Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lời Thì Thầm Trong Đêm

Sau ba mươi năm lớn lên trong tình thương của người mẹ, nữ cảnh sát Sloan Reynolds nhận được một cuộc gọi yêu cầu cô đến gia nhập với cha và chị cô ở biệt thự riêng của gia đình Reynolds trên bãi biển Palm Beach. Cùng lúc đặc vụ FBI, Paul Richardson (trong Perfect – Định Mệnh) tìm đến cô và muốn cô giúp họ đến gần để theo dõi những hoạt động trái phép của ông. Sloan đồng ý chấp nhận lời mời của gia đình, giả làm nhà thiết kế nội thất để che giấu nghề nghiệp thực sự, và đưa theo đặc vụ FBI như là bạn trai của cô. Nhưng Sloan không hề biết rằng người mà FBI thật sự muốn đóng đinh lại là một người khác. Khi đến đó, cô thấy mình bị Noah Mailand (người anh trai giàu có và nổi tiếng của Courtney Maitland trong SOTWOM) thu hút một cách mạnh mẽ, trái ngược với những bản năng của cô. Nhưng anh lại là người mà cha cô đã nhắm cho chị cô kết hôn. Cô cũng không hề biết rằng những cung cấp mà cô đưa cho Cục điều tra liên bang là những bằng chứng buộc tội chống lại anh. Khi một vụ mưu sát bất ngờ xảy ra bẻ gãy bề ngoài quyến rũ của tiền bạc và sức hấp dẫn xung quanh cô, Sloan phải đưa mình qua mê cung của những sự lừa dối và đam mê, để tìm người mà mình tin tưởng - và giải mã sự thật đằng sau những lời thì thầm khủng khiếp trong bóng đêm. *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường Whiney Yêu Dấu Lời Thì Thầm Trong Đêm ... *** Hắn đã theo cô ba ngày, theo dõi. Chờ đợi. Bây giờ, hắn biết thói quen và giờ giấc của cô. Hắn biết cô thức dậy lúc mấy giờ vào buổi sáng, gặp ai vào ban ngày, và đi ngủ lúc mấy giờ. Hắn biết cô đọc sách trên giường vào ban đêm, nằm kê đầu trên gối. Hắn biết tên cuốn sách cô đang đọc, và cô đặt nó úp xuống trên bàn đầu giường trước khi cuối cùng cô tắt đèn. Hắn biết mái tóc vàng dày của cô là tự nhiên và màu mắt xanh-tím của cô không phải là kết quả của kính áp tròng. Hắn biết cô mua đồ trang điểm ở hiệu thuốc và cô sử dụng chính xác hai mươi lăm phút để chuẩn bị đi làm vào buổi sáng. Rõ ràng là cô quan tâm trong việc giữ sạch sẽ và gọn gàng hơn là cải thiện bề ngoài của mình. Hắn, tuy nhiên, quan tâm rất nhiều đến bề ngoài của cô. Nhưng không phải là vì sự đòi hỏi và cho những lý do "thông thường". Lúc đầ u, hắn đã chú ý giữ cô trong tầm mắt trong khi vẫn đảm bảo là cô không nhận thấy hắn, nhưng sự đề phòng của hắn là do thói quen hơn là do cần thiết. Với dân số 150,000 người, 15,000 người trong số đó là sinh viên đại học, thành phố nhỏ của Bell Harbor ở bờ biển phía đông Florida đủ lớn cho một người lạ có thể đi lại mà không bị phát hiện trong số dân địa phương, nhưng không lớn đến nỗi hắn sẽ mất con mồi của hắn trên những xa lộ và giao lộ rối rắm. Hôm nay h ắn đã theo dấu cô đến công viên thành phố, nơi hắn đã sử dụng một buổi chiều tháng Hai êm dịu, nhưng tẻ nhạt, bị vây quanh bởi những người lớn uống bia vui vẻ và những đứa trẻ ồn ào điếc tai đến đó để tận hưởng buổi dã ngoại và lễ hội nhân ngày Lễ Tổng Thống. Hắn không thích đám con nít xung quanh hắn, đặc biệt là những đứa con nít với đôi tay dơ bẩn và khuôn mặt nhem nhuốc chạy vấp qua chân hắn khi chúng rượt đuổi nhau. Chúng gọi hắn, "Này, chú ơi!" và yêu cầu hắn ném lại trái banh bóng chày bị đánh văng ra ngoài cho chúng. Những trò hề của chúng làm hắn chú ý thường xuyên đến nỗi hắn đã bỏ vài băng ghế thoải mái và bây giờ buộc phải tìm nơi trú ẩn giấu mình bên dưới một cái cây có thân cây gồ ghề không được thoải mái khi tựa vào và những rễ dày xù xì dày nổi lên mặt đất bên dưới nó là bất khả. Mọi thứ đang bắt đầu làm hắn bực bội, và hắn nhận ra rằng sự kiên nhẫn của hắn đã kết thúc. Cả chuyện theo dõi và chờ đợi cũng vậy. Để kiềm tánh nóng nảy của mình, hắn duyệt qua kế hoạch hắn dành cho cô trong khi xoay sự chú ý đầy đủ đến con mồi của hắn. Lúc này, Sloan đang leo xuống từ những nhánh cây của một thân cây to cao mà cô đang cố gắng thu hồi một con diều trông giống như một chim ưng đen với cặp cánh duỗi ra, trên đầu cánh có màu vàng tươi. Ở gốc cây, một nhóm trẻ con năm, sáu tuổi đang reo hò cổ vũ. Đằng sau họ là một nhóm thanh niên. Những đứa trẻ quan tâm đến chuyện lấy lại con diều của chúng ; các chàng thanh thiếu niên chú mục đến đôi chân rám nắng xinh đẹp của Sloan Reynolds ló ra một cách chậm chạp từ nhánh cây trên. Các chàng trai huých khuỷu tay nhau và nhìn chằm chằm vào cô, và hắn hiểu nguyên nhân gây ra chấn động nhỏ đối với các cậu thanh niên: nếu cô là nữ sinh viên hai mươi tuổi, đôi chân đó sẽ đáng được chú ý, nhưng trên thân thể của một cảnh sát ba mươi tuổi, chúng là một hiện tượng. Thông thườ ng, hắn bị thu hút đến những người phụ nữ cao, đầy khêu gợi, nhưng người phụ nữ này chỉ cao 1.63 mét với bộ ngực nhỏ gọn, thân hình mảnh khảnh, duyên dáng và gọn gàn mặc dù không khêu gợi. Cô không phải là ứng cử viên cho một tấm ảnh màu giữa cuốn tạp chí, nhưng trong cái quần soóc ka ki và áo sơ mi trắng tinh, với mái tóc vàng buộc kiểu tóc đuôi gà, cô có vẻ khỏe mạnh tươi tắn và ngăn nắp, cô đã hấp dẫn hắn trong thời gian hiện tại. Một tiếng thét từ sân bóng chày làm hai trong số các chàng trai xoay đầu và nhìn về phía hắn, hắn nâng cao ly xô đa cam lên miệng để che giấu khuôn mặt của mình, nhưng cử chỉ đó là tự động hơn là cần thiết. Cô đã không để ý đến hắn trong ba ngày qua khi hắn theo dõi cô từ các ngưỡng cửa và những con hẻm, vì thế cô sẽ không thấy bất cứ thứ gì tai hại về một người đàn ông cô độc trong công viên đang có nhiều công dân tôn trọng luật pháp tụ tập để hưởng thụ thức ăn miễn phí và triển lãm, dù là cô có để ý đến hắn đi nữa. Thực ra, hắn nghĩ với nụ cười tự mãn bên trong, cô lơ là một cách khó tin và ngốc nghếch bất cứ khi nào cô được nghỉ. Cô không nhìn qua vai khi nghe bước chân của hắn vào một đêm nọ; thậm chí cô cũng không khóa xe khi đậu nó. Giống như bất kỳ cảnh sát tỉnh lẻ nào, cô cảm thấy an toàn một cách sai lầm trong thành phố của cô, việc không thể bị tổn thương đi cùng với phù hiệu mà cô đang đeo và cây súng mà cô đang mang, và những bí mật nhớp nhúa của công dân mà cô biết. Cô không có bí mật với hắn, tuy nhiên. Chưa đầy 72 tiếng đồng hồ, hắn đã có tất cả tài liệu thống kê quan trọng về cô - tuổi tác, chiều cao, số giấy phép lái xe, tài khoản ngân hàng, thu nhập hàng năm, địa chỉ nhà – những loại thông tin đó rất dễ tìm được trên Internet đối với bất cứ ai biết chỗ tìm. Trong túi hắn là hình của cô, nhưng tất cả các thông tin kết hợp lại thì rất nhỏ so với những gì hắn bây giờ mới biết. H ắn uống một ngụm xô đa cam hơi ấm khác, đè nén sự sốt ruột khác đang dâng cao. Đôi khi, cô rất thẳng thắng, rất nghiêm túc và có thể tiên đoán được, điều đó làm hắn thích thú; những lúc khác, cô bốc đồng một cách bất ngờ, làm cô không thể dự đoán được, và những thứ không thể dự đoán được thì rất mạo hiểm, nguy hiểm, cho hắn. Rồi hắn tiếp tục chờ đợi và theo dõi. Trong ba ngày qua h ắn đã thu thập tất cả những thứ lặt vặt bí ẩn, bình thường sẽ làm thành một người phụ nữ, nhưng trong trường hợp của Sloan Reynolds, bức tranh vẫn còn mờ nhạt, phức tạp, khó hiểu. N ắm chặt con diều trong tay trái, Sloan cẩn thận leo xuống nhánh cây thấp nhất ; sau đó nhảy xuống đất và đưa con diều cho chủ nhân của nó giữa tiếng thét gào của những tiếng "Yea!" và tiếng những bàn tay nhỏ vỗ tay một cách phấn khởi. "Trời ơi, cám ơn, Sloan !" Kenny Landry nói, ửng hồng mặt với sự thích thú và ngưỡng mộ khi nó lấy con diều của nó. Hai cái răng cửa của Kenny bị trống, làm cho nó nói ngọng, cả hai có vẻ làm cho nó rất dễ mến đối với Sloan, người đã cùng đến trường trung học với mẹ nó. "Mẹ cháu sợ cô sẽ bị thương, nhưng cháu dám cá là cô không bao giờ cảm thấy sợ hãi." Th ực ra thì, Sloan đã vô cùng sợ hãi trong hành trình leo xuống qua các nhánh cây, sợ rằng cái quần soóc của cô sẽ mắc vào một nhánh cây, kéo nó lên, và để lộ quá nhiều chân của cô.  "Ai cũng sợ cái gì đó," Sloan nói với nó, cố nén thôi thúc ôm nó và làm nó xấu hổ bởi sự âu yếm nơi công cộng. Thay vào đó cô vò rối mái tóc nâu của nó. "Cháu bị rơi từ trên cây xuống một lần !" cô bé mặc cái quần soóc màu hồng và áo thun ngắn tay màu hồng và trắng thú nhận, quan sát Sloan với vẻ kính phục. "Cháu bị đau nữa, trên khuỷu tay của cháu," Emma rụt rè nói thêm. Cô bé có mái tóc ngắn, đỏ quăn, nhiều tàn nhang trên cái mũi nhỏ của nó, và một con búp bê trong vòng tay.  Butch Ingersoll là đứa trẻ duy nhất không muốn gây ấn tượng. "Con gái lẽ ra phải chơi búp bê," cậu nhỏ thông báo với Emma. "Con trai mới leo cây." "Cô giáo của tớ nói cô Sloan là một người hùng thực sự," cô bé tuyên bố, ôm con búp bê thậm chí càng chặt hơn, như thể nó mang lại cho cô bé lòng can đảm để lên tiếng. Cô bé nâng mắt đến Sloan và thốt ra, "cô giáo của cháu nói cô đã liều thân để có thể cứu đứa bé ngã xuống giếng." "Cô giáo của cháu rất tử tế," Sloan nói khi cô nhặt cọng dây thả diều nằm trên bãi cỏ và bắt đầu cuộn nó thành cuộn trên ngón tay của cô. Mẹ của Emma đã từng là một người bạn học khác của Sloan, và khi cô liếc nhìn từ Kenny đến Emma, Sloan không thể quyết định đứa trẻ nào đáng yêu hơn. Cô đã đến trường với hầu hết cha mẹ của những đứa trẻ này, và khi cô cười với những khuôn mặt nhỏ nhắn đó, những khuôn mặt thích thú đang nhìn cô gợi cho cô nhớ sâu sắc về những người bạn học cũ. B ị vây quanh bởi con cái của đám bạn học và bạn bè của mình, Sloan cảm thấy đau nhói một nỗi ước ao có một đứa con cho riêng mình. Vào năm ngoái, mong muốn có một thằng bé hay cô bé của riêng mình để ẵm bồng, yêu thương và đưa đến trường đã phát triển thành một nhu cầu, và nó đang càng lúc càng gia tăng với tốc độ và sức mạnh đáng sợ. Cô muốn cô bé Emma hoặc cu cậu Kenny của riêng cô để ôm chặt, thương yêu và dạy dỗ. Không may là sự mong muốn đầu hàng cuộc sống cho một người chồng đã không gia tăng chút nào. Thực ra là ngược lại. Nh ững đứa trẻ khác đang quan sát Sloan với vẻ tôn sùng, nhưng Butch Ingersoll kiên quyết không gây ấn tượng. Cha và ông nội của nó đã từng là ngôi sao bóng đá của trường trung học. Mới sáu tuổi, Butch không chỉ có thân hình to lớn của họ, mà còn thừa hưởng cả cái cằm vuông và vẻ bảnh bao nữa. Ông của nó là cảnh sát trưởng và là cấp trên của Sloan. Nó chìa cái cằm ra nhắc Sloan nhớ một cách mạnh mẽ về Cảnh sát trưởng Ingersoll. "Ông cháu đã nói bất cứ cảnh sát nào cũng có thể cứu nguy đứa bé đó, cũng giống như cô đã làm, nhưng mấy chú ở đài truyền hình làm mọi chuyện lớn lên vì cô là nữ cảnh sát." M ột tuần trước đây, Sloan đã ra ngoài khi có một cuộc điện thoại báo có một đứa bé mới chập chững biết đi bị mất tích và cuối cùng là leo xuống giếng để cứu nó. Đài truyền hình ở địa phương đã bắt được câu chuyện về đứa bé mất tích, rồi giới truyền thông Florida lại chộp được câu chuyện về sự giải cứu. Ba tiếng đồng hồ sau khi cô leo xuống giếng và trải qua thời gian kinh hoàng nhất trong đời mình, Sloan đã nổi lên như một "nữ anh hùng." Dơ dáy và kiệt sức, Sloan đã được chào đón bằng những tiếng reo hò điếc tai từ công dân ở Bell Harbor đã tụ tập lạ để cầu nguyện cho sự an toàn của đứa bé và tiếng hét từ các phóng viên đã tập hợp lại để cầu nguyện cho cái gì đó đủ lý thú để nâng cao tỷ suất người xem đài của họ. Sau m ột tuần, sự xôn xao và tiếng tăm cuối cùng bắt đầu lắng xuống, nhưng không đủ nhanh đối với Sloan. Cô thấy vai trò ngôi sao của giới truyền thông và nữ anh hùng ở địa phương không những không phù hợp một cách khôi hài mà còn làm cho cô rất bối rối. Ở một bên quang phổ, cô phải đối mặt với công dân của Bell Harbor bây giờ coi cô khi một nữ anh hùng, một biểu tượng, một tấm gương cho phụ nữ. Mặt khác, cô phải đối phó với cảnh sát trưởng Ingersoll, người ông năm mươi lăm tuổi theo chủ nghĩa sô vanh của Butch, người xem những lời ca ngợi không có chủ tâm về Sloan như là "cố tình dàn dựng" và sự hiện diện của cô trong lực lượng cảnh sát của ông là một sự sỉ nhục đến nhân phẩm của ông, một sự thách thức đến quyền lực của ông, và một gánh nặng mà ông buộc phải mang cho đến khi ông có thể tìm cách để dứt bỏ cô.  Bạn thân của Sloan, Sara Gibbon, đến hiện trường chỉ khi Sloan quấn xong đoạn dây diều cuối cùng vào một cái ống tạm, cái mà cô trao cho Kenny với nụ cười. "Mình nghe ti ếng reo hò và vỗ tay," Sara nói, nhìn Sloan rồi nhìn đám nhỏ rồi đến con diều hình chim ưng với cái cánh vàng bị gãy. "Chuyện gì xảy ra với con diều của cháu vậy, Kenny ?" Sara hỏi. Cô mỉm cười với cậu bé và mặt nó sáng bừng lên. Sara có sức ảnh hưởng đến phái nam ở mọi lứa tuổi. Với mái tóc nâu vàng bóng cắt ngắn của cô, đôi mắt xanh lấp lánh, và những đặc điểm xinh xắn, Sara có thể làm cho đàn ông khựng lại với chỉ một cái liếc nhìn.  "Nó bị kẹt trên cây." "Đúng, nhưng cô Sloan đã lấy nó xuống," Emma cắt ngang một cách phấn khởi, chỉ một ngón trỏ nhỏ mũm mĩm lên cây. "Cô ấy đã leo lên đến đỉnh," Kenny chêm vào, "và cô ấy đã không sợ, vì cô ấy rất dũng cảm." Sloan c ảm thấy – như một người mẹ tương lai một ngày nào đó - cô cần chỉnh sửa ấn tượng đó của những đứa trẻ. "Dũng cảm không có nghĩa là cháu không bao giờ sợ. Dũng cảm có nghĩa là, mặc dù cháu sợ, cháu vẫn làm chuyện nên làm. Chẳng hạn như," cô nói, chuyển nụ cười đến đám nhỏ, "các cháu dũng cảm khi các cháu nói sự thật mặc dù các cháu sợ là mình có thể gặp rắc rối. Điều đó là thật sự, thật sự dũng cảm đấy." S ự xuất hiện của chú hề Clarence với một nắm bong bóng khổng lồ làm cho bọn trẻ cùng nhau quay đầu lại, và vài người trong số chúng ngay lập tức bỏ chạy láo nháo, chỉ còn lại Kenny, Emma, và Butch ở lại. "Cám ơn cô đã lấy con diều của cháu xuống," Kenny nói với một nụ cười không răng, dễ mến khác của nó. "Không có chi," Sloan nói, đè nén thôi thúc kéo nó vào cánh tay củ a cô và ôm chặt nó – dù là với cái áo dơ bẩn, khuôn mặt lắm lem, và tất cả. Ba đứa trẻ quay lưng và rồi bỏ đi, tranh cãi ồn ào về mức độ can đảm của Sloan.  "Cô McMullin nói đúng. Cô Sloan thực sự, thực sự là một anh hùng," Emma tuyên bố. "Cô ấy thật sự, thực sự dũng cảm," Kenny công bố. Butch Ingersoll c ảm thấy buộc phải thẩm định và giới hạn lời khen "cô ấy dũng cảm so với một cô gái," cậu ta công bố một cách mạnh mẽ, gợi cho Sloan nhớ thậm chí càng mạnh mẽ hơn về Cảnh sát trưởng Ingersoll.  Một cách kỳ lạ, cô bé Emma nhút nhát cảm thấy đó là lời sỉ nhục. "Con gái cũng dũng cảm y như con trai vậy." "Họ không có! Cô ấy thậm chí không nên làm cảnh sát. Đó là công việc của đàn ông. Đó là lý do tại sao họ gọi là cảnh sát (policeman)." Emma phật ý dữ dội với lời sỉ nhục cuối cùng này đối với nữ anh hùng của cô bé. "Mẹ tớ," cô bé gào lên, "nói rằng cô Sloan Reynolds nên làm cảnh sát trưởng!" "Ồ, vậy sao ?" Butch Ingersoll phản kích. "Ừm, ông của tao là cảnh sát trưởng đấy, và ông tao nói cô ấy thật phiền toái (là cái mụt nhọt trên mông ! Ông tao nói cô ấy nên lấy chồng và sinh con. Đó là điều con gái sanh ra để làm!" Emma m ở miệng định phản đối nhưng không thể nghĩ được làm thế nào. "Tớ ghét cậu, Butch Ingersoll," thay vào đó cô bé kêu lên, và bỏ chạy, nắm chặt con búp bê – một người bênh vực nữ quyền với đôi mắt ngấn lệ.  "Mày không nên nói như vậy chứ," Kenny cảnh báo. "Mày đã làm cho nó khóc." "Ai thèm quan tâm chứ?" Butch nói – một kẻ cố chấp với thái độ y như ông của nó. "Nếu ngày mai mày thật dễ thương với nó, có lẽ nó sẽ quên những điều mày đã nói," Kenny quả quyết – một nhà chính trị, như cha nó. Mời các bạn đón đọc Lời Thì Thầm Trong Đêm của tác giả Judith McNaught.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiết Đinh Án
Thiết Đinh Án là tác phẩm thứ 11 trong bộ tiểu thuyết trinh thám quan án viết về Địch Nhân Kiệt – vị thần thám danh tiếng lẫy lừng triều Đường, dưới thời Võ Tắc Thiên trị vì: Series Địch Công kỳ án. Năm 676, Địch Công nhậm chức Thứ sử Bắc Châu tại vùng  biên giới xa xôi. Sự yên bình của Bắc Châu bị phá vỡ khi hàng loạt các vụ án bí ẩn xảy ra: một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc bị mất tích giữa chợ đông người, một vị phu nhân bị sát hại dã man trong căn phòng khóa kín và một vị võ sư bị đầu độc một các hèn hạ. Trong khi các vụ án còn chưa phá giải được thì khắp Bắc Châu đã lan truyền một tin động trời rằng: vì Thứ sử vô cớ quật mộ một thương gia đã qua đời từ nửa năm về trước để nghiệm thi nên mới dẫn đến bao sóng gió ở trong thành. Người dân vô cùng phẫn nộ và yêu cầu Địch Công phải từ quan. Bắc Châu sắp rơi vào cảnh hỗn loạn, một trong bốn trợ thủ đặc lực của Địch Công cũng bị sát hại khiến ông như mất đi một cánh tay. Địch Công sẽ phải làm như thế nào khi kết quả khám nghiệm tử thi không có gì bất thường? Liệu ông có tìm ra chân tướng sự việc, phá giải vụ án hóc búa này, vỗ về lòng dân cũng như người trợ thủ đã hết lòng giúp đỡ cho mình?  *** Robert Van Gulik (1910-1967) là một nhà Đông phương học uyên thâm, từng học Pháp luật và Ngôn ngữ phương Đông tại Hà Lan; năm 1935 nhận học vị tiến sĩ nhờ công trình nghiên cứu về Ấn Độ, Tây Tạng (Trung Quốc) và Viễn Đông. Những năm tiếp theo, liên tục làm công việc của một quan chức ngoại giao tại Trùng Khánh, Nam Kinh (Trung Quốc), Tôkyô (Nhật Bản) và một số nước khác; cuối đời trở thành đại sứ Hà Lan tại Nhật Bản. Ông là tác giả của hàng loạt cuốn sách nổi tiếng về văn hóa phương Đông, như “Trung Quốc cổ đại cầm học”, “Kê Khang cầm phú”, “Trung Quốc hội họa giám thưởng”, “Địch công án”, “Xuân mộng tỏa ngôn”, “Bí hí đồ khảo”, Trung Quốc cổ đại phòng nội khảo”… Celebrated Cases of Judge Dee (Địch Công Án/ Những cuộc điều tra của quan Địch) gồm 16 tập. Một loại tiểu thuyết trinh thám - công án về quan án Địch Công được xây dựng dựa trên nguyên mẫu của tể tướng Địch Nhân Kiệt (630 - 700) một nhân vật có thật sống vào đời nhà Đường thế kỷ thứ VII. Sinh tại Tĩnh Châu, phủ Thái Nguyên (Sơn Tây) Địch Nhân Kiệt đã làm quan tại các địa phương dưới các chức vụ huyện lệnh, Pháp tào Tham quân, Tuần phủ,Thứ sử. Năm 47 tuổi ông về kinh đô Trường An làm Đại lý thừa Tự khanh rồi lần lượt được thăng lên Thị ngự sử, Thị lang bộ Công, thượng Thư tả thừa, hai lần làm Trung thư lệnh (tể tướng) và đô đốc dưới quyền nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên. Phẩm chất đạo đức và tài phá án của ông đã được người đời ca tụng sủng ái đến mức như huyền thoại. Không những là người có hiểu biết về pháp luật, về tâm lý con người, Địch Công còn biết cả kiếm thuật, võ thuật lẫn chữa bệnh, một quan toà cổ đại Trung Quốc mang dáng dấp của Sherlock Holmes... Cùng với bốn hộ vệ mưu trí, dũng cảm, xả thân vì chủ như Hồng Lương, Mã Tôn, Triệu Thái và Tào Can - những giang hồ hảo hán được ông giác ngộ và cho đi theo, Địch Công đã phá được rất nhiều vụ án ly kỳ. Robert Van Gulik cũng khéo léo đưa vào bộ tiểu thuyết trinh thám này những nét văn hóa, lịch sử, phong tục của Trung Quốc.  *** Địch Công kỳ án là bộ tiểu thuyết 16 tập thuộc dòng trinh thám quan án. Nội dung tác phẩm xoay quanh nhân vật Địch Nhân Kiệt và các trợ thủ thân tín, cùng những vụ kỳ án muôn màu muôn vẻ ông đã phá giải trên hành trình thăng tiến từ một Huyện lệnh lên đến chức Tể tướng. Có thể nói, tác giả đã hội tụ và đúc kết những gì tinh hoa nhất của hai dòng trinh thám phương Đông và phương Tây vào kiệt tác Địch Công kỳ án. Bộ tiểu thuyết được viết theo phong cách đậm chất duy lý, đồng thời cũng là tác phẩm trinh thám phương Tây đầu tiên đi theo mô tuýp trinh thám quan án và mang lại sức sống mới cho dòng trinh thám đậm chất phương Đông này. Nhờ vậy mà đến tận bây giờ, Địch Công kỳ án vẫn giữ vị trí độc tôn đặc biệt, là tác phẩm thành công nhất trong dòng trinh thám quan án. *** Nơi hoa viên quan nhân báo mộng Tại thư phòng Thứ sử nhận tin Nguyện dốc lòng xử án, Thiên cổ soi gương ai. Sinh tử do ta quyết, Phải cẩn trọng không sai! Đêm hôm trước, ta ngồi một mình dưới mái đình trong hoa viên hóng mát. Đêm đã khuya nên các phu nhân đều lui về phòng riêng từ lâu. Cả buổi tối, ta miệt mài làm việc trong thư phòng nên đã kêu gia nhân luôn tay lấy giúp cuốn sách từ trên kệ xuống và chép lại những đoạn ta cần đọc. Như mọi người đều biết, những lúc an nhàn, ta đều dành thời gian biên soạn một tuyển tập về các vụ kỳ án thời triều Đại Đường, đồng thời soạn thêm một phần phụ lục về tiểu sử của các thần thám trứ danh thời xa xưa. Hiện ta đang viết đến tiểu sử của Địch Nhân Kiệt, một vị quan án nổi tiếng sống cách đây bảy trăm năm. Trong nửa đầu sự nghiệp, khi vẫn còn làm huyện lệnh ở nhiều nơi, ông đã phá được rất nhiều vụ án bí ẩn, nên giờ đây người ta chủ yếu biết đến ông qua cái tên Địch thần thám - một vị quan nổi tiếng của thời quá khứ huy hoàng. Sau khi cho gia nhân đi ngủ, ta viết một lá thư dài gửi cho đại huynh của mình, huynh ấy đang giữ chức Chánh Lục sự tại Bắc Châu. Huynh ấy được bổ nhiệm từ hai năm trước, để lại căn nhà cũ ở con phố bên cạnh cho ta trông nom coi sóc. Ta viết thư cho đại huynh để kể rằng ta vừa phát hiện ra Bắc Châu là địa phương cuối cùng mà Địch Nhân Kiệt làm quan án trước khi được điều về kinh nhận chức vụ cao hơn. Vì vậy, ta đã nhờ đại huynh giúp ta tra lại sổ sách địa phương, biết đâu huynh ấy có thể tìm ra thông tin gì thú vị về những vụ án mà Địch Nhân Kiệt đã phá ở nơi đó. Ta biết đại huynh nhất định sẽ giúp đỡ hết lòng vì huynh đệ chúng ta vốn rất khăng khít. Viết thư xong, ta chợt nhận thấy trong thư phòng vô cùng oi bức. Ta bước ra hoa viên, hóng gió mát đang thổi qua hồ sen. Ta quyết định rằng trước khi đi ngủ sẽ ngồi nghỉ một lát trong mái đình nhỏ vừa xây ở góc hoa viên, bên cạnh hàng chuối. Ta cũng chẳng vội vàng muốn về phòng ngủ ngay, vì không khí trong nhà hiện đang căng thẳng từ sau khi ta cưới Tam phu nhân. Nàng quả là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn. Ta thật không hiểu tại sao hai vị phu nhân kia lại tỏ ra hằn học với nàng ngay từ ngày đầu gặp mặt, và lúc nào cũng trách móc việc ta ở cùng nàng hàng đêm. Thế nên đêm nay ta đành hứa sẽ đến phòng của Đại phu nhân, và phải thú thật là ta chưa muốn đi ngay. Ngồi thoải mái trên chiếc ghế tre, ta phe phẩy chiếc quạt lông ngỗng, ngắm nhìn hoa viên đang tắm mình dưới ánh trăng.???? Bỗng nhiên, ta thấy cổng sau mở ra. Ta vô cùng bất ngờ khi thấy đại huynh của mình bước vào. Cuộc gặp gỡ ở hoa viên Ta đứng bật dậy và chạy ngay đến chào đại huynh. “Huynh về có việc gì thế?” ta hỏi. “Sao huynh không báo trước cho đệ là huynh sắp xuống miền Nam?” “Có việc bất ngờ nên ta phải đi ngay,” huynh ấy đáp. “Vừa tới nơi là ta liền đến gặp đệ. Mong đệ lượng thứ vì ta đến muộn thế này.” Ta trìu mến nắm cánh tay đại huynh và dẫn huynh ấy vào mái đình. Ta nhận thấy tay áo của đại huynh lạnh toát và ẩm ướt khác thường. Sau khi đợi đại huynh an tọa, ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện và ân cần nhìn huynh ấy. Đại huynh đã gầy đi rất nhiều, mặt trắng bệch và hốc mắt hõm sâu. “Có lẽ là do ánh trăng,” ta lo lắng nói, “nhưng trông huynh không được khỏe. Chắc là đường đi từ Bắc Châu về đây rất vất vả nhỉ?” “Quả đúng là rất gian nan,” đại huynh khẽ đáp. “Ta cứ hy vọng sẽ đến nơi từ bốn ngày trước, nhưng sương mù dày đặc quá.” Huynh ấy đưa tay phủi vết bùn khô trên vạt áo trắng rồi nói tiếp, “Thời gian gần đây, sức khỏe của ta không được tốt. Ở đây cứ liên tục đau nhói.” Huynh ấy nhẹ nhàng sờ tay lên đỉnh đầu. “Đau buốt đến tận hốc mắt, có lúc toàn thân còn run bần bật nữa.” “Khí hậu ấm áp ở quê nhà chắc sẽ khiến huynh khỏe lên,” ta an ủi đại huynh. “Ngày mai đệ sẽ mời đại phu hay khám cho gia quyến đến xem thế nào. Giờ thì huynh kể cho đệ nghe tình hình ở Bắc Châu đi.” Đại huynh kể lại ngắn gọn về công việc của mình ở đó; có vẻ như huynh ấy và Thứ sử có quan hệ rất tốt. Nhưng khi nhắc đến chuyện riêng thì huynh ấy lại có vẻ phiền muộn. Huynh ấy kể rằng Đại phu nhân gần đây cư xử khá kỳ lạ. Không hiểu sao thái độ của phu nhân với huynh ấy không còn như xưa. Có vẻ là vì việc này mà huynh ấy mới đột ngột về lại đây. Khi thấy đại huynh run lập cập, ta không hỏi gì thêm nữa vì xem ra đây là chuyện khiến huynh ấy rất phiền lòng. Để giúp đại huynh quên đi phiền muộn, ta đề cập đến Địch Nhân Kiệt và kể về lá thư ta vừa viết xong. “À phải,” đại huynh nói. “Người dân Bắc Châu hay kể về ba vụ án bí ẩn mà Địch tiền bối phá giải khi còn làm Thứ sử ở đó. Chuyện được truyền lại qua nhiều thế hệ, được kể đi kể lại ở các trà quán, nên dĩ nhiên là đã bị thổi phồng lên rất nhiều.” “Chỉ vừa mới qua nửa đêm,” ta phấn khích nói, “nếu huynh không quá mệt thì hãy kể cho đệ nghe đi.” Gương mặt hốc hác của đại huynh nhăn lại trong đau đớn. Ta vội vàng lên tiếng xin lỗi vì yêu cầu quá đáng của mình, nhưng huynh ấy đã giơ tay lên ngăn lại. “Có khi kể cho đệ nghe câu chuyện lạ lùng ấy lại có ích,” đại huynh nói với vẻ nghiêm trang. “Nếu lúc trước ta để tâm đến nó hơn thì có thể sự tình đã khác rồi…” Đại huynh không nói gì nữa, tay lại sờ nhẹ lên đỉnh đầu. Một lát sau, huynh ấy nói tiếp: “Chắc hẳn là đệ đã biết, vào thời của Địch Nhân Kiệt, sau khi đánh bại quân Thát Đát, biên giới phía Bắc của nước ta lần đầu tiên được kéo dài ra đến tận vùng đồng bằng phía bên kia Bắc Châu. Hiện tại thì Bắc Châu là một quận giàu có, dân cư đông đúc, là trung tâm giao thương của các tỉnh miền Bắc. Nhưng khi ấy thì vẫn còn là một vùng đất hẻo lánh, dân cư còn ít, mà nhiều gia đình trong số đó lại mang nửa dòng máu Thát Đát, và họ vẫn lén lút làm những trò tà thuật man rợ. Xa hơn nữa về phía Bắc là nơi Tiết độ sứ Văn La dựng trại để bảo vệ Đại Đường, phòng quân Thát Đát xâm lược.” Sau khi nói sơ về hoàn cảnh thời đó, đại huynh của ta bắt đầu kể một câu chuyện lạ lùng khó tin. Khi tiếng kẻng báo hiệu canh tư vang lên thì huynh ấy mới đứng dậy chào từ biệt. Ta ngỏ ý đưa đại huynh về nhà, vì người huynh ấy đang run bần bật và giọng nói thều thào yếu ớt đến mức ta không nghe được gì cả. Nhưng đại huynh kiên quyết từ chối, và chúng ta giã từ tại cổng hoa viên. Vẫn chưa muốn đi ngủ ngay, ta quay vào thư phòng. Ta vội vàng ghi chép lại câu chuyện kỳ lạ mà đại huynh vừa kể. Khi bình minh đến, ta mới bỏ bút xuống và ngả người lên chiếc chõng tre ngoài hiên. Lúc ta thức dậy thì đã gần đến giờ dùng cơm trưa. Ta lệnh cho gia nhân mang cơm ra mái hiên và ngồi ăn ngon lành, lần này thì ta rất mong chờ Đại phu nhân tới. Khi nàng mở lời trách móc ta vì đêm qua không đến phòng nàng, ta sẽ đắc thắng ngắt lời và đưa ra cái cớ hết sức chính đáng là sự xuất hiện bất ngờ của đại huynh. Sau khi đã giải quyết êm xuôi với nữ nhân cáu bẳn đó, ta sẽ đến tư gia của đại huynh ngồi đàm đạo. Có thể huynh ấy sẽ cho ta biết lý do chính xác khiến huynh ấy rời Bắc Châu, và ta sẽ nhờ huynh ấy làm rõ một số vấn đề mà ta còn chưa hiểu tường tận trong câu chuyện huynh ấy đã kể. Nhưng khi ta vừa bỏ đũa xuống, lão quản gia liền xuất hiện để thông báo rằng tín sứ vừa từ Bắc Châu đến. Y chuyển cho ta một lá thư của Thứ sử, báo tin buồn rằng vào bốn ngày trước, lúc nửa đêm, đại huynh của ta đã đột ngột qua đời. Trên mình khoác áo choàng lông dày, Địch Thứ sử ngồi sau chiếc bàn trong thư phòng. Dù đã đội một chiếc mũ lông trùm kín cả hai bên tai, ông vẫn cảm nhận được cơn gió lạnh lùa vào gian phòng rộng. Nhìn về phía hai trợ thủ lớn tuổi đang ngồi trước bàn, ông bảo: “Ngóc ngách nào cơn gió lạnh này cũng len vào được!” “Gió ùa về từ bình nguyên phía Bắc, thưa đại nhân,” người có chòm râu xơ xác đáp. “Lão phu sẽ sai người thêm than vào lò!” Lão đứng dậy và bước ra cửa, còn Địch Thứ sử thì chau mày nhìn người còn lại: “Cái lạnh của phương Bắc có vẻ chẳng là gì với ngươi cả, Đào Cam.” Nghe Địch Thứ sử hỏi, nam nhân gầy gò thọc tay sâu vào ống tay áo da dê đã sờn rách và cười đáp: “Tấm thân già này của thuộc hạ đã lê la khắp mọi miền, thưa đại nhân. Nóng hay lạnh, ẩm ướt hay khô ráo, với thuộc hạ đều như nhau cả. Và tấm áo của người Thát Đát thuộc hạ đang bận ấm áp hơn nhiều so với chiếc áo lông thú quý giá kia.” Nhưng Địch Thứ sử biết thực ra trợ thủ tinh ranh của mình có phần hơi bủn xỉn. Đào Cam xưa kia vốn là một kẻ lừa đảo. Cách đây chín năm, khi làm Huyện lệnh ở Hán Nguyên, ông đã cứu Đào Cam lúc nguy nan. Từ lúc đó, kẻ bịp bợm này đã cải tà quy chính và xin được phụng sự dưới trướng của Địch Thứ sử. Kiến thức sâu rộng về chốn giang hồ và sự thấu hiểu tâm lý con người của y rất có ích trong việc truy lùng những tên tội phạm nham hiểm. Mời các bạn đón đọc Địch Công Kỳ Án Tập 15: Thiết Đinh Án của tác giả Robert van Gulik.
Vết Tay Trên Trần - Phạm Cao Củng
Thám tử Kỳ Phát là bộ truyện đã làm nên danh tiếng của “Vua truyện trinh thám Việt Nam” - Phạm Cao Củng. Giống như Sherlock Holmes, Kỳ Phát luôn đề cao lý trí, lấy suy luận làm phương cách phá án. Series Thám tử Kỳ Phát gồm 5 cuốn: Đám cưới Kỳ Phát; Nhà sư thọt; Chiếc tất nhuộm bùn; Vết tay trên trần; Kỳ Phát giết người. Mặc dù học tập và ảnh hưởng từ truyện trinh thám phương Tây, nhưng Phạm Cao Củng đã sáng tạo nên những câu chuyện thấm đẫm đời sống Việt Nam, tính cách Việt Nam. Phá án theo phương pháp suy luận diễn dịch kiểu Sherlock Holmes, song nhân vật của Phạm Cao Củng mang đậm những phẩm chất được ưa chuộng ở phương Đông: trọng nghĩa khí, coi thường tiền bạc, không hành động vì thù lao, luôn tôn trọng tình cảm, đạo đức. Đám cưới Kỳ Phát: Một buổi sáng, Kỳ Phát tình cờ nhìn thấy Thanh Ngọc trên sân ga và bị hút hồn ngay bởi đôi mắt huyền của giai nhân. Theo chân nàng lên chuyến tàu định mệnh, rồi nhận lấy chiếc va ly duyên nợ, Kỳ Phát bị cuốn vào một vụ án ly kỳ và rắc rối. Liệu cuộc gặp gỡ có phải mối lương duyên tốt đẹp? Kỳ Phát sẽ có một đám cưới hạnh phúc, hay ẩn tàng sau đó là âm mưu thâm độc cùng những cạm bẫy chết người? Nhà sư thọt: Một ông già dở người bị đẩy xuống giếng, tuy giàu có ức vạn nhưng chỉ để lại chiếc két rỗng không. Một nhà sư thọt lẻn đến hiện trường đào bới lúc nửa đêm. Liệu ông ta có liên quan đến cái chết của nạn nhân và số của cải bị giấu? Kỳ Phát phải làm thế nào để tìm ra hung phạm và những uẩn khúc được giấu kín suốt nhiều năm? Chiếc tất nhuộm bùn: Ngay từ nhỏ, Kỳ Phát đã chứng tỏ được óc trinh thám và khả năng suy luận tài ba. Từ một chiếc tất nhuộm bùn, chàng đã khám phá ra việc mẹ kế tư thông với nhân tình, gói ghém nữ trang toan bỏ trốn. Song không ngờ, bà ta lại vu cho chàng tội ăn cắp, khiến chàng phải chịu tủi nhục, bị mọi người khinh ghét. Tuổi thơ xa mẹ, nếm chịu nhiều đắng cay, Kỳ Phát luôn mong muốn được biết tung tích của mẹ. Nhưng đau đớn thay, chàng lại gặp mẹ trong hoàn cảnh vô cùng trớ trêu. Và câu chuyện hai mươi năm về trước dần được hé lộ… Vết tay trên trần: Đọc được mẩu tin trên báo về một vụ giết người, Kỳ Phát lập tức đến hiện trường để tra án. Nạn nhân bị đâm chết trong buồng kín, trên trần nhà có những vết tay nhỏ. Trong khi đó, lời khai của các nhân chứng lại hoàn toàn khác nhau: con trai nạn nhân nói bị một bóng đen bóp cổ, còn lão bộc lại thoáng thấy một bóng trắng đi vào nhà. Vậy, ai là chủ nhân của những vết tay trên trần? Liệu Kỳ Phát có tìm ra hung thủ và động cơ giết người của hắn? Kỳ Phát giết người: Một hôm, nhận được thư của Cúc, Kỳ Phát vội vàng tới gặp tình cũ. Chồng Cúc mới qua đời, đứa con trai tên Hoàn lại bị bắt cóc, khiến cho nàng vô cùng hoang mang, đau đớn. Cùng lúc đó, một cậu bé tên Hoàn khác cũng mất tích. Kỳ lạ là trong cả hai vụ, hai gia đình đều bị trộm đột nhập nhưng chỉ mất mấy đôi đũa. Ai là kẻ chủ mưu đứng sau tất cả mọi chuyện? Kỳ Phát phải làm gì để tìm được con trai Cúc? Bí mật nào ẩn giấu đằng sau hai vụ bắt cóc và những đôi đũa bị đánh cắp? *** Gồm các truyện Vết tay trên trần: Một ông già bị đâm chết trong phòng kín, người con chạy đến cứu thì bị xiết cổ gần chết. Nhưng những bí ẩn không qua mắt được Kỳ Phát. Ba viên ngọc bích: Bạn của Kỳ Phát bị mất một sợi dây chuyền gắn ba viên ngọc, được Kỳ Phát khéo léo tìm lại. Con ma cây vả: (thám tử Trúc Tâm) Ông già buôn xác chết (thám tử Trúc Tâm) Buổi diễn tất niên của Người Hổ Quả báo Cái tết của người đã chết (thám tử Kỳ Phát) Bát cơm Siếu Mẫu ... Mời các bạn đón đọc Vết Tay Trên Trần của tác giả Phạm Cao Củng.
Tuyết Bỏng - Yuri Vassilievitch Bondarep
Yuri Vassilievitch Bondarep – Nhà văn, nhà hoạt động xã hội Xôviết sinh ngày 15-03-1924 tại Orenburg (Nga) trong một gia đình công chức. Tuổi thơ ông sống ở Moskva. Chiến tranh nổ ra làm gián đoạn việc học hành, ông tham gia chiến tranh với cấp bậc thiếu uý, làm chỉ huy pháo binh, đã từng diệt nhiều xe tăng địch Năm 1951, ông tốt nghiệp Trường viết văn M. Gorky (Moskva) và bắt đầu cuộc đời hoạt động nghệ thuật chuyên nghiệp. Ông có nhiều tác phẩm nổi tiếng về chiến tranh. Những chuyện ông viết về cuộc chiến tranh vệ quộc vĩ đại đều dưới nhãn quan của của một người lính trực tiếp tham gia chiến trận. Một số tác phẩm tiêu biểu: - Các tiểu đoàn xin tiếp viện (1957) - Im lặng (1962) - Tuyết bỏng (1969) - Lựa chọn (1980) - ... *** Từ đài quan sát thấy rõ cuộc chiến đấu bằng xe tăng đang diễn ra ở gần đó nên từ trên cao nhìn xuống, trận đánh trong bóng tối dường như hết sức quái dị, náo loạn, dai dẳng vô cùng và sở dĩ như vậy vì chẳng thấy rõ người ở đâu cả. Những phát đạn đại bác bắn thẳng lóe sáng khắp rìa làng, đạn “Ca-chiu-sa” dày đặc ầm ầm nổ tung như những cơn lốc giữa các ngôi nhà; những chiếc xe tăng xông thẳng vào nhau, quyện chặt, bốc cháy trên các ngã tư; dọc bờ sông giữa đám cháy bắt đầu bùng lên, những khối thép ánh hồng, bóng nhẫy như đổ mồ hôi bò lổm ngổm, ngổn ngang, chúng nổ súng bắn thẳng ở cự ly quá ngắn, hầu như nòng súng đâm vào nhau, xích sắt của chúng chà nát nhà cửa, chúng xoáy mình ở trong các sân, bò đi rồi lại xông vào tiến công, luôn luôn ép chặt và vây hãm khu vực bàn đạp ở đầu cầu. Bọn Đức chống cự, bám chặt lấy bờ sông phía Bắc nhưng trận đánh đã lan ra tới bờ sông, đã bắt đầu có chuyển biến, trong giây phút khắc nghiệt đó, tiếng gào rú ầm ĩ của động cơ tan vụn thành những dư âm tràn ngập dòng sông, có chỗ bọn Đức đã bắt đầu rút lui về phía đầu cầu. Bét-xô-nốp bất chợt nhìn về bờ sông phía Nam chứ không phải phía Bắc, vẫn còn sợ nhầm, không vội vã rút ra kết luận. ... Mời các bạn đón đọc Tuyết Bỏng của tác giả Yuri Vassilievitch Bondarep.
Hung Họa (Bức Tranh Sát Nhân) - Chu Hạo Huy
Giữa đêm tuyết phủ trắng núi, Cảnh sát La Phi trong truyền thuyết nhận được một vụ án vô cùng hiểm hóc. Ba họa sĩ của học viện Mỹ Thuật lên núi vẽ tranh sinh vật. Nghỉ đêm tại Khô Mộc Thiện Tự, vì lòng hiếu kỳ đã mở một bức "Hung Họa" đã được niêm phong từ rất lâu, từ đó kịch biến đột phát.  Những người xem tranh hoặc rơi xuống vực, hoặc mắc bệnh hiểm, lời đồn đại về bức họa khủng khiếp "Quỷ không đầu" trong truyền thuyết bắt đầu lan truyền một cách chóng mặt.  Mỗi một manh mối đều không thể dùng lẽ thường để suy đoán, mỗi một cái chết đều mang lại nỗi hoang mang, khủng bố, rốt cuộc La Phi thân mang bệnh lạ sẽ dùng cách nào để vén lên màn sương mù dày đặc này. *** Bộ truyện La Phi hệ liệt gồm: Phần 1: Hung họa Phần 2: Quỷ vọng pha Phần 3: Nhã khố mã nguyền rủa Phần 4: Bản Thông Báo Tử Vong I: Khiêu Chiến Với Trí Tuệ Của Bạn Phần 5: Bản Thông Báo Tử Vong II: Số mệnh Phần 6: Bản Thông Báo Tử Vong III: Khúc ly biệt ... Mời các bạn đón đọc Hung Họa (Bức Tranh Sát Nhân) của tác giả Chu Hạo Huy.