Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Nương Tử Nhà Săn Bắn

Thể loại: Ấm áp ngọt ngào, sủng kiều thê, điền văn……… Trên núi, Mai Tử thanh thuần thiện lương vì lời đồn đại mà phải tự tử, trên đường lại được Tiêu Kinh Sơn cứu, cuối cùng gả làm vợ cho hắn. Tiêu Kinh Sơn, cao lớn cường tráng, trầm mặc ít lời, trên ngực có một vết sẹo lớn, nghe nói trước kia hắn làm cướp đường? *** Thể loại: Điền văn, nhẹ nhàng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Mai Nguyễn - fb/hoinhieuchu ----- Mai tử một cô nương 16 tuổi ở thôn Bích Thủy có tình yêu đầu với Phúc ca. Nhưng Phúc ca đã chọn gia đình mà phụ nàng. Nàng chọn cái chết nhưng được Tiêu Kinh Sơn cứu, bế về. Với miệng lưỡi người đời , với thanh danh vấy bẩn có lẽ nàng sẽ không thể xuất giá. Vậy mà mấy hôm sau Tiêu Kinh Sơn đã mang lễ vật sang hỏi, chỉ sau mấy hôm nàng đã là nương tử nhà người ta. Giống như những người trong làng , nàng không biết nhiều về phu quân mình. Mọi người chỉ biết Kinh Sơn thợ săn, nhiều người hồ nghi chàng là từng là cướp. Mai Tử cũng mang trong mình sự nghi ngờ mà xuất giá. Tuy hôn nhân không bắt đầu bằng tình yêu nhưng cả hai luôn cố gắng thấu hiểu đối phương, làm trọn bổn phận của mình. "Nàng gả làm vợ ta, ta Tiêu Kinh Sơn nếu có thể làm cho nàng đều sẽ làm, tuyệt đối không để nàng chịu uất ức nào. Chàng yên tâm, trước kia tuy có rất nhiều lời đồn không tốt về ta, nhưng khi đã gả làm vợ chàng, tất nhiên ta sẽ giữ đúng khuôn phép. Ta tin tưởng nàng" Đoạn đối thoại này mình rất thích, nhẹ nhàng bình dị nhưng rất ấm áp. Sau khi thành hôn, Mai Tử đã biết chăm lo cho gia đình, suy tính cho tương lai. Nàng trồng trọt, chăn nuôi, học hỏi cây thuốc.. Nếu trước kia Kinh Sơn săn bắn lo từng bữa. Thì giờ đây chàng đã biết tích cóp, dành dùm. Chàng đã có có gia đình, có nương tử để chăm lo. Kết hôn rồi Tiêu Kinh Sơn không còn là thợ săn cô độc. Chàng chăm lo cho nhà vợ, đối tốt với hàng xóm. Trải qua nhiều chuyện, Kinh Sơn chứng tỏ được tài năng của mình. Dân trong thôn ngày càng thiện cảm yêu quý vợ chồng Mai Tử - Kinh Sơn. Mạch truyện nhẹ nhàng, xoay quanh những chuyện hàng ngày trong gia đình, quan hệ hàng xóm. Đoạn sau khi thân thế của Kinh Sơn được sáng tỏ, khi hai vợ chồng bước ra khỏi thôn Bích Thủy yên bình . Đối diện với quyền lực, tiền tài câu truyện có chút sóng gió. Nhưng chính lúc này tình yêu của Mai Tử và Kinh Sơn càng ngọt ngào hơn. Truyện này nam nữ chính sạch. Nam nữ phụ có nhưng bị nam nữ chính thổi bay trong một nốt nhạc. Truyện nhiều xôi thịt. *** Lâu rồi không review, Hoa Ban chắc sắp bị lục nghề. Hôm nay Sài Gòn không nắng gắt, tâm tình cũng tự nhiên nhẹ nhàng hơn. Gần đây mục Review không có bài mới, phụ lòng mong mỏi của không ít bạn đọc trong blog. Hôm nay hứng thú tràn trề, phá lệ viết một bài post lên. Truyện này mình biết đã lâu, thấy nhà Haran khen nức nỡ nhưng vì edit chưa hoàn nên Hoa Ban không dám rớ. Bây giờ đã có ebook rồi, mình rất phấn khởi quyết định nhảy vào mần luôn! Truyện này thuộc thể loại điền văn, nên bản chất là nhẹ nhàng, ngọt ngào, đời thường và nghiêng về sự lãng mạn giản dị. Mình đã trù liệu hết tính chất của bộ này rồi nhưng mà khi đọc vẫn hơi bất ngờ vì truyện này có rất nhiều cảnh Hot. Tác giả viết rất bốc lửa, dùng ẩn dụ và nhân hóa nên không thấy thô hay tục. Điền văn thông thường có không nhỉ? Thú thật là Hoa Ban chỉ đọc một ít truyện trong thể loại này, cũng không biết nó có tiêu chuẩn nào cụ thể không… Tiểu nương tử nhà thợ săn là câu chuyện về cuộc sống của cô vợ người thợ săn, tựa thế nào thì truyện thế đó ^^ Phong cách chủ đạo trong truyện là sự nhẹ nhàng, đề cập đến những tiểu tiết nhỏ nhất trong cuộc sống, phản phất sự ấm áp của tình người, sự nồng nàn cháy bỏng của tình yêu và sự giản dị đầm ấp của thôn xóm. Tất cả khởi đầu ở thôn nghèo Bích Thủy, trôi dạt đến các thành thị phồn hoa, chiến trường tàn khốc hay cung điện lộng lẫy rồi lại quay về với xóm nhỏ thân thương, để từ đó ta nhận ra không đâu yên bình bằng một túp lều tranh và bữa cơm gia đình mộc mạc. Truyện kể về những còn người tiềm tàng tài năng, cất giấu trí tuệ nhưng trốn tránh cuộc sống vinh hoa phú quý, buồn chán chốn quan trường hay khinh thường sự bon chen đấu đá. Họ từ những người hùng trên chiến mã mà lột xác làm lương dân áo vải cần cù, gắn bó với làng quê nghèo, quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ, chăm gà, nuôi lợn, trồng lúa ngô khoai,… họ hài lòng với cuộc sống bần nông, yêu quý tình làng nghĩa xóm và mãn nguyện với gia đình nhỏ có vợ hiền và những đứa con ngoan… Câu chuyện cho ta thấy một quan niệm đúng đắn về hạnh phúc: Con người hạnh phúc ở mức mà họ nghĩ. Mai Tử là cô gái quá tốt. Nàng trong trẻo như dòng suối, hiền lành như ngọn cỏ và giản dị như loài hoa dại. Nàng ấy lớn lên với núi rừng, gắn bó với ruộng nương và trưởng thành trong ngôi làng Bích Thủy bình an. Nàng cũng có một thời trẻ dại với mối tình đầu chân thành cùng Phúc ca, cũng từng một lần nổi loạn muốn bỏ trốn với người yêu vì sự ngăn cấm của gia đình. Nàng chỉ 16 tuổi nhưng ngốc nghếch nghĩ rằng đời này là tuyệt vọng, người tình phụ bạc, chồm xóm dị nghị, gia cảnh lại nghèo, gái cập kê mà không ai muốn cưới,… thế là Mai Tử quyết định tự vẫn. Nàng từng nghĩ đây là ngày đen tối nhất cuộc đời nhưng về sau thì lại bật cười nói rằng đó là ngày may mắn nhất. May mắn vì nó tạo nên duyên phận cho Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn. Người thợ săn sống một mình, tách biệt với thôn dân, mang trên người vết sẹo khủng khiếp và nhiều lời đòn đại ác miệng. Anh ta tình cờ cứu được Mai Tử rồi cũng ngẫu nhiên mang lễ đến hỏi cưới nàng. Có lẽ vì Kinh Sơn có gia cảnh và quá khứ không tốt, Mai Tử thì tai tiếng khó gả, thế là rổ thủng nia rách hợp lại một đôi. Mai Tử tuy ủy khuất nhưng thiết nghĩ bản thân có người chịu cưới mà may quá rồi, nàng không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ, cũng không muốn làm gái ế để thiên hạ cười chê, vậy thôi gả quách đi! Sính lễ thôn quê có cái chết đạm bạc và nhà quê của nó. Một giỏ trứng, vài con gà, ít cân thịt, một con cá to, vài khúc vải, thêm mấy loại ngũ cốc, túi kẹo cùng bạc lẻ, thế là được coi như đầy đủ, chu tất. Cả việc cưới hỏi cũng dễ thương vậy đó! Mai Tử bắt đầu cuộc sống của phụ nữ có chồng, nàng không quen biết Tiêu Kinh Sơn, lại sợ hãi lời đồn hắn là tên cướp nên bước đầu có tiềm thức tẩy chay. Cuộc sống hai người lạ lẫm, khó xử và rất không thoải mái. Nhưng rồi Mai Tử bỗng nhận ra chồng mình là một nam nhân chu đáo, tế nhị, hiểu rộng và rất khoan dung. Cô dần quen thuộc với nếp sống của anh, thích nghi với từng sự gần gũi vợ chồng, chuyển từ sợ hãi sang tò mò, từ tò mò sang yêu thích, từ yêu thích đến say mê. Có lẽ những cuộc hôn nhân kiểu truyền thống ngày xưa cũng như vậy. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, vợ chồng chẳng quen thân gì nhau nhưng một khi mở lòng và chấp nhận thì cũng không đến nổi tệ hại, biết đâu họ cũng tìm thấy sự hòa hợp từ đối phương, nhiều khi duyên phận chỉ đơn giản có thế. Mai Tử dần mãn nguyện với gia đình mới của mình. Cô hài lòng với một người chồng tuy trắng tay nhưng tài giỏi, tuy bề ngoài hơi đáng sợ nhưng ôn hòa. Từ cái lo âu ngày đầu, Mai Tử bắt đầu lo nghĩ cho tương lai. Cô muốn sửa lại ngôi nhà tranh thêm ấm cúng, muốn chăm một đàn gà, muốn trồng vài thứ ngô khoai, muốn học hỏi chút thảo dược để hái lấy tiền và còn dự định nuôi một đứa trẻ. Thế là Tiêu Kinh Sơn từ lối sồng bất cần, vô lo vô nghĩ cũng phải đặt tâm tư vào chuyện kiếm tiền. Anh muốn cùng cô vợ nhỏ xây đắp một mái ấp bằng công sức của hai người. Có thể nói Mai Tử là một gam màu rực rỡ trong thế giới xám xịt của anh, cô kéo anh gần với thôn dân, hòa vào cộng đồng. Cô tháo đỡ những rào cản ngôn luận để người làng Bích Thủy nhận ra Tiêu Kinh Sơn là một lương dân hiền lành, một người đàn ông giỏi giang và môt trượng phu hết lòng vì vợ. Mọi chuyện tưởng chừng sẽ mưa thuận gió hoa đến hết đời nhưng rồi biến cố đã xảy ra. Mai Tử biết chồng mình có một quá khứ, anh không muốn nói vì sợ dọa đến cô. Mai Tử cũng biết chồng mình có rất nhiều hiểu biết, những trãi nghiệm vượt qua sức tưởng tượng của dân lành vùng núi, những hồi ức mà cô không bao giờ đoán ra… Mai Tử cũng biết anh có một sự phi thường, chiếc cung anh nâng niu là một món đồ lạ lẫm và thần bí, vết sẹo trên người là một bằng chứng cho quá khứ xa xôi. Anh có thể chống chọi lại bầy sói, mỗi cái giương cung là bách phát bách trúng. Anh khỏe mạnh và dẽo dai, anh dành mỗi buổi chiều để tập luyện những môn võ mà Mai Tử chưa bao giờ thấy. Nàng không mong mỏi chồng mình quá khác biệt, chỉ hy vọng anh là một người thợ săn lam lũ bình thường, cùng cô sống cuộc sống bình thường nhưng lúc nào cũng hạnh phúc. Có những dấu hiệu mập mờ làm Mai Tử bất an. Anh nói rằng thiên hạ thái bình thì sẽ ở bên cô mãi mãi. Vậy nếu thiên hạ đại loạn thì anh đi đâu? Tiêu Kinh Sơn giống như một cuốn sổ mà Mai Tử chưa đọc hết. Rồi đất nước có chiến tranh, một vị khách thần bí tới nhà, thêm những tên cướp đường đối với anh khuất phục và kính nể. Mai Tử chôn giấu niềm lo lắng bất an đó, tự khuyên nhủ mình phải sống lạc quan. Nhưng đến một ngày Kinh Sơn biến mất, chỉ để lại một bức thư lạnh nhạt. Anh đi vì nước, nhanh thì một năm, lâu thì ba năm, cũng có thể không bao giờ trở lại. Cô có thể chờ hoặc đi tái giá. Nhưng chỉ cần anh còn sống thì dù tàn phế cũng sẽ quay về nhà. Nếu cô vẫn chờ được thì giắt một nhánh liễu trước cửa làm ám hiệu. Cành liễu không còn thì anh sẽ ra đi, không một chút quấy rầy cuộc sống mới của Mai Tử. Tiêu Kinh Sơn cứ thế mà biệt vô âm tính. Một năm qua đi anh không về, Mai Tử quyết tâm rời bỏ thôn xóm đi xa tìm chồng. Bà con thương cảm mỗi người tích góp ít bạc, ít lương thực tiễn cô gái nhỏ lên đường. Mai Tử và con lừa Kinh Sơn mua cho cô, 1 người 1 vật thế là có bạn! Cô thôn nữ ngờ nghệch xuất núi, tìm chồng trong những thị trấn phồn hoa, gặp không ít lần bị khinh thường, bị phân biệt đối xử và chịu không ít thiệt thòi. Mai Tử ngộ ra thế giới này lớn lắm, cô chỉ là con ếch nhỏ sống trong đáy giếng mà thôi. Mai Tử nhớ người khách lạ năm đó có quen biết hoàng thượng. Cô sẽ lên kinh thành tìm hoàng thượng hỏi thăm, tìm được vị khách đó thì có hy vọng tìm được chồng. Trời ơi, Hoa Ban không biết comment thế nào về sự ngây thơ của cô vợ nhỏ này nữa! ^^ Mai Tử cứ thế mà đi, gặp chuyện không may đánh mất con lừa, cô nhớ đó là con lừa chồng mua cho, vô cùng thương tiếc mà khóc một trận, còn ăn vạ bắt người vô tội trả lại lừa. Người vô tội đó là A Mang, một cậu thanh niên xui xẻo vấp phải cô gái ngốc nghếch. A Mang thấy tiểu cô nương ngờ nghệch mà lại dễ thương, lòng hào hiệp nổi lên quyết định giúp cô tìm người. Tiêu Kinh Sơn? Người này A Mang biết chứ, tuy chẳng rõ Mai Tử với họ Tiêu kia là quan hệ gì nhưng thôi cứ thuận đường mà giúp. Thế là A Mang đưa Mai Tử tới Vân Châu tìm chồng. Một đêm ngủ trong quán trọ đột nhiên bị gọi ra khám xét. “Ngươi là ai, đến Vân Châu để làm gì?” “Ta từ huyện Thanh Sơn tới đây, đến Vân Châu tìm người .” “Vậy trong nhà ngươi có những ai, đến Vân Châu này muốn tìm người nào?” “… Phu quân ta họ Tiêu tên Kinh Sơn, nếu đầu lĩnh đại ca có quen biết, làm phiền giúp ta truyền cái tin a.” “Vị tiểu nương tử này, ngươi nói lại một lần nữa đi, phu quân ngươi là ai? Tên gì?” “Phu quân ta họ Tiêu, tên Kinh Sơn.” Và thế là bị giam vào tù với tội danh nói bậy bạ, nghi ngờ là gian tế! =)) Mai Tử đáng thương ngồi trong ngục ôm hành lý khóc ròng một đêm. Hôm sau thì được thả ra, còn gặp được chồng. Xúc động nghẹn ngào, câu đầu tiên cô nói là: “Lừa của chúng ta mất rồi.” =)) Tiêu đại tướng cũng đành bó tay với bé vợ nhà mình. Vợ chồng nhận mặt nhau, trình diễn thêm màn ôm ấp làm thuộc hạ xém bất tỉnh, sau đó thì Mai Tử an toàn ở lại chỗ của Kinh Sơn. Cô nhận ra chồng mình không như ngày trước. Anh là một công thần khai quốc, một tên tuổi mà hễ nhắc đến trên chiến trường thì tướng giặc đều sợ hãi. Anh là người nhuốm máu của trăm quân, anh là người với những suy tính ngoan tuyệt. Nhưng mà bên cạnh một Tiêu Kinh Sơn xa lạ như thế vẫn là Tiêu Kinh Sơn – chồng thợ săn của cô. Ở đó có sự dịu dàng chỉ dành cho Mai Tử, có một con người không màng vinh hoa mà chỉ yêu thích cuộc sống an bình nơi quê nghèo đạm bạc. Trãi qua nhiều tình huống, gặp phải nhiều nguy cơ, cái gì mà binh quyền, ngai vị, hoàng hậu, tham vọng, quá khứ,… tất cả đều bỏ lại, Tiêu Kinh Sơn tự phế cánh tay để hoàng đế trả lại sự tự do cho hai vợ chồng. Lại quay về xóm nhỏ, lại túp lều tranh và đàn gà con… hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế. Câu chuyện khép lại với cuộc sống bình an mãi mãi của hai vợ chồng. Thôn Bích Thủy trở thành mái nhà của Tiêu Kinh Sơn, Lỗi Chiêu An, Bù Chiếm Phong và những người anh hùng đã rời bỏ đao kiếm. Thôn Bích Thủy với sông núi trùng trùng, đồng ruộng bát ngát, rừng rậm âm u. Đó là nơi vàng bạc không bằng một rỗ khoai lang, lầu đài không bằng ngôi nhà tranh bé nhỏ, quyền lực phú quý không mua nổi một cô vợ hiền và những đứa con ngoan… Những người làm đại sư nhưng không cần giàu sang, những người đủ tài trí nhưng không thích quan trường, những người vì đất nước nhưng không cần báo đáp… họ dù là ai thì nơi làng Bích Thủy hẻo lánh này, họ chỉ là những nông dân chất phác yêu đời, những thanh niên tràn trề nhựa sống. Họ có mái nhà hạnh phúc, giống như Tiêu Kinh Sơn và Tô Mai Tử, vợ chồng ân ái, nắm tay đến bạc đầu răng long… hoabanland.wordpress.com Mời các bạn đón đọc Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn của tác giả Nữ Vương Không Ở Nhà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên
Người đời thường nói "nhất quá tam", nếu thử một lần thất bại là do ngẫu nhiên, lần 2 vẫn thất bại là do kém may mắn, lần 3 mà còn thất bại thì nên tự hiểu là ông trời bắt không thể thay đổi được mãi mãi không thay đổi được. Thẩm Thiên Thiên đời trước ngưỡng mộ Ninh Ngọc, nguyện gả cho hắn nhưng đêm tân phòng, hắn bỏ nàng một mình thì thôi đi, còn xông ra từ đâu 18 vị tiểu thiếp - thật là TMD mà. Qua được đêm tân phòng hắn lập tức đẩy nàng vào nơi dành cho hạ nhân mà ở, nàng ngây ngây ngốc ngốc ở đó tròn cả năm, mỗi ngày phải thấy hắn ngọt ngọt ngào ngào với tiểu thiếp của hắn trước mặt nàng, chả lẽ hắn rảnh rỗi thế sao? Một lần có thích khách, nàng "vô tình" té xuống ao mà chết đi. Được sống lại, nàng nên làm gì? Tất nhiên là tránh xa hắn càng xa càng tốt. Nhưng ai ngờ... Lần từ chối hôn sự thứ nhất: Thiên Thiên đã bị sét đánh chết. :))) Lần từ chối hôn sự thứ hai: Rút kinh nghiệm lần trước, Thiên Thiên không trực tiếp từ chối nữa, chỉ là tối lại lén dọn đồ bỏ đi, ai ngờ ra đường lại bị ngựa đá chết. :))) Lần hôn sự thứ ba: Nàng cảm thấy không thể trốn thoát được nên đành âm thầm chấp nhận. :))) Và ngay đêm động phòng nàng đã tự giác, tự mình dọn dẹp đồ đạc đến nơi ở của hạ nhân mà ngủ, không cần ngây ngốc chờ đợi hắn cùng 18 vị tiểu thiếp của hắn đến mà chọc tức mình, ai ngờ.... ---------------------- :)) Đây là 1 truyện hài cực hài, nữ 9 vô sỉ nam chính siêu phúc hắc :))) mọi thứ sau khi trọng sinh đều đi ngược lại kết quả của kiếp trước, các nàng chuẩn bị đi nha sĩ đi :)) kiếp này anh sủng chị cực ngọt luôn đấy. À thêm 1 cái nữa là mọi người đừng nghĩ anh đã có 18 tiểu thiếp mà ghét anh nhé ☺️ anh là nam sạch sành sang từ đầu đấy ạ hí hí #Nguyệt_Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cả đám người đi đường thấy vậy, rối rít sửng sốt, trong lòng rối rít suy nghĩ Thẩm Thiên Thiên này đến tột cùng đã dùng thủ đoạn quyến rũ gì, mà thoáng cái đã mê hoặc được Ninh Ngọc cưng chiều nàng lần nữa. Ninh Ngọc ôm Thiên Thiên, đang muốn bước vào một tiệm châu báu bên cạnh, nhưng không nghĩ tới, sau lưng một đạo chưởng phong đặc biệt kì lạ đánh tới. Ninh Ngọc nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt ôm Thiên Thiên né người tránh đi, mà đạo chưởng phong kia liên tiếp đánh xuống vang dội, bụi bậm nổi lên bốn phía. Mọi người trên đường phố thấy thế, trong nháy mắt tan tác như chim muông, rối rít tránh ra, rất nhanh, một cái đường phố náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên vắng vẻ. Thật vất vả bụi bậm tản đi, Ninh Ngọc và Thiên Thiên mới nhìn rõ, người đứng ở đối diện mình, lại là Mặc Phi. Có điều, Mặc Phi lúc này, đôi môi tím bầm, làn da trắng gần như trong suốt, tóc dài hết sức phong tình buộc thành một túm khoác ở một bên, hai tay hết sức nữ tính cầm lên một nhúm tóc, không ngừng dùng ngón tay đùa bỡn. Nhìn thấy bộ dáng này của Mặc Phi, Thiên Thiên chợt run rẩy, trong nháy mắt nhớ lại lúc ban đầu mình giao Tứ Ẩn cho hắn, mình đã xé mất trang đầu tiên. "Ninh Ngọc, ngươi đã để cho ta tìm rất lâu." Giọng nói cao thấp lẫn lộn của Mặc Phi từ từ truyền đến, lộ ra sự quỷ dị và ghê tởm không nói lên lời, lúc này hắn đang nhìn Thiên Thiên và Ninh Ngọc, mặt mày tràn đầy tự mãn. Ánh mắt Ninh Ngọc sắc bén nhìn hắn: "Ngươi tìm ta làm gì." "A ha ha. . . . . ." Mặc Phi phát ra một tiếng cười lớn quỷ dị, "Ngươi nói ta tìm ngươi làm cái gì, ta chẳng những muốn giết ngươi, còn phải lấy được Hoa Mãn Lâu! Năm đó để lấy được Tứ Ẩn, không tiếc sắp xếp để Nguyệt nhi ở bên cạnh ngươi, ngươi có biết cái cảm giác nhìn nữ nhân mình yêu mến ở lại bên cạnh kẻ địch là thế nào không, Ninh Ngọc, loại cảm giác đó đời này ngươi cũng sẽ không hiểu, vừa nghĩ tới Loan Nguyệt ở phía dưới của ngươi, ta liền hận đến muốn giết ngươi!" Hai mắt của hắn một mảnh đỏ ngầu, nhìn Ninh Ngọc, ánh mắt giống như có thể nhỏ ra máu, trong mắt đều là hận ý khắc cốt ghi tâm.   Mời các bạn đón đọc Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên của tác giả Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ.
Bạch Nhật Y Sam Tận
Nàng – Bạch chỉ vừa gặp đã yêu một người mang tên Mộ Đồ Tô, vì hắn, nàng bất chấp sự phản đối của cha mẹ lấy hắn chấp nhận làm thiếp, nàng yêu hắn điên cuồng – người nhà nàng bị người trong lòng nàng trảm cả nhà, nàng vẫn một mực yêu hắn, thế nhưng mọi thứ nàng làm cho hắn, bên cạnh hắn 5 năm cũng chẳng đổi lại được 1 cái liếc nhìn của hắn, trong tim hắn chỉ có một bóng hình người con gái nhưng đó không phải là nàng, là Nam Chiếu Tiểu Công Chúa – Ngọc Linh, bao uất ức bao phẫn hận cùng tuyệt vọng nàng đem bản thân gieo mình xuống Vọng Tô Đài.            Trích đoạn 1: “ Nếu quả thật có đời sau, nàng, Bạch Chỉ, tuyệt đối không yêu Mộ Đồ Tô, tuyệt đối không cần. Tử vong, là hận ý sâu nhất của nàng dành cho hắn, cũng là sự quyết tuyệt sám hối nhất đối với bản thân…” Được cơ hội sống lại, trở về 5 năm trước khi gặp hắn, nàng trở nên kiên cường, quyết không thể yêu hắn, nhưng số mệnh đã định, nhân duyên nàng với hắn đã bị trói buột, do vô tình hay cố ý nàng đều gặp hắn. Nàng càng né tránh hắn càng đuổi theo, thế nhưng cho dù kiếp này hắn yêu nàng thì đã sao, hắn cần nàng thì đã sao, Nam chiếu tiểu công chúa vẫn xuất hiện và nàng mới chính là nữ tử duy nhất trong lòng hắn như kiếp trước, nàng – Bạch Chỉ phải làm sao? Chấp nhận tình cảm của Mộ Đồ Tô, hưởng hạnh phúc trước khi cô công chúa ấy xuất hiện hay buông bỏ tình cảm này hoàn toàn, mối tình tay ba kiếp trước lẫn kiếp này sẽ hoàn toàn được mở như chiếc hộp Pandora, vẫn có 1 bí mật mà mãi mãi Bạch Chỉ vẫn không biết… Người Mộ Đồ Tô yêu nhất kiếp trước lẫn kiếp này vẫn mãi mãi chỉ duy nhất 1 người… ……………………………. Mình cảm thấy truyện này mang lại rất nhiều cảm xúc cho mình, sẽ có 1 vài bạn cảm thấy rối khi đọc, nhưng các bạn ráng đọc kĩ, kiếp sau của 2 người sẽ mở ra mọi thắc mắc lẫn bí mật của kiếp trước, vì sao 5 năm anh không hề liếc nhìn chị, vì sao anh phải ép chị đến chết :3 bí mật thêm 1 chuyện là anh cũng được trùng sinh chung với chị đó nhé :3 #Tiểu_Mã - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mùa đông giá rét năm 7 tuổi Mộ Đồ Tô phát hiện mình không phải do mẫu phi sinh ra. Huệ phi nương nương là em gái của Cung thân vương gia, ngày đó Huệ phi nương nương mang theo tam hoàng tử đồng lứa tuổi với MĐT tới phủ. MĐT đi dạo tới ngoài cửa thư phòng tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của phụ thân cùng Huệ phi, nội dung nói về năm ấy Huệ phi cùng vương phi đồng thời lâm bồn, Huệ phi sinh con chết non, Cung thân vương phi sinh được một đứa bé trai. Huệ phi không sinh được long thai, lại sợ năm tháng trôi qua nhan sắc tàn phai, mất đi thánh sủng của hoàng đế, cấu kết với Cung thân vương đem con trai của Cung thân vương vào cung thay thế – cũng chính là tam hoàng tử Thiếu Hiên. Cung thân vương vốn định nói với vương phi đứa bé sinh ra bị chết non nhưng lại sợ vương phi sức khỏe yếu ớt, không chịu được cú sốc, đành kiếm một đứa trẻ mang vào phủ thay thế – cũng chính là Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô được nuôi nấng và dạy dỗ với tư tưởng trợ giúp tam hoàng tử đăng cơ, sống vì tam hoàng tử, và sống vì trấn an vương phi. MĐT rất nghe lời và hiếu thuận. Từ sau khi biết chuyện, MĐT không còn gần gũi Cung thân vương như trước, tính tình cũng dần dần trở nên không hoạt bát. Mùa đông năm 16 tuổi, MĐT theo vương phi tới Tô thành đi Bạch Mã tự bái phật. Trong chùa nhàm chán cộng với tâm trạng phiền muộn, mặc dù ngoài trời tuyết đang rơi nhưng MĐT không cản nổi suy nghĩ muốn ra ngoài hít thở không khí. Ngày ấy MĐT xuống núi và gặp tuyết lở, bị vùi trong đống tuyết thật dày. Khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên MĐT nhìn thấy là một tiểu cô nương với gương mặt đông lạnh đỏ bừng đang tươi cười nhiệt tình nhìn hắn, trên tay là hai chiếc bánh bao nóng hầm hập được gói trong chiếc khăn tay. Đã lâu MĐT không thấy được đôi mắt nhiệt tình như vậy, xung quanh hắn là những con mắt lạnh lùng, thờ ơ với tất cả. Vào một ngày đông giá rét ngất trời, thời khắc đó hắn không cảm thấy lạnh, nụ cười cùng chiếc bánh bao của tiểu cô nương đã sưởi ấm lòng hắn, sưởi ấm trái tim hắn. Tiểu cô nương ấy chính là Bạch Chỉ. MĐT và Bạch Chỉ không kịp nhiều lời với nhau vì có người ở chiếc xe ngựa gần đó thúc giục. Thứ mà MĐT nhớ được chính là vị phu nhân từ ái bước xuống từ chiếc xe ngựa đợi Bạch Chỉ cùng chiếc khăn tay gói bánh bao hắn cầm trong tay, trên khăn thêu một đóa mẫu đơn vàng giống thứ mà mẫu phi yêu thích, góc khăn có thêu một chữ Bạch. Chiếc khăn này chính là chiếc khăn mà vào kiếp sau khi Bạch Chỉ trọng sinh, Bạch Thuật được MĐT dùng chiếc khăn này băng bó, Bạch Chỉ không nhớ ra chiếc khăn này MĐT có từ khi nào bởi vì tiểu cô nương ngày ấy đã không ngớ gì về lần gặp gỡ định mệnh đó. Còn MĐT, khi ở Bạch Mã tự gặp Bạch Chỉ, Bạch Chỉ bỏ chạy đánh rơi chiếc khăn MĐT đã nhận ra nàng (hoặc giả MĐT đã nhận ra nàng khi tới phủ ở nhờ và nhìn thấy mẫu thân Bạch Chỉ, đó là lý do vì sao tình cảm MĐT giành cho Bạch Chỉ lại đến nhanh như vậy). Lại nói tiếp trong kiếp trước, từ đó hàng năm MĐT đều theo vương phi tới Bạch Mã tự bái phật, ý không ở trong lời, mỗi lần hắn đều một mình đi lang thang rừng núi, ngóng trông lại một lần nhìn thấy nàng nhưng chưa từng gặp mặt. Lại một mùa xuân trôi qua, cũng như mọi năm, hắn tới Tô thành. Lần này đang đi dạo trong Bạch Mã tự, ngang qua hoa viên nở đầy mẫu đơn hắn nhìn thấy một cô nương ngâm thơ ngồi trên tảng đá. Một phút thất thần, hắn thấy một vị phu nhân từ phật đường đi ra gọi “Thược nhi”. Khuôn mặt vị phu nhân từ ái ấy MĐT vẫn luôn ghi nhớ, và thời khắc ấy hắn cho rằng người mà hắn muốn tìm chính là Bạch Thược. MĐT đã tiến lên hỏi thăm danh tính và hai người đã tư định chung thân. Tuy nhiên việc này không được Cung thân vương gia và vương phi đồng ý, Bạch Thược chỉ có thể làm thiếp, việc đặt sính lễ của MĐT bị trì hoãn. Vì sợ BT hiểu lầm, ban đêm MĐT đột nhập vào Bạch phủ tìm cơ hội giải thích. Do không biết địa hình trong phủ nên MĐT đã bắt lấy một nha hoàn dẫn đường, tìm đến chỗ ở của con gái tri châu. Nha hoàn lầm tưởng MĐT là hái hoa tặc, BC lại xinh đẹp, tư sắc vượt trội Bạch Thược nên đã dẫn MĐT tới chỗ Bạch Chỉ. Khi MĐT tới BC đang tắm, quay mặt vào trong nên MĐT không nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy da thịt nàng trắng nõn nà, xấu hổ quá nên quay mặt đi, tay toát mồ hôi. Cho đến khi có nha hoàn đến gọi, BC quay mặt lại MĐT mới biết mình nhận lầm người, chạy trối chết. Hôm sau MĐT tới phủ cầu hôn Bạch Thược nhưng không gặp BT mà gặp BC. BC nói nàng không đồng ý cuộc hôn nhân này và chất vấn hắn vì sao không cầu hôn nàng mà lại cầu hôn Bạch Thược, hắn có còn nhớ đã đoán đố đèn giúp nàng vào hội đèn lồng hai năm trước hay không. Lúc ấy MĐT thấy BC rất quái lạ, cũng cười nhạo sự kiêu ngạo của nàng. Bạch Chỉ si mê MĐT, trước hôn lễ một đêm, BC đã kê đơn MĐT và sáng ra bị bắt gian tại trận, MĐT hết đường chối cãi, cô dâu từ BT đổi thành BC. Cả đời MĐT có hai nhiệm vụ tâm tâm niệm niệm muốn hoàn thành , 1 là trợ giúp tam hoàng tử đăng cơ, 2 là cưới tiểu cô nương cho hắn ấm áp ngày ấy và mang đến cho nàng những điều tốt nhất. BC làm cho MĐT không thể hoàn thành tâm niệm thứ hai của mình, tính kế hắn. Hắn cũng không có quá nhiều cảm giác với Bạch Thược, chỉ là muốn hoàn thành một nhiệm vụ. Đối tốt với nàng, tựa như trong thời tiết tuyết bay tán loạn kia, nàng mang theo khuôn mặt nhiệt tình tươi cười đưa cho hắn chiếc bánh bao nóng hầm hập, làm ấm hắn – một cái xác không hồn. MĐT đối với Bạch Chỉ có một loại tình cảm khác thường, loại tình cảm hắn không hiểu. MĐT chán ghét khi BC nhìn hắn, ánh mắt nhiệt tình lại sáng ngời. MĐT chán ghét cho dù nàng lọt vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, vẫn lộ ra gương mặt mỉm cười. Càng chán ghét BC chăm sóc hắn cẩn thận. Nhưng điều MĐT chán ghét nhất, chính là hắn phát hiện một ngày mình không thấy BC, trái tim sẽ không an ổn. Loại cảm xúc này làm cho MĐT bất an, làm cho hắn phiền lòng. Vì thế, MĐT đối với BC càng lạnh bạc. Nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu tình bi thương của BC, MĐT lại sợ hãi nàng rời hắn mà đi. MĐT chỉ là một quân cờ, chỉ có thể bị lợi dụng. Cái gọi là quan tâm cùng yêu, đều chỉ vì muốn lợi dụng hắn. MĐT từng hỏi BC, hắn đối đãi với nàng như thế, vì sao nàng còn tốt với hắn như vậy, xuất phát từ mục đích gì? BC dường như si mê MĐT, “ Thiếp yêu chàng, mục đích của thiếp là khiến cho chàng yêu thiếp. Chúng ta yêu nhau”. Tác giả không nhắc đến chuyện MĐT trúng cổ, cũng không nhắc đến Nam Chiếu tiểu công chúa trong phiên ngoại. Nhưng ta có thể lý giải là tác giả không tâm huyết với bộ truyện này cho lắm, trong quá trình viết truyện cũng đã dừng rất nhiều lần, tác giả cũng nói trước rằng có rất nhiều tình tiết bà đã lãng quên, do đó phiên ngoại có thể không liền mạch với truyện, nhưng phiên ngoại có thể giúp chúng ta giải quyết một số tình tiết về kiếp trước. Mộ Đồ Tô biết “Bạch” của hắn chính là Bạch Chỉ, nguyên do là chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn của nàng. Ngày ấy chẳng qua là nhàn hạ nên nhàm chán, lần đầu tiên bước vào gian phòng của nàng, lúc ấy nàng đang thêu thùa, vừa đúng dịp hoàn công, hắn thấy trên khăn của nàng có một chữ “Bạch” xinh đẹp. Loại cảm xúc ấy khó có thể hình dung. Điên cuồng vui vẻ, lại điên cuồng bi thương … Nổi điên muốn đối tốt với nàng. Hắn chạy trối chết, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nàng đẹp kinh người. Hắn từng thề, sẽ đối tốt với nàng, đem những thứ tốt nhất trao cho nàng. Nhưng hắn đã làm những gì? Tự trách tràn ngập toàn thân, hắn không thể tha thứ chính mình. Khi hắn thấy nàng như một mảnh lá khô rụng xuống trước mặt hắn, tầm mắt của hắn nháy mắt trở nên đen tối. Sau khi BC nhảy lầu tự sát, MĐT đã hôn mê ba ngày ba đêm. MĐT biết tất cả mọi người trong phủ đều biết hắn đối xử không tốt với nàng, hắn chán ghét nàng, cực độ chán ghét nàng. Từ đó trở đi MĐT trở nên ngày càng vô tình, ngày càng trầm mặc. MĐT trở thành thân tín bên cạnh tam hoàng tử, giết người như ngóe, trợ giúp tam hoàng tử đánh hạ giang sơn. Ngày tam hoàng tử đăng cơ, cũng chính là ngày MĐT được thăng quan tiến chức, ai cũng ngỡ rằng MĐT hôm đó sẽ là người nổi bật, nhưng vào ngày trọng đại đó không một ai thấy mặt MĐT. Ngày ấy, lại là một ngày mùa đông tuyết rơi như lông ngỗng, MĐT đã mặc chiếc áo trắng BC thích nhất, như một bông tuyết, thả mình từ Vọng Tô đài rơi xuống … Kết thúc một cuộc đời… Mời các bạn đón đọc Bạch Nhật Y Sam Tận của tác giả Cẩm Trúc.
Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi
Bạn đã bao giờ cảm thấy ức chế với cách hành xử và những quyết định của nữ chính trong những bộ ngôn tình cẩu huyết? Bạn đã bao giờ nghĩ: “Nếu là mình, mình tuyệt đối không làm như thế” Tác giả Mậu Lâm Tu Trúc sẽ giúp bạn thử đặt mình vào cương vị nữ chính ngôn tình, không chỉ một lần mà những ba lần qua bộ truyện “Ba lần đi thi thái tử phi”. Vương Lâm, nhũ danh A Ly, là một cô gái bình thường như tôi và các bạn, điều khác biệt duy nhất là chuyên ngành học của cô ấy có hơi… đặc sắc: chuyên ngành cung đấu - trạch đấu khoa xuyên không trường Tấn Giang. Phải nói rằng các bậc tiền bối đàn chị của A Ly đều là những anh tài xuất chúng, bất kể bị vứt vào hoàn cảnh nghiệt ngã thế nào, mặc cho mọi người xung quanh khinh thường chèn ép ra sao, họ cũng luôn duy trì được hào quang rực rỡ của nữ chính, không chỉ thế còn tạo ra màn kết thúc hoành tráng cho bản thân. Lại nói về A Ly, xét về mọi mặt học lực của cô nàng chỉ có thể xếp loại trung bình. Chính vì lẽ đó, trong lần thi thứ nhất, mặc dù đã may mắn được giao cho đề thi cực kỳ “dễ thở”, A Ly vẫn chỉ có thể trầy trật qua ngày. Xuyên không về thời cổ đại, sinh ra với thân phận một thiên kim tiểu thư của một gia đình danh gia vọng tộc, được cả gia đình yêu thương, chiều chuộng, A Ly vẫn mất kha khá thời gian để hoà nhập vào cuộc sống mới, mọi người thậm chí còn tưởng cô nàng hơi… đần độn.  Ngay khi A Ly bắt đầu bắt kịp nhịp sống của thời đại này, duyên phận đưa đẩy lại giúp cô thuận lợi trở thành Thái tử phi. Đối tượng thành hôn của cô là Thái tử Tư Mã Dục. Để miêu tả vị Thái tử này, chỉ có thể dùng một từ “khó đỡ”. Ghét thầy giáo, muốn trốn học thì ăn cả đống bã đậu đến mức suýt ngộ độc chết tươi. Bị cấm tham gia yến hội đón tiếp sứ thần, không cam lòng thì giả trang thành cung nữ xinh đẹp khiến sứ thần mê đắm mê đuối. Và giờ tên trời đánh đó trở thành nam chính trong đề thi của A Ly. A Ly đương nhiên hiểu rõ để có thể thi đỗ, cách nhanh nhất chính là chiếm được tình cảm của Tư Mã Dục. Nhưng hai đứa trẻ mười mấy tuổi còn chưa trưởng thành, chưa từng quen biết nhau thì sao có thể dễ dàng hiểu được tình yêu. Giữa A Ly và Tư Mã Dục từ từ hình thành một thứ tình cảm trong sáng, thuần khiết, trên mức tình bạn nhưng lại chưa thể gọi là tình yêu. Nếu phải đặt tên cho thứ tình cảm đó, A Ly có lẽ sẽ dùng từ “thích”. Đời người có đôi khi đi vào ngõ cụt cũng chỉ vì một lần lỡ nhịp. Chỉ vì một khắc chần chừ của A Ly cùng một phút ngộ nhận của Tư Mã Dục, câu chuyện của hai người mãi mãi đi vào ngõ cụt ấy. Nhiều năm sau đó, khi A Ly quyết định tử bỏ bài thi này, khi nàng ngã xuống trong vòng tay Tư Mã Dục, nàng chỉ còn một ước nguyện cuối cùng: kiếp sau xin đừng gặp lại. Vào lần thi thứ hai, từ những kinh nghiệm đau thương của lần thi trước, A Ly quyết định chuyển hướng mục tiêu. Kiếp này, A Ly tìm mọi cách để tránh không gặp gỡ Tư Mã Dục, đồng thời cố gắng bồi đáp tình cảm với nam chính tiềm năng mới - Tạ Liên.  Nói về tính cách, Tạ Liên và Tư Mã Dục đích thực là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Tư Mã Dục ngây thơ, nồng nhiệt và ngang ngạnh bao nhiêu thì Tạ Liên chín chắn, trầm tĩnh và văn nhã bấy nhiêu. Chàng đối với A Ly vừa dịu dàng, tinh tế lại chân thành. Ngay từ khi còn nhỏ, chàng đã xác định A Ly là người vợ tương lai của mình. Tạ Liên như một dòng suốt trong trẻo, ngọt ngào chảy dọc theo những tháng ngày niên thiếu của A Ly, biến nó thành một vùng đất nhỏ trong hồi ức, yên bình, xinh đẹp, rực rỡ cỏ và hoa. Thế nhưng, ngay cả trong quãng thời gian êm đềm, hạnh phúc nhất, giữa Tạ Liên và A Ly vẫn tồn tại một bóng dáng mang tên Tư Mã Dục. Khác với kiếp đầu tiên, kiếp này Tư Mã Dục thích A Ly, thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu cũng biết Tạ Liên, người bạn thân chí cốt của cậu cũng thích A Ly, vậy thì cậu sẽ cùng Tạ Liên cạnh tranh công bằng. Chỉ có điều A Ly lại nhất quyết không cho cậu dù chỉ một cơ hội nhỏ nhoi. Cậu cứ cố gắng và chờ đợi, rồi lại cố gắng rồi lại chờ đợi. Cũng chỉ chờ một cái quay đầu của A Ly. Thực ra, từ sâu trong thâm tâm, A Ly biết cô vẫn yêu Tư Mã Dục, thế nhưng nỗi đau vẫn còn âm ỉ từ kiếp trước không cho phép cô tự đẩy mình vào ngõ cụt một lần nữa. Kiếp này Tạ Liên đối với A Ly vẫn là sự lựa chọn an toàn. Nhưng “người tính không bằng trời tính”, A Ly một lần nữa trở thành Thái tử phi. Nếu đây đã là sự sắp đặt của số phận, A Ly sẽ chấp nhận, chấp nhận để bản thân mình yêu vị Thái tử ngốc nghếch này một lần nữa.  Cho tới khi trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay Tư Mã Dục, A Ly mới nhận ra mình đã sai rồi. Đối với những vị giám khảo khó tính đang dõi theo câu chuyện của cô, “yêu” chưa bao giờ là một kết thúc đủ đẹp đẽ. Trong cuộc thi khốc liệt này, không tồn tại một sự lựa chọn an toàn nào cả, chỉ có hào quang nữ chính mãi toả sáng mà thôi. Một bước đi sai lầm của A Ly sẽ mãi mãi là nỗi đau khắc sâu vào trái tim Tư Mã Dục. Chỉ trong một nháy mắt, thời gian trôi ngược, cảnh vật như xưa, chỉ có người trong cuộc nguyện ngủ vùi không bước tiếp… *** “Ba lần đi thi Thái tử phi” thực sự là một bộ truyện khiến mình cảm thấy khó đánh giá. Nếu nói là hay thì không phải, mà nếu nói là dở thì cũng không đúng.  Không thể phủ nhận, truyện có motif khá mới lạ và sáng tạo. Tuy nhiên, đáng tiếc rằng ngòi bút của Mậu Lâm Tu Trúc lại chưa đủ chắc tay để tạo nên một tác phẩm xuất sắc. Có những tuyến nhân vật chưa được khai thác triệt để, có những nút thắt được tháo gỡ một cách hơi… dễ dàng, có những tình tiết bí ẩn chưa được bật mí theo cách đủ hấp dẫn và quan trọng nhất là chưa tạo được cao trào cần có cho bộ truyện.  Nhưng bên cạnh đó, truyện vẫn có khá nhiều điểm sáng hấp dẫn. Đầu tiên phải nói tới tuyến nhân vật phong phú. Mỗi nhân vật trong “Ba lần đi thi Thái tử phi” đều mang một màu sắc rất riêng, vừa tưng tửng hài hước vừa có chiều sâu nhất định. Nếu bạn đọc tới những chương cuối cùng, bạn sẽ nhận thấy thực ra không có nhân vật nào mang tính phản diện. Dù là “tiểu tam” Tả Giai Tư hay Thái hậu, họ đều không phải người xấu. Họ chỉ là những con người bình thường, có những nỗi khổ riêng, có những mong muốn vị kỉ và có cả những quyết định sai lầm. Mà bàn về những quyết định sai lầm thì không thể không nói tới nữ chính A Ly. Sẽ có những lúc bạn mất kiên nhẫn với sự khù khờ, bị động của cô ấy, nhưng đừng lo, có cả một ban giám khảo nghiêm khắc và soi mói sẽ thay bạn mắng cho cô nàng tối tăm mặt mũi. Nhưng đồng thời, A Ly cũng nói ra những suy nghĩ không chỉ của riêng cô ấy mà còn đại diện cho một bộ phận lớn độc giả để chỉ trích mấy vị “mẹ ghẻ”. Tại sao luôn đặt ra những yêu cầu khắt khe đối với độ “sạch” của nam chính như vậy? Tại sao nữ chính đã từ chối nam phụ nhưng vẫn bắt chàng phải “trung trinh” với mình cả đời mà không thể đi tìm hạnh phúc riêng? Quá là vô lý rồi (=__=||||) Cuối cùng, ưu điểm lớn nhất phải kể đến văn phong của tác giả. Nếu như ngòi bút của Mậu Lâm Tu Trúc failed hoàn toàn trong những tình tiết cung đấu thì trong những phân đoạn tình cảm, tác giả lại hoàn thành khá xuất sắc. Tình cảm thanh mãi trúc mã trong sáng, thuần khiết giữa A Ly và Tạ Liên, tình yêu vừa đơn thuần vừa day dứt, vừa đau đớn lại vừa ngọt ngào giữa A Ly và Tư Mã Dục, tình cảm lặng lẽ, êm đềm, đầy thấu hiểu và vị tha giữa Tạ Liên và Hoàn Đạo Liên… tất cả đều được miêu tả một cách tinh tế và uyển chuyển qua văn phong của Mậu Lâm Tu Trúc. Mọi mảnh ghép tình cảm đều được khắc hoạ tỉ mỉ và đẹp đẽ. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu các bạn mong muốn nam chính là Tạ Liên hay Vệ Lang thay vì Tư Mã Dục. Nhưng đến cuối cùng, người bạn thanh mai chờ bạn trong trời mưa phùn ngày đó sẽ tìm được người vợ dịu dàng chỉ thuộc về anh, người anh trai cùng bạn lang thang khắp phố phường hồi ấy cũng sẽ tìm được người con gái giúp anh biết thế nào là yêu. Còn nam chính sẽ là người đi với bạn đến những chương cuối cùng. Bởi vì đó không chỉ là câu chuyện về tình yêu nam nữ, đó là câu chuyện về cả một thời thiếu niên. Review by #Linh_Hy Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đó là một ngày rất lâu sau đó. Sau nghìn hô vạn hoán, A Ly rốt cục cũng thành con chồn hương mẹ(*). (*) có giải thích về tên mụ của A Ly ở chương 2. A Ly:..... Không phải bạn nói là mình bị vô sinh sao?! Dung Khả: =___= Mình chỉ suy đoán, đoán mò chút thôi mà. Hơn nữa suốt kiếp đầu tiên bạn cũng có đẻ được đâu! A Ly suy nghĩ một chút, suốt kiếp đầu tiên bản thân đã ngập lụt trong sự hồ đồ, đến tột cùng cô đã ăn phải bao nhiêu thứ mà người ta lén bỏ vào, e rằng có muốn biết cô cũng đã không thể tìm hiểu được nữa. Lúc tiểu Thái tử chào đời, cậu đã mũm mĩm y như heo con, A Ly cảm thấy cái tên A Đồn(heo con)này rất có hình tượng. Nhưng Tư Mã Dục tuyệt đối không cho con mình dẫm vào vết xe đổ của cha nó, mỗi lần nói ra tên mụ là mọi người phải cố gắng nhịn cười. Anh suy nghĩ mất một lúc lâu, rồi quyết định gọi cậu là Khuyển Tử(chó con). Tiểu Thái tử: T__T...... Hai người đủ rồi! Vẫn là Thái Hậu không nhịn được nữa, mới bảo gọi là Bát Nhã(là trí tuệ trong kinh Phật)—- từ khi thăng chức thành Thái hậu, bà bắt đầu tín Phật, người khác tín Phật thì thắp hương lạy Bồ Tát rồi chép sách kinh, còn khi bà tín Phật thì chỉ đi học Phạn ngữ(tiếng Ấn Độ cổ)để dịch kinh thư, thử nghĩ mà xem người mới nhập môn mà đạt đến trình độ như vậy, A Ly không khỏi cảm thán đây chính là cảnh giới. Có thể để cho tiểu Thái tử gần gũi với bà nội thông tuệ nhường ấy, còn gì A Ly tốt hơn. Danh tự của Thái tử cứ thế được định đoạt. Có con trai rồi, Tư Mã Dục vui vẻ lên nhiều. Từ khi Thái tử phun nước bọt phì phèo, anh liền mỗi ngày kiên trì trò chuyện với cậu mất nửa canh giờ, anh kiên quyết muốn bồi dưỡng cho con trai gần gũi với bên nội hơn, để chặt đứt tình cảm mẹ con đơm hoa kết trái. Tiểu Thái tử bị cha đoạt mất đồ chơi thì nhăn mặt, đối với hành động khiều tay khiều chân chỉ còn cách quẫy đạp né tránh, rồi dùng vẻ mặt cau có “Đừng lộn xộn” nhìn anh. Chỉ có điều, thằng nhóc này có tính cách giống hệt A Ly, thích nghe giảng đạo lý. Những lúc đó, Thái hậu đều nhịn không được muốn quăng cái trống lắc vào mặt Tư Mã Dục, cậu nhóc lại còn kiên trì không khóc không nháo cũng không động tay động chân, ra vẻ tràn đầy thương hại nhìn Tư Mã Dục. Nghĩ thầm cũng thật đáng thương, mất mặt đến độ đó, người làm mẹ như bà sao có thể quản được nữa chứ? Thái hậu sâu sắc bày tỏ: con có thể hiểu chuyện bằng một nửa cháu nội đã là tốt rồi...... Thật ra thì Tư Mã Dục có một phần mong đợi nho nhỏ mà người khác không biết. Anh cảm thấy hai người họ đã có con trai rồi, đại khái A Ly sẽ không nỡ hóa phượng hoàng bay đi. Cho dù cô có muốn vứt bỏ anh, để anh không biến thành chó dại đi cắn người lung tung, tốt xấu gì cũng đã có thêm thằng con trai đứng cùng chiến tuyến với anh, có thể sử dụng nó một cách ôn hòa để ép A Ly suy nghĩ lại. Cho dù đến cuối cùng cô vẫn phải đi, thì ít nhất cô không thể mang con trai theo được, cho đau lòng chết cô luôn, để cô cả đời không thể yên ổn mà sống được! Hơn nữa, đợi đến khi con trai trưởng thành và anh cũng sắp gần đất xa trời, anh sẽ tố cáo tất cả cho nó biết, năm đó A Ly đã giả dối, đã lợi dụng anh thế nào, rồi lại tàn nhẫn vứt bỏ anh ra sao. Đáng tiếc là, Thái tử vẫn kiên định mở rộng mục tiêu sống hướng về phe phái của mẹ — hết cách, ai bảo trong mắt con nít, mẹ cho nó bú sữa dễ thương hơn nhiều so với người cha đem đồ chơi đến. Mời các bạn đón đọc Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi của tác giả Mậu Lâm Tu Trúc.
Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế
Văn án: Kỳ Huy phong Trần Uẩn Ngọc làm hậu chỉ là kế hoãn binh. Nhưng chàng lại không ngờ sẽ có ngày chàng sủng nàng đến nghiện, không thể kiềm chế được. Chú ý: 1. Kiều nữ đáng yêu ngốc nghếch x hoàng đế phúc hắc. 2. Thân thể hoàng đế ốm yếu, sau này sẽ khỏe lại *** Hôm trước đọc được review Hồ Lô Yêu Phi trong hội nên ghé Hoa Tuyết Sơn Trang, trong khi chờ đợi Hồ Lô Yêu Phi thì mình quyết định đọc bộ này, cũng cùng tác giả. Thái hậu là mẹ ghẻ của nam chính Kỳ Huy, muốn đoạt quyền và điều khiển nam chính nên gả cháu gái bà con xa của mình là nữ chính cho nam chính. Nam chính Kỳ Huy là hoàng đế, ốm yếu bệnh tật thật sự, không có thực quyền trong tay nên giả vờ làm hôn quân ăn chơi sa đọa, sa đọa ở đây tức là thích đá gà và luyện tiên đan, không màng chuyện triều chính  Vì để đóng tròn vai nên chàng đồng ý cưới nữ chính Trần Uẩn Ngọc, dù rất bài xích. Đọc đến đây hẳn truyện sẽ ngược lắm, kiểu lấy con gái kẻ thù mà, nhưng không, Kỳ Huy tuy ban đầu ghét Trần Uẩn Ngọc thật nhưng Trần Uẩn Ngọc cũng không mong được thương yêu gì, chỉ muốn sống an phận trong cung, thế nhưng vì thái hậu thúc đốc nên nam nữ chính phải chung đụng, thế là lâu ngày sinh tình. Trần Uẩn Ngọc vốn lương thiện nên dù "cẩu hoàng đế" Kỳ Huy rất hung dữ với nàng, nhưng nàng vẫn mềm lòng khi thấy chàng đau bệnh, vẫn hoảng sợ lo lắng khi thấy chàng bị thích khách ám sát. Vì người đời đồn chàng là hôn quân nên ban đầu nàng rất sợ hãi, thế nhưng chàng không hề làm gì xấu, còn đối xử rất tốt với nàng. Thế là dần dần, nàng sợ chàng chết, thường hay sợ hãi không dám ngủ, thức suốt đêm để kiểm tra hơi thở của chàng. Kỳ Huy vốn ẩn mình để chờ thời cơ đoạt quyền, chàng vốn không sợ gì cả, nhưng khi biết trên đời vẫn có một người sợ mình chết, chàng lo nếu chàng thật sự không còn thì làm sao nàng sống được trước sự âm hiểm trong cung. Thế là chàng dần trân trọng sức khỏe của mình, tìm danh y chữa bệnh, tìm cơ hội trở mình. Rồi một ngày kia, Trần Uẩn Ngọc thấy tên "hôn quân" tướng công ốm yếu nhà mình tắm máu hoàng cung, khởi binh đoạt quyền, nàng rất chi là không quen, không quen thấy chàng chăm chỉ đến mệt mỏi, không quen thấy chàng vất vả đi sớm về muộn. Nhìn chung truyện này không thú vị bằng Hồ Lô Yêu Phi (cùng tác giả), không cao trào và giải quyết vấn đề quá đơn giản. Nhưng được cái sủng ngọt nhẹ nhàng, ngược phản diện, đọc mà hả dạ, tính cách và chuyện về tuyến nhân vật phụ cũng khá thú vị. Truyện có pass, may mà mình đến kịp thời nên vẫn được cho pass, chứ 2 tuần nữa là trễ rồi. bạn nào thích kiểu nhẹ nhàng thế này thì tranh thủ nhé *** Ai cũng nói đương kim hoàng đế Kỳ Huy là một tên hôn quân chỉ biết chơi bời, tuy dung mạo tuấn tú nhưng thân thể lại ốm yếu, không sống được bao lâu. Ai cũng khen Ngô thái hậu tuy không phải mẹ ruột của hoàng đế nhưng lại yêu thương hoàng đế như con ruột, quan tâm lo lắng, lại tự mình chấp chính mấy chục năm, đúng là một người phụ nữ tài giỏi nhân hậu. Ai cũng nói Trần gia đại tiểu thư Trần Uẩn Ngọc thật đáng thương, trẻ tuổi xinh đẹp là thế nhưng lại bị thái hậu chọn trúng, phải gả cho một tên hôn quân, chắc chẳng mấy chốc sẽ trở thành quả phụ thôi. Có điều, từ xưa đến nay, có được mấy lời đồn là tuyệt đối chính xác đâu. Từ ngày “bị” chọn phải trở thành hoàng hậu của một tên hôn quân trong miệng người đời, Trần Uyển Ngọc đã chuẩn bị tinh thần sống cô đơn buồn chán trong cung cấm cả đời. Thế nhưng khi vào cung, Trần Uyển Ngọc phát hiện thật ra đồ ăn trong cung rất ngon, hoàng đế phu quân của nàng cũng khá đẹp trai, ừm cuộc sống như thế cũng không tệ lắm. Lại qua một thời gian, Trần Uyển Ngọc phát hiện thật ra tên hôn quân Kỳ Huy rất đáng thương, sức khỏe yếu ớt, còn bị mấy tên đạo sĩ lừa gạt luyện đan dược vô bổ, tuy có lúc hắn rất hung dữ nhưng đối xử với nàng rất tốt. Rồi một ngày kia, Trần Uyển Ngọc phát hiện phu quân tốt của mình khỏi binh đoạt quyền, lật đổ thái hậu, tự mình chấp chính, mà thái hậu cũng không thật sự hiền từ như nàng biết. Tuy Trần Uyển Ngọc có hơi hoang mang, nhưng từ đó, sức khỏe của Kỳ Huy ngày một tốt hơn, lại càng yêu thương nàng hơn. Dù mỗi lần Kỳ Huy làm việc gì cho nàng cũng bắt mình hôn trả ơn, nhưng chung quy chỉ cần nàng “trả ơn” thì việc gì Kỳ Huy cũng sẽ chiều nàng. _______________ Kỳ Huy trúng độc từ khi còn trong bụng mẹ nên sức khỏe vô cùng yếu ớt, chàng sống ẩn nhẫn dưới lốt một hôn quân ham chơi mê đan dược để chờ ngày đoạt lại hoàng quyền, trả thù người đã hại mình và cha mẹ ruột. Thái hậu muốn nắm quyền, Kỳ Huy giả vờ không có hứng thú với triều chính, tỏ vẻ chỉ thích chọi gà, luyện đan. Thái hậu muốn chàng cưới cháu họ của bà – Trần Uyển Ngọc, Kỳ Huy vì đại cục, cũng phong Trần Uẩn Ngọc làm hoàng hậu. Nhưng chàng lại không ngờ sẽ có ngày chàng sủng nàng đến nghiện, không thể kiềm chế được. Từ đó, “hôn quân” Kỳ Huy sống trong chuỗi ngày tự vả Kỳ Huy biết mình chẳng còn sống được bao lâu, khi chưa yêu Trần Uẩn Ngọc, tâm nguyện của chàng là bảo vệ giang sơn của Kỳ gia trước lúc lìa đời, nhưng sau khi yêu cô hoàng hậu ngốc nghếch của mình rồi, Kỳ Huy lại không đành lòng chết. Kỳ Huy chỉ bị thương nhẹ, Trần Uẩn Ngọc đã lo sợ mất ngủ cả đêm để chăm sóc chàng. Biết Kỳ Huy ốm yếu, nên nhiều đêm, Trần Uẩn Ngọc lại len lén kiểm tra hơi thở của chàng. Trần Uẩn Ngọc sợ chàng sẽ đột ngột ra đi. Kỳ Huy sợ chết sẽ làm Trần Uẩn Ngọc đau lòng. ___________ Còn thái hậu thì sao? Bà cả đời sống vì tình yêu. Bà dốc hết lòng vì giang sơn xã tắc mà người bà yêu để lại. Bà buộc mình phải quên đi những tổn thương trong tình yêu. Bà sợ hãi bị phản bội, rồi điên cuồng vì yêu… Để rồi bà hại cả người mình yêu thương vì quá yêu người đó. Đối với Kỳ Huy – con trai của người bà yêu và người phụ nữ khác, bà từng thật lòng yêu thương, cũng vô cùng căm hận. Cứ thế, thái hậu yêu cả đời, sai cả đời, mệt mỏi cả đời, sau cùng lại chẳng được gì. ___________ Về nội dung, ‘Quá trình tự vả của hoàng đế’ không quá phức tạp, truyện nhẹ nhàng, sủng sạch, thịt thà đầy đủ, có chút âm mưu tranh đoạt, thích hợp cho những bạn có trái tim hường phấn. Tuy truyện không phải là một bộ cung đấu gây cấn hồi hợp nhưng lại khiến người đọc chìm đắm trong sự ngọt ngào, tươi vui, rất thích hợp để giải trí. Khác với những nam chính khỏe mạnh có thể ‘đại chiến 800 hiệp’ khác, nam chính Kỳ Huy của chúng ta thật sự rất yếu, nhưng hoàng hậu của chàng lại quá xinh đẹp, nên rất nhiều lần Kỳ Huy sút ‘chết dưới hoa mẫu đơn”.  Nữ chính Trần Uẩn Ngọc thì là một nàng tiểu thư được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ nên tính tình đơn thuần ngây thơ và có khả năng thích nghi rất cao, trước đó nàng nhanh chóng sống hòa thuận với một ‘Kỳ Huy hôn quân’, về sau lại phút chốc thích ứng với một ‘Kỳ Huy minh quân’. Cũng chính vì sự ngây thơ và lương thiện đó, nàng mới có thể chiếm trọn trái tim của Kỳ Huy, một thường thiếu thốn tình cảm từ bé và rất cần sự chân thành. ____________ Đoạn trích 1: -Trần Uẩn Ngọc: Hoàng thượng, tối nay chàng không thể thức thời canh ba đâu…Thiếp không muốn lại phải kiểm tra hơi thở của chàng nữa đâu. -Kỳ Huy: Kiểm tra hơi thở? Trần Uẩn Ngọc đặt tay dưới mũi hắn: “Chính là thế này này, xen thử chàng có còn thở không.” Đôi mắt thanh tú của nàng nhíu lại, bờ môi chu chu. Kỳ Huy cười rộ lên…xem ra nàng thật sự rất sợ mình chết. Trên đời còn có người sợ mình rời đi, cảm giác này thật tốt, cho nên, bây giờ hắn không thể chết được, nếu không chắc nàng sẽ rất đau lòng. Kỳ Huy xoa tóc nàng nói: “Được, tối này sẽ ngủ sớm, bây giờ sẽ lập tức về Diên Phúc cung ngủ với nàng.” Đoạn trích 2: Kỳ Huy: “Trẫm có từng khen nàng đẹp chưa?… A Ngọc thật xinh đẹp, có duyên gặp được nàng, kiếp này trẫm đã mãn nguyện.” Mời các bạn đón đọc Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế của tác giả Cửu Lam.