Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hai Phần Thân Quen

Khi còn trên đại học, Nguyễn Vân Kiều luôn cảm thấy cô và Lý Nghiên chỉ quen thân có hai phần. Trong trường học, fan nữ của anh hàng trăm hàng nghìn, là sinh viên ưu tú nắm trong tay vô số giải thưởng, mà cô chỉ là một đứa học cho có, danh tiếng cũng tệ, cả ngày chỉ chạy lăng xăng trong tổ kịch. Khác nhau một trời một vực, không hề có giao điểm. Hai phần thân quen còn sót lại kia là bởi vì… Cửa vừa đóng, rèm cửa bị kéo chặt, khoảnh khắc học sinh ngoan không khác gì chó dữ muốn cắn nuốt người. – – Sau khi tốt nghiệp, như người dưng nước lã. Nguyễn Vân Kiều chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của anh trên CCTV [1].[1] CCTV: Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (China Central Television). Trước sau như một, lạnh lùng kiêu ngạo, tiếc chữ như vàng. Mãi cho đến sau này, trong một buổi phỏng vấn sau trận đấu, có phóng viên nhiều chuyện hỏi: “Không biết người ưu tú như anh đã thích ai chưa?” Đồng đội đứng bên cạnh đều biết Lý Nghiên không thích trả lời vấn đề này, vừa định thay anh ngăn cản lại thấy anh cầm lấy micro, nhìn vào ống kính với ánh mắt thản nhiên: “Có, cô ấy tên là Nguyễn Vân Kiều.” Hotsearch ngay lập tức sôi trào. Trong sự kinh ngạc của người đại diện, Nguyễn Vân Kiều đỏ mặt gửi tin nhắn đầu tiên sau khi chia tay cho ai đó nằm chết dí trong danh sách bạn bè: “Không phải đã bảo chia tay vui vẻ à?” Nhà vô địch thế giới môn Đấu kiếm VS Nữ minh tinh một rổ scandal.[Từ quá khứ đến hiện tại, chúng ta chưa từng chia tay.] Tag: Đô thị tình duyên, Điềm văn Tóm tắt trong một câu: Chia tay vui vẻ, ai liên lạc trước là chó. Dàn ý: Quan tâm đến môn thể thao Đấu kiếm, cao (cấp) hơn, nhanh hơn, mạnh hơn. *** Editor: Tắc Beta: Linh Lăng Cảm cúm đến ngày thứ ba, rốt cuộc Nguyễn Vân Kiều cũng uống một ít thuốc. Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cô nằm trên giường ngủ được một lát thì bị tiếng đập cửa đánh thức. Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, chỉ có một tia sáng yếu ớt xuyên qua mảnh vá trên rèm chui vào phòng, tạo thành một chùm sáng dưới đất. Nguyễn Vân Kiều rời giường, khoác áo khoác rồi ra mở cửa. “Thế nào rồi, cậu có đỡ hơn chút nào không?” Cửa vừa mở đã nghe thấy giọng nói đầy lo âu của người đứng bên ngoài. Đó là một cô gái mặc quần yếm, tóc ngắn, khuôn mặt tròn đầy, mũm mĩm, trông giống học sinh cấp ba. Nguyễn Vân Kiều ỉu xìu, ừ một tiếng. “Nhưng sắc mặt cậu trông không ổn lắm đâu, thuốc không có tác dụng à?” “Vừa uống không lâu, đợi lát nữa chắc sẽ có thôi.” “À... Thế cậu đừng đến căn-tin nữa, tôi mang một phần về cho cậu.” Nguyễn Vân Kiều kéo áo khoác lên, nói: “Hay tôi cứ đi cùng cậu đi, nằm trong phòng bí bách lắm.” “Thật à?” “Ừ.” Trước đây, Nguyễn Vân Kiều phần lớn đều mang đồ về ăn. Cô một thân một mình đã quen rồi. Nhưng hai tháng gần đây rất ít khi cô ăn cơm một mình, nguyên nhân là vì học kì này phải tích thêm tín chỉ nên cô đã gia nhập câu lạc bộ Đấu kiếm của trường, ở trong này quen biết Đồ Khuynh của khoa Ngoại ngữ. Cô gái này dường như không hề quan tâm đến những chuyện đàm tiếu xung quanh Nguyễn Vân Kiều, chăm chăm dính chặt lấy cô, mặc dù không ở cùng khoa nhưng bình thường vẫn chạy tới phòng tìm cô, quấn quýt rủ đi ăn. Đồ Khuynh tinh lực vô hạn, nhiệt huyết ngập tràn, Nguyễn Vân Kiều chẳng thể đỡ nổi, sau này cũng mặc kệ cô ấy. Sau khi ra khỏi kí túc xá, hai người đi tới căn tin. Trong trường có mấy cái căn-tin, gần kí túc xá của hai người nhất là căn tin số 3, có một quán ăn thuê trên tầng hai, là kiểu tự phục vụ. Salad rau quả ở đây ngon cực kì, Nguyễn Vân Kiều thường xuyên tới đây ăn. Vừa hay đang là giờ cơm, trong căn-tin hầu hết là sinh viên. Đồ Khuynh quẹt thẻ xong lập tức cầm kẹp cặp chạy về khu nhiều dầu muối, Nguyễn Vân Kiều đi theo phía sau, trơ mắt nhìn cô ấy dứt khoát, không chút do dự bỏ gà rán và tinh bột vào bát của mình. Cô im lặng nhìn một lát, quay đầu lấy cho mình một phần salad. “Cậu đã ốm mà còn ăn mấy thứ này à, không ăn một miếng gà rán cho tinh thần phấn chấn lên sao?” Đồ Khuynh nhìn khay đồ ăn của cô, hết sức đồng cảm. Nguyễn Vân Kiều nhìn sự khác biệt giữa hai người, trong khoảnh khắc có hơi do dự, nhưng nhớ tới cuối tuần còn một buổi casting quảng cáo, bàn tay duỗi ra cầm miếng gà rán lại thu về, nói với giọng khô khốc: “Thôi, thế giới của tôi không có gà rán.” “... Ờ.” Sau khi chọn xong đồ ăn, hai người đi tìm chỗ ngồi. Nhưng giờ này rất đông, ngó một vòng cũng không thấy bàn trống. Vào lúc hai người mặt ủ mày chau, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình. “Vân Kiều! Nguyễn Vân Kiều! Tiểu Đồ! Bên này bên này!” Đồ Khuynh nghe tiếng nhìn sang, kinh ngạc vì nhìn thấy mấy người quen: “Đù, là mấy người chủ nhiệm câu lạc bộ kìa–” Nguyễn Vân Kiều quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy mấy người của câu lạc bộ Đấu kiếm đang ngồi cạnh bàn ăn cách đó không xa. Người đang nhiệt tình vẫy tay với các cô tên là Lương Trác Dụ, thích khoe khoang, không ngại người lạ. Người có mái tóc hơi xoăn là chủ nhiệm của câu lạc bộ, Cao Sướng. Còn người còn lại... Ánh mắt Nguyễn Vân Kiều hơi dừng lại trên người anh --- không ngờ đã về rồi. “Sao lại ngẩn ra thế, không tìm được chỗ đúng không, qua đây đê.” Lương Trác Dụ cực kì nhiệt tình, thấy người không nhúc nhích, không nói hai lời lập tức đứng lên kéo hai người tới bàn ăn: “Chúng tôi vẫn còn chỗ nè, vừa đẹp.” Cao Sướng - chủ nhiệm câu lạc bộ cũng mỉm cười, vẫy tay: “Tiểu Đồ, Vân Kiều, ăn chung đi.” Đồ Khuynh đã gia nhập câu lạc bộ từ năm nhất, rất quen thân với bọn họ, cho nên căn bản chẳng có gì xoắn xuýt, dứt khoát kéo cô đi tới: “Cũng may gặp mọi người, nếu không còn phải đi vài vòng quanh đây đó.” Cao Sướng: “Giờ này các cậu mới tới ăn thì nhiều người là phải rồi.” Đồ Khuynh: “Thì đó.” Sắp sửa vào thu mà quạt trong căn-tin vẫn đang xoay mòng mòng. Nguyễn Vân Kiều bị Đồ Khuynh kéo tới đây, sau khi ngồi xuống thì chỉnh lại áo khoác mỏng trên người. “Trời má, Vân Kiều cậu chỉ ăn một chút như vậy thôi à, cầm tinh con thỏ hở!” Lương Trác Dụ nhìn đống cỏ trong đĩa của cô, khiếp sợ không nguôi. Nguyễn Vân Kiều khách khí mỉm cười: “Hết cách rồi, thầy giáo nhìn chằm chằm, nặng thêm nửa cân cũng bị phạt.” Quả đúng là mắt ngọc mày ngài. Đôi mắt hồ ly trời sinh của Nguyễn Vân Kiều lộ ra vẻ quyến rũ như có như không, tùy tiện cười một cái mà như câu kéo người ta. Lương Trác Dụ thoáng rung rinh, lỡ mất vài nhịp mới vội vàng nói: “À đúng rồi, khoa Múa của các cậu khá đặc biệt. Nói đến cân nặng... anh Nghiên cũng thế đó, huấn luyện viên kiểm soát cân nặng của anh ấy rất chặt.” Dứt lời, cánh tay đụng vào người bên trên: “Đúng không anh Nghiên.” Lúc này Nguyễn Vân Kiều mới liếc sang, giống như chỉ khi có người nhắc tới thì cô mới nhìn sang một cái. Ánh mắt vừa đưa lại như chạm phải tầm mắt với người ngồi đối diện. Người nọ mặc áo khoác thể thao cổ đứng màu trắng, gò má tuấn tú, đường nét nghiêm nghị, lẳng lặng ngồi đó. Anh vẫn không mở miệng nói chuyện, khi bị Lương Trác Dụ cua đến mới nhàn nhạt đáp một tiếng. Nhưng hiển nhiên anh không hề có hứng thú với chủ đề này, ánh mắt hai người chỉ khẽ chạm vài giây rồi lại thu về. “Vậy là đúng rồi, vận động viên của đội tuyển quốc gia đều như vậy.” Đồ Khuynh tiếp tục chủ đề này, nhìn về phía nam sinh kiệm lời kia, nói: “Đúng rồi, chúc mừng nha, lần này giành được huy chương vàng cá nhân Giải vô địch thế giới.” Nam sinh gật đầu với Đồ Khuynh, nói: “Cảm ơn.” “Không cần không cần, tôi đã xem trực tiếp trận đấu rồi, đỉnh lắm! Cực đỉnh!” Nói xong, Đồ Khuynh như nghĩ tới gì đó, quay đầu lại nói với Nguyễn Vân Kiều: “À phải rồi, học kỳ này cậu mới gia nhập vào câu lạc bộ, chắc chưa nhìn thấy vị đại thần của câu lạc bộ chúng ta bao giờ ha?!” Đôi đũa Nguyễn Vân Kiều đang cầm chợt khựng lại: “...” “Đúng ha, để tôi giới thiệu nhé!” Lương Trác Dụ tích cực trở thành chuyên gia quan hệ công chúng, chỉ vào người bên cạnh, nói: “Vân Kiều, đây là Lý Nghiên, vị phó chủ nhiệm thâm tàng bất lộ của câu lạc bộ chúng ta.” Hết câu lại đụng vào vai Lý Nghiên, cười hì hì: “Anh Nghiên, đây là thành viên mới của chúng ta, học kỳ này mới vào. Khoa Múa năm hai, Nguyễn Vân Kiều.” Lý Nghiên dừng vài giây, nhìn lại lần nữa. Khóe miệng Nguyễn Vân Kiều khẽ xệ xuống: “À... tôi biết, nghe danh đã lâu ~” Lương Trác Dụ nghiêng đầu về phía Lý Nghiên, hỏi: “Anh Nghiên, có phải cậu cũng biết cô ấy không? Đại mỹ nữ khoa Múa đấy.” Mặt Lý Nghiên không có biểu tình gì, đôi mắt tuyệt đẹp ngày thường lộ vẻ nhàn nhạt, ôn hòa, nhưng lại sinh ra cảm giác uy nghiêm kì quái. Lương Trác Dụ nhận được tín hiệu trong đôi mắt anh, lập tức ngậm miệng, ho nhẹ một tiếng rồi ngồi thẳng lên, xoa dịu bầu không khí: “Gì nhỉ, mọi người đều cùng một câu lạc bộ, chẳng mấy chốc sẽ thân nhau, Vân Kiều, đừng câu nệ nha, nhất định đừng câu nệ đó.” Chủ nhiệm câu lạc bộ Cao Sướng ngắt lời anh ta: “Cậu nói ít vài câu thì người ta sẽ không câu nệ nữa đâu.” “Tôi muốn phá vỡ ngại ngùng mà-” Nguyễn Vân Kiều cười cười, không tiếp lời mà cúi đầu ăn cơm. Sau đó trên bàn ăn, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, hầu hết là ba người kia nói. Thỉnh thoảng Nguyễn Vân Kiều bị Lương Trác Dụ hỏi mới trả lời đôi ba câu. Mà ngoài câu nói lúc mới gặp, Lý Nghiên im lặng từ đầu đến cuối. Sau bữa ăn, Nguyễn Vân Kiều, Đồ Khuynh tạm biệt ba người kia, đi về phòng mình. “Con bà nó con bà nó! Hôm nay tới căn-tin là chuẩn chỉ rồi, không ngờ lại gặp được Lý Nghiên! Học kỳ này khai giảng được hai tháng rồi, đây là lần đầu tiên cậu ấy xuất hiện trong trường đấy.” Miệng Đồ Khuynh líu lo, khó nén sự kích động trong lòng. Như vậy cũng bình thường, nhắc tới Lý Nghiên ngành Quản trị kinh doanh, nữ sinh trong trường chỉ có vài người không kích động. Người này không chỉ bề ngoài đẹp, ngay cả thành tích cũng tốt, gia cảnh tốt, còn là một tuyển thủ vì quốc gia, vì trường học giành được vô số giải quán quân. Vì vậy mặc dù tính tình anh có hơi nhạt nhẽo... nhưng vẫn có một nhóm “fan trung thành” mắt hình trái tim đi theo phía sau. “... Vâng vâng.” Bởi vì bị cảm, Nguyễn Vân Kiều cũng chẳng có tinh thần. Nhưng cảm xúc của Đồ Khuynh lại vô cùng tràn đầy: “Cậu không biết trận cuối cùng của Giải vô địch thế giới k1ch thich thế nào đâu, quả thực là đòn phản công một kiếm đứt cổ! Phó chủ nhiệm câu lạc bộ chúng ta quá đỉnh, chu choa mạ ơi, cậu có thể đi xem bản chiếu lại, đỉnh lắm luôn ấy.” Cả đường đi, Đồ Khuynh mỗi giây mỗi phút đều nhắc đến thời khắc tỏa sáng của Lý Nghiên, gần đến cửa kí túc xá vẫn còn tích cực đề cử cho cô. Nguyễn Vân Kiều nghe đến nhức cả đầu, phải lập lời thề khi về phòng nhất định sẽ lập tức đi tìm bản chiếu lại thì mới được thả đi. Nhưng cửa vừa đóng, cô đã leo lên giường ngủ đến quên trời quên đất. Lý Nghiên gì đó, thi đấu gì đó, tất cả đều không quan trọng bằng việc ngủ. Lúc sau tỉnh lại là vì tiếng chuông điện thoại. Mắt Nguyễn Vân Kiều còn chưa mở ra đã ấn nhận cuộc gọi: “Alo...” “Không đi học à?” Thật ra người ở đầu dây bên kia đã khẳng định chứ không phải đặt câu hỏi. Nghe thấy giọng nói bên trong, tính gắt ngủ của Nguyễn Vân Kiều tăng thêm: “Bùng rồi.” Đối phương im lặng vài giây: “Tới cổng trường đi.” Cơ thể Nguyễn Vân Kiều không thoải mái, tính tình cũng theo đó không mấy kiên nhẫn: “Không đến.” “Có việc.” “Có việc thì nói đi.” “Tới đây.” Người bên kia còn thiếu kiên nhẫn hơn cô, sau khi nói xong câu này lập tức cúp điện thoại. Nghe tiếng “tút” trong điện thoại, Nguyễn Vân Kiều mở mắt ra. Má... điện thoại của ai thế. Tháng Mười vừa qua, thời tiết chuyển lạnh, hơn nữa trước đó không lâu vừa đổ một trận mưa lớn, do đó không khí vô cùng ẩm ướt và lạnh lẽo. Bên cạnh con đường lớn đi tới cổng trường trồng hai hàng ngô đồng, lá cây bắt đầu úa vàng rơi xuống đường, bởi vì dính nước mưa, khi dẫm lên đều mang theo tiếng “xột xoạt”. Nguyễn Vân Kiều kéo chặt áo khoác, lúc tới cổng trường học, cô nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc đang đỗ trong bãi đậu xe cách đó không xa. Cô khẽ nhíu mày, đi tới bên cạnh ghế tài xế, kéo cửa ra rồi ngồi vào: “Tôi đang ngủ đấy, cậu có chuyện gì nhất định phải nói trước mặt à.” Bởi vì ngủ quá lâu, cộng thêm đang bị cảm, giọng nói hơi khàn khàn. “Cậu khó chịu?” Người ngồi ghế tài xế hỏi. “Vốn dĩ rất thoải mái, nhưng cậu cúp điện thoại của tôi, tôi không thoải mái nữa rồi.” Bàn tay Nguyễn Vân Kiều nắm lại, chống lên mặt, thoải mái nói sự khó chịu trong lòng ra: “Giỏi lắm, quán quân rất giỏi, về cũng không nói một tiếng, tốc độ cúp điện thoại cũng không ai sánh bằng.” Người ngồi trên ghế lái vẫn mặc áo khoác thể thao màu trắng như lúc ngồi ăn trưa, nghe thấy giọng điệu quái gở của cô cũng không có phản ứng, chỉ có điều khi ánh mắt quét qua, trong con ngươi dường như phủ lên một tầng thủy tinh lạnh lẽo. “Nguyễn Vân Kiều.” Anh gọi tên cô, mang theo ý cảnh cáo. Nguyễn Vân Kiều không thích bộ dạng này, khẽ “hừ” một tiếng, liếc xéo anh: “Làm sao... Cậu nói nhanh lên, có chuyện gì.” Khi nhìn người khác, đuôi mắt cô hơi nhếch lên, vừa ngạo mạn lại mang theo vài phần xinh đẹp. Đôi mắt Lý Nghiên nheo lại, không lên tiếng, dứt khoát khởi động xe. Nguyễn Vân Kiều lập tức ngồi thẳng lên: “Ơ? Đi đâu thế, không phải cậu có chuyện muốn nói à.” “Về rồi nói, không lẽ ở đây?” Anh không cho cô cơ hội từ chối, giọng nói lạnh lùng vừa dứt, xe cũng đã rẽ vào đường cái. Trường học trong kính chiếu hậu càng ngày càng xa, Nguyễn Vân Kiều ngoái đầu nhìn ra cửa ra xe, vẫn hơi buồn ngủ. Cũng phải, cổng trường người đến người đi, nhìn thấy bọn họ cũng không ổn. Dù sao thì hai người cũng là “tình yêu trong tối”. Mời các bạn mượn đọc sách Hai Phần Thân Quen của tác giả Lục Manh Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Tình Giấu Mặt
Truyện Người Tình Giấu Mặt của tác giả Sơ Thần xoay quanh một cô gái có món nợ ân tình cần phải trả. Lúc cô lên năm tuổi hắn đã từng cứu mạng cô, hắn như người hồi sinh cô ra một lần nữa. Năm cô lên mười bảy tuổi cô đã có một quyết định táo bạo là cô sẽ đền ơn anh bằng một đêm triền miên và nhiệt tình với anh. Sau đêm đó coi như cô đã trả xong mọi món nợ ân tình với anh. Năm hai mươi mốt tuổi cô lại gặp anh, và lần này anh như chưa từng quen biết cô? Chẳng lẽ đêm đó công sức của cô không có ý nghĩa gì với anh? Cùng đón đọc để biết kết thúc sẽ như thế nào nhé!!! *** Bên ngoài phòng sinh, một người đàn ông lo lắng, bước chân càng không ngừng đi lại mong muốn trong lòng mình bình tĩnh hơn một chút, vợ anh đã vào trong đó rất lâu rồi nhưng đứa nhỏ vẫn chưa được sinh. “Gia Tĩnh, con đừng có đi đi lại lại nữa, mẹ chóng hết cả mặt rồi.” Một vị phu nhân lớn tuổi khuôn mặt trang điểm tinh xảo khẩu khí có chút không kiên nhẫn, có vẻ thờ ơ với người phụ nữ trong phòng sinh. “Xin hỏi anh là người nhà của bệnh nhân?” Hộ sĩ cầm một bản cam kết đi tới. “Đúng vậy, đúng vậy tôi là chồng của bệnh nhân.” Tề Gia Tĩnh lo lắng chạy đến trước mặt hộ sĩ nói. “Bệnh nhân bị băng huyết hiện tại rất nguy hiểm, ở đây có bản cam kết cần người nhà ký tên nội dung là cứu con hay cứu mẹ.” Hộ sĩ đem bản cam kết đến trước mặt anh ta nói bổ sung: “Cứu mẹ ký tên bên mục A, cứu con ký tên bên mục B.” “Gia Tĩnh, ký mục B đó là cốt nhục của Tề gia.” Vị phu nhân kia nghiêm sắc mặt khẩu khí không để cho người khác có thể thương lượng. “Mẹ, hay là cứu mẹ đi!” Tề Gia Tĩnh có ý đồ thương lượng với mẹ mình.   Mời các bạn đón đọc Người Tình Giấu Mặt của tác giả Sơ Thần.
Nhà Có Kiều Thê
Thế nào là “đường tình duyên trắc trở”? Chính là khi bạn loay hoay vật vã mãi mà vẫn ế sưng ế xỉa, không ai thèm ngó. Thế nào là “đường tình duyên thuận lợi”? Chính là khi một ngày đẹp trời, “nửa kia” của bạn đột nhiên từ trên trời lao xuống, đáp thẳng lên con xe hàng hiệu bạn mới mua, làm lõm cả trần xe (=.=||||). Và đường tình duyên của nam chính Trần Ưng của chúng ta thực sự siêu thuận lợi như thế đó! Trần Ưng, 27 tuổi, cao ráo đẹp trai, có nhà có xe, có tiền tài có sự nghiệp, nói chung là một “cao phú soái” điển hình. Nhược điểm: hút thuốc (khá nhiều), (rất hay) chửi bậy, tính tình ẩm ương khó chiều. Một buổi tối đẹp trời nọ, khi Trần Ưng đang nhàn nhã thảnh thơi hút thuốc bên con xe mới tậu thì một cô nàng kỳ quái bỗng từ trên trời rơi xuống, đáp lên trần xe một cách không được nhẹ nhàng cho lắm. Vì sao Trần Ưng thấy cô nàng này kỳ quái ý hả? Thứ nhất, một cô bé con chỉ tầm 16-17 tuổi, gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng thế nhưng lại mặc bộ đồ cổ trang xuất hiện giữa đường phố hiện đại. Có phải cuộc thi cosplay đâu! Thứ hai, làm ơn xem lại giùm, cô ta vừa rơi thẳng từ trên trời xuống đó!!!   Như thể mọi chuyện còn chưa đủ điên rồ, một tên đàn ông lạ mặt cũng cùng lúc xuất hiện, lảm nhảm một hồi với Trần Ưng, rằng thì là anh ta là Nguyệt lão còn cô bé kia tên Mễ Hi, rằng Mễ Hi là người đến từ cổ đại, gia đình cô bé gặp nạn nên cô bé đã qua đời nhưng vì đường tình duyên chưa đứt nên Mễ Hi được hồi sinh đến thế giới hiện đại này để tìm “nửa kia” của mình trong thời hạn ba năm và rằng hệ thống Nguyệt lão đã chỉ ra Trần Ưng là người có “duyên” nuôi dưỡng và chăm sóc cô bé (=.=|||||). Đương nhiên, một người đàn ông lý trí và từng trải như Trần Ưng sẽ không bao giờ tin vào câu chuyện vớ vẩn này, thế nhưng sự nghi ngờ của Trần Ưng đã bị lung lay mạnh mẽ khi chính cặp vợ chồng người bạn thân thiết của anh đã thuyết phục anh về tính xác thực của câu chuyện. Dần dần, Trần Ưng chấp nhận sự thật rằng bạn thân của anh đã phải lặn lội xuyên không để tìm được vợ mình, đồng thời cũng chấp nhận một thực tế là anh chính là người thích hợp nhất để nuôi dưỡng Mễ Hi. Và từ đây, quá trình chung sống của cô bé Mễ Hi và chú Trần Ưng bắt đầu! Đương nhiên, quá trình chung sống này bắt đầu chẳng dễ dàng gì khi mà cả Mễ Hi và Trần Ưng đều mang tâm trạng bất đắc dĩ. Trần Ưng không nhẫn tâm bỏ mặc một cô bé giữa một thế giới xa lạ trong hành trình đi tìm “phu quân” nhưng cũng không có cách nào thích ứng với việc trở thành một ông chú đỡ đầu. Còn Mễ Hi, cô bé đã mất đi cả gia đình, bị quẳng đến một nơi kỳ quái, phải chấp nhận những thứ trái với lễ nghĩa quen thuộc để đi tìm một vị phu quân và bắt đầu một cuộc sống mới mà cô thậm chí còn không chắc rằng mình thực sự mong muốn. Hai con người với hai tính cách hoàn toàn khác biệt: một Trần Ưng phóng khoáng và có phần tuỳ tiện cùng một Mễ Hi nguyên tắc và lạnh lùng; tưởng chừng như hai người họ chẳng thể có cách nào dung hoà được với nhau. Thế nhưng, hệ thống Nguyệt lão đã chứng minh rằng nó vẫn còn hoạt động tốt chán! Dù cho Mễ Hi có trải qua bao nhiêu đau thương, dù cho cô có già dặn so với lứa tuổi thì từ trong sâu thẳm cô vẫn chỉ là cô bé con 17 mà thôi. Mễ Hi thích ăn bánh bao, Mễ Hi thích ăn kem, Mễ Hi thích chạy bộ, Mễ Hi ham học hỏi,… từng hành động, cử chỉ của Mễ Hi đã đánh thức sự dịu dàng trong con người Trần Ưng. Anh nuông chiều cô, bao bọc cô, anh dạy cho cô những quy tắc của thế giới này, anh dùng sự phóng khoáng của mình để mở cửa tâm hồn và trí óc cho Mễ Hi nhưng đồng thời cũng giúp cô gìn giữ những lễ tiết mà cô luôn coi trọng. Nếu như mục tiêu ban đầu của Trần Ưng chỉ đơn thuần là tìm cho Mễ Hi một người bạn trai và hoàn thành trách nhiệm của mình thì bây giờ, mong muốn lớn nhất của anh là có thể giúp cô có một cuộc sống mới thật tốt đẹp. Còn bạn trai thì tìm làm quái gì? Người đẹp trai thì không có tiền. Người có tiền thì không đáng tin. Người đáng tin thì… ngoài anh ra thì chẳng tin được bố con thằng nào hết! Thế cho nên, cứ để anh làm bạn trai Mễ Hi là tốt nhất! Trong khi Trần Ưng đang thoả mãn với chức danh tự phong kia thì Mễ Hi lại đang khổ sở vì một vấn đề khác: Mễ Hi thích chú Trần Ưng. Nhưng chú là chú, sao có thể thành bạn trai, sao có thể lấy làm chồng?! Có thể không vậy? (Đương nhiên là có!) Dây tơ hồng nối duyên, tình còn đó mà dây lại chẳng thể kết thành đôi. Trong mối quan hệ giữa hai người, tình yêu không phải thứ tồn tại duy nhất, mà bên cạnh đó còn có gia đình, những quan hệ xã hội, những mong muốn ích kỷ của bạn thân và sự khác biệt trong quan điểm sống. Trong khi cả Trần Ưng và Mễ Hi còn đang kiếm tìm điểm khuyết thiếu trong mối quan hệ giữa hai người thì kỳ hạn ba năm cũng dần trôi qua, sự sống của Mễ Hi ở thế giới hiện đại cũng theo đó mà dần trở nên mong manh. Điểm khuyết thiếu đó là gì? Đâu là bài học tình yêu mà hệ thống Nguyệt lão muốn dạy cho hai người họ? Hãy đọc truyện để cùng khám phá nhé! * * * * * Vốn là fan ruột của Minh Nguyệt Thính Phong, mình đương nhiên không thể bỏ qua “Nhà có kiều thê”. Minh Nguyệt Thính Phong vẫn thể hiện tốt những thế mạnh của mình qua văn phong hóm hỉnh, hài hước cùng cách xây dựng nhân vật độc đáo. Nam chính Trần Ưng tưởng như cộc cằn, thô lỗ nhưng thực ra lại là một người đàn ông dịu dàng, có trách nhiệm. Nữ chính Mễ Hi thông minh, ngây thơ, trong sáng, tràn đầy năng lượng, đối với thế giới mới vừa tò mò, thích thú nhưng cũng có phần e dè, không thể tiếp nhận. Nếu đã từng đọc qua các tác phẩm của Minh Nguyệt Thính Phong, bạn sẽ nhận ra đây là phần sau của bộ “Vạn dặm tìm chồng” và phần trước của bộ “Nhõng nhẽo gặp đa tình”. Thực lòng mà nói, nếu phải so sánh thì cá nhân mình không đánh giá cao “Nhà có kiều thê”. Nếu so với “người anh” cùng thể loại xuyên không là “Vạn dặm tìm chồng”, “Nhà có kiều thê” thiếu sự thu hút và lắng đọng khiến người đọc bị rung động. Nếu so với “người em” cùng thể loại hiện đại, nhẹ nhàng là “Nhõng nhẽo gặp đa tình” thì “Nhà có kiều thê” lại hơi kém độ ngọt ngào, dễ thương và những vấn đề về tình yêu được đặt ra cũng không đủ để khiến người đọc phải suy ngẫm. Tuy nhiên, so với hai bộ truyện kia, “Nhà có kiều thê” lại có ưu thế tuyệt đối về dàn cặp đôi phụ. Hai cặp đôi Trần Phi - Nguỵ Tiểu Bảo và Ngô Hạo - Lưu Mỹ Phân thực sự là điểm cộng rất đáng yêu của bộ truyện. Ngoài ra, bạn còn có cơ hội được gặp lại cặp đôi Trình Giang Dực - Tô Tiểu Bồi để biết về cuộc sống sau hôn nhân của họ, cũng như được biết thêm về quá trình gặp gỡ của hai nhân vật Cố Anh Kiệt - Tần Vũ Phi. Nhìn chung nếu bạn yêu thích thể loại nhẹ nhàng, ngọt ngào thì "Nhà có kiều thê" là một sự lựa chọn không tồi. ________ Review by #Linh_Hy Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chuông điện thoại di động lần nữa ang lên. Trần Ưng cúi đầu nhìn nhìn, lại là Trình Giang Dực gọi điện thoại. Anh lúc này thuận tiện nhìn qua phần thời gian: 22 giờ 23 phút. Bây giờ là lúc nào rồi mà tên này con gọi cho anh, muốn buộc anh phải nghe, có thể là cái chuyện tốt gì? "Này." Trần Ưng một bên đẩy cửa của cửa hàng giá rẻ ra, một bên tiếp điện thoại, anh đốt thuốc hít một ngụm, giọng điệu thật không tốt. Tăng ca đến giờ này đã rất mệt mỏi rồi, về nhà mua bao thuốc cũng bị người khác quấy rầy, thật sư là ô cùng khó chịu. Anh nghe xong câu nói của người bên kia đầu dây, sắc mặt lại càng khó chịu hơn. "Cút sang một bên, tôi làm sao có thể giúp cậu nuôi dưỡng hài tử?" "Không phải hài tử của tôi, cũng không phải giúp tôi nuôi dưỡng, là người cậu nên thu dưỡng mới đúng, đấy là duyên phận của cậu." Trình Giang Dực quả nhiên mặt dày đến một tầm cao mới, thậm chí còn không biết xấu hổ mà tiếp lời: "Nếu không tôi sẽ đổi sang một cách nói dễ nghe hơn, xin chú ý lắng nghe, đây là một tin đã được định trước, cũng không biết lúc nào, có lẽ cũng gần tới rồi, sẽ có một tiểu cô nương xuất hiện bên cạnh cậu, nàng ta sẽ có chút cổ quái, ví dụ như mặc trang phục cổ trang, cách dùng từ cùng khẩu âm so với người bình thường có chút không giống, thế nhưng cậu không cần phải lo, nàng ta là một người bình thường, chẳng qua là từ một thời đại khác tới dây cho nên không giống chúng ta. Cậu kiến thức rộng lớn như vậy, lá gan cũng không nhỏ, lại còn yêu thích thứ mới lạ, nhất định có thể tiếp nhận iệc này. Lúc gặp được nàng, mong cậu thu lưu chiếu cố nàng một chút. "Cậu còn chưa chết, uỷ thác tôi làm gì." Hơn nữa vì muốn nhét một con ký sinh đến bên cạnh anh mà khích lệ anh mấy câu như vậy, thử hỏi anh có vui được không? Trình Giang Dực không để ý tới anh, lại mở miệng nói tiếp: "Sắp tới, có một ị gọi là Nguyệt lão sẽ tới gặp cậu, anh ta mang số hiệu 2238, anh ta sẽ đem sự tình nói lại chi tiết, những điều anh ta nói đều là thật, dùng trí thông minh và sự kiên nhẫn của cậu, nhất định sẽ có thể nghe hiểu, việc cậu cần làm là tin lời anh ta nói, sau đó chuẩn bị tốt việc nghênh tiếp tiểu cô nương kia." "Trình Giang Dực, đau óc cậu bị ngập nước rồi đúng không?" Trần Dực còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy "BINH" một tiếng vang vô cùng lớn, ngay bên cạnh anh, rất gần. Trần Ưng sợ hãi kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, anh vừa vặn nhìn thấy trên nóc con xe mới tinh của mình có một người lạ mặt xuất hiện. Mời các bạn đón đọc Nhà Có Kiều Thê của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.
Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi
Warning: Truyện được viết bởi một tác giả Trung Quốc, toàn bộ câu chuyện là sự hư cấu được vẽ nên bằng những câu chữ thông qua các MV ca nhạc của ca sĩ thần tượng nổi danh Sơn Tùng M-TP của Việt Nam. Rv chỉ mang tính chất tham khảo, không nhằm bất kỳ mục đích nào hướng đến người đọc, Sơn Tùng M-TP, fandom SKY... _______ Giới thiệu: Nhân vật chính: Tô Điềm Điềm - Sơn Tùng M-TP Trên đời này có một loại theo đuổi thần tượng gọi là xuyên nhanh vào MV của anh. Bạn tưởng rằng anh ấy sẽ hôn tôi một cái thật ngọt ngào sao? Lần nào vào phó bản cũng bị nam chính làm thế này làm thế kia (Cười nhạt một tiếng): Ha. Sơn Tùng - viết nhạc rất hắc ám lại rất nhân từ (Ngại ngùng xoa xoa đầu): Ngoan. #Tôi thật sự nghi ngờ nam thần này bị tâm thần phân liệt# #Đầu óc hắn có bệnh à (hay hắn bị bệnh thần kinh à), viết ca khúc sầu thảm như vậy# #A... nam thần hắc hóa cũng thật hoàn hảo# Tô Điềm Điềm là một cô gái nhỏ xinh đẹp, thích cuộn tròn trên ghế sopha xem thần tượng soái ca hóa thân thành các nhân vật khác nhau trong mỗi MV ca nhạc. Nhưng có nằm mơ, Điềm Điềm cũng không thể ngờ được có ngày chính bản thân mình sẽ xuyên đến trong những MV ca nhạc đó, trở thành nhân vật nữ chính sóng vai bên cạnh nam thần mà mình luôn thầm ngưỡng mộ là Sơn Tùng M-TP, một nam ca sĩ nổi danh rất được yêu thích tại Việt Nam. MV [Chạy ngay đi] Chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh mới, Tô Điềm Điềm đã phải đối diện với Sơn Tùng - nam nhân vật đầy điên cuồng tàn nhẫn vặn vẹo trong chính MV này. Bởi vì cô gái anh đem lòng yêu thương phản bội lại anh. Anh muốn xóa đi tất cả ký ức cùng kỹ niệm. Anh muốn quên đi cô gái từng yêu đến tận tâm can này. “Đốt sạch hết Son môi hồng vương trên môi bấy lâu Hương thơm dịu êm mê man bấy lâu Anh không chờ mong quan tâm nữa đâu Tương lai từ giờ như bức tranh em quên tô màu Đốt sạch hết Xin chôn vùi tên em trong đớn đau Nơi hiu quạnh tan hoang ngàn nỗi đau Dư âm tàn tro vô vọng phía sau Đua chen dày vò xâu xé quanh thân xác nát nhàu…” Cho dù Điềm Điềm đã cố gắng cải thiện mối quan hệ giữa họ thì mọi thứ vẫn theo đúng câu chuyện trong MV mà diễn ra. Căn phòng rộng lớn, ngọn lửa rực rỡ, Sơn Tùng đứng đối diện Điềm Điềm, đôi mắt anh đong đầy thù hận cùng phẫn nộ. Từng câu nói, từng bước chân của anh, là nỗi đau cũng là sự điên cuồng anh không thể khống chế. Mũi dao sắc nhọn kia, anh muốn xuyên vào thân thể cô gái đó, nhưng không hiểu sao trái tim lại đau đớn, đôi tay lại run rẩy đến thế. Trong cuộc chơi này, anh là người thua cuộc rồi. Bởi vì anh nhận ra bản thân vẫn yêu, yêu cô đến vô cùng. Thế nhưng, bi kịch lại không thể chấm dứt. Điềm Điềm nằm đó, trong căn phòng bốc cháy hung tàn với mũi dao trên ngực. Từng mảng đỏ loang ra, rực rỡ đến chói mắt. Mà anh chỉ có thể tận mắt nhìn cô từ từ khép lại đôi mi… Điềm Điềm cứ thế, xoay chuyển giữa mơ và thật. Cô lần lượt xuyên vào từng MV khác của Sơn Tùng M-TP như [Em của ngày hôm qua], [Lạc trôi], [Chúng ta không thuộc về nhau] Nhưng cho dù là ở phiên bản MV nào thì câu chuyện của cô vẫn luôn có anh, là anh, xoay quanh anh và vì anh mà có thể bắt đầu hay kết thúc. Cô đã biết được điểm quan trọng này và luôn cố gắng hết sức để có thể đưa diễn biến câu chuyện của họ về cái kết đẹp. Chỉ là, duyên phận giống như sợi tơ bị ông trời vò nát mất rồi. Dẫu cô đã biết được mọi thứ sẽ xảy ra thì cũng không thể cứu vãn… Cuối cùng, Sơn Tùng M-TP anh rốt cục là ai? Ở mỗi phiên bản MV này, tại sao cứ cố chấp với mình cô đến vậy? Chúng ta là duyên phận gì với nhau? Trong MV cuối ấy, cánh cửa mà Điềm Điềm đang mở ra, chính là bất hạnh. Nhưng liệu anh có thể kịp bước đến nắm lấy tay cô và kéo lại hay không? Điềm Điềm, em sẽ không chết. Điềm Điềm, đừng rời xa anh… “Ngay cả giờ đây anh vẫn không thể để em ra đi như thế. Anh sẽ viết lại một lần nữa. Câu chuyện đôi ta còn dang dở. Anh sẽ chôn vùi sự thật này vào tận sâu trong da thịt. Anh sẽ viết lại một lần nữa. Khúc dạo đầu trong nụ cười hạnh phúc của hai ta. … Tiểu thuyết trong mộng tưởng”(*) ___________ “Nam chính cứ luôn muốn giết tôi” là một câu chuyện mang màu sắc hoàn toàn mới được các bạn đọc ngôn tình cực kỳ yêu thích thời gian gần đây. Nội dung truyện xoay quanh các MV ca nhạc của nam ca sĩ thần tượng nổi tiếng Sơn Tùng M-TP thực hiện. Câu chuyện không chỉ khiến những fan yêu mến ca sĩ này thích thú mà còn khiến cho độc giả có cái nhìn mới mẻ, đa chiều đầy thu hút về mỗi MV ấy. Nhân vật nữ chính Tô Điềm Điềm là một cô gái xinh đẹp thông minh, luôn thích nghi nhanh với mọi hoàn cảnh. Cô không yếu ớt, bánh bèo vô dụng mà đáng yêu và khá dũng cảm. Cho dù là ở trong tình trạng tồi tệ như thế nào cũng biết cách phối hợp và hoàn thành tốt nhiệm vụ. Về nam chính Sơn Tùng M-TP thì mình cảm nhận được sự đầu tư khá cẩn thận của tác giả về mọi mặt như lý lịch trích ngang, tính cách, các bài hát, lyric và ý nghĩa từng MV... Không chỉ phác họa nên một nhân vật từ đời thật đến ảo qua các câu chữ trong truyện, mà tác giả còn đem đến cho chúng ta một nhân vật Sơn Tùng vô cùng tự nhiên, sống động và “thật” hơn bao giờ hết. Anh cũng có những tâm tư suy nghĩ và tình cảm của riêng mình. Ở mỗi MV là những con người, những thân phận mà anh thể hiện khác nhau. Nhưng ở đó luôn xuất hiện cô gái mang ý nghĩa “định mệnh” của anh. Và anh, nhất định phải giữ cô ấy bên cạnh mình. Tên truyện nghe có vẻ bạo lực nhưng nội dung truyện thì ngược lại nhé. Không những chúng ta có thể dạo chơi qua từng MV ca nhạc của nam ca sĩ yêu thích mà còn đọc được một câu chuyện ngọt ngào đầy rung động. Bởi tình cảm của nam nữ chính là kiểu duyên phận, yêu sâu sắc, khắc ghi đến suốt đời. Yên tâm là truyện có kết thúc vô cùng đẹp như chính lời tỏ tình lãng mạn của Sơn Tùng M-TP dành cho Điềm Điềm nhé: “Cầm tay anh, dựa vai anh Kề bên anh nơi này có anh Khép đôi mi thật lâu Nguyện mãi bên cạnh nhau Yêu say đắm như ngày đầu. Mùa xuân đến bình yên cho anh những giấc mơ Hạ lưu giữ ngày mưa ngọt ngào nên thơ Mùa thu lá vàng rơi đông sang anh nhớ em Tình yêu bé nhỏ xin dành tặng riêng em.” Vì thế, nếu bạn là fan truyện với motif mới lạ, nếu bạn là fan của anh Sơn Tùng M-TP hay đơn giản bạn là fan của sủng, ngọt HE thì nhanh nhanh nhảy hố này nhé. Hố mới - đã lấp và rất đáng để đọc thư giãn trong những ngày đầu năm học này đấy ạ ^^ ___________ “ “: Trích từ lời bài hát “Chạy ngay đi” và “Nơi này có anh” của Sơn Tùng M-TP (*): Trích bản dịch lời bài hát Fiction của Beast Review by #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tô Điềm Điềm thật không ngờ bản thân lại rơi vào hoàn cảnh này. Cô chẳng qua chỉ lên mạng nghe nhạc lỡ ngủ gục mất, sao lại thành thế này kia chứ. Cô lặng lẽ dịch chân, người đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy tựa như vực sâu thăm thẳm, ánh nến mờ ảo lại càng tôn vẻ đẹp của nó lên. - Sao thế? Giọng nói của anh trầm thấp mà lại ưu nhã, tựa như loại tơ lụa thượng hạng nhất, mang theo vẻ quyến rũ trời sinh. Nhưng Tô Điềm Điềm lại thấy sởn hết cả gai ốc. Chàng trai trước mặt cô tên là Sơn Tùng. Anh là một ngôi sao trẻ vô cùng hot trong mấy năm nay, tốc độ nổi tiếng cực kỳ nhanh, hát được sáng tác được, lại chuyên rap và nhạc điện tử, là phái thực lực hàng thật giá thật. Ngay đến người luôn bận rộn trong tổ kịch như Tô Điềm Điềm cũng biết đến. Nhưng điều quan trọng bây giờ không phải những thứ này. Quan trọng chính là... Bây giờ Tô Điềm Điềm đang ở trong bối cảnh MV mới nhất của anh. [Ca khúc: Chạy Ngay Đi. Nội dung MV: Vì người yêu phản bội nên nam chính phát cuồng. Bài hát đại khái kể lại quá trình yêu đương và dằn vặt nhau, cuối cùng nam chính phát điên, mang theo suy nghĩ muốn trả thù và tự hủy diệt bản thân... Nói cho dễ hiểu thì là... Anh ta tới để giết cô đấy kí chủ. Cô đã chuẩn bị xong chưa?] Chuẩn bị... xong cái con khỉ!   Mời các bạn đón đọc Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi của tác giả La Lu.
Nữ Y Về Thời Loạn
Vân Đan Khê là một nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp của đại học Trung y, trong một lần tình cờ nàng xuyên về cổ đại, linh hồn nhập vào tiểu cô nương Vân Đan Khê trùng họ trùng tên. Phụ mẫu của cô nương này đều đã mất, cả đại ca và đại tẩu cũng nối tiếp nhau nhắm mắt xuôi tay, chỉ để lại hai đứa cháu còn nhỏ dại. Họa vô đơn chí lại bị Chu gia đính hôn từ thuở nhỏ hồi hôn, đả kích nối tiếp đả kích tiểu cô nương liền không chịu nổi mà đổ bệnh, đến khi tỉnh lại thì linh hồn cũng đã thay đổi một người. Vân Đan Khê từ hiện đại mà xuyên tới nơi đây. Một thời đại binh đao loạn mã, khắp thôn xóm đều là thổ phỉ hoành hành, nàng phải đối mặt với cuộc sống khó khăn, với thân phận nữ nhi yếu đuối thời phong kiến, với tương lai của hai đứa cháu ngây thơ cần được bao bọc chăm sóc… May thay, nàng vẫn còn có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn bằng những tri thức y học, trở thành nữ đại phu của thôn Thanh Khê.   Thế rồi, một biến cố bất ngờ xảy ra, nàng buộc phải lên núi theo một đám người kỳ lạ để chữa trị cho huynh đệ của họ, những người tự xưng là quân Phá Lỗ. Người ta nói rằng, trong thời buổi rối ren này, tướng quân là thứ không đáng giá nhất, mười mấy năm qua triều đình hỗn loạn nội chiến, khắp nơi thiên tai hạn hán, đâu đâu cũng có lưu dân, đạo tặc cũng nổi lên bốn phía. Vì làm an lòng dân, trấn an nhân tâm, chỉ cần ai không tạo phản dũng cảm đứng lên diệt thổ phỉ, liền phong cho họ làm tướng quân, nhưng có lợi ích gì đâu khi triều đình chẳng phát binh lương... Quân Phá Lỗ chính là một đoàn quân như vậy và tướng quân của họ là Trần Tín. Lần đầu tiên Trần Tín gặp Đan Khê, chàng mới biết cái gì gọi là “nhất kiến chung tình”. Ngày ấy, bóng lưng nhỏ bé nhưng kiên cường, nghiêm nghị đi vào đôi mắt chàng, khuôn mặt thanh tú đầy chuyên chú khiến người ta mê say đến kỳ lạ. Chàng đã gặp qua nhiều cô nương tiểu thư xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, nhưng chẳng ai lại khiến tim chàng đập nhanh đến vậy... Thật lạ thường. Lần thứ hai Trần Tín gặp Đan Khê, là khi nàng dõng dạc đuổi đi hôn phu cũ, làm cho hắn mất mặt co giò bỏ chạy trong tiếng cười nhạo của thôn dân xung quanh. Lúc đó Trần Tín chỉ cảm thấy không hổ là cô nương mình để ý, quá oai phong, lẫm liệt. Lần thứ ba Trần Tín gặp Đan Khê, là khi nàng chặn đoàn ngựa đang xông tới, mong chàng mang quân cứu thôn Thanh Khê khỏi đám thổ phỉ. Ngày hôm ấy, chàng và nàng ngồi chung một con ngựa, lỡ làm “hủy hoại sự trong sạch” của Vân cô nương, thế nên tướng quân nhà ta liền nắm bắt cơ hội nhờ bà mối cầu hôn. Nhưng mĩ nhân đâu phải cứ muốn là ôm về nhà, Vân cô nương không thích chàng tướng quân mặt lạnh ngố ngố khờ khờ ấy. Nhưng không thích cũng không sao, Trần tướng quân vốn mặt dày, chút khó khăn ấy có tính là gì. Đan Khê biết chữ, giỏi y thuật, vậy chắc nàng thích tài tử xuất khẩu thành thơ. Thế chàng liền học chữ rồi viết thư tình tặng nàng, nàng ngại tính cách giữa chàng và nàng không hợp, vậy chàng sẽ thay đổi, sẽ không hay tức giận, sẽ không ấu trĩ, sẽ lắng nghe nàng nói. Rồi sau bao nhiêu trắc trở chông gai, sau bao lần trở thành trò cười trước mặt nàng vì đám đệ đệ bày kế lấy lòng tẩu tử tương lai, Trần tướng quân rốt cuộc cũng lấy được Vân cô nương làm thê tử. Chúc mừng Trần tướng quân, cuối cùng cũng tu thành chánh quả rồi ^^. “Nữ y về thời loạn” là một bộ điền văn, tình tiết không quá gây cấn hay hồi hộp, nhưng có ưu điểm là giọng văn hài hước, nhẹ nhàng, tuy bối cảnh là thời loạn nhưng vẫn giữ được sự lạc quan, yêu đời hay hướng về tương lai trong tính cách của từng nhân vật. Nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện có không khí thoải mái, vui tươi để thư giãn sau những lúc căng thẳng thì đây sẽ là bộ truyện thích hợp dành cho bạn. Trích đoạn: “Đạo lý một củ cải, một cái hố” “Văn Đan Khê gật gật đầu, tiếp theo thử nói: "Sao chàng lại nói bọn họ ngốc? Bên người có nhiều mỹ nhân vờn quanh như vậy chẳng lẽ không tốt? Bọn họ thích người nào liền có thể chọn người ấy.” Trần Tín bĩu môi, nghiêm trang nói: "Còn không ngốc a, tục ngữ nói, một củ cải một cái hố, đạo lý này ngay cả một lão nông làm ruộng cũng biết, vậy mà bọn họ lại không hiểu. Suốt ngày cầm củ cải mềm khắp nơi đào hố. Cuối cùng củ cải hỏng, hố cũng đào không sâu, còn chẳng bằng dồn sức tìm một cái hố thích hợp, rồi ra sức mà đào, vừa thoải mái vừa đỡ phiền toái". Văn Đan Khê không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu không nói gì.” ----------- “Gửi thư nhà” “Thấm thoắt đã qua hơn nửa tháng, phía Tần Châu và Bá Châu vẫn chưa truyền tin về. Văn Đan Khê bắt đầu đứng ngồi không yên. Tần Nguyên vội vã phái người tới cửa khuyên giải trấn an, chỉ nói rằng sẽ có tin tức nhanh thôi. Vì không để Tần Nguyên phải nhọc lòng, Văn Đan Khê đành phải vờ trấn định. Tới đầu tháng mười một, rốt cuộc Trần Tín cũng gửi thư về. Văn Đan Khê kích động nhận lấy thư, hấp tấp mở ra đọc. Trong thư chỉ có một bài thơ: Gió bắc vù vù chăn lạnh ngắt, củ cải hàng đêm cứng tới đau. Hôm nào chiến thắng quay trở lại, nhất định quật sâu một nghìn lần. Ánh mắt Văn Đan Khê phức tạp, mặt nóng lên, nàng thấp giọng rủa xả một tiếng: “Tên hư hỏng này!” Truyền tin ngàn dặm mà hắn chỉ viết mấy câu tầm bậy. Nàng ôm bức thư trước ngực, cúi đầu cười một mình hồi lâu, sau đó bắt đầu nhấc bút hồi âm. Càng nghĩ càng chẳng biết viết thế nào. Đột nhiên, óc lóe lên, cô vung bút viết: Thu đi đông tới đà nửa tháng, một ngày không gặp ngỡ ba thu. Trong hố trống vắng cô đơn lạnh, hàng đêm chờ đợi củ cải về. Lần tới viết thư không ngàn chữ, thì hố chỉ cho quật một lần Viết xong, nàng càng đọc càng thấy mùi ngốc bay phấp phới. Nàng phát hiện dây thần kinh của mình càng ngày càng lệch pha, có lẽ là gần mực gần đen, gần đèn thì sáng đây mà.” ____________ “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vào một sớm mai tháng tư tiết trời ôn hoàn, trong không khí bảng lảng hương thơm thoang thoảng. Văn Đan Khê rời giường rửa mặt xong xuôi rồi sửa soạn vào bếp làm bữa sáng. Vì chưa quen việc nên cô phải chà cái dao đánh lửa tận mấy lần mới nhóm được củi. Văn Đan Khê không nén nổi nụ cười tự giễu, ngồi bên chồng rơm củi nhóm lửa mà nghĩ tới chuyện xảy ra với mình nửa tháng qua: Cô vốn là một nghiên cứu sinh của đại học Trung y mới được nhận vào bệnh viện, đang chuẩn bị hăm hở dựng nên sự nghiệp vĩ đại, muốn tích lũy kinh nghiệm để mở phòng khám của riêng mình. Ai ngờ đâu chỉ vì một cơn cảm cúm mà cô lại bị lôi đến nơi này, trở thành một Văn Đan Khê trùng họ trùng tên. Nhưng cha mẹ của Văn Đan Khê ở đây đều mất cả, chẳng lâu sau anh trai và chị dâu cũng nối tiếp nhau nhắm mắt xuôi tay về Tây Thiên, chỉ để lại một cháu trai sáu tuổi, cháu gái năm tuổi và cô sống nương tựa vào nhau. Thế còn chưa đủ, họa vô đơn chí thế nào Văn Đan Khê lại bị Chu gia đính hôn từ thuở nhỏ hồi hôn. Thế là Văn Đan Khê không vượt qua nổi đả kích liên tiếp nên đổ bệnh nặng, khi tỉnh lại thì đã đổi sang linh hồn của Văn Đan Khê hiện đại. Văn Đan Khê nhìn bữa sáng đã gần chín tới thì định tắt lửa rồi đi gọi hai đứa nhóc dậy ăn sáng. Nhưng cô vừa đứng lên thì bỗng nghe thấy trong sân có người múc nước rửa mặt, chứng tỏ hai đứa trẻ Tuyết Tùng và Tuyết Trinh đã thức dậy rồi. Văn Đan Khê không dằn được tiếng cảm thán, quả nhiên con nhà nghèo đã biết lo từ rất sớm. “Cô cô ơi.” Tuyết Tùng chạy lót tót vào bếp nhắm thẳng về phía cô, phơi ra gương mặt cười toe toét đáng yêu. Văn Đang Khê cười nói: “Trên bếp có nước nóng, cháu múc một gáo mang ra cho muội muội rửa mặt với nhé.” Hai đứa trẻ tự rửa sạch tay chân mặt mày, rồi ngồi thật ngay ngắn vào bàn, chờ Văn Đan Khê lên, sau đó ba cô cháu im lặng ăn xong bữa sáng. Văn Đan Khê mới đặt đũa xuống thì bỗng nghe thấy có người gõ cửa. Tuyết Tùng hiểu chuyện bèn nói ngay: “Cô cô đi đi, chắc là có người đến khám bệnh đấy ạ.” Thế là Văn Đan Khê vội vàng ra mở cửa. Bàn tới chuyện này, Văn Đan Khê quả là phải cảm thán với sự trùng hợp lạ lùng này. Nhà họ Văn và nhà cô ở hiện đại tương đối giống nhau ở chỗ hai nhà đều làm nghề y mấy đời. Ông nội của Văn Đan Khê thời này là một đại phu có tiếng ở quê hương, sau đó vì nạn cướp mà phải dời nhà tới Dịch Châu. Cha Văn tới tuổi trung niên mới có được mụn con gái như Văn Đan Khê nên yêu thương hết mực, lúc hành y thường nắm tay dạy Văn Đan Khê học chữ, nhân tiện còn dạy cho cô biết ít y thuật. Nhờ đó, lúc cô vượt thời gian tới đây chẳng gặp trở ngại gì với nghề nghiệp của thân thể này, các hương thân quanh đây cũng chẳng thấy có gì bất thường. Mời các bạn đón đọc Nữ Y Về Thời Loạn của tác giả Triệu Dân.