Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhớ Em

Thể Loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Ngược luyến, Vườn trường, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Nữ chủ. Editor: Tiểu Hy Khương Tuệ là một thiếu nữ đáng yêu, nhưng không hiểu sao Trì Yếm lại luôn làm mặt lạnh với, thái độ lạnh nhạt và ngạo mạn Em trai của anh ta giải thích là vì lúc bé, anh ấy chịu khổ quá nhiều, tính cách trở nên như vậy. Năm 1997 Lúc này... Khương Tuệ chín tuổi, là một cô bé ngốc manh đáng yêu, được cha yêu thương như trân bảo. Trì Yếm mười hai tuổi, là một cậu bé lãnh đạm âm trầm, một đứa nhóc không cha không mẹ. Khương Tuệ cơm áo không cần lo, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt để xài. Trì Yếm vì đói mà đau dạ dày, lại bị buộc quỳ trên đất. Khương Tuệ do thân thể yếu ớt mà ngã. Trì Yếm chịu đựng những đòn hiểm đánh lại vẫn ngoan cường như không có việc gì. Khương Tuệ thở dài, anh đúng là quá thảm, quá khổ rồi. Cô biết Trì Yếm trong tương lai là một đại nhân vật không tầm thường, nhưng cô lại không muốn chạy tới ôm đùi một chút nào. Nhưng Khương Tuệ lại không biết, cô vẫn luôn là tiểu nữ thần trong lòng Trì Yếm. * Nghe nói Khương Tuệ năm mười sáu tuổi chính là ánh trăng sáng chói trong lòng các thiếu niên của đại viện. Cũng nghe nói Trì Yếm rất chán ghét Khương Tuệ. * Một đêm trung thu nào đó, Trì Yếm khàn cả giọng kêu: “Tuệ Tuệ.” Khương Tuệ hoài nghi chính mình nghe lầm, thật cẩn thận hỏi lại: “Anh gọi em sao? Muốn chúc em bình an?” Trăng thanh gió mắt, đêm tối khô ráo. Sau một lúc lâu, Trì Yếm nhắm mắt: “Ừm, Tuệ Tuệ bình an.” *** Review Nhớ em – Đằng La Vi Chi: reviewnovelbygiangkt1.wordpress.com Lâu lắm rồi tôi mới đọc hết được một truyện và muốn chia sẻ trên blog này. Đọc được truyện này là do tình cờ thôi, nhưng cảm giác khá trọn vẹn khi đọc đến chương cuối cùng. Trọng sinh có tác dụng to lớn nhất chính là được thay đổi số phận, thay đổi lựa chọn, và biết trước một phần của tương lai. Khương Tuệ có được may mắn khi được sống thêm một lần, có cơ hội thay đổi những điều đã xảy ra trong quá khứ để tương lai của cô không bị buộc chắt với một người cô không hề yêu thương là Trì Nhất Minh. Thế nên ý niệm đầu tiên của cô chính là tránh xa anh em họ Trì càng xa càng tốt, đặc biệt giảm thiểu sự tồn tại của bản thân trước Trì Nhất Minh nhiều nhất có thể. Thế nhưng trước Trì Yếm thì cô gái nhỏ Khương Tuệ không như thế được. Những khúc mắc ở cuộc sống trước kia về thái độ của anh dành cho cô, hay những ngưỡng mộ vì điều anh làm khi thành danh khiến cho Khương Tuệ không kìm lòng được mà giúp đỡ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của Trì Yếm. Khương Tuệ từ cô gái nhỏ không thể vận động được bình thường, nhưng đã rất cố gắng, nỗ lực để hoàn thiện bản thân. Đến một ngày cô gái nhỏ lột xác trở thành cô gái xinh đẹp không gì sánh được đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, trở thành “ánh trăng sáng” của cả khu đại viện. Khương Tuệ lớn dần lên với tâm niệm tránh xa Trì Nhất Minh, nhưng chính điều này lại càng thu hút tiểu ác ma này. Chính Khương Tuệ không hiểu tại sao cậu bé lại thích cô, ngay cả Trì Nhất Minh cũng không biết, từ bị thu hút rồi cứ thích thế thôi. Nhưng đối với Khương Tuệ thì điều này lại phiền hà không tránh được, đến cuối cùng cô gái nhỏ cầu cứu đến Trì Yếm – anh trai của tiểu ác ma. Cô gái nhỏ chỉ là không tìm được biện pháp nào khác nên phải hẹn gặp Trì Yếm, nhưng cô lại không biết rằng anh đã mong ngóng gặp cô, mong muốn được sớm thấy cô mà đứng đợi suốt hàng giờ. Có lẽ những điều đơm đặt của Trì Nhất Minh ở cuộc sống trước kia cứ mãi quẩn quanh trong suy nghĩ của cô gái nhỏ, nên cô đã tự dựng lên vách ngăn giữa cô và Trì Yếm, sợ hãi và lo lắng về những biến cố trong tương lai khiến cô không dám tiến đến gần thế giới của anh. Trì Yếm có thể nói là một người có số khổ và rất có ý thức về tình trạng của bản thân. Là một đứa trẻ bị bỏ rơi phải lang bạt từ khi rất nhỏ, được mẹ của Trì Nhất Minh cưu mang trong 4 năm mà anh đang mang theo gánh nặng ấy trong suốt nhiều năm. Hai đứa trẻ tha phương cầu thực, quá nhỏ bé để phải bươn trải cuộc sống nhưng Trì Yếm đã cố gắng chu toàn nhất có thể cho cuộc sống của Trì Nhất Minh. Khi cơm không có để ăn thì tất cả những thứ khác không đáng để nói đến. Đối với Trì Yếm ở tuổi chưa thành niên, chỉ cần no bụng trước rồi mới nói đến những chuyện khác được, không phải chỉ riêng anh mà còn lo cho phần của Trì Nhất Minh nữa. Khương Tuệ là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống tối năm tuổi hoa niên của Trì Yếm. Chưa một người nào từng hỏi đến cảm giác của anh, chưa một người nào từng quan tâm đến sống chết của anh, chỉ có cô gái nhỏ ấy. Vậy nên Trì Yếm từ những năm trẻ tuổi đến mãi những năm sau này đều vô thức hướng về Khương Tuệ mà chính anh cũng không hề biết. Nhưng người trưởng thành sớm cũng có những tính toán làm bản thân phải rụt rè, không dám buông thả, bất chấp cho mối tình bản thân chấp niệm. Ví như khi Trì Yếm biết bản thân luôn hướng về Khương Tuệ nhưng anh không dám đến gần cô, càng ý thức được bản thân không thể cho cô được bất cứ điều gì trong hiện tại, lại càng không thể đảm bảo cho tương lai của cô. Thế nên tình cảnh của hai người cứ gần cứ xa, chẳng thể nào nói rõ, lại càng không dám hứa hẹn. Một Trì Yếm vinh quang trở về sau một thời gian đi xa nhưng chẳng ai biết anh phải đánh đổi bao nhiêu công sức và cả máu để có được diện mạo hiện tại. Không còn hình ảnh của một cậu thanh niên nghèo túng, không màng đến tự tôn bản thân, giờ đây xung quanh anh là những người bợ đỡ, những lời nịnh nọt, nhưng ánh mắt của anh vẫn chỉ hướng về “ánh trăng sáng” của mình. Dù sao thì có thể Trì Yếm trưởng thành, già dặn trong suy nghĩ, nhưng về tuổi đời thì anh cũng chỉ là cậu thanh niên chưa từng yêu đương, nên sẽ có những vụng dại, những ngây ngô trước người mình thích. Có suy tính kỹ càng trong từng bước đi, nhưng tôi nghĩ đề nghị Khương Tuệ ở bên cạnh anh là mưu cầu cho bản thân anh trước tiên, trước cả những lo ngại về tình cảm thực sự cô gái nhỏ dành cho anh. Chỉ có điều anh không nghĩ đến rằng cô không hề phản kháng lại lời đề nghị này. Khương Tuệ không phải cô gái ngây thơ, mới va vấp vào đời ở tuổi 18 19, khi đề nghị Trì Yếm giúp đỡ cha của cô chữa bệnh thì cô đã biết trước anh sẽ giúp được, lại càng không bất ngờ trước đề nghị của Trì Yếm khi trở thành cô gái của anh. Đề nghị này rõ ràng không hề tồn tại ở cuộc sống trước kia nhưng Khương Tuệ chấp nhận không chút đắn đo, có lẽ bởi cảnh ngộ trước đây mà cô không muốn lặp lại, lại càng không muốn vướng vào Trì Nhất Minh, Trì Yếm là lựa chọn tốt nhất của cô lúc này. Nhưng không giống những tình cảnh được bao nuôi khác, cô gái tình nguyện trả lại chi phí bằng tất cả tài sản hiện có, chàng trai lại không cần bất cứ điều gì, lại càng lúc càng xa lánh cô gái. Trì Yếm nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, không hứa hẹn cũng không thể đảm bảo được cho cô cuộc sống bình an, thế nên càng không dám đến gần Khương Tuệ. Anh sẵn lòng giúp cô lúc cô khó khăn nhất, nhưng lại luôn nghĩ đến người đi đến cuối đời với cô là một người khác, suy nghĩ phải bảo vệ cô, trân trọng cô để sau này “ánh trăng sáng” ấy còn có thể lấy chồng, kết hôn như những cô gái bình thường khác. Nhưng Trì Yếm lại luyến tiếc những ấm áp mà chỉ có cô mang lại cho anh, cuộc sống đen tối ấy chỉ có cô là ánh sáng duy nhất của anh. Thế giới của Trì Yếm lạnh lẽo, anh chỉ muốn đến gần những ấm áp mà Khương Tuệ đưa đến, nhưng lại càng sợ hơn những tình cảm ấy làm hại đến cô, yêu thương là vậy nhưng chưa một lần anh dám nói lời yêu với cô. Khương Tuệ đáp lại tình cảm của Trì Yếm lúc nào không rõ, chỉ biết tình cảm ấy ngày càng nhiều hơn theo thời gian. Từ một cô bé e dè tiếp xúc với anh, đến một cô gái ngồi đợi anh về nhà mỗi ngày. Khương Tuệ nhận ra bên dưới vỏ bọc lạnh lùng ấy là người bất chấp hết tất cả để bảo vệ cô trọn vẹn nhất mà chẳng màng đến bản thân, bên cạnh anh ấm áp hơn cô tưởng. Một cô gái có thể yêu thương chàng trai đến mức nào mới có thể không quan tâm đến tiền tài địa vị, không màng đến an nguy chỉ để bên cạnh người mình thương. Trì Yếm lại một lần nữa quay về và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, giờ đây đã không còn trở ngại nào có thể cản đường anh. Tuy lời yêu thương được thốt lên hơi muộn màng và trong hoàn cảnh khá đặc biệt, nhưng cuối cùng những tình cảm họ dành cho nhau vẫn trọn vẹn như vậy, ấm áp như vậy. Khi đọc xong truyện này tôi khá hài lòng vì nhiều nguyên nhân lắm. Đầu tiên là không phân bổ thời gian chênh lệch như các truyện trước đây tôi đã từng đọc. Quãng thời gian ấu thơ rồi lớn lên và trưởng thành của các nhân vật được nói đến tương đối đều nhau. Tôi thích như vậy hơn. Thứ hai, tính cách nhân vật được xây dựng nhất quán. Một Trì Yếm trầm ổn, tính toán, kiên định mục tiêu; Một Khương Tuệ trong sáng, nhân hậu nhưng không quá thánh mẫu; Một Trì Nhất Minh âm hiểm, so đo từ lúc nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Thứ ba, truyện được viết trong bối cảnh tương đối phức tạp do hoàn cảnh sống của các nhân vật, thời gian trải dài hơn 10 năm nhưng mỗi nhân vật chính được hiện lên sắc nét, các nhân vật phụ không được nhắc đến quá nhiều nhưng lại không hề mờ nhạt. Tôi thích cách viết tập trung vào nhân vật như thế này, không vì để mở đường cho các truyện tiếp theo “có thể có” mà đan xen nhiều câu chuyện bên lệ. Cuối cùng để nói về truyện này, đây không hẳn là câu chuyện ấm áp, nhưng cũng không phải truyện ngược. Nội dung tròn trịa, không hụt hẫng, cũng không quá khiến người ta ảo tưởng về cuộc sống. Một truyện như thế này, trời Sài Gòn mưa mưa, tận hưởng cuối tuần thật thích. *** Người review: Vong Xuyên Bỉ Ngạn​ Câu chuyện tình yêu khiến con dân phải đau lòng. Tuổi thơ Trì Yếm không may mắn cũng không yên bình. Anh là một đứa trẻ mồ côi, năm lên 7 tuổi được mẹ nam phụ Trì Nhất Minh nhận về nuôi, nhưng 4 năm sau đó người mẹ nuôi cậu cũng qua đời, hai anh em không cùng chung dòng máu nương tựa vào nhau, cảnh nhà thiếu thốn, Trì Yếm phải đưa em trai đến nhà cậu mợ để ở nhờ. Gọi hai tiếng "cậu mợ", nhưng thật ra cũng chẳng khác gì người ngoài, không, thậm chí còn không bằng. Cậu mợ cậu sau khi chiếm đoạt được khoảng tiền thường cho cái chết của mẹ nuôi thì hoàn toàn trở mặt, như biến thành những con người khác, suốt ngày đay nghiến, cay nghiệt với anh em hai người Trì Yếm và Trì nhất Minh. Vì không muốn phải cõng thêm hai món nợ từ trên trời rơi xuống, cậu mợ này đã buộc Trì Yếm phải nghĩ học để đi làm, dù cho anh không muốn và hết mực cầu xin. Ban ngày thì làm thuê làm mướn, chiều tối về lại chịu những đợt chửi mắng từ người thân, anh cùng em trai mình hàng ngày phải sống trong sự cay nghiệt của đám người, anh không no mặt không ấm, thiếu thốn đủ thứ, có lúc còn vì quá đói phải nhặt rác lên để ăn, thê thảm vô cùng. Trì Yếm rất thích được đi học. Đi học chính là một loại khát khao với anh. Chiếc cặp công chúa Bạch Tuyết bị người khác quăng đi ở bãi rác, được anh nâng niu mang về dùng, dù cho sau đó có bị đám trẻ trong đại điện cười chê thế nào anh cũng không có ý quăng bỏ, chỉ ngồi lẳng lặng một mình mà mài hình Bạch Tuyết cho bằng hết. So với đám trẻ được chiều chuộng đầy đủ ngoài kia, ngày khai giảng năm đó anh chỉ có một mình, không người hỏi hang không người đưa đón. Một chiếc cặp nhặt được ngoài bãi rác, một bộ đồ cũ ngắn ngủn đã mặc phai sờn Trì Yếm với một tâm thái mong chờ mà đi đến trường học, nhưng khi đến nơi mới biết được, trong bản thông báo thế nhưng lại không có tên anh. Thì ra không những cướp mất tiền để đóng học phí, cậu mợ còn lấy mất hồ sơ chuyển trường của anh, khiến anh không thể tiếp tục việc học hành. Không thể đi học, Trì Yếm chỉ có thể đi làm, anh xin việc ở một tiệm sửa xe, và đã làm ở đó suốt hai năm trời. Trì Yếm đưa em trai rời đi là khi phát hiện người mợ độc ác đã cướp mất số tiền dành dụm của mình, để có thể sống và nuôi Trì Nhất Minh ăn học, anh có thể làm bất cứ chuyện gì. Trì Yếm trở thành "vệ sĩ" cho Đoan Mộc Linh, một cô tiểu thư nhà giàu nhưng có khiếm khuyết về ngoại hình. Tâm lý Đoan Mộc Linh không bình thường, thậm chí là có chút vặn vẹo. Cô ta câm ghét những người xinh đẹp, cô ta gọi Trì Yếm chính là con "chó" được cô ta nuôi, đối xử với anh chẳng hề giống đối xử với một con người. Trì Yếm làm cho Đoan Mộc Linh không lâu, chỉ một vài năm sau anh liền rời khỏi quê nhà, anh đã đến một hòn đảo rộng lớn, nơi đó anh đã gặp gỡ một ông trùm. Ông trùm chuyên sản xuất ngọc trai, một kẻ rất thưởng thức tài năng của anh nhưng cũng sợ anh cướp mất vị trí của mình. Những lần tập kích những lần truy giết liên tiếp xảy ra, bằng một phép màu nào đó anh có thể thoát chết nhiều lần. Sau khi đã cũng cố được địa vị và ổn định được tình hình, Trì Yếm quyết định quay lại quê hương, nơi đáng lẽ ra anh phải thuộc về. Ngoài em trai thì vẫn còn một người Trì Yếm không thể nào quên, cô gái nhỏ Khương Tuệ, ánh trăng sáng thời niên thiếu của anh. Một ngày trước khi được gã cho Trì Nhất Minh, em trai Trì Yếm, Khương Tuệ 19 tuổi trọng sinh trở về năm 9 tuổi của mình. Khương Tuệ 9 tuổi nhưng lại có kí ức đến năm 19 tuổi, ngoài cơ thể yếu ớt, đầy rẫy vết bầm tím do bị té ngã, còn lại mọi thứ vẫn còn tốt đẹp, ba Khương vẫn còn khỏe mạnh, nên đối với cô việc trọng sinh cũng chẳng phải là vấn đề gì. Mở mắt ra, cảnh đầu tiên tiểu Khương Tuệ nhìn thấy chính là đại nhân vật làm mưa làm gió khắp nơi ở đời trước, Trì Yếm, đang rơi vào cảnh bị đám nhóc con lăng nhục, trông thê thảm vô cùng. Biến số xảy ra, tương lai thay đổi, một câu chuyện tình yêu vừa dịu dàng vừa cay đắng giữa hai người họ cũng từ đó mà bắt đầu. Đời trước đối với Khương Tuệ, Trì Yếm luôn tỏ thái độ ngạo mạn lạnh lùng, vì vậy Khương Tuệ mới cho rằng anh không thích cô, thế nên vẫn luôn sợ hãi và không dám lại gần. Khương Tuệ chín tuổi, là một cô bé ngốc manh đáng yêu, được cha yêu thương như trân như bảo. Trì Yếm mười hai tuổi, là một cậu bé lãnh đạm âm trầm, một đứa nhóc không cha không mẹ, không người thương yêu. Khương Tuệ cơm áo không cần lo, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt để xài. Trì Yếm vì đói mà đau dạ dày, lại bị buộc quỳ trên đất. Khương Tuệ do thân thể yếu ớt mà ngã. Trì Yếm chịu đựng những đòn hiểm đánh lại vẫn ngoan cường như không có việc gì. Trì Yếm số khổ, muốn sống lại càng khổ. Cả hai người bọn họ sống ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Khương Tuệ được ba Khương hết mực yêu chiều, tuy rằng thân thể có điểm yếu đuối nhưng vẫn là một mặt trời nhỏ đáng yêu. Còn Trì Yếm từ nhỏ đã phải trải qua cuộc sống cực khổ thiếu thốn đủ đường. Anh không ngại làm bất cứ việc gì, chỉ cần có thể sống và có thể nuôi nấng đứa em trai, công việc gì anh cũng có thể làm được. Trì Yếm chính là kẻ bần cùng nhất của giới xã hội, anh không có ước mơ, cũng không dám ước mơ, chỉ có thể khom lưng cúi đầu hèn mọn mà sống tiếp. Nhưng rồi ở một ngày đẹp trời nào đó, tiểu Khương Tuệ 9 tuổi không hề sợ hãi mà mà giúp Trì Yếm thoát khỏi cái cảnh bị vu oan. Khi anh bị chê cười vì chiếc cặp công chúa nhặt được ở bãi rác kia, Khương Tuệ đã ngăn đám nhóc đó lại và nói rằng không nên làm như thế. Biết cậu mợ sẽ không cho anh đi học, cô đã dùng hết tiền mừng tuổi, mua những quyển sách cũ để đưa lại cho anh. Khi thấy tay Trì Yếm nứt nẻ và chảy máu do làm việc giữa cái giá rét của mùa đông, liền lấy hết tiền tiết kiệm mua cho anh một đôi bao tay ủ ấm. Cô cũng là người đã đưa nước cho anh uống, khi anh không được phép uống nước trong giờ làm việc. Và cô cũng chính là người bất chấp việc mình bị thương, cố sức đưa anh đến bệnh viện, khi anh bị ngất đi vì đau dạ dày. Cô có thể làm, chỉ cần vì anh, chuyện gì cô cũng có thể làm. Khương Tuệ, ánh mặt trời duy nhất sưởi ấm trái tim anh. Để rồi anh si mê, anh tham luyến, anh muốn giữ lấy sự ấm áp của Khương Tuệ dành cho riêng mình. Ngày chia tay năm đó khi nghe cô nói không hề thích Trì Nhất Minh thật xấu xa khi mà lúc ấy trong lòng anh đã dâng lên sự vui mừng và hi vọng, Trì Yếm đã cười nhạt, ôn nhu nhìn cô mà nói rằng. "Vậy em hãy chờ tôi trở về." Khương Tuệ.. "Muộn nhất là hai năm, tôi sẽ trở về." Nhất định sẽ trở về. Lời nói của cậu thiếu niên không phải chỉ là lời nói suông bông đùa, mà ngược lại giống như một là một lời hứa hẹn. Sẽ không ai biết được Trì Yếm trong hai năm ấy đã phải trải qua những gì, nỗ lực như thế nào và nhung nhớ cô ra sau. Nỗi nhớ nhung anh đối với cô chính là một loại thử thách vô hình, vừa ngọt ngào, vừa đau đớn, và Trì Yếm cam tâm tình nguyện bị cảm giác đó đắm chìm, không muốn thoát cũng không thể nào thoát được. Cô là ánh sáng, là nguồn ấm áp, là ánh trăng anh trân quý nhất đời này. Trì Yếm thầm yêu Khương Tuệ, tình yêu sâu sắc nhất anh chỉ dành cho một mình cô, Khương Tuệ cũng như vậy, cô cũng đã nhận ra tình cảm của anh, và cuối cùng cô cũng đã đáp lại. Cô yêu anh, cô yêu đôi tay đầy vết thương chai sạm của anh, yêu tuổi thơ bất hạnh của anh, cô yêu nỗ lực, yêu linh hồn, yêu tình yêu anh dành cho cô.. Tất cả, tất cả chỉ cần là anh cô đều yêu hết. Nếu thế giới đã không dịu dàng với anh thì Trì Yếm. Hãy để em.. Hãy để em làm một phần thế giới. Thế giới của riêng anh. "Nhớ em" một bộ truyện không những hay mà còn được xây dựng chỉnh chu về nhiều khía cạnh. Đầu tiên, là cách phân bổ các tuyến thời gian trưởng thành của các nhân vật chỉ dừng lại ở mức vừa đủ, không thiếu cũng không nhiều, làm cho người đọc sẽ không cảm thấy tẻ nhạt và chán nản khi phải mong chờ, và điều này thì tôi rất thích. Thứ hai, là cách mà tác giả Đằng La Vi Chi đã xây dựng nhân vật. Một nam chính cứng cỏi, ổn trọng, kiên định một lòng. Một nữ chính dịu dàng nhưng không yếu đuối, có chính kiến của riêng mình. Một nam phụ lòng dạ xảo trá mưu tính từ nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Thứ ba, văn phong của truyện được tác giả viết chăm chút vô cùng, từ cảnh vật cho đến các cảnh miêu tả nội tâm, tất cả đều lột tả được hết tâm lý và cảm xúc của từng nhân vật. Không biết có phải hay không nhưng tôi nghỉ cách này chính là một phần làm cho các tuyến nhân vật không bị mờ nhạt, từ chính đến phụ đều tạo dấu ấn riêng biệt, tất cả đều không bị lu mờ. Và cuối cùng chính là về đề tài của bộ truyện này, mặc dù truyện được lấy đề tài "trọng sinh" một đề tài không hẳn là cũ, cũng không hẳn là mới, nhưng bằng nội dung lôi cuốn, độ dài vừa vặn, những chi tiết lí giải hợp lý, đầy logic.. Tất cả đã làm cho "nhớ em" càng thêm cuốn hút mọi người. Theo cá nhân đây chính là một trong những bộ truyện hay mà tôi đã từng đọc, nếu có thời gian rảnh thì mọi người hãy đọc thử nha. Mời các bạn mượn đọc sách Nhớ Em của tác giả Đằng La Vi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Làm Sủng Phi Như Thế Nào? - Nhu Mễ Hôi Hôi
Sủng phi có bộ dáng như thế nào? Xinh đẹp động lòng người lại ngang ngược.    Bề ngoài là nữ nhân hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng thực tế lại chỉ là tấm gỗ cho chân ái mà thôi.    No no no, hãy để cho Ôn thị A Uyển ta tiến công trên con đường của sủng phi đến nói cho ngươi biết thế nào gọi là sủng phi.    Cấp bậc hậu cung: Hoàng hậu Quý phi Chính nhất phẩm: Thục phi, Hiền phi, Lương phi, Đức phi Tòng nhất phẩm: Phi Chính nhị phẩm: Chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung Tòng nhị phẩm: Thục nghi, thục viện, thục dung Chính tam phẩm: Quý tần Tòng tam phẩm: Tiệp dư Chính tứ phẩm: Vinh hoa, dung hoa Tòng tứ phẩm: Phương nghi, phân nghi, thuận nghi Chính ngũ phẩm: Tần Tòng ngũ phẩm: Tiểu nghi, tiểu viện Chính lục phẩm: Quý nhân Tòng lục phẩm: Mỹ nhân Chính thất phẩm: Thường tại Tòng thất phẩm: Tuyển thị Chính bát phẩm: Thải nữ Tòng bát phẩm: Canh y     Lời editor: Truyện này nam không sạch. Truyện sủng, ngọt ngào, không ngược. *** Đại Tề xây dựng được sáu mùa xuân. Là một thảo trường oanh phi, bách hoa tranh nhau khoe sắc ngày xuân, lúc này là buổi trưa, bên trong Ngự Hoa viên trăm hoa đua nở, oanh phi điệp vũ, cảnh xuân hòa thuận vui vẻ. Chỉ thấy bên trong lương đình, có một nữ tử áo hồng ngồi trong chòi nghỉ mát, ghế đá bên cạnh còn có một tiểu cô nương mặc quần áo hồng nhạt, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, thắt nơ hồng nhạt rũ xuống ngực, theo cử động khi tiểu cô nương này nói chuyện cùng nữ nhân kia, hai dãy ti đái lấp lánh, càng làm cho cô bé khả ái hơn. Không bao lâu sau có một thân ảnh màu vàng bước vào trong đình, phía sau còn có một tiểu nam hài thập phần giống với tiểu cô nương kia, chỉ là đứa bé này luôn tỏ ra lão thành, rõ ràng là còn non nớt, người khác vừa nhìn thấy vẻ mặt này, thật sự là thú vị. Nữ tử trong đình nhịn không được bật cười, tiểu nam hài vội nói, “Mẫu phi cười ta!” Đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên nghe lời này, mà thân ảnh màu vàng kia sau khi ngồi xuống ghế đá, đã bế tiểu cô nương ôm vào lòng, mới nói chuyện với bé trai, “Tiên sinh dạy ngươi như thế nào? Thấy mẫu phi cũng không biết hành lễ?” ... Mời các bạn đón đọc Làm Sủng Phi Như Thế Nào? của tác giả Nhu Mễ Hôi Hôi.
Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li
Lạc Mộng Khê: Trưởng nữ của tướng phủ, nhưng là do tiểu thiếp sinh ra.       Nhát gan nhu nhược, diện mạo xấu như quỷ, không tài không đức.       Tin đồn nàng có tướng sát, khắc tử khắc phu.       Muốn bay lên cành cao làm Vương phi, dẫn đến bị người trong thiên hạ chế giễu!       Trong lòng phiền muộn té xuống sông không may bị mất mạng. ♦ ♦ ♦       Lạc Mộng Khê: Đặc công ở hiện đại, thân thủ siêu phàm, phúc hắc lạnh lùng.       Trong lúc chấp hành nhiệm vụ cuối cùng bị bạn trai phản bội, xuyên qua dị thế. ***       Mở mắt, hàn quang thoáng hiện, đặc công hiện đạikinh diễm sống lại. Khóe miệng vẽ ra ý cười nghiền ngẫm. Đáy mắt lóng lánh không hề nhu nhược và sợ hãi, mà là nồng đậm khinh thường và trào phúng.       Đối mặt với âm mưu quỷ kế liên tiếp kéo đến, hục hặc với nhau, vu oan hãm hại, nàng thong dong ứng đối. Trong nháy mắt tìm ra sơ hở, dấy lên từng đợt sóng to gió lớn.       Bày mưu tính kế, mưu kế ký lạ vô cùng khiến cho đối thủ không kịp ứng phó mà chật vật chạy trốn.       Toàn thân phát ra hào quang chói mắt, giống như thoát thai hoán cốt, mê hoặc ánh mắt mọi người…… *** “Người nào lớn mật như vậy, dám xông vào Phủ Thừa tướng!” Cùng với tiếng gầm lên giận dữ, Lạc Hoài Văn mang theo Lôi Đình, Lôi Minh đi nhanh đến, sắc mặt âm trầm đáng sợ. “Lạc Thừa tướng!” Nhạc Địch hơi hơi cui người. “Nguyên lai là Nhạc quản gia cùng Tứ Hoàng tử, không biết hôm nay hai vị đến Tướng phủ là có chuyện gì?” Còn mang theo nhiều thị vệ như vậy, làm Tướng phủ nháo đến gà bay chó sủa, đến tột cùng là muốn thế nào. “Là như vầy, Vương phi bị người thiết kế hãm hại, rơi xuống vách núi đên, khi Vương gia cùng đám người ty chức tìm được Vương phi, Vương phi đã là một xác hai mạng, thân thể bị sơi hoang cắn nát, hoàn toàn biến dạng.” Nhạc Địch cầm vật trong tay đưa đến trước mặt Lạc Hoài Văn: “Đây là khuyên tai phát hiện trong tay Vương phi, là của Lạc thải Vân tiểu thư, vì vậy, Vương gia lệnh ty chức đến chứng thực.” “Mộng Khê đã chết, một xác hai mạng?” Mặt Lạc Hoài Văn đầy khiếp sợ. Ta không có nghe lầm chứ? “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, Vương gia đang rất thương tâm, đang trông chừng thi thể của Vương phi cho nên không thể đến phủ Thừa tướng tra hỏi Tứ tiểu thư.” Nhạc Địch vừa dứt lời, cảm thấy trước mặt có một trận cuồng phong nổi lên, Lạc Hoài Văn đã đến trước mặt Lạc thải Vân, đem Lạc thải Vân bên dưới bàn kéo ra: “Thải Vân, Mộng Khê có phải ngươi hại chết hay không?” “không phải, không phải...... Chuyện không liên quan đến ta...” Lạc thải Vân vội vàng phủ nhận, đáy mắt đầy hoảng sợ. “Ngươi biết là ai giết Mộng Khê hay không?” Lạc Hoài Văn bắt được sơ hở trong lời nói của Lạc thải Vân. “không biết, không biết.... ta không nhìn thấy Đại tỷ bị đem đi cho sói ăn...... cái gì ta cũng chưa nhìn thây, thật sự cái gì cũng chưa nhìn thấy.... Đại nương không cần a, không cần.....” Đại nương? Chẳng phải chính là Đại phu nhân Vân Bích Lạc sao? Bà ta còn trốn ở Kinh thành, là bà ta hại chết Lạc Mộng Khê, “Mộng Khê bị đem đi cho sói ăn?” “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, khi Vương gia cùng ty chức tìm được Vương phi ở dưới vách núi đen, thân thể của người đã bị sói ăn nhiều lắm......” “Cho dù nàng ta không giết Mộng Khê tỷ tỷ thì nàng ta cũng là kẻ đồng lõa, Mộng Khê tỷ tỷ chết, đều có liên quan đến nàng ta, nếu không làm sao trong tay Mộng Khê tỷ tỷ lại có khuyên tai của nàng ta!” Thanh Nguyệt không chịu buông tha, “Mau khai thật ra, bằng không ta giết ngươi!” ... Mời các bạn đón đọc Lạc Vương Phi của tác giả Mạn Diệu Du Li.
Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Mê Loạn Giang Sơn
Không phải nàng tán gẫu quá cao hứng một chút sao? Vậy mà trừ tiền thưởng một tháng của nàng rồi hả? Không phải nàng giả vờ đáng yêu một chút sao? Lại thiếu chút nữa bị biến thành Tiểu Tam? Không phải nàng mắng ông trời quá hăng một chút sao? Tự nhiên bắt nàng xuyên không! Xuyên không cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà vì sao nàng xuyên qua liền xuất giá? Lại gả cho Vương gia trong truyền thuyết hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, giết người không chớp mắt? Trong Vương phủ, Vương gia hận nàng thấu xương; trắc phi hãm hại nàng không ngừng; tiểu thiếp bịt mũi diễu cợt nàng; đặc biệt ngay cả hạ nhân cũng dám khi dễ nàng! "Chết tiệt, lão tử không dễ chịu, các ngươi ai cũng đừng nghĩ sẽ được dễ chịu! *** "Nhanh lên một chút. . . . . . nhanh lên một chút. . . . . . Nước nóng, ai da, nhanh lên một chút. . . . . ." Giọng nói bà mụ truyền ra từ bên trong nhà. "A. . . . . . a. . . . . . Đau quá, a. . . . . ." Vũ Văn Tiểu Tam thét chói tai một tiếng lại một tiếng. "Tiểu thư, người kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút, lập tức xong ngay mà!" Tiểu Nguyệt chảy nước mắt ở một bên khuyên giải, cũng gấp đến độ không biết làm gì cho phải. Nàng còn nhớ rõ lần trước lúc tiểu thư sinh tiểu thế tử và tiểu công tử, có vương gia ở bên cạnh. Nhưng lần này tiểu thư sắp sinh, vương gia lại sắp kết hôn với người khác, đây thật là. . . . . . aizz! Hai đứa bé Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng nghe tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân, ở ngoài lều gấp đến độ suýt nữa khóc lên, Gia Luật Trục Nguyên ở cửa nhìn bọn chúng, sợ bọn chúng đi vào gây phiền phức Lúc này lại muốn sanh con, nên hôn lễ bị chê cười này tự nhiên cũng bị hủy bỏ. Sau khi những đại thần kia biết hôn lễ bị hủy bỏ, suýt nữa vui mừng đến điên rồi! "Không ổn! Đây sợ rằng, sợ rằng. . . . . ." Bà mụ rất lo lắng mở miệng, đây là khó sanh rồi! Không cẩn thận một chút chính là một xác hai mạng! Vũ Văn Tiểu Tam nhìn gương mặt bà mụ lộ vẻ khó khăn, sắc mặt tái nhợt mở miệng: "Nếu chỉ có thể cứu một, phải bảo vệ đứa bé!" Cũng không phải nàng rất vĩ đại, nguyện ý hy sinh tánh mạng của mình để bảo vệ đứa bé chưa ra đời đó. Mà là người kia đã cưới người khác, thay vì sống khổ sở, không bằng nàng chết dứt khoát. "Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đó!" Tiểu Nguyệt gào thét về phía nàng, "Nếu không có người, người kêu tiểu thế tử và tiểu công tử phải sống thế nào? Người kêu Tiểu Nguyệt phải làm thế nào?" "Ngươi. . . . . . Ngươi đưa bọn chúng về phủ nhiếp chính vương, chúng cũng là con trai của hắn, có lẽ hắn sẽ không bạc đãi chúng đâu." Đôi môi tái nhợt không có một tia huyết sắc, cắn răng cố nén đau đớn. "Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn tiểu thế tử và tiểu công tử không có mẫu thân sao?" Giọng nói Tiểu Nguyệt đã mang theo tức giận nồng đậm. Tại sao tiểu thư có thể nói những lời không có trách nhiệm như thế! ... Mời các bạn đón đọc Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi của tác giả Mê Loạn Giang Sơn.
Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! - Lan Rùa
Truyện teen Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! của tác giả Lan Rùa sáng tác mang đến những nút thắt những hoàn cảnh trái ngược nhau để các nhân vật thể hiện rõ nội tâm.  Nó- Trương Ngọc Uyển Nhi đã trở thành người hầu cho gia đình nhà họ Hoàng từ năm bốn tuổi rưỡi, có lẽ cô đã phải cố gắng rất nhiều để làm hài lòng nhà chủ.  Chàng thiếu gia hay thích kiếm chuyện chẳng bao giờ gọi cô bằng tên thật, hắn chỉ thích gọi cô là Sen, bày đủ trò tinh nghịch phá đám, liệu bởi thế mà hắn dần có tình cảm với nó?? *** Một năm nào đó, có đứa bị mất bốn cái răng, điên tiết quát: -“Béo như con lợn ấy, chó nó yêu mày!” Đứa gãy răng bị đau, cả ngày chả chịu ăn, đứa kia mè nheo dỗ dành, năn nỉ ỉ ôi cả buổi. -“Tao nói không là không mà.” -“Ăn đi cậu, ăn một miếng thôi cho em vui. “ … -“Đi mà, đi mà.” … -“Em xin mà, xin mà, ngon lắm, cậu cố ăn nha. “ -“Lắm mồm như ranh, mày xem, đến con Milu còn thấy phiền chui vào gầm giường, tao không hiểu mai sau con chó nào nó chịu được mày?” ….. Lại một năm khác, có đứa ngây thơ hỏi: -“Cậu học trước à, em xem với…cái này là gì? “ -“Là dấu cộng, đây là số 2, đây là số 1, 2 cộng 1 là 3…” Có đứa bĩu môi khinh thường. -“Tưởng cậu giỏi lắm, sai bét! “ -“Mày ra chỗ khác chơi đi!” -“Cậu thật, học dốt em nói cho thì phải tiếp thu chứ, 2 cộng 1 bằng 0, em toàn thấy anh Sên hát mà, cậu sửa đi…” -“Im mồm, biến!” -“Cậu không phải xấu hổ, để em sửa cho!” ... Mời các bạn đón đọc Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! của tác giả Lan Rùa.