Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhu Phong

Lược dịch lời tác giả:  – Với quan điểm “Tôi yêu em, chẳng liên quan gì đến giới tính”, bộ này không xếp hẳn vào BG (nam x nữ) hay BL (nam x nam), cũng không có việc bẻ cong hay uốn thẳng. Tôi hy vọng sẽ có ngày LGBTQIA không còn là một tag riêng biệt. Thế giới này vốn dĩ không bình đẳng, nhưng tình yêu vẫn đem đến cho chúng ta hy vọng ngang bằng. – Bối cảnh truyện là mô phỏng Nam triều, trừ nam nữ chính thì một số nhân vật phụ đều có nguyên mẫu trong lịch sử. *** Hôm trước tình cờ đọc post đề cử truyện đang edit, phát hiện ra bộ này, nhìn tên tác giả, rồi list truyện trong nhà bạn editor, mình quyết định nhảy hố, bất chấp việc nam chính là bisexual. Dù mình luôn nói không với đam mỹ, shounen-ai và yaoi, nhưng ở mức độ này thì không thành vấn đề. Mọi người cứ yên tâm nhảy hố và ủng hộ editor nhé, tiến độ nhà bạn này nhanh lắm, mỗi ngày một chương đều đặn.   Với một đứa gà convert như mình, thường thì phải chờ truyện được edit hoàn hoặc ít nhất cũng gần hoàn mới dám đọc, nhưng gặp bà tác giả này thì toàn phải gặm convert, khổ thế. Dạo trước đọc “Phương nam có cây cao”, chết mê cặp đôi Nam Kiều – Thời Việt, thế là đi gặm convert. Tiện đây bạn nào chưa đọc bộ này thì nhảy ngay đi nhé.   Nữ chính mạnh mẽ, thông minh, dứt khoát, mình cực kỳ thích cách xử trí của Nam Kiều trước những sóng gió trong tình cảm cũng như công việc, cầm lên được bỏ xuống được, không để bản thân phải hối tiếc. Anh nam chính thì đúng kiểu đẹp trai thâm tình thường gặp, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dẫu chịu nhiều oan khiên nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên. Ui lan man dữ quá, túm váy lại, cả hai truyện đều hay cả bà con ạ.  Nữ chính Trương Thúy Nga trong một lần tình cờ gặp nam chính Lý Nhu Phong thì trúng tiếng sét ái tình, nhưng rồi chỉ vì một câu nói vô tình của nam chính mà lâm vào cảnh tù tội, bị phán án tử, may mắn mới trốn thoát được. Kể từ đó, cuộc đời hai người tưởng chừng rẽ sang hai hướng khác nhau. Nàng vốn là kẻ tứ cố vô thân, lưu lạc đầu đường xó chợ, gả chồng xung hỉ, bái đường với con gà xong thì chồng chết, nàng lại chấp nhận làm vợ thái giám để kiếm chỗ nương tựa. Nàng biết nắn xương đoán mệnh, biết gieo quẻ xem tướng, mỗi khi ra ngoài lại hay ôm theo một con gà trống, nên được xưng là Bão Kê nương nương (nương nương ôm gà).  Cho đến một ngày kia, nàng gặp lại chàng ở chợ quỷ, đang bán mình chôn anh. Chàng trai phong lưu tuấn tú ngày nào, giờ chỉ còn một tấm thân tàn, mắt đã mù lòa, chân tay rữa nát. Hóa ra chàng đã chết trong chiến loạn, chỉ vì cơ duyên xảo hợp mà biến thành người cõi âm, một xác chết biết đi biết nghĩ không hơn không kém. Người âm nếu không có người chí dương – tức dương bạt – dùng dương khí trên thân mình bổ trợ, thì sẽ mau chóng thối rữa như thi thể bình thường. Trùng hợp thay, Thúy Nga lại là một dương bạt.  Nàng đưa chàng về làm nô bộc trong nhà. Nàng biết, chàng theo mình chỉ vì mình là dương bạt, chàng cần nàng để tiếp tục tồn tại, tiếp tục tìm kiếm Trừng vương Tiêu Yên – người trong lòng chàng. Người đó với chàng là bậc minh quân, là huynh đệ cùng nhau lớn lên, là tri âm tri kỷ.   Binh biến nổ ra, chàng mất đi tất cả, gia tộc, người yêu, tính mạng. Từ một công tử con nhà quyền quý cao cao tại thượng, xưa nay chỉ biết đến những thú phong lưu tao nhã, được gia đình và Tiêu Yên bảo bọc đến mức không màn khói lửa nhân gian, nay chàng như bị đạp xuống bùn sâu, chịu bao tủi nhục, chỉ mong tìm được quân vương của mình, để người đó đem lại thiên hạ thái bình. Tiêu Yên chết, chàng sẽ tặng thân xác mình cho hồn phách của Tiêu Yên; Tiêu Yên còn sống, chàng sẽ trợ giúp Tiêu Yên giành lại cơ đồ. Kế hoạch của chàng không có chỗ cho Trương Thúy Nga.  Trương Thúy Nga ban đầu là nữ phụ đam mỹ chính tông. Nàng yêu Nhu Phong bằng một tình yêu bé mọn, thầm lặng, “tâm duyệt quân hề quân bất tri”, vì cách biệt thân phận giữa hai người quá lớn, và quan trọng hơn là chàng đã có người trong lòng, lưỡng tình tương duyệt. Dù hận chàng đã vô tình khiến đời nàng bị hủy hoại, nhưng Thúy Nga vẫn yêu chàng, vì chàng là điểm sáng, là ý nghĩa duy nhất trong đời nàng.   Mấy năm xa cách, nàng âm thầm thu thập cơ man nào là bia đá, gạch Tần ngói Hán không biết bao nhiêu mà kể, lát kín cả trạch viện nàng ở, chỉ vì ngày xưa chàng yêu thích những thứ đó. Gặp lại nhau, miệng nói cay nghiệt đó, nhưng lại luôn mềm lòng với chàng. Biết chàng lợi dụng mình, cũng cam lòng chịu đựng. Nàng dốc sức thành toàn cho hai người họ, cho mộng ước của chàng.   Bình thường gặp trường hợp này mình sẽ chửi nữ chính là não tàn, là Mary Sue, nhưng ở đây lại không trách được. Nhìn nàng liều mạng để giải cứu Tiêu Yên, nhìn nàng nhường lương thực cho Tiêu Yên trong khi bản thân phải ăn sâu bọ mà sống, nhìn nàng triệu tập âm binh giúp Tiêu Yên chống quân xâm lược, thực sự không thể trách được, chỉ thấy xót xa thay cho nàng. Nàng làm tất cả vì Nhu Phong, nhưng không dám mong được yêu, chỉ mong chàng được sống yên vui, dù là bên người khác.  Nam chính Nhu Phong ban đầu có vài phần giống tra nam. Chàng lợi dụng nữ chính để tìm Tiêu Yên, biết được nàng yêu mình, chàng hứa hẹn sẽ ở bên nàng, lấy thân báo đáp, chỉ cần nàng nguyện ý giúp mình. Nhưng rồi Thúy Nga đã dần đi vào lòng chàng.   Ở đây xin nói thêm một chút để mọi người đỡ ném gạch nam chính, ảnh sắp xây được biệt thự rồi, đó là nam chính chỉ lợi dụng nữ chính lúc đầu khi chàng chưa biết nàng là ai thôi. Về sau khi biết nữ chính yêu mình thì chàng luôn thẳng thắn với nàng, chàng hứa hẹn như một cách báo ơn (chàng vẫn chưa yêu nàng mà). Đến khi biết mình yêu nàng thì hết lòng bảo vệ nữ chính nhé.   Mình nghĩ tình cảm của chàng với Tiêu Yên đã dần phai nhạt, cái còn đọng lại trong tâm trí chẳng qua là nghĩa quân thần, là tình bằng hữu tri âm tri kỷ, là hi vọng dân chúng khắp thiên hạ được thái bình mà thôi.  *** Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ Thể loại: Huyễn huyễn, Nam mù, Nữ cường, Nam song tính Tình trạng: Hoàn bản dịch. Review bởi: Kam Linh từ Hội Nhiều Chữ ----- Bối cảnh Nam Bắc Triều giả tưởng, HE, cảm động. Vì mọi người review truyện này nhiều rồi nên hôm nay viết bài cảm nhận về tình yêu của Thúy Nga và Nhu Phong, chủ yếu để tri ân với đồng chí Tran Phg Anh. Nếu muốn tìm một bộ truyện ngắn, tạo cảm giác mạnh pha chút điên rồ, tình tiết nhanh, gọn ghẽ, văn phong mượt mà, cảm xúc lắng đọng, muốn ngược có ngược, muốn hài có hài (dù không nhiều), thì Nhu Phong tuyệt đối hợp với bạn, thêm nữa, bản dịch rất tuyệt vời, đạt chất lượng sách xuất bản (có khi còn hơn nhiều bộ xuất bản), chú thích tỉ mỉ! *** Truyện lấy bối cảnh loạn thế, khi chiến hỏa liên miên, tầng lớp thống trị thì tranh đấu hạ bệ nhau, tầng lớp bình dân thì lầm than, mạng người chẳng khác mạng súc vật. Nữ chính Trương Thúy Nga chính là một con kiến như thế. Xuất thân là nghèo hèn bé mọn, nhan sắc tầm thường, ăn bữa nay lo bữa mai, điểm đặc biệt duy nhất chính là thân phận dương bạt của nàng, là khả năng bói toán có thiên phú học đạo của nàng. Ấy thế mà con kiến Trương Thúy Nga lại trót đem lòng si mê chàng Nhu Phong cao quý, thanh khiết như cánh hạc chẳng vương bụi trần. Và thế là một đời yêu hận long đong, chết sống vất vưởng của nàng cũng từ đây chìm nổi. Có hoang đường không, khi chỉ vì lỡ nhìn thấy dung nhan, lỡ nghe thấy giọng nói, tim đập lỡ một nhịp để rồi rước lấy họa sát thân? Thúy Nga chỉ vì muốn được chạm vào Nhu Phong một lần mà phạm tội lừa dối quân vương, nửa đêm bị hành hình ở bãi tha ma. Có hoang đường không khi từ cõi chết trở về, hận kẻ ấy đến tận xương tủy, cuối cùng lại vẫn dâng hết lòng này chở che, yêu thương nâng niu kẻ chẳng yêu mình? Càng hoang đường hơn khi biết kẻ ấy một lòng vì người cũ, với mình có chẳng chỉ là áy náy muốn đền đáp, ấy thế mà vẫn cam tâm hi sinh bản thân hoàn thành ước nguyện của họ, biến ước nguyện đó thành ước vọng của chính mình. Tình cảm, không nằm ở chữ “đáng” hay không, mà phải chăng nằm ở “trả giá đủ nhiều”? Có lẽ trước khi kịp đắn đo, tại sao mình lại yêu Nhu Phong nhiều đến vậy, yêu bất chấp đến vậy thì Trương Thúy Nga đã trả giá quá nhiều. Giống như con bạc đánh cuộc vận đỏ, càng thua càng đánh bạc nhiều tiền hơn, để rồi chẳng dừng được nữa vì nếu dừng là mất trắng, vậy hãy đánh nữa đi, đánh cho đến khi cược cả tính mệnh. Tình yêu của Thúy Nga là vậy, thế nhưng tình yêu ấy không hèn mà lại đẹp đẽ đáng quý trong loạn thế này. Không có tình yêu ấy, nàng chỉ là con kiến con bọ, sống lay lắt không mục đích, mờ mịt như giông tố ngoài kia, nhơ nhuốc như màn đêm bất tận. Tình yêu với Nhu Phong như ngòn đèn dẫn lối cho Thúy Nga trong đêm tối, khiến nàng kiên cường hơn, khiến nàng biết ước mơ, biết yêu hận, biết nắm bắt mỗi thời cơ trong cuộc đời. Trời xanh thương nàng si dại, khiến cho chàng trai đẹp đẽ cao vợi năm ấy chẳng thể chạm vào nay lại có thể cận kề bên nàng làm người cõi âm. Dẫu chàng đã biến thành giống loài khác, dẫu chàng đã bị thế đạo vùi dập tả tơi nhưng bây giờ chàng đã trở thành Tam lang của nàng, một bước không rời, ngày ngày bầu bạn làm tôi tớ cho nàng. Nàng từng hận chàng, hành chàng cho bõ ghét nhưng trên tất cả, nàng yêu chàng còn chẳng hết cho nên rốt cuộc, nàng lại nâng niu ôm ấp bao bọc chàng, khiến Nhu Phong dẫu còn vấn vương mối tình đầu, dẫu còn nặng trĩu gánh thiên hạ cũng từ từ bị cảm hóa, từ từ xót thương, từ từ say đắm người con gái đã 3 đời chồng ấy. Thương nàng thân gái truân chuyên, gả hết người này kẻ nọ chỉ để không xô bồ sa ngã trong loạn thế này, chịu tủi chịu nhục mang tiếng khắc chồng, mang tiếng làm vợ hoạn quan chỉ để cầu sinh tồn. Thương nàng sống khốn khó cơ cực để rồi tính cách trở nên kì quặc, khắc nghiệt âu cũng chỉ là một cách để tự che giấu bản thân, tự bảo vệ lòng tự trọng. Thương nàng yêu chàng vụng về ngây ngô, lại chân thành tha thiết, cách yêu vừa thô ráp quê kệch nhưng lại thấm đượm tình nồng, ấm áp men say. Cho nên Nhu Phong yêu Thúy Nga, chẳng vội vàng miễn cưỡng khó hiểu, mà nước chảy đá mòn, tự nhiên thiên thành. Trở thành người cõi âm, hồi sinh một lần nữa, coi như sống một cuộc đời mới, người bầu bạn bên cạnh Nhu Phong là Thúy Nga, không phải Tiêu Yên. Giày vò chàng, chữa lành cho chàng, mắng mỏ chàng, lại sưu tầm gạch ngói mua vui cho chàng, cắn chàng rồi lại hôn chàng, đó là Bão Kê nương nương, là nương tử Trương Thúy Nga của chàng. Giống như giây phút Trương Thúy Nga ôm Nhu Phong lạnh băng sau khi bị Thông Minh tiên sinh trả về, giơ phút ôm Thúy Nga đã gần như lìa sự sống trong động trời lạnh lẽo, Nhu Phong đã hiểu đây là người phụ nữ của đời mình, rằng chàng thực sự đã yêu nàng trọn vẹn, thật sự muốn cùng nàng làm vợ chồng đời đời kiếp kiếp. Không liên quan đến giới tính, yêu một người chỉ đơn giản vì đó là người ấy, vì đó là người khiến con tim rung động. Cho nên, khi nàng trút hết hơi tàn để xông pha giữa muôn trùng địch vây, khi nàng một lần cuối biến tình yêu của mình trở thành lý tưởng cao đẹp, một lần duy nhất trở thành nữ tướng vĩ đại muốn tự tay mình kết thúc loạn thế, chàng cũng tình nguyện biến mình thành quái vật, lấy tóc quấn thành chiếc kén ôm lấy vợ chàng, cõng nàng đấu lại nghìn vạn kẻ địch ngoài kia, dù cho có mất hết lý trí. Họ có duyên, họ còn nợ, cho nên ông trời cho họ 15 năm, dệt mộng giấc mộng điền viên. Có chàng, có nàng. Có đàn gà quang quác dưới hiên, có con trẻ đùa vui lanh lảnh. Có mái tranh êm đềm giữa núi rừng, có thôn dân thuần hậu cùng yên vui. Vậy là cũng đủ rồi, phải không nhỉ? Sống, chẳng cần thật dài lâu, chỉ cần mỗi ngày là một ngày vui, vậy cũng xứng đáng rồi, đúng không nào? Mời các bạn đón đọc Nhu Phong của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Hận - Tư Ngoạn Thuần Dương
Huynh đệ tương tàn, một trận chiến sặc mùi huyết tanh, nhuộm thẫm chốn hoàng cung lộng lẫy trong màu đỏ bi thương. Năm đó, chàng chấp nhận đánh đổi lương tâm, hi sinh tất thảy để đổi lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn, một lòng chỉ mong có được nàng. Chàng vốn dĩ là hoàng đế quyền uy lẫy lừng, nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay, giang sơn bốn bể thu trọn vào mắt, cớ sao chỉ có nàng, người chàng yêu đến tê tâm liệt phế là không thể chạm tới?! Ước mong lớn nhất đời này là có thể nắm tay nàng sống trọn một kiếp đến tận khi xế bóng chiều tà, mãi mãi không lìa xa. Đáng tiếc, thứ tình yêu sâu đậm ấy lại khởi nguồn cho những năm tháng đằng đẵng tràn ngập thù hận, day dứt, khổ đau. Cuồng si nàng, khao khát nàng, chàng chưa từng hối hận. Điều chàng hối hận duy nhất, chính là mang cùng huyết thống với người con gái chàng yêu thương... *** Warning : Có yếu tố incest Hãy xem thêm "Khảo sát" ở profile để trao đổi với tác giả về những vấn đề liên quan đến tác phẩm. *** Niềm hi vọng vừa nhen nhóm đã vụt tắt bởi lời nói của Trác Vũ Hạo, Tử Mai vừa tức vừa lo, cuống quýt phân bua mà gần như gắt lên với người đối diện: - Thuần vương đã hứa rồi mà sao dám tự ý nuốt lời ! Ngài toàn lấy lí do này nọ để chống chế cho lá gan chuột nhắt của ngài thôi. Rõ ràng phụ thân tiểu nữ bị oan, chắc chắn là thế, nhưng Tô vương và Lạc vương không những đi rêu rao khắp nơi mà còn dọa nếu tiểu nữ đến gặp Khanh Liêu hoàng đế thì sẽ bị Người nhốt vào ngục tối như phụ thân, rồi khổ sở mà chết. Tiểu nữ có nỗi niềm lại không biết sẻ chia cùng ai, tưởng hôm nay gặp được Thuần vương là có thể yên tâm dựa dẫm, vậy mà ngài chưa kịp cho tiểu nữ hi vọng đã vội vàng dập tắt nó. Trác Vũ Hạo chẳng biết nên nói gì, cứ im lặng nhìn Tử Mai khóc lóc hồi lâu, cuối cùng cũng không đành lòng trơ mắt nhìn liền gật đại một cái, trong đầu chỉ thầm cầu trời khấn Phật sao cho phụ hoàng không tức giận tới mức ném luôn chàng vào đại lao cùng Triệu giám quân và con gái ông ta. Chàng đột ngột nắm lấy bàn tay Triệu Tử Mai đang đưa lên lau nước mắt, quả quyết bảo: - Được rồi, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng đến điện Khả Nhiên diện kiến phụ hoàng và Thượng Tiễn tướng quân. Nhớ, dù Triệu giám quân có làm sao cũng chớ kích động, cứ ngoan ngoãn để ta giải trình. Ta là hoàng tử, có lẽ mọi người sẽ tôn trọng ý kiến của ta hơn là của một nữ nhi như ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Hận của tác giả Tư Ngoạn Thuần Dương.
Hoàng Hậu Độc Nhất - Hải Đích Vãn Lưu
Ai nói chế độ một phu một thê vĩ đại của đế vương chỉ có thể xuất hiện trong chuyện xưa? Ai nói những kẻ khiến người ta phải đập bàn gọi một tiếng yêu nghiệt đều mang dạng tà tứ điên cuồng thích giả nghiêm chỉnh? Ai nói mấy kẻ yếu đuối mảnh mai đến tận xương đều là một đám dễ bắt nạt? Sự thật chứng minh, hậu cung cũng có thể trở thành mây bay, yêu nghiệt là giống loài có nhiều dạng, chỉ khoác ba cái đuôi sói to là trên người đã có một lớp da sáng như da dê. *** Sau khi Trương Y Kiều chuyển kiếp, nàng đã hoàn toàn hiểu được mấy chân lí ấy. Cho tới nay nàng cũng chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, đó chính là nhổ sạch lông kẻ lạnh lùng khó chịu trước mặt này!!!! Một câu nói giới thiệu vắng tắt: Cung đình triều Đại Minh, truyền kì một chọi một hoàn mỹ nhất trong lịch sử Trung Quốc. P/S: Không phải là dạng sủng thông thường! Nam chính dịu dàng nhưng phúc hắc, ít nói nhưng lời nói ra lại vô cùng ác độc đầy thú vị, vì bệnh tật nên rất dễ bị đạp ngã~~ Mục tiêu của chúng ta là: Không có sủng hơn, chỉ có sủng nhất! Nam chính bị bệnh, cả hai đều sạch, nam nữ chính cũng rất thâm tình, kết cục HE. Nội dung truyện: Thiên chi kiêu tử chuyển kiếp xuyên không, cung đình hầu tước chung tình. *** Y Kiều chỉ nhướng mày, lòng thầm suy nghĩ tới cái tên 'Trình đại ca' trong miệng nàng sẽ không phải là nam tử thanh sam ngạo mạn trong quán trà đó chứ. Bởi vì, nếu nàng nhớ không lầm, hắn cũng mang họ Trình. Hơn nữa, từ lúc nàng nói đến chuyện kết luận gà thỏ chung cũi thì phỏng đoán này rất có khả năng là đúng. Nếu không thì đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? "Ừ." Mặc Ý thản nhiên lên tiếng: "Có cao nhân chỉ điểm." Y Kiều giật bắn mình. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hắn, chợt cảm thấy mục tiêu quá gần, vội quay lại. Nàng có hơi lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ khai mình ra. Vốn những chuyện như thế này, nàng chỉ ở cạnh xem náo nhiệt là tốt rồi, không ngờ lại bị kéo theo. Nếu nàng kia xem mình như tình địch thì thật sự không ổn. "Cao nhân? Là ai có được vinh hạnh được biểu ca gọi như thế? Chẳng lẽ là tiên nhân ba đầu sáu tay ư?" Ánh mắt của mỹ nhân có phần tịch mịch, cố gượng nở một nụ cười, tràn đầy đau khổ. Y Kiều không khỏi thở dài, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Thật ra thì nàng không làm gì cả, nhưng sao cứ cảm thấy lời nói của mình đã bị phóng đại rồi nhỉ? Xem ra đây chính là chỗ tốt khi có chỗ dựa, có thể tinh lọc được trí khôn và thành quả trăm ngàn năm qua từ các bậc tiền bối đi trước trong một quá trình học tập ngắn, từ đó dễ dàng lấy được những giá trị đã được tích lũy trong thời gian lịch sử dài lâu của loài người. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Độc Nhất của tác giả Hải Đích Vãn Lưu.
Ninh Phi - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Ninh Phi bỏ phu quân, rời phủ. Cùng Tô Hy Tuần tổ chức đám cưới linh đình trước mặt phu quân cũ. Nương tựa vào nam nhân thì còn yêu đương cái gì, chỉ có bình đẳng mới lâu dài được thôi. *** Diệp Vân Thanh nổi tiếng ở bẩn. Nghe nói Tô Hy Tuần từng thấy cả mộc nhĩ hay cây nấm gì đấy ở trong phòng hắn. Còn nghe đâu nếu lật cái gối hắn đang dùng lên thì mặt trái mọc đầy nấm mốc đủ màu, đủ loại. Đừng bị ánh mắt nhiều lúc rất sắc bén của hắn lừa, hành động của hắn đôi khi rất ra dáng hiệp khách, nhưng sự lười nhác trong xương cốt của hắn có thể che hết tất cả các ưu điểm kia. Ban đầu sơn trại cũng không biết vì sao hắn lại bẩn như vậy, sau khi thân phận hắn bị bại lộ thì mọi người mới chợt hiểu ra. Hóa ra là vậy, hóa ra là cành vàng lá ngọc lớn lên trong thâm cung, biết ngay rằng hắn có cung nữ chăm lo cái ăn cái mặc từ nhỏ, quần áo thì giơ tay ra mặc, cơm đến thì chỉ việc há mồm. Đến khi bản thân quyết định sống cuộc sống độc lập thì không còn ai lo tới những chuyện nhỏ nhặt đó nữa, thế là trở thành người như ngày hôm nay. Dù phòng của Diệp Vân Thanh có tiếng là vùng đất của nấm mốc nhưng người chủ phòng là Diệp Vân Thanh đây vẫn làm theo ý mình như trước, ngày ngày sống tiêu diêu tự tại. Nhưng gần đây rõ ràng hắn đã lâm vào tình cảnh khó khăn, trong cuộc đời Diệp Vân Thanh có thêm một người phụ nữ, chính là người phụ nữ của Tô Hy Tuần! ... Mời các bạn đón đọc ​Ninh Phi của tác giả Cuồng Ngôn Thiên Tiếu.
Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! - Minh Nguyệt Ngọc Anh
Nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình sủng có tựa đề Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh là Băng Tuyết Nhi và Hiên Viên Lãnh. Người chị em thân thiết nhất lại vì sự đố kỵ mà hãm hại cô. Cô vì thành toàn cho người đó mà nhảy xuống vách núi nhưng may mắn không chết. Cô xuyên không qua trở thành đứa trẻ bị mọi người coi là phế vật. Cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao? Cô sẽ làm gì để thích ứng với hoàn cảnh nơi này? *** Băng Tuyết Nhi nhìn qua Lão, Mị, Ảnh, Dạ, Thiên, Minh Mai, Minh Trúc, MInh Lan, Lục Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lão, môi anh đào khẽ mở: “Thúc Thúc, Tuyết Nhi về rồi.” Lão nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt. “Trở về là tốt rồi.” Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.. “Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lục Địch U nhìn Hiên Viên Lãnh và Minh Trúc đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên. “Vương Phi, chúng ta cũng muốn.” Ảnh cùng 3 thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé. “Không được tranh với ta.” Lục Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại. “Vì sao lại không thể?” “……” Mời các bạn đón đọc Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh.