Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoài Tổng Anh Tránh Ra!

Câu chuyện về hai con người vô tình quen nhau, yêu nhau rồi xảy ra những tranh chấp hiểu lầm không đáng có. Rõ ràng vô cùng yêu thích nhưng lại luôn phiên làm tổn thương nhau. Những hiểu lầm sẽ luôn tiếp diễn hay được hóa giải. Cuộc đụng độ của tổng giám đốc mặt than ngoài lạnh trong nóng x cô tiểu thư ngọt ngào nhưng không ngu ngốc. *** Trong không gian mờ ảo, ánh đèn nhấp nháy sáng lóa, Tịnh Kỳ với một thân hình bốc lửa, dáng người quyến rũ mặc một chiếc đen ngắn bó sát. Đôi chân dài trắng nõn được bọc bởi một lớp tất đen huyền bí nóng bỏng. Từ khi cô bước vào mọi ánh nhìn của đàn ông trong quán đều như có như không mà lướt qua người cô. Có những người còn không hề kiêng dè mà nhìn chằm chằm vào ngực cô, điển hình như tên béo ngồi cách cô hai ghế kia. “Cho tôi một ly Hennessy XO Cognac.” Tịnh Kỳ nói với người pha chế còn không quên nhẹ nhàng nháy mắt với anh ta. “Qúy cô xinh đẹp, xin đợi một chút.” Rất nhanh sau đó anh ta đem ra một ly Hennessy XO Cognac. Tịnh Kỳ nhìn ly rượu màu nâu nhạt đang tỏa ra mùi thơm. Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đầu tiên cô cảm nhận được hương vị của trái cây khô như mận khô và quả sung khô. Tiếp theo là nhiều mùi hương của sôcôla và hạt tiêu đen, được hòa quyện bởi quế, đinh hương và thảo quả. Mùi vị hài hòa giữa các mùi hương được tạo điểm nhấn bởi các nốt hương tiêu và hương từ gỗ sồi. Tịnh Kỳ vừa uống vừa gọi điện cho Lưu Mộng Tuyền. Chuông điện thoại reo lên lập tức đầu dây bên kia đã bắt máy. “Lưu Mộng Tuyền cậu rốt cuộc muốn chậm chạp như con rùa đến bao giờ?” Tịnh Kỳ hét nhỏ, cô đã hẹn cô ấy hơn 30 phút trước mà đến tận bây giờ vẫn không thấy mặt mũi cô ấy đâu cả. “Đại tiểu thư ơi, em đến rồi đây. Em vào ngay đây ạ” Lưu Mộng Tuyền thấp giọng nói. Cái con người này thật là chỉ giỏi hành hạ cô. Tối nay Lưu Mộng Tuyền mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt kiểu quán bar, chiếc váy hở nửa vai bó sát dài đến nửa đùi, đôi chân dài thướt tha khiến tỉ lệ đàn ông quay đầu rất cao. Cũng chính vì điều này mà trong mắt cánh đàn ông ở đây hai người như miếng mồi ngon béo bở. “Giống cô ấy.” Lưu Mộng Tuyền nói với nhân viên quầy pha chế. Người đàn ông gật đầu. Một lát sau ly rượu đã được đưa lên. Hai người vừa thưởng thức vừa trò chuyện đến khi ngà ngà say Tịnh Kỳ mới có thể chút hết nỗi buồn với Lưu Mộng Tuyền. Cô đưa hai tay ôm má cô ấy quay về phía mình. “Mộng Tuyền, mình có xinh đẹp không? Có quyến rũ không?” Đôi lông mày thanh mảnh nhăn nhẹ, môi đỏ hơi chu, khuôn mặt ửng hồng vì say. “Đẹp chết người, cho tớ hôn một cái.” Lưu Mộng Tuyền hướng về phía Tịnh Kỳ muốn hôn. Tịnh Kỳ ngay lập tức ghét bỏ mà đẩy cô ấy ra. “Tra nữ, đi mà hôn các anh giai của cậu.” Dừng một lúc, cô ấy lại nói tiếp: “Huhuhu tại sao anh ta có thể bỏ tớ mà đi với Ninh Cẩm cơ chứ. Còn nói cái gì mà tớ không có sức quyến rũ của phụ nữ. Đúng là tên mù mà.” Người đàn ông pha chế liếc nhìn cô. Tên kia đúng là mắt mù thật. “Hắn dám nói như vậy. Tớ đã nói ngay từ đầu cậu nên bỏ hắn ta cậu không tin. Để giải tỏa tớ gọi vài em trai đến uống nhé.” Lưu Mộng Tuyền nói ra ý kiến mà cô ấy cho là giải quyết nỗi buồn nhanh nhất. Bình thường chắc chắn Tịnh Kỳ sẽ không đồng ý nhưng hôm nay cô muốn chứng minh cô cũng có hương vị phụ nữ nên… “Mộng Tuyền, cậu gọi đi, tớ đi vệ sinh một lát. Rồi quay lại ngay.” Cô đứng lên rời khỏi ghế, trừ gương mặt hơi đỏ ra thì mọi thứ rất bình thường nên Lưu Mộng Tuyền không nghĩ là cô ấy đã say đến nỗi không nhận ra mặt người. Tịnh Kỳ đi vệ sinh xong đến ngã rẽ cô không rẽ bên phải mà lại rẽ nhầm sang bên phải khu phòng riêng cho khách. Đến đây cô không thể nào phân biệt được nữa nên chọn đại một phòng đi vào. Căn phòng tối um, Tịnh Kỳ sờ mãi không thấy công tắc liền mở miệng gọi Lưu Mộng Tuyền. Thật tốt cô ấy lại nghĩ đã đến phòng mình. “Mộng Tuyền… Mộng Tuyền… Lưu Mộng Tuyền.” Đúng lúc này, cô đột nhiên va phải một bức tường co dãn phát ra lửa nóng hầm hập. Tịnh Kỳ dùng đôi tay mềm như bông sờ nhẹ, cô thấy một viên đậu nhỏ. Hình như khá thích thú cô xoa một cái, còn không quên dùng tay kia véo bên còn lại. Có thể trong màn đêm tối làm cho người ta không kiêng dè nên Tịnh Kỳ còn hăng hái gặm nhẹ. Bức tường đang bị cô dày vò kia mắng một tiếng. Trong hơi thở tỏa ra của “bức tường” thoang thoảng mùi rượu. Đã thế bàn tay đang véo hạt đậu còn không biết tự lượng sức mình mà di chuyển tiếp xuống dưới. Cứ như một con rắn nhỏ trườn bò trên cơ thể anh ta. Cuối cùng Hoài Cẩm Nam không thể chịu được nữa, lại mắng một câu th ô tục rồi cô khiêng ném lên giường. “Ưm” Tịnh Kỳ nhỏ giọng kêu một tiếng. Tuy rằng giường mềm mại nhưng bị ném xuống cũng khá đau. Cô hơi hơi ngồi dậy, chu đôi môi mỏng. “Đau” “Tôi còn đau hơn em.” Hoài Cẩm Nam ngay lập tức đè lên người cô. Người phụ nữ này liên tiếp trêu chọc làm cho anh cứng lên rồi. Dứt lời, anh không kịp để cô phản ứng liền cúi xuống hôn cô ngấu nghiến. Đôi tay từ từ cởi khóa áo khoác của cô rồi len lỏi vào dưới lớp áo len mỏng kia. Vừa chạm vào anh đã cảm nhận được cái bánh bao nóng hầm hập thật lớn, mềm mại và như tỏa ra sức hút kỳ lạ khiến anh mê mẩn nó. Môi lưỡi của hai người quấn chặt vào nhau. Tịnh Kỳ không nuốt kịp nước miếng làm nó chảy xuống theo cằm, vì khó khăn trong việc hít thở bộ ng ực càng phập phồng, Hoài Cẩm Nam thu hết tất cả vào trong mắt tất cả đều khiến anh phát điên. “Ưm… Ưm không thở được.” Giọng nói gần như cầu xin, mang theo sự nức nở nhè nhẹ. Có thể do cô đáng thương hoặc có thể do con mãnh thú trong cơ thể yêu cầu anh buông tha cho đôi môi đang sưng tấy kia. Anh lướt qua cằm rồi dừng lại rất lâu ở cổ, mỗi lần đến và rời đi đều để lại những vết sẫm ghê người. Tịnh Kỳ không chịu được sự lão luyện của anh mà không ngừng thở gấp và rên nhẹ. “Cởi áo cho tôi.” Giọng nói khàn khàn mang theo sự từ tính, làm Tịnh Kỳ muốn xoa nhẹ đôi tai. Cô gần như làm theo bản năng mà giúp anh cởi từng khuy áo. Tuy nhiên lại vì ý loạn tình m3 mà sờ s0ạng lung tung khiến Hoài Cẩm Nam phải tự mình cởi bỏ. Cơ thể màu đồng chắc khỏe, vạm vỡ ẩn chứa sức mạnh to lớn. Không đến hai phút, hai người đã ở trong tình trạng như em bé sơ sinh cuốn lấy nhau. Hoài Cẩm Nam cúi người hôn lấy bánh bao thơm ngọt đang gọi mời rất nhanh hai hạt đậu của cô đã trở nên cứng rắn. Được một lúc Hoài Cẩm Nam nắm lấy tay Tịnh Kỳ đưa xuống vật n@m tính của mình. Tịnh Kỳ vừa sờ vào thứ vừa nóng vừa to lớn kia. Do tò mò mà cô còn xoay xoay tay vài vòng, thứ kia càng lớn thêm. Cô không tự chủ được thốt lên. “Lớn quá, nóng nữa.” Được rồi người đàn ông nào mà không thích được người khác khen lớn cơ chứ. Hoài Cẩm Nam cười nhẹ, lời nói thoát ra lại khiến người nghe đỏ mặt. Anh cúi người cắn nhẹ tai cô, khiến cô run lên bên dưới càng tiết ra thứ kì quái làm cô không nhìn được vặn vẹo. “Lớn mới làm tiểu yêu tinh như em thích được. Xoa giúp tôi.” Hoài Cẩm Nam cầm tay chỉ dạy. Rất nhanh Tịnh Kỳ đã theo kịp tiết tấu của anh. “Tốt lắm, đúng là bé ngoan.” Như khen thưởng bàn tay anh mò xuống vườn mật đào đang tỏa ra mùi thơm của cô. Đôi mắt gần như dán chặt vào nơi đó, cảm giác nóng rực làm nơi nữ tính của Tịnh Kỳ không thể hiểu được càng co rút, chảy ra nhiều nước hơn. Tịnh Kỳ rụt rè kêu nhẹ, lại không biết sự thẹn thùng đáng yêu của mình k1ch thích mạnh mẽ đến người đàn ông phía trên làm anh ta muốn đâm vào cô. “Ư đừng nhìn ư… ư” Cô nhẹ nhàng kẹp chặt chân. Nhưng vẫn chậm hơn Hoài Cẩm Nam một bước. “Đau, đau quá...” Tịnh Kỳ khóc nấc lên, cô chỉ cảm thấy bên dưới của mình chật cứng, căng đầy giống như bị xé rách. Hoài Cẩm Nam năm nay ba mươi tuổi, từ nhỏ đã là người nắm quyền lực trong tay nhưng anh lại chưa từng nếm thử mùi vị của phụ nữ. Nhưng anh tuyệt đối tin tưởng, đây sẽ là nơi tuyệt nhất, mồ hôi trên trán ướt sũng, anh phải kiềm chế lắm mới không buông súng đầu hàng. Anh lập tức hơi lùi, lại dồn lực lên mông, th úc mạnh, liên tục đâm vào rút ra, tay nắm chặt hai chân cô, không để cô cựa quậy nhúc nhích làm lệch đi động tác của anh. “A a...a a..đau ..đau “ Nước mắt cô lăn dài, kêu lên đau đớn kèm theo tiếng r3n rỉ nho nhỏ, cô đâu biết tiếng kêu của mình càng k1ch thích người đàn ông trước mặt càng thêm hưng phấn quay cuồng. "Ư ư… Anh nhẹ một chút ư ư… Sẽ chết mất.” Đầu Tịnh Kỳ va chạm với thành giường, bộ ng ực của cô không ngừng lắc lư, làm Hoài Cẩm Nam càng thêm điên cuồng. Anh nhận ra cô là lần đầu tiên nhưng anh không nhịn được. Cô như con cá thơm ngon đặt ngay trước mũi con mèo đói. Tất cả đều không chống cự được. Vì thế động tác ra vào càng nhanh và mạnh hơn. “Ưm… nhẹ một… chút.” Cô rên nhẹ, thân thể run rẩy. “Xiết tôi chặt như vậy còn bảo tôi chậm lại.”  Anh nói xong, bàn tay to lớn xoa bóp ngực của cô rồi lại cố ý ép người đ è xuống để càng vùi sâu vào bên trong, dẫn tới Tịnh Kỳ th ở dốc.  “Nói cho tôi biết tên của cô.” “Ừ… ừm…” Cô nhắm mắt, tiếng hừ nhè nhẹ bật ra, phía dưới của người đàn ông to, dài nhét đầy cơ thể cô, căng chướng hết sức khó chịu, cô cắn môi không muốn nói tên mình cho anh biết. “Không nói? Vậy tôi rút ra.” Lời uy hiếp tà ác được đưa ra, vẻ mặt anh nhàn nhã chờ đợi rồi từ từ rút ra. Nhưng trên thực tế trong lòng đang nhẫn nhịn sắp hỏng bét, anh muốn đâm vào ngay lập tức. “Tịnh Kỳ, tôi gọi Tịnh Kỳ...” Nói xong, cô lại cắn môi bày ra bộ dạng cực kỳ ủy khuất, xoắn nhẹ eo. “Tịnh Kỳ...” Anh trầm ngâm, sau đó thỏa mãn cô mà đâm vào nơi m3m mại. Đầu anh vùi ở ngực cô, cắn m*t đầu ng ực ngọt ngào, anh bị cảm xúc vui sướng lấn áp, chỉ biết điên cuồng thả trôi nhu cầu của mình trên cơ thể cô. Tối đó Tịnh Kỳ bị anh ép buộc cả đêm, kêu khóc đến khi sức lực cạn kiệt. Cuối cùng đến gần ba giờ sáng anh mới chịu dừng lại..   Mời các bạn mượn đọc sách Hoài Tổng Anh Tránh Ra! Của tác giả Bánh Cam (Orange).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạch Dương & Sư Tử
Bạn hỏi tôi rằng  ở trên đời này điều gì là điều kỳ diệu nhất. Tôi trả lời điều kỳ diệu nhất chính là chuyện không bao giờ có thể xảy ra vậy mà lại có thể xảy ra. Nhưng mà nếu, chỉ là nếu Sau khi trải qua thất vọng, phản bội, ly biệt và bỏ cuộc Bạn vẫn cứ tràn đầy dũng khí Vẫn cứ bằng lòng tin tưởng người khác Vẫn có một trái tim hồn nhiên mà lương thiện Vẫn cứ tin tưởng tình yêu là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này… Như vậy, như vậy tôi nghĩ rằng, điều kỳ diệu đã xảy ra. *** Review "Bạch Dương và Sư Tử" - Xuân Thập Tam Thiếu "Bạch Dương và Sư Tử" là tác phẩm nằm trong hệ liệt về cung hoàng đạo của Xuân Thập Tam Thiếu, cũng như các tác phẩm trước khi tên tiêu đề của tác phẩm chính là chòm sao của hai nhân vật chính. Nếu ai theo dõi đầy đủ các tác phẩm của Xuân Thập Tam Thiếu có thể dễ dàng nhận ra mốc thời gian của nó xảy ra sau "Thế thân của tình yêu" và trước "Nhật ký AB". Tác phẩm với hai nhân vật chính là Thi Tử Mặc - bạn của Viên Thế Phân và Hạng Tự - em trai Hạng Phong. Có thể coi hai người họ là thanh mai trúc mã và tình yêu của họ phát triển từ thời niên thiếu đẹp như hoa mộng. Tuy nhiên trong suốt 12 năm bên nhau cả hai người họ đều che giấu bản thân mình quá sâu với đối phương khiến cho họ cứ làm tổn thương đôi bên và mối quan hệ rơi vào bế tắc. Thi Tử Mặc là một nhiếp ảnh gia (NAG), một nghề nghiệp có vẻ không liên quan đến tính cách của cô cho lắm vì cô là một người hướng nội và không thực sự có máu nghệ thuật. Cô đến với nghề NAG chỉ vì cô thần tượng chị Tiểu Cố, cô muốn trở thành người như chị ấy và muốn được hạnh phúc như chị ấy. Thế nhưng càng làm lâu với công việc này cô càng chợt nhận ra quan sát người khác qua ống kính cũng là một điều đầy thú vị, và cô tự bày tỏ được cảm xúc của mình qua mỗi bức ảnh, từ một bức ản thôi mà cô có thể "đọc vị" được người trong ảnh. Có lẽ nếu cô không dứt khoát thay đổi, dứt khoát bước khỏi "vòng an toàn" của mối quan hệ giữa cô và Hạng Tự thì cô đã không nhận ra được nhiều điều đến vậy. Cho dù là 12 năm trước hay 12 năm sau thì cô vẫn chỉ yêu duy nhất mình anh, chỉ là cô mong mỏi mối quan hệ của họ có thể được như bao cặp đôi bình thường khác, cô không mong mình là "bến đỗ" cho lãng tử quay đầu. Cô bị trầm cảm nhẹ với mối quan hệ bỏ thì thương vương thì tội này và may thay cô đã có quyết định đúng đắn khi đi tìm bác sĩ tâm lý để giải tỏa hết mọi cảm xúc của mình. Cô khám phá ra rằng hóa ra thế giới không có anh thì còn những thứ khác, nhưng có thêm anh thì thế giới của cô sẽ tốt đẹp hơn. Hạng Tự - phải nói thẳng tôi không thích nam chính trong tác phẩm này một chút nào, dù mọi hành động của anh ta được tác giả "tẩy trắng" vì hoàn cảnh gia đình, nhưng tôi vẫn không chấp nhận vì anh ta đã làm tổn thương cô gái mình yêu đến những 12 năm. Ừ thì anh ta sợ mình lệ thuộc vào cô rồi cô bỏ đi như mẹ anh ta, nhưng anh ta đâu hay nếu cô muốn rời khỏi thì đã rời đi từ lâu rồi. Là vì tình yêu anh ta dành cho Tử Mặc không đủ lớn hay là vì thói ích kỷ chỉ muốn mình không bị tổn thương thêm nữa? Song chính vì vậy mà nhân vật của Xuân Thập Tam Thiếu mới thật đời vì bạn ghét cay ghét đắng anh ta nhưng tra nam như thế luôn hiện hữu quanh bạn. Chỉ là may cho Hạng Tự khi anh ta quay đầu, Tử Mặc vẫn chịu cho anh ta một cơ hội, may cho anh ta vì có người anh trai thấu hiểu mình như Hạng Phong, may cho anh ta vì hầu như tất cả mọi người đều ủng hộ cho tình yêu của anh ta và Tử Mặc. Điểm thú vị trong tác phẩm còn phải kể đến đó là 12 chương lớn và mỗi chương đưa người đọc đi khám phá một cung hoàng đạo mới trong phòng khám của bác sỹ Tưởng với niềm đam mê mãnh liệt dành cho tủ lạnh. Chỉ là sau 12 chương ấy chính Tưởng Bách Liệt đã thay lời tác giả đúc kết ra rằng cung hoàng đạo chỉ mang ý nghĩa tương đối, mỗi ngày chúng ta tiến về phía trước mới là sự thật và cũng chỉ có bạn làm chủ vận mệnh của chính mình. Tưởng Bách Liệt vẫn là cameo quốc dân, nhưng sau "Bữa tối ở Cherating" ta phát hiện thêm sự chín chắn hơn của anh, bởi lẽ Tử Mặc là bệnh nhân đầu tiên mà anh điều trị lại có kết quả tốt đẹp đến vậy. Có lẽ cũng nhờ Tử Mặc khiến cho anh quyết định trở thành một bác sĩ tâm lý "thực sự". Từ Tử Mặc anh biết thêm được những con người thú vị khác xung quanh cô qua lời kể của cô và cũng giúp anh phần nào vượt qua được nỗi thất tình với Nhã Văn. Nhân vật nam chính mình gần như yêu thích nhất nhà Xuân Thập Tam Thiếu đã có màn tái xuất đầy tuyệt vời trong tác phẩm này là tiểu thuyết trinh thám Hạng Phong. Mỗi phân đoạn Hạng Phong xuất hiện mình không khác gì fangirl. Nếu bên "Nhật ký AB" bạn cảm nhận được sự thâm sâu của anh thì bên đây anh còn thâm sâu hơn và là một chuyên gia tư vấn tâm lý tình cảm thực sự cho em trai mình. Anh biết em trai mình thiếu hụt những gì và anh ở bên dẫn dắt cậu không lạc lối, làm tròn đầy đủ nghĩa vụ của một người anh trai. Anh hối hận vì hồi nhỏ cách xa khiến em trai mang đầy tâm lý tổn thương vì sự đổ vỡ gia đình nên anh không hề mong muốn cậu đẩy Tử Mặc đi xa để rồi lại trượt dài trong chuỗi ngày đau đớn và tự trách. Có thể nói sự xuất hiện của Hạng Phong đã lấn át hoàn toàn Hạng Tự, và nếu độc giả ghét Hạng Tự quá thì vẫn có Hạng Phong níu kéo chị em đọc tác phẩm. Vu Nhâm Chi cũng là một nhân vật đầy thú vị. Anh ta nhìn ra Hạng Tự chính là phiên bản thời trẻ của mình, nên anh dễ dàng đối phó được với những trò "trẻ con" của Hạng Tự. Thời trẻ anh ta gây ra lỗi lầm và may thay đã thức tỉnh, anh ta không muốn Hạng Tự như mình để rồi hối hận. Vai trò của anh ta là mang lại hạnh phúc cho "điều kỳ diệu" của mình là Tử Mặc. Ban đầu không ai đoán được lý do tại sao anh ta tốt với cô đến thế, thậm chí đến người đọc như tôi còn tự mình suy đoán phải chăng Tử Mặc là hình ảnh gợi nhớ về mẹ/ bạn gái cũ của anh ta nên anh ta mới hành động như vậy với cô. Thế rồi khi sự thật được hé lộ khiến người khác chỉ biết á ố. Thật may khi Vu Nhâm Chi đã dũng cảm nói ra sự thật về lỗi lầm anh ta gây ra năm ấy cho cô và cô chính là người đã cứu vớt anh ta trong lúc lạc lối và nay anh ta chỉ đơn giản là báo đáp "điều kỳ diệu" của mình. Gieo nhân nào gặt quả ấy, hạt giống tốt Tử Mặc gieo bao năm nay đã nở hoa và kết trái mỹ mãn. Có một mối tình trong tác phẩm về đàn anh của Hạng Tự và chị Tiểu Cố sẽ khiến bao người đọc phải suy ngẫm. Hóa ra không phải kết hôn sẽ là hạnh phúc mãi mãi vì sau đó còn n thứ phải đối mặt. Chị Tiểu Cố vẫn mãi nghĩ rằng người ấy yêu mình vì ánh hào quang khi chị chụp ảnh, vậy nên không còn chụp được nữa chị tự thấy mình không còn xứng và đã ngoại tình dù rằng chị vẫn còn yêu chồng mình. Tôi vốn không chấp nhận cho các lý do ngoại tình và tôi khẳng định chị Tiểu Cố hoàn toàn sai trái khi việc ngoại tình của chị ta làm tổn thương đến cả hai người đàn ông là chồng chị ta và Đinh Thành. Nguyên nhân chị ta ngoại tình có thể khiến chúng ta thông cảm phần nào đó, nhưng Xuân Thập Tam Thiếu luôn có thế giới quan đúng đắn khi ngoại tình bạn sẽ phải trả giá. Cả chồng chị ta và Đinh Thành đều rời xa chị ta cũng giống như Chúc Gia Dịch và Tưởng Dao bắt đầu từ sự ngoại tình và không thể có được một kết thúc tốt đẹp. Chỉ là Xuân Thập Tam Thiếu vẫn chừa đường lui cho nhân vật của mình vì hôm nay chia ly nhưng biết đâu một ngày nào đó khi tất cả đã thông suốt họ sẽ tái hợp với nhau. "Bạch Dương và Sư Tử" không phải là một khúc ca tình yêu hạnh phúc mà nó cho chúng ta đối diện với tình yêu từ nhiều góc độ: hạnh phúc, ngột ngạt, tan vỡ, chia tay, tái hợp. Nhưng dù nằm trong góc độ nào thì người trong cuộc vẫn là đã từng có những thời điểm hạnh phúc trong tình yêu. Tác phẩm đưa ra lời khuyên rằng hãy lấy mình làm trung tâm, chỉ cần một thay đổi nhỏ sẽ mang lại nhiều điều tốt đẹp hơn. Ai là fan Xuân Thập Tam Thiếu thì không nên bỏ lỡ tác phẩm này. Rate: 3,5/5 *** Lúc Tưởng Bách Liệt từ trên xe taxi bước xuống, anh ta nghe thấy trong radio đang phát một tiết mục, người chủ trì kia dùng một loại âm thanh dịu dàng hiếm thấy của giọng đàn ông mà nói: “Chào buổi tối các vị thính giả, bây giờ là mười giờ đêm, chúng ta hãy cùng nhau xem tuần vừa qua địa cầu đã xảy ra những chuyện kỳ diệu gì…” Anh ta mỉm cười, tại tinh cầu cô đơn này, chuyện kỳ diệu đang không ngừng biến hoá mỗi ngày trên mặt đất. Xuống xe, đi qua con đường nhỏ phủ kín bức tường màu xám, anh ta đi vào trong cánh cửa kính. Cửa vào không lớn không nhỏ, bảng hiệu khá tinh xảo, phía sau là người phục vụ ăn mặc phù hợp đang đứng, lộ ra một nụ cười hoan nghênh chuyên nghiệp. Dọc theo cầu thang màu xám đi xuống, nơi đó lại là một cánh cửa, màu đen, vừa dày vừa nặng, từ khe cửa lờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn lập loè. Anh ta đẩy cửa ra đi vào, bỗng nhiên phát hiện —— bên trong cánh cửa và bên ngoài cánh cửa quả thực là hai thế giới. Ở đây không có đèn lớn sáng tỏ, mà là ánh sáng của các loại đèn lồng lướt qua, tiết tấu của nhạc nhảy vang lên kịch liệt, có người hét ầm ĩ, cũng có người nhảy ở giữa sân, anh ta đoán rằng đó là nhân viên của quán bar, bởi vì họ nhảy rất chuyên nghiệp. Ánh mắt của anh ta tìm tòi trong đám người một lúc thì tìm được người anh ta muốn tìm. “Nhã Văn,” anh ta đi qua ngồi xuống, “Lần nào em cũng tới sớm hơn anh.” “À,” vẻ mặt Bùi Nhã Văn bất đắc dĩ, “Đó là bởi vì anh luôn đến muộn chứ?” “…” Tưởng Bách Liệt cầm túi giấy trong tay giao cho cô, “Quà.” “Là gì thế?” Cô không sốt ruột mở ra, mà là tỏ vẻ mong đợi nhìn anh ta. “Dù sao cũng không phải thứ em muốn.” Bùi Nhã Văn giả vờ tức giận mà trừng to mắt: “Vậy tại sao muốn tặng cho em?” “Không phải tốt lắm sao, như vậy em sẽ cảm thấy cuộc sống còn có hy vọng, bởi vì còn có nhiều thứ muốn theo đuổi.” Cô dở khóc dở cười, giơ tay đầu hàng: “Được rồi, bác sĩ Tưởng, em thừa nhận anh chính là một người có thể đem chuyện bậy bạ nói thành có đạo lý.” Tưởng Bách Liệt nhún vai, lơ đểnh cầm cái ly ở trước mặt, rồi uống nước. Cuộc sống của câu lạc bộ đêm vừa mới bắt đầu vào lúc 10 giờ, mọi người muôn hình muôn vẻ đi dưới ngọn đèn lúc sáng lúc tối, làm cho anh ta có chút choáng đầu hoa mắt nhất thời. Trước kia anh ta rất thích cuộc sống như vậy, chè chén say sưa, náo nhiệt, không vắng lặng, thế nhưng gần đây anh ta càng thích ở trong buổi tối yên tĩnh, mở ngọn đèn nhỏ trên tủ đầu giường, một mình nằm trên giường đọc sách. Có lẽ con người đến một giai đoạn nhất định sẽ muốn thay đổi bản thân. Một chàng trai đang ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar, ánh đèn ngẫu nhiên chiếu vào mặt anh ta, chỉ là lướt qua sườn mặt cũng đủ để người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc. “Này,” Tưởng Bách Liệt vỗ vai Bùi Nhã Văn, chỉ vào anh chàng kia nói, “Em cảm thấy anh ta thế nào?” Nhã Văn theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, sau đó gật đầu: “Đẹp trai, nhưng…độ khó rất cao.” “Có hứng thú khiêu chiến hay không?” “Không có.” Nhã Văn kiên định làm động tác hai tay đan chéo. “Làm đi, giúp dùm mà, đi qua đùa giỡn anh ta.” Tưởng Bách Liệt dùng giọng điệu gần như làm nũng nói. “No way! Anh rất thích nhìn em nhảy vào hố lửa phải không? Nếu như bị Bùi Nhã Quân biết được, anh ấy sẽ làm thịt em.” Cô trừng to mắt, cự tuyệt đến mức không chút do dự. “Còn nhớ vết thương trên ngón tay anh không?” Tưởng Bách Liệt sáp lại gần cô, vẻ mặt tủi thân. “?” “Chính là do cậu ta ban tặng —— em không phải từ chối anh chứ?” “…” Nhã Văn cào tóc, như đang khó xử. “Rất đơn giản, em qua đó tới gần anh ta, hẹn anh ta đến phòng khách sạn,” nói xong Tưởng Bách Liệt cầm tờ khăn giấy trên bàn, tiện tay viết số phòng, “Sau đó nói với anh ta em sẽ đi trước, bảo anh ta theo sau, tiếp đó em có thể về nhà —— đương nhiên, chuyện này anh tuyệt đối, tuyệt đối không cho Bùi Nhã Quân biết.” Cô nhìn anh ta, trong ánh mắt lộ ra vẻ nội tâm đấu tranh kịch liệt, vài giây sau, cô rốt cục chần chờ mà gật đầu.   Mời các bạn đón đọc Bạch Dương & Sư Tử của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.