Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Bạn đang đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! của tác giả Vương Tử Ao. Tử Kiêu không ngờ mình chỉ đọc một tiểu thuyết mà thôi, thế mà lại có thể xuyên vào thế giới trong đó. Tiểu thuyết thể loại chính thụ, thuộc tính vạn nhân mê, anh lại xui xẻo xuyên vào bạn trai cũ của ảnh đế, vai công phản diện ác độc, pháo hôi. Thân phận hiện tại không được tốt cho lắm, là một minh tinh trong giới nhưng đã qua thời kì nổi tiếng, mà ấn tượng để lại trong lòng mọi người cũng không mấy tốt đẹp. *** Edit + beta: Iris Nhà ăn được trang trí ưu nhã và thanh lịch, đặc biệt là ánh đèn trang nhã, nhẹ nhàng lại không rườm rà, không quá đơn điệu nhưng cũng không chói mắt, tiếng dương cầm trong như tiếng nước chảy réo rắt bên tai. Ở một ghế gần góc phòng, một người đàn ông mảnh khảnh, ăn mặc giản dị đang ngồi. Người đàn ông này đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, nhưng từ sườn mặt thanh tú và đường viền quai hàm đẹp đẽ vẫn có thể thấy được, người này rất đẹp trai. Người này chính là Từ Kiêu. Từ Kiêu nhìn di động, lẩm bẩm: "Đang chơi tôi đấy hả..." Từ Kiêu xuyên vào quyển Jack Sue cẩu huyết này đã hơn một tháng. Bây giờ anh chính là pháo hôi ác độc số một trong sách - - bạn trai cũ của ảnh đế công - Từ Tiêu. Mà người lần này cậu hẹn là nam hai trong sách - - Trang Dục. Từ Kiêu cất điện thoại, kéo mở cổ áo đã được cài chặt cúc áo, ngồi thẳng lưng, một tay chống cằm, ỉu xìu vẽ vời lên mâm đồ ăn. Đúng lúc này, Từ Kiêu liếc ra cửa thì nhìn thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, bịt kín từ đầu đến chân - - vào những ngày nắng nóng như này mà còn đeo khẩu trang, đội mũ, còn đeo kính râm giống anh nữa chứ. Từ Kiêu dụi mắt rồi nhìn lại, người này thật sự đang đi về phía anh. Này coi như là đến rồi đúng không, Từ Kiêu lập tức lên tinh thần, nhanh chóng cài nút cổ áo, đứng lên, nở một nụ cười xán lạn chào đón người tới. "Tới tới tới, đói bụng rồi đúng không?" Từ Kiêu ấn hắn ngồi xuống: "Chúng ta ăn trước đã, ăn trước đã!" Người đàn ông xua tay. Từ Kiêu "ây da" một tiếng, một tay kéo hắn, tay khác chỉ vào thực đơn, cười tủm tỉm: "Trang tiên sinh đừng khách khí, đây đều là tâm ý của tôi." Người đàn ông lại lắc đầu. Tiết kiệm đến vậy?* *Nguyên văn là "拽成这样?", chữ "拽" là túm, nắm, lôi, kéo; "成" là làm xong, hoàn thành, nói thiệt là không hiểu ý bạn Kiêu =.= Nụ cười của Từ Kiêu cứng đơ, anh hít sâu một hơi: "Trang tiên sinh đừng cứ từ chối mãi thế, nếu ngài bận thì chúng ta có thể hẹn lần sau được không?" "Tôi không phải Trang Dục..." Người đàn ông kéo khẩu trang xuống, hai người nhìn nhau, người đàn ông xấu hổ nói: "Tôi là trợ lý của Trang Dục, tên Chu Văn." Từ Kiêu sững sờ: "A???" Từ Kiêu đầu óc mơ màng đi theo trợ lý Chu đã được trang bị vũ khí tối thượng, đi đến thang máy có chữ VIP chói lọi, lên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời CBD - - vẫn phải quẹt thẻ thang máy. Cửa thang máy mở, Từ Kiêu choáng váng trước sự trang hoàng lộng lẫy, thiếu điều như muốn khắc chữ "mày rờ không nổi" lên đó. Nhân viên phục vụ đều mặc tây trang trắng tinh, tựa như quản gia quý tộc Anh của vài thế kỷ trước. Bọn họ cung kính nói: "Xin chào trợ lý Chu." Từ Kiêu đi phía sau trợ lý Chu được dính ké hào quang, được bọn họ khom người chào: "Tiên sinh, mời." Người phục vụ dẫn Từ Kiêu đến một lối đi đặc biệt, hắn kéo tấm biển cấm vào chỗ kim trụ hồng lan*, làm ra tư thế mời. *Không biết dịch thuần Việt sao cho đúng nữa, search hình thì có, nhìn đỡ hình đi nha. Từ Kiêu đi theo sau hắn, đến một lối đi hẹp dài, nhân viên phục vụ dẫn anh đến trước một cánh cửa, lui ra sau cung kính nói: "Trang tiên sinh ở đây." Nói xong, hắn yên tĩnh rời đi. Để lại một Từ Kiêu chết lặng: "..." - - Đẩy cửa ra, đối diện là cửa sổ sát đất, có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm phồn hoa. Từ Kiêu thấy rất rõ tấm poster khổng lồ của Trang Dục, to khoảng ba tầng lầu đang được treo trên tòa nhà chọc trời kế bên. Từ Kiêu: "..." Cái này...!có phải khoa trương quá rồi không? Anh biết Trang Dục nổi tiếng, trong sách cũng nói hắn là "siêu sao Tử Vi Tinh* tuyến một", nhưng cái này cũng quá ư là...!Jack Sue rồi! *Tử Vi Tinh (sao Tử Vi): thuộc âm thổ, là Bắc Đẩu chủ tinh. Trong 14 chính diệu của Đẩu Số, nó là lãnh đạo của các sao, cho nên Cổ nhân gọi là "đế diệu", ví với hoàng đế. Có đặc tính: - Có khí quý phái, có tài lãnh đạo, có phong thái của người ra lệnh. - Có lực điều giải, tức là giỏi khống chế và làm thay đổi. - Có lực khắc chế, là nói đối với hai sao Thất sát và Phá quân. - Có lực cạnh tranh, đặc biệt đối thủ càng mạnh thì đấu trí của Tử vi càng mạnh. - Có lòng tự tôn, mà còn có tính cách mạnh mẽ, giống như hoàng đế nhất định phải giữ sự tôn nghiêm của bản thân. (Cre: tuvi.cohoc.net) Còn chưa nói đến mấy cái khác, trên tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố, anh đã thấy tận mười mấy hai chục tấm poster của Trang Dục đấy. Càng khoa trương hơn nữa là khu nhà ăn của CBD có cái màn hình khổng lồ 360 độ không góc chết, chuyên phát đi phát lại mấy cái quảng cáo thời trang cao cấp sang trọng của Trang Dục. Mọe nó rồi tránh đường nào, che trời lấp đất luôn rồi a! "Đứng đó làm gì?" Giọng của người đàn ông trầm thấp như tiếng Guitar Bass, có chút lạnh nhạt và lười biếng. Từ Kiêu sửng sốt, vội xoay người lại. Mặc dù đã thấy trên poster, quảng cáo và màn hình vô số lần, nhưng khi chủ nhân của tất cả những thứ đó thực sự xuất hiện trước mặt, Từ Kiêu vẫn không khỏi sững sờ. Đường nét khuôn mặt của Trang Dục rất hoàn hảo, sâu sắc, đôi mắt phượng mang theo khí chất phương đông giống như một nét vẽ của Chúa. Dưới ánh đèn mờ ảo, Trang Dục nửa dựa vào ghế, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, đôi đồng tử màu nâu vàng ánh lên rực rỡ như hổ phách. Đẹp...!Đẹp quá đi. Trong poster đã đủ tuấn mỹ, gặp được người thật còn đẹp hơn gấp bội. Không hổ danh là siêu sao...!Tận mắt nhìn thấy Trang Dục, Từ Kiêu không còn cảm thấy mấy từ hình dung trong sách là Jack Sue nữa. Trưởng thành kiểu này, không đỏ thì cũng tím, nếu không thì chắc chắn là ánh mắt của quần chúng nhân dân có vấn đề. Trang Dục liếc anh một cái, nhàn nhạt hỏi: "Anh không ngồi sao?" Từ Kiêu hoàn hồn, vội gật đầu cười nói: "Ngồi ngồi ngồi." "Anh tìm tôi là có chuyện gì?" "Tôi..." Từ Kiêu sửng sốt, anh và Trang Dục đồng thời lên tiếng. "Xem ra chúng ta cũng tâm linh tương thông ha." Từ Kiêu cười ha ha. Trang Dục hiển nhiên không có hứng thú với sự nhiệt tình của Từ Kiêu, vì vậy y cắt ngang chủ đề: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Từ Kiêu vốn định hàn huyên thêm hai câu, nhưng thấy Trang Dục không hứng thú thì cũng thôi. Từ Kiêu ho khan: "Nếu đã vậy, cái này, cậu xem, hiện tại tôi sắp hết hạn hợp đồng, Lâm Ý của các cậu không phải cũng đến kỳ rồi sao, phong cách của hai chúng tôi cũng hơi giống nhau, nếu cậu ta rời..." Trang Dục nheo đôi mắt đẹp lại: "Làm sao anh biết được hợp đồng của Lâm Ý hết hạn?" Từ Kiêu đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc. Anh làm sao biết được, tất nhiên là do xuyên sách rồi. "...!Cái này, tôi có cách của tôi." Từ Kiêu bẻ đề tài trở lại: "Cậu cũng biết rồi đó, nếu đặt tôi vào công ty khác, tôi sẽ phải cạnh tranh cùng Lâm Ý, hơn nữa quan hệ công chúng sẽ luôn xào mấy cái đề tài so sánh giữa tôi và Lâm Ý." Từ Kiêu nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt "tôi đang nghiêm túc". "Cậu cũng biết rồi đó, nếu đặt tôi vào công ty khác, tôi sẽ phải cạnh tranh cùng Lâm Ý, hơn nữa quan hệ công chúng sẽ luôn xào mấy cái đề tài so sánh giữa tôi và Lâm Ý - - Đúng vậy, lần này tôi muốn tiến vào ngành điện ảnh, nhưng so với Lâm Ý, giá trị của tôi hơi rẻ mạt." "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chắc cậu cũng không muốn Lâm Ý bị tôi quấn mãi đúng không?" Con ngươi hổ phách đẹp đẽ của Trang Dục nheo lại: "Anh đang uy hiếp tôi?" "Tôi không có a." Từ Kiêu ngữ điệu vô tội: "Cậu ký hợp đồng với tôi đi, sau này chúng tôi đều do cậu quản lý, sao mà uy hiếp được?" "Với lại, ký với tôi thì mất đi một người cạnh tranh với Lâm Ý, không phải rất tốt sao?" Từ Kiêu chớp chớp mắt, thầm bổ sung thêm, tôi còn có thể trợ công nha. Trang Dục cười nhạo, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm lạnh lùng. "Đây là toàn bộ lý do anh tự đề cử mình sao?" Trang Dục nhàn nhạt nói: "Nếu đã vậy thì không cần nói thêm nữa." "Anh muốn tranh thì tranh đi, không liên quan đến tôi." Trang Dục đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Từ Kiêu, sắc mặt y sắc bén như hoa tai chữ thập màu đen: "Tôi mở studio, không phải chỗ nhận người vô gia cư." Quả nhiên tính toán với quỷ thì không nên tính toán hai lần, Trang Dục không muốn ký, Từ Kiêu đã đoán được trước. Nhưng...!Tiểu tử này, tuy rằng soái nhưng lại nói chuyện không khách khí chút nào. Kiêu ngạo. Từ Kiêu gật đầu, thuận miệng ừ một tiếng. Thái độ của Từ Kiêu làm Trang Dục không khỏi nhướng mày, ngay lúc này y nghĩ, coi như anh cũng có chút chí khí. Y cho rằng một người nhút nhát và xu nịnh như Từ Kiêu, nếu không đạt được mục đích sẽ lì lợm la liếm mới đúng. Nhưng Từ Kiêu chỉ ừ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh mà lười nhác. Đúng lúc này, người đối diện bỗng nói: "Cái đó, Trang Dục a..." Quả nhiên là vậy, Trang Dục khẽ nhếch mép, sau đó thờ ơ quay đầu lại. "Anh còn muốn nói gì." Người đối diện dường như đang ngại ngùng, xoa xoa cái mũi, cười ngượng ngùng: "Bữa cơm này...!Cho tôi nợ trước được không?" Trang Dục: "..." Người đối diện cười ngại ngùng, cái chí khí lúc nãy chắc chắn là ảo giác của y. Nhìn anh như vậy làm gì? Từ Kiêu bị tầm mắt lạnh băng của Trang Dục nhìn chằm chằm đến dưng cả lông tơ, chột dạ cười với Trang Dục. - - Trời đất chứng giám, anh thật sự sắp hết tiền a, chầu cơm này còn đắt hơn một tháng nằm viện của anh. Siêu sao Trang Dục mở đôi môi mỏng, lạnh lùng nói: "Anh không cần trả." Không cần anh trả thì quá tốt! Tảng đá lớn trong lòng Từ Kiêu rơi xuống, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ. Trang Dục nhíu mày nhìn cái người tự dưng trưng ra vẻ mặt xán lạn. Nhưng cố tình người này lại còn không biết, vui vẻ rạo rực đi theo y vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, Trang Dục thấy anh cực kỳ chân chó nói: "Thế này đi, lần sau gặp nhau, tôi mời cậu một bữa." Biết ngay mà, Trang Dục thầm chế nhạo - - quả nhiên là "lấy cớ" để lần sau gặp mặt. Trang Dục không nhìn Từ Kiêu, lạnh băng nói: "Không cần." "Sao có thể không biết xẩu hổ vậy được." Từ Kiêu giả bộ đưa đẩy một chút, chứ thực ra anh đang chờ ba chữ* đó đấy. *Không cần tiếng trung là 不需要, có ba chữ. Anh làm gì còn tiền mà mời cơm! Nhưng lễ tiết là phải có, Từ Kiêu ho khan: "Nói thế nào tôi cũng lớn hơn cậu, cứ coi như anh em mời cậu đi ăn cơm, chuyện bình thường thôi mà, đừng khách sáo!" Lại là anh em, Trang Dục càng thêm chán ghét cái tự coi là thân thiết của Từ Kiêu, thậm chí không thèm nhìn Từ Kiêu lấy một cái, càng không muốn nói nhiều với Từ Kiêu. Từ Kiêu định nói thêm, nhưng nhìn Trang Dục làm mặt lạnh thì anh lại ngại ngùng gãi gãi mặt, anh biết y không thích anh rồi, được chưa. Từ Kiêu lẩm bẩm trong lòng, tuổi còn nhỏ mà mặt đã thúi quắc như vậy rồi, cho dù có đẹp thì cũng...!cũng không lễ phép chút nào biết không! Y mà cứ đà này không nổi lâu đâu! Cố tình khi cửa thang máy mở ra, màn hình đối diện lại đang chiếu cảnh Trang Dục coi thường chúng sinh. Từ Kiêu: "..." Vô luận như thế nào, cho dù cái mông tên kia có lạnh cỡ nào thì công phu trên mặt vẫn phải làm cho đầy đủ. Từ Kiêu cúi đầu khom lưng đưa Trang Dục đến xe như tiểu thái giám cung tiễn hoàng thượng, còn giúp anh mở cửa xe, rồi chào hỏi Chu Văn. Trang Dục: "..." Chu Văn cách một cái cửa sổ nhìn Từ Kiêu nhiệt tình vẫy tay với Trang Dục. Thấy vậy Chu Văn tò mò hỏi: "Anh Trang, hai người ký rồi sao?" Trang Dục nói: "Không có." Không có, vậy sao tên kia trông vui thế? Trong xe, Chu Văn thấy não mình không đủ dùng, nhưng hắn chỉ là trợ lý, không nên hỏi nhiều, thế là vỗ vỗ tài xế: "Chúng ta đi nhanh thôi, lỡ bị fans phát hiện thì phiền lắm." Cuối cùng cũng chịu đi rồi, Từ Kiêu nhìn theo xe Trang Dục lăn bánh, nụ cười cứng ngắc cũng dịu lại. Anh quay người lại, sau lưng là một biển quảng cáo pano*, vẫn là tấm hình lạnh lùng thờ ơ của Trang Dục. *Nó nè: Không thể không nói, khuôn mặt lạnh lùng này thực sự rất phù hợp với địa vị cao quý, thiếu điều muốn viết bảy chữ to đùng lên mặt - - "Tôi rất cao quý, anh không xứng" Từ Kiêu càng nhìn càng ngứa mắt, ngó trái ngó phải, thấy không có ai, anh đứng dưới tấm biển quảng cáo pano tay đấm chân đá vào không khí hết nửa ngày mới hết tức. "Bỏ công sức làm việc sẽ được đền đáp, trời có mưa gió thất thường, người có...!người có thăng trầm khó lường!" Quên lời cũng không ảnh hưởng đến khí thế của Từ Kiêu, anh thừa dịp không có ai mà xả ra hết: "Người đấu người đá, sẽ có ngày anh bị lật thuyền cho xem!" Mà cách đó không xa, con ngươi hổ phách đã thu hết đường quyền của Từ Kiêu vào đáy mắt. Trang Dục cười nhạo: "Trong ngoài bất nhất." Giọng y trầm thấp, Chu Văn nghe không rõ, mặt mê mang ngó trái ngó phải: "Anh Trang vừa nói gì vậy?" "Không có gì." Trang Dục không nhìn kính chiếu hậu nữa, nhàn nhạt nói: "Đi thôi." * Từ lần bị từ chối ký hợp đồng, Từ Kiêu vốn nghĩ rằng anh và Trang Dục sẽ không gặp lại nhau nữa. Ai ngờ chưa được ba ngày, anh lại thấy Trang Dục. Từ Kiêu đang đi trên đường thì thấy một hàng dài xếp hàng từ trong trung tâm mua sắm đến bên ngoài trung tâm mua sắm, dài đến chỗ đèn giao thông. "Nhiều người dữ vậy?" Từ Kiêu nói thầm, tò mò nhìn xung quanh. Rốt cuộc là ai mà có nhiều fans đến vậy? Anh đến gần hơn để nhìn poster mà mấy fans đó giơ lên, hai chữ phóng đại trên tấm poster còn có thể là ai ngoài - - vị Tử Vi Tinh mới gặp mấy hôm trước. Từ Kiêu: "..." Sao đi đâu cũng gặp vậy nè? Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! Của tác giả Vương Tử Ao.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Thời Cuồng Say (Nhất Túy Kinh Niên)
"Đã có người ví von rằng tình đơn phương là một loại rượu mạnh mặc dầu biết sau khi uống hết rất dễ dẫn  tới choáng váng, thất thố, thống khổ, cũng làm cho người ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, vui vẻ chịu đựng." "Ngươi chạm đến được mới thôi, ta một khi say mới dừng." "Nhưng phàm là say rượu, luôn có một ngày tỉnh lại." *** Review Ám Dạ Cung: Dạo này thiếu truyện đọc, thấy chị Thủy pr bộ này bên weibo dữ quá nên liều mình nhảy hố thử xem. Truyện mới 25 chương, chưa hoàn, tác giả đang update khá đều đặn. Thể loại: tra công tiện thụ, giới giải trí, 1x1, HE. Và giờ tới phần cảm nhận sơ lược mang tính cá nhân, ai không thích thì đi đường vòng đừng cố đọc chi rồi gạch đá vì tui không có khen bộ này đâu =)) Công (Tống Cư Hàn) và thụ (Hà Cố) có quan hệ bạn giường suốt 6 năm qua, thật ra thì hai người quen nhau đã 10 năm, từ hồi cấp 3, thụ hơn công 2 tuổi. Công là ca sĩ nổi tiếng, là con của chủ tịch tập đoàn này nọ lọ chai, trong người chảy dòng máu lai Đức nên anh này đẹp trai chim sa cá lặn, nói chung hoàn hảo đến từng kẽ tóc. Thụ là nhà thiết kế (QT ghi là công trình sư, tui chưa tra kỹ lắm nhưng đại khái chắc là nhà thiết kế), nhan sắc bình thường, không có tài năng gì nổi trội ngoài một tấm chân tình với công... Mọi người còn nhớ bộ Nương Nương Khang tui từng spoil không, nhớ anh Thiệu Quần tra công không, ờ thì bây giờ chắc anh Thiệu nên trao lại chức “vô địch tra công” cho anh Tống Cư Hàn, nhờ Tống Cư Hàn mà giờ tui thấy Thiệu Quần cũng... chưa đến nỗi. Tui thật sự là không tài nào ưa nổi thằng công này, 26 tuổi đầu rồi mà tính tình như nít ranh, bản thân mình thì ra ngoài ăn chơi thác loạn lên giường với đủ thứ người, về nhà thì bắt thụ phải “sạch sẽ” vì “tôi không thích đeo bao”. Theo lời một trong số bồ nhí của thằng công kể thì thằng này tinh lực quá dồi dào 1 người không thỏa mãn nổi nên có lần tìm người chơi 1x2 luôn cho sướng 0_0 Nói thật do Tấn Giang đang thời hài hòa cấm viết H chứ không tui nghi tác giả viết luôn mấy cảnh ngoại tình của thằng công quá, như trong NNK vậy. Ngoài ra thì tính tình thằng công này hết sức tồi, hồi cấp 3 thì vì khúc mắc với thằng bạn Phùng Tranh nên cố tình cưa đổ thụ để chọc tức Phùng Tranh vì biết Phùng Tranh có ý với thụ, nhưng tui nghĩ có lẽ thằng công thích Phùng Tranh vì tác giả cứ lấp lửng ra vẻ ẩn ý về quan hệ giữa hai người này. Công ra ngoài thác loạn là thế, nhưng mà hễ thụ có chút xíu tiếp xúc với nam giới là công lồng lộn lên như thằng dở, công nhận ghen cũng giúp gia tăng tình cảm mà thằng công đụng chút xíu là ghen khùng ghen điên tui thấy mệt người quá. Thụ gặp sếp cũng ghen, thụ gặp Phùng Tranh thì ghen dữ nữa. Hôm sinh nhật thụ, công về ăn mừng với thụ, tui tưởng được coi một màn ngọt ngào, ai ngờ Phùng Tranh vừa gọi điện thoại qua chúc mừng sinh nhật thụ là thằng công nổi cơn tam bành mắng thụ xong xách mông bỏ đi, thụ níu kéo nó thì nó lại bảo: “Tiền lên sân khấu của tôi 1 phút 80 ngàn, ở cùng anh 2 tiếng nãy giờ cả đời này anh không trả nổi đâu, nếu anh thật sự thấy trống rỗng thì tìm cây gậy đi.” Trời đất ơi, nó có biết là bữa đó sinh nhật thụ và thụ mong chờ được ở bên nó thế nào không mà nó đành đoạn thốt ra cái câu đó cho được. Tui thấy khó đỡ quá. Một tình tiết khó đỡ khác là thằng bồ nhí của công tự dưng hứng thú với thụ, cố tìm đến thụ muốn thụ ‘làm’ nó mới ghê chứ, thằng này chắc cũng thiếu thuốc. Giờ tới phiên thụ, thụ này đúng là tiện thật, mặc dù không yếu đuối hay khóc như thụ trong NNK nhưng mà công nhận là thụ khá tiện. Ban đầu đang trong giai đoạn mập mờ với Phùng Tranh, xong bị công cưa cẩm mấy hồi là đổ, dâng cúc cho công luôn, ôm mộng tưởng hão huyền là công và mình thật sự yêu nhau. Đến khi Phùng Tranh cho thụ thấy bộ mặt thật của công, bị công bảo là “ngủ với nhau một lần thôi mà nghĩ nhiều quá”, thế là thụ chấp nhận làm bạn giường của công suốt 6 năm, mặc kệ trong 6 năm đó công vẫn ra ngoài quan hệ bừa bãi như thường, bởi vì với thụ thì được ở bên cạnh công là quá hạnh phúc rồi, còn công muốn đi đâu làm gì thì nhắm mắt coi như không thấy. Đúng là đứa cầm roi quất đứa chịu đau. Mấy lần thằng công lên cơn điên cũng toàn thụ nhún nhường nhận lỗi, cái hôm sinh nhật bị thằng công phũ vậy mà cuối cùng vẫn là thụ nhịn hết nổi gọi điện thoại tìm công chứ thằng công có thèm ngó ngàng gì. Thụ thì suốt ngày cứ ôm cái tư tưởng ‘anh ở trên cao quá em không với tới chỉ mong được làm hạt cát trong sa mạc của anh’, sống vậy không thấy mệt hay sao ấy, nhưng mà người đọc (như tui) thấy rất mệt, suốt 25 chương hầu như chẳng được mấy cảnh ngọt ngào cứ toàn thằng công giận hờn xàm xí còn thụ thì nhún nhường nhận lỗi vì “quá yêu”. Dù mới 25 chương nhưng tui cũng đoán được khúc sau thế nào rồi, mấy bộ gần đây của chị Thủy hình như có đúng 1 motif: tra công tiện thụ, hoặc tra công và tuýp thụ gì gì đó nhưng nói chung là công phải tra, đoạn đầu ngược thụ đoạn sau ngược công, công hối lỗi nhận ra mình thật sự yêu thụ và bắt đầu quá trình truy thê đẫm nước mắt bao gồm ăn vạ và đánh ghen um sùm với công phụ, hết truyện. Sắp tới sau bộ này nghe nói chị sẽ viết về CP Triệu Cẩm Tân và Lê Sóc, mà trùng hợp thay Triệu Cẩm Tân cũng định sẵn sẽ là tra công =)) Ngồi chờ chị viết thêm trung khuyển công như Thẩm Trường Trạch nhưng đợi hoài đợi mãi chưa thấy... Nói chung hơi thất vọng bộ này, thêm cái đang thời hài hòa không có H nữa mà tình tiết quá cẩu huyết đọc thấy nản, nói chung chị Thủy cứ viết tra công như vầy khó nuốt quá, thật ra tra công cũng được nhưng mà mấy thằng tra công gần đây của chị trẻ trâu vô duyên quá đỡ không nổi, đỡ nổi mỗi Nguyên Dương với Ngô Du, Yến Minh Tu thôi cũng tạm cho vô danh sách đỡ nổi luôn vậy vì thấy so với Tống Cư Hàn thì Tu cũng còn hiền chán... Mời các bạn đón đọc  Một Thời Cuồng Say (Nhất Túy Kinh Niên) của tác giả Thủy Thiên Thừa.
Thịnh Đường
Ở kiếp trước, Lý Kiến Thành vĩnh viễn không thể nào quên được sự việc đệ đệ Lý Thế Dân bắn mũi tên xuyên tim mình ở trước Huyền Vũ môn. Cho đến khi trước lúc nhắm mắt anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh cùng nhị đệ của mình luôn luôn thương yêu thân thiết với nhau hà cớ gì lại đi đến bước này? Sống lại rồi, Lý Kiến Thành lần theo bước chân trong quá khứ, lại đi trên con đường xây dựng triều Đường. Kiếp này anh sẽ không dễ dàng tin vào tình cảm huynh đệ; binh đao tương kiến, anh sẽ không tiếp tục lơ là. Nhưng anh nào hay biết, nguyên nhân khiến Lý Thế Dân giương cung với mình lại là...... “Y là vị thái tử đầu tiên của Đại Đường, cũng là vị thái tử chân chính bị lịch sử bóp méo biết bao nhiêu năm. Thân là con trưởng dòng đích, Lý Kiến Thành đã lập biết bao công lao hiển hách vì triều Đường, để y kế thừa ngôi vị là điều không phải bàn cãi. Có thể nói nếu Lý Uyên không có Kiến Thành, sẽ rất khó trở thành Đường Cao tổ. Nói cách khác, có Lý Kiến Thành mới có đế quốc Đại Đường về sau. Thời kì đầu sáng nghiệp Đại Đường, y đã lập biết bao chiến công hiển hách, lại bị mấy tên sử quan đốn mạt xóa bỏ. Y chiêu hiền đãi sĩ, ôn hòa lễ độ, thường đưa ra kế hay để trị quốc, lại bị mấy tên văn nhân ngự dụng vô sỉ coi nhẹ. Y vẫn luôn được phụ hoàng tán thưởng, được triều đình lẫn dân chúng yêu mến, lại vì địa vị an ổn mà không mang tâm đề phòng, cuối cùng bị chính em trai mình sát hại...... —— Hà Mộc Phong 《 Thái tử Lý Kiến Thành: Hoàng đế chuẩn mực bị đệ đệ bóp méo》 (Nguyên văn tiếng Trung cho ai thích mày mò:”>) Tóm tắt nội dung: Sau chính biến Huyền Vũ môn, Lý Kiến Thành ôm theo nỗi bàng hoàng và oán hận mà chết, lại trùng sinh vào thời điểm Lý Uyên vừa dựng cờ khởi nghĩa, Lý Kiến Thành mang theo gia quyến từ Hà Đông đến Thái Nguyên. Trải qua sai lầm chết người của đời trước, đến đời này Kiến Thành không còn dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa, đối với Lý Thế Dân lại càng thêm cảnh giác bội phần, thậm chí còn muốn trả thù, sau khi lợi dụng Lý Thế Dân để đoạt giang sơn sẽ trả lại hắn một tiễn đã nợ mình kiếp trước. Lý Kiến Thành không sao ngờ được trong lòng Lý Thế Dân lại ôm ấp thứ tình cảm vượt qua tình anh em đơn thuần với mình, đến khi hiểu ra thì bản thân cũng đã bị cuốn vào mối tình oan nghiệt đi ngược luân thường ấy. Nhưng Lý Kiến Thành là người quyết tuyệt, yêu thì yêu, quyền thế và thù hận vẫn khó lòng buông bỏ. Trải qua rất nhiều sóng gió, âm mưu, tranh đoạt, cuối cùng cả hai lại gặp nhau nơi Huyền Vũ môn định mệnh. Lý Kiến Thành giương cung, mũi tên xé gió bay ra, kết thúc tất cả ân oán dây dưa qua hai kiếp và mở ra một tương lai mới cho Đại Đường… *** Lâu không về nhà, bụi đã bám được một tầng dày, hôm nay mình quay lại không phải để lấp hố cũ hay đào hố mới mà để tung hàng dụ thêm vài con thiêu thân cùng chết với mình cho đỡ lẻ loi (dù mình biết cái wp nhà mình xây chốn thâm sơn cùng cốc, có đặt bẫy ở đây cũng chẳng mấy ai mắc đâu, nhưng thôi cứ tung dụ được người nào hay người ấy :”>~) Truyện lấy bối cảnh sơ Đường, cp Dân Thành + vài trái tim bên lề, tác giả thông thạo lịch sử nên nội dung khá chặt chẽ và hợp lý, đặc biệt là khoản đấu mưu đấu trí. Truyện ngược cả tâm lẫn thân (ngược thân ở đây không phải là ết êm đâu đừng hiểu lầm:”>) may mà kết là HE, tác giả nói mình rất thích Lý Kiến Thành nên một đằng xây dựng hình tượng Kiến Thành không còn chỗ nào để chê, một đằng ngược Kiến Thành tơi tả còn Thế Dân chỉ ngược tâm nhẹ thôi, đúng là mẹ kế điển hình mà >”< Tóm tắt sơ qua nội dung thế này: Sau sự biến Huyền Vũ môn, Lý Kiến Thành ôm theo nỗi bàng hoàng và oán hận mà chết, lại trọng sinh vào thời điểm Lý Uyên vừa dựng cờ khởi nghĩa, Lý Kiến Thành mang theo gia quyến từ Hà Đông đến Thái Nguyên. Trải qua sai lầm chết người của đời trước, đến đời này Kiến Thành không còn dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa, đối với Lý Thế Dân lại càng thêm cảnh giác bội phần, thậm chí còn muốn trả thù, sau khi lợi dụng Lý Thế Dân để đoạt giang sơn sẽ trả lại hắn một tiễn đã nợ mình kiếp trước. Lý Kiến Thành không sao ngờ được trong lòng Lý Thế Dân lại ôm ấp thứ tình cảm vượt qua tình anh em đơn thuần với mình, đến khi hiểu ra thì bản thân cũng đã bị cuốn vào mối tình oan nghiệt đi ngược luân thường ấy. Nhưng Lý Kiến Thành là người quyết tuyệt, yêu thì yêu, quyền thế và thù hận vẫn khó lòng buông bỏ. Trải qua rất nhiều sóng gió, âm mưu, tranh đoạt, cuối cùng cả hai lại gặp nhau nơi Huyền Vũ môn định mệnh, chỉ khác vị trí đã đảo ngược: người tiến cung là Lý Thế Dân, còn người phục kích lại là Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành giương cung, mũi tên xé gió bay ra, kết thúc tất cả ân oán dây dưa qua hai kiếp và mở ra một tương lai mới cho cả hai… Đọc truyện này mình cực kì ấn tượng với Lý Kiến Thành, ấn tượng đầu tiên là tâm tư thâm trầm như biển, không ai nắm giữ được, không ai lí giải được. Gặp chuyện ngoài ý muốn mặt cũng không bao giờ đổi sắc, trái lại bình tĩnh đưa ra giải pháp hợp lý cứ như đã dự liệu từ đầu. Nhiều việc anh làm khiến người ta ngơ ngác không hiểu, mãi về sau mới biết nguyên do, ngược lại anh cứ như đi guốc trong bụng kẻ khác, nói câu nào trúng tim đen câu đấy :)) Cũng vì tâm tư quá thâm trầm nên tình cảm Lý Kiến Thành biểu lộ ra ngoài cũng mơ mơ hồ hồ, tưởng yêu mà chẳng phải yêu, tưởng hận mà không phải hận, khiến người ta lạc trong mê cung không biết đâu mới là suy nghĩ thật trong lòng ảnh. Ấn tượng thứ hai là Lý Kiến Thành trong đây cực kì lý trí, lý trí đến tàn nhẫn, gần như không để một tia tư tình xen vào; đặc biệt là khi giải quyết quốc gia đại sự thì đến an nguy của bản thân cũng không màng. Lý trí là thế nhưng anh vẫn có lúc mềm lòng, ai có ân nghĩa với mình đều ghi nhớ không quên, nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân thì anh cũng không đối xử quá đáng với người ta bao giờ (có thế mới có cái kết HE chứ) Anh đối nhân xử thế nhu hòa, khiêm tốn, lưu tình, nhưng ẩn dưới vẻ ngoài ôn hòa ấy lại là mười phần ngạo khí, không cho phép bất cứ ai coi thường mình. Trước đây ấn tượng của mình về Lý Kiến Thành cũng giống như trong sử sách chính thống đã ghi, nhưng Thịnh Đường đã khiến mình phải suy nghĩ lại, lật đật đi tìm hiểu về con người này và yêu luôn Lý Kiến Thành trong lịch sử từ lúc nào không biết ^^ Chi tiết mình thấy ấn tượng nhất trong truyện này là từ sau khi trọng sinh, Lý Kiến Thành mang theo chứng bệnh đau tim không sao chữa lành được, đó chính là di chứng của mũi tên Lý Thế Dân bắn xuyên qua ngực mình ở kiếp trước. Mỗi bận chứng đau tim phát tác đều phải dùng thuốc mới đỡ đi phần nào, cứ thế nhắc Lý Kiến Thành nhớ lại kí ức đầy máu của kiếp trước, muốn quên đi cũng không được. Nhắc y phải hận Lý Thế Dân, nhắc y phải tỉnh táo, phải đề cao cảnh giác không phút nào lơi lỏng, nhắc cho y biết con đường của đế vương xây nên bằng máu, nhân từ là tự hại chính mình… Có vài lần bệnh phát tác mà Kiến Thành lại không mang thuốc bên người, coi như ngược quằn quại cả tâm lẫn thân luôn. May mà đến cuối bệnh cũng được chữa khỏi, coi như tác giả vẫn chưa mất hết lương tâm :)) Còn Lý Thế Dân trong đây lại không gây nhiều ấn tượng lắm: Từ nguyên mẫu là một đế vương quyết đoán và tàn nhẫn, Lý Thế Dân lùi hóa thành trung khuyển công si tình, mấy lần liều mạng cứu Lý Kiến Thành, nguyện dốc cạn sức mình đoạt lấy giang sơn dâng lên ái nhân, lại nhiều lần bộc lộ tính tình nông nổi, đặt cạnh một Lý Kiến Thành cẩn trọng chín chắn, tâm tư thâm trầm như nước quả là tương phản một trời một vực. Về sau được Lưu Văn Tĩnh kích động, Lý Thế Dân mới công khai tranh đoạt ngôi vị với Lý Kiến Thành, mục đích là khiến Kiến Thành phải để mình trong mắt, nhưng thủ đoạn vẫn dưới cơ Kiến Thành. Nói thế không phải là mình thích hình mẫu Lý Thế Dân tàn nhẫn trong lịch sử, kiếp này Thế Dân yêu Kiến Thành hơn mạng mình mừng còn không hết, nhưng vẫn muốn hắn trở thành một đối thủ xứng đáng với Kiến Thành, dù không ngang tầm thì cũng đừng chênh quá xa để cuộc chiến tranh ngôi đoạt vị thêm phần hấp dẫn và khó đoán, chứ không phải nhìn qua là đoán trước được kết cục như thế này ^^ Cảnh H trong truyện phải nói là tương đối dày và khá nóng bỏng, nhưng cũng đầy cảm xúc và có tác dụng miêu tả tâm lý nhân vật khá tốt chứ không chỉ đơn thuần là thỏa mãn dục vọng. Ngoại trừ lần đầu tiên là rếp nên khá quằn quại thì những lần sau đều là hai bên tự nguyện, nói chung là đáng xem. Có một điểm làm Thịnh Đường trội hơn rất nhiều bộ trọng sinh khác đó là sau khi trọng sinh Lý Kiến Thành chỉ nhớ được phần kí ức liên quan đến chính biến Huyền Vũ môn, còn hầu hết kí ức trong kiếp trước hoặc là đã quên hẳn, hoặc chỉ để lại ấn tượng mơ hồ trong tâm trí, chứ không phải mọi chuyện đều nhớ như in, mọi đường đi nước bước đều thông thuộc làu làu như nhiều bộ trọng sinh khác. Cho nên lần này Lý Kiến Thành đã chủ động điều Thường Hà khỏi vị trí gác Huyền Vũ môn đồng thời cho người ám sát Uất Trì Cung ngay trước chính biến, nhưng có một số sai lầm vẫn mắc lại lần thứ hai, ví như vụ án Dương Văn Can tạo phản. Chính tác giả cũng nói nếu trọng sinh mà mỗi lần cầm quân đều biết đối phương điều binh như thế nào, gặp ai cũng biết trước đối phương sẽ nói gì làm gì thì khác nào thủ sẵn bí kíp mà chơi RPG :)) Nói chung đây đúng là một kiếp sống hoàn toàn mới của Lý Kiến Thành, không liên quan quá nhiều đến kiếp trước nên không gây nhàm chán cho người đọc ^^ Cái này mang tính cá nhân một chút: Trong truyện này mình đặc biệt thích nhân vật Hiệt Lợi Khả hãn Đốt Bật aka trái tim bên lề của Kiến Thành, thậm chí thích hơn cả Thế Dân. Ảnh là mẫu giai trưởng thành, ôn hòa chín chắn, dũng cảm thiện chiến, địa vị cao, tài năng càng không phải bàn, hơn nữa rất trân trọng Kiến Thành, so ra điểm nào cũng hơn bạn trẻ trâu Lý Thế Dân, chỉ tiếc ảnh thua cũng vì quá tử tế. Rất nhiều lần ảnh có cơ hội xơ múi và Kiến Thành cũng không hề tỏ ý chống cự, nhưng ảnh biết trong lòng Kiến Thành không có mình nên cũng không muốn miễn cưỡng, rốt cuộc để Thế Dân ra tay trước chiếm được tiên cơ. Ảnh mà bạo dạn hơn một chút thì chưa biết hươu chết về tay ai đâu :)) Tuy nhiên truyện này cũng có một số điểm mình chưa hài lòng, cứ kể hết ra đây kẻo có người dính lôi lại trách mình không báo trước :)) Một là truyện này xây dựng Lý Kiến Thành rất thành công, nhưng vô tình lại hạ thấp Lý Thế Dân thành trung khuyển công, si tình đến mức không màng quyền thế, nguyện dốc cạn sức mình đoạt lấy giang sơn dâng lên ái nhân. Lý Thế Dân là con người có tham vọng và dã tâm rất lớn, hắn đã yêu là phải dùng quyền lực và sức mạnh để đoạt cho bằng được, tuyệt đối không có chuyện cam chịu phục tùng để đối phương cảm động. Mình mong chờ một chuyện tình chấp chới giữa tham vọng, quyền thế và ràng buộc luân thường, đan xen giữa yêu và hận của cả hai bên hơn là một câu chuyện quá bằng phẳng như vậy, từ đầu đến cuối chỉ là hành trình Thế Dân chinh phục tình yêu của Kiến Thành. Nhưng mà có lẽ mình đã yêu cầu hơi cao ở một đam mỹ rồi :)) Kiến Thành trong đây đã hành sự quyết tuyệt, đến Thế Dân cũng không chịu nhường bước thì kết cục chỉ có thể là tái diễn thảm kịch Huyền Vũ môn đời trước thôi *thở dài* Thôi thì coi như Thế Dân đổi tính một tí là vui cả làng =)) Dù sao thì một triều Đường với Kiến Thành tọa hoàng vị, Thế Dân nắm binh quyền chinh phạt tứ phương cũng là mơ ước chẳng bao giờ trở thành sự thực của mình mà… Hai là truyện chỉ thuần miêu tả tình cảm của hai người, tịnh không đề cập gì đến vợ con của họ cũng như những mối quan hệ phức tạp trong hoàng tộc, thành ra lại hơi ảo. Nói câu này nghe không giống fangirl lắm, nhưng mình rất thích trẻ con và coi chuyện hôn nhân là hiển nhiên với nam giới thời xưa. Đọc đam mỹ mà không có bóng trẻ con chạy ra chạy vào cứ thấy trống trống :)) Ba là một số chi tiết nhỏ chưa hợp lý lắm, ví dụ như: – Đông cung của Kiến Thành lúc nào cũng có hơn ngàn người canh gác, thế mà trong đây Đông cung như chỗ không người, để Thế Dân tự tung tự tác thích vào là vào thích ra là ra, đã vậy cứ đến đêm Kiến Thành lại cho hạ nhân lui hết, như thế khác nào bắc loa gọi thích khách đến thịt mình ~.~ – Sự khác biệt tính cách của Lý Thế Dân ở đời trước và đời sau, tại sao đời trước Thế Dân cũng yêu anh mình nhưng vẫn nhẫn tâm xuống tay, còn đời này lại một lòng trung thành, tự tay dâng giang sơn cho anh? Chẳng lẽ Thế Dân đời trước và đời này không phải một người? Mình mạn phép suy đoán sự khác biệt đó là do Kiến Thành đời trước quá mức nuông chiều Thế Dân, ngược lại khiến Thế Dân không biết trân trọng tình cảm. Còn đến đời sau Kiến Thành đã cứng rắn hơn, hành sự cẩn trọng và cũng xa cách hơn, khiến Thế Dân càng sợ mất y; hơn nữa tình cảm giữa hai người đã tiến triển thêm một bậc, không còn là anh em đơn thuần nữa, nên sự gắn kết cũng sâu đậm hơn chăng? – Tình cảm của hai người tuy không tung hê lên cho cả thiên hạ biết, nhưng giấy không gói được lửa, lâu dần những người xung quanh như Lưu Văn Tĩnh, Ngụy Trưng, Lý Nguyên Cát hầu hết đều âm thầm phát giác ra cả. Thậm chí còn có một chi tiết là Dương Hựu đã mơ hồ nhìn thấy vệt hồng ngân trên cổ Kiến Thành khi Kiến Thành đến thăm ông ta, thế mà Lý Uyên là người thân cận nhất với cả hai lại không hề biết gì? Không có thằng hầu rảnh hơi rỗi việc nào đi mách lẻo cho ông ta biết sao? Kiến Thành lần đầu bị xâm phạm đã đóng cửa cáo ốm 3 ngày liền không tiếp ai, Lý Uyên là thân phụ cũng không đến thăm lấy một lần? Không thể hiểu nổi x.x Mình biết tác giả muốn đơn giản hóa vấn đề đi cho cốt truyện bớt rắc rối, với lại những chi tiết nhỏ như thế cũng không ảnh hưởng lớn đến nội dung truyện, chỉ là lúc đọc hơi gợn gợn một chút thôi >”< Lời cuối cùng muốn nói, đó là mình rất tiếc vì không thể tự tay edit truyện này, nếu cố ôm thì thế nào cũng biến nó thành một trong những cái hố đen vũ trụ không bao giờ hoàn trong bảng thành tích đào hố cực kỳ “vẻ vang” của mình. Do vậy mình tha thiết mong có ai đó đi ngang qua hãy rủ lòng từ bi cứu vớt cuộc đời mình bằng cách nhận edit bộ này, mình sẽ cảm kích vô cùng :(( Dưới đây là 2 trích đoạn mình khá thích trong truyện, mình đã tung nó lên fb để dụ bạn bè mình đọc và edit nếu thích, rất tiếc chả đứa nào mắc bẫy nên đành đem lên đây lừa tình tiếp xem có ai dính chưởng không :v   Mời các bạn đón đọc Thịnh Đường full của tác giả Lâu Thượng Hoàng Hôn.
Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!
Ám Quang sinh ra vào những năm sau tận thế sống cùng với tang thi, lúc còn nhỏ thì mẹ đã chết , nhiều năm lăn lộn trong thế giới cấp ba. Năm bốn mươi  lăm tuổi hắn từ dân chạy nạn đường phố trở thành cao thủ bậc nhất Hoa Họa. Hy sinh anh dũng trong trận chiến cuối cùng với tang thi,  cùng tang thi vương đồng quy vu tận, bóng tối bao trùm nhân loại gần bảy mươi năm chấm dứt, nghênh đón một tương lai mới. Lúc một lần nữa mở to mắt, thời gian đã qua ba ngàn năm. Lúc còn chưa rõ tình cảnh của chính mình thì bi kịch bị đóng gói mang tặng cho người ta. *** Biết bộ này lúc mới hoàn, đọc qua văn án, bookmark rồi bỏ xó. Tự nhiên hôm nọ lại lôi ra đọc thử. Thiệt tình hối hận vì đã không đọc sớm hơn, nếu vậy thì đã biết được một bộ hay như vậy sớm hơn rồi. Thiệt bộ này ban đầu đọc thì cũng tạm được thôi, thụ manh thì manh cơ mà thấy bố láo quá, công thì kiểu yêu chóng vánh, thấy không thực. Ờ cơ mà vẫn đọc tiếp, và may mắn là đã đọc tiếp! Càng về sau cách khai thác cốt truyện càng tốt, nói chung thì lỗi vẫn còn, cơ mà có thể xí xóa được. Thụ từ một trẩu tre bố láo dần có trái tim, có tình cảm, biết quan tâm đến gia đình, bạn bè, và hơn hết cả là tình cảm thụ dành cho công vô cùng sâu đậm. Càng về sau càng thương thụ, thương cho cái quá khứ lạnh lẽo của em, khóc vì ẻm muốn hết cuộn giấy. Hai chữ “ngây ngô” mà ẻm trưng ra thực ra chỉ để thả thính thiên hạ, chứ ẻm mạnh mẽ, quyết đoán và thậm chí đôi lúc tàn nhẫn vcl :))), bất quá tàn nhẫn vs ai chứ không phải với người ẻm thương yêu. Thích cái cách hai người họ bảo vệ nhau từng chút một, thích cái cách công cưng chiều thụ, thích cả cái cách thụ vì công mà làm hết thảy. Anh công thì chuẩn rồi, ôn nhu có, mạnh mẽ có, quyết đoán có, thê nô có, chiếm hữu dục cường cũng có :3. Tình tiết đánh nhau khá ổn, có máu me, nói chung thì vẫn bàn tay vàng lấp lánh thôi chứ chả có gì nhiều :)))). Couple phụ khá là cảm động, nhất là pháo hôi công và con nuôi của ẻm, chời ơi đau cái câu “Tôi chờ người ngàn năm …”. Couple bạn của thụ vs tra công cũng tội, lúc đầu ghét vcl tại vì thằng tra công, tới cái lúc tra công bị biến thành zombie mà vẫn không ăn thịt bạn của thụ thì tui ngồi khóc chục dòng sông ;_;. Nói chung thì lâu quá (2 tuần :)))) mới đọc lại đam thành ra khá dễ tính với bộ này, nếu không đã bỏ từ mấy chap đầu. Bộ này công thụ super hoàn hảo, bàn tay vàng lấp lánh, bug mấy chap đầu nhiều nhưng về sau càng ngày càng chắc tay, thể loại huyền huyễn nên đừng trông chờ nó thực thụ gì ở đây, nhưng hơn hết là nó cmn hợp gu của tui :3333 . Edit tốt, văn trôi chảy dễ đọc, dùng từ sinh động :))) (móa mấy đoạn phọt óc đọc rợn vcl) Sẽ đọc lại  Thật ra sau khi tui đọc cái review của tui và tui đi đọc lại bộ này thì … ôi thôi được rồi tui chỉ cần nhìn vào điểm sáng là tình cảm hai người cực kì mãnh liệt và tìm đọc mấy đoạn ngọt ngào của hai người là được rồi không nên quan tâm đến thứ khác đâu! ;_; Kiểu lúc này chắc đói đam dữ thần … Chấm điểm: 4,0 / 5 vì “một nắm khi đói bằng một gói khi no” :)))). Nói vậy chứ mấy thiếm có thể lướt bớt mấy chap đầu rồi đọc mấy chap sau thử xem, cũng hay mà, thật! Mời các bạn đón đọc Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! của tác giả Diễm Quỷ Thất Nương.
Quỷ Tế
Lễ tế quỷ linh ẩn giấu dưới đáy biển sâu Chẳng qua chỉ bởi nhân tâm lan tràn quỷ kế mà ra. *** Đêm mưa như trút nước. Đây là một thôn trang nhỏ cạnh bờ biển, có đông đúc mấy cũng chỉ hơn 10 hộ gia đình, một khi đụng phải một buổi tối thủy triều dâng cùng mưa to xối xả này, mọi nhà lại càng đóng chặt cửa sổ. Ông Táo làng ở cửa thôn dưới cơn cuồng phong bạo vũ xâm nhập sớm đã bị đánh đến ngã trái ngã phải, mặt không chút thay đổi ngã nghiêng trên mặt đất, làm cho thôn vốn đã không hưng thịnh này càng tăng thêm phần cô quạnh. Trên thuyền chài cạnh biển, lưới đánh cá sợi đay rách mướp vung vẫy trong gió, thân lưới vốn đã không đầy đủ lắm bị mưa to vùi dập đến tả tơi, vài sợi chỉ đay bị hất che trên boong thuyền lem luốc, phảng phất như đang cười nhạo sự lạnh lùng của ông Táo làng. Có cụ già muốn ra ngoài nângông Táo làngdậy, ai ngờ vừa mở cửa chợt nghe được trong gió truyền đến trận trận gào khóc thảm thiết, trên con đường đất trong thôn đồ bằng tre cỏ mây trộn lẫn với lông gà hạt thóc bay loạn đầy trời, hơi chút không chú ý sẽ bị đập trúng. Thôn nho nhỏ tựa như mắc tội bị trời giáng cơn thịnh nộ vậy, trong khoảnh khắc âm tà đầy trời. Mời các bạn đón đọc Quỷ Tế của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.