Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Toàn Thế Giới Chỉ Có Ta Không Có Biết Ta Là Cao Nhân

Viết chữ, vẽ tranh, thỉnh thoảng lại giả làm đại sư thư pháp lừa dối đám khách hàng ngu dốt giàu có phải bỏ tiền ra... Đây là cuộc sống tạm bợ bình thản mà thỏa mãn của Lâm Chỉ Thủy. Thế nhưng, hắn lại không biết, thật ra những khách hàng yêu thích cổ phong và văn hóa truyền thống trong tiệm tranh chữ nhà mình đều là kỳ nhân dị sĩ lánh đời tu hành, mà những vị khách hắn vốn cho rằng đã mắc bệnh nan y qua đời, trên thực tế đều đa· mọc cánh thành tiên! Mà đám khách nhân cũng chưa từng nghĩ tới, vị đại nhân vật giới tu hành thần bí khó lường nhất này cũng chỉ là một người bình thường thích tỏ ra bí hiểm? Cái gọi là —— Quá phục(1) giao lưu vô chướng ngại, chỉ điểm sai lầm dựa vào não bổ! Nhiều năm về sau, rốt cục Lâm Chỉ Thủy cũng hiểu rõ chân tướng, nhìn cây bút lông đã làm bạn với mình nhiều năm, khóe miệng co giật: "Bút này có độc!" ... (1) Quá phục giao lưu: Vượt máy chủ giao lưu, ý chỉ giao lưu với những người chơi không cùng máy chủ. ***   Hôm nay bần đạo sẽ đổi gió một chút khi giới thiệu cho các đạo hữu một bộ truyện não bổ, không sai, chính là não bổ thể loại nơi những kẻ tự nghĩ mình thông minh thực tế lại bị thông minh lừa. Đó chính là bộ “Toàn thế giới chỉ có ta không biết ta là cao nhân” của “Lão Ma Đồng”    1. Thứ nhất, đây là bộ não bổ đầu tiên bần đạo đọc nên có thể có một góc nhìn hơi phiến diện về thể loại này nhưng thực sự chúng ta chỉ nên đọc ít hơn 3 bộ thuần não bổ nếu không sẽ rất nhàm( Cảm quan riêng của từng người nha)  2. Thứ 2 bần đạo có lời khen cho Lão Ma Đồng khi end truyện khi hơn 170 chương bởi đặc thù của thể loại não bổ cũng như sáng thế là càng dài càng lặp lại và gây nhàm chán cũng như ức chế cho độc giả. Nhưng đừng nghĩ ngắn mà không chất lượng nha, tuy lấy ý tưởng về thời điểm mạt pháp của các thế lực thời phong thần nhưng có một cách diễn đạt khá mới tạo sự hứng thú cho độc giả.  3. Thứ 3, truyện là minh chứng cho câu nói : “ Cái gì không có thì ta vẽ cho có” bởi main của bộ này là Lâm Chỉ Thủy đã giải quyết mọi vấn đề bằng việc... vẽ tranh/ viết chữ lên giấy.  4. Thứ 4, bộ này combat được miêu tả khá kỹ lưỡng nhưng tu vi hậu kỳ càng dễ lên( Chắc phải combat tổng nên tác buff cho cả phe main lẫn phe địch). Đồng thời bộ này cũng có một số sạn nhất định khi không thể giải thích vì sao chỉ có một tòa nhân gian là trái đất tại vì có một chương có ní rõ thời thượng cổ nhân gian to đến mức vô cùng tận mà bây giờ chỉ còn ba mẫu đất:)), không thể giải thích không gian vũ trụ có nguồn gốc từ đâu( dĩ nhiên theo logic của truyện chứ không bê hiện thực vào để giải thích đâu).  5. Cuối cùng, vì là bộ não bổ đầu tiên bần đạo đọc nên sẽ chấm bộ này cao hơn các bộ não bổ đọc sau đó( Nên mới đề cử bộ này đó) nhưng ta phải khẳng định nếu muốn đọc xả street, muốn cười rớt hàm thì cứ nhảy hố bộ này đi, đảm bảo không làm các đạo hữu thất vọng!!!  *** Tháng năm đầu hạ, mặt trời lặn về tây. Ánh hoàng hôn màu vỏ quýt xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong tiệm tranh chữ ẩn mình sâu trong một con hẻm vắng vẻ, trong phòng dùng một tấm bình phong phân chia trong ngoài, dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt, bức tranh sơn thủy trên bình phong cũng thêm chút hoàng hôn mênh mông. Dưới ánh trời chiều, Lâm Chỉ Thủy đứng phía sau bàn đọc sách trước tấm bình phong, đôi mắt cụp xuống nhìn chằm chằm tờ giấy tuyên thành đã được trải rộng trên bàn, giữa ngón tay cầm một cây bút lông màu đen dùng để viết chữ Khải rất bình thường. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn dùng ngòi bút chấm vào mực đồng yên đã được mài sẵn, nhân lúc bút còn thấm đầy mực, thoải mái lướt trên tờ giấy có vẻ ố vàng. Bút như long xà cạnh tẩu, mực như nước chảy mây trôi, lúc dừng múa bút thì triển chuyển, lạc bút thì thoải mái tinh tế. Đến lúc ngòi bút dừng lại, vừa lúc mực cũng khô cạn, trên tờ giấy tuyên thành đã xuất hiện một hàng chữ cuồng thảo rồng bay phượng múa – Niệm khứ khứ, thiên lý yên ba, mộ ái trầm trầm Sở thiên khoát (1). (1) Trong bài từ Vũ Lâm Linh của Liễu Vĩnh, dịch nghĩa: Nghĩ người ra đi, khói sóng trải dài ngàn dặm, mây chiều man mác, trời Sở bao la. Chữ cuồng thảo: một kiểu chữ thảo. Một mạch mà thành! “Không tệ, ngay cả trình độ cuồng thảo của ta cũng trở nên cao như vậy.” Lâm Chỉ Thủy đặt chiếc bút lông trong tay xuống gác ở bên cạnh, đánh giá kiệt tác cuồng thảo mà mình mới học được không lâu, không nhịn được thỏa mãn khẽ gật đầu. Chữ cuồng thảo này viết tới ngay cả hắn cũng suýt nữa không nhận ra. Thế nhưng, chữ viết là dùng để thấu hiểu, còn thư pháp là dùng để thưởng thức, để người ta cảm nhận được sức hấp dẫn của nét vẽ, lấy thế mang hình mới là mấu chốt. Cuồng thảo còn gọi là đại thảo, hôm nay hắn cố ý viết đại thảo là để luyện bút pháp mới một chút, đúng lúc dùng câu thơ này để tưởng niệm vị khách quen có lẽ đã qua đời vì bệnh nan y. Dù sao, Trình lão gia tử cũng là vị khách hàng đầu tiên của cửa hàng nhỏ này, còn là khách quen cũ. Hơn nữa đoán chừng lão tiên sinh kia cũng đã ngoài sáu mươi tuổi, lại không bày ra dáng vẻ trưởng bối, ngược lại lúc ở trước mặt hắn, hành động cử chỉ đều để lộ ra vẻ kính trọng, hiển nhiên đã bị trình độ thư pháp của hắn thuyết phục, vì vậy mới tôn kính hắn như thế. Phải biết rằng, trong giới thư pháp, học vấn không có trước sau, người thấu hiểu là sư. Còn Trình lão gia tử này ngay cả nói chuyện cũng có vẻ nho nhã, ăn nói nửa cổ nửa không, có lẽ là mới vừa bắt đầu học cổ văn, nền tảng không tốt, nghe hơi khó chịu, nhưng vẫn cứ muốn nói, rõ ràng là một kẻ yêu thích văn hóa truyền thống. Vì thế lão thư sinh có thích thư pháp truyền thống cũng là việc rất bình thường. Lão tiên sinh đã coi hắn là đại sư thư pháp, vì vậy có tôn sùng hắn, coi hắn là thần tượng cũng là điều dễ hiểu. Thậm chí Trình lão gia tử còn từng tặng quà ám chỉ, có ý bái hắn làm sư phụ! Chỉ tiếc, Lâm Chỉ Thủy cũng chỉ có thể từ chối. Hắn chỉ mới rèn luyện thư pháp ba năm, có thể đạt tới trình độ hiện tại là vì trong lúc vô tình hắn tìm được một chiếc bút lông cực kì thuận tay, dưới tình huống thuận buồm xuôi gió, mới có thể hạ bút vô cùng trôi chảy, như có thần trợ. Về phần tài nghệ thật sự, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, nếu tham gia thi thố, có lẽ đẳng cấp bút lông thư pháp của hắn chỉ chừng cấp tám chín, chỉ có thể coi là cao thủ. Sau khi dùng chiếc bút lông này, loại cảm giác “nhân bút hợp nhất” kia, khiến lúc hắn đặt bút thành thạo điêu luyện, phẩm chất bút họa cũng có vẻ đẹp nghệ thuật, không kém gì so với những đại sư thư pháp kia. Đương nhiên, hắn không nhận đồ đệ, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa. Đó chính là món quà của Trình lão gia tử quá khó coi, chỉ đưa một chiếc thước chặn giấy dùng để đè giấy, hơn nữa còn chỉ là một tảng đá xanh tính chất bình thường, còn không đẹp mắt bằng đồ chặn giấy bằng đồng hắn đang dùng. Những, lễ nhẹ tình nặng, hắn vẫn nhận lấy, đồng thời miễn phí tặng lại một bức tranh chữ, trên đó viết một chữ “Thọ”. Dù chỉ có một chữ, nhưng lúc đó Trình lão gia tử được cưng chiều mà lo sợ, liên tục cảm ơn, dáng vẻ như nhặt được bảo bối, hiển nhiên thật sự rất yêu thích tự thiếp thư pháp của hắn. Lâm Chỉ Thủy cũng rất hài lòng khi có một “fan” như thế. Có fan như thế, còn cầu mong gì. Đáng tiếc, mấy ngày trước Trình lão gia tử đột nhiên nặng nề nói cho hắn biết, bản thân đã gặp kiếp nạn lớn nhất đời này, còn nói gì mà có lẽ sau này không còn cách nào gặp nhau. Chẳng lẽ là… Bệnh nan y? Lâm Chỉ Thủy không nhịn được suy đoán như thế. Lúc ấy để ý đến tâm trạng của lão nhân gia, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ an ủi một chút, đưa một tự thiếp chữ “Độ”, hy vọng lão nhân gia có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cầu chúc phẫu thuật thành công. Nhưng hôm nay, hắn phát hiện trong cửa tiệm có thêm một bức thư, trong thư viết một bài thơ: “Hôm qua nghe đạo nay ly biệt, trần thế đủ loại tẫn tiêu yên, sớm biệt non xanh chiều lại thấy, nguyện ở chân trời đợi tôn nhan.” Tuy Lâm Chỉ Thủy không hiểu rõ bài thơ này có ý gì, nhưng nhìn từ câu “trần thế đủ loại tẫn tiêu yên”, chỉ sợ… Lão nhân gia đã đi thật. Về phần hai câu đằng sau, thoạt nhìn giống như có ý ở trên trời chờ hắn chết, nhưng nghĩa này hơi ác độc không giống cách làm người của Trình lão gia tử, vì vậy có lẽ là bùi ngùi thời gian trôi qua, sau này lại gặp hắn trên trời? Ừ, có lẽ như vậy không sai, hắn là cường giả lấy được max điểm khi thi đọc hiểu ngữ văn đấy! Có lẽ bức thư này là do hậu nhân của Trình lão gia tử đưa tới. “Ôi, cũng không biết là bệnh nan y gì, xem ra phẫu thuật không thành công…” Nghĩ đến đây, Lâm Chỉ Thủy không nhịn được thở dài, trong lòng đầy thương tiếc và tưởng nhớ. Biết đi đâu tìm một khách hàng tốt như vậy đây? Cũng lâu lắm rồi mấy vị khách hàng khác không tới, trong tiệm chỉ có một khách hàng quen là Trình lão gia tử, vậy mà hắn ta còn không may qua đời, ngày tháng sau này cũng quá khó khăn. Cũng may, mặc dù Trình lão gia tử chỉ mua hai bức tranh chữ, nhưng cũng chịu tiêu tiền, vì vậy hắn còn một khoản tiền tiết kiệm, tiêu tiết kiệm một chút có thể chịu đựng được mấy tháng. “Lại đăng mấy video lên TikTok nữa thì tuyệt, vạn nhất có fan đến vung tiền như rác thì sao…” Lâm Chỉ Thủy lẩm bẩm một tiếng, sau đó cầm điện thoại trên giá đỡ bên cạnh xuống. Mời các bạn đón đọc Toàn Thế Giới Chỉ Có Ta Không Có Biết Ta Là Cao Nhân của tác giả Lão Ma Đồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Địa Phủ Lâm Thời Công - Quyền Tâm Quyền Ý
Bạn muốn ngắm nhìn phong cảnh trên đường xuống Suối Vàng, ngắm Hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp, tự mình bước lên Cầu Nại Hà quan sát phong cảnh tươi đẹp của Vong Xuyên Hà, trang điểm trước Tam Sinh Thạch, cất tiếng ca trên Vọng Hương Đài, nếm thử Mạnh Bà Thang thơm ngon không? Hướng dẫn viên du lịch Suối Vàng lâu năm Lưu Anh Nam sẽ tận tình phục vụ chuyến du lịch Âm Tào Địa Phủ cho bạn. Mời các bạn đón đọc Địa Phủ Lâm Thời Công của tác giả Quyền Tâm Quyền Ý.
Quan Khí - Hồng Mông Thụ
Một nhân vật không hề có bối cảnh hùng mạnh với người thân là quan chức cao cấp trong chính phủ như trong Sĩ Đồ Phong Lưu, phải lăn lộn từ vị trí nhân viên hạng bét trong một xã nông thôn, thậm chí còn có nguy cơ bị giảm biên chế, phải đấu tranh với từng đồng nghiệp trong phòng để không bị mất việc. Nhân vật chính trong  Quan Khí của chúng ta không hề có ai đưa đường chỉ lối mà hoàn toàn phải dựa vào năng lực bản thân để vươn lên trên con đường chính trị. Đến với  Quan Khí, bạn sẽ gặp những mưu mô, thủ đoạn ngay từ những chương đầu tiên, hơn nữa còn là những mưu mô rất đời thường, rất bình dân, rất gần gũi với cuộc sống thực của những nhân viên cấp thấp, dần dần phát triển lên cao mà không ở tầm cao cấp ngay từ đầu, thậm chí lên tới tầm vĩ mô, xa vời như  Sĩ Đồ Phong Lưu. Sĩ Đồ Phong Lưu là truyện về giới quan chức cao cấp thì  Quan Khí chính là truyện về giới nhân viên cấp thấp, tất nhiên là dần phát triển sẽ lên thành cấp cao, tuy nhiên quá trình phát triển khó khăn và mưu mô hơn xa so với  Sĩ Đồ Phong Lưu. Về cơ bản,  Quan Khí rất có tính tham khảo đối với những ai dính líu tới con đường chính trị mà không phải con ông cháu cha. Trong  Sĩ Đồ Phong Lưu các bạn chỉ thấy được một phần đấu tranh của các gia tộc lớn trong Bắc Kinh. Nhưng tại  Quan Khí các bạn sẽ thấy liên quan đến nhân vật cao cấp nhất Trung Quốc, Thủ tướng, các phó thủ tướng, các bộ trưởng. Câu truyện với nhân vật chính Vương Trạch Vinh, một người đi lên từ một cán bộ xã với các mối quan hệ nữ đan xen và khó có thể lý giải. Một vợ, rất nhiều người yêu ... Mời các bạn đón đọc Quan Khí của tác giả Hồng Mông Thụ.
Hồng Sắc Sĩ Đồ - Hồng Mông Thụ
Tên Ebook: Hồng Sắc Sĩ Đồ (full prc, epub) Tác Giả: Hồng Mông Thụ Thể Loại: Quan Trường, Đô Thị, Văn học phương Đông   Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương   Nguồn: Mê Truyện   Ebook: http://www.dtv-ebook.com   Ebook Hồng Sắc Sĩ Đồ Giới Thiệu: Các fan của thể loại Đô thị - Quan trường chắc hẳn không ai xa lạ với tác giả Hồng Mông Thụ với tác phẩm Quan Khí. Sau khi hoàn thành Quan Khí, tác giả Hồng Mông Thụ chuyển sang viết một bộ thể loại Tiên hiệp nhưng đã không thành công và quay trở lại viết thể loại Đô thị - Quan trường với tác phẩm “Hồng Sắc Sĩ Đồ”. Dù mới ra đời nhưng “Hồng Sắc Sĩ Đồ” thường xuyên đứng top bảng xếp hạng Đô thị - Quan trường của qidian.com Lời tâm sự của tác giả: Quyển sách “Hồng sắc sĩ đồ” là một quyển sách rất gần với cuộc sống. Tôi gửi gắm rất nhiều hy vọng vào trong quyển sách đó. Nên tôi cũng hy vọng mọi người sau khi đã trở thành VIP rồi thì sẽ muốn đọc nó mãi. Đại đa số chúng ta đều là những người dân bình thường, là những ngọn cỏ nhỏ bé. Chúng ta không có hậu thuẫn, không có thế lực, không có tiền. Thế nhưng chúng ta vẫn phải dùng đôi tay để xây dựng gia đình của chúng ta! Chúng ta là những người khát vọng tương lai, không thể thực hiện được những ước mơ của mình, chỉ có thể tìm tương lai qua từng trang sách! Chúng ta không cần sự tái sinh! Chúng ta không cần phải xuyên qua không gian và thời gian! Chúng ta cũng không cần những khả năng đặc biệt. Chúng ta chỉ là những người dân bình thường, những ngọn cỏ nhỏ bé! Chúng ta là chủ nhân của mảnh đất rộng này, là chủ nhân của bầu trời xanh này! Chúng ta có thể gửi ước mơ của mình vào trong một quyển sách hay! Hồng Sắc Sĩ Đồ chính là quyển sách sẽ truyền tải ước mơ của chúng ta. Chúng ta đã cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu đã lâu, qua từng câu chuyện đã trở thành bằng hữu! Con đường làm quan của một ngọn cỏ (dân đen) đã bắt đầu được triển khai. Rất yếu! Rất chậm! Trông thấy sự trưởng thành của một ngọn cỏ, bạn có thấy đành lòng không? Thế thì hà tất phải làm cho ngọn cỏ đó bị hằn những vết tích? Hãy đưa đôi tay của bạn ra để đỡ lấy ngọn cỏ này. Để tất cả chúng ta cùng nhau bước đi đến một vùng trời mới! Quyển sách “Quan Khí” cũng vẫn còn đôi chỗ tôi vẫn chưa hài lòng. Trong thời gian viết quyển sách này, tôi đã cố gắng hết mình, nỗ lực hết mình, tôi muốn lay động trái tim người đọc. Thế thì đầu tiên phải lay động được chính mình đã, trong rất nhiều tình tiết, tôi đã vừa rơi lệ vừa viết. Tôi luôn nhủ phải thật sự cố gắng qua từng chương truyện, từng tình tiết. Dùng một góc nhìn độc đáo để viết về những đắng cay ngọt bùi của nhân sinh! Tôi luôn có một hy vọng, đó là ngọn cỏ có thể bay lượn trên trời xanh! Ngọn cỏ cũng có cuộc sống huy hoàng! Không dùng đến khả năng đặc biệt cũng là sự khiêu chiến với chính bản thân tôi! Có như vậy mới càng chân thực, càng gần với cuộc sống của chúng ta. Tôi đã khiêu chiến với chính tôi, tôi vẫn luôn cố gắng! Muốn nói, nhưng tôi cứ nhìn chăm chăm vào cái máy vi tính, trong lòng tràn ngập những cảm xúc lo sợ mà chỉ dân thường mới có. Con người dũng cảm dám đạp lên mọi chuyện là tôi đây không biết sẽ phải đối diện với những gì? Hỡi các bạn! Tôi rất cần sự ủng hộ của các bạn! Thật sự hy vọng những ngày tháng sắp tới các bạn sẽ sánh vai cùng tôi chiến đấu! Mời các bạn đón đọc Hồng Sắc Sĩ Đồ của tác giả Hồng Mông Thụ.