Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy - Cửu Nguyệt Hi

Tôi không phải là một người dễ xúc động. Kể từ khi biết đọc đến nay, tôi đã đọc không biết bao nhiêu là sách truyện, đông tây kim cổ gì cũng đọc cả, nhưng chưa bao giờ khóc vì một câu chuyện nào hết. Cho đến khi đọc Thời niên thiếu của tươi đẹp ấy. Cũng không phải bù lu bù loa gì, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt thôi, nhưng đối với tôi, đó vẫn là một kỷ niệm cực kỳ sâu sắc ghi dấu trong cuộc đời đọc sách của tôi. Thời niên thiếu tươi đẹp ấy là một câu chuyện giống như một sợi dây buộc lấy trái tim người đọc vậy. Ban đầu sợi dây này chỉ hờ hững buộc lỏng thôi, nhưng người ta vẫn lờ mờ cảm nhận được nó khiến con tim phải thấp thỏm mà run lên nhè nhẹ. Càng đọc về sau, qua mỗi chương, nút buộc lại càng thắt sâu thêm, để rồi cuối cùng thít chặt vào tim khiến người ta nghẹt thở, đau lòng khôn nguôi. Tôi không hay đọc truyện thể loại thanh xuân vườn trường. Đa số những truyện thể loại này đều có chung một cảm giác là nuối tiếc tuổi xuân tươi đẹp đã qua, nhưng với Thời niên thiếu tươi đẹp ấy thì khác, nó đem lại cho người đọc một cái thở phào như được giải thoát: cuối cùng thì cái quãng thời gian tệ hại này cũng qua rồi. Bởi vậy mà tôi tìm thấy sự đồng cảm khi đọc truyện này. Đừng vội thương hại tôi, tôi không giống Trần Niệm, chưa bao giờ bị bắt nạt ở trường cả. Nhưng ngay từ năm đầu tiên học cấp ba, tôi đã nhận ra môi trường trường học chính là một xã hội thu nhỏ, tốt đẹp có, nhưng xấu bẩn cũng đầy rẫy, đủ loại mặt người. Tôi đã tận mắt chứng kiến hai cô bạn của mình bị cả lớp tẩy chay, đùa cợt, bịa đặt nói xấu, chứng kiến lớp trưởng bày mưu tính kế vu khống cho một trong hai cô bạn đó tội ăn cắp, chứng kiến một cô bạn khác bị học sinh ngoài trường dọa đánh chỉ vì có quan hệ nhắn tin qua lại thân thiết với một cậu hot boy trường bên, rồi sau đó chuyện vỡ lở ra cậu bạn ảo lòi và vụ dọa đánh đó là một kế hoạch cợt nhả dìm hàng của một (nhóm) con gái cùng lớp có “thâm thù đại hận” với bạn tôi. Lại được cả giáo viên chủ nhiệm vô tâm tắc trách, thiên vị cán bộ lớp và đám học sinh nổi bật nữa. Tôi đã chứng kiến tất cả những điều ấy (nếu không phải có chút bản lĩnh riêng chắc bản thân tôi cũng bị tẩy chay ra trò), vậy nên tôi căm ghét trường học kinh khủng, đến mức mà cuối cấp, buổi chụp kỷ yếu tôi cũng không thèm đến (và vì thế mà sau đó nhận được một đống lời châm chỉa sau lưng). Cửu Nguyệt Hi đã khắc họa rất chi tiết xã hội thu nhỏ ấy, về lũ bắt nạt – những kẻ săn mồi và những đứa trẻ yếu đuối, khiếm khuyết – con mồi yêu thích của chúng, về sự thờ ơ, hiếu kỳ của đám đông hèn hạ, về sự cứng nhắc vô cảm của pháp luật đối với trẻ vị thành niên. Tất cả đã tạo nên cho câu chuyện một bầu không khí u ám, khó thở, vừa lạnh lùng lại vừa châm chọc, càng về sau lại càng đậm, giống như một môi trường bị rút cạn dần ôxy vậy. Đó là cuộc sống của Trần Niệm, cũng như là cuộc sống của rất nhiều những đứa trẻ nạn nhân của bạo lực học đường. Trong không gian tăm tối giam giữ Trần Niệm ấy, Bắc Dã đã xuất hiện, một bàn tay thô ráp mà dịu dàng, thắp lên ngọn lửa soi sáng tâm hồn đang run rẩy của cô bé. “Là ai dịu dàng, cẩn thận, lặng lẽ thắp lên ngọn đèn trong lòng ai như thế.” Trần Niệm và Bắc Dã dường như là hai con người đến từ hai thế giới đối lập nhau: Trần Niệm – con gái nhà lành, học sinh giỏi, xinh xắn, ngoan hiền, tương lai xán lạn; Bắc Dã – mẹ là gái điếm, bố là tội phạm cưỡng hiếp, thành phần cá biệt trong trường nghề, đầu gấu, bất hảo, tương lai mờ mịt. Những tưởng giữa hai đứa trẻ chẳng có sự tương đồng nào, nhưng không, cuộc sống của hai cô cậu đã giao nhau ở cùng một điểm: cô đơn. Họ đều là những đứa trẻ cô đơn. Mối quan hệ cộng sinh khăng khít giữa Bắc Dã và Trần Niệm bắt đầu từ một giây phút “lo chuyện bao đồng” của Trần Niệm. Cô gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối và nhút nhát ấy khi nhìn thấy cậu nam sinh bị đánh hội đồng đã không hề bàng quan làm ngơ mà lén lút định báo cảnh sát, để rồi bị liên lụy, bị bọn đầu gấu cướp sạch tiền, lại bị ép hôn cậu. Hành động đó của cô đã khiến Bắc Dã ghi nhớ. Ai nói cứ thành phần cá biệt là nhân cách thối tha? Cùng là đầu gấu học đường nhưng Bắc Dã không hề chế giễu tật nói lắp của Trần Niệm. Cậu trả tiền cho cô, đi theo bảo vệ cô, giúp đỡ cô không bị bắt nạt, kiên nhẫn chữa tật nói lắp cho cô, ở bên cạnh chậm rãi cổ vũ, vỗ về cô. Bản thân cậu cũng trầy trật vết thương nhưng cậu vẫn che chở cho cô. Khi trong cơn khủng hoảng nặng nề nhất của tuổi niên thiếu, khi mất lòng tin vào cảnh sát, vào pháp luật, vào “chính nghĩa”, khi chính mẹ ruột cũng vì bận rộn mà chẳng đoái hoài gì đến, Trần Niệm đã lựa chọn Bắc Dã, nương tựa vào cậu, tin tưởng cậu. Tôi thích Trần Niệm, cũng thích Bắc Dã, thích cách họ vượt qua chông gai bảo toàn lòng hướng thiện, thích mối tình chân thành thuần lương của họ. Bắc Dã đã khơi dậy trong lòng Trần Niệm một sự kiên định, quật cường. Kẻ bất hảo bị xã hội coi thường lại chính là người cứu rỗi cô gái tốt đẹp mà xã hội không buồn màng đến. Trong cái thành phố lạnh lẽo ấy, chỉ họ mới hiểu được nhau, một mối tình vừa yên ả lặng lẽ vừa bền chặt sâu đậm. Không khoa trương, không nhiều lời, nắm chặt tay nhau đi qua bão tố. Một mối tình khiến người khác phải rung động, vừa đau lòng lại vừa thấy ngọt ngào. Bắc Dã không phải một nam chính tiêu chuẩn: khi cô gặp nạn cậu đã không đến kịp. Nhưng không vì điều đó mà Trần Niệm mất lòng tin vào cậu. Phải tin tưởng nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cô bé khi vướng vào án mạng đã chọn gọi cho một cậu thiếu niên chứ không phải là cảnh sát? Phải yêu nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cậu thiếu niên cắn chặt răng vơ hết tội nghiệt vào mình để kéo dài thời gian cho cô thiếu nữ được thi tốt nghiệp? Cao trào cuối truyện thật sự đã bóp nghẹt tim phổi người đọc, ám ảnh lấy trí óc người ta. Sự che chở của Bắc Dã dành cho Trần Niệm, sự tin tưởng của Trần Niệm dành cho Bắc Dã, sự thấu hiểu lẫn nhau của cả hai người khiến người ta phải cảm động, và càng cảm động hơn khi đó mới chỉ là hai cô cậu thiếu niên mười bảy tuổi! Những đứa trẻ thiếu thốn khiếm khuyết, bởi vì có nhau mà vẹn tròn. Thời niên thiếu đau thương của hai người, bởi vì có nhau mà trở nên tươi đẹp. Để đến cuối cùng, chúng ta đều sẽ không nhịn được mà cảm thán: “Thật may là họ có nhau!”. Bên cạnh hai nhân vật chính, nhân vật nam phụ Trịnh Dịch. Giữa xã hội thật giả lẫn lộn, đầy rẫy bất công ấy, anh là đại diện hiếm hoi của chính nghĩa thực thụ, một đốm lửa nhỏ nhoi mà mạnh mẽ giữ cho ánh sáng chân lý không bị dập tắt. Nhờ có anh không ngừng nỗ lực mà sự thật mới được phơi bày. Đó vốn nên là hình tượng của pháp luật, của cảnh sát. Qua đi hết cả những cao trào đau đớn ấy, điều thực sự khiến tôi phải rơi nước mắt lại là ở ngoại truyện, ở lá thư mà Trần Niệm gửi cảnh sát Trịnh. Sau này Cửu Nguyệt Hi đã bỏ ngoại truyện đó đi với lý do không phù hợp với tính cách nhân vật, tôi cũng không hiểu tại sao chị lại cảm thấy như vậy. Tôi thì cho rằng ngoại truyện này là một cú chốt đẹp và rất đi vào lòng người của truyện. Bởi sau tất cả, nó đã khẳng định vẻ đẹp thiện lương, giàu lòng vị tha của các nhân vật, tính nhân văn của cả câu chuyện, khiến người ta nhớ mãi không quên. [ Trần Niệm à, anh thường nghĩ, anh rất muốn biết hiện giờ em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Nếu vẫn vậy, anh cảm kích vô cùng. Trịnh Dịch —— Trong một lá thư anh hỏi em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Cảnh sát Trịnh, chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin tưởng. Trần Niệm ] <3 Bắc vọng kim tâm, Trần niên bất di <3 Review by Cụt  ----------------------- Thập Tự Hệ Liệt gồm có: Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy Tiểu Nam Phong *** Trần Niệm: Thấy thư nhớ báo bình an. Đây là lá thư thứ chín anh viết cho em, anh đang nghĩ không biết phải viết đến lá thứ bao nhiêu em mới hồi âm. Nói đùa thôi, thật ra không sao đâu, anh biết em sẽ đọc. Kể từ ngày từ biệt hôm ấy, không biết gần đây tình hình em sao rồi. Anh nhờ Tiểu Mễ hỏi thăm, con bé nói em sống rất yên ổn.Anh tin lời “yên ổn” mà Tiểu Mễ nói. Bởi vì Trần Niệm à, em khác mọi cô gái anh từng gặp. Thời gian trôi đi nhanh quá, chỉ mới chớp mắt đã hết một năm. Anh định mỗi tháng gửi em một lá thư, nhưng không thể bởi vì anh thật sự bận quá. Mọi chuyện ở Hi Thành đều ổn cả. Bắc Dã cũng sống rất bình yên, vẫn như anh nói trước đó, mỗi ngày cậu ấy đều lao động và học tập. Tháng trước họ lắp ráp thiết bị cho xưởng lắp ráp, tháng này mài linh kiện cho xưởng máy. Cậu ấy rất thông minh, việc đến tay đều thành thạo. Hôm qua cậu ấy lại lập công. Linh kiện cậu ấy mài giúp xưởng máy có mức sai số thấp kỷ lục, chỉ còn 0,1 micromet. Anh không hiểu mấy thuật ngữ chuyên nghiệp như tỉ lệ hao mòn trong cơ khí, nhưng nghe đồng nghiệp quản lý họ nói, như vậy tương đương tiết kiệm cho xưởng máy của họ trên một triệu. Anh đồng nghiệp đó còn nói, Bắc Dã rất hiểu chuyện, thái độ khác hẳn những người khác. Có kẻ buông thả sống không lý tưởng, thế nhưng cậu ấy lại rất cố gắng và nghiêm túc, muốn học hỏi, cũng muốn ra tù trước thời hạn. Cậu ấy đã trưởng thành rồi, nghe nói có lần bạn cùng phòng giam của cậu ấy lén đọc thư em gửi cậu ấy. Cậu ấy vào tù lâu như vậy, đấy là lần duy nhất kích động, suýt nữa đánh nhau nhưng cuối cùng không làm vậy. Cậu ấy kiềm chế được. Cậu ấy vẫn luôn có biểu hiện rất tốt, nhưng ít nói quá, cô giáo dạy văn hóa cho họ xấp xỉ tuổi cậu ấy, rất dịu dàng hiền hòa nhưng không tài nào cạy nổi miệng Bắc Dã. Cô ấy nói với anh, Bắc Dã học văn hóa cũng rất chăm chỉ, nhưng không tôn trọng thầy cô, trông thấy cũng không chào hỏi. Anh nói đùa, mắt nó mọc trên đầu, không nhìn thấy cô đâu. Tuần trước anh đi thăm cậu ấy, hình như cậu ấy lại cao lên rồi. Trần Niệm, em có cao lên không? Nhưng người vẫn gầy như vậy, chắc hẳn em cũng thế. ... Mời các bạn đón đọc Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy của tác giả Cửu Nguyệt Hi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương - Ức Cẩm
AudioBook Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương Mùa xuân, La Tiểu Sanh gieo xuống một hạt giống. Cho đến mùa hè cô thu hoạch được một chàng trai. *** Trời tháng hai, gió nhẹ chợt lướt qua, tiết trờiấm áp, trong không khí còn nhàn nhạt mùi hươngcủa cỏ mới. La Tiểu Sanh đi dọc theo bờ ruộng quanh quanh co co, bước chân lảo đảo, không chỉ bởi vì hơn hai giờ ngồi xe xóc nảy mà hơn hết là tối hôm qua cô say rượu. Tối hôm qua là ngày vui của Tần Phong cùng Giang Vân, cô đi tới đó nhưng là ngồi ở góc khuất nhất. Từ năm thứ nhất đại học đến bây giờ, suốt năm năm La Tiểu Sanh đã thầm mến người đàn ông này. Cô vẫn tưởng rằng có thể như thế thầm yêu anh, giống như trên phim ảnh đã nói cho chúng ta biết được rằng: thầm mến cũng là một loại yêu say đắm, so ra thì sẽ vĩnh viễn cũng không lo thất tình. Nhưng mà La Tiểu Sanh phát hiện mình đã sai lầm rồi, quá sai là đằng khác. Khi lần đầu tiên cô thấy hai người đó sóng vai đi cùng một chỗ, khi tận mắt nhìn thấy tay bọn họđan vào nhau, khi cô trong lúc vô tình trông thấy họ ôm hôn nồng nhiệt thì lòng của cô lại có cảm giác đau thắt lại. Cô mới phát hiện ra hóa ra thầm mến cũng sẽ ó thất tình. … Mời các bạn đón đọc Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương của tác giả Ức Cẩm.
Năm Tháng Là Đóa Hoa Lưỡng Sinh Hoa - Đường Thất Công Tử
  AudioBook Năm Tháng Là Đóa Hoa Lưỡng Sinh Hoa   “Sự quên lãng khi đi lướt qua anh, đã trở thành sóng to gió lớn hãi hùng trong suốt cả cuộc đời em!” … Cuộc sống của cô bắt đầu từ năm 16 tuổi, bởi trước đó, ký ức của cô chỉ là một màu trắng xóa. 18 tuổi, gặp anh, yêu anh, mất cả gia đình, thậm chí suýt nữa là cả sinh mạng này cũng là vì anh, vì tình yêu dành cho anh. Anh khi đó – một chàng trai giống như tuyết trắng trên những ngọn trúc xanh -  đã yêu cô bằng một tình yêu tàn nhẫn như thế, vậy mà khi đối diện với cô của năm năm sau, tại sao tình yêu của anh lại trở nên tĩnh lặng như vậy, âm thầm như vậy? Đối diện với tình yêu không lời ấy, Lâm Kiều, anh muốn cô sẽ phải làm sao đây? Lãng quên anh, cô có thể không? Quên một người giống như một điều gì đó xảy ra khiến mọi ký ức về người đó đều biến mất, giống như cuộc sống lại một lần nữa bắt đầu lại, giống như tuổi 16 của cô bắt đầu với một ký ức trắng xóa. Giống như khi đó, cô cũng đã quên một người… Tình yêu đầu tiên… Hạnh phúc đầu tiên… Đau thương đầu tiên… Tần Mạc, cứ nghĩ rằng cuộc chiến ở Tây Phi đã mang anh đi xa mãi mãi, để cô đau lòng vùi tất cả yêu thương và kỷ niệm trong một màu trắng xóa vô hồn, vô thức quên đi anh là ai và bắt đầu lại một lần nữa với tuổi 16 trống rỗng. Có ngờ đâu, một ngày của tám năm sau, anh lại một lần nữa ào vào cuộc sống của cô, bất chấp mọi sức mạnh của sự quên lãng. Vậy tình yêu của cô, cuối cùng rồi sẽ thế nào? Tình yêu ấy, là quá khứ không thể chịu đựng nổi của năm năm trước hay là sự quan tâm chăm sóc tới nhau một cách thầm lặng của năm năm sau? Tình yêu ấy, là ký ức còn sót lại của tám năm trước, hay là sự vấn vương không thể dứt bỏ của tám năm sau? (Lưỡng sinh hoa: Một loài hoa mọc khắp nơi trên một hòn đảo nhỏ ở Trung Quốc, mỗi đài hoa có hai bông, hai bông hoa này luôn nở về hai hướng khác nhau, không bao giờ đối diện với nhau, nhưng đến khi hoa tàn, đài hoa lại hướng về phía nhau, cùng nương tựa vào nhau trong những thời khắc cuối cùng.) Thông tin tác giả: Đường Thất Công Tử là một nhà văn nữ Trung Quốc thuộc thế hệ 8X, khi còn học trung học đã đọc sách của Oscar Wilde, trong đó có một câu mà cô luôn ghi nhớ: "Một người muốn trở lại tuổi thanh xuân chỉ cần làm lại những việc ngốc nghếch đã từng làm là đủ rồi". Thế nên hàng ngày cô đều làm những việc ngốc nghếch, vừa tươi trẻ, lại vừa cảm thấy mình cứ tiếp tục tươi trẻ mãi như thế này thật không hay *** Lúc tôi hồi phục lại tinh thần, anh chàng tuấn tú ngồi ở đối diện đã chuyển đề tài từ Chu Dịch đến Chu Ân Lai. Tôi nhẹ nhàng thở ra. Anh chàng dân kỹ thuật xuất thân danh giá này, khả năng tưởng tượng phong phú thật làm cho người khác giận sôi máu. Khi anh ta nói từ tài năng củaMendelssohn[1] đến sự nổi tiếng của núi Long Môn Sơn Chu Khẩu Điếm[2], chuyển sang Chu Dịch, tôi liền lo lắng anh ta sẽ từ Chu Dịch nói đến Dịch Cân Kinh. Trước khi ra ngoài, để bồi đắp cho lần gặp mặt này, cũng bởi ký thác rất nhiều kỳ vọng, cô bạn chí cốt Chu Việt Việt chân thành khuyên tôi: “Tống Tống, người bạn này của tôi đặc biệt coi trọng những cô gái tài năng, nhất là những cô gái tài năng cùng chung chí hướng. Cậu phải biết nắm lấy cơ hội. Đợi đến khi nắm chắc anh ta trong tay rồi, nhanh chóng đưa anh ta đến gặp Lâm Kiều và Hàn Mai Mai, bảo đảm tức giận thế nào cũng giải tỏa được hết, khí huyết lưu thông là khí huyết lưu thông.” Dứt lời khoác lên vai tôi chiếc áo choàng giá ba mươi lăm đồng tiền phong cách Bohemian, cũng ra lệnh cưỡng chế tôi đem đôi giầy đế bằng đổi thành một đôi giầy Converse thời thượng, làm tôi có thể thêm tự tin làm một cô nàng tài năng. Bởi vì hai mươi lăm năm sống ở trên đời tôi chưa từng mặc loại áo choàng này nên phô diễn không đủ thuần thục, cho nên khi cùng đối tượng hoành tráng này dùng cơm, vô ý quết qua ly nước làm ướt nguyên bộ dao nĩa. Anh chàng hoành tráng được giáo dục rất tốt kia liền nhíu nhíu đầu mày. ... Mời các bạn đón đọc Năm Tháng Là Đóa Hoa Lưỡng Sinh Hoa của tác giả Đường Thất Công Tử.
Du Long Tùy Nguyệt - Nhĩ Nhã
  AudioBook Du Long Tùy Nguyệt   Đồng nghiệp văn của chủ bộ Khai Phong phủ – Công Tôn Sách cùng Cửu Vương Gia Triệu Phổ. Một vị võ tướng oai hùng, vô cùng cẩu thả lưu manh cực kỳ ghét thư sinh. Một thần y tài giỏi, nóng nảy hung hãn cực kỳ ghét lưu manh. Định mệnh đã để họ gặp nhau, cãi nhau, ghét nhau và yêu nhau. Trong quá trình đó không thể thiếu được sự góp mặt của công thần bé bỏng Tiểu Tứ Tử, bảo bối không chỉ góp phần đưa võ tướng và thư sinh đến với nhau, hơn thế nữa, con mèo đen và con chuột bạch cũng không thể tránh thoát cặp mắt sáng như sao của bé. Và mọi chuyện đã bắt đầu như thế, tú tài đụng độ nhà binh, sau một loạt hiểu lầm và đá lửa văng tung tóe, những ai có tình thân rồi cũng sẽ trở thành quyến thuộc. *** Tháng giêng vừa qua đi, ven Kính hồ hạ xuống một trận tuyết lớn, toàn bộ huyện Sơn Âm đều bị phủ trong một tầng trắng thuần. Tại thị trấn phía tây, có một thôn nhỏ sinh sống vài trăm nhân khẩu, tên là thôn Nhã Trúc. Thôn này có vẻ không lớn, nhưng lại nổi danh trong toàn bộ vùng Chiết Giang. Có hai nguyên nhân khiến nó nổi danh, đó là trong tên thôn có một chữ “Nhã” và một chữ “Trúc”. Nhã, là chỉ nơi này lịch sự tao nhã, cũng có nhiều nhã khách xuất hiện. Thôn Nhã Trúc thịnh hành việc đọc sách, văn nhân được tôn kính, người người đều là nhã khách, cho dù là một tiểu đồng bốn năm tuổi chơi đùa ở ven đường, cũng có thể thuận miệng làm vài câu thi văn, nói ra nhiều lời có đạo lý. Trúc, là chỉ xung quanh nơi này có một rừng trúc rất lớn. Rừng trúc này rộng đến ngàn khoảnh, giống như một cái túi tiền, bao quanh toàn bộ thôn làng, măng non và trà trúc diệp của thôn Nhã Trúc cũng là vật phẩm thượng đẳng, lừng danh. Đầu thôn Nhã Trúc, có mảnh đất tròn với hàng rào vây quanh vài dãy nhà tường trắng ngói đen, trong đó có một căn nhà nhỏ lịch sự tao nhã, trên mái hiên còn đang đóng băng. “Cót két” một tiếng, cửa bị mở ra, phía trong cửa, một tiểu oa nhi bốn năm tuổi nhô đầu ra, hướng về rừng trúc xanh đang bị tuyết trắng bao phủ phía xa xa nhìn quanh. ... Mời các bạn đón đọc Du Long Tùy Nguyệt của tác giả Nhĩ Nhã.
Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh - Nam Phong Bất Tẫn
  AudioBook Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh    Đời trước ta lòng tham vô đáy vì tư lợi, hại chết chính mình hại chết ngươi. Đời này ta sẽ ở xa xa đứng nhìn ngươi, che chở ngươi, bảo hộ ngươi, dùng cả đời cùng ngươi. —— Buông xuống ân oán, quyến luyến ẩn sâu. —— Nếu có ngày gặp lại, sinh tử không ly tán. Bạn học Dương trọng sinh thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, làm bạn cùng giáo chủ vượt qua hồng trần cưỡi ngựa lao nhanh sống đến tiêu tiêu sái sái. Dương Liên Đình là công, cầu không khảo chứng, HE, không theo nội dung nguyên tác. Trong truyện sẽ có hai nhân vật ở truyện khác xuyên tới, một là Mạnh Tinh Hồn phiên bản nhỏ, một là Diệp Khai. Hai người kia sẽ không ảnh hưởng đến nguyên tác, không xem qua tiểu thuyết nguyên tác cũng không sao, vì ta không viết nhiều về bọn họ, Toàn bộ văn phong khả năng sẽ tương đối khói lửa (:з” ∠)_, Dù sao chính là câu chuyện giáo chủ và Dương Liên Đình manh manh nói yêu thương, thích liền vào đi ~ *** Biên tập đánh giá: Kiếp trước phụ Đông Phương, Dương Liên Đình chết sau đó trọng sinh, về tới mười năm trước. Cả đời này, hắn không muốn vì hư danh mà sống, quyết tâm dùng cả cuộc đời bảo hộ giáo chủ, vãn hồi kết cục bi kịch kiếp trước. Hắn tính tốt tất cả, lại tính không được ý trời, trong chốn giang hồ xuất thế vài vị cao thủ chưa bao giờ nghe danh, Họa lớn uy hiếp sinh mệnh lại bị kẻ thần bí cứu ra trước tiên. Dương Liên Đình phát hiện, sau khi trọng sinh, “Giang hồ” này dường như không giống trong trí nhớ của hắn, Vậy nguyện vọng hắn và giáo chủ “Kết tóc cùng quân, tương thủ sống quãng đời còn lại”, còn có thể thuận lợi thực hiện sao. . . Tác giả lấy thị giác của Dương Liên Đình khi trọng sinh (ngôi tôi – ta), dùng văn tự nhẵn nhụi miêu tả một giang hồ khác hẳn, Trong giang hồ này xuất hiện lớp lớp người mới, âm mưu càng ùn ùn, Toàn bộ câu chuyện làm động lòng người, ấm áp ngọt ngào, đáng giá xem. *** Phát ra một tiếng “Chi nha” sấm người, cửa sắt mở ra. Hơi hơi ngẩng đầu, bả vai liền bị ấn chặt trở về, ta cười lạnh một tiếng, tùy ý bọn họ nâng ta vào thông đạo đi xuống đất. Thông đạo âm lãnh uốn lượn, hai vách tường đốt mấy ngọn đèn, ngọn đèn dầu u ám phiêu phiêu, bóng người kéo dài vặn vẹo giống như ác quỷ vô mặt. Thượng Quan Vân nâng cáng đi phía trước hết sức cẩn thận, bước chân càng ngày càng chậm, sau khi quẹo vài lần, trước mắt liền trở nên sáng ngời. Gió thổi tới thoang thoảng hương mai. Núi đá xếp, đình đài lầu các, hồ nước ở một phương trong như gương được khảm tại giữa vườn, đẩy cửa sổ nhìn ra liền thấy sóng nước lâng lâng, vài cầu nổi ở trên mặt nước, tà tà đối diện là một vườn hồng mai nở rộ nhìn không thấy giới hạn. Tâm ta run lên, lại là hôm nay, lại là hôm nay! Phía sau truyền đến tiếng trêu đùa của Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung, nữ tử yêu kiều giọng nói mềm mại, đang cùng tình lang thương lượng làm thế nào để giết chết Đông Phương Bất Bại đã nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, chiếm lấy vườn này cho riêng mình. Ta cười lạnh, bất động thanh sắc nắm chặt nắm tay giấu vào trong tay áo, chỉ huy Thượng Quan Vân đi qua núi giả, dọc theo một con đường đá sỏi đi lên phía trước. ... Mời các bạn đón đọc Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh của tác giả Nam Phong Bất Tẫn.