Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Truyện Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huycủa tác giả Giai Nhân kể về Vương Thanh - một chỉ huy trưởng của tinh cầu X, một người hung bạo ngang tàn khiến cho người ta nghe thấy tên cũng phải khiếp sợ. Phùng Kiến Vũ là một tội đồ bị phán xét tử hình, bởi vì không muốn sớm kết thúc sinh mệnh của mình cho nên nghe theo lời của tiến sĩ Most đóng giả là một người máy ở bên cạnh Vương Thanh... Đến cuối cùng bị Vương Thanh phát hiện được liền sống tiếp với thân phận Tiểu Khoái Lạc ở bên cạnh hắn, đương nhiên khoảng thời gian trải qua tiếp theo đó cũng không phải đều hoàn toàn khoái lạc như vậy. Tóm tắt truyện đam mỹ: Công nguyên năm 2085 thế giới bùng nổ chiến tranh hạt nhân, số người càng ngày càng ít đi. Vì trật tự xã hội phải đổi mới, loài người quyết định kích hoạt "Người máy trí tuệ", một thế hệ người máy mới được ra đời... Vương Thanh là sĩ quan chỉ hủy trẻ tuổi nhất tinh cầu X, là người được sắp xếp để thử nghiệm và đánh giá kết quả của một người máy trí tuệ mang số hiệu [PK-V]. Căn phòng trống rộng hai mươi mét vuông, chỉ có duy nhất một chiếc bàn cùng một chiếc ghế. Khi Vương Thanh mở cửa bước vào liền nhìn thấy người máy PK-V kia, cậu ta thấp hơn hắn, nhìn qua quả thật không có gì khác thường cả, rất giống với con người. Vương Thanh nâng chân bước từng bước đi quyết đoán, đế giày cao su cứng vang xuống nền gạch men sứ trắng muốt tạo ra tiếng kêu lách cách đơn điệu. Vương Thanh bước đến nhìn PK-V một lượt, ánh mắt mang theo tia đánh giá rà soát kỹ càng. *** TIỂU KHOÁI LẠC CỦA NGÀI CHỈ HUY Giai Nhân dtv-ebook.com Chương 1: Pk-V Công nguyên năm 2085 thế giới bùng nổ chiến tranh hạt nhân, số người càng ngày càng ít đi. Vì trật tự xã hội phải đổi mới, loài người quyết định kích hoạt "Người máy trí tuệ", một thế hệ người máy mới được ra đời... Vương Thanh là sĩ quan chỉ hủy trẻ tuổi nhất tinh cầu X, là người được sắp xếp để thử nghiệm và đánh giá kết quả của một người máy trí tuệ mang số hiệu [PK-V]. Căn phòng trống rộng hai mươi mét vuông, chỉ có duy nhất một chiếc bàn cùng một chiếc ghế. Khi Vương Thanh mở cửa bước vào liền nhìn thấy người máy PK-V kia, cậu ta thấp hơn hắn, nhìn qua quả thật không có gì khác thường cả, rất giống với con người. Vương Thanh nâng chân bước từng bước đi quyết đoán, đế giày cao su cứng vang xuống nền gạch men sứ trắng muốt tạo ra tiếng kêu lách cách đơn điệu. Vương Thanh bước đến nhìn PK-V một lượt, ánh mắt mang theo tia đánh giá rà soát kỹ càng. Rất nhanh sau đó không gian vốn dĩ đang im lặng liền phát ra một tiếng rè rè nho nhỏ của máy móc, PK-V mở mắt nhìn người phía trước lên tiếng: "Xin chào, em là người máy PK-V, lần đầu tiên gặp" Vương Thanh xoay người tiến về phía chiếc ghế duy nhất trong căn phòng này ngồi xuống, cầm lên một tập giấy đã được in sẵn những thứ cần lưu ý cùng hướng dẫn sử dụng về PK-V. Hắn im lặng nhìn PK-V ở phía trước, ngũ quan cân xứng, màu da đồng lúa mạch, ánh mắt mở lớn có linh tính, khóe miệng không có nét cười nhưng nhìn sao cũng cho hắn cảm giác được PK-V này có điểm rất hoạt bát. Đúng lúc này tiến sĩ Most liền tiến vào, trên tay mang một ly cà phê khẽ cúi đầu ý chào hỏi Vương Thanh. PK-V xoay người, bước đi vô cùng tự nhiên tiến về phía tiến sĩ Most cầm lấy ly cà phê từ tay ông rồi mang đến chỗ Vương Thanh: "Cái này là cà phê của ngài" Vương Thanh có điểm bất ngờ, hắn vừa rồi đột nhiên nghĩ đến muốn uống cà phê, không ngờ PK-V đã mang đến cho hắn: "Cám ơn" Vương Thanh định cầm lấy ly cà phê kia đưa lên miệng uống thì PK-V đã nhanh hơn hắn một bước cầm lấy đưa đến trước miệng hắn, ý muốn cậu giúp hắn uống. Vương Thanh quả thật chậm rãi uống ly cà phê kia từ trên tay PK-V rồi buột miệng nói một câu: "Ngon lắm, em có muốn uống thử không?" PK-V nhìn chằm chằm Vương Thanh, ánh mắt mở lớn bình thản đáp: "Ngài quên em là người máy sao?" Vương Thanh giật mình, tiến sĩ Most đứng ở một bên bắt đầu giải thích: "PK-V là sản phẩm có mức độ hoàn mỹ cao nhất từ trước đến nay, hầu như tất cả các phản ứng của cậu ta đều giống như con người. Cho nên tôi muốn nhắc nhở ngài một điều rằng, PK-V chỉ là một bộ máy cảm xúc". Tiến sĩ Most cùng Vương Thanh trao đổi một vài câu rồi rời đi, Vương Thanh cảm thấy có chút đau đầu vì mấy ngày hôm nay quả thật vô cùng căng thẳng, hắn phải làm việc gấp đôi người bình thường để tìm ra cách giải quyết sau vụ chiến tranh hạt nhân kia. PK-V lại lên tiếng: "Ngài muốn em là gì cho ngài?" Vương Thanh nhìn sang bên cạnh, PK-V vừa mới hoàn thiện đã được đưa đến đây cho nên cậu hiện tại không mặc đồ, Vương Thanh im lặng một chút liền trầm giọng: "Lại đây, để cho tôi dựa vào một chút!" PK-V bước tới đứng im lặng ở ngay sát bên Vương Thanh, Vương Thanh tựa đầu vào bụng PK-V cảm giác quả thật ngoài sức tưởng tượng, không có bất cứ một tiếng máy móc nào, cũng không thô cứng giống như sắt thép, mà ngược lại chính là vô cùng mềm mại có độ ấm, quả thật rất giống với con người. Vương Thanh khẽ mỉm cười cùng PK-V nói vài câu, hắn muốn thử xem PK-V có phải thật sự được tạo ra hoàn mỹ không có chỗ nào là giống người máy hay không: "Làm người máy cũng tốt nhỉ, có phải là không bao giờ đau buồn, không bao giờ biết mệt mỏi?" PK-V rất nhanh đáp: "Không phải, em có thể cảm nhận được tâm trạng của ngài, tất cả..." Vương Thanh ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm PK-V ở trước mặt im lặng không nói. Hắn hiện tại chính là bị một người máy làm cho cứng miệng, không biết nên phải nói câu gì tiếp theo. Vương Thanh đứng dậy thở nhẹ một hơi: "Tôi dẫn em đi lấy quần áo" PK-V bước theo ở phía sau Vương Thanh, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về hắn ở phía trước, một đường đi ánh mắt kia quả thật không một giây phút nào lơ đãng nhìn sang hướng khác. PK-V có thể tự mặc quần áo, tuy rằng động tác hơi chậm chạp không thuận, lúc mặc quần áo vào còn chưa thể thích nghi ngay được, đứng cũng có điểm lắc lư. Vương Thanh bước đến trầm giọng nhắc nhở: "Đứng vững nào, để tôi xem" PK-V đang mặc một bộ quần áo ngủ có điểm rộng, Vương Thanh khẽ lắc đầu bước tới lấy một bộ vest đen giúp cậu mặc vào. Vương Thanh giúp PK-V cởi bộ quần áo trên người kia ra, rồi lại giúp cậu mặc vào bộ vest hắn mang tới, sau đó từ phía sau cậu vòng tay qua eo giúp đóng vào chiếc cúc áo trước bụng. PK-V cúi đầu nhìn xuống chỗ tay Vương Thanh đang ở dưới bụng mình, rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nghe Vương Thanh nói: "Tôi thích em mặc vest hơn". Mời các bạn đón đọc Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy của tác giả Giai Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khuynh Tàn Địa Tẫn - Hạ Nguyệt
Vừa mới sinh ra thì hắn đã là thiên tài, nhưng hắn sống cô đơn hơn 20 năm, mẫu thân hắn thì sợ hắn còn phụ thân thì chỉ toàn lợi dụng hắn.  Chỉ vì hắn là thiên tài trong các thiên tài.Từ bé hắn hiểu nhiều thứ mà người khác không hiểu. Hắn nhìn thấu nhân tâm kẻ khác làm họ vừa sợ vừa kính nể hắn.Hắn, thiên tài. Hắn, cô độc.Ngày 11/3/2011, Nhật Bản động đất. Hắn, ở đó. Khi đang đi trên cao tốc, hắn thấy sóng thần ập đến dưới chân. Hắn nhảy xuống cứu 1 đứa bé. Nhưng khi thấy đứa nhỏ an toàn, hắn mỉm cười. Buông thân mình cho sóng trôi đi. Tiếng hét, tiếng khóc vang lên. Hắn mỉm cười. Ít nhất, cuối cùng có người thật tâm khóc thương cho hắn. Nếu có kiếp sau, hắn ước gì có tình thân. Y nhíu mày nhìn đứa trẻ đang đối diện mình. Trong mắt một mảng thanh tịnh. Đứa trẻ này mới 5 tuổi sao? Y không tin. Đôi mắt ấy, trầm lắng nhưng lại nhing thấu kẻ khác.Nhưng đôi mắt ấy, không xuất hiện hình ảnh của bất cứ ai, kể cả y.Y không muốn. Y muốn đôi mắt kia khắc sâu bóng hình y. Một mình y. Đứa con của y, chỉ thuộc về mình y. *** Hôm nay là lễ hội hoa đăng, năm nay nó còn náo nhiệt hơn mọi năm trước, bởi vào đúng dịp tân hoàng đăng cơ. Hoàng đế bỗng dưng thoái vị để lại ngôi vị cho thái tử, chuyện chóng vánh diễn ra chỉ trong một tháng khiến triều thần khiếp sợ. Có nhiều người đứng ra khuyên can nhưng cũng đành thất bại, đế vương kiên quyết nào ai dám nhổ lông ở đuôi cọp đâu chứ. Còn dân chúng sao? Ai làm vua hay không làm vua có đâu sao. Họ chỉ cần quan tâm rằng hôm nay trong bát có đủ cơm ăn không, ngày mai có thể cơm no áo ấm hay không, còn ai làm vua, thì họ chẳng cần để ý tới. Nhân dịp tân hoàng đăng cơ, lễ hội hoa đăng lần này càng được làm thêm rực rỡ và hoành tráng. Đêm nay, cả kinh thành rực sáng lung linh, ngay cả hang cùng ngõ hẻm cũng đều sang tỏ như ban ngày. Khắp nơi đều treo đèn lồng màu đỏ, trên sông cũng là những đèn hoa đăng nhỏ nhỏ, lững lờ trôi. Người tới người đi tấp nập, ngay cả những tiểu thư thường ngày ở trong khuê phòng cũng nhân dịp này cất bước ra khỏi cửa dạo chơi cùng những nữ tỳ, nên phải nói, trên đường phố hoan thanh tiếu ngữ không hề dứt, cảnh xuân mơn mởn cũng nhờ cảnh đẹp ý vui ấy mà thêm mê lòng người. Không ai chú ý tới một nam nhân tuấn mĩ vận thanh y đang đi một mình trong dòng người. Nam nhân đi như vô mục đích, không ngắm đèn lồng cũng chẳng nhìn những gian hàng, chỉ lặng lẽ đi như vậy mà thôi. Nam nhân thanh y đó chính là Hoàng đế bệ hạ, không, hiện tại hắn là thái thượng hoàng, hoặc là nói, ngay lúc này đây hắn chỉ là một người tên Hiên Viên Ngạo Thiên mà thôi. Hắn nhìn khắp trong đám người đang tấp nập tới tới đi đi, những đã mấy ngày rồi mà hắn chẳng tìm kiếm được bóng hình mình ấp ủ bấy lâu. Buồn khổ, có, sầu thương, có, nhưng không có tuyệt vọng. Lúc hắn nghĩ rằng Phong nhi đã mất, lúc đó hắn có tuyệt vọng, nhưng, hiện tại hắn biết y còn sống, còn sống là còn hi vọng. Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội, hắn đã đi rất nhiều ngày rồi nhưng chẳng thể tìm thấy người mình nhớ thương. Đột nhiên, có một tiếng chào mời vang lên bên cạnh hắn “ Công tử, mua hoa đăng đi, thả hoa đăng trên sông sẽ tìm thấy người thương.” Hiên Viên Ngạo Thiên khóe miệng co rúm, hắn là một nam nhân có đứa con lớn nhất cũng qua 20, mà còn được xưng là công tử, tuy rằng không thể phủ nhận bề ngoài được bảo dưỡng kĩ lưỡng của hắn cũng nom không quá thanh niên 25, nhưng nghe chữ công tử vẫn thấy cách ứng vô cùng. Nhìn lại thì thấy một nữ hài như tiên đồng đang mỉm cười với hắn, đưa ra trước mặt hắn một chiếc hoa đăng. “ Công tử, trời trao nhân duyên, viết tên của mình và ái nhân rồi thả hoa đăng này trên sông, ngài sẽ tìm được người thương của mình.” Nữ hài cười híp mắt, trao cho hắn chiếc hoa đăng rồi biến mất vào đám đông. ... Mời các bạn đón đọc Khuynh Tàn Địa Tẫn của tác giả Hạ Nguyệt.
Bạch Vũ Một Thạch Lăng - Arams
Lăng Thư Minh, vì cha nuôi phạm tội mưu phản mà phải chịu tội, trở thành quân nô, đày ra biên ải. Hắn động tâm với Tiêu Lâm, nhưng tiêu lâm bao nhiêu phần tình ý đều là dối gạt, thư minh vì nghĩa phụ đã cố hết sức trong kế hoạch của nghĩa phụ. trước khi sung quân thư minh phát hiện hắn mang thai, đứa con của hắn và Tiêu Lâm, người hắn hận vô cùng. Tiêu Lâm vì lo cho Thư Minh nên một mình tìm đến biên cương xem hắn, ai ngờ lúc đến chính là bắt gặp hắn trong tình cảnh cực khổ mà đau lòng, bị nhân đánh, bị nhân sỉ nhục. Đưa Thư Minh về chạy chữa mới phát hiện hắn mang thai, đứa con là của mình. Chưa kịp mừng vì được làm cha thì cái thai đã mất. Đang tính toán thế nào an ủi khi Thư Minh tỉnh, Tiêu Lâm không ngờ rằng khi hắn tỉnh lại, lại đối với mình vô tình, Thư Minh a Thư Minh, ta biết mình làm sai nhưng ta quyết sẽ giành lại ngươi một lần nữa… *** Biên cương phía Bắc của Vệ quốc, gần đại mạc. Một năm bốn mùa cát vàng cuồn cuộn, quanh năm nóng bức. Quân doanh đóng tại một tòa thạch lớn, mấy chục dặm xung quanh không bóng người, chỉ duy nhất tòa thạch này đứng vững trên sa mạc mênh mông, đây là nơi đóng quân bảo vệ biên cương của Vệ quốc. Đại tướng quân Lưu Mạnh lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh nhìn Cảnh vương đang ăn nho. Cảnh vương ngồi trên ghế lắc lắc đôi chân, vừa ăn nho vừa phun hạt, nói “Ta chỉ đến đây dạo, ngươi không cần phải sợ như vậy, không phải Hoàng Thượng phái ta đến.”. Lưu đại tướng quân gật đầu như đảo toán,“Dạ, dạ, dạ.” Trong tâm thì nói không phải hoàng thượng phái tới là tốt rồi, bất quá Cảnh vương cùng hoàng đế là cùng mẹ sinh ra, vẫn là nên cẩn thận hầu hạ cho tốt, vị này cùng hoàng đế thật không thề nói ai quyền cao hơn ai a. Chạng vạng hôm nay vương gia bỗng nhiên đến, lẻ loi một mình, bên người một cái thị vệ cũng không mang. Hắn ngẩng đầu thử hỏi “Không biết vương gia có cần mạt tướng làm gì không?”. Lông mi Cảnh vương khẽ run, nhãn châu chuyển động, xua tay nói “Không có việc gì, ta đang trên đường du ngoạn, ở nơi này của ngươi nghỉ chân một lát.”. Gặp Cảnh vương không muốn nói rõ, Lưu đại tướng quân sẽ không dại gì mà hỏi thêm, liền đổi đề tài, cung kính nói “Vương gia nếu có việc gì cứ phân phó. Mạt tướng sẽ đi làm ngay, nơi này vương gia tạm thời ngụ lại, nếu như có gì không thích, Vương gia cứ sai người nói với mạt tướng, mạt tướng nhất định chỉnh sửa thỏa đáng.”. ... Mời các bạn đón đọc Bạch Vũ Một Thạch Lăng của tác giả Arams.
Khủng Bố Cố Sự CHN - Mãi Thố Quân
Biên tập đánh giá: Trong phòng giám định pháp y đèn treo chập chờn, dưới giường mình đột nhiên xuất hiện bàn tay, đêm khuya trong trường học lơ lửng bóng đen bất định, trong cửa hàng tượng sáp của khu giải trí tử vong. Tượng sáp cùng nhân cách trong bệnh viện tâm thần có thể phân tách thành hơn 150 kẻ điên chờ cấu thành yếu tố khủng bố cơ bản nhất của truyện này. Trong bài đông đảo nhân vật chính mang theo quỷ sự quỷ quái đầy sục sôi, nhìn như rời rạc. Kỳ thật lại có trăm nghìn mối dây liên kết, khiến người ta vĩnh viễn nghĩ không ra được quỷ kế tiếp theo sẽ từ phương nào xuất hiện. . . . . . . Đề tài truyện này mới mẻ sáng tạo một phong cách độc đáo, phong cách hắc ám, dựa vào hình thức "Thể liêu trai" tập hợp những linh dị quỷ quái lại với nhau. Nhân vật chính của truyện đa dạng, hình tượng nhân vật sống động rõ nét, đề tài cố sự vô cùng bao quát, nội dung cực kỳ phong phú. Từ xác khô thần bí đến giáo sư mất tích, rồi đến tài xế lái xe hộ gặp quỷ, các kiểu quỷ quái đồng loạt xuất trận. Tác giả hành văn súc tích, thường có chút hài hước ngầm, trong khủng bố còn mang chút nhẹ nhỏm. *** Văn án:  Trời dần tối, chúng ta cũng bắt đầu kể chút truyện ma nặng gu thôi. Chúng ta đều là nô lệ của dục vọng. Truyền thuyết liêu trai chí dị, tổng hợp quỷ quái yêu ma. Mỗi một chương là một câu chuyện nhỏ, có vài chương nặng gu. Vậy mau tắt đèn, chúng ta bắt đầu kể câu chuyện của ngày hôm nay . . . . . . 1. Khủng bố có thể không tính là gì, nhưng nặng gu thì phải có, xin tự mang cột thu lôi. 2. Các kiểu quỷ quái đều cường thế gắn vào, phong cách hắc ám, hoa thức đa dạng. 3. Nguyên bản chính là văn dung tục khoác lớp da khủng bố. *** Hoàng Phủ Thần làm thế nào cũng không tin được, mình vậy mà có thể theo Hoàng Phủ Lê cùng xuống khỏi du thuyền. Cảm giác áp bách của chủ nhân dành cho từng quỷ hồn ngày trước đột nhiên biến mất, khiến Hoàng Phủ Thần cảm thấy vừa lo lắng lại vừa hưng phấn —— chủ nhân rốt cuộc đã làm gì? Sau khi chơi vũ hội hóa trang xong thì mất tích, mà bầy quỷ cũng vì không còn hạn chế tất cả theo hai người họ xuống thuyền, phân tán đến khắp nơi trên toàn quốc. Lúc này ánh trăng nhỏ bé chiếu rọi trên mặt biển, mặt biển xanh biếc sóng lăn tăn, phía sau ánh đèn trong thành phố như những đốm sao long lanh, gió hiu hiu thổi, cảnh sắc thật sự cực kỳ xinh đẹp. Hoàng Phủ Thần cảm giác mình dường như đã không còn tâm tình để thưởng thức cảnh sắc bình hòa này, mãi đến sau khi một đôi tay mạnh mẽ ôm hông mình, mà bên tai cũng truyền đến hơi nóng mà quỷ hồn chưa hề cảm nhận được, người sau lưng cũng như lúc còn nhỏ làm nũng nói: "Anh, anh nhìn cái gì vậy?" Hoàng Phủ Thần muốn lấy tay y xuống không ngờ tên nhóc phía sau như một miếng thuốc cao da chó, hung hăng dính trên người mình không chịu xuống, bĩu môi lắc lư: "Em đói." Nói rồi, y nghịch ngợm cắn vành tai Hoàng Phủ Thần: "Anh, em ăn sạch anh cũng được." "Cút, người lớn như vậy còn không đàng hoàng." Hoàng Phủ Thần dùng chân khẽ đạp y, có chút mờ mịt nhìn du thuyền chậm rãi giấu trong làn hơi nước dần dần biến mất —— Mình cứ thế đỉnh đỉnh đạc đạc xuống thuyền, chẳng lẽ chủ nhân đã buông tha cho mình, cho nên mình được tự do? "Chúng ta đi nhanh thôi." Hoàng Phủ Lê nhìn cũng không thèm nhìn, đã kéo anh đi. Cứ thế nơm nớp lo sợ trốn trong thành phố S chừng mấy ngày, cũng không thấy chủ nhân sang bắt anh, hai người tinh thần đại chấn, liền cùng nhau ngồi xe hơi về lại khu giải trí 3D, dưới suy luận nhiều lần của Hoàng Phủ Lê, họ tìm thấy "Khế Ước Linh Hồn" cất giấu trong phòng làm việc của Hoàng Phủ Thần. Hoàng Phủ Thần không nói hai lời liền đốt sạch những kế ước này không còn một mảnh, trong nháy mắt trong khu giải trí 3D bạo phát tiếng gào thảm thiết thê lương, một cụm sương đen lớn từ trong khu giải trí 3D bay vụt lên trời, gào thét, kinh sợ rít gào, hướng bốn phương tám hướng tiêu tán. "Tự do, rốt cuộc đã tự do rồi." Hoàng Phủ Thần mê man nhìn chiếc nhẫn đã bị hủy hoại trong tay, ngay sau đó, anh nhìn thấy trợ lý đã lâu không xuất hiện —— Mặc Gia Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Khủng Bố Cố Sự CHN của tác giả Mãi Thố Quân.
Khuynh Tẫn Triền Miên - Vô Hoan Dã Tiếu
Truyện có H tả khá kỹ, yêu cầu các bạn trẻ cân nhắc trước khi đọc. Ấm áp xuyên qua, nhiều người sủng ái, có tiểu bao tử, nhân vật mỹ hình, nội dung bao quát giang hồ cung đình. . . Ái tình cố sự của tuyệt mỹ niên thiếu mang theo ký ức sống lại tại cổ đại giá không cùng ba huynh đệ một nhà. . . *** Vân Khuynh bốn người lên đài, không giống với Nhã Sóc Lam và Mạc Nguyệt lúc trước. Bọn họ là bốn người nam tử tuấn mỹ vô tư, bọn họ mặc quần áo bọn hắn chưa từng gặp qua. Loại quần áo này rất phẳng, màu sắc tuy không nhiều lắm, thế nhưng lại dị thường nghiêm túc trang trọng, Vân Khuynh màu trắng ôn nhuận, Tần Vô Phong màu đen lãnh tuấn, Tần Vô Song lam thẫm nho nhã, Tần Vô Hạ xám sậm trang nghiêm. Áo sơmi trắng dựng thẳng cổ áo khiến cho bọn họ nhìn qua rất ưu nhã rất chỉnh tề, trên khuôn mặt bọn họ đều mang theo tâm tình phức tạp kỳ lạ. Có kích động hưng phấn có chờ mong thấp thỏm có khẩn trương bất an, tân khách ở đây lần thứ hai nghe thấy phượng cầu hoàng liền có chút nghi hoặc, thấy bốn người Vân Khuynh lên sân khấu thì càng thêm mê man. “Du Hàn, đó không phải tiểu Phong bọn họ sao, bọn họ mặc cái gì vậy, lão nhân ta sống lâu như vậy lần đầu tiên thấy quần áo như thế... Chỉ là bọn họ nhìn qua thật đúng là tuấn tú, không hổ là tử tôn Tần gia ta!” Lão nhân ngồi ở bên người Tần Du Hàn vươn tay vuốt vuốt râu mép, gật đầu cười vẻ mặt đắc ý. Dứt lời hắn đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp: “Không đúng, Du Hàn, ca khúc này không phải vừa rồi hai tiểu oa nhi thành thân kia đã dùng sao, sao hiện tại vẫn là khúc này???” Tần Du Hàn dùng ống tay áo thấm thấm mồ hôi lạnh trên trán: “Lão tổ tông, bọn họ đây không phải đang cử hành hôn lễ sao, Duyệt nhi nói, ca khúc này dùng để thay thế cái gì khúc quân hành hôn lễ.” “Cử hành hôn lễ??? Có ý gì???” Nguyên bản lão nhân vẻ mặt cười cười lập tức cứng lại, trừng lớn hai mắt ngẩng đầu nhìn Tần Vô Phong bốn người. Hắn đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tần Du Hàn nói cho hắn, nói trọng điểm ngày hôm nay là hôn lễ của Vân Khuynh. Mà Vân Khuynh là nam tức phụ Tần Vô Song thú... Nghĩ nghĩ khuôn mặt lão nhân trầm xuống, hóa ra Tần gia muốn làm một hồi hôn lễ long trọng cho Vô Song và nam tức phụ kia, trách không được Tần Du Hàn không dám nói cho đám lão già bọn họ. Lão nhân lão bà tử Cô Sa trấn, nghe xong đối thoại của Tần Du Hàn và lão nhân kia, đều hiểu ra trạng huống hiện tại, đều lãnh nghiêm mặt, trở nên mất hứng. ... Mời các bạn đón đọc Khuynh Tẫn Triền Miên của tác giả Vô Hoan Dã Tiếu.