Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

Thể loại: Xuyên qua thời không, mỹ thực, tinh tế, ngọt, livestream, tham ăn trì độn phật hệ thụ x có bệnh kén ăn cực kỳ hung dữ trung khuyển công. Edit: Cu Tình trạng bản gốc: 123 chương + 2 ngoại truyện Tình trạng bản edit: Đang tiến hành Một kênh livestream khá kì lạ khi người quay không lộ mặt, chỉ quay một đôi tay. Nhưng đôi tay đó lại có thể làm ra được những món ăn ngon cực kì. Chưa kể giọng nói của streamer hay đến mức có thể mê hoặc bất cứ ai!!! *Phật hệ: ý chỉ những thanh niên tuy không tu đạo nhưng hài lòng với cuộc sống hiện có, không tham vọng, không sân si với đời, an phận thủ thường. *Tuyến tình cảm của bộ này rất nhạt, tác giả không sử dụng quá nhiều không gian truyện để đề cập. Ai yêu thích ẩm thực thì đọc sẽ thấy hay, chứ truyện cũng không có cao trào gì nhiều. Cứ bình yên trôi qua và chuyện gì đến cũng sẽ đến như những gì nó phải. *** [Review] Mỗi ngày ảnh đế đều livestream nấu cơm – Túy Nhiễm Khinh Ca Thể loại: Xuyên qua thời không, mĩ thực, tinh tế, chủ thụ, ngọt, tham ăn trì độn phật hệ thụ x có bệnh kén ăn cực kỳ hung dữ trung khuyển công. Một bộ mỹ thực đúng nghĩa 100%. Yêu nhau cũng nhờ mĩ thực, làm giàu cũng nhờ mĩ thực, nổi tiếng cũng nhờ mĩ thực, thắng trùng tộc cũng nhờ mĩ thực, giải quyết thủy quái và vấn đề nghèo nàn của một tinh cầu cũng là mĩ thực nốt :v Chung quy là bạn gần như không tìm được một chương truyện nào mà không nấu ăn luôn. Coi như đây là ưu điểm đi, vì chúng ta thường tìm đến mĩ thực cũng vì muốn “ăn” các món ngon bằng mắt mà :)) Hình ảnh công thụ xây dựng khá ổn, nhưng thụ có bàn tay vàng hơi lớn. Thực ra thì đặt ở bối cảnh tinh tế, việc nấu ăn đã suy thoái tiệm cận không, hơn thế thụ cũng từng là đầu bếp ở hiện đại nên mọi người có thể quỳ rạp xuống trước thụ thì khá hợp lý. Nhưng việc thụ liên tục yêu cầu những dụng cụ làm bếp và gia vị lạ mà toàn tinh tế không ai biết (Xửng hấp, váng đậu….) mà việc khoa học nghiên cứu không chút dị nghị mà đi làm luôn thì rất vô lý. Hoặc tại toàn tinh tế đói quá rồi cho ăn gì cũng ăn hết không sợ :v Công và thụ yêu nhau có chút nhanh, hoặc chỉ mình thấy thế vì tình yêu đi qua đường dạ dày mà. Truyện không có gì để review nhiều cả, thụ và công lúc nào cũng ngọt ngào, truyện tập trung tuyệt đối vào việc nấu ăn, dùng mỹ thực chinh phục tinh tế nên miêu tả việc làm các món ăn rất kĩ và chiếm phần lớn vào quy trình nấu ăn. Nhưng điều này không bị nhàm, các món ăn không có gì mới lạ nhưng từ đầu đến cuối truyện không có món nào trùng nhau, cả vị của món nó cũng được miêu tả kĩ lưỡng vô cùng ngon miệng, nhất định sẽ khiến bụng bạn đói cồn cào, nên không khuyến khích đọc vào ban đêm nhé. *** Sân bay thủ đô Trung Quốc, phòng đợi của hành khách. Nguyễn Đường ngồi trên ghế chờ, hơi cúi đầu dùng điện thoại. Hôm qua anh mới tham gia thu hình một chương trình ẩm thực, đang chuẩn bị lên máy bay về thành phố mình sống. Làm một blogger ẩm thực lâu năm, Nguyễn Đường sở hữu hơn một triệu fan trên mạng xã hội, vô cùng được chào đón. Anh tự nghĩ được cách trang trí độc đáo, đặc biệt là sáng tạo liên quan đến mỹ thực, đó chính là chữ vàng bảng hiệu của anh. Cha mẹ anh đều là đầu bếp, nên ngay từ khi còn nhỏ anh đã học được cách nấu ăn, sau đó anh xuất ngoại du học, tiếp xúc với văn hóa ẩm thực phương Tây, hệ thống ẩm thực của hai nền văn hóa khác nhau được anh kết hợp, đan xen lẫn nhau tạo thành điểm sáng trong mỗi món ăn, mỗi một món được anh làm ra đều tinh xảo tuyệt diệu như một tác phẩm nghệ thuật kì công, vừa có sự khéo kéo của phương Tây, lại có mùi vị nồng nàn như kiểu Trung Hoa, dù là trong nhà hàng cao cấp hay ở trên mạng cũng được yêu thích cực kì. Chủ đề của chương trình ẩm thực kỳ này là sự giao thoa giữa văn hóa ẩm thực phương Tây và Trung Quốc, ngoại trừ blogger hot trên mạng như Nguyễn Đường ra chương trình còn mời thêm đầu bếp nổi tiếng của nhà hàng cao cấp trong nước. Mỗi người làm một món chuyên môn của mình, đem cho nhà phê bình và khán giả trong trường quay cùng thưởng thức, trong lúc Nguyễn Đường nấu ăn đều chú ý đến người khác hoàn thành các công đoạn ra sao, còn so sánh với kinh nghiệm của bản thân, nhận được sự dẫn dắt rất lớn, sau khi quay về nhất định sẽ làm ra một món mới. "Hành khách đến thành phố H xin chú ý: Chuyến bay mang số hiệu TC7986 của quý khách đã bắt đầu check in, mời quý đến cửa số ba để hoàn thành thủ tục. Trân trọng cảm ơn!" Loa sân bay cất tiếng. Nguyễn Đường nhìn vé may bay trong tay mình, đứng lên đi về cửa số ba, nhanh chóng check in. Sau khi máy bay cất cánh, Nguyễn Đường đeo chụp mắt, hạ thấp ghế, anh quay chương trình suốt mười hai tiếng, thực sự quá mệt. Không biết bao lâu trôi qua, anh tỉnh lại trong sự rung động kịch liệt, tiếng ong ong bắt đầu xuất hiện, hành khách hoảng loạn, giọng tiếp viên ngọt ngào vang lên trong khoang hành khách, "Các vị tiên sinh các vị nữ sĩ, vô cùng xin lỗi phải thông báo cho quý hành khách, máy bay xuất hiện tình trạng động cơ bị trục trặc, chúng tôi quyết định hạ cánh khẩn cấp. Xin nghe tiếp viên hướng dẫn, chúng tôi sẽ làm mẫu tư thế an toàn cho quý hành khách." Ai cũng không nghĩ đến tai nạn đường hàng không sẽ xuất hiện, theo máy bay rung lắc càng ngày càng mạnh, bên tai mọi người tràn ngập tiếng gào, tiếng mắng chửi và tiếng khóc. Chuyện xảy ra quá đột ngột, trong đầu Nguyễn Đường vẫn trống rỗng, anh chỉ có thể thẫn thờ duy trì tư thế ôm đầu khom lưng chống sốc. Tiếng ồn bên tai làm anh không thể suy nghĩ, thậm chí trước bước ngoặt sống chết, anh còn cảm thấy mí mắt như dán vào nhau, nửa mơ nửa tỉnh. Theo một tiếng vang lớn, đau đớn kéo đến, anh chìm vào hôn mê. Trong âm thanh còi báo động inh ỏi, Nguyễn Đường đột ngột mở mắt ra, anh kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trong một lọ chứa trong suốt. Lọ chứa này tràn ngập chất lỏng màu xanh lam, mà cơ thể anh thì đang ngập trong đó. Anh có cảm giác như mình là thi thể được ngâm formalin, làm nỗi sợ trong lòng anh tăng lên gấp đôi. "Bíp—đóng cảnh báo, gợn sóng sự sống đã ổn định, khám chữa bệnh kết thúc." Không biết âm thanh điện tử phát ra từ đâu, theo lời của nó, dung dịch xanh lam cũng nhanh chóng bị hút hết, lọ chứa cũng tách ra làm hai. Hai chân Nguyễn Đường mềm nhũn, cảm nhận được cảm giác lại về với cơ thể, anh vội vàng bám lấy cạnh lọ chứa, có hơi hoảng loạn bò ra ngoài, anh còn chưa kịp đánh giá xung quanh, đã cảm thấy choáng váng, cơ thể ngã thẳng về trước. May thay thảm trải nền khá dày, trên đất cũng không bày đồ linh tinh, cho nên Nguyễn Đường ngã cũng không tính là quá thảm. Qua nửa ngày, anh mới lấy lại được chút sức, từ từ ngồi dậy, bên cạnh anh là một cái gương sát đất, anh thấy được tình trạng cơ thể mình lúc này. Đây là một cơ thể mảnh mai hơi quá đáng, hai chân gầy đến mức chỉ còn một lớp da mỏng manh, các khối khớp nhô ra, cơ bắp co giật rất mạnh, bởi anh vừa cử động mà nó vẫn đang giật giật nhẹ nhàng. Làn da tái nhợt như người đang bị bệnh, mạch máu màu tím nhạt cũng có thể thấy rõ ràng, nhìn quả thật có hơi đáng sợ. Anh thấy dáng hình người trong gương, thử giơ tay lên thăm dò, người trong gương cũng làm ra động tác y hệt anh. Đây là cơ thể anh? Trong lòng Nguyễn Đường có mấy phần hoang mang. Tuy anh không thích vận động cho lắm, nhưng thỉnh thoảng sẽ ra biển bơi, thân hình vẫn rất được, da cũng là màu vàng nhạt khỏe mạnh, so với cơ thể này—Xong! Hoàn! Toàn! Khác! Nhau! Huống hồ, dù anh có hôn mê mấy năm dẫn đến cơ bắp co rút, thì cũng không đến mức thay đổi xa lạ như thế. ...Điều càng quan trọng hơn là, anh cũng đã chết rồi! Kí ức cuối cùng khi Nguyễn Đường còn tỉnh táo, chính là cảm giác nóng bỏng khi máy bay nổ tung. Mùi da thịt cháy khét, còn có cả tiếng rít gào, tiếng khóc lóc, bây giờ nhớ lại, trong đầu anh chỉ còn run rẩy và sợ hãi theo bản năng. Anh không tin vụ tai nạn rơi máy bay kia chỉ là cơn ác mộng, bởi vì vừa nãy trong lúc còn mơ hồ anh nghe thấy được tiếng nói khám và chữa bệnh kết thúc, Nguyễn Đường thầm nghĩ, chẳng lẽ anh còn sống như một kì tích, được đưa đến bệnh viện, trải nghiệm cái gì là thí nghiệm ngầm? Bác sĩ còn tiện tay chỉnh luôn cả khuôn mặt cho anh? Thế nhưng dù kĩ thuật trị liệu có cao cấp đến đâu, thì cũng không thể thay luôn cơ thể khác cho anh đúng chứ? Biến từ cơ thể cân xứng thành một bộ xương trong nháy mắt? Bây giờ là lúc nào? Anh đã hôn mê bao lâu? Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, có một vài người mặc đồng phục màu xanh, đỡ Nguyễn Đường đang ngơ ngác ngồi trên đất lên, hai người y tá thuần thục mặc cho anh một bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, lại lấy cho anh một cái xe lăn, đẩy anh ra khỏi căn phòng quái lạ. Đợi đến khi Nguyễn Đường phục hồi lại tinh thần, anh đã nằm trên một chiếc giường bệnh khác. "Tỉnh rồi?!" Âm thanh mang theo sự kinh ngạc vang lên, có một vị nữ sĩ hơn bốn mươi tuổi ung dung đi từ ngoài cửa vào, bà mặc đồ màu trắng, chắc hẳn là bác sĩ, phía sau còn hai người mặc đồng phục xanh đeo khẩu trang. Nữ bác sĩ bước nhanh đến bên giường Nguyễn Đường, cầm một thứ như gậy huỳnh quang chiếu quanh người anh một vòng, sau đó trước mặt bà xuất hiện một hình chiếu, phía trên là cơ thể dạng thấu thị và một đống dữ liệu lít nhít. Nữ bác sĩ nhìn hình chiếu kia gật đầu một cái: "Trừ cơ thể vẫn đang suy yếu ra, các công năng khác vẫn hoạt động như thường." Nguyễn Đường ngơ ngác nhìn bà, còn chưa kịp phản ứng. Cậu hôn mê bao lâu rồi? Sao có cảm giác cả thế giới cũng thay đổi vậy? "Nguyễn ảnh đế, bây giờ anh có cảm giác thế nào?" Nữ bác sĩ ôn hòa nhìn Nguyễn Đường. "Nguyễn... Ảnh đế?" Nguyễn Đường sửng sốt mấy giây, mới nhận ra là bà đang nói mình, cảm giác hoang mang càng lớn lên trong lòng, "Bà... Đang nói tôi?" Lần này, đến phiên nữ bác sĩ kinh ngạc. Bà chưa bỏ ý định mà hỏi Nguyễn Đường mấy câu, cuối cùng chỉ có thể kết luận—Nguyễn ảnh đế mất trí nhớ. "Không phải sợ, đây là hiện tượng bình thường sau khi đại não bị thương nghiêm trọng, qua mấy ngày sẽ ổn thôi." Nữ bác sĩ an ủi. Nguyễn Đường cười gượng, coi như chấp nhận lời giải thích của bà, mà trong lòng đã có một suy đoán khó mà tin được. Suy đoán này được anh chắc chắn, sau khi có một người đàn ông mang tên Thôi Lỗi đến. "A Đường! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!" Người đàn ông trung niên bước nhanh vào phòng bệnh của Nguyễn Đường. Nguyễn Đường mê man nhìn người đi đến, anh có thể xác định rằng mình không quen đối phương. "Ai, cậu ngủ một lần ngủ đến năm năm, tôi còn nghĩ là cậu sẽ không tỉnh lại..." Người đàn ông vừa nói vừa lắc đầu, "Nhưng mà lần này tôi đến để nói với cậu một việc..." Hắn nói đến đây, giọng hơi khựng lại, dường như đang không biết nên mở lời thế nào. Nguyễn Đường hi vọng có thể lấy thêm được thông tin từ phía hắn, nên chủ động hỏi trước: "Chuyện gì?" "Ầy, hợp đồng của A Đường cậu và công ty đã sớm hết hạn, lúc cậu gặp chuyện là khi đang đóng phim, bên công ty chịu mấy năm phí chữa bệnh cho cậu, cũng coi như là hết lòng giúp đỡ, tuy rằng giờ cậu đã tỉnh, nhưng công ty cũng sẽ không kí tiếp với cậu nữa. Phòng ở lúc trước của cậu, vẫn ở đó, tiền thuê đã trả đến cuối năm, cậu tạm thời không phải lo, sau khi quay về nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt, nhanh chóng khôi phục, còn rất nhiều cơ hội cho cậu..." Hắn nói rất nhanh, dường như cảm thấy xấu hổ với chuyện này, Nguyễn Đường nghe cũng thấy mơ hồ, không nhịn được ngắt lời: "Xin lỗi, bác sĩ nói tôi bị mất trí nhớ, anh có thể kể lại cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện cho tôi biết không?" Thôi Lỗi giật mình. "Tôi tên là Thôi Lỗi, là... Quản lí cũ của cậu." Thôi Lỗi làm người cũng không tệ, biết Nguyễn Đường mất trí nhớ, nên hắn kể lại mọi chuyện có liên quan đến Nguyễn Đường, cũng trả lời cho anh rất nhiều câu hỏi. Nguyễn Đường có thể khẳng định suy đoán của bản thân thông qua lời kể của hắn—anh xuyên không, mà còn xuyên đến tương lai mấy nghìn năm sau. Sự cố máy bay mà anh gặp phải lúc trước cũng không phải ngẫu nhiên, thậm chí không chỉ có máy bay, cả trái đất đều rơi vào kiếp nạn trước nay chưa từng có. Một hành tinh nhỏ đâm vào trái đất. Không ai biết hành tinh đó đến từ đâu, không một trạm không gian hay vệ tinh của bất kì một quốc gia nào phát hiện ra sự hiện diện của nó. Giống như nó đột nhiên xuất hiện bên cạnh trái đất, sau đó lao thẳng về địa cầu. Từ trường hỗn loạn, giao thông tê liệt, zombie làm loạn... Tận thế nhanh chóng phá hủy trái đất, người chết trong tai nạn máy bay là Nguyễn Đường hóa ra lại là kẻ may mắn. Bởi trái đất đã không còn thích hợp cho loài người sinh sống, nhân loại chỉ còn cách trốn vào vũ trụ mênh mông, lang thang giữa tinh hà, tìm kiếm hành tinh có thể sống, cũng thường thường gửi định vị về trái đất, chỉ mong có một ngày quay lại được đất mẹ thân yêu. Nhưng, vất vả lắm bọn họ mới tìm được một hành tinh thích hợp, mới vừa thu xếp ổn thỏa, liền bị chủng tộc ngoài hành tinh xâm lấn. Đối mặt với chủng tộc mạnh mẽ như thế, nhân loại không đỡ nổi dù chỉ một đòn, trải qua những cuộc chiến đẫm máu dài dằng dặc, bao lần nô dịch rồi lại vùng lên, loài người học được tri thức từ những kẻ ngoài hành tinh, cải tạo gen thành công, từ cơ thể cacbon thành cơ thể bo. Cả nguyên tố cacbon và nguyên tố bo đều có khả năng kéo dài vô hạn, mà tính ổn định của bo hơn hẳn cacbon. Tố chất cơ thể của người cải tạo bo xuất sắc hơn cơ thể người cacbon gấp mấy chục lần, không chỉ có thể tồn tại trong môi trường nhiệt độ thấp và nhiệt độ cao, còn có thể tồn tại trong hoàn cảnh khắc nghiệt, tuổi thọ cũng được kéo dài. Dựa vào nghị lực kiên cường và tinh thần tất cả đều là lính, cuối cùng loài người cũng thoát khỏi vận mệnh bị chủng tộc ngoài hành tinh khống chế, thành công cắm rễ trên hành tinh này, cũng coi như đây là điểm khởi đầu, thành lập đế quốc Lam Tinh khổng lồ như hiện tại. Sau khi chiến tranh kết thúc, trăm phế còn chờ hưng, mà bởi chiến tranh quá dài quá lâu, cùng với khi chạy trốn quá vội vàng, bọn họ mất đi sự liên hệ với trái đất, còn có rất nhiều tư liệu và kĩ thuật về trái đất cổ cũng hóa theo bụi tháng năm. Bây giờ, khi cuộc sống của con người đã đi vào quỹ đạo, mọi người có đòi hỏi rất lớn về mặt tinh thần. Rất nhiều hoạt động giải trí ở trái đất cổ được phát triển, điện ảnh cùng phim truyền hình là hai lĩnh vực được chào đón nhất. Chủ cơ thể này cũng tên là Nguyễn Đường giống anh, nghề nghiệp diễn viên, dựa vào sắc đẹp đỉnh cao và tài năng diễn xuất để đi lên, debut mấy năm đã thuận lợi lấy được cúp ảnh đế, tương lai xán lạn. Ấy vậy mà trong thời kì đỉnh cao của hắn, bởi sơ xuất khi quay phim về cơ giáp, đầu hắn bị thương nặng, tiến hành chữa trị khẩn cấp trong bệnh viện. Vết thương của hắn rất nghiêm trọng, ngay cả gợn sóng sự sống cũng yếu đến không thể nhìn thấy, chỉ có thể tiến hành chữa trị trong khoang trị liệu mới kéo được hơi tàn lay lắt, trong năm năm đó, chỉ một giây tỉnh lại cũng không có. Nhưng công ty chủ quản hắn kí hợp đồng cũng coi như tốt bụng, chi một số tiền lớn cho hắn chữa bệnh, để hắn có thể ngâm khoang trị liệu năm năm, mãi đến khi hắn tỉnh. Chỉ là người tỉnh lại lúc này là Nguyễn Đường, anh không phải là Nguyễn Đường ảnh đế. "Được, tôi đồng ý hủy hợp đồng." Nguyễn Đường ngẩng đầu cười với Thôi Lỗi, "Cảm ơn đã chăm sóc tôi mấy năm qua." *Mình nhá hàng ở đây thôi chứ truyện này chắc 1 chương/ tuần. Mình không dám làm lúc đêm vì douma đọc xong đói quá!!!!!! Mời các bạn mượn đọc sách Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm của tác giả Túy Nhiễm Khinh Ca.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) - Quỷ Sách
Mẹ gọi điện thoại kêu Ngụy Ninh về nhà,bất ngờ khi vừa về tới nhà thì hắn đã bị mẹ ép phải kết hôn, Nhưng càng không ngờ tới đối tượng mà mẹ hắn bắt kết hôn là  một bài vị — đó là một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi *** Biên tập đánh giá: Gần đây Ngụy Ninh không gặp may, không chỉ bị cô bạn gái hẹn hò nhiều năm đá mà còn bị gặp chuyện đen như mực. Buồn bực vì xui xẻo, hắn bị một cuộc điện thoại của mẹ gọi về ngôi nhà đã rời đi nhiều năm Không nghĩ đến thứ đang đợi Ngụy Ninh chính là một cuộc âm hôn. Hoang đường hơn nữa chính là hắn là đàn ông mà lại kết hôn với một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi! Nhiều năm qua vẫn thấy hổ thẹn với cậu thiếu niên đã chết Ngụy Ninh bất đắc dĩ đành đồng ý… Từ đây về sau bắt đầu những ngày sống chung với quỷ Lối suy nghĩ của tác giả độc đáo, xây dựng bầu không khí tốt, miêu tả cảnh quỷ thần sắc sảo, giật gân nhưng không dọa người. Cái gọi là bát vị tương hợp, thiên tác chi mỹ, đại khái chính là nhân duyên giữa ngụy an và A tích. Mặc kệ sinh tử, bỏ qua giới tính, trốn cũng không thoát được. Một loại hương vị của số mệnh tràn ngập. Hãm sâu trong đó không chỉ là Ngụy Ninh làm vợ của quỷ, còn kéo thêm người bạn tốt Ngụy Thời và người ngoài Trần Dương. Tình cảm nam nam chưa dứt của quỷ tình này nên phát triển như thế nào? *** Tác giả: Tác phẩm này chia ra thành ba cố sự độc lập, từng cố sự đều có liên quan một chút với nhau, do một đầu mối xuyên qua tạo thành tác phẩm hoàn chỉnh, cuối cùng kết thúc công việc. mùa hè quá nóng, trời nắng chang chang, viết thử một câu chuyện của quỷ hẳn là không kinh khủng, chủ yếu vấn là xu hướng ấm áp =.= *** Trong phòng im ắng, Ngụy Ninh không nói lời nào, “Ngụy Tích” cũng duy trì trầm mặc, dường như có một loại không khí giằng co giữa hai bên. Ngụy Ninh vươn tay đẩy “Ngụy Tích” vẫn cứ đè trên người mình: “Cậu nói cái này vô ích, giả vờ không hiểu cũng vô dụng, cậu không ngốc như vậy, ý của anh cậu rất rõ ràng.” Ngụy Ninh một lời nói thẳng “Ngụy Tích” không khờ dại, cũng không phải không hiểu sự đời như vẻ ngoài của cậu. “Ngụy Tích” vẫn cúi đầu không chút kháng cự, tùy anh đẩy cậu sang một bên, cậu ngồi trên giường nhìn xuống, Ngụy Ninh đứng trên vũng nước bẩn, trên gương mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười: “Anh biết rõ vậy, nhưng thế thì sao?” “Ngụy Tích” lắc đầu, dường như không đồng tình với việc Ngụy Ninh vẫn ngoan cố như vậy: “A Ninh, anh biết rõ em là quỷ nên đừng nghĩ đến việc có thể thuyết phục em. Chẳng lẽ Ngụy Thời không nói với anh cái này, hay anh quên rồi?” Ngụy Thời có nói không cần nói lý với quỷ, nhất là với những đứa oán khí nặng, chấp niệm sâu, nói cũng vô ích. Bọn chúng cầu không được, quên không xong, yêu không được, hận cũng không đành, sau khi chết hóa thành chấp niệm. Do đó mấy người âm hồn bất tán là do khi sống họ kiên định ở một mặt nào đó, hoặc là người vô cùng chấp nhất, sau khi chết rồi liền đi ngăn cản việc mà người sống muốn làm, chặn những thứ mà họ muốn, cứ ở lại như vậy, tồn tại như vậy. Lúc Ngụy Thời nói đến đấy thì hỏi Ngụy Ninh: “Anh Ninh, anh nghĩ xem chuyện này đáng sợ thế nào?” ... Mời các bạn đón đọc Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) của tác giả Quỷ Sách.
Tuyệt Đối Khế Hợp - Y Đình Mạt Đồng
Hạ Tử Thần chơi nhân vật nữ vốn là muốn giúp người mình thích chắn hoa đào, nhưng cậu cũng không phải nữ, cuối cùng lại bại bởi một cô gái. Tính hướng khiến cậu cầm được cũng buông được, cũng học được sự nhẫn nại cùng biết buông tha. Một cơ hội ngẫu nhiên, Hạ Tử Thần gặp Tàn Mặc Vô Ngân. Hai người yên lặng mà ăn ý phối hợp khiến Hạ Tử Thần hưởng thụ niềm vui cùng thoải mái trong game Chờ đợi cốc cacao nóng, cuối cùng hai người trong hiện thực cũng đã cùng xuất hiện. Cố Hủ cẩn thận quan tâm Hạ Tử Thần khiến cậu cảm thấy ám áp cùng tự tin. Thân ảnh màu trắng kia tựa như một trang giấy trắng, một lần nữa viết lên cảm tình cùng cuộc sống của Hạ Tử Thần….. Yêu, thật ra cũng không khó như vậy….. – tuyệt đối phù hợp. *** Nghỉ ngơi một tuần, Hạ Tử Thần chính thức quay về công ty đi làm, cuộc sống trôi qua như trước. Sau khi Hạ Ngự Trạch đến Cố thị làm việc, nơi đó cách công ty của Cố Hủ gần hơn rất nhiều, vậy nên buổi tối nếu rảnh, Hạ Tử Thần và Cố Hủ sẽ cùng ăn cơm với Hạ Ngự Trạch, có đôi khi Cố Diễm cũng sẽ gia nhập, đều là người cùng một nhà nên càng hòa hợp hơn. Tình hình hiện tại của Lôi gia không quá khả quan, nghe nói hai anh em tranh giành gia sản rất gay gắt, hai người đều muốn có nhiều hơn chừng nào hay chừng đó, Lôi lão gia ở bệnh viện nghe nói hai hạng mục đầu tư trước đó đã thua lỗ, tức giận đến phát bệnh tim, cơ thể vốn đã không ổn lại càng bệnh hơn, hiện giờ đã hôn mê thì nhiều mà thanh tỉnh thì ít. Sau khi tin tức Lôi lão gia tình trạng không ổn truyền ra, đối tác trước đó cũng bất động thanh sắc mà rút lui, những người trước đó có ý định hợp tác cũng dần dần xa lánh, thậm chí biến mất. Lôi Thành và Lôi Tín vẫn tự nghĩ bản thân không tệ, nhưng chỉ cần là người có đầu óc, đều nhìn ra không có Lôi lão gia thì tất cả sẽ kết thúc. Mà hiện giờ những thương nhân có thể ra mặt có mấy người là kẻ ngốc? Tất nhiên là chạy thật xa rồi. Còn Trầm gia và Phạm gia đã bị cuốn vào trong, có muốn thoát ra cũng không được. Sau khi Hạ Ngự Trạch vào Cố thị, ông không gặp lại Lôi Tín nữa. Hạ Tử Thần đang nghỉ học, mỗi ngày đi làm cùng Cố Hủ cũng không có gặp ông ta. Đây là chuyện không thể tốt hơn với hai cha con cậu, cuộc sống của bọn họ liền khôi phục sự yên bình trước kia. Chỉ là bọn họ không biết Lôi Tín có đến Thịnh Thần tìm Hạ Tử Thần. Cố thị ông ta không dám xông vào, chỉ cần Hạ Ngự Trạch không muốn gặp ông ta, bảo vệ dưới tầng sẽ rất có trách nhiệm đuổi người đi, cho nên ông ta chọn đi đến Thịnh Thần có cảm giác tốt hơn. Chẳng qua Cố Hủ cũng đã sớm chuẩn bị, khi Hạ Tử Thần nghỉ ngơi đã sắp xếp nhân viên bảo vệ thỏa đáng, trong đó còn có bảo vệ chuyên nghiệp tham gia vào, tầng của phòng tài vụ lại đặc biệt tăng thêm bảo vệ. Vì không để nhân viên nghi hoặc, Cố Hủ giải thích là: cuối năm nên xã hội khá rối loạn, tăng mạnh bảo an của công ty cũng là vì muốn mọi người yên tâm công tác. ... Mời các bạn đón đọc Tuyệt Đối Khế Hợp của tác giả Y Đình Mạt Đồng.
Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Tiếu Lang, đầu óc tế bào đơn giản. Năm đầu tiên bước vào trung học, gặp gỡ bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Mân. Vương Mân, tính cách chín chắn lại thâm tàng bất lộ, trường kỳ tiếp xúc khiến cậu phát giác cậu bạn Tiếu Lang này, đôi lúc ngớ ngẩn đôi lúc động kinh, bản tính có chút khờ dại nhưng lại rất đáng yêu. Bắt đầu chỉ là những hành động săn sóc chiếu cố trong vô ý thức, lại dần dần phát triển thành một loại dục vọng muốn giữ lấy cho riêng mình, tình cảm của Vương Mân sẽ biến hóa như thế nào? Khi yêu phá kiển mà ra, thiếu niên nho nhỏ sẽ phải làm thế nào để nắm lấy tay người trong lòng mình. Người ta bảo rằng, quen bạn bất cẩn, có đôi khi sẽ vướng vào cửu tử nhất sinh. Lại bảo, đời này có được một người bạn tốt, chết cũng không hối hận! Nếu nhắc đến trung học, mọi người sẽ nhớ đến điều gì? Thời còn đi học, phần lớn đều mang theo loại cảm giác “thống hận” những đống bài tập chất đống như núi, những tiết học căng thẳng hay những đề bài khó nhằn… Nhưng mà, đến lúc tốt nghiệp rồi, còn lại chỉ là hoài niệm. Quên đi những kỳ thi căng thẳng đầy hồi hộp, quên đi những khóa học nối tiếp khóa học, quên đi những việc xấu hổ cùng với không như ý muốn. Chỉ còn sót lại những cảm xúc mông lung mơ hồ của một thời tình yêu học trò đầy lén lút, những nhiệt tình đầy đơn thuần khờ dại, những giọt mồ hôi nóng cháy ngày hè, những tiếng cười vô tư vô lự. Thuở đến trường vẫn xanh biếc trong miền ký ức, theo thời gian lặng lẽ trôi đi vẫn mãi tươi mát như thuở nào. Bạn có muốn, một lần nữa trở lại tuổi mười lăm không? Để rồi, thể nghiệm lại một chút, cảm giác tim đập đến khó có thể kềm nén… *** Buổi gặp mặt này ước chừng có khoảng năm mươi mấy người tham dự, nhà trường đặt sẵn ba gian phòng lớn ở khách sạn khu trung tâm thương mại Hoa Hải, cả đám học sinh tụ thành từng nhóm làm quen tán gẫu, náo nhiệt vô cùng. Tiếu Lang, Vương Mân cùng với vài nam sinh cùng niên khóa ngồi chung một bàn, mà các nữ sinh thì lại ngồi ở bàn khác. Bàn này chỉ có mỗi Phùng Hoằng Khải cùng với hai người họ là thuộc về lớp bình thường, những người còn lại cơ hồ đều là học sinh lớp ưu tú với thực nghiệm. Một vị đàn chị khoa kinh tế học bước lại chào hỏi bắt chuyện cùng đám nam sinh bên này, cô nàng này vài năm trước chính là thủ khoa của ban tự nhiên, vốn dĩ đích thân đi sang chào hỏi là muốn lôi kéo đám đàn em chú ý tới mình, nhưng nói một lúc mới phát giác có hai tên nam sinh không thèm bận tâm đến mình, châu đầu kề tai thì thầm cùng nhau cái gì đó ở một góc, đến chú ý cũng không thèm chú ý một cái. Lúc nãy cả đám người đều tự giới thiệu lẫn nhau, cũng biết được tên của hai nam sinh nọ, nhưng mà thưc sự không ngờ hai tên nam sinh mà quan hệ lại thân thiết tới mức như vậy, cả hai người đều vô cùng tự nhiên không thèm kiêng nể ai, thoải mái cười đùa thân mật, giống như không ai có thể chen vào giữa bọn họ được. Nữ sinh như cô nàng trước giờ vẫn luôn được kính nể, tâm cao khí ngạo, lúc này lại bị người khác không thèm nhìn tới, cảm thấy có chút phiền muộn, liền dứt khoát chỉ mặt gọi tên hai người “Nè hai đứa bên kia, Vương Mân Tiếu Lang đúng không?” Hai nam sinh sửng sốt, quay đầu lại nhìn. Nữ sinh nói “Tên tôi là Cố Thước Di, sinh viên khoa kinh tế Kinh Đại, là người liên hệ giữa các đồng hương J tỉnh lần này.” Thấy hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Cố Thước Di lại nói tiếp “Vương Mân có di động chứ, đọc để tôi lưu lại cái, có gì cũng thuận lợi liên hệ hơn, Tiếu Lang, cậu sang bàn bên kia tìm một người tên Trịnh Phàm, tên đó xem như đứng đầu trong đám đồng hương chúng ta ở Khoa Đại.” ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Long Nữ Bất Nữ của tác giả Hi Hòa Thanh Linh.
Hồ Giá - Tính Hầu Đích
Hồ Thập Bát được sinh ra trong một gia đình hồ ly đông anh chị em cùng mẹ khác cha. Mẹ là đệ nhất yêu giới mỹ nhân hồ ly, vì quá xinh đẹp nên không thèm lấy chồng, các anh chị em đều mỹ mạo hơn người, chỉ riêng có Hồ Thập Bát bị xem như dị loại vì “không giống ai”. Hồ Thập Bát có thể xem như tuấn tú ở nhân giới, nhưng ở yêu giới vốn xem trọng dáng vẻ kiều diễm thướt tha, cho nên cao lớn anh tuấn như Hồ Thập Bát (em nó có sáu khối cơ bụng) xem như là hàng tồn kho, ế ẩm, gả đi không được. Hồ phu nhân rất đau lòng con của mình nên tìm đủ cách mai mối, nhưng đến nhà toàn là yêu quái thấp kém, tàn tật. Đến khi đến xem mắt đối tượng là một lang yêu đẹp trai thì nàng vô cùng mừng rỡ, cho rằng lần này nhất định phải thành công. Nào ngờ Lang công tử thực ra đã có người yêu, vì Lang tộc nghèo khó, tài chính túng quẫn nên đành phải đến vì của hồi môn nhà Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát trượng nghĩa, gạt mẹ mình lấy vốn riêng tặng cho Lang công tử thành hôn, sau đó đi nhân giới giải sầu. Ở nhân giới Hồ Thập Bát có điền sản khắp nơi, trong đó có một tòa tửu lâu là Túy Tiên lâu, nổi tiếng rượu ngon là Túy long ẩm. Lúc đó một công tử bạch y, dung mạo tuyệt trần đang mắng chửi buộc chưởng quầy đổi tên rượu, Hồ Thập Bát đứng ra can thiệp, bị người ta đánh cho gần chết. Thì ra công tử áo trắng là Long thần. Ảnh vừa là tiên vừa là long, nên nghe tên rượu nổi giận là phải roài  Hồ Thập Bát trở về hay tin Hồ phu nhân nổi giận đốt nhà. Sợ Hồ phu nhân đến phá tan đám cưới của Lang công tử nên Hồ Thập Bát đành nói dối là mình đã tại nhân giới tìm được ý trung nhân nên phụ Lang công tử. Hồ phu nhân mừng rỡ, hỏi người đó thế nào. Vì thế, đâm lao đành phải theo lao, Hồ Thập Bát đem dung mạo, pháp lực của bạn Long thần Ngao Kiệt ra miêu tả, chỉ sửa đổi 1 chi tiết đó là ko phải Long thần mà là người tu chân…. *** Tin mừng! Tin mừng! Thất Long Quân thiên giới Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát yêu giới Phất Lai Sơn rốt cuộc cũng thành thân ~! Sáng hôm qua, trời mới tờ mờ sáng, một đoàn thần tiên trên tay mang theo thải hà tráo ánh kim quang, đạp tường vân, hùng hùng hổ hổ một đám, bay đến yêu giới. Lữ Đồng Tân hiện tại đã trở thành người quen chốn yêu giới, cắm phất trần ra sau lưng, làm trò trước mặt chúng yêu nơi yêu giới, tay trái khoác tay Thập Bát, tay phải lôi kéo Ngao Kiệt, cười sang sảng bảo, một trăm năm mươi năm trước ta từng đến yêu giới đề thân một chuyến, bây giờ đã một trăm năm mươi năm sau, rốt cuộc kẻ hữu tình cũng đã được đoàn tụ ~! Hôm nay Lão Long Quân cùng Thất Long Quân đến cửa định ngày thành thân, các vị hương thân yêu giới, hôm nay có thời gian cứ đến nhà Thập Bát dùng thân yến ha ~! Dứt lời liền lôi cả Thập Bát cùng Tiểu Thất đi, phía sau là một đoàn thần tiên, ngữ điệu lên giọng lại còn ra vẻ rêu rao mời gọi, thân thiết hòa ái vẫy tay cùng chúng yêu, theo đường cũ mà đến nhà Hồng Ngọc. Đến nhà Hồng Ngọc, gặp thân gia, bái lễ cái, Lữ đạo trưởng liền biến thành bà mối ~ thải lễ một trăm năm mươi năm trước đã đưa, hôm nay lại mang đến thêm một số nữa, lễ nghĩa gì đó đều đã làm trọn vẹn a ~! Hồng Ngọc nhìn thấy Tiểu Thất sau khi biến thân thì giật mình kinh ngạc, nhưng thấy bộ dạng Tiểu Thất bám dính lấy Thập Bát không khác chút nào so với một trăm năm mươi năm trước, cũng thấy yên lòng, thế là đi sang chào hỏi thông gia Lão Long Quân, lại bị mấy thần tiên thi nhau chúc mừng ~! Thử nói xem, có kẻ nào có cơ hội một lúc mà gặp quá chừng thần tiên như vậy đâu, lúc ấy Hồng Ngọc gật đầu chào hỏi, thiếu điều muốn xỉu. ... Mời các bạn đón đọc Hồ Giá của tác giả Tính Hầu Đích.