Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo

Hán Việt: Xuyên thành bá tổng tiểu trốn thê Tác giả: Đằng La Vi Chi Editor: Sel Nguồn: wikidich Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, xuyên sách, hào môn thế gia, nữ phụVăn án: Vừa ngủ dậy, Nặc Nặc phát hiện mình đã xuyên vào trong quyển sách "Vị Hôn Thê 17 Tuổi Bỏ Trốn Của Bá Đạo Tổng Tài". Nam chính nhìn cô bằng đôi mắt trống rỗng, âm trầm mà bóp chặt cổ của cô, ngữ khí hưng phấn: "Cô không phải Tống Nặc Nặc. Cô rất đẹp. Nhân lúc tôi còn chưa yêu cô, thì cô nên đi chết đi!" Nặc Nặc bị giết. Thời gian của cuốn sách đảo ngược lại, trở về thời điểm người trong nhà muốn đưa Nặc Nặc cho nam chính. Lại tới một lần nữa, Nặc Nặc nơm nớp lo sợ, sợ muốn chết. Cô nhớ lại lí do mà nam chính giết mình, liều mạng nhớ kỹ ba điều: Phải xấu một chút. Nỗ lực diễn vai Tống Nặc Nặc. Không được để nam chính yêu mình. [ma quỷ có bệnh tổng tài x yêu mạng của mình hơn tất cả tiểu khả ái] "Cừu...Cừu thiếu...tôi sắp thi đại học. Bài...bài tập còn chưa làm xong!" Hắn cởi nút áo, cười nhạo: "Em làm việc của em, tôi làm chuyện của tôi." "..." cái đồ xấu xa, cô mới 17 tuổi thôi đấy! *Gỡ mìn: - Nữ chính so với nguyên thân xinh đẹp hơn. - Nam chính một lòng chỉ muốn ngủ với Nặc Nặc, cô lại một lòng chỉ muốn giữ mạng sống! - Nam chính cầm thú, nữ chính ngoan ngoãn. *** Sampahn Review Thể loại : Ngôn tình, Xuyên sách, Tổng tài bá đạo phúc hắc - cô gái nhỏ mềm mại ngoan ngoãn, 30 vs 17??!, Cường hào thủ đoạt, sủng. __________ Xin chào tất cả các bạn!! Whoop! Lại là mình đêy Hnay lại là một bộ xuyên sách nữa, bộ này chủ yếu để giải toả căng thẳng não sau khi đọc bộ |Nguyệt Minh Thiên Lý | Hố này rất ngọt!! Vô cùng ngọt ngào Nữ chính mềm mềm như kẹo bông Vô cùng đáng iêu, chăm chỉ học hành, muốn chửi người nhưng cũng hong biết dùng từ ntn. Quá đáng yêu!! Nam chính phúc hắc vô cùng, có xu hướng biếи ŧɦái vặn vẹo trầm trọng.  Ổng còn chuốc thuốc chỉ để gặm người nữ chính. ___________ Ok! Vào nội dung nhé! Truyện này xoay quanh cô gái nhỏ Nặc Nặc ở hiện thực vừa thi xong vào một trường đại học danh tiếng. Do sự cố bất ngờ mà chết đi, xuyên vào một cuốn sách. Cô xuyên vào thân thể Tống Nặc Nặc, chị gái cùng cha khác mẹ của nữ chính Tống Liên. Hôm đầu tiên xuyên vào là một đêm trời mưa. Do gia đình gặp khó khăn nên Tống Nặc Nặc bị cha bán cho tên quân chủ ác độ Cừu Lệ làm vị hôn thê của hắn. Đêm ấy, thiếu niên Hàng Duệ thích cô nên dẫn cô bỏ trốn, kết quả bị Cừu Lệ bắt lại.  Theo nguyên tác thì hắn sẽ vứt Tống Nặc Nặc về Tống gia và hành hạ Hàng Duệ. Nhưng Cừu Lệ lúc này lại nâng cằm cô, hắn nói đại loại thế này :  - Cô gái! Em quá đẹp, em hãy chết đi trước khi tôi yêu em! Sau đó, hắn thẳng tay bóp chết cô. Sau khi Nặc Nặc bị bóp chết, lại xuyên lần nữa vào Tống Nặc Nặc. Nhưng lần này, thời điểm sớm hơn. Cô vẫn chưa gặp Cừu Lệ. Cô làm mọi cách khiến mình xấu đi, kịp thời cứu vớt tương lai thiếu niên Hàng Duệ. Ai lại biết tên Cừu Lệ chết tiệt kia lại si mê cô chết đi sống lại, không thèm ngó ngàng đến nữ chính chứ??! Ta thiên a! Đây là quyển sách bất lương nhất trên đời!!! *** Nửa đêm, tia chớp cắt ngang bầu trời, mưa còn chưa tạnh, xung quanh giống như toả ra hương vị của sự thê lương. Lúc ý thức của Nặc Nặc thanh tỉnh một chút, cả người đã hung hăng ngã xuống đất. Tiếng nói của thiếu niên bên người hơi khàn, vội vàng chạy tới đỡ cô: "Nặc Nặc, cậu không sao chứ?" Đau, đau quá! Dưới sự giúp đỡ của thiếu niên, Nặc Nặc chật vật đứng dậy, đầu gối không biết bị cái gì cắt qua, cô đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, suýt chút nữa khóc thành tiếng. Thiếu niên nôn nóng, thấp giọng nói: "Nặc Nặc, đừng gây ra tiếng động, chúng ta đi thêm một lát nữa được không? Không cần sợ, tôi nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài!" Trong màn đêm thiếu nữ đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, tóc dính vào trên má. Nhưng ánh mắt lại sáng ngời, sắc môi kiều điêm, dáng người thướt tha. Cô mới 17 tuổi, nhưng đã trổ mã vô cùng xinh đẹp, ba phần vũ mị, bảy phần thanh thuần. Vừa mới té ngã gây ra động tĩnh lớn như vậy, không chạy chắc chắn là không thoát được. Nhưng cô thật sự quá đau, cô đứng ngồi không yên, bắt đầu nhỏ giọng nức nở thành tiếng. Giây tiếp theo, tiếng chó săn liên tiếp kêu lên, ở trong bóng đêm càng thêm hung ác. Đèn của biệt thự lần lượt được bật lên. Thân thể thiếu niên cứng đờ, run rẩy nói: "Anh, anh ta phát hiện rồi!" Sau đó kéo Nặc Nặc muốn chạy. Nặc Nặc:"..." Ai? Ai phát hiện? Tình huống bây giờ là như thế nào? Cô rõ ràng vẫn đang ngủ ở trong phòng. Trước khi đi ngủ bạn cùng phòng còn đọc cho các cô một cuốn tiểu thuyết vô cùng máu chó, khiến cho mọi người cười lăn lộn, kết quả vừa mở mắt ra cô lại thấy mình đứng ở trong đêm tối lại còn bị người lảo đảo kéo đi. Nặc Nặc không muốn chạy, cô đâu có quen biết cậu ta. Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu gối rất đau, giống như sắp vỡ vụn. Cô tránh thoát khỏi tay của thiếu niên, cậu ta ngẩn ngơ, quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?" Nước mắt Nặc Nặc cứ thế rơi xuống, đại khái cũng biết được thiếu niên này không có khiếu quan sát, EQ rất thấp. Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, mấy con chó săn đã lao tới vây quanh hai người. Lúc này đau đớn trên đầu gối Nặc Nặc cũng không rảnh mà quan tâm, cô rất sợ chó. Từ lúc nhỏ bị cắn một lần, nỗi sợ này liền khắc sâu vào trong xương cốt. Cô nghĩ lại bản thân lúc này đang bị thương chắc chắn là chạy không thoát liền cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Thiếu niên cũng là người rất dũng cảm, rõ ràng cậu ta đang sợ hãi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, đứng ra chắn ở trước người Nặc Nặc. Ba con chó săn toàn thân đều là màu đen, ở trong đêm tốc độ cực nhanh. Đến gần cô mới phát hiêj cả ba con đều là Becgie Đức. Nặc Nặc sợ đến oà khóc, khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt, gắt gao túm lấy góc áo của thiếu niên. Becgie cao lớn uy mãnh, giống như chó nghiệp vụ. Nói không chừng bọn họ sẽ bị ba con chó này gặm đến một miếng xương cũng không còn. Nhưng Nặc Nặc lại cảm thấy hoàn cảnh quỷ dị này rất quen thuộc. Trước khi đi ngủ, bạn cùng phòng đã thần thần bí bí nói: "Hôm nay mình sẽ đoic cho mọi người nghe một câu chuyện tổng tài vô cùng máu cún, tên là [vị hôn thê 17 tuổi bỏ trốn của bá đạo tổng tài]. Khúc đầu chính là cảnh vị hôn thê bỏ trốn cùng người khác trong đêm, chó săn của bá tổng vô cùng soái khí mà lao tới, suýt chút nữa đã cắn thiếu niên dẫn vị hôn thê bỏ trốn kia thành tàn tật..." Cả người Nặc Nặc run rẩy. Becgie đen uy phong lẫm liệt không một chút lưu tình đã cắn chân thiếu niên bị thương. Một trong ba con ghé vào chân Nặc Nặc ngửi ngửi, sau đó giống như không quan tâm mà nhào tới cắn thiếu niên trước mặt cô. Thiếu niên gắt gao cắn răng, liều mạng đấm đá với bọn chúng. Nhưng những con chó kia không hề sợ hãi, mà là chúng nó không hề sợ cậu. Cậu thật sự sẽ có khả năng bị tàn phế. Cả người Nặc Nặc run đến lợi hại, nhìn vết máu trên chân thiếu niên, cô cắn răng ôm lấy một con chó, mở miệng ra mới biết giọng nói của mình mềm mụp đến kì cục: "Không được cắn!" Becgie thế mà lại buông lỏng, quay đầu hung tợn hướng Nặc Nặc "gâu" một tiếng giống như đang uy hiếp. Chân cô đều đã mềm nhũn, nhưng cô phát hiện chúng sẽ không cắn mình, liền làm theo cách vừa rồi để lôi hai con còn lại ra. Làm xong hết thảy, thiếu nữ giống như mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất. Ngay sau đó, một đám người mặc đồ đen chạy ra. Ở giữa có người cầm ô, giày da của người đàn ông xuất hiện trước mắt cô. Bước đi của hắn ưu nhã, rũ mắt nhìn cô, thanh âm thập phần lười biếng: "Chơi vui không? Hửm?" Cô nâng mắt, nhưng trong mắt đã ướt sũng nước, không thấy rõ gương mặt của hắn. Người đàn ông cả một thân lãnh lệ, trên đỉnh đầu của hắn che một cái ô đen. Nặc Nặc run rẩy hỏi: "Cừu Lệ?" Hắn không trả lời mà chỉ thấp giọng cười nhạo một tiếng, giống như hoài nghi chuyện cô dám gọi thẳng tên của hắn. Trong lòng Nặc Nặc lạnh ngắt, cô thật sự đã xuyên vào trong sách. Cho nên tình huống bây giờ là...trong đêm mưa cô hẹn cùng người khác chạy trốn, kết quả bị Cừu Lệ bắt được. Mà thiếu niên kia vừa rồi gọi cô là Nặc Nặc, có lẽ tên đầy đủ là Tống Nặc Nặc. Sở dĩ bạn cùng phòng cười nhạo là vì cô gái tên Tống Nặc Nặc này giống tên với Nặc Nặc là cô. Nhưng Nặc Nặc biết. Tống Nặc Nặc này không phải nữ chính, mà em gái Tống Liên của cô. Đây chính là một cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài kinh điển. Chuyện xưa bắt đầu, Tống Nặc Nặc bị người nhà đưa cho Cừu Lệ, mà cô lại cầu xin thiếu niên cùng lớp cứu cô ra khỏi biển khổ, thiếu niên vốn đã thích cô, cho nên không do dự mà đồng ý. Ai ngờ thiếu niên bị thương nặng, Cừu Lệ không chút để ý nói "chạy rồi cũng đừng trở về!" Vì vậy Tống Nặc Nặc bị đưa về Tống gia. Tống gia kề bên bờ vực phá sản, cả nhà hoang mang rối loạn, chỉ kém quỳ xuống dập đầu, cuối cùng lại đem Tống Liên dâng lên. Trong sách Tống Liên chính là nữ chính ghét cái ác như kẻ thù, tuy rằng quan hệ với Tống Nặc Nặc không tốt, nhưng cô lại vô cùng căm ghét loại đàn ông bá đạo vô tình như vậy, kết quả cô gái nhỏ này cũng...chạy trốn.... Hai chị em cùng tuổi, năm nay đều 17, còn đang học lớp 12. Nhưng nữ chính thì vẫn mãi là nữ chính, Tống Liên tuy rằng chạy không thoát nhưng nam chính vẫn cảm thấy cô vô cùng đáng yêu. Vì thế trải qua một phen tương ái tương sát*, hai người ở bên nhau. Còn Tống Nặc Nặc trở thành trò cười, thiếu niên bị thương quá nặng, ban đầu là một học bá nhưng trải qua chuyện này cả nửa đời còn lại coi như bị huỷ hoại. Người nhà của cậu cưỡng bách, một hai nói Tống Nặc Nặc phải chăm sóc cậu. Tống Nặc Nặc chỉ là đứa con ngoài giá thú, từ bé đến lớn đều bị người của Tống gia ghét bỏ. Lúc đầu cô còn kiên cường, thật sự cùng thiếu niên ở bên nhau, còn chăm sóc cậu. Nhưng thời gian lâu dần, cô gái nhỏ cũng không chịu được sinh hoạt khắc khổ như vậy, hai người đều không thi đại học, bằng cấp không cao, cuộc sống liền vô cùng nghèo túng thê thảm. Tống Nặc Nặc lại nhìn thấy em gái của mình được gả vào hào môn, Cừu Lệ khiến cô sợ hãi hoá ra lại tuấn mĩ giỏi giang như vậy. Trong lòng Tống Nặc Nặc khó có thể bình tĩnh được, cô vứt bỏ thiếu niên kia để quay về tìm Cừu Lệ, kết quả bị ngược vô cùng thảm, bi kịch kết thúc. Câu chuyện về tiểu hôn thê chạy trốn, có lẽ là kể về Tống Liên. Nhưng vị hôn thê bỏ trốn giờ phút này lại là Nặc Nặc. Cô nhớ lại cốt truyện một lần, thật sự muốn khóc. Xuyên thành con gái của tiểu tam thì thôi đi, đã chạy trốn còn bị tóm được để rồi rơi vào bi kịch. Mà mấu chốt là hiện tại cô mới 17 tuổi, nếu muốn thoát khỏi cốt truyện cô phải trải qua một kì thi đại học. Bản thân Nặc Nặc vốn dĩ đã 18 tuổi đang học đại học năm nhất, khổ sở lắm mới trải qua kì thi kinh khủng kia, giờ vừa xuyên qua lại bắt đầu phải đối mặt với nó. Nhưng việc hệ trọng lúc này là cứu người, cô xuyên qua thành Tống Nặc Nặc, cho nên nhất định không thể để bản thân trở thành yêu nghiệt cho mọi người chỉ trích được. Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Thành Vị Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Bá Đạo của tác giả Đằng La Vi Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng - Giang Nam Hồng Đậu
Sau tai nạn xe cộ, Sơ Ngữ bất ngờ có được một năng lực đỉnh của đỉnh: Có thể nói chuyện với động vật. Vì vậy cô mở một phòng khám tâm lý cho thú cưng, nhưng mỗi ngày đều chỉ nằm phơi nắng với chó mèo, cho đến một hôm, chú mèo Đại Miêu nhà cô nói cho cô biết: Tiểu khu bên cạnh đã xảy ra một vụ án mạng. Về sau, những động vật ở khắp thành phố đều đến tìm cô báo án. “Cô chủ, con sen nhà em ân ái với nhau, hành hạ chú mèo độc thân là em đây, chị quản được không?” “Cô chủ, mấy khúc xương em tích góp được hơn nửa tháng bị người ta đánh cắp rồi.” “Cô chủ, chủ nhân nhà em ngoại tình xong bỏ trốn rồi.” “Cô chủ, con sen của em mất tích rồi.” Sơ Ngữ: “…” *** “Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng” là một bộ truyện có cái tên siêu dễ thương và đáng yêu nhưng chẳng ai ngờ đây lại là truyện trinh thám phá án. Theo văn án thì nữ chính Sơ Ngữ sau tai nạn xe cộ được trời ban cho một siêu năng lực cực đỉnh, đó là có thể nghe hiểu tiếng động vật và có thể giao tiếp với chúng. Và cũng nhờ có năng lực này mà cô đã giúp cảnh sát phá được không biết bao nhiêu vụ án.  Nữ chính Sơ Ngữ mở một phòng khám tâm lý thú cưng nhưng chả có khách mấy, hàng ngày chỉ nằm phơi nắng với chú mèo béo Đại Miêu và chú chó Nhị Lang Thần nhà mình, ai dè một ngày nọ có một vị khách bước vào với chú mèo nhà mình và chẳng ai ngờ được chỉ mấy tháng sau vị khách đó đã bị giết hại một cách thê thảm trong căn nhà mình. Bắt đầu từ vụ án đó, càng ngày càng nhiều vụ án khác xuất hiện, từ những vụ án bình thường đến những vụ rùng rợn như sát hại vì tiền, bắt cóc trẻ con, chặt xác, bắt cóc để moi tim,... Và tất cả những vụ án đó đều nhờ có Sơ Ngữ và đám động vật siêu đáng yêu trợ giúp thì mới có thể thành công kết án trong thời gian ngắn nhất. Các vụ án đều khá ngắn, chỉ trong vòng vài chương thôi, không hề hack não chút nào, lúc đọc tuy mình hơi sợ nhưng xen vào đó là những cảnh tượng mấy bé chó bé mèo nhanh nhảu ra sức giúp đỡ mọi người nên cũng bớt sợ, chỉ thấy buồn cười thôi. Có thể nói, mấy bé mèo bé chó lang thang đóng một vai trò không hề nhỏ trong các vụ nói riêng và trong bộ truyện nói chung. Mà mấy bé này đều có tính cách và suy nghĩ như mấy đứa bé học mẫu giáo vậy, rất non nớt ngây thơ nhưng cũng rất chính trực và luôn biết giúp đỡ người khác. Mấy bé thú cưng trong truyện này chính ra còn có nhiều đất diễn hơn nam chính Giản Diệc Thừa nữa cơ :v Nam chính Giản Diệc Thừa là cảnh sát kiêm bạn học cấp 3 của Sơ Ngữ, anh đã yêu thầm Sơ Ngữ được 8 năm rồi, dù trong cục cảnh sát suốt ngày bị cục trưởng Cố cạnh khóe đá xoáy mỉa mai nhưng vì muốn được ở bên người con mình yêu mà anh sẵn sàng chịu đựng ở lại Giang Thành. Giản Diệc Thừa chính là kiểu người bên ngoài thì lạnh lùng ít nói bên trong lại giỏi giang nhiều tiền :v Anh là một cảnh sát rất có năng lực phán đoán, đa phần các vụ án được phá thì anh cũng có công không nhỏ đâu, đều nhờ vào sự tỉ mỉ và cẩn thận quan sát của anh hết đó. Giản Diệc Thừa là kiểu nam chính điển hình trong ngôn tình mà các chị em đều thích, lạnh lùng nhưng chung tình. Tuy vậy cũng thuộc dạng đầu gỗ nên lẽ ra đã có thể tỏ tình với nữ chính Sơ Ngữ từ lâu rồi nhưng vì chút hiểu lầm nho nhỏ mà đến tận khi trưởng thành rồi hai người mới thành đôi. Đương nhiên hiểu lầm này do nam chính tự hiểu nhầm thôi nhé chị em.  Có lẽ vì tên truyện liên quan đến thú cưng và nữ chính nên cả truyện xoay quanh nữ chính Sơ Ngữ và các bé thú cưng là chính chứ Giản Diệc Thừa không nhiều đất diễn bằng mấy bé thú cưng, à không, nói chính xác là tình cảm của Giản Diệc Thừa và Sơ Ngữ còn không nhiều đất diễn bằng vụ án. Có vẻ tác giả đã quá hăng say bày ra các vụ án mà quên mất đây cũng là một bộ truyện ngôn tình, vậy nên các cảnh thân mật của cặp chính ít đến đáng thương, đây có lẽ là điểm trừ lớn nhất của truyện. Tuy vậy ngoài vấn đề đó thì truyện siêu ổn chị em ạ, đáng yêu lắm lắm luôn, chưa bao giờ ngờ truyện dán mác trinh thám phá án mà lại cute đến thế. Mình không biết mình nói bao nhiêu từ đáng yêu dễ thương trong bài review này rồi nhưng truyện đáng yêu thật đó  Truyện edit siêu mượt siêu chất lượng, nhà Liệt Hỏa Các edit mà nên mình không cần phải nói nhiều nữa. Truyện HE, siêu sủng siêu ngọt, không có thịt thà hay H hiếc gì đâu chị em nhé, cảnh hôn còn siêu hiếm cơ mà  Bù lại truyện dễ thương thôi rồi nên rất đáng để đọc đó, nhất là những tâm hồn yếu đuối nên đọc bộ này để xoa dịu con tim nhé.  *** Chín giờ mười phút tối, Giản Diệc Thừa vội vã chạy về cục cảnh sát. Trong phòng thẩm vấn, Lâm Lang đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Ngụy Thanh Thần, so coi sức chịu đựng của ai mạnh hơn. Thấy Giản Diệc Thừa đi vào, Lâm Lang thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà trước mặt Ngụy Thanh Thần anh ta không tiện hỏi, chỉ nói, "Xong rồi?" Giản Diệc Thừa gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, "Cậu hỏi tiếp đi." Lâm Lang lấy lại mười phần phấn khích, "Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, tự khai hay là bắt tôi nói thay?" Lúc mới đầu Ngụy Thanh Thần còn hơi khẩn trương, nhưng qua một thời gian lâu, thấy Lâm Lang chẳng qua chỉ phô trương thanh thế hù dọa, biết cảnh sát chưa có chứng cứ xác thực, nếu không bọn họ còn còn ngồi đây mắt lớn trừng mắt nhỏ so sức chịu đựng sao? Anh ta một lần nữa bất đắc dĩ nói, "Tôi đã nói rõ cả rồi, ngày đó tôi say bất tỉnh nhân sự, bọn họ tìm xe chở về. Về đến nhà là ngủ tới sáng, không biết gì cả..." "Anh nói dối." Giản Diệc Thừa bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ta, trong lòng Ngụy Thanh Thần lộp bộp tiếng. "Thứ nhất, anh không say bất tỉnh nhân sự, ngược lại còn rất tỉnh táo, chỉ là giả say. Thứ hai, tài xế taxi cũng không chở anh về tận nhà, xe chỉ quẹo qua một con đường rồi anh đòi xuống." Hai tay Ngụy Thanh Thần nắm chặt, cố làm vẻ bình tĩnh cười một tiếng, "Sao anh nói thế, có chứng cứ à?" Giản Diệc Thừa nhìn anh ta hồi lâu không lên tiếng, ngay lúc Ngụy Thanh Thần cho là anh không có bằng chứng, anh mới bình tĩnh nói, "Chứng cứ đương nhiên là có, chúng tôi dựa vào CCTV ở trước cửa KTV tìm được người lái xe taxi chở anh về, cũng đã lấy lời khai của anh ta. Rạng sáng ngày 2 tháng 8 quả thật anh ta có chở anh. Nhưng mà xe chỉ vừa chạy qua một con đường, anh đã lấy lí do say xe muốn ói để xuống xe. Sau đó từ chối lên xe lại, nói muốn ở một mình cho tỉnh. Anh ta thấy anh không giống say rượu cho nên cũng bỏ đi." "Cũng cuối năm rồi, mỗi ngày biết bao nhiêu người ngồi xe, anh ta nhớ nhầm thì sao?" Giản Diệc Thừa nhìn Ngụy Thanh Thần, sắc mặt trầm tĩnh, "Có lẽ anh không biết, trên xe anh ta có gắn camera." Anh giơ một tấm ảnh lên cho Ngụy Thanh Thần nhìn. Nếu như không phải thấy Ngụy Thanh Thần lên xe rồi lại xuống xe, anh cũng sẽ không hoài nghi đến người này. Hơn nữa khi nhìn Ngụy Thanh Thần, ánh mắt anh ta thanh tỉnh, nói năng rõ ràng, không có dấu hiệu gì là đang say rượu. Có thể thấy, cho dù say cũng là say có hạn, có năng lực gây án. Ngụy Thanh Thần nhìn một cái là nhận ra, đó là anh ta khi đang ở trên xe. Trên trán thấm ra tầng mồ hôi mịn, ánh mắt nhìn xuống tay mình, cố gắng giải bày, "Chuyện này... Tôi quên mất, ngày đó ra khỏi KTV, rồi sau đó không biết gì nữa. Tôi chỉ nhớ mình ngủ tới sáng, tại sao trở về được cũng không biết..." Lâm Lang nhìn không nổi, dùng sức vỗ bàn, "Chứng cứ ở trước mặt rồi mà anh còn dám cãi?" Ngụy Thanh Thần trưng vẻ mặt vô tội, "Không phải, coi như là giống như anh nói, nửa đường xuống xe, thì cũng đâu thể nói được điều gì? Không lẽ uống rượu xuống xe cũng phạm pháp hả? Cũng đâu thể khẳng định tôi phạm tội giết người đâu?" "Anh!" ... Mời các bạn đón đọc Cô Chủ Nhỏ Của Cửa Hàng Thú Cưng của tác giả Giang Nam Hồng Đậu.
Nơi Tôi Ngã Xuống
Suzuki tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, bàng hoàng khi nhận ra mình đang trong căn hộ của người khác. Trước đây, anh từng được tôn kính như một Nữ Vương Bệ Hạ nhờ dung mạo xinh đẹp và tài năng hơn người. Nhưng sau một thời gian làm việc quá độ, tự tàn phá cơ thể, ngoại hình của anh đã hoàn toàn thay đổi. Và chủ nhân căn hộ nơi anh vừa tỉnh giấc đó, không ai khác chính là Atsumi, trưởng phòng mới nhậm chức tại công ty anh - một người đàn ông vô cùng phong độ và bản lĩnh. “Tại sao lại là tôi chứ!?” - Tuy lúc đầu là cưỡng ép, nhưng dần dần, chính Suzuki cũng bị cuốn hút bởi sự chăm sóc tận tình của người đàn ông này… *** ôm đó tôi xui xẻo vô cùng. Mà không, trước giờ vốn dĩ tôi đã luôn xui xẻo như thế. Chuyện này tự thân nó chẳng có gì đặc biệt hết. Mới sáng bảnh mắt ra đã có chuyện. Cái đồng hồ báo thức tôi mới mua hôm qua chẳng thèm cất lấy một tiếng chuông. Tôi lại có tật ngủ nướng, nhắm mắt một cái là khỏi dậy luôn. Vì vậy tôi thường đặt báo thức bằng điện thoại. Nói ngoài lề một chút, trước giờ nhạc chuông báo thức của tôi toàn mấy bài đinh tai nhức óc. Hồi xưa, tôi có một người yêu lúc nào cũng dịu dàng đánh thức mình mỗi sáng. Nhưng giờ tôi với người đó đã trở thành dĩ vãng. Chuyện cũng đã khá lâu về trước. Thứ đánh thức tôi dậy hôm ấy chính là những tia nắng mặt trời chói chang chiếu xuyên qua ô cửa sổ không kéo rèm. Với kiểu nhân viên sống ở ký túc xá của một công ty nằm xa thành phố như tôi thì phương tiện đi làm duy nhất là xe buýt. Chẳng còn cách nào khác, tôi bỏ luôn bữa sáng, chạy thục mạng đến trạm xe. Đáng buồn thay đã muộn giờ làm. Vùng này có ít hộ dân sinh sống nên cả tiếng đồng hồ mới có một chuyến xe buýt. Thế là tôi đành phải đi đến trạm xe buýt ở khu dân cư nằm ngay dưới con dốc. Đến được đó thì tần suất chuyến xe buýt sẽ nhiều hơn. Sát giờ quá rồi. Ở ký túc xá này, chẳng có kẻ nào dám tin vào cái lịch trình xe buýt vô dụng kia cả. Khu phòng ở giờ trống không, chỉ có mình tôi còn đứng thẫn thờ nơi trạm xe. Dù rất dở vận động nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài chạy. Thế là ba chân bốn cẳng, tôi lao xuống con đường dốc. Mặc cho nỗ lực việt dã hết mình, tôi vẫn bị lỡ một chuyến xe buýt. Rốt cuộc, tôi lê được xác đến công ty khi đã quá 9 giờ. Vừa ấn thẻ lên cổng ra vào thì trên đó xuất hiện một dòng hiển thị thời gian màu đỏ choạch. “Vẫn không kịp sao!?” Tôi lê từng bước chân đến Phòng Kế hoạch, khẽ mở cửa, rón rén lách vào. Ngay lúc đó, người đang đứng trước mặt tôi bỗng quay lại. “Suzuki! Về chỗ ngồi đi!” Miyagawa ở Phòng Nhân sự lên tiếng. Khuôn mặt dễ thương của cô ấy thoáng chút kinh ngạc. Cô thở dài một tiếng rồi hối tôi ổn định vị trí. Chết! Hôm nay là ngày nhậm chức của Trưởng phòng mới. Tôi về chỗ, khúm núm đặt tấm thân còm nhom xương xẩu của mình xuống ghế. Kể ra thì thảm hại, nhưng tôi vào được công ty này là nhờ có quan hệ thân tình với Trưởng phòng tiền nhiệm. Dù Trưởng phòng mới có trí nhớ tệ đến đâu mà ngay ngày đầu nhậm chức lại có nhân viên đi trễ thế này, về sau thể nào chẳng bị “đì có chủ đích”. Đúng là cùng đường mạt vận mà. “Mọi người có mặt đầy đủ rồi nhỉ. Bây giờ tôi xin phép giới thiệu người sẽ kế nhiệm Trưởng phòng Shinagawa đã thôi việc vào tuần trước.” “Tôi là Atsumi. Dù nhậm chức Trưởng phòng nhưng tôi vẫn là một nhân viên mới vào, nên ngược lại, tôi mới là người hi vọng được các bạn chỉ dẫn thêm. Rất mong mọi người giúp đỡ.” Trưởng phòng Atsumi cúi đầu, nói với chất giọng trầm ấm ngân vang. Nhìn anh có lẽ đã hơn ba mươi lăm. Chắc là bằng tuổi với tôi. Mái tóc được chải cẩn thận kết hợp cùng sống mũi cao thẳng; thêm vào đó là đôi mắt dài sắc sảo và đôi môi mỏng. Một người đàn ông thượng đẳng hơn hẳn đám dân đen tầm thường bẩn thỉu chúng tôi. Vào công ty đột ngột mà thoắt cái đã leo lên được chức quản lý, thì bảo đảm là được công ty săn đầu người[1] tiến cử, còn không thì phải là bà con họ hàng gì đó với Giám đốc. Nhưng dù là trường hợp nào, chỉ cần anh ta không phải một kẻ ngốc đến mức khiến công việc bị trì trệ thì sao mà chẳng được. Đang mơ màng suy nghĩ điều đó trong đầu, tôi vô thức hướng mắt về Trưởng phòng Atsumi, người cũng đang đảo tầm nhìn quan sát xung quanh. Ngay trong khoảnh khắc ây, bốn mắt chúng tôi chạm nhau. Không phải đơn thuần chỉ vì tôi ngồi ở hàng ghế trước. Trưởng phòng thật sự đang nhìn tôi. Tôi cố tình lảng đi, cảm thấy người khó chịu vô cùng. Quả nhiên là bị lườm rồi. Tôi không khỏi buông tiếng thở dài khi nghĩ tới những ngày tháng tiếp theo của mình. *** Đã qua một tuần mà Trưởng phòng Atsumi chẳng nói gì với mình, khiến tôi hơi thất vọng so với viễn cảnh tưởng tượng. Phòng Kế hoạch, trực thuộc Bộ phận Kinh doanh mà tôi đang làm việc, đúng như tên gọi của nó, là thực hiện việc lập kế hoạch cho sản phẩm mới. Vì vậy, tôi nhất định phải theo dõi thành quả nghiên cứu sản phẩm mới nhất của tất cả các nước trên thế giới. Nói thẳng ra, chẳng có gì khó nhằn bằng việc căng mắt đọc những bài nghiên cứu của các nhà phát triển sản phẩm. Tôi may mắn đã từng làm trong lĩnh vực nghiên cứu mà còn thấy thế thì khỏi nói cũng biết các nhân viên khác cực khổ thế nào. Công việc chính của tôi là phiên dịch, đọc hiểu các tài liệu rồi chuyển chúng thành các dữ liệu dễ hiểu hơn. Đôi khi tôi cũng bị Phòng Kinh doanh nhờ giúp việc. Ngụ tại một Bộ phận Kinh doanh hào hoa tráng lệ như vậy, tôi là kẻ bị giao cho những công việc vô vị nhất. Miệng thì nói thế thôi chứ tôi khá hài lòng với công việc hiện tại. Bây giờ mà bắt tôi quay mòng mòng với những việc nặng nhọc phức tạp khác thì thôi, cho xin đi! Cuối tuần này là tiệc chào mừng Trưởng phòng mới. Với tình trạng bị bác sĩ cấm tiệt rượu bia, tôi chẳng muốn tham dự chút nào nhưng lại không thể không vác mặt đến. “Sao vậy? Sao chẳng thấy cậu uống gì hết?” Người ngồi bên cạnh tôi là Trưởng phòng Atsumi. Atsumi không phải là dạng người lạnh lùng, làm việc khô cứng như tôi lo lắng lúc đầu, cũng chẳng phải là kẻ vô dụng vào được công ty nhờ quan hệ họ hàng với Giám đốc. Nếu phải diễn tả bằng một câu, thì chỉ có thể nói anh ấy là “một người đàn ông xuất chúng”. Chính bản thân tôi cũng phải giơ hai tay tán thành cho sự thật hiển nhiên ấy. Nếu là tôi cách đây mười năm, gặp hoàn cảnh này, thể nào tôi cũng nghĩ “Anh thích tôi rồi à?” hay cảm thấy tự mãn về bản thân, nhưng tôi bây giờ thì không thể. Tôi của hiện tại, chỉ cần khoác lên mình chiếc áo sơ-mi trắng, thì nhìn ở góc cạnh nào cũng thấy như một gã bác học điên loạn. Thân hình còm nhom với khuôn mặt xương xẩu hốc hác, chỉ có đôi mắt to tròn là nổi bật. Chưa kể, mặt mũi còn bị bao phủ bởi mái tóc rối tung rối mù, râu ria lởm chởm. Mà, ngay cả mười năm trước tôi cũng không tưởng tưởng được một người xuất sắc như thế lại thích mình. Nói vậy thì hạ thấp bản thân quá. Thực ra tôi đã từng bị gạ gẫm không ít lần đâu. Chuyện đó kéo dài cho đến khi tôi nhập viện vì tự phá nát bao tử của chính mình. Mời bạn đón đọc Nơi Tôi Ngã Xuống của tác giả Akira Mana & Gosho Dịch).
Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt - Bạch Nhất Mặc
Nếu các bạn đã chán với những thể loại ngôn tình tổng tài hay diễn viên thì có thể chuyển qua thể loại ngôn tình đan xen trinh thám. Câu chuyện tình yêu giữa một vị đội trưởng vẻ ngoài nghiêm nghị lạnh lùng nhưng có một trái tim ấm áp. Anh được những người anh em trong cục yêu mến phong tặng anh biệt danh:"Bàng tướng quân”. Nhưng bỗng một ngày hình ảnh một  " Bành tướng quân" anh tuấn dũng mãnh của họ giáo huấn người khác đã không còn nữa mà là một anh chàng bị người phụ nữ bí ẩn lấy mất trái tim. Người chưa bao giờ đọc thơ, viết thư tình lại đi ghép vần nối câu, dù lá thư không bao giờ được gửi đi. Người cương quyết, khó thuần lại vào vai học sinh khôn khéo. Người ghét phòng tập thể hình lại chủ động làm huấn luyện viên riêng cho cô… Tóm lại, không nơi nào là không đuổi tới. Có người đưa ra tổng kết sâu sắc cho hiện tượng ngược lẽ này: Đóa hoa tươi cắm trên đá, quá bất ngờ! Sau đó, thư tình của anh bất hạnh truyền tới tay cô. Cô nhìn thư tình anh cố công nhào nặn, chỉ vào câu “Sông cạn đá mòn, anh đều ở bên em” rồi cười hỏi: “Nếu tới sông cũng cạn, đá cũng mòn, vậy có thể chứng minh thế giới này không có gì trường tồn vĩnh cửu, ai có thể bên ai mãi mãi?” Đây là đạo lý cô hiểu thấu từ năm lên 10. Anh xé nát thư tình: “Không cần mãi mãi, anh chỉ cần dùng cả đời để chứng minh: Em có anh là đủ!” Anh đem tới tình yêu cứng rắn như đá, không gì có thể bẻ gãy. Không trường tồn mãi mãi, nhưng có thể sánh với vĩnh hằng. Truyện này còn có tên: 《Thì Ra Vẫn Luôn Có Anh》 * Chú thích: Hoa phù tang hay còn gọi là hoa dâm bụt, mộc cận, chu cận, đại hồng hoa, phật tang. Có một số cho rằng loài hoa này vốn có tên gốc là hoa dâng bụt (hoa để dâng lên cho Bụt, tức Phật), về sau do đọc trại mà thành dâm bụt. Có ý kiến khác, dâm bụt nguyên tên là râm bụt. Râm: che bóng, Bụt: Phật. Râm Bụt là cái lọng che Phật (vì hoa có hình dạng giống cái lọng) (Nguồn: Wikipedia) Tên nữ chính trong truyện là Tang Cẩn, chữ Cẩn cũng có nghĩa là hoa dâm bụt. *** Lỗi trong Bàng Lỗi, nghĩa là đá. Cẩn trong Tang Cẩn, nghĩa là hoa dâm bụt. Phiến đá Bàng Lỗi lạnh lùng khô khan, ấy vậy mà lại có thể nở ra hoa dâm bụt xinh đẹp dịu dàng Tang Cẩn. Đều là duyên phận. Tang Cẩn thật ra không phải là tên thật của cô, nhưng trong huyết án 15 năm trước, cô cùng bà ngoại may mắn tránh được nên đã mang theo cái tên này đến nước Đức xa xôi để sinh sống. Đến thời điểm hiện tại, Tang Cẩn một lần nữa quay lại nơi mọi chuyện bắt đầu, chỉ với một tâm nguyện duy nhất, có thể mang hài cốt của bà ngoại về mộ phần tổ tiên. Và nếu có thể, cô thật sự muốn biết, năm xưa đã xảy ra chuyện gì. Thật tình cờ, trên chuyến bay về quê hương, Tang Cẩn đã gặp phải một vụ án. Khả năng quan sát và sự bình tĩnh trong suy luận của cô đã giúp phi hành đoàn tìm ra chân tướng trong thời gian ngắn nhất. Ấn tượng mà cô để lại, cũng rất đặc sắc. Nhưng đó chỉ là một nốt nhạc đệm trong hành trình lần này của Tang Cẩn. Việc cô phải xử lý còn rất nhiều. Mà việc trước tiên chính là quay về thôn cũ để chôn cất bà ngoại. Thế nhưng, thật bất ngờ là toàn bộ hồ sơ về cô và bà ngoại đều không còn tồn tại nữa. Trong sự thất vọng và hoang mang vô cùng, Tang Cẩn gặp được Bàng Lỗi. Anh là đội trưởng đội cảnh sát thành phố, đẹp trai cương nghị, nhưng quá lạnh lùng. Đặc biệt là khi Tang Cẩn tìm mọi cách để xem lại hồ sơ vụ huyết án năm xưa, Bàng Lỗi từ chối vô cùng nghiêm khắc. Sự việc cứ như vậy rơi vào bế tắc nếu như không có một vụ án xảy ra ngay tại trường học mà Tang Cẩn đang theo dạy. Người bị sát hại là một trong những sinh viên của cô, cho nên không công thì tư, Tang Cẩn bắt buộc phải tham gia vào quá trình phá án. Chính vì vậy, cô mới thấy được một mặt khác của Bàng Lỗi. Tuy rằng bên ngoài anh vẫn gắt gỏng và khó tính, nhưng thỉnh thoảng anh cũng sẽ để ý và quan tâm đến cô hơn một chút. Cuối cùng, người xao động cũng không chỉ có mình cô. Bàng Lỗi phát hiện, cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp này, quả thật là có năng khiếu đối với tâm lý học tội phạm. Từ những chứng cứ hiện trường để lại, cô đã có thể đưa ra những suy luận và phân tích gần như là trùng khớp với anh. Những vụ án tiếp theo cũng nhờ có sự ăn ý này mà nhanh chóng được phá giải.  Cùng lúc đó, có hai trái tim cũng tìm được lời hồi đáp. Bàng Lỗi và Tang Cẩn qua quá trình tiếp xúc đã xác định, sự rung động này không phải chỉ đơn thuần là cơn gió thoáng qua, mà chính là từ sự hoà hợp tạo thành. Anh nhanh nhạy dũng cảm, cô thông minh sắc sảo, hai người đứng cạnh nhau lại có thể khăng khít đến không có kẽ hở. Rào cản duy nhất của việc này, có lẽ đến từ thân phận thật sự của cô. Nhưng Bàng Lỗi vốn là một người ngang ngạnh, anh đã xác định cái gì rồi thì sẽ dốc hết sức để bảo vệ. Cho nên, huyết án 15 năm về gia đình Tang Cẩn được anh kiên quyết lật lại từng chút một. Anh tin cô, cũng tin gia đình cô đã nhận hàm oan. Một đường nỗ lực đến cuối cùng, trải qua thật nhiều vụ án dây mơ rễ má, cuối cùng sự thật cũng được sáng tỏ. Rất nhiều sinh mệnh, rất nhiều sự hy sinh, để đổi lấy một kết thúc tốt đẹp hơn. Một thanh mai trúc mã với thật nhiều băn khoăn do dự của Tang Cẩn, một đồng nghiệp với mối tình đơn phương nhiều năm không dám nói của Bàng Lỗi, mỗi một sự xuất hiện của họ, đều là duyên phận. Với sự hỗ trợ của Bàng Lỗi, Tang Cẩn hoàn thành khoá học tâm lý học tội phạm, chính thức trở thành cộng sự của anh. Hai người bọn họ, sẽ vì lý tưởng, vì sự an toàn của xã hội mà dốc lòng, cũng sẽ vì tình yêu với người kia mà cố gắng. Tang Cẩn, em là bông hoa dâm bụt đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy. Đó là bởi vì, em nở trên phiến đá của anh, Bàng Lỗi.   Mời các bạn đón đọc Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt của tác giả Bạch Nhất Mặc.
Nghịch Tập - Sài Kê Đản
Văn án: “Lúc trước em chia tay anh, không phải là vì em hám danh hám lợi đâu.” “Tôi biết.” “Anh ấy không yêu em, em với anh ấy cũng đã chia tay rồi .” “Tôi biết.” “Anh biết? Thì ra anh vẫn còn quan tâm em như vậy.” “Bởi vì hiện giờ anh ấy và tôi đang quen nhau.”     ___________________ Mình quyết định nhảy hố bộ này cũng vì mấy câu văn án ngắn gọn phía trên đấy ạ. Và quả thật là nó đã không làm mình thất vọng chút nào hết. Mình không chỉ được cười, mà còn cười như con điên. Nên mình sẽ rv truyện này cho mn cùng điên theo mình, chứ nếu điên một mình thì chán lắm á    Trong giới đam mỹ có một câu nói nổi tiếng rằng: "Đằng sau một người đàn ông thành công là một người đàn ông thành thụ". Còn đằng sau một người đàn ông thành thụ chính là một người đã bẻ thẳng thành cong . Và hôm nay chúng ta sẽ gặp một chuyện tình éo le cành me như vậy. Ngô Sở Úy cùng bạn gái Tiểu Duyệt quen nhau 7 năm thì chia tay. Mà anh thì vẫn còn tình cảm với cô ấy. Thế là cứ mỗi lần cô ấy nói lời chia tay anh liền lấy gạch đập đầu chứng minh tình cảm . Đập riết, đập riết anh thành đầu gạch luôn mn ạ. Sau bao nhiêu lần ra vào phòng khám để điều trị vết thương và được anh bác sĩ Khương Tiểu Soái châm dầu châm lửa, Sở Úy nhà ta cũng quyết định dứt khoát không níu kéo thêm nữa. Nhưng chia thì chia, gạch vẫn phải đập thêm một cái để thể hiện. Đọc đoạn này, nói thật mình chả thấy buồn hay thương gì bạn nhỏ Sở Úy bị bạn gái ham hư vinh đá cả, mà chỉ cảm thấy cười muốn nghẹn luôn ý   Rồi Sở Úy nhà ta lại thất nghiệp, anh quyết tâm làm giàu bằng cách đi bán cháo dạo vỉa hè với sự trợ giúp đắc lực của Tiểu Soái. Ngày đầu tiên đợi hoài chả ai thèm mua, đến lúc có khách anh lóng ngóng thế nào làm rớt nguyên cả cái dàn đồ dụng cụ vào nồi cháo. Khách thấy xong đứng hình rồi chạy biến không mua nữa. Anh lọ mọ đem về vớt ra chuẩn bị mai bán tiếp. Nhưng như thế cũng chưa có gì xui đâu. Đây mới là xui thật sự khi anh gặp Trì Sính. Oan gia đến rồi  Chia buồn cùng anh. Quả thật, những lần chạm mặt nhau của cả 2 đều là những lần mà không ai vui. Bạn nhỏ Sở Úy giống như là đắc tội anh chàng họ Trì này vậy, làm cái gì cũng bị anh ta bắt thóp. Đi bán cháo dạo thì anh ta là quản lý đô thị, đi mãi võ kiếm tiền thì anh ta phá, đi làm đạo tặc lại gặp anh ta làm cảnh sát. Đến khi cải tà quy chính đi lái xe thì anh ta làm cảnh sát giao thông. Móa, có chừa đường sống cho ông đây không chứ? Sở Úy đau thương nghĩ... Nhưng mà, chưa hết đâu, đến bạn gái ông đây quen 7 năm cũng bị họ Trì kia bắt đi thì đúng là không còn gì thê thảm hơn nữa. Thế là, bạn nhỏ Sở úy không nói 2 lời liền vạch ra kế hoạch báo thù với suy nghĩ: "Ông đây không kéo được bạn gái về thì dụ dỗ bạn trai của cô ấy, xem ai đau khổ hơn". Trì Sính kia, ông đây nhất định chà đạp ngươi. Vâng, kế hoạch rất chi là hoàn hảo nhưng mỗi lần thực hiện chả ra thể thống gì cả. Bạn nhỏ Sở Úy ngốc nghếch kia cứ bị họ Trì ta xoay như chong chóng mắc cười dã man. Cứ giả vờ giả vịt như thế, vậy mà thế quái nào Trì Sính lại động tâm thật. Mà anh này đúng chuẩn cường công luôn, bạn Úy chỉ có thể làm thụ nép cành cây thôi ạ. Bị bắt nạt đến thảm mà còn phải cười nữa chứ. Những lúc thế này, tâm trạng bạn Úy bất ổn lắm, cứ như người đa nhân cách ý, nghĩ một đằng nói một nẻo làm mình đọc mà cười lộn cả ruột. Đến mức, mấy lần tay run làm rơi điện thoại vào cả mặt. Vừa đau, vừa tức cười   Thế đấy, bạn gái Tiểu Duyệt kia cứ tưởng mình là nữ chính ngôn tình, ai ngờ chỉ là nữ phụ đam mỹ trong chuyện tình tay 3 này thôi ạ. Mà Trì Sính thì đúng là chuẩn công nhé, nam tính, ngầu đừng hỏi. Anh mỗi lần xuất hiện là cứ gây áp lực, lại còn hay đóng mặt lạnh. Nhưng mà dù có lạnh đến mấy cũng bị cái tên bạn nhỏ Sở Úy kia làm cho tan luôn. Ngốc ngốc vậy mà cũng thông minh phết. Tính kế tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la ý. Cũng may, anh Trì đây nhân cách hơi xấu một tí nhưng lại cực sủng Sở Úy. Nếu không thì có mà chết chắc với anh. Mà anh Trì nhà ta rất chi là biến thái nhá. Cứ nhìn nhìn rồi sờ sờ tiện thể thì chạm chạm vào "mông" Sở Uý hoài ý. Có lúc còn bảo muốn cho "cúc" bạn Uý nở hoa luôn  Hại Uý ta vừa tức vừa thẹn vừa sợ nên hay làm mấy trò khùng điên vui lắm. Đây là truyện đam mỹ nổi bật nhất mà mình cực kỳ thích. Tác giả viết chắc tay và hài hước hết chỗ nói. Đọc nó, mình cứ lăn qua lăn lại cười hoài khiến ai cũng nghĩ mình điên hết. Nhân vật Trì Sính, Sở Úy, Tiểu Soái... đều có tính cách riêng biệt rất thu hút, không nhầm lẫn với nhau. Đặc biệt mình khoái nhất là anh chàng họ Trì, lạnh lạnh vậy thôi chứ khi cần thì cũng đáng yêu cute lắm á. Sở Úy thì khỏi nói rồi, dở dở điên điên gây ra biết bao nhiêu tình tiết cười té ghế. Nói chung, truyện đam mỹ nhưng cách viết nhẹ nhàng tinh tế không gây phản cảm chút nào hết, bạn nào chưa thử qua có thể thử xem sao. Đặc biệt, truyện được edit rất mượt, từ ngữ dùng vô cùng phong phú và "chất" nên làm cho câu chuyện trở nên hấp dẫn và thú vị lắm. Tuy nhiên, có một vài phân đoạn H nên cân nhắc trước khi đọc nhé. Còn lại thì mọi thứ rất tuyệt ^^ Mời các bạn đón đọc Nghịch Tập của tác giả Sài Kê Đản.