Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật - Bát Bảo Trang

Cô sinh viên học viên điện ảnh có cái tên là lạ: Phó Tiểu Mật. Vốn là một cô bé không được trải qua quãng tuổi thơ êm đềm hạnh phúc như các bạn bè cùng trang lứa, nhưng chính sự bất hạnh khi phải sống trong một hoàn cảnh khác thường đã hun đúc cho cô một tính cách kiên cường, mạnh mẽ, yêu thương hết mình cùng với sự sâu sắc trong suy nghĩ. Cô còn là một cô gái trẻ ngọt ngào như chính cái tên “Tiểu  Mật” của mình với đôi mắt tròn to đen láy, làn da trắng sứ và hai núm đồng tiền rạng ngời trong nắng hệt một đóa hướng dương. Tiểu Mật là một cô gái đào hoa dù cô luôn tự nhận mình là người rất không có gì nổi bật. Trong toàn bộ câu chuyện có nhiều người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô. Đầu tiên phải kể đến là Tần Niệm, một chàng trai tuấn tú, người đã đánh cắp trái tim cô ngay từ lần đầu gặp gỡ và khiến cô mạnh dạn tỏ tình khi còn chưa biết tên anh là gì. Tiểu Mật yêu Tần Niệm đơn phương trong năm năm. Mỗi ngày đều viết cho anh một bức thư tình dù không một lần được anh đáp lại. Cho đến khi Tần Niệm quyết định sang Pháp du học, tưởng rằng giấc mơ về một tình yêu sâu đậm và trọn vẹn nhất mang tên anh đã kết thúc nhưng sau một năm, Tần Niệm trở về tìm cô khi nhận ra rằng cuộc đời này anh không cần gì khác ngoài thứ anh đã cố ruồng rẫy trốn tránh suốt bốn năm  qua. Tuy nhiên mọi thứ lại không hề êm đẹp. Bởi vì định mệnh đã quy định hai người họ yêu nhau là “không đúng”. Người thứ hai là một người bạn chơi rất thân với Tiểu Mật, anh cũng là người cô chọn kết hôn cùng để trả những món nợ ân tình trong khoảng thời gian cô sống trong lay lắt, tuyệt vọng nhất. Tưởng rằng sẽ ở bên Tiêu Hàn Ý đi qua những tháng ngày phẳng lặng yên ả suốt quãng đời còn lại khi đã có quá nhiều đau khổ đến với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi như Tiểu Mật, nhưng rốt cuộc cuộc hôn nhân ấy cũng chỉ kéo dài chín mươi chín ngày. Tiểu Mật lại trở thành một người phụ nữ tự do. Dù trong lòng những vết thương do hai chữ tình yêu gây ra ngày càng dày đặc. Nhưng phải đến khi Mục Thần Chi, người đàn ông mà “luôn có một vầng hào quang như ánh mặt trời bao bọc, chỉ cần xuất hiện thôi đã khiến mọi vật cảm thấy áp lực” thì những hạnh phúc và đau khổ tột cùng mới đến với Tiểu Mật. Mục Thần Chi cũng giống cô, đều có một tuổi thơ không êm đẹp nhưng điều khác ở chỗ, anh cho rằng tuổi thơ bất hạnh của anh dều bắt nguồn từ gia đình Tiểu Mật, vì thế ban đầu anh cố ý tiếp cận cô với mục đích trả thù. Nhưng rồi ý định ấy tiêu tan ngay khoảnh khắc anh gặp cô lần đầu tiên. Anh thay đổi, anh tạo ra một thế giới chỉ có anh và cô bên trong trong suốt mười mấy năm trời, âm thầm dõi theo từng bước chân để che chở bảo vệ cô. Tiếc rằng số phận trêu ngươi và lòng tin không đặt đúng chỗ, Tiểu Mật luôn chỉ coi anh như một kẻ thù. Cô không biết đến tình cảm của anh cho đến khi cô nhận ra “người ta có thể cười vì một người mình thích nhưng chỉ khóc vì một người ta yêu sâu sắc” thì đã muộn. Mục Thần Chi quyết định ra đi để không bao giờ còn phải nhìn thấy nước mắt lăn trên má cô. Anh và cô rẽ ngoặt đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau. Điều duy nhất có thể làm cho nhau là không để kỉ niệm rơi vào dĩ vãng, cho nhau hai chữ bình yên. “Khi trái tim bị khoét rỗng. Người ta vẫn có thể sống nhưng không bao giờ  biết đến hạnh phúc nữa.” Mục Thần Chi từng nói với Tiểu Mật như vậy. Tưởng rằng hoa đào sẽ không bao giờ nở nữa, định mệnh đã an bài. Nhưng đôi khi sống hết mình vì tình yêu, khát khao hạnh phúc mãnh liệt lại có thể đem cho người ta sức mạnh để chiến thắng được cả số phận. Để rồi cuối cùng, cô và anh lại nắm lấy tay nhau một lần nữa. Một cậu chuyện tình đẹp viết lên bằng tình yêu, lòng thù hận, nước mắt đan xen giữa hai con người đẹp cả dung mạo lẫn tâm hồn. *** Ánh nắng mùa xuân thật đẹp, hoa đào nở trong buổi chiều mơn man như sương khói, một cơn gió thổi đến làm những cánh hoa rơi như mưa. Anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cô. Cô bé vẫn đứng yên chỗ đó, chiếc váy dài màu vàng cam nhẹ bay trong gió, thật giống với một đóa hướng dương, đôi mắt đen láy như có muôn vàn tia sáng lấp lánh nhìn anh không dời. Những cánh hoa đào xen lẫn hai màu hồng trắng bay bay trong nắng. Giây phút ấy, những âm thanh hỗn tạp xung quanh như ngừng lại, trời đất lặng thinh, chỉ còn tiếng trái tim anh đập thình thịch. Anh gấp sách lại đi về phía cô, hình như cô đang mỉm cười với anh. Anh không ngăn nổi con tim đang thôi thúc bước chân mình. Để rồi khi đến gần cô, anh lại rảo bước thật nhanh. Đi ngang qua nhau, váy của cô bị gió tốc lên quệt vào tay anh, hương thơm thoang thoảng nhưng còn vương vấn mãi. Anh nghe thấy bước chân cô chầm chậm theo sau, trái tim anh càng lúc càng đập nhanh hơn. Anh dừng bước ở đúng bậc thang thứ năm của tầng hai rồi quay lại nhìn cô. Cô cũng ngước lên đón ánh mắt của anh, hai má ửng hồng. Lúc cúi đầu, mái tóc rủ xuống hai vai không che được khóe miệng cô đang mỉm cười. Anh nhìn thấy đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má cô, hai hàng mi khẽ chớp, đẹp như nhụy của loài hoa nào đó. Anh đang suy nghĩ thì giọng nói e thẹn nhưng hết sức rõ ràng của cô bất ngờ vang lên: “Học trưởng, anh hãy làm bạn trai của em!”. Những tiếng ồn ào trong hành lang bỗng dưng ngưng bặt, cô cúi đầu thật thấp, để lộ phần gáy trắng ngần, những sợi tóc mượt mà rủ về phía trước, khẽ dao động trong ánh nắng chói chang. Anh như nín thở, bởi sợ rằng nếu thở ra thì luồng không khí ấy sẽ thổi bay mái tóc cô và ngửi thấy cả mùi hương ngọt ngào, để rồi mùi thơm ấy len lỏi vào tất cả những bộ phận trong cơ thể và hòa tan vào máu. “Làm bạn trai của em nhé?” Lúc cô lặp lại câu nói ấy, trong hành lang đã vang lên không ít những tiếng cổ vũ của những học sinh khác. Anh cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu rối loạn, trầm giọng nói: “Này bạn, như vậy là không tốt đâu”. “Này bạn, như vậy là không tốt đâu.” Có người châm chọc, nhại lại giọng điệu của anh; có người cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình. Anh dù sao cũng là học sinh ưu tú được cả trường ngưỡng mộ, còn cô chỉ là một cô nhóc vô danh tiểu tốt mới nhập trường. Cứ tưởng cô sẽ từ bỏ ý định, hoặc là dứt khoát bỏ chạy trong ê chề. Chỉ cần nghĩ thế thôi là anh lại cảm thấy hơi thất vọng. “Vậy làm bạn của em cũng được.” Cô ngẩng mặt nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn được nhuộm ánh mặt trời càng trở nên trắng ngần, đôi mắt long lanh như muốn đọc thấu tim gan anh. Quyển sách trong tay anh khẽ run, lòng bàn tay cũng túa mồ hôi. Anh chạy thật nhanh lên lầu, vào đến phòng học mới nghĩ cô thật ngốc, nói trước mặt bao nhiêu người như vậy thì ai có thể nhận lời cho được. Buổi tối về nhà, anh ăn cơm rất ngon miệng. Anh ăn hết bốn bát mà chưa bao giờ thấy cơm thơm đến thế. Trên ghế sô pha, anh trai anh đang cắm cúi đọc tờ Tạp chí Kinh tế. “Tiểu Niệm, gặp chuyện gì mà vui thế?” Anh trai anh luôn có thể nhìn thấu tâm can người khác chỉ bằng một ánh mắt. Anh mỉm cười, trả lời hết sức tự nhiên: “Có chuyện gì vui đâu, chỉ là có một cô bé thật ngốc. Cũng thú vị ghê!”. Thực sự là rất thú vị, rõ ràng là xấu hổ chết đi được mà vẫn có thể làm ra những việc động trời khiến người ta kinh hãi. Dám tỏ tình trong khi chưa biết tên đối phương. Cô gái nào gan to lắm chắc cũng không dám làm như vậy. Ngày thứ hai đến trường, anh nhìn thấy cô khoác ba lô đứng trước cổng, nhìn thấy anh cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt cứ dõi theo anh không dời khiến anh phát hoảng. Trong tiết học đầu tiên của ngày hôm ấy, anh nhận được thư tình của cô. Cầm trên tay quyển nhật ký màu hồng, anh không khỏi sững sờ. Ai có thể viết thư tình đầy kín cả một quyển nhật ký như thế chứ, những nét chữ rất đẹp, đẹp như giọng nói của cô, ngọt ngào, êm ái. Từ hôm ấy, ngày nào anh cũng nhận được thư của cô gửi theo đường bưu điện. Hằng ngày, cứ đúng bảy giờ sáng, sẽ thấy cô đứng trước cửa lớp, cô không nói câu nào, chỉ đưa cho anh một quả táo đỏ rực rồi chạy biến mất. Mùa đông, những bông tuyết tuôn rơi như lông ngỗng, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, chỉ có mình anh mặc áo đồng phục đỏ đứng ở sân bóng rồi tự ném bóng vào rổ. Anh cứ một mình lặp đi lặp lại những động tác ấy mà không thấy chán, chỉ bởi lúc cô xách thùng rác từ cầu thang đi xuống, cô sẽ trao cho anh một ánh nhìn.Lúc đi ngang qua anh, cô sẽ cố tình bước thật chậm.Đi qua rồi còn ngoái lại nhìn, chẳng thèm nhìn đường.Có đôi lần bị ngã, cô ngóc đầu dậy nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì mới đứng dậy phủi mông rồi chạy thẳng. Anh nín cười, vờ như không nhìn thấy. Anh có cảm giác lúc đôi mắt đen láy của cô chớp chớp hai hàng mi và cái điệu bộ len lén, đáng thương của cô thật giống một chú thỏ con. Có lẽ là ngã đau nên lúc quay trở lại, cô bước đi thật cẩn trọng. Cô đeo quai sắt lên tay, chiếc thùng rác lắc lư theo từng bước chân, hai tay đỏ lựng lên vì lạnh đặt ngang trước ngực, tay nọ không ngừng xoa lên tay kia. Đôi môi đỏ hồng phả ra từng lớp khí trắng. Trên viền tay áo nhung màu hồng phấn vẫn còn vương lại những hạt tuyết. Trái bóng bay lên thành một đường rất đẹp trong không trung, lọt vào rổ rồi đập mạnh xuống đất kêu “bịch” một tiếng, sau đó lại nảy lên cao. Anh nghĩ, trời lạnh thế này, tại sao cô không đeo găng tay? Trời sẩm tối, cô khoác ba lô đi ra cổng trường, để lại những dấu chân cách xa nhau trên nền tuyết. Mãi đến khi cái bóng hình bé nhỏ ấy khuất hẳn tầm mắt, anh mới với chiếc áo khoác vắt trên cột bóng mặc vào người và trở về nhà. Anh giẫm lên những dấu chân cô để lại, đếm từng bước một, anh luôn có cảm giác những bước chân ấy sẽ dẫn đến trái tim anh. Lúc đi ra khỏi cổng, anh quay đầu lại nhìn khung cảnh trường lớp một lượt, ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ những ô cửa sổ lớp học, vậy mà anh vẫn thấy ấm áp lạ thường. Cuối kỳ, anh trải qua kỳ thi với số điểm chưa bao giờ thấp đến thế, các thầy cô đều tìm anh nói chuyện, còn tìm gặp cả cô nữa. Sợ cô phải chịu ấm ức, cả đêm anh không thể chợp mắt được. Nghĩ đến trước đây anh làm mặt lạnh từ chối cô hết lần này đến lần khác, cô có ương bướng đến mấy thì cũng chỉ là một cô gái mới lớn và hay khóc nhè, cô bị cả trường đàm tiếu, rồi lại bị thầy cô tìm gặp để cảnh cáo, anh đoán chắc cô sẽ từ bỏ. Kết quả là ngày hôm sau cô vẫn xuất hiện với quả táo như mọi khi và mỉm cười với anh. Hôm họp phụ huynh, anh sợ giáo viên sẽ nói với bố mẹ anh về cô, do dự mãi, anh quyết định cầu cứu anh trai. Hai anh em không hợp nhau lắm. Mục Thần Chi thường ngày ở nhà cũng rất lạnh lùng, ít nói, nhưng lần này lại đồng ý ngay khi anh vừa mở miệng khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Còn chưa đến giờ mà phòng học đã chật kín. Phụ huynh và học sinh ngồi cùng nhau, số người tăng lên gấp đôi so với bình thường. Mục Thần Chi nhìn đồng hồ liên tục. Bảy giờ kém năm phút, cuối cùng cô cũng xuất hiện đúng giờ. Cô mặc chiếc áo khoác ngắn màu trắng, đứng ngây ra ở trước cửa lớp, đôi mắt đen láy, trên tay cầm một quả táo nhỏ, vừa tìm kiếm trong đám người đông đúc vừa cất tiếng gọi: “Tần Niệm, Tần Niệm…”. Ngốc thật! Anh vội đứng dậy, lấy quả táo từ tay cô rồi quay đi, hai má đỏ ửng, lo lắng nhìn anh trai bên cạnh nhưng Mục Thần Chi lại chăm chú dõi theo bóng hình vừa đi khỏi. Tim anh đập mạnh, giống như hồi nhỏ bị làm vỡ thứ đồ chơi bằng thủy tinh, mảnh vỡ thủy tinh lấp lánh vương khắp mặt đất, cảm giác rất lạnh lẽo. Là cô ấy! Người khiến anh trai không rời mắt được chính là cô ấy! Anh trai tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt ấy lại là sự ấm áp mà anh chưa từng nhìn thấy. Những bức thư anh ấy đã viết suốt mười năm mà không gửi chính là dành cho cô ấy. Trên đường về, Mục Thần Chi chuyên chú lái xe, hai anh em không ai nói lời nào. Đã quá nửa đêm, anh ngồi một mình trong phòng bật máy tính. Anh trai bước vào với sắc mặt không tốt lắm, rồi lẳng lặng ngồi trên sô pha hút thuốc. Cuối cùng, anh không thể chịu đựng thêm được nữa, liền mở ngăn kéo lấy hết những bức thư mà cô viết cho anh quăng lên bàn, rồi đóng sầm cửa, bước ra ngoài. Giữa mùa hè này cũng là những ngày cuối cùng của năm cấp ba, nhà trường tổ chức một trận đấu bóng rổ giao hữu giữa học sinh với các chiến sỹ công an trong thành phố. Anh là Hội trường Hội học sinh nên đã đề nghị với Ban giám hiệu trường cho các em học sinh cấp hai đến cổ vũ trận đấu. Ngày cuối cùng của năm học, anh muốn được nghe giọng nói của cô lần cuối. Anh thi đấu hăng say hơn bình thường, cả khán đài vang lên những tiếng cổ vũ reo hò ầm ĩ. Ngày ấy còn đang thịnh hành cuốn truyện tranh Cao thủ bóng rổ mà cô rất thích. Trong thư, cô còn viết anh rất giống với nhân vật Rukawa Kaede. Các cô gái đến cổ vũ với những đôi mắt long lanh, không ngớt gọi tên anh rồi thổi ra biết bao những bong bóng màu hồng nhưng anh lại không nghe thấy giọng nói của cô. Nỗi thất vọng lớn dần theo những tiếng hoan hô cổ vũ như sóng dậy, nhều lần đường chuyền bóng của anh bị người ta cản trở, anh bực bội ra hiệu xin trọng tài thay người. Anh ngồi đại trên nền bê tông ngoài sân đấu, mồ hôi dính ướt hết chiếc áo đồng phục màu trắng, các cô gái cứ tíu tít mang nước đến cho anh, Sở Mộng Doanh cũng gọi tên anh mấy lần nhưng anh chỉ cảm thấy sao mà ồn ào quá. Người mà lần đầu gặp đã dám thổ lộ với anh, người ngày ngày viết cho anh những lời tâm tình, thế mà tại sao trong giây phút này, cô lại không gọi tên anh? Hôm nay là ngày cuối cùng, cô ấy không biết sao? Những ngón tay anh dần dần co lại thành nắm đấm, rồi anh mở to mắt nhìn ra xa thì thấy cô đang ngồi yên giữa dòng người. Chiếc cổ vươn dài như để nhìn anh được gần hơn nữa, đôi mắt trong veo như nước hồ thu khẽ lay động, chỉ cần một ánh mắt cũng khiến mọi giận hờn trong anh tan biến. Lúc trở về, học sinh chen lấn nhau trên chiếc xe buýt, không còn chỗ ngồi nên cả anh và cô đều phải đứng. Anh lặng lẽ tiến lại phía cô, hai người gần nhau trong gang tấc. Cô không dám ngẩng đầu, mái tóc cô đã dài thêm nhiều nhưng vẫn óng vàng, buông xõa hai bên, để lộ vành tai nhỏ nhắn, trắng xinh như chiếc vỏ sò. Anh bất giác xích lại gần thêm chút nữa, để lồng ngực mình chạm vào trán cô. Hai tai cô bỗng chốc ửng đỏ, giống như ánh mặt trời mạ lên chiếc vỏ sò một lớp màu hồng mỏng. Xe đột ngột phanh lại, cả người anh nhào về phía trước, một tay vẫn nắm chặt lấy tay vịn, anh sợ cô ngã nên vội vươn cánh tay còn lại ra đỡ lấy eo cô và có cảm giác cơ thể cô khẽ run. Hôm ấy có lẽ là ngày hè nóng nhất trong tất cả những ngày hè mà anh đã trải qua suốt mười mấy năm, trán anh không ngừng túa ra những giọt mồ hôi để rồi từng giọt lại rơi xuống, đậu trên mái tóc cô. Hóa ra là gặp đèn đỏ! Xe khởi động, tiếp tục hành trình. Lúc xe lăn bánh, hai người lại bị một trận lắc lư chao đảo, anh siết chặt vòng tay hơn theo quán tính. Đó là ngày hè oi ả nhất, ngoài cửa xe, những chú ve vẫn rả rích kêu. Cách lớp vải cotton, anh vẫn cảm nhận rõ những giọt mồ hôi li ti trên da thịt cô thấm vào từng đường vân trên bàn tay anh. Anh khẽ co các ngón tay hơn nữa, cảm thấy vòng eo cô rất nhỏ, chỉ cần một vòng tay là ôm trọn. Nghĩ đến đó, trong đầu anh xuất hiện những xúc cảm không nên có. Về đến nhà, anh vào nhà tắm, mở vòi nước thật mạnh. Lòng bàn tay như vẫn còn vương vấn hơi ấm của cơ thể cô khiến anh không ngủ nổi. Chỉ vì nhớ cô nên anh không thể chợp mắt. Ngày hôm sau, đến làm thủ tục chuyển trường, anh cầm một túi giấy tờ dày cộp đứng tần ngần hồi lâu trước cầu thang, cuối cùng quyết định đi lên tầng hai và đứng trước cửa lớp học của cô. Ánh mặt trời chiếu chếch qua lớp cửa kính vào lớp học, cô đang gục đầu trên bàn để ngủ, yên bình như một chú mèo con đang sưởi nắng, những sợi tóc mượt mà xõa xuống hai bên má. Một tia sáng le lói chiếu đến gương mặt cô khiến gương mặt ấy như được nhuộm một lớp phấn hồng. Có người nhìn thấy anh nên gọi lớn: “Phó Tiểu Mật, dậy mau! Tần Niệm, Tần Niệm, đứng ngoài cửa”. Cô dụi mắt, hai má vẫn còn hai vệt hồng.Bộ dạng cô lúc mới ngủ dậy thật uể oải như một đứa trẻ con.Không biết ai mở cửa sổ để gió lùa vào, thổi bay những tờ giấy trắng xếp trên mặt bàn bên cạnh, lơ lửng trong không trung như những bông tuyết trắng. Cô vội với những tờ giấy đó rồi xếp lại, đến lúc va vào cạnh bàn mới biết có người đến tìm. ... Mời các bạn đón đọc Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật của tác giả Bát Bảo Trang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trẫm Không Muốn Sống Nữa - Mặc Nhiên Hồi Thủ
Phụ chính: người trực tiếp giúp đỡ Hoàng đế trong việc triều chính khi Hoàng đế mới đăng cơ.  ... Từ cổ chí kim, ngai vàng vốn chẳng phải là thứ dễ dàng có được. Những vị hoàng đế xưa nay có mấy ai không trải qua vô vàn gian nan trắc trở, dùng bao nhiêu thủ đoạn trong sáng ngoài tối mới có thể bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.  Nhưng mà Sầm Duệ lại là một ngoại lệ.  Sầm Duệ vốn là một nữ tử, nhưng lại được mẫu thân nuôi dạy như một nam nhân, để rồi sau này cũng phải mang theo danh phận nam nhân mà lớn lên. Khi trưởng thành, Sầm Duệ lại biết được bản thân là con của đương kim Hoàng thượng. Nàng được đưa về hoàng cung với thân phận mới - Lục hoàng tử của Cung quốc.  Sầm Duệ cứ thể trở thành Lục hoàng tử được đưa về cung sau bao năm lưu lạc chốn dân gian. Trong mắt mọi người, Sầm Duệ nàng chính là một kẻ ăn chơi trác táng, cả ngày không phải la cà ở tửu lâu thì cũng là gây sự đánh nhau, hoàn toàn không có một chút phong thái của một vị hoàng tử nên có. So với ca ca của nàng, Sầm Duệ không hề có hi vọng được thừa hưởng ngai vàng, Sầm Duệ cũng chẳng muốn trở thành Hoàng đế tí nào.  Ấy vậy mà, vị trí cửu ngũ chí tôn kia lại rơi trúng đầu Sầm Duệ.  Sầm Duệ tuy liên tục sinh sự gây rối, nhưng lại rất được lòng Hoàng đế. Vì vậy mà trước khi Hoàng đế băng hà, đã triệu Sầm Duệ đến gặp mặt và truyền ngôi cho nàng. Cho dù nàng không muốn, nhưng ngai vàng kia bắt buộc phải ngồi lên. Phụ hoàng Sầm Duệ còn đặc biệt tìm cho nàng một phụ thần chấp chính giúp đỡ nàng khi Sầm Duệ đăng cơ. Người được phụ hoàng nàng tìm được là Phó Tránh.  Có thể nói, Sầm Duệ biết được Phó Tránh sẽ trở thành người giúp đỡ mình trong những ngày tháng sau này, nàng vô cùng sợ hãi. Khi Sầm Duệ còn lưu lạc nhân gian, nàng chính là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, mà Phó Tránh khi ấy vừa nhậm chức trở thành một vị quan nhỏ. Cả hai sau một lần gặp mặt không mấy tốt đẹp thì đã trở thành một đôi oan gia ngõ hẹp. Mỗi khi lưu manh Sầm Duệ phạm sai lầm dù chỉ là lỗi nhỏ đều bị Phó Tránh đại nhân tống cổ áp giải vào nhà lao. Cho nên mỗi khi Sầm Duệ nhìn thấy Phó Tránh đều sợ hãi như chuột đụng phải mèo.  Nếu nói Sầm Duệ tinh nghịch hồn nhiên là ngọn lửa hồng, thì Phó Tránh âm trầm, luôn điềm tĩnh là tảng băng lạnh lẽo. Ấy vậy mà giờ đây Phó Tránh lại trở thành Phụ chính cùng Sầm Duệ sớm chiều chung đụng. Sau khi Hoàng đế băng hà, Sầm Duệ đăng cơ và trở thành tân đế của Cung quốc khi tuổi chưa tròn mười lăm. Bởi vì tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, Sầm Duệ không hề có khả năng làm Hoàng đế, nên hầu hết tấu chương và việc triều chính đều qua tay của Phó Tránh. Cho nên chàng không bao lâu đã trở thành Phụ chính nắm quyền uy trong triều.  ***   Mời các bạn đón đọc Trẫm Không Muốn Sống Nữa của tác giả Mặc Nhiên Hồi Thủ.
Hoàng Quyền - Thiên Hạ Quy Nguyên
Thể loại: cổ đại, hài ,ngược luyến, yêu hận tình thù, cung đấu, đoạt thiên hạ, song cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Kam Linh - facebook.com/hoinhieuchu ------ Review cho tác phẩm hoàn toàn mang tính chất cá nhân của người viết.  Đây là một bộ thuần cổ đại rất đồ sộ, hoành tráng, cả tình tiết, âm mưu, nhân vật lẫn giọng văn. Giọng văn là thứ mình vô cùng ấn tượng ở tác giả này. Hào sảng, mỹ lệ. Nồng nàn, da diết. Tưng tửng, hóm hỉnh. Hân hoan, bĩ cực. Từng cung bậc cảm xúc được bày ra đầy đủ, tinh tế, hoa lệ, thịnh soạn như một bàn tiệc thượng hạng. Với rất nhiều người, nói đọc truyện có cảm giác tâm thần phân liệt quả không ngoa, phút trước khóc rưng rức, phút sau cười khùng khục, có lẽ chỉ cách nhau có dăm khổ văn thôi ấy. Đây đích xác là giọng văn cổ đại mà mình luôn trông đợi :)) Và một điều ấn tượng nữa khiến mình cực kỳ tâm đắc ở truyện này đó là bản dịch hơn 40 chương đầu của nhà bạn Lạc Vô Tình, một bản dịch mình cho là xuất sắc dù mang dấu ấn cá nhân quá nhiều (đổi hình thức văn – từ văn xuôi sang thơ, đổi thành ngữ, can thiệp vào các vế câu, đôi khi là thêm thắt 1 vài tứ văn không gây ảnh hưởng về ý đồ bản gốc), đọc bản dịch này sẽ cảm thấy tiếng Việt thật phong phú, tiếng Việt thật đẹp, câu chuyện sao mà tuyệt mỹ nhưng vẫn gần gũi đến vậy.  Quay về với plot truyện. Một hồi tranh đấu, yêu hận giữa huyết mạch tiền triều ẩn chốn dân gian và hoàng tử đương triều giấu tài thu mình. Nghe quen không, nghe có tưởng tượng ra hàng tỷ tình huống máu chó ngược luyến tàn tâm kinh điển không? Vâng, cốt truyện không thể cũ hơn nhưng từng bước dẫn dắt, từng bước giải quyết vấn đề, xử lý tình huống của mỗi nhân vật được tác giả biến hóa khôn lường, không theo lối mòn tư duy, từ những tình huống oái oăm dở khóc dở cười khiến ta lăn lộn cho đến những gút thắt đánh úp bất ngờ khiến người ta dứt ruột chết lặng với nỗi đau. Truyện là quá trình theo bước nữ chính Phượng Tri Vi giả nam trở thành quốc sĩ vô song, thành Ngụy tướng quyền khuynh triều đình cũng như khám phá ra thân thế bản thân và bị hãm sâu vào mối thù gia đình.  Truyện có YY không, tất nhiên là có YY nhưng giống như Khuynh Linh Nguyệt, tác giả có đủ bút lực để YY nhân vật một cách thoải mái và sảng khoái. Chúng ta sẽ khoái trá khi chứng kiến Tri Vi thể hiện tài hoa, trí thông minh, sự khôn khéo và phong phạm phục chúng của mình bằng những thử thách bằng những tình huống qua ngòi bút sâu rộng của tác giả chứ không chỉ đơn giản vì tác giả bôi chữ bảo thế. Tương xứng với nữ chính, nam chính Lục hoàng tử, đẹp điên đảo, đẹp yêu nghiệt, lòng dạ khôn lường, mưu mô quỷ quyệt, là một cặp bài trùng với nữ chính chẳng sai. Họ vừa là người yêu vừa là tkẻ hù, vừa là tri kỉ vừa là tử địch. Dù là sát cánh hay là đối đầu, giữa họ có một sự ăn ý gần như tuyệt đối, được tác giả khai thác triệt để, tạo nên chemistry mạnh mẽ.  Bối cảnh truyện trải dài nhiều quốc gia, từng tầng âm mưu, tầng trận chiến được dàn dựng công phu. Bộ truyện dài như vậy, cho nên câu chữ mặc sức tung hoành =)) Cả câu chuyện quả không phụ cái tựa đề Hoàng Quyền, gió tanh mưa máu, minh thương ám tiễn, câu chuyện vương quyền tranh đấu đến nghẹt thở. Mình đánh giá mức độ đấu đá cân não hay ngang ngửa Lang Nha Bảng, nếu lên phim mà làm có tâm như thế nữa thì tuyệt cú mèo.  Các nhân vật phụ cực kì sắc nét và có câu chuyện độc lập tạo dấu ấn cho riêng mình. Đọc bộ này mình đã khóc rất nhiều, chủ yếu khóc cho các câu chuyện bên lề, cho các nhân vật phụ, bởi vì truyện rất dài cho nên tần suất khóc của mình nó nhiều hơn các bộ trước đây mình đã đọc. Tương tự vậy, tần suất cười cũng ngang ngửa, cười lộn cả ruột. Tình tiết truyện mang tính xâu chuỗi rất cao, khi đọc phải nhớ lấy tình tiết của nhiều chương trước để mà liên kết lại, lối kể úp mở hấp dẫn, bất ngờ sẽ làm người đọc càng ngày càng tò mò nhưng không dám đọc lướt sợ chương sau bỏ qua điều gì.  Nói chung, truyện cực hay, hài thỏa mãn nhưng cảnh báo là ngược thì cũng ngược đừng hỏi, vì nó dài vậy nên có lẽ mình sẽ chấm điểm ngược cao một chút, bởi lâu lâu cho ăn miếng ngon xong tác giả sẽ lại ngược độc giả một chập, quá trình lập đi lập lại 4 tập truyện, tập nào cũng dài ngoằng. Quá trình đọc đôi khi mình phải tạm drop, lật đến chương cuối HE đọc để lấy hơi rồi mới tiếp tục được. Nhiệt liệt đề cử. *** Hoàng Quyền 3A + 3B Ván cờ hoàng quyền, sinh tử định đoạt trong chớp mắt, là ai phá vỡ mưu đồ bí mật của ai? Giữa những âm mưu đấu đá, là ai nấp trên đường về của ai, rút đao nhìn nhau? Trong ván cờ thiên hạ, là ai lại tham luyến sự dịu dàng của ai, để rồi say trọn kiếp? Y quỷ quyệt như biển khơi, khéo giả làm vụng, hai mươi năm làm mưa làm gió, dịch chuyển thế cờ thiên hạ, nhấc tay mưu tính càn khôn. Nàng mông lung như vực thẳm, giấu tài chờ thời, một khi xuất thế làm quốc sĩ vô song là rung chuyển cả thiên hạ, mưu hoàng đồ giấu kín trong tay. Y và nàng, vì một lần gặp gỡ, vì những điểm giống nhau mà đạp tung bụi trần, ca một khúc tình thâm. Nhưng làm sao chống lại sự thù địch ngấm sâu vào huyết mạch, làm sao vượt qua vận mệnh lạnh lẽo thấu xương? Chôn vùi dưới cơn biến động triều chính ấy, rốt cuộc là kiếp hay là duyên? Trước bá nghiệp hoàng đồ, thứ mà họ muốn so bì rốt cuộc là ai mưu tính giỏi hơn, hay ai vô tình hơn? Giang sơn trong mộng, giang sơn như mộng, là ai sẽ tỉnh giấc mộng này? Hoàng Quyền 4 Một đời danh thần, muôn vàn bộ mặt. Bằng sức một người, khơi lên sóng gió. Cương quyết vung kiếm, chém rách màn sương mờ mịt. Mười dặm đầm lau cháy sáng rực rỡ, nháy mắt hóa thành tro bụi. Trong ván cờ này, nàng sống một đời dối trá, để lá tinh kỳ cho gió cuốn bay. Nàng khai phá vạn dặm cương thổ, y trao nàng một nửa hoàng quyền. Sâm Thương biền biệt đôi bờ, chẳng hẹn ngày tái ngộ. Bá nghiệp cuốn theo dòng nước chảy, đế vương rồi cũng hóa hư vô. Giang sơn như mộng, mà người, lại đang đắm mình trong mộng giang sơn. Mời các bạn đón đọc Hoàng Quyền của tác giả Thiên Hạ Quy Nguyên.
Em Chỉ Có Thể Thích Anh - Cố Từ Vi
Văn án:  Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. … Ngụy quân tử! Giả đứng đắn. *** “Em Chỉ Có Thể Thích Anh” là câu chuyện về thanh xuân và tình yêu của hai nhân vật chính, đan xen vào đó là những mối quan hệ bạn bè, thầy cô, về tình cảm vụng dại nhưng ngọt ngào sâu đậm, về những suy nghĩ tương lai hoài bão mà họ ấp ủ.  Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung là bạn cùng lớp. Một người là “học thần” đứng đầu toàn khối, một là “học bá” đứng thứ hai của lớp. Thế giới của họ người thường như chúng ta không thể hiểu nổi. Hai người như không quen biết đối phương, xem người kia không vừa mắt.  Hạ Mộng Ngư thấy Từ Tử Sung làm màu luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng vô cảm, Từ Tử Sung lại thấy Hạ Mộng Ngư giả dối luôn biểu hiện mình ngoan hiền thánh thiện con ngoan trò giỏi. Qua hai năm trung học họ vẫn không nói với nhau được mấy câu, chỉ im lặng quan sát đối phương, thi thoảng lại tặng nhau vài ánh mắt nụ cười mỉa mai châm chọc. Cho đến một ngày hai người chạm mặt nhau ở một sàn đấu boxing, một người là quyền vương trên sàn đấu, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mũi đẹp trai lại ngầu lòi, một người là cheerleader ăn mặc nóng bỏng gợi cảm. Hai người lại lần nữa tặng cho đối phương ánh mắt chế nhạo “Ta đã biết mi không đơn giản, cuối cùng cũng bị ta phát hiện ra rồi” Nếu để miêu tả Từ Tử Sung, mình chỉ có thể nói rằng cậu là một người có hormone nam tính bốc lên ngùn ngụt. Khi đi học Từ Tử Sung vẻ ngoài trầm tĩnh ít nói đằng sau đồng phục học sinh và cặp kính gọng đen, làm người ta có cảm giác hòa nhã và đáng tin cậy. Sau khi hết giờ học cậu học sinh kia hoàn toàn biến mất, ở đó chỉ còn một Từ Tử Sung nhiệt huyết và dũng mãnh tiến về phía trước, mang theo niềm khát khao cháy bỏng gia nhập giới quyền anh chuyên nghiệp, thực hiện ước mơ của mình. Khi ở trường, Hạ Mộng Ngư trung thành với mái tóc ngắn và đồng phục rộng thùng thình style cô học trò ngoan ngoãn, thế nên khi xuất hiện với vai trò cổ động đầy sexy ở sàn đấu, Hạ Mộng Ngư thật là làm cho Từ Tử Sung phải nhìn với con mắt khác.    Mời các bạn đón đọc Em Chỉ Có Thể Thích Anh của tác giả Cố Từ Vi.
Em Là Ngôi Sao Nào? - Thường Đông
Chơi game trong kí túc xá, Ninh Nhuế Tinh bị phạt, mặc áo ngủ, lúc mở cửa huýt sáo với chàng trai dẫn đầu đoàn kiểm tra vệ sinh trường học: “Anh trai đẹp trai quá, yêu đương không?” Sau này, Ninh Nhuế Tinh chỉ muốn đập chết bản thân mình lúc ấy, chẳng trách, người cô dây vào không phải ai khác, mà chính là hội trưởng hội học sinh luôn nghiêm túc kỉ luật mà cả trường đại học Bắc Hoa đều biết, Giang Dữ. Không biết có phải cô nhìn lầm hay không, mà cô luôn cảm thấy ánh mắt Giang Dữ nhìn mình cực kì không bình thường, tràn ngập tính chiếm hữu, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng vậy. Thế nên gặp Giang Dữ trên đường, Ninh Nhuệ Tinh cũng muốn trốn đi. Rồi sau đó, Ninh Nhuệ Tinh bị ai đó chặn lại trong một góc, mặt như hoa đào, giọng nói yếu ớt: “Đàn anh, anh muốn làm gì?” Giang Dữ khẽ cười, nét mặt mang theo chiều chuộng: “Nhìn thấy tôi sao lại chạy? Chẳng phải muốn yêu đương sao?” Cả đời này Giang Dữ đều sống rất bình tĩnh tự chủ, chưa từng nghĩ một ngày sẽ gặp được cô gái mình thích, không thể lạnh lùng với cô, mà chỉ có tình cảm. Muốn đan mười ngón tay với cô, muốn ôm cô thật nồng thắm, muốn môi răng quấn quýt, muốn thân mật hơn nữa. Mời các bạn đón đọc Em Là Ngôi Sao Nào? của tác giả Thường Đông.