Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thực Sắc

Thể Loại : mỹ thực văn, hiện đại, giới ẩm thực. Dịch Giả : QT tiên sinh Editor: Lạc Thủy Vô Tâm Beta:  Ziney7612 Tình Trạng: Hoàn (93 chương + 2 phiên ngoại) Thân là ẩm thực đại thần độc miệng, bình luận của Trần Thiên Ngữ đối với quán ăn có lương tâm luôn luôn là ngọn hải đăng cho giới ẩm thực. Gần đây nàng phát hiện một quán ăn cổ quái, bà chủ quán ăn không giống bên ngoài, chiêu thức kinh doanh có một không hai thâm tàng bất lộ, mỗi ngày đặc biệt tặng món ăn, chỉ miễn phí cho thực khách dáng vẻ xinh đẹp. Vì ăn được mỹ thực có một không hai Trần Thiên Ngữ tỉ mỉ trang điểm hấp tấp chạy đến quán ăn, dao nĩa đều chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị đại khai khẩu giới. “Bà chủ, ta có thể được miễn phí không?” Trần Thiên Ngữ phong tình chớp mắt. Bà chủ mặt lạnh đáp lại: “Không, thể, được.” * * * * * * * * * * * * * Vì vậy nghĩ đến rất nhiều tên, tỷ như: “Bà chủ, hôm nay được tặng không?” Bị bỏ qua “Bà chủ, hôm nay người ta xinh đẹp chán, đúng không?” Bị vứt bỏ. “Người ta muốn ăn, bà chủ.” Có thể đứng đắn một chút không. “Trên đầu lưỡi của mỹ thực đại thần.” Cũng bị bóp chết. Cuối cùng vẫn là định ra cái tên như trên. p/s : Đây là lần đầu tiên ta edit truyện của Ninh Viễn cũng như thể loại nói về ẩm thực, không biết có phải do QT ta cập nhật nghĩa quá kém hay không mà QT bộ này vô cùng khó hiểu, đặc biệt là một số thuật ngữ mạng, thuật ngữ chuyên dùng trên Weibo, những đoạn miêu tả cũng như tên món ăn…vì vậy có nhiều chỗ ta “đoán” nghĩa, nếu có sai sót gì mong các nàng góp ý.  Weibo có vài điểm khác với facebook mà ta thì không dùng Weibo nên ta không đảm bảo tính chính xác đối với những chi tiết liên quan đến Weibo, các nàng thông cảm~ *** [Review] Thực sắc - Ninh Viễn. Thể loại: Đô thị tình duyên, mỹ thực văn, chậm nhiệt, thanh thuỷ, không ngược,... (Theo mình nhìn nhận, nhưng bài review xưa mình viết phần lớn hướng tới những người đã đọc truyện ) - Nhân vật Trương Tĩnh Hân là một người tuổi đời có thể nói là còn trẻ, nhưng trải nghiệm và mất mát làm cho nhân vật này có được sự thản nhiên, trầm ổn. Cô thích Trần Thiên Ngữ nhưng không xúc động tiếp cận, mà là ở bên, tìm cách thấu hiểu, hỗ trợ, bầu bạn, an ủi. Trần Thiên Ngữ, nhân vật này vừa cưng lại vô cùng đáng yêu, tiểu nữ nhân không được tự nhiên, dám yêu dám nhận, nhiệt tình mà sống, dâng hiến cho thứ mình yêu thích, chính nghĩa. Cái cách tác giả kéo hai nhân vật, một kẻ chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu một người, một kẻ từng mất phương hướng trong cuộc sống, một người ngây ngô trong tình yêu và một người đã qua trải nghiệm, muốn dung hòa hai con người này, thu hút thôi là chưa đủ, mà còn phải cần có thời gian, và may sao tác giả phát triển mạch truyện thật tốt. Văn phong của Ninh Viễn thật bình dị, bình bình ổn ổn, giản dị. Những vấn đề, tư tưởng của nhân vật trong vài sự việc, biến cố thật bình, nhưng trong cái đơn giản này lại cảm nhận được nhân sinh! Có sử dụng những motip cũ với cách viết đơn giản và cũng không thấy chú trọng miêu tả tâm lý hay phát triển tình cảm nhân vật, nhưng cũng có thể do mạch bị kéo dài nên mình có cảm giác thế, hoặc đơn giản là ý đồ “chậm nhiệt” của tác giả. Mình thích những truyện mà cho dù dài hay ngắn thì đến khoảng giữa truyện cả hai nhân vật mới bắt đầu tình ý tương thông. Mạch truyện là rất quan trọng, bởi vì một nhân vật đã thích một nhân vật lâu rồi thì sẽ càng chậm rãi, sẽ không vội vội vàng vàng, trái lại nếu vội vã , mới là dở - cho nên dù đọc truyện chậm nhiệt làm mình có chút nôn nóng khó ở nhưng bộ truyện này, đáng! Những lúc tác giả cho các nhân vật nói lên nhận định của bản thân, làm mình cảm thấy được một phần của cuộc sống, của nhân sinh. Nói rất nhiều thứ hiển nhiên nhưng bởi hiển nhiên nên càng dễ lắng đọng, bình thường mình có thể sẽ thấy nó dong dài nhưng tác giả lại dụng tâm sắp xếp các câu chuyện vào, cho nó một ngữ cảnh, cho nó thêm một tầng ý nghĩa. “Nhân sinh có buông bỏ mới có đạt được. Rất công bình.” “Ai đối ai ái mộ, ai phụ ai, bất quá cũng chỉ là một khúc hí ngắn của nhân sinh.” “Nữ nhi thành thục là gia đình không trọn vẹn tạo thành.” “Chân chính bất hạnh của một người đến từ chính cô đơn.” “Mỗi người đều là động vật ích kỷ, vô luận chúng ta làm chuyện gì kết quả đều là để lấy lòng bản thân. Chúng ta yêu một người, hận một người, đều là để ngực dễ chịu.” Câu nói, “Ta không rõ, cuối cùng là muốn mất đi, như vậy hiện tại ta nỗ lực tất cả là vì cái gì.” làm mình thổn thức trong thời gian dài, cho đến tận bây giờ, bởi vì nó thật tương đồng với tư tưởng của mình. Truyện rất dễ thương, vui nhộn và ngọt ngào, cũng có chút bình dị sâu lắng. Ninh Viễn lúc viết bộ truyện này chắc đang lên đồng, bởi vì mình thấy đây là bộ khá nhất, hay nhất Ninh Viễn từng viết. -- Đây là bài review mình viết vội trong một dịp gì đó bên BGT và cũng đã 5 năm tuổi đời rồi, nên có đôi chỗ lỗi thời, chẳng hạn như nói Thực sắc là bộ hay nhất của Ninh Viễn, hiện tại nên là Ngữ vi ngư nhục rồi. Nãy mình viết câu cú rõ ràng, lời lẽ hoa mỹ lắm, mà fb ăn mất bài viết đó của mình rồi, thôi lười cảm thán lại quá. *** Buổi chiều sau 6 giờ không nhận đặt chỗ, gọi điện thoại cũng không hỗ trợ đặt chỗ trước, một lần chờ chính là nửa tiếng đồng hồ, nhân viên phục vụ đều là tuấn nam ngoài mét tám nên dù cho chờ nửa tiếng đồng hồ cũng không ai bỏ chỗ - Nhà hàng Châu Âu "Tây Cương" mới mở ở phía động thành phố B chính là như vậy. Tây Cương khai trương bất quá chỉ mới một tháng ngắn ngủi, nhưng đã vinh dự được nêu danh trên các tờ báo lớn về ẩm thực, tiêu đề "Nhà hàng ngon nhất", "Nhà hàng đáng chờ đợi nhất", "Nhân khí Top 10", các danh hào đệ nhất. Thành phần tri thức quen đi nhà hàng ăn cơm rục rịch dự định sau khi tan tầm sẽ đi ác chiến ở Tây Cương, dĩ nhiên trong đó không ít người là muốn xem nhân viên phục vụ có thể nát vụn đến mức nào, hay là có thể đẹp trai đến mức nào. Tây Cương được xưng là nguyên liệu nấu ăn vận chuyển bằng đường không, cam đoan nguyên chất nguyên vị, đầu bếp chính đến từ nhà hàng cấp ba sao. Thứ ngươi có thể ăn ở La Mã, Pari hay ven bờ biển Địa Trung Hải, hết thảy đều có thể ăn được ở đây. Tây Cương giá cả bình quân trên dưới 200 tệ, cộng thêm tiêu thụ rất khá, rất nhanh đã trở thành đối thủ cạnh tranh lớn chiếm lĩnh thị phần. Dùng cơm ở Tây Cương ngươi vĩnh viễn có thể thấy có người đang chụp ảnh thức ăn, chụp bản thân, chụp nhân viên phục vụ, dù cho chỉ là một chén bơ hành, gửi đến bạn bè cũng có thể dẫn phát nghị luận. Sau khi khai trương nửa năm, lão bản của Tây Cương công khai tổ chức một buổi chiêu đã lớn, tìm đến một ít bạn bè truyền thông cùng phóng viên. Không chỉ trước mặt truyền thông long trọng giới thiệu đầu bếp chính đến từ Italia còn tiện thể làm quảng cáo, tuyên bố thực đơn mới cho quý tiếp theo. "Quý tiếp theo trong thực đơn của chúng ta sẽ có....." "Thật khó ăn...." Món mới được giới thiệu trong ánh đèn sáng loáng, đột nhiên có một giọng nữ cắt đứt lời của người phát ngôn nhà hàng Tây Cương. Tất cả mọi người quay đầu theo tiếng nói nhìn lại, trong góc phòng chiêu đãi có một nữ nhân tóc quăn dài, dùng nĩa khiều nhẹ thức ăn trước mặt. "Hải sản sốt cà chua, mùi tôm này là chở đi một vòng quanh thế giới mới vừa chở sao? Măng cuộn thịt heo, con heo này có thể đã một trăm tuổi rồi đi, cắn còn không đứt, trái lại là món thịt bò viên Tuscany, thịt bò mềm như đậu hũ, về phần đồ ngọt.... Đầu bếp chính cấp ba sao của các ngươi có phải phân biệt không được bột mì cao cấp và bột mỳ thứ phẩm hay không?" Nàng vừa lúc ngồi ngay vị trí đầu trong hàng ghế nhà phê bình ẩm thực, truyền thông đồng loạt hướng ống kính vào nàng. Ký giả đầu đề hôm nay nhìn thoáng qua tấm biển trước mặt nàng, trong lòng hung hăng vỗ đùi một cái - thế nào vừa rồi không nhận ra được đây! Lập tức đem microphone đến trước mặt nàng. Lão bản Giang Hoan trong tay cầm xì gà đang ngồi ở trên chủ vị cùng mấy đại lão trong giới chuyên môn nói chuyện, nghe nữ nhân kia nói nụ cười liền đông cứng, xoay ngang nhìn đến. "Hiện tại kinh doanh nhà hàng cũng bắt đầu làm quảng cáo, có thể lý giải. Nhưng các ngươi nhìn thịt bò chủ đạo trong món ăn này mỡ phân bố không đều căn bản không có khả năng là thịt bò Pháp vừa vào cảng như các ngươi tuyên truyền, mua gần chợ rau 16 đồng một cân đi? Dùng hàng thứ phẩm.... Lão bản của các ngươi là tiền bối trong giới ẩm thực rồi, kiếm loại tiền không lương tâm này, không sợ gặp báo ứng sao?" Người chủ trì ngây người một lát sau lập tức hoàn hồn: "A ha ha ha, vị tiểu thư này, có lẽ là yêu cầu của ngươi đối với thức ăn quá cao rồi, có một số việc không phải chỉ dựa vào sở thích cá nhân là có thể bình xét, Tây Cương chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không dùng hàng thứ phẩm. Đến đây, đến đây , bạn bè truyền thông, chúng ta tiếp tục nói về thực đơn quý tiếp theo..." "Không sai." Nữ nhân hai tay đút trong túi áo, đứng lên: "Ta đối với thức ăn yêu cầu quả thật rất cao, không có thành ý làm một món ăn ngon thì đừng mở nhà hàng." Trong phòng tiếng bàn tán xôn xao, người của truyền thông, các đường khách quý châu đầu ghé tai, người chủ trì vớt không được camera, mặt như màu đất, vô thức mà nhìn phía lão bản. Ánh mắt của Giang Hoan tập trung trên người nữ nhân, hỏi quản lí ngồi bên cạnh: "Cô gái này là ai?" Quản lí nói: "Nàng tên là Trần Thiên Ngữ, xem như một nhà phê bình ẩm thực." "Ai mời nàng đến?" Quản lí lau mồ hôi: "Bởi vì nàng có ảnh hưởng rất lớn trên Weibo, trên cơ bản xem như dẫn đầu xu hướng ẩm thực trên internet, mời nàng là muốn nhờ đó tuyên truyền một chút cho nhà hàng cho chúng ta, ai ngờ...." Giang Hoan híp mắt nói: "Tiền cho nàng còn ít sao?" Quản lí: "Không phải, nàng là người có giá cao nhất trong số tất cả các khách quý, tiền gửi đến bị công ty của nàng trả lại, nói Trần tiểu thư bình phẩm mỹ thực không phải vì tiền." Giang Hoan ý vị thâm trường mà "nga" một tiếng, hút một ngụm xì gà, ngón tay thô ngắn ở trên bàn nhẹ nhàng gõ xuống, rời đi. Quản lí nhìn thấy lão bản đi rồi, bước nhanh đến chỗ bảo an, để cho bọn họ ôn nhu mà khuyên Trần tiểu thư rời khỏi. Bảo an đi đến bên cạnh Trần Thiên Ngữ mới vừa làm tốt tư thế xin mời, Trần Thiên Ngữ không nói hai lời xoay người đi mất. Đi tới cửa, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua biển hiệu ánh vàng rực rỡ trong đại sảnh - Tây Cương. Hẳn là cũng xán lạn không được bao lâu đi. Trần Thiên Ngữ đeo kín râm, đẩy ra cánh cửa rất nặng của Tây Cương. Thành thị chen chút, trên đường giao thông chật ních, mắt mở trừng trừng mà nhìn mặt trời lặn, kim đồng hồ chỉ tám giờ, đường về nhà còn thênh thang. Sau khi về đến nhà, nhìn gian phòng lãnh lẽo, mở TV tạo ra một chút âm thanh, vừa xem phim truyền hình buồn chán vừa gặm thức ăn nhanh ăn đến nị người. Cơm đảo qua đã hết, trong miệng chỉ có đầy mùi dầu mỡ, dạ dày cũng trướng nhưng không có một chút cảm giác hạnh phúc nào. Không có việc gì liền mở máy vi tính, mở khóa ipad, tiến vào thế giới internet. Mở Weibo, đăng nhập Weibo mỹ thực, Trần Thiên Ngữ. Nhà hàng hot nhất hiện nay, Tây Cương, Trần Thiên Ngữ nhất định đi? Loại nhà hàng đứng đầu này muốn xếp hàng đầu thực sự là không dễ dàng, hơn nữa nhìn nàng đánh giá như thế nào, có đề cử món ăn nào không? Kết quả.... "Đầu bếp chính cấp ba sao hô hào thật oai, kết quả ngay cả bột mì cũng phân biệt không được. Hiện tại tìm một người da trắng thì có thể giả trang chuyên gia, giả trang giáo sư, giả trang đầu bếp chính rồi sao? Chỉ biết ra sức sáng tạo tên món ăn lại nhắm mắt mà nấu, dùng nguyên liệu rất thối nát đóng gói thành nguyên liệu cao cấp mà bán giá cao, nếu như ngươi muốn bản thân buồn nôn, cứ đến Tây Cương." Trần Thiên Ngữ, Weibo ẩm thực đại thần, Weibo xếp hạng 400, không theo dõi ai, người theo dõi gần một nghìn vạn. Tất cả nhà hàng có chút danh tiếng trong thành phố B đều đã được nàng quang cố qua, vô luận là cơm Trung, Cơm Tây, món ăn kết hợp, món ăn truyền thống, nhà hàng gia đình.... Toàn bộ đều xếp vào trong phạm vi lời bình của nàng. Dù cho là nhà hàng nổi tiếng đến đâu thì nàng cũng phê bình không chút lưu tình, dù là nhà hàng nhỏ, quán nhỏ ven đường, một khi khen tặng cũng không chút keo kiệt. Nhà hàng được nàng tán thưởng làm ăn phát đạt, các lão bản đến cửa cảm ơn đều bị Trần Thiên Ngữ cự tuyệt ngoài cửa - cao lãnh đại thần chưa bao giờ là truyền thuyết. Một nghìn vạn người theo dõi của đại thần có thể tạo ra hiệu ứng lót tiền mua danh, nhưng Trần Thiên Ngữ công khai nói, ai nhét tiền vào tay nàng thì nàng đều sẽ công khai cùng kiến nghị các thực khách không nên đến loại nhà hàng vô lương này. "Chỉ có lão bản dụng tâm, đầu bếp dụng tâm mới có thể làm ra mỹ vị. Thương nhân chỉ biết mùi tiền." Các lão bản muốn nhờ nàng quảng cáo xem như yên tĩnh rồi. Dĩ nhiên, internet là thứ vĩnh viễn đều sẽ có người bất đồng ý kiến, khen Trần Thiên Ngữ nữ hiệp có chí hướng cũng có, nói nàng giả vờ làm Bạch Liên Hoa cũng có, thậm chí còn trong Weibo khẩu chiến. Trần Thiên Ngữ xem mấy cái, nhấp chuột vào góc phải, tắt máy, ăn được thì ăn đi. Mời các bạn đón đọc Thực Sắc của tác giả Ninh Viễn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi - Y Hinh
Nguyễn Miên Miên nàng sợ nhất là rắn, nàng đặt biệt chỉ cần nghe thấy xà là biến sắc, thế nhưng một lần ngoài ý muốn, chỉ vì một quả “trứng rắn” mà bất hạnh xuyên việt đến Thụy Tuyết xà quốc. Xuyên qua thì nàng chấp nhận, xuyên đến xà quốc nàng cũng chấp nhận, mà xuyên thành một xà nữ, thì nàng không thể bình tĩnh được rồi, “Ô ô…, người ta xuyên thành Quý phi, vì cớ gì nàng xuyên thành một con vật?!” Ô ô, thật không có thiên lý mà! Nàng không chỉ biến thành một con rắn, mà lại là con rắn phải tham gia tuyển tú nữ, đây là tình huống gì đây?! Tuyển phi? Vương có phải là một đại mãng xà?!! Mỗ nữ rốt cuộc không chịu nổi nữa ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Ai mà ngờ làm xà cũng gặp nguy nan, vì tránh Xà vương sủng hạnh, nàng cố tình phạm nhiều sai lầm, bị đưa vào lãnh cung, trở thành cung nữ, có cơ hội chạy trốn, cuối cùng vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, một lòng muốn chạy lại càng khiến hắn giận dữ, bá xà ngạnh thượng cung, suốt đêm đem nàng xử lý sạch sẽ… Hắn, Dạ Mị - Xà vương Thuỵ Tuyết quốc, muốn nữ nhân nào chẳng được, mà nữ nhân chết tiệt kia không chỉ nói mặt hắn cực kỳ non nớt còn nhiều lần nói mặt hắn buồn nôn rồi ngất, đúng là quá nhục nhã, thánh chỉ liền hạ xuống ban tên:Ngất phi! Nhưng nữ nhân này luôn miệng nói là sợ rắn, lại dám lén cùng đệ đệ hắn tư tương thụ thụ, đúng là không thể tha thứ! Có lẽ chỉ có thể để nàng mang tiểu xà bảo bảo thì nữ nhân này sẽ biết nghe lời chăng? Mỗ nữ nghẹn ngào thét lên: “Ô ô…, ta không muốn sinh ra một ổ trứng rắn a a a a… “ Một sự kiện làm nàng thương tâm không thôi, cuối cùng cố lấy dũng khí mang trứng chạy trốn, từ nay về sau bặt vô âm tín! Năm năm sau, hắn gặp được một phiên bản nhỏ giống mình y như đúc mà cũng có một đôi mắt tím xinh đẹp! “Tiểu quỷ đầu ta là cha ngươi, mẹ ngươi đâu rồi?” Mỗ nam tự tin nhíu mày cười lạnh. Tiểu quỷ đầu nhíu mày vênh vênh váo váo nhìn nam nhân tự xưng là cha mình, khinh thường nói: “Gì? Cha ta? Ta cho ngươi biết, mẹ ta từ trước đến nay bên người không thiếu nam nhân, bởi vậy ta cũng không có cha!”. Tiểu hài còn chưa nói xong, một tiếng gầm như sét đánh của mỗ nam đã ngắt lời: “Nguyễn Miên Miên, nàng lăn ra đây cho trẫm…” *** Tất cả các quán rượu trong Thủy tinh thành đều là mục tiêu theo dõi của Dạ Phong nên đoàn người không thể tùy tiện tiến vào nghỉ ngơi được. Tại căn nhà hẻo lánh ở phía Bắc Thủy tinh thành có một đôi lão nhân sinh sống, bọn họ trước đây có nhận ơn của Dạ Mị nên lúc này đây tự nhiên toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn, dù sao thì quân vương hiện tại cũng khiến cho dân chúng ngày càng phẫn nộ, bọn họ biết rõ chính mình cũng không thể sống lâu nên chỉ có một hy vọng là trước khi chết có thể thấy được Thụy Tuyết quốc quốc thái dân an như trước. Trong căn phòng nhỏ tập trung rất nhiều người, bọn họ chính là theo Thương tới đây, bất quá bọn hắn là người trong giang hồ nên cũng không muốn liên quan tới triều đình nhưng cũng đã hứa hẹn, chỉ Thương muốn thì bọn họ nhất định sẽ ra tay tương trợ! Kỳ thật người trong võ lâm vốn rất nghĩa khí, chứng kiến người dân vô tội cùng Thụy Tuyết quốc ngày càng đi xuống, suy kiệt dần tự nhiên không thể nào bỏ mặc được, hơn nữa, bọn hắn vẫn thấy Dạ Mị là một quân vương tốt. “Bệ hạ, ngài nhất định phải thành công a!” toàn bộ trung thần quì dưới đất nhìn Dạ Mị chân thành nói, những ngày tháng này bọn họ đều sống trong sợ hãi, nhìn thân nhân của mình cùng những người khác bị giết mà không cách nào thay đổi được, loại tâm tình này so với chính mình bị giết còn đau khổ hơn. “Các ngươi yên tâm đi, vì dân chúng, ta sẽ cố hết sức có thể!” Dạ Mị đã khôi phục lại hình dáng ban đầu kiên định nói. “Chúng ta khi nào thì bắt đầu hành động ạ?” đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm. “Mọi người cứ đứng lên trước đi!” Dạ Mị nhìn về phía các vị đại thần nói. Đám đại thần nghe vậy toàn bộ đứng dậy ngồi xuống cạnh bàn nhỏ, từ lúc tìm được Dạ Mị tới nay những đại thần này làm việc rất kín kẽ, bọn họ tự nguyện thần phục Dạ Mị. Từ khi Dạ Mị lên làm Xà vương tới nay đều làm mọi chuyện rất tốt, tham quan cũng giảm dần, là một bệ hạ được dân chúng kính yêu cho nên cho dù là chết thì thần tử trung thành như bọn họ cũng nguyện ý trợ giúp hắn để Thụy Tuyết quốc nhanh chóng trở lại như trước kia! Dạ Mị trầm tư một lúc rồi nói: “Đợi ba ngày nữa đi, ba ngày nữa chúng ta liền xuất phát!” những ngày này Dạ Mị vẫn luôn nhận được tin tức từ Miên Miên, nàng vẫn dặn hắn không nên nóng vội, chuyện Dạ Phong đã dần khôi phục lại tử nhãn khiến hắn thật sự vui mừng nhưng là hắn thật sự không muốn chờ nữa rồi, theo tin tức hắn thăm dò được thì Dạ Phong đã lại bắt đầu tàn sát dân chúng vô tội, trong thư Miên Miên không nói tới chuyện này chứng tỏ nàng cũng không biết, nếu biết thì chắc chắn nàng sẽ không đứng ngoài quan sát rồi. Xem ra chừng nào hắn còn chưa xuất hiện thì Dạ Phong nhất định sẽ không từ bỏ. “Tại sao lại phải chờ ba ngày nữa?” một đại thần khó hiểu hỏi, từ lúc quyết định đi theo Dạ Mị, hắn đã không còn màng tới sống chết của bản thân rồi, mỗi một ngày bây giờ đối với bọn họ chính là một loại dày vò a! “Chúng ta còn thiếu một vài thứ, ba ngày này ta sẽ cố gắng thu thập mọi thứ xong xuôi, còn nữa, lần này chỉ có thể thành công không thể thấy bại nên chúng ta nhất định phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ!” Dạ Mị chậm rãi giải thích. “Bệ hạ nói rất đúng, thực lực của Dạ Phong quá cường đại, lại đã nhập ma, chúng ta nhất định phải có đối sách chu toàn mới có thể xuất quân được, nếu hấp tấp hành động mà chọc giận hắn thì hậu quả sẽ khôn lường!” một đại thần khác gật đầu tán thành nói. Đối với những lời của đại thần này, Dạ Mị khẽ gật đầu đồng ý. “Lão cha, đến tột cùng là tới bao giờ ta mới có thể gặp lại mẹ? Ta nhớ mẹ…” Tử Tử nhìn Dạ Mị cau mày hỏi, đã rất lâu rồi hắn không gặp mẹ a, hắn thật sự nhớ mà! Thật không biết nữ nhân của hắn ở trong cung thế nào rồi? “Kiên nhẫn chờ thêm ba ngày nữa thôi rồi phụ thân đưa ngươi đi gặp mẫu thân, được không?” Dạ Mị vuốt tóc Tử Tử sủng nịch nói. Đúng lúc này thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích của tiểu hài nhi, không biết có phải là do nghe Dạ Mị nói sắp được gặp Miên Miên không mà tiểu công chúa trong lòng Vô Tình đột nhiên cười vui vẻ. Một màn này khiến những người có mặt có chút sửng sốt, Vô Tình cúi đầu nhìn tiểu công chúa từ lúc sinh ra chỉ biết cười mà không khỏi lo lắng, nội cung lòng người hiểm ác, tiểu công chúa vô tư thế này liệu có thể sống sót được không? “Được rồi, mọi người cũng nên trở về rồi, đừng để cho hắn hoài nghi, đợi thời cơ chín muồi ta sẽ cho người thông báo cho các vị!” Dạ Mị nhìn những đại thần nói. “Vâng!” những đại thần nghe vậy lập tức đứng dậy hành lễ rồi đi ra. ... Mời các bạn đón đọc Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi của tác giả Y Hinh.
Anh Biết Gió Từ Đâu Tới Tập 1 - Cửu Nguyệt Hi
Cuốn sách không chỉ nói lên tình yêu đẹp đẽ của hai nhân vật chính, phải biết trân trọng từng chút thời gian yêu nhau, bên cạnh đó cuốn sách còn có thông điệp truyền tải rất ý nghĩa như bảo vệ môi trường, bảo vệ động vật hoang dã (linh dương Tây Tạng, cá voi Bắc Băng Dương), tiết kiệm nước sinh hoạt. Tập 1: "Cuộc đời này, em đi qua những con đường tối tăm gian khổ, vận mệnh đập vỡ em, nát vun, bốc cháy. Lạnh lùng nhìn em thê thảm ngã xuống. Nhưng em vẫn cảm kích đối thủ này. Bởi vid trong những ngày gian nan tăm tối nhất, nó luôn chừa lại cho em một tia sáng, vuốt ve, tu bổ, chiếu rọi cho em. Em đứng dậy hết lần này đến lần khác, khi đứng vững, cuối cùng vận mệnh chịu thua, hai tay dâng cho em vinh quang cao nhất. Đúng vậy. Chịu chết không dễ, sống cũng hiên ngang." -Trình Ca *** Tiếng chuông từ chiếc đồng hồ quả lắc đặt trong phòng khách vang lên, Trình Ca đang rửa ảnh trong phòng tối, cầm chiếc cặp kẹp tờ giấy ảnh chậm rãi đưa qua đưa lại trong khay nước rửa ảnh. Dưới mặt nước dập dờn ánh đỏ, tờ giấy ảnh màu trắng dần dần hiện lên hình ảnh một người ăn mày ngồi ăn bánh quy ven đường, sau lưng là sông Hoàng Phố và tòa tháp Đông Phương Minh Châu. Nghe thấy tiếng chuông đồng hồ, Trình Ca mới nhớ cô đã tự nhốt mình trong phòng tối ba tiếng rồi. Vẫn không hài lòng. Cô đặt chiếc cặp xuống, ngẩng đầu nhìn mười mấy dây ảnh đang hong trên tường. Dưới ánh sáng màu đỏ nhạt là vô số bức ảnh, vô số thế giới, nhân vật, tĩnh vật, phong cảnh, đô thị. Cô mím chặt môi, nặng nề thở ra một hơi qua lỗ mũi. Toàn là rác. Trình Ca vò đầu mấy cái, đưa tay giật hết đống ảnh xuống xé tan tành rồi nhét vào thùng rác. Cô bước nhanh ra ngoài, sập cửa lại, cầm bao thuốc và chiếc bật lửa Zippo trên bàn uống nước lên, nhanh chóng châm một điếu, rít một hơi thật sâu. Qua màn khói thuốc vừa thở ra, ánh mắt Trình Ca dừng lại ở chiếc tủ kính chạm rỗng trong phòng khách bày đủ loại cúp, pha lê, mạ vàng... Giải vàng cuộc thi ảnh quốc tế Hamdan Dubai, giải vàng cuộc thi ảnh quốc tế Sony, giải A cuộc thi ảnh người Hoa toàn cầu, giải nhất cuộc thi ảnh quốc tế Hasselblad, nhiều vô số kể. Ba trăm lẻ một ngày, đã ba trăm lẻ một ngày cô không có một tác phẩm nào có thể làm cho chính mình hài lòng. Phong độ sa sút? Tài hoa cạn kiệt? Trình Ca nheo mắt, đến lúc bừng tỉnh lại, đầu lọc điều thuốc đã bị cô vô thức cắn nát. Bác sĩ Phương từng nói, phụ nữ thích cắn nát những vật thể nhỏ hình ống có ham muốn tính dục rất mạnh. Trình Ca cười lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại xem tin nhắn, có tin nhắn nhận một tiếng trước đến từ “Cao tám múi”, nội dung: “Hôm nay có đến không?” “Cao tám múi” họ Cao, là một người quen, người mẫu nội y nam, vai rộng eo thon, cơ bụng rắn đanh, hai chân thon dài, cực kỳ nam tính. Trình Ca nheo mắt lại, nhả ra một hơi thuốc thật dài, nhanh chóng trả lời một câu: “Vì sao lại không?” Cô vừa tắm xong thì chuông điện thoại vang lên, quấn khăn tắm đi ra nghe điện. Người gọi là bác sĩ Phương. Cô bật loa ngoài. “Trình Ca?” “Sao?” “Đang làm gì đấy?” “Vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ”. Trình Ca bỏ khăn tắm ra, mở tủ quần áo lấy ra một chiếc quần lót ren màu đen. “Hình như chị nghe thấy tiếng mở tủ quần áo, chuẩn bị ra ngoài à?” “Không, em đang tìm quần áo để mai mặc”. Trong gương, thân thể Trình Ca trắng như tuyết, ngực đầy đặn, eo thon nhỏ, bụng dưới phẳng lì. Mặc chiếc quần lót xuyên thấu vào không che được bất cứ thứ gì, bên dưới lớp ren mềm mại là một cặp mông căng tròn, đôi chân thẳng tắp trắng mịn như ngó sen. Bên kia điện thoại, bác sĩ Phương hiển nhiên không tin lời cô nói cho lắm: “Trình Ca, đã một tuần em không đến chỗ chị rồi đấy”. “Dạo này tinh thần em rất tốt”. ... Mời các bạn đón đọc Anh Biết Gió Từ Đâu Tới Tập 1 của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Ác Nhân Thành Đôi - Quỷ Quỷ Mộng Du
Thế nào là ác độc? Chính là khiến họ cảm thấy căm ghét, kinh sợ, cảm thấy bản thân đang bị ức hiếp. Vậy có cách gì để ngăn chặn? Cổ nhân đã nói. dạy chi, thuận chi, lấy y thiện độ chi. Điều này khiến Trang Thư Tình chỉ cười nhạt bởi giết người không cần quá phức tạp, nó chỉ như cái chớp mắt mà thôi. Nàng vẫn biết rằng có nhân ắt có quả nên tuyệt nhiên chưa từng hối hận, nhưng nếu có ai để dựa vào thì thật tốt. *** "Tỉnh dậy." Lời nói lành lạnh, mang theo vô tận triền miên và ôn nhu khiến Trang Thư Tình lập tức xoay người ngồi dựng lên, ký ức trở về. Đúng rồi, Chỉ Cố đã trờ lại.” "Giờ nào ?" "Hẳn là sắp giờ Thìn." Vừa lòng nhìn thất nét mặt tỏa sáng của người trên giường, khóe miệng Bạch Chiêm gợi lên độ cong rõ ràng. Đã là giờ thìn rồi sao, giấc ngủ này của nàng thật tốt. Đầu óc Trang Thư Tình tỉnh táo lại, nhìn bàn tay bị hắn giữ lại nàng cũng không vội mà rời giường, dựa vào lòng hắn nói: “Cứ như vậy cùng ta cả đêm?” “Ừm.” Bạch Chiêm nâng tay kia đặt lên ngực, “Thật vui.” Không cần dùng nhiều cảm xúc, không cần suy nghĩ nhiều, ý cười cứ như vậy từ trong lòng tràn ra, tràn tới trong ánh mắt, nét mặt Trang Thư Tình xuất hiện phong tình tươi đẹp, cứ như vậy vô cùng tự nhiên. Bạch Chiêm tiến lên trước, ngậm lấy hai cánh môi kia, giây phút đó, phàng phất như đấy lòng của hắn đang tươi cười, thỏa mãn thở dài một tiếng. Bạch Chiêm không có tiến thêm một bước, chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi nàng nói: “Hữu Phong, chúng ta thành thân đi.” Tên này đã mấy tháng qua chưa có ai gọi nàng như vậy, lúc này hai tiếng kia phát ra từ trong miệng hắn, nàng lại cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết, thậm chí còn đề cập đến chuyện hôn sự, nàng cũng cảm thấy bản thân không cần nghĩ nhiều hơn nữa, “Được.” Hơi thở của Bạch Chiêm hơi loạn một chút, càng ra sức hôn sâu. Cho nên khi Trang Thư Tình xuất hiện trước mọi người, sắc môi nàng hôm nay vô cùng diễm lệ. ... Mời các bạn đón đọc Ác Nhân Thành Đôi của tác giả Quỷ Quỷ Mộng Du.
Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu - Vô Xứ Khả Đào
Thời khắc đẹp nhất của tình yêu là tại nơi tình yêu bắt đầu. Thư Hoàn từng nói với Hoắc Vĩnh Ninh: “Nếu lúc nào em cũng mang đến cho anh cảm giác mới mẻ, có thể để em ở bên anh lâu hơn được không?” Lúc check in, Hoắc Vĩnh Ninh tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần: “Nếu lúc đó mình kiên trì, liệu hiện tại có thể khác đi không?” Thông thường, tất cả những chuyện xảy ra trước khi gặp nhau đều vì chờ đợi, sau khi gặp nhau, rõ ràng rất yêu nhưng lại khiến nhau tổn thương. Thế rồi sau khi biệt ly, mới hiểu hóa ra thực sự đó là chữ “yêu” nhưng tất cả đều không cách nào trở lại như xưa được nữa. Sau khi tất cả yêu hận tình thù được giấu sau bức màn “thân thế” được vén lên, sự hổ thẹn và tự trách của Hoắc Vĩnh Ninh ngày càng nhiều hơn là vì cả hai lần, anh không cách nào bảo vệ người mà mình yêu thương nhất, vì thế anh đã lựa chọn một cách yêu khác… Thời gian tiến về phía trước, em nguyện lùi lại phía sau, chỉ để được bình yên nắm tay anh lần nữa. *** Đôi lời người dịch: Truyện không dài không ngắn, tầm tầm như các truyện đã xuất bản bình thường, mình không hứa trước bất cứ điều gì nhưng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhanh nhất có thể. Mình cũng đã dịch một vài truyện trước đây nhưng thực sự đây là cuốn mình rất tâm đắc, ấp ủ từ khi truyện mới được xuất bản bên Trung (nếu mình nhớ không nhầm thì đầu năm 2014) nhưng đến giờ mới quyết định dịch và đăng cho mọi người đọc. Truyện không kể về một nữ chính Tiểu Bạch hay hoàn hảo, vị tha gì đó... mà ngược lại, nữ chính có lẽ những chương đầu sẽ bị ném đá rất nhiều, nhưng sau khi đọc phần sau các bạn sẽ hiểu và thông cảm. Nói chung là nói trước mất hay nhưng đảm bảo hãy nhảy hố đi, các bạn sẽ không hối hận đâu! Thật đấy! Trust me! *** Lời cuối sách: Suy cho cùng vẫn có người hạnh phúc Tôi viết câu chuyện này vào lúc cuối thu, qua một mùa đông rồi đến tận mùa xuân năm sau. Ấn tượng sâu nhất là một lần đi học buổi sáng, ngồi trên xe bus, đột nhiên nghĩ đến kết cục này… nghĩ đến hai người trong câu chuyện chia lìa nhau trước ranh giới sinh tử, càng ngày càng rời xa và cuối cùng không thể gặp lại nữa. Tôi bị kết thúc đó ám ảnh. Mải mê suy nghĩ đến mức ngồi quá trạm xe bus cần xuống, lần đầu tiên trong đời. Khoảnh khắc ấy, tôi biết câu chuyện sẽ kết thúc như vậy. Mặc dù lúc đó lòng tôi nặng trĩu. Nhiều lần sau đó tôi muốn đổi sang một kết thúc khác, cảm thấy nếu như vậy thì cuộc đời quá tàn nhẫn với Thư Hoàn, một kết thúc có hậu cũng không tệ. Nhưng đắn đo suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không thay đổi. Dù lúc mới chắp bút, tôi chưa nghĩ gì đến kết thúc của các nhân vật, nhưng tôi hiểu rõ sự cố chấp của Thư Hoàn, từng bước dẫn dắt cô ấy đến điểm cuối cùng. Sau khi trải qua tuổi thơ đó, cho dù có gặp lại Hoắc Vĩnh Ninh một lần nữa thì anh cũng không còn mang lại cảm giác an toàn đầy đủ cho cô ấy nữa. Cả đời này cô không cách nào đặt niềm tin vào anh hay bất cứ người nào khác được nữa. Cơ hội xoay chuyển duy nhất của họ có lẽ là câu chuyện “mang thai”. Đáng tiếc vận mệnh vẫn không mỉm cười với họ. Đứa bé đó không xuất hiện. Nếu không, cuộc đời cô đã tươi đẹp hơn nhiều. Còn Hoắc Vĩnh Ninh, từ sự bất lực khi còn nhỏ đến sự bỏ lỡ khi trưởng thành… Từ đầu đến cuối, anh chỉ thiếu đúng mấy chục giây chờ đèn đỏ mà thôi. Nhưng lại vì thiếu sót đó mà chịu đau khổ cả đời. Lúc viết câu chuyện này, tôi nghe đi nghe lại một bài hát: Người của hai thế giới vương vấn không thôi Ban đầu chắc hẳn là sự dối trá thiện ý của số phận Nỗi nhớ của anh dành cho người đó Trở thành nỗi đau dai dẳng trong em Em đau lòng cho chúng ta Tạm biệt Nhưng không hẹn ngày gặp lại Chia ly làm anh lưu luyến Cái chết đừng cướp đi nỗi nhớ của anh Lời bài hát có lẽ là tâm trạng người vợ của Hoắc Vĩnh Ninh trong ngoại truyện. Hoắc Vĩnh Ninh sẽ đối tốt với Phó Đình suốt đời. Cũng có thể cô ấy sẽ biết đến câu chuyện này hoặc là mãi mãi không. Suy cho cùng vẫn có người hạnh phúc. Cuối cùng cảm ơn các bạn đã đọc đến những dòng này của tôi. Cảm ơn sự đồng hành và ủng hộ của các bạn trong mấy năm viết sách của tôi. Cảm ơn sự tâm huyết của tổng biên tập và biên tập Khang Khang. Hẹn gặp lại ^_^ By Vô Xứ Khả Đào. Mời các bạn đón đọc Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu của tác giả Vô Xứ Khả Đào.