Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thua Bởi Động Lòng

Ông Lục dẫn về một cô gái mười tám tuổi, mắc chứng tự kỷ nhẹ, không thích nói chuyện. Ông nhờ cậy đứa cháu trai cởi mở nhất trong gia đình, Lục Tập, chăm sóc cô. Nhưng cậu ấy lại bị bạn bè trêu đùa: "Ông nội cậu tìm vợ cho cậu đấy." "Ai lại đi thích đồ câm điếc tẻ nhạt đó chứ?". Lục Tập là người kiêu ngạo, ngoài mặt thì qua loa đối phó với ông nội, nhưng hết lần này đến lần khác âm thầm đùn đẩy việc chăm sóc ấy sang cho Lục Yến Thần. Mọi người đều coi Khương Dư Miên như một trò đùa, cho đến khi Khương Dư Miên tham gia cuộc thi, tin tức cô là “nữ thiên tài IT” từng nhận được giải thưởng lớn ở quốc tế bị tuôn ra. Mọi người cũng đối xử với cô theo cách khác, Lục Tập mới phát hiện ra, cô gái câm kia đã hoàn toàn thay đổi. Lục Tập ân hận về những chuyện mình đã làm, bắt đầu điên cuồng tạo cảm giác tồn tại. Mặt Khương Dư Miên không cảm xúc, thậm chí còn không nở nụ cười. Bạn bè hỏi cậu ấy đã phát triển đến đâu rồi, Lục Tập không cam lòng say xỉn nói: “Cô ấy căn bản không hiểu tình cảm.” Nhưng mà không lâu sau, cậu ấy lại tận mắt nhìn thấy Khương Dư Miên chủ động quấn lấy anh cả Lục Yến Thần, kiễng chân hôn. - --- Khương Dư Miên có một quyển nhật ký, tất cả nội dung bên trong đều là về Lục Yến Thần. Cô thích anh, từ rất lâu rồi. *** “Hộc… Hộc…”   Tiếng thở dốc hỗn loạn dần dần suy yếu, Khương Dư Miên máy móc chạy về phía trước, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi. Dường như con đường xa lạ này không có điểm cuối, vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô.   “Bíp bíp…”   Tiếng còi xe chói tai vang lên, Khương Dư Miên gần như mất đi ý thức, chỉ có thể dựa vào một chút bản năng sinh tồn còn sót lại, khó khăn vươn tay về phía đối phương. Đôi môi khô khốc mở ra rồi khép lại, cô muốn nói “cứu mạng”, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.   Cảnh vật xung quanh dần trở nên mờ ảo, cuối cùng cô cũng không cầm cự được nữa, ngã rạp xuống đất.   Mái tóc dài bù xù che khuất nửa bên mặt cô gái, đôi giày màu trắng trên chân bị nhuộm màu đỏ giống như màu máu.   Người đàn ông từ trên xe bước xuống, dùng áo vest quấn quanh người cô, bế ngang cô lên.   Mái tóc dài rũ xuống, dưới cái cổ trắng nõn, bên cạnh hõm xương quai xanh của cô gái có một hình xăm màu hồng nhạt to bằng đồng xu, trông giống như con bướm.   *   Hình ảnh biến mất, Khương Dư Miên bất chợt nắm chặt thứ bên cạnh. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là ánh đèn màu vàng cam trên trần nhà.   Hóa ra chỉ là mơ.   Khương Dư Miên tháo nút bịt tai mà cô thường đeo trước khi đi ngủ ra, ngồi dậy há miệng thở dốc. Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.   “Cốc cốc…”   Tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn, cô tiện tay mồ hôi trên trán, đứng dậy đi mở cửa.   Thím Đàm hiền từ cầm một ly nước ấm đứng trước cửa nói: “Miên Miên, cháu đã sửa soạn xong hết cả chưa? Cơm nước xong thì chúng ta xuất phát.”   Xuất phát?   Khương Dư Miên quay đầu nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, vậy mà đã chín rưỡi sáng.   Bởi vì phải dọn tới nhà họ Lục, tối hôm qua đến nửa đêm cô vẫn chưa ngủ được, sau đó không biết ngủ thiếp đi từ khi nào, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.   Khương Dư Miên về phòng rửa mặt, nhanh chóng ăn sáng, sau đó kéo vali hành lý đã sửa soạn xong đi theo thím Đàm bước lên một chiếc xe trông vô cùng đắt tiền.   Dọc đường đi, Khương Dư Miên luôn nắm chặt quai cặp, thi thoảng nghiêng đầu nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, im lặng không nói một lời.   Thím Đàm câu được câu mất nói gì đó bên tai cô.   Khương Dư Miên cúi đầu lẳng lặng lắng nghe, không hé răng, cũng không có bất cứ phản ứng gì.   Biết Khương Dư Miên nhút nhát, thím Đàm giới thiệu qua tình hình nhà họ Lục với cô: “Mấy ngày trước ông Lục mới xuất viện, vẫn luôn trông ngóng cháu qua đó.”   “Sắp phải khai giảng rồi, cậu Lục Tập thích ra ngoài du lịch cũng đã về.”   “Còn có cậu Yến Thần…”   Lúc này Khương Dư Miên ngẩng đầu lên, thím Đàm lại không nói thêm gì nữa.   Khương Dư Miên lén lúc liếc nhìn thím ấy, ánh mắt lóe lên, bàn tay đang túm quai cặp lại càng túm chặt hơn.   Một tiếng sau, xe ô tô tiến vào gara của biệt thự. Khương Dư Miên theo thím Đàm đi tới một cánh cổng hai cánh cửa kiểu Trung Quốc cách tân. Tầm nhìn xung quanh rộng rãi, phía Nam biệt thự là một khu vườn lớn đầy cây xanh, khi bước vào có thể nhìn thấy hòn non bộ và một hồ bơi trong vắt. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Tới gần cửa, Khương Dư Miên nghe thấy tiếng động nên ngước mắt nhìn qua, một ông cụ đầu bạc trắng chống gậy đi ra, trong mắt tràn đầy chờ mong.   Là bạn của ông nội, ông Lục.   Khương Dư Miên mím môi, hơi sợ hãi khi đối diện với người khác, cô cụp mắt né tránh ánh mắt thương hại của ông Lục.   Ba năm không gặp, ông Lục chăm chú quan sát cô bé trước mắt, nhất thời không nói nên lời, chỉ có bàn tay đang nắm chặt gậy chống nổi đầy mạch máu nói lên tâm trạng phức tạp lúc này của ông cụ.   Tất cả mọi người ở nhà họ Lục đều đang chú ý tới cô gái này.   Làn da của cô rất trắng, thân hình gầy yếu.   Tóc mái bằng, mái tóc dài xõa ra, những sợi tóc đen nhánh che đi phần lớn khuôn mặt cô, sắc mặt tái nhợt khiến cô trông không được khỏe mạnh cho lắm.   Cô đeo một chiếc cặp sách cũ đã bạc màu, yên tĩnh đứng sau lưng thím Đàm, hơi cúi đầu, không biết là sợ hãi hay thẹn thùng.   Nửa tháng trước, tất cả người làm trong biệt thự nhà họ Lục đều được thông báo rằng cháu gái của bạn cũ của ông cụ Lục sắp chuyển đến ở nhờ ở nhà bọn họ, không chỉ sửa sang lại phòng ở cho cô mà còn mua thêm không ít đồ dùng của thiếu nữ.   Lúc này, bọn họ tận mắt nhìn thấy ông Lục ân cần hỏi han Khương Dư Miên như hỏi han cháu gái ruột yêu quý của mình. Cảnh này khiến bọn họ vừa kinh ngạc vừa tò mò.   “Miên Miên.” Ông Lục nhìn ra vẻ khách sáo của cô, vừa đau lòng vừa tự trách.   Ông và ông nội của Khương Dư Miên từng là bạn bè vào sinh ra tử, sau này nhà họ Khương xảy ra biến cố, trước khi chết, ông bạn già đã nhờ ông cụ để ý nhiều hơn tới huyết mạch duy nhất của nhà mình. Kết quả, chỉ vì sơ suất của ông mà Khương Dư Miên phải chịu rất nhiều đau khổ, khi gặp lại đã trở nên rụt rè nhút nhát.   “Miên Miên, cháu còn nhớ ông Lục không?” Ông Lục cẩn thận hỏi.   Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn ông cụ, rồi khẽ gật đầu, không nói lời nào, trông vô cùng nhút nhát.   Ông Lục thầm thở dài.   Khi ông nội của Khương Dư Miên còn sống, bọn họ thường xuyên qua lại, ông đã từng gặp cô bé rất nhiều lần. Khi còn nhỏ, Khương Dư Miên hoạt bát lanh lợi, vừa thấy ông đã gọi “ông Lục”, cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật.   Bây giờ lại như hai người khác nhau.   Hai tháng nay, Khương Dư Miên chưa từng mở miệng nói lấy một câu.   Bác sĩ nói, Khương Dư Miên mắc chứng tự kỷ nhẹ, không muốn nói chuyện là do vấn đề tâm lý. Trị liệu bệnh tâm lý cần tiến hành theo liệu trình, đây là một quá trình rất dài.   Khoảng thời gian trước, sức khỏe của ông không tốt, Khương Dư Miên cũng cần tĩnh dưỡng, nên bọn họ để cô ở tạm trong một khu biệt thự yên tĩnh hai tháng, còn đặc biệt sắp xếp thím Đàm đến chăm sóc cô.   Bây giờ ông đã xuất viện nên nôn nóng đón Khương Dư Miên tới nhà họ Lục.   Ông Lục dẫn cô gái nhỏ vào nhà, vẫn luôn nói chuyện với cô: “Miên Miên, sau này cháu cứ xem nơi này như nhà của mình, cháu muốn gì thì cứ nói với ông.”   Khương Dư Miên lẳng lặng lắng nghe, không phát ra bất cứ âm thanh nào, cơ thể căng cứng đã để lộ sự rụt rè và bất an của cô.   Thím Đàm đã chăm sóc cô được hai tháng phát hiện ra điều này, thím ấy lặng lẽ nói gì đó bên tai ông cụ. Ông gật đầu: “Đưa Miên Miên lên phòng của con bé đi.”   Sau đó, ông lại dặn, những thứ Khương Dư Miên không thích phải đổi ngay lập tức, những thứ cô thiếu cũng phải nhanh chóng bổ sung.   Trong nhà có thang máy, cũng có thể đi cầu thang bộ. Thím Đàm dẫn Khương Dư Miên lên tầng, vừa đi vừa giới thiệu: “Phòng đầu tiên phía tay phải tầng hai là của Lục Tập, phòng đầu tiên phía tay trái là của Yến Thần.”   Khương Dư Miên chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bên trái.   Cầu thang được xây ở giữa, không biết phòng của cô ở hướng nào.   Đi lên tầng, thím Đàm rẽ phải.   Khương Dư Miên khẽ mím môi, chậm rãi đuổi kịp.   Lúc này thím Đàm bỗng dừng lại, khom lưng nhặt cánh hoa giả rơi dưới đất lên, lẩm bẩm: “Quét dọn kiểu gì không biết…”   Thím Đàm quay người, thấy Khương Dư Miên đứng đằng sau thì cười nói: “Miên Miên, phòng của cháu ở phía tay trái.”   Khương Dư Miên cúi đầu nhìn mũi chân, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.   Chân của ông cụ Lục không tiện nên ở dưới tầng một, người giúp việc ngủ lại cũng ở tầng một. Bọn họ vốn định sắp xếp cho Khương Dư Miên ở trên tầng ba, nhưng nghĩ đến tính nhút nhát của cô, để cô ở một mình một tầng dễ xảy ra sơ suất, nên dứt khoát sắp xếp cho cô ở cùng tầng với hai cậu chủ.   Lục Yến Thần rất ít khi về nhà, cũng tiện cho Khương Dư Miên ở trong phòng phía bên trái.   Thím Đàm đẩy cửa phòng ra: “Miên Miên, cháu thích căn phòng này không?”   Khương Dư Miên gật đầu thật mạnh.   Thím Đàm nghĩ thầm: Đứa nhỏ này căn bản không quan sát kỹ, chắc chắn là không muốn làm phiền bọn họ.   “Cháu có yêu cầu gì có thể nói với bọn thím.” Thím Đàm chăm sóc Khương Dư Miên hai tháng, có một chút hiểu biết về cách sống của cô bé này, cô thích ở một mình, không thích có người ở cạnh.   Thím Đàm dặn dò xong định thì đi ra ngoài, thím ấy đã quen với việc không có tiếng đáp lại, nhưng ống tay áo bỗng nhiên bị kéo nhẹ.   Khương Dư Miên viết chữ cảm ơn vào lòng bàn tay bà, ánh mắt thím Đàm nhìn cô lại càng thêm đau lòng.   Cửa phòng đóng lại, phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại một mình Khương Dư Miên.   Vừa rồi đã có người nói cho cô nghe về cách bài trí trong phòng ngủ, cô mở vali hành lý, lấy quần áo mang theo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày ra đặt vào vị trí tương ứng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Khương Dư Miên cúi đầu, trong vali hành lý chỉ còn lại một quyển sổ ghi chú màu vàng nằm một góc.   Cô khom người cầm lên, cọ vào má, rồi đặt nó lên bàn.   Khương Dư Miên nhìn quyển sổ ghi chú một lúc lâu, cảm thấy không hài lòng nên mở ngăn kéo ra bỏ quyển sổ vào.   Ngón tay nhấn mật mã, ngăn kéo khóa chặt lại.   Dọn dẹp xong xuôi, không lâu sau, có người gọi cô xuống tầng ăn cơm trưa.   Khương Dư Miên đi đến cầu thang thì bỗng nghe thấy tiếng răn dạy đầy tức giận của ông cụ Lục: “Lục Tập!”   “Anh còn biết đường về nhà à? Sắp khai giảng đến nơi rồi mà anh còn lêu lổng ngoài đường cả ngày, sang năm mà thi trượt Đại học thì đừng có đi học nữa, đừng có mơ tôi cho anh đi du học.”   Nghe ông cụ cằn nhằn khiến lỗ tai Lục Tập cũng kết kén, cậu ngoáy ngoáy lỗ tai, không để lời ông nội trong lòng.   Con cái nhà có tiền, hoặc là dựa vào bản lĩnh, hoặc là dựa vào gia đình. Những người có thành tích không tốt sẽ được đưa đi học ở một trường Đại học vớ vẩn nào đó ở nước ngoài, nhưng ông Lục không thích điều này.   Ông ủng hộ con cháu đi du học dựa vào khả năng của bản thân, nhưng nếu thi trượt Đại học rồi ra nước ngoài học một trường vớ vẩn nào đó thì ông tuyệt đối không đồng ý.   “Cô Khương ạ.”   Người giúp việc đi ngang qua gọi một tiếng, người dưới tầng cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Khương Dư Miên.   “Miên Miên, cháu tới đúng lúc lắm.” Ông cụ Lục vẫy vẫy tay với cô. Khi Khương Dư Miên đến gần, ông từ một trưởng bối nghiêm khắc biến thành một ông cụ hòa ái dễ gần: “Tới đây làm quen, đây là Lục Tập, cháu trai của ông, bằng tuổi cháu.”   Cuối cùng Khương Dư Miên cũng gặp thằng nhóc phá phách trong miệng ông Lục.   Lục Tập nằm dài trên ghế sô pha, áo phông rộng thùng thình vắt ngang hông, quần dài màu đen đeo dây xích trendy, điều khiến người khác chú ý nhất chính là một nhúm tóc đỏ trên đầu cậu.   Cậu bắt chéo chân giống một thiếu niên bất hảo.   Vừa quay đầu, ánh mắt ông cụ Lục nhìn cháu trai lập tức trở nên nghiêm khắc: “Con bé tên là Khương Dư Miên, sau này sẽ ở lại nhà họ Lục.”   “Khương Dư Miên? Là ai?” Lục Tập vô cùng xa lạ với cái tên này, đứng phắt dậy.   Cậu chỉ ra ngoài đi du lịch một mùa hè, vậy mà trong nhà đã có thêm một đứa con gái?   Nghĩ đến thân thế của Khương Dư Miên, ông cụ Lục muốn nói lại thôi, chỉ nói: “Miên Miên sẽ ở nhà chúng ta một khoảng thời gian, sau này khai giảng hai đứa sẽ cùng đi học với nhau.”   “Miên Miên nhỏ hơn cháu, cháu phải chăm sóc con bé nhiều một chút.”   Khương Dư Miên sinh vào tháng Bảy, cô vừa qua mười tám tuổi, cô không tham gia thi Đại học nên chỉ có thể học lại thêm một năm.   Lục Tập lớn hơn Khương Dư Miên một tháng, nhưng cậu đi học muộn, học kỳ sau mới lên lớp mười hai.   Một người đi học muộn một người học lại, trùng hợp học chung một khối.   Lục Tập có tính tình xởi lởi, Khương Dư Miên lại im lặng ít nói, ông cụ Lục hi vọng hai người bọn họ có thể bổ sung cho nhau. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Lục Tập khoanh tay, nghênh ngang đi đến trước mặt Khương Dư Miên, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó bỗng nhiên nghiêng người về phía trước.   Mời các bạn mượn đọc sách Thua Bởi Động Lòng của tác giả Giang La La.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phía Sau Áo Cưới - Phong Tử Tam Tam
Tớ đã từng nghe rằng, những đứa trẻ có hoàn cảnh bất hạnh thường có ý chí nghị lực hơn người. Bởi vì chúng đã từng nếm trải mùi vị của khổ đau, nên càng muốn thoát khỏi nó để có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, để trả thù những người phải trả thù. Những đứa trẻ như thế, thấu hiểu sự đời hơn ai hết, nhưng cũng vô tình hơn ai hết.  Lục Lan Xuyên là một người có hoàn cảnh như vậy.  Khi Lục Lan Xuyên vẫn còn nhỏ, bố mẹ anh đã qua đời do tai nạn giao thông. Trở thành trẻ mồ côi, lại bị họ hàng ghẻ lạnh, anh dường như đã trưởng thành sau một đêm. Hoàn cảnh khắc nghiệt ấy đã tôi luyện lên một Lục Lan Xuyên trầm tĩnh, luôn hành xử theo lý trí, thậm chí là vô tình. Đối với anh, người thân duy nhất trên đời chỉ có mình em gái là Lục Tử Tây. Lục Lan Xuyên và Lục Tử Tây nương tựa vào nhau mà sống bao nhiêu năm, tình cảm dành cho nhau cũng gắn bó sâu đậm hơn hẳn những cặp anh em bình thường.  Lần đầu Lục Lan Xuyên gặp Tô Tú là khi Tô Tú làm gia sư dạy kèm cho Lục Tử Tây. Tô Tú năm ấy mười chín tuổi, là sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Sau đôi lần gặp gỡ, Tô Tú và Lục Lan Xuyên rất nhanh đã nảy sinh tình cảm và họ cứ thuận theo tự nhiên mà đến với nhau.  Lục Lan Xuyên hai bàn tay trắng gầy dựng sự nghiệp, năm ấy là giai đoạn sự nghiệp của anh đang phát triển. Tô Tú lại rất hợp với anh, cô không tra hỏi khi anh dự tiệc xã giao, lại có thể bên cạnh động viên an ủi những lúc anh cần. Tình cảm của Lục Lan Xuyên và Tô Tú nhẹ nhàng tựa như nước chảy mây trôi, thoáng chốc đã trải qua hai năm yêu nhau.  Khi Lục Lan Xuyên cầu hôn, Tô Tú cũng đã đồng ý. Đáng lẽ cô và anh đã có một cái kết đẹp đẽ, nhưng đáng tiếc, một biến cố lớn đã hủy đi tất cả, khiến mối quan hệ của cả ba người Lục Lan Xuyên, Lục Tử Tây và Tô Tú đi vào bế tắc.  Sau khi dự một buổi tiệc, Tử Tây và Tô Tú lái xe về nhà. Lục Tử Tây chưa có bằng lái, dù Tô Tú khuyên nhủ thế nào vẫn nhất quyết giành lái xe, nhưng lại vô tình đâm trúng một người phụ nữ. Vì quá sợ hãi, Lục Tử Tây đã lái xe bỏ chạy. Lục Lan Xuyên biết chuyện, vốn định dùng quan hệ để chạy chữa cho em gái mình. Lục Tử Tây vừa đậu vào đại học, tiền đồ rộng mở biết bao, làm sao anh có thể để em gái mình vào tù được.  Nhưng chưa kịp làm gì thì cảnh sát đã ập đến nhà anh để lấy lời khai. Trong sự truy hỏi của cảnh sát, Lục Lan Xuyên đã khai rằng, Tô Tú mới là người lái xe, là Tô Tú đâm phải người. Chỉ một lời khai của Lục Lan Xuyên, đã đẩy Tô Tú xuống địa ngục thăm thẳm.  Lục Lan Xuyên thuyết phục được người nhà nạn nhân rút đơn kiện, Tô Tú không phải ngồi tù. Nhưng báo chí đã biết được việc này, một nữ sinh viên đại học danh tiếng lái xe đâm trúng người rồi bỏ trốn là tin tức nóng hổi đến nhường nào. Họ không hề biết chân tướng sự thật là gì, nhưng lại thêu dệt trên báo như họ mới là người trong cuộc vậy. Miệng lưỡi thiên hạ vốn là con dao sắc bén, càng ngày càng đi sai sự thật. Câu chuyện trên báo chí đã thêu dệt đến nỗi nói Tô Tú là người được bao nuôi, vì vậy mới không chịu hình phạt của pháp luật.  Kết quả, những lời nói vô căn cứ của cánh nhà báo đã khiến Tô Tú bị nhà trường đuổi học, cha cô cũng vì chuyện này mà lạnh nhạt với cô. Chỉ vì sai lầm của Lục Tử Tây và sự bao che của Lục Lan Xuyên, đã khiến Tô Tú đánh mất cả tương lai và gia đình của mình. Mặc dù, cô chẳng hề có lỗi gì cả.  Tuy Tô Tú không ngồi tù, nhưng quan hệ giữa cô và anh em Lục Lan Xuyên đã không còn có thể hồi phục như xưa nữa. Cô dứt khoát ra đi, dù Lục Lan Xuyên đã níu kéo. Cuối cùng, anh chỉ đưa cho cô một phong bì, muốn Tô Tú giấu kín chân tướng sự thật.  Tô Tú và người nhà nạn nhân bị xe đâm từng nói một câu thế này: "Lục Lan Xuyên, sớm muộn gì anh cũng gặp báo ứng."  Khi ấy Lục Lan Xuyên đã trả lời rằng, có tiền bạc, có quyền thế, người như anh không sợ báo ứng.  Nhưng mà cuộc sống vốn rất công bằng, bạn đã từng gây ra những gì, thì cuộc sống sẽ bồi lại bạn những thứ ấy. Báo ứng vốn không chừa một ai. Chỉ là báo ứng của Lục Lan Xuyên, đến muộn một chút.  Năm năm sau, Lục Lan Xuyên đã là doanh nhân thành đạt có tiếng. Trong tay anh dường như có tất cả, tiền bạc, quyền lực, địa vị. Hiện giờ anh đã có một người phụ nữ khác ở bên cạnh, cuộc sống có thể nói là vô cùng đầy đủ. Anh có khả năng hô mưa gọi gió trên thương trường, bên cạnh còn có bạn gái là người dẫn chương trình nổi tiếng.  Lục Lan Xuyên gặp lại Tô Tú, cô đã không còn là cô gái vô tư của năm xưa, mà đã trở thành một người trầm lặng. Đôi mắt cô đã không còn ánh lên những vui tươi, mà thay vào đó lại chất chứa vô số tâm tư phức tạp. Lục Lan Xuyên gặp lại người cũ, nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại chính là cảnh cáo cô, nói rằng anh không hề muốn nhìn thấy cô lần nào nữa. Quá khứ của cả hai, là Lục Lan Xuyên dứt khoát gác lại, không muốn có bất cứ dính dáng nào với Tô Tú nữa.  Nhưng chẳng hiểu ông trời sắp xếp thế nào, mà những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa cô và anh ngày càng liên tục. Khi Lục Lan Xuyên nhìn thấy Tô Tú đứng bên cạnh một người đàn ông khác, anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Có thể nói, kể từ khi gặp lại Tô Tú, cô giống như một cái bóng bao trùm lấy cuộc sống vốn đang diễn ra bình thường của anh.  Gặp lại cô, khiến anh không khống chế được mà thường xuyên hồi tưởng lại quá khứ, rồi bị chính những ký ức đau thương đó ăn mòn, linh hồn mệt mỏi đến khó chịu. Từng cảm xúc, từng lời cô nói như gieo vào tim anh bao cảm xúc lạ thường. Để rồi cuối cùng Lục Lan Xuyên nhận ra, anh muốn Tô Tú quay về bên anh.  Đối với Tô Tú, việc gặp lại Lục Nam Xuyên là một sai lầm trong cuộc đời cô. Cô không thể nào quên được năm năm trước đây lý tưởng của cô đã bị phá hủy như thế nào, khiến cuộc sống hiện tại của cô còn tệ hơn một con kiến nhỏ bé. Tô Tú tránh Lục Lan Xuyên như tránh tà, chỉ hận Lục Lan Xuyên không thể biến mất khỏi thế gian này. Nhưng cô với anh lại gặp lại hết lần này đến lần khác, để rồi cuối cùng anh nói rằng muốn theo đuổi cô.  Tô Tú vốn nghĩ Lục Lan Xuyên chỉ nói bừa, không ngờ anh lại thật sự theo đuổi cô. Càng không ngờ hơn nữa, Lục Lan Xuyên không biết có phải bị điên rồi hay không, anh nói rằng, muốn kết hôn với cô.  Người như Lục Lan Xuyên, thủ đoạn không bao giờ thiếu. Anh đã muốn thứ gì, thì sẽ dùng mọi cách để đạt được, kể cả Tô Tú.  Có thể nói, Tô Tú đối với việc nối lại tình xưa với Lục Lan Xuyên vô cùng chán ghét. Nhưng Lục Lan Xuyên lại dùng em gái và cha Tô Tú để gây sức ép với cô, đe dọa cô bằng cách gây khó dễ cho sự nghiệp của một người bạn đang theo đuổi Tô Tú. Không thể chống đối lại với người như Lục Lan Xuyên, Tô Tú không còn cách nào khác phải đồng ý kết hôn với anh.  Cả hai cứ lẳng lặng đi đăng ký kết hôn, thậm chí người nhà hai bên không hề hay biết. Không có hôn lễ hoành tráng, không có váy cưới lung linh lộng lẫy, cũng chẳng có màn cầu hôn lãng mạn. Tô Tú cứ thế trở thành vợ của Lục Lan Xuyên, chuyển đến ở nhà anh.  Nhưng cho dù quan hệ của hai người đã là quan hệ vợ chồng, nhưng sự lạnh nhạt và chán ghét Tô Tú dành cho Lục Lan Xuyên không hề thay đổi. Cho dù Lục Lan Xuyên vẫn luôn bước ở phía sau, nhưng Tô Tú chưa từng một lần quay đầu nhìn anh. Cuộc hôn nhân này, từ lúc bắt đầu đã chẳng mấy tốt đẹp, chỉ có sự cố gắng của một mình Lục Lan Xuyên, thì liệu có thể duy trì được bao lâu chứ?  Bao nhiêu bạn bè của Lục Lan Xuyên đều nói Tô Tú không hề yêu anh, hôn nhân vốn dĩ phải do tình yêu bồi đắp. Ai cũng nói rằng cuộc hôn nhân này sẽ chẳng có kết cục tốt, Lục Lan Xuyên cần gì phải cực khổ như thế, chẳng thà buông tay. Nhưng chỉ có một mình Lục Lan Xuyên biết, đến nước này, anh đã chẳng thể nào buông tay Tô Tú được nữa. Cho dù cả đời này cô vẫn chán ghét anh như thế, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh anh là đủ.  Lục Lan Xuyên biết rằng bản thân năm năm trước đã phạm sai lầm to lớn, hiện giờ anh rất muốn bù đắp cho Tô Tú. Lục Lan Xuyên ép buộc Tô Tú bước vào cuộc hôn nhân vốn không tình nguyện này, anh chỉ mong có thể đối tốt với cô mỗi ngày, để cô cảm nhận được tình cảm của anh, để cô có thể giống như năm xưa mà yêu anh lần nữa.  Nhưng Lục Lan Xuyên không biết rằng, thứ mà năm xưa anh tước đoạt của Tô Tú quá nhiều, vốn đã chẳng thể bù đắp được. Bởi vì trên đời này, không phải lỗi lầm nào cũng có thể sửa chữa được.  ... Thật sự đọc xong truyện này tớ chỉ mong kết truyện là SE. Nếu đặt trường hợp bản thân là nhân vật nữ chính, tớ nghĩ mình sẽ chẳng thể nào tha thứ cho lỗi lầm năm xưa của Lục Lan Xuyên.  Năm ấy Lục Tử Tây vừa đỗ đại học, tiền đồ rộng mở, hơn nữa Lục Lan Xuyên và Lục Tử Tây là người thân duy nhất của nhau, anh phải bảo vệ em gái mình là điều tất nhiên. Nhưng tại sao Lục Lan Xuyên lại có thể vì bảo vệ em gái mình mà đổ tội cho Tô Tú. Tô Tú khi ấy là sinh viên trường đại học danh tiếng sở hữu thành tích xuất sắc, cô là con gái cưng của cha, là chị gái trong nhà. Đáng lẽ Tô Tú đã có một tương lai tươi sáng, tiền đồ vô hạn.  Nhưng chỉ vì lỗi lầm của Lục Tử Tây mà tương lai cô bị dập tắt một cách phũ phàng. Tô Tú bị nhà trường đuổi học khi chỉ một năm nữa là tốt nghiệp, cô biến thành tâm điểm của dư luận, cha cô cũng vì miệng lưỡi thiên hạ mà lạnh nhạt với cô. Tô Tú không có bằng đại học, mặc dù năng lực rất tốt nhưng chẳng thể đi làm như người khác, cô chỉ có thể xin việc ở công ty nhỏ, làm chức vụ thấp nhất đã bao lâu mà chẳng được thăng chức.  Lục Lan Xuyên hi sinh Tô Tú để bảo vệ tiền đồ của Lục Tử Tây, vậy còn tương lai của Tô Tú, ai sẽ bảo vệ đây? Tất cả mọi biến cố này là do Lục Lan Xuyên gây ra cho Tô Tú, vì vậy ngay cả việc xuất hiện trước mặt cô, anh cũng không có tư cách. Là hai anh em Lục Lan Xuyên mắc nợ Tô Tú, nhưng món nợ này không thể trả được. Vì vậy mà khi thấy Lục Lan Xuyên theo đuổi rồi ép buộc Tô Tú kết hôn với mình, tớ cảm thấy nực cười lắm. Bởi vì anh hoàn toàn không có tư cách đó.  Câu chuyện kết thúc tại thời điểm Lục Lan Xuyên phá sản và ly hôn với Tô Tú. Tô Tú có cơ hội hoàn thành chương trình học đã từng bỏ lỡ và đi nước ngoài du học. Trong đời Lục Lan Xuyên chỉ có hai người quan trọng nhất, một là Lục Tử Tây, hai là Tô Tú. Ấy vậy mà giờ đây Lục Tử Tây qua đời, Tô Tú cũng rời khỏi anh mà đi. Sự nghiệp, tình yêu, tình thân, một Lục Lan Xuyên vốn nắm trong tay tất cả, thoáng chốc chẳng còn lại thứ gì.  Tớ nghĩ, đây chính là báo ứng. __________ "": trích từ truyện *** Thứ Năm một ngày tháng Sáu nắng chói chang như thường lệ, nhưng đối với Lục Lan Xuyên mà nói, đây lại ngày bắt đầu một chuỗi tai kiếp. Hôm nay hắn đi ăn tối với Diệp Vận Thanh, vốn chỉ định đưa cô về đến dưới nhà nhưng Diệp Vận Thanh cứ kéo tay hắn không chịu buông, giọng nói như muốn lấy lòng: "Vừa hay gần đến sinh nhật anh rồi, quà em đã mua từ sớm, đi lên xem một chút nhé?". Thật ra, Lục Lan Xuyên không có hứng thú với món quà cô nhắc đến, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của cô, hắn vẫn không thể nhẫn tâm từ chối được. Hai người bước vào thang máy, trong lúc chờ đợi chỉ có mình Diệp Vận Thanh liến thoắng. Cô ấy luôn luôn hoạt bát, những lúc ở bên cô hầu như không cảm thấy buồn chán bao giờ. "Em trai của em sắp thi vào cấp ba rồi, anh không biết tên tiểu tử thối đó khiến người ta nhức đầu thế nào đâu. Ngày nào tan học về nhà cứ ngồi trước máy tính không chịu rời đi, chỉ còn thiếu việc bưng cơm đến đút vào miệng nó. Bố mẹ em lại rất chiều nó, em nói gì cũng không lọt tai...". Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có giọng nói ríu rít của cô, Lục Lan Xuyên chỉ im lặng nghe, không hề có thêm phản ứng nào khác. Anh biết Diệp Vận Thanh nói những điều này chỉ vì không tìm được chủ đề nên lảm nhảm thôi. Cô có thói quen nói hết mọi chuyện với hắn, lúc này hay như mọi khi đều không cần hắn trả lời bất kỳ điều gì. Quả nhiên Diệp Vận Thanh nhanh chóng nói tiếp: "Lát nữa nếu nó làm phiền anh, anh giúp em dạy dỗ nó mấy câu, nó chỉ chịu nghe anh nói thôi". Thời gian hai nhà quen biết nhau cũng không ngắn, nhiều năm trước cùng sống trong con ngõ cũ kỹ trên đường Bắc Hậu, mặc dù mấy năm gần đây hai nhà lần lượt chuyển đi, nhưng vẫn còn liên lạc qua lại. Hơn nữa quan hệ giữa Diệp Triệu Kỳ - anh cả của Diệp Vận Thanh và Lục Lan Xuyên lại càng không cần phải nói, từ nhỏ đã là anh em thân thiết. Vậy còn quan hệ với Diệp Vận Thanh thì sao?   Mời các bạn đón đọc Phía Sau Áo Cưới của tác giả Phong Tử Tam Tam.
Quỷ Thoại Liên Thiên - Thanh Khâu
Trước đây người ta tính trên đời có năm loại người, loại thứ năm là chuyên thu hút tai nạn về mình. Nhưng với Quỷ thoại liên thiên thì loại người thứ sáu đã nảy ra, đó là người chuyên thu hút ma quỷ về mình. An Tung là một tồn tại hết sức kỳ lạ, không hiểu sao chuyện quái dị bám theo cậu ta đặc biệt nhiều. Đi chợ thì rơi vào tay lũ làm thịt người, nghe hát thì có ma vờn trong nhạc, bắt xe thể nào cũng lên nhầm xe chở u linh… Khổ nỗi An Tung không hề an phận, nếu có điều gì nhiễu động, cậu ta sẽ lại gần, xem cho kỹ và đa phần trường hợp là sẽ nhúng tay can thiệp, bởi vậy ma quỷ không ai hẹn ai càng tích cực lượn lờ quanh cậu ta. Cái khổ thứ hai là An Tung không có năng lực gì mà đối phó với ngần ấy ma quỷ tai ương, nên cao xanh dun dủi cho cậu ta một người bạn cùng phòng thâm sâu khó lường, sát cánh cùng cậu ta qua từng chặng đường bắt ma đuổi quỷ.Anh ta đẹp trai, thư sinh, có sức hút với phụ nữ, nhưng lại lạnh lùng với tất cả, chỉ che chở nhiệt tình với một mình An Tung và quái đản nhất là, không từ bỏ cơ hội nào để thể hiện thái độ chiếm hữu đối với cậu ta.Quỷ thoại liên thiên là triền miên truyện về những âm ảnh dương gian, cũng là âm ảnh về những cảm xúc còn nhập nhoạng giữa hai bờ tối sáng. Quỷ Thoại Liên Thiên thoạt tiên ra mắt trên mạng văn học Tấn Giang, được đánh giá là truyện kinh dị hay nhất năm 2009. Về sau đăng dài kỳ trên tạp chí Huyền nghi chí với hình minh họa của Ngọc Yên Tiên Sinh. Cũng bén duyên giải thưởng như chính câu chuyện, bộ hình minh họa đậm chất liêu trai này liền đó đã đoạt giải mini manga đẹp nhất năm 2012 tại Trung Quốc. *** Ý kiến của người biên tập: 1. Phù…nói thế nào nhỉ, lại đâm đầu vào thứ không nên đâm đầu vào rồi… Thật ra, Lục Mịnh quyết định biên tập bộ này không phải vì yếu tố kinh dị, mặc dù bộ này thực sự quá kinh khủng, bao nhiêu đêm đọc nó là bấy nhiêu đêm ngủ mơ thấy ác mộng T0T. Nhưng lý do thực sự khi biên tập bộ này là vì những “thông tin” chứa bên trong nó làm Lục Mịnh cảm thấy có hứng thú. Đối với một người chuyên nghiên cứu văn hóa như Lục Mịnh mà nói, tuy Trung Quốc không phải là chuyên ngành của Lục Mịnh, nhưng những câu chuyện trong này, những thông tin mang tính “văn hóa truyền thống” của nó làm Lục Mịnh cảm thấy…ngứa tay *cười*. Trong quá trình biên tập có thể tranh thủ tra cứu một chút thông tin, biết thêm một chút chuyện, Lục Mịnh cũng thấy rất vui. 2. Nhưng nói gì thì nói, thể loại này cũng là một thể loại ít nhiều có…”vấn đề”. Lục Mịnh thực sự nghĩ có vài chuyện trong này không thích hợp đọc lúc nửa đêm, cũng không thích hợp cho trẻ em dưới 16 tuổi (có thể rating Lục Mịnh để hơi cao, các em nhỏ bây giờ…trưởng thành nhanh lắm, nhưng ngay cả Lục Mịnh cũng bị nó dọa suýt khóc mấy bận, cho nên nói trước thì hơn). Nếu các bạn là người có thần kinh không được vững, hay là yếu bóng vía, hay thuộc thể chất dễ dụ ma tới, thì thôi, đừng đọc ngủ sẽ ngon hơn, nhé ~ Lưu ý dành riêng cho “Quỷ thoại liên thiên”: 1. Đây là tác phẩm được biên tập chưa thông qua sự đồng ý của tác giả, không dùng để phát tán rộng rãi và vì mục đích thương mại. Bản dịch này chỉ tồn tại duy nhất trên WP của Lục Mịnh, mọi tồn tại ở những nơi khác đều là hình thức đạo văn, nếu Lục Mịnh phát hiện ra, sẽ lập tức drop. 2. Bản dịch được biên tập lại dựa trên bản dịch của chương trình QT, bản thân người biên tập không biết tiếng Trung Quốc. Sai sót là không thể tránh khỏi, nếu quý khách phát hiện ra, xin vui lòng chỉ giúp, Lục Mịnh rất vui được sửa sai. 3. Đây là một bộ dài.i.i.i.i~ Trùng hợp làm sao, số chương của nó và “Hyaku monogatari” (100 câu chuyện ma) là tương đồng nhau. Sau khi hoàn thành “Tiếu ngạo online du”, Lục Mịnh sẽ từ từ biên tập nó. Tuy nhiên, sắp tới, quỹ thời gian của Lục Mịnh có thể nói là bận đến phát khóc lên được. Cho nên có khả năng là bộ này sẽ lết cực kỳ chậm. Mong các bạn thật, thật kiên nhẫn với nó. Được cái là bộ này bao gồm những câu chuyện lẻ, gần như không có liên hệ gì với nhau, cho nên tiến độ của tác phẩm thực ra không ảnh hưởng gì tới việc thưởng thức nó lắm. Một lưu ý nho nhỏ nữa: Lục Mịnh sẽ cố gắng hạn chế không up bộ này vào ban đêm, mà các bạn cũng đừng đọc nó vào ban đêm, nhé ~~~ Mời các bạn đón đọc Quỷ Thoại Liên Thiên của tác giả Thanh Khâu.
Khế Ước Quân Hôn (Hợp Đồng Quân Hôn) - Yên Mang
Lâm Tuyết thề: Nếu không phải cùng đường, cô tuyệt đối sẽ không uất ức bản thân gả cho người đàn ông này – cuồng tự đại kiêu ngạo còn cộng thêm binh lính càn quấy thói quen tinh trùng lên não. “Cô, tới từ đâu thì chạy về đó đi, nhà của tôi không chào đón cô!” Đây là lời mở đầu khi bọn họ vừa gặp mặt. “Tôi, đến đây không có ý định đi nữa! Chỉ có điều anh yên tâm, người tôi muốn gả là anh trai anh, không phải anh!” *** Bị dồn vào bước đường cùng lựa chọn hợp đồng quân hôn, khiến cô  biến thành phu nhân thượng tá có tiếng không có miếng! Thất thân thì thôi đi, cùng lắm thì chỉ có làm mà không yêu, nhưng không cẩn thận mất đi trái tim, nên làm cái gì bây giờ? “Anh định làm gì? Chúng ta chính là vợ chồng hợp đồng!” Nhìn thấy con thú hoang nào đó mang theo hơi thở nguy hiểm dần đến gần, cô kinh hoàng nhắc nhở. Anh không chút do dự đẩy cô ngã xuống giường mềm thơm mát, lưu manh cười quỷ dị: “Trên hợp đồng cũng không quy định anh không thể sử dụng quyền lợi làm chồng!” *** Anh, quyền quý quân đội kinh đô, đội trưởng đội Phi Ưng lục quân dã chiến, anh hai mươi bảy tuổi vinh dự nhận quân hàm thượng tá! Truyền thuyết, vị sĩ quan thượng tá chiến tích huy hoàng này, cho rằng thành tích chiến đấu kiêu ngạo nhất cả đời chính là chinh phục cô, hơn nữa đóng gói khiêng về nhà làm vợ! Cô, đồn đại bị vứt bỏ hai lần! Danh dự, trong sạch tất cả đều bị hủy, gia tộc xuống dốc, chồng chưa cưới trước từng bước ép sát. Mỗi một lần gặp rủi ro, đều có anh kịp thời xuất hiện, anh giống như thần hộ mệnh có mặt ở bất kỳ đâu trong sinh mệnh của cô! Là trùng hợp? Là có ý định? Hay là duyên phận trời cao định sẵn? *** “A!” Cô hét ầm lên, không thể nhịn được nữa kêu: “Lương Tuấn Đào, anh cầm tinh con chó à? Thích cắn người như vậy!” Người đàn ông xấu xa này, không có việc gì cứ thích lấy cắn cô ra làm tiêu khiển. “Sai, anh cầm tinh con hổ, chuyên thích ăn thịt em!” Nói xong anh hóa thân thành con mãnh hổ xấu xa đánh về phía con cừu nhỏ ngon miệng. Ôi thôi thương thay! Cô lại bị anh lột sạch da xương nuốt đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn! Cô cầm tinh con dê, anh cầm tinh con hổ, thầy bói phán bọn họ ở cùng tương khắc. Thật ra, không cần nghe thầy bói nói mò cô đã rất rõ ràng, cùng với anh không phải “Đưa dê vào miệng cọp” trong truyền thuyết sao? Phúc hắc gặp lạnh lùng, trầm mặc đối kháng với khó chịu, tình mới PK tình cũ, một loạt va chạm lớn kịch liệt, tia lửa bắn ra bốn phía, diễn truyền kỳ quân lữ phấn khích! *** Thượng tá Lương cưng chiều vợ vô độ nói với vợ yêu: “Vợ, có ông đây làm chỗ dựa cho em ai cũng không cần sợ, họa sụp xuống có lớn hơn nữa cũng có ông đây thu trận thay em! Tên trứng thúi nào dám có ý đồ với em, anh trực tiếp phế kẻ đó! Kẻ nào không sợ chết dám bắt nạt em tổn thương em, ông đây để cho kẻ đó xuống địa ngục!” *** Lời người phàm hiểu ra: Lương Tuấn Đào –– cảnh giới yêu cao nhất chính là một thói quen, thói quen cô tùy hứng làm nũng, thói quen cô cố tình gây sự, thói quen cô yêu ai yêu cả đường đi lối về. Mạc Sở Hàn –– quý trọng luôn hiểu rõ sau tiếc nuối, tiếc nuối như thế nào cũng không hiểu được quý trọng trước mắt. Vân Thư Hoa –– khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải là yêu, không phải là hận, mà là người quen dần dần trở nên xa lạ. *** Biết được Lăng Lang đến tìm mình, Hoắc Vân Phi thật sự hơi giật mình. Anh và Lăng Lang là bạn nối khố, gần như cởi truồng cùng nhau lớn lên, sau đó, thừa kế sự nghiệp của cha mình, Lăng Lang lẫn lộn vào trong giới súng ống đạn dược, anh lẫn lộn trong giới thuốc phiện, đều thuận buồm xuôi gió, rất có khuynh hướng trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy. Chỉ có điều cũng bởi vì ai bận việc nấy, những năm gần đây cơ hội gặp nhau ít lại càng ít, nhiều lắm tán gẫu chút việc nhà từ trong điện thoại, báo lại tình huống gần đây của nhau cũng không tệ rồi. Cho nên lần này Lăng Lang tiến đến nhất định có chuyện quan trọng, nếu không không có khả năng đặc biệt chạy đến Myanmar tìm anh! Bước chân vội vã chạy tới phòng tiếp khách, nhìn thấy Lăng Lang đã đợi ở đó. Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, dáng người có thể so với nam model của thế giới, quanh thân lộ ra khí phách vương giả, tai trái đeo ba khuyên tai bạch kim khảm kim cương, trong dương cương * lộ vẻ quyến rũ kỳ lạ, quả thật điên đảo chúng sinh! (*) Dương cương: chỉ người cá tính kiên cường, dũng cảm, chính nghĩa, quyết đoán. Đây chính là Lăng Lang, nhân vật khiến người cả Đông Nam Á nghe tiếng mất mật! “Cậu sao lại đột nhiên chạy tới!” Hoắc Vân Phi cho Lăng Lang lễ ra mắt chính là một đấm hung hăng, “Đều không báo trước, muốn làm đột kích bất ngờ cho tôi sao!” Vững vàng nhận lấy quả đấm Hoắc Vân Phi vung tới, Lăng Lang cười ha hả: “Tôi cũng không phải vì vợ của cậu, chẳng lẽ còn sợ tôi chạy tới bắt kẻ thông dâm!” ... Mời các bạn đón đọc Khế Ước Quân Hôn (Hợp Đồng Quân Hôn) của tác giả Yên Mang.
Hoàng Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả
Nàng - Tiết Tĩnh Xu, vốn là một đại tiểu thư thiên kim đài các, trưởng nữ nhị phòng của Tiết gia cao quý bao đời đều có nữ nhân vào cung làm Hậu. Nhưng chỉ vì một lời đoán mệnh của vị thuật sĩ tha phương, nàng bị người nhà đưa đến sống ở am ni cô ngoài thành khi mới bảy tuổi, sống những ngày bị gia đình ghẻ lạnh. Cứ ngỡ về sau cuộc đời nàng sẽ lặng lẽ trôi qua như thế, sống những ngày tháng an nhàn trên núi, bầu bạn với hoa cỏ huân hương....Nhưng ngờ đâu, một ngày kia Tiết phủ cho xe đến đón nàng về, từ đó cuộc đời nàng rẽ theo một hướng mà nàng cũng không ngờ tới. ☀ Chàng - Chử Diệu, một vị Lục hoàng tử không có tiếng tăm gì, cũng không có bối cảnh nhất lại đăng cơ trở thành Hoàng Đế, khiến cả thiên hạ không ai không phải kính sợ. Với những gì đã trải qua trong quá khứ, chàng chán ghét nữ nhân, đăng cơ đã năm năm nhưng hậu cung không có một giai nhân nào. Vì muốn phụng hiếu với Thái Hoàng Thái Hậu, chàng đồng ý lập trưởng nữ nhị phòng của Tiết gia làm Hoàng Hậu. Chàng nghĩ sau này mình sẽ tương kính như tân với nàng, nhưng không ngờ, tương lai lại không như những gì chàng đã nghĩ. ☀ Bạn có thấy Hoàng Đế nào bị cấm cửa vì bị Hoàng Hậu phát hiện lén xem thoại bản CẤM TRẺ EM chưa?  Quần thần nào cả gan dám thượng tấu đòi Hoàng Đế tuyển tú nạp phi? Hừ, chán sống rồi, sẽ có kẻ nào đó "bỗng dưng" bị người khác dâng tấu vạch tội tham ô đến đầu cũng khó giữ. Thật trùng hợp! :v ☀ Truyện có nữ chính điềm đạm, là điềm đạm, không phải ngốc nghếch. Nàng biết được ai mới là mầm họa của mình, không phải gặp ai khiêu khích là lấy địa vì của mình ra đập chết người khác. Nàng lí trí và lương thiện, cũng vì vậy mà nàng được Thái Hoàng Thái hậu thương yêu, được Hoàng Thượng sủng ái. ☀ Truyện có nam chính là "xà tinh", lại còn thay-đổi-vẻ-mặt-theo-không-gian-và-thời-gian! Chân bước ra khỏi cửa thì bày ra bộ mặt cao ngạo cấm dục, vừa bước vào tẩm cung của Hoàng Hậu thì thay đổi thành kẻ bị cấm dục ba năm, cầu được "giúp đỡ". ☀ Như văn án đã giới thiệu, Hoàng Sủng là một bộ truyện NGỌT SỦNG, mà đã là ngọt sủng thì những tiểu tam hay tiểu tứ tiểu ngũ gì đó chỉ là đám ruồi bọ, dù có tài sắc thủ đoạn đến mấy cũng không lọt nổi vào mắt nam chính. Ngoài ra còn những câu chuyện nhỏ nhỏ xen vào của các nhân vật phụ, đọc mà cảm thấy có chút thương tình. ☀ Trên là những cảm nhận và đánh giá riêng của cá nhân mình khi đọc Hoàng Sủng. Truyện ngọt ngào, đọc rất thoải mái, không nặng nề như những thể loại tranh đấu khác, đặc biệt thích hợp cho những ngày lười. ^^ --------------------------- ???? Một vài điều (dài dòng) cần trao đổi trước khi vào truyện: ???? Đầu tiên là vấn đề chú thích. Trong bộ truyện này team sẽ chú thích khá nhiều và kỹ, đôi khi chú thích có gắn kèm ảnh. Có thể một chương mà có đến 2, 3, thậm chí là 4 chú thích có ảnh (vừa chữ vừa ảnh), nên nó sẽ khá dài. Nhưng với những chú thích ngắn, cần được giải nghĩa trực tiếp để các bạn có thể hiểu đoạn đó đang nói gì thì team sẽ chú thích ngay tại chỗ. Còn những chú thích dài,  thì team sẽ đưa xuống cuối chương, nếu cần sẽ gắn ảnh. Do đó ở cuối mỗi chương đôi khi sẽ có một đoạn khá dài chỉ là chú thích cho ở trên, tất nhiên là tùy chương, không phải chương nào cũng cần chú thích dài dòng. Có thể có bạn sẽ nói team chú thích nhiều vậy chi cho rườm rà lại mất thời gian, nhưng không, đó là cái tâm với công việc đó ạ. :)) Mục đích của team là muốn các bạn đọc truyện không chỉ để giải trí, mà còn có thể bổ sung thêm những kiến thức có thể bạn chưa biết hay chưa kịp tìm hiểu. Tất nhiên, việc biết thêm kiến thức có lợi chứ không có hại đâu nhỉ? :)) Cho nên, nếu bạn nào muốn biết thêm thì đọc, còn cảm thấy không muốn thì có thể lướt qua, mất tối đa là 5 giây cuộc đời để lướt qua thôi ạ :)) ???? Thứ hai là vấn đề nội dung và lỗi beta. Vì team bọn mình khá bận, nên việc beta sẽ không chắc chắn đã kỹ và không còn lỗi. Trong quá trình đọc truyện có chỗ nào các bạn không hiểu, cảm thấy chỗ đó còn giống với convert hoặc gặp phải lỗi beta (câu từ sai, sai lỗi chính tả...) thì phiền các bạn comment để báo lại với team, team sẽ tiến hành kiểm tra và sửa lại. ???? Thứ ba là vấn đề cách xưng hô trong truyện. Vấn đề này Pi mới bổ sung vào, vì sau khi up được một nửa bộ truyện cũng có nhiều bạn comment hỏi, mà mỗi lần các bạn hỏi Pi phải giải thích với từng bạn một, rất mất thời gian, nên Pi sẽ nói trước với các bạn ở đây luôn, bạn nào có đọc phần review này thì sau khi vào đọc truyện sẽ không thắc mắc nữa. • Ở Giai đoạn đầu bộ truyện, hay nói chính xác hơn là trước ngày đại hôn của nam-nữ chính, cách xưng hô của nam chính là ta - ngươi, nữ chính là ta - ngài. Các bạn hay thắc mắc là sao bọn mình không để ta - nàng & thiếp - chàng từ đầu luôn để nghe cho tình cảm hơn. Có 3 lý do là: 1. Thời điểm này anh chị chỉ mới gặp nhau được vài lần thôi, chưa thể xem là thân thuộc nên xưng hô không thể quá thân mật. 2. Hai anh chị không phải vì yêu mà cưới, nguyên nhân họ cưới nhau là vì ý muốn của Thái Hoàng Thái Hậu. Lúc này họ chưa có tình chàng ý thiếp mà còn "tương kính như tân" ý. 3. Đầu truyện tác giả xây dựng hình ảnh nam chính "nạnh nùng" cho anh, không phải là một soái ca ôn nhu ấm áp, nếu từ đầu mà quá thân mật đã không hợp với hình tượng mà tác giả xây dựng. • Giai đoạn sau ngày đại hôn đến hết truyện thì cách xưng hô sẽ thay đổi theo diễn biến tình cảm của cả hai và tùy lúc nghiêm túc, giận dỗi, nũng nịu.... mà xưng hô cho hợp ngữ cảnh. Sau khi vào đọc các bạn chú ý một chút sẽ rõ. ∆ Trước khi đọc truyện, mời các bạn bỏ chút thời gian qua tường nhà bọn mình đọc nội quy trước nhé, lỡ như có một ngày chẳng mấy đẹp trời nào đó bị block thì còn biết nguyên nhân. Có thể các bạn sẽ bảo nhà mình chảnh hoặc làm màu này nọ, nhưng nếu không có nội quy thì có MỘT SỐ thành phần loạn ngôn, thậm chí còn không tôn trọng editor, nhân vật trong truyện và cả tác giả viết truyện. Vì thế nên đọc nội quy trước để còn tránh. Tôn trọng nhau để có môi trường đọc truyện LÀNH và SẠCH nhé. Peace. ???? ∆ Trên là những vấn đề team cần trao đổi trước với các bạn, cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc tới đây để nghe team dài dòng lê thê. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. *** Review bởi: Hoàng Ngọc Liên ???? Câu chuyện bắt đầu khi Thái Hoàng Thái Hậu quyết định nhét cháu gái cho Hoàng Thượng - trước khi lên ngôi là Lục Hoàng tử không được sủng ái. Vì hiếu thuận nên nam chính cũng vâng lời, cũng may nữ chính dịu dàng xinh đẹp nên dù miễn cưỡng cũng không đến mức quá bài xích. ???? Nữ chính Tiết Tĩnh Xu, trong gia tộc đứng hàng thứ ba nên gọi là Tiết Tam tiểu thư. Vốn là một đạo sĩ đi qua qua Tiết gia, có nói Tiết gia xuất ra hai mệnh phượng hoàng nhưng chỉ có một người ngồi được lên ngai phượng. Lúc đó đạo sĩ chỉ mới gặp qua Đại tiểu thư đại phòng và Tam tiểu thư nhị phòng. Sau đó mấy năm, Đại tiểu thư Tiết Thiền được Thái tử cầu hôn, nàng ta sợ Tĩnh Xu sau này sẽ ngáng đường nàng ta nên đề nghị gia tộc đuổi Tĩnh Xu ra am ni cô. Rét lạnh lòng người là tổ phụ và tổ mẫu cũng đồng ý. Phụ thân Tĩnh Xu tư chất kém cỏi, mẫu thân lúc đó chưa sinh được con trai nên không dám lên tiếng. Nói chung là rặt một đám hám lợi và nhu nhược. ???? Được vài năm, tới khi tranh giành ngôi thì Thái tử ngủm, Tiết Thiền ở góa nhưng vẫn không chịu cam lòng. Tiết phủ đón Tĩnh Xu về và mong đợi nhét người vào cung ngay lập tức để kéo dài vinh hoa phú quý. Tới đây là màn nịnh bợ, phủi mông ngựa của tổ phụ tổ mẫu; ganh ghét không cam lòng của đại phòng; lúng túng không biết đối mặt ra sao của nhị phòng. ???? Tĩnh Xu là một người rất biết tự hài lòng với hoàn cảnh. Từ nhỏ bị đưa ra am ni cô, dù biết rõ thực hư nhưng không oán và cũng không cần tình thương của gia đình. Khi được đón về phủ thì nàng chỉ thương yêu với những đứa em gái, còn cha mẹ thì quá nhiều năm lạnh nhạt rồi nên có cũng được, không có cũng chẳng sao. ???? Nam chính Hoàng đế ban đầu là theo sự nài ép của Thái Hoàng Thái Hậu, lúc mới đại hôn cũng quan tâm nữ chính nhưng phần nhiều là tỏ vẻ cho người khác xem. Sau dần dà ở chung nhiều, không thân cũng thành thương, thói quen chăm vợ ăn dần vào máu. Đặc biệt anh này nói năng rất mạnh bạo, hơi tí là nói thẳng về chuyện xxx mà mặt tỉnh bơ như không (nhưng tui thích :))). Đặc biệt, ảnh còn tìm đọc cả đống thoại bản xong về bắt chước để nịnh vợ :)) Sau thì đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma luôn, không spoil khúc này nha :)) ???? Mạch truyện khá chậm, đôi khi mình nghĩ chậm gần như điền văn nhưng ít lông gà vỏ tỏi hơn điền văn. Bạn nào FA thì đọc hơi tủi thân vì nam chính chân chó quá, đọc mà phát hờn vì biết chắc chắn ngoài đời thực có đốt đèn cũng không kiếm được một ông chồng như thế. Phần sau của truyện có thêm một tí cung đấu chính trị nhưng nhìn chung câu chuyện vẫn chỉ xoay quanh nam nữ chính. Túm lại, chấm điểm 9/10 vì truyện này thực sự rất hợp gu với mình. Đề cử đề cử nha! Mời các bạn đón đọc Hoàng Sủng của tác giả Khai Hoa Bất Kết Quả.