Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Thẩm Viên chửi tác giả:“Còn có thể yên ổn đọc văn ngựa đực không!” Cũng bởi vì mắng này mà Thẩm Viên sống lại thành nhân vật phản diện cặn bã ngược thiếu niên nam chính đến chết đi sống lại – Thẩm Thanh Thu. Hệ thống: 【You can you up, nhiệm vụ tăng chỉ số ngầu của truyện này liền giao cho ngài. 】 Phải biết rằng, Thẩm Thanh Thu nguyên tác cuối cùng bị đồ đệ hắn, nam chính Lạc Băng Hà, gọt sống thành nhân côn a nhân côn! Nội tâm Thẩm Thanh Thu có một vạn câu ĐM chạy qua như điên: “Không phải ta không muốn ôm đùi nam chính, nhưng mà ai kêu nam chính cmn là tuyến hắc hóa. Là loại hình có thù tất báo, hoàn trả ngàn lần a!” Tại sao làm một nhân vật phản diện cặn bã lại phải không ngừng vì nhân vật chính chắn đao chắn thương xả thân cứu người?! Thẩm Thanh Thu: “… _(:з)∠)_ Ta cảm thấy ta còn có thể vớt vát được chút.” Hắn phải chứng minh — nhân vật phản diện cặn bã cũng có thể phấn đấu nên sự nghiệp! Không chỉ phải sống, còn phải sống thật ly kỳ đặc sắc! (Nhìn kỹ sẽ thấy _(:з)∠)_ giống một người nằm bò ra đất, tương đương với OTL) Giai đoạn đầu trung khuyển tiểu bạch hoa giai đoạn sau hắc hóa quỷ súc công x phản diện biến chất ngụy trang nhã nhặn phun tào cuồng ma thụ Đây kỳ thật là một câu chuyện thầy trò tu tu chân, đánh đánh quái, đàm tình thuyết ái rất ấm áp ~ Cũng là câu chuyện nhân vật phản diện tận mắt chứng kiến, nam chính như thế nào từ một đóa cừu non bạch liên hoa biến thành quỷ súc chí tôn tam quan bất chính, xưng bá tam giới! Vì đây là một bộ truyện khá hài hước, sử dụng nhiều ngôn ngữ mạng/ thuật ngữ game, nên bọn ta sẽ cố dịch nghĩa gần với tiếng Việt nhất chứ không để nguyên gốc. Để nguyên gốc rồi đọc chú thích thì sẽ chẳng còn hài hước nữa. Nếu mọi người cảm thấy không thích có thể hoan nghênh đi đọc QT chứ đừng ném đá tội nghiệp:( *** Có lẽ mình đã ôm quá nhiều kì vọng khi đọc xong MĐTS. Nên khi đọc đến tác phẩm này, lại cảm thấy hơi chút hụt hẫng…Nhưng sau đó tìm hiểu mình mới biết được nó được viết trước cả Ma đạo tổ sư nên phần nào vẫn thông cảm được. Câu chuyện được kể lại theo phong cách “tưng tửng” của giọng văn Mặc Hương Đồng Khứu, lại ẩn ẩn cảm giác đau lòng. Hố có phần đơn giản và dễ đoán, nhưng nhìn chung đây vẫn là một tác phẩm không tệ. Thẩm Thanh Thu, một nhân vật có nhiều đất diễn nhất. Là nhân vật chính xuyên thư có mang hệ thống, nhiều tình huống dở khóc dở cười đã xảy ra. Vốn là nhân vật phản diện bị nam chính giết chết, Thẩm Thanh Thu xuyên một phát biến thành nhân vật không thể chết trong lòng nam chính. Thẩm Thanh Thu lương thiện hơn Thẩm Cửu bản gốc. Vốn từ đầu xem những người trong này là một nhân vật trong quyển sách. Nhưng cùng ăn cùng sống, y bắt đầu thay đổi cái nhìn, thay đổi mối quan hệ diễn ra xung quanh. Y đảm nhiệm vai trò tháo nút thắt. Đồng thời là nhân vật đem lại nhiều tiếng cười cho người đọc. Cách Thẩm Thanh Thu rít gào trong lòng, cách Thẩm Thanh Thu mắng chửi hệ thống, cách Thẩm Thanh Thu cùng Thượng Thanh Hoa quậy cho trời long đất lở đều liên tiêp khiến mình bật cười. Nhân vật Thượng Thanh Hoa này, cũng là một nhân vật mình rất thích. Mình chỉ không thích việc tình cảm của Thẩm Thanh Thu diễn biến rập khuôn. Vô tình, hiểu nhầm, tiếp tục hiểu nhầm, thử tiếp nhận, tiếp nhận. Trong quá trình này, ngoài trừ phần đầu vô tình tạo ra các hành động nho nhỏ thì phần còn lại toàn bộ đều nằm ở thế bị động. Trong khi tính cách được xây dựng theo kiểu mạnh mẽ, tự chủ, độc lập. Liên tiếp các hành động của Thẩm Thanh Thu đều xoay quanh việc trốn chạy khỏi nam chính, giải vây cho bản thân, tiện tay làm linh tinh gì đó. Mà linh tinh gì đó lại là nội lực thúc đẩy tình tiết câu chuyện. Như việc y tự bạo để cứu nam chính lần đầu. Thực ra y chỉ muốn kim thiền thoát xác giải độc trong cơ thể. Nhưng trước khi bạo xong, y lại gieo một câu khiến lòng nam chính thổn thức. Nếu như không có câu nói ấy, chắc Lạc Băng Hà đã có thời gian khá khẩm hơn. Cách Thẩm Thanh Thu yêu nam chính khá “kì quái”. Mới đó còn rũ bỏ. Sau thấy thần trí nam chính sắp tan vỡ thì đồng ý, tiện tay cứu nhân giới bên bờ vực sụp đổ. Y luôn miệng giải thích việc trò sai là do sư yếu kém…Y luôn biện giải cho hành động của mình. Đến khi vỡ lẽ, lại chỉ vỏn vẹn trong đôi ba câu ân hận. Nói thật, không hẳn mình ghét nhân vật Thẩm Thanh Thu này. Nhưng nói trắng ra thì không quá yêu mến. Tính cách lẫn hành động đều ghi điểm với mình. Chỉ duy nhất trong tình yêu thì mình không cảm nổi. Dù sau này y có đối xử tốt với nam chính ra sao, dịu dàng ra sao thì những chần chờ, lưỡng lự của Thẩm Thanh Thu đã nhiều lần làm hai bên khó xử là không thể chối. Có thể càng về cuối tác giả càng buông lơi nhân vật này nên còn nhiều điểm trong suy nghĩ của y khiến mình khó lòng chấp nhận. Gía như tác giả chăm chút hơn phần tình cảm của Thẩm Thanh Thu, thì điều mình nhớ về y sẽ trọn vẹn hơn nữa. Tiếp nói đến nam chính Lạc Băng Hà. Vốn là nhân vật chính đi theo hướng phản diện. Chỉ vì yêu phải sư tôn liền biến thành Lạc muội muội hay khóc nhè. Thật tình mình khá thích LạcBăng Hà. Yêu hận rõ ràng, người nợ ta một ta đòi một, người cho ta hai ta trả hai. Chỉ có một người, người nọ nợ hắn trăm vạn lần, hắn chỉ cần hồi đáp một. Vì sinh trưởng trong môi trường kì quái, tính cách Lạc Băng Hà có phần vặn vẹo. Nhưng tâm tính hắn vẫn như đứa trẻ, cầu yêu thương, cầu quan tâm, cầu không rời bỏ. Thẩm Thanh Thu tổn thương hẳn hết lần này đến lần khác, hắn vẫn xuề xòa sáp lại. Cũng vì Thẩm Thanh Thu, người nguyên bản vốn tự tin cường đại lại trở nên tự ti, yếu đuối. Mình không biết nên vui hay nên buồn với Lạc Băng Hà. Hắn vì sợ hãi Thẩm Thanh Thu bỏ rơi mình mà hóa điên muốn hủy diệt thế giới. Cũng vì Thẩm Thanh Thu mà thần sức kiệt quệ máu chảy thành suối. Năm năm ôm một xác chết không thay lòng, hắn khiến mọi người phải thổn thức. Lạc Băng Hà làm rất nhiều điều, vẫn luôn một lòng một dạ yêu thương sư tôn của hắn. Hắn danh dự, nhân phẩm, sinh mạng đều không cần. Gần như hèn mọn mà cầu xin Thẩm Thanh Thu yêu thương mình. Thẩm Thanh Thu đánh hắn, hắn vui thích. Thẩm Thanh Thu chịu nhìn nhận hắn, hắn vui sướng. Thẩm Thanh Thu ôn nhu với hắn, hắn hạnh phúc. Người như Lạc Băng Hà, quả thực xứng đáng được nhiều tình yêu thương hơn nữa. Hắn có thể có rất nhiều người yêu thương mình. Thói đời lại khiến Lạc Băng Hà chỉ cần mỗi Thẩm Thanh Thu. Là Thẩm Thanh Thu nợ Lạc Băng Hà, nợ rất nhiều. Phần tình cảm này, có phải không công bằng rồi hay không? Chính phần tình yêu lẫn tính cách quái dị của Lạc Băng Hà khiến mình thích nhân vật này hơn Thẩm Thanh Thu. Lạc Băng Hà can đảm nhận rõ tình yêu, can đảm hi sinh chỉ để Thẩm Thanh Thu vui lòng. Người nọ vô tình nói mấy câu, Lạc Băng Hà nguyện có chết cũng muốn hoàn thành nó. Chắc hẳn ngược công là phong cách của tác giả rồi… Mình phần nào có thể hiểu cách tác giả đi một vòng lớn rồi buộc phải trở về theo hướng nguyên tác ban đầu. Vì trong nguyên tác Lạc Băng Hà là boss cuối, khi Thẩm Thanh Thu xuyên thư cũng không thể xảy ra bug được. Vậy nên tình tiết cao trào ngược lại có hơi gượng ép. Lí do thúc đẩy cũng trở nên khiên cưỡng. Mục đích cuối cùng của tác giả là không để xảy ra kết quả ngược lại với nguyên bản. Dù sao nói như vậy thôi, tác phẩm vẫn xứng đáng là một câu chuyện hay. Mình vốn không thích thể loại xuyên thư hệ thống nhưng vẫn bị lôi cuốn đến trang cuối cùng. Dàn nhân vật phụ vẫn khiến mình yêu thích như trước, lại có phần nhỉnh hơn cả so với Thẩm Thanh Thu ấy. Ví như Thượng Thanh Hoa, một cây gây cười tạo nhiều bất ngờ, một cặp bài trùng với Thẩm Thanh Thu. Dường như có chút gian tình nho nhỏ với Mạc Bắc Quân, đáng yêu cực. Hay Liễu Thanh Ca, sư đệ luôn một mực bảo hộ và che chở người nhà mình. Khuôn mặt thanh tú, tính tình lại lớn vô cùng. Bên cạnh đó, vẫn xuất hiên những nhân vật đem đến nhiều tiếc nuối đau lòng. Như cố sự của Thanh Lang Quân với Tô Tịch Nhan. Như đứa trẻ xà nhân Trúc Chi Lang thiện lương ngốc nghếch vì báo ân mà mạng cũng không cần. Như Nhạc Thanh Nguyên dùng thân làm kiếm, một lần bỏ lỡ, lại bỏ lỡ mất Thẩm Cửu sư đệ của ngày xưa. Nhiều day dứt như thế, ngược lại đã cứu vớt được phần nào cho câu chuyện. Điểm nuối tiếc nhất, như mình đã nói ở trên, chính là phần tình yêu không được san sẻ công bình. *** Đọc xong bộ Ma đạo tổ sư rồi cái bạn bị cuồng cái văn phong của má Xú, thế là đi tìm truyện của má đọc, thì thấy của má Xú viết chỉ có vỏn vẹn 3 truyện mà thôi mà bộ Quan trời đức phúc thì còn chưa full, nên lọt hố vào bộ Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện. Bộ này nghe bảo là được viết trước cả bộ MĐTS cơ. Riêng bản thân bạn thì thấy bộ này nhiều hơn yếu tố hài hước, coi mà cười rụng cả răng đau cả hàm. Bạn thụ là người hiện đại, motif của má Xú thì nhân vật chính thường có quá khứ đau khổ, riêng bạn thụ này thì không có nhắc tới, cơ mà bạn thắc mắc là vì ếu gì bạn này chết trẻ như vậy (nên mới xuyên). Bạn thụ bởi vì trước khi chết cố gắng cày cấy hết bộ truyện <> của một tác giả dở hơi Đâm máy bay lên giời, kết quả cũng có thể hiểu được, tức chết tại giường. Sau đó chính là sống lại ở bối cảnh trong cái truyện dở hơi kia, không những xuyên qua mà còn xuyên vào một tên nhân vật phản diện, tư cách tỉ bỉ, ngụy quân tủ, toàn bị ném đá, kết cuộc thảm nhất trong truyện nữa – Thẩm Thanh Thu. Vị Thẩm Thanh Thu nguyên bản thì đúng là có quá khứ cũng chả tốt đẹp gì, bạn này không cha không mẹ lăn lộn đầu đường xó chợ, nhưng tính tình vốn cũng chẳng có đẹp đẽ gì, bị người ta bán vào một gia đình, bị tên công tử nhà đó bắt nạt đánh đập mà lớn lên, một lần vì tức giận quá mà cầm kiếm một hơi giết hết những kẻ đã bắt nạt mình trong gia đình này. Sau đó bạn Thẩm Thanh Thu nguyên bản đi theo tên sư phụ mình học tu tiên, rồi cuối cùng giết sư phụ mình để gia nhập Thương Khung Sơn phái. Nam chính Lạc Băng Hà (công) là đệ tử dưới trướng của Thẩm tiên sư, vì ganh ghét bạn công thiên tư hơn người, mà bạn Thẩm Thanh Thu nguyên bản lúc nào cũng làm khó làm dễ con người ta, từ khi be bé mới bước dô dưới trướng của bạn, làm khó tận tới mấy năm giời. Cũng may là bạn thụ xuyên vào tại thời điểm bạn công còn chưa bước lên con đường hắc hóa, còn chưa có hận Thẩm Thanh Thu nguyên bản tận xương tủy, cứu vớt lại tí hình tượng cùng cày độ hảo cảm với nam chính, nếu không sau này bị gọt thành côn nhân thiệt bi thảm. Chính thức bước vào con đường ôm đùi nam chính. Cũng chả biết dạy dỗ, giáo huấn kiểu gì, mà nam chính của một án văn ngực đực vốn hậu cung ba ngàn không điếm được lại lội vào con đường làm gei. Thẩm Thanh Thu nguyên bản bề ngoài lúc nào cũng làm, ra vẻ tiên phong đạo cốt, ra vẻ thanh tĩnh tao nhã, thực chất chính là một tên cuồng d*m, ngụy quân tử lòng dạ hẹp hòi, bị tất cả mọi người khinh bỉ. Thẩm Thanh Thu sau khi xuyên không thì lại là một thanh niên cực kỳ yêu mạng sống, lại còn bị một hệ thống của google translate cưỡng ép đóng kịch cho giống với nguyên bản, thế là năm này qua năm nọ, càng giả càng giống, bề ngoài tựa như trích tiên, lúc nào cũng mang hào quan của tiên tu, chỉ là nội tâm thì không hề như vậy, thực sự một biệt nữu. Truyện này không có nhiều yếu tố kinh dị cho lắm, tuy là tu chân nhưng thực sự đọc như một bộ truyện hài, cười muốn xúc ruột. Nội tâm bạn thụ cực kì phong phú, mỗi lần đấu tranh cùng hệ thống google translate thì đều khiến người đọc cười muốn gập người. Lạc Băng Hà tiểu công chính là đặt sư tôn Thẩm Thanh Thu của mình lên đầu, miễn người này vui tên này có thể vừa là hầu nữ cận thân chăm lo giấc ngủ sinh hoạt vừa là đầu bếp tỉ mẩn mỗi bữa ăn, chuyện to chuyện bé trong phong đều một tay bạn công làm lấy, thực sự chính là nam nhân ba tốt, có thể lên được phòng khách vào được phòng bếp vô được phòng ngủ. Đương trường từ một bạch liên hoa trở thành hắc liên hoa. Nhưng cho dù là bạch hay là hắc thì cũng như cũ là liên hoa mà thôi, bạn này đối với người ngoài cũng không hơn không kém là một tên ma đầu, ít ra đối với người của mười hai đỉnh phong thì chính là phải đuổi cùng giết tận. Có điều, ở trước mặt sư tôn Thẩm Thanh Thu thì lại y như một tên tiểu bạch suốt ngày nũng nịu, hở tí là đỏ mắt khóc huhu, chắc còn cách nào khác, đại thần bay lên giời chính là chỉ như vậy mới có thể bẻ cong thẳng nam Thẩm Thanh Thu. Tiếng của một thanh niên hơi ủy khuất nói: “Đệ tử ngàn dặm xa xôi từ ngoại châu bôn ba trở về, sư tôn ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, đã muốn cự tuyệt sao?” . Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói :”Của ta nuôi, còn không cho ta nhìn ?” Lạc Băng Hà cười hì hì nói :”Tất nhiên là cho. Sư tôn nhìn có thuận mắt không ?” . Thích nhất chính là cái hệ thống mười hai đỉnh của Thương Khung Sơn phái, tuy một phái chia làm mười hai đỉnh nhưng lại cực kì bao che khuyết điểm. Trước mặt ngoại nhân thì bảo là về phái tính chuyện, thực chất chính là chuyện đến đây kết thúc, chúng ta trở vể ăn cơm thôi. Khi người của mình bị người ta đánh hội đồng thì nhảy ra mang danh là bảo vệ chính nghĩa, nhưng thực chất chính là : Vô Vọng cuối cùng không nhịn được nữa, quát :”Liễu phong chủ!” Liễu Thanh Ca :”Nhỡ tay.” “Nhạc chưởng môn.” “Hoa mắt.” Quần chúng có mặt không hẹn mà gặp lén nghĩ :Chuyện Thương Khung Sơn phái bên người nhà, quả nhiên danh bất hư truyền. Hai vị này đây là đang dùng hành động thực tế để cho kẻ khác biết :Đánh lộn, có thể ; khi dễ phong chủ Thanh Tĩnh phong, đừng hòng! . Thẩm Thanh Thu không đau đầu nữa, nhưng vẫn thấy choáng. Nhạc Thanh Nguyên :”Vừa rồi bị đánh trúng rồi ?” Liễu Thanh Ca :”Kẻ nào đánh ?” Đùa ?! Ai có thể đánh trúng Thẩm Thanh Thu ?! Vời tình hình vừa nãy, ai bị đánh chứ Thẩm Thanh Thu không thể bị đánh được nghe không ?! Ba người hết trong tối ngoài sáng bảo vệ hắn là ai hả ?! Còn choáng được ! Chỉ có hắn đi đánh kẻ khác thôi! Chưởng môn phái Nhạc Thanh Nguyên, là huynh đệ thuở hàn vi của bạn nguyên bản, vì thất hứa với nguyên bản mà bị nguyên bản ghi thù, theo nguyên tác chính là vì yêu thương người sư đệ này mà bị vạn tiễn xuyên tâm, chết cực oan uổng. May mắn thay, hàng thay thế không để chuyện đó xảy ra, Nhạc chưởng môn tới cuối cùng cũng không có việc gì, vui vui vẻ vẻ mà sống, một trong số những điều đáng yêu của má Xú. Thương nhất trong truyện là khúc bạn công trở về sau khi bị bạn thụ (thực chất là hệ thống Google Translate) ép buột nhảy xuống vực thẩm để trả thù bạn thụ, bạn thụ như chim sợ cành công, không thẻ nào tìm biện pháp khác chính là kim thiền thoát xác, để lại một cảnh tự bạo nhảy xuống từ đài cao, bạn công cứ tưởng mình mất đi sư tôn, đau lòng khóc ròng, ôm cái xác, một lần ôm tận năm năm. Thật ra tất cả cũng chỉ vì người không nguyện hỏi người không nguyện nói, nếu không đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi. Y nói từng câu, tiến gần từng bước, hung hăng bức người :”Hay là để cho ta giành đồ ăn với một con chó ? Hay để cho người mà ta giao ra chân tâm, đối xử hết lòng lừa gạt ta, vứt bỏ ta, phản bội ta, tự tay đẩy ta xuống nơi luyện ngục không bằng?” . Thẩm Thanh Thu buông ra Lạc Băng Hà, chầm chậm thối lui về sau, trên đường lảo đảo một chút. Tu Nhã Kiếm rơi xuống trước. Chủ nhân đã tự bạo linh lực, người còn kiếm còn, giữa không trung đã gãy thành mấy mảnh. Thẩm Thanh Thu luôn có thói quen nuốt máu vào trong bụng, giờ phút này lại tùy ý máu tươi tuôn ra. Hắn nói chính là :”Tất cả trước giờ, hôm nay toàn bộ trả lại cho ngươi.” Sau đó, ngã ngửa về phía sau, từ trên lầu rơi xuống. Trong truyện không thể không nhắc tới một giàn nhân vật phụ nhưng không thể thiếu như là bạn Liễu Thanh Ca của Bách Chiến phong rất lạnh lùng rất ham chiến nhưng cũng đáng yêu lắm rất là yêu thương sư huynh đệ đồng môn, bạn Thượng Thanh Hoa đại thần Đâm máy bay lên giời cũng xui xẻo bị xuyên vào trong quyển truyện đựa ngựa dở hơi của mình,một Trúc Chi Lang có suy nghĩ ân thù vặn vẹo nhưng cũng đáng thương, một Tề Thanh Thê miệng mồm dữ dằn nhưng rất có lòng,một đại boss đánh chẳng có chút nào vẻ vang, một đám nữ nhân vốn là hậu cung của bạn công Lạc Băng Hà, một đám yêu ma quỷ quái, vân vân và mây mây. “Chỉ là, tuy không phải bị y giết chết, nhưng là vì y mà chết.” Liễu Thanh Ca gằn từng tiếng, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ :”Thù này tất báo.” Tề Thanh Thê tức giận nói: “Thẩm Thanh Thu ngươi… Ngươi có biết hay không sư huynh bọn họ đã bị ngươi hại thảm đến thế nào! Đồ đệ của ngươi khi đó đã khóc thành cái dạng gì rồi? Cả ngày khóc lóc nỉ non đến mức cả Thanh Tĩnh Phong đều chướng khí mù mịt mà để tang báo hiếu một năm trời khiến ai cũng chẳng muốn lên! Vị trí phong chủ cũng để trống, thế nhưng ngươi lại ở ngoài tiêu dao khoái hoạt!” Túm cái váy lại thì đây cũng chỉ là một câu chuyện tu tiên cực kì hài hước, cực kì giải trí, văn phong má Xú thì không thể đỡ được, ngay từ những dòng đầu tiên đã khiến người đọc xoắn não, tình tiết thì phong phú khỏi bàn, bất ngờ từ những tình huống, má Xủ bỏ những chi tiết bé tẹo nhưng không hề vô dụng, dường như đọc một lần rồi lại muốn đọc lại lần nữa. Ahuhu!!!! *** Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện, hay Trùng sinh chi nhân tra phản phái đích tự cứu hệ thống, là bộ sư đồ niên hạ đầu tiên ta đọc, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ viết review cho nó. Bởi trong Hệ thống, dường như mọi thứ đều rất khúc chiết, dễ hiểu, tường minh, chả có gì để tranh cãi hay phản biện (không như Ma đạo tổ sư hay Thiên quan tứ phúc hố một nùi, một nùi cãi nhau, anti cũng ngang ngửa fans là vậy). Hệ thống, từ đầu chí cuối rõ ràng chỉ là áng văn phun tào của anh Thẩm. Có cái gì để tranh cãi nữa đâu. Đọc xong là thỏa mãn. Nhưng hình như chỉ có mỗi ta cho rằng Hệ thống là dễ hiểu rõ ràng. *Warning: Người viết sủng công, bias Lạc Băng Hà vô điều kiện. Bài này có rất nhiều yếu tố SPOIL, đặc biệt là từ 4 phiên ngoại mới nhất của truyện, thỉnh cân nhắc trước khi đọc. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện Hôm trước tình cờ đọc được một topic trên mạng, rất nhiều bạn bảo: Lạc Băng Hà u ám quá, ghê rợn quá, chỉ có Thẩm Viên lạc quan thấy bà mới chịu được tình yêu vặn vẹo của y. Làm ta phải dừng lại một chút, lục lại trong ký ức. Lạc Băng Hà nhất định không phải con ma thích khóc như fans thường đùa cợt, hoặc các doujinshi tự phát cứ lấy đó làm vui đâu. Quả thực, từ chương đầu tiên, Lạc Băng Hà đã định là một kẻ tính toán chi li, có thù tất báo. Miệng nam mô bụng một bồ dao găm đó mới là con người y. Là tính cách đã được dưỡng thành từ bao biến cố vây quanh khi y còn rất nhỏ. Nên đừng nói chỉ có Lạc Băng Hà trong nguyên tác Cuồng ngạo tiên ma đồ mới nham hiểm thủ đoạn, giả mù sa mưa. Bởi Lạc Băng Hà của Hệ thống, nhất định chỉ có u ám hơn chứ không kém. Chí ít, Lạc Băng Hà của Cuồng ngạo tiên ma đồ, thích em gái nào đều có thể đẩy ngã, sủng ai thì cho vào hậu cung, có ai chưa từng ưng thuận. Nhưng Lạc Băng Hà của Hệ thống, cứ việc giấu nhẹm tình cảm sôi trào từ thuở thiếu thời đến lúc thành niên, để kính sư tôn, đối xử với sư tôn vô tư chân thành, lấy sư tôn làm tín ngưỡng. Thổ lộ ư, cho y tám trăm lá gan y cũng chẳng dám để lộ lấy nửa phân. Y hèn mọn là thế. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện Cái đêm đầu tiên chuyển từ phòng chứa củi vào phòng hông trúc xá, Thẩm Thanh Thu cởi áo trị thương cho y, y chỉ có thể chạy trối chết, sức lực bùng phát, dồn đến đường cùng liền lao mình xuống hồ nước lạnh. Y cẩn thận từng li từng tí, bảo vệ thứ tình cảm sinh sôi nảy nở trong lòng. Cho Thẩm Thanh Thu một thời vui vẻ vô tư lự. Nếu năm đó Thẩm Thanh Thu không tàn nhẫn đẩy y xuống vực, liệu y có trở thành như bây giờ? Ma khí xông vào tâm tưởng, không còn có thể tin tưởng một ai, sư tôn tùy thời đều có thể vứt bỏ y, muốn thứ gì chỉ có thể tự mình giành lấy. Chờ sư tôn đến bên y ư? Y cuối cùng đã biết, đó là chuyện không thể nào. “Ta không tin vào thiên mệnh. Thiên mệnh, nếu có, cũng chỉ là thứ để giẫm đạp dưới chân.” Cuồng ngạo đến thế! Kết cục thế nào? Năm năm ôm một thi thể đã không còn hơi thở. Y nói, nếu sư tôn còn không tỉnh, ta… sắp không chịu được nữa rồi. Nhưng rồi y cũng đã chịu đựng hai ngàn ngày như thế. Lạc Băng Hà điên cuồng ư? Đúng. U ám ư? Đúng. Vặn vẹo? Không sai. Nhưng sau tất cả, y thành ra như bây giờ, ta thấy đáng thương nhiều hơn đáng sợ. Tựa như những giọt nước mắt giả dối của y, từ sau khi Thượng Thanh Hoa bày cho y trò đó để khơi dậy lòng trắc ẩn của Thẩm Thanh Thu, cuối cùng thì cũng là nước mắt giả mà thôi. Y đã không còn khóc nữa. Tựa như nội tâm tràn đầy sợ hãi bất an của y, cuối cùng cũng chẳng ai hay. Y có thể ép buộc, có thể mềm mỏng cầu xin, có thể diễn trò, cốt để giữ Thẩm Thanh Thu ở lại. Nhưng y lại chẳng thể làm gì để người y khát cầu hiểu y, tự nguyện yêu y. Y bất lực biết bao. Bé mọn biết bao. Trước cái con người xa xôi diệu vợi, như xa như gần, cuối cùng vẫn là xa không thể với. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện   Đến những chương gần cuối mới thấy Thẩm Thanh Thu thích y một chút. Dẫu vẫn còn vòng vo lắm, nhưng chí ít từ khi trở ra từ Thánh Lăng, Thẩm Thanh Thu đã hơi chấp nhận việc mình thích y rồi. Chỉ là thời gian ấy chóng vánh quá. Chóng vánh đến nỗi Lạc Băng Hà, cuối cùng, vẫn nhập ma. Hẳn là vấn vương giữa bọn họ đã bắt đầu từ lâu lắm. Chỉ trách một người đã nhận ra quá sớm, để rồi phải đè nén suốt bấy lâu. Một người lại nhận ra quá muộn, nhất thời không cách nào tiếp thu ngay cho được. Thiếu thời học đạo. Chia cắt Vô Gian. Nghi ngờ và trốn chạy khi gặp lại. Năm năm bỏ lỡ. Là vận mệnh từng chút từng chút dồn y vào bước đường cùng. Hệ thống tự cứu Lạc Băng Hà Thẩm Thanh Thu là sợ y đấy, là nghi kỵ y đấy, hoặc, là tán thưởng y đấy. Nhưng hắn không thương y. Nói thực, đến hết chính văn, ta vẫn không thấy HE cho Lạc Băng Hà ở chỗ nào. Y có được Thẩm Thanh Thu ở bên mình, nhưng y vẫn không biết tình cảm sư tôn đối với y đến tột cùng là cái gì. Hối hận nên bù đắp? Thương hại, mủi lòng nên miễn cưỡng chính mình? Ta không thấy HE ở chỗ nào. Rõ ràng là một cái OE! May sao, bốn phiên ngoại phía sau của Mặc Hương, ít nhiều đã rắc chút đường cho độc giả. Cho Thẩm Thanh Thu cơ hội để nhìn rõ lòng mình. Cho Lạc Băng Hà từng chút từng chút cảm nhận được, giữa bọn họ, vốn đã là lưỡng tình tương duyệt. Chẳng qua là, một người sôi trào như viêm hỏa, một người lặng lẽ như nước sâu. Đều khắc cốt minh tâm vậy. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện P/S: Phim hoạt hình của Hệ thống sắp ra, tên là Xuyên thư tự cứu chỉ nam (Hướng dẫn tự cứu khi xuyên vào sách). Đẹp lắm lắm, nhất là Thẩm sư tôn, nên mọi người thử nghía qua đi nhé :))))) Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện của tác giả Mặc Hương Đồng Xú.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quỷ Thoại Liên Thiên - Thanh Khâu
Trước đây người ta tính trên đời có năm loại người, loại thứ năm là chuyên thu hút tai nạn về mình. Nhưng với Quỷ thoại liên thiên thì loại người thứ sáu đã nảy ra, đó là người chuyên thu hút ma quỷ về mình. An Tung là một tồn tại hết sức kỳ lạ, không hiểu sao chuyện quái dị bám theo cậu ta đặc biệt nhiều. Đi chợ thì rơi vào tay lũ làm thịt người, nghe hát thì có ma vờn trong nhạc, bắt xe thể nào cũng lên nhầm xe chở u linh… Khổ nỗi An Tung không hề an phận, nếu có điều gì nhiễu động, cậu ta sẽ lại gần, xem cho kỹ và đa phần trường hợp là sẽ nhúng tay can thiệp, bởi vậy ma quỷ không ai hẹn ai càng tích cực lượn lờ quanh cậu ta. Cái khổ thứ hai là An Tung không có năng lực gì mà đối phó với ngần ấy ma quỷ tai ương, nên cao xanh dun dủi cho cậu ta một người bạn cùng phòng thâm sâu khó lường, sát cánh cùng cậu ta qua từng chặng đường bắt ma đuổi quỷ.Anh ta đẹp trai, thư sinh, có sức hút với phụ nữ, nhưng lại lạnh lùng với tất cả, chỉ che chở nhiệt tình với một mình An Tung và quái đản nhất là, không từ bỏ cơ hội nào để thể hiện thái độ chiếm hữu đối với cậu ta.Quỷ thoại liên thiên là triền miên truyện về những âm ảnh dương gian, cũng là âm ảnh về những cảm xúc còn nhập nhoạng giữa hai bờ tối sáng. Quỷ Thoại Liên Thiên thoạt tiên ra mắt trên mạng văn học Tấn Giang, được đánh giá là truyện kinh dị hay nhất năm 2009. Về sau đăng dài kỳ trên tạp chí Huyền nghi chí với hình minh họa của Ngọc Yên Tiên Sinh. Cũng bén duyên giải thưởng như chính câu chuyện, bộ hình minh họa đậm chất liêu trai này liền đó đã đoạt giải mini manga đẹp nhất năm 2012 tại Trung Quốc. *** Ý kiến của người biên tập: 1. Phù…nói thế nào nhỉ, lại đâm đầu vào thứ không nên đâm đầu vào rồi… Thật ra, Lục Mịnh quyết định biên tập bộ này không phải vì yếu tố kinh dị, mặc dù bộ này thực sự quá kinh khủng, bao nhiêu đêm đọc nó là bấy nhiêu đêm ngủ mơ thấy ác mộng T0T. Nhưng lý do thực sự khi biên tập bộ này là vì những “thông tin” chứa bên trong nó làm Lục Mịnh cảm thấy có hứng thú. Đối với một người chuyên nghiên cứu văn hóa như Lục Mịnh mà nói, tuy Trung Quốc không phải là chuyên ngành của Lục Mịnh, nhưng những câu chuyện trong này, những thông tin mang tính “văn hóa truyền thống” của nó làm Lục Mịnh cảm thấy…ngứa tay *cười*. Trong quá trình biên tập có thể tranh thủ tra cứu một chút thông tin, biết thêm một chút chuyện, Lục Mịnh cũng thấy rất vui. 2. Nhưng nói gì thì nói, thể loại này cũng là một thể loại ít nhiều có…”vấn đề”. Lục Mịnh thực sự nghĩ có vài chuyện trong này không thích hợp đọc lúc nửa đêm, cũng không thích hợp cho trẻ em dưới 16 tuổi (có thể rating Lục Mịnh để hơi cao, các em nhỏ bây giờ…trưởng thành nhanh lắm, nhưng ngay cả Lục Mịnh cũng bị nó dọa suýt khóc mấy bận, cho nên nói trước thì hơn). Nếu các bạn là người có thần kinh không được vững, hay là yếu bóng vía, hay thuộc thể chất dễ dụ ma tới, thì thôi, đừng đọc ngủ sẽ ngon hơn, nhé ~ Lưu ý dành riêng cho “Quỷ thoại liên thiên”: 1. Đây là tác phẩm được biên tập chưa thông qua sự đồng ý của tác giả, không dùng để phát tán rộng rãi và vì mục đích thương mại. Bản dịch này chỉ tồn tại duy nhất trên WP của Lục Mịnh, mọi tồn tại ở những nơi khác đều là hình thức đạo văn, nếu Lục Mịnh phát hiện ra, sẽ lập tức drop. 2. Bản dịch được biên tập lại dựa trên bản dịch của chương trình QT, bản thân người biên tập không biết tiếng Trung Quốc. Sai sót là không thể tránh khỏi, nếu quý khách phát hiện ra, xin vui lòng chỉ giúp, Lục Mịnh rất vui được sửa sai. 3. Đây là một bộ dài.i.i.i.i~ Trùng hợp làm sao, số chương của nó và “Hyaku monogatari” (100 câu chuyện ma) là tương đồng nhau. Sau khi hoàn thành “Tiếu ngạo online du”, Lục Mịnh sẽ từ từ biên tập nó. Tuy nhiên, sắp tới, quỹ thời gian của Lục Mịnh có thể nói là bận đến phát khóc lên được. Cho nên có khả năng là bộ này sẽ lết cực kỳ chậm. Mong các bạn thật, thật kiên nhẫn với nó. Được cái là bộ này bao gồm những câu chuyện lẻ, gần như không có liên hệ gì với nhau, cho nên tiến độ của tác phẩm thực ra không ảnh hưởng gì tới việc thưởng thức nó lắm. Một lưu ý nho nhỏ nữa: Lục Mịnh sẽ cố gắng hạn chế không up bộ này vào ban đêm, mà các bạn cũng đừng đọc nó vào ban đêm, nhé ~~~ Mời các bạn đón đọc Quỷ Thoại Liên Thiên của tác giả Thanh Khâu.
Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa - Đường Vỹ Soái
Văn án: “Nhiệm vụ của Tạ Mộc là làm cho tra công yêu mình. Cái cậu am hiểu nhất, chính là ngụy trang thành một đóa bạch liên hoa. Điềm đạm đáng yêu, thiện lương lại thiên chân. Cho dù cậu có trở thành chiếc giày rách bị tra công vứt bỏ, cũng không sao cả, Tạ Mộc rất nhanh sẽ khiến cho họ phải quỳ xuống xin lỗi, đem chính trái tim mình móc ra mà dâng lên cho cậu.”(*) … Tạ Mộc xuyên qua thế giới thứ nhất, xuyên qua thế giới thứ hai, xuyên qua thế giới thứ ba, thế giới nào cũng gặp toàn tra công.  Tra công thứ nhất đem cậu cho bạn hắn chịch chịch chịch; tra công thứ hai giết bố mẹ cậu; tra công thứ ba coi cậu là thế thân, lúc không cần nữa thì lại đưa cậu lên giường kẻ khác; tra công thứ tư còn giết con của cậu và hắn... Tạ Mộc đi qua bao thế giới có tra công cặn bã, dù trong lòng bực mình muốn chết, nhưng vẫn phải giả bộ bản thân luôn là một đóa bạch liên hoa ngây thơ yếu ớt. Khi bị khi dễ thì tuyệt đối cũng không thể chống trả, chỉ có thể khóc lóc khóc lóc, khi bị vứt bỏ vẫn một mực mù quáng đuổi theo tra công, rất có tinh thần của một tiểu bạch thỏ si tình khiến cho người ta tiếc thương. Tra công đều nghĩ Tạ Mộc ngây thơ dễ dụ, ai ngờ Tạ Mộc không phải bạch liên hoa, cũng không phải đèn cạn dầu mà tùy ý để bản thân bị chà đạp. Kẻ nào tệ bạc với cậu, cậu sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp bội. Bọn tra công cặn bã, tất cả đều bị Tạ Mộc “chơi đến chết”. Tạ Mộc vô cùng thông minh. Bản thân cũng là đàn ông, nên cậu hiểu rõ đàn ông yêu thích cảm giác chinh phục thế nào, ưa thích loại hình tiểu thụ nào, dễ mủi lòng thương xót trước việc nào… Cậu có thể khiến cho tra công trước vứt bỏ mình, sau lại quỳ xuống chân cậu khóc lóc xin một cơ hội quay lại; cũng có thể khiến tra công yêu cậu mê mệt không lối thoát, đến tận lúc chết vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm một mình cậu. “Tra công đến chết vẫn cho rằng tôi là bạch liên hoa” là một bộ khóa xuyên gồm nhiều thế giới mà ở những thế giới đó, Tạ Mộc, cùng với sự trợ giúp của hệ thống, phải làm nhiệm vụ công lược tra công. Khác với những bộ khoái xuyên mình đã đọc khi trước, Tạ Mộc chưa bao giờ bị rơi vào thế yếu. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Vì thế, nói tác giả đã buff cho Tạ Mộc bàn tay vàng thì cũng chẳng sai. :v  Các thế giới của Đường Vỹ Soái trong truyện này đều có chung một motifs: Tra công chính vứt bỏ Tạ Mộc, sau đó Tạ Mộc lại được tra công thứ hai, thứ ba, để ý, tra công chính hối hận, tìm mọi cách níu kéo; vậy là một đám tra công quần nhau thành một đoàn. Còn Tạ Mộc chỉ việc ngồi diễn tròn vai một bạch liên hoa là ổn.  Điểm chung của những thế giới này là ngoài có tra công chính ra, những tra công bên lề đều yêu Tạ Mộc mê mệt, vì yêu mà không từ thủ đoạn, sẵn sàng vì Tạ Mộc mà bày mưu tính kế, thậm chí nhịn nhục khiến bản thân cũng trở nên vô cùng thấp kém. Nói ra thì, tuy các thế giới đều toàn tra công đấy, nhưng đọc qua đọc lại không hiểu sao mình vẫn thấy thương thương =]] Tra công nào cũng nghĩ Tạ Mộc nặng tình, nhưng hóa ra Tạ Mộc mới chính là người vô tình nhất. Cậu chưa bao giờ thật sự yêu bọn hắn, mà chỉ diễn vai bạch liên hoa nhằm hoàn thành nhiệm vụ công lược mà thôi. So với tình cảm của Tạ Mộc với tra công thứ nhất, thì bộ này gây ấn tượng với mình hơn ở tình yêu của tra công thứ hai với Tạ Mộc. Đó là kiểu tình yêu cuồng si, biết rõ Tạ Mộc một lòng chỉ hướng đến người kia, nhưng lại không nhịn được muốn ôm cậu trong lòng. Mời các bạn đón đọc Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa của tác giả Đường Vỹ Soái.
Điều Đẹp Nhất Cho Em
Ben De Backer, 17 tuổi và là một nonbinary. Sau khi come out với bố mẹ, Ben bị đuổi ra khỏi nhà giữa đêm tối với thời tiết -1 độ C mà không kịp đi nổi đôi giày. Đau đớn, tuyệt vọng và suy sụp, Ben chỉ còn cách cầu cứu người chị gái đã hơn 10 năm chưa nói chuyện. Khi chuyển sang sống với người chị và bắt đầu ở ngôi trường mới, Ben phải học cách kết nối lại một mối quan hệ đã bị đứt gãy từ lâu. Kèm với đó là chứng rối loạn lo âu khiến Ben càng ngày càng khổ sở, khép kín và cô độc hơn. Mong ước nhỏ bé duy nhất của Ben là sống sót và tốt nghiệp ra khỏi trường, bỗng chốc bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Nathan Allan – chàng trai cao gầy, với làn da nâu sẫm. Bằng lòng nhiệt tình, tốt bụng và sự thuần khiết của mình, liệu Nathan có thể giúp Ben mở lòng lại với thế giới xung quanh sau những tổn thương và nỗi đau mà Ben đã phải trải qua? Một câu chuyện tình nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy cảm động giúp hàn gắn những nỗi đau, thắp sáng hy vọng về tình yêu, tình bạn và mối quan hệ gia đình. "Chân thành, lãng mạn và lặng lẽ đột phá. Cuốn sách này sẽ cứu sống mọi người." - Becky Albertalli, tác giả của cuốn sách Simon vs. the Homo Sapiens Agenda *** Mason Deaver là một nonbinary, là tác giả và là thủ thư đến từ một thị trấn nhỏ ở Bắc Carolina, Hoa Kỳ. Ngoài những lúc làm việc hoặc viết lách, Mason thích vào bếp làm bánh hoặc ra ngoài làm vườn. Bạn có thể tìm hiểu thông tin của Mason tại website masondeaverwrites.com ĐIỀU ĐẸP NHẤT CHO EM là tiểu thuyết đầu tay của Mason, xuất bản năm 2019. Đây là cuốn tiểu thuyết đặc biệt, viết về tình cảm gia đình, tình bạn, tình yêu và vấn đề trầm cảm ở tuổi vị thành niên. Một cuốn sách đặc biệt về LGBT+ *** “Ben, con yêu, con sao thế?” Mẹ thu cái đĩa trước mặt tôi với bữa tối trên đó gần như vẫn còn nguyên. Có lẽ tôi đã kịp nhai một hoặc hai miếng trước khi thức ăn rơi vào bụng như hòn đá khiến cơn thèm ăn ít ỏi đầu bữa biến mất. “Vâng, con ổn!” - Tôi nói với mẹ. Trả lời như vậy luôn dễ dàng và tốt hơn là khiến mẹ tôi vì lo lắng mà lôi ra nào là nhiệt kế rồi từng lọ thuốc có sẵn trong tủ - “Chỉ là con đang mải suy nghĩ về nhiều thứ thôi.” Vậy đấy. Đó không hẳn là một lời hoàn toàn nói dối. “Chuyện ở trường hả?” Bố hỏi. Tôi gật đầu. “Con đang tụt hạng sao?” “Không ạ, chỉ là đang có rất nhiều chuyện xảy ra...” Lại nữa, đây cũng không phải là một lời hoàn toàn nói dối. Liệu có đúng là nói dối không nếu tôi chỉ đang cố giấu giếm một số thông tin nhất định? “Ừm!” - Mẹ bắt đầu - “Miễn là con duy trì thành tích. Khi nào thì học bạ của con được gửi về nhà?” “Tuần tới ạ.” Tất cả sẽ là điểm A, ngoại trừ môn tiếng Anh, khả năng cao là tôi sẽ nhận được câu nói bố mẹ không giận, chỉ thấy thất vọng. “Con có chắc là con cảm thấy ổn không đấy? Con biết những thay đổi nhiệt độ kiểu này luôn khiến cơ thể con mệt mỏi mà.” - Mẹ tiến về phía tôi, khẽ vuốt chỗ tóc ra khỏi trán - “Người con hơi nóng đấy.” “Con ổn mà!” - Tôi gạt tay mẹ - “Con thề là chỉ hơi mệt thôi!” Và tôi nghĩ với mẹ như vậy là đủ bởi mẹ đã thoáng mỉm cười. “Thôi được rồi!” - Mẹ vẫn liên tục nhìn theo tôi trong khi rời đi -“Chúng ta nên thu xếp một buổi sửa sang lại tóc tai cho con, đằng sau gáy bắt đầu mọc quá dài rồi đấy.” “Vâng!” - Tôi nhấm nháp chút nước chỉ để bắt bản thân làm một việc gì đó - “Con đã nói với bố mẹ rằng Gabby Daniels phải rời khỏi vị trí chủ tịch Câu lạc bộ Nghệ thuật chưa nhỉ?” “Chưa đâu con, đã xảy ra chuyện gì à?” Mẹ hỏi. “Con nghĩ vị trí đó quá sức với bạn ấy, vì bạn ấy tham gia gần như tất cả các câu lạc bộ ở trường. Nhưng điều đó có nghĩa là con sẽ được tiếp quản vị trí của Gabby!” “Ồ, con yêu, quả là tuyệt vời!” - Từ bồn rửa, mẹ nói vọng ra, tay đang rửa qua đĩa một lượt trước khi xếp chúng vào máy rửa bát - “Con có dự định gì mới cho câu lạc bộ không?” “Chủ yếu là tổ chức các sự kiện và các chuyến dã ngoại mẹ ạ. Vốn dĩ con vẫn thay Gabby chuẩn bị cho hầu hết các sự kiện, nên công việc sắp tới sẽ không khác là mấy.” “Con chắc việc đó sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành chứ?” - Bố lên tiếng, khẽ nhăn mặt.“ - Hãy nhớ đến thỏa thuận của chúng ta: Nếu điểm của con tụt dốc, con phải rời cái câu lạc bộ đó.” Ông ngồi thẳng người. “Vâng, thưa bố.” - Một chút lo lắng vụt qua tâm trí, tôi cảm giác như đang có một cái gì đó dần thít chặt vào hộp sọ của mình, tôi nhìn mẹ, hy vọng bà sẽ nói một điều gì đó, nhưng không. Bà chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn như cái cách bà thường hay làm mỗi khi bố xử sự tương tự - “Con hiểu.” Bố thở dài rồi bước vào phòng làm việc khi tôi đang vơ lấy những chiếc đĩa cuối cùng trên bàn và đem về phía quầy, trước khi lôi các hộp nhựa Tupperware* ra để cất đồ ăn thừa. Tupperware là thương hiệu sản xuất hộp nhựa nguyên sinh của Mỹ, nổi tiếng nhờ tính năng an toàn với sức khỏe, thân thiện với môi trường - ND. “Cảm ơn con, con yêu!” Mẹ không ngẩng đầu lên khỏi đống bát đĩa. “Không có gì ạ!” - Tôi nói với mẹ - “Công việc của mẹ dạo này thế nào?” “Ồ, con biết đấy...” - Mẹ nhún vai - “Bác sĩ Jameson vẫn tiếp tục đưa giấy tờ của ông ta cho mẹ thay vì tự xử lý.” “Ông ta mà tự xử lý giấy tờ của mình ư?” - Tôi trêu - “Quả là một chuyện hài hước.” “Thật mà!” - Mẹ cười thầm rồi mở to mắt nhìn tôi, bảo: “Một ngày nào đó, mẹ thề mẹ sẽ nói chuyện với ông ta cho ra nhẽ.” “Chẳng phải mẹ từng bảo con rằng đừng bao giờ làm liều cơ mà?” “Thì đúng là vậy! Nhưng ở đây mẹ là người lớn và mẹ có thể làm mọi điều mẹ muốn.” - Mẹ cười vang rồi đặt đống bát đĩa qua một bên - “Thế hôm nay con đã làm gì?” “Chẳng gì cả, thực sự là vậy. Con vẽ một chút, làm vài bài tập phải nộp sau kỳ nghỉ, không có gì quá đặc sắc.” Lại nữa, chỉ giấu giếm thông tin. Một ngày của tôi chủ yếu gồm các việc: hoảng loạn đến phát điên về những điều tôi sắp làm, xem lại các video trên YouTube về cách người ta thực hiện điều đó, đọc lại các tin nhắn cũ từ Mariam và gần như phải bỏ đi hết chỗ sandwich bơ đậu phộng tôi đã chuẩn bị cho bữa trưa. Bạn biết đấy, những việc điển hình hằng ngày. Mẹ xếp chiếc đĩa cuối cùng lên giá phơi trong lúc tôi cất các hộp Tupperware vào tủ lạnh. “Con thật sự ổn chứ? Con không ăn phải thứ gì lạ đúng không?” Mẹ cố với tay tới hòng sờ vào trán tôi lần nữa, nhưng tôi đã tránh kịp. “Con hứa với mẹ, con hoàn toàn ổn mà.” Nói dối. “Nếu con đã nói vậy...” - Mẹ cẩn thận gấp những chiếc khăn lau bát đĩa đặt cạnh bồn rửa - “Con vẫn sẽ xem phim chứ?” “Vâng, chắc chắn rồi, lát nữa con sẽ ra ngoài đó.” “Có lẽ ông ấy sẽ không bắt chúng ta xem ở nhà một mình đến lần thứ hai mươi đâu.” Mẹ lẩm nhẩm, tôi nghĩ chủ yếu là bà đang tự nói với chính mình. “Nó thuộc hàng kinh điển mà!” - Tôi nói đùa và bà cười với tôi, rồi bà lấy chiếc túi con đựng chỗ kẹo bạc hà* mới làm cách đây mấy hôm trước khi mất hút vào phòng khách. Nguyên văn: peppermint bark, là một loại bánh kẹo sô-cô-la bạc hà dành cho dịp Giáng sinh - ND. Mẹ vừa rời đi, tôi lập tức ôm lấy bồn rửa và cố gồng mình trụ vững phòng khi bữa tối của tôi cuộn trào lên. Tôi có thể làm được điều này, sẽ ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đây chắc chắn là điều đúng đắn nên làm. Tôi hiểu bố mẹ mình, họ hiểu tôi và họ xứng đáng được biết điều này về tôi. Và tôi muốn nói với họ, tôi thực sự, thực sự muốn lắm. Cho nên, đó chính xác là những gì tôi sắp làm. “Ben, đem cho bố bỏng ngô.” - Bố gọi ra từ phòng và tôi lại thấy lòng như thắt lại. Tôi với lấy một hộp bỏng cỡ lớn trên giá, loại có bốn vị khác nhau mà bố thường mua vào Giáng sinh rồi tôi di chuyển đến căn phòng, mặc cho hai chân tê cứng như bị phủ mấy lớp xi măng. Không khí Giáng sinh như vẫn còn hiện hữu. Thực ra cả mẹ và tôi đều nhất trí rằng mọi người chưa đủ coi trọng dịp lễ này, nên bà thường lùi việc trang trí cây và nhà cửa tới tận ngày đầu năm mới. Tôi không biết các gia đình khác có làm như vậy hay không, nhưng đó là điểm tôi thích nhất ở mẹ. Bà vừa quyết định Elf sẽ là bộ phim cho tối nay, ngoại trừ việc chúng tôi không có bản sao của nó nên bà phải tìm phim trên truyền hình cáp. Dĩ nhiên khó hon so với tưởng tượng vì đa số các kênh đã dừng chiếu lần hai các phim chủ đề Giáng sinh khi kỳ nghỉ kết thúc. Tôi gợi ý tìm phiên bản có thể thuê trực tuyến, nhưng cả hai người họ đều không hứng thứ cho lắm. “Thôi chuẩn bị chiếu Lampoon rồi.” Nói xong, bố cắn miếng bỏng ngô cái rộp. Phim đang đến phân cảnh nhân vật do Will Ferrell thủ vai song ca cùng Zooey Deschanel trong lúc cô đang tắm. Tôi hiểu hình tượng nhân vật của anh ta là kiểu ngây thơ hoặc tương tự thế, nhưng chẳng hiểu sao khi xem tôi vẫn thấy hơi rùng mình. “Phụ nữ phải như thế này chứ! ” - Bố cười khoái chí rồi cắn thêm một miếng bỏng ngô vị sô-cô-la - “Phải không, Ben?” “Đúng ạ.” Tôi cố gắng tỏ ra hứng thứ với câu đùa của ông, mặc dù nó hoàn toàn xa vời với sự thật. Tôi tự hỏi liệu họ đã bao giờ nhìn xuyên qua lớp hóa trang kia, liệu họ đã từng vui thứ với ý nghĩ tôi còn là một thứ gì đó ngoài thằng con trai hoàn hảo trong mắt họ. Tôi không thích nói dối ông ấy. Và mẹ nữa... Về cơ bản, tôi luôn sống như một kẻ dối trá. Bởi họ đâu hay biết tất tần tật mọi thứ về tôi. Tôi đã cất công chuẩn bị cho nó đến tận tối nay, hay đúng hơn là trong suốt vài tuần qua. Nó là nguyên nhân khiến tôi không thiết tha ăn uống, là lý do tôi không thể tập trung vào bất cứ thứ gì trong mấy tuần vừa rồi. Kỳ nghỉ Giáng sinh bỗng trôi chậm như sên bò bởi tôi đã hứa với bản thân rằng nó phải diễn ra ngay lúc này, nhất định phải là một khoảnh khắc nào đó trong kỳ nghỉ. Tôi linh cảm tối nay là thời điểm thích hợp dù chẳng thể lý giải vì sao. Có lẽ phép màu Giáng sinh đang tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Tis the season* mà! Câu văn đầy đủ là 'Tis the season to be jolly (tạm dịch: Đến lúc để vui chơi rồi!) trích từ lời bài hát mừng Giáng sinh "Deck the Halls" sáng tác năm 1862. Cụm từ này thường được dùng ở Mỹ để đề cập đến những điều xảy ra trong thời gian nghỉ lễ kéo dài khoáng từ lễ Tạ ơn đến Giáng sinh - ND. Trên tivi bắt đầu chiếu một vài mẩu quảng cáo, một hãng xe hơi đang chạy chương trình giảm giá cho kỳ nghỉ với cách nhấn nhá tên chương trình theo kiểu “Kỳ-Kỳ-Kỳ nghỉ”. Trộm liếc nhìn sang, tôi thấy bố đang lắc đầu. “Không được rồi!” Tôi nghe ông lẩm nhẩm. Mariam đã cùng tôi trải qua khoảnh khắc như thế này sáu lần; tôi chỉ cần chờ tới thời khắc tốt, một giấc ngủ trong đêm, khi tất cả chúng tôi đều cảm thấy thoải mái. Sẽ ổn thôi! Mariam liên tục trấn an tôi. Tất cả rồi sẽ ổn thôi và cuối cùng tôi sẽ thấy nhẹ nhõm sau khi nói hết ra những trăn trở, hẳn sẽ tuyệt lắm và họ sẽ tôn trọng điều tôi đã thổ lộ. Rồi tất cả mọi thứ đều sẽ ổn thôi. Tôi không ngừng tự nhủ bây giờ chính là lúc. Liên tiếp rồi lại liên tiếp mỗi khi bộ phim chạy và quảng cáo giữa giờ lại xuất hiện. Nhưng mỗi lần tôi mở miệng, ngôn từ như phản bội tôi, tôi không thể cất lời. Tôi không nên hoảng sợ nữa. Nhưng vì lý do nào đó, tôi vẫn thấy sợ hãi cho dù ý chí mạnh mẽ tới đâu. Tôi không thể vượt qua thứ cảm xúc này. Là điềm báo hay cái gì đó chăng. Một dấu hiệu nhắc tôi không nên làm việc này. Nhưng dẫu có ra sao, tôi vẫn phải làm. Tôi không giải thích được vì sao, chỉ là tôi cảm nhận được điều đó từ sâu thẳm bên trong. Và tận đáy lòng mình, tôi tin tưởng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Thật sến sẩm, nhưng tôi sẽ chờ tới lúc bộ phim kết thúc, khi tất cả mọi người ở cạnh nhau đều vui vẻ và tôi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của mẹ. Trông bố khá thờ ơ, nhưng lúc nào ông chẳng vậy. Phải là bây giờ. Tôi thực sự cảm nhận được điều đó. “Này, con đã muốn nói với hai người điều này...” - Tôi lên tiếng, giọng khô không khốc. “Được chứ.” - Mẹ dựa lưng vào chiếc đi-văng, bắt chéo chân rồi đưa tay đỡ lấy đầu - “Có chuyện gì vậy?” Bố với chiếc điều khiển và vặn nhỏ tiếng tivi. “Con... ” Tôi có thể làm được. Thở đều nào! Bụng tôi quặn thắt lại như có cái gì đó đang xoắn vào nhau và nhất quyết không chịu dừng cho đến khi thời khắc này qua đi. Rồi mọi thứ sẽ sáng tỏ và tôi sẽ cảm thấy tự do. “Con đã muốn nói với bố mẹ một chuyện.” Lúc này, bố nhìn tôi. Chính là lúc này. Thực ra khá là hài hước, cái kịch bản tôi đã tự viết trước rồi gõ vào Word để tôi có thể nói ra đủ hết những gì muốn nói đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ. Giống như có ai đó đã gạt hết đi vậy. Có lẽ như vậy lại tốt hơn; có lẽ nhờ thế mà tôi sẽ thành thực nhất với họ. Nếu câu thoại đến từ tôi chứ không phải phiên bản tôi đã qua tập luyện, chắc sẽ giúp được, chắc sẽ tốt hơn nhỉ? Tôi nói ra. Thật chậm rãi. Ban đầu, sự thanh thản ôm trọn lấy tôi. Tôi đoán mình đã thực sự cảm thấy thư thái. Tôi chỉ ước rằng câm giác đó kéo dài lâu hơn. Mời các bạn đón đọc Điều Đẹp Nhất Cho Em của tác giả Mason Deaver & Diệu Linh (dịch).
Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui - Từ Từ Đồ Chi
Công: Trịnh tiên sinh cao 1m86, thích các cô nàng da trắng ngực to đã hơn 30 năm, không cẩn thận yêu phải Viên tiên sinh da nâu ngực phẳng, đã vậy còn cao tới 1m89, từ đó về sau không thể không cùng giày độn đế làm bạn, ngày ngày sống chung hòa thuận. Thụ: Viên tiên sinh FA đã 27 năm, đơn phương N lần đều không có kết quả, cuối cùng cũng gặp được tình yêu đích thực là Trịnh tiên sinh, nhưng Trịnh tiên sinh lại là một tên cuồng bóp vếu, vì vậy cậu không thể không mua… miếng dán ngực hết hộp này đến hộp khác. … Viên Thụy rất phiền não. Bởi vì Trịnh Thu Dương thích ngực lớn, nghiện bóp ngực, cho nên mỗi lần XXX xong, ngực của Viên Thụy đều bị sưng thê thảm. Viên Thụy rất phiền não. Vì Trịnh Thu Dương thích ngực lớn, nên cậu không biết rằng ảnh có thật sự “cong” hay chưa. Vì dù sao trước khi yêu Viên Thụy, Trịnh Thu Dương cũng đã từng có bạn gái. Trịnh Thu Dương cũng rất phiền não. Viên Tiểu Thụy nhà anh quá mê giai, cứ thấy giai đẹp mắt sẽ sáng lên, tuy biết rằng giai đẹp cũng chỉ để ngắm, còn anh mới là để yêu; thế nhưng Trịnh Thu Dương vẫn không nhịn được mà uống hết hũ dấm này đến hũ dấm khác. Trịnh Thu Dương vô cùng phiền não. Tình cũ của Viên Tiểu Thụy tới rồi, còn cái gì mà mẹ nuôi, anh trai nuôi xuất hiện. Trịnh Thu Dương sâu sắc cảm thấy bị đe dọa. Trước kia anh phải mất rất lâu mới quen được với việc dùng miếng lót giày (vì Viên Thụy cao hơn anh), thì giờ khi đứng trước sắc đẹp và chiều cao của “anh trai nuôi” Viên Tiểu Thụy, Trịnh Thu Dương lại một lần nghiến răng ken két. Đây tóm lại là một câu chuyện tình yêu của hai người yêu nhau say đắm, tính phúc sinh hoạt hài hòa, XXX thường xuyên và khoa học, câu chuyện của một trung khuyển công và ngốc nghếch thụ. ᏊꈍꈊꈍᏊ Mời các bạn đón đọc Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui của tác giả Từ Từ Đồ Chi.