải tranh trả tiền cho bằng được, nhưng mỗi khi tỉnh rượu cậu liền oán hận chính mình. Lương Trạch cảm thấy bản thân có thể là mê muội, như một quy định bất thành văn đã nhốt hắn vào tù: nhận tiền nhuận bút là mời mọi người uống rượu, hơn nữa mỗi lần uống đều tiêu hết tất cả tiền trong túi. = = Lương Trạch là một tác giả tự do, chủ yếu dựa vào văn kiếm tiền, thu nhập cố định mỗi tháng là viết bài cho tạp chí P, có chuyên mục của cậu, khoản thu vào này gần 1500 đồng, còn lại chính là viết bản thảo, cũng tương đối ổn định, ngoài ra cậu còn viết tiểu thuyết, năm trước phát hành một tiểu thuyết 'Manh' ở 'Cố sự', vinh quang nhận được một giải thưởng không nhỏ trong giới văn học, hiện nay đang cùng một nhà xuất bản nào đó ký hợp đồng, đang phấn đấu để phát hành bộ tiểu thuyết dài đầu tiên của cậu 'Hoa khai bất bại', đề tài được chọn là nói về ba người phụ nữ ở ba thời kỳ, cuộc đời của họ đã phải chứng kiến sự thịnh suy lên xuống của xã hội và gia tộc. Đúng vậy, Lương Trạch là một người nhìn thế nào cũng không giống tiểu thuyết gia văn học, nhưng lại là tiểu thuyết gia văn học... Tại sao lại nói cậu không giống? Dùng lời nói của bạn bè cậu – đầu óc của Lương Trạch bị giới hạn trong tác phẩm văn học của cậu. Phải, đây là lời nói thật. Cuộc sống của Lương Trạch rất lôi thôi, rất ngớ ngẩn, rất ngốc. Chúng tôi xin trình bày từng cái... Về lôi thôi... Lương Trạch sống một mình trong một căn hộ hai phòng ở Quốc Tử Giám, bởi vì lúc nhỏ cha mẹ bất ngờ qua đời, hơn nữa anh trai duy nhất cưới vợ sinh con, căn nhà chỉ còn lại một mình cậu. Phòng ngủ nhỏ được đổi thành phòng sách, đó là chỗ miễn cưỡng sạch sẽ duy nhất trong căn hộ. Phòng ngủ lớn quanh năm đều là chăn mền lộn xộn, quần áo tùy tiện thay, tiểu thuyết các quốc gia bừa bãi vân vân... Phòng khách lại vô cùng thê thảm, chất đầy các phế phẩm xa xỉ. Thật sự là phế phẩm, ví dụ như, có một cái gương, tên là: Ma gương Socrates, Lương Trạch dùng 7000 đồng (khoảng 25 triệu Đ) để mua nó, kỳ thực món đồ đó cái gì cũng không phải, đồ cổ còn không đúng, là một đại gia họ Phan lừa bán cho cậu; còn ví dụ như, trưng bày bên trên là một cái bình gốm màu đời Đường, nghe nói là từ trong cung thời nhà Thanh truyền ra, Lương Trạch mua 9000 (khoảng 32 triệu Đ), sau đó tìm người giám định: là sản phẩm năm 1999 ở trấn Cảnh Đức (một địa phương ở tỉnh Giang Tây nổi tiếng với nghề làm gốm); lại ví dụ như: gấu Teddy cao bằng nửa người, nghe nói là con gấu Teddy đầu tiên trên thế giới, Lương Trạch mua 5000 (khoảng 18 triệu Đ), theo khảo chứng thì là sản phẩm mô phỏng của Slovakia năm 95... Về ngớ ngẩn... Chuyện ngớ ngẩn của Lương Trạch nhiều lắm, thế nên bạn bè thân thiết đều gọi cậu là tên ngốc. Vài ví dụ. Một, về sóc bông. Lần đầu tiên Lương Trạch nhìn thấy sóc bông là đưa chị dâu đi cửa hàng thú cưng, lúc ấy chị dâu mang em chó Bắc Kinh (5)của cô đi tỉa lông, giữa rất nhiều động vật Lương Trạch đã nhìn thấy sóc bông. Khi đó Lương Trạch không biết rốt cuộc sóc bông là cái gì, cậu chỉ thấy một cục tròn vo béo lùn có hơi giống thỏ đang ngồi xổm quay mông về phía mình. Lương Trạch thò tay vào lồng sắt, không nói hai lời đã bị gặm một ngụm. Lương Trạch kêu to: Đây là cái gì vậy! Chủ tiệm nói: Sóc bông. Lương Trạch hỏi: Tại sao nó lại cắn tôi? Chủ tiệm nói: Bởi vì nó đang ăn. Lương Trạch hỏi: Khi nào thì nó không ăn. Chủ tiệm nói: Lúc nào cũng ăn. Sóc bông lúc này xoay mình một cái, Lương Trạch vừa thấy liền thích ngay. Cuối cùng hai bên thống nhất hai con sóc bông giá 5000 đồng. Chị dâu và chó Bắc Kinh đi ra hận không thể dùng ánh mắt giết chết chủ tiệm. Kỳ thật hai con kia giá trị chỉ khoảng 2000, vậy vẫn còn mắc. Hai, về được giải thưởng. Khi tiểu thuyết 'Manh' của Lương Trạch nhận được giải thưởng, biên tập của tạp chí 'Cố sự' thông báo trước cho cậu, khi đó Lương Trạch còn chưa tỉnh ngủ, tiếp điện thoại biết được tin này, cậu nói: A, được giải thưởng sao? Giỏi quá, tôi đã nói tôi là thiên tài! Một chút khiêm tốn cũng không biết, lão biên tập nắm điện thoại hận không thể bẻ cổ cậu. Ba, về bạn gái. Lương Trạch chỉ có một người thân, đó chính là anh trai cậu, anh trai yêu thương em trai là đương nhiên, nhưng em trai ngớ ngẩn thế thì anh trai phải nói ra: Em trai à, em đừng quen bạn gái, đừng quen nữa! Tại sao? Chậc, nói là việc lớn thì cũng không lớn, cứ cho là việc nhỏ đi... Bạn gái thứ nhất lừa Lương Trạch không ít tiền, bạn gái thứ hai lấy chuyện có thai buộc cậu kết hôn, kết quả phát hiện đứa bé không phải của cậu, người thứ ba, người thứ ba cũng được, chỉ là không phúc hậu cùng người khác bỏ trốn... Về ngốc... Tổng hợp hai điểm bên trên, cậu ngốc là chuyện tự nhiên không cần nhiều lời... Lương Trạch rất tịch mịch, chỉ có lúc viết văn là không tịch mịch, nhưng cuộc sống của cậu chung quy lại không có nhiều thời điểm viết văn. Sự tịch mịch của Lương Trạch chỉ có bọn nó có thể làm giảm – sóc bông. Đây là nguyên nhân cậu đấu đá lung tung cũng quyết tâm chạy đến số 10 phố Yên Đại Tà. Bọn nó không thể có chuyện, bọn nó có chuyện, cuộc sống của Lương Trạch cũng có chuyện theo... Nói về tìm được Hàng Hàng thật sự là ngẫu nhiên, chính là đêm hôm qua đã xảy ra đại chiến, con đực bị cắn đến không lành, Lương Trạch lên baidu, phát hiện có thể con cái mang thai. Chuyện này là đại hỉ sự a, lại có thêm một người bạn mới! Sau đó cậu vội vàng liên hệ tiệm thú cưng đã bán cho cậu, kết quả khi có người nghe máy, sáng sớm đã muốn giết người, cậu phát hiện chỗ đó đã đổi thành một quán ăn. Lương Trạch thật sự luống cuống, cậu làm sao đỡ đẻ cho sóc bông đây? Dưới tình thế cấp bách, cậu nhớ tới taobao, chọn đại một tiệm thú cưng, lại chính là của Hàng Hàng... . Chuông gió lại vang lên, Hàng Hàng quay đầu lại, là một chàng trai cao lớn, tuổi thoạt nhìn cũng xấp xỉ mình, cậu ta ôm một cái lồng to đựng sóc bông, dùng cả người ủi cửa mở ra y như lợn. Không cần phải nói, đây khẳng định chính là vị 'Ta là soái ca'. Hàng Hàng hứng thú đánh giá, dám xưng 'Ta là soái ca' bình thường có hai loại người: vừa mập vừa xấu, hoặc là bệnh tâm thần tự kỷ. Vị này diện mạo rất tốt, ngoại hình không tồi, hiển nhiên thuộc loại phía sau... "'Ta là soái ca'?" Hàng Hàng đứng dậy mỉm cười... Lương Trạch sửng sốt, trong lòng tự nói người này làm sao vậy a, anh đẹp trai, rất đẹp trai, tôi là đàn ông cũng phải thừa nhận anh đẹp trai, nhưng anh cũng không nên bắt tôi khen anh đẹp trai chứ? Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Trạch ngoài miệng cũng không dám nói như vậy, được rồi, đây cũng không muốn đắc tội một người như anh ta làm gì, vì sóc bông của cậu và vì cục cưng sóc bông sắp ra đời... Nhịn! "Đẹp trai, anh rất là đẹp trai!" Lương Trạch thành khẩn gật đầu... "A?" Hàng Hàng suýt nữa thì hỏng mất. Tôi biết tôi rất đẹp trai, cũng biết căn nhà số 10 phố Yên Đại Tà này rất dễ bị người khác hiểu lầm, chính là... Khụ! Hàng Hàng trong lòng đảo ngược, hiểu rồi, cậu ta là hiểu lầm câu hỏi anh hỏi cậu ta có phải 'Ta là soái ca' không. "Anh hết sức đẹp trai, Brad Pitt (6) cũng không đẹp trai bằng anh, thiệt đó. Anh mau xem sóc bông dùm tôi đi, anh đẹp trai!" Lương Trạch đem lồng sắt đặt lên trên quầy thu ngân, thành khẩn khen ngợi Hàng Hàng... "Cậu em," Hàng Hàng thở dài một hơi, "Cậu không cần khen tôi đẹp trai, tôi chỉ là muốn xác định với cậu một chút, cậu có phải là 'Ta là soái ca' trên taobao kia không." "A! À! Ặc! Phải." Chỉ là một cái tên thuận cmn tay đặt ra, không có cách a, nhất định phải đăng ký, lúc đấy cũng không suy nghĩ gì nhiều, càng không nghĩ đến sau này mình lại trở thành sát thủ taobao. Lương Trạch có một cảm xúc cá nhất, đó chính là – yêu quý sinh mệnh, phải rời xa taobao thôi. = = "Chính là tôi! Anh mau xem giúp tôi, đây là mang thai bao lâu rồi?" "Tôi xem thế nào đây?" "Xem mạch." Cái mũi Hàng Hàng cũng muốn lệch sang một bên, từng nghe qua bác sĩ Đông y xem mạch cho phụ nữ, chưa từng nghe qua bác sĩ thú y xem mạch cho sóc bông... "Có cảm giác nó mang thai từ lúc nào?" Hàng Hàng như cũ duy trì nụ cười chuyên nghiệp. "Tối hôm qua." "..." Hàng Hàng hoàn toàn không nói gì. "Cậu thấy chúng nó xx?" "Không có." "Vậy... Làm sao cậu kết luận như thế?" "Này, anh đó, rất không chuyên nghiệp, tôi đã nhìn ra, mà anh còn xem không được?" "Xin lỗi tôi ngu dốt, cậu nhắc nhở một chút đi?" "Anh không thấy hai con tôi mang đến sao! Con đực bị con cái cắn bị thương." Hàng Hàng đương nhiên không muốn nghe cậu ta nói xằng, mở lồng sắt, dùng miếng khoai lang dụ một con đến. "Đó là con đực!" "Để tôi xem lỗ tai nó." Hàng Hàng nâng niu sóc bông trong lòng bàn tay, quan sát một chút vết thương không nghiêm trọng lắm. Sóc bông không quá thân quen với hắn, ăn hết miếng khoai lang thì quay lưng muốn trở lại lồng sắt, trong phút chốc đó, phần bụng quét qua trước mắt, Hàng Hàng xác nhận đó là con cái. "Đây là con cái a." "Không thể nào!" Hàng Hàng thả con đó xuống, lại lấy một con khác ra, xem xét xong – cũng là con cái. "Sóc bông của cậu tuyệt đối sẽ không mang thai." Hàng Hàng vui sướng nhìn Lương Trạch. "Làm sao có chuyện đó, không phải con cái đã cắn con đực sao?" "Hai con này – đều là con cái." "A?" "Là thật." "Không thể nào, người bán cho tôi nói đây là một đôi, một đực một cái!" Hầy! Người này quá thành thật. Hàng Hàng không hề nổi nóng, lật cái bụng sóc bông, chỉ cho Lương Trạch. "Nhìn này?" "Ờ." Lại lấy thêm con khác. "Thấy chưa?" "Ờ." "Cảm thấy có khác nhau không?" "Này... Bọn nó cũng không khác nhau mấy." "Xong!" Thật đúng là không gặp tường thành không quay đầu lại. "Cậu theo tôi lại đây," Hàng Hàng nói xong tiến đến chỗ Ca Ca. "Ca Ca, lại đây!" Lương Trạch nhìn Hàng Hàng tóm lấy một con sóc bông khác, lật cái bụng. "Lần này thì không giống." Phụt... Nước đá Lương Trạch vừa uống đến miệng toàn bộ văng ra. "Này này này..." "Cho nên ngài yên tâm, sẽ không mang thai. Bất quá đề nghị ngài tách ra nuôi, đây nếu là hai con đực, đã cắn nhau chết rồi." "Ặc..." Trao đổi với Hàng Hàng một lúc lâu, Lương Trạch cuối cùng cũng chịu đối mặt với hiện thực. Cậu nói muốn mua lồng sắt mới, Hàng Hàng giới thiệu cho vài loại. Lương Trạch cảm thấy lồng sắt của Hàng Hàng so với cái của mình tốt hơn như thế nào đấy, mọi người nói xem nếu chỉ mua một cái cho một con, con còn lại sẽ... Nghiến răng, mua hai cái! Không thể phân biệt đối xử. Cuối cùng giao dịch thành công – hai cái lồng xa hoa có trang bị bên trong, tặng thêm hai gói khoai lang vụn, hai gói cát tắm, hai gói đồ ăn, 750 đồng. Lương Trạch đem tất cả tiền trong túi đưa cho Hàng Hàng. Hàng Hàng thực thích vị khách hàng này nha, quả là chịu chi mạnh tay! Trước khi Lương Trạch đi, hai người trao đổi số điện thoại, Hàng Hàng nói với Lương Trạch có việc gì cần cứ gọi điện thoại, không tiện đến lấy có thể giao đến nhà. Đúng lúc này, cô giao cơm mang theo hai phần cơm đi vào, trực tiếp đặt ở trên quầy thu ngân. "Đến giờ cơm hả?" Lương Trạch vô hại cười. "Đúng vậy." "Cơm hộp?" "Ừ." Hàng Hàng gật đầu. "Nghe mùi rất thơm..." "Cậu đói bụng?" "A, vâng, ngày hôm qua uống nhiều rượu nên cả đêm đã nôn ra sạch sẽ." "Vậy nếu không... Cậu cũng ăn chút đi? Giờ này có thể kẹt xe..." Hàng Hàng thấy Lương Trạch đức hạnh như vậy, cảm thấy nếu hắn không nói như này thì hắn rất không tốt, vị kia rõ ràng nước miếng đều muốn dũng mãnh phun trào. = = "Được! Anh thât tốt!" "..." Đấy! Quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa, thật là một con người... không... khách... khí. ... Mời các bạn đón đọc Số 10 phố Yên Đại Tà của tác giả Kiếm Tẩu Thiên Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bà Xã Anh Ở Đây!
Bạn đang đọc truyện Bà Xã, Anh Ở Đây! full (đã hoàn thành) của tác giả Khang Pom. Thẩm Ninh, tôi mới là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Hạ gia, là người xứng với Lục Vũ nhất. Thứ con nuôi như chị, cả đời này cũng đừng mong vượt qua tôi. Thẩm Ninh, nếu em cũng giống Yên Chi, là tiểu thư Hạ gia thì có lẽ chúng ta cũng không phải đi đến bước đường này. Tiền đồ của anh không thể vì em mà bị huỷ hoại được.   Đường lớn đông người qua lại, Thẩm Ninh một mình thất thần đi xuyên qua dòng người đông đúc, nước mắt cô không ngừng rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp. Bên cạnh đó, bạn có thể đọc thêm truyện cùng thể loại như: Trở Mặt hay Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt *** "Thẩm Ninh, tôi mới là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Hạ gia, là người xứng với Lục Vũ nhất. Thứ con nuôi như chị, cả đời này cũng đừng mong vượt qua tôi." "...." "Thẩm Ninh, nếu em cũng giống Yên Chi, là tiểu thư Hạ gia thì có lẽ chúng ta cũng không phải đi đến bước đường này. Tiền đồ của anh không thể vì em mà bị huỷ hoại được." "..." Đường lớn đông người qua lại, Thẩm Ninh một mình thất thần đi xuyên qua dòng người đông đúc, nước mắt cô không ngừng rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp. Bạn trai yêu suốt 4 năm nay lại phản bội cô, trước mặt thì tỏ vẻ quan tâm nhưng đằng sau lại lén lút quan hệ thân mật với em gái cô. Chỉ vì cô là con nuôi của Hạ gia? Thẩm Ninh lau nước mắt, lần đầu tiên cô cảm thấy biết ơn vì thân phận này, để cô biết rõ bộ mặt đáng ghê tởm của hai con người đó. Chỉ là Thẩm Ninh vạn lần không ngờ tới, vì để bắt gian tại trận đôi cẩu nam nữ này ở khách sạn, cô cũng mất luôn lần đầu quý giá vào tay người đàn ông lạ mặt. "Ít nhất cũng không phải tên khốn Lục Vũ đó." Thẩm Ninh tự an ủi bản thân. Vốn định trao lần đầu cho người mình yêu nhưng anh ta rõ ràng không xứng. Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhìn người gọi đến, hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói bản thân trông vẫn ổn. "Diệp Tử." "Tiểu Ninh Ninh của tớ, cậu vẫn ổn chứ?" giọng nói lo lắng lập tức vang lên. "Tớ không sao." "Không sao là tốt. Tiểu Ninh Ninh, tên khốn đó giữ cậu lại để giải thích níu kéo đúng không? Cậu không được mềm lòng với hắn đâu đấy, tên tra nam đó không xứng với cậu..." Nghe cô bạn thân không ngừng lải nhải bên tai, tâm trạng của Thẩm Ninh cũng tốt lên đôi chút. Lục Vũ đúng là tên sao chổi tiềm ẩn, đã phản bội cô thì thôi, còn cố chấp giữ cô lại muốn nói rõ mọi chuyện, Thẩm Ninh cũng vì chạy trốn anh ta nên mới vào bừa một phòng, không ngờ cứ thế bị người đàn ông nào đó ăn sạch. "Về đây tớ nấu món ngon cho cậu." Diệp Tử sau khi chửi đã Lục Vũ liền chốt lại một câu rồi cúp máy. Diệp Tử và cô là bạn thân hồi cấp 3, sau khi lên đại học hai người đã thuê chung một căn hộ nhỏ. 2 năm trước cô cãi nhau với Yên Chi, ba mẹ nuôi đã cắt viện trợ của cô, là Diệp Tử đã giúp đỡ cô rất nhiều, nếu không Thẩm Ninh cũng không thể học tiếp. "Lão già này, trên người có thứ gì đắt tiền thì mau đưa ra đây." "Nhìn lão già này ăn mặc sang trọng như vậy, lần này chúng ta hời lớn rồi ha ha ha." "..." Trong ngõ nhỏ không ngừng phát ra tiếng nói thô tục của đám du côn. Thẩm Ninh nấp sau bức tường, chỉ thấy một ông lão ăn mặc sang trọng đang bị đám du côn bao vây. "Lão già này, điếc không sợ súng có phải không?" thấy ông lão vẫn không có động tĩnh, tên cầm đầu tức giận lôi một con dao nhỏ từ trong người ra. "...." "Cảnh sát...!cảnh sát tới rồi...!cảnh sát tới rồi, mau bắt hết bọn họ lại..." Thẩm Ninh bỗng nhiên xông vào ngõ, miệng không quên hét thật to. Đám du côn nhìn nhau, lại nghe thấy tiếng còi cảnh sát gần đây thì vội vàng bỏ chạy. "Ông ơi, ông không sao chứ?" cô đến gần ông lão hỏi han, lại thấy ông ấy đang mỉm cười nhìn mình. Rõ ràng không có chút sợ hãi nào. "Ông không sao, may mà có cháu đến kịp." ông lão vừa nói vừa bước ra khỏi ngõ, nhặt chiếc điện thoại đang không ngừng phát ra tiếng còi cảnh sát đưa lại cô. "Không sao là tốt, không sao là tốt." Thẩm Ninh thở phào một tiếng. Nếu đám du côn đó thông minh một chút, chắc chắn cả cô cũng bị bọn chúng xử đẹp rồi. Tầng 48 tập đoàn Hoàng Đằng. Lăng Mặc bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, nước từ tóc chảy xuống xương quai xanh. Thân hình kia khiến Lâm Triết chỉ biết cảm thán trong lòng, đến đàn ông như anh ta còn thấy quyến rũ huống chi đám nữ nhân như sói đói kia. "Cất mắt của cậu đi." Lăng Mặc bị Lâm Triết nhìn, ghét bỏ nói. "Khụ, đã tìm được cô gái đó rồi. Cậu xem đi." Lăng Mặc nhìn người trong ảnh, lại lật xem thông tin, càng xem càng nhíu mày. Một người bình thường như thế này, vậy mà lại có thể chạm vào anh mà anh không bị nổi mẩn? "Còn có....!Kim Cẩm Nhi ở phòng bên cạnh. Cô ta đã cho người thủ tiêu hết bằng chứng nhưng chúng ta vẫn nhanh hơn một bước." "Hợp đồng sắp ký với Kim thị, huỷ đi." Lăng Mặc lạnh nhạt nói. Kẻ dám tính kế anh trước giờ chưa một ai toàn mạng, nếu không phải ông nội cô ta từng cứu anh một lần, Lăng Mặc anh nhất định sẽ khiến cô ta hối hận vì được sinh ra. Lâm Triết nghe vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Kim Cẩm Nhi ỷ thế ông cô ta có ơn với Lăng Mặc mà ngày ngày bám theo không buông, lại còn dám lợi dụng chính ông nội mình tính kế Lăng Mặc, huỷ hợp đồng đã là quá nhẹ nhàng cho Kim gia rồi. Chỉ sợ một ngày tính kiên nhẫn của Lăng Mặc đến giới hạn, vậy thì Kim gia đúng là bị cô ta liên luỵ hại chết rồi. Đến lúc đó, ông nội hay ông cố nội cô ta sống dậy cũng không ngăn cản được. "Phải rồi, hôm nay ông nội Lăng một mình đến tìm cậu,gặp phải cướp giữa đường đấy." "Vậy sao." Lăng Mặc hoàn toàn không biểu lộ chút lo lắng hờ hững nói, lại thuận tay ném hồ sơ thông tin vào thùng rác bên cạnh. "Nghe nói là được một cô gái đi ngang qua cứu." "Vậy là cô ta đã cứu mạng đám người kia rồi. Chuẩn bị xe đi, tôi về nhà." vớ lấy áo khoác, anh liếc Lân Triết một cái rồi rời đi. Lâm Triết thở dài, anh ta bên ngoài cả ngày tìm thông tin cho Lăng Mặc vậy mà một chút cũng không cho anh ta nghỉ ngơi. Ai kêu anh ta là bạn thân còn kiêm luôn chức trợ lý của ác ma này chứ. Ngôi biệt thự lớn nằm ngoài ngoại ô, Thẩm Ninh trợn mắt nhìn những món đồ trang trí xa xỉ xung quanh, khẽ nuốt nước bọt. Chỉ nửa tiếng trước, ông lão này lấy lý do cảm ơn cô, nhất nhất muốn đưa cô về nhà. Thẩm Ninh cứ thế bị đưa đi, đến bây giờ mới hoàn hồn được. "Cháu gái, có chút bánh ngọt, cháu ăn tạm. Nếu cháu muốn ăn gì, ta sẽ kêu người đi làm, rất nhanh thôi." ông lão nào đó vui vẻ đẩy đĩa bánh ngọt đến trước mặt cô. "Cháu ăn cái này là được rồi, không cần phiền hà vậy đâu." Thẩm Ninh miễn cưỡng cười, đến khi nhìn đĩa bánh mới phát hiện ra đây là loại bánh ngọt nổi tiếng, giá cả lại trên trời, quan trọng là không phải người giàu nào cũng mua được. "Cháu gái, tên cháu là gì vậy?" "Cháu tên Thẩm Ninh." "Thẩm Ninh. Đúng là cái tên đẹp. Tiểu Ninh Ninh, ông họ Lăng, cháu cứ gọi ông là ông nội Lăng." "Như vậy...!không tốt lắm." Thẩm Ninh ái ngại nói. Làm gì có ai mới gặp lần đầu đã xưng hô như người nhà như vậy chứ. "Sao lại không tốt? Không lẽ cháu ghét bỏ lão già này sao?" "Cháu không có..." "Ta một thân một mình, con cháu chẳng ai quan tâm, chúng đều dọn ra ngoài, suốt ngày công việc bận rộn không ai nhớ đến ông già này. Ta chẳng qua chỉ muốn thân thiết hơn với cháu thôi, vậy mà cả cháu cũng hắt hủi ta..." ông nội Lăng cô đơn nói, ánh mắt u buồn kìa hoàn toàn không nhìn ra là đang diễn. "Cháu...." Thẩm Ninh lập tức thấy có lỗi, người già rất dễ cảm thấy cô đơn, vậy mà cô lại từ chối ông ấy. "Ông nội, ông là đang mắng bọn cháu bất hiếu đấy à?" giọng nói không vui vang lên từ phía cửa ra vào. Ba người, một nữ hai nam tiến vào, ai nấy đều mang khí chất hơn người. Đặc biệt là người đàn ông đi cuối cùng, khí thế trên người anh khiến người đối diện cảm thấy khó thở. "Là cô ta?" Lăng Mặc liếc mắt một cái liền lập tức dừng lại trên người Thẩn Ninh. Trái đất này cũng thật tròn, con mồi lại tự mình dâng đến cửa. Mời các bạn mượn đọc sách Bà Xã Anh Ở Đây! Của tác giả Khang Pom.
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng
Bạn đang đọc truyện Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng của tác giả Trạch Lan. Theo tiểu thuyết thì tại một cuộc đại bỉ của các tông môn, Giang Ngư vì đố kị, ghen ghét với nữ chính thế nên đã ra sát chiêu với Cơ Như Tuyết, nào ngờ được lại bị Linh Khí hộ thân của nàng ta phản chiêu, khiến Kim Dan vỡ nát, đời này không thể nào tu luyện được nữa.   Con đường tu tiên bị cắt đứt, còn bị trục xuất khỏi nội môn, sung quân đến Linh Thảo Viên.   Giang Ngư bản gốc hộc máu mà chết.   Giang Ngư hiện tại… Sau khi nàng cẩn thận dò hỏi Linh Thảo Viên là chỗ nào, bừng tỉnh hiểu ra, nhanh nhẹn thu dọn hành lý.   Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Nơi Nào Cũng Là Anh hay Nữ Sắc Và Ông Trùm. *** Giang Ngư mang huyết mạch Thần Nông xuyên vào một cuốn sách tên "Tầm Tiên", làm người qua đường pháo hôi suất diễn không vượt quá một chương. Tình tiết trong truyện: Trong đại bỉ (*) ở tông môn, đệ tử nội môn Giang Ngư ghen ghét nữ chính Cơ Linh Tuyết, hạ sát thủ với nàng, bị linh khí hộ thân của Cơ Linh Tuyết giết ngược lại, Kim Đan vỡ vụn, không còn hy vọng với Đại Đạo. (*) Đại bỉ: Cuộc so tài lớn giữa các tông môn hoặc trong tông môn. So tài định kỳ hàng tháng sẽ gọi là tiểu bỉ. Con đường tu tiên bị cắt đứt, còn bị trục xuất khỏi nội môn, sung quân đến Linh Thảo Viên. Giang Ngư bản gốc hộc máu mà chết. Giang Ngư hiện tại… Sau khi nàng cẩn thận dò hỏi Linh Thảo Viên là chỗ nào, bừng tỉnh hiểu ra, nhanh nhẹn thu dọn hành lý. Theo người chứng kiến kể lại: Khi Giang Ngư rời đi bước chân nhẹ nhàng, mặt mày hớn hở, vội không chờ nổi. Đồng môn thổn thức: Giang sư tỷ bị kích thích quá lớn, dường như điên rồi. Giang Ngư bị hoài nghi “điên rồi”: Ha ha ha ha ha ha ha! Nguyên thân là tu sĩ Kim Đan, hiện tại nàng thức đêm không sợ rụng tóc, ăn đồ ngon không sợ béo, không lo ốm đau, xử lý việc nhà đã có thuật Thanh Khiết Chú hút bụi. Mỗi ngày trồng hoa làm cỏ, linh trà điểm tâm thêm thoại bản, tùy ý vuốt lông linh sủng xinh đẹp, còn có vô số linh điền đang chờ nàng trồng! Đây là cuộc sống của thần tiên ư! Đồng môn ngày xưa hận rèn sắt không thành thép: “Sư tỷ, sao tỷ sa sút như vậy, tuổi thọ của tu sĩ Kim Đan chỉ có 800, đến lúc đó…” Giang Ngư ngẩn ngơ. Ta còn có thể nằm tiếp 700 năm á? Còn có chuyện tốt bực này ! Một câu tóm tắt: Cuộc sống ăn nằm thật là thoải mái! *** Hỏi: Một giấc ngủ dậy, phát hiện mình đang ở trên một tòa đài cao xa lạ, bị một đám nam nữ mặc n đồ cổ trang xa lạ ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, là cảm giác gì?Giang Ngư còn chưa kịp có cảm giác gì, đứng đối diện nàng, một thiếu nữ áo trắng diện mạo tú mỹ tuyệt luân, ánh mắt như băng tuyết cũng nhìn chằm chằm cô, giọng nói cũng trong trẻo sâu thẳm như băng như tuyết: “Giang sư tỷ, vì sao ám toán ta?”Giang Ngư: ?Không cho một cái tóm tắt sao?Tình cảnh trước mắt, không khó đoán ra, câu “Giang sư tỷ” này là gọi mình. Cô lại nhìn kỹ, những quần chúng vây xem ở dưới đài kia, cũng dùng ánh mắt phẫn nộ thống hận nhìn mình. Giang Ngư theo bản năng véo mình một cái. Tê! Đau. Cô lẩm bẩm nói: “Tôi không phải đang nằm mơ chứ?”Ngũ cảm của người tu tiên vô cùng nhạy bén,thiếu nữ áo trắng nghe được lời này, nhíu mày: “Ngươi ——”Lại nghe Giang Ngư hô đau một tiếng, cả người mềm như bông mà ngã xuống. Cơ Linh Tuyết: “……”Nàng ta trầm mặc một lát, thu hồi linh kiếm, nhìn phía nơi nào đó: “Thỉnh chấp pháp trưởng lão định đoạt. ”. Giang Ngư vốn dĩ muốn giả bộ ngất xỉu. Cô không biết tại sao mình lại xuất hiện ở một nơi giống như đấu trường, mặc kệ là hoàn cảnh, hay là người xung quanh, cô không quen biết ai cả. Trực giác làm cô cảm thấy mình đừng nói những lời không nên nói, trước tiên cô chuẩn bị giả bộ bất tỉnh, đối phó cho qua chuyện khó khăn trước mắt. Ai ngờ vừa mới véo mình một chút, lại giống như đã mở ra chốt đau đớn của thân thể, trong nháy mắt xuất hiện đau đớn kịch liệt, làm cho sắc mặt của cô trắng bệch, không chịu nổi hôn mê bất tỉnh. Giang Ngư nằm mơ hai giấc mộng. Mộng đầu tiên, là văn phòng quen thuộc của cô. Sau khi tăng ca suốt đêm, rốt cuộc hoàn thành yêu cầu của bên đối tác, người phụ nữ thở phào một hơi, lộ ra tươi cười nhẹ nhàng. Bởi vì thật sự quá buồn ngủ, cô ấy quyết định ghé vào chỗ ngồi nghỉ ngơi trước một chút. Kết quả rốt không tỉnh lại nữa. Một giấc mộng khác, là hai bóng người một xanh một trắng giằng co trên đài cao. Người áo xanh không địch lại, sắp bị thua, đột nhiên khí thế trên người bành trướng, trường kiếm đâm thẳng về phía mệnh môn của thiếu nữ áo trắng. Mắt thấy người mặc áo trắng sắp bị thương ảnh hưởng đến tính mạng, trên người thiếu nữ áo trắng sinh ra một đạo kiếm quang, ngăn cản sát chiêu của người áo xanh, cũng đánh bại người này. Chiến đấu kết thúc, Giang Ngư mới thấy rõ, nữ tử áo xanh kia lớn lên giống mình như đúc. Mời các bạn mượn đọc sách Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng của tác giả Trạch Lan.
Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu
Văn án: Công nguyên năm 2050, địa cầu bị hủy, nhân loại dùng toàn lực kiến tạo được 100 phi thuyền Noah trốn chạy, bởi vậy mở ra một thời đại sinh tồn mới. Lạp Hỗ kỷ nguyên năm 5500, nhân loại may mắn sống sót được các nhà khoa học dựa trên sự khác biệt về tin tức tố phân biệt thành Alpha,Beta cùng Omega. Đời trước cậu vì vinh hoa phú quý đem tôn nghiêm của ba ba đạp ở dưới chân, đối với quan tâm và ái mộ của Randall khinh thường vô cùng, cuối cùng chết ở trong tay nam nhân kia, thẳng đến một khắc trước khi chết, mới hiểu được mình đến tột cùng đã cô phụ bao nhiêu người, hại bao nhiêu người…. Cậu vô cùng hận, hận chính mình niên thiếu không biết gì, hận người kia bạc tình bạc nghĩa! Trọng sinh trở lại, lãng tử quay đầu! Cậu muốn giúp ba ba của mình trốn thoát khỏi ‘nhà giam’, cậu muốn giúp Randall bảo vệ vương vị! *** “Anh căn bản không yêu tôi! Vì cái gì?! Vì cái gì?……” “Chẳng lẽ mày quên, tao cũng không phải là Alpha, đối với Omega không có ý nghĩ bảo hộ trời sinh. Đừng nói tao bạc tình bạc nghĩa, Hạ Mạt mày mới là người bạc tình bạc nghĩa nhất.” Nam nhân vẻ mặt kiêu căng, “Còn nhớ rõ tình cảnh mày cùng tên ba ba kia của mày đoạn tuyệt quan hệ sao? Làm cho người khác đau thấu tâm đến mức nào. Lão nhân kia thực sự là khờ muốn chết, đến thế này rồi mà còn muốn mang mày đi khỏi nơi này? Còn có Randall, hắn hiện tại tự thân khó bảo toàn, còn có thể tới cứu mày? Ha ha, lại nói tiếp, tao còn phải cảm tạ mày giúp tao hạ độc hắn, bằng không tao làm sao có cơ hội đến gần người……” “Anh…… Anh làm sao có thể đối xử với tôi như vậy?!” “Mày cho rằng mày là ai? Cùng lắm chỉ là bàn đạp để tao cướp lấy quyền lợi! Mày cứ yên tâm đi, chắc chắn mày sẽ sớm được đoàn viên với bọn chúng ở bên dưới. Trên đường đến hoàng tuyền cũng không cô đơn, tao đối xử với mày không tệ đi.” “Mày, mày dám làm tổn thương bọn họ, tao sẽ giết mày! Cho dù chết tao cũng sẽ tìm mày báo thù!” “Ha ha, loại kiên cường này vẫn là để đến kiếp sau nói đi. Người tới, động thủ……” Ký ức giống như là mạng nhện ác độc, tra tấn thiếu niên trên giường thống khổ đến không chịu nổi, trên gương mặt tái nhợt, ngũ quan thanh tú nhăn cùng một chỗ, trán phủ đầy mồ hôi tinh mịn, cậu không ngừng giãy dụa, miệng nói những câu mê sảng ai cũng không hiểu, miếng băng vải thấm máu trên đầu càng làm nổi bật lên vẻ tiều tụy của cậu. Cửa cảm ứng tự động mở ra, một nam nhân thân hình gầy yếu bưng chậu cùng khăn mặt đi đến, nghe nhi tử nói mê, cuống quít chạy tới bắt lấy cánh tay đang vung lung tung, sau đó làm ướt khăn mặt ôn nhu lau đi mồ hôi cùng nước mắt của cậu. Hắn một bên giúp thiếu niên chà lau thân thể, một bên ôn nhu an ủi, thần sắc ôn nhu như là ánh mặt trời vào tháng tư, làm cho lòng người ta đều mềm lại,“Mạt Mạt ngoan, ba ba ở chỗ này, ba ba ở chỗ này, ba ba sẽ không để người khi dễ con……” Bên trong mộng cảnh khắp nơi đều là huyết tinh, hắc ám lấy tốc độ nhanh đến khó tả bao vây lấy thân thể cậu, bỗng nhiên cậu nghe được một thanh âm, thanh âm kia thật ôn nhu, mang theo ma lực trấn an tâm hồn của người khác. Mạt Mạt? Là đang gọi cậu sao? Là ba ba đang gọi cậu sao? Ba ba?! Thật là ba ba?! Cậu lấy tay lau mạnh nước mắt, điên cuồng chạy về phía phát ra thanh âm, cậu thấy ở một địa phương rất xa có một bóng dáng mơ hồ, là ba ba sao?! Cậu chạy càng nhanh, ngay cả hắc ám phía sau cũng không thể đuổi kịp cậu, khi cậu rốt cuộc chạm tới bóng dáng mơ hồ kia thì, trán bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức! “A……” Cậu mạng mẽ ngồi dậy từ trên giường, lấy tay ôm trán. Nam nhân thấy cậu tỉnh, cao hứng vô cùng, hốc mắt hồng hồng, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào,“Mạt Mạt, con rốt cuộc tỉnh.” Thiếu niên lúc này mới phát hiện sự tình không thích hợp, cậu buông tay che ở trên trán, thấy nam tử ngồi bên mép giường, nghi hoặc hô một tiếng “Ba ba”. Tại sao ba ba lại ở chỗ này? Ba ba không phải đã chết sao? Vì cứu cậu, bị nam nhân luôn mồm nói thương cậu kia tự tay giết chết. Nhưng là người trước mắt…… Đôi mắt tinh xảo kia, thanh âm ôn nhu, cười nhẹ như có như không nơi khóe môi cùng với mấy sợi tóc bạc bên tóc mai, đều giống hệt trước kia! Nhưng là…… Cậu ngốc lăng đánh giá phòng này, bố trí trong phòng vô cùng quen thuộc, không gian chật chội, gia cụ cũ nát, còn có mùi mốc mãi mãi cũng không bay hết kia. Đây là căn phòng mà cậu đã ở trước khi đi đến trường quân sự cao cấp Exxon, cũng là căn phòng mà phụ thân đã cho cậu, một căn phòng hạng hai còn tồi tệ hơn phòng của người hầu. Nếu tất cả đều là sự thật, như vậy… Cậu sờ sờ băng vải trên trán, còn nhớ rõ lúc mười bảy tuổi từng bị phụ thân dưới cơn nóng giận mà đả thương đầu, trán cậu bị thương, vị trí giống hệt năm đó… Nói cách khác, cậu không chết? Trọng sinh đến 17 tuổi?! A! Ha ha! Ha ha ha…… Đây là ý trời sao?! Trời cao cũng cho cậu cơ hội báo thù rửa hận?! Laurent…… Trong mắt thiếu niên chợt lóe một tia âm trầm. Nam nhân thấy nhi tử nãy giờ không nói gì, biểu tình trên mặt biến ảo khó đoán, còn tưởng rằng cậu đụng hỏng đầu óc, trong lòng vừa hối vừa hận, vội vàng đứng dậy tìm thầy thuốc, lại không nghĩ rằng cổ tay lại bị thiếu niên gắt gao bắt được, hắn ngẩn ra, bình thường nhi tử căn bản không muốn đụng hắn, nay quả nhiên là sinh bệnh, yếu ớt. vì thế hắn ôn nhu nói: “Con trước tiên cứ nghỉ ngơi, ba ba đi tìm thầy thuốc cho con…” “Không cần, ba ba.” Cậu tại sao lại không biết tình huống gia đình này? Phụ thân chuyên sủng nhị phu nhân, mà ba ba của cậu – nguyên phối của Hạ Khoa trung sĩ Ngọc Chương, một Omega vốn nên được người phủng ở trong lòng bàn tay, lại sống không bằng người hầu. Một tiếng ‘ba ba’, khiến nam nhân lập tức dừng bước, hài tử của hắn đã bao lâu chưa từng kêu hắn như vậy…có lẽ đã 10 năm đi… Trong lòng đau đớn, hắn tận lực khống chế âm thanh đang run run “Vậy sao được? Trán còn đang chảy máu.” Hạ Mạt thấy tơ máu hồng hồng trong mắt ba ba, không khỏi chua xót, đời trước cậu chưa bao giờ cho ba một sắc mặt hòa nhã nào, luôn cảm thấy là vì hắn vô năng nên cậu mới bị phỉ nhổ. Mà trên thực tế, nam nhân giản dị này mới là người mà cậu hẳn là quý trọng nhất, đương nhiên, còn có Alpha mặt lạnh tâm ấm kia. Hạ Mạt lấy tay ôm lấy bả vai thon gầy của nam nhân, vùi đầu trước ngực hắn “Con thực sự không có việc gì, ba ba, ngài nhanh chóng đi ngủ đi, thời gian đã không còn sớm.” Ngọc Chương sửng sốt, nước mắt trong mắt càng tụ càng nhiều, đứa nhỏ này đã bao lâu chưa từng chủ động ôm qua chính mình? Hắn vẫn cho rằng đời này quan hệ phụ tử bọn họ cũng sẽ không được cải thiện, lại không nghĩ rằng hôm nay… Bây giờ đang là mùa hạ, trên người Hạ Mạt chỉ mặc một cái áo ngắn tay, nước mắt nóng bỏng của nam nhân dừng ở trên vai cậu, làm cho cậu hối hận không thôi. Trước kia cậu thật sự là không bằng cầm thú, ba ba thật tâm đối xử với cậu như vậy lại bị cậu cố ý thương tổn. Đời này, cậu nhất định phải chiếu cố hắn, báo đáp hắn, quan tâm yêu quý hắn, dẫn hắn trốn khỏi gia đình này. Tận lực an ủi hồi lâu mới có thể khiến nam nhân ôn hòa như ngọc này trở về phòng nghỉ ngơi. Hạ Mạt nằm ngửa trên giường, hình ảnh đời trước nhanh chóng trôi qua trong đầu cậu. Lúc trước, cậu vì cái gọi là mặt mũi cùng tôn nghiêm, khắp nơi nhục nhã thân sinh ba ba của mình, lại đối với nhị phu nhân không thân thích kia ân cần đến cực điểm, vì gả cho người có quyền, cậu đạp lên tôn nghiêm của ba ba, mượn dùng quan chức của phụ thân, lấy thân phận Omega trân quý đi đến trường học quân sự cao cấp Exxon, vì lấy được niềm vui của Laurent, đem rượu độc tự tay đút cho Randall vẫn luôn quan tâm trân trọng cậu…… Cuối cùng, cậu trở thành công cụ uy hiếp Randall của Laurent, cuối cùng, cậu hại tất cả những người thật sự quan tâm trân trọng cậu……. Cậu thật sự là tội đáng chết vạn lần! Tội đáng chết vạn lần! Nay, trời cao cho cậu sinh mệnh mới, liền để cho cậu dùng cả đời này để chuộc tội đi! Cậu muốn làm một Hạ Mạt hoàn toàn mới! Mời các bạn mượn đọc sách Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu của tác giả Tiểu Xà Tinh.
Thuyền Vượt Gió Mưa
Tất cả mọi người đều biết là tôi chia tay Thẩm Diệp Châu vì tiền. Vào lúc mà anh ta yêu tôi nhất, cầm 200 vạn tệ của Diệp Sầm – mẹ anh ta. Sau đó kiên quyết rời bỏ anh ta. Anh ta bất mãn trước việc mẹ đã làm nên tuyệt thực để phản đối, hành hạ bản thân tới mức không ra hình người nữa. Các anh em của anh ta không chịu nổi nữa, cố nén lại nỗi căm ghét tôi, từng người đến gặp tôi để cầu xin cho anh ta. Tôi không tiếp một ai cả. Sau đó tính mạng anh ta nguy kịch, mẹ anh ta “đường cùng” gọi điện thoại cho tôi, mời tôi làm “thuyết khách”. Khi tôi đứng trước mặt anh ta, anh ta ôm chặt lấy tôi không chịu buông. Anh ta gầy đến trơ cả xương, lúc ôm tôi, lực mạnh siết chặt khiến xương cốt tôi đau nhức. “A Du, cuối cùng em cũng đến rồi, em vẫn còn yêu anh đúng không? Anh biết mà…” Giọng nói anh ta không giếm sự vui mừng. Tôi thờ ơ đẩy anh ta ra, mở một đoạn ghi âm và tin nhắn chữ cho anh ta xem. Trong voice là hôm mẹ anh ta hẹn gặp tôi, tôi đề nghị ghi âm với giá 300 vạn tệ. Còn tin nhắn văn bản là lời nhắc đến khoản tiền 300 vạn tệ kia. Anh ta ngỡ ngàng mở to hai mắt, đến khi phản ứng lại thì đẩy tôi ra. Nhưng vì dùng quá nhiều sức nên mới ngã xuống gầm giường và ho dữ dội. “Ninh Du, cô cút ngay cho tôi!” Anh ta chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một. Tôi dứt khoát rời đi như ý nguyện anh ta, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại. Không biết qua miệng ai mà chuyện này được truyền ra ngoài. Từ đó, tôi trở thành trò cười ở Bắc Thành. Tất cả những người biết chuyện đều nói Ninh Du hám tiền cỡ nào, nhẫn tâm ra sao. Có người còn nói rằng tôi chưa từng yêu Thẩm Diệp Châu, ở bên hắn chỉ vì tiền. Sự thật đằng sau như thế nào, chẳng ai quan tâm… Về sau Thẩm Diệp Châu khỏi bệnh liền bước vào cuộc liên hôn thương mại với ái nữ Tưởng Điềm của chủ tịch tập đoàn Đạt Duệ. Tôi nhận được không dưới mười tấm thiệp mời tới tiệc đính hôn của anh ta. Người đưa thiệp là huynh đệ của anh ta. Tôi hoàn toàn biến mất khỏi anh ta theo như “giao ước” với mẹ anh ta. Nhưng chuyện của anh ta suốt mấy năm qua, tôi lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Tôi biết anh ta và Tưởng Điềm cùng đi Mĩ du học, ăn ở với nhau. Biết anh ta chỉ mất hai năm để hoàn thành chương trình bằng kép JD/BMA do trường Harvard và Kennedy hợp tác. Biết anh ta vừa vào công ty đã xử lý mấy hạng mục siêu khó giải quyết, khiến cho các lão tướng trong công ty từ không phục thành tâm phục khẩu phục. Biết anh ta và Tưởng Điềm tuy chưa chính thức tổ chức hôn lễ nhưng đã gọi cha mẹ của nhau là cha mẹ… Không phải tôi muốn tìm hiểu, mà do đám an hem của anh ta “tranh nhau” báo cáo cho tôi. Người ta nói rằng một người yêu cũ chuẩn mực thì xem như đã chết, nhưng bọn họ lại cứ muốn lôi tôi ra để “quất xác” (1). Như thể Thẩm Diệp Châu tài giỏi bao nhiêu đồng nghĩ với việc tôi ngu ngốc bấy nhiêu. (1)Một ngôn ngữ mạng bên Trung, ý chỉ việc liên tục châm biếm các chuyện cũ. Buổi họp lớp hôm nay là lần đầu tiên tôi và Thẩm Diệp Châu gặp lại sau ba năm chia tay. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Từ nay, anh ta sẽ sống trên mây, hưởng vinh hoa phú quý. Tôi sống cuộc đời đầy bụi bẩn của tôi, bị người đời giày xéo. Trước khi tới đây, tôi đã nói chuyện điện thoại với mẹ anh ta và đưa ra yêu cầu. “Cô có thể đi, nhưng phải nhớ kỹ chuyện gì không nên nói, chuyện gì không nên làm.” Đó là nguyên văn câu nói của bà ta. Tôi đồng ý. Mà tôi đến đây trên danh nghĩa là đi cùng bạn học cũ Cố Kiêu. Nhưng thực ra là để tìm một người bạn cũ cùng lớp chuyên về nội thận để xác minh tư liệu của một ca bệnh. Có một số chuyện, tôi phải biết rõ thì mới có thể buông bỏ… Chỉ là, tôi đã đoán trước được ánh mắt lạnh nhạt và khinh rẻ của Thẩm Diệp Châu, đã lường trước sẽ bị bạn học giễu cợt cười chê. Nhưng lại chẳng thể ngờ tới việc Thẩm Diệp Châu lại biến buổi họp lớp này thành bữa tiệc chuẩn bị cho hôn lễ của anh ta. Là nhân vật chính mà mọi người ngưỡng mộ, anh ta và Tưởng Điềm thành thạo chơi trò chơi trên bàn rượu, tha hồ show ân ái. Bầu không khí tại hội trường càng nóng, không một ai vô duyên nhắc lại chuyện quá khứ. Tôi cũng có được đáp án qua lời của bạn học cũ. Vì Cố Kiêu bị bạn bè vây quanh nên tôi phải đợi một lúc lâu. Ai ngờ chỉ chụp trộm một bức ảnh, công phu soạn tin nhắn rồi, Thẩm Diệp Châu lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Phơi bày tôi trước ánh mắt của mọi người. Mời các bạn mượn đọc sách Thuyền Vượt Gió Mưa của tác giả Ngân Thần Tuyết.