Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mỹ Nhân Tập 1

Mỗi tuần một lần, Matsuoka hóa trang thành một cô gái xinh đẹp để ra phố, thu hút ánh nhìn của đám đàn ông và lấy đó làm vui.Một ngày nọ, Matsuoka bị quấy rối khi giả dạng phụ nữ rồi gặp đủ thứ chuyện rắc rối. Trong cơn tuyệt vọng, cậu đã được một người đàn ông cứu giúp. Anh ta là một người nhàm chán, vụng về, thất bại trong sự nghiệp, bù lại chân tình, biết say mê một cách thành thật. Họ quen nhau khi Matsuoka cải trang thành phụ nữ, chẳng bao lâu thì anh tỏ tình với cậu. Vì cũng có thiện cảm với anh, Matsuoka quyết định thú thật, gặp anh với con người thật của mình, thế nhưng điều cậu không mong chờ nhất đã đến, anh ta phủ nhận cậu, phủ nhận cả những hồi ức tốt đẹp của hai người. Bởi vì với anh ta, rào cản giới tính là không thể vượt qua. Đây là câu chuyện tình yêu đầy những xô đẩy giữa hai con người khác nhau từ đầu đến chân. Một đẹp đẽ thành đạt nổi bật, lại tinh tế chu đáo dịu dàng, trung thực với cảm xúc của mình. Một lôi thôi thất bại tầm thường, lại vụng về thô thiển dùng dằng, ghét nói dối nhưng nói dối hết lần này đến lần khác. Điểm chung duy nhất, và cũng là chướng ngại duy nhất ngăn họ đến với nhau, chính là giới tính của họ. Tuy nhiên tình yêu, một tình yêu không lắng nghe mọi định kiến và luật lệ, một tình yêu đủ sức xoa dịu mọi giằng xé và tự mâu thuẫn, rồi sẽ gỡ gạc được ít nhiều chướng ngại về giới tính đó. *** Những điều đẹp đẽ, có lẽ bắt đầu từ việc Hirosue dừng lại nhường đôi giày của mình cho một người con gái xa lạ nơi con hẻm tối tăm, đến việc Matsuoka làm cách nào gửi lại đôi giày mới như một lời cảm ơn tới người con trai nhút nhát cùng công ty mà chẳng mấy lần có cơ hội nói chuyện. Đối với mình, cái cách mà Hirosue dành tình cảm cho Youko Etou (vốn là Matsuoka) chính là yêu thương một cách kìm nén, đến mức nâng niu đầy ngốc nghếch. Chỉ đơn giản việc tỏ tình với người mình thích thôi mà đối với anh cũng là cả một sự can đảm có phần cố chấp. Cho đến khi tình cảm đó dần được Youko chấp nhận, thế giới của Hirosue giống như bước sang một trang hoàn toàn khác mà chính anh cũng không ngờ tới, rực rỡ hơn rất nhiều. Còn với Matsuoka, rung động trước Hirosue đối với cậu mà nói chính là một thử thách. Tự khiến bản thân rơi vào khó khăn, lại không ngừng được mà mỗi ngày lún sâu thêm một chút. Lúc nào cũng tự dằn vặt mình làm vậy có đúng không? Cho người ta cơ hội yêu thương? Hay là cho chính bản thân mình? Bỏ qua những chuyện đó thì cách mà cậu thương anh lại rất thẳng thắn. Ghét phải biết anh bị người khác đối xử tệ ra sao, lại càng ghét cái cách anh chịu đựng điều đó. Vì thương anh mà bao lần dứt khoát muốn từ bỏ lại không thể làm được. Cao trào Mỹ nhân bắt đầu khi Matsuoka thú nhận với Hirosue sự thật về mình, để rồi cậu đắng cay nhận ra tình cảm của Hirosue dù lớn thế nào cũng không thể vượt qua nổi sự thật: Người anh yêu từ trước tới nay thực ra là một người con trai. Không khó hiểu khi Hirosue cảm thấy bị tổn thương, việc anh trốn tránh hoàn toàn là điều mà có lẽ ai cũng sẽ làm như vậy, chỉ là cách anh chạy trốn có phần hơi hèn nhát. Ngoài việc đó ra thì mình cũng rất ngưỡng mộ cách Matsuoka cố chấp theo đuổi tình yêu của mình, cho dù bản thân cậu cũng chẳng hề chắc chắn về chuyện bao giờ sẽ được chấp nhận hay liệu có được chấp nhận không? Màn rượt đuổi, chạy trốn, từ bỏ rồi tái hợp của hai người cứ thế diễn ra, kì quặc và mơ hồ, bởi vì suy cho cùng ai cũng có nỗi lo sợ của bản thân. Có những lúc tưởng như câu chuyện kết thúc êm đẹp, vậy mà hóa ra lại không phải, giống như một trò đùa có phần nhức nhối. Điều dịu dàng đương nhiên sẽ đến, chỉ có điều trước khi nó kịp đến thì cho dù là ai cũng phải trải qua ít nhất một vài lần tổn thương. Khi mình đọc đến phần này, mọi cảm xúc mình dành cho Hirosue chính là giận. Giận vì sự hèn nhát, bạc nhược của anh. Yêu, lại không thể xác định nổi cảm giác của mình, biến người khác xoay mòng mòng một hồi rồi ném người ta xuống tận cùng của sự tuyệt vọng. Mình ghét nhất cái cách anh luôn nghĩ không muốn tổn thương bản thân, để rồi luôn lấy cái mác bạn bè ra để kéo dài sự trì hoãn cho mối quan hệ của mình. Có những lúc mình nghĩ, chắc cũng chỉ có Matsuoka mới chịu được người đàn ông này, chứ là mình chắc từ bỏ từ đời tám ngoánh. Cuối tháng 3, đầu tháng 4, cái mùa yêu thương đầy màu hồng, sau một hồi trốn tránh, Hirosue cuối cùng cũng cho Matsuoka một câu trả lời đầy tàn nhẫn khi anh quyết định rời thành phố mà chẳng hề mảy may một lần nghĩ đến sự tồn tại của cậu. “Tôi không nói dối đâu. Thực sự tôi đã nghĩ là tôi có thể yêu cậu―Nhưng dù tôi không thể, tôi vẫn rất để tâm tới cậu, Matsuoka. Nếu được, tôi muốn vẫn là bạn bè với cậu.” Thế nhưng, thật may vì Mỹ nhân không phải một câu chuyện Boylove trần trụi với bad ending. Chúng ta vẫn rất may mắn vì cuối cùng tác giả Narise vẫn để hai người đến với nhau, sau một hồi “về quê tĩnh dưỡng”, thả hồn khỏi chốn xô bồ của Hirosue. Sự thật là người như Hirosue cần phải có ai đó đến thông não, để cho anh hiểu được mình đã may mắn như thế nào. Chị dâu Hirosue xuất hiện, nhưng vẫn chưa đủ để khiến anh từ bỏ được chút định kiến không đáng màng đến của bản thân. Phải đến tận khi tham dự đám cưới của cậu bạn cùng quê, hai thằng đàn ông cùng nhau phóng tầm mắt về phía đại dương tâm sự thì cái não trì trệ của anh mới được khai sáng. Đọc đến đây để thấy, hóa ra trước giờ người ta vẫn cứ ngộ nhận và thần thánh hóa người mình yêu như thế nào. Đôi khi lại vì cái sự ngộ nhận ngu ngốc của bản thân mà tổn thương người khác ra sao? Đám cưới của Hayama đến, cái cớ để Hirosue có thể nối lại một chút hi vọng với Matsuoka, dù rằng anh nhát đến mức phải mượn đến sake chỉ để gửi một tin nhắn muốn gặp mặt tới cậu. Đúng là đáng đời. Đây chính xác là cảm xúc của mình khi biết được Matsuoka đã thay số điện thoại khiến anh không cách nào liên lạc được với cậu, để rồi khi quay lại Tokyo và cố tình chọn một khách sạn gần chỗ ở cũ của cậu cũng chẳng thể tìm được cậu. Phải đến tận khi lễ cưới Hayama diễn ra, một cách vụng về có chút may mắn, anh cuối cùng cũng gặp được cậu, ngượng nghịu và có phần xấu hổ. Chẳng hề khó hiểu khi Matsuoka từ chối nói chuyện với anh, bằng mọi cách. Thế nhưng Matsuoka lại đáng yêu đến mức dù làm thế nào cũng không thể buông nổi cái con người thật rất tệ này. Đau đớn không phải thú vui của tôi, anh có hiểu không. Nếu lại bị đá đến lần thứ ba bởi cùng một gã, tôi sẽ tan vỡ mất. Cái cách mà cậu không thể bỏ mặc anh dưới trời mưa nơi cửa hàng tiện lợi, đến mức đưa anh về khách sạn rồi chỉ vì vài câu nói mơ hồ trong lúc tỉnh tỉnh mê mê của anh mà quyết định ở lại cả đêm. Rồi chỉ vì một câu nói muốn gặp của anh mà mềm lòng cho anh 3 tháng cơ hội, cùng anh đi ăn rồi đi uống cà phê, dùng chính chiếc gạt tàn di động của mình chỉ để lưu giữ lại mẩu thuốc lá đã được anh hút qua. Thật nghĩ thôi mà thấy thấy Matsuoka sao mà lại ngốc nghếch đến đáng yêu như thế. Thật may vì cuối cùng cái kẻ ngốc Hirosue kia cũng nhận ra tình cảm của mình. Điều dịu dàng chính là bắt đầu từ đây mà khiến mình phải đọc đi đọc lại mấy lần. Hirosue chắc cả truyện chỉ có đoạn này trở đi là khiến mình thích được một xíu. Cái cách cố chấp ép cậu tiễn anh lên tàu, rồi không nỡ từ bỏ mà kéo cậu lên tàu cùng mình, để rồi ngỡ ngàng phát hiện ra một chiếc giày của Matsuoka đã vô tình bị bỏ lại nhà ga. Rồi cách anh cố chấp không muốn cậu xuống ở bến tiếp theo mà quyết định mua vé. Đến lúc bỏ mặc chuyến tàu địa phương cuối chỉ vì muốn chờ cậu đi mua giày, thực ra là muốn ở cùng cậu thêm một chút. Đọc đoạn cuối này, thành thực mà nói là hạnh phúc có phần đau lòng. Phải đã từng tổn thương thế nào Matsuoka mới có thể sợ sự dịu dàng của người đàn ông mình luôn đem lòng yêu thương đến thế, đến mức có phần sợ hãi mà muốn từ bỏ ngay khi hạnh phúc mới chạm đến kẽ tay. “Tôi đã làm gì khiến em không thích sao?” Matsuoka lắc đầu. “Nhưng anh đã tử tế với tôi,” cậu đáp. Bất quá, hạnh phúc dịu dàng của ngay sau đó lại giống như cái vị ngọt khiến người khác chỉ nghe thôi cũng đã muốn sâu răng. — Cuối cùng, chỉ muốn chân thành khuyên mọi người, đây thực sự là một tác phẩm rất đáng đọc cho một người yêu Boylove như mình. Bạn sẽ chẳng thấy lãng phí quãng thời gian bỏ ra cho từng câu từng chữ của tác phẩm, sẽ chẳng thấy lãng phí vì những đau lòng hay bực dọc theo chân từng cảm xúc của các nhân vật đâu. Mình sẽ không bàn về tính logic hay cách xây dựng các tình tiết câu chuyện, bởi vì với mình nó thực sự rất xuất sắc. Mình chỉ muốn bàn về cảm xúc mà tác giả Narise sẽ đem đến cho bạn khi thả hồn vào Mỹ nhân thôi. Ngoài ra, cá nhân mình không thích cách dịch tên Mỹ nhân lắm, mình thực sự thích cách gọi từng phần là Những điều đẹp đẽ và Điều dịu dàng hơn. Nghe không được văn chương cho lắm, nhưng nó lại phản ánh đúng chất nhẹ nhàng của một tác phẩm Light novel Nhật, không nhanh kiểu chớp nhoáng mỳ gói như Mỹ, cũng chẳng cẩu huyết như Hàn hay Trung, cái cảm giác mà chẳng biết nói làm sao nữa. À, nhân tiện phần Phụ thêm: Of love | Aisuru Koto chính là chút quà dành tặng độc giả của tác giả Narise. Kì thực nếu chỉ đọc bản in của IPM thì đúng là có chút cụt hứng đó, vì H văn không có, ngoại văn cũng chẳng có luôn, thật bao nhiêu hạnh phúc cứ thế bị bỏ ngang à. ^^ Đánh giá: 9.5/10 *** Lâu lắm rồi tôi mới lại hồ hởi viết review cho một cuốn sách như thế, dẫu rằng cường độ nghiến chữ của tôi trong mỗi năm chưa bao giờ thuyên giảm, tuy nhiên sự hối hả của cuộc sống cứ ăn mòn dần sự tâm huyết trong lồng ngực. Mỗi khi bắt đầu đọc một cuốn, tôi lại tự nhủ mình cần review lại thôi, cần thôi, cần cần thôi. Đáng buồn, tôi cứ trì hoãn mãi cho đến khi thực sự tắt ngúm cảm xúc. Vậy nên khi đọc xong Mỹ Nhân, dẫu liếc đồng hồ đã là hơn 3h sáng, tôi vẫn quyết tâm mò dậy mở máy, thảo trước một bản cho dòng xúc động đang cuộn trào không bị trôi tuột. Ừm, hôm nay muốn giới thiệu đến các bạn muốn câu chuyện mộc mạc mà tôi vừa tìm đọc, Mỹ Nhân của nhà văn Konohara Narise.   .   Thường thì sau khi chiêm nghiệm một cuốn sách, bản thân tôi sẽ rút ra một hoặc hai câu chốt hạ nông sâu, coi như là thông điệm của người viết muốn nhắn gửi người đọc. Tuy nhiên với Mỹ Nhân, bản thân tôi lại có chút choáng ngợp trong cái hũ nội dung với quá nhiều thứ cần ghi nhớ. Giữ một chuyện tình thì kẻ yêu trước là người thua cuộc; hoặc quá tam ba bận để thấy sự lận đận khi yêu đương; hoặc sự kệch cỡm khi tình yêu bị lí tưởng hóa. Trong suốt lúc đọc, não tôi liên tục bị vồ đập bởi nhiều nhiều định nghĩa như thế, một sự tưởng tượng quá sức ngạc nhiên cho một câu chuyện tình tưởng chừng nhàn nhạt vị nước ốc. Nếu bạn thuộc nhóm thích những câu chuyện tình kịch tính và nhiều nút thắt mở nghẹt họng, Mỹ Nhân chưa bao giờ là sự lựa chọn ưu tiên. Tôi cũng vậy!   Thế nhưng rốt cuộc tôi vẫn mua Mỹ Nhân, đương nhiên vì thói quen hơi không được tốt của mình, tính cách cứng rắn của tôi nhanh chóng biến thành một đứa nhỏ dễ dụ vì muốn cuốn sách có trang bìa đẹp. Lời đầu tiên, xin cảm ơn Hidaka Shoko, cảm ơn vì phần tranh minh họa thật sự xuất sắc. Tiếp đến là sự nghiêng mình kính nể gửi đến tác giả, người đã xây dựng nên một chuyện tình nhạt nhẽo chẳng thể logic hơn. Bạn sẽ chẳng tìm được ở đâu trong Mỹ Nhân cuộc sống đẹp đẽ được hiện thực hóa, càng chẳng phút nào cười tủm tỉm vì những kí ức ngọt ngào giữa hai người yêu nhau. Thứ duy nhất khiến Mỹ Nhân ‘kịch tính’ có lẽ là câu chuyện hai trai thẳng gặp nhau rồi bất giác cong vẹo, còn lại và cho đến hết chỉ là những bực dọc bởi sự ngốc nghếch, sốt ruột vì sự ngờ nghệch và đau nhói vì tình yêu của một tên con trai dịu dàng. Và bởi tôi vốn thuộc team sủng thụ, nên khi theo dõi hết thảy mọi sự quặn thắt mà Matsuoka phải hứng chịu, lòng tôi cứ như một con thuyền nhỏ, xô ngang lật dọc theo con sóng u buồn mà đi. Matsuoka không phải gay, ít nhất cho đến khi cậu gặp Hirosue thì cậu vẫn có bạn gái. Thế rồi vì rất nhiều lí do, cậu nhận ra mình ấy vậy mà lại trót thương người đàn ông lầm lì cục mịch, lại ‘rất đỗi chu đáo’ như thế này. Không phải cậu bỗng chốc thành gay, chỉ là vô tình người cậu thương nhớ lại là đàn ông thôi, Matsuoka rất nhanh chóng kết thúc đấu tranh và yêu thương người kia bằng tất thảy nhiệt tình ngon ngọt. Mặc dù đã biết trước kết cục HE, thế nhưng tôi vẫn chẳng thể nào thôi phẫn nộ vì sự dày vò mà Hirosue dành cho Matsuoka, mà bực mình hơn cả, là tất cả mọi sự “tra” của hắn lại vô cùng vô cùng logic, logic đến chẳng thể thốt nên lời.   Một câu chuyện với từng chi tiết logic, một chuyện tình với sóng gió vừa đủ, thăng trầm vừa đủ, vui buồn vừa đủ cho một ngày cuối tuần nhàm chán và khao khát muốn tạm quên đi cuộc sống phức tạp ngoài kia. Thật hy vọng các bạn có thể đọc Mỹ Nhân thật chậm, chậm vừa đủ để có thể nghiền ngẫm từng chi tiết trong cuộc tình giữa hai chàng trai thẳng ấy, bởi vì sẽ chẳng có một câu thoại nào đắt giá để chúng ta phải ghi nhớ, ngoài những chi tiết vụn vặt những tưởng không liên quan.   Giữa một rừng những bộ truyên boy love kịch tính, thì Mỹ Nhân giống một món ăn chay thanh đạm. Đừng bị đoạn tóm tắt tẻ nhạt làm nhụt chí các bạn, tin tôi đi cứ rước về rồi cất đó, Đợi một ngày thể xác lẫn tâm hồn mỏi mệt thì lấy ra đọc. Cuộc sống này, đôi khi đẹp đẽ biết nhường nào vì những yêu thương vụn vặt giản đơn. Mời các bạn đón đọc Mỹ nhân Tập 1 của tác giả Konohara Narise & Lục Thiếu Hồng (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạo Long
Đỗ Thương đang sinhh sống trong tân thế giới nhưng chán nản cuộc sống nơi đây nên đã quyết định bỏ trốn quay trở về thời đại nguyên thủy ngày xưa.  Đã bỏ trốn đi mà cũng còn bị  bạn đời của y, cũng chính là con bạo long hung tàn khủng bố kia lại từ tân thế giới đuổi theo tới. Gỡ mìn Đoản văn trong vòng ba vạn chữ. Cưỡng chế, sinh tử, công là khủng long. Cẩu huyết, mạc danh kỳ diệu (Không nói rõ được), phản khoa học, xuyên qua rối tinh rối mù. Tập hợp tất cả những sự kỳ quái nảy sinh ra ở trong đầu cá nhân tác giả, rất lung ta lung tung. Bởi vì xem 《 Kỷ Jura 2》rất có cảm hứng, hự! Tìm tòi mấu chốt: Đỗ Thương ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: Lời khuyên từ edit trước khi mọi người nhảy hố: truyện không miêu tả sâu sắc về quá trình công thụ yêu nhau, chỉ nói về cách hai người hỗ động khi ở bên nhau, cảnh sinh hoạt 1 nhà rất đáng yêu, và cả lúc vả mặt mấy thứ râu ria cũng rất thỏa mãn. Nhìn chung nó khiến mình dễ chịu ^^ và nếu có ai không thích cục cưng thì cũng đừng nói lời cay đắng. *** Đỗ Thương ôm Rosa lên, nắm lấy tay Auland: "Các con có bị thương không?" Auland lắc đầu: "Thiếu chút nữa là bị thương, cũng may là không có chuyện gì." Đỗ Thương trách mắng: "Làm bậy." Rosa ôm lấy cổ Đỗ Thương, cà cà: "Nhớ ba ba quá." Trái tim Đỗ Thương lập tức tan ra, mềm mại, ấm áp, "Ba ba cũng nhớ Rosa." Rosa lén lút ở sau lưng Đỗ Thương giơ một ngón tay cái về phía Auland, Auland cũng làm một ngón cái đáp lại. Đỗ Thương không thấy, một lòng quan tâm hai đứa nhỏ: "Đã ăn gì chưa? Có đói bụng hay không? Muốn ăn ở bên ngoài hay về nhà ăn?" Rosa: "Về nhà ăn." Auland: "Không về nhà." Đỗ Thương: "Hả? Vậy các con tự thương lượng với nhau đi." Rosa và Auland không hề có tiếng động mà giao tiếp, Rosa: Em muốn ăn cơm ba ba nấu. Auland: Cha có ở đó, em không ăn được. Rosa suy nghĩ một chút: Anh nói đúng. Sau đó nó liền ôm lấy Đỗ Thương làm nũng: "Ba ba, chúng ta ăn ở ngoài đi." Đỗ Thương: "Được, nghe các con." Rosa: "Ba ba, gã là ai?" Đỗ Thương nhìn theo hướng mà Rosa chỉ, liền thấy Lục Nham đang đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, thần sắc không rõ ràng. Lục Nham đi tới, nhìn xem hai đứa nhỏ và Đỗ Thương có quan hệ gì, ý tứ sâu xa không rõ mà cười nói: "Mày còn thay người ta nuôi con nữa à?" Auland và Rosa nhất thời trầm mặt xuống, bọn nó bị phủ nhận là con ruột của ba ba, điều này chọc giận đến tụi nó. Nếu như không có Đỗ Thương ở đây, hai đứa nó nhất định sẽ không để yên cho Lục Nham rời đi. Đỗ Thương: "Không cần để ý tới gã, là một tên thần kinh thôi. Các con vĩnh viễn là con của ba ba, ba ba thương các con nhất." Trên gương mặt không cảm xúc của Rosa lộ ra màu hồng phấn ngại ngùng: "Con cũng yêu ba ( ̄3 ̄)." Đỗ Thương chọn một nhà hàng gần đây, mang theo hai đứa nhỏ đi ăn. Trong suốt quá trình đó Auland có rời đi một lần, nó nói muốn đi nhà vệ sinh. Đỗ Thương ngẩng đầu lên: "Ba đưa con đi?" Auland từ chối: "Không cần." Đường đường là thái tử chí tôn không lẽ đi vệ sinh cũng cần ba ba kè kè theo sau sao? Đỗ Thương biết rõ thằng con lớn nhà mình sĩ diện cao, vì vậy nhìn thấy nó tiến vào phòng vệ sinh rồi mới miễn cưỡng yên tâm. Thật ra năng lực của Auland rất mạnh, nhưng mà bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, Đỗ Thương không nhịn được mà nóng ruột nóng gan. Đối với loại quan tâm lo lắng này của y, Auland rất hưởng thụ, có thể nhận. Nhưng mà Đỗ Thương không hề biết, đó chính là sau khi Auland vừa vào phòng vệ sinh xong liền biến mất, lần thứ hai xuất hiện là đang ở dưới bãi đỗ xe đồng thời hướng về phía nào đó mà đi. Lục Nham đang gọi điện thoại, nghe ngữ khí hình như là đang dỗ dành ai đó: "...Cậu yên tâm, tất cả những người ngáng đường cậu, tớ đều sẽ thay cậu giải quyết." Auland đứng ở sau lưng gã, nghe vậy liền lộ ra nụ cười quái dị. Vốn là muốn động thủ liền thay đổi chủ ý, nó muốn nhìn bộ dáng tức giận của cha nó một chút, vì vậy không có giết chết Lục Nham. Chỉ là động tay động chân một chút trên phanh xe của gã, nếu như chết người, thì nhiều lắm là kế hoạch chọc giận cha nó bị thất bại. Còn nếu mạng lớn không chết, vậy thì sẽ chết càng thê thảm hơn. Lục Nham bỗng nhiên xoay người lại, sau lưng trống không. Trong một phút chốc nào đó lúc nãy, gã đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác hoảng sợ vì bị nhìn chằm chằm. Tựa như đứng bên lề của một cái hố biển không thấy đáy, đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt khổng lồ của một con quái vật ẩn sâu trong bóng tối. "Alo? Lục Nham? Lục Nham cậu đâu rồi?" Lục Nham một bên nghe điện thoại một bên mở cửa xe: "Tớ sẽ thay cậu giải quyết, đừng lo lắng, không cần sợ." Tống Niên an tâm cười: "Cảm ơn cậu, Lục Nham." Auland trở về chỗ ngồi, Rosa nhảy tới dùng ánh mắt nghi hoặc. Auland tiến tới bên tai Rosa nói nhỏ: "Anh đang cứu em, tốt nhất đừng nên biết." Nếu không con bé liền bị giận chó đánh mèo. Nghe vậy, Rosa cũng từ bỏ lòng hiếu kỳ của mình. Bản năng nói cho nó biết, chuyện nguy hiểm mà không có lợi ích gì thì tốt nhất là sống chết mặc bây, dù sao đến cuối cùng đều có thể nhìn thấy được, còn lòng hiếu kỳ ấy à, cái này có thể khống chế được, không phải thứ quan trọng gì. Vì thế Rosa cũng không có hỏi lại. Đỗ Thương cười nói: "Hai anh em thì thầm cái gì đó? Có cái gì mà ba ba không thể biết được à?" Rosa ngoan ngoãn: "Ba ba, cha đâu rồi?" Đỗ Thương sờ mũi một cái: "Ở nhà. Khụ, để ba gọi ổng tới đây —— Ân, ổng phải chăm sóc thằng út, để ba hỏi một chút." Không lâu sau, một người đàn ông suất khí ngời ngợi trên tay ôm thêm một đứa nhỏ liền xuất hiện ở trước cửa nhà hàng, hướng về phía bọn họ đi tới. Jude phát hiện Auland và Rosa, mặt không cảm xúc, nhưng càng đi tới gần, khí thế trên người lại càng lạnh lẽo khủng bố. Tay Auland và Rosa hơi run lên, càng ôm chặt lấy Đỗ Thương. Đỗ Thương cau mày, trừng Jude: "Anh giận cái gì?" Jude ngồi xuống, trầm giọng nói: "Bọn nó tự ý hành động!" Đỗ Thương: "Anh có tư cách nói người khác hả?" Lông mày Jude nhíu lại: "Ta là người trưởng thành, đi tìm bạn đời của mình." Auland: "Tụi con đi tìm ba ba." Jude và Auland nhìn nhau trong chốc lát, Auland cúi đầu không nói lời nào. Đỗ Thương lén lút nhéo Jude một cái: "Bình thường một chút." Jude nhàn nhạt liếc y một cái, thu lại khí thế: "Về nhà rồi nói sau." Ánh mắt của Đỗ Thương rất nhanh liền bị đứa bé mập mạp trắng nộn trong vòng tay của hắn hấp dẫn: "Cục cưng có thể biến hình rồi sao?" Jude: "Chỉ là tạm thời thôi, không thể duy trì lâu được." "Để tôi ôm một cái." Đỗ Thương ôm lấy cục cưng, hôn nó một cái, thích vô cùng. Mời các bạn đón đọc Bạo Long của tác giả Mộc Hề Nương.
Phong Trung Kính Tiết
Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Vốn là một người xuất sắc không gì không làm được, tài năng vẹn phần, phong lưu tiêu sái cười trông nhân sinh; y, từ bỏ gia sản khuynh quốc, dấn thân quân ngũ, bảo vệ quốc gia, hàm oan mà chết lại là kết quả duy nhất của y… Đời này, y là Triệu quốc đại thương nhân Phong Kính Tiết… Luận đề: Lựa chọn của trung thần. *** “Kính Tiết, ngươi hạnh phúc không?” … “Kính Tiết, ngươi tịch mịch không?” … “Kính Tiết, ngươi cảm thấy, cuộc sống của ngươi hiện tại có ý nghĩa không?” … “Kính Tiết…” “Mấy vấn đề này từ khi nhân loại có trí tuệ tới nay vẫn chưa từng có đáp án chính xác?” “Kính Tiết, tại sao ngươi vẫn có thể nhiệt tình, vẫn có thể hăng hái, nỗ lực không nhận được báo đáp, chân tâm giao ra, nhiều lần bị chà đạp, một phiến chân thành luôn gặp thương tổn, tại sao ngươi vẫn xem như không có việc gì, mỗi một đời đều có thể sống khoái lạc cao hứng, không có lấy một chút bóng ma.” “Lão thiên à, ông rảnh rỗi vô sự, muốn thảo luận thái độ của đời người thì đi mà tìm Tiểu Dung ấy, lời này dùng trên người y rất thích hợp, liên quan quái gì tới ta, ta chẳng qua là hoàn thành đầu đề thế thôi. Chân tâm chân thành cái quái gì chứ, ông về sau nói chuyện chú ý chút, người không biết còn cho ta là kẻ xúi quẩy muôn đời thất tình.” “Trong mấy học trò, chuyện của ngươi là nhàm chán vô vị nhất, ngươi cho là ta dư thời gian quan tâm tới ngươi chắc, chẳng qua là ngươi sắp chết, cho nên muốn biết chút tâm tình của ngươi trước lúc chết thôi.” “Cái gì, ta sắp chết.” “Đúng vậy, ngươi ngày mai sẽ chết, ngươi không biết hả?” “Ngươi nói hươu nói vượn!” Cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy ra, một người lao tới như gió, trong bóng đêm, người chưa đến, mũi đao sáng như tuyết đã ra khỏi vỏ: “Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy.” Trong tiếng quát to lẫm liệt, có mấy phần quan tâm, mấy phần khẩn trương. “Không việc gì không việc gì.” Thanh âm hơi uể oải, thấp thoáng có chút mơ màng vì trầm mộng chưa tỉnh, “Ngươi vào đây làm gì?” “Tôi vừa ở bên ngoài, nghe tướng quân quát to, ‘ngươi nói hươu nói vượn’ liền vội vàng chạy vào đây.” Thanh âm trong bóng tối mang theo sự nhiệt tình và quan tâm mà thiếu niên đặc biệt có. Phong Kính Tiết cười cười: “Hóa ra là như thế, đại khái là ta ở trong mộng quá kích động, mới kêu ra.” “Mộng?” Phong Kính Tiết uể oải nửa ngồi dậy trên giường: “Vừa nãy mơ thấy một tên khốn nạn chỉ mũi ta nói ta ngày mai sẽ chết.” “Tên khốn nạn nào nói lời kiểu này.” Cương đao vừa còn trong vỏ lại soạt một cái rút ra. “Chỉ là một giấc mộng, trong mộng tên đó…” Phong Kính Tiết suy nghĩ một chút mới nói, “Dùng cách nhìn của chúng ta mà nói, ừm, có thể xem như là một thần tiên nhàm chán, có chút thần thông nhưng lại vô học.” Vệ sĩ trầm mặc một chút, mới cười nói: “Tướng quân, ngài yên tâm, mộng đều là ngược, trong mộng nói như vậy, ngài nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.” “Được lắm, Tiểu Đao, cứ nhờ vào một câu tốt lành của ngươi.” Phong Kính Tiết khe khẽ cười rộ, qua một hồi lại thấp giọng hỏi, “Nếu mộng là thật thì sao?” Tiểu Đao trong bóng tối nhảy dựng lên: “Tướng quân, ngài là anh hùng bách chiến, không tin số mệnh, nhưng trong quân doanh vẫn nên kiêng kỵ chút đi, ngày mai chúng ta còn phải xuất chinh đi đánh giặc, lời này không thể nói, mau nhổ hai cái, xem như chưa từng nói.” Phong Kính Tiết nhịn không được cười ha ha: “Tiểu tử nhà ngươi, thật đã bị ta chiều hư, càng ngày càng vô pháp vô thiên. Được rồi được rồi, đừng có tìm đá lửa, coi ta là tiểu cô nương, vừa gặp ác mộng là cần người ta đốt nến canh giữ bên cạnh cả đêm hả. Ra ngoài gác đêm đi.” “Vâng.” Tiểu Đao đáp một tiếng, tiếng bước chân vang lên, đi đến cạnh cửa lại dừng chân bảo: “Tướng quân, chuyện trong mộng, đừng xem là thật.” Phong Kính Tiết không biết là cười hay cáu, mắng: “Mau cút ra ngoài đi, ngày mai nhớ phải sửa cánh cửa cho ta.” Tiểu Đao cười hì hì mấy tiếng, bước ra ngoài cửa. Song Phong Kính Tiết không nằm xuống ngủ tiếp, y cứ thế dựa lưng lên đầu giường, ngồi im rất lâu, trong bóng tối, đôi mắt y an tĩnh ngóng nhìn phía trước, ánh mắt lại như xuyên thấu thiên địa vạn vật, tìm đến một chỗ nào đó trong vũ trụ hồng hoang. Rất lâu rất lâu sau, y nhẹ nhàng đứng dậy, tùy tay cầm một kiện trường sam khoác lên người, dạo bước ra ngoài. Vừa bước khỏi cửa phòng, thân binh Tiểu Đao giúp y gác đêm đã gọi nhỏ: “Tướng quân.” Phong Kính Tiết không chút để ý khoát tay: “Canh gác đàng hoàng đi, ta không sao, chỉ là không ngủ ngay được, ra đây đi dạo một chút.” Y không quay đầu nhìn vẻ mặt thiếu niên thoáng lo lắng, cứ đi thẳng về phía trước. Biên thành ban đêm tĩnh lặng lạ thường, giữa trời đất chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề đồng loạt của chúng sĩ binh tuần đêm. Trọng trấn biên quan về đêm xưa nay phải giới nghiêm, bách tính tuyệt đối không được tùy tiện ra đường, cho nên đường sá cũng lộ vẻ trống trải dị thường. Phong Kính Tiết một mình dạo bước, những nơi đi qua, sĩ binh gác đêm không ai không giơ binh khí đứng trang nghiêm hành lễ, trong ánh mắt đều là vẻ trung thành và ngưỡng mộ. Mà y chỉ mỉm cười gật đầu, từ từ bước đến thành lâu, trông ra phương xa, nơi đen kịt ở cuối cùng là thành trì nối liền của địch quốc. Ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng biên quan, dù sao so với nơi khác, vẫn lộ vẻ thê lương quạnh quẽ. “Kính Tiết, đã muộn thế này sao còn chưa đi ngủ?” Thanh âm ôn nhuận có phần quan tâm, nghe như gió xuân ùa vào lòng. Phong Kính Tiết quay đầu, nhoẻn miệng cười, dưới ánh trăng thanh lạnh liền có vẻ ấm áp đạm đạm: “Ngươi cũng vậy.”   Mời các bạn đón đọc Bích Huyết Hán Khanh của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.
Bích Huyết Hán Khanh
Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Người khiến giáo sư đau đầu nhất chính là y,  là người mơ hồ, ham ngủ, ngây thơ; y, vào thời khắc mệnh định đã gặp người mệnh định mà sau cùng chẳng thể bên nhau… Y, vẫn là A Hán khờ dại ham ngủ của bảy trăm năm trước; y, vẫn không hiểu thế nào là tình yêu; y, cuối cùng khó thoát khỏi một kiếm xuyên tim của người yêu dấu kia… Đời này, y là Tu La Ma giáo chi chủ, Phó Hán Khanh… Luận đề: Luận những hoài nghi, ngờ vực, tàn nhẫn, độc chiếm dục và thương tổn trong tình yêu. *** A Hán là ai? A Hán là một công dân bình thường sinh năm 5432, vũ trụ lịch. Trước mắt đang ở trên một nhánh nào đó của năm tháng bao nhiêu trong quá khứ, tiến hành bài thực tiễn luận văn tốt nghiệp của y. Nói cách khác, vị công dân này, cho đến trước mắt, còn là một học sinh. A Hán là người thế nào? Vấn đề này thì khá là phức tạp. Cán bộ liên bang thở dài: “Cậu ta vốn là người chúng tôi gửi gắm kỳ vọng rất lớn?” Một nhà khoa học nổi tiếng đã viết trong nhật ký: “A Hán vốn là người có thể làm cho khoa học nhân loại tiến lên tầng cao hơn.” Tổng viện trưởng của học viện Tinh Tế ghi lại trong sổ ghi chép với vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Tôi từng cho rằng, A Hán sẽ trở thành ngôi sao của học viện, hy vọng của nhà trường, quang vinh của tất cả thầy trò.” Những than thở này, đều cho thấy A Hán mặc dù chỉ là một công dân bình thường, nhưng y có chỗ cực không bình thường, song một loạt những lời này, quan trọng nhất lại chỉ là một hai từ, tỷ như những từ “vốn” “từng” này, cho mọi người biết rất rõ, tất cả hy vọng tốt đẹp với A Hán, cuối cùng đều tiêu tan trước mặt sự thật lạnh băng. A Hán là ai? Đầu tiên, y là một công dân bình thường, thân thể bình thường, diện mạo bình thường. Đương nhiên, thân thể với dung mạo có bình thường hay không thì tại thời đại mà người ta có thể tùy tiện đổi thân thể, mặc ý sửa chữa mật mã di truyền này, hoàn toàn không quan trọng. Quan trọng là, sóng điện não, tinh thần lực. Dung lượng não người hiện đại khai phá gần như đạt đến trăm phần trăm. Sóng điện não sục sôi, tinh thần lực cường đại, đã không phải là điều người cổ đại có thể tưởng tượng. Nhưng mà, A Hán vừa ra đời, kiểm tra sóng điện não của y cho thấy, cường độ sóng điện não của y gấp ba người thường, tinh thần lực mạnh gấp năm lần người thường. Mà cường độ dị thường như vậy, dù cho trong hàng tỷ người cũng chưa chắc có được một người. Điều này có nghĩa là, chỉ cần y sẵn lòng, chỉ cần y chịu cố gắng, y sẽ có lực lượng lớn mạnh hơn xa người thường, y học tập lĩnh ngộ bất cứ tri thức nào, đều sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều. Mọi người tin rằng xã hội hiện đại rất nhanh lại sẽ xuất hiện một kỳ tài. Người trong các ngành các nghề đều bắt đầu tranh đoạt y, trong đó giới khoa học là nỗ lực nhất, mà giới quân đội và chính trị cũng khá dụng tâm. Khoa học hiện đại đã phát triển đến cực hạn, dừng bước không tiến rất lâu rồi, dung lượng não của nhân loại đã không thể dung nạp thể thức phức tạp hơn, phép tính tinh vi hơn, tưởng tượng thần kỳ hơn. Họ cần có được người năng lực siêu thường đến thay ca, đến gõ mở cánh cửa đóng chặt rất lâu, triển hiện một thế giới mới. Chiến tranh sớm đã biến mất mấy ngàn năm, quân đội tồn tại như một vật phẩm trang sức, kỷ niệm danh từ lịch sử đã thành dòng nước trôi đi mất hút, họ rất hy vọng có người có được trí tuệ và sáng ý siêu thường, cho quân đội một thế giới rực sáng. Chính giới cũng có cách nghĩ như vậy. Tại thời đại mà khoa học kỹ thuật đã phát triển đến tận cùng này, hết thảy đều có thể giao cho máy móc xử lý, mọi người từ khi ra đời đã không lo áo cơm, mỗi người đều có thể có được cuộc sống hưởng thụ cao nhất. Không cần bỏ ra, không cần cực nhọc, dưới tình trạng kiểu này, mọi phạm tội đều không tồn tại, mọi nghĩa vụ đều không cần, chính phủ trở thành thứ có thể có hoặc không, tương đối, chính thể cũng không tiến hóa phát triển nữa, nhân loại căn bản không muốn tìm kiếm thể chế chính trị tốt nhất. Rất mong mỏi có một người có thể phá tan vũng nước tù trĩu nặng này, có thể cho nhân loại thấy hy vọng tương lai, có thể khiến nhân loại một lần nữa có được sự nhiệt tình, theo đuổi, chấp nhất của người xưa. Có thể cho chính thể có phát triển mới, phát hiện mới. Mọi người gửi gắm hy vọng cực lớn lên người A Hán từ nhỏ có được lực lượng siêu thường này. Bất kể y lựa chọn con đường nào, tin rằng y đều có thể sáng chế một sự nghiệp khiến người kinh ngạc. Thế mà, mọi người rất nhanh chóng phải thất vọng. A Hán đích xác có tinh thần lực cường đại không gì sánh bằng, nhưng mặt khác, y còn có một nhược điểm khiến người phiền muộn hết sức, y lười cực kỳ. Bao nhiêu năm sau, hầu như tất cả những người biết A Hán, bình luận về y đều chỉ có một chữ: “Lười!” Người hiện đại có thể tùy ý đổi thân thể, mọi người có thể dùng những thân thể bất đồng, hưởng thụ đủ loại lạc thú xác thịt, sống phóng túng, xa hoa vô tận, lao băng băng chiến đấu, rèn luyện khí lực. Mà A Hán từ khi ra đời đến nay, chỉ mang một thân thể bất biến, cả ngày có thể nằm là tuyệt không ngồi, có thể ngồi là tuyệt không đứng. Nhân loại hiện đại đã có thể tự do biến ảo ra bờ cát biển khơi, mưa rền gió dữ, mỗi ngày một cái mới lạ, mỗi ngày một loại biến hóa, nhân sinh vĩnh viễn không lặp lại. A Hán lại có thể liên tục ba trăm năm, lơ lửng giữa biển sao, nhìn sao, tỉnh thì ngẩn người, ngẩn người xong lại ngủ tiếp. Tri thức hiện đại vô cùng vô tận như vũ trụ, cho dù dùng thiết bị truyền tri thức, cũng thường vĩnh viễn không học hết. Thế nhưng A Hán lại chỉ dùng một giờ, sử dụng thiết bị truyền học xong tri thức sinh tồn phổ thông cùng thường thức cần thiết của nhân loại, rồi tiện tay vứt ngay, trong nhân thế này, dường như không còn chuyện gì có thể hấp dẫn y, không còn tri thức gì, có thể khiến y nguyện ý cân nhắc đi học tập nữa. Xã hội hiện đại, mặc dù người người đều không lo áo cơm, mà khoa học kỹ thuật cường đại cũng có thể làm ra các chủng các dạng biến ảo, tình yêu đẹp đẽ, nhân sinh lãng mạn, kinh lịch truyền kỳ, hết thảy hết thảy, khoa học đều có thể cung cấp, trên tinh thần, chẳng ai lo âu mệt mỏi. Song nhân sinh đằng đẵng chung quy vẫn có lúc tịch mịch, đại bộ phận mọi người sẽ lựa chọn chút công tác, chút sự nghiệp, làm ra đại thành tích hay chăng ngược lại không quan trọng, không có áp lực công việc, làm người cảm thấy thoải mái vui vẻ bội phần. Mọi người có thể tự do lựa chọn mọi việc mình thấy hứng thú mà làm. Song với A Hán mà nói, sự nghiệp duy nhất của y, chính là ăn ngủ ngủ ăn, dùng lời của nhân loại thời viễn cổ mà nói, đó là nhân sinh hạnh phúc như heo. Đương nhiên, mọi người sẽ không để kỳ tài mà họ gửi gắm bao nhiêu hy vọng cứ thế lãng phí sinh mệnh. Từ lúc A Hán hiểu chuyện đến nay, những người ở bên du thuyết y, dạy dỗ khích lệ y nhiều không đếm xuể. Mà y, trước giờ chỉ vừa ngáp dài, vừa giơ dự luật nhân quyền chương thứ sáu trăm tám mươi mốt, điều thứ năm mươi hai lên, phóng to bảng biểu viết trong sách, “Người sống có quyền lựa chọn cách sống của mình, không ai có thể tiến hành can thiệp bằng bất kỳ phương thức nào.” Thế là, mọi lời ồn ào bên cạnh nháy mắt chấm dứt. A Hán hạnh phúc ngáp phát nữa, thế giới cuối cùng đã an tĩnh. Đương nhiên, cũng có người ngữ trọng tâm trường, nói chuyện lịch sử nhân loại, hiện trạng nhân gian, ý nghĩa nhân sinh với y, quả là hiểu lấy đại nghĩa, vô cùng đau đớn, giống như sinh tử tồn vong của toàn nhân loại chỉ quyết định bởi việc y có cần cù hay không. Mà y chỉ mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, uể oải nói: “Thế giới này tốt lắm mà. Mọi người chỉ cần nguyện ý là đều có thể ăn ngủ ngủ ăn, vĩnh viễn không rầu rĩ vì cuộc sống, làm gì còn phải vất vả đi thay đổi.” Tóm lại, lý luận của y chính là, hết thảy bên ngoài có lẽ không hoàn mỹ, nhưng muốn bảo y vất vả lao động để làm cho hết thảy hoàn mỹ, vậy thì y thà an nhàn hưởng thụ sự không hoàn mỹ hiện tại. Thế giới cũng đã đại đồng, nhân loại sao còn không biết đủ. Đương nhiên đã quyết định nhận hết thảy không hoàn mỹ này, thế thì những chuyện khiến kẻ lười phải buồn bực dưới chế độ không hoàn mỹ, y cũng chỉ yên lặng chịu đựng. Tỷ như mọi người đều có quyền lựa chọn cách sống, nhưng người phải được giáo dục, đây không phải quyền lực, mà là nghĩa vụ, mỗi người đều phải đến trường. Mặc dù dưới nền khoa học hiện đại, những người phân bố ở các nơi trên tinh hệ có thể học cùng một ban. Có thể dưới sự giáo dục của cùng một giáo viên mười năm, lại không cần gặp mặt một lần. Có thể cách biển sao nghiên cứu đầu đề, lại không cần chen chúc trong cùng một phòng học như người xưa. Chỉ là, luận văn thực tiễn trước tốt nghiệp thì vô luận thế nào cũng không thể mưu lợi, không thể làm biếng. A Hán có không tình nguyện hơn nữa, cũng không thể không chỉnh đốn hành trang, lần đầu tiên, toàn ban học sinh và một vị đạo sư, đi đến một nơi, đối mặt hội nghị. Sau đó, thông qua Tiểu Lâu, chở đến ngày tháng năm nào đó của một tuyến thời gian nào đó. Tiểu Lâu là cánh cửa thời gian của họ, cũng là cứ điểm của họ ở cổ đại. Lần đầu tiên đến cổ đại, mọi người không hề hiếu kỳ rong chơi khắp nơi, trong vô số lần mô phỏng quang điện, hết thảy tri thức liên quan đến cổ đại, họ đã hiểu nằm lòng toàn bộ. Cổ đại sớm đã chẳng có gì mới lạ thú vị đáng nói. Mọi người có thời gian một tháng, học tập sống cùng quần thể, để hòa nhập cuộc sống của người xưa, trong thời gian một tháng này, phải chọn đề mục luận văn cho mình, sau đó hóa thân thành một phôi thai nho nhỏ, tiến vào cơ thể mẹ, chậm rãi tại nhân gian sinh ra lớn lên triển khai một đoạn nhân sinh. Trong một tháng này, gồm cả A Hán, toàn ban hai mươi học sinh, một vị đạo sư, sớm chiều ở chung, giữa người với người có sự hiểu biết rất sâu. A Hán là người thế nào, đạo sư và bạn học có những đánh giá không đồng nhất về y. Giáo sư Trang cứ nhắc đến A Hán là đau thắt tim, ông cả đời đã gặp vô số học sinh, tính tình cổ quái nào ông cũng có thể dạy dỗ, riêng có A Hán này, khiến ông chỉ có thể thất bại thở dài: “Cậu ta là một học sinh so với ưu sinh Tiểu Dung nghe lời nhất còn ngoan hơn, rồi so với tên học sinh hư không nghe lời nhất là Khinh Trần lại khiến giáo viên đau đầu hơn.” Nhắc đến A Hán, ưu sinh Tiểu Dung luôn sẽ cười cười: “Nếu cậu ta chịu chăm chỉ một chút, tôi sẽ chẳng còn cơ hội lấy danh đệ nhất nữa.” Nói đến A Hán, học sinh hư Phương Khinh Trần luôn rất buồn bực: “Mấy người cứ nói ta cực đoan, nhưng ta có hư hơn nữa, cũng tốt hơn chán tiểu tử đó. Mấy người nói ta lòng dạ sắt đá, hừ, tiểu tử kia ngược lại lòng chẳng phải sắt đá, là cả một cái dùi kim cương.” Kính Tiết tính cách chính trực nhất luôn nói lời công bằng: “Cậu ta là người rất không tồi, tuy rằng thoạt nhìn rất lười nhác, nhưng chỉ cần là chuyện đã đồng ý, nhất định sẽ làm được. Chuyện ngoài phần mình mặc dù cậu ta chưa bao giờ làm, nhưng chuyện thuộc phần mình, cũng tuyệt không đẩy cho người khác. Tuy là cậu ta luôn nói không quản chuyện, nhưng nếu có người bất hạnh trước mặt, nhất định ra tay tương trợ. Cậu ta không hiểu lừa gạt, không biết dối trá, không minh bạch nhân loại có thể có bảy tám cái mặt nạ, tùy thời thay đổi. Trên người cậu ta có trung thành, thiện lương, thành khẩn, trong sáng, hồn nhiên hết thảy mỹ đức mà nhân loại e rằng đã dần quên mất.” Đương nhiên, những từ quá hay như vậy có phóng đại quá hay không, việc này còn phải bàn thêm. Lại liên tưởng tính cách khá nhân hậu của Kính Tiết một chút, độ tin cậy của lời này sẽ giảm bớt. Tóm lại thầy trò toàn ban, ngoại trừ A Hán, những người khác nghe xong lời này đa phần lắc đầu thở dài, mà bản thân A Hán thì mở đôi mắt vừa thức dậy, nửa mơ nửa tỉnh hỏi: “Có người tốt vậy à? Là ai, có rảnh thì giới thiệu cho tôi biết với.” Mà Trương Mẫn Hân nói đến A Hán, hai mắt sẽ lập lòe phát sáng: “A Hán hả, cậu ta chính là người thú vị nhất trên đời, nhân thế này nếu không có A Hán, sẽ phải tịch mịch nhàm chán biết mấy.” Mỗi khi Trương Mẫn Hân biệt danh Tiểu Lâu Ma Nữ nói lời này, những học sinh khác sẽ vừa gắng sức thở dài vừa rùng mình. Lúc này, A Hán hẵng còn trẻ, lúc này, y mới đến cổ đại lần đầu tiên. So với tất cả bạn bè, y là người duy nhất chưa từng nghiên cứu cuộc sống cổ đại, cũng chưa từng chơi trò chơi cổ đại, càng chưa từng dùng khoa học kỹ thuật tìm tòi hết thảy về cổ đại. Nhận thức của y với cổ đại như một tờ giấy trắng, đại não chưa bao giờ nguyện ý suy nghĩ không thể không vì bản thân lựa chọn luận đề gì mà vất vả chuyển động. Ngay lúc này, nữ đồng nhân cuối cùng trong lịch sử nhân loại, nữ ma đầu đáng sợ nhất Tiểu Lâu Trương Mẫn Hân mang theo vẻ tươi cười quỷ dị khiến người trông thấy mà mất mật, đứng ngay phía sau y. Toàn bộ học trò nín thở, lông tơ dựng thẳng, cảm ứng được nguy hiểm, nhao nhao thối lui. Chỉ có tên quỷ lười trì độn vẫn còn ngồi đần ra đó. Bánh xe lịch sử quay về phía trước, nữ thần vận mệnh mỉm cười ló ra từ trong mây. Mô phỏng mệnh định kia của A Hán sắp sửa bắt đầu. Mời các bạn đón đọc Bích Huyết Hán Khanh của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.
Thả Dung Thiên Hạ
Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Y được mệnh danh là học sinh ưu tú nhất, y, là bảo mẫu siêu cấp trong mắt mọi người, lần lượt chết trên tay đứa trẻ mình nuôi nấng lại chưa từng ghi hận; y, chỉ cầu chết nhanh lại đổi lấy lệnh lăng trì… Đời này, y là Yên quốc Tả tướng Dung Khiêm… Luận đề: Kết cục của bề tôi nhận ủy thác. ***   “Tả tướng Dung Khiêm ngang ngược khi chủ, chuyên quyền thiện chính, lệnh cách chức điều tra, đóng cửa suy ngẫm, chờ luận tội.” Thanh âm lanh lảnh của thái giám tuyên chỉ vọng lại trong tai mỗi người. Trong đại hoa viên phủ Tả tướng, lít nha lít nhít, người quỳ chật khắp. Sinh nhật ba mươi sáu tuổi của đương triều Tả tướng Dung Khiêm, cơ hồ quan viên cả triều đình đều đến mừng thọ, bốn gánh hát nổi danh nhất kinh thành luân phiên lên đài, khu vườn rộng cực kỳ của tướng phủ, bày ghế cũng không xong. Lại thêm các loại chiêng trống vũ nhạc khác, càng nhiều không đếm xuể. Ngay vào lúc hoa tươi rực rỡ, náo nhiệt phồn hoa tột cùng này, đại đội binh mã bỗng nhiên ùa đến bao vây tướng phủ, tổng quản thái giám mặt trầm như sương trước mọi người tuyên đọc thánh chỉ, chấn phủ Tả tướng mới rồi còn tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ thành châm rơi có thể nghe tiếng. Mỗi một mệnh quan triều đình tay nắm đại quyền đều tái mặt, ngạc nhiên không biết phải ứng biến làm sao, toàn bộ kinh ngạc quỳ ngây ra. “Thần lĩnh chỉ.” Thanh âm thong dong bình tĩnh vang lên, Dung Khiêm mỉm cười đứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay tổng quản thái giám, khách khách khí khí nói: “Vương công công mời ngồi, hôm nay chính gặp sinh nhật ta, nếu không chê thì cứ dùng chút rượu thịt nhé.” Vương công công hơi nhíu mày: “Ta còn vội hồi cung phục chỉ.” “Đã như thế, vậy không chậm trễ công công nữa.” Dung Khiêm lại nói được làm được, không nhìn Vương công công nữa, cũng chẳng để ý một đám quan viên còn đang sững sờ quỳ dưới đất, tự mình ngồi lại chủ vị, bình thản nói: “Hát tiếp đi chứ, các ngươi còn ngây ra làm gì?” Đám người hóa trang vương tướng trên sân khấu vừa rồi cũng quỳ thành đoàn, lúc này cũng dùng ánh mắt sững sờ nhìn vị tướng gia đại nhân vừa bị bãi chức này. Có ai vào lúc bị bãi quan thôi chức, họa phúc khó lường mà vẫn còn lòng dạ xem kịch. Sắc mặt Vương công công cũng hóa xanh, ngẩn ra một lúc mới chậm rãi nói: “Dung Khiêm, ngươi thật lớn mật…” Một câu khiển trách, bị Dung Khiêm quay đầu nhìn một cái lại dọa về bụng. Dung Khiêm thiếu niên đắc chí, mười bốn tuổi xuất sĩ, mười sáu tuổi đăng đàn bái tướng, mười tám tuổi nhập chủ Binh bộ, hai mươi tuổi nhập các, hai mươi hai tuổi phong thái phó, hai mươi ba tuổi gia phong Thái tử thái bảo, hai mươi bốn tuổi đã làm đến chức thủ phụ một nước, hai mươi lăm tuổi trở thành trọng thần được tiên đế ủy thác, quyền khuynh triều dã. Đến nay đã nắm càn khôn đủ mười hai năm, thoạt nhìn cũng không thấy có gì là ngang ngược hung ác, lại tự có uy thế vô hình, trực tiếp bức những lời trong miệng quyền hoạn trở về. Dung Khiêm cười nhàn nhạt, thong dong nói: “Vương công công, Hoàng thượng chỉ lệnh ta đóng cửa suy ngẫm, chưa hề nói không cho ta xem kịch. Hôm nay sinh nhật ta, kêu gánh hát đến, dù sao cũng phải để họ diễn, đã mời khách đến, dù sao cũng phải để họ vui vẻ, bằng không…” Y đưa tay chỉ một chúng quan viên, bao nhiêu người vừa rồi còn quỳ đực ra, toàn bộ ào ào đứng dậy, người người cười khan nói: “Cáo từ, cáo từ…” rồi đều luống cuống chạy mất. Ngươi chen ta đẩy, rách cả quần áo, ngã nhào dưới đất, trong nhất thời đúng là đếm không nổi. Lúc này, một bụng tâm tư nịnh bợ Tể tướng đã biến cả thành lo âu, nóng lòng phủi sạch can hệ, người người chỉ sợ đi chậm một bước sẽ bị cho là đồng đảng của Dung Khiêm, nào còn nhìn được thể diện triều đình, thân phận mệnh quan gì gì đó. Dung Khiêm chỉ cười hì hì tùy ý gọi: “Lý đại nhân, ông không ngồi một lúc đã đi à? Vương đại nhân, rượu thịt này không hợp khẩu vị sao…” Y bên này gọi không ngừng, quan viên bên kia bị điểm đến tên đều tái mét mặt mày, hừm hừm hà hà vài tiếng rồi càng chạy nhanh hơn. Chớp mắt, khu vườn vừa rồi còn đầy khách khứa, náo nhiệt vô cùng bỗng vắng tanh, chỉ còn lại một vườn đầy chén bát thức ăn, nhất thời lại thê lương bội phần. Chẳng qua, Dung Khiêm hiển nhiên không có cảm xúc mặt này. Vị quyền thần Yên quốc đã ba mươi sáu tuổi này, diện mạo bất quá ngoài hai mươi, dung nhan tuấn lãng, khí độ thong dong, vóc người cao lớn, hoặc giả, ngay cả cá tính cũng càng giống một người trẻ tuổi nhỉ. Cư nhiên nhìn mà không thấy vô số binh mã trong phủ ngoài phủ, ngần ấy mũi nhọn lạnh lẽo phảng phất không tồn tại, y cao cao hứng hứng ngồi xuống, tự tự tại tại uống một chén rượu, lớn tiếng nói: “Không có mấy kẻ không đâu càng tốt, thanh tịnh. Ta nói, các ngươi có hát tiếp không?” Mắt thấy một đám đào kép đều sắp bị dọa khóc, Vương công công rốt cuộc xám mặt quát to: “Tướng phủ từ hôm nay bắt đầu đóng kín, không phải người tướng phủ, cút hết ra ngoài cho ta.” Đám đào kép như được đại xá, mỗi kẻ mình đầy mồ hôi lạnh nhảy xuống, ngay cả trang phục đạo cụ cũng không dám cầm, chen nhau chạy ra ngoài. Vương công công vừa lòng gật đầu, lập tức lại trợn trừng mắt, sao những kẻ liều mạng chen ra, ngoại trừ đám con hát, vẫn còn nhiều như vậy… “Y sau khi tiếp chỉ, còn có thể an an tâm tâm, mời người tiếp tục uống rượu nghe kịch.” Yên vương tuổi chỉ mười lăm, ngữ khí đặc biệt trầm ổn, trên dung nhan đẹp đẽ vốn phải mang nét trẻ thơ, chỉ có vẻ hờ hững khiến người hoàn toàn không nhìn thấu. “Vâng, tất cả quan viên, tôi tớ, con hát, vũ cơ có mặt đều sợ ngây ra, chỉ có y, tựa như chưa hề phát sinh chuyện gì.” “Tất cả quan viên đều vội vàng rời khỏi mà y vẫn nhất phái thoải mái?” “Vâng!” Thanh âm của Yên vương không nghe ra hỉ nộ, nhưng Vương tổng quản hầu hạ y hơn mười năm lại bỗng dưng mồ hôi ướt áo. Yên Lẫm cười lạnh lùng, vẫn không bị đả động như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, không nhìn được nhất chính là người kia vĩnh viễn bình tĩnh thong dong, trời có sập xuống cũng coi như chuyện thường, như thể trên đời này trước giờ chẳng có gì là y không thể ứng phó, không thể xử lý. Y luôn như vậy, trong triều chính biến, mình kinh hoàng bất định, y nhàn nhạt một câu, Hoàng thượng, chút việc nhỏ thế này, có gì phải để ý. Biên quan đại bại, mình ủ rũ mặt mày, y tùy ý nói một tiếng, Hoàng thượng, chút việc vớ vẩn như vậy, ngài không cần nhọc lòng. Giang Nam đại hạn, mình vội vàng giảm cơm giảm áo, y thờ ơ nói, Hoàng thượng không cần lo lắng. Vĩnh viễn là như thế, Hoàng thượng không cần lo lắng, Hoàng thượng không cần quan tâm, Hoàng thượng không cần ưu phiền, những việc vặt vãnh này, không đáng quấy rầy Hoàng thượng. Trước nay luôn là như thế. Nhớ lúc nhỏ, từng kính y như thiên thần, cảm thấy y thật là người tài ba nhất trên đời, sùng kính y, thích thân cận y như vậy. Người nọ lại luôn vô tình xem nhẹ sự quan tâm của y, tâm tình của y, cách nghĩ của y. Người nọ từng là lão sư của y, dạy y trị quốc, dạy y lý chính, dạy y sách sử, dạy y làm người, sau đó, khi y dần trưởng thành, lại chẳng buồn lý giải vướng mắc của y. Mỗi lần tịch mịch tột cùng mà quyến luyến y, muốn đến gần, y luôn nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng, ngài còn nhỏ, cứ đi chơi đi, vi thần phải xử lý chính vụ, không thể bồi ngài.” Mỗi lần muốn ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Ta không còn nhỏ nữa, ta đã trưởng thành, ta có thể độc lực trị quốc.” Y lại vĩnh viễn nói: “Hoàng thượng, đừng càn quấy, quốc gia chính vụ không phải trò đùa.” Y có phiền não muốn dốc hết với người kia, người kia lại không còn kiên nhẫn để nghe nữa. Từng cho rằng y là sư trưởng, là lương thần, là chỗ dựa lớn nhất, thế mà sau nhiều lần suy sụp không thể không đối mặt với hiện thực. Người nọ không cho y quản lý quốc gia, người nọ không cho y bổ nhiệm thân tín, người nọ không cho y hành sự theo ý nguyện, thậm chí cả tuyển phi lập hậu cũng chỉ có thể chọn nữ tử người nọ chỉ định. Y luôn mỉm cười nhàn nhạt như vậy, giống như chuyện thiên hạ đều nằm trong tay, trên đời chẳng chuyện gì có thể thoát khỏi sự khống chế của y, có thể không bị y thao túng. Muốn đập tan nụ cười vĩnh viễn trên mặt y biết mấy, muốn nhìn vẻ trấn định tự nhiên của y biến thành kinh hoàng không hiểu biết mấy. Thế nhưng không có tác dụng, hoàn toàn không có tác dụng. Nhân y cầm quyền lâu ngày, dần dần xa hoa dâm dật, bắt đầu lục đục với thân tín ngày xưa mà lặng lẽ mua chuộc tâm phúc của y, nhân y ỷ quyền cậy thế, độc đoán độc hành mà lén hội kiến đại thần, lôi kéo lòng người. Cẩn thận, từng chút từng chút, xây dựng lực lượng thuộc về mình, âm thầm, không để người phát giác, làm cho quân quyền kinh thành bắt đầu tập trung trong tay mình. Ngay vào lúc y mừng sinh nhật ba mươi sáu tuổi, phát động chính biến, một kích bất ngờ. Đánh y từ tam thập tam thiên* rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, thế nhưng, việc này thì thế nào? Người kia vẫn có thể mỉm cười nói, thần tuân chỉ. Tất cả quyền lực tan thành mây khói, từ người trên rơi xuống thành tù nhân, tất cả quan viên a dua tránh y như ôn dịch, y vẫn có thể thong thong dong dong uống rượu xem kịch. “Tất cả quan viên đều nhao nhao rời khỏi, nô tài lại đuổi hết những kẻ không liên quan, hiện tại cả tướng phủ chỉ còn mỗi một mình Dung Khiêm?” “Một mình? Hạ nhân của tướng phủ đâu? Nô bộc thì sao? Muốn cho y tội danh, chung quy phải thẩm tra những hạ nhân tướng phủ này mới được.” Yên Lẫm khẽ nhíu mày “Sao có thể một hơi thả hết, sao biết trong đây không có thân tín ám kỳ của Dung Khiêm?” Vương tổng quản vẻ mặt đau khổ: “Tướng phủ cả một hạ nhân cũng không có?” Yên Lẫm mắng: “Hồ đồ, đường đường một tướng phủ, sao lại không có một hạ nhân?” “Sinh nhật ba mươi sáu tuổi của Tả tướng đại nhân đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, Tả tướng mỗi ngày đều chê người dưới làm việc không lanh lẹ, làm việc không thống khoái, làm việc không chu đáo, kế hoạch không phô trương, mỗi ngày đuổi người khỏi phủ. Trước trước sau sau lại đuổi đi hơn chục, bán đi vài chục. Người của phủ Tả tướng vốn đã không nhiều, y trước kia là người thập phần đơn giản, mấy năm nay mới bắt đầu biến thành xa hoa kiêu dâm. Nhân thủ ngày xưa đầu tiên không đủ dùng, thứ hai chất phác như y trước kia, rốt cuộc đều không hợp tâm tính y hiện tại, cho nên người đuổi người bán rất nhiều, dứt khoát đuổi hết. Y lại ngại ra ngoài mua hạ nhân phiền phức, trực tiếp nói với các phủ, muốn mượn hạ nhân lanh lợi của các phủ dùng tạm.” Yên Lẫm lạnh lùng nói: “Tự nhiên các phủ không ai không dâng vội, hấp tấp đưa những kẻ thân tín nhất lanh lợi nhất trong nhà đi hầu hạ, lại không ngừng dặn dò, nhất thiết phải giúp Tả tướng đại nhân chuẩn bị một thọ yến thật vẻ vang, chấn động kinh sư.” “Vâng.” Vương tổng quản thấp giọng nói “Những người đó toàn là người ra từ các phủ, hầu như đều là thân tín của các quan viên khác, thật sự bắt lại thẩm vấn, chỉ sợ liên lụy quá lớn, nô tài đành phải để họ đi, có điều, tất cả đều ghi tên vào sổ, không cho những người này tùy tiện ra kinh, về sau nếu có chuyện gì cần tra hỏi, hiển nhiên cứ tìm là đến.” Yên Lẫm hờ hững nói: “Mọi người đều đi hết, không một ai ở lại bên cạnh chăm sóc y, cùng chung hoạn nạn với y?” “Trái lại có một nha đầu phụ trách bưng trà rót nước, hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho y không chịu đi, quỳ xin y để mình ở lại hầu hạ săn sóc.” Yên Lẫm nhướng mày: “Y thế nào?”   Mời các bạn đón đọc Thả Dung Thiên Hạ của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.