Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vạn Tộc Chi Kiếp

Ta là kiếp nạn của chư thiên vạn tộc! Cảnh giới: Khai Nguyên, Thiên Quân, Vạn Thạch, Đằng Không, Lăng Vân... ------ Tác phẩm mới toanh của Lão Ưng Cật Tiểu Kê (tác giả của những hit đình đám như Toàn Cầu Cao Võ, Trọng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn) đã chính thức ra mắt và hiện đang có mặt trong top đầu tất cả các bản xếp hạng của Qidian, rất mong được đông đảo bằng hữu ủng hộ ♥️ Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch)! *** Đại Hạ phủ, Nam Nguyên thành. Tô gia. Tô Vũ vào trong nhà liền nghe thấy mùi thức ăn thơm phức, hắn vứt túi xách qua một bên, đi đến trước bàn ăn, tiện tay bốc một khối thịt kho tàu lên ném vào trong miệng. Tô Vũ vừa nhai chóp chép, vừa hét về hướng phòng bếp, ngữ điệu hàm hồ nói: "Cha, ngày mai đổi món canh khác đi, ngày nào cũng ăn thịt đến phát ngán luôn rồi." "Có ăn là tốt rồi, lại còn kén chọn!" Trong phòng bếp lại truyền đến âm thanh Tô Long phàn nàn, "Ngươi coi lại bản thân mình đi, năm nay cũng đã mười tám, lúc nào mới có thể học được cách tự chiếu cố chính mình? Lão tử vừa làm cha lại vừa làm mẹ, chăm sóc cho ngươi nhiều năm như vậy, cũng phải tới lúc cho ta nghỉ ngơi đi chứ." Tô Vũ nuốt trọng miếng thịt kho tàu xuống, cười ha hả nói: "Cha, tay nghề của cha là tốt nhất, không khác gì đầu bếp nhà hàng, thật ra con cũng rất muốn xuống bếp, nhưng vấn đề là con không biết nấu ăn!" Tô Long cười ha ha mấy tiếng, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng y cũng không than phiền gì đứa con này nữa. Rất nhanh, Tô Long liền bưng thêm một đĩa thức ăn đi ra, trên người còn đang mặc một bộ tạp dề. Một người đàn ông cao gần một mét chín, thân thể cao to khôi ngô, thế nhưng trên người lại treo một cái tạp dề nhỏ xíu, bó sát, thoạt nhìn phá lệ buồn cười. Tô Vũ mỗi lần trông thấy đều nhắc tới việc này, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, "Cha, cha không thể đổi một cái tạp dề khác lớn hơn hay sao? Nhà ta lại không thiếu tiền mua một bộ tạp dề!" "Ngươi thì biết cái gì!" Tô Long không thèm để ý, đặt đĩa thức ăn lên bàn, cũng không trút bỏ tạp dề, y ngồi xuống ghế, vừa xới cơm vừa nhân tiện nói: "Ăn cơm đi! Có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút đó, vả lại cái tạp dề vẫn còn mới. . ." "Lời này cha nói ba năm nay rồi!" Tô Vũ trợn trắng mắt, ba năm trước đây ngài nói nó còn mới thì ta chịu, nhưng ba năm sau vẫn là những lời này, có lẽ cũng chỉ có mỗi lão nhân gia ngài là dám không đỏ mắt nói xạo như thế. Tô Long vẫn không thèm để ý, ngồi xuống liền ăn, ăn như hổ đói, tốc độ cực nhanh. Tô Vũ sớm đã tạo thành thói quen, hắn cũng cầm chén lên, vừa và cơm vào miệng lại vừa buôn chuyện: "Cha, tiền tuyến lại có chiến tranh đúng không? Lúc con về tới dưới lầu thì thấy có xe của quân đội đang đi trưng binh, không nghĩ tới đã trưng binh tới cư xá nhà chúng ta luôn rồi. Cũng không biết là nhà ai. . ." Động tác ăn cơm của Tô Long thoáng chậm lại, sau đó y liền hạ bát đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của tất cả mọi người! Nghe giọng điệu này của ngươi, có phải ngươi cảm thấy việc tham gia quân ngũ là không tốt có phải không?" "Không!" Tô Vũ vội vàng phủ nhận, cha hắn chính là lính giải ngũ, không thể nói năng lung tung về vấn đề quốc gia ở trước mặt y, bằng không một chưởng của lão nhân gia cũng thừa sức đánh cho hắn té sấp. Tô Long khẽ hừ một tiếng, lúc này mới bưng bát đũa lên tiếp tục ăn cơm. Tô Long ngẫm nghĩ một lát, ngữ khí có chút biến hóa, trầm giọng nói với con mình: "A Vũ, tiền tuyến lại rung chuyển rồi, các binh đoàn một lần nữa lại tuyên bố lệnh triệu tập! Vừa kêu gọi tân binh nhập ngũ, vừa triệu hồi lão binh trở về. . ." Động tác gắp thức ăn của Tô Vũ hơi chậm lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cha mình, cau mày nói: "Cha, việc này thì có quan hệ gì với nhà chúng ta? Cha cũng đã xuất ngũ 18 năm rồi, con thì vừa mới trưởng thành, vả lại con đã đăng ký thi vào cao đẳng học phủ, dù có trưng binh thì cũng không tới lượt cha con mình. . ." "18 năm sao?" Tô Long nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. Đúng vậy, đã 18 năm rồi. "Xuất ngũ 18 năm, lệnh triệu tập lão binh trở về của Trấn Ma quân cũng đã kêu gọi lần thứ năm rồi. Mà phàm là những người trên 50 tuổi thì sẽ không còn nằm trong phạm vi được triệu tập nữa." “Bốn lần triệu tập trước đây, bởi vì ngươi còn nhỏ, cha lo lắng cho ngươi không có ai chiếu cố cho nên đều không đi." Sắc mặt Tô Vũ lập tức biến đổi, "Cha, nhà chúng ta không cần đi mà, đây là chính sách quốc gia cho phép!" "Đúng, là chính sách quốc gia cho phép!" Tô Long nhếch miệng cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía nhi tử, "Cho nên mấy năm trước ta mới không đi, suốt 18 năm qua ta đã nhìn thấy lệnh điều động những 4 lần, nhưng ta đều không đi! Nhưng hôm nay con trai của ta đã trưởng thành! 18 tuổi rồi!" "Cha!" Vẻ mặt Tô Vũ dại ra, "Rốt cuộc cha muốn nói cái gì?" "Ngươi biết cha muốn nói cái gì." Tô Long nhìn về phía nhi tử, thoải mái cười nói: "18 năm trước, cha ngươi mặc dù vô dụng, nhưng tốt xấu gì thì cũng là một tiểu đội trưởng ở Trấn Ma quân, quản lý tiểu đội 30 người." "Khi đó mẹ ngươi sắp sinh ngươi, ta liền xin phép nghỉ trở về, nào biết được. . . ngươi vừa ra đời thì mẹ ngươi cứ như vậy mà đi. Trong nhà cũng không có lão nhân chiếu cố, ta thật sự không thể quay lại chiến trường. . ." "Không có cách nào khác, ta đành phải giải ngũ!" Tô Long mỉm cười đầy cay đắng, "Thời điểm ta rời khỏi Trấn Ma quân, nguyên cả một đội huynh đệ, không có một người đến tiễn ta! Không phải vì bọn họ ghét bỏ gì, hay là ước sao ta chóng đi, mà là vì họ sợ ta nhịn không được lại chạy trở về!" "18 năm, không ai liên hệ với ta, bọn họ đều sợ ta sẽ đòi trở về, ta nằm mơ cũng thường mơ thấy cảnh bọn hắn đang gào thét tên ta, bảo ta cứ yên lòng ở nhà chăm con đi. . ." "30 người, ta mới rời khỏi một năm, vậy mà 9 huynh đệ đã chết trận . . ." Hốc mắt Tô Long đỏ ửng, "Ta rất áy náy, cho nên ta không dám nghe ngóng thêm nữa, cũng không dám liên hệ với ai để hỏi về 21 huynh đệ còn lại. Bốn lần điều động trước đây, ta đều không báo danh, nhưng bây giờ… A Vũ, cha nghĩ kỹ rồi, cho dù có chết thì ta cũng phải chết trận nơi sa trường, da ngựa bọc thây, lão tử của ngươi... không muốn chết già ở nhà như này!" Tô Vũ trầm mặc. Hắn đã sớm biết phụ thân vẫn muốn xông pha nơi tiền tuyến, vẫn muốn sát cánh bên các lão huynh đệ của y. Năm đó nếu không phải mẫu thân khó sinh qua đời, phụ thân hắn sẽ không đời nào xuất ngũ, rời khỏi Trấn Ma quân. Nhưng hắn cho rằng đã nhiều năm như vậy trôi qua, có lẽ phụ thân đã buông được chấp niệm này xuống. Nào ngờ hôm nay y lại nói cho hắn biết, y vẫn chưa bao giờ buông bỏ được! "Cha. . ." Sắc mặt Tô Vũ trắng bệch, "Tiền tuyến rung chuyển, binh sĩ chết trận càng ngày càng nhiều, chắc gì các đồng đội năm xưa của cha vẫn còn ở đó đợi cha? Cha từng đi chiến đấu, cha biết rõ chiến trường khắc nghiệt như thế nào. Con… con còn chưa kết hôn, còn chưa thi đậu cao đẳng học phủ, còn chưa cho cha ôm cháu trai mà. . ." Tô Long phì cười, nói: "Không có việc gì, cha chờ ngươi được! Chẳng lẽ ngươi cho rằng cha trở về đó là đi chịu chết? Lão tử đi là muốn đánh thắng trận kia kìa!" "Cha!" "Tiểu tử, bớt nói nhảm, mau ăn cơm đi!" Tô Long cắt ngang lời nhi tử, vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Ăn xong bữa cơm này thì về sau chính ngươi phải tự xuống bếp nấu cơm! Không nấu được thì đi ra ngoài mà ăn, trong thẻ có tiền, mật mã thì ngươi biết rồi." "Dưới lầu vẫn đang chờ ta, ta không thể chậm trễ quá lâu được." "Thi đậu cao đẳng xong thì nhớ phải viết thư nói cho ta biết, ta có thời gian rảnh thì nhất định sẽ hồi âm cho ngươi." "Nếu thi đậu Đại Hạ Văn Minh học phủ, thì xem như tiểu tử ngươi đã cho cha mười phần thể diện. Ta đã từng trao đổi với các lão sư của ngươi, chỉ cần không xảy ra sự cố gì bất thường, ngươi khẳng định thi đậu. Ơn trời, Tô gia ta cuối cùng cũng có một nhân tài!" "Ngươi nói xem, đầu óc ngươi càng lớn lại càng thông minh, lắm lúc lão tử cũng hoài nghi ngươi không phải nhi tử thân sinh của ta. . . Ha ha, phủi phui cái miệng, ngoại hình của ngươi giống hệt ta lúc còn trẻ, sao có thể không phải là con của ta được?"   Mời các bạn đón đọc Vạn Tộc Chi Kiếp của tác giả Lão Ưng Cật Tiểu Kê.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiên Đế Trọng Sinh Đô Thị - Độc Hành Chí Tôn
Ta chính là Thiên đế chưởng quản tam giới trong truyện tiên hiệp hay mang tựa đề Thiên Đế Trọng Sinh Đô Thị, một siêu phẩm mới từ tác giả Độc Hành Chí Tôn. Ngọc đế, Như Lai, Diêm Vương ngưu bức sao? Đối với Thiên đế ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể tiêu diệt. Là người chưởng khống tam giới dị giới khiến cho thần tiên khắp nơi kính sợ. Chỉ cần lần độ kiếp 99 này thành công thì ta sẽ trở thành bất tử chưởng khống chư thiến. Nhưng...ài, thật đáng tiếc, không ngờ lần thứ 99 ta lại trọng sinh vào cái thế giới huyền huyễn này, cái gì mỹ nữ hoa khôi,lãnh diễm giám đốc, băng sơn cảnh sát..... Để ta tĩnh tâm độ kiếp đi đừng làm phiền ta".Đây là truyện viết về Thiên Đế vượt lần cuối cùng thiên kiếp trọng sinh đô thị. *** Lúc này Thiên Đế đang sờ sờ khuôn mặt mình trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng nhẽ mị lực của ta lớn đến vậy" Đúng lúc Thiên Đế đang nghi hoặc giọng một người đàn ông vang lên: "Tiên sinh ngài tốt " Thiên Đế giật mình quay người lại thì thấy đây là người đàn ông trung niên ít nhất cũng phải 40 tuổi, người đàn ông này vẻ mặt tươi cười hướng về phía Thiên Đế. Thấy người đàn ông trung niên này Thiên Đế lại một trận tê cả da đầu trong lòng thầm nghĩ: "Mẹ nó,mị lực của ta chẳng nhẽ lớn đến nỗi cả đàn ông cũng thích " Nghĩ như thế, lúc này Thiên Đế sau lưng đã thấm mồ hôi lạnh, nếu lúc này người đàn ông trung niên mà biết ý nghĩ của hắn chắc cũng phải tức hộc máu. Lúc này người đàn ông trung niên đã đến trước mặt Thiên Đế dơ tay ra trào hỏi nói: "Tiên sinh tốt, ta là Tô Triết chủ cửa hàng này, xin hỏi Tiên Sinh định mua chiếc xe nào" ... Mời các bạn đón đọc Thiên Đế Trọng Sinh Đô Thị của tác giả Độc Hành Chí Tôn.
Phiến Tội
Phiến Tội - Buôn bán tội ác Thưa các bạn! Khác với những bộ truyện khác, Phiến Tội là một bộ truyện có bối cảnh là một thế giới không hề có ngăn cách về quốc gia hay dân tộc, thay vào đó chỉ có một đế quốc nắm giữ và điều hành tất cả. Nhân vật chính của Phiến Tội là Thiên Nhất, một thanh niên lười nhác, xấu tính và bán sách trong hoàn cảnh sách vở bằng giấy đã lui về quá khứ. Nếu ai đã được biết đến và yêu thích ngòi bút của Ba Ngày Ngủ Hai qua Quỷ hô bắt quỷ thì giờ đây các bạn nên đến với Phiến Tội để tiếp tục theo dõi những bối cảnh tuyệt vời hay những hành động cùng lời văn thiên mã hành không nhưng không kém phần hài hước của tác giả.  Mình biết một số bạn ghét cách viết truyện ở ngôi thứ nhất (Xưng ta, tôi) nhưng mình cũng xin nói thêm, chỉ ở tự chương năm quyển đầu tiên tác giả mới dùng ngôi thứ nhất với ý đồ để nhân vật kể lại câu chuyện của mình. Ví dụ ở quyển 1, đó là dưới góc nhìn của Thiên Nhất, một kẻ vô cùng thần bí. Vì để thực hiện một nhiệm vụ, Thiên Nhất tập hợp một số cá nhân mang siêu năng lực lại và lấy tên là "Nghịch Thập Tự". Những hành vi kỳ quái của Thiên Nhất làm người khác có cảm tưởng Thiên Nhất là kẻ trừng phạt song đó không phải là nhiệm vụ của hắn, cũng chẳng phải vì muốn tiêu diệt một đế quốc đã thối nát đến tận xương tủy để làm hoàng đế... Thế tại sao hắn lại phải làm vậy?  Hãy cùng chờ đợi câu trả lời tại Phiến Tội... Chào thân ái và quyết thắng! P/s 1: Phiến Tội rất hay nếu bạn chịu khó đọc nó. Đọc Phiến Tội, bạn không cần phải vừa đọc, vừa ngẫm, thỉnh thoảng phải quay lại nhiều chương như đọc nhiều truyện khác, bởi tuy tác giả viết rất lạ nhưng người đọc vẫn dễ hiểu được. Trong lúc đọc, bạn cũng có thể vừa đọc vừa phân tích các thông tin có được về nhân vật được miêu tả trong Phiến Tội. Nếu như thế, mình đảm bảo bạn sẽ có một cuộc du hành thú vị vào hành trình của Thiên Nhất. P/s 2: Vì truyện có một số chi tiết ghê rợn nên mình xin xếp vào dòng 18 !!! *** Nếu trí nhớ không được tốt thì bạn cần phải nuôi dưỡng thói quen diệt cỏ tận gốc. Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục Thanh thiếu niên là quần thể chủ yếu của trò chơi, mỗi ngày ta đều phải giao tiếp với họ. Khi ta bằng tuổi những thanh thiếu thiên đó, thế giới vẫn còn là thiên hạ của thể loại game trên ti vi. Nào ai tưởng tượng được bọn nhỏ ngày nay lại có thể sử dụng công nghệ điều khiển não để chơi Game Online... Ta đã làm việc cho công ty game trong nhiều năm qua. Công việc đầu tiên của ta ở đây là chia bài cho một sòng bạc ảo. Tất nhiên trong môi trường làm việc như thế cũng có cái hay, đó là dù người chơi có nổi điên vì thua bạc cũng chẳng thể rút súng bắn bạn. Còn nhớ ta đã lên chức sau khi gia nhập công ty chừng hai tháng. Ta nghĩ người quản lý hẳn đã phát hiện ra tài năng trong phương diện đánh bạc của ta. Thật ra, ta thấy đánh bạc cũng như những kỹ năng khác, chỉ cần chăm chú và nỗ lực thì sẽ thành công. Nhiều trường hợp có những người chỉ hơn nhau ở thời gian tích lũy kinh nghiệm dài hay ngắn, còn loại chỉ thuần túy nhờ vào thiên phú để giỏi hơn mọi người không thể tồn tại. Ít ra ta vẫn chưa nhìn thấy bao giờ. ... Mời các bạn đón đọc Phiến Tội của tác giả Ba Ngày Ngủ Hai.
Tôi Là Đạo Sĩ - Nguyễn Điệp
Đ, một thanh niên vô công rồi nghề, hắn sống ngày nào hay ngày đó không có lý tưởng, cho đến một một hôm cuộc đời như rẽ sang bước ngoặt mới khi hắn tìm được chiếc hộp cũ mà bà nội hắn để lại. Một thế giới đạo giáo đầy huyền bí được mở ra, đây là số mệnh hay do nhân duyên của hắn? Chúng ta hãy cùng theo dõi... *** Con quái vật hạ cánh xuống căn phòng rồi từ từ biến về dạng người, ả ta nhếch mép cười nhìn về phía tên dưa chuột. Dưa chuột nhắm chặt đôi mắt rồi khẽ mỉm cười lên tiếng: - Có vẻ như cũng không dễ dàng cho lắm nhỉ...? Hắn có xứng là đối thủ của cô không...? - Nếu như hắn dịu dàng hơn một chút thì có lẽ tôi sẽ biến hắn thành nô lệ...! Nhưng thực sự thằng khốn này không biết điều một chút nào...! Dù sao tôi cũng khá thỏa mãn với con nô lệ kìa...! Vừa nói, ả ma cà rồng vừa quay sang nhìn về phía cơ thể nàng. Dưa chuột hít một hơi thật sâu rồi đưa hai tay ra phía trước, hắn có vẻ thỏa mãn với những gì đang có: - Cuộc sống này thật tuyệt vời...! Giàu sang...! Quyền lực...! Và cuối cùng là bất tử...! Có vẻ như đây là một kết thúc có hậu...! - Chưa kết thúc được đâu...! Xoẹt....! ... Mời các bạn đón đọc Tôi Là Đạo Sĩ của tác giả Nguyễn Điệp.
Hư Lộ - Tam Sinh Mộng
Lộ... Mỗi con đường đưa chúng sinh đến những ngã rẽ vô tận...bước tiếp là do số phận lựa chọn hay ta lựa chọn số phận? Hư và thực... Cổng thiên đạo hay tử vong lộ? "Huynh đệ, nếu con đường này không có lối về, Nguyên Hạo ta lại sẽ đối ẩm với ngươi dưới vong lộ... hahaha" *Cấp độ tu luyện: - Linh giới: Ngưng khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, hóa thần, luyện hư, hợp thể, đại thừa, độ kiếp - Tiên giới: Hư tiên, hoàng tiên, huyền tiên, địa tiên, thiên tiên, đại tiên (tùy linh căn), tiên tôn, tiên vương, tiên đế, bán thần - Thần giới: Vị thần ( 9 bước thiên địa tạo hóa), nguyên thần (sinh thần nguyên căn), thần quân ( 3 kiếp luân hồi), vô cực thần (tự diệt để trùng sinh thần thân) - Chứng thánh: nắm giữ hư lộ, hợp thể thiên địa, chúa tể tất cả vị diện * Luyện thể: - Linh giới: luyện bì, luyện gân, luyện cốt, luyện huyết, kim thể - Tiên giới: Tinh thể, kim cương thể, ngũ hành thể - Thần giới: Nguyên thể, Âm dương thể, thiên địa thể - Thánh thể *** 1 sự im lặng tuyệt đối. Nếu 1 giây trước nhiều người đang hô hào, đả kích thì giờ tất cả chỉ còn 1 sắc thái duy nhất. - Ðời người vui buồn li hợp, Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ, Xưa nay đâu có vạn toàn. Chỉ nguyện đời ta trường cửu, Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên. Lão tử ta đọc sách, sưu tầm thơ trù suốt 20 năm nhưng chưa từng gặp ý cảnh hay đến vậy, thật là tuyệt diệu 1 vị trung niên công tử trong đám người cuối cùng cũng thốt lên, lúc này mọi người mới đồng loạt vỡ òa ra. Hàng loạt những mỹ từ có cánh như thi thánh, lưu truyền hậu thế vvv liên tiếp dành tặng cho Nguyên Hạo và bài thơ. Không biết nếu Nguyên Hạo đọc cả tập thơ của Lý Bạch ra thì những người ở đây sẽ điên cuồng đến mức nào nữa. Nhưng với hắn những lời tán dương này không có ý nghĩa gì, hắn chỉ nhìn Vương Hiển với 1 nụ cười hèn mọn ... Mời các bạn đón đọc Hư Lộ của tác giả Tam Sinh Mộng.