Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phong Mang - Sài Kê Đản

Hàn Đông là diễn viên quần chúng, kiêm thầy tướng số, biết trước tương lai, bói nhân duyên chuẩn như thần. Một ngày nọ, hắn tính ra được đại kim chủ trong nghành sẽ cùng mình có “nhân duyên xứng đôi”, làm một thẳng nam, hắn không tiếc tự hủy hoại hình tượng trước mặt kim chủ, chỉ vì sợ người ta nhìn trúng mà giả bộ ngu si, giả bộ xấu xa, làm bản thân càng trở nên đáng ghét càng tốt. Bạn cho là vị kim chủ này nhất định sẽ nhìn trúng hắn sao? Vậy bạn sai rồi. Hàn Đông tự mình gây sức ép cho mình tới tới lui lui cuối cùng lại trở thành người động tâm, bắt đầu trăm phương ngàn kế cứu vãn tình hình, kết quả kỹ thuật biểu diễn lúc trước quá tốt khiến hình tượng ngu ngốc đã sớm đi vào lòng người… Một tên thụ lưu manh, phúc hắc, am hiểu xem tướng, coi bói, mộng du là sở trường. Một anh công là đại kim chủ trong giới giải trí,  giai đoạn đầu là chính nhân quân tử, giai đoạn sau biến chất. Đây là câu chuyện về hai phu phu tay nắm tay cùng đi trong giới giải trí mây mưa thất thường, xưng vương Phong Thần, tạo ra một đoạn giai thoại. P/s: Câu chuyện đi theo phong cách méo mó, hài vật vã, chân tình tràn đầy, kích thích không ngừng. Muốn coi gian tình thì mò vào, muốn nhìn nội đấu thì tới đây, muốn mấy câu chuyện thoải mái một phen cũng nhào vô đi! Đôi Lời của Zombie: Edit truyện này là vì thằng thụ ( ͡ ͡° ͜ ʖ ͡ ͡°) nó đẹp mà bị khùng, dở hơi cám lợn, cười muốn banh ruột tuột quần là vì nó _(:>” ∠)_ *** Nhắc đến Sài Kê Đản, người ta sẽ nhớ đến những câu chuyện cực kì dài, những màn H nóng bỏng. Và trong hằng hà sa số đó, mình đặc biệt thích Phong Mang. Theo một bạn editor giải thích, Phong Mang chính là mũi nhọn – và Phong Mang là bộ phim mà diễn viên Nicolas Như Lai đã đem lại kinh diễm cho người xem. Haha, vâng! Là Hàn Đông của chúng ta đó. Câu chuyện kể về kì ba Hàn Đông, một cậu chàng có vẻ ngoài thu hút với đôi chân dài siêu chuẩn và tài bói toán của mình. Hàn Đông đã có thể biết trước được người tình tương lai, và đã làm trăm nghìn cách để thoát khỏi bàn tay người tình đó. Nhưng số mệnh đã an bài. Hàn Đông chạy không thoát. Toàn bộ câu chuyện đem đến cho người đọc rất nhiều tràng cười sảng khoái. Cách Hàn Đông tư duy và hành động luôn khiến mình bất ngờ. Như việc cậu chàng mộng du và đem thịt hộp để nhờ người tình ban ngày mình giấu mặt mở hộ. Hay như việc Hàn Đông chặt mất cây gỗ quý, làm thành giường lược các thứ linh tinh chỉ vì căn phòng được cung cấp toàn bằng đồ bơm hơi. Điều làm Hàn Đông trở nên cực kì đặc biệt, chính là việc mộng du. Trong khi mộng du, Hàn Đông sẽ có thể làm được những việc mà chắc gì người tỉnh táo đã có thể làm được. Nếu như không biết, không hiểu, sẽ bị Hàn Đông chọc cho tức chết. Và người tình chân mệnh của Hàn Đông đã được nhiều lần nếm thử. Dẫu sao không thể phủ nhận Hàn Đông cực kì thông minh, cực kì tốt bụng, cực kì tài giỏi và khéo léo. Hàn Đông đoán được lòng người, nhưng vẫn không hại người. Hàn Đông biết được tương lai, nhưng không dùng thủ đoạn. Cậu nghiêm túc với công việc, nghiêm túc lao động, nghiêm túc học hỏi. Bằng tài hoa và khả năng ứng biến nhanh nhạy, Hàn Đông đã đi rất xa trên con đường sự nghiệp của mình. Có đôi lúc Hàn Đông ngây ngô và đáng yêu đến lạ. Cũng sẽ khóc, cũng sẽ buồn, cũng sẽ tủi thân. Nhưng sau đó lại cười hi hi ha ha cho qua chuyện. Hàn Đông có một quá khứ đặc biệt. Chính quá khứ này đã góp phần tạo nên một Hàn Đông đặc biệt. Và sự đặc biệt của Hàn Đông chính là bài toán đau đầu cho người tình trăm năm của Hàn Đông : Vương Trung Đỉnh. Vương Trung Đỉnh ghét một người có tất cả đặc điểm như Hàn Đông. Và cuối cùng, Vương Trung Đỉnh lại yêu Hàn Đông. Vì Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh phá vỡ mọi nguyên tắc, không còn bộ dáng lãnh cảm thờ ơ, không còn yêu cầu chính xác đến từng li trong mỗi kế hoạch có Hàn Đông thực hiện. Vương Trung Đỉnh dùng cách rất riêng để quan tâm đến cậu chàng nhà mình. Như việc đổi toàn bộ đồ dùng bằng hơi vì sợ Hàn Đông mộng du bị va đập. Anh cũng sẽ vì Hàn Đông thích ăn món thịt hộp mà ngồi mở cho cậu cả đêm. Vương Trung Đỉnh cũng sẽ vì Hàn Đông mà vạch ra cho cậu một con đường rực rỡ nhất, bao dung cậu hết thảy, cho cậu tình yêu thương không thua kém gì ai Qúa trình hai người đến với nhau là một chuỗi những sự kiện khiến mình không thể ngừng cười. Sự lém lỉnh của Hàn Đông cũng như sự bất lực của Vương Trung Đỉnh trước những trò Hàn Đông bày ra khiến mình không thể không bái phục khả năng tưởng tượng và sắp xếp tình tiết của tác giả. Những chi tiết và tình huống được tác giả lồng vào rất ngọt và giải quyết khá thoải mái. Có những chỗ tác giả sẽ dừng lại, làm sâu sắc thêm. Có những chỗ lướt nhanh, đọc rất dễ chịu. Tuyến nhân vật phụ buộc lòng phải nhắc đến Tây Tây, Du Minh và Hạ Hoằng Uy, đều là cực phẩm của cực phẩm. Còn có cô trợ lý Sơ Hoa, cậu thư kí Nhị Lôi và hằng hà những “nạn nhân” đã đi qua bàn tay nhào nặn áp bức của Hàn Đông nữa. Tác giả chơi chữ rất khéo khi dùng Đông Đông – Trung Đỉnh – Tây Tây. Đây chính là một nhà đó. Chưa kể cậu nhóc có vẻ ngoài, tính tình y hệt một ông cậu Hàn Đông con. Còn cặp đôi Du Minh và Hạ Hoằng Uy cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Dù quá trình có không thuận lợi, nhưng kết quả sau cùng lại đáng ngưỡng mộ. Việc Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh thành một cặp làm mình thỏa mãn. Giống như hai người vốn là nên như thế, vốn là Hàn Đông phải ở chung một nhà với Vương Trung Đỉnh, phải để Vương Trung Đỉnh kèm cặp tránh đi gây họa cho nhân gian. Hai người cũng không phải không có hiểu lầm, không có khúc mắc. Nhưng cách giải quyết lại rất nhẹ nhàng, rất kỳ ba. Vì vậy phân đoạn gây cảm xúc đau buồn vẫn có dẫu không nhiều. Dù sao, đây vẫn là một câu chuyện giải trí vô cùng thoải mái và hấp dẫn, li kì. Là chuỗi những bộ phim Hàn Đông tham gia, là đám tình địch giấu mặt của Vương tổng, là những âm mưu thương nghiệp, là những lần hai người giải quyết mẫu thuẫn để thấu hiểu nhau hơn. Chính những điều đó đã tạo nên một Phong Mang đầy sức thuyết phục và lôi cuốn người đọc đến những chương cuối cùng. Mình sẽ không nói nhiều ở tác phẩm này vì chắc chắc nó dễ cảm với bất kì ai. Bạn sẽ không thể không thích Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh đâu, thật đấy *** Từ lúc Hàn Đông dựa vào [ Phong Mang ] đại hỏa, Vương Trung Đỉnh liền càng chặt chẽ hơn đối với hoạt động bên ngoài của hắn, cơ bản chính là một tấc cũng theo không rời. Nhưng cũng sẽ có tình huống đặc thù, tỷ như hôm nay Vương Mẫu đột nhiên phát bệnh, Vương Trung Đỉnh khẩn cấp chạy tới bệnh viện, trước khi đi chỉ có thể đem chuyện quản lý Hàn Đông bàn giao cho Du Minh. "Nhất định phải tăng thêm số bảo tiêu cao cấp bên cạnh cậu ấy, tôi sợ có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở." Du Minh phát sầu, "Vấn đề là tìm không ra người có sẵn như vậy a, mấy vị thuê gấp gáp kia đều là hình thức, chống giữ thể diện tàm tạm, thật ra tình huống khẩn cấp căn bản không ứng phó nổi." Hai hàng lông mày Vương Trung Đỉnh nhíu chặt. "Hay là như vậy đi? Tôi nói cùng Hạ Hoằng Uy mấy câu, bảo anh ấy tìm người yêu của Hạ Diệu đến, vị kia vừa ra mặt, bất cứ bảo tiêu nào cũng không cần nữa, một mình hắn là đủ rồi." Vương Trung Đỉnh nhớ tới "Sùng bái" của Hàn Đông đối với Viên đại điểu, nhất thời ném ra ba chữ lãnh ngạnh -- không cần thiết. Du Minh chưa từ bỏ ý định khuyên:"Vương tổng, ngài phải vì an toàn của Hàn Đông mà suy nghĩ a ! Lại nói, người ta cũng là có uy tín danh dự có chủ kiến, ta muốn mời cũng chưa chắc mời được đâu." Vương Trung Đỉnh lại nghĩ nghĩ, cho Hàn Đông no mắt một chút, nói cho cùng so với để hắn rơi vào trong tay hạng người như Thái Bằng, Nguyên Trạch vẫn tốt hơn, vì thế miễn cưỡng đáp ứng. Thủ lĩnh kinh thành đệ nhất bảo tiêu quả nhiên không phải khoác lác, Viên Tung vừa đứng bên cạnh Hàn Đông, trong vòng năm mét không ai dám đến gần. Vì đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng này, Hàn Đông quyết định chủ động tiếp cận Viên Tung, kết quả não chợt đi vắng, mở miệng chính là, "Hạ cảnh quan thật là trắng ha." Giây tiếp theo liền bị Viên Tung nhấc lên, mâu sắc tản ra tia lửa hừng hực, "Cậu nói cái gì?" Hàn Đông đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình đến bệnh viện thăm Hạ Diệu, Hạ Diệu cả người đều trần trụi, vội vàng bắt tay cầu xin, "Đừng đừng đừng, đừng hiểu lầm, tôi là nói mặt cậu ta trắng, không hề nói chỗ khác ...." Viên Tung lúc này mới thả hắn xuống. Hàn Đông thành thật một lát, lại thèm đòn trêu chọc lên, "Anh nói Hạ cảnh quan nha, một người nhìn chính trực như vậy, lúc trước làm sao lại nghĩ đến chat sex đây? Hắc hắc hắc hắc ...." Lại bị Viên Tung nhấc lên. Hàn Đông lại duỗi chân cầu xin tha thứ, "Chỉ là đùa, đùa thôi. Lại nói, tôi là mời anh làm bảo tiêu đó, anh làm sao lại động thủ đây?" Mời các bạn đón đọc Phong Mang của tác giả Sài Kê Đản.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa - Đường Vỹ Soái
Văn án: “Nhiệm vụ của Tạ Mộc là làm cho tra công yêu mình. Cái cậu am hiểu nhất, chính là ngụy trang thành một đóa bạch liên hoa. Điềm đạm đáng yêu, thiện lương lại thiên chân. Cho dù cậu có trở thành chiếc giày rách bị tra công vứt bỏ, cũng không sao cả, Tạ Mộc rất nhanh sẽ khiến cho họ phải quỳ xuống xin lỗi, đem chính trái tim mình móc ra mà dâng lên cho cậu.”(*) … Tạ Mộc xuyên qua thế giới thứ nhất, xuyên qua thế giới thứ hai, xuyên qua thế giới thứ ba, thế giới nào cũng gặp toàn tra công.  Tra công thứ nhất đem cậu cho bạn hắn chịch chịch chịch; tra công thứ hai giết bố mẹ cậu; tra công thứ ba coi cậu là thế thân, lúc không cần nữa thì lại đưa cậu lên giường kẻ khác; tra công thứ tư còn giết con của cậu và hắn... Tạ Mộc đi qua bao thế giới có tra công cặn bã, dù trong lòng bực mình muốn chết, nhưng vẫn phải giả bộ bản thân luôn là một đóa bạch liên hoa ngây thơ yếu ớt. Khi bị khi dễ thì tuyệt đối cũng không thể chống trả, chỉ có thể khóc lóc khóc lóc, khi bị vứt bỏ vẫn một mực mù quáng đuổi theo tra công, rất có tinh thần của một tiểu bạch thỏ si tình khiến cho người ta tiếc thương. Tra công đều nghĩ Tạ Mộc ngây thơ dễ dụ, ai ngờ Tạ Mộc không phải bạch liên hoa, cũng không phải đèn cạn dầu mà tùy ý để bản thân bị chà đạp. Kẻ nào tệ bạc với cậu, cậu sẽ bắt kẻ đó phải trả giá gấp bội. Bọn tra công cặn bã, tất cả đều bị Tạ Mộc “chơi đến chết”. Tạ Mộc vô cùng thông minh. Bản thân cũng là đàn ông, nên cậu hiểu rõ đàn ông yêu thích cảm giác chinh phục thế nào, ưa thích loại hình tiểu thụ nào, dễ mủi lòng thương xót trước việc nào… Cậu có thể khiến cho tra công trước vứt bỏ mình, sau lại quỳ xuống chân cậu khóc lóc xin một cơ hội quay lại; cũng có thể khiến tra công yêu cậu mê mệt không lối thoát, đến tận lúc chết vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm một mình cậu. “Tra công đến chết vẫn cho rằng tôi là bạch liên hoa” là một bộ khóa xuyên gồm nhiều thế giới mà ở những thế giới đó, Tạ Mộc, cùng với sự trợ giúp của hệ thống, phải làm nhiệm vụ công lược tra công. Khác với những bộ khoái xuyên mình đã đọc khi trước, Tạ Mộc chưa bao giờ bị rơi vào thế yếu. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Vì thế, nói tác giả đã buff cho Tạ Mộc bàn tay vàng thì cũng chẳng sai. :v  Các thế giới của Đường Vỹ Soái trong truyện này đều có chung một motifs: Tra công chính vứt bỏ Tạ Mộc, sau đó Tạ Mộc lại được tra công thứ hai, thứ ba, để ý, tra công chính hối hận, tìm mọi cách níu kéo; vậy là một đám tra công quần nhau thành một đoàn. Còn Tạ Mộc chỉ việc ngồi diễn tròn vai một bạch liên hoa là ổn.  Điểm chung của những thế giới này là ngoài có tra công chính ra, những tra công bên lề đều yêu Tạ Mộc mê mệt, vì yêu mà không từ thủ đoạn, sẵn sàng vì Tạ Mộc mà bày mưu tính kế, thậm chí nhịn nhục khiến bản thân cũng trở nên vô cùng thấp kém. Nói ra thì, tuy các thế giới đều toàn tra công đấy, nhưng đọc qua đọc lại không hiểu sao mình vẫn thấy thương thương =]] Tra công nào cũng nghĩ Tạ Mộc nặng tình, nhưng hóa ra Tạ Mộc mới chính là người vô tình nhất. Cậu chưa bao giờ thật sự yêu bọn hắn, mà chỉ diễn vai bạch liên hoa nhằm hoàn thành nhiệm vụ công lược mà thôi. So với tình cảm của Tạ Mộc với tra công thứ nhất, thì bộ này gây ấn tượng với mình hơn ở tình yêu của tra công thứ hai với Tạ Mộc. Đó là kiểu tình yêu cuồng si, biết rõ Tạ Mộc một lòng chỉ hướng đến người kia, nhưng lại không nhịn được muốn ôm cậu trong lòng. Mời các bạn đón đọc Tra Công Đến Chết Đều Cho Ta Là Bạch Liên Hoa của tác giả Đường Vỹ Soái.
Điều Đẹp Nhất Cho Em
Ben De Backer, 17 tuổi và là một nonbinary. Sau khi come out với bố mẹ, Ben bị đuổi ra khỏi nhà giữa đêm tối với thời tiết -1 độ C mà không kịp đi nổi đôi giày. Đau đớn, tuyệt vọng và suy sụp, Ben chỉ còn cách cầu cứu người chị gái đã hơn 10 năm chưa nói chuyện. Khi chuyển sang sống với người chị và bắt đầu ở ngôi trường mới, Ben phải học cách kết nối lại một mối quan hệ đã bị đứt gãy từ lâu. Kèm với đó là chứng rối loạn lo âu khiến Ben càng ngày càng khổ sở, khép kín và cô độc hơn. Mong ước nhỏ bé duy nhất của Ben là sống sót và tốt nghiệp ra khỏi trường, bỗng chốc bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Nathan Allan – chàng trai cao gầy, với làn da nâu sẫm. Bằng lòng nhiệt tình, tốt bụng và sự thuần khiết của mình, liệu Nathan có thể giúp Ben mở lòng lại với thế giới xung quanh sau những tổn thương và nỗi đau mà Ben đã phải trải qua? Một câu chuyện tình nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy cảm động giúp hàn gắn những nỗi đau, thắp sáng hy vọng về tình yêu, tình bạn và mối quan hệ gia đình. "Chân thành, lãng mạn và lặng lẽ đột phá. Cuốn sách này sẽ cứu sống mọi người." - Becky Albertalli, tác giả của cuốn sách Simon vs. the Homo Sapiens Agenda *** Mason Deaver là một nonbinary, là tác giả và là thủ thư đến từ một thị trấn nhỏ ở Bắc Carolina, Hoa Kỳ. Ngoài những lúc làm việc hoặc viết lách, Mason thích vào bếp làm bánh hoặc ra ngoài làm vườn. Bạn có thể tìm hiểu thông tin của Mason tại website masondeaverwrites.com ĐIỀU ĐẸP NHẤT CHO EM là tiểu thuyết đầu tay của Mason, xuất bản năm 2019. Đây là cuốn tiểu thuyết đặc biệt, viết về tình cảm gia đình, tình bạn, tình yêu và vấn đề trầm cảm ở tuổi vị thành niên. Một cuốn sách đặc biệt về LGBT+ *** “Ben, con yêu, con sao thế?” Mẹ thu cái đĩa trước mặt tôi với bữa tối trên đó gần như vẫn còn nguyên. Có lẽ tôi đã kịp nhai một hoặc hai miếng trước khi thức ăn rơi vào bụng như hòn đá khiến cơn thèm ăn ít ỏi đầu bữa biến mất. “Vâng, con ổn!” - Tôi nói với mẹ. Trả lời như vậy luôn dễ dàng và tốt hơn là khiến mẹ tôi vì lo lắng mà lôi ra nào là nhiệt kế rồi từng lọ thuốc có sẵn trong tủ - “Chỉ là con đang mải suy nghĩ về nhiều thứ thôi.” Vậy đấy. Đó không hẳn là một lời hoàn toàn nói dối. “Chuyện ở trường hả?” Bố hỏi. Tôi gật đầu. “Con đang tụt hạng sao?” “Không ạ, chỉ là đang có rất nhiều chuyện xảy ra...” Lại nữa, đây cũng không phải là một lời hoàn toàn nói dối. Liệu có đúng là nói dối không nếu tôi chỉ đang cố giấu giếm một số thông tin nhất định? “Ừm!” - Mẹ bắt đầu - “Miễn là con duy trì thành tích. Khi nào thì học bạ của con được gửi về nhà?” “Tuần tới ạ.” Tất cả sẽ là điểm A, ngoại trừ môn tiếng Anh, khả năng cao là tôi sẽ nhận được câu nói bố mẹ không giận, chỉ thấy thất vọng. “Con có chắc là con cảm thấy ổn không đấy? Con biết những thay đổi nhiệt độ kiểu này luôn khiến cơ thể con mệt mỏi mà.” - Mẹ tiến về phía tôi, khẽ vuốt chỗ tóc ra khỏi trán - “Người con hơi nóng đấy.” “Con ổn mà!” - Tôi gạt tay mẹ - “Con thề là chỉ hơi mệt thôi!” Và tôi nghĩ với mẹ như vậy là đủ bởi mẹ đã thoáng mỉm cười. “Thôi được rồi!” - Mẹ vẫn liên tục nhìn theo tôi trong khi rời đi -“Chúng ta nên thu xếp một buổi sửa sang lại tóc tai cho con, đằng sau gáy bắt đầu mọc quá dài rồi đấy.” “Vâng!” - Tôi nhấm nháp chút nước chỉ để bắt bản thân làm một việc gì đó - “Con đã nói với bố mẹ rằng Gabby Daniels phải rời khỏi vị trí chủ tịch Câu lạc bộ Nghệ thuật chưa nhỉ?” “Chưa đâu con, đã xảy ra chuyện gì à?” Mẹ hỏi. “Con nghĩ vị trí đó quá sức với bạn ấy, vì bạn ấy tham gia gần như tất cả các câu lạc bộ ở trường. Nhưng điều đó có nghĩa là con sẽ được tiếp quản vị trí của Gabby!” “Ồ, con yêu, quả là tuyệt vời!” - Từ bồn rửa, mẹ nói vọng ra, tay đang rửa qua đĩa một lượt trước khi xếp chúng vào máy rửa bát - “Con có dự định gì mới cho câu lạc bộ không?” “Chủ yếu là tổ chức các sự kiện và các chuyến dã ngoại mẹ ạ. Vốn dĩ con vẫn thay Gabby chuẩn bị cho hầu hết các sự kiện, nên công việc sắp tới sẽ không khác là mấy.” “Con chắc việc đó sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành chứ?” - Bố lên tiếng, khẽ nhăn mặt.“ - Hãy nhớ đến thỏa thuận của chúng ta: Nếu điểm của con tụt dốc, con phải rời cái câu lạc bộ đó.” Ông ngồi thẳng người. “Vâng, thưa bố.” - Một chút lo lắng vụt qua tâm trí, tôi cảm giác như đang có một cái gì đó dần thít chặt vào hộp sọ của mình, tôi nhìn mẹ, hy vọng bà sẽ nói một điều gì đó, nhưng không. Bà chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn như cái cách bà thường hay làm mỗi khi bố xử sự tương tự - “Con hiểu.” Bố thở dài rồi bước vào phòng làm việc khi tôi đang vơ lấy những chiếc đĩa cuối cùng trên bàn và đem về phía quầy, trước khi lôi các hộp nhựa Tupperware* ra để cất đồ ăn thừa. Tupperware là thương hiệu sản xuất hộp nhựa nguyên sinh của Mỹ, nổi tiếng nhờ tính năng an toàn với sức khỏe, thân thiện với môi trường - ND. “Cảm ơn con, con yêu!” Mẹ không ngẩng đầu lên khỏi đống bát đĩa. “Không có gì ạ!” - Tôi nói với mẹ - “Công việc của mẹ dạo này thế nào?” “Ồ, con biết đấy...” - Mẹ nhún vai - “Bác sĩ Jameson vẫn tiếp tục đưa giấy tờ của ông ta cho mẹ thay vì tự xử lý.” “Ông ta mà tự xử lý giấy tờ của mình ư?” - Tôi trêu - “Quả là một chuyện hài hước.” “Thật mà!” - Mẹ cười thầm rồi mở to mắt nhìn tôi, bảo: “Một ngày nào đó, mẹ thề mẹ sẽ nói chuyện với ông ta cho ra nhẽ.” “Chẳng phải mẹ từng bảo con rằng đừng bao giờ làm liều cơ mà?” “Thì đúng là vậy! Nhưng ở đây mẹ là người lớn và mẹ có thể làm mọi điều mẹ muốn.” - Mẹ cười vang rồi đặt đống bát đĩa qua một bên - “Thế hôm nay con đã làm gì?” “Chẳng gì cả, thực sự là vậy. Con vẽ một chút, làm vài bài tập phải nộp sau kỳ nghỉ, không có gì quá đặc sắc.” Lại nữa, chỉ giấu giếm thông tin. Một ngày của tôi chủ yếu gồm các việc: hoảng loạn đến phát điên về những điều tôi sắp làm, xem lại các video trên YouTube về cách người ta thực hiện điều đó, đọc lại các tin nhắn cũ từ Mariam và gần như phải bỏ đi hết chỗ sandwich bơ đậu phộng tôi đã chuẩn bị cho bữa trưa. Bạn biết đấy, những việc điển hình hằng ngày. Mẹ xếp chiếc đĩa cuối cùng lên giá phơi trong lúc tôi cất các hộp Tupperware vào tủ lạnh. “Con thật sự ổn chứ? Con không ăn phải thứ gì lạ đúng không?” Mẹ cố với tay tới hòng sờ vào trán tôi lần nữa, nhưng tôi đã tránh kịp. “Con hứa với mẹ, con hoàn toàn ổn mà.” Nói dối. “Nếu con đã nói vậy...” - Mẹ cẩn thận gấp những chiếc khăn lau bát đĩa đặt cạnh bồn rửa - “Con vẫn sẽ xem phim chứ?” “Vâng, chắc chắn rồi, lát nữa con sẽ ra ngoài đó.” “Có lẽ ông ấy sẽ không bắt chúng ta xem ở nhà một mình đến lần thứ hai mươi đâu.” Mẹ lẩm nhẩm, tôi nghĩ chủ yếu là bà đang tự nói với chính mình. “Nó thuộc hàng kinh điển mà!” - Tôi nói đùa và bà cười với tôi, rồi bà lấy chiếc túi con đựng chỗ kẹo bạc hà* mới làm cách đây mấy hôm trước khi mất hút vào phòng khách. Nguyên văn: peppermint bark, là một loại bánh kẹo sô-cô-la bạc hà dành cho dịp Giáng sinh - ND. Mẹ vừa rời đi, tôi lập tức ôm lấy bồn rửa và cố gồng mình trụ vững phòng khi bữa tối của tôi cuộn trào lên. Tôi có thể làm được điều này, sẽ ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đây chắc chắn là điều đúng đắn nên làm. Tôi hiểu bố mẹ mình, họ hiểu tôi và họ xứng đáng được biết điều này về tôi. Và tôi muốn nói với họ, tôi thực sự, thực sự muốn lắm. Cho nên, đó chính xác là những gì tôi sắp làm. “Ben, đem cho bố bỏng ngô.” - Bố gọi ra từ phòng và tôi lại thấy lòng như thắt lại. Tôi với lấy một hộp bỏng cỡ lớn trên giá, loại có bốn vị khác nhau mà bố thường mua vào Giáng sinh rồi tôi di chuyển đến căn phòng, mặc cho hai chân tê cứng như bị phủ mấy lớp xi măng. Không khí Giáng sinh như vẫn còn hiện hữu. Thực ra cả mẹ và tôi đều nhất trí rằng mọi người chưa đủ coi trọng dịp lễ này, nên bà thường lùi việc trang trí cây và nhà cửa tới tận ngày đầu năm mới. Tôi không biết các gia đình khác có làm như vậy hay không, nhưng đó là điểm tôi thích nhất ở mẹ. Bà vừa quyết định Elf sẽ là bộ phim cho tối nay, ngoại trừ việc chúng tôi không có bản sao của nó nên bà phải tìm phim trên truyền hình cáp. Dĩ nhiên khó hon so với tưởng tượng vì đa số các kênh đã dừng chiếu lần hai các phim chủ đề Giáng sinh khi kỳ nghỉ kết thúc. Tôi gợi ý tìm phiên bản có thể thuê trực tuyến, nhưng cả hai người họ đều không hứng thứ cho lắm. “Thôi chuẩn bị chiếu Lampoon rồi.” Nói xong, bố cắn miếng bỏng ngô cái rộp. Phim đang đến phân cảnh nhân vật do Will Ferrell thủ vai song ca cùng Zooey Deschanel trong lúc cô đang tắm. Tôi hiểu hình tượng nhân vật của anh ta là kiểu ngây thơ hoặc tương tự thế, nhưng chẳng hiểu sao khi xem tôi vẫn thấy hơi rùng mình. “Phụ nữ phải như thế này chứ! ” - Bố cười khoái chí rồi cắn thêm một miếng bỏng ngô vị sô-cô-la - “Phải không, Ben?” “Đúng ạ.” Tôi cố gắng tỏ ra hứng thứ với câu đùa của ông, mặc dù nó hoàn toàn xa vời với sự thật. Tôi tự hỏi liệu họ đã bao giờ nhìn xuyên qua lớp hóa trang kia, liệu họ đã từng vui thứ với ý nghĩ tôi còn là một thứ gì đó ngoài thằng con trai hoàn hảo trong mắt họ. Tôi không thích nói dối ông ấy. Và mẹ nữa... Về cơ bản, tôi luôn sống như một kẻ dối trá. Bởi họ đâu hay biết tất tần tật mọi thứ về tôi. Tôi đã cất công chuẩn bị cho nó đến tận tối nay, hay đúng hơn là trong suốt vài tuần qua. Nó là nguyên nhân khiến tôi không thiết tha ăn uống, là lý do tôi không thể tập trung vào bất cứ thứ gì trong mấy tuần vừa rồi. Kỳ nghỉ Giáng sinh bỗng trôi chậm như sên bò bởi tôi đã hứa với bản thân rằng nó phải diễn ra ngay lúc này, nhất định phải là một khoảnh khắc nào đó trong kỳ nghỉ. Tôi linh cảm tối nay là thời điểm thích hợp dù chẳng thể lý giải vì sao. Có lẽ phép màu Giáng sinh đang tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Tis the season* mà! Câu văn đầy đủ là 'Tis the season to be jolly (tạm dịch: Đến lúc để vui chơi rồi!) trích từ lời bài hát mừng Giáng sinh "Deck the Halls" sáng tác năm 1862. Cụm từ này thường được dùng ở Mỹ để đề cập đến những điều xảy ra trong thời gian nghỉ lễ kéo dài khoáng từ lễ Tạ ơn đến Giáng sinh - ND. Trên tivi bắt đầu chiếu một vài mẩu quảng cáo, một hãng xe hơi đang chạy chương trình giảm giá cho kỳ nghỉ với cách nhấn nhá tên chương trình theo kiểu “Kỳ-Kỳ-Kỳ nghỉ”. Trộm liếc nhìn sang, tôi thấy bố đang lắc đầu. “Không được rồi!” Tôi nghe ông lẩm nhẩm. Mariam đã cùng tôi trải qua khoảnh khắc như thế này sáu lần; tôi chỉ cần chờ tới thời khắc tốt, một giấc ngủ trong đêm, khi tất cả chúng tôi đều cảm thấy thoải mái. Sẽ ổn thôi! Mariam liên tục trấn an tôi. Tất cả rồi sẽ ổn thôi và cuối cùng tôi sẽ thấy nhẹ nhõm sau khi nói hết ra những trăn trở, hẳn sẽ tuyệt lắm và họ sẽ tôn trọng điều tôi đã thổ lộ. Rồi tất cả mọi thứ đều sẽ ổn thôi. Tôi không ngừng tự nhủ bây giờ chính là lúc. Liên tiếp rồi lại liên tiếp mỗi khi bộ phim chạy và quảng cáo giữa giờ lại xuất hiện. Nhưng mỗi lần tôi mở miệng, ngôn từ như phản bội tôi, tôi không thể cất lời. Tôi không nên hoảng sợ nữa. Nhưng vì lý do nào đó, tôi vẫn thấy sợ hãi cho dù ý chí mạnh mẽ tới đâu. Tôi không thể vượt qua thứ cảm xúc này. Là điềm báo hay cái gì đó chăng. Một dấu hiệu nhắc tôi không nên làm việc này. Nhưng dẫu có ra sao, tôi vẫn phải làm. Tôi không giải thích được vì sao, chỉ là tôi cảm nhận được điều đó từ sâu thẳm bên trong. Và tận đáy lòng mình, tôi tin tưởng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Thật sến sẩm, nhưng tôi sẽ chờ tới lúc bộ phim kết thúc, khi tất cả mọi người ở cạnh nhau đều vui vẻ và tôi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của mẹ. Trông bố khá thờ ơ, nhưng lúc nào ông chẳng vậy. Phải là bây giờ. Tôi thực sự cảm nhận được điều đó. “Này, con đã muốn nói với hai người điều này...” - Tôi lên tiếng, giọng khô không khốc. “Được chứ.” - Mẹ dựa lưng vào chiếc đi-văng, bắt chéo chân rồi đưa tay đỡ lấy đầu - “Có chuyện gì vậy?” Bố với chiếc điều khiển và vặn nhỏ tiếng tivi. “Con... ” Tôi có thể làm được. Thở đều nào! Bụng tôi quặn thắt lại như có cái gì đó đang xoắn vào nhau và nhất quyết không chịu dừng cho đến khi thời khắc này qua đi. Rồi mọi thứ sẽ sáng tỏ và tôi sẽ cảm thấy tự do. “Con đã muốn nói với bố mẹ một chuyện.” Lúc này, bố nhìn tôi. Chính là lúc này. Thực ra khá là hài hước, cái kịch bản tôi đã tự viết trước rồi gõ vào Word để tôi có thể nói ra đủ hết những gì muốn nói đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ. Giống như có ai đó đã gạt hết đi vậy. Có lẽ như vậy lại tốt hơn; có lẽ nhờ thế mà tôi sẽ thành thực nhất với họ. Nếu câu thoại đến từ tôi chứ không phải phiên bản tôi đã qua tập luyện, chắc sẽ giúp được, chắc sẽ tốt hơn nhỉ? Tôi nói ra. Thật chậm rãi. Ban đầu, sự thanh thản ôm trọn lấy tôi. Tôi đoán mình đã thực sự cảm thấy thư thái. Tôi chỉ ước rằng câm giác đó kéo dài lâu hơn. Mời các bạn đón đọc Điều Đẹp Nhất Cho Em của tác giả Mason Deaver & Diệu Linh (dịch).
Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui - Từ Từ Đồ Chi
Công: Trịnh tiên sinh cao 1m86, thích các cô nàng da trắng ngực to đã hơn 30 năm, không cẩn thận yêu phải Viên tiên sinh da nâu ngực phẳng, đã vậy còn cao tới 1m89, từ đó về sau không thể không cùng giày độn đế làm bạn, ngày ngày sống chung hòa thuận. Thụ: Viên tiên sinh FA đã 27 năm, đơn phương N lần đều không có kết quả, cuối cùng cũng gặp được tình yêu đích thực là Trịnh tiên sinh, nhưng Trịnh tiên sinh lại là một tên cuồng bóp vếu, vì vậy cậu không thể không mua… miếng dán ngực hết hộp này đến hộp khác. … Viên Thụy rất phiền não. Bởi vì Trịnh Thu Dương thích ngực lớn, nghiện bóp ngực, cho nên mỗi lần XXX xong, ngực của Viên Thụy đều bị sưng thê thảm. Viên Thụy rất phiền não. Vì Trịnh Thu Dương thích ngực lớn, nên cậu không biết rằng ảnh có thật sự “cong” hay chưa. Vì dù sao trước khi yêu Viên Thụy, Trịnh Thu Dương cũng đã từng có bạn gái. Trịnh Thu Dương cũng rất phiền não. Viên Tiểu Thụy nhà anh quá mê giai, cứ thấy giai đẹp mắt sẽ sáng lên, tuy biết rằng giai đẹp cũng chỉ để ngắm, còn anh mới là để yêu; thế nhưng Trịnh Thu Dương vẫn không nhịn được mà uống hết hũ dấm này đến hũ dấm khác. Trịnh Thu Dương vô cùng phiền não. Tình cũ của Viên Tiểu Thụy tới rồi, còn cái gì mà mẹ nuôi, anh trai nuôi xuất hiện. Trịnh Thu Dương sâu sắc cảm thấy bị đe dọa. Trước kia anh phải mất rất lâu mới quen được với việc dùng miếng lót giày (vì Viên Thụy cao hơn anh), thì giờ khi đứng trước sắc đẹp và chiều cao của “anh trai nuôi” Viên Tiểu Thụy, Trịnh Thu Dương lại một lần nghiến răng ken két. Đây tóm lại là một câu chuyện tình yêu của hai người yêu nhau say đắm, tính phúc sinh hoạt hài hòa, XXX thường xuyên và khoa học, câu chuyện của một trung khuyển công và ngốc nghếch thụ. ᏊꈍꈊꈍᏊ Mời các bạn đón đọc Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui của tác giả Từ Từ Đồ Chi.
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi - Long Thất
Thẩm Thanh Huyền là Liên Hoa Tôn Chủ, trâu bò tới mức chút nữa là phi thăng. Cố Kiến Thâm là Ma tôn Cửu Uyên, cũng bá tới mức chút nữa là hủy diệt tam giới. Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm gặp nhau nhất định sẽ đại chiến tam giới, hai người họ đấu tới ta chết ngươi sống mới thôi. Mãi đến khi Thẩm Thanh Huyền bế quan trăm năm, chạm tới thiên cơ. Thiên cơ nói rằng: Vạn năm ở giới tu chân không một ai phi thăng, nguyên do thang trời sụp đổ, phương pháp duy nhất để xoay chuyển chính là hành sự theo ngọc giản này. Ngọc giản thượng thư: Thứ nhất, gặp mặt Cố Kiến Thâm. Thứ hai, cùng uống cùng say với Cố Kiến Thâm. … Thứ mười ba, xin vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo đai. … Thứ hai mươi mốt, cùng hưởng đêm xuân với Cố Kiến Thâm … Thẩm Thanh Huyền: “……” Tóm tắt sơ: Thẩm Thanh Huyền sắp phi thăng, nhưng thang trời đã sập, muốn phi thăng phải tu bổ thang trời. Mà muốn tu bổ thang trời phải làm theo lời ngọc giản: Yêu Cố Kiến Thâm (trải qua tình kiếp) Thế là Tôn chủ đại nhân bắt đầu con đường yêu nghiệt tra thụ, nhưng chưa được bao lâu đã bị cái mặt dày và sự chung tình của Cố Kiến Thâm đánh về nguyên hình. Bắt đầu cùng Cố Kiến Thâm thật sự yêu nhau. Đánh giá chung Đầu tiên, tình tiết của truyện này thật sự rất dài rất dài, tuy không khó hiểu nhưng khiến người thiếu kiên nhẫn như tôi khó đọc đến cuối cùng. Nhưng cũng vì tình tiết dài như vậy, nên quá khứ và hiện tại của hai nhân vật chính đều được miêu tả đầy đủ dễ hiểu. Cùng nhờ vào đó mà khiến cho tình yêu của hai người, vốn tưởng là thứ tình cảm “nhất kiến chung tình” ngớ ngẩn, hóa ra lại là “tương tư thực cốt” (Do lúc đọc tôi không chú ý đến tag Thanh mai trúc mã haha :v ) Càng đọc ta càng thấy được, tình yêu của hai nhân vật chính sâu đậm, và chân thật hơn cả kim cương hay thời gian. Ngòi bút không sắc xảo khiến văn phong truyện bình thường, và cốt truyện cũng khá dài, không súc tích. Nhưng bù lại ý văn lại hay, mới lạ. Tính cách nhân vật không theo lối cũ, có điểm đặc sắc, sinh động riêng. Thẩm Thanh Huyền tuy là tôn chủ của chính đạo nhưng tính cách khá tùy hứng và linh hoạt. Cố Kiến Thâm tuy là Ma đế nhưng hóa ra lại là một người tốt hiếm thấy (ngạc nhiên dễ sợ luôn), nhưng tất nhiên không hề thiếu âm mưu, quỷ kế và cái mặt dày hơn bê tông. Ban đầu tưởng sẽ có ngược, ai dè sau khi quá khứ được mở ra thì chỉ có ngọt ngọt và ngọt. (Truyện thành công trong việc nhét cho tôi một đống thức ăn cẩu FA) Cái yếu tố bí ẩn trong truyện, như thân thế hai nhân vật chính, ý nghĩ của ngọc giản và của nhiệm vụ, lý do thang trời bị hỏng,… đều được giải thích rõ ràng và chi tiết. Điều duy nhất tôi không thích trong truyện có lẽ vì nó khá dài, và thế giới tu chân trong truyện này quá yên bình. Cố Kiến Thâm là Ma đế, nhưng lại giống tà đế hơn, ma tu trong truyện cũng giống tà tu hơn là ma tu trong phần lớn tiên hiệp. Không có sự xuất hiện của các thể lực yêu tộc, linh tộc,… Đánh giá: 8.5/10 Hơi đề cử. Đi sâu vào hai nhân vật chính chút đỉnh. Tôi thích hai nhân vật này vô cùng. Cả hai đều có điểm mạnh điểm yếu rõ ràng, dù có chút buff nhưng không đến thái quá. Chưa kể, cả hai nhân vật này đều rất mạnh mẽ, thông minh, không ai nhường ai. Không hề mang đến cảm giác thụ phải rụt rè thế này, yếu đuối thế này… Đầu tiên phải nói, Tôn chủ đại nhân là yêu nghiệt tái sinh, công khí ngời ngời nhưng không kém phần quyến rũ, dịu dàng. (Quỳ bái Tôn chủ một trăm lần) Tôn chủ đại nhân là người tu theo Đạo trời, vì công pháp tu luyện mà tính tình lạnh lùng. Có nhớ mấy tên đạo sĩ thúi trong phim tiên ma như Đạo sĩ trong phim Thanh xà bạch sà, đạo sĩ trong phim Thiện nữ u hồn không. Tôn chủ đại đại tính cách xấu y chang như vậy, còn theo dung mạo yêu nghiệt và tính tình phúc hắc nữa. Ban đầu khi được Ngọc giản trời ban yêu cầu trải qua tình kiếp với Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền tu theo Thiên Đạo, xem ngọc giản này như mệnh trời, bất kể yêu cầu gì, y đều nghiêm túc làm và tuân theo đạo ý. Thẩm đại nhân còn vô cùng thoải mái dụ dỗ Cố đế. Tình kiếp mà … không phải chuyện của một người, phải tác động vào tình cảm của đối thủ trước đã. Khi ngọc giản ban nhiệm vụ: “Thứ chín, trời lạnh lắm, đất cũng cứng, xin hãy ngủ cùng Cố Kiến Thâm!” Thẩm tôn chủ liền ra tay: Thẩm Thanh Huyền rúc mình trong túi ngủ, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe: “Ngươi lạnh không?” Cố Kiến Thâm không nghe ra thâm ý trong lời này. Thẩm Thanh Huyền mềm giọng bảo: “Ta thấy hơi lạnh.” Cố Kiến Thâm: “……” _____ Tác giả nói: Không sai, Tôn chủ chính là người ngay thẳng như thế đó! Mà dụ dỗ còn theo kiểu cho một cà rốt liền đánh một gậy Tình kiếp chứ không phải dục kiếp, làm tình không tính là gì, quan trọng là … động tình. Ma tu Tâm Vực như Cố Kiến Thâm, dục lớn hơn tình, nếu để hắn dễ dàng đắc thủ, sẽ tạo ra phản ứng trái ngược. Từ từ mà đến, vừa mới bắt đầu thôi mà. Nhưng tình kiếp hoàn toàn không khiến cho Tôn chủ có chút xíu cảm xúc nào với Cố đế Y rất nghiêm túc muốn giết hắn. Hiện giờ nhiệm vụ đều có liên quan tới Cố Kiến Thâm nên không thể động vào hắn, nhưng chờ nhiệm vụ thay đổi hướng đi là có thể thuận lý thành chương diệt trừ hắn. Chỉ có một chần chừ khi ánh mắt màu đỏ ấy nếu mất đi sức sống sẽ không còn đẹp như thế nữa. Điểm ấn tượng nhất của nhân vật Thẩm Thanh Huyền chính là công khí ngời ngời của Thẩm tôn chủ: Cố Kiến Thâm nói: “Không thể là ta thật lòng thích ngươi sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Thật lòng? Ngươi có thứ này sao?” Cố Kiến Thâm buồn bã nói: “Người không có mới là sư thúc.” Thẩm Thanh Huyền nhếch môi, lời nói đường hoàng tùy hứng: “Không bằng ngươi mổ ngực ta ra nhìn cho kỹ?” Cố Kiến Thâm hiếm khi nhíu mày: “Không làm được.” Thẩm Thanh Huyền: “Vậy thì để ta xem chân tâm của ngươi đi.” Sau đó Thẩm tôn chủ, đánh với Cố đế một trận. Thật ra trận đánh này chỉ là cái cớ để xác định thực lực của Cố đế thôi, theo đó xác định Cố đế cũng có ngọc giản xây thang trời. Bàn về Cố Kiến Thâm, Cố đế đại nhân. Ấn tượng ban đầu của Minh là cao thâm khó lường, giả vờ quân tử. Khi Thẩm tôn chủ tiếp cận Cố đế, Cố đế vô cùng dịu dàng mà quấn lấy Thẩm tôn chủ, cưng chìu, trêu ghẹo Thẩm tôn chủ. Minh lẫn nhân vật chính Thẩm tôn chủ đều rất ngạc nhiên và nghi ngờ mục đích của Cố đế. Sau này nhờ Thẩm tôn chủ đoán ra, Cố đế cũng đã gần phi thăng, nhìn thấy thang trời, cũng nhận được một ngọc giản, nhiệm vụ trên ngọc giản của Cố đế cũng gần tương tự của Thẩm tôn chủ. E rằng nhiệm vụ bọn họ có liên quan nhau, ví dụ như y hướng về Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm thì lại hướng về y. Cho nên cái tên này mới luôn quấn lấy y. Hết lần này lần khác lại thích bày ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, còn không phải vì dời gạch sao? Thành thật chút không tốt à! *Thẩm đại nhân, ngày phóng khoáng quá à. Con nhân như em không theo nổi.* May mắn là, Cố đế tiếp cận Thẩm tôn chủ không phải do ngoc giản: Nhưng Cố Kiến Thâm tu theo Duy Tâm Đạo, ở chỗ hắn, nhiệm vụ trên ngọc giản chính là trở ngại, hắn muốn thả tâm, vậy rốt cục nên nghe theo hay không nên? Nếu làm theo, chẳng phải sẽ chứng minh hắn vì thích Thẩm Thanh Huyền mà làm những chuyện này? Chẳng phải đồng nghĩa rằng hắn muốn gặp Thẩm Thanh Huyền, muốn ngủ cùng y, muốn làm việc thân mật với y? Vì sao lại muốn? Bởi vì thích. Bày ra trước mắt chính là, Cố Kiến Thâm làm theo. Nhưng cũng nhờ đó mà Thẩm tôn chủ bắt đầu tò mò về Cố đế Đây mới là Cố Kiến Thâm nhỉ, bỏ đi xác ngoài tao nhã giả mù sa mưa, bên trong là một tu sĩ Tâm Vực thuần túy. Cuồng vọng hơn người khác, ngạo mạn hơn người khác và cũng khinh thường lẽ trời hơn người khác. Thật thú vị. Y càng ngày càng muốn nhìn thấy Cố Kiến Thâm “chân chính”. Nói về tính cách của Cố đế ấy, tôi chưa từng thấy vị Ma đế nào trong lịch sử lại dịu dàng, ôn nhu và TỐT BỤNG như Cố đế. Mời đọc truyện để biết rõ sự “Tốt bụng” kỳ lạ của Cố Ma đế. Trước mắt, thì Cố ma đế không hề có máu S như các vị Ma đế thường thấy, không có vẻ khát máu, trẻ trâu, nghĩ trên đời này mình là nhất, nghĩ rằng ai phạm vào ta tất sẽ chết (vỗ tay cho Cố đế) Chưa kể còn không làm những việc như cưỡng ép người dân lành (thiệt ra là cưỡng không được vì Thẩm tôn chủ mạnh quá mà) Mỗi lần Thẩm tôn chủ chọc Cố đế cứng lên, Thẩm đại lại biến thành vẻ ngoài thiếu niên. cơ thể nhỏ như vậy … Hắn xuống tay không đành. *Vỗ tay cho Thẩm tôn chủ* *Em xin tặng Cố đế danh hiệu: Ma đế có đạo đức nhất năm 2017* Thành ra cuối cùng, mục đích của Cố đế chỉ là Ngọc giản vung tay hô to: Làm ngươi đó! (`0´)/ Hahhaha Tuy ban đầu bệ hạ hơi bị ngược tý. Thẩm Thanh Huyền nói: “Đêm tân hôn, đương nhiên nên động phòng hoa chúc.” Cố Kiến Thâm nhìn y: “Với người mình không thích, ngươi cũng có thể làm chuyện này sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta không ghét ngươi.” Cố Kiến Thâm chắc chắn nói: “Nhưng cũng không thích.” Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Có cần tính toán vậy không?” Cố Kiến Thâm nhìn bờ vai lộ ra ngoài cùng cẳng chân trơn bóng của y, bằng vào nghị lực kinh người mà nhịn xuống. Không thể bị y dụ dỗ, nếu theo mong muốn của y, thì phía sau mới là vực sâu vạn trượng. Nhưng lại không cam lòng, hắn trả giá bằng tình cảm, đâu phải chỉ cầu một lần quan hệ xác thịt ngắn ngủi? Có thể nếm được chút ngon ngọt nào thì cứ nếm, lỡ như ngọc giản kia không bao giờ tuyên bố nhiệm vụ tương tự nữa, chẳng nhẽ hắn phải đơn phương tương tư tới chết? Thiệt ra đa phần ngược công cũng là do bệ hạ thông minh quá mà, thông minh quá bị thông minh hại, lòng nghi ngờ nặng, tự suy diễn nhiều thành ra tự ngược bản thân. Ngược bản thân đã rồi gián tiếp ngược người khác, ngược cả người mình yêu (cái này chỉ xảy ra khi bệ hạ cùng tôn chủ hạ phàm lịch kiếp thôi á, đừng lo, truyện chính thì hai người không ngược đâu, vì tôn chủ đại đại quá xuất sắc mà) May mắn, tôn chủ anh minh thần võ, sảng khoái ngời ngời của chúng ta *Em yêu tôn chủ* *Tôn chủ yêu nghiệt* Nếu không lần hạ phạm lịch kiếp để làm nhiệm vụ trên ngọc giản đã thất bại thảm hại rồi. Thực ra Cố Kiến Thâm căn bản không hiểu thế nào là thích. Thích và tin tưởng không liên quan tới nhau, không tin vẫn có thể thích. Thế nhưng Cố Kiến Thâm không dám thích. Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng có được tình yêu thuần túy, cho nên không dám chạm vào thứ tình cảm này. Nếu trả giá sẽ đổi lấy tổn thương, vậy cứ chặt đứt từ đầu là được. Không thích sẽ không phải chịu thương tổn, nhưng hắn vẫn quyến luyến đâu đó một sự ấm áp và yêu thương chân chính. Vậy nên hắn ôm chặt Thẩm Thanh Huyền không buông, một bên tin chắc đây là giả dối và không bền vững, một bên lại liều mạng nắm chặt, hy vọng có thể thật sự giành được. Hắn luôn giằng co trong cảm xúc mâu thuẫn và … bệnh hoạn đó. Thẩm Thanh Huyền ôm hắn nói: “Bệ hạ, không ai sẽ vĩnh viễn không rời xa ai, nhưng chỉ cần còn thương, dù rời khỏi vẫn như chưa hề bỏ đi.” Cố Kiến Thâm ngẩn người, như thể không hiểu lời y nói. Thẩm Thanh Huyền không còn cuống lên nữa, y sẽ làm hắn tin y, khiến hắn thích y, sau đó … đập cho hắn một trận nhừ tử! *Tôn chủ công khí ngời ngời, em yêu tôn chủ* Con ngươi Chu Tử Lâm đảo một vòng: “Yêu mà không được, hắc hóa giam cầm?” Hắn não bổ rằng Vệ Thâm không yêu y, Triêu Yên hận hắn không yêu y, cho nên muốn thế này rồi thế nọ … (Vệ Thâm là tên của Cố Thâm Uyên khi hạ phàm lịch kiếp, còn Triêu Yên là Tôn chủ đại nhân) Thẩm Thanh Huyền khịt mũi coi thường: “Ấu trĩ.” *Đại đại bản lĩnh (*≧▽≦)* Chu Tử Lâm cực kỳ tò mò: “Vậy ngươi định làm gì?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Không phải hắn không tin ta ư, cho rằng ta mơ ước ngôi vị hoàng đế của hắn, ngấp nghé quyền lực của hắn? Vậy ta giành giang sơn cho hắn, xem hắn còn đoán bậy được gì nữa.” Chu Tử Lâm ngẩn người, sau đó điên cuồng khen ngợi: “Ngầu quá! Sư đệ, ngươi đẹp trai banh nóc luôn!” HÌnh như quên nói Thẩm tôn chủ đại nhân là thụ. Sau này, khi Thẩm tôn chủ bắt đầu thích Cố đế, phải nói là Thẩm tôn chủ chiều Cố đế đến độ không ai bì nổi luôn. Đúng lúc thấy Cố Kiến Thâm đi từ xa tới, Thẩm Thanh Huyền lập tức tạm biệt thất sư huynh: “Thịt viên của ta tới rồi.” Thất sư huynh cười y: “Ta không tin ngươi không ngán.” Thẩm Thanh Huyền không ngán, chỉ cần Cố Kiến Thâm đưa, e rằng y khó mà ngán lắm. “Đường đường Tâm Vực đế tôn, thậm chí ngay cả vài con điểu dấm chua đều ăn.” Cố Kiến Thâm hôn hắn một chút, buồn bực nói: “Năm đó ngươi hoàn không phải là bởi vì ta đôi mắt này…” Thẩm Thanh Huyền vui vẻ: “Ngươi cảm thấy được ta chỉ thích ngươi này bề ngoài?” Hắn vừa mới dứt lời, Cố Kiến Thâm biến thành tóc đen lam đồng, là trước Thanh Thâm dáng dấp. Thẩm Thanh Huyền dừng lại, chầm chập nói: “Ây… Thật khó xem.” Đế tôn đại nhân: Khí đến không muốn nói chuyện! Có thể rất khoái Thẩm Thanh Huyền lại nói tiếp: “Thế nhưng rất yêu thích.” . Đối với một Thẩm Thanh Huyền đã bị che đậy kí ức mà nói, chuyện đã xảy ra chính là một đời. Y coi bản thân chỉ là thế thân, hạnh phúc đang có là hư ảo, nhưng cả một đời đều không nói đến. Vì sao? Bởi vì y yêu hắn Dùng cả đời yêu hắn, bỏ đi danh dự và tự trọng mà yêu hắn. Mấy chục năm trên thế gian đó, Cố Kiến Thâm tưởng rằng mình đã dùng một đời để bảo vệ Thẩm Thanh Huyền, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Là Thẩm Thanh Huyền đã dùng tình yêu bảo vệ hắn một đời. Đây là Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền chân chính. Một người có thể vì tình yêu mà hi sinh tất cả mọi thứ. :((((( Mong đừng vì thế mà nghĩ bệ hạ không ngầu nhé, bệ hạ rất ngầu, chỉ là… hơi bị máu cún một tẹo… Viết đến đây đã quá dài, Minh xin gác bút. Truyện rất hay, mong mọi người tìm đọc. Mời các bạn đón đọc Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi của tác giả Long Thất.