Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử - Cửu Lộ Phi Hương

am Sinh là tinh linh từ hòn đá Tam Sinh bên bờ Vong Xuyên hóa thành. Nàng cứ tưởng rằng sẽ vĩnh viễn ở bên bờ Vong Xuyên cho tới lúc chết. Cũng không ngờ một hồi tình kiếp lại phá hỏng mọi dự đoán tương lai của nàng. Lần đầu tiên gặp nam tử ôn nhuận như ngọc, giống như ánh nắng tươi sáng ở nhân giới chiếu rọi con đường Hoàng Tuyền tràn ngập Bỉ Ngạn hoa. Hắn hứa cho nàng tự do ba kiếp… Nàng ở nhân giới tìm hắn ba kiếp… Nhưng cuối cùng… Tình kiếp của nàng, rốt cuộc là nằm trong ba kiếp của nàng, hay là đời này chuyên phá rối Mạnh Khê… ***  Bộ này chắc có rì viu rồi nhưng hôm nay vừa cày xong nên nổi hứng ngoi lên viết vài dòng .  Một hòn đá Tam Sinh sống ở cạnh bờ Vong Xuyên ở Minh Giới, thời gian trôi qua đá Tam Sinh trở thành linh vật có linh hồn có hỉ nộ ái ố. Tam Sinh cứ ngày ngày trải qua cuộc sống bình thản cho đến khi chiến thần Mạch Khê lịch kiếp, khi Mạch Khê đi ngang qua bờ Vong Xuyên thì tình kiếp của Tam Sinh cũng bắt đầu.  Một lần gặp gỡ, Tam sinh đã đuổi theo Mạch Khê tận ba kiếp chàng luân hồi. Mạch Khê cũng thật may mắn khi được Ti Mệnh Tinh Quân viết cho số mệnh của ba kiếp đều là máu chó.  Kiếp thứ nhất không được ở bên cạnh người mình yêu: Mạch Khê yêu Tam Sinh nhưng cuối cùng Tam Sinh cũng lấy thân chắn kiếp cho Mạch Khê giúp chàng hoàn thành một kiếp.  Kiếp thứ hai phải ở bên cạnh người mình không thích: Lần này Mạch Khê là người tu tiên, Tam Sinh bị xem như yêu quái. Cuối cùng Mạch Khê vô tình giết chết Tam Sinh.  Kiếp thứ ba muốn mà không có được: Lần này hai người vẫn yêu nhau nhưng không phải Tam Sinh chết mà là Mạch Khê tử nạn.  Tuy ba lần lịch kiếp Mạch Khê đều quên mất Tam Sinh nhưng cả ba lần chàng đều rất yêu Tam Sinh.  Một hòn đá vô tâm vô phế, một chiến thần vì bách tính thiên hạ mà không quan tâm tới thất tình lục dục cuối cùng lại vì yêu đối phương mà nguyện hy sinh bản thân.  Truyện của Cửu Lộ Phi Hương thì chắc ai cũng biết rồi, trong bi có hài. Truyện này thì nhẹ nhàng hơn mấy bộ như Hộ tâm hay Chiêu Diêu rất hợp cho ai thích huyền huyễn nhưng sợ bị hack não với mấy môn phái tu chân hoặc tình tiết máu chó. *** Review Tình Kiếp Tam Sinh (Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử) Chuyện kể rằng, một chuyện kì lạ xảy ra, hòn đá vô tri bên bờ Nại Hà hoá tinh linh, lại kéo theo một chuyện kì lạ hơn nữa, tinh linh muốn “quyến rũ” Chiến Thần. Các tiểu Giáp chỉ còn biết dung ánh mắt “hết thuốc chữa” nhìn Tam Sinh ngốc ngếch loạn ngôn. Xin quý danh người ta mà hành đại lễ quá mức, đến nỗi máu đầm đìa toàn thân. Thấy “chàng rất đẹp” cho nên “em muốn quyến rũ chàng”. Nữ nhân gì mà lại không biết xấu hổ như thế chứ? Cơ mà Tam Sinh của tôi là đá, một hòn đá hoá tinh linh. Chẳng thể “mọc tóc”, chứ đừng nói “nếp nhăn” và cũng không biết đến “động lòng”, nên đừng bàn đến “xấu hổ”. Vậy mà câu chuyện của tôi, lại nói về “tình kiếp” của đá, Tình Kiếp Tam Sinh. Chiến Thần Mạch Khê lịch kiếp ba vòng luân hồi, Tam Sinh được tự do ba kiếp. Tự do vui chơi nàng lại không thích, khăng khăng lao thân vào lịch kiếp của người ta. Vô tâm vô tính trở thành kẻ chắn kiếp nạn, che chở cho Mạch Khê tránh khỏi đau thương và khổ hạnh của lịch kiếp. Vô tâm vô tính nhận hết xót xa về mình. Minh vương nói nàng “chó ngáp phải ruồi”, chuẩn nhưng vẫn cần chỉnh. Ba vòng lịch kiếp Chiến Thần Mạch Khê không thoát khỏi tay nàng, bị nàng quyến rũ thành công, “ruồi ngáp phải thịt” mới đúng. Chiến Thần trong lòng chỉ có thiên hạ, sao có thể chứa đựng tư tình nữ nhân. Tư tình nữ nhân thì không chứa nổi. Nữ nhân thật phiền, lạnh lùng lãnh đạm là có thể đá văng. Tư tình của đá thì chàng ta sao mà đá đi đây. Tam Sinh không phiền, mà vô cùng phiền, chàng ta đá không nổi. Nàng ta vô cùng cứng đầu, kiếp đầu thì vô duyên xông vào đoạn duyên tình của chàng với người khác, kiếp thứ hai lại không biết cao thấp đối đầu với chàng, kiếp thứ ba lại rất ngu ngốc, tự diệt bản thân vì chàng. Thật là khiến chàng đau cả đầu. Hận không thể lấy lại ba kiếp tự do đã cho nàng ta Nàng ta vô cùng lưu manh, kiếp đầu gặp chàng lúc chín tuổi, đòi làm nương tử của chàng, kiếp thứ hai, công khai tỏ rõ tư tình với chàng trước mặt một đứa trẻ, trói chàng lại một đêm, đòi phải “chịu trách nhiệm”, kiếp thứ ba, ăn đậu “hũ” của chàng khiến chàng đỏ rần cả mặt, lại còn chê bai chàng da mặt “quá mỏng”… Nàng ta còn vô cùng ngu ngốc, kiếp đầu chịu chết trong đau đớn chỉ để mở rộng con đường quan trường vì dân cho chàng, kiếp thứ hai vì cứu người của chàng mà bị lưỡi kiếm của chàng xé rách cơ thể, kiếp thứ ba, vì muốn giành lại công bằng cho chàng, mà nhập ma. Nàng ta còn vô cùng chấp nhất không hiểu chuyện, kiếp đầu chàng chỉ cần có nàng, vậy mà nàng lại dám coi thường sinh mệnh, nhận lấy cái chết đau đớn, kiếp thứ hai lại ngốc ngếch hứng trọn mũi gươm của chàng, không một lời oán than, chỉ hi vọng chàng gọi tên nàng một lần, kiếp thứ ba, chàng không đổi Tam Sinh, không cần ngôi vị, phải chịu ức hiếp, nàng nhập ma, ,muốn diệt sạch những kẻ làm tổn thương Mạch Khê của nàng. Nàng ta còn là một nữ nhân không hiểu chuyện, nàng ta chỉ biết có Mạch Khê, chỉ biết nghĩ cho Mạch Khê. Kiếp nào kiếp nấy chỉ chăm chăm bảo vệ, che chở và mang lại thứ tốt nhất cho chàng. Không muốn chàng phải chịu một chút tổn thương dù là nhỏ nhất. Nàng nghĩ, dù sao kiếp này của nàng cũng chẳng quan trọng, dù sao nàng cũng chưa bao giờ là “Sống”, nhưng tại sao nàng không nghĩ, kiếp sống này của Mạch Khê chỉ là lịch kiếp, dẫu sao, chàng cũng vẫn là “thần”. Một “hòn đá chết” gắng sức bảo vệ, giữ gìn một “vị thần”. Tôi nghĩ nên để nàng ta bị Chiến Thần đạp thành bột mịn, giống hòn đá cứng gấp trăm lần nàng ta bị liên luỵ do nàng ta chạy trốn trước ấy. Sao mà có người ngốc như thế? Sao lại có thể nguyện ý như vậy? Sao Tam Sinh là đá, lại nặng tình đến thế? Nàng nói: “Nếu kẻ khác bắt nạt nàng, nàng sẽ trả gấp mười, nhưng Mạch Khê bắt nạt nàng, nàng chỉ có thể để cho hắn bắt nạt. không thể buông tay” Chẳng phải người ta vẫn nói, kẻ nặng tình là kẻ thua sao? Nàng “động tâm” với hắn, chỉ đành bất lực để hắn “bắt nạt”. Có đấu cũng không lại, bởi vì không nỡ. Không nỡ làm tổn thương đến chàng, dù chỉ một chút. Thật khó hiểu, vì sao nàng làm việc tốt, chàng là tức giận như thế. Thật đúng là lấy oán báo ơn mà. Nàng tủi thân muốn chết. Mạch Khê thật đáng ghét! Nhưng nàng lại chẳng thể ghét, chẳng thể buông tay Để rồi cuối cùng, trở về vòng luân hồi, chàng vẫn luôn là Chiến Thần Mạch Khê, còn nàng vẫn là hòn đá hoá linh bên bờ Nại Hà. Vẫn biết là thế, vậy mà sao vẫn chấp nhất không để chàng phải chịu thiệt thòi. Không hiểu chuyện như vậy đáng nhận phạt. Một hòn đá hoá linh bé nhỏ không chút sức mạnh vậy mà dám náo loạn trần giới, che chắn lịch kiếp cho Chiến Thần. Đã bị “Moi tim”, lại còn vẫn cứng đầu nói “Không hối hận”. Vậy nàng ta còn định thế nào mới biết nói hai chữ “hối hận” đây? Tôi uất ức quá. Tôi muốn xem trái tim của hòn đá kia có phải cứng như nguyên thân của nàng ta không? Nhưng có lẽ, trái tim ấy ấm nóng và mềm mại lắm. Đập những nhịp đập của tình yêu, thổn thức cùng “động lòng”, hi sinh trọn vẹn đến vậy, làm sao có thể cứng lạnh như hòn đá vô tri. Một mình lê thân với lồng ngực trống rỗng, đau đớn lui vào tảng đá dưỡng thương. Vậy là thời gian vô tình trôi qua. Mọi chuyện trở thành một kỉ niệm thuần khiết trong lòng nàng. Cứ nghĩ, chẳng thể rung động. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ấy, cái tên “Mạch Khê” được phát ra cùng với sự ê ẩm nơi hốc mắt. “Lúc này ta mới hiểu được, hóa ra không phải ta không nhớ, mà là tự ép chính mình không được nhớ. Sợ rằng nhớ lại những kỉ niệm không thể có lại.” Có lẽ trái tim của nàng và nguyên thân của nàng là hai hình ảnh đối lập nhau chan chát. Thế mới biết không thể đánh giá linh hồn qua vẻ bề ngoài được. Một hòn đá, ai có thể nghĩ nổi nó sẽ biết “tư tình”, ai nghĩ được nó sẽ biết “hi sinh”, ai mà ngờ được nó lại là người con gái đang ôm xác người mình yêu, rơi nước mắt và nói: “Ta thích, bởi vì được gặp chàng”. Bởi vì có chàng nên ta mới yêu mới nhớ, không có chàng, chẳng có gì đáng để mong chờ. Một người con gái như vậy liệu có “quyến rũ” được Chiến Thần Mạch Khê! Và tình yêu đã nở hoa từ Đá, đoá hoa mai đó sẽ chẳng bao giờ tàn lụi. Nó được chăm tưới bằng máu, nước mắt của Tam Sinh. Và sẽ được Chiến Thần gìn giữ trân trọng. Câu chuyện vừa bi vừa hài với một kết thúc HE. Tôi đã khóc đến nỗi sưng vù cả mắt. Khóc vì buồn, vì thương, vì cảm động, vì hạnh phúc. Tình yêu trong truyện trải qua quá nhiều những mất mát, nhưng đổi lại một tương lai vĩnh hằng. Tình kiếp Tam Sinh – Lịch Kiếp Chiến Thần. Duyên phận thật diệu kì. Cám ơn Ti Mệnh vì những tình tiết cẩu huyết của nàng ta. Cảm ơn số phận đã mỉm cười với sự ăn may của Tam Sinh. Cám ơn tình yêu của nàng đã khiến cho Chiến Thần rung động. Cám ơn sự hi sinh vì nhau của hai người, đã khiến cho tôi được cùng khóc cùng cười và hạnh phúc cùng họ. P/S : Truyện đã đọc rất lâu rồi. Đọc đi đọc lại n lần rồi, nhưng giờ mới viết nổi bài cảm nhận >”< Mời các bạn đón đọc Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nếu Được Yêu Như Thế - Nguyên Ngộ Không
Nếu bạn muốn tìm kiếm những chi tiết nhẹ nhàng, dễ thương, câu chuyện này không dành cho bạn! Nếu bạn muốn tìm kiếm những tình yêu mòn mỏi chờ đợi không thay đổi, câu chuyện này cũng chẳng thể thỏa mãn bạn! Nhưng nếu bạn muốn tìm kiếm những mảng gai góc của cuộc sống, tìm kiếm nhữngcon người đang cố gắng mỗi ngày đến gần hạnh phúc, vậy hãy ngồi lại nghe tôi kểmột câu chuyện, một câu chuyện có cay đắng mặn chát những dư vị cuộc đời, nhưngcó lẽ đáng giá khi đọng lại cuối cùng là vị ngọt thanh tao. Cô bé quen cậu bé khi họ mười ba tuổi, trong câu chuyện trẻ thơ, một vài lời khenngây thơ của cô bé đã trở thành động lực cho ước mơ học múa của cậu bé. Nhưng cuộc đời đổi thay, những đứa trẻ đi theo những ngã rẽ khác nhau, xa nhau rồi lạc nhau. Cô bé tên là Thuấn Nhân, còn cậu bé tên là Tử Chấn. Giống như khi chiếc bánh xe định mệnh bị đẩy đi, câu chuyện cuộc đời họ cứ tiếp diễn chẳng thể nào dừng lại. *** Đã có bao giờ bạn tự để đôi chân mình dừng lại, thật lâu và ngoảnh nhìn về phía sau rồi bất chợt nhận thấy một nỗi nuối tiếc dâng trào đến nghẹn đắng? Đã có bao giờ bạn tự hỏi: con đường mình đi có phải là đúng đắn, những gì mình trải qua, mình đánh đổi liệu có xứng đáng để tiếp tục? Sống là cả một hành trình đầy chông gai, thử thách mà không riêng gì các nhân vật trong cuốn truyện Nếu được yêu như thế của tác giả Nguyên Ngộ Không phải trải qua. Tất cả chúng ta đều phải lớn lên, trưởng thành cùng cả hạnh phúc và khổ đau... Cũng vì thế mà có một sự đồng điệu lớn giữa độc giả và cuốn sách. Những khám phá thật sâu của tác giả vào tâm lý của từng nhân vật đã làm sáng lên những nét hấp dẫn, cuốn hút của tiểu thuyết, khiến độc giả cứ say mê trải nghiệm và rồi lắng lòng để tận hưởng... *** Câu chuyện trong Nếu được yêu như thế xoay quanh hai nhân vật Nhan Thuấn Nhân và Tử Chấn trên cái nền khung cảnh nhẹ nhàng, lãng mạn tại một huyện nhỏ ở Trung Quốc. Cả hai ban đầu đều là những cô bé, cậu bé học sinh hồn nhiên, trong sáng, quen biết nhau từ tuổi mười ba. Trong câu chuyện trẻ thơ, một vài lời khen ngây ngô, đùa vui của cô bé đã trở thành động lực cho ước mơ học múa của cậu bé. Và rồi cuộc đời đổi thay, những đứa trẻ ngày nào giờ đã trưởng thành và đi theo những ngã rẽ khác nhau, xa nhau rồi lạc nhau. Giống như khi chiếc bánh xe định mệnh bị đẩy đi, câu chuyện cuộc đời họ cứ tiếp diễn chẳng thể nào dừng lại. Điều đáng buồn là những tình cảm đáng mến xưa kia giữa Thuấn Nhân và Tử Chấn dường như lại ngày càng nhạt nhòa đi... Liệu cả hai có thể quay trở lại thuở ban đầu, sống và yêu một cách giản dị, chân thành? “Mặt trời lặn trong những ngày đầu hạ ướt át lạ thường. Hoa trái trong vườn bắt đầu chín đỏ, mùi hương chua chua, ngọt ngọt lan tỏa khắp ngôi làng nhỏ bé. Những cậu bé, cô bé của trường trung học huyện Uyển vai đeo ba lô, đi qua đài tưởng niệm Tam Nguyên về nhà. Cạnh hàng rào sắt của trường là ngôi miếu từ đời nhà Thanh đang bị tháo dỡ, cô bé học lớp tám Diệp Trăn Trăn đang đứng đó đợi cô bạn hàng xóm Nhan Thuấn Nhân. Học sinh của ngôi trường trọng điểm này hầu như ngày nào cũng phải đi qua đài tưởng niệm Tam Nguyên. Tỉ lệ lên lớp của trường cấp hai huyện Uyển thuộc vào loại nhất nhì tỉnh, Diệp Trăn Trăn cũng là một trong những học sinh giỏi nhất của trường. Nhan Thuấn Nhân lại là cô bé không mấy nổi bật về mặt thành tích học tập, nhưng về vẻ dễ thương thì không chỉ nổi tiếng ở trong trường mà còn nổi tiếng khắp tỉnh...” Nếu bạn đang tìm kiếm những mảng gai góc của cuộc sống, tìm kiếm hình ảnh những con người đang cố gắng mỗi ngày đến gần hơn với hạnh phúc đích thực thì hãy dành chút ít thời gian để đọc cuốn tiểu thuyết của Nguyên Ngộ Không. Nếu được yêu như thế là một câu chuyện mang dư vị cay đắng, mặn chát của cuộc đời, song có lẽ cái vị ngọt thanh tao đọng lại cuối truyện và nơi tâm hồn độc giả sẽ khiến tất thảy hài lòng, mãn nguyện. Cuộc sống và tình yêu chẳng thể tách rời và luôn kết nối con người với nhau, dù họ có cách xa nhau đến mấy, chỉ cần mỗi người luôn giữ trong nhau chút luyến tiếc, nhung nhớ... Thuấn Nhân và Tử Chấn quen nhau từ khi họ mới mười ba tuổi. Trong câu chuyện thời trẻ thơ, một vài lời khen vô tư của cô bé đã trở thành động lực cho ước mơ học múa của cậu bé. Rồi thời gian làm họ trưởng thành, cuộc đời đổi thay, mỗi người đi theo những ngã rẽ khác nhau, xa nhau rồi lạc mất nhau... Câu chuyện này không dành cho những ai đang tìm kiếm tình yêu mòn mỏi chờ đợi không thay đổi, nó dành cho những người đã từng nếm trải vị cay đắng và vị ngọt thanh tao của cuộc đời *** Ngày thứ ba, bầu trời ảm đạm, không có một tia nắng. Tử Chấn không đến phòng đọc, anh ngủ cả ngày. Đến ngày thứ tư, Thời Hân bắt đầu trằn trọc, cả đêm không ngủ được, giấc trưa cũng không ngon, đành đến phòng đọc giải khuây, ông ta phát hiện Thuấn Nhân cũng ở đó. “Có thể không quá ngày thứ bảy, con trai ông sẽ chết”, cô nói. “Anh ấy sắp điên rồi, tôi cũng chẳng ích kỷ tới nỗi cố gắng giữ lại mạng sống của anh ấy cho mình. Nếu cái chết làm anh ấy thoải mái hơn, thì cứ để như vậy đi, xem ra tình thế trước mắt cho thấy ông thua chắc rồi.” “Thế cô thì sao? Sau này tính thế nào?” “Kế hoạch chẳng có nghĩa lý gì, đến lúc đó phải làm gì, giờ tôi không thể biết được. Tôi không quen một Thuấn Nhân khi đó.” “Cô không hiểu dụng ý của tôi sao? Tôi muốn nói phải thay đổi quan điểm sống, đó là cách cuối cùng, chỉ khi nó đứng ở vị trí của tôi, nó mới tỉnh ngộ. Không có thành công nào mà không phải trả giá đắt, nhưng một khi vượt qua rồi, trời lại quang, mây lại tạnh. Nếu thất bại giữa chừng, điều đó cho thấy nó không phải là một công cụ tốt, cũng chẳng nên tiếc làm gì. Cô phải hiểu được điều này, bất kể ai trong chúng ta thắng ván bài này, đều giúp nó trưởng thành. Con người muốn làm việc lớn thì đừng để tình cảm xen vào, thân đến đâu cũng không nên biến nó thành vật cản. Chỉ có người vô tình mới có thể sống nổi trong cái thế giới vô tình này. Ngoài ra, nó còn phải khiến cho mọi người xung quanh đều cho rằng nó là người trọng tình nghĩa, nhưng thực ra chỉ có nó mới hiểu được là nó chẳng yêu ai. Tôi sẽ kiên trì tới cùng, đó là tình yêu lớn nhất của người bố dành cho con. Tử Chấn có tố chất để thành công, nhưng cũng có khuyết điểm là bị tình cảm sai khiến. Khuyết điểm này sẽ chôn vùi tiền đồ của nó. Tôi phải giúp nó sửa lại.” Thuấn Nhân không nói chuyện với Thời Hân nữa, cô đi xuống lầu, thấy An An đang nằm sấp xuống nền phòng khách chơi xếp hình, An An thấy chị đi xuống, liền đứng lên, nở nụ cười. Thuấn Nhân nói: “Chị em mình ra ngoài sưởi nắng đi.” Trước của là một sân chơi rộng rãi, Thuấn Nhân đặt Chấn Chấn vào xe tập đi, cậu bé hứng thú đi khắp sân. Hoa thơm đua nhau nở rộ trong vườn, An An cúi người đi giật lùi, trêu cậu cháu đáng yêu. Chấn Chấn kéo xe tập đi, cố gắng đuổi theo cô. Thuấn Nhân đứng dựa vào khung cửa nhìn hai cô cháu chơi đùa. Những tia nắng vàng của buổi trưa thi nhau chiếu xuống mái tóc An An. An An lùi đến gần bậc thềm, liền quay đầu lại nhìn, định chuyển sang đi hướng khác, nhưng xe tập đi của Chấn Chấn lại đâm vào chân An An. Thuấn Nhân thấy An An ngả người ra sau, lập tức chạy lại đẩy chiếc xe tập đi vào trong sân, bế Chấn Chấn lên rồi xông xuống bậc thềm. An Anngả xuống góc bậc thang, mặt ngửa lên trời như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp. Gáy An An đập vào góc nhọn của đá Granite, máu bắt đầu chảy ra. Thấy vậy, Thuấn Nhân gọi Tử Chấn, anh từ phòng chạy ra, thấy vậy ngẩn ra vài giây, rồi chạy lại ôm lấy An An. An An mở hé mắt, dáng vẻ như đang buồn ngủ. Tử Chấn rút điện thoại trong túi ra gọi cấp cứu. Giọng An An yếu ớt, nhưng cũng đủ để nghe: “Đừng gọi xe cấp cứu.” Tử Chấn đã nói cho đầu máy bên kia địa điểm và sự việc. Nói xong, anh cúi đầu nhìn An An. An An thất vọng thở dài, nói: “Bác sĩ đến rồi, anh sẽ không ôm em nữa…”, rồi nhìn Tử Chấn không chớp mắt. Tử Chấn không nhìn An An nữa, anh quay mặt đi. Thuấn Nhân cúi người xuống nhìn An An, mỉm cười nói: “Anh trai sẽ ôm em mãi như thế này, cho tới khi nào em bình phục mới thôi.” Xe cấp cứu tới, Lệ Huyên khóc lóc thảm thiết, đến nỗi không còn sức leo lên xe. Tử Chấn dìu bà ta lên, mình cũng ngồi lên xe, anh nói với Thuấn Nhân: “Đừng lo, có anh ở đây, em ở nhà lo cho mấy đứa trẻ, có gì gọi điện nhé!” Thuấn Nhân gật đầu. Mời các bạn đón đọc Nếu Được Yêu Như Thế của tác giả Nguyên Ngộ Không.
Này, Người Đàn Ông Của Em! - Khiêu Dược Hỏa Diễm
Tôi không gọi em là chị, vì không muốn làm đứa em trai nhỏ của em. Khoảng cách giữa chúng ta không chỉ là tuổi tác, em luôn xem tôi là thằng nhóc mà em đã quen biết từ thuở nào, cho dù tôi đã là một người con trai trưởng thành và trái tim tôi đã biết đập loạn nhịp vì em. Tôi biết, sự ràng buộc giữa chúng ta chỉ là một mối quan hệ mỏng manh. Tôi thật sự rất sợ, lỡ như sợi dây liên hệ ấy đứt đoạn, giữa tôi và em sẽ không có gì liên quan nữa. Tôi luôn nghĩ, đến khi lớn hơn một chút, lớn thêm chút nữa, tôi sẽ cầm tay em, sẽ không bao giờ buông em ra, sẽ dìu em đi suốt cuộc đời. Nhưng tôi không biết cách thể hiện ... Tôi sợ cứ mãi phải gọi em là “chị”. Nhưng cũng được: “Chị, em thích chị, em đã thích chị từ lâu. Trong những ngày tháng em không ở bên chị, chị có nhớ em chút nào không?” Chỉ cần em quay đầu lại, là có thể nhìn thấy tôi. Người đàn ông của em, có thể nhỏ tuổi hơn em, nhưng đã có suy nghĩ chín chắn. Người đàn ông của em, có thể vẫn hồn nhiên, nhưng có bờ vai mạnh mẽ và ấm áp. Người đàn ông của em, có thể chưa có sự nghiệp, nhưng chắc chắn đã biết thế nào là tình yêu đích thực. *** Lại một lễ Tình nhân nữa. Ngày hôm nay, thời tiết thật đẹp, bầu trời không một chút mây, cao lồng lộng. Trời chưa sáng, Trữ Mặc đã thức dậy đến nhà Lâm Nghiêm. Hôm nay anh kết hôn, cô phải đến giúp. "Hành đâu, hành đâu?" Bà Lâm đảo một vòng trong bếp, "Hành tươi tôi mua tối qua đâu?" Ông Lâm lên tiếng: "Tối qua tôi nấu mì ăn rồi!" "Cái ông lão này, cái đó để ông ăn sao? Tôi mua để đi rước dâu đấy!" Bà Lâm nổi giận, nhưng nghĩ hôm nay là ngày vui của con, nên đành thôi. Trữ Mặc vội cầm ly nước cho bà uống: "Mẹ nuôi, đừng giận, để con gọi điện cho Tô Chính đi mua. Cậu ấy đang trên đường, mua xong đến đây chắc chắn vẫn kịp?" Ông Lâm đợi bà quay đi, nhỏ giọng: "Mấy cái quy tắc phiền quá, rước dâu còn phải hành với thịt dê, làm gì chứ, nấu lẩu hả?" "Ba!" Lâm Nghiêm cố nhịn cười, "Coi chừng mẹ nghe thấy, rồi lại bị mắng nữa!" "Mẹ con lớn tuổi rồi, tính khí ngày càng tệ, ba không chấp!" Ông Lâm phẩy tay, nói khí khái, nhưng lại sợ bà Lâm nghe thấy. Trữ Mặc lấy điện thoại đưa ra cho Lâm Nghiêm thấy, tỏ ý muốn ra ngoài gọi điện. Lâm Nghiêm gật đầu. "Tô Chính, tới đâu rồi? Còn không đến thì không rước dâu được đâu!" Tô Chính bị kẹt xe trên đường, nên đành bất lực: "Chị yêu của em, không phải em không muốn tới, đang bị kẹt xe, sắp khóc rồi đây." "Vậy tiện đường mua ít hành nhé!" "Hành?" Tô Chính không hiểu, "Mua hành làm gì? Làm hoa cưới cho cô dâu à? Hơi sáng tạo quá đấy!" "Cậu thật là..." Trữ Mặc không nhịn được cười, "Bảo mua thì cứ mua đi, sao nhiều chuyện vậy? Là phong tục ở quê họ, khi rước dâu phải có một bó hành và một cân thịt dê. Tối qua mẹ nuôi mua hành, nửa đêm cha nuôi dậy nấu mì ăn hết rồi." "Vậy thì hôm nay cha nuôi không cần nấu mì, chỉ cần ăn thịt dê." "Đừng đùa nữa, nhanh đi, sắp đến giờ rồi." Trữ Mặc thấy Lâm Nghiêm bước ra, vội tắt điện thoại. Hôm nay Tô Chính là phù rể. "Thế nào? Cà vạt của anh được rồi chứ?" Lâm Nghiêm đi đến trước mặt Trữ Mặc. Trữ Mặc gật đầu: "Yên tâm đi, rất đẹp trai!" "Phù rể có đến không vậy?" ... Mời các bạn đón đọc Này, Người Đàn Ông Của Em! của tác giả Khiêu Dược Hỏa Diễm.
Nam Sơn Có Củ Ấu - Lâm Địch Nhi
Củ ấu trong truyện này từ chưa có củ ấu đến khi có củ ấu, ầy, suy nghĩ trong lòng cũng đã khác, ít nhất cô cũng không có đau buồn như vậy. Vẫn là HE tốt đẹp, khiến cho người khác hạnh phúc, dường như rất viên mãn! *** Lâm Địch Nhi là nhà văn trẻ mới nổi ở Trung Quốc, tác phẩm của cô được độc giả đánh giá cao bởi sự đằm thắm, nhẹ nhàng, xúc động, trong đó nhiều tác phẩm viết về chủ đề hôn nhân thu hút sự chú ý đông đảo của độc giả nữ châu Á. Lâm Địch nhi là tác giả văn học mạng nổi tiếng, tại tứ nguyệt thiên (hiện nay sát nhập cùng hệ thống 17 K tiểu thuyết). Một số tác phẩm tiêu biểu: Thế nào là một loại tình yêu không đau Xuân Sắc Như Thế Hoa Hồng Ký Ức Hoa Hồng Giấy Nơi Nào Phong Cảnh Như Tranh Gió Thổi Mùa Hè Nam Sơn Có Củ Ấu .... *** Cố Dĩnh đưa một tấm thiệp mời cho Chương Linh, Kiều Viễn sắp kết hôn, hôn lễ sẽ diễn ra vào năm mới. “Đi đi, Thượng Hải ấm hơn Bắc Kinh nhiều, chỗ đó lại là Giang Nam, coi như đi nghỉ ngơi một chuyến, tiện thể mua thêm chút quần áo mới luôn.” Cố Dĩnh cố gắng thuyết phục. Chương Linh đặt thiệp mời xuống, rất lạ là tâm trạng của cô khá bình tĩnh. Có một loại yêu, nếu không vượt mức quy định thì sẽ rớt lại phía sau, không bao giờ nắm bắt được, nói trắng ra thì chính là, vô duyên. “Tớ phải đi siêu thị rồi.” Cô đuổi Cố Dĩnh ra cửa. “Này, cậu cũng phải cho câu trả lời đi chứ!” “Không đi!” Siêu thị vào buổi chiều không quá đông đúc, cô mua trái cây, bánh mì, rau và một số đồ dùng hàng ngày. Có một gian hàng đầy người ở phía trước, cô đẩy xe, nhìn qua, thì ra là đang bán ngũ cốc. Đầu nóng lên, cô cũng mua một túi lớn. Về đến nhà, đang xem sách hướng dẫn thì chuông điện thoại di động vang lên. Hàn Hoàn Vũ vừa tan làm, hỏi cô muốn đi đâu ăn cơm. Cô hơi sửng sốt, rồi bảo anh tới chỗ cô ăn cháo! Khoảng mười giây sau, anh mới không chắc chắn hỏi lại: “Có muốn anh mang chút thức ăn qua không?” “Tháng trước anh đi kiểm tra sức khoẻ, không phải có mấy chỉ tiêu vượt mức bình thường sao, ăn chay sẽ tốt hơn.” Không đợi anh trả lời, cô đã cúp điện thoại. Sau khi cháo sôi, chỉ cần đợi thêm bốn mươi phút là có thể ăn được. Cô cắt hai miếng bánh mì nướng, phết chút mứt hoa quả, trộn salad rau, dở dở ương ương, nhưng thôi, tốt cho cơ thể là được rồi. Vừa trộn salad xong thì chuông cửa vang lên, cô treo áo lên cho anh rồi giục anh đi rửa mặt. ... Mời các bạn đón đọc Nam Sơn Có Củ Ấu của tác giả Lâm Địch Nhi.
Nghìn Kế Tương Tư - Trang Trang
[Trích] Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư? Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm yêu, kế mưu đối chọi, kết cục thế nào cũng thỏa mãn tâm cơ. ------------ Thẩm Tiếu Phi là thiên kiêm tiểu thư cành vàng lá ngọc của phủ Thẩm tướng, diện mạo như hoa như ngọc cốt cách đoan trang. Ở bến sông Cừ Phù nàng nhìn thấy bóng áo xanh của Đỗ Hân Ngôn – vị công tử phong lưu tuấn tú nổi tiếng khắp kinh thành, liền nhất kiến chung tình. Tiếu Phi yêu chàng, dễ dàng yêu, để rồi sau đó ngày ngày tương tư tính kế Đỗ công tử, làm mọi cách khiến chàng tò mò với mình, tìm hiểu mình. Tiếu Phi đã vì chàng nhiều như thế, thậm chí đến cả thứ mà bản thân nàng yêu quý nhất chính là mạng sống của mình mà nàng cũng đem ra đánh đổi. Chàng, từng ba lần bị nàng tính kế, từng hận đến muốn tự tay giết nàng nhưng cũng từng oán bản thân không thể quên nàng, từ tò mò đến hứng thú chuyển sang căm tức rồi biến thành yêu. Dường như định mệnh đã xếp đặt tất cả… Đây là một cuộc đấu giằng co hao tâm tổn trí giữa huyết thống anh em và tham vọng đế vương, giữa tình huynh đệ tiêu dao chốn giang hồ và nghĩa quân thần, giữa chữ hiếu và chữ tình, giữa yêu thương và cừu hận, giữa những điều mắt thấy tai nghe và thứ được gọi là chân tướng. [Một phân cảnh nhỏ] Tiếu Phi ngồi trên bãi cỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa trên hàng lông mày của Ðỗ Hân Ngôn. Từng ngón tay thanh mảnh của nàng đùa với hàng lông mi như đang gảy đàn, nàng lẩm bẩm: “Hàng mi dài quá, chàng có biết mắt chàng rất có thần không?”. Ngón tay tiếp tục đưa xuống sống mũi, dừng lại bên bờ môi, “Chàng thổi tiêu hay lắm, lẽ nào trong lòng chàng cũng cảm thấy cô đơn?”. Giọng nói của nàng thật nhẹ nhàng, êm ả như tiếng suối. “Chàng ngủ say thế này, em có làm gì chàng cũng không biết được đâu”. Tiếu Phi như tự cổ vũ mình, nàng quay đầu nhìn về hướng con thuyền nhỏ rời đi lúc nãy, từng lớp lau sậy um tùm đã che kín tầm nhìn, Tiếu Phi bỏ mạng che mặt, cúi xuống khẽ chạm vào môi Ðỗ Hân Ngôn, cảm giác ấm mềm, nàng ngẩng đầu lên ngay, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. “Chàng là của em! Không ai tranh được của em!”. Nàng cười mãn nguyện, rồi lại quay lại nhìn Ðỗ Hân Ngôn thêm một lúc nữa, nàng nói thật khẽ: “Em thật muốn thế này mãi, tiếc là chàng sắp tỉnh rồi”. -------------- Trang Trang đã mang đến cho đọc giả một câu chuyện tình yêu lãng mạn cùng cuộc chiến tranh quyền đoạt vị chốn Hoàng gia. Từng nhân vật trong “Nghìn kế tương tư” đều có nỗi khổ tâm giữ cho riêng mình, họ tính kế lẫn nhau để rồi vì thù, vì hận, sinh hiếu kì, tò mò, tìm hiểu dây dưa, rồi từ đó mà đánh mất luôn trái tim mình. Từ đối thủ, từ kẻ thù trở thành người yêu, người thương, từ bạn hữu trở thành địch thủ, tất cả chỉ cách nhau một ranh giới nhỏ. *** Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư?Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm yêu, kế mưu đối chọi, kết cục thế nào cũng thỏa mãn tâm cơ. *** Trang Trang, nữ nhà văn, nhà báo nổi tiếng người Trung Quốc. Trong giới nhà văn nữ, chị là người tiên phong trong việc đề xướng tuyên ngôn "Phụ nữ không thể không hạnh phúc" trong các tác phẩm của mình. Là một trong những tác giả có nhiều tác phẩm nhất của Yueduji, xuất bản 9 bộ tiểu thuyết kinh điển, bộ nào cũng bán chạy. Bảy năm làm nhà báo, bảy năm làm biên tập đã khiến cho tác giả có cái nhìn sâu sắc về nhiều trạng thái hạnh phúc của phụ nữ. Các tác phẩm tiêu biểu: Tiểu thuyết liên tục đứng đầu bảng xếp hạng nổi tiếng của dangdang.com: Từ bỏ em, kiếp sau nhé.  Bộ tiểu thuyết đề tài vượt thời không được độc giả yêu thích nhất: Duyên kỳ ngộ (02 tập). Cuốn tiểu thuyết ấm áp nhất: Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng. Vĩnh Dạ Nghìn Kế Tương Tư Mùa Tuyết Rơi Gặp Em Dưới Mưa Xuân Mưa Nhỏ Hồng Trần ... Mời các bạn đón đọc Nghìn Kế Tương Tư của tác giả Trang Trang.