Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bích Lạc

Truyện Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc của tác giả Trần Ấn/ Thiên Thương là một truyện đam mỹ cổ trang, ngược luyến. Y sinh ra, đã là sai lầm. Trời xanh còn cố tình ban cho y vẻ ngoài xinh đẹp, định sẵn y cả đời đều phải sống mơ mơ màng màng. Nếu nhân sinh có thể lựa chọn, y chỉ cầu một mảnh chân tình. Nhưng vận mệnh tàn nhẫn, một lần lại một lần phá tan giấc mộng mà y đang cố sức thêu dệt. Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền, y vẫn cứ cô độc như cũ. Nếu đây là mệnh của y, y tuyệt đối không cam tâm! *** ~o0o~ Lần đầu tiên mình Edit truyện từ QT, tác phẩm đầu tiên mình chọn là Bích Lạc, một phần là vì thích giọng văn của Trần Ấn, phần còn lại là vì mình rất thích Bích Lạc. Dạo một vòng google, bộ này tuy đã có nhiều nhà edit, nhưng vẫn chưa hoàn. Mà mình lại muốn đọc hết tác phẩm bằng tiếng Việt, nên tự lăn vào bếp thôi ^^. Có thể bản edit không hay, chỉ giữ được khoảng 70% nguyên tác, nhưng mình vẫn mong mọi người góp ý và ủng hộ. ^^  Cảm ơn Ami – chan đã Beta giúp Chương 1 ^^ ~oOo~ [Văn Án] Y sinh ra, đã là sai lầm. Trời xanh còn cố tình ban cho y vẻ ngoài xinh đẹp, định sẵn y cả đời đều phải sống mơ mơ màng màng. Nếu nhân sinh có thể lựa chọn, y chỉ cầu một mảnh chân tình. Nhưng vận mệnh tàn nhẫn, một lần lại một lần phá tan giấc mộng mà y đang cố sức thêu dệt. Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền, y vẫn cứ cô độc như cũ. Nếu đây là mệnh của y, y tuyệt đối không cam tâm! Chẳng sợ nghịch thiên giảm thọ, y muốn làm cho tất cả những kẻ đã phụ y phải trả giá tương xứng. Cung đình trong ngoài sát khí tứ phía, y dùng nụ cười của một nam kỹ thanh lâu trói buộc tâm tư kẻ làm hoàng đế. Mà khi thù đã báo, hận đã tan, yêu cũng như tro tàn bay theo gió, y lại vì cái gì mà sống? Nếu có thể ít chấp nhất một chút, liền có thể vui sướng nhiều một chút. Nhớ kỹ, ở nơi này, có thể sống mơ mơ màng màng, nhưng tuyệt đối không thể si tình. *** Đầu tháng ba, Huyên đế quay về kinh. Sau đó liền treo hoàng bảng khắp cả nước, tìm họ Quân cùng thần y họ Phong đến chữa trị cho Yến đế, nếu ai có tung tích của bọn họ, liền thưởng vạn lượng hoàng kim, phong làm Thiên Hộ hầu. Nhất thời người người đều hứng khởi đua nhau tìm kiếm, nhưng thời gian trôi qua đã mấy tháng vẫn bặt vô âm tín. Chớp mắt một cái đã là ngày hè nắng chói chang, các loại tin đồn về Yến đế đã sớm biến mất trong trí nhớ của bách tính. Chỉ còn lại vài người thích ngồi lê đôi mách, mỗi lúc rỗi rãi thường đem chuyện cũ về Huyên Yến hai người ra bàn luận. Tất nhiên đều có thêm mắm dặm muối, nói đến cả nước bọt đều tung bay, thậm chí có người bảo, Yến đế kỳ thực đang ẩn cư ở Thiên Sơn, bởi vì mỗi tháng Huyên đế đều sẽ rời kinh đến Thiên Sơn một lần… Trong thạch thất âm hàn, sương trắng phủ dày đặc, phải rất lâu sau mới có thể nhìn rõ có một cỗ quan tài lớn được bày trên mặt đất, toàn bộ đều sử dụng Huyền Băng chạm khắc thành, hàn khí không ngừng từ bên trong quan tài tràn ra ngoài. Phía trong, một bích sam thiếu niên lẳng lặng nằm ở đó, khuôn mặt diễm lệ nhìn sống động như thật, khóe mặt ẩn chứa ý cười, tựa như đang mỉm cười trong mộng. Sau khi đứng ngắm nhìn thật lâu, nam tử thân mặc hoa phục, đầu đội kim quan mới chậm rãi quỳ xuống bên cạnh quan tài, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của thiếu niên, tuy lạnh lẽo nhưng vẫn co giãn giống như trước — “… Bích Lạc, ta lại tới nhìn ngươi đây…” Tiếng nói trầm thấp ôn nhu không ngừng vang vọng lại trong thạch thất vắng vẻ. “… Trước khi lên núi, ta đã ghé qua sơn cốc, đám hạt giống trước kia ngươi gieo trồng đã nở thành một vườn hoa rất đẹp…” “Ta vẫn còn dán hoàng bảng, tuy rằng mấy tháng qua không có người đến yết bảng, cũng không có ai phát hiện tung tích Quân Vô Song hoặc Phong Kinh Lôi, nhưng mà ngươi không cần phải sốt ruột. Ta đã phái người ngày đêm tìm kiếm, chỉ cần tìm được một người bọn họ, chắc chắn có thể khiến ngươi tỉnh lại, Bích Lạc…” Hắn cúi đầu hôn lên trán thiếu niên: “Thời gian qua, mỗi ngày ta đều nghĩ đến ngươi a! Quên nói cho ngươi biết, ta rốt cuộc đã học được cách làm món cơm xào trứng, ha ha, chờ ngươi tỉnh lại, ta sẽ mang ngươi quay về sơn cốc, nhất định phải để ngươi nếm thử tay nghề của ta. Ta nấu ngon lắm đó…” “…” Tiếng thì thào không dứt bay ra khỏi thạch thất, toàn bộ đều tiến vào trong tai của ba người đang đứng ở bên ngoài. “Thất thiếu gia còn có thể sống lại sao?” Thiếu niên vận thanh y kinh ngạc nhìn nam tử tuấn nhã trước mặt: “Mạnh Thiên Dương, không phải ngươi thích y sao? Từ ngày ngươi cùng Long Diễn Diệu đưa y tới đây cũng đã mấy tháng trôi qua rồi, tại sao ngươi không đi vào nhìn y một cái?” Thế nhưng mỗi ngày đều ở ngoài động ngơ ngẩn xuất thần? Mạnh Thiên Dương cười chua chát, lắc đầu: “Bích Lạc thích thanh tịnh, ta cũng đã đáp ứng với y, sẽ không vô cớ tới quấy rối y…” Nhìn thấy vẻ mặt thanh y thiếu niên có chút ngẩn ra, hắn cười cười, hòa nhã nói: “Phi Tình, lúc ngươi còn ở Phong Nhã lâu, từng nói là ta thích y, quả thật không hề nói sai. A, chỉ tiếc, khi ta phát hiện ra thì đã là quá muộn.” Hắn thở một hơi thật dài, ngửa đầu nhìn bầu trời — đã quá muộn, Bích Lạc đã mất, ngay cả cơ hội tranh đoạt hắn cũng đã mất đi. “Nếu lúc đầu không phải bởi vì ta đẩy y ra, Bích Lạc hôm nay vẫn sẽ sống tốt ở Phong Nhã lâu, làm thất thiếu gia của y, sao có thể chết? … Xét đến cùng, là ta đã hại y…” Khuôn mặt tao nhã của Mạnh Thiên Dương lộ vẻ vô cùng hối tiếc, từ sau ngày theo Vân Thương đến sơn cốc thấy thi thể của Bích Lạc, nỗi hổ thẹn vẫn thủy chung quanh quẩn trong lòng hắn. Hao hết miệng lưỡi mới khiến Long Diễn Diệu đần độn tỉnh ngộ, cùng đưa Bích Lạc tới Lăng Tiêu thành, mượn hàn khí của Huyền Băng trong thạch thất để bảo vệ thi thể của Bích Lạc. Sau đó, hắn cùng Long Diễn Diệu chia nhau tìm kiếm hành tung của Phong Kinh Lôi cùng Quân Vô Song, nhất định phải cứu được Bích Lạc trở về, để chuộc lại tội lỗi lúc trước. Vậy mà hai người kia tựa như nê ngưu nhập hải, biến mất không dấu vết. Mắt thấy thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, sự thất vọng trong lòng hắn cũng càng lúc càng sâu thêm — Bích Lạc, chỉ sợ vĩnh viễn đều phải chờ đợi trong thạch thất băng lãnh này… *Nê ngưu nhập hải: Trâu đất xuống biển (ví với việc một đi không trở lại). “Ta không cứu được y…” Mạnh Thiên Dương buồn bã thì thầm. “… Có lẽ sẽ có kỳ tích a…” Đôi mắt trong vắt của Ti Phi Tình khẽ chuyển động: “Ta lúc trước cũng cho rằng bản thân mình chắn chắn phải chết, may mắn Lăng Tiêu dẫn theo vị dị nhân Miêu Cương kia chạy đến đúng lúc. Nếu ngươi thật sự thích một người, thì không nên từ bỏ đơn giản như vậy, trời xanh nhất định sẽ giúp ngươi… Cho dù kỳ tích không xảy ra, chí ít bản thân cũng đã nỗ lực, sẽ không cảm thấy hối hận.” Hắn quay đầu lại, kéo tay tuyết y nhân bên cạnh: “Lăng Tiêu, ta nói có đúng hay không?” “Không sai!” Tuyết y nhân thản nhiên cười, gương mặt tuấn mỹ sắc sảo khiến kẻ khác không thể đến gần, nhưng biểu tình lúc nhìn Ti Phi Tình thì cực kỳ dịu dàng: “Ngươi nghe y ở bên trong nói cái gì?” Ti Phi Tình sửng sốt, tập trung lắng nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở. “… Y lại bắt đầu khóc…” Ti Phi Tình rầu rĩ, mỗi lần Long Diễn Diệu tự mình lẩm bẩm, y nhất định sẽ khóc. “Đi thôi, chúng ta không nên đến quấy rối hai người bọn họ.” Tay áo phất lên, tuyết y nhân nắm lấy cánh tay của Ti Phi Tình, hai người họ biến mất trong làn băng tuyết mờ mịt. Mạnh Thiên Dương đứng lặng hồi lâu sau đó mới thở dài, chậm rãi rời đi. Trong thạch thất, tiếng khóc vẫn vang vọng như cũ. *Nàng nào muốn biết thêm chuyện về Lăng Tiêu và Ti Phi Tình thì tham khảo Phi Tình Quyển nhé. Mời các bạn đón đọc Bích Lạc của tác giả Trần Ấn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Gió Nhẹ Khẽ Thổi, Em Rất Thích Anh - Khấu Tử Y Y
Người ta nói nữ theo đuổi nam, chẳng mấy mà thành. Nhưng Thẩm Thi Họa cảm thấy con đường theo đuổi Lâm Cẩm Húc cách cả một vũ trụ. Dù cả vũ trụ này có sụp đổ, cả thế giới đến ngày tận thế, người đàn ông này cũng không ngoảnh đầu nhìn cô lấy một lần. Mời các bạn đón đọc Gió Nhẹ Khẽ Thổi, Em Rất Thích Anh của tác giả Khấu Tử Y Y.
Lấy Thân Nuôi Long - Cát Cân
Văn án: Có câu, bước vào cửa cung sâu tựa biển. Nơi đây nước sôi lửa bỏng, chỉ thoáng bất cẩn mạng mất chẳng hay. Lần đầu gặp nhau, nàng suýt mất mạng vào tay chàng. Triệu Phác Chân dầu thông minh mẫn tuệ, nhưng lại không đủ mưu sâu kế độc, một cô cung tỳ nho nhỏ không nơi dựa dẫm, để tồn tại, chỉ có một cách - lấy thân nuôi long. ***  Lúc đầu nghe cái tên kèm văn án thì mình đã nghĩ chắc đây cũng chỉ là một câu chuyện ngược sủng bình thường, tức mạch truyện chủ yếu xoay quanh tình yêu của chàng và nàng, còn lại mọi sự chỉ là một món trang trí cho đời thêm sắc thêm hương. Nhưng không, truyện có chiều sâu và hấp dẫn hơn thế rất nhiều.  Nam nữ chính chạm mặt trong một hoàn cảnh hết sức tréo ngoe, đêm hôm khuya khoắt, nữ thì đói bụng trộm đi tìm ăn, nam thì không biết cớ gì xuất hiện chốn ấy, và đúng lúc bắt gặp đương kim Hoàng thượng – cũng chính là cha ruột nam chính – đang cùng Hoàng hậu của tiên đế thông dâm. Chính vì nhẽ đó mới có chuyện nàng suýt chết trong tay chàng, nếu không có một phút yếu đuối sợ hãi lên đến cùng cực của một đứa trẻ tuổi mười trong phút cuối để nàng chạy vuột mất, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.  Trước khi đến với nam nữ chính, có lẽ nên nhắc đến ngài Hoàng đôi ba câu. Y xuất thân là con trai của một cung nữ thấp kém, chính vì nhẽ đó mà y luôn mặc cảm tự ti về mình, đỉnh điểm là việc được lựa chọn để đưa lên ngôi Hoàng đế sau khi tiên đế - anh trai y - một người được xem là có toàn dòng máu cao quý từ cả họ cha và mẹ - mất trong cuộc chinh chiến. Dĩ nhiên y được chọn cũng nhờ đôi ba lý do nào yếu kém, không thế lực, dễ thao túng, dễ điều khiển... Điều đau khổ cho y khi y là một con người rất tham vọng, đam mê quyền lực, tiền tài nhưng lại bạc nhược, ích kỷ, nghi kỵ, điều này áp dụng ngay cả trong việc đối xử với những đứa con ruột thịt. Với những đau khổ đã từng chịu của một thứ Hoàng tử xuất thân thấp kém, y luôn bị ám ảnh về cái gọi là nguồn gốc, y tự huyễn hoặc mình bằng việc ép buộc chị dâu Thôi thị - một người phụ nữ xuất thân gia đình danh môn cao quý - dâm loạn, huyễn hoặc rằng Thái tử - con trai của tiên đế và Thôi thị - thực chất là con mình, từ đó có lý do chính đáng để đối xử tử tế, thương yêu, bênh vực hết mực chàng ta.  Nam chính – con trai trưởng của Hoàng đế - sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh đau khổ như thế đấy, vốn là một con người đầy tình cảm, chàng tha thiết được cha mẹ đối xử dịu dàng dù chỉ một chốc, bởi vậy từ nhỏ chàng luôn tự dặn phải dốc lòng học tập, thể hiện tài hoa, nhưng đổi lại chỉ là những thờ ơ từ người cha - người đang bận khen tặng nâng niu Thái tử, những trách móc chì chiết từ người mẹ - người phụ nữ xuất thân bần hàn nhưng may mắn được ngài Hoàng đưa lên ngôi Hậu, để rồi cứ mãi mang ơn chồng, xem chồng là trời, lấy niềm vui của chồng làm niềm vui của mình, lấy sự không hài lòng của chồng với con cái làm lỗi lầm của mình và con. Ban đầu chàng cũng cho rằng ấy là do mình, vì thế càng ra sức cố gắng, nhưng đến khi thấu tỏ mọi chuyện cùng nhìn rõ bản chất người cha ruột, chàng thu mình trong một vỏ bọc nhu nhược, yếu ớt, kém tài.  Nữ chính là một cô cung nữ nhỏ nhoi làm việc trong kho sách, dĩ nhiên nàng xinh đẹp như hầu hết các nàng nữ chính ngôn tình khác, hơn nữa với đặc thù công việc cho phép nàng được tiếp xúc và hấp thu nhiều tinh hoa thời đại, để với trí thông minh sẵn có, nàng càng tài hoa hơn. Sau đêm ác mộng định mệnh, với những hiểu nhầm và vòng xoay thời cuộc, nàng trở thành cung tỳ bên cạnh nam chính, với bí mật kinh hoàng mà cả hai cùng chứng kiến trước đó, nàng được chàng ưu ái ‘trọng dụng’ trong kha khá công việc quan trọng. Sớm chiều chung đụng, dầu nghi kỵ đề phòng lẫn nhau, hai bạn trẻ vẫn không cưỡng lại được những hấp dẫn dành cho nhau, tuy nhiên để đi đến quả ngọt phải tốn cả chặng đường dài mênh mang.  Đọc truyện dễ thấy tác giả mượn kha khá nhân vật và tư liệu lịch sử để khắc hoạ nên một giai đoạn chính biến đầy khói bụi và xương máu trong này. Dàn nhân vật từ nam đến nữ đều rất ổn, lẽ dĩ nhiên thiện ác, đúng sai đủ cả, mỗi sự đều có nguyên nhân kết quả của nó, ai cũng được biện giải cho việc làm của mình, nhưng cái sai, cái ác vẫn sẽ bị phê phán, khinh thường. Đặc biệt truyện khá ưu ái phái nữ khi xuất hiện kha khá nhân vật nữ xinh đẹp, tài hoa, thông minh, đáng yêu, muôn màu muôn vẻ. Dàn nam thì ngoài một hai nhân vật mang danh ‘nguỵ quân tử’, còn lại đều đáng nể, có mắt nhìn thời cuộc.  Văn phong chặt chẽ, chắc tay, nhất quán, đặc biệt mình thích sự nhẹ nhàng và tinh tế của tác giả xuyên suốt câu chuyện, như nữ chính dầu ‘chững chạc’ là thế nhưng lại rất thích mặc đồ thêu đầy hoa lá, những vai nữ bên kia chiến tuyến xuống sàn với một cái chết nhẹ nhàng, hay có thể gọi là nhân đạo, không có những màn đấu đá trả thù tàn ác ghê rợn… Mình cũng thích việc tác giả không buff quá đà về độ hoà hợp của cái được gọi là lòng người sau thời chiến, dầu tin nhau tới đâu, vua tôi gì cũng phải tính đường lui cho mình, cái khác ở đây là họ đã chỉ cho nhau thấy mình làm thế nào.  Mạch truyện không chậm, nhưng tuyến tình cảm lại khá chậm, đã thế chỉ có canh suông nước lã nên đòi hỏi khá kiên nhẫn khi đọc. Bù lại truyện hấp dẫn với những bí mật dần được hé lộ xung quanh xuất thân nữ chính, bối cảnh truyện trải rộng nhưng không lan man với những cuộc chiến căng não giữa nạn ngoại xâm và hoạn nội loạn. Mình thích cái thật khi tác giả tả một nam chính đầy mồ hôi bụi bặm, mắt đỏ ngầu râu lởm chởm trên chiến trường, với những chuyến hành quân liên tục, những cuộc mật đàm liên miên, hỡi đâu thời gian chăm sóc sắc đẹp để mãi như chàng vương gia nhàn tản chốn cung xưa.  Nói chung mình rất đề cử truyện này cho cả đọc và edit/dịch, không cảm thấy tiếc thời gian đã bỏ ra, truyện hợp với những bạn có gu ngược (nhẹ), nam nữ chính sạch bong, gần cuối có 2 bạn bé con, đặc biệt bạn anh rất lí lắc, siêu đáng yêu. Tình cảm giữa các cặp đôi ít ỏi khác cũng khá đẹp, các vai nữ rất lí trí, nam thì đàng hoàng không gái gú. Mời các bạn đón đọc Lấy Thân Nuôi Long của tác giả Cát Cân.
Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo - Mặc Thư Bạch
Thế nào là một bộ truyện hay? Đơn giản là một bộ truyện đúng gu, đúng sở thích của bạn, khiến bạn vừa đọc vừa tấm tắc khen.  Thế nào là một bộ truyện hay xuất sắc? Chính là một bộ truyện thuộc thể loại bạn ghét cay ghét đắng nhưng vẫn không thể ngừng đọc, đọc xong còn bồi hồi mãi không thôi. Dị năng, dị giới, zombie, mạt thế,… Tôi không biết các bạn thế nào chứ, riêng tôi vừa nghe đến mấy thể loại này là muốn xách dép chạy cho xa rồi. Mà “Nhân vật phản diện tôi nuôi đều ngoẻo” lại tập hợp đủ các thể loại này mới chết chứ. Nhưng vì truyện được người người nhà nhà nhiệt liệt đề cử nên tôi quyết định thử “nhắm mắt đưa chân” xem sao. Trồi ôiiii, tôi nói các bạn nghe, một khi đã đọc là không dừng lại được đâu ý.  Câu chuyện bắt đầu từ cô nàng Diệp Trần hâm hâm đơ đơ, được người ta tỏ tình thì vui vẻ nhận lời đi, tự dưng đòi người ta cứu vớt hoà bình thế giới làm gì. Đòi hỏi ác quá nên lăn đùng ra chết luôn mới sợ! Mà chết xong cũng chẳng siêu chẳng thoát được, linh hồn lại bay thẳng vào một hệ thống kỳ quái với nhiệm vụ rất chi là cao cả: gìn giữ hoà bình thế giới. Nghiệp quật chưa!  Tất nhiên, cô nàng Diệp Trần chẳng đủ tài đủ trí để trở thành đấng cứu thế đâu ạ. Con đường gìn giữ hoà bình thế giới của cô nàng vòng vèo hơn nhiều. Đại khái là trong mỗi thế giới mà cô nàng xuyên vào sẽ có một nam phụ tà ác, lý do tà ác thì siêu phong phú, từ bị dòng đời trù dập cho tới tâm lý vặn vẹo, có đôi khi là vì gái.  Mà nhân vật phản diện tà ác sinh ra để làm gì? Đương nhiên là để oán hờn cả thế giới sau đó thành cái đệm lò xo giúp nam nữ chính thăng hoa tới tận trời cao rồi. Bạn còn mong đợi cái gì nữa? Đâu phải ai cũng may mắn được như Mã Lệ Phi Xuân (Tiên hắc ám Maleficent) được Disney ưu ái làm ra hai bộ phim kinh phí tiền tỷ cho mà “tẩy trắng” đâu! (Đùa thôi :v) Mời các bạn đón đọc Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo của tác giả Mặc Thư Bạch.
Nhất Phẩm Thiên Kim - Địch Hoa
Nội dung dễ thương, có những lúc ngọt ngào, có những lúc hài hước và có cả những lúc làm người đọc cảm động về tình cảm của 2 nhân vật chính. Hoắc Truy Ân bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong rất đáng yêu, Tiết Niệm Chung bề ngoài thư sinh nhưng bên trong lại rất kiên cường và khôn ngoan. Những lúc Tiết Niệm Chung nhẹ nhàng quan tâm đến Truy Ân làm người đọc ghen tị đến mức ước gì có chàng Tiết Niệm Chung như vây ngoài đời: quan tâm, nâng niu Truy Ân như sợ chỉ cần mạnh tay một cái là Truy Ân sẽ vỡ tan. Tuy nhiên,  Truy Ân lại lạnh nhạt với Tiết Niệm Chung. Họ cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió, đã có những lúc muốn được sẻ chia và thấu hiểu với đối phương nhưng bị ngăn cách bởi muôn vàn nỗi sợ hãi. Đối với tình yêu, cả hai tấm lòng đều thành thật, cam tâm chấp nhận vì đối phương dù có xảy ra bất cứ chuyện gì. Rốt cuộc, câu chuyện tình giữa hai người sẽ có những diễn biến gay cấn như thế nào? *** Văn án Lữ "Ba Hoa" là gã chuyên kể chuyện rong trong quán trà cho khách đi đường kiếm mấy xu mấy cắc. Lão phù phép vào những mẩu tin trôi nổi trên giang hồ, nay thì là chuyện về Ma giáo giáo chủ thích ra vẻ ta đây "đoạn tụ" đi ghẹo thiếu niên nhà tử tế, mai lại sang chuyện đại thiếu gia Danh Kiếm Môn "ngàn dặm tìm chồng". Hôm nay lão lại đang thao thao bất tuyệt ở quán nước đầu đường, khách vây xem đông nghịt. "Rất lâu về trước, có một tòa sơn trang Dật Long, trong sơn trang có một vị thiên kim tiểu thư thông minh tài trí, dung mạo yêu kiều. Ngày nọ, có tên "cẩu" quan thất phẩm đến xin cưới tiểu thư về làm vợ. Trải qua bao sóng to gió lớn, sấm rung chớp giật, "cẩu" quan cũng ôm được mỹ nhân về xây tổ ấm. Ai dè, tiểu thư lại chẳng phải tiểu thư, mà là đại thiếu gia..." Thanh Thủy Kiếm Hoắc Truy Ân - một trong tam đại cao thủ võ lâm, tính tình bộc trực, còn trẻ đã có danh tiếng không nhỏ trong giới múa kiếm vung đao. Thế nhưng người ta nói, núi cao còn có núi cao hơn. Kỳ tài võ học trăm năm có một như hắn lại đụng phải một thiên tài còn khủng khiếp hơn. Và kết quả hiển nhiên, hắn thua. Phụ thân Hoắc Truy Ân nhân cớ này tịch thu kiếm của con trai, bắt hắn ở trong nhà tu thân dưỡng tính, lo chuyện kế nghiệp gia đình. Trong lúc Hoắc Truy Ân đang trong cơn hậm hực vì bị phụ huynh cấm cửa, "tin dữ" lại ập tới nhà. Rằng thì là mà năm xưa Hoắc gia từng bị vu oan hãm hại, suýt bị chém cả nhà. May mà có thanh thiên Tiết lão gia không quản đường xa lên tận kinh thành dâng tấu chương minh oan mới thoát khỏi kiếp nạn. Hoắc lão gia trong cơn cảm kích đã xin được hứa hôn đứa con chưa ra đời của mình cho con trai của Tiết gia. Hai mươi năm sau, chàng thanh niên Tiết Niệm Chung tìm tới cửa xin đón vợ về. Trải qua một phen cưỡng bức cùng dụ dỗ, Hoắc Truy Ân đã phải nuốt nước mắt mang theo hiệp ước bất bình đẳng với cha theo chồng về nhà. "Một, con rể là văn nhân yếu đuối, mày lại võ nghệ cao cường, an toàn tính mạng của nó do mày chịu trách nhiệm hoàn toàn, con rể nếu gặp phải chuyện gì bất trắc, thì thân mày đã gả cho nó, chôn cùng cũng là chuyện nên làm. Giả như nó bị mất một tay, mày cũng nên tự giác chặt một chân, cho vợ chồng chung hoạn nạn!" "Thứ hai, con rể thân ở chốn quan trường, không thể giống thương trường cùng võ lâm, mày phải chú ý lời nói và việc làm, không thể làm mất danh dự Tiết gia, tránh gây tai họa." "Thứ ba, nếu mày mà bị con rể bỏ thì tự sát tạ tội với thiên hạ luôn đi nhé! Tiết gia không có đứa con mất mặt như thế!" Một Hoắc Truy Ân tính nóng như lửa, nhưng chân thành thẳng thắn, dám yêu dám nhận. Một Tiết Niệm Chung hiền hòa như nước, mặt chân chất mà bụng dạ khó lường. Hãy cùng dõi theo sinh hoạt của một đôi vợ chồng "hứa hôn từ bé", chứng kiến Tiết đại nhân dùng những thủ đoạn trên cả sở khanh để giành được trái tim của giai nhân.   Mời các bạn đón đọc Nhất Phẩm Thiên Kim của tác giả Địch Hoa.