Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Vì gặp phải tai nạn xe, Nguyễn Nhuyễn phải sống như người thực vật cả đời, linh hồn rời khỏi cơ thể, bị triệu đến âm tào địa phủ. Diêm Vương hứa rằng nếu cô bằng lòng đi đến ba nghìn thế giới nhỏ để giúp âm phủ hóa giải cơn thịnh nộ của các linh hồn ma quỷ, ông ấy sẽ giúp đỡ đưa linh hồn cô trở về nơi ban đầu. Nguyễn Nhuyễn đồng ý. Nhưng sau này cô dần dần phát hiện, nhiệm vụ ngày càng là lạ. 1) Đứa con riêng phúc hắc tàn nhẫn x cô bé xinh xắn ngoan ngoãn chữa lành (Vườn trường) Thấy bóng dáng của Thẩm Ân ngày càng đến gần, Nguyễn Nhuyễn run rẩy vươn tay đẩy lồng ngực của anh, khóc không ra nước mắt: "Chuyện gì cũng từ từ, buông sợi dây xuống đi." Thẩm Ân nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trong ngực mình rồi hôn một cái, anh nhướng mày, ánh mắt dịu dàng có chút quyến luyến: "Ngoan, nghe lời." 2) Đại sư huynh nhập ma x Tiểu sư muội được cưng chiều (Tiên hiệp) "Đại, đại sư huynh, muội chỉ tùy tiện ra ngoài đi dạo thôi." Nguyễn Nhuyễn nhìn chàng trai áo trắng với đuôi mắt phiếm hồng trước mặt, nàng nắm thật chặt nải tay của mình, hốt hoảng nuốt nước bọt. "Sao? Nhuyễn, sư huynh từng nói rồi, dù muội có chết cũng phải ở bên cạnh huynh." Thẩm Ân cong môi cười, ánh mắt lạnh lẽo tột cùng. 3)... [Hướng dẫn đọc] 1. Từ đầu đến cuối, nhân vật nam chính đều cùng một người, tính cách vừa phúc hắc vừa bệnh kiều 2. Nữ chính mong manh dễ thương, theo con đường chữa lành 3. 1V1 HE, không ngược Một câu tóm tắt: Bệnh kiều của anh ấy chính là cưng chiều một mình tôi *** “Bạn học Thẩm, chuyện ngày hôm qua thật sự là ngoài ý muốn. Nếu tớ nói tớ không cố ý, cậu có tin không?” Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng đi theo sau lưng cậu thiếu niên, con khỉ nhồi bông nhỏ treo trên khóa kéo của cặp sách khẽ lắc lư theo nhịp cơ thể của cô. Bây giờ là sáu giờ rưỡi sáng thứ Hai, cổng trường vừa mở ra. Trời tờ mờ sáng, vẫn chưa có ai trên đường đến khu dạy học. Làn gió mát lạnh thổi qua, mang theo hương thơm của quế hoa vàng, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Cậu thiếu niên sải bước ở đằng trước không hề quan tâm đến suy nghĩ của cô gái, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sột soạt phía sau mình càng lúc càng gần, anh nhíu mày tỏ vẻ không vui, vậy nên sải bước chân càng dài hơn, cho đến khi bị một bàn tay nắm lấy vạt áo đồng phục học sinh. “Xin lỗi, cậu đừng giận nữa được không?” Miệng nhỏ của Nguyễn Nhuyễn thở hổn hển, thấy cậu thiếu niên cuối cùng cũng dừng lại, cô lập tức lấy ra một lọ thuốc xịt lưu thông máu và loại bỏ máu bầm từ bên hông cặp sách đưa cho cậu thiếu niên ở bên cạnh, trong mắt ẩn chứa sự áy náy: “Nghe nói loại thuốc này rất tốt, chỉ cần xịt hai ba ngày là có thể phát huy tác dụng.” Thẩm Ân bị lẽo đẽo theo suốt chặng đường đã vô cùng bực mình. Liếc nhìn bình xịt chỉ có giá trị ba bốn trăm đồng, việc đầu tiên anh làm là cầm vào trong tay, rồi xoa bóp vuố.t ve cẩn thận, ngay sau đó thì ném sang phải không chút do dự. Bình xịt kia vô thức vẽ ra một vòng cung xinh đẹp trong không khí, “Sột soạt” rồi vừa vặn rơi vào trong thùng rác lớn màu xanh. Thẩm Ân vô cảm nhếch mép, cười như không cười: “Nếu như vết thương trên tay tôi không phải do cậu giẫm lên rồi để lại, nói không chừng tôi sẽ thật sự cảm kích cậu.” Nguyễn Nhuyễn nghe vậy, bèn ngượng ngùng nói: “Chuyện đó, đều là hiểu lầm.” “Ha ha.” Thẩm Ân ném bình thuốc đi vì không muốn dây dưa quá nhiều với Nguyễn Nhuyễn, không nói đến lời thứ hai đã nhấc chân bước lên cầu thang, sau đó thì không còn thấy bóng người của anh ở phía phòng học nữa. Nguyễn Nhuyễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao ngất của thiếu niên mà thở dài. Cô lấy hộp sữa bò từ trong cặp sách ra, bóc ống hút rồi ngậm vào miệng, từ từ bước lên cầu thang. Nguyễn Nhuyễn là một người có nhiệm vụ du hành xuyên thời gian và không gian, nhưng cô là lính mới, thế giới này cũng là nhiệm vụ đầu tiên mà cô nhận được. Trước đó, cô là một sinh viên đại học năm tư sắp tham gia bảo vệ đồ án tốt nghiệp, nhưng vì bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông rồi trở thành người thực vật. Linh hồn của cô bị tách rời khỏi thể xác, sau khi lang thang quanh quẩn ở ngã tư nơi xảy ra vụ tai nạn giao thông suốt sáu ngày thì bị gọi tới địa phủ, gặp được Diêm Vương với mặt mũi hung tợn trong truyền thuyết. Diêm Vương hứa rằng nếu cô nguyện ý đến ba ngàn thế giới giúp âm phủ hóa giải lệ khí của ác quỷ, thì sẽ cho ba hồn bảy vía của cô trở về vị trí cũ. Nghĩ đến người nhà đang lo lắng cho mình, Nguyễn Nhuyễn hơi do dự nhưng vẫn đồng ý. Nguyên nhân do dự chủ yếu là vì cô sợ ma, mặc dù dáng vẻ linh hồn của cô cũng gần giống với ma. Nhưng sự thật chứng minh là do cô suy nghĩ quá nhiều, cô cũng không cần tiếp xúc với sức mạnh phi tự nhiên ở thế giới này. Nhiệm vụ của cô chỉ có một: Giúp đỡ Thẩm Ân, không để anh hắc hóa. Dựa theo tình tiết cốt truyện ban đầu, Thẩm Ân có xuất thân là con riêng nên không hề được người khác yêu thích chào đón. Mẹ của anh là người bồi rượu trong club cao cấp, không có trình độ học vấn, cũng may có một gương mặt được coi là xinh đẹp, cũng biết nhìn người, cho nên rất được khách ở club hoan nghênh, ngày nào cũng nhận được tiền bo hơn mười ngàn. Nếu như bà ta hài lòng với bổn phận, thì cuộc sống của bà ta đã không quá khó khăn, túng quẫn. Tuy nhiên bà ta là một người phụ nữ tiêu tiền như nước, số tiền ít ỏi kiếm được trong club vốn không đủ để bà ta tiêu xài. Hơn nữa bà ta bồi rượu trong club mỗi ngày nên được tiếp xúc với một số nhân vật có mặt mũi trong giới kinh doanh, thế là tâm tư của bà ta dần dần trở nên lung lay. Người khác đều có thể gả vào nhà quyền thế, vậy tại sao bà ta không thể? Vì vậy bà ta nhằm vào Thẩm Tuyển, lúc ấy Thẩm Tuyển còn là thái tử gia của Thẩm Thị. Thẩm Tuyển cũng đã kết hôn, có thể nói là vợ chồng ân ái kiểu mẫu của nhà quyền thế, hai người còn có một cậu con trai vừa mới chào đời không lâu. Vào một đêm phó.ng đãng dưới ảnh hưởng của thuốc. Vốn là chuyện có thể cầm tiền giải quyết được, nhưng người phụ nữ này luôn một lòng muốn được gả vào nhà giàu nên đã mang thai. Bà ta âm thầm mừng rỡ, hơn nữa còn lén sinh ra đứa bé này. Bà ta vốn tưởng rằng có thể nhờ vào đứa con trai này mà trở nên phú quý, nhưng bà ta lại không ngờ được nhà họ Thẩm kia không muốn nhận đứa bé này, còn đuổi bà ta đi. Toàn bộ tính toán đều trở nên vô ích, không chỉ không thể cầm được tiền, mà còn có thêm một đứa con bị ghẻ lạnh. Với một người phụ nữ kiêu ngạo như vậy thì sao có thể an tâm nuôi dưỡng đứa bé này? Cho nên, ngay sau đó bà ta lập tức tìm một góc vắng vẻ rồi vứt bỏ đứa bé vẫn còn nuôi bằng sữa mẹ. May mà có người tốt bụng đi ngang qua, đưa đứa bé này đến viện mồ côi. Nếu không, trên đời này đã không có Thẩm Ân. Cuộc sống của Thẩm Ân lớn lên ở viện mồ côi cũng không tốt lành gì. Viện mồ côi nhận rất nhiều trẻ em, nhưng tài nguyên lại có hạn. Anh thường xuyên ăn không đủ no, hơn nữa đều mặc quần áo cũ nát. Bởi vì tính tình anh im lặng ít nói, nên ngay cả một người bạn để nói chuyện cùng trong viện mồ côi cũng không có, còn thường xuyên bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, cơ thể anh bị đánh đến bầm tím. Nhưng anh không nói ra, nên người khác cũng không hề hay biết gì. Sau khi trẻ em của viện mồ côi tiếp nhận xong chín năm giáo dục bắt buộc thì bước vào xã hội, về cơ bản sẽ không tiếp tục việc học của mình. Thứ nhất là có rất nhiều trẻ em, vốn không có nhiều tiền để trả chi phí cấp ba hay thậm chí là đại học; thứ hai là hầu hết các đứa trẻ đều không muốn tiếp tục việc học của mình. Mà Thẩm Ân lại giành được vị trí đứng đầu trong các kỳ thi từ lúc còn học tiểu học, nên dĩ nhiên anh sẽ không cam lòng dừng lại ở cấp trung học cơ sở. May mắn là anh giành được vị trí đứng đầu toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, được trường trung học phổ thông tốt nhất toàn thành phố để mắt, họ cũng cam kết nếu như anh nguyện ý nhập học, sẽ lập tức có thể nhận được ba vạn tiền thưởng. Điều này chắc chắn là tin tức tốt đối với Thẩm Ân, anh không có lý do gì để từ chối. Ở trường trung học phổ thông, trình độ học tập của Thẩm Ân vẫn duy trì như trước kia, không những đứng nhất trong mỗi kỳ thi, mà trong kỳ thi tuyển sinh chung cuối cấp của thành phố, anh vẫn có thể lấn át được hết tất cả học sinh của các trường trung học phổ thông khác. Thẩm Ân vốn dĩ sẽ có một tương lai, tiền đồ rộng mở, nhưng anh lại quen nữ chính Lục Yên. Lục Yên chuyển tới trường trung học phổ thông số một thành phố vào năm lớp mười hai, bởi vì dáng dấp xinh đẹp, tính tình hiền lành, nên cô ta đã trở thành nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được Lục Yên rất có thiện cảm với Thẩm Ân đứng đầu lớp, con trai có thành tích ưu tú lại có vẻ ngoài điển trai luôn có sức hấp dẫn đặc biệt. Nhưng xung quanh nữ chính có rất nhiều người theo đuổi, một số người trong đó cực kỳ ghen tị với Thẩm Ân, cứ ba ngày lại tìm anh gây phiền phức một lần, còn thuê người đánh gãy chân anh. Chẳng những như vậy, bởi vì những kẻ đầu tiên bày ra trò xấu xa thuê người kia đều có gia thế tốt, được người nhà giúp đỡ tìm quan hệ giao thiệp, nên cuối cùng không hề bị trừng phạt. Khiến Thẩm Ân tàn tật cả đời, trong cảnh khốn cùng không nhìn thấy tương lai này đã khiến anh hắc hóa. Sau khi hắc hóa Thẩm Ân càng lầm lì hơn, ngoại trừ học tập thì không có bất kỳ hoạt động nào khác. Cuối cùng anh được nhận vào một trường đại học hàng đầu trong nước với thân phận thủ khoa của tỉnh, cũng trở nên vẻ vang trong trường đại học này, xây dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng thành lập công ty của riêng mình. Khi công ty ngày một lớn mạnh, giá trị con người của Thẩm Ân cũng trở nên cao ngất không thể với tới. Mà những đứa con nhà giàu hồi cấp ba bắt nạt anh, nếu không phải bị phát hiện tụ tập hút thuốc phiện, thì cũng là bị tố cáo cưỡ.ng hiếp nữ minh tinh, có thể nói kết quả vô cùng thê thảm. Sau khi công thành danh toại, Thẩm Ân gặp lại Lục Yên ở công ty của mình, nhưng anh cũng không nhớ mình có bạn học như vậy. Mà Lục Yên đến công ty của Thẩm Ân xin việc cũng không phải là vì công việc, mà là để lấy trộm bí mật thương nghiệp. Có lẽ nhờ vào tác dụng hào quang của nữ chính, nên Lục Yên thật sự có thể trộm được được hạng mục bí mật cốt lõi của một dự án lớn sắp khởi động, hơn nữa còn đưa thông tin này cho đối thủ cạnh tranh của Thẩm Ân, cũng là nam chính Thẩm Lẫm. Từ lâu Thẩm Lẫm đã vô cùng mong ước có thể nhanh chóng trừ khử đứa con riêng của bố mình, cho nên khi nắm được những bí mật nòng cốt, anh ta lập tức tung ra một mạng lưới chống lại Thẩm Ân. Hai người chiến đấu đến cùng và phải chịu nhiều thiệt hại, nhưng Thẩm Ân lại chết vào thời khắc quan trọng nhất. Nghe nói là anh đã ngã lăn xuống lầu rồi chết, cũng có người nói anh bị người khác đẩy xuống cầu thang, đầu bị đập xuống đất nên chết. Ai biết được? Dù sao không chứng cứ thì nói thế nào cũng vô dụng. Cuối cùng cái chết của Thẩm Ân được xác định là chuyện ngoài ý muốn, cuộc chiến giữa hai công ty lớn đã kết thúc, Thẩm Lẫm trở thành người chiến thắng lớn nhất, sống một cuộc sống khiến người khác ghen tị với nữ chính Lục Yên. Khi biết được tình tiết cốt truyện này, Nguyễn Nhuyễn không thể không thở dài. Vì cuộc đời tồi tệ của Thẩm Ân, cũng vì kịch bản trên tay mình. Mặc dù là làm nhiệm vụ, nhưng linh hồn của Nguyễn Nhuyễn không thể tùy tiện đi vào cơ thể của người khác, đây được gọi là đoạt xác, cũng vì đây là quy tắc không được cho phép của thế giới. Dưới tình huống ép buộc bất đắc dĩ, thân phận của cô ở mỗi thế giới đều do Diêm Vương tùy ý sắp đặt, sau đó ký ức hư ảo này được cấy vào trong tâm trí của nhân vật liên quan đến thế giới của nhiệm vụ. Cứ như vậy, cô lập tức đã có thân phận danh chính ngôn thuận ở trong thế giới đó. Thiết lập lần này của cô là một gia đình ba thế hệ vô cùng giàu có, nhiều tiền đến mức ba đời cũng tiêu xài không hết. Được bố mẹ cưng chiều, ông bà thương yêu, còn là con gái duy nhất trong nhà, cô muốn cái gì cũng đều được. Nhưng cô chủ xinh đẹp được cưng chiều mà lớn này lại yêu thích nam chính Thẩm Lẫm. Không chỉ mặt dày quấn lấy người ta, thậm chí sau khi biết Thẩm Ân có thân phận là con riêng, người này còn cố ý vây quanh anh với lý do muốn trút giận thay cho nam chính. Nguyễn Nhuyễn tuyệt vọng đoán rằng thiết lập này có phải là sở thích tồi tệ của Diêm Vương hay không? Nếu không sao có thể thiết lập thân phận nữ phụ độc ác cho cô, còn để cô gánh vác thân phận này đi giúp đỡ Thẩm Ân. Cô chưa từng quên những thiết lập ở trong tình tiết cốt truyện, vết thương trên tay Thẩm Ân là bị cô giẫm trúng trong quá trình vây quanh người ta, xương ngón tay còn bị giày da nghiền lên. Nếu không phải Nguyễn Nhuyễn tiến vào thế giới của nhiệm vụ kịp thời, sợ là bàn tay của Thẩm Ân sẽ bị cô giẫm nát. Một lần nữa than thở về sự khởi đầu bất lợi, Nguyễn Nhuyễn chậm rãi di chuyển đến phòng học. Thẩm Ân đến sớm hơn cô vài bước đang ngồi thẳng lưng, đầu hơi nghiêng về phía dưới, chăm chú nhìn vào cuốn sách đặt trên bàn, khớp xương bàn tay phải được phác họa rõ ràng khi nhấc bút. Mái tóc trước trán rủ xuống che đi đôi mắt đen xinh đẹp kia, cũng thuận thế che đi mấy phần uy nghiêm trên người. Nguyễn Nhuyễn ngồi vào vị trí của mình rồi nhìn chằm chằm vào gò má trắng nõn của cậu thiếu niên trong vài phút, sau đó cô chậm rãi đi về phía sau lớp học ném hộp sữa rỗng vào thùng rác, rồi vòng một vòng cung đi đến trước bàn học của thiếu niên, lấy ra một bình thuốc từ trong túi đồng phục học sinh bỏ lên trên bàn. Bàn tay đang nắm chặt cây bút của Thẩm Ân ngừng một lát, anh híp mắt nhìn cái này giống hệt bình thuốc anh ném vào thùng rác ở dưới khu dạy học, anh vừa định hành động thì bị một bàn tay đè xu.ống. Đôi tay này nhỏ bé, nhiệt độ nóng bỏng theo tiếp xúc da thịt truyền tới mu bàn tay của anh. Thẩm Ân sửng sốt trong giây lát, sau đó lập tức hất bàn tay của cô gái đang đè trên tay anh với vẻ mặt u ám, giống như là hất rác dính trên người. Nguyễn Nhuyễn bị hất tay ra cũng không giận, thay vào đó lại cười híp mắt nói: “Tớ mua một chục bình thuốc lưu thông máu và loại bỏ máu bầm, nên cậu cứ tùy tiện ném đi.” Thẩm Ân bị đâm trúng tim đen bất giác cảm thấy khó chịu: “…” Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Nhanh - Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa của tác giả Nguyễn Đường Siêu Cấp Điềm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Yêu Lucifer - Hồ Điệp Seba
Cô nghĩ rằng, cô thật sự rất yêu anh! Hồ Diễm Nhiên vẫn luôn cho rằng, mình sẽ thích những người đàn ông là quân nhân giống như cha mình, hoặc là những học giả điềm đạm nho nhã du du trong biển sách. Nhưng từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã không thể kiềm chế mà bị gương mặt mỹ lệ của anh hấp dẫn sâu sắc ― một tổng thể của thiên sứ và ác ma, đẹp đến đoạt hồn người. Trong cơn mê từ đôi con ngươi tinh thuần kia, cô không hề để ý đến những dối gạt và những thương tổn mà anh gây ra cho mình. Hết lần này đến lần khác giao cả trái tim cho anh. Nhưng lần này, cô hoàn toàn biết rõ rằng, nhu tình của anh vĩnh viễn sẽ không chỉ thuộc về một mình cô. Vì thế cô chỉ còn cách lựa chọn rời đi…  Đổi gió đi, đổi gió nào. Truyện ngược, tra nam quay đầu, quá trình ngược tơi tả, kết HE.  Mời chị em giải khuây bằng một truyện 9 chương của Hồ Điệp, tên là Tôi yêu Lucifer. Nói là giải khuây mà tốn của mình ít nước mắt. Mẹ ơi, Hồ Điệp tỷ viết truyện ngược nha, nam nữ chính ngược đan xen, tất nhiên không cẩu huyết và HE. Nam chính là học trò nữ chính, tức là nữ hơn nam kha khá tuổi, nam truy ráo riết nhưng nam này có bản tính trăng hoa.  Đằng sau tình yêu khắc cốt ghi tâm và nguyên nhân mang tính huyền huyễn thì mình thấy đây là câu chuyện rất thực tế. Diễn biến một câu chuyện tình và tâm lý yêu đương giữa một tra nam và một nữ cường không có cách nào thoát ra khỏi nam 9 rất đúng và rất đáng suy ngẫm. Tác giả lý giải về tính đào hoa và tình yêu của một playboy rất đúng, tác giả lại lý giải vì sao một nữ cường đã từng vấp ngã với playboy một lần mà vẫn dính vào playboy lại càng đúng. Đọc thấy ngấm. Quả thực là mình rất thích cách hành văn của tác giả này. Mượt mà, hiệu quả, ngôn từ gây ấn tượng mạnh. Nữ bị ngược nhưng nam cũng bị ngược chả kém. Đọc chả biết đáng thương hay đáng giận nữa.  Về sau mọi thứ đều viên mãn. Một chút huyền huyễn được đưa vào để dệt nên một chút mộng đẹp, cũng có thể coi yếu tố huyền huyễn này là một cách giải thích cho bản chất trỗi dậy hay cái gọi là lãng tử quay đầu hay là cái gọi là tình yêu đích thực.  Cuối sách tác giả có nói đây là câu chuyện từ kinh nghiệm bản thân. Bản thân yêu một lucifer, rồi tổn thương trầm trọng, tổn thương đến mức từ bỏ thì người ấy tỉnh ngộ, chọn lựa từ bỏ đào hoa phù phiếm mà chung tình và giờ là hai người hạnh phúc. Hỏi sao mà chị ý viết ngấm thế, câu chuyện đơn giản, nội dung nút thắt cực kì quen thuộc nhưng cách tiếp cận, cách lý giải vấn đề và nhất là suy nghĩ của các nhân vật rất đời. (Mình đang nói về đoạn yêu nhau ban đầu ngược ngược ấy, đoạn nhận lại tình yêu rồi nhất kiến chung tình này nọ thì tuỳ quan điểm, cũng có người nói công tử đào hoa mãi là đào hoa, sao có thể biến thành chung thuỷ được)   Nhưng ko phải cũng vẫn có nhiều ngoại lệ sao?  Truyện đúng chất Hồ Điệp nhé, cũng tưng tửng, buồn cười chứ k ủ ể èo uột đâu. Đoạn nào đau thì cũng đau lắm. Nhân vật luôn là những người có khiếm khuyết tâm hồn, dù mạnh mẽ nhưng vẫn luôn che giấu một phần vô cùng yếu đuối của bản thân, phần quá khứ khiếm khuyết cũng luôn là kim chỉ nam định hình tính cách nhân vật. Mình thích ở Hồ Điệp cách xây dựng hoàn cảnh và lý giải tính cách nhân vật rất logic. Vì sao nữ chính, một nhà khoa học mạnh mẽ, có tư sắc, có học vị lại luôn yêu phải lucifer. Vì cô luôn cô đơn, mẹ mất, cha là quân nhân, từ nhỏ đã gánh vác gia đình, sống xa cha nhưng kiên cường vì biết cha sẽ về. Nhưng khi cha cô mất rồi thì sao? Và cô tìm niềm an ủi ở tình yêu, cô mạnh mẽ nên cần những lời yêu thương ngọt ngào, cần sự chăm sóc, cô dễ động lòng với sự dịu dàng và kiên trì của mấy tay playboy. Tất cả chỉ vì hơi ấm, một playboy với bản tính săn mồi sẽ có bao nhiêu dịu dàng bao nhiêu quyến rũ? Cái này chị em nào đã yêu phải playboy chắc rõ nhất.  Túm lại là truyện được, không phải truyện mình rất thích nhưng mà so với đám truyện ngược thì mình nghĩ quyển này cưc ổn. Bạn editor làm rất tốt, chú thích tỉ mỉ. Ko hiểu sao thi thoảng vẫn dính vài câu cú convert nhưng nhìn chung giọng edit tốt, mượt, từ ngữ phong phú Mời các bạn đón đọc Tôi Yêu Lucifer của tác giả Hồ Điệp Seba.
Xuyên Thành Vợ Cũ Nam Phụ - Bất Tài Như Phó
Cô xuyên thư, đã vậy nhân vật cô xuyên vào còn là trọng sinh. Đời trước nhân vật này trong lòng có một "bạch nguyệt quang(*)" tên Trình Tuyển. Theo trong sách miêu tả, Trình Tuyển là một mỹ nam lạnh lùng, khuôn mặt đẹp đó nhưng chẳng làm được, một nam nhân lãnh đạm trong việc hành phòng. Mà Nguyễn Thu Thu xuyên thành vợ cũ của bạch nguyệt quang Trình Tuyển, một nữ phụ ác độc chê nghèo ham giàu. Lúc cô xuyên vào, trên bàn đặt một tờ đơn đề nghị ly hôn. Trình Tuyển đội mưa ướt hết người, ăn mỳ tôm không dinh dưỡng. Nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp ôn tồn kia, Nguyễn Thu Thu bỗng dưng không nhịn được, bảo để mai rồi nghĩ chuyện ly hôn sau đi. ... Kết quả "nghĩ sau", sau mãi cuối cùng vẫn không ly hôn. Sau đó. Nguyễn Thu Thu: Ai nói hắn là vô dụng, ai nói hắn lạnh nhạt chăn gối? Méo hiểu sao... (╯‵□′)╯︵┻━┻ Thực ra đây là truyện ngọt sủng hài hước nhẹ nhàng... Có 1 số đoạn viết về trò chơi, không thích có thể nhảy qua. Note:  1. 100% ngọt 2. Tác phong nam chính trong truyện này khá lạ, vì hắn không muốn sống... *** Nguyễn Thu Thu xuyên vào một quyển trọng sinh, đời trước nữ chính có "bạch nguyệt quang(*)" yêu mà không chiếm được. Trong sách đó, bạch nguyệt quang Trình Tuyển có khuôn mặt đẹp nhưng chẳng được tích sự gì, là một mỹ nam lạnh nhạt chuyện chăn gối. Mà Nguyễn Thu Thu xuyên thành vợ cũ của bạch nguyệt quang Trình Tuyển, một nữ phụ ác độc chê nghèo ham giàu. Lúc cô xuyên vào, trên bàn đặt một tờ đơn đề nghị ly hôn. Trình Tuyển đội mưa ướt hết người, ăn mỳ tôm không dinh dưỡng. Nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp ôn tồn kia, Nguyễn Thu Thu bỗng dưng không nhịn được, bảo để mai rồi nghĩ chuyện ly hôn sau đi. ... Kết quả "nghĩ sau", sau mãi cuối cùng vẫn không ly hôn. Sau đó. Nguyễn Thu Thu: Ai nói hắn là vô dụng, ai nói hắn lạnh nhạt chăn gối? Méo hiểu sao... (╯‵□′)╯︵┻━┻ Thực ra đây là truyện ngọt sủng hài hước nhẹ nhàng... Có 1 số đoạn viết về trò chơi, không thích có thể nhảy qua. Note:  1. 100% ngọt 2. Tác phong nam chính trong truyện này khá lạ, vì hắn không muốn sống... (*) bạch nguyệt quang: thứ nhìn được mà không với tới được, ước ao mà không có được." Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Vợ Cũ Nam Phụ của tác giả Bất Tài Như Phó.
Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi - Bạo Táo Đích Bàng Giải
Trước khi kết hôn, Trầm Khê biết vị hôn phu của mình đã thầm mến một cô gái khác từ rất lâu. Sau khi ly hôn, cô mới biết được cô gái kia chính là mình. Trước khi kết hôn, Trầm Khê biết cuộc hôn nhân này căn bản không có tình yêu. Sau khi ly hôn, cô mới biết được chồng trước cưới mình vì tình yêu. Trước khi kết hôn, tài sản nhà chồng cũ bạc triệu. Sau khi ly hôn, chồng trước phá sản, mà mình lại có được khoản phụng dưỡng phí kếch xù. Sau đó, Trầm Khê trùng sinh lại vào thời điểm cô mới kết hôn. Trầm Khê liền muốn hỏi một câu, nói một câu thích tôi anh có thể chết sao?? *** Trước khi trọng sinh, cuộc hôn nhân của Trầm Khê và Tô Hàng kéo dài chỉ vỏn vẹn năm năm. Trong năm năm đó, Trầm Khê luôn nghĩ Tô Hàng có một người trong lòng, thích người đó mười mấy năm.  Sau khi Tô Hàng đưa ra đề nghị ly hôn, Trầm Khê hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Tô Hàng, cho đến khi cô hay tin Tô Hàng tán gia bại sản, người cũng chết mất xác vì tai nạn máy bay. Một kết cục không hề tốt đẹp. Mở đầu câu chuyện là một khung cảnh tang thương, Trầm Khê nhận lấy hũ tro cốt cùng di vật của Tô Hàng từ một người bạn thân của anh. Người đó kể cho cô biết rất nhiều chuyện mà Tô Hàng vẫn một mực giữ kín, kể cả việc người con gái Tô Hàng tâm tâm niệm niệm từ đầu đến cuối chỉ có một mình Trầm Khê. Sau đó không hiểu lý do gì, Trầm Khê bỗng dưng được quay về lúc vừa kết hôn với Tô Hàng. Trầm Khê là thiên kim duy nhất của Trầm gia, là đứa con duy nhất của gia đình hào môn bậc nhất nơi này. Từ nhỏ cuộc sống của Trầm Khê gắn liền với nhung lụa và sự yêu chiều của cha mẹ. Là một con phượng hoàng trên cành cao danh giá, hai mươi mấy năm chưa phải lo nghĩ điều gì.  Cho đến khi biến cố gia đình xảy ra, đối mặt với việc Trầm thị trên đà phá sản, mẹ không có tiền chữa bệnh, Trầm Khê mới biết mình vô dụng đến nhường nào. Khi Tô Hàng tự mình đến nhà họ Trầm hứa sẽ giúp đỡ với điều kiện được cưới Trầm Khê. Vì lo cho cha mẹ, cô tự đồng ý gả cho anh. Mọi người trong giới hào môn đều nói Tô Hàng thừa nước đục thả câu, lợi dụng lúc Trầm gia rơi vào khó khăn mà ép cưới Trầm Khê. Nếu là quá khứ, Trầm Khê cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau khi quay lại, sau khi nhìn những hành động của Tô Hàng với một góc nhìn khác, cô nhận ra mình lúc trước không hề hay biết Tô Hàng đã làm rất nhiều chuyện cho mình. Cô không biết được khi Tô Hàng đứng ra cho Trầm thị vay tiền duy trì hoạt động, anh phải đối mặt với rất nhiều sóng gió, phải làm việc liên tục không ngày nghỉ. Cô không biết trong năm năm lấy nhau, mỗi năm đến Tết, Tô Hàng đều lấy lý ra nước ngoài công tác để cô có thể ăn Tết vui vẻ cùng cha mẹ, anh biết cô không muốn đón năm mới cùng anh, cha mẹ cô cũng không thích người cướp đi con gái họ. Cô không biết được anh trai nhỏ lúc bé dẫn mình đi lạc tìm cha mẹ là Tô Hàng, người đã dõi mắt theo cô từ bé đến lớn, âm thầm thích cô mười mấy năm. Cô không biết lý do Tô Hàng đề nghị ly hôn với mình, không phải vì anh có người khác mà chỉ vì “năm năm qua anh không thấy em cười nữa". Tô Hàng trước khi 18 tuổi chỉ học qua tiểu học, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, dựa vào nhặt ve chai mà sống. Năm 18 tuổi Tô Hàng được Tô gia nhận về, mặc dù hiện tại anh rất thành công, nắm giữ quyền lực cùng tập đoàn nhà họ Tô, nhưng hoàn cảnh lớn lên khác biệt quá nhiều, nhiều người vẫn trong tối ngoài sáng xì xào về xuất thân và thân phận của anh. Nhưng Tô Hàng không quan tâm điều đó, thứ anh quan tâm là cái nhìn của Trầm Khê đối với mình. Anh biết mình với Trầm Khê có nhiều khác biệt, “nhưng dù cho như thế, liền coi như chúng ta có nhiều cái khác biệt đi, dù có một tia cơ hội, anh vẫn muốn có được em, muốn cưới em về nhà, dù trong mắt người khác, anh là cưỡng ép em.” Với tư cách một người đàn ông thành đạt, Tô Hàng không hề e dè ở mặt nào cả. Nhưng với tư cách là “chồng Trầm Khê”, khi anh đứng trước mặt cô, sự tự tin của anh đều biến mất, yêu mà không dám nói, không dám thổ lộ hay quan tâm trực tiếp chỉ vì sợ cô chán ghét mình. Tô Hàng tặng một món quà cũng đắn đo lý do, sợ Trầm Khê không nhận, anh quan tâm từng li từng tí cảm nhận của cô, sợ cô có khúc mắc với mình. Để bây giờ khi Trầm Khê nghĩ lại những hành động của Tô Hàng trong năm năm đó, cô mới cảm thấy anh ấy thích mình đến nhường nào và mình cũng đã vô tâm đến nhường nào.  Từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân, Trầm Khê từng thử mở lòng mình để sống cùng với Tô Hàng, vì hơn hết con người Tô Hàng không có điểm nào đáng chê trách. Thế nhưng khúc mắc “người con gái Tô Hàng thích mười mấy năm kia không phải mình” làm hai người dằn vặt bỏ lỡ nhau một kiếp.  Khi có cơ hội trở lại, Trầm Khê quyết chí phải ép xem Tô Hàng nín nhịn đến bao giờ mới chịu thừa nhận tình cảm của mình, đến khi nào anh mới chịu tỏ tình. Cô biết ở lần này, hai người sẽ không kết thúc như vậy, họ sẽ bên nhau hạnh phúc thật lâu dài. "Hãy tỏ tình với ta đi" với nội dung truyện nói tóm lại chỉ là câu chuyện quay về rồi thấu hiểu nhau hơn, cùng nhau tránh khỏi những đau thương của kiếp trước, ân ân ái ái sống cùng nhau. Truyện không có nhiều điểm nhấn, tập trung mô tả diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính và truyện cũng ngắn nữa, thích hợp để đọc giải trí không cần dùng não.    Mời các bạn đón đọc Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.
Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng - Toan Giác Cao
“Chờ đến khi gió êm sóng lặng” là một câu chuyện rất “đời”. Hiện thực tàn khốc, không cho người ta một lối thoát nào. Nhưng đó cũng chính là bản chất của cuộc sống, con người muốn tồn tại cần phải tự mình vươn lên, tự mình tìm thấy lối đi, hoặc giả, tìm được người dẫn lối cho chúng ta. Trên đời này có rất nhiều Giang Thủy, sẽ bị cám dỗ, sẽ vì hoàn cảnh khắc nghiệt mà chọn sai con đường. Nhưng mỗi Giang Thủy cũng sẽ gặp được một Dương Mai, chấp nhận con người thực sự của anh, dùng tình yêu rực rỡ như cầu vồng của mình để sưởi ấm cho anh. Vì vậy, nếu gặp được rồi, xin người hãy trân trọng. *** Ánh nắng chói chang mùa hè không rực rỡ bằng em. Ngày đó, tháng đó, năm đó, em mang theo tình yêu, soi sáng cuộc đời tăm tối của anh. Chào em, Dương Mai. Anh là Giang Thuỷ. Dương Mai là một cô gái hợp thời, xinh đẹp, có tiền và cá tính. 25 tuổi và một mối tình kết thúc thảm hại vì bị lừa cả tình lẫn tiền, Dương Mai cảm thấy cuộc đời không có gì phải hối tiếc. Yêu thì cứ yêu thôi, không được nữa thì chấm dứt, một cái quay đầu cũng không muốn cho người kia. Chính vì quan điểm phóng khoáng như vậy, ngày đầu tiên Dương Mai gặp Giang Thủy ở trường dạy lái xe, cô biết mình đã tìm được “con mồi” tiếp theo. Giang Thủy đẹp trai, nam tính và rắn rỏi. Anh trầm tĩnh, nếu có thể không cần nói chuyện thì nhất định sẽ không nói. Nhưng dù sao cũng là thầy dạy lái xe, vài câu trao đổi cùng học viên vẫn phải có. Thế nên, Dương Mai câu được câu chăng, vừa dụ vừa dỗ khiến anh bắt buộc phải tiết lộ một vài thông tin với cô. Cuối cùng, Dương Mai kết luận, Giang Thủy này cô nhất định phải có được. Không vì điều gì khác, chỉ vì cảm giác khi ở cùng anh. Từ những sinh hoạt ngày thường của Giang Thủy, Dương Mai nhận ra được, anh rất nghèo. Ăn uống tiết kiệm, chỉ tiêu xài cho những nhu cầu vô cùng cấp thiết. Nhưng cô không để ý, bởi vì cô có tiền. Không phải là kiểu có tiền thì có thể lấn lướt người khác, mà là kiểu, vì em có tiền nên không cần anh nuôi.Anh cứ yên tâm mà yêu em, thế là đủ rồi. Nhưng hiện thực cuộc sống không đơn giản như vậy, đặc biệt là người có hoàn cảnh thê lương như Giang Thủy. Gần ba mươi năm sống chỉ để trả ơn, hay nói đúng hơn là trả nợ, Giang Thủy vốn luôn nghĩ rằng anh sẽ chẳng bao giờ có tâm trí để mà yêu đương, còn là yêu đương với một cô gái hoàn hảo như Dương Mai. Anh quá bận, bận làm lụng kiếm tiền, bận nghĩ cách tiếp tục sinh tồn. *** Giang Thủy khập khiễng rời khỏi bệnh viện. Có người qua đường dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, anh cũng không để ý. Có mấy bà bác đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ sau lưng, suy đoán cái chân kia của anh là vì sao mà què. Kỳ thật thời điểm anh đi bộ về đến nhà, đau nhức trên đùi đã hoàn toàn biến mất. Vốn dĩ chỉ là bởi lúc nhảy khỏi cửa sổ ngã xuống tạo ra cảm giác đau ngắn ngủi. — Anh nhảy khỏi cửa sổ bệnh viện. Khi đó tình huống khẩn cấp, mẹ Dương đã sắp tới cửa, anh e là trốn không thoát. Sau đó, trước ánh mắt hứng thú bừng bừng của Dương Mai anh chơi một hồi “soái”. Đương nhiên, là không chơi đủ “soái”, bằng không cũng sẽ không thành què. Nhiều ngày nay, anh cùng Dương Mai gặp nhau có vẻ thần bí lại khẩn trương, giống như hai người lén lút gặp mặt, nơi chốn cẩn thận lưu ý. Loại trạng thái tập trung tinh thần cao độ này, làm anh có đôi khi sẽ thiếu ngủ. Anh về nhà chính là đi ngủ bù, anh tính ngủ đến khi trời đen kịt, hai ngày sau lại ra ngoài, đến lúc đó lại đi một chuyến vào phố cổ, có một món ăn mới sắp đưa ra thị trường, anh muốn mua một cân mang cho Dương Mai nếm thử. Thời gian anh ở Bắc Kinh, tiểu khu nơi anh ở vẫn yên lặng lãnh đạm như cũ, mùa hạ mới lộ ra những góc nhọn, tiểu khu an tĩnh giống như một bức họa. Người trong họa lẳng lặng đứng bên bờ sông tối đen, chờ anh đi qua, người nọ mới sâu kín quay đầu lại. Gương mặt này rất quen thuộc, nhưng lại khiến Giang Thủy cảm giác dường như đã có mấy đời. “Anh biết tôi tới làm gì.” Giang Thủy gật gật đầu, rất hoà bình mỉm cười, lơ đãng thấy băng dán trên thái dương người đối diện, hỏi: “Cái trán của cậu làm sao vậy?” Hắn chẳng hề để ý mà đáp: “Còn có thể như thế nào, mệnh đấy. A, thời điểm anh huy hoàng chị Vân yêu anh nhất, thời điểm anh nghèo túng chị Vân cũng yêu anh nhất. Đây là cái gì? Đây là mệnh!” Giang Thủy nhấp môi: “Cậu là đàn ông thế nào còn không đánh lại phụ nữ?” “Phi! Đó là tôi không thể đánh trả!” “À.” Giang Thủy né qua hắn, nhắm thẳng hướng cửa sắt đi. Móc ra chìa khóa mở cửa, người phía sau đuổi theo, không vào cửa, chỉ giữ anh lại. “Tôi cũng lười phí miệng lưỡi với anh, đi, Bắc Kinh cần anh.” Giang Thủy tránh tránh, dễ như trở bàn tay ném hắn ra. “Có ý gì?” Giang Thủy bình tĩnh mà lắc đầu: “Tôi không tính quay lại.” “?” Khó có thể tin mà nhìn anh chằm chằm, như là chưa từng nghĩ tới chuyến này sẽ gặp chuyện khó dễ. Trong ngắn ngủi đối diện, Tóc đỏ lại trì độn, cũng có thể cảm giác được chỗ nào không giống, nếu trước kia hắn có thể sử dụng tiền tài để hấp dẫn người đàn ông này, thì bây giờ, dường như không thể. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn hỏi Giang Thủy: “Không bao giờ trở lại Bắc Kinh?” Giang Thủy nhìn hắn, không nói gì. Bắc Kinh với anh mà nói vốn chính là tha hương, đâu ra cách nói “Trở lại”? Bất quá, anh đích xác không tính toán đến Bắc Kinh. Nếu có người chú định cả đời bình đạm, thì anh có nhảy nhót thế nào cũng nhảy không khỏi vòng tròn mà trời cao đã sớm tạo ra cho anh. Đây là bất công sao? Không, đây là ban ân. Mỗi người đều có nhân sinh quỹ đạo thuộc về chính mình, thiên nhiên lớn như vậy, núi là núi, sông là sông, gió là gió, hoa là hoa. Vĩ nhân sống trong hoa tươi vỗ tay, phàm nhân sống trong củi gạo mắm muối. Mời các bạn đón đọc Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng của tác giả Toan Giác Cao.