Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn

Bạn đang đọc truyện Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn của tác giả Xa Li Tửu. Nam sinh đó mặc chiếc áo sơmi bị giặt đi giặt lại nhiều lần tới mức trắng bệch, dáng người mảnh khảnh đĩnh đạc, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, đường cong xương hàm kéo dài xuống ôm trọn cái cằm thon gọn khiến cho gương mặt thập phần tuấn mỹ. Nguyễn An An bị sắc đẹp mê hoặc. Thời điểm hai người vô tình chạm vào nhau, anh cúi người nhặt kẹp văn kiện của Nguyễn An An làm rơi trên mặt đất lên, mỉm cười nói: “Bạn học, nhớ nhìn đường.” Giọng nói trong trẻo tựa tiếng suối, cả người anh như phát ra thứ ánh sáng hấp dẫn giống như một viên ngọc thô chưa được mài dũa. Lần đầu tiên Nguyễn An An rung động sau hơn hai mươi năm, cô cảm giác mình đã nghe được tiếng trái tim lạnh giá đang dần dần trở nên ấm nóng. Vì thế cô thuận nước đẩy thuyền tự tạo ra một cơ hội cho chính bản thân mình. Thiếu nữ gia cảnh khó khăn không ngừng phấn đấu vươn lên nhanh chóng rơi vào bể tình cùng chàng sinh viên nghèo. Các phương diện xã hội của hai người đều thập phần hòa hợp, sau thời gian nửa năm hai người đã đăng ký kết hôn.  Cuộc sống sau khi kết hôn tuy rằng có chút túng quẫn nhưng lại cực kỳ ngọt ngào. Vào đêm trước ngày kỷ niệm ngày cưới, như thường lệ Nguyễn An An đổi một bộ váy tinh xảo tại công ty, sau đó đến hội sở tư nhân để gặp mặt người được gọi là đại cổ đông phía sau màn. “Nguyễn tổng”, thư kí giới thiệu: “Vị này chính là Cố Quyết, Cố tổng.” Nguyễn An An nhìn người đàn ông mỗi ngày đều đầu gối tay ấp cùng cô trong một căn nhà chung cư giá rẻ lúc này đang khoác tây trang đi giày da, bộ dáng kiêu căng tôn quý. ...... Giày cao gót dưới chân cô suýt chút nữa thì trật gót. “An An” anh mở miệng, ý cười trên mặt như xóa tan băng tuyết: “Chúng ta dọn đến khu biệt thự Lâm Giang đi, anh đã cho người thiết kế riêng cho em một vườn hoa rồi.” Nguyễn An An: “........” Con mẹ nó! Cái gì mà chàng sinh viên nghèo đẹp trai! Tất cả chỉ là kịch bản : ) Bên cạnh đó, bạn đừng bỏ lỡ Sao Boss Còn Chưa Trốn? của cùng tác giả. *** Thanh Thành, khách sạn Li Giang. Vào lúc 9 giờ tối, một bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại đại sảnh tầng ba của khách sạn. Khác với ánh đèn sáng trưng ở sảnh ngoài thì bên trong nội sảnh lại không có ánh đèn loá mắt. Tất cả ánh sáng bên trong nội sảnh đều đến từ sự giao thoa của nhiều loại màu sắc khác nhau chiếu lên vách tường cùng những tấm thảm trang trí tinh xảo, kết hợp với âm hưởng điệu nhạc jazz dễ chịu mang đến cho bữa tiệc bầu không khí trọn vẹn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Nguyễn Nguyễn, tớ nghe nói hai ngày trước cậu đi xem mắt?” Thời điểm nhân vật chính của bữa tiệc là Khương đại tiểu thư hỏi ra lời này, Nguyễn An An đang khẽ nâng ly nhấp một ngụm rượu nhỏ ngậm ở trong miệng. Khi hương rượu cay cay lấp đầy vị giác, vừa nghe thấy câu hỏi của người bên cạnh cô suýt chút nữa thì sặc rượu. …… Tại sao chân trước cô vừa mới đi xem mắt, chân sau mọi người đã truyền tai nhau chuyện này rồi ? “Tiểu thọ tinh, tin tức của cậu tinh thông tới mức này rồi sao?” Nguyễn An An lòng mang sợ hãi nuốt ngụm rượu xuống dưới, quay đầu lại hỏi: “Tớ đi xem mắt ở Mỹ mà cậu cũng biết?” “Ai —— anh tớ có quen biết với người đó, hôm nay anh ta tới nhà tớ tình cờ nhắc đến cậu, đúng lúc bị tớ nghe thấy mà thôi.” Khương Di lập tức mở to hai mắt, cô hơi hạ giọng hưng phấn nói: “Cậu không phủ nhận! Cho nên đó là sự thật?!” Chính xác là mấy ngày trước Nguyễn An An đã tiến hành buổi xem mắt đầu tiên trong cuộc đời mình. —— tuy rằng cuối cùng vẫn thất bại. Hơn nữa kỳ thật không phải cô tự nguyện, nói trắng ra là cô chỉ nghe theo người lớn trong nhà nói rằng đi ăn bữa cơm, quen biết thêm một người bạn mà thôi. Nhưng nếu một hai phải nói cho rõ ràng thì buổi gặp mặt đó coi như xem mắt cũng hoàn toàn không sai. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Thế nào? Hấp dẫn không? Nhìn vừa mắt không?” Sau khi đặt ra mấy câu hỏi liền Khương Di lại bổ sung thêm một câu: “Người này đã khen cậu trước mặt anh trai tớ đấy!” Đối tượng xem mắt của Nguyễn An An là cậu cả Trình gia có quan hệ không tồi với anh trai Khương Di, mối quan hệ của hai người giống như huynh đệ có thể nói với nhau bất cứ điều gì, khi nói chuyện phiếm hai người cũng không cố ý tránh mặt cô. Lúc mới đầu lời khen của Trình Dịch đều rất khéo léo, sau đó không biết vì sao mà càng khen càng thái quá, thiếu chút nữa thổi phồng Nguyễn An An thành tiên nữ. Lúc này Nguyễn An An hơi hơi nghiêng đầu, sắc mặt giống như đang sắp xếp lại ngôn từ. Cô có một gương mặt nhỏ, ngũ quan trời sinh vừa xinh đẹp lại thuần khiết, bộ lễ phục hở vai hoàn toàn để lộ ra cần cổ kiêu sa cùng xương quai xanh quyến rũ, một tay còn nâng ly rượu. Cổ tay mảnh khảnh, nước da trắng nõn đối lập rõ nét với chất lỏng màu đỏ sậm, bức tranh này đẹp tới mức cực kỳ quyến rũ. Từ ngày mới quen, Khương Di đã biết cô là một mỹ nhân, không nghĩ tới ba năm không gặp giá trị nhan sắc của Nguyễn An An thậm chí còn được nâng cao hơn trước một bậc. Khó trách Trình đại công tử không kìm được lòng. Khương Di nhìn chằm chằm vào tiểu tiên nữ trước mặt. Đợi vài giây, cuối cùng tiểu tiên nữ cũng mở miệng, dựa theo trình tự câu hỏi của cô mà kiên định trả lời : “Không thế nào cả. Không phải khẩu vị của tớ. Không hợp mắt.” “……” Khương Di không nhịn được quẳng ra một ánh mắt xem thường. Không hợp mắt. Lại là câu này! Hai người quen nhau đã mười năm, Khương Di vẫn còn nhớ rõ thời điểm học cấp hai và cấp ba, Nguyễn An An có một biệt danh là người cắt cỏ. (cỏ trong ngữ cảnh này là chỉ nam sinh, những người theo đuổi Nguyễn An An nhé) Bởi vì theo thống kê, Nguyễn An An nằm trong nhóm các nữ sinh nhận được nhiều sự ưu ái từ nam sinh nhất: cỏ cùng lớp, cỏ khác lớp thậm chí có cả cỏ giáo viên. Nói chung là đa dạng chủng loại cỏ. Mà khi đó Nguyễn An An cự tuyệt tất cả số cỏ trên với cùng một lý do không khác nhau lắm chính là: —— không hợp mắt, không tóe điện. (tóe điện là khi nhìn vào mắt đối phương sẽ bị thu hút) Chướng mắt, không có cách nào yêu nhau. Làm bạn thân của người cắt cỏ này trong suốt mười năm Khương Di hiểu rất rõ. Tuy rằng Nguyễn An An có một vẻ ngoài không khác gì tiểu tiên nữ nhưng trong xương cốt chính là nhan cẩu (một người nghiện sắc đẹp). Ngày thường nhìn đến thấy mấy người đẹp thẩm mỹ cũng có thể si mê mà ngắm nghía cả buổi, nhưng cố tình đối với đàn ông lại thật sự xảo quyệt. “Cậu nói xem cậu đến Harvard học mấy năm nay, cho dù những anh chàng đẹp trai ở nước ngoài không hợp khẩu vị của cậu thì trong nước nhiều soái ca như vậy cũng không có ai vừa mắt cậu……” Tuy nhiên…… Rõ ràng là hội viên danh dự của hiệp hội xã giao, nhưng Nguyễn An An vẫn không gặp được khuôn mặt khiến cô yêu thích. Hình như cũng khá thê thảm. Tưởng tượng như vậy, Khương Di ngay lập tức thu lại tâm tư trào phúng. Cô thuận miệng vui đùa vài câu: “Hơn nữa tớ cảm thấy người đàn ông có thể lọt vào mắt xanh của cậu đại khái vẫn chưa được sinh ra, Nguyễn Nguyễn cậu tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi đi.” Nguyễn An An rất tự nhiên hòa mình vào câu chuyện: “Ừm, sau đó thì sao?” “Hử?” Sau đó cái gì? Nguyễn An An kéo dài âm điệu, chậm rãi nói: “Tớ chờ anh ta lớn lên…… Quân sinh ta đã lão.” “……” Khương Di chớp chớp mắt: “A?” Nguyễn An An: “Phong lưu **, đành phải mang cầu chạy.” “???” Đây là loại thơ cẩu huyết gì vậy ? Hình như còn rất vần? Khương Di mang vẻ mặt “cậu có bệnh à” nói : “…… Không phải Harvard còn dạy cậu làm thơ chứ? Có phải cậu uống nhiều quá rồi hay không, cậu muốn đi ăn chút đậu phộng cho tỉnh táo hay không?” Nguyễn An An thật sự uống hơi nhiều, cô bị phản ứng của Khương Di làm cho tâm tình thả lỏng, không nhịn được mà ngồi cười nửa ngày. Nguyễn An An lại uống thêm mấy ly chúc mừng sinh nhật thọ tinh. Cô đưa mắt nhìn ra xung quanh, càng ngày càng có nhiều người muốn tìm Khương Di bắt chuyện nhưng lại ngại với người xa lạ đang ngồi cạnh là cô nên bọn họ đành phải liên tục nhìn về phía này. Hành động này giống như hận không thể truyền âm cho cô, nói rằng “Cô bá chiếm Khương đại tiểu thư đủ rồi đấy, bao giờ mới đến lượt chúng tôi đây”. Nhận được nhiều ánh mắt như vậy Nguyễn An An cũng cảm thấy có chút không thú vị. Cô đặt chiếc ly trống không lên chiếc khay của người phục vụ, nói: “Bảo bối, tớ phải đi rồi. Ngày hôm qua vừa xuống máy bay tới hôm nay cơ thể vẫn chưa kịp thích nghi với việc lệch múi giờ, ngày mai tớ còn có chút chuyện phải làm. Hôm nào gặp lại tớ sẽ tán gẫu cùng cậu.” “Được, cậu trở về nghỉ ngơi trước đi.” Khương Di dừng một chút lại nói “Tuy nhiên cậu chỉ vừa mới về nước được mười mấy giờ, ngày mai còn có chuyện gì chứ?” Nguyễn An An do dự một chút, sau đó cô nghĩ hạng mục này kiểu gì cũng được công khai trong tương lai gần nên không có gì phải che dấu. Gạt nhẹ mái tóc, cô nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đi tặng đại học C một tòa nhà.” “Phụt……” Nguyễn An An ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, cả người cô như được bơm đủ máu, thần thanh khí sảng. Dựa theo thời gian đã được ước định từ trước, cô rời giường, cơm nước xong lập tức lái xe đi đến đại học C. Từ trước đến nay Thanh Thành đều có bốn mùa rõ ràng, thời điểm gần tháng chín đã là đầu thu, trong gió mang theo từng đợt lạnh lẽo nhè nhẹ. Đại học C có một lịch sử lâu đời, cho dù việc cạnh tranh giữa các trường nổi tiếng là vô cùng kịch liệt nhưng đại học C chưa bao giờ rớt khỏi bảng xếp hạng top 3 trường đại học đứng đầu cả nước, ngoài ra còn đào tạo ra nhiều ngành nghề ổn định nhất trong nước. Ví dụ như tài chính, hay như chuyên ngành máy tính mà năm đó Nguyễn An An theo học. Lần này dự án đầu tư của “Phồn Lâm” hợp tác cùng đại học C cũng thuộc lĩnh vực máy tính. Từ trước đến nay Nguyễn An An chưa bao giờ yêu thích việc khắc khổ học tập, cô là kiểu học sinh không muốn làm bài sau khi tiếp thu kiến thức. Khi còn học cao trung thời gian cô giúp Khương Di bổ túc còn nhiều hơn thời gian tự mình làm bài. Cô có một cuộc sống tiêu dao giống hệt như những học sinh không học vấn không nghề nghiệp nhưng lại có thành tích đứng đầu trong danh sách của nhà trường. Lúc trước Nguyễn An An thi đậu đại học C, cô chọn hệ máy tính mà mình yêu thích nhất. Vốn dĩ cô tưởng rằng mình có thể tiêu dao sung sướng trải qua bốn năm, ai biết đột nhiên xảy ra biến cố, cô mới chỉ học xong năm nhất đã phải chuyển sang Harvard học tài chính. Tuy nhiên phương pháp học của cô luôn khác biệt so với dự đoán của mọi người. Từ trước đến nay mặc dù không có ai quản nhưng thành tích của Nguyễn An An vẫn luôn đứng top đầu, bình thường sau giờ học không thể thiếu được các hoạt động vui chơi. Nhưng khi đến Harvard, trên cơ bản không hề có “người rảnh rỗi” như cô. Bởi vì thật sự không thích bầu không khí học tập quản giáo chặt chẽ của các trường đại học danh tiếng, mà suy nghĩ của cô lại không giống người thường, cô mang theo tín niệm “Dậy sớm, kết thúc công việc sớm, chết sớm, siêu sinh sớm”. Nguyễn An An ngày đêm châm đèn học tập, nghĩ mọi cách đăng kí thật nhiều học phần, cắn răng cắm đầu vào việc khổ học trong suốt ba năm sau đó nhận được học vị mà người khác phải mất 6 năm mới có thể đạt được, lúc này cô mới thỏa mãn quay về nước. Tuy rằng cực khổ nhưng đối với cô mà nói, giảm bớt được ba năm chịu tội thì xem như cô vẫn được lời. Cổng trường xuất hiện hình bóng quen thuộc, Nguyễn An An thu hồi suy nghĩ, mỉm cười tiến lên chào hỏi. Tuy rằng cô đã từng là sinh viên của đại học C, nhưng lúc này cô lấy thân phận là đại diện của nhà đầu tư “Phồn Lâm” tới bắt tay thăm hỏi cùng những người xuất hiện ở trước cổng trường. Nguyễn An An nhìn thấy thầy hiệu trưởng ba năm không gặp thì trên mặt lộ ra nét tươi cười. Hiệu trưởng Lê đang ở độ tuổi 50, ông để một kiểu tóc tiêu chuẩn Địa Trung Hải, khi cười rộ lên mang theo hòa khí, ông kéo dài thanh âm gọi cô: “Tiểu Nguyễn ——” Nguyễn An An lập tức tươi cười: “Ôi? Hiệu trưởng, ngài vẫn còn nhớ em sao?” “Xem em nói này!” Hiệu trưởng Lê không tán đồng mà trừng mắt nhìn cô: “Tất cả những sinh viên mà thầy tâm đắc, mỗi một người thầy đều nhớ rõ!” Tính ra, Nguyễn An An chính xác là sinh viên khiến ông tâm đắc nhất vào thời điểm đó. Mặc dù hiệu trưởng Lê là hiệu trưởng nhưng kỳ thật ông lại là giáo sư kỳ cựu trong ngành khoa học máy tính. Vào thời điểm ấy, có một cuộc thi máy tính trên toàn quốc dành cho sinh viên đại học, vì muốn tranh giành hạng nhất với đại học F ở ngay bên cạnh nên ông đã tự mình ra trận chỉ đạo, cuối cùng dẫn dắt đại học C giành chức vô địch. Lúc ấy Nguyễn An An chính là thành viên của nhóm thi trận chung kết. Cô mỉm cười vô cùng vui vẻ: “Có thể được thầy nhớ rõ, em thật sự rất vinh hạnh.” Nguyễn An An tới đây một mình, đồng thời ăn mặc tương đối tùy ý. Cô đi theo đoàn người đại học C tới nơi được chọn làm địa điểm xây dựng nằm trong khuôn viên nhà trường đã được xác định từ trước, sau đó đoàn người xoay chuyển vài vòng để giới thiệu, cuối cùng mới đi đến tòa nhà văn phòng chuẩn bị tiến hành bước ký tên đóng dấu cuối cùng. Chi tiết đã sớm được định ra nên chuyến đi này của cô thật ra rất đơn giản. Nguyễn An An mới chỉ rời đi ba năm, đối với đại bộ phận kết cấu trong trường học cô đều nhớ rõ, văn phòng trường học ở tầng cao nhất, sau khi đi ngang qua khu vực giảng đường cô chỉ về hướng WC “Thầy lên trước đi, em lập tức lên sau.” Mọi người ngầm hiểu, đồng loạt bước vào thang máy. Nguyễn An An xoay người tiến vào WC. Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, thời điểm rửa tay cô thuận tiện nhìn bản thân mình trong gương. Hôm nay trước khi ra khỏi cửa cô có bôi một chút kem chống nắng, về cơ bản được xem là có trang điểm. Có thể là do chất lượng giấc ngủ tối hôm qua tốt nên nhìn từ trong gương khuôn mặt cô trắng nõn hồng hào, ánh mắt sáng ngời, hơn nữa khi kết hợp với trang phục nhẹ nhàng giản dị tạo cảm giác rất hòa hợp với bầu không khí của khuôn viên trường học. Thời điểm Nguyễn An An đẩy cửa buồng vệ sinh ra ngoài, cô nhìn thấy trên hành lang trống rỗng vốn dĩ không một bóng người xuất hiện bóng dáng của vài nữ sinh. Một người buộc tóc đuôi ngựa, một người tóc cuộn sóng, còn có một người tóc thắt bím. Mấy người đang tụ tập bên cạnh thang máy, hiển nhiên bọn họ không hề phát hiện ra cô nên vẫn dùng tốc độ cực nhanh tập trung tinh thần sôi nổi thảo luận đề tài đang nói dở. Nguyễn An An đi vài bước đến chỗ thang máy và ấn nút, bên tai là tiếng kinh hô liên tiếp của nhóm nữ sinh đứng bên cạnh. Người buộc tóc đuôi ngựa: “ Nam sinh vừa rồi thật đẹp trai! Mẹ kiếp, cậu ta học khoa nào thế! Tại sao tớ chưa gặp cậu ta bao giờ? Không phải, trường học chúng ta có loại cực phẩm này sao tớ có thể không biết?!” Người tóc cuộn sóng: “Cậu để tớ bình tĩnh lại…… Mẹ nó bình tĩnh lại! Ô ô ô lúc nãy tớ và cậu ấy vừa nhìn thẳng vào nhau, chính diện! Quả thật đẹp trai siêu cấp vô địch!” Giọng nói của người tóc thắt bím nhỏ dần: “Nhưng đẹp trai như vậy…… Có khi nào là sinh viên trường Học Viện Điện Ảnh bên cạnh hay không?” Người buộc tóc đuôi ngựa lập tức phản bác: “Sao có thể là sinh viên trường khác? Rõ ràng là cậu ta cũng giống chúng ta tới sớm để sắp xếp hành lý!” “A a a a a tớ thật sự rất muốn xin WeChat của đại soái ca!” Người tóc cuộn sóng chọc chọc ngón tay vào bím tóc của cô bạn bên cạnh: “Thân ái, hôm nay cậu trang điểm, hay là cậu đi xin thử xem?” …… Nguyễn An An có thể nghe ra sự kích động được phô trương ra ngoài trong giọng nói của mấy người. Nguyễn An An hơi có chút động tâm. Cực phẩm? Đại soái ca? Thật sự…… đẹp trai tới như vậy? Giờ này khắc này gói biểu tình【 hãy để tôi Kang Kang (*) 】chắc chắn có thể biểu đạt rất tốt tâm tình của cô. (*):【 hãy để tôi Kang Kang】= Cho tôi xem Tuy nhiên chính sự quan trọng hơn, cô mang theo sự tò mò vào thang máy đi lên văn phòng hiệu trưởng. Sau khi kí xong các văn kiện và nói lời tạm biệt cùng thầy hiệu trưởng, Nguyễn An An đi xuống dưới. Vốn dĩ cô đã quên mất đoạn nhạc đệm vừa rồi khi chờ thang máy, thời điểm đang chuẩn bị tùy tiện đi dạo trong khu vực giảng đường, không nghĩ tới ở khúc cua từ hành lang ra khu giảng đường cô bất ngờ đụng phải một màn xin phương thức liên lạc hư hư thực thực. Đối diện với cô là cô gái tóc thắt bím hôm nay có “trang điểm” trong miệng người tóc cuộn sóng lúc nãy. Cô gái tóc thắt bím hơi ngẩng đầu, biểu tình sững lại, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt nhìn thẳng vào người đối diện, mà đứng trước mặt cô gái——. Không cần phải nói, khẳng định là “Cực phẩm” trong câu chuyện bàn tán vừa rồi. Tuy rằng người nọ hoàn toàn đưa lưng về phía mình nhưng trong quá trình đi qua đi lại Nguyễn An An vẫn không thể khống chế được mà liếc mắt về phía người nọ. Tuy nhiên vừa đánh mắt sang cô liền không thể di dời tầm mắt. Rất cao, một bộ áo trắng quần đen, rõ ràng chỉ là một bộ quần áo cực kỳ bình thường nhưng lại phô bày được tỉ lệ dáng người đặc biệt hấp dẫn. Áo sơ mi trắng ôm trọn kéo dài trên bả vai dày rộng, dáng người mảnh khảnh cao dài. Xuống chút nữa. Tuy rằng áo sơ mi không quá ôm sát, nhưng qua từng động tác giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra vòng eo nhỏ rắn chắc, dưới lớp quần vải dệt là đôi chân thon dài thẳng tắp, cặp mông cong —— Cong tới mức cô muốn làm lưu manh huýt sáo một tiếng. Chỉ nhìn một góc nghiêng như vậy cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng cảnh đẹp ý vui. Kịp thời ngăn cản lại suy nghĩ đáng sợ của mình, Nguyễn An An thu hồi tầm mắt. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cho dù có tò mò như thế nào cũng không có khả năng dưới tình huống người khác đang đỏ mặt xin phương thức liên lạc mà mình lại quay người lại xem mặt đối phương. Cái khác không nói, tuy nhiên dáng người này…… thốt lên một câu cực phẩm thật sự không quá... Thời điểm đi ngang qua bên người cậu ta, Nguyễn An An thề cô chỉ thả chậm bước chân một tí xíu mà thôi. Cuối cùng cô dùng ánh mắt tán thưởng nhìn eo này chân này mông này, khi đặt chân đến cửa khu giảng đường, dưới một mảnh yên tĩnh cô đột nhiên nghe được tiếng nói phá lệ sạch sẽ réo rắt. “Xin lỗi.” Người nọ nói “Tôi không thêm WeChat người lạ.” Bởi vì còn hai ngày nữa mới chính thức khai giảng, trong khuôn viên trường đại học C không có quá nhiều sinh viên, đa phần đều là trở về thu ký túc xá sắp xếp hành lý trước sau đó tụ tập tốp năm tốp ba đi dạo xung quanh. Bên cạnh là hai hàng cây xếp hàng chỉnh tề, lá cây xanh biếc chưa kịp nhiễm sắc thu. Nguyễn An An nhìn cảnh tượng chung quanh một vòng, cô đưa mắt đổi tới đổi lui nhìn mọi vật quanh mình nhưng trong đầu vẫn luôn quanh quẩn ẩn hiện dáng người cực phẩm kia. Cuối cùng cô nhịn không được mở WeChat, một tay cầm túi văn kiện, một tay gõ chữ gửi tin nhắn cho Khương Di: 【 bảo bối, tớ vừa gặp được một đại soái ca trong trường đại học C, eo thon chân dài, mông siêu cấp cong tvt】 Nguyễn An An An Nguyễn: [ tớ có thể miêu tả lại.jpg] Khương Di trả lời rất nhanh. Khương Di không ăn gừng: 【 Không có ảnh sao】 Nguyễn An An An Nguyễn: 【 kỳ thật bởi vì vừa rồi mới có người xin anh ta số WeChat, tớ vẫn chưa nhìn thấy chính diện khuôn mặt 】 Nguyễn An An gõ tiếp: 【 nhưng tớ cảm thấy nếu tớ tiếp tục ngồi xổm chờ đợi thêm chốc lát, nói không chừng đây chính là món ăn hợp khẩu vị của tớ 】 Chữ “món ăn” cuối cùng cô chỉ mới gõ được một ký tự—— Nguyễn An An bỗng dưng cảm thấy mình bị bao phủ bởi một bóng râm mang dáng người ở khoảng cách cực gần. Nhưng lúc này cô hoàn toàn không kịp ngăn cản đà tiến về phía trước của mình, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình lấy tư thế ăn vạ tiêu chuẩn đụng phải người ta. Hai thân thể va chạm phát ra tiếng trầm đục rất nhỏ, ngay sau đó là thanh âm kẹp văn kiện của cô rơi xuống mặt đất. Cô đụng phải người trước mặt một cách trực diện, lực va chạm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng điều cô có thể xác định chính là từ đầu tới cuối đối phương đều ổn định thân thể, tựa như không hề chịu một chút tác động nào cả. Ngược lại cô rõ ràng có cảm giác mình bị văng ra, thân thể không tự giác mà hơi ngửa về phía sau. Thời điểm tầm mắt Nguyễn An An chạm đến vạt áo sơ mi màu trắng, cô đột nhiên liên tưởng đến ——đại soái ca mông cong với giọng nói siêu cấp dễ nghe. Đại soái ca phản ứng cực nhanh, trong một cái chớp mắt khi hai người chạm vào nhau anh gần như là phản xạ có điều kiện duỗi tay túm lấy cánh tay cô, chờ cả người cô tìm lại được cảm giác cân bằng sau đó mới nhanh chóng buông tay. Trước sau chỉ mất vài giây. Rốt cuộc là do mình cúi đầu gõ chữ không nhìn đường, Nguyễn An An lấy lại tinh thần trong nháy mắt, cô còn chưa kịp ngẩng đầu đã mở miệng xin lỗi: “Thật ngượng ngùng, cậu——” Vốn dĩ lời nói đang rất trơn tru. Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt người đối diện, cô lập tức dừng lại. “Không có việc gì…… chứ……” Hơn nữa, giọng nói càng ngày càng nhỏ dần. Nam sinh trước mặt cô rất cao, cho nên thời điểm đối diện với cô anh phải hơi rũ mắt nhìn xuống. Anh có mí mắt mỏng, lông mi nhỏ dài cong vút, hình dáng và đường nét của đôi mắt trông có vẻ đặc biệt tinh tế. Mái tóc mang một màu đen thuần túy, ngược lại ánh mắt lại sáng hơn, dưới ánh nắng chiều đôi mắt ấy như được bao phủ bởi màu sắc nhu hòa ôn nhuận. Cho dù người trước mặt cô chỉ mặc áo sơ mi trắng nhưng màu da vẫn thập phần trắng trẻo, đường cong quai hàm tuyệt đẹp, hình dáng khắc sâu sự anh tuấn. Như một bức họa hoàn mỹ dưới ngòi bút tinh tế của người họa sĩ, nhiều một nét hay thiếu một ly đều không được. Trong khoang mũi, Nguyễn An An đột nhiên ngửi được mùi hương trên người anh, sạch sẽ và mát lạnh. Vừa rồi khi xảy ra vụ va chạm trên tay cô đang cầm kẹp văn kiện, hiện tại nó đang nằm gọn gàng trên mặt đất. Nguyễn An An còn chưa có động tác, người trước mặt đã hành động trước cô một bước. Anh khom lưng duỗi tay cầm kẹp văn kiện đưa cho cô. Bàn tay cầm kẹp văn kiện cứ thế xuất hiện trong tầm mắt của cô. Móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, ngón tay thon dài trắng nõn, xương ngón tay tinh tế, trên cổ tay nổi lên một đường gân tinh xảo xinh đẹp. Không ngờ ngay cả cổ tay của anh cũng đẹp như vậy. Nguyễn An An tiếp nhận kẹp văn kiện, cô giương mắt nói: “…… Cảm ơn.” “Không cần cảm ơn.” Đại soái ca nói. Vẫn là giọng nói cực kỳ dễ nghe, phảng phất như còn kèm theo một chút giọng mũi, ngữ điệu có vẻ hơi lười biếng. Sau đó anh đột nhiên nhếch khóe môi, mở miệng nói: “Bạn học, nhớ nhìn đường.” Đối diện với anh một cách gần gũi như vậy, trong chớp mắt Nguyễn An An như bị ý cười nhạt nhẽo thoảng qua trên mặt anh làm cho đại não trở nên trống rỗng. Âm thanh như suối trong, thân như ngọc sáng chưa mài. Nguyễn An An nhìn anh, lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cô cảm nhận được trái tim mình bỗng nhiên loạn nhịp, hơn nữa nó còn đang không ngừng gia tăng tốc độ. Loại cảm giác này rất khó hình dung, giống như một viên đá cuội bị quăng xuống dòng suối trong vắt, cũng giống như bầu trời quang đãng sau cơn mưa dài tầm tã. Hoặc nói một cách đơn giản thô bạo hơn chính là. Tình yêu tới rồi. Mời các bạn mượn đọc sách Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn của tác giả Xa Li Tửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày - Hoa Lý Tầm Hoan
Trấn Bắc Vương thế tử Việt Dung là “thần tiên sống” trong mắt của mọi người, còn nhớ ngày thế tử ra đời trên trời giáng xuống cam lộ, giải đại nạn hạn hán ở Tây Bắc, có vị cao nhân từng nói thế tử mệnh cách bất phàm, là Tiên Quân trên trời chuyển thế.  Quả nhiên như lời cao nhân đã nói, thế tử từ nhỏ vấn đạo tu tiên, lớn lên lại thanh lãnh bất phàm, cả người tiên khí phiêu phiêu như trích tiên lạc vào trần gian. Thật khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính, ngưỡng mộ mà chẳng không dám lại gần vì sợ làm ngại mắt tiên nhân. Mà thế tử phu nhân Tô Cấm là người vô cùng ôn nhu đoan trang, tính tình hiền huệ nhã nhặn, chính là hình mẫu thê tử lý tưởng của vô số nam nhân, càng là hình mẫu dâu hiền mà các mẹ chồng mong ước.  Thế tử Việt Dung và thế tử phu nhân Tô Cấm đã thành thân hơn ba năm, cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, tuy tình cảm không nồng nàn đến khắc cốt ghi tâm nhưng cũng tương kính như tân, là đôi phu thê mẫu mực trong mắt của mọi người. Chính Việt Dung và Tô Cấm cũng cảm thấy như vậy. Mãi cho đến một ngày, vì một tai nạn nhỏ, hai người đột nhiên tráo đổi thân phận, mới phát hiện... Phu quân cao lãnh ưu nhã đại thần tiên ư? Phu nhân ôn nhu đoan trang, kiều kiều nhược nhược tiểu đáng thương à? Không, tất cả đều không tồn tại. Tồn tại chỉ có hai người kỹ thuật diễn siêu cấp, ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị vạch trần mà thôi. Mời các bạn đón đọc Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.
Khách Bộ Hành Thời Gian - Mộc Phù Sinh
Hành Sùng Ninh – cậu ấm của một tập đoàn nổi tiếng bị bắt cóc năm mười lăm tuổi. Vụ bắt cóc trở thành nỗi ám ảnh của anh, khiến anh phải sống thực vật suốt ba năm. Mười hai năm sau, khi đã trở thành một nhân vật đầy tiếng tăm trong ngành công nghiệp thiết kế đồng hồ, anh gặp Diệp Giai Nam lần đầu tại Ai Cập. Cô chính là người đã tiếp cho anh tia nắng trong cuộc sống. Thế nhưng, tất cả những điều tốt đẹp dường như đều không thể thoát khỏi bàn tay của định mệnh. Hai con người được gặp gỡ là do duyên số, nhưng duyên số hóa thành điều may mắn hay là sự trớ trêu, không ai có thể biết trước được… *** Người thông tuệ thường nói rằng: ‘Chỉ có những kẻ ngốc mới vội vàng.’ Nhưng anh lại chẳng có cách nào ngăn mình đem lòng yêu em.”* Diệp Giai Nam không ngốc cũng chẳng phải là kẻ cuồng si, thế nhưng vào giây phút bóng lưng Hành Sùng Ninh khuất sau ngã rẽ, cô lại chẳng kìm được dòng nước mắt, cứ thế đuổi theo anh, gọi tên anh, hôn anh. Diệp Giai Nam tuyệt đối không dám thú nhận với Hành Sùng Ninh rằng cô đã muốn hôn anh từ lâu lắm rồi, từ cái ngày tình cờ ngồi cạnh anh trên chiếc xe bus đi thăm ngôi đền Abu Simbel ở Ai Cập, khi cô thậm chí còn chưa biết tên anh, còn anh vẫn đang say ngủ với chiếc mũ che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi mà cô thấy cực kỳ quyến rũ.  Một năm sau, hai người gặp lại nhau trong làn mưa bụi giữa rừng hoa ngân hạnh. Lúc này, Diệp Giai Nam đã biết tên anh là Hành Sùng Ninh, người đứng đầu một hãng thiết kế đồng hồ nổi tiếng thế giới và là người mà cô phải khom lưng nịnh hót. Chỉ có điều, hình ảnh của Diệp Giai Nam trong lần gặp lại này có phần nhếch nhác vì mưa và bụi đất. Trong lúc tay xách nách mang, cô lên tiếng xin sự giúp đỡ của anh với hy vọng người đối tác này có thể thể hiện chút phong thái ga-lăng. Thế nhưng, Diệp Giai Nam không ngờ rằng người đàn ông đẹp trai này lại mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ không nhẹ. Sau này khi nhớ lại ngày hôm đó, ắt hẳn Hành Sùng Ninh cũng có ít nhiều hối hận, nếu ngày đó anh chịu đưa tay giúp cô xách đồ, cô chắc chắn sẽ không ác cảm với anh nhiều đến thế. Nhưng mà, lúc đó trông cô nhếch nhác thảm hại thật sự luôn. Với cả, cuối cùng cô cũng thích anh trước đấy thôi =__= Chỉ có điều, từ chỗ “cực kỳ ác cảm” cho tới “thích” của Diệp Giai Nam là cả một quá trình, mà quá trình đó bao gồm việc cô “tình cờ” hắt cả một xô máu gà vào người anh theo đúng nghĩa đen, sau đó lại bị anh “vô tình” vặn trật khớp xương bả vai đau phát khóc. Tóm lại là nghiệp quật cả đôi cho đẹp lòng nhau.  Mời các bạn đón đọc Khách Bộ Hành Thời Gian của tác giả Mộc Phù Sinh.
Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi! - Xuân Phong Lựu Hỏa
Văn án1:  Sở Sở vừa mới chuyển tới Nhất Trung, ngay lập tức đã bị đại ca học bá của Nhất Trung để mắt tới.  Khi đó ngay cả cô cũng không hiểu.  Kiểu người bị tự bế vừa lại ngốc nghếch như mình sao có thể có người thích được. Đối với vấn đề này, Lục Xuyên chỉ bày tỏ: "Chỉ số thông minh của tôi là 170." "Lục Xuyên có IQ 170, mỗi ngày đều vì cậu mà thần hồn điên đảo." Văn án 2: Sở Sở vừa mới chuyển tới Nhất Trung đã bị Lục Xuyên đánh dấu, lập tức trở thành "Cô gái của đại ca" trong truyền thuyết. Đi trên đường ai ai cũng đều gọi cô một tiếng: "Chị dâu nhỏ." Người khác hỏi Lục Xuyên, là một học thần của Nhất Trung, vì sao mà liếc mắt một cái lại nhìn trúng con thỏ con bệnh tự kỉ chậm nhiệt lại còn đội sổ cuối lớp kia vậy. Lục Xuyên nhướng mày: "Cô ấy dậy thì sớm, ăn rất ngon." *** Cuối tháng chín, kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn mà các bạn học mong đợi rốt cuộc cũng đã tới, lúc bài giảng cuối cùng kết thúc, trên mặt mỗi người đều xuất hiện sự hưng phấn, đồng loạt ùa ra ngoài phòng học, các nam sinh hẹn nhau ra thao trường chơi bóng, các bạn nữ thì tốp ba tốp năm rủ nhau đi xem phim dạo phố. Trong hành lang ký túc xá, thỉnh thoảng có vài bạn học kéo theo rương hành lý đi ra cổng lớn, mặc dù kỳ nghỉ không dài, nhưng vẫn có vài bạn nào có nhà ở gần thì vẫn phải trở về vài ngày. Trong phòng, Sở Sở thu dọn xong hành lý của mình, lại bỏ sách vở ôn tập vào trong cặp sách, điện thoại di động vang lên. "Mẹ, con sắp xuống rồi." Sau khi Sở Sở cúp điện thoại, dựng đứng rương hành lý lên. "Sở Sở, mình tiễn cậu ra ngoài." Thời Hiểu cầm theo hộp đựng cơm đứng dậy, tiện thể đến nhà ăn mua cơm. Cô ấy giúp Sở Sở đỡ lấy hành lý đi xuống dưới lầu, Sở Sở hỏi cô ấy: "Lễ quốc khánh...không trở về nhà sao?" "Nhà mình ở xa, nằm phía nông thôn đường núi cũng rất khó đi, mình lười chịu khổ lắm." Thời Hiểu cười cười: "Mình quyết định ở lại trường ôn tập luôn." "Ừm." ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi! của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi - Long Thất
Thẩm Thanh Huyền là Liên Hoa Tôn Chủ, trâu bò tới mức chút nữa là phi thăng. Cố Kiến Thâm là Ma tôn Cửu Uyên, cũng bá tới mức chút nữa là hủy diệt tam giới. Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm gặp nhau nhất định sẽ đại chiến tam giới, hai người họ đấu tới ta chết ngươi sống mới thôi. Mãi đến khi Thẩm Thanh Huyền bế quan trăm năm, chạm tới thiên cơ. Thiên cơ nói rằng: Vạn năm ở giới tu chân không một ai phi thăng, nguyên do thang trời sụp đổ, phương pháp duy nhất để xoay chuyển chính là hành sự theo ngọc giản này. Ngọc giản thượng thư: Thứ nhất, gặp mặt Cố Kiến Thâm. Thứ hai, cùng uống cùng say với Cố Kiến Thâm. … Thứ mười ba, xin vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo đai. … Thứ hai mươi mốt, cùng hưởng đêm xuân với Cố Kiến Thâm … Thẩm Thanh Huyền: “……” Tóm tắt sơ: Thẩm Thanh Huyền sắp phi thăng, nhưng thang trời đã sập, muốn phi thăng phải tu bổ thang trời. Mà muốn tu bổ thang trời phải làm theo lời ngọc giản: Yêu Cố Kiến Thâm (trải qua tình kiếp) Thế là Tôn chủ đại nhân bắt đầu con đường yêu nghiệt tra thụ, nhưng chưa được bao lâu đã bị cái mặt dày và sự chung tình của Cố Kiến Thâm đánh về nguyên hình. Bắt đầu cùng Cố Kiến Thâm thật sự yêu nhau. Đánh giá chung Đầu tiên, tình tiết của truyện này thật sự rất dài rất dài, tuy không khó hiểu nhưng khiến người thiếu kiên nhẫn như tôi khó đọc đến cuối cùng. Nhưng cũng vì tình tiết dài như vậy, nên quá khứ và hiện tại của hai nhân vật chính đều được miêu tả đầy đủ dễ hiểu. Cùng nhờ vào đó mà khiến cho tình yêu của hai người, vốn tưởng là thứ tình cảm “nhất kiến chung tình” ngớ ngẩn, hóa ra lại là “tương tư thực cốt” (Do lúc đọc tôi không chú ý đến tag Thanh mai trúc mã haha :v ) Càng đọc ta càng thấy được, tình yêu của hai nhân vật chính sâu đậm, và chân thật hơn cả kim cương hay thời gian. Ngòi bút không sắc xảo khiến văn phong truyện bình thường, và cốt truyện cũng khá dài, không súc tích. Nhưng bù lại ý văn lại hay, mới lạ. Tính cách nhân vật không theo lối cũ, có điểm đặc sắc, sinh động riêng. Thẩm Thanh Huyền tuy là tôn chủ của chính đạo nhưng tính cách khá tùy hứng và linh hoạt. Cố Kiến Thâm tuy là Ma đế nhưng hóa ra lại là một người tốt hiếm thấy (ngạc nhiên dễ sợ luôn), nhưng tất nhiên không hề thiếu âm mưu, quỷ kế và cái mặt dày hơn bê tông. Ban đầu tưởng sẽ có ngược, ai dè sau khi quá khứ được mở ra thì chỉ có ngọt ngọt và ngọt. (Truyện thành công trong việc nhét cho tôi một đống thức ăn cẩu FA) Cái yếu tố bí ẩn trong truyện, như thân thế hai nhân vật chính, ý nghĩ của ngọc giản và của nhiệm vụ, lý do thang trời bị hỏng,… đều được giải thích rõ ràng và chi tiết. Điều duy nhất tôi không thích trong truyện có lẽ vì nó khá dài, và thế giới tu chân trong truyện này quá yên bình. Cố Kiến Thâm là Ma đế, nhưng lại giống tà đế hơn, ma tu trong truyện cũng giống tà tu hơn là ma tu trong phần lớn tiên hiệp. Không có sự xuất hiện của các thể lực yêu tộc, linh tộc,… Đánh giá: 8.5/10 Hơi đề cử. Đi sâu vào hai nhân vật chính chút đỉnh. Tôi thích hai nhân vật này vô cùng. Cả hai đều có điểm mạnh điểm yếu rõ ràng, dù có chút buff nhưng không đến thái quá. Chưa kể, cả hai nhân vật này đều rất mạnh mẽ, thông minh, không ai nhường ai. Không hề mang đến cảm giác thụ phải rụt rè thế này, yếu đuối thế này… Đầu tiên phải nói, Tôn chủ đại nhân là yêu nghiệt tái sinh, công khí ngời ngời nhưng không kém phần quyến rũ, dịu dàng. (Quỳ bái Tôn chủ một trăm lần) Tôn chủ đại nhân là người tu theo Đạo trời, vì công pháp tu luyện mà tính tình lạnh lùng. Có nhớ mấy tên đạo sĩ thúi trong phim tiên ma như Đạo sĩ trong phim Thanh xà bạch sà, đạo sĩ trong phim Thiện nữ u hồn không. Tôn chủ đại đại tính cách xấu y chang như vậy, còn theo dung mạo yêu nghiệt và tính tình phúc hắc nữa. Ban đầu khi được Ngọc giản trời ban yêu cầu trải qua tình kiếp với Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền tu theo Thiên Đạo, xem ngọc giản này như mệnh trời, bất kể yêu cầu gì, y đều nghiêm túc làm và tuân theo đạo ý. Thẩm đại nhân còn vô cùng thoải mái dụ dỗ Cố đế. Tình kiếp mà … không phải chuyện của một người, phải tác động vào tình cảm của đối thủ trước đã. Khi ngọc giản ban nhiệm vụ: “Thứ chín, trời lạnh lắm, đất cũng cứng, xin hãy ngủ cùng Cố Kiến Thâm!” Thẩm tôn chủ liền ra tay: Thẩm Thanh Huyền rúc mình trong túi ngủ, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe: “Ngươi lạnh không?” Cố Kiến Thâm không nghe ra thâm ý trong lời này. Thẩm Thanh Huyền mềm giọng bảo: “Ta thấy hơi lạnh.” Cố Kiến Thâm: “……” _____ Tác giả nói: Không sai, Tôn chủ chính là người ngay thẳng như thế đó! Mà dụ dỗ còn theo kiểu cho một cà rốt liền đánh một gậy Tình kiếp chứ không phải dục kiếp, làm tình không tính là gì, quan trọng là … động tình. Ma tu Tâm Vực như Cố Kiến Thâm, dục lớn hơn tình, nếu để hắn dễ dàng đắc thủ, sẽ tạo ra phản ứng trái ngược. Từ từ mà đến, vừa mới bắt đầu thôi mà. Nhưng tình kiếp hoàn toàn không khiến cho Tôn chủ có chút xíu cảm xúc nào với Cố đế Y rất nghiêm túc muốn giết hắn. Hiện giờ nhiệm vụ đều có liên quan tới Cố Kiến Thâm nên không thể động vào hắn, nhưng chờ nhiệm vụ thay đổi hướng đi là có thể thuận lý thành chương diệt trừ hắn. Chỉ có một chần chừ khi ánh mắt màu đỏ ấy nếu mất đi sức sống sẽ không còn đẹp như thế nữa. Điểm ấn tượng nhất của nhân vật Thẩm Thanh Huyền chính là công khí ngời ngời của Thẩm tôn chủ: Cố Kiến Thâm nói: “Không thể là ta thật lòng thích ngươi sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Thật lòng? Ngươi có thứ này sao?” Cố Kiến Thâm buồn bã nói: “Người không có mới là sư thúc.” Thẩm Thanh Huyền nhếch môi, lời nói đường hoàng tùy hứng: “Không bằng ngươi mổ ngực ta ra nhìn cho kỹ?” Cố Kiến Thâm hiếm khi nhíu mày: “Không làm được.” Thẩm Thanh Huyền: “Vậy thì để ta xem chân tâm của ngươi đi.” Sau đó Thẩm tôn chủ, đánh với Cố đế một trận. Thật ra trận đánh này chỉ là cái cớ để xác định thực lực của Cố đế thôi, theo đó xác định Cố đế cũng có ngọc giản xây thang trời. Bàn về Cố Kiến Thâm, Cố đế đại nhân. Ấn tượng ban đầu của Minh là cao thâm khó lường, giả vờ quân tử. Khi Thẩm tôn chủ tiếp cận Cố đế, Cố đế vô cùng dịu dàng mà quấn lấy Thẩm tôn chủ, cưng chìu, trêu ghẹo Thẩm tôn chủ. Minh lẫn nhân vật chính Thẩm tôn chủ đều rất ngạc nhiên và nghi ngờ mục đích của Cố đế. Sau này nhờ Thẩm tôn chủ đoán ra, Cố đế cũng đã gần phi thăng, nhìn thấy thang trời, cũng nhận được một ngọc giản, nhiệm vụ trên ngọc giản của Cố đế cũng gần tương tự của Thẩm tôn chủ. E rằng nhiệm vụ bọn họ có liên quan nhau, ví dụ như y hướng về Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm thì lại hướng về y. Cho nên cái tên này mới luôn quấn lấy y. Hết lần này lần khác lại thích bày ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, còn không phải vì dời gạch sao? Thành thật chút không tốt à! *Thẩm đại nhân, ngày phóng khoáng quá à. Con nhân như em không theo nổi.* May mắn là, Cố đế tiếp cận Thẩm tôn chủ không phải do ngoc giản: Nhưng Cố Kiến Thâm tu theo Duy Tâm Đạo, ở chỗ hắn, nhiệm vụ trên ngọc giản chính là trở ngại, hắn muốn thả tâm, vậy rốt cục nên nghe theo hay không nên? Nếu làm theo, chẳng phải sẽ chứng minh hắn vì thích Thẩm Thanh Huyền mà làm những chuyện này? Chẳng phải đồng nghĩa rằng hắn muốn gặp Thẩm Thanh Huyền, muốn ngủ cùng y, muốn làm việc thân mật với y? Vì sao lại muốn? Bởi vì thích. Bày ra trước mắt chính là, Cố Kiến Thâm làm theo. Nhưng cũng nhờ đó mà Thẩm tôn chủ bắt đầu tò mò về Cố đế Đây mới là Cố Kiến Thâm nhỉ, bỏ đi xác ngoài tao nhã giả mù sa mưa, bên trong là một tu sĩ Tâm Vực thuần túy. Cuồng vọng hơn người khác, ngạo mạn hơn người khác và cũng khinh thường lẽ trời hơn người khác. Thật thú vị. Y càng ngày càng muốn nhìn thấy Cố Kiến Thâm “chân chính”. Nói về tính cách của Cố đế ấy, tôi chưa từng thấy vị Ma đế nào trong lịch sử lại dịu dàng, ôn nhu và TỐT BỤNG như Cố đế. Mời đọc truyện để biết rõ sự “Tốt bụng” kỳ lạ của Cố Ma đế. Trước mắt, thì Cố ma đế không hề có máu S như các vị Ma đế thường thấy, không có vẻ khát máu, trẻ trâu, nghĩ trên đời này mình là nhất, nghĩ rằng ai phạm vào ta tất sẽ chết (vỗ tay cho Cố đế) Chưa kể còn không làm những việc như cưỡng ép người dân lành (thiệt ra là cưỡng không được vì Thẩm tôn chủ mạnh quá mà) Mỗi lần Thẩm tôn chủ chọc Cố đế cứng lên, Thẩm đại lại biến thành vẻ ngoài thiếu niên. cơ thể nhỏ như vậy … Hắn xuống tay không đành. *Vỗ tay cho Thẩm tôn chủ* *Em xin tặng Cố đế danh hiệu: Ma đế có đạo đức nhất năm 2017* Thành ra cuối cùng, mục đích của Cố đế chỉ là Ngọc giản vung tay hô to: Làm ngươi đó! (`0´)/ Hahhaha Tuy ban đầu bệ hạ hơi bị ngược tý. Thẩm Thanh Huyền nói: “Đêm tân hôn, đương nhiên nên động phòng hoa chúc.” Cố Kiến Thâm nhìn y: “Với người mình không thích, ngươi cũng có thể làm chuyện này sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta không ghét ngươi.” Cố Kiến Thâm chắc chắn nói: “Nhưng cũng không thích.” Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Có cần tính toán vậy không?” Cố Kiến Thâm nhìn bờ vai lộ ra ngoài cùng cẳng chân trơn bóng của y, bằng vào nghị lực kinh người mà nhịn xuống. Không thể bị y dụ dỗ, nếu theo mong muốn của y, thì phía sau mới là vực sâu vạn trượng. Nhưng lại không cam lòng, hắn trả giá bằng tình cảm, đâu phải chỉ cầu một lần quan hệ xác thịt ngắn ngủi? Có thể nếm được chút ngon ngọt nào thì cứ nếm, lỡ như ngọc giản kia không bao giờ tuyên bố nhiệm vụ tương tự nữa, chẳng nhẽ hắn phải đơn phương tương tư tới chết? Thiệt ra đa phần ngược công cũng là do bệ hạ thông minh quá mà, thông minh quá bị thông minh hại, lòng nghi ngờ nặng, tự suy diễn nhiều thành ra tự ngược bản thân. Ngược bản thân đã rồi gián tiếp ngược người khác, ngược cả người mình yêu (cái này chỉ xảy ra khi bệ hạ cùng tôn chủ hạ phàm lịch kiếp thôi á, đừng lo, truyện chính thì hai người không ngược đâu, vì tôn chủ đại đại quá xuất sắc mà) May mắn, tôn chủ anh minh thần võ, sảng khoái ngời ngời của chúng ta *Em yêu tôn chủ* *Tôn chủ yêu nghiệt* Nếu không lần hạ phạm lịch kiếp để làm nhiệm vụ trên ngọc giản đã thất bại thảm hại rồi. Thực ra Cố Kiến Thâm căn bản không hiểu thế nào là thích. Thích và tin tưởng không liên quan tới nhau, không tin vẫn có thể thích. Thế nhưng Cố Kiến Thâm không dám thích. Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng có được tình yêu thuần túy, cho nên không dám chạm vào thứ tình cảm này. Nếu trả giá sẽ đổi lấy tổn thương, vậy cứ chặt đứt từ đầu là được. Không thích sẽ không phải chịu thương tổn, nhưng hắn vẫn quyến luyến đâu đó một sự ấm áp và yêu thương chân chính. Vậy nên hắn ôm chặt Thẩm Thanh Huyền không buông, một bên tin chắc đây là giả dối và không bền vững, một bên lại liều mạng nắm chặt, hy vọng có thể thật sự giành được. Hắn luôn giằng co trong cảm xúc mâu thuẫn và … bệnh hoạn đó. Thẩm Thanh Huyền ôm hắn nói: “Bệ hạ, không ai sẽ vĩnh viễn không rời xa ai, nhưng chỉ cần còn thương, dù rời khỏi vẫn như chưa hề bỏ đi.” Cố Kiến Thâm ngẩn người, như thể không hiểu lời y nói. Thẩm Thanh Huyền không còn cuống lên nữa, y sẽ làm hắn tin y, khiến hắn thích y, sau đó … đập cho hắn một trận nhừ tử! *Tôn chủ công khí ngời ngời, em yêu tôn chủ* Con ngươi Chu Tử Lâm đảo một vòng: “Yêu mà không được, hắc hóa giam cầm?” Hắn não bổ rằng Vệ Thâm không yêu y, Triêu Yên hận hắn không yêu y, cho nên muốn thế này rồi thế nọ … (Vệ Thâm là tên của Cố Thâm Uyên khi hạ phàm lịch kiếp, còn Triêu Yên là Tôn chủ đại nhân) Thẩm Thanh Huyền khịt mũi coi thường: “Ấu trĩ.” *Đại đại bản lĩnh (*≧▽≦)* Chu Tử Lâm cực kỳ tò mò: “Vậy ngươi định làm gì?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Không phải hắn không tin ta ư, cho rằng ta mơ ước ngôi vị hoàng đế của hắn, ngấp nghé quyền lực của hắn? Vậy ta giành giang sơn cho hắn, xem hắn còn đoán bậy được gì nữa.” Chu Tử Lâm ngẩn người, sau đó điên cuồng khen ngợi: “Ngầu quá! Sư đệ, ngươi đẹp trai banh nóc luôn!” HÌnh như quên nói Thẩm tôn chủ đại nhân là thụ. Sau này, khi Thẩm tôn chủ bắt đầu thích Cố đế, phải nói là Thẩm tôn chủ chiều Cố đế đến độ không ai bì nổi luôn. Đúng lúc thấy Cố Kiến Thâm đi từ xa tới, Thẩm Thanh Huyền lập tức tạm biệt thất sư huynh: “Thịt viên của ta tới rồi.” Thất sư huynh cười y: “Ta không tin ngươi không ngán.” Thẩm Thanh Huyền không ngán, chỉ cần Cố Kiến Thâm đưa, e rằng y khó mà ngán lắm. “Đường đường Tâm Vực đế tôn, thậm chí ngay cả vài con điểu dấm chua đều ăn.” Cố Kiến Thâm hôn hắn một chút, buồn bực nói: “Năm đó ngươi hoàn không phải là bởi vì ta đôi mắt này…” Thẩm Thanh Huyền vui vẻ: “Ngươi cảm thấy được ta chỉ thích ngươi này bề ngoài?” Hắn vừa mới dứt lời, Cố Kiến Thâm biến thành tóc đen lam đồng, là trước Thanh Thâm dáng dấp. Thẩm Thanh Huyền dừng lại, chầm chập nói: “Ây… Thật khó xem.” Đế tôn đại nhân: Khí đến không muốn nói chuyện! Có thể rất khoái Thẩm Thanh Huyền lại nói tiếp: “Thế nhưng rất yêu thích.” . Đối với một Thẩm Thanh Huyền đã bị che đậy kí ức mà nói, chuyện đã xảy ra chính là một đời. Y coi bản thân chỉ là thế thân, hạnh phúc đang có là hư ảo, nhưng cả một đời đều không nói đến. Vì sao? Bởi vì y yêu hắn Dùng cả đời yêu hắn, bỏ đi danh dự và tự trọng mà yêu hắn. Mấy chục năm trên thế gian đó, Cố Kiến Thâm tưởng rằng mình đã dùng một đời để bảo vệ Thẩm Thanh Huyền, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Là Thẩm Thanh Huyền đã dùng tình yêu bảo vệ hắn một đời. Đây là Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền chân chính. Một người có thể vì tình yêu mà hi sinh tất cả mọi thứ. :((((( Mong đừng vì thế mà nghĩ bệ hạ không ngầu nhé, bệ hạ rất ngầu, chỉ là… hơi bị máu cún một tẹo… Viết đến đây đã quá dài, Minh xin gác bút. Truyện rất hay, mong mọi người tìm đọc. Mời các bạn đón đọc Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi của tác giả Long Thất.