Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bệnh Phú Quý

Chu Khởi La bị người ta hại chết, có thế nào cũng chẳng ngờ bản thân sẽ trùng sinh vào thân thể một tiểu thư nhà công hầu rồi từ đó có cuộc sống phú quý, cha mẹ yêu thương, ăn ngon mặc đẹp.Nàng vốn muốn gả cho biểu ca thanh mai trúc mã, sống cuộc sống an yên, không ngờ hôn sự bị người ta phá hỏng.Người nam nhân mà sau này quyền khuynh triều dã[*], không chỉ muốn cưới nàng còn cưng chiều nàng tận trời. [*] Quyền lực cực lớn. *** Đây là tháng chạp năm nàng mười sáu tuổi, cách năm mới rất gần. Nàng ở nơi cách rất xa quê hương này, chuẩn bị kết thúc tính mạng của mình. Gió lạnh mãnh liệt thổi vào cơ thể tr4n trụi của nàng, làn da lộ ra ngoài đau đớn tê cóng. Tóc đen tung bay, vết xanh tím trên cổ còn có thể thấy lờ mờ. Nàng đi về phía trước một bước, đá dưới chân dồn dập lăn xuống, vách núi sâu không thấy đáy, nước mắt cuộn trào mãnh liệt không dứt. Bởi vì một vụ án lớn khiến phụ thân làm Huyện lệnh của nàng bị bắt đi. Nàng chạy tới cầu xin người kia, dùng hết tất cả mọi cách rồi mà hắn vẫn không chịu ra tay cứu phụ thân. Nàng tới bước đường cùng, trơ mắt nhìn phụ thân bị chém đầu máu bắn ba thước lụa trắng ở giữa phố xá sầm uất. Sau đó, cả nhà bị xử lưu đày. Trên đường lưu đày, kế mẫu nàng chụp thuốc mê nàng đưa lên giường thủ lĩnh quan sai háo sắc để cầu xin được mời đại phu xem bệnh cho con trai ruột... Đời này nàng chẳng còn dũng khí sống tiếp. Không bằng mang theo đau khổ và thù hận này ngã xuống địa ngục thôi. ... Nàng bị người ta lay khẽ, có người không ngừng kêu gọi ở bên tai. Nàng từ từ mở mắt, lọt vào tầm mắt là một phu nhân ăn mặc lộng lẫy, bộ trang sức bằng vàng nạm trân châu, áo ngoài bằng vải thanh la nhũ vàng rực rỡ, váy dài thêu hoa văn chim tước. Viền mắt vị phu nhân kia vốn ửng đỏ, ôm nguc, thấy nàng mở mắt thì ôm nàng vào nguc: "Giảo Giảo, tâm can bảo bối của mẹ, con tỉnh lại rồi! Từ ma ma, mau đi gọi đại phu đến đây!" Một bà tử vội vàng vâng dạ đi ra ngoài. Nàng hoảng hốt nghi hoặc giơ tay mình lên, vừa trắng vừa mềm như trẻ con vậy. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng nhảy xuống núi rồi ư? Nàng bị phu nhân ôm vào trong nguc vừa hôn vừa xoa, nhìn cảnh vật trong phòng qua đầu vai phu nhân. Bàn gỗ đàn hương, bên trên bày lư hương ba chân làm bằng sứ màu trắng xanh quý giá, trên bàn trang điểm chạm khắc tinh xảo có gương đồng rất lớn, trong gương phản chiếu một vị phu nhân đang bế một bé gái ba bốn tuổi. Bé gái có đôi mắt to và sáng, làn da trắng trẻo vừa mềm mại vừa mịn màng. Nàng là cô bé ấy? Trong phòng có tám nha hoàn đang quỳ, bên cạnh còn có một đại nha hoàn địa vị cao hơn đang đứng, mọi người đều có dáng vẻ vui đến phát khóc. Nha hoàn đang đứng có gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo, mặc đoản y[*] thêu hoa mai màu hồng phấn, váy dài màu trắng xanh nhạt. Nàng ta tiến lên phía trước nói: "Phu nhân, sợ là tiểu thư đói bụng rồi. Nô tỳ đi chuẩn bị ít thức ăn nhé?" [*] Trang phục có vạt áo ngắn, bình dân cổ đại thường dùng. Vị phu nhân kia vội vàng lau nước mắt: "Đúng vậy! Vẫn là Ngọc Trâm suy nghĩ chu đáo." Nàng kinh ngạc ngẩn người, mãi tới khi một nam tử trông có vẻ là đại phu tiến vào bắt mạch xong nói: "Chúc mừng phu nhân, tiểu thư thật sự là phúc đức sâu dày! Đã hết sốt, không còn gì đáng lo!" Phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, mọi người trong phòng đều vui vẻ. Nha hoàn tên Ngọc Trâm dẫn người bưng một bát cháo trắng và mấy đĩa thức ăn lên rồi mời nàng xuống giường ăn. Sao lại thanh đạm như thế? Nàng muốn ăn gà hoàng kim, ngọc quán phế[*], bánh thần tiên phú quý, ngọc lang[*], đậu hũ Đông Pha,... Nếu nằm mơ, chẳng lẽ chẳng phải nên mơ tới những thứ này à? [*] Ngọc quán phế: Trộn sáu nguyên liệu cuộn thành nem (Bột mì, bột rán, mè, hạt thông, quả óc chó, thì là), hấp chín trong nồi, cắt miếng vừa ăn. Rất đẹp. [*] Ngọc lang: Một món rau trộn từ xà lách, rau diếp. Nàng ngơ ngác ăn cơm, phu nhân ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng ăn rất nhanh thì không khỏi khuyên nhủ: "Giảo Giảo, con ăn từ từ thôi." Lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo: "Phu nhân, lão gia đã về rồi." Trên mặt phu nhân kia nở nụ cười, căn dặn bà tử: "Từ ma ma, trông tiểu thư ăn cơm. Ta đi đón lão gia." Từ ma ma vâng lời, vị phu nhân kia dẫn mấy nha hoàn ra ngoài. Nàng ăn no rồi, ý thức được phải biết rõ chuyện gì xảy ra trước nên hỏi Từ ma ma: "Ta là ai? Đây là đâu?" Từ ma ma sững sờ khi nghe nàng hỏi, lo lắng đưa tay sờ trán nàng: "Chẳng lẽ tiểu thư sốt tới mức hồ đồ rồi?" "Mau nói cho ta biết đi!" Nàng kiên trì. Từ ma ma không dám không nghe, vẻ mặt rầu rĩ nói: "Ngài tên Chu Khởi La, là con gái của Tri phủ lão gia phủ Ứng Thiên... Có nhớ ra chưa?" Phủ Ứng Thiên - Nam Kinh? Huyện Hạ Ấp do phụ thân quản lý là khu trực thuộc phủ Ứng Thiên. Chẳng lẽ đây là trùng hợp? Nàng nhìn thấy trên bàn gỗ đàn hương để một quyển sách đóng chỉ[*], trang bìa viết hai chữ "Lịch pháp". Nàng nhảy xuống giường vội vã lật ra, trên trang tên sách in Hiến Tông Hoàng đế Hồng Phong năm thứ hai mươi lăm... Đây rõ ràng trước khi nàng sinh ra mười năm! [*] Một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa. Đây không phải mơ! Nàng véo mạnh mình một cái, đau đớn kêu úi một tiếng. Từ ma ma vội vàng qua kiểm tra, sờ cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng: "Tiểu tổ tông ơi, ngài làm gì vậy?" Nàng cố gắng làm mình bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng hơn. Trước đây không lâu nàng nhảy xuống sườn núi, hẳn là ch3t rồi nhưng lại sống lại trên người tiểu cô nương tên Chu Khởi La này, hơn nữa còn trở về hai mươi sáu năm trước! Bây giờ nàng đã là Chu Khởi La rồi. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng ôm đầu gối ngồi ngẩn người ở trên giường. Hoàn cảnh lạ lẫm, không biết thân phận, còn trùng sinh một cách khó tin. Nàng cần thời gian bình tĩnh lại. Rèm châu trên cửa lay động, một nam nhân tuấn tú mặc trường bào cổ rộng tay hẹp đi đến, khoảng ba mươi tuổi, khí chất ôn hòa nhã nhặn. Phu nhân vừa rồi theo sau ông, nha hoàn bà tử đều cung kính hành lễ, đồng thanh hô: "Lão gia!" Nam nhân đi đến trước mặt Khởi La, cúi người bế nàng lên, ôn hòa nói: "Giảo Giảo của chúng ta tỉnh lại rồi! Nào, gọi cha đi." Nàng nhìn qua nam nhân trước mặt, cảm thấy vẻ yêu thương lộ ra từ giữa lông mày ông giống như phụ thân kiếp trước. Nếu như phụ thân không ch3t, cả nhà không bị lưu đày thì bây giờ nàng đang ở trong nhà thêu thùa chờ gả, tất cả chỉ mới bắt đầu. Nàng ch3t vào năm mười sáu, vào lúc đẹp đẽ nhất cuộc đời… Nàng bỗng nhiên muốn khóc, mếu máo rồi giọt nước mắt đã treo trên khóe mắt. "Con bé này, sao vậy?" Nam nhân sờ đầu của nàng, nghi hoặc nhìn phu nhân. "Quan nhân, Giảo Giảo vừa tỉnh, còn chưa tỉnh táo!" Phu nhân bế Khởi La đặt lên giường rồi đắp chăn kín cho nàng: "Giảo Giảo đừng sợ, mẹ ở chỗ này với con." Nam nhân bị gạt sang một bên một cách rất tự nhiên, chỉ có thể thở dài. Sức khỏe Khởi La ngày càng tốt hơn, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại, chấp nhận thân phận hoàn toàn mới. Nếu ông trời cho cơ hội, không lý do gì nàng không quý trọng. Hơn nữa, Chu gia mà nàng trùng sinh vào quả thật xem như danh môn vọng tộc. Tổ phụ của nàng Tĩnh Quốc công Chu Mục cưới muội muội ruột của Hoàng đế là Chiêu Khánh Trưởng Công chúa, sinh hạ hai con trai. Phụ thân của Khởi La là con trai út, tên Chu Minh Ngọc, nhậm chức Tri phủ của phủ Ứng Thiên. Thê tử của Chu Minh Ngọc là con gái của Tham Tri Chính sự Quách Tùng Lâm - Quách Nhã Tâm, cũng là mẫu thân của Khởi La. Hai người bọn họ phu thê tình thâm, thậm chí Chu Minh Ngọc thủ thân như ngọc vì Quách Nhã Tâm, bên cạnh không có thiếp thất, ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có. Chu Mục đã qua đời từ mấy năm trước, hiện tại Tĩnh Quốc công là ca ca của Chu Minh Ngọc - Chu Minh Kỳ ở trong kinh thành. Bởi vì vài chuyện cũ nên hai huynh đệ phân nhà từ lâu. Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm uống thuốc đúng giờ, hoạt động cơ thể một chút ra thì Khởi La đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi, rất ít nói chuyện. Nàng vừa nhắm mắt là lại nghĩ tới chuyện kiếp trước, ánh mắt đoạn tuyệt của người kia và thủ lĩnh quan sai làm nhục nàng, nàng sợ tới mức hàng đêm rất khó ngủ yên. Đêm hôm ấy, Quách Nhã Tâm thấy con gái ngủ say hiếm thấy nên lặng lẽ ra khỏi phòng, căn dặn nha hoàn bà tử trông nom. Bà xuống phòng bếp tự mình làm chút điểm tâm rồi mang tới nơi ở của Chu Minh Ngọc. Chu Minh Ngọc bị lạnh nhạt nhiều ngày cố ý giả vờ không vui: "Phu nhân vứt bỏ vi phu tận chân trời vì chăm sóc Giảo Giảo rồi!" "Làm gì có ai ghen với con gái của mình chứ? Giảo Giảo khỏe lên, chàng không vui à?" Quách Nhã Tâm cúi người ôm cổ Chu Minh Ngọc, cúi đầu hôn ông. Chu Minh Ngọc bị bà trêu tới nỗi cơ thể nóng lên, ôm ngược bà vào nguc, quần áo bị c0i ra rất nhanh, vai lộ ra ngoài, diêm dúa không gì sánh được. Cây trâm bạc nạm hồng ngọc hình đóa hoa trên búi tóc Quách Nhã Tâm gần như sắp rơi xuống, bà giơ tay che miệng, ánh mắt nũng nịu. Màu mắt Chu Minh Ngọc thẫm lại, bế thê tử từ chỗ ngồi lên đi thẳng đến giường. Trong màn điên loan đảo phượng [*], tất nhiên là một đêm phong lưu. [*] So sánh cảnh nam nữ ho4n ái. Lúc hừng đông, Chu Minh Ngọc tỉnh trước, hôn kiều thê còn đang ngủ say một cái rồi ra khỏi màn bảo nha hoàn tiến vào hầu hạ thay quần áo. Đêm qua ông giày vò hơi quá, chỉ sợ hôm nay bà không đứng dậy nổi. Lúc này, Ngọc Trâm cầm một phong thư đi vào, nói nhỏ: "Lão gia, trong kinh gửi thư." Mời các bạn mượn đọc sách Bệnh Phú Quý của tác giả Bạc Yên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Viên Mãn - Giai Lệ Tam Thiên
Lục Hạo cảm thấy rất giận, con trai đang đứng trước mặt mà chẳng hề nhận ra, cho nên trước sự kinh ngạc không hiểu nổi của các anh em trong đại viện, anh từ lĩnh vực dầu mỏ Bắc Kinh chuyển đến lĩnh vực nghiên cứu bảo mật gì đó của thành phố L, cũng chẳng phải là không có nguyên do. Ngoài ra, cậu nhóc đó anh càng nhìn càng thấy thích, con trai à, mẹ con khi nào về nhà? Hai bố con ta hợp tác, mang người phụ nữ của bố về nhà có được không? Còn nữa, con trai anh bây giờ là cậu bé cao nhất, hình thể tuyệt nhất, tuổi tác lớn nhất trong số con cái của mấy người anh em của anh, anh rất vui mừng!! Tông Chính gì đó và Quản gì đó kia, anh sẽ không thèm nhắc đến, những người quen thuộc với mẹ đẻ anh (tác giả) đều biết, đúng đúng đúng, đang nói chính là các người đó, trước đây ở trước mặt anh khoe khoang các người có con trai, con gái có đúng không?! Tài giỏi lắm có đúng không? Hừ, cuối cùng đều phải gọi con trai anh đây là anh đúng không? Con trai anh là đại ca đúng không?! Con trai anh đã ra đời từ lâu rồi, anh chẳng thèm khoe khoang ngốc nghếch giống các người, chỉ tổ phá hoại mỹ danh của con người vừa khiêm tốn lại đen tối, Lục hồ ly của anh!! *** Đối với chuyện bản thân mình có em gái ruột Lục Hạo chẳng để tâm lắm, từ nhỏ đã giũ tay đem Lục Ninh ném cho Chiêm Nghiêm Minh bản thân mình không quản, nhưng con trai của Lục Hạo – Lục Tinh Phàn, cũng chính là cậu bạn nhỏ Hạo Tử thì lại hoàn toàn trái ngược, có lẽ là cách giáo dục của nữ vương Lâm Tịch quá thành công, đến mức mà cậu bạn nhỏ Hạo Tử biến thành đặc biệt quan tâm đến Tiểu Tiểu Hạo nhỏ nhất nhà họ Lục, nhỏ hơn cậu 7 tuổi và cũng là con trai giống cậu hơn nữa còn có diện mạo rất giống cậu. Loại quan tâm này biểu hiện ở tất cả mọi phương diện trong cuộc sống. Khi Tiểu Tiểu Hạo đến thế giới này, Hạo Tử đã là đội viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú thắt khăn quàng đỏ đeo ba lô rồi, cách nhau 7 năm trong mắt của Hạo Tử căn bản chẳng đáng là gì cả, bảo bối nhỏ cậu một lòng một dạ chờ mong cuối cùng đã đến rồi, cậu rất vui mừng, mỗi một lần sau khi tan học mẹ cho bú xong đều muốn tắm rửa cho bản thân mình sạch sạch sẽ sẽ đi hôn vào cặp mắt to to của Tiểu Tiểu Hạo. Đây là truyền thống của gia đình bọn họ, hôn lên mắt của bạn biểu thị tôi rất thích bạn. Hơn nữa, bạn có thể nghĩ đến, nửa đêm không đi ngủ bò vào trong phòng của em bé xem khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Tiểu Hạo cười ngốc nghếch, buổi sáng trước khi đi học nhất định phải chào hỏi Tiểu Tiểu Hạo tuy người ta chỉ là rất tùy ý ư ư hai tiếng cậu đã có thể hưng phấn cả ngày, đến trường rồi đi khắp nơi khoe khoang Tiểu Tiểu Hạo ở nhà với các bạn học, khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Mễ chủ đề cũng toàn bộ đều là Tiểu Tiểu Hạo. ... Mời các bạn đón đọc Viên Mãn của tác giả Giai Lệ Tam Thiên.
Một Nửa Yêu Thương - Lập Thệ Thành Yêu
Thiếp không hề muốn làm khách qua đường càng không muốn làm người ngoài cuộc nhưng nếu đây là do ông trời muốn sắp đặt như vậy thì thiếp thà làm người ngoài cuộc mê muội còn hơn là làm người trong cuộc tỉnh táo. Trong lòng chàng có người không sao cả. Nếu tại nơi nào đó khuất sâu trong trái tim chàng là hình bóng của người đó thì hãy cứ giữ mãi hình bóng đó. Còn những nơi khác xin hãy để thiếp lấp đầy. *** Lúc đó trời xanh, mây trắng, có biếc, nước trong, còn tôi mới mười sáu tuổi, là một tân nương lần đầu xuất giá. Phu quân là đại tướng quân trong triều, dũng sĩ giỏi nhất Đại Hạ quốc. Anh hùng là thế nhưng trong mắt tôi, chàng không hề có chút sát khí, tàn bạo của chốn sa trường đầy máu mà luôn cẩn thận chu đáo. Chàng thích nhẹ nhàng ôm tôi vào lồng ngực rắn chắc, khẽ khàng gọi tên tục của tôi: -Diêu Nhi. - Thấy vẻ dịu dàng đến ngờ nghệch của chàng, tôi thường lấn tới, còn chàng chỉ cười hiền hậu chiều theo. Được phu quân coi như báu vật hết sức mực chiều, tôi nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này. Hôm đó, phu quân vừa thắng trận trở về, mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm, trong đó có mấy bộ y phục của nam nhân nước Tống, trông rất tinh tế và sang trọng. Tôi bè nổi hứng mặc vào và nhanh chóng chạy tới chỗ phu quân để chàng ngắm nhìn. ... Mời các bạn đón đọc Một Nửa Yêu Thương của tác giả Lập Thệ Thành Yêu.
Hướng Dương - Tạ Sơ
Chịu đựng được thì đó chính là thử thách nhưng nếu chống cự không được thì chính là sự mê hoặc. LỜI EDITOR:Ai từng thích Phồn Giản, chắc chắn sẽ thích Hướng Dương (Mạnh miệng vậy thôi, tớ chưa đọc hết đâu, để dành edit cho hồi hộp. Nếu không hay như tưởng tượng cũng đừng ném đá tớ nhé.).  *** “Hướng dương” là câu chuyện viết trong bối cảnh trấn Thanh Vân với nạn lừa đảo lan tràn, trở thành cần kiếm cơm cho bao kẻ lười lao động, bao gia đình chỉ nhìn thấy món lợi trước mắt mà dồn ép con em mình đi theo con đường “phát tài” ấy. Khương Ninh là một cô gái xa quê bao năm với quyết tâm không bao giờ trở lại nơi này, nhưng ai dè chỉ vì một cú sốc đã khiến cô bỏ tất cả quay về. Tình cảnh của gia đình Khương Ninh thì thực sự khiến người ta chán ghét, bà me nuôi thì ham cái lợi trước mắt, bố nuôi nướng tiền cho cờ bạc, cậu em trai lêu lổng không chịu học hành. Cuộc sống của Khương Ninh đúng vất vả trăm bề, vậy nên quyết định quay về sẽ phải đối mặt với tương lai đầy bấp bênh. Có lẽ từ nhỏ đối mặt với việc bị mẹ ruột “bỏ rơi”, gia đình bố mẹ nuôi đối xử cũng không tốt hơn nên Khương Ninh làm gì cũng độc lập đến cố chấp. Biết mình là kẻ thứ ba, cô quyết tuyệt bỏ việc cắt đứt, dù biết sẽ mất tất cả, dù biết cuộc sống sẽ đầy gian nan, dù phải quay về trấn Thanh Vân cô đã thề dứt áo ra đi. Trong trấn Thanh Vân tam quan bất chính cô vẫn giữ mình đến cùng. Tiền Cường – gã lưu manh theo cô từ xưa giờ đã có tiền nhà xe vẫn không khiến cô rung động bởi đống tiền bẩn. Lý Hoằng Huy muốn cô quay lại thì cô dứt khoát từ chối. Khi mẹ ruột Lưu Vân cần tiền phẫu thuật cô cũng quyết không mở miệng nhờ vả ai mà tự mình xoay xở. Con người cô độc như cô không muốn nợ ân tình của bất cứ ai. Khi nhìn thấy Vu Dương bị đánh cô liều lình bám theo đám Tiền Cường và báo cảnh sát. Khương Ninh tự nhận mình là có thù tất báo. Một cô gái mạnh mẽ như cô song đôi khi cũng gặp phải bất lực. Cô muốn học luật lại bị sửa thành học tài chính. Cô chứng kiến Vu Dương bị đánh mà không thể chắn hộ anh. Cô không ngăn cản được sự lựa chọn bi kịch của bạn mình. Vu Dương – anh thợ sửa xe kiên cường vì món nợ của cha mà tha hương biệt xứ. Bản thân gia đình anh vì bị lừa đảo mà mất hết nên ở trấn Thanh Vân bị gạ gẫm “lên núi” bao lần anh vẫn từ chối. Vu Dương là minh chứng của “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Vì lẽ đó mà anh đã thu hút được Khương Ninh giữa bao gã đàn ông hơn anh về mọi mặt. Ban đầu chỉ là sự cảm kích vì cô trả tiền xe hộ, rồi dần dần tiếp xúc nhiều hơn cho đến khi anh được thăng cấp lên thành tài xế xe ôm riêng được chứng kiến nhiều mặt của cô hơn. Thế là anh nhận ra cô ấy không hề kiên cường như vẻ bề ngoài của mình. “Khương Ninh, anh không thể cho em thứ tốt nhất, nhưng anh sẽ cố hết sức cho những thứ em cần.” Đó là lời hứa danh dự của anh dành cho cô. Anh không giàu có gì nhưng anh sẽ ở bên mỗi khi cô cần, làm mọi việc vì cô. Biết cô không ăn được cay anh đến quán mỳ cay dặn đầu bếp làm riêng cho cô. Anh không dám đến quá gần cô nhưng rồi khi cô thực sự chủ động anh đã không còn kìm nén được nữa. Biết cô ở bên gã Lý Hoằng Huy mấy năm trời, biết cô từng làm người thứ ba, anh có ghen, anh hận mình không gặp được cô sớm hơn. Khi mẹ cô cần tiền phẫu thuật, anh tích góp hết mọi khoản trong thẻ giao cho cô. Khi bị đám Tiền Cường đánh, đập phá quán sửa xe, anh nhất quyết giấu không cho cô biết. Bởi vì Khương Ninh và Vu Dương là hai con người bình thường vậy nên họ cũng phải đối mặt với vô vàn biến cố dồn dập, nhưng đi qua những ngày bão táp họ lại nắm tay nhau hướng về phía mặt trời. Một nhân vật khác tôi muốn đề cập đến trong truyện là Từ Thanh Tú, cô giáo Từ với cuộc sống tưởng chừng hoàn hảo thì phát hiện thằng chồng khốn nạn ngoại tình và đó là dấu hiệu cho những bi kịch sau này của cô ấy. Mẫu phụ nữ hi sinh nhiều vì gia đình như Từ Thanh Tú và nếm trái đắng không hề ít trong xã hội chỉ là mỗi người họ sẽ phải đối mặt thế nào thôi. Vợ chồng ly hôn, gia đình chồng không ngừng giành quyền nuôi con, áp lực kinh tế đè nặng lên đôi vai cô ấy nên cô ấy đã quyết liệt được ăn cả ngã về không. Cô ấy đã phải đấu tranh rất nhiều và việc xóa bỏ tệ nạn lừa đảo ở trấn Thanh Vân được chọn là nhiệm vụ cuối trong đời cô ấy. “Trong hai bọn mình phải có một người hoàn thành được ước mơ.” Từ Thanh Tú không ngừng nhắc lại mong Khương Ninh được sống với ước mơ học luật. Cô ấy biết mình không còn hi vọng gì nên đã gửi gắm tất cả vào Khương Ninh. May mà trời xanh có mắt khi sự hi sinh của cô ấy đã được đền đáp. Giọng văn của tác phẩm đều đều không có nhấn nhá cao trào, nhưng nhờ một số tình tiết nổi bật đã kéo lại điểm cộng cho nó. Với mình thì đoạn sau của tác phẩm mặc dù là cái kết cho tất cả nhưng bởi mạch hành văn của tác giả khiến cho người đọc không cảm thấy quá hồi hộp. Song tổng thể mình vẫn đánh giá đây là một tác phẩm khá và đáng đọc. Review: Thỏ Trong Sáng *** Nhận được điện thoại của Khương Ninh, ngay ngày hôm sau, Phương Nguyên lập tức xin nghỉ, mua vé xe chạy thẳng đến thành phố của trấn Thanh Vân. Mới sáng sớm, Khương Ninh và chú Vương, cùng bà Vu đã vào thành phố để đón Phương Nguyên, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Vào trong cục, chú Vương nhận được điện thoại của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nói vụ tai nạn xe của Vu Dương đã có phát hiện mới. Ban đầu, vì thủ phạm cố tình tránh né tất cả máy quay trên đường, gây khó khăn trong việc lấy lại bằng chứng tại hiện trường nên vụ án không mấy tiến triển. Nhưng hiện tại đã có phát hiện mới, chú Vương vô cùng phấn khởi, vội vàng chào họ rồi chạy đến đội cảnh sát giao thông. Phương Nguyên trao đổi với bên cảnh sát điều tra, đưa toàn bộ số ảnh lần trước Vu Dương chụp được gửi cho cậu, chứng minh trong quá trình điều tra trấn Thanh Vân, Vu Dương đã có rất nhiều đóng góp. Anh là người đứng ra vạch trần tội ác nên đương nhiên không có lý gì lại là người đi cấu kết với bọn lừa đảo làm việc xấu. Khương Ninh và bà Vu lo lắng đứng ngoài chờ. Phương Nguyên vừa đi ra, hai người liền chạy vội tới hỏi: "Sao rồi?". Phương Nguyên trả lời: "Cần điều tra thêm". Khương Ninh nhíu mày. "Chị, chị đừng lo lắng, họ không đủ bằng chứng nên không thể giam giữ lâu được đâu". Tuy Khương Ninh gật đầu nhưng mặt mũi cô vẫn ủ dột. Giữa trưa, chú Vương từ sở cảnh sát giao thông chạy về, khó nén được vẻ mặt vui mừng, nói với mọi người: "Bữa trước Tiểu Vu đi chở hàng có dừng lại trạm nghỉ một đêm. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không ngờ toàn bộ camera ở trạm dừng chân đều đã bị phá hỏng, không lưu giữ bất kỳ hình ảnh nào. Vừa rồi, cảnh sát tiếp tục điều tra thêm một lần nữa, vừa hay gặp được tài xế xe khách nghỉ cùng một chỗ với Tiểu Vu. Người tài xế đó có chút ấn tượng với Tiểu Vu, anh ta nói hai người họ có trò chuyện với nhau vài câu, ngày hôm sau anh ta và Tiểu Vu còn trước người sau lái xe rời đi". Chú Vương nói tiếp: "Cảnh sát đã lấy camera trên xe của anh ta về để kiểm tra. Họ phát hiện thấy một chiếc xe van luôn theo sát chiếc xe hàng của Vu Dương. Theo manh mối này họ đã tra ra, chiếc xe đó là của Lưu Hưng". Thông tin quá đỗi bất ngờ của chú Vương quả là tin vui. Tuy Khương Ninh đã sớm dự đoán kẻ gây họa chắc chắn là Tiền Cường nhưng lúc này, sau khi kết quả được chứng thực, thâm tâm cô ngược lại không chút vui mừng. Cô cảm thấy khó chịu buồn bực hơn, hận không thể nghiền nát Tiền Cường thành tro. ... Mời các bạn đón đọc Hướng Dương của tác giả Tạ Sơ.
Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh - Du Nhàn Miêu
Một lần tình cờ gặp nhau trên máy bay, kể từ giây phút đó, cuộc tình ấm áp và ngọt ngào bắt đầu được mở ra. Từ buổi đầu gặp gỡ xao xuyến, cho đến khi trái tim thổn thức lỗi nhịp, hơn nữa, xuyên suốt câu chuyện sẽ là những ca khúc du dương cảm động khiến người vương vấn mãi… *** Cùng chồng Tinh Tinh kề cận bên nhau ở bên hồ, theo mặt trời xuống núi, khí lạnh chui thẳng vào tận xương, lấy tay sờ sờ chân của anh, phát hiện chúng cũng đã trở nên lạnh lẽo, vội vàng đứng lên, xoay người lại giúp anh xoa bóp hai chân của anh một chút, có chút lo lắng nói: "Đều tại em, ở trong lòng anh cũng không cảm thấy lạnh, anh nhất định đông cứng rồi. Sao rồi, chân không có việc gì chứ?" Văn Thông nâng hai tay của tôi từ trên đùi của anh lên, mỉm cười nhìn tôi nói: "Yên tâm đi, ôm mèo đáng yêu chắc chắn sẽ không cảm thấy lạnh." Tính đến hôm nay anh vẫn luôn bị tôi kéo đi rất nhiều chỗ, hơn nữa anh cũng hồi phục sau giải phẫu chưa được bao lâu, chắc chắn anh đang gạt tôi. Vậy nên tôi đề nghị đêm tân hôn của chúng tôi sẽ trải qua ở trấn nhỏ này. Trong trấn nhỏ vô cùng vắng vẻ, không ồn ào náo nhiệt như thành phố lớn phồn hoa, cũng không có khách sạn sang trọng, tôi và Văn Thông đi tới một khách sạn nho nhỏ, bên trong trang trí vô cùng đơn giản, Re¬cep¬tion ngồi bên trong là một bà chủ lớn tuổi, bộ dạng của bà ấy rất hòa ái, nhìn thấy chúng tôi đi tới, liền nhiệt tình đi ra nghênh đón chúng tôi từ bên trong. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh của tác giả Du Nhàn Miêu.