Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thức Nhữ Bất Đinh - Tô Du Bính

Đàm Dương huyện, nơi sinh ra những tụng sư nổi danh Huyện quan đến nơi đây nhậm chức luôn vội vội vàng vàng chuyển đi Có một ngày, lại một quan huyện xui xẻo nhậm chức —— Chính là người đã tốn năm nghìn lượng mua chức huyện quan. *** “Qua khỏi ngọn núi này là đến Đàm Dương huyện rồi.” Lão Đào rụt vai, cúi đầu bóc vỏ quýt, thờ ơ nói. Đào Mặc nhịn không được nhấc tấm vải mành lên. Gió đông lạnh lẽo lập tức vù vù thổi vào, bên ngoài một màu bàng bạc, cái gì cũng nhìn không thấy. Hách Quả Tử đang đánh xe quay đầu lại hỏi: “Thiếu gia có gì phân phó?” “Không có gì.” Đào Mặc bị cóng đến run cả người, liền vội vàng buông mành xuống. Lão Đào đem quýt đã bóc xong đưa cho hắn. Quýt để lâu, có chút khô lại, ăn vào trong miệng lại rất ngọt. Đào Mặc ăn liền mấy múi mới đưa phần còn lại vào tay lão Đào. Lão Đào cũng không khách khí, một hơi ăn hết. Đào Mặc vô thức tìm khăn hương trong ngực áo lau miệng, nhưng tay mới vừa luồn vào trong áo thì nhớ lại khăn hương trước đó đã bị chính hắn ném vào bếp lò đốt, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận. Lưu luyến mùi hương nhiều năm như vậy, muốn giữ khăn hương kia làm kỷ niệm, không ngờ cuối cùng cũng không còn nữa. “Thiếu gia, lạnh không?” Lão Đào đem lò sưởi dịch lên phía trước một chút. “Không lạnh.” Đào Mặc tâm tình khó chịu, ngồi một hồi thiếu kiên nhẫn hỏi, “Nghe nói huyện Đàm Dương có nhiều phú hộ, sợ là không ổn lắm.” Lão Đào nói: “Người hiền lành sẽ bị kẻ khác ức hiếp. Nếu thiếu gia sợ bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ lấn đến cùng.” “Sao ta lại sợ bọn họ?” Đào Mặc hơi cao giọng, “Ta nhất định phải làm quan tốt!” Lão Đào buồn ngủ, mí mắt đã rũ xuống rốt cuộc lóe lên vài tia sáng, “Thiếu gia nhất định có thể.” Đào Mặc tựa hồ thấy cảnh tượng mình biến thành “Đào thanh thiên” bách tính sắp hàng hai bên đường đón chào, chợt cảm thấy tiền đồ một mảnh xán lạn. Thùng xe đột nhiên lắc mạnh một cái. Gáy Đào Mặc bất thình lình đánh lên vách xe, thân người ngã vào một góc thùng xe. Bởi lão Đào ngồi đối diện hắn, tình hình có tốt hơn một chút, ở thời khắc mấu chốt hai tay chống thành xe, không đến nỗi thảm hại như hắn. Hách Quả Tử nhấc tấm vải mành lên, ló đầu vào, vẻ mặt đưa đám nói: “Bánh xe hỏng rồi.” Gió thổi vào mãnh liệt. Đào Mặc ra sức rụt cổ, muốn rúc cả đầu vào sâu trong áo. “May là cách huyện Đàm Dương cũng không xa, chúng ta đi nhận chức.” Lão Đào nói với Hách Quả Tử, “Lấy hành lý buộc lên lưng ngựa. Xe này chờ thiếu gia vào huyện nha rồi sẽ phái người tới lấy.” Đào Mặc đành phải xuống xe. Hách Quả Tử nói: “Không biết Huyện lão gia trước đã đi chưa. Nếu chưa đi, e là chúng ta không có chỗ ở.” Lão Đào nói: “Ta nghe ngóng rồi. Huyện lão gia tiền nhiệm bị bệnh qua đời, người nhà sớm đưa ông ta tẩm liệm hồi hương rồi.” Hách Quả Tử làu bàu: “Cái này càng hỏng bét, ngay cả một người chỉ dẫn cho cũng không có.” Lão Đào nói: “Lo cái gì? Không có Huyện lão gia, Huyện thừa, Chủ bộ và Điền sử dù sao vẫn còn đó. Có thể còn có Sư gia, những người này càng thông thạo khôn khéo hơn so với Huyện lão gia nhiều.” Hách Quả Tử lúc này mới không ý kiến gì nữa, dứt khoát dỡ hành lý xuống, buộc lên ngựa. Đào Mặc đứng ở bên đường, thân người không ngừng run rẩy. Lão Đào lấy lò sưởi đưa hắn xách theo, “Nhiều ít cũng ấm hơn chút.” Đào Mặc miễn cưỡng vươn hai ngón tay ra khỏi tay áo nắm lấy. Nhóm ba người một ngựa lại lên đường. Băng tuyết sụt xuống tan ra rất trơn trượt, nhất là ở dưới chân. Hách Quả Tử ngã liền ba lần cuối cùng mới tìm ra cách đi. Đào Mặc vốn cũng suýt ngã nhưng đều được Lão Đào đỡ lấy. Chớ thấy lão lớn tuổi, trong ba người lão là người có bước chân vững vàng nhất. Cứ như vậy chầm chậm lê bước, cuối cùng cũng đến cổng thành. Đã đi lâu ở nơi núi rừng không người, đột nhiên nghe được tiếng người ồn ào huyên náo, ba người đều sinh ra cảm giác như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Hách Quả Tử dụi dụi khóe mắt nói: “Về sau nơi này chính là nhà rồi.” Lão Đào nói: “Chưa hẳn là cả đời.” Hách Quả Tử trợn to hai mắt nói: “Lão nói thiếu gia sẽ bị bãi quan?” “Phi.” Lão Đào nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, đưa tay vỗ đầu hắn một cái, không vui nói: “Không thể là thăng quan sao?” Hách Quả Tử cười khan dẫn ngựa chạy lên phía trước. Đào Mặc và Lão Đào đi xa xa sau lưng hắn. Có lẽ là vì đã có khí người, Đào Mặc đầu óc mê man rốt cục cũng thanh tỉnh một chút. Hách Quả Tử theo đường cái phía đông, một đường tìm được cổng huyện nha, gõ cửa đưa thiếp. Chờ lúc Đào Mặc đến, người ở bên trong đã ra nghênh đón. “Quan văn nói quan gia phải qua tháng giêng mới đến, không ngờ năm cũ chưa qua đã đến rồi. Thật là không thể nghênh tiếp từ xa.” Người nọ thấy Đào Mặc tò mò nhìn hắn, liền tự giới thiệu mình, “Ta là hình danh sư gia của nguyên Huyện thái gia Trương Kinh Viễn, ta họ Kim, quan gia cứ gọi ta là Kim sư gia.” *hình danh sư gia: viên quan trông coi về hình sự thời Thanh, TQ Đào Mặc thành thành thật thật gọi một tiếng, “Kim sư gia.” Kim sư gia mắt sáng như đuốc, nhìn nhanh ba người một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lão Đào. Lão Đào nói: “Tiểu nhân là thủ vệ theo đông gia đến.” Lão nói khiêm tốn, nhưng Kim sư gia lại nhìn ra được trong ba người, lão là người khó đối phó nhất, sau đó lại cười ha ha một tiếng: “Quan gia ngàn dặm đi nhậm chức, nên vào nhà nói chuyện. Xin mời.” Lão Đào thấy lời hắn nói thì khách khí, mặt mày thần tình lại hoàn toàn không hướng tới Đào Mặc lấy một lần, không khỏi âm thầm nhíu mày. Tiến vào nhị đường, Kim sư gia đột nhiên dừng chân, dẫn Đào Mặc đến ngồi ghế trên, tự mình ngồi ở dưới. Đào Mặc nghi hoặc nhìn về phía Lão Đào. Lão Đào nói: “Thiếu gia đã đi một ngày đường, rất mệt mỏi rồi. Sư gia vì sao không dẫn đến nội đường?” Kim sư gia cả kinh đứng bật dậy, vỗ trán nói: “Ta thực là hồ đồ. Nhưng lúc Trương đại nhân tiền nhiệm lâm chung, vẫn luôn vì chuyện không thể tự mình hoàn thành việc giao quan ấn cho Huyện lão gia tân nhiệm mà canh cánh trong lòng, cho nên quan gia nếu có thể cố gắng cầm cự, xin hãy lấy công văn nhậm chức ra để ta giao quan ấn cho đại nhân, hoàn thành trọng trách.” Hắn giáp thương đái côn, rõ ràng là không chừa đường sống cho người khác. Đào Mặc không thể làm gì khác hơn là lấy ra công văn nhậm chức đưa cho lão, sau đó cùng tiến vào thư phòng, tiếp nhận quan ấn. Kiên cường chống đỡ đến thời khắc này, hắn đã có chút không thể chịu được nữa, trên người từng đợt rét run, răng va vào nhau lộp cộp. Hắn sợ Lão Đào và Hách Quả Tử lo lắng, buộc lòng phải lui qua một bên, âm thầm nhẫn nại chịu đựng. Lão Đào thấy Kim sư gia xoay người đi, vội vã kêu: “Kim sư gia, đi đâu vậy?” Kim sư gia cười nói: “Chủ nhân ta là Trương đại nhân, giờ đây Trương đại nhân đã mất, việc ủy thác đã hoàn thành, đương nhiên sẽ không lưu lại nữa.” Lão Đào nói: “Kim sư gia sao lại nói như thế? Thiếu gia nhà ta mới nhậm chức, là cần người giúp sức.” “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong.” Kim sư gia nhìn Đào Mặc, cười ha ha, “Tân quan gia đã quyên năm nghìn lượng cho chức quan huyện, có thể thấy được tài đại khí thô, không lo quan sĩ không nườm nượp kéo đến, chỗ nào còn dùng đến ta? Ta thấy, ở huyện Đàm Dương không dễ tìm một cáo trạng, tìm một thầy kiện hoặc sư gia, lại càng không đơn giản.” *Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: Người vì lợi mà chết, chim vì ăn mà chết. Lão Đào còn muốn khuyên giải, Kim sư gia kia lại phất tay áo bỏ đi. Hách Quả Tử oán hận nói: “Người này tính khí thật nóng nảy.” Lão Đào nhìn về phía Đào Mặc, định trách hắn lúc ấy không nói một lời lại thấy mặt hắn tím tái, ánh mắt rã rời, lúc này mới lấy làm kinh hãi, đưa tay sờ trán hắn, thật là, vội vàng nói với Hách Quả Tử: “Đi, đi mời đại phu!” Hách Quả Tử đáp lại một tiếng, vội vã chạy ra ngoài. Lão Đào dìu Đào Mặc vào phòng. Bọn họ mang hành lý không nhiều, lại ném đi một vài thứ giữa đường, sau cùng chỉ giữ lại những vật quý giá, đáng tiền nhưng không thể chống lạnh. Lão Đào đành lục tung tìm những đồ vật cũ mà Huyện lão gia tiền nhiệm để lại, cuối cùng thực sự tìm ra hai cái chăn giường. Lão vội vã trải lên giường, để Đào Mặc nằm xuống, đốt lại lò sưởi đặt bên giường, lại tự mình đi nấu nước. Chờ lão nấu nước trở về, vẫn chưa thấy bóng dáng Hách Quả Tử, nghĩ là vì vừa mới đến, không quen đường tìm không được nơi cần đến. Lão lại nghĩ đến Đào Mặc xưa nay sợ nhất là lạnh, trước nay mùa đông luôn luôn cuộn mình trong chăn không chịu ra ngoài, lần này là muốn làm quan tốt, khăng khăng trước thời hạn đi nhậm chức, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa lo. Lão đem nước nóng đi vào trong phòng, chợt nghe trên giường Đào Mặc mơ mơ màng màng gọi tên một người nào đó. Đi đến gần, mới nghe hắn gọi “Cha”. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Hách Quả Tử dẫn đại phu vào cửa. Lão Đào lui sang một bên, chờ sau khi đại phu bắt mạch kê đơn, dặn dò lão chú ý các việc, trong lòng nhất nhất ghi nhớ. Chờ tất thảy mọi chuyện đều ổn định, sắc trời đã xám lại. Bởi vì phu nhân của Huyện thái gia tiền nhiệm lúc đi đã mang theo đại đa số tôi tới trong huyện nha, chỉ lưu lại hai người trông cửa. Cho nên lão Đào trước hết chỉ có thể để cho Hách Quả Tử mua chút thức ăn bên ngoài về tạm ăn một đêm. Bất quá ngày mai thức dậy phải bận bịu quá nhiều việc. . Đào Mặc cả đêm ra mồ hôi, ngày hôm sau rời giường thấy thân thể còn có chút yếu nhưng tinh thần không tệ, liền đứng dậy khoác áo ra ngoài. Hách Quả Tử đem nước nóng sang, thấy hắn rời giường lấy làm kinh hãi: “Thiếu gia, sao người lại đứng lên?” “Đói bụng rồi.” Đào Mặc xoay người vào nhà, chậm rãi rửa mặt. Hách Quả Tử nói: “Sáng nay ta đã mua củi gạo, đang định nấu cháo đây.” “Cháo hoa ăn không ngon.” Đào Mặc vô thức nói. Hách Quả Tử híp mắt cười nói: “Lát nữa ta đi tửu quán trong thành tìm món ngon nhắm rượu.” Đào Mặc biến sắc, một lát mới thấp giọng nói: “Cháo hoa cũng có thể chấp nhận.” Hách Quả Tử nhỏ giọng nói: “Ta không cho Lão Đào biết.” Đào Mặc lắc lắc đầu. Hách Quả Tử thở dài, nhấc chậu nước lên, cúi đầu đi ra ngoài. Đào Mặc ở trong phòng xoay vòng, từ đầu đến cuối ngồi không yên, vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng người, liền mở rộng cửa đi về phía nhị đường. Huyện nha không lớn, phân tam đường. Nhất đường thẩm án, nhị đường tiếp khách, tam đường nội trạch. (nhà trong) Nhị đường lúc này đúng là có khách. Người nọ trông thấy Đào Mặc, ánh mắt sáng lên: “Đây là Đào đại nhân?” Đào Mặc gật đầu. “Tiểu nhân là Điền sử của huyện, Thôi Quýnh.” Ánh mắt hắn lia nhanh trên người Đào Mặc từ trên xuống dưới, cười nói, “Vốn là đêm qua đã muốn đến thỉnh an, nhưng Kim sư gia nói đại nhân đi đường mệt nhọc hình như có chút không khỏe, đành phải đổi lại sáng nay mới đến. Đại nhân không trách tội chứ?” Đào Mặc nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Ngươi tự vào?” Thôi Quýnh hơi sửng sốt. Đào Mặc nói: “Sao không có ai thông báo?” ... Mời các bạn đón đọc Thức Nhữ Bất Đinh của tác giả Tô Du Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng - Dưa Hấu
Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng là tựa truyện mang đậm phong cách xuyên không được kết hợp với nét nhẹ nhàng, dịu dàng của thể loại truyện teen, mở ra một câu chuyện sâu sắc và mới mẻ. Chàng mang trong mình dòng máu vương tử cao quý, vì một giấc mộng rồng mà được sinh ra, được người người khom lưng cúi đầu. Từ đó vận mệnh của chàng gắn với vận mệnh của gia tộc, gắn với tranh bá quyền hành. Nàng là một cô gái hiện đại, chỉ vì một tai nạn bất ngờ, linh hồn nàng quay ngược thời gian nhập vào thể xác của một cô gái đang hấp hối, sống cách nàng đến hơn 200 năm, nước Đại Việt thế kỷ 18. Từ đây, nàng gặp được chàng và bị cuốn vào thời thế hỗn loạn. Vận mệnh liệu có xoay vần? Nàng với những kiến thức hiện đại, liệu có thể thay đổi được số phận của chàng? Có thể thay đổi được lịch sử? *** Trịnh Khải định kéo tay tôi quay lại đường cũ thì nghe tiếng người ngựa ở đầu con phố vang lại. Tôi quay qua nhìn sắc mặt lo lắng của Trịnh Khải thì không khỏi sợ hãi trong lòng: - Họ là...? - Đừng sợ. Tuy Trịnh Khải đang trấn an tôi nhưng giọng anh vẫn không giấu được sự lo lắng, tay anh nắm chặt tay tôi, cả hai nhanh chóng chạy vào một con ngõ nhỏ gần đó. Ánh trăng mờ nhạt trên đầu soi sáng con đường nhỏ có hai bóng người đang vội chạy trốn. Cuối con ngõ là một ngôi nhà gỗ nhỏ bị khóa cửa từ bên ngoài, Trịnh Khải rút kiếm chặt đứt dây khóa rồi vội vàng mở cửa kéo tay tôi bước vào trong nhà. Bên ngoài cũng vừa lúc có tiếng bước chân và cả ánh sáng từ ngọn đuốc của bọn lính. Giọng một người đàn ông ra lệnh cho lính dưới quyền: - Bao vây tất cả các con đường xung quanh đây, bất cứ ai lạ mặt đều bắt hết cho ta. - Dạ! Tôi cố nín thở nghe trống ngực đang đập từng hồi mạnh mẽ. Trịnh Khải nắm chặt tay của tôi, anh ghé mặt sát khe cửa để nhìn ra ngoài. Mùi bụi bặm và không khí ngột ngạt trong nhà cho thấy ngôi nhà này đã lâu không có người ở. Chít chít... ... Mời các bạn đón đọc Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng của tác giả Dưa Hấu.
Anh Biết Gió Từ Đâu Tới Tập 2 - Cửu Nguyệt Hi
Cuốn sách không chỉ nói lên tình yêu đẹp đẽ của hai nhân vật chính, phải biết trân trọng từng chút thời gian yêu nhau, bên cạnh đó cuốn sách còn có thông điệp truyền tải rất ý nghĩa như bảo vệ môi trường, bảo vệ động vật hoang dã (linh dương Tây Tạng, cá voi Bắc Băng Dương), tiết kiệm nước sinh hoạt. *** "Mười hai năm, trách nhiệm và tội lỗi đè nặng trong lòng, giờ khắc này, anh được người phụ nữ này cứu rỗi. Chúng ta không phải thánh hiền, chúng ta sẽ phạm sai lầm. Những sai lầm làm cho cuộc đời sau này tỉnh táo hơn. Bản thân gánh tội, ngày ngày hướng thiện. Đây chính là cuộc đời. Người phụ nữ trình Ca này, cái gì cũng tốt. Anh có thể khẳng định. Người phụ nữ Trình Ca này, cái gì anh cũng yêu. Anh cũng rất khẳng định." - Bành Dã *** Tang Ương, Lão Trịnh, Đào Tử, Đạt Ngõa, tất cả vây quanh Bành Dã. Tang Ương và Đào Tử khóc đến lạc giọng. Trình Ca xoay người bước đi. Hồ Dương lái xe lao nhanh tới. Tang Ương khóc lớn: “Chị Trình Ca!” Trình Ca không quay lại, đi càng lúc càng nhanh trong gió tuyết. Cô rảo bước chạy, nhưng không giữ được thăng bằng, trượt ngã lăn xuống triền núi phủ đầy tuyết trắng. “Chị Trình Ca!” Trình Ca không nghe thấy gì cả. Những mảnh vỡ ký ức trước kia hiện lên như những bông tuyết bay đầy trời xung quanh. Cô đứng chặn đường ra cửa của anh, nói phải sờ lại mới công bằng. Anh nhẫn nhịn, nén giận nhìn cô. Anh đang tắm trong phòng tắm đơn sơ, bỗng quay lại, đôi mắt đen ướt át bắt gặp cô đang nhìn trộm. Anh mặc áo Tây Tạng cho cô, mở cửa phòng thay đồ ra, nói: “Chúng ta không phải người cùng đường”. Nhưng anh lại đè cô vào tường phòng tắm lạnh lẽo, mắt ươn ướt: “Trình Ca, anh cho rằng chúng ta không phải như vậy”. Trình Ca ngẩng đầu, nhìn thấy hình của gió trong màn tuyết. Cô gắng sức bò dậy, đeo đôi găng tay màu đen vào, tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại dù chỉ một lần. Trong mưa tuyết tạt vào mặt, cô chỉ nhớ lại những lời anh nói, nước mắt như mưa. ... Mời các bạn đón đọc Anh Biết Gió Từ Đâu Tới Tập 2 của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Gần Như Vậy, Xa Đến Thế - Tình Không Lam Hề
Trong cuộc sống, có những lúc, ta cần phải học cách quên đi, quên đi chuyện cũ, người cũ hay tất cả những gì không còn thuộc về mình nữa, chỉ khi đó, ta mới tìm được hạnh phúc trong thực tại, và rất có thể, đó mới chính là hạnh phúc đích thực của mình. Gần như vậy, xa đến thế của Tình Không Lam Hề là câu chuyện đầy xúc động về hành trình tìm lại tình yêu của một trái tim đã bị tổn thương sâu sắc vì mối tình đầu. Quyết định lấy chồng để quên đi một người, nhưng cuộc sống hôn nhân lại không hạnh phúc, Tiêu Dĩnh chuyển đến một thành phố khác làm việc và cũng để suy nghĩ thật kĩ về chuyện ly hôn. Đúng lúc ấy, mối tình đầu khắc cốt ghi tâm bất ngờ xuất hiện, làm xáo trộn tâm trạng vốn chưa lúc nào được yên bình của cô. Tiêu Dĩnh sẽ phải đối diện với hai người đàn ông ấy như thế nào? Một Diệp Hạo Ninh đang là chồng của cô, một Trần Diệu là người mà cô đã từng yêu tha thiết? Có lẽ nhiều người khi đọc Gần như vậy, xa đến thế sẽ bắt gặp một phần con người mình trong câu chuyện của Tiêu Dĩnh, biết đâu cũng đã có một lúc nào đó, chúng ta chợt nhận ra rằng: "Có những thứ ngỡ như cách mình rất xa, nhưng bây giờ mới nhận ra nó gần tới mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào...". Gần như vậy, xa đến thế không hấp dẫn người đọc bởi những tình tiết ly kỳ, những cao trào, kịch tính mà bởi cách dẫn dắt câu chuyện vô cùng lôi cuốn theo mạch cảm xúc tâm lý của nhân vật. Đọc Gần như vậy, xa đến thế, độc giả sẽ bị cuốn theo những diễn biến tâm trạng của nhân vật chính, cùng nhân vật sống lại những hồi ức, những kỉ niệm vui buồn. Câu chuyện tình trong tác phẩm cũng bình thường như bao chuyện tình khác nhưng nó lại có sức ám ảnh đến kì lạ nhờ khả năng phân tích tâm lí tinh tế, sâu sắc của tác giả. Gấp trang sách lại, dường như những tình tiết trong câu chuyện vẫn bám riết lấy ta, khiến ta tưởng như nó vẫn tồn tại đâu đây trong cuộc sống quanh mình. *** Không khí trong phòng bệnh vô cùng nặng nề, phía trước chiếc giường trắng toát có một đám người đang túm tụm, xúm đen xúm đỏ. Lát sau, một vị bác sĩ và ba cô y tá tiến vào, nói: “Phiền mọi người ra ngoài hết để cho bệnh nhân được nghỉ ngơi!”. Bấy giờ mọi người mới chịu tản ra, lần lượt đi ra ngoài. Diệp Hạo Ninh đi sau cùng nên có thể nghe thấy ông cụ đang nằm trên giường bệnh khẽ ho một tiếng, anh vội vàng quay đầu lại, thấy tổ phụ đang chăm chăm nhìn mình. Đôi mắt ông có phần đục mờ, hoàn toàn không có chút gì giống với thần thái rạng rỡ, uy nghiêm trước đây. Trong lòng có phần lo lắng nhưng gương mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc gì, anh lặng lẽ quay trở lại giường bệnh, cúi đầu và hỏi: “Ông nội muốn nói gì ạ?”. Phép tắc của Diệp gia trước nay nhiều vô số kể, rất quy củ và cực kì nghiêm khắc nên tất cả con cháu nhà họ Diệp đều được dạy dỗ hết sức cẩn thận, ai ai cũng vô cùng nhã nhặn, lễ phép và lịch sự, khi nói chuyện với trưởng bối đều phải tỏ thái độ tôn kính. Diệp Hạo Ninh khom người xuống, ghé sát vào ông nội, ông nói rất nhỏ và yếu ớt, tuy câu từ bị đứt đoạn nhưng anh vẫn nghe rõ. “Cháu mau kết hôn đi!”. Dường như đã tìm được thời cơ thích hợp, người có quyền uy nhất trong nhà họ Diệp đưa ra yêu cầu của mình và không cho đối phương có cơ hội phản bác, né tránh. Từ ánh mắt của ông cụ nằm trên giường, có thể thấy rằng người thanh niên tên Diệp Hạo Ninh này chính là người xuất chúng nhất trong số con cháu Diệp gia. Anh khẽ nhướng mày, thần sắc trên khuôn mặt anh tuấn ấy dường như có chút thay đổi, đây thực sự là một biểu hiện hiếm thấy. Lúc này, phần đông mọi người vốn đã đi ra đến cửa đều dừng lại, nghi hoặc nhìn nhau. Cuối cùng Diệp Hạo Ninh cũng gật đầu, giọng nói trầm ấm: “Vâng, cháu hứa với ông”. Mọi người nghe rõ mồn một câu nói của anh, vì thế khi anh bước ra ngoài, Diệp mẫu liền hỏi: “Con đã hứa gì với ông nội thế?”. Diệp Hạo Ninh ngồi dựa người lên ghế, khóe môi khẽ mấp máy: “Kết hôn ạ”. Dáng vẻ của anh khiến người ta có cảm giác anh đang bị ép buộc. .... Mời các bạn đón đọc Gần Như Vậy, Xa Đến Thế của tác giả Tình Không Lam Hề.
Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật - Lam Bạch Sắc
Một người là lính mới trong làng giải trí Một người lại đang cầm quân cờ trong tay , tỉ mỉ bố cục cạm bẫy trước mắt  Khi con mồi vô tình chạm lưới , liệu có bao nhiêu phương cách thoát khỏi ?! *** Anh nhẹ nhàng tách hai chân cô, môi mỏng lạnh lùng in trên mí mắt người bên dưới , từng cúc áo được mở ra , chứng tỏ sự ràng buộc giữa đôi bên . Khách sạn , sâm banh , hợp đồng. . . . . . "Phải chăng là tình yêu ?!" . Thanh âm run rẩy quan sát người phía trên , đầu lông mày rậm rạp cùng với ánh mắt đen thẳm ngước xuống nhìn cô  "Không sai , đây chính là yêu . . . ." Ranh giới giữa giàu nghèo , tai tiếng và nổi tiếng , có chăng phải trải qua sự lừa lọc ?! Quy tắc trò chơi liệu có thể quay đều tới đâu ?!  Vinh hoa , phú quý , đi cùng là một đường thẳng song song , hay chéo ngang cả đôi đường ?! *** Đinh Duệ biết Diêu Á Nam là vào kì nghỉ xuân năm thứ 2 đại học khi hắn về nước. Bạn bè của hắn đa phần là con ông cháu cha, khi chơi thì chơi đến điên cuồng, hằng đêm mở các buổi tiệc khoe khoang tiền tài và hàng trăm hãng xe nổi tiếng, Đinh Duệ hắn nhờ vẻ nho nhã của mình mà có phần đặc thù. Lần này hắn về nước là bởi vì tài chính trong nhà hắn có chút bất ổn, tính Đinh Duệ vốn không thích nịnh nọt, thật sự không chịu nổi cái cảnh bạn bè hở chút là tỏ vẻ “làm thân”, vậy nên hắn bèn nhích người đi về phía trước. Cái cô gái rót rượu có dáng dấp xinh đẹp nhất kia chính là người được một tên bạn hắn chú ý, vung bút kí một tấm chi phiếu ý muốn mua sạch một đêm rót rượu của cô với giá cao, điều kiện trao đổi chính là muốn cô uống sạch các phần rượu trên bàn. Một bàn rượu đầy các ly rượu được rót đầy, vàng, lục, hồng, lam, cock-tail hết sức bắt mắt. Đinh Duệ nhìn cô gái, cô không thèm chớp mắt, một ly rồi lại một ly, lòng hắn không khỏi ngạc nhiên về người phụ nữ này. Người phụ nữ động lòng người vừa có chút ngà ngà say, liền dễ dàng gặp phải chuyện xấu. Nhưng, không mấy người biết, cô gái rót rượu kia còn chưa có uống xong liền tận dụng khe hở lẻn đi, bạn bè hắn tối nay thấy con mồi ngon miệng bỗng biến mất, não như muốn bị ngâm trong rượu, rồi được một người phụ nữ nói cho . . . cô ấy đã đi vào nhà vệ sinh để nôn vì khó chịu. Đinh Duệ lúc ấy mới vừa ra khỏi toilet, liền nhìn thầy bạn bè hắn canh me ở ngoài. "Mày ở ngoài này làm gì?" "Chờ người." ... Mời các bạn đón đọc Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật của tác giả Lam Bạch Sắc.