Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE

TRUYỆN GỐC CỦA PHIM "TRƯỜNG NGUYỆT TẪN MINH TRUYỆN"  Văn án:  Trên thành lâu, ngay khi đã cùng đường bí lối, quân phản loạn đặt thanh kiếm lên cổ tôi. Hắn cười sằng sặc hỏi Đàm Đài Tẫn: – Giữa phu nhân ngươi và Diệp tiểu thư, chỉ có thể chọn một người, ngươi chọn ai? Hệ thống nhìn Diệp Băng Thường đang khóc lóc thảm thương, khẩn trương nói: – Ký chủ, gã chắc chắn sẽ chọn cô đấy. Đàm Đài Tẫn không chút do dự: – Thả Băng Thường. Hệ thống: – Ờ, dứt khoát quá. Tôi: – Ờ, quá dứt khoát. Hệ thống an ủi: – Chắc chắn Đàm Đài Tẫn biết cô gia lớn nghiệp lớn, sẽ có ám vệ cứu được cô. Quả thực Đàm Đài Tẫn có ý nghĩ như vậy, nhưng mà ngày hôm đó, tôi đã cười với gã, dưới ánh mắt vỡ vụn của gã, ngay trước mặt 30 vạn đại quân, tôi nhảy từ trên thành lâu xuống. Thậm chí một cơ thể toàn vẹn cũng không để lại cho anh ta. Đây là kết cục BE mà tôi đã chọn cho Đàm Đài Tẫn. Nguyên niên Cảnh Hòa, tân đế Đàm Đài Tẫn một đêm tóc bạc trắng, điên cuồng tàn sát dân trong thành, giết chết nữ chính Diệp Băng Thường. Mà tôi nhìn thấu tình yêu vô vọng trong mấy năm qua, sau khi niết bàn, cuối cùng cũng trở lại giới Tu tiên, quay trở về làm một tiểu tiên tử vô tư tự tại. # Nghe nói rất nhiều năm sau, tôi là ánh trăng sáng đọa thần của toàn bộ giới Tu tiên, nhắc tới là ai nấy cũng đều tái mặt. Nam chính Đại ma vương, tà vật trời sinh x Nữ chính ánh rạng đông chính đạo. Ngay từ khi mới ra đời Đàm Đài Tẫn chưa bao giờ khóc. Bị khoét mắt, bị cắt đứt gân mạch, nhưng chưa một ai nhìn thấy được vẻ yếu ớt của gã. Tận cho đến một ngày của sau này, mọi người mãi mãi không thể nào quên được, gã vừa van xin, huyết lệ như hạt châu từng giọt từng giọt rơi xuống. Gỡ mìn: 1. Viết văn ngôi thứ ba, nữ chính nhảy xuống thành lâu là để hoàn toàn rời khỏi nam chính chứ không phải đi chịu chết. Cô ấy rất yêu thương mạng sống của mình. 2. Bối cảnh tiên hiệp, giai đoạn trước là thế giới nhân gian, giai đoạn sau là thế giới tu chân. Nam chính Đại ma vương xinh đẹp mạnh mẽ có bệnh, lúc phát bệnh trở thành một kẻ khó đoán khó nắm bắt. 3. Nam chính họ kép Đàm Đài. 4. Giai đoạn đầu nam chính từng thích nữ phụ, giai đoạn sau yêu nữ chính. 5. Giai đoạn đầu tình cảm của nữ chính đối với nam chính là thương hại, áy náy. Nhân vật chính: Lê Tô Tô, Đàm Đài Tẫn. Nhân vật phụ: Tiêu Lẫm (Công Dã Tịch Vô), Diệp Băng Thường, Nguyệt Phù Nhai, Dao Quang… *** Đánh giá Tổng thể, Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE là một tác phẩm ngôn tình hay, với tình tiết hấp dẫn, nhịp truyện nhanh, và xây dựng nhân vật đặc sắc. Điểm cộng: Tình tiết hấp dẫn, lôi cuốn: Truyện có nhiều tình tiết ngược tâm ngược thân, khiến người đọc không thể rời mắt. Nhịp truyện nhanh: Truyện không có nhiều chi tiết thừa thãi, cốt truyện được đẩy nhanh, khiến người đọc luôn cảm thấy tò mò và hồi hộp. Xây dựng nhân vật đặc sắc: Nam chính Đạm Đài Tẫn là một nhân vật đặc biệt, vừa đáng thương vừa đáng trách. Nữ chính Lê Tô Tô cũng là một nhân vật thú vị, với tính cách vừa thánh mẫu vừa nham hiểm. Điểm trừ: Phần tu tiên hơi lê thê: Phần tu tiên của truyện có phần hơi dài dòng, khiến người đọc cảm thấy hơi nhàm chán. Nam chính bị ngược quá đáng: Nam chính Đạm Đài Tẫn bị ngược quá đáng trong cả hai kiếp, khiến người đọc cảm thấy thương cảm cho hắn. Kết luận: Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE là một tác phẩm ngôn tình đáng đọc, đặc biệt là những ai yêu thích thể loại ngược tâm ngược thân. *** Review Hắc nguyệt quang cầm chắc kịch bản BE Định cai hẳn ngôn tình rồi mà còn vớ phải Hắc nguyệt quang đúng là thiên ý trêu người!!! Chuyện là cũng rất lâu rồi ta không đọc ngôn tình mới, chỉ gặm đi gặm lại truyện cũ thôi. Nhảy hố Hắc nguyệt quang là vì xem trúng teaser phim chuyển thể (Trường nguyệt tẫn minh) do La Vân Hi và Bạch Lộc đóng chính. Lúc đầu là tò mò với thiết lập nam chính bệnh kiều trời sinh tà vật và nữ chính ánh sáng ban mai chính đạo có thể cẩu huyết tới mức nào. Sau là thật sự cày ngày cày đêm vì tình tiết siêu cuốn, nhịp truyện nhanh, lấy bối cảnh tu tiên nhưng như kiểu khoái xuyên hệ thống trá hình vậy. Truyện vả mặt “nữ chính” thánh mẫu bạch liên bông nhưng đồng thời cũng ngược tê ngược tái nam chính. Không hiểu sao mọi người đều mắng chửi nam chính tra, trong khi ta chỉ thấy hắn thảm. Sinh ra thảm, lớn lên cũng thảm, từ lúc gặp nữ chính cũng chả được yên vui ngày nào… Ở thế giới ban đầu, nữ chính là Lê Tô Tô – con gái của chưởng môn một môn phái tu tiên cũng khá có tiếng bấy giờ. Nàng chân thân là linh điểu, sinh ra và lớn lên trong sự bao bọc của sư huynh sư tỷ, cha và các sư thúc sư bá. Lê Tô Tô có thể an ổn lớn lên đúng là môn phái phải dốc hết vốn liếng ra che chở. Bởi bấy giờ tu tiên giới gần như bị đồ sát bởi Ma thần. Hắn mạnh đến nghịch thiên, trời sinh bạc tình hiếu sát. Cả tiên giới hợp lại cũng không đánh nổi ma thần nên họ nghĩ ra một cách, đưa Lê Tô Tô về 500 năm trước, khi Ma thần vẫn còn là phàm nhân, tìm cách rút Tà cốt của hắn (aka giết hắn trước khi hắn biến thành tai họa), xong nhiệm vụ sẽ được trở về hiện tại. Vậy nên Lê Tô Tô mang theo sứ mệnh rút Tà cốt, diệt ma thần, quay về 500 năm trước xuyên vào thân xác Diệp Tịch Vụ. Bắt đầu từ đây gọi là kiếp thứ nhất đi. Diệp Tịch Vụ – Diệp tam tiểu thư là đích nữ duy nhất của Diệp tướng quân quyền khuynh triều dã, thân phận hiển hách, tính cách bốc đồng ngang bướng, là nữ phụ điển hình trong các thể loại cung đấu văn. Nàng có một đại tỷ tỷ cùng cha khác mẹ là Diệp Băng Thường. Diệp Băng Thường người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Lục hoàng tử thích nàng, trạng nguyên lang thích nàng, thậm chí phu quân của Diệp Tịch Vụ cũng thích nàng. Phu quân của Diệp Tịch Vụ tên gọi Đạm Đài Tẫn – là hoàng tử nước bên cạnh, từ nhỏ đã bị tất cả mọi người xa lánh ghét bỏ, phụ hoàng hắn còn chẳng thương tiếc gì tống hắn sang bên này làm con tin. Cho nên cuộc đời của hắn phải nói là chỉ có một chữ thảm. Thân thể thì gầy gò yếu ớt, thế mà bị ép phải cưới Diệp tam tiểu thư – con gái của Tướng quân nước địch, suốt ngày bị đánh đấm bị phạt quỳ bị lôi ra làm công cụ cho nàng trút giận. Nhưng dù thế nào hắn vẫn nhẫn nhịn giả vờ nhu nhược cam chịu. Hoặc là nói, trời sinh Tà vật, không biết nhục nhã, không biết khổ đau, trong lòng chỉ có dã tâm bừng bừng với sức mạnh và quyền lực. Sau khi Lê Tô Tô xuyên vào Diệp Tịch Vụ hống hách khó ưa thì cũng không thể lộ ra khác biệt tính cách quá lớn. Huống hồ Lê Tô Tô cũng rất ghét Đạm Đài Tẫn. 500 năm sau hắn sẽ là Ma thần chỉ mang đến chết chóc và huyết tinh. Cho dù thoáng chốc có thương xót số mệnh hắn cô khổ, thương xót thế đạo bất công bắt hắn phải chịu quá nhiều chà đạp, thì nàng cũng không bao giờ quên lí do mình đến đây: giết hắn. Nữ chủ và nam chủ vốn đã định chính tà bất lưỡng lập, kết cục chỉ có thể là tương sinh tương sát. Nhưng tơ tình đã mọc rễ nảy mầm làm sao có thể cắt đứt được đây? Dưới ánh trăng hắn cõng nàng về nhà, nàng lấy thân mình chịu nguyền rủa của Khuynh Thế Hoa chữa lành đôi mắt hắn. Nàng dạy hắn vẽ Thương sinh phù thấy chúng sinh an lạc. Hắn dốc lòng tìm giải dược kết xuân tằm cho nàng. Nàng lừa hắn lập mình làm Hoàng hậu, khăn phượng chẳng chịu thêu, hắn lại lẳng lặng cầm chiếc khăn voan thêu bằng hết. Nhưng cũng lại làm sao phân rõ yêu hận giữa hai người đây? Hắn sát phạt Hạ quốc, khiến cho huynh trưởng nàng chết trận, cha phải lưu đày, tổ mẫu tuổi già sức yếu cũng phải tha hương. Ghen tuông mù quáng khiến hắn não bổ rằng trong lòng nàng chưa bao giờ có hắn, nàng chỉ yêu Tiêu Lẫm. Hắn cài cắm thuật con rối lên người nàng, biến nàng thành lưỡi đao giết người nàng yêu nhất. Khiến nàng triệt để thất vọng, để từ nay buộc phải quay về bên cạnh hắn. 'Trường Nguyệt Vô Tẫn' cập nhật poster mới: Mê mệt với tạo hình của La Vân Hi và Bạch Lộc Nhưng có một điều hắn không biết. Nàng là Lê Tô Tô, không phải Diệp Tịch Vụ chân chính. Tất cả tội nghiệt hắn gây ra, chỉ có Diệp Tịch Vụ mới có tư cách tha thứ cho hắn hay không. Nàng chỉ là Lê Tô Tô, sau hết thảy, nàng chỉ cảm thấy mỏi mệt. Nàng chỉ muốn kết thúc tất cả chuyện này. Giết hắn, trở về tiên giới 500 năm sau. Nhân gian không hỏi nữa. Thế nhưng chín cây diệt hồn đinh đâm vào tim hắn, ba cây nát. Nhiệm vụ thất bại. Đạm Đài Tẫn không chết. Lê Tô Tô… cũng không thể trở về tiên giới nữa rồi. Hắn giam nàng vào ngục tối. Lễ phong hậu vốn nên là ngày vui thiên hạ đại xá, nay trở thành địa ngục với nàng. Nàng phá thân, bao nhiêu ôn nhu hắn dành cho Diệp Băng Thường hết cả, đối với nàng chỉ còn lại tàn nhẫn và lãnh khốc. Lúc đó hắn đã dốc hết sức tàn cố gắng hỏi nàng một lần sau cuối: “Tại sao?” Tại sao lại không một tiếng động, đâm xuyên tim hắn? Nàng đã trả lời hắn thế nào? “Ta vốn là đến để giết ngươi.” Lê Tô Tô khi đó quá chắc chắn vào vũ khí của mình. Hoặc cũng có thể, nàng đã quá mỏi mệt để đóng kịch với hắn. Cho nên khoảnh khắc nhiệm vụ thất bại, nàng biết chắc mình không còn đường lui nữa rồi. “Ta không cần gì từ ngươi nữa. Là ta có lỗi. Ta sẽ trả cho ngươi một thứ càng tốt hơn.” Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng xóa. Nàng hiến tiên hồn của mình cho trời cao, mượn thiên lôi, lấy thần tủy đổi tà cốt, đưa Đạm Đài Tẫn tới tiên lộ mênh mông, rồi gieo mình từ tường thành xuống. Đến đoạn này thì nhà edit drop. Cũng coi như hết kiếp thứ nhất. Ai thích BE có thể dừng ở đây cũng được. Nam chính ngược thân nữ chính được mấy chương cuối, còn nữ chính ngược tâm nam chính từ đầu đến cuối chứ khác gì :))) Khổ tâm nhất là nam chính không hề biết là nữ chính có tình cảm với mình. Nam chính không có tình ti, tình đã sâu đậm vẫn còn không hay biết. Quần thần phản đối hắn lập nàng làm hoàng hậu, hắn bèn giết hết tất cả những kẻ phản đối. Giam lỏng nàng trong tẩm điện, ngày ngày mở mắt ra đều phải hỏi ám vệ một câu xem nàng đâu, chỉ sợ nàng trốn mất. Nhưng có ai nhắc đến thì hắn vẫn phải gào mồm lên cãi: “Ai cho ngươi nói cô thích nàng!” Nữ chính thì yêu hận lẫn lộn, lẫn lộn sao mà cuối cùng vẫn quyết tuyệt lấy mạng hắn. Cho nên mới có một màn cô ngược tôi, tôi ngược lại cô đắng hết cả lòng mề mấy chương cuối kiếp 1. Sau khi tự vẫn thì hồn phách Lê Tô Tô thoát khỏi thân xác Diệp Tịch Vụ, trùng sinh về 500 năm sau. Nàng tu vô tình đạo, diệt tuyệt tình ái. Coi như cuộc đời Diệp Tịch Vụ chỉ là một giấc mộng hoàng lương, nhân thế cũng sẽ không còn Ma thần quấy nhiễu. Nàng và Đạm Đài Tẫn, có lẽ cũng sẽ không bao giờ chạm mặt… Cá nhân ta thì thấy từ phần tu chân không cuốn bằng phần nhân gian 500 năm trước. Lê Tô Tô đang yêu hận nùng liệt như thế mà đùng cái về tiên giới như bị tẩy não, nhìn Đạm Đài Tẫn chả còn cảm giác gì, F5 là F5 bằng sạch. Trong khi Đạm Đài Tẫn số khổ chìm nổi 500 năm đi tìm hồn phách của nàng đến không còn dạng người. Mà chưa hết, về sau Đạm Đài Tẫn nhập ma hai người còn tiếp tục hiểu lầm lên bờ xuống ruộng… Nói chung phần 1 còn đỡ vì nữ chủ có ngược nam chủ xong thì cũng sẽ vỗ về gì đó coi như bù đắp lại. Mà sang phần 2 cái đúng tuyệt tình luôn. Đầu tiên là giả bộ không quen. Bị lộ tẩy rồi thì dứt khoát bơ đẹp hắn. Tới tận lúc hắn nhập ma cũng không tới kịp. Haizz nói chung là ai chửi nam chính tra thì chửi chứ ta chỉ thấy hắn thảm. Lúc ở nhân gian làm Tẫn hoàng chắc ngược nữ chính được mấy tập. Mà nghĩ cũng tội, bị phụ tình ai chả đau, đau nữa là nữ chính cho câu: “Ta vốn là đến để giết ngươi.” khác gì xóa sạch rung động từng có giữa hai người biến thành một âm mưu một vở kịch từ đầu tới cuối. Sau này lúc hắc hóa nhập ma chắc cũng ngược nữ chính được mấy tập, mà ngược xong đi chết luôn mới sợ. Nam chính gì mà khổ hơn phản diện… 'Trường Nguyệt Vô Tẫn' cập nhật poster mới: Mê mệt với tạo hình của La Vân Hi và Bạch Lộc Được cái văn tu tiên thì chết hay hồn phi phách tán cũng không đáng ngại. HE hay BE là ở ý chí của tác giả thôi :)) Tác giả này tuy hơi ghẻ lạnh nam chính trong quá trình một tí thôi, kết cục vẫn gọi là có tâm lắm. Đọc phần tu tiên hơi lê thê lại còn quá đáng với nam chính quá, ta đã định drop rồi. May mà từ lúc cho nam chính hắc hóa truyện lại hay hẳn ra. Xong phiên ngoại cũng cho nữ chính mang theo con truy lại nam chính cũng gọi là có tí an ủi :3 Nói chung là truyện rất được nha, đề cử đề cử. Chủ yếu vì ta rất thích nam chính, điên điên, tàn nhẫn, khát máu và THẢM :))) Gỡ mìn một chút là truyện song khiết. Gỡ mìn thêm tí nữa là nam chính chưa bao giờ thích nữ phụ, cũng như nữ chính chưa bao giờ thích nam phụ. Họ chỉ tự ngược nhau :)))) *** Review Đằng La Vi Chi vốn là một tác giả nổi tiếng với những tác phẩm chuyên ngược nam. Hầu hết các tác phẩm của cô đều có phần lớn nội dung là ngược nam chính. Tuy kết cục đều HE và nữ chính về với tra nam chính nhưng vì quá trình ngược nam khá sảng khiến nhiều chị em cũng khá hài lòng. Nhưng lần này Đằng La Vi Chi cũng có một số thay đổi với phòng cách viết thường ngày. ‘Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc BE Kịch Bản’ tuy cũng mang màu sắc trước ngược nữ sau ngược nam nhưng lần này có vẻ cô theo con đường ngược nữ nhiều hơn. Đọc qua văn án sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện ngược nam vả mặt bôm bốp, nhưng thật sự thì nội dung không hề vậy. Tránh tình trạng có nhiều độc giả ưa ngược nam đọc phải văn án rồi nhảy hố nhầm, hay những bạn ưa đọc ngược nữ mà vì văn án bỏ hố, mình sẽ review sơ qua về bộ này. Nam chính vốn sinh ra thân mang tà cốt, tình tình độc ác tàn nhẫn lại còn không có tình ti. Tà cốt thức tỉnh chú định Ma Thần xuất thế. Nữ chính cũng vì thế mà phải trở về 500 năm trước để rút tà cốt trong thân nam chính ra. Và cũng trong thời gian trở về 500 năm trước, với thân phận phàm nhân. Hai người trải qua dây dưa các loại. Ở giai đoạn đầu thì mục tiêu của nữ chính chỉ là vì rút tà cốt khỏi thân nam chính nên nàng không hề có tình cảm gì cả. Tuy nam chính lạnh lùng tàn nhẫn ngược nữ chính nhưng khoảng giai đoạn đầu thì đối với một người không hẳn có tình cảm gì như nữ chính cũng không thể tính là ngược. Nhưng càng về sau, trải qua nhiều chuyện, tình cảm của hai người cũng có bước tiến, cũng có hy sinh vì nhau, nhưng hiểu lầm lại nhiều hơn nên các cảnh ngược nữ càng ngày càng nhiều. Nam chính yêu nữ chính? – Có yêu. Nhưng so với quyền lực thì tình yêu đó không sánh bằng. Nam chính là một người vô cùng muốn sống, hắn có thể chịu khổ chịu cực, nhưng lại không thể chết. Nam chính không từ thủ đoạn, không chuyện gì mà không dám làm chỉ để đạt được mục đích của bản thân. Cho nên cũng vì vậy mà cho dù trong lòng thật sự có tình cảm với nữ chính thì cũng vẫn gây ra những đau khổ cho nữ chính. Một giai đoạn ngược nữ nhất của truyện chính là khi còn ở phàm thế, nam chính tùy tay đưa vĩnh sinh hoa có thể cứu mắt của nữ chính cho người khác. Cái này khiến cho mình thật sự muốn bỏ luôn truyện những vẫn cố gắng lết tiếp. Trong những tháng ngày ấy, nữ chính đốt cháy sinh mệnh của bản thân để tạo nên thần tủy. Để rồi trên tường thành, nàng tự đốt tiên hồn, hoàn thành thần tủy, muốn dùng thần tủy để thay thế tà cốt trong người nam chính, nguyện nam chính từ nay đi lên chính đạo, 500 năm sau không có Ma Thần, nàng cũng theo đó mà tiêu tán trong thiên địa. Cũng may vốn dĩ nữ chính thân mang huyết mạch Phượng Hoàng, có thể niết bàn trọng sinh lần nữa sống lại. Trở về tiên đạo, từ nay nàng bước lên con đường tu Vô tình đạo, nguyện cả đời không gặp lại nam chính, cũng không còn động tâm vì ai nữa. Cả một phần sau khi trở về thế giới tu tiên cũng là những chuỗi ngày ngược nam vả mặt. Từ ngày nữ chính đốt cháy sinh mệnh rời khỏi phàm trần, nam chính trải qua 500 năm muốn tìm kiếm lại nữ chính. Khoảnh khắc hai người gặp lại nhau, đối với nam chính là 500 năm đau khổ tuyệt vọng, nhưng đối với nữ chính lại giống như chuyện của ngày hôm qua. Cũng vì thế mà trong lòng của nàng giờ đây đối với nam chính không có chút tin tưởng hay kỳ vọng gì nữa. Cũng vì thế mà con đường truy thê của nam chính cũng trở nên gian nan hơn. Tất nhiên đến cuối cùng thì cả hai cũng về được với nhau. Truyện dài 139 chương nhưng phải hết 80 chương ngược nữ. Nên vì thế những bạn nào đọc văn án tưởng nhầm ngược nam thì có thể quay đầu kịp lúc. Mời các bạn mượn đọc sách Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE của tác giả Đằng La Vi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cứ Quyết Định Vậy Nhé - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng
Anh từng cho rằng bản thân chỉ có thể cuồng nhiệt với bóng đá. Mãi đến khi gặp cô. Một kẻ nhất kiến chung tình, bắt đầu cho câu chuyện tình chị em không ngơi nghỉ. Một đoạn tình yêu có chút đen tối giữa chân sút lưu manh và tiểu biên tập trầm tĩnh. Đây không phải là bài viết về bóng đá, mà chỉ là một câu chuyện tình yêu. *** Nội dung: Ngọt ngào, thi đấu thể thao. Nhân vật chính: Khâu Thiên, Kim Đa Bảo. *** Lời nhắn của Blue: Nam chính rất bạo :v Nếu bạn từng đọc truyện tranh Namaikizakari sẽ thấy nam chính trong truyện này khá giống Naruse Shou. Cả hai đều nhỏ tuổi hơn nữ chính, giỏi thể thao, và biết cách chơi đểu người khác =v= *** Thể loại: Hiện đại, thể thao (nam9 là cầu thủ bóng đá), hài, 2S, nhẹ nhàng ấm áp, HE Độ dài: 53 chương + 1PN Tình trạng: Hoàn edit Link onl: https://ngoilangcuagio1211.wordpress.com/cu-quyet-dinh-vay…/ ____________ Nếu người yêu bạn là một cầu thủ bóng đá nổi tiếng, bạn sẽ làm gì? OK, có vẻ như câu hỏi này hơi khó trả lời nhỉ, bởi vì may mắn đâu có dễ dàng rơi vào đầu chúng mình như thế, phải tu mới được đấy. TT.TT Nữ chính trong truyện có cái tên khá là dễ nhớ, Kim Đa Bảo, là người làm trong ngành xuất bản, ngày ngày phải căng da mặt đi đòi các bạn tác giả trả nợ bản thảo. Với bối cảnh như vậy thì hiển nhiên hiểu biết của bạn Bảo về thể thao mà cụ thể là bóng đá chỉ bằng con số 0. Cho nên mới có chuyện dở khóc dở cười là bạn Bảo đặt tượng đội bóng của nam chính trong nhà mà không hề biết cái thằng nhóc đang đứng cạnh mình cũng là một cầu thủ nổi tiếng trong đội. Chuyện phải kể từ đầu, vào một ngày nắng đẹp trời, bạn Bảo xách hai chiếc vali hì hục leo mấy tầng lầu thì gặp một cậu nhóc đẹp trai cao ráo không nói hai lời đã giúp bạn Bảo một tay. Cuối cùng hoá ra cậu nhóc là hàng xóm của nhà bạn Bảo, tên Khâu Thiên. Trưa hôm ấy, cậu nhóc ra ngoài quên khoá nên bị nhốt ngoài cửa, Kim Đa Bảo tốt bụng mời cậu vào nhà uống miếng nước ăn miếng bánh, mà cậu nhóc còn ăn luôn nửa suất cơm ít ỏi của chủ nhà. Tiễn được “nam thần” nhà bên về, chiều đó, tâm huyết dâng trào thế nào mà bạn Bảo lang thang đến sân bóng gần nhà và được chiêm ngưỡng cậu nhóc hàng xóm đá bóng. Từ hôm ấy, bạn Bảo bỗng nhiên phát hiện thì ra bóng đá cũng không quá nhàm chán, ít ra thì cậu nhóc nhà bên cũng đá rất hay. ---------- “Thấy tôi đá có hay không?” “Hay vô cùng.” “Cô xem hiểu không?” “Đã lỡ nói là cậu đá hay rồi, cho nên cũng không tệ.” (*) ---------- Sau đó nữa thì cậu nhóc nhà bên phải trở về đội luyện tập, không thường xuyên ở nhà, nhưng mà chả hiểu sao hai người cứ hay đụng mặt nhau lúc thì trên xe bus, lúc thì trước cửa (hoặc là do có người nào đó cố ý hihi). Tuy nhiên hai con người ở hai thế giới trái ngược nhau, Khâu Thiên thì chỉ biết thi đấu và luyện tập, còn Kim Đa Bảo lúc nào cũng có chữ nghĩa bay trong đầu. Vậy mà hai người bằng một cách thần kì nào đấy đã kết nối tâm hồn được với nhau. Kim Đa Bảo dạy Khâu Thiên cách suy nghĩ như một người đàn ông trưởng thành, còn Khâu Thiên cũng dạy cô cách thả lỏng và hài lòng với bản thân. Từ những lần gặp mặt “tình cờ” khi Khâu Thiên luôn trêu chọc cô nàng Kim Bảo Bảo của chúng ta, hai người nhanh chóng đáp chuyến bay chiến lược vèo cái tới vạch đích hẹn hò luôn. “Khâu Thiên lấy điện thoại di động, tìm một dãy số trong danh bạ, sau đó gửi tin nhắn: “Bàn chuyện yêu đương không?” Kim Đa Bảo đang ngâm chân, đắp mặt nạ, nghe tiếng điện thoại rung bèn cầm xem thử. Một số máy lạ, và một tin nhắn quái dị? Cô nhìn số điện thoại đó hồi lâu nhưng vẫn không biết ai đang trêu chọc mình, do dự nửa ngày bèn gửi tin nhắn trả lời: “Xin hỏi bạn là ai vậy?” Một lúc lâu sau, đối phương đáp lại: “Bán bảo hiểm.” (*) Quá trình hai người hẹn hò cũng đầy chuyện dở khóc dở cười. Tuy Kim Đa Bảo hơn Khâu Thiên 2 tuổi nhưng về tuổi tinh thần thì hai người chẳng lệch nhau là mấy, vì thế mới có chuyện buổi hẹn đầu tiên hai đứa vào khu trò chơi tiêu hết xèng để gắp thú nhồi bông, rồi Kim Bảo Bảo bị nam sắc làm mù mắt, bị ướt hết quần áo. Thế là hai người lại dắt nhau vào nhà nghỉ để… hong khô đồ. Trong quá trình yêu đương cũng có lúc thấy tủi thân bởi hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Bởi tính chất nghề nghiệp, Khâu Thiên thường phải đi thi đấu khắp nơi, về đến nhà thì lại phải nghỉ ngơi rồi lao vào luyện tập cho mùa giải mới. Mỗi lần hai bạn trẻ ôn lại tình cảm chỉ vỏn vẹn một hai ngày. Tuy nhiên bé Khâu Thiên cũng rất ngoan khi từ chối mọi cuộc vui nơi xứ người sau trận bóng để nằm nhà nhắn tin yêu đương với Kim Đa Bảo. Trích đoạn Khâu Thiên và Kim Đa Bảo nói chuyện sau khi “yêu”: Khâu Thiên nghiêm túc hỏi: “Em không thích làm vậy hả?” “Không thể nào, em thích anh như vậy, sao mà không thích được.” “…” “Quên đi. Bây giờ chuyện gì có thể khiến em vui?” “Muốn xem phim, ăn kem li nữa.” “Được, sau này mỗi lần ‘làm’ xong anh sẽ xem phim và ăn kem li với em, em sẽ luyện thành phản xạ có điều kiện, trong lúc ‘làm’ cứ nghĩ: sau khi kết thúc có chuyện vui, thế là thích làm ngay.” “Anh học cái này ở đâu thế?” “Tự nghĩ, chẳng phải huấn luyện chó đều như vậy sao?” Khâu Thiên xuống giường lấy kem li, “Chờ chút nha chó Bảo.” (*) Cuối truyện là một cảnh siêu siêu lãng mạn khi anh chàng cầu thủ Khâu Thiên tỏ tình trực tiếp với Kim Đa Bảo trên sóng truyền hình. Và tiếp theo là gì, là các bạn phải đọc truyện ngay và luôn đi để biết thêm chi tiết nhé. :v Bởi đây là một câu chuyện hết sức hài hước và đáng yêu đảm bảo sẽ thoả mãn được tâm hồn fangirl bé bỏng của các gái. Nam chính trẻ tuổi lại đá bóng giỏi, đẹp trai, thích trêu chọc bạn gái cơ mà cũng chiều người yêu ra phết. Thi thoảng bạn Bảo không hiểu ý đồng đội là bạn Khâu Thiên lại dỗi như cún con ý. Còn nữ chính thì thông minh trên lí thuyết và ngốc nghếch khi yêu đương thực tế, thi thoảng bị bạn Khâu thả ít thính là đã chết ngất đứ đừ như chị em chết vì U23 rồi. Lời cuối, chúc các chị em đọc truyện vui vẻ và đón valentine thật rực rỡ nha. :* ____________ (*): Trích đoạn trong bản edit Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Họa Gian Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban *** Thể loại: Hiện đại, cầu thủ bóng đá, biên tập viên Tình trạng: Hoàn Review bởi: Mai Quế Ngân - fb/hoinhieuchu  Mình đã trở lại cùng một bộ truyện ngọt ngào vui vẻ nữa đây 
Công Tắc Tình Yêu - Phỉ Ngã Tư Tồn
“Em chỉ muốn lắp trong tim một cái công tắc, như vậy khi nào em muốn yêu anh thì yêu, không muốn yêu anh, thì sẽ không yêu nữa.” Chu Diễn Chiếu từng khắc cho Chu Tiểu Manh một đôi giày gỗ, dưới đế ghi bốn chữ “trọn đời bên nhau”. Anh đã ở bên cô suốt những năm tháng tuổi thơ, cùng cô trèo cây chuồn ra ngoài chơi, đèo cô phóng xe như bay trên những con đường ở thành Nam Duyệt, thậm chí, còn định theo cô trốn ra nước ngoài, thoát khỏi vòng kiềm tỏa của cha mẹ để `trọn đời bên nhau`. Anh cũng đã giữ cô bên mình, để cô giương mắt nhìn anh quen biết, yêu đương, chung sống, rồi đính hôn với người con gái khác. Là yêu thương hay căm hận, là che chở hay giày vò, là không nỡ rời xa hay là sống không bằng chết, có lẽ chính hai người cũng không phân rõ được. Tình cảm ấy vô vọng mà cố chấp, điên cuồng mà yếu đuối như đóa hoa bừng nở giữa đêm đen, sẽ tan tác theo gió, hay sẽ kết thành trái độc? *** Thể loại: Hiện đại, ngược, SE Review written by Ngón chân cái của Yoochun --- Trong tác phẩm Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh, nhân vật nữ chính Triệu Mai từng nói: “ Thời còn trẻ chúng ta không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó tôi không hề biết trên đời này còn tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi” Câu chuyện tình yêu của Chu Tiểu Manh và Chu Diễn Chiếu chính là như vậy, họ thắng được bản thân, lại không tài nào vượt qua số phận.. Chu Tiểu Manh và mẹ bước vào nhà họ Chu sau khi cha cô qua đời, mẹ cô đi bước nữa, người đàn ông ấy chính là cha của Chu Diễn Chiếu, lúc đó cô mới hai tuổi. Thời gian đầu, lúc nào Chu Diễn Chiếu cũng chán ghét cô em gái của mình, bảo cô là đồ con hoang. Nhưng rồi sau một lần mẹ Chu Tiểu Manh đỡ chiếc bình sứ từ tay ông Chu Bân Lễ ném về phía Chu Diễn Chiếu, khiến bà phải đi bệnh viện may mười mấy mũi, thái độ của Chu Diễn Chiếu đối với hai mẹ con cô bắt đầu đổi khác.. Năm tháng qua đi, cậu bé Chu Diễn Chiếu ngày nào giờ đã trở thành một người thiếu niên sáng sủa cao ráo, mà cô em gái Chu Tiểu Manh cũng trở thành một người thiếu nữ xinh đẹp. Và ở độ tuổi đẹp nhất ấy, hai con người sớm chiều bên nhau đã nảy sinh một tình yêu vượt ra ngoài mọi khuôn phép. Chu Diễn Chiếu yêu Chu Tiểu Manh bằng một tình yêu nồng nàn sâu đậm Chu Tiểu Manh yêu Chu Diễn Chiếu bằng một tình yêu thiết tha không màng lí lẽ. Khi người ta còn trẻ, trong lòng luôn ấp ủ bao ảo mộng về tình yêu, tưởng rằng chỉ cần tìm được người thật lòng yêu mình, mà bản thân cũng yêu người đó. Thì có thể đời đời kiếp kiếp ở bên nhau. Nhưng thời gian trôi qua, chúng ta mới có thể nhận ra một sự thật đau lòng, đôi khi số phận trêu ngươi, khắc trước còn tình nồng ý đậm, giây sau đã trở mặt thành thù. Chu Tiểu Manh và Chu Diễn Chiếu quyết định bỏ nhà ra đi, đến Canada làm lại từ đầu. Hai người đến Bắc Kinh, chuẩn bị bước lên chuyến bay cuộc đời. Ai ngờ đâu sóng gió ập đến. Chu Diễn Chiếu nhận được điện thoại từ Tiểu Quang, người anh em giang hồ của anh, thông báo rằng cha anh bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, mong anh về gấp. Vì không muốn Chu Tiểu Manh lo lắng, Chu Diễn Chiếu giấu đi mọi chuyện, bảo cô hãy đến Canada trước, anh sẽ sang sau. Chu Tiểu Manh ở lại Bắc Kinh hai ngày, lòng lo lắng khôn nguôi, không biết gia đình đã xảy ra chuyện gì, thế rồi quyết định hoãn chuyến bay, chờ Chu Diễn Chiếu. Đúng lúc đó, cô nhận được điện thoại từ anh, anh bảo cô mau quay về. Tiểu Manh đâu biết, ngay lúc này đây, cô đã vĩnh viễn không thể nào nhìn thấy Chu Diễn Chiếu dịu dàng mà cô yêu như trước nữa.. Lúc trở về thành phố Nam Duyệt, trở về ngôi nhà thân yêu nơi anh và cô lớn lên, Chu Tiểu Manh mới biết cha dượng của cô giờ đây nửa mê nửa tỉnh, trí nhớ và hồi ức bị đình trệ, quãng đời còn lại sẽ sống trong trạng thái như một đứa trẻ. Còn mẹ cô, mãi mãi nằm trên giường bệnh, mạng sống nương nhờ vào máy thở oxi, không bao giờ tỉnh lại. Đớn đau hơn cả, người đàn ông mà cô yêu nhất, nhìn cô bằng ánh mắt dành cho kẻ thù, và anh ta cũng chính là người gây ra tất cả thương tổn cho mẹ cô, bởi vì mẹ cô chính là tội phạm khiến cha dượng cô thành ra như bây giờ. Bà Diệp Tư Dung đã mướn một sát thủ bắn tỉa, một phát bắn vào đầu ông Chu Bân Lễ, Chu Diễn Chiếu cũng dùng một phát đạn đấy, trả lại vào đầu mẹ của người mình yêu nhất. n ân oán oán, vì đâu nên nỗi. Từ đó về sau, hai con người yêu nhau tha thiết lại phải sống bên nhau trong dằn vặt giữa yêu thương sâu sắc và đớn đau thù hận. Anh bắt cô phải sống bên anh, không được rời đi, giày vò cô khiến cô đau khổ. Cả câu chuyện dài, rất ít khi nhìn thấy Chu Diễn Chiếu thể hiện hành động yêu thương dành cho Tiểu Manh. Cho dù là lúc ân ái, cũng chỉ nói lên sự tức giận của anh và sự đau thương của cô. Họ gây bao vết thương cho nhau, làm đối phương đớn đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Dù vậy, lại cho người khác cảm giác họ đang dùng cách ấy để nói cho đối phương biết tình yêu sâu đậm của mình cùng với sự bất lực vì không thể đường đường chính chính ở bên nhau, cùng nhau xây dựng hạnh phúc trọn đời Nhưng có một chi tiết, là đoạn đối thoại của Chu Diễn Chiếu và Tiểu Quang, khi biết người mình yêu đang gặp nguy hiểm, đại ca phía Tây – Tưởng Khánh Thành đe dọa sẽ làm hại đến Tiểu Manh, Chu Diễn Chiếu bảo “ Nếu người ta gửi đến một ngón tay của cô ấy, chắc tôi chỉ còn cách tự bắn vào đầu mình thôi, cậu cũng không muốn sự thể thành ra như thế phải không?”. Mấy năm trước, cô bạn gái của Chu Diễn Chiếu, tên Tô Bắc Bắc cũng từng bị bắt cóc nhằm đe dọa buộc Chu Diễn Chiếu xuất hiện, nhưng anh không đến, lũ bắt cóc cứ một ngày thì chặt hai ngón tay của Bắc Bắc gửi đến cho anh, mãi đến ngày thứ ba anh mới ra mặt, rút súng bắn chết cô bạn gái của mình. Con người Chu Diễn Chiếu chính là như vậy, ngoài bản thân ra không màng gì cả, vậy mà có một thứ anh ấy còn yêu hơn bản thân, chính là Chu Tiểu Manh, anh thà rút súng bắn vào đầu mình, cũng không nỡ nhìn thấy Chu Tiểu Manh mất đi một ngón tay. Ngoài anh ra, không ai được phép làm thương tổn người anh yêu. Có lẽ ngay từ lúc bắt, số phận đã sớm định đoạt hai con người này mãi mãi không thể bước chung đường, dẫu cho trái tim đập cùng một nhịp. Chu Tiểu Manh lúc nào cũng luôn miệng hỏi Chu Diễn Chiếu có yêu cô không, chẳng lẽ trước giờ chưa từng thật lòng yêu cô sao. Nhưng chưa lần nào anh thừa nhận tình yêu của mình. Anh yêu cô, nhưng lại không thể nói ra, cho dù thời gian trôi đi, việc làm mà mẹ cô gây ra cho cha anh năm ấy, mãi mãi không thể nhạt nhòa. Và tội ác mà chính anh gây ra cho mẹ cô, cho dù dưới đạo nghĩa một người con trả thù cho cha đi nữa, Chu Tiểu Manh cũng không sao chấp nhận được. Dù cho cô cũng yêu anh tha thiết: “Chu Diễn Chiếu, điều em muốn nhất, kì thực là lắp một cái công tắc ở trong trái tim mình, có thể bật tắc bất cứ lúc nào. Như thế, khi nào em muốn yêu anh thì sẽ yêu anh, khi không muốn yêu anh, thì sẽ không muốn yêu anh nữa..” Thế rồi cô đã có một quyết định, nhất định phải khiến anh trả cho mẹ con cô tự do, phải khiến anh vào tù. Việc diễn ra sau đó như thế nào, uẩn khúc đằng sau hành động của mẹ Chu Tiểu Manh là gì, đọc giả có thể từ từ tìm hiểu. Chỉ biết là đến cuối cùng, hai con người yêu nhau sâu sắc đó, cũng không có được một hạnh phúc trọn vẹn. Đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, Chu Diễn Chiếu cũng muốn dành để bảo vệ người anh yêu nhất ấy. Anh chết cũng được, chỉ cần cô có thể sống tiếp. Cái kết của chuyện tình này, có thể bạn đọc sẽ thấy đó là một cái kết đầy bi thương nước mắt khi cả hai nhân vật chính đều qua đời, nhưng biết đâu đối với Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh, đây là một khởi đầu hoàn toàn khác? “Nghĩa địa dưới ánh chiều tà không một bóng người, chỉ có từng hàng thông xanh lắc lư trong gió bầu bạn với những tấm bia mộ ngay ngắn thẳng hàng, sắc trời tối dần, lũ chim bay về, càng làm toát lên vẻ thê lương tịch mịch. Vị trí đặt mộ rất chật hẹp, mộ huyệt của Chu Diễn Chiếu và Chu Tiểu Manh đặt cạnh nhau, vì khoảng cách rất gần nên hai tấm bia mộ chừng như chập vào làm một. Trước bia mộ đặt một chậu hành, lá hành mọc rất dài, trên ngọn còn vương giọt nước như vừa được tưới tắm. Bên cạnh còn có hai mẩu gỗ, Tiêu Tư Trí cúi xuống cầm lên, nhìn một lúc lâu mới nhận ra đấy là một đôi giày gỗ, làm rất tinh xảo, không biết tại sao lại bị người ta dùng khoan điện chọc thủng lỗ chỗ khắp nơi, dưới đế hai chiếc giày đều có chữ, nhưng cũng bị mài đi gần hết, anh ta vất vả lắm mới đọc được, thì ra là “Suốt đời bên nhau.” Khi còn sống ở cạnh nhau, luôn phải dằn vặt giữa yêu thương và thù hận. Đến lúc có được hạnh phúc vẹn tròn, thì chỉ còn lại mộ tàn xương lạnh. Liệu thế gian này có tồn tại kiếp sau không? Nếu như có kiếp sau, biết đâu hai người sẽ quên hết mọi khổ đau kiếp này, có thể tiếp tục ở bên cạnh nhau, sống lại những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp ấy. Lúc mà Chu Diễn Chiếu còn là một cậu thiếu niên quậy phá nghịch ngợm, trong lòng chỉ thương nhớ duy nhất một bóng hình. Lúc mà Chu Tiểu Manh đơn giản ngây thơ nhất, khi yêu là sẽ yêu hết mình. Nếu có kiếp sau, hai người sẽ chỉ là những con người bình thường, không phải sống trong dằn vặt khổ đau mà đời trước để lại. Có thể cùng nhau xây dựng mái ấm, ở trong một căn nhà nhỏ, trồng một cái cây to, cao đến cửa sổ tầng hai. Thỉnh thoảng Diễn Chiếu sẽ giống như khi trước, trèo lên cái cây cao đó, để đến được căn phòng của Tiểu Manh, đưa cho cô bọc bánh cuốn mà cô yêu thích nhất. Kiếp sau ấy, chỉ còn vui vẻ hạnh phúc, đầm ấm đoàn viên. “Suốt đời bên nhau, cuối cùng vẫn làm được rồi.” ***   Phỉ Ngã Tư Tồn (sinh ngày 26 tháng 12 năm 1978) tên thật là Ngải Tinh Tinh, một nhà văn nữ thuộc dòng văn học hiện đại người Trung Quốc. Cô là tác giả của 20 cuốn tiểu thuyết, trong đó có 11 tác phẩm đang được chuyển thể thành các dự án điện ảnh. Hiện nay, đã có 3 tiểu thuyết và một truyện ngắn của cô được dựng thành phim truyền hình. Năm 2005, tiểu thuyết đầu tay xuất bản mà tác giả lấy bút danh Tư Tồn và đã nhận được một khoản nhuận bút nhỏ. Các bút danh trước đây của cô là Tư Tồn và Phí Tiểu Tồn.   Tác phẩm: Gấm rách Sân không vắng vẻ tàn xuân (Tịch mịch không đình xuân dục vãn) Không kịp nói yêu em Nếu phút giây này anh không gặp em Hẹn đẹp như mơ (Giai kỳ như mộng) Trăng lạnh như sương Đương thời minh nguyệt tại Hương hàn Giai kỳ như mộng–Đời này kiếp này Giai kỳ như mộng–Hải thượng phồn hoa Hoa đào năm ngoái còn cười gió xuân (Đào hoa y cựu tiếu xuân phong) Cảnh năm biết bao lâu Thiên sơn mộ tuyết Đông cung Hoa nhan Minh mị Tinh quang thôi xán Mê vụ vi thành Thời gian đẹp nhất là khi yêu em Công tắc tình yêu Cửa hàng đồ cổ Nợ em một đời hạnh phúc ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần Mời các bạn đón đọc Công Tắc Tình Yêu của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Con Gái Gian Thần - Ngã Tưởng Cật Nhục
Văn án Trịnh Diễm cho rằng, xuyên không, sống một cuộc sống xa lạ, thật ra cũng không quá khó khăn. Từ khi phổ biến đến nay, các kiểu xuyên không nhiều vô kể, xem như là đủ thể loại. Xuyên không mang lại rất nhiều hạnh phúc, chỉ cần bạn có thể được xuyên không, thì hầu như đã sẵn kinh nghiệm để tham khảo của đàn anh đàn chị đi trước cả rồi – cứ làm theo là được. Nhưng mà đó chỉ là hầu như. Bạn nhỏ Trịnh vui vẻ đến bảy tuổi, mới phát hiện rằng – cha bé là một gian thần! Lại còn là một gian thần làm không ít chuyện xấu, đắc tội chẳng ít người. Đàn anh đàn chị nào có lời nào nói cho bạn nhỏ biết, nên làm gì bây giờ đây? *** Với một người lười như mình thì ‘đánh đu’ với một điền văn hơn 250 chương thì có lẽ cũng hơi quá sức. Tuy mình biết có bạn đã và đang làm, nhưng mình vẫn quyết định biên tập vì sở thích riêng. Xưng hô trong truyện, tuy là truyện cổ trang, nhưng mình vẫn không thể chuyển về ta – ngươi được, đây là sở thích riêng, (có lẽ bị ảnh hưởng nhiều do đọc Hoa Tư Dẫn  ( ´ ▽ ` )), đành tùy vào quan hệ giữa nhân vật mà điều chỉnh phù hợp. Hi vọng nhận được lời góp ý thẳng thắn của các bạn để tác phẩm được hoàn thiện hơn, rất cảm ơn các bạn. Thân, Nguyên. *Ghi chú: Như những truyện khác mình biên tập, trong truyện CHỈ CÓ những chữ in nghiêng có màu XÁM, đặt trong ngoặc thì là chú thích của mình trong quá trình biên tập, còn những chữ in nghiêng, đặt trong ngoặc còn lại đều là của tác giả. Không phải mình bình luận xen vào. Bản thân mình khi đọc truyện rất không thích truyện có quá nhiều chú thích, nên khi biên tập, sẽ hạn chế đến mức thấp nhất, như viết tắt, viết số, điển tích điển cố xa lạ hoặc không cần thiết… mình sẽ chuyển trực tiếp về tiếng Việt nhiều nhất có thể. Vì thế nên cũng có thể sẽ hơi thoát ý, mong các bạn thông cảm. *** Thể loại: Xuyên không, Điền văn, HE Tình trạng: Hoàn convert. Hoàn edit. Review bởi: Thu Thu từ Hội Nhiều Chữ ----- Đây là một bộ điền văn hơn 200 chương. Điền văn dĩ nhiên là tình tiết truyện từ từ thong thả, nhưng mà đọc hoài đọc mãi đang đọc dở phải đi xin pass không thể chần chừ (mình rất lười xin pass. Được cái chị Nguyên siu dễ, siu cute. Pass cũng rất dễ hahaa). Nói sơ vậy chắc mọi người cũng biết là mình rất thích bộ này. Nữ chính của chúng ta xuyên không từ khi còn bé xíu bế ngửa, có thể nói là bắt đầu thích nghi một cuộc sống mới hoàn toàn. Cuộc sống trôi qua êm đềm hạnh phúc, có một lô lốc các anh trai yêu thương em gái, thậm chí là các cháu trai hơn tuổi để trêu đùa. Sinh ra khi cả cha và mẹ đều đã nhiều tuổi, được cưng chiều lớn lên, còn có phong hàm huyện quân dù không phải vương tôn quý tộc. Vui vẻ hưởng thụ tới năm 7 tuổi thì cô nàng phát hiện ra cha mình là "gian thần", bị người người phỉ nhổ, viễn cảnh tương lai có thể bị tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà. Nơm nớp lo sợ với điều đó, cô gái xuyên không của chúng ta dần lớn lên với những toan tính về một tương lai tốt đẹp cho mình. Nữ chính Trịnh Diễm: nữ chính xuyên không luôn có những tài cán nổi bật đó là lẽ dĩ nhiên, nhưng bộ này tác giả xây dựng nữ chính hoàn toàn hợp lý. Vì xuyên không vào một em bé bế ngửa, nên có rất nhiều cái ở cuộc sống hiện đại cô ấy không nhớ được. Cũng có lúc vì mang tư tưởng của người hiện đại mà xảy ra những sai lầm. Nhưng gia đình nhà này là gia đình có truyền thống bao che từ trên xuống dưới =)))). Trải qua cuộc sống êm ả, sống ở cổ đại mà gia đình không có thiếp thất phức tạp nhưng luôn luôn phòng bị cho những gập ghềnh trong tương lai. Dù thông minh và cực kỳ có tài cán chính trị, thậm chí là hơn cả các anh trai nhưng bạn nhỏ Trịnh Diễm trong mắt cha thì là đứa dễ chuốc rắc rối lại còn mềm lòng, trong mắt mẹ lại là đứa khó gả. Nhưng không, ngay từ bé đã lọt vào mắt xanh của nam chính nhà chúng ta. Nam chính Trì Tu Chi: nam chính trong truyện được miêu tả siêu đẹp trai, công chúa mê nằng nặc đòi cướp về làm chồng, thế tử hay vương gia gì đó (chi tiết này bạn hơi quên) xàm xỡ. Nhưng lại là người có số phận đáng thương. Gia tộc thịnh vượng trăm năm sau chiến tranh tiêu điều xơ xác, của cải cũng không còn bao nhiêu, thứ duy nhất còn nhiều là những bản sách cổ được truyền lại. Thế gia nửa đáng coi trọng nửa không, có người cha bất tài vô dụng, người mẹ đảm đang đoản mệnh, người thân duy nhất còn sống là bà ngoại cao tuổi. Mang trong mình trách nhiệm nặng nề chấn hưng gia tộc. Cuộc sống của chàng trai trẻ khó khăn là có thể hiểu được, nhưng không vì điều đó làm mất đi bản chất lưu manh của cậu =))). Nam chính truyện này được xây dựng khá hay, biết phấn đấu, nhưng nắm bắt cơ hội chuẩn xác, không hề ngại ngùng tự cao tự đại bỏ lỡ bất kỳ cú ngon ăn nào. Mà đặc biệt nhất đó là được kén làm rể của Tể tướng – tức chồng bạn Trịnh Diễm. Kiên định từ tình cảm tới phong cách làm việc. Tình cảm nam nữ chính được xác định từ tấm bé khá hay, rất dễ thương. Boss xuyên suốt câu truyện, gian thần trong miệng người đời, cha của nữ chính – tể tướng đương triều Trịnh Tĩnh Nghiệp. Ôi dồi ôi, đọc truyện này chỉ có thể nói là quá phục, boss của chúng ta đi từ anh thư sinh nghèo, cha mất sớm, mang mẹ vứt bỏ gia tộc tự mình mưu sinh. Cầu học danh sư vì nghèo lại không có tiếng danh sư đâu chịu, ông dùng khổ nhục kế cuối cùng được như nguyện, dưới sự giúp đỡ của sư huynh, cuộc sống cuộc đời của ông xuôi chèo mát mái hơn một chút, tất cả là nhỡ sự nỗ lực của bản thân. Nhưng chưa bao giờ ông quên sự giúp đỡ đó. Là người trọng tình, trọng nghĩa nhưng cũng thù dai nhớ lâu hahaa. Là Tể tướng, lại còn là gian thần, nhưng hết lòng được vua tin yêu. Làm việc khôn khéo, luôn tính toán hết mọi nẻo khi tiến hành sự việc. Các con trai không được như ý cũng đều sắp xếp con đường sau khi mình nhắm mắt xuối tay. Phe phái bè cánh không quan trọng, lợi ích là số 1. Nhưng không vì thế mà ông thao túng triều chính bỏ mặc dân chúng đâu nhé. Mình rất thích nhân vật này, review tàm tạm thế thôi để mọi người đọc và cảm nhận. Tuyến nhân vật trong truyện rất nhiều, mà mình đọc cũng lâu rồi không nhớ hết. Truyện xây dựng hoàn toàn hợp lý, chị Nguyên edit xuất sắc, làm mình mần bộ này đâu có 20 ngày hoặc hơn 1 chút là xong, toàn đọc tới 3-4h sáng thôi ))). Nhân vật đáng thương nhất cả bộ truyện có lẽ là hoàng thượng, không hiểu sao mình ấn tượng với nhân vật này dã man. Con không nên nết, vợ luôn mưu toan quyền lợi, tuy là người đứng đầu nhưng luôn mang trong mình áy náy với trung thần bỏ mình vì những lý tưởng xây dựng đất nước. Người thật lòng thương xót khi ông ra đi có lẽ chỉ có Trịnh Diễm. Viết đã dài, cũng có lẽ hơi lung tung. Nhưng chốt một câu đây là một bộ đáng đọc. Điểm: 8.5/10 hehee. Cám ơn chị Nguyên đã hoàn thành bộ hay như này, tuy chị Nguyên nói có thể văn phong không hợp với nhiều người nhưng em rất thích. Cám ơn chị  *** Thể loại: Cổ đại, xuyên không, hài, triều đấu, điền văn, sạch sủng, HE Độ dài: 255 chương + 12 PN Tình trạng: Hoàn edit _________ Một sớm tỉnh dậy, nữ chính của chúng ta đã xuyên không đến gia đình nhà họ Trịnh, trở thành thất tiểu thư Trịnh Diễm. Nhưng khác với các nữ chính xuyên không khác, gia thế của Trịnh Diễm hơi “đặc biệt” một chút. Cha nàng là tể tướng, quyền khuynh thiên hạ, cũng chính là một gian thần hàng thật giá thật, còn là loại cao cấp nhất trong các loại cao cấp. Kéo bè kết phái, hãm hại trung thần, thao túng quyền lực, Trịnh tể tướng cái nào cũng có phần. Sống trong đống nước bọt khinh bỉ của nhân dân, cả nhà họ Trịnh mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ sung sướng. Cũng vì vậy, nữ chính ngay từ lúc còn bé xíu đã toát mồ hôi hột mỗi khi nghe nói vị đại thần này bị giáng chức, vị kia bị lưu đày... Chính là do người cha đáng kính của nàng diệt trừ chứ sao. Cái việc hãm hại trung thần này Trịnh tể tướng càng làm càng thuận tay, mặc cho dân chúng thường xuyên chửi mắng khắp đường to ngõ nhỏ. Nhưng có đạo lí, leo càng cao ngã càng đau. Trịnh Diễm nhớ lại những tấm gương “gian thần” trong lịch sử, không một ai thoát khỏi kết cục nhà cửa tan nát, đến mạng cũng chẳng còn. Lo lắng cho tương lai của chính mình, nàng ngay lập tức xốc lại tinh thần, nhất quyết tìm cách kéo cha già Trịnh ra khỏi con đường tà đạo ngay trước khi quá muộn. Nàng không muốn chết sớm như vậy đâu! Khốn nỗi, lão hoàng đế đã già, thái tử đương tuổi tráng niên lại ghét phe Trịnh tể tướng ra mặt. Lý tưởng cao đẹp của Trịnh Diễm vỡ vụn khi nàng nhận ra: người không vì mình, trời tru đất diệt. Thù hận của thái tử với nhà họ Trịnh đã đến mức một mất một còn. Trịnh Diễm buông tha cho ý định trở thành “trung thần”, tiếp bước con đường của cha mình, giúp Trịnh tể tướng lên kế hoạch phế thái tử, với tôn chỉ "làm thì làm cho tới, diệt cỏ phải tận gốc". Cũng trong đoạn đường trưởng thành này, Trịnh Diễm đã gặp được nửa còn lại của mình - Trì Tu Chi. Ngày đó, Trịnh Diễm tiện tay cứu giúp một “cô gái” bị khinh bạc giữa đường, lại tình cờ tạo một mối nhân duyên. Trì Tu Chi vốn là hậu nhân duy nhất của một thế gia đã xuống dốc, có sắc đẹp kinh diễm, thường xuyên bị nhầm thành nữ nhân. Vì vậy chàng luôn ngưỡng mộ Trịnh Tĩnh Nghiệp, người ta cũng là thư sinh trắng trẻo, đi lên từ hai bàn tay trắng mà chẳng ai dám khinh nhờn! Trì Tu Chi định đến phủ tể tướng xin làm môn sinh, ai ngờ nửa đường nhảy ra con gái của tể tướng, mọi dự định của chàng thành ra hỏng bét. Lần đầu gặp mặt rồi sẽ có lần hai, lần ba…, chàng càng ngày càng lún sâu vào tình yêu đơn phương với tiểu cô nương nhà tể tướng. Nhưng Trịnh Diễm là ai chứ - nàng như hòn ngọc quý của Trịnh phủ, thông minh, đảm đang lại xinh đẹp, muốn có được nàng không phải đơn giản dạng thường. Trì Tu Chi biết rằng phải đi cửa sau mới thành, nên cắp sách đến học cùng với nữ chính, âm thầm gây dựng quan hệ, đánh dấu chủ quyền. Chờ đến khi cả nhà họ Trịnh ngớ người ra, thì hai đứa trẻ đã say đắm lắm rồi. Vậy là Trịnh Diễm đành phải gả. Truyện có tuyến nhân vật phải nói là rất đồ sộ. Nam chính Trì Tu Chi muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, lại đội thê tử lên đầu, chỉ sợ nàng không chịu gả. Nam phúc hắc kết hợp với nữ gian xảo tạo thành một tổ hợp cực kì đáng sợ. Trịnh tể tướng vốn đã “gian”, con rể tương lai của ngài lại là “nịnh thần”. Đúng là cha truyền con nối! Đây là cuốn truyện đầu tiên tôi đọc mà nhân vật chính đứng ở vai “phản diện” nhưng không gây ác cảm. Thời đại trong truyện vốn coi trọng các thế gia lớn, kể cả hoàng gia cũng có địa vị không bằng. Trịnh tể tướng đi lên từ tầng lớp thấp kém, căm ghét sự giả dối của thế gia. Ông tuy là tham quan nhưng cũng rất có “đạo đức”, không hại dân và luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu. Còn đám quan lại “thanh liêm” nhưng thực chất chỉ bo bo giữ mình. Rốt cuộc, “gian” hay “không gian” cũng chẳng quá quan trọng nữa. Truyện mang hướng điền văn nhưng muốn đấu trí có đấu trí, muốn hài có hài nốt, cảnh nóng thì... xin lỗi không có gì nhiều đâu, đừng mong chờ, nữ chính là mầm non cơ mà! Tóm lại, đặt yếu tố giải trí có logic lên hàng đầu thì không thể bỏ qua "Con gái gian thần". Bạn không tin hả, thử đọc trích đoạn dưới đây xem: Tân Thái tử Tiêu Lệnh Tiên biết Trì Tu Chi muốn cưới Trịnh Diễm, cực kì lo lắng, tìm cơ hội nói chuyện với chàng: “Tuy Trịnh thị là con gái Tể tướng, nhưng cậu cũng là thần tử Thiên tử, nghìn vạn lần cũng phải nhớ đạo làm chồng, không được sợ vợ!” Trì Tu Chi tiều tụy đi nhiều, khẽ mỉm cười, Tiêu Lệnh Tiên nhìn thấy mà lòng khẽ run, ôi ôi, đập chai vđ! Giọng điệu của Tiêu Lệnh Tiên đã mềm mại đi tám trăm lần: “Phụ nữ thời nay ghen dữ lắm, cậu không được để bọn họ được tùy tiện. Nếu cô ta dám bày trò, cậu… cứ nói cho ta biết! Ta sẽ làm chủ giúp.” “Điện hạ.” “Hử?” “Vợ của thần rất ôn nhu đáng yêu.” “…” (*) _______ (*) Trích đoạn trong bản edit Review by #Huyên Tần Bìa: #Hy Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban   Mời các bạn đón đọc Con Gái Gian Thần của tác giả Ngã Tưởng Cật Nhục.
Cảnh Năm Biết Bao Lâu - Phỉ Ngã Tư Tồn
Khát vọng cả đời ấy tôi sẽ giữ kín thật sâu, cất giấu thật kỹ càng,bảo vệ thật cẩn thận. Giải thoát nỗi sợ, giải thoát nỗi đau, giải thoát sự lênh đênh, giải thoát nơi bám víu cuối cùng của tôi. Chỉ riêng người ấy, tôi biết, tôi vẫn luôn biết, anh vĩnh viễn sẽ không đến. Hao hết tâm tư mới có thể ở bên người từng là chồng của chị gái đã mất. Diệp Cảnh Tri dù có mạnh mẽ cũng làm sao chịu được kẻ miệng lưỡi như thuốc độc là “anh rể” – người mà luôn luôn phụ lòng cô ? Khó khăn lắm mới có thể ly hôn, nhưng vẫn bị “anh rể” dịu dàng kia quan tâm chú ý tới. Để bảo vệ tốt đứa bé trong bụng mình, Diệp Cảnh Tri đành phải chiến đấu một trận lâu dài với “anh rể”. Tình yêu khó có thể nhận ra, hiểu lầm lại không ngừng tăng lên theo cấp số nhân, vận mệnh cũng đột nhiên ập tới một cách đầy bất ngờ với Diệp Cảnh Tri. Người hết lòng tin vào sức mạnh tình yêu có thể tạo ra kỳ tích như Diệp Cảnh Tri, cuối cùng có thể đoàn tụ với “chân mệnh thiên tử” hạnh phúc đoàn viên được không? Mong rằng các bạn độc giả cũng sẽ tin sức mạnh tình yêu có thể tạo ra kỳ tích… Truyện chỉ được đăng tải tại Hiệp Hội xếp chữ SCB và Quyên Cún Wodrpress Mọi việc sao chép mà chưa có sự đồng ý của SCB đều là sai phạm. Đôi lời của editor: Đây là một bộ truyện đề cao tình thân nên bộ truyện này xin được gửi đến những người thân của mình: Tiểu Phong, Kiều Kiều, Tiểu Quyên mặt béo, Chị Zunn, Chị Sio, Chị Be, Tiểu Thiên Hồ tỷ tỷ, Nữ Hoàng tỷ tỷ, Mỳ Mều, Chị Cả, Chị Hai, Đậu Béo, Lạc Du, Hằng Béo (Dung gia) Động Cầu và những bạn đọc thân thiết của SCB Mong mọi người luôn thật hạnh phúc. *** Phỉ Ngã Tư Tồn (sinh ngày 26 tháng 12 năm 1978) tên thật là Ngải Tinh Tinh, một nhà văn nữ thuộc dòng văn học hiện đại người Trung Quốc. Cô là tác giả của 20 cuốn tiểu thuyết, trong đó có 11 tác phẩm đang được chuyển thể thành các dự án điện ảnh. Hiện nay, đã có 3 tiểu thuyết và một truyện ngắn của cô được dựng thành phim truyền hình. Năm 2005, tiểu thuyết đầu tay xuất bản mà tác giả lấy bút danh Tư Tồn và đã nhận được một khoản nhuận bút nhỏ. Các bút danh trước đây của cô là Tư Tồn và Phí Tiểu Tồn.   Tác phẩm: Gấm rách Sân không vắng vẻ tàn xuân (Tịch mịch không đình xuân dục vãn) Không kịp nói yêu em Nếu phút giây này anh không gặp em Hẹn đẹp như mơ (Giai kỳ như mộng) Trăng lạnh như sương Đương thời minh nguyệt tại Hương hàn Giai kỳ như mộng–Đời này kiếp này Giai kỳ như mộng–Hải thượng phồn hoa Hoa đào năm ngoái còn cười gió xuân (Đào hoa y cựu tiếu xuân phong) Cảnh năm biết bao lâu Thiên sơn mộ tuyết Đông cung Hoa nhan Minh mị Tinh quang thôi xán Mê vụ vi thành Thời gian đẹp nhất là khi yêu em Công tắc tình yêu Cửa hàng đồ cổ Nợ em một đời hạnh phúc ĐỪNG NHẮC EM NHỚ LẠI Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần Mời các bạn đón đọc Cảnh Năm Biết Bao Lâu của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.